-
Chương 4
Vì trong xưởng của nhà máy sản xuất đồ nội thất có nhiều tiếng ồn nên anh ta đã tháo khẩu trang và lớn tiếng hỏi tôi: “Cậu nói gì vậy!”
Tôi cao giọng nói: “Anh có phải thầy Đoạn không ạ?”
Anh ta gật đầu, vừa lúc đã đến giờ ăn trưa, mọi người đều đã nghỉ làm, tôi đứng ở cửa xưởng chờ anh ta thay một chiếc áo khoác sạch rồi nói với anh: “Thầy Đoạn, tôi là nhân viên soát vé chuyến xe buýt cuối cùng số 44, và tôi có chuyện muốn hỏi thầy.”
Đoạn Côn vừa nghe tôi nói, sắc mặt lập tức thay đổi, không nhìn tôi nói: “Tôi đã bỏ việc đó từ lâu rồi, cậu muốn gì ở tôi? Tôi không có gì để nói cả.”
Tôi vội đuổi theo và đưa anh ta một điếu thuốc lá ngon lành, cười tươi nói: “Thầy Đoạn, thầy là đàn anh, đã từng làm việc với tư cách là nhân viên soát vé trên chuyến xe số 44 nên tôi muốn hỏi thầy về chuyến xe cuối cùng số 44. Không phải vừa đến giờ ăn trưa sao? Khi tôi đến đây, tôi có thấy một nhà hàng bánh bao kinh doanh khá tốt, thầy thấy thế nào?”
Tôi đưa thuốc cho anh ta và mời anh ta ăn cơm, cuối cùng Đoạn Côn không nói gì cầm lấy điếu thuốc trên tay tôi, thấy anh ta đã nhận lấy điếu thuốc, tôi lập tức châm lửa cho anh ta.
Đến quán bánh bao, sau khi gọi món, tôi nhỏ giọng hỏi: “Thầy Đoạn, nghe nói thầy từng là nhân viên soát vé của chuyến xe số 44, cũng là người trực chuyến xe buýt cuối cùng?”
Có câu, nã nhân thủ đoản; cật nhân chủy nhuyễn*, anh ta hút điếu thuốc của tôi, ăn cơm tôi mời, cho nên thái độ cũng hòa hoãn hơn nhiều, không còn lạnh nhạt như lúc đầu nên gật đầu ậm ừ. Sau đó, anh ta không tỏ thái độ gì nữa.
[*Nã nhân thủ đoản; cật nhân chủy nhuyễn: nã nhân thủ đoản có nghĩa là lấy thứ gì đó của người khác thì cũng rụt tay lại với người ta. cật nhân chủy nhuyễn có nghĩa là ăn đồ của người khác thì nói chuyện với người ta cũng mềm mỏng hơn. nhận được lợi ích từ người ta nên phải nể mặt người ta.]
Tôi sửng sốt, đổ một đ ĩa giấm nhỏ cho Đoạn Côn, rồi hỏi: “Thầy Đoạn, chuyến xe cuối cùng số 44 có gì… ô uế không?”
Tôi thử hỏi một câu để dụ anh ta, sau khi nhét một cái bánh bao vào miệng thì anh ta lẩm bẩm: “Mỗi ngày tẩy một lần, làm sao mà ô uế được.”
Ra vậy!
Thấy anh ta như vậy, có lẽ sẽ không nói với tôi bất cứ điều gì, tôi thở dài, thầm nghĩ nếu đã như vậy, thà tiết kiệm thời gian về sớm một chút còn hơn.
Tôi gọi người phục vụ, sau khi tính tiền xong, tôi lễ phép nói: “Thầy Đoạn, tôi còn có việc phải về trước, thầy cứ từ từ ăn.”
Tôi vừa quay người, còn chưa đi được hai bước, Đoạn Côn đột nhiên nói với tôi: “Chàng trai à, đừng đi nữa.”
Anh ta cầm bát húp nốt ngụm canh cuối cùng, cắn thêm một miếng bánh bao rồi cùng tôi bước ra khỏi quán, ra đến ngoài, anh ta ợ một cái nói: “Nếu cậu có tâm thì nghe tôi, đừng quan tâm lương cao bao nhiêu, đừng có làm nhân viên soát vé của chuyến xe số 44 nữa, từ chức càng sớm càng tốt, tốt nhất là từ chức ngay hôm nay.”
Tôi đã hỏi tại sao?
Đoạn Côn lắc đầu nói: “Đừng hỏi tại sao, nếu như cậu tin tôi thì nên mau chóng từ chức đi, còn nếu không tin, vậy thì tùy cậu.”
Nói xong, anh ta đang định quay về xưởng sản xuất đồ nội thất, tôi vội đuổi theo kể lại những chuyện gặp phải mấy ngày nay, sắc mặt Đoạn Côn dần trở nên u ám, cuối cùng anh ta đột nhiên quay đầu lại, kinh hãi hỏi tôi: “Còn đôi giày thì sao?”
Tôi lắc đầu nói: “Đó là một chiếc giày vải thêu màu đỏ, chỉ có một chiếc, sờn lắm rồi, tôi giữ không dùng đến, lúc đầu vứt đi, sau lại nhặt lại.”
Đoạn Côn gật đầu, lại hỏi tôi: “Cậu có mang theo cái nhẫn vàng đó không?”
Tôi lắc đầu.
Anh ta lại hỏi: “Cậu có mang theo sợi dây chuyền đó không?”
Tôi vẫn lắc đầu.
Đoạn Khôn sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, vỗ vỗ vai tôi nói: “Đêm nay, cậu đặt giày, nhẫn, sợi dây chuyền của mình lên chuyến xe cuối cùng, tìm thấy chúng ở đâu thì để ở đó, trực nốt chuyến cuối cùng, ngày mai dù thế nào cậu cũng phải từ chức ngay lập tức! Và, cậu nhất định phải nhớ một điều!
Tôi vội hỏi: “Điều gì vậy?”
Nói đến đây, trên mặt Đoạn Côn lộ vẻ hối hận, anh ta thở dài, vỗ vỗ vai tôi nói: “Chiếc giày thêu kia đừng quăng lung tung, nhẫn vàng đừng đeo, sợi dây chuyền kia cũng đừng đeo, cậu tuyệt đối không được đeo chúng.”
Tôi sững sờ vì điều này, khi nhìn thấy vẻ mặt bối rối của tôi, anh ta giơ tay trái lên và nói với tôi: “Cậu nhìn đi, đây là kết quả khi không nghe lời khuyên! Lúc đầu có người đi xe buýt cảnh cáo tôi, nhưng tôi tham tiền nên đeo nhẫn vàng.”
Tôi hỏi: “Nói cách khác, ngón áp út trên bàn tay trái của thầy đã vô tình bị gãy sau khi đeo nhẫn?”
Vừa hỏi tới đây, Đoạn Côn kìm nén cảm xúc đã lâu đột nhiên nước mắt lưng tròng, tay trái của anh ta đột nhiên run lên,và anh ta hét lên dữ dội: “Tôi đã tự cắn đứt ngón tay này đó!”
Tôi rùng mình một cái, lại nhìn ngón áp út trên bàn tay trái của anh ta, chẳng trách lúc đứt tay có vết sẹo, vết thương nhìn không giống bị vật sắc bén làm bị thương, thì ra là do chính mình cắn đứt.
“Thầy Đoạn, chuyện này thầy có thể nói cặn kẽ cho tôi biết được không?” Tôi không phải là một thằng ngốc, và ngay lúc này, tôi cảm thấy có gì đó không ổn.
Đoạn Côn thở dài, lúc này tay trái đút vào trong túi, tôi vội vàng đưa một điếu thuốc, sau khi châm lửa, anh ta nói: “Chàng trai à,cho dù tôi có nói với cậu một số chuyện, cậu cũng sẽ không tin đâu, tôi thấy cậu không phải người xấu, mau nghe tôi từ chức nhanh đi.”
“Tin! Tôi tin! Thưa thầy, anh hãy nói hết cho tôi những gì anh biết đi!”
“Triệu Bảo Thắng đã ngoài năm mươi tuổi, sức khỏe tốt. Ông ấy đột ngột qua đời chỉ sau hai tháng làm việc, một nhân viên soát vé đột ngột qua đời có thật là chuyện bình thường không? Mỗi ngày chỉ có một chuyến xe nên cũng không vất vả lắm đúng không? Ông ấy thật sự chết đột ngột do đột quỵ sao?”
Tôi lắc đầu.
“Khoảng hai năm trước, chiếc xe buýt số 44 đã đâm chết một phụ nữ đang mang thai ở thành phố Kính, cậu biết chuyện đó không?”
Tôi vẫn lắc đầu.
Đoạn Côn thở dài nói: “Người phụ nữ mang thai bị tài xế xe buýt số 44 đâm chết trong ca trực ban ngày, nếu cậu không tin tôi, hai năm trước tôi từng vào phòng giam thăm anh ấy, anh ấy luôn cho rằng mình đã sai, nói rằng chiếc xe buýt số 44 đột nhiên bị hỏng hóc, lao ra ngoài khi đang chờ đèn đỏ, tông chết một phụ nữ đang mang thai rồi dừng lại, kỹ thuật viên đã kiểm tra phương tiện và phát hiện không có vấn đề gì. Anh ấy phát điên không lâu sau khi sống trong tù, cách đây ít lâu tôi có đến gặp anh ấy, nhưng không phải trong tù mà là lò hỏa táng. Tôi đã không làm việc với anh ấy trong một thời gian dài, nhưng anh ấy là một người tốt, những gì tôi đang nói với cậu là những gì anh ấy đã từng nói với tôi.”
Tôi nổi da gà khắp người và cảm thấy ớn lạnh sống lưng.
Khi tài xế ca ngày đang lái xe, chiếc xe buýt gặp trục trặc và giế t chết một người phụ nữ mang thai, sau đó anh ta vào tù, phát điên trong đó và cuối cùng là chết.
Và rồi đột nhiên chuyến xe buýt cuối cùng số 44 bắt đầu đưa đón hành khách vào lúc nửa đêm?
Tôi không hiểu tại sao các tài xế xe buýt này đều ổn, nhưng tại sao người soát vé lại gặp tai nạn? Nếu là hồn ma phụ nữ mang thai trở về báo thù, tại sao lại tìm người soát vé? Đến cuối cùng đã xảy ra chuyện gì, nhìn lại người lái xe mà tôi đã trực cùng suốt thời gian qua, tôi không nghĩ có điều gì kỳ lạ cả.
Nhưng sự thật đang ở trước mắt, tôi nên làm gì tiếp theo đây?
Đầu tiên là Đoạn Côn, nhân viên soát vé mới làm được một nhiệm kỳ, đã tự cắn đứt tay mình sau khi trở thành người soát vé trên chuyến xe số 44.
Tiếp theo là Đường Bảo Thắng, đột ngột qua đời sau hai tháng làm việc do lên cơn đột quỵ.
Tất cả những nhân viên soát vé trên chuyến xe cuối cùng đều có kết cục tồi tệ hơn nhân viên trước đó, và tôi là người thứ ba. Vậy, kết cục của tôi sẽ như thế nào đây?
“Thầy Đoạn, tôi có chuyện muốn hỏi, thầy có thể kể cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra với ngón tay của thầy không?” Tôi nhẫn nhịn hồi lâu, cuối cùng vẫn hỏi ra, tôi không biết người bình thường làm sao có thể tự cắn đứt ngón tay của mình, chưa nói đến chuyện đó đau đớn đến thế nào, có loại dũng khí và kiên trì như vậy, không phải người bình thường nào cũng làm được.
Đoạn Côn thở dài, lại giơ tay trái lên, nói: “Ngón tay đúng là do tôi cắn đứt, nhưng cũng không phải do tôi cắn, cậu hiểu ý tôi chứ?”
Tôi lắc đầu.
“Khi đó, tôi nhìn ngón tay mình từ từ nhét vào miệng, răng cắn đứt ngón áp út một cái thật mạnh rồi nhổ chiếc nhẫn vàng trên ngón áp út ra khỏi miệng. Đây là hậu quả của sự tham lam khi lấy thứ không phải của mình.”
Tôi chợt hiểu ra, hèn gì thầy Đoạn Côn cứ bảo tôi không được đeo chiếc nhẫn vàng đó!
“Thầy Đoạn cũng đừng buồn, kết cục của thầy so với người cùng làm nhân viên soát vé là thầy Triệu đã tốt hơn rất nhiều rồi.” Tôi vốn muốn an ủi Đoạn Côn, nhưng ai mà ngờ câu nói này lại chọc thẳng vào tổ ong vò vẽ.
Đoạn Côn đột nhiên tức giận hét lên: “Kết cục của tôi tốt hơn rất nhiều? Cậu thấy tôi chưa chết nên rất tốt đúng không? Vậy cậu có biết vợ tôi đã chết như thế nào không! Cô ấy chỉ mới đeo sợi dây chuyền ngọc trai được một ngày thì bị tai nạn xe hơi, ngay cả đầu đều bị đập bay! Cậu thì biết cái gì chứ! Cái gì cậu cũng không biết!”
Tôi sợ đến mức liên tục lùi lại, sau khi Đoạn Côn hét lên, anh ta ngồi xổm trên mặt đất như một đứa trẻ và bật khóc, vừa khóc anh ta vừa nghẹn ngào nói: “Cậu có biết cuộc sống của tôi khó khăn như thế nào không hả?” Rồi như cuồng loạn, anh ta lẩm bẩm một mình: “Vợ ơi, anh có lỗi với em, đều tại lúc cưới nhau anh nghèo, không có tiền để mua cho em dù chỉ một sợi dây chuyền…”
Không biết bao lâu sau, anh ta khóc đến mệt mỏi, tôi yên lặng đứng bên cạnh anh ta, anh ta lấy ống tay áo lau khóe mắt, vỗ vai tôi nói: “Chàng trai à, nghe tôi, cậu mau chóng trở về từ chức đi.”
Tôi gật đầu, mua thêm một bao thuốc lá cho thầy Đoạn, trước khi đi, anh ta như sực nhớ ra điều gì, nói với tôi: “Mà này, cậu không được mở ghế soát vé, dù ngồi có khó chịu thế nào cũng không được mở nó ra. Tuyệt đối không được mở, Triệu Bảo Thắng vừa mở ghế lái đã chết bất đắc kỳ tử, cậu nhất định phải nhớ kỹ đó!”
Tôi lại muốn hỏi tại sao, Đoạn Côn đã quay đầu đi trở lại xưởng sản xuất đồ nội thất, nghĩ kỹ lại thì, ngày hôm trước đi xe buýt, tôi luôn cảm thấy chỗ ngồi của người soát vé không bằng phẳng, như thể có thứ gì đó được giấu dưới đệm da của ghế…
Khi trở lại nhà ga hành khách, tôi vẫn luôn cảm thấy bồn chồn, khi tôi hỏi ai đó về chuyện kia, mắt của tôi gần như muốn rơi xuống đất, thì ra một sự kiện như vậy trong quá khứ lại bị che giấu ở đây!
Tôi cao giọng nói: “Anh có phải thầy Đoạn không ạ?”
Anh ta gật đầu, vừa lúc đã đến giờ ăn trưa, mọi người đều đã nghỉ làm, tôi đứng ở cửa xưởng chờ anh ta thay một chiếc áo khoác sạch rồi nói với anh: “Thầy Đoạn, tôi là nhân viên soát vé chuyến xe buýt cuối cùng số 44, và tôi có chuyện muốn hỏi thầy.”
Đoạn Côn vừa nghe tôi nói, sắc mặt lập tức thay đổi, không nhìn tôi nói: “Tôi đã bỏ việc đó từ lâu rồi, cậu muốn gì ở tôi? Tôi không có gì để nói cả.”
Tôi vội đuổi theo và đưa anh ta một điếu thuốc lá ngon lành, cười tươi nói: “Thầy Đoạn, thầy là đàn anh, đã từng làm việc với tư cách là nhân viên soát vé trên chuyến xe số 44 nên tôi muốn hỏi thầy về chuyến xe cuối cùng số 44. Không phải vừa đến giờ ăn trưa sao? Khi tôi đến đây, tôi có thấy một nhà hàng bánh bao kinh doanh khá tốt, thầy thấy thế nào?”
Tôi đưa thuốc cho anh ta và mời anh ta ăn cơm, cuối cùng Đoạn Côn không nói gì cầm lấy điếu thuốc trên tay tôi, thấy anh ta đã nhận lấy điếu thuốc, tôi lập tức châm lửa cho anh ta.
Đến quán bánh bao, sau khi gọi món, tôi nhỏ giọng hỏi: “Thầy Đoạn, nghe nói thầy từng là nhân viên soát vé của chuyến xe số 44, cũng là người trực chuyến xe buýt cuối cùng?”
Có câu, nã nhân thủ đoản; cật nhân chủy nhuyễn*, anh ta hút điếu thuốc của tôi, ăn cơm tôi mời, cho nên thái độ cũng hòa hoãn hơn nhiều, không còn lạnh nhạt như lúc đầu nên gật đầu ậm ừ. Sau đó, anh ta không tỏ thái độ gì nữa.
[*Nã nhân thủ đoản; cật nhân chủy nhuyễn: nã nhân thủ đoản có nghĩa là lấy thứ gì đó của người khác thì cũng rụt tay lại với người ta. cật nhân chủy nhuyễn có nghĩa là ăn đồ của người khác thì nói chuyện với người ta cũng mềm mỏng hơn. nhận được lợi ích từ người ta nên phải nể mặt người ta.]
Tôi sửng sốt, đổ một đ ĩa giấm nhỏ cho Đoạn Côn, rồi hỏi: “Thầy Đoạn, chuyến xe cuối cùng số 44 có gì… ô uế không?”
Tôi thử hỏi một câu để dụ anh ta, sau khi nhét một cái bánh bao vào miệng thì anh ta lẩm bẩm: “Mỗi ngày tẩy một lần, làm sao mà ô uế được.”
Ra vậy!
Thấy anh ta như vậy, có lẽ sẽ không nói với tôi bất cứ điều gì, tôi thở dài, thầm nghĩ nếu đã như vậy, thà tiết kiệm thời gian về sớm một chút còn hơn.
Tôi gọi người phục vụ, sau khi tính tiền xong, tôi lễ phép nói: “Thầy Đoạn, tôi còn có việc phải về trước, thầy cứ từ từ ăn.”
Tôi vừa quay người, còn chưa đi được hai bước, Đoạn Côn đột nhiên nói với tôi: “Chàng trai à, đừng đi nữa.”
Anh ta cầm bát húp nốt ngụm canh cuối cùng, cắn thêm một miếng bánh bao rồi cùng tôi bước ra khỏi quán, ra đến ngoài, anh ta ợ một cái nói: “Nếu cậu có tâm thì nghe tôi, đừng quan tâm lương cao bao nhiêu, đừng có làm nhân viên soát vé của chuyến xe số 44 nữa, từ chức càng sớm càng tốt, tốt nhất là từ chức ngay hôm nay.”
Tôi đã hỏi tại sao?
Đoạn Côn lắc đầu nói: “Đừng hỏi tại sao, nếu như cậu tin tôi thì nên mau chóng từ chức đi, còn nếu không tin, vậy thì tùy cậu.”
Nói xong, anh ta đang định quay về xưởng sản xuất đồ nội thất, tôi vội đuổi theo kể lại những chuyện gặp phải mấy ngày nay, sắc mặt Đoạn Côn dần trở nên u ám, cuối cùng anh ta đột nhiên quay đầu lại, kinh hãi hỏi tôi: “Còn đôi giày thì sao?”
Tôi lắc đầu nói: “Đó là một chiếc giày vải thêu màu đỏ, chỉ có một chiếc, sờn lắm rồi, tôi giữ không dùng đến, lúc đầu vứt đi, sau lại nhặt lại.”
Đoạn Côn gật đầu, lại hỏi tôi: “Cậu có mang theo cái nhẫn vàng đó không?”
Tôi lắc đầu.
Anh ta lại hỏi: “Cậu có mang theo sợi dây chuyền đó không?”
Tôi vẫn lắc đầu.
Đoạn Khôn sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, vỗ vỗ vai tôi nói: “Đêm nay, cậu đặt giày, nhẫn, sợi dây chuyền của mình lên chuyến xe cuối cùng, tìm thấy chúng ở đâu thì để ở đó, trực nốt chuyến cuối cùng, ngày mai dù thế nào cậu cũng phải từ chức ngay lập tức! Và, cậu nhất định phải nhớ một điều!
Tôi vội hỏi: “Điều gì vậy?”
Nói đến đây, trên mặt Đoạn Côn lộ vẻ hối hận, anh ta thở dài, vỗ vỗ vai tôi nói: “Chiếc giày thêu kia đừng quăng lung tung, nhẫn vàng đừng đeo, sợi dây chuyền kia cũng đừng đeo, cậu tuyệt đối không được đeo chúng.”
Tôi sững sờ vì điều này, khi nhìn thấy vẻ mặt bối rối của tôi, anh ta giơ tay trái lên và nói với tôi: “Cậu nhìn đi, đây là kết quả khi không nghe lời khuyên! Lúc đầu có người đi xe buýt cảnh cáo tôi, nhưng tôi tham tiền nên đeo nhẫn vàng.”
Tôi hỏi: “Nói cách khác, ngón áp út trên bàn tay trái của thầy đã vô tình bị gãy sau khi đeo nhẫn?”
Vừa hỏi tới đây, Đoạn Côn kìm nén cảm xúc đã lâu đột nhiên nước mắt lưng tròng, tay trái của anh ta đột nhiên run lên,và anh ta hét lên dữ dội: “Tôi đã tự cắn đứt ngón tay này đó!”
Tôi rùng mình một cái, lại nhìn ngón áp út trên bàn tay trái của anh ta, chẳng trách lúc đứt tay có vết sẹo, vết thương nhìn không giống bị vật sắc bén làm bị thương, thì ra là do chính mình cắn đứt.
“Thầy Đoạn, chuyện này thầy có thể nói cặn kẽ cho tôi biết được không?” Tôi không phải là một thằng ngốc, và ngay lúc này, tôi cảm thấy có gì đó không ổn.
Đoạn Côn thở dài, lúc này tay trái đút vào trong túi, tôi vội vàng đưa một điếu thuốc, sau khi châm lửa, anh ta nói: “Chàng trai à,cho dù tôi có nói với cậu một số chuyện, cậu cũng sẽ không tin đâu, tôi thấy cậu không phải người xấu, mau nghe tôi từ chức nhanh đi.”
“Tin! Tôi tin! Thưa thầy, anh hãy nói hết cho tôi những gì anh biết đi!”
“Triệu Bảo Thắng đã ngoài năm mươi tuổi, sức khỏe tốt. Ông ấy đột ngột qua đời chỉ sau hai tháng làm việc, một nhân viên soát vé đột ngột qua đời có thật là chuyện bình thường không? Mỗi ngày chỉ có một chuyến xe nên cũng không vất vả lắm đúng không? Ông ấy thật sự chết đột ngột do đột quỵ sao?”
Tôi lắc đầu.
“Khoảng hai năm trước, chiếc xe buýt số 44 đã đâm chết một phụ nữ đang mang thai ở thành phố Kính, cậu biết chuyện đó không?”
Tôi vẫn lắc đầu.
Đoạn Côn thở dài nói: “Người phụ nữ mang thai bị tài xế xe buýt số 44 đâm chết trong ca trực ban ngày, nếu cậu không tin tôi, hai năm trước tôi từng vào phòng giam thăm anh ấy, anh ấy luôn cho rằng mình đã sai, nói rằng chiếc xe buýt số 44 đột nhiên bị hỏng hóc, lao ra ngoài khi đang chờ đèn đỏ, tông chết một phụ nữ đang mang thai rồi dừng lại, kỹ thuật viên đã kiểm tra phương tiện và phát hiện không có vấn đề gì. Anh ấy phát điên không lâu sau khi sống trong tù, cách đây ít lâu tôi có đến gặp anh ấy, nhưng không phải trong tù mà là lò hỏa táng. Tôi đã không làm việc với anh ấy trong một thời gian dài, nhưng anh ấy là một người tốt, những gì tôi đang nói với cậu là những gì anh ấy đã từng nói với tôi.”
Tôi nổi da gà khắp người và cảm thấy ớn lạnh sống lưng.
Khi tài xế ca ngày đang lái xe, chiếc xe buýt gặp trục trặc và giế t chết một người phụ nữ mang thai, sau đó anh ta vào tù, phát điên trong đó và cuối cùng là chết.
Và rồi đột nhiên chuyến xe buýt cuối cùng số 44 bắt đầu đưa đón hành khách vào lúc nửa đêm?
Tôi không hiểu tại sao các tài xế xe buýt này đều ổn, nhưng tại sao người soát vé lại gặp tai nạn? Nếu là hồn ma phụ nữ mang thai trở về báo thù, tại sao lại tìm người soát vé? Đến cuối cùng đã xảy ra chuyện gì, nhìn lại người lái xe mà tôi đã trực cùng suốt thời gian qua, tôi không nghĩ có điều gì kỳ lạ cả.
Nhưng sự thật đang ở trước mắt, tôi nên làm gì tiếp theo đây?
Đầu tiên là Đoạn Côn, nhân viên soát vé mới làm được một nhiệm kỳ, đã tự cắn đứt tay mình sau khi trở thành người soát vé trên chuyến xe số 44.
Tiếp theo là Đường Bảo Thắng, đột ngột qua đời sau hai tháng làm việc do lên cơn đột quỵ.
Tất cả những nhân viên soát vé trên chuyến xe cuối cùng đều có kết cục tồi tệ hơn nhân viên trước đó, và tôi là người thứ ba. Vậy, kết cục của tôi sẽ như thế nào đây?
“Thầy Đoạn, tôi có chuyện muốn hỏi, thầy có thể kể cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra với ngón tay của thầy không?” Tôi nhẫn nhịn hồi lâu, cuối cùng vẫn hỏi ra, tôi không biết người bình thường làm sao có thể tự cắn đứt ngón tay của mình, chưa nói đến chuyện đó đau đớn đến thế nào, có loại dũng khí và kiên trì như vậy, không phải người bình thường nào cũng làm được.
Đoạn Côn thở dài, lại giơ tay trái lên, nói: “Ngón tay đúng là do tôi cắn đứt, nhưng cũng không phải do tôi cắn, cậu hiểu ý tôi chứ?”
Tôi lắc đầu.
“Khi đó, tôi nhìn ngón tay mình từ từ nhét vào miệng, răng cắn đứt ngón áp út một cái thật mạnh rồi nhổ chiếc nhẫn vàng trên ngón áp út ra khỏi miệng. Đây là hậu quả của sự tham lam khi lấy thứ không phải của mình.”
Tôi chợt hiểu ra, hèn gì thầy Đoạn Côn cứ bảo tôi không được đeo chiếc nhẫn vàng đó!
“Thầy Đoạn cũng đừng buồn, kết cục của thầy so với người cùng làm nhân viên soát vé là thầy Triệu đã tốt hơn rất nhiều rồi.” Tôi vốn muốn an ủi Đoạn Côn, nhưng ai mà ngờ câu nói này lại chọc thẳng vào tổ ong vò vẽ.
Đoạn Côn đột nhiên tức giận hét lên: “Kết cục của tôi tốt hơn rất nhiều? Cậu thấy tôi chưa chết nên rất tốt đúng không? Vậy cậu có biết vợ tôi đã chết như thế nào không! Cô ấy chỉ mới đeo sợi dây chuyền ngọc trai được một ngày thì bị tai nạn xe hơi, ngay cả đầu đều bị đập bay! Cậu thì biết cái gì chứ! Cái gì cậu cũng không biết!”
Tôi sợ đến mức liên tục lùi lại, sau khi Đoạn Côn hét lên, anh ta ngồi xổm trên mặt đất như một đứa trẻ và bật khóc, vừa khóc anh ta vừa nghẹn ngào nói: “Cậu có biết cuộc sống của tôi khó khăn như thế nào không hả?” Rồi như cuồng loạn, anh ta lẩm bẩm một mình: “Vợ ơi, anh có lỗi với em, đều tại lúc cưới nhau anh nghèo, không có tiền để mua cho em dù chỉ một sợi dây chuyền…”
Không biết bao lâu sau, anh ta khóc đến mệt mỏi, tôi yên lặng đứng bên cạnh anh ta, anh ta lấy ống tay áo lau khóe mắt, vỗ vai tôi nói: “Chàng trai à, nghe tôi, cậu mau chóng trở về từ chức đi.”
Tôi gật đầu, mua thêm một bao thuốc lá cho thầy Đoạn, trước khi đi, anh ta như sực nhớ ra điều gì, nói với tôi: “Mà này, cậu không được mở ghế soát vé, dù ngồi có khó chịu thế nào cũng không được mở nó ra. Tuyệt đối không được mở, Triệu Bảo Thắng vừa mở ghế lái đã chết bất đắc kỳ tử, cậu nhất định phải nhớ kỹ đó!”
Tôi lại muốn hỏi tại sao, Đoạn Côn đã quay đầu đi trở lại xưởng sản xuất đồ nội thất, nghĩ kỹ lại thì, ngày hôm trước đi xe buýt, tôi luôn cảm thấy chỗ ngồi của người soát vé không bằng phẳng, như thể có thứ gì đó được giấu dưới đệm da của ghế…
Khi trở lại nhà ga hành khách, tôi vẫn luôn cảm thấy bồn chồn, khi tôi hỏi ai đó về chuyện kia, mắt của tôi gần như muốn rơi xuống đất, thì ra một sự kiện như vậy trong quá khứ lại bị che giấu ở đây!
Bình luận facebook