-
Chương 41-45
Chương 41: Chứng minh bản thân
Lúc này Lý Hùng đã mặc áo khoác vào.
Anh lạnh lùng nói với tất cả những người trước mặt: "Những ai không làm được hay sợ chết thì có thể ra khỏi đây ngay bây giờ".
Lý Hùng vừa dứt lời, trong đám đông vang lên giọng của một nam một nữ.
"Để tôi!"
Tiếp đó, người phụ nữ da ngăm ngày hôm qua và Trương Bằng Phi cùng đứng ra khỏi hàng.
Hai người nhìn nhau rồi bắt đầu kéo lốp xe đi về phía trước.
Tuy vậy, trọng lượng của cái lốp này nặng hơn những gì bọn họ tưởng tượng nhiều.
Vốn thể lực của Trương Bằng Phi khoẻ, vì thế anh ta kéo lốp cũng nhanh hơn một chút.
Người phụ nữ da ngăm thì tụt lại hẳn phía sau Trương Bằng Phi.
Thời gian Trương Bằng Phi kéo lốp chạy hết năm phút.
Mà lúc này, anh ta đã thở không ra hơi.
Vừa mới nhúng đầu vào chậu nước, Trương Bằng Phi đã sặc, ho sù sụ.
Chưa được mười giây, anh ta bỏ cuộc với gương mặt đỏ bừng bừng.
Mà người phụ nữ da ngăm thì đã mười phút trôi qua nhưng cô ta vẫn chưa kéo được cái lốp xe đến đích.
Thấy vậy, Lý Hùng thất vọng lắc đầu, anh quay người đi khỏi đó.
Lúc này, Trương Bằng Phi bỗng hét to.
"Tôi không tin anh làm được những điều này ngay từ lần đầu tiên".
"Tuy bây giờ anh rất giỏi, nhưng nếu chúng tôi trải qua quá trình rèn luyện gian khổ thì cũng sẽ làm được như vậy!"
Lý Hùng hơi sững lại rồi quay đầu nhìn Trương Bằng Phi.
"Tôi cho các anh một tháng".
"Nếu trong vòng một tháng mà không làm được thì cầm tiền rồi biến khỏi đây!"
Lý Hùng vừa mới đi được mấy bước, Lý Nhị Ngưu đã đuổi theo.
"Có chuyện gì sao?"
"Tôi có thể tham gia tuyển chọn không?"
Lý Hùng đưa tay ra, vỗ nhẹ vào vai Lý Nhị Ngưu.
"Đi đi!"
"Rõ! Nhất định tôi sẽ không phụ sự mong đợi của ông chủ!"
Lúc này, trong văn phòng tại công xưởng đang rối tung rối mù.
Tập đoàn Lăng Tiêu thành lập mang đến cho mọi người một nguồn động lực và sự tự tin to lớn.
Vốn ai cũng hăng hái quyết tâm làm việc.
Nhưng sáng nay, tất cả các nhà cung cấp đồng loạt ngừng cung cấp nguồn hàng, hơn nữa ai cũng gọi điện thoại tới đòi tiền.
"Giám đốc Dương, trước đó chúng ta đã thống nhất qua điện thoại rồi mà?"
"Các anh gửi lô sắt này cho chúng tôi, mấy ngày nữa chúng tôi sẽ thanh toán tiền hàng cho các anh".
"Giám đốc Trần, giám đốc Trần, anh nghe tôi nói đã, tập đoàn chúng tôi vừa mới thành lập, hiện giờ...".
"Mẹ kiếp! Lại cúp máy nữa".
Lưu Ái Quốc – người phụ trách dự án công trình này, lấy tay vỗ vào đầu một cái rất mạnh.
Anh ta nhăn nhó nói với Hứa Mộc Tình: "Tổng giám đốc bây giờ phải làm sao? Những người này bây giờ ngay cả điện thoại của chúng ta cũng không tiếp".
"Rốt cuộc là có chuyện gì? Hôm qua vẫn còn bình thường cơ mà".
Hứa Mộc Tình cũng sầu não nói.
Bởi cô cũng gọi liền mấy cuộc điện thoại rồi.
Bên kia một là không nghe, hai là nói chuyện với giọng rất khó chịu, chưa nói được mấy câu đã cúp máy.
"Tổng giám đốc, cô nói xem, liệu có phải có người cố ý gây khó dễ cho chúng ta không? Chẳng lẽ là người của tập đoàn Thái An sao?"
Đúng lúc tất cả đang nhốn nháo, xôn xao thì Lý Hùng từ bên ngoài đi vào phòng làm việc.
Văn phòng đang hỗn loạn bỗng trở nên yên tĩnh ngay lập tức.
Sau khi nhìn thấy sức chiến đấu khủng khiếp của Lý Hùng.
Tất cả người có mặt ở đây không ai dám ho he to tiếng trước mặt anh.
"Sao thế? Có chuyện gì phiền lòng ư?", Lý Hùng hỏi Hứa Mộc Tình.
Hứa Mộc Tình biết nếu nói chuyện này cho Lý Hùng biết, anh nhất định có thể giải quyết rất nhanh chóng.
Nhưng cô không muốn lúc nào cũng gây phiền phức cho anh.
Điều này không có nghĩa là cô cố tỏ vẻ.
Mà là cô muốn chứng minh bản thân với Lý Hùng.
Hứa Mộc Tình lắc đầu, sau đó tìm đại một cái cớ ậm ừ cho qua.
Sau đó hai người cùng nhau về công ty.
Nhân viên lễ tân báo Lưu Đức Luân đến rồi, đang đợi ở trong phòng tiếp khách.
Chương 42: Đã hẹn trước rồi
Sau khi Lý Hùng đi về phía phòng tiếp khác, Hứa Mộc Tình dẫn theo thư ký, lái xe tới ngân hàng ngay.
“Anh ạ!”
Lý Hùng bước vào phòng tiếp khách, Lưu Đức Luân đang ngồi uống trà vội đứng lên, cung kính chào anh.
Lưu Đức Luân thì hơn tuổi Lý Hùng.
Nhưng khi đối mặt với Lý Hùng, anh ta vẫn gọi Lý Hùng là “Anh”.
Như vậy đã thể hiện sự tâm phục khẩu phục của anh ta đối với Lý Hùng, có một người anh máu mặt như thế, anh ta cũng cảm thấy rất vinh dự.
“E là Đông Hải sắp loạn đến nơi rồi!”
Câu nói là do Lưu Đức Luân nói ra, nếu người khác nghe thấy thì chắc đã sợ mất mật rồi.
Nhưng Lý Hùng vẫn thản nhiên ngồi xuống, nói: “Cụ thể là sao, anh nói tôi nghe thử”.
“Đêm qua có mấy chỗ xảy ra ẩu đả, tranh chấp”.
“Mấy thế lực của Đông Hải cũng đều tham gia”.
“Mục đích của bọn họ là cướp địa bàn của hai anh em Báo Đen và Hắc Long”.
“Trong đó có Vương Cao Ba là lãi nhất, trong một đêm sản nghiệp chủ yếu của Báo Đen và Hắc Long đều bị hắn cướp hết!”
Lý Hùng vẫn điềm nhiên: “Nói tiếp đi”.
Lưu Đức Luân càng ngày càng nể phục người anh này.
Không chỉ thực lực vô cùng mạnh mà tố chất tâm lý cũng vượt xa người bình thường.
Đông Hải bây giờ hỗn loạn như thế này mà anh vẫn bình thản như không có chuyện gì xảy ra vậy.
Thế mới gọi là có khí phách chứ!
Lưu Đức Luân cũng âm thầm lấy Lý Hùng làm gương.
“Lần này Hắc Long về Đông Hải không chỉ đơn giản là báo thù cho Báo Đen”.
“Hắn là quân tiên phong của Trương Toàn Vũ, đến đây để dọn đường cho Trương Toàn Vũ”.
Khi nhắc tới cái tên Trương Toàn Vũ, dù là nhân vật máu mặt tầm cỡ ở Đông Hải như Lưu Đức Luân cũng phải trùng xuống.
Rõ ràng Lưu Đức Luân rất e dè người này.
“Đông Hải là một miếng thịt béo”.
“Lần này Vương Cao Ba nuốt địa bàn của Hắc Long, Trương Toàn Vũ chắc chắn sẽ không chịu để yên đâu!”
“Một khi Trương Toàn Vũ dẫn quân tới Đông Hải, tới lúc đó chắc chắn sẽ rất phiền phức!”
“Có gì mà phiền, chẳng qua chỉ là thằng hề gây rối chứ có gì”.
Lý Hùng nói câu này khiến Lưu Đức Luân cười khổ trong lòng.
“Tên Trương Toàn Vũ này đối với anh thì chỉ là thằng hề”.
“Nhưng đối với những người gốc Đông Hải như chúng tôi thì hắn là một kẻ thù đáng gờm đấy!”
Lý Hùng hơi ngẩng đầu lên, khoảnh khắc đối mặt với Lưu Đức Luân.
Lưu Đức Luân bỗng rùng mình một cái!
Ánh mắt này là sao?
Sắc bén!
Sâu xa!
Dường như có thể xuyên qua tất cả mọi thứ trên đời này!
“Lưu Đức Luân, nếu anh đã gọi tôi một tiếng ‘Anh’, thì cũng phải mang tinh thần của tôi”.
Một câu nói vô cùng đơn giản.
Nhưng lại khiến Lưu Đức Luân nhiệt huyết bừng bừng.
Anh ta không biết thân phận thực sự của Lý Hùng là gì.
Nhưng anh ta biết Lý Hùng vô cùng vô cùng giỏi!
Anh ta cảm giác được khí thế cao ngạo thực sự là gì toát ra từ Lý Hùng.
Lưu Đức Luân lập tức đứng lên, nghiêm túc nói.
“Anh cứ yên tâm!”
“Cho dù là Trương Toàn Vũ hay là thần thánh phương nào tôi cũng sẽ đều khiến họ một đi không trở lại”.
“Bây giờ tôi sẽ huy động các mối quan hệ, bình ổn lại thế loạn này”.
“Đừng”.
Lúc này, mắt Lý Hùng lóe lên một tia sắc bén.
“Không bỏ cái cũ thì làm sao có cái mới được. Muốn dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ, không vứt đi mấy đồ vô tích sự thì sao có thể dọn sạch bụi bặm trong góc đây?”
“Thế lực ngầm ở Đông Hải đã ‘bẩn’ bao nhiêu năm nay, bây giờ đã đến lúc phải ‘dọn sạch’ rồi”.
Lúc này, Hứa Mộc Tình đã lái xe tới ngân hàng Đông Hải.
Khi cô cùng thư ký đi vào phòng làm việc của giám đốc ngân hàng Đông Hải thì nhận ra Hứa Hải Phong cũng ở đây.
Hứa Hải Phong nhìn thấy Hứa Mộc Tình, ông ta cười nhưng không có ý gì tốt đẹp.
Hứa Mộc Tình chuẩn bị lên tiếng thì giám đốc ngân hàng đã khinh khỉnh cất tiếng: “Cô Hứa, cô không nhìn thấy tôi đang có khách à?”
“Giám đốc Trần, vừa nãy tôi đã hẹn với anh qua điện thoại rồi mà”, Hứa Mộc Tình vội nói.
Chương 43: Thế nào cũng được
"Hẹn trước là một chuyện, tầm quan trọng của khách lại là một chuyện khác".
"Sếp Hứa mới là khách hàng lâu năm của tôi".
"Đồng thời cũng là khách hàng bạch kim của ngân hàng Đông Hải chúng tôi. Ông ấy đến rồi thì cô phải xếp sau".
Dứt lời, giám đốc ngân hàng không do dự gì mà bảo người đưa Hứa Mộc Tình tới phòng chờ.
Phòng chờ này ở ngay cạnh phòng giám đốc.
Trong lúc Hứa Mộc Tình và thư ký đang đợi thì toàn nghe thấy giám đốc Trần và Hứa Hải Phong đang nói chuyện phiếm.
Phòng giám đốc thỉnh thoảng lại vang lên tiếng cười mất cả hình tượng của Hứa Hải Phong.
Hơn một tiếng sau Hứa Hải Phong đi ra từ văn phòng.
"Cháu gái của tôi, bây giờ tới lượt cháu rồi!"
"Tập đoàn của cháu vừa mới thành lập, phải cố gắng nhé chứ đừng có phá sản vội".
Hứa Mộc Tình mím môi, đi vào cùng thư ký.
"Giám đốc Trần, khoản tiền mà trước đây phía ngân hàng các anh đã hứa sao cứ mãi không rải ngân thế?"
"Xin lỗi, khoản tiền đó chúng tôi đã chuyển cho tập đoàn Thái An rồi".
"Tại sao? Chúng ta đã ký hợp đồng rồi mà".
"Cô cứ đợi thêm đi".
"Còn phải đợi bao lâu nữa?"
"Chưa chắc, nhanh thì nửa tháng, chậm thì nửa năm".
"Sao anh có thể nói lời mà không giữ lời vậy chứ?"
"Rầm!"
Giám đốc ngân hàng đập xuống bàn.
"Tổng giám đốc Hứa, cô nên thận trọng lời nói của mình! Ngân hàng chúng tôi là cơ quan kinh doanh, không phải tổ chức từ thiện!"
"Tập đoàn của các cô bây giờ chẳng khác gì mớ bòng bong! Tôi chịu hợp tác đã là nể cô lắm rồi!"
"Không tin thì cô cứ thử tới bất cứ ngân hàng nào ở cái Đông Hải này xem xem cô có bước chân vào được phòng giám đốc của họ không!"
Hứa Mộc Tình bàng hoàng.
Bởi lẽ giám đốc Trần nói đúng.
Trước khi cô tới ngân hàng Đông Hải thì đã tới ba ngân hàng rồi, trong đó còn có một ngân hàng nước ngoài.
Nhưng họ dường như cùng nhận được một thông báo nào đó.
Họ không những từ chối cho vay mà thậm chí còn không cho cô đặt chân vào đến cửa phòng giám đốc.
Giám đốc Trần thì liên tục đảo mắt khắp người Hứa Mộc Tình.
Tuy Hứa Mộc Tình ăn mặc kín đáo nhưng thân hình cô vô cùng đẹp.
Điều này rất dễ khiến cánh đàn ông phải dán mắt lên người cô.
Đặc biệt hơn là trên người cô có khí chất của một người con gái còn nguyên vẹn.
Trong cái thời buổi này mà như vậy thì quả là hiếm có.
Giám đốc Trần đột nhiên đưa tay ra như muốn nắm lấy tay Hứa Mộc Tình.
Hứa Mộc Tình vội vàng rụt lại tránh đi.
"Tổng giám đốc Hứa, thật ra con người tôi cũng không vô tình đến thế".
"Tối nay cô có rảnh không?"
"Chúng ta đi ăn bữa cơm rồi từ từ tâm sự được không?"
Hứa Mộc Tình lập tức đứng dậy, nhìn giám đốc Trần với vẻ mặt không mấy vui vẻ.
"Giám đốc Trần, anh có thể coi thường tôi nhưng không thể sỉ nhục tôi!"
Hứa Mộc Tình quay đi cùng với thư ký.
Ánh mắt khinh miệt lúc Hứa Mộc Tình quay đi khiến giám đốc Trần càng giận dữ.
Chẳng bao lâu sau phòng giám đốc phát ra tiếng chửi rửa.
"Giả vờ thánh thiện cái gì chứ! Tập đoàn Lăng Tiêu các người cứ chờ chết đi!"
"Cô mà lấy được khoản tiền đó thì tôi sẽ hủy hoại tất cả!"
...
Lúc này, tại một phòng VIP lớn của khách sạn Hoàng Quan ở Đông Hải.
Hoàng Du Quảng đang thư thái ngồi trên sô pha, Hứa Thiên Tứ đứng sau như con cún bóp vai cho hắn.
"Cậu Hoàng, anh giỏi thật đấy!"
"Chỉ với một cuộc gọi mà tập đoàn Lăng Tiêu sắp chết tới nơi rồi".
"Bây giờ chúng ta tới bước đường cùng rồi, cách duy nhất là tới cầu xin anh".
"Tới lúc đó anh muốn làm gì Hứa Mộc Tình cũng được!"
Vốn dĩ khi nghe Hứa Thiên Tứ nói anh ta có một cô em họ xinh đẹp thì Hoàng Du Quảng cũng chỉ định chơi đùa chút thôi.
Chơi đùa một tối rồi thôi.
Chương 44: Thằng thần kinh lại đến rồi
Nhưng bây giờ sau khi gặp trực tiếp ở ngoài, hắn mới biết Hứa Mộc Tình thực sự xinh đẹp, hơn nữa còn rất có sức hút.
Quan trọng nhất là cô vẫn còn “nguyên” tem mác.
Thời buổi này con gái như thế là cực hiếm.
“Đi thôi! Bây giờ tôi đang rất nóng lòng đi chơi với em họ cậu lắm rồi!”
Hứa Thiên Tứ vội đáp: “Hay là chúng ta đợi thêm đi”.
“Ép cô ta vào đường cùng, cô ta mới hoàn toàn phục tùng anh!”
Bốp!
Hoàng Du Quảng quay người cho Hứa Thiên Tứ một cái bạt tai vào mặt.
“Tao là ai?”
“Anh, anh là anh Hoàng ạ?”, Hứa Thiên Tứ ôm mặt, cười nịnh bợ.
“Đúng, tao là Hoàng Du Quảng!”
“Là con trưởng dòng họ danh giá nhất tỉnh Giang Châu!”
“Trong cả cái tỉnh Giang Châu này có con đàn bà nào mà tao không chiếm được không?”
“Có con đàn bà nào mà không muốn nằm dưới tao thử cảm giác không?”
“Tao muốn chơi con em họ mày đã là nể mặt cô ta lắm rồi!”
“Vâng, vâng. Bây giờ chúng ta sẽ tới tập đoàn Lăng Tiêu. Hiện giờ bọn chúng chắc chắn là đang mong chờ sự xuất hiện của anh lắm!”, Hứa Thiên Tứ nịnh hót.
Tập đoàn Lăng Tiêu.
Hứa Mộc Tình cùng thư ký vừa mới bước vào sảnh thì đã có người hớt hải chạy tới.
“Tổng giám đốc không hay rồi!”
“Có rất nhiều người muốn nghỉ việc!”
Người kia vừa dứt lời thì cửa thang máy mở ra.
Mười mấy thanh niên nam nữ đủ cả, chống nạnh hếch mặt đi ra.
Lúc đi lướt qua Hứa Mộc Tình, bọn họ đều nhìn cô bằng ánh mắt khinh bỉ.
“Hừ, tập đoàn cái mẹ gì. Mới thành lập được có mấy ngày mà đã lụi bại thế này rồi”.
“Nghe nói, ngày xưa là bọn họ đi làm thuê cho người ta. Cũng chẳng biết giở mưu hèn kế bẩn gì mà lại giành được tập đoàn này”.
“Rõ ràng là ăn mày nhưng lại bắt chước người ta đòi vay tiền làm ăn lớn. Tôi nhổ vào!”
Nhìn đám người cao ngạo này.
Hứa Mộc Tình vẫn nhẫn nhịn.
Lúc này, bỗng có một con Rolls-Royce dừng lại trước cửa.
Cửa xe mở ra, Hoàng Du Quảng ngông nghênh đi vào.
Lúc đám nhân viên kia nhìn thấy Hoàng Du Quảng thì ai nấy đều sáng mắt lên.
Trong số đó, một cô gái ăn mặc thời thượng vội tiến lên phía trước.
“Xin hỏi anh có phải anh Hoàng không?”
Hoàng Du Quảng liếc mắt sang, hếch đầu nói: “Sao cô lại biết tôi?”
“Anh Hoàng, hồi trước tôi đã từng gặp anh ở tỉnh. Tối đó chúng ta còn cùng nhau uống rượu ở quán bar nữa đấy”.
Hoàng Du Quảng đưa mắt đánh giá, mặt cô ta không xinh nhưng dáng cũng ngon nghẻ đấy.
Hắn gật đầu nhẹ: “Lát nữa cô về thay đồ”.
“Mặc một bộ hầu gái vải ren, bên dưới là tất lưới. Sau đó tới phòng Vip khách sạn Hoàng Quan đợi tôi”.
“Vâng em đi ngay đây”.
Cô gái vẻ mặt xúc động, dường như được Hoàng Du Quảng hỏi tới là một chuyện vô cùng vinh dự vậy.
Đám người đằng sau cô ta cũng có rất nhiều người bắt đầu vây tới.
Hoàng Du Quảng thì ngông nghênh như cấp trên tới để kiểm tra, trông rất ngạo mạn.
Lúc này, hắn dẫn theo một đám người đi tới trước mặt Hứa Mộc Tình.
“Cô Hứa, chúng ta lại gặp nhau rồi”.
“Trước đó tôi đã nói với cô rồi, ở cái tỉnh Giang Châu này không có chuyện gì mà Hoàng Du Quảng tôi không làm được”.
“Nhân lúc tôi vẫn còn đang có chút hứng thú với cô thì hãy ngoan ngoãn quỳ xuống cầu xin tôi tha thứ đi”.
“Rồi phục vụ, làm tôi vui vẻ trong một tuần sau đó”.
“Tôi sẽ đích thân gây dựng lại tập đoàn cho cô”.
“Thế nào? Điều kiện này vô cùng hấp dẫn phải không?”
“Nói thật với cô, cả cái tỉnh Giang Châu này không có mấy ai được thế đâu. Cô Hứa nên cảm thấy vinh dự vì điều đó”.
Hoàng Du Quảng vừa dứt lời, đám bậu xậu đằng sau cũng chen vào nói, ra điều khuyên nhủ Hứa Mộc Tình.
Lúc này, cửa thang máy lại mở.
Lý Hùng ung dung đi ra.
Anh vừa xuất hiện, Hứa Thiên Tứ lập tức lên tiếng coi khinh.
“Anh Hoàng, cái thằng thần kinh kia lại đến rồi”.
Chương 45: Còn ghê gớm hơn cả trong tưởng tượng
Nghe vậy, Hoàng Du Quảng quay sang liếc mắt với bốn tên đàn em.
Bốn người ngày lập tức bước ra, bao vây Lý Hùng bốn phía.
Động tác của bốn người này cũng không chậm, hơn nữa cũng rất vững vàng, huyệt thái dương thì cao, vừa nhìn đã biết là con nhà nòi.
“Này! Thằng ô hợp! Trước giờ tao vẫn luôn là người rộng lượng. Bây giờ mày dập đầu ba cái với tao”.
Nói rồi, Hoàng Du Quảng đột nhiên nhổ một bãi nước bọt: “Sau đó liếm hết nước bọt của tao đi rồi tao tha cho”.
“Nếu tao không làm thế thì sao?”, Lý Hùng thản nhiên hỏi lại.
“Thế thì mày chết đi cho tao là vừa”.
Hoàng Du Quảng nghiến răng nghiến lợi nói, bốn tên cao thủ bắt đầu ra tay.
Bọn chúng xông lên từ bốn phía.
Bốn người này cùng quặp tay lại, đồng thanh hét lên, vô cùng khí thế.
Nhưng tiếng bọn họ vừa mới vang lên thì tất cả lại nghe thấy tiếng xương gãy răng rắc.
Tiếp đó, bốn người đồng loạt tru tréo thảm thiết.
Bốn cao thủ trong tỉnh mà Hoàng Du Quảng mất bao tiền để mời trong nháy mắt đều đã bị Lý Hùng cho nằm đo ván.
Lý Hùng dẫm vào lưng một tên trong số đó, đi về phía Hoàng Du Quảng.
“Nếu mày dám động vào anh Hoàng thì mày chán sống thật rồi đấy”.
Lúc này Hứa Thiên Tứ nhảy ra, bày tỏ lòng trung thành.
“Mày đừng tưởng có Lưu Đức Luân chống lưng thì có thể yên tâm ăn no ngủ kỹ. Với cái loại nhãi nhép như Lưu Đức Luân, anh Hoàng chỉ cần một cú điện thoại…”.
Lý Hùng bình tĩnh hỏi: “Nói xong chưa?”
“Anh Hoàng, nó đúng là…”, Hứa Thiên Tứ quay đầu lại, nói.
Lý Hùng đột ngột dùng chân đạp thẳng vào đầu gối Hứa Thiên Tứ. Anh ta ngay lập tức ngã nhào về phía Lý Hùng.
Mà điểm Hứa Thiên Tứ đáp phải lúc này lại là đầu gối của Lý Hùng.
Bụp!
Đầu gối của Lý Hùng đập thẳng vào mặt Hứa Thiên Tứ.
Lúc này, Hứa Thiên Tứ nằm đất ôm mặt giãy giụa.
“Mày, mày chớ có qua đây!Tao là Hoàng Du Quảng, bố tao là Hoàng Chấn!”
“Bố tao chỉ cần động một ngón tay là có thể khiến mày chết không có chỗ chôn đấy, mày…”.
Bốp!
Lý Hùng đáp ngay một cái bạt vào mặt hắn.
“Lèo nhèo”.
“Mày không biết vợ tao thích được yên tĩnh à?”
“Tao ở trên tầng mười mấy cũng nghe được tiếng mày oang oang ở sảnh”.
“Mày dám đánh tao à! Bố tao sẽ không ta cho mày! Mày chết là cái chắc!”
Lý Hùng tóm cổ Hoàng Du Quảng, nhấc hắn lên như một con rối.
Sau đó, không ngần ngại đánh gãy hai chân Hoàng Du Quảng.
Cùng với tiếng tru tréo thảm thiết của Hoàng Du Quảng, Lý Hùng trầm giọng nói: “Đây là cảnh cáo cuối cùng của tao dành cho mày”.
“Cút về Giang Châu, từ nay đừng bao giờ xuất hiện ở Đông Hải nữa”.
“Lần sau mà tao vẫn còn gặp mày ở Đông Hải thì tao sẽ đánh gãy cả cái chân “thứ ba” của mày đấy”.
Nói xong, Lý Hùng ném Hoàng Du Quảng ra ngoài y như ném một túi rác.
Lúc này, một chiếc Mercedes-Benz dừng đỗ trước cửa tập đoàn Lăng Tiêu.
Miêu Lạc đang loay hoay không biết nên đi vào giúp Lý Hùng vào lúc nào.
Như thế thì sẽ nhận được sự cảm động của Lý Hùng.
Sau đó, giúp Lý Hùng giải quyết chuyện trước mắt để Lý Hùng phục tùng, trung thành với anh ta như một con cún.
Lúc anh ta nhìn thấy một người bị vứt ra ngoài.
Suy nghĩ đầu tiên của Miêu Lạc tên này chính là Lý Hùng.
Nhưng anh ta nhìn kỹ thì giật mình thảng thốt.
Tên này là Hoàng Du Quảng!
Bốn cao thủ mà Hoàng Du Quảng lấy từ trong dòng họ thì sao?
Bốn người này cùng học một thầy nên phối hợp rất ăn ý.
Bọn họ từng hợp tác đào tạo gần 200 đàn em chuyên nghiệp, vô cùng có tiếng trong tỉnh!
Trong lúc Miêu Lạc còn đang thắc mắc thì bốn cao thủ kia cũng bị ném ra ngoài như đồ bỏ đi.
Cùng với bọn họ còn có cả Hứa Thiên Tứ.
Miêu Lạc dụi mắt, sau khi nhìn thật kỹ, anh ta đột nhiên đập tay vào đàn em bên cạnh.
Hay lắm! Không ngờ tên Lý Hùng này còn ghê gớm hơn cả những gì anh ta nghĩ.
Miêu Lạc lập tức cho người dìu Hoàng Du Quảng – lúc này đã bị đánh cho tàn phế vào trong xe.
Lúc này Lý Hùng đã mặc áo khoác vào.
Anh lạnh lùng nói với tất cả những người trước mặt: "Những ai không làm được hay sợ chết thì có thể ra khỏi đây ngay bây giờ".
Lý Hùng vừa dứt lời, trong đám đông vang lên giọng của một nam một nữ.
"Để tôi!"
Tiếp đó, người phụ nữ da ngăm ngày hôm qua và Trương Bằng Phi cùng đứng ra khỏi hàng.
Hai người nhìn nhau rồi bắt đầu kéo lốp xe đi về phía trước.
Tuy vậy, trọng lượng của cái lốp này nặng hơn những gì bọn họ tưởng tượng nhiều.
Vốn thể lực của Trương Bằng Phi khoẻ, vì thế anh ta kéo lốp cũng nhanh hơn một chút.
Người phụ nữ da ngăm thì tụt lại hẳn phía sau Trương Bằng Phi.
Thời gian Trương Bằng Phi kéo lốp chạy hết năm phút.
Mà lúc này, anh ta đã thở không ra hơi.
Vừa mới nhúng đầu vào chậu nước, Trương Bằng Phi đã sặc, ho sù sụ.
Chưa được mười giây, anh ta bỏ cuộc với gương mặt đỏ bừng bừng.
Mà người phụ nữ da ngăm thì đã mười phút trôi qua nhưng cô ta vẫn chưa kéo được cái lốp xe đến đích.
Thấy vậy, Lý Hùng thất vọng lắc đầu, anh quay người đi khỏi đó.
Lúc này, Trương Bằng Phi bỗng hét to.
"Tôi không tin anh làm được những điều này ngay từ lần đầu tiên".
"Tuy bây giờ anh rất giỏi, nhưng nếu chúng tôi trải qua quá trình rèn luyện gian khổ thì cũng sẽ làm được như vậy!"
Lý Hùng hơi sững lại rồi quay đầu nhìn Trương Bằng Phi.
"Tôi cho các anh một tháng".
"Nếu trong vòng một tháng mà không làm được thì cầm tiền rồi biến khỏi đây!"
Lý Hùng vừa mới đi được mấy bước, Lý Nhị Ngưu đã đuổi theo.
"Có chuyện gì sao?"
"Tôi có thể tham gia tuyển chọn không?"
Lý Hùng đưa tay ra, vỗ nhẹ vào vai Lý Nhị Ngưu.
"Đi đi!"
"Rõ! Nhất định tôi sẽ không phụ sự mong đợi của ông chủ!"
Lúc này, trong văn phòng tại công xưởng đang rối tung rối mù.
Tập đoàn Lăng Tiêu thành lập mang đến cho mọi người một nguồn động lực và sự tự tin to lớn.
Vốn ai cũng hăng hái quyết tâm làm việc.
Nhưng sáng nay, tất cả các nhà cung cấp đồng loạt ngừng cung cấp nguồn hàng, hơn nữa ai cũng gọi điện thoại tới đòi tiền.
"Giám đốc Dương, trước đó chúng ta đã thống nhất qua điện thoại rồi mà?"
"Các anh gửi lô sắt này cho chúng tôi, mấy ngày nữa chúng tôi sẽ thanh toán tiền hàng cho các anh".
"Giám đốc Trần, giám đốc Trần, anh nghe tôi nói đã, tập đoàn chúng tôi vừa mới thành lập, hiện giờ...".
"Mẹ kiếp! Lại cúp máy nữa".
Lưu Ái Quốc – người phụ trách dự án công trình này, lấy tay vỗ vào đầu một cái rất mạnh.
Anh ta nhăn nhó nói với Hứa Mộc Tình: "Tổng giám đốc bây giờ phải làm sao? Những người này bây giờ ngay cả điện thoại của chúng ta cũng không tiếp".
"Rốt cuộc là có chuyện gì? Hôm qua vẫn còn bình thường cơ mà".
Hứa Mộc Tình cũng sầu não nói.
Bởi cô cũng gọi liền mấy cuộc điện thoại rồi.
Bên kia một là không nghe, hai là nói chuyện với giọng rất khó chịu, chưa nói được mấy câu đã cúp máy.
"Tổng giám đốc, cô nói xem, liệu có phải có người cố ý gây khó dễ cho chúng ta không? Chẳng lẽ là người của tập đoàn Thái An sao?"
Đúng lúc tất cả đang nhốn nháo, xôn xao thì Lý Hùng từ bên ngoài đi vào phòng làm việc.
Văn phòng đang hỗn loạn bỗng trở nên yên tĩnh ngay lập tức.
Sau khi nhìn thấy sức chiến đấu khủng khiếp của Lý Hùng.
Tất cả người có mặt ở đây không ai dám ho he to tiếng trước mặt anh.
"Sao thế? Có chuyện gì phiền lòng ư?", Lý Hùng hỏi Hứa Mộc Tình.
Hứa Mộc Tình biết nếu nói chuyện này cho Lý Hùng biết, anh nhất định có thể giải quyết rất nhanh chóng.
Nhưng cô không muốn lúc nào cũng gây phiền phức cho anh.
Điều này không có nghĩa là cô cố tỏ vẻ.
Mà là cô muốn chứng minh bản thân với Lý Hùng.
Hứa Mộc Tình lắc đầu, sau đó tìm đại một cái cớ ậm ừ cho qua.
Sau đó hai người cùng nhau về công ty.
Nhân viên lễ tân báo Lưu Đức Luân đến rồi, đang đợi ở trong phòng tiếp khách.
Chương 42: Đã hẹn trước rồi
Sau khi Lý Hùng đi về phía phòng tiếp khác, Hứa Mộc Tình dẫn theo thư ký, lái xe tới ngân hàng ngay.
“Anh ạ!”
Lý Hùng bước vào phòng tiếp khách, Lưu Đức Luân đang ngồi uống trà vội đứng lên, cung kính chào anh.
Lưu Đức Luân thì hơn tuổi Lý Hùng.
Nhưng khi đối mặt với Lý Hùng, anh ta vẫn gọi Lý Hùng là “Anh”.
Như vậy đã thể hiện sự tâm phục khẩu phục của anh ta đối với Lý Hùng, có một người anh máu mặt như thế, anh ta cũng cảm thấy rất vinh dự.
“E là Đông Hải sắp loạn đến nơi rồi!”
Câu nói là do Lưu Đức Luân nói ra, nếu người khác nghe thấy thì chắc đã sợ mất mật rồi.
Nhưng Lý Hùng vẫn thản nhiên ngồi xuống, nói: “Cụ thể là sao, anh nói tôi nghe thử”.
“Đêm qua có mấy chỗ xảy ra ẩu đả, tranh chấp”.
“Mấy thế lực của Đông Hải cũng đều tham gia”.
“Mục đích của bọn họ là cướp địa bàn của hai anh em Báo Đen và Hắc Long”.
“Trong đó có Vương Cao Ba là lãi nhất, trong một đêm sản nghiệp chủ yếu của Báo Đen và Hắc Long đều bị hắn cướp hết!”
Lý Hùng vẫn điềm nhiên: “Nói tiếp đi”.
Lưu Đức Luân càng ngày càng nể phục người anh này.
Không chỉ thực lực vô cùng mạnh mà tố chất tâm lý cũng vượt xa người bình thường.
Đông Hải bây giờ hỗn loạn như thế này mà anh vẫn bình thản như không có chuyện gì xảy ra vậy.
Thế mới gọi là có khí phách chứ!
Lưu Đức Luân cũng âm thầm lấy Lý Hùng làm gương.
“Lần này Hắc Long về Đông Hải không chỉ đơn giản là báo thù cho Báo Đen”.
“Hắn là quân tiên phong của Trương Toàn Vũ, đến đây để dọn đường cho Trương Toàn Vũ”.
Khi nhắc tới cái tên Trương Toàn Vũ, dù là nhân vật máu mặt tầm cỡ ở Đông Hải như Lưu Đức Luân cũng phải trùng xuống.
Rõ ràng Lưu Đức Luân rất e dè người này.
“Đông Hải là một miếng thịt béo”.
“Lần này Vương Cao Ba nuốt địa bàn của Hắc Long, Trương Toàn Vũ chắc chắn sẽ không chịu để yên đâu!”
“Một khi Trương Toàn Vũ dẫn quân tới Đông Hải, tới lúc đó chắc chắn sẽ rất phiền phức!”
“Có gì mà phiền, chẳng qua chỉ là thằng hề gây rối chứ có gì”.
Lý Hùng nói câu này khiến Lưu Đức Luân cười khổ trong lòng.
“Tên Trương Toàn Vũ này đối với anh thì chỉ là thằng hề”.
“Nhưng đối với những người gốc Đông Hải như chúng tôi thì hắn là một kẻ thù đáng gờm đấy!”
Lý Hùng hơi ngẩng đầu lên, khoảnh khắc đối mặt với Lưu Đức Luân.
Lưu Đức Luân bỗng rùng mình một cái!
Ánh mắt này là sao?
Sắc bén!
Sâu xa!
Dường như có thể xuyên qua tất cả mọi thứ trên đời này!
“Lưu Đức Luân, nếu anh đã gọi tôi một tiếng ‘Anh’, thì cũng phải mang tinh thần của tôi”.
Một câu nói vô cùng đơn giản.
Nhưng lại khiến Lưu Đức Luân nhiệt huyết bừng bừng.
Anh ta không biết thân phận thực sự của Lý Hùng là gì.
Nhưng anh ta biết Lý Hùng vô cùng vô cùng giỏi!
Anh ta cảm giác được khí thế cao ngạo thực sự là gì toát ra từ Lý Hùng.
Lưu Đức Luân lập tức đứng lên, nghiêm túc nói.
“Anh cứ yên tâm!”
“Cho dù là Trương Toàn Vũ hay là thần thánh phương nào tôi cũng sẽ đều khiến họ một đi không trở lại”.
“Bây giờ tôi sẽ huy động các mối quan hệ, bình ổn lại thế loạn này”.
“Đừng”.
Lúc này, mắt Lý Hùng lóe lên một tia sắc bén.
“Không bỏ cái cũ thì làm sao có cái mới được. Muốn dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ, không vứt đi mấy đồ vô tích sự thì sao có thể dọn sạch bụi bặm trong góc đây?”
“Thế lực ngầm ở Đông Hải đã ‘bẩn’ bao nhiêu năm nay, bây giờ đã đến lúc phải ‘dọn sạch’ rồi”.
Lúc này, Hứa Mộc Tình đã lái xe tới ngân hàng Đông Hải.
Khi cô cùng thư ký đi vào phòng làm việc của giám đốc ngân hàng Đông Hải thì nhận ra Hứa Hải Phong cũng ở đây.
Hứa Hải Phong nhìn thấy Hứa Mộc Tình, ông ta cười nhưng không có ý gì tốt đẹp.
Hứa Mộc Tình chuẩn bị lên tiếng thì giám đốc ngân hàng đã khinh khỉnh cất tiếng: “Cô Hứa, cô không nhìn thấy tôi đang có khách à?”
“Giám đốc Trần, vừa nãy tôi đã hẹn với anh qua điện thoại rồi mà”, Hứa Mộc Tình vội nói.
Chương 43: Thế nào cũng được
"Hẹn trước là một chuyện, tầm quan trọng của khách lại là một chuyện khác".
"Sếp Hứa mới là khách hàng lâu năm của tôi".
"Đồng thời cũng là khách hàng bạch kim của ngân hàng Đông Hải chúng tôi. Ông ấy đến rồi thì cô phải xếp sau".
Dứt lời, giám đốc ngân hàng không do dự gì mà bảo người đưa Hứa Mộc Tình tới phòng chờ.
Phòng chờ này ở ngay cạnh phòng giám đốc.
Trong lúc Hứa Mộc Tình và thư ký đang đợi thì toàn nghe thấy giám đốc Trần và Hứa Hải Phong đang nói chuyện phiếm.
Phòng giám đốc thỉnh thoảng lại vang lên tiếng cười mất cả hình tượng của Hứa Hải Phong.
Hơn một tiếng sau Hứa Hải Phong đi ra từ văn phòng.
"Cháu gái của tôi, bây giờ tới lượt cháu rồi!"
"Tập đoàn của cháu vừa mới thành lập, phải cố gắng nhé chứ đừng có phá sản vội".
Hứa Mộc Tình mím môi, đi vào cùng thư ký.
"Giám đốc Trần, khoản tiền mà trước đây phía ngân hàng các anh đã hứa sao cứ mãi không rải ngân thế?"
"Xin lỗi, khoản tiền đó chúng tôi đã chuyển cho tập đoàn Thái An rồi".
"Tại sao? Chúng ta đã ký hợp đồng rồi mà".
"Cô cứ đợi thêm đi".
"Còn phải đợi bao lâu nữa?"
"Chưa chắc, nhanh thì nửa tháng, chậm thì nửa năm".
"Sao anh có thể nói lời mà không giữ lời vậy chứ?"
"Rầm!"
Giám đốc ngân hàng đập xuống bàn.
"Tổng giám đốc Hứa, cô nên thận trọng lời nói của mình! Ngân hàng chúng tôi là cơ quan kinh doanh, không phải tổ chức từ thiện!"
"Tập đoàn của các cô bây giờ chẳng khác gì mớ bòng bong! Tôi chịu hợp tác đã là nể cô lắm rồi!"
"Không tin thì cô cứ thử tới bất cứ ngân hàng nào ở cái Đông Hải này xem xem cô có bước chân vào được phòng giám đốc của họ không!"
Hứa Mộc Tình bàng hoàng.
Bởi lẽ giám đốc Trần nói đúng.
Trước khi cô tới ngân hàng Đông Hải thì đã tới ba ngân hàng rồi, trong đó còn có một ngân hàng nước ngoài.
Nhưng họ dường như cùng nhận được một thông báo nào đó.
Họ không những từ chối cho vay mà thậm chí còn không cho cô đặt chân vào đến cửa phòng giám đốc.
Giám đốc Trần thì liên tục đảo mắt khắp người Hứa Mộc Tình.
Tuy Hứa Mộc Tình ăn mặc kín đáo nhưng thân hình cô vô cùng đẹp.
Điều này rất dễ khiến cánh đàn ông phải dán mắt lên người cô.
Đặc biệt hơn là trên người cô có khí chất của một người con gái còn nguyên vẹn.
Trong cái thời buổi này mà như vậy thì quả là hiếm có.
Giám đốc Trần đột nhiên đưa tay ra như muốn nắm lấy tay Hứa Mộc Tình.
Hứa Mộc Tình vội vàng rụt lại tránh đi.
"Tổng giám đốc Hứa, thật ra con người tôi cũng không vô tình đến thế".
"Tối nay cô có rảnh không?"
"Chúng ta đi ăn bữa cơm rồi từ từ tâm sự được không?"
Hứa Mộc Tình lập tức đứng dậy, nhìn giám đốc Trần với vẻ mặt không mấy vui vẻ.
"Giám đốc Trần, anh có thể coi thường tôi nhưng không thể sỉ nhục tôi!"
Hứa Mộc Tình quay đi cùng với thư ký.
Ánh mắt khinh miệt lúc Hứa Mộc Tình quay đi khiến giám đốc Trần càng giận dữ.
Chẳng bao lâu sau phòng giám đốc phát ra tiếng chửi rửa.
"Giả vờ thánh thiện cái gì chứ! Tập đoàn Lăng Tiêu các người cứ chờ chết đi!"
"Cô mà lấy được khoản tiền đó thì tôi sẽ hủy hoại tất cả!"
...
Lúc này, tại một phòng VIP lớn của khách sạn Hoàng Quan ở Đông Hải.
Hoàng Du Quảng đang thư thái ngồi trên sô pha, Hứa Thiên Tứ đứng sau như con cún bóp vai cho hắn.
"Cậu Hoàng, anh giỏi thật đấy!"
"Chỉ với một cuộc gọi mà tập đoàn Lăng Tiêu sắp chết tới nơi rồi".
"Bây giờ chúng ta tới bước đường cùng rồi, cách duy nhất là tới cầu xin anh".
"Tới lúc đó anh muốn làm gì Hứa Mộc Tình cũng được!"
Vốn dĩ khi nghe Hứa Thiên Tứ nói anh ta có một cô em họ xinh đẹp thì Hoàng Du Quảng cũng chỉ định chơi đùa chút thôi.
Chơi đùa một tối rồi thôi.
Chương 44: Thằng thần kinh lại đến rồi
Nhưng bây giờ sau khi gặp trực tiếp ở ngoài, hắn mới biết Hứa Mộc Tình thực sự xinh đẹp, hơn nữa còn rất có sức hút.
Quan trọng nhất là cô vẫn còn “nguyên” tem mác.
Thời buổi này con gái như thế là cực hiếm.
“Đi thôi! Bây giờ tôi đang rất nóng lòng đi chơi với em họ cậu lắm rồi!”
Hứa Thiên Tứ vội đáp: “Hay là chúng ta đợi thêm đi”.
“Ép cô ta vào đường cùng, cô ta mới hoàn toàn phục tùng anh!”
Bốp!
Hoàng Du Quảng quay người cho Hứa Thiên Tứ một cái bạt tai vào mặt.
“Tao là ai?”
“Anh, anh là anh Hoàng ạ?”, Hứa Thiên Tứ ôm mặt, cười nịnh bợ.
“Đúng, tao là Hoàng Du Quảng!”
“Là con trưởng dòng họ danh giá nhất tỉnh Giang Châu!”
“Trong cả cái tỉnh Giang Châu này có con đàn bà nào mà tao không chiếm được không?”
“Có con đàn bà nào mà không muốn nằm dưới tao thử cảm giác không?”
“Tao muốn chơi con em họ mày đã là nể mặt cô ta lắm rồi!”
“Vâng, vâng. Bây giờ chúng ta sẽ tới tập đoàn Lăng Tiêu. Hiện giờ bọn chúng chắc chắn là đang mong chờ sự xuất hiện của anh lắm!”, Hứa Thiên Tứ nịnh hót.
Tập đoàn Lăng Tiêu.
Hứa Mộc Tình cùng thư ký vừa mới bước vào sảnh thì đã có người hớt hải chạy tới.
“Tổng giám đốc không hay rồi!”
“Có rất nhiều người muốn nghỉ việc!”
Người kia vừa dứt lời thì cửa thang máy mở ra.
Mười mấy thanh niên nam nữ đủ cả, chống nạnh hếch mặt đi ra.
Lúc đi lướt qua Hứa Mộc Tình, bọn họ đều nhìn cô bằng ánh mắt khinh bỉ.
“Hừ, tập đoàn cái mẹ gì. Mới thành lập được có mấy ngày mà đã lụi bại thế này rồi”.
“Nghe nói, ngày xưa là bọn họ đi làm thuê cho người ta. Cũng chẳng biết giở mưu hèn kế bẩn gì mà lại giành được tập đoàn này”.
“Rõ ràng là ăn mày nhưng lại bắt chước người ta đòi vay tiền làm ăn lớn. Tôi nhổ vào!”
Nhìn đám người cao ngạo này.
Hứa Mộc Tình vẫn nhẫn nhịn.
Lúc này, bỗng có một con Rolls-Royce dừng lại trước cửa.
Cửa xe mở ra, Hoàng Du Quảng ngông nghênh đi vào.
Lúc đám nhân viên kia nhìn thấy Hoàng Du Quảng thì ai nấy đều sáng mắt lên.
Trong số đó, một cô gái ăn mặc thời thượng vội tiến lên phía trước.
“Xin hỏi anh có phải anh Hoàng không?”
Hoàng Du Quảng liếc mắt sang, hếch đầu nói: “Sao cô lại biết tôi?”
“Anh Hoàng, hồi trước tôi đã từng gặp anh ở tỉnh. Tối đó chúng ta còn cùng nhau uống rượu ở quán bar nữa đấy”.
Hoàng Du Quảng đưa mắt đánh giá, mặt cô ta không xinh nhưng dáng cũng ngon nghẻ đấy.
Hắn gật đầu nhẹ: “Lát nữa cô về thay đồ”.
“Mặc một bộ hầu gái vải ren, bên dưới là tất lưới. Sau đó tới phòng Vip khách sạn Hoàng Quan đợi tôi”.
“Vâng em đi ngay đây”.
Cô gái vẻ mặt xúc động, dường như được Hoàng Du Quảng hỏi tới là một chuyện vô cùng vinh dự vậy.
Đám người đằng sau cô ta cũng có rất nhiều người bắt đầu vây tới.
Hoàng Du Quảng thì ngông nghênh như cấp trên tới để kiểm tra, trông rất ngạo mạn.
Lúc này, hắn dẫn theo một đám người đi tới trước mặt Hứa Mộc Tình.
“Cô Hứa, chúng ta lại gặp nhau rồi”.
“Trước đó tôi đã nói với cô rồi, ở cái tỉnh Giang Châu này không có chuyện gì mà Hoàng Du Quảng tôi không làm được”.
“Nhân lúc tôi vẫn còn đang có chút hứng thú với cô thì hãy ngoan ngoãn quỳ xuống cầu xin tôi tha thứ đi”.
“Rồi phục vụ, làm tôi vui vẻ trong một tuần sau đó”.
“Tôi sẽ đích thân gây dựng lại tập đoàn cho cô”.
“Thế nào? Điều kiện này vô cùng hấp dẫn phải không?”
“Nói thật với cô, cả cái tỉnh Giang Châu này không có mấy ai được thế đâu. Cô Hứa nên cảm thấy vinh dự vì điều đó”.
Hoàng Du Quảng vừa dứt lời, đám bậu xậu đằng sau cũng chen vào nói, ra điều khuyên nhủ Hứa Mộc Tình.
Lúc này, cửa thang máy lại mở.
Lý Hùng ung dung đi ra.
Anh vừa xuất hiện, Hứa Thiên Tứ lập tức lên tiếng coi khinh.
“Anh Hoàng, cái thằng thần kinh kia lại đến rồi”.
Chương 45: Còn ghê gớm hơn cả trong tưởng tượng
Nghe vậy, Hoàng Du Quảng quay sang liếc mắt với bốn tên đàn em.
Bốn người ngày lập tức bước ra, bao vây Lý Hùng bốn phía.
Động tác của bốn người này cũng không chậm, hơn nữa cũng rất vững vàng, huyệt thái dương thì cao, vừa nhìn đã biết là con nhà nòi.
“Này! Thằng ô hợp! Trước giờ tao vẫn luôn là người rộng lượng. Bây giờ mày dập đầu ba cái với tao”.
Nói rồi, Hoàng Du Quảng đột nhiên nhổ một bãi nước bọt: “Sau đó liếm hết nước bọt của tao đi rồi tao tha cho”.
“Nếu tao không làm thế thì sao?”, Lý Hùng thản nhiên hỏi lại.
“Thế thì mày chết đi cho tao là vừa”.
Hoàng Du Quảng nghiến răng nghiến lợi nói, bốn tên cao thủ bắt đầu ra tay.
Bọn chúng xông lên từ bốn phía.
Bốn người này cùng quặp tay lại, đồng thanh hét lên, vô cùng khí thế.
Nhưng tiếng bọn họ vừa mới vang lên thì tất cả lại nghe thấy tiếng xương gãy răng rắc.
Tiếp đó, bốn người đồng loạt tru tréo thảm thiết.
Bốn cao thủ trong tỉnh mà Hoàng Du Quảng mất bao tiền để mời trong nháy mắt đều đã bị Lý Hùng cho nằm đo ván.
Lý Hùng dẫm vào lưng một tên trong số đó, đi về phía Hoàng Du Quảng.
“Nếu mày dám động vào anh Hoàng thì mày chán sống thật rồi đấy”.
Lúc này Hứa Thiên Tứ nhảy ra, bày tỏ lòng trung thành.
“Mày đừng tưởng có Lưu Đức Luân chống lưng thì có thể yên tâm ăn no ngủ kỹ. Với cái loại nhãi nhép như Lưu Đức Luân, anh Hoàng chỉ cần một cú điện thoại…”.
Lý Hùng bình tĩnh hỏi: “Nói xong chưa?”
“Anh Hoàng, nó đúng là…”, Hứa Thiên Tứ quay đầu lại, nói.
Lý Hùng đột ngột dùng chân đạp thẳng vào đầu gối Hứa Thiên Tứ. Anh ta ngay lập tức ngã nhào về phía Lý Hùng.
Mà điểm Hứa Thiên Tứ đáp phải lúc này lại là đầu gối của Lý Hùng.
Bụp!
Đầu gối của Lý Hùng đập thẳng vào mặt Hứa Thiên Tứ.
Lúc này, Hứa Thiên Tứ nằm đất ôm mặt giãy giụa.
“Mày, mày chớ có qua đây!Tao là Hoàng Du Quảng, bố tao là Hoàng Chấn!”
“Bố tao chỉ cần động một ngón tay là có thể khiến mày chết không có chỗ chôn đấy, mày…”.
Bốp!
Lý Hùng đáp ngay một cái bạt vào mặt hắn.
“Lèo nhèo”.
“Mày không biết vợ tao thích được yên tĩnh à?”
“Tao ở trên tầng mười mấy cũng nghe được tiếng mày oang oang ở sảnh”.
“Mày dám đánh tao à! Bố tao sẽ không ta cho mày! Mày chết là cái chắc!”
Lý Hùng tóm cổ Hoàng Du Quảng, nhấc hắn lên như một con rối.
Sau đó, không ngần ngại đánh gãy hai chân Hoàng Du Quảng.
Cùng với tiếng tru tréo thảm thiết của Hoàng Du Quảng, Lý Hùng trầm giọng nói: “Đây là cảnh cáo cuối cùng của tao dành cho mày”.
“Cút về Giang Châu, từ nay đừng bao giờ xuất hiện ở Đông Hải nữa”.
“Lần sau mà tao vẫn còn gặp mày ở Đông Hải thì tao sẽ đánh gãy cả cái chân “thứ ba” của mày đấy”.
Nói xong, Lý Hùng ném Hoàng Du Quảng ra ngoài y như ném một túi rác.
Lúc này, một chiếc Mercedes-Benz dừng đỗ trước cửa tập đoàn Lăng Tiêu.
Miêu Lạc đang loay hoay không biết nên đi vào giúp Lý Hùng vào lúc nào.
Như thế thì sẽ nhận được sự cảm động của Lý Hùng.
Sau đó, giúp Lý Hùng giải quyết chuyện trước mắt để Lý Hùng phục tùng, trung thành với anh ta như một con cún.
Lúc anh ta nhìn thấy một người bị vứt ra ngoài.
Suy nghĩ đầu tiên của Miêu Lạc tên này chính là Lý Hùng.
Nhưng anh ta nhìn kỹ thì giật mình thảng thốt.
Tên này là Hoàng Du Quảng!
Bốn cao thủ mà Hoàng Du Quảng lấy từ trong dòng họ thì sao?
Bốn người này cùng học một thầy nên phối hợp rất ăn ý.
Bọn họ từng hợp tác đào tạo gần 200 đàn em chuyên nghiệp, vô cùng có tiếng trong tỉnh!
Trong lúc Miêu Lạc còn đang thắc mắc thì bốn cao thủ kia cũng bị ném ra ngoài như đồ bỏ đi.
Cùng với bọn họ còn có cả Hứa Thiên Tứ.
Miêu Lạc dụi mắt, sau khi nhìn thật kỹ, anh ta đột nhiên đập tay vào đàn em bên cạnh.
Hay lắm! Không ngờ tên Lý Hùng này còn ghê gớm hơn cả những gì anh ta nghĩ.
Miêu Lạc lập tức cho người dìu Hoàng Du Quảng – lúc này đã bị đánh cho tàn phế vào trong xe.