• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Nhân Viên Soát Vé Chuyến Xe Số 44 (1 Viewer)

  • Chương 7

Người tài xế run run hỏi tôi: “Nhóc này, tôi dừng lại được không?”

Tôi thấy người tài xế không có ý định dừng lại, còn cô bé đã biến mất ở biển báo dừng của trường tiểu học Hàm Hải.

Người tài xế thậm chí còn đạp phanh, cuối cùng cũng ổn định lại, chú ấy lấy chiếc khăn tay nhỏ lau mồ hôi, cửa mở ra, người đàn ông đi lên, cả hai chúng tôi đều sửng sốt.

Anh chàng đó mặc một chiếc áo gió lớn, giống như mấy cái áo choàng các pháp sư hay mặc, sau khi lên xe, anh ta liếc nhìn chúng tôi, tôi thì thầm: “Anh ơi, chúng ta tình cờ gặp nhau, không có hận cũng chẳng có thù, nếu anh muốn giết thì cứ giết tôi đi, đừng động vào người nhà của tôi, có được không?”

Người tài xế sợ quá không nói nên lời, anh ta không nói gì đứng sau lưng tôi, bỗng người đàn ông thản nhiên nói: “Cứ lái đi, đêm nay anh không chết đâu.”

Sau đó anh ta đi ra phía sau xe ngồi đối diện với ghế của nhân viên soát vé, thật kỳ lạ khi nói rằng ngay khi anh ta lên xe buýt, điểm dừng tiếp theo là Vườn Mẫu Đơn và không mất nhiều thời gian để quay lại bến xe Kỷ Gia Phần.

Chúng tôi thực sự đã thoát khỏi vòng lặp trạm!

Sau khi xuống xe, mồ hôi lạnh của tôi thấm ướt cả lưng, chân tôi như nhũn ra, cả người đứng không vững, tôi muốn nhắc anh ta rằng chúng ta đã đến bến xe, nhưng anh ta nói với tôi trước: “Nếu có gì thắc mắc, thì chúng ta từ từ nói chuyện sau, tối nay tôi sẽ đến gặp cậu.”

Tôi sững sờ: “Anh biết đêm nay tôi sẽ chết sao?”

Mặc dù thời tiết không lạnh, nhưng anh ta lại lấy từ trong túi ra một đôi găng tay da màu đen, chậm rãi đeo vào tay trái rồi đến tay phải, vừa đeo vừa nói: “Lần đầu tiên tôi tiếp cận Triệu Bảo Thắng, ông ta nói tôi là tên lừa đảo muốn lừa tiền ông ta, mà cậu cũng biết rồi đó, không phải tôi không muốn cứu ông ta, mà là do ông ta quá cố chấp.”

“Đoạn Côn thì biết điều hơn, nên anh ta chỉ cụt một ngón tay mà thôi.”

Tôi vội hỏi: “Thầy Đoạn nói với anh hả? Cho nên anh mới đến gặp tôi tối nay?”

Anh ta gật đầu và vẫy tay ra hiệu cho tôi xuống xe, trên đường đi anh ta nói: “Đoạn Côn đã kể cho tôi nghe về cậu, anh ta nói rằng cậu không phải là người xấu, nếu có thể thì anh ta hy vọng tôi có thể cứu được cậu, đương nhiên, cho dù anh ta không nói cho tôi, tôi cũng sẽ tới tìm cậu, đó là chuyện đêm nay chắc chắn sẽ xảy ra.”

Tôi vô cùng cảm kích, nắm tay anh ta nói: “ Ơn cứu mạng lớn tựa trời cao, cảm ơn anh rất nhiều, sau này nếu anh cần gì thì cứ đến chỗ tôi, tôi nhất định sẽ giúp anh hết mình.”

Anh ta lắc đầu và bình tĩnh nói: “Đừng cảm ơn tôi, ngay cả với một việc đơn giản như uống một cốc nước thì ít nhất cậu cũng phải trả giá bằng việc mở miệng nhờ vả, cái gì cũng có cái giá của nó, nhà Phật nói cứu người là tự cứu mình, tôi giúp cậu đơn giản là bởi vì tôi cần sự giúp đỡ của cậu.”

“Tôi có thể giúp gì cho anh?”

“Tôi cần cậu phối hợp với tôi làm một ít chuyện, như vậy mới có thể moi ra tất cả âm mưu đằng sau chiếc xe buýt cuối cùng số 44, tránh cho sau này càng có nhiều người chết.”

Cuộc nói chuyện vẫn chưa kết thúc nhưng chúng tôi đã đi tới ký túc xá rồi, tôi ra hiệu cho anh ta vào trong, sau đó lập tức hỏi: “Tối nay tôi đã gặp một cô gái, cô ấy rất xinh đẹp, tôi nhớ rõ đã trò chuyện với cô ấy suốt, hình như chúng tôi vẫn luôn trò chuyện lúc ở nơi dừng chân của trường tiểu học Hàm Hải, nhưng khi chúng tôi chạy vào bên trong trạm lưu thông của trường tiểu học Hàm Hải, cô ấy đã biến mất từ lúc nào không hay, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”

“Cô ta là ma.” Anh chàng lạnh lùng mặc áo gió nói thẳng.

“Cái gì?” Tôi mở to mắt và cứng người ngay tại chỗ.

Cái cớ mà cô ấy bịa ra với tôi vậy mà lại là thật?

Nhớ lại thì lúc đó cô ấy nói rằng cô ấy là một con ma, tôi đã nghĩ cô ấy rất hài hước, nhưng tôi không ngờ rằng điều cô ấy nói lại là thật?

Thấy vẻ mặt ngạc nhiên của tôi, anh chàng mặc áo gió nghiêng đầu hỏi: “Cậu không thấy cô ta trông rất quen mắt sao?”

Tôi nhíu mày suy nghĩ mãi mà cũng không nghĩ ra, anh chàng mặc áo gió nhắc nhở: “Nhớ lại coi cậu đã nhặt được cái gì trên xe.”

Hồi lâu, tôi vỗ trán, nhanh chóng mở ví ra, lấy cái chứng minh thư kỳ quái ra nhìn kỹ, cẩn thận so sánh với ký ức trong não, tôi kinh ngạc nói: “Thì ra là cô ấy!”

Cô gái bắt chuyến xe buýt cuối cùng của tôi tối nay là Lộ Tuyết trên chứng minh thư!

Nói cách khác, đây là chứng minh thư của một người đã chết.

Tôi vẫn luôn giữ nó lại, nghĩ sau này nếu có ai gọi ra bến xe để tìm lại tài sản bị mất thì còn có cái mà trả lại, không ngờ chủ nhân của cái chứng minh thư này đã chết từ lâu rồi.

Anh chàng mặc áo gió lại nhắc nhở tôi: “Cậu nhớ kỹ lại cái con bé không có tiền đi ô tô ấy, bộ cậu không thấy nhìn nó cũng rất quen sao?”

Tôi vò đầu suy nghĩ hồi lâu rồi nói: “Tôi có hơi ám ảnh về mặt xã hội, tôi có thể làm quen với tất cả mọi người, nhưng tôi không thể nhớ tất cả cùng một lúc được.”

Anh chàng mặc áo gió lần đầu tiên mỉm cười, nhưng cái nụ cười ấy hơi mang nét khinh thường: “Cô ta cũng là Lộ Tuyết đấy, đó là vẻ ngoài của Lộ Tuyết khi còn nhỏ, cô ta đã chết ở cái tuổi đó, cho nên linh hồn của cô ta vĩnh viễn chỉ lớn như vậy, Lộ Tuyết trưởng thành mà cậu thấy là ảo ảnh được tạo ra mà thôi.”

Tôi nói về cảnh tượng kỳ lạ trước khi ông tôi qua đời, anh chàng mặc áo gió hơi trầm ngâm nói: “Rất có thể Lộ Tuyết đã đi theo cậu vào lúc đó.”

Tôi nghiến răng hỏi: “Là cô ta giết ông tôi?”

Anh chàng mặc áo gió ngẫm nghĩ một lúc rồi lắc đầu: “Chắc không phải đâu, trong số ba người soát vé đầu tiên của chuyến xe cuối cùng đó, chỉ có cậu là chưa bị giết thôi, nếu muốn giết cậu thì đã giết lâu rồi, cậu cũng làm gần ba tháng rồi, mà hai người trước gặp tai nạn khi làm chưa tới hai tháng nữa kìa.”

“Và cậu là một người đặc biệt, vì cậu là người duy nhất nhận được chứng minh thư.”

Tôi hỏi: “Nói cách khác, Lộ Tuyết chỉ đưa chứng minh thư cho mỗi mình tôi? Còn mấy món khác thì cả ba đều nhận được giống nhau?”

“Đúng vậy, qua lâu như vậy mà cô ta còn chưa giết cậu, tôi tự hỏi nguyên nhân trong đó là gì.”

Chắc tôi đã kể hết những chuyện kỳ lạ xảy ra từ ngày đầu tiên tôi đi làm cho đến ngày hôm nay, anh chàng mặc áo gió đột nhiên nhận ra: “Xem ra cô ta vẫn còn một chút lương tâm đó chứ, cũng không tệ lắm, ít nhất thì anh đã mời cô ta lên xe, nên cô ta nhịn lâu như vậy cũng không giết cậu luôn mà.”

“Nhưng mà sau chuyện này vẫn còn gì đó kỳ quái lắm, mấy ngày tới tôi sẽ tiếp tục điều tra rõ ràng, nhân tiện thì cậu đưa chứng minh thư của Lộ Tuyết cho tôi đi.”

Tôi đã sắp xếp kỹ nguyên nhân và kết quả của sự việc này, lẽ ra khi tôi nhìn thấy cô gái nhỏ này vào ngày đầu tiên đi làm, cô ấy không có tiền, việc tôi phải đuổi cô ấy xuống xe là điều hợp lý, nhưng tôi lại nghĩ một cô bé có thể đi đâu vào lúc nửa đêm, trả tiền cho cô ấy đi nhờ xe cũng không có gì to tát cả.

Sau đó, tôi nhận được chứng minh thư của cô ấy, rồi đôi giày, sợi dây chuyền và chiếc nhẫn tương tự, nhưng tôi không giữ chúng cho riêng mình, có phải vì những lý do này mà cô ấy không giết tôi không?

“Anh trai này, tiếp theo tôi nên làm gì đây?”

“Cứ tiếp tục đi, có tôi ở đây, cậu sẽ ổn thôi, miễn là cậu tin tưởng tôi.”

Tôi nặng nề gật đầu, lại hỏi: “Thầy Đoạn Côn nói không cho phép tôi mở ghế của nhân viên soát vé, anh có biết bên trong giấu cái gì không?”

“Tôi biết.” Anh ta quay đầu lại nói: “Đoạn Côn đã cảnh cáo cậu, tôi đã từng nói cho anh ta biết, có một số việc biết nhiều cũng không tốt, nhớ kỹ, lòng hiếu kỳ hại chết mèo, đừng mở cái ghế đó ra và đừng có mà trở thành một Triệu Bảo Thắng bướng bỉnh thứ hai đấy.”

Trước khi đi anh ta rời đi, tôi hỏi: “Anh gì ơi, anh tên gì vậy?”

“Thợ săn ma.” Khi tôi nghe được ba chữ này thì anh ta đã đi ra ngoài ký túc xá rồi.

Ngay khi tôi cho rằng anh ta đã đi rồi, đột nhiên ngoài cửa sổ nhô ra một cái đầu người, anh ta nhìn tôi với ánh mắt thâm thúy nói: “Đúng rồi, tài xế đi cùng cậu ấy, không có việc gì thì đừng quấy rầy ông ta, cũng đừng tin những gì ông ta nói với cậu.”

“Tại sao?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom