-
Chương 2
Thuốc lá Three Guns.
Hãng thuốc lá này đã ngừng sản xuất hơn mười năm trước, hồi nhỏ tôi có thấy ông nội hút mấy lần, nhưng giờ không còn sản xuất nữa, tài xế kiếm đâu ra loại của thuốc lá này?
Tôi lại rít thêm hai hơi, cảm thấy mùi vị rất giống, khi tôi còn nhỏ, tôi thường xin ông nội cho một cây để làm pháo, trong ấn tượng của tôi, đây là mùi hương gắn liền với tuổi thơ tôi.
Đã từng có một số thuốc lá bị làm giả, nhưng thuốc lá bị làm giả đều là thuốc lá có thương hiệu nổi tiếng như Trung Hoa bởi chúng mang lại lợi nhuận cao, ai mua phải loại sản phẩm rẻ tiền này hút xong tàn thuốc bay khắp phòng, giống như giấy cháy vàng úa thì chắc chắn là hàng nhái, hàng kém chất lượng.
Chuyện này khiến tôi nghĩ mãi không ra.
Vào ngày khởi hành thứ hai, tôi đặc biệt hỏi tài xế xem chú lấy đâu ra thuốc lá hiệu Three Guns bởi bây giờ gần như không thể mua được nó. Người tài xế xe buýt đã nói rằng đó là do các con của chú ấy đưa cho ông.
Không ngờ các con ông rất hiếu thuận, chẳng tiếc tiền mua thuốc lá cho ông.
Đêm hôm đó, mọi việc vẫn diễn ra như bình thường, việc lái xe đến nhà ga diễn ra suôn sẻ, tôi đã quay trở lại mà không gặp trở ngại nào suốt mấy ngày sau đó, cho đến thứ sáu tuần này, tôi lại gặp cô bé không có tiền đi xe buýt, lần này cô bé ấy vẫn mặc chiếc váy đỏ.
Cô bé lên xe và hỏi: “Chú ơi, cháu không có tiền thì chú cho cháu lên xe được không?”
Tôi nhíu mày cẩn thận nhìn cô bé, cô bé nhìn như khoảng mười hai mười ba tuổi, trông cũng không giống con nhà nghèo, có thể là do cha mẹ kỷ luật nghiêm khắc không cho nhiều tiền tiêu vặt, hoặc là cô bé đã quá tham lam và dùng tiền đi xe để mua quà vặt.
Tôi nói có: “Chú rất vui lòng mời cháu lần nữa.”
Sau khoảng một tháng, tôi phát hiện ra rằng cô bé này sẽ lên xe buýt đúng giờ tại điểm dừng của trường tiểu học Hàm Hải vào mỗi tối thứ sáu và cô bé không bao giờ mang theo tiền, mỗi lần cô bé đều hỏi tôi có tiền không, cô bé có được phép đi xe buýt không?
Lần nào tôi cũng móc ra một đồng để cho cô bé đi nhờ xe, nhưng cô bé không bao giờ cảm ơn tôi, lần nào cô bé đó cũng bước ra sau xe với vẻ mặt thờ ơ, không tìm chỗ ngồi, chỉ đứng giữa lối đi của xe và quay mặt mình về phía sau xe.
Có lần không nhịn được, thấy trên xe không có khách, tôi nói với cô bé: “Bạn nhỏ ơi, cháu cười với chú một cái, chú sẽ mời cháu đi nhờ, được không?”
Mấy đứa nhỏ này thật là, trẻ con thì nên tràn đầy sức sống, khuôn mặt thờ ơ thế không tốt đâu, một nụ cười có thể lay chuyển thế giới và nụ cười là ngôn ngữ chung của thế giới.
Cô bé thờ ơ ngẩng đầu nhìn tôi, đôi mắt ngấn nước lắng đọng lại như một vũng nước nhỏ ở khóe mắt, trên mặt không có ý cười, cô bé cứ nhìn tôi như vậy, tôi còn tưởng rằng cô bé sẽ khóc nên tôi vội cười và nói: “Chú chỉ đùa thôi, lần này chú mời cháu.”
Vừa nói tôi vừa véo khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé, thật lạnh.
Cô bé đi đến hàng ghế sau và đứng giữa lối đi, tôi nói: “Bạn nhỏ à, tìm một chỗ ngồi đi.”
Cô bé phớt lờ xung quanh, cuối cùng nhìn tôi, không nói lời nào, tôi hỏi cô bé có thể giữ tay vịn không?
Nếu hành khách trên xe có vấn đề gì thì cả nhân viên soát vé và tài xế đều phải chịu trách nhiệm, khi thấy người già yếu, bệnh tật, tàn tật phải chủ động nhường ghế cho người khác, đây là việc nên làm.
Thấy con bé vịn vào tay vịn, tôi thở phào nhẹ nhõm, liếc nhìn xung quanh, thầm nghĩ cô bé này thật là kỳ quái, còn nhiều ghế trống như vậy, sao không ngồi luôn đi.
Không phải hết chỗ ngồi cũng không phải không có chỗ ngồi, không lẽ con bé bị trĩ? Sau khi nghĩ về điều đó, tôi cảm thấy điều đó không có khả năng, con bé mới chỉ ở độ tuổi thiếu nữ.
Đã hơn hai tháng lái xe, thứ sáu hàng tuần, tôi sẽ gặp một cô bé ở nhà ga của trường tiểu học Hàm Hải, cô bé không bao giờ mang theo tiền và luôn mặc một chiếc váy đỏ, sau đó khi tôi quay lại bến xe buýt Kỷ Gia Phần, tôi đã nói về vấn đề này trong lúc uống rượu và trò chuyện với Ngụy Đằng Phi.
Ai ngờ tôi vừa nói xong, Ngụy Đằng Phi sắc mặt tái nhợt đứng phắt dậy, vừa rót rượu vừa run rẩy, nhỏ giọng hỏi tôi: “Cậu nói xem cô bé đó, có phải cô bé mặc váy đỏ đi chuyến xe buýt cuối cùng ở trường tiểu học Hàm Hải vào thứ sáu hàng tuần không?”
Tôi nhấp một ngụm rượu, gật đầu nói: “Chuyện là vậy đó, cô bé không trả tiền, cũng không ngồi vào ghế, cô bé chỉ đứng giữa xe, quay mặt về phía sau.”
Ngụy Đằng Phi lúc này đã say khướt, anh ta nói đầy ẩn ý: “Cô gái nhỏ không có tiền, vậy cứ để cô bé ngồi, không sao cả.”
Tôi nhẩm lại, bản thân chỉ mất bốn hoặc năm đồng nhân dân tệ một tháng, điều đó thực sự chẳng là gì đối với tôi. Tôi nhặt một hạt đậu phộng và nói: “Nhưng cô bé này khá kỳ lạ, tôi mời cô bé đi xe rất nhiều lần và tôi đã yêu cầu cô bé cười với tôi, nhưng cô bé hoàn toàn phớt lờ tôi.”
Bịch một tiếng, ly rượu dùng một lần mà Ngụy Đằng Phi vừa cầm rơi xuống sàn, rượu trắng đổ khắp sàn, anh vội cúi đầu nhặt ly lên: “Cái cậu này, đừng nói điều đó một lần nào nữa! Cô bé chỉ không muốn cười với cậu và cậu không cần nói chuyện với cô bé ấy, hiểu chưa?”
Ngụy Đằng Phi uống quá nhiều nên lưỡi anh ta hơi cuộn khi nói chuyện, nhưng tôi rất tỉnh táo, và tôi tò mò hỏi: “Tại sao?”
Anh ta gác đầu lên cánh tay, miệng lẩm bẩm điều gì đó mà tôi không hiểu anh ta đang nói gì, tôi lay người anh ta và thấy anh ta chỉ ngủ thiếp đi.
Tôi lay người anh ta vài lần, anh ta thút thít và trông khá say, vì vậy tôi đã nâng anh ta trở lại ký túc xá.
Hôm sau tỉnh dậy đã là trưa, tối hôm qua uống không nhiều lắm nhưng đầu tôi vẫn đau như búa bổ, đoán chắc là rượu pha rẻ tiền nào đó nên khi đến nhà ăn, tôi mới tỉnh táo hẳn. Dù đầu vẫn còn choáng váng, vừa ngồi xuống, tôi nghe thấy hai người phụ nữ ngồi ở hàng ghế sau bàn tán: “Là anh ấy sao, chắc là anh ấy rồi, anh ấy là nhân viên soát vé mới của chuyến xe cuối cùng số 44.”
Một người khác có chút hả hê thì thào: “Một cái vừa mới đi lại có một cái khác to gan nhảy vào, đúng là gan lớn không sợ chết mà.”
Tôi rất ít khi ăn ở căng tin, nhưng tôi biết hai người này là nhân viên soát vé trên chuyến xe buýt số 38. Tôi đã gặp họ hai lần rồi, cũng chẳng thân quen gì, lại càng không hiểu bọn họ muốn nói gì.
Tôi đang ứng tuyển vào vị trí nhân viên soát vé chuyến xe cuối cùng số 44, nhưng mà điều này có liên quan gì đến việc sợ chết hay không?
Ừ thì hệ số an toàn của loại xe buýt kiểu cũ này thật sự rất kém, nhưng đây là xe buýt, đâu phải xe đua F1, tốc độ cũng không nhanh bằng, cứ lái chậm là được.
Tôi không để ý hai người đó nói gì nữa, tôi cắm đầu ăn cơm, nhưng hai người cứ lẩm bẩm: “Gần hai tháng rồi hả? Cô thấy rồi đó, kiểu gì cũng tới lượt anh ấy thôi.”
Tôi nghi hoặc nhìn lại, hai người lập tức cúi đầu giả bộ nghiêm túc ăn cơm, không nói lời nào.
Tôi thức dậy lúc 12 giờ đêm, ngồi ngơ ngẩn một lúc sau đó lên chuyến xe buýt cuối cùng sau khi đến vào lúc một giờ, sau khi làm việc được hai tháng, giờ tôi đã quen với tài xế và mùi khói thuốc của ông ấy, về cơ bản thì tôi không ngồi vào chỗ của mình, tôi chỉ ngồi ở hàng ghế đầu trò chuyện với tài xế, hơn nữa chuyến xe cuối cùng lúc nửa đêm cũng không có nhiều hành khách nên tôi chỉ cần giám sát việc nhét tiền xu vào là được.
Sau đó hai chúng tôi không biết nên nói về chuyện gì, bèn nói về cô bé đó, tài xế còn nói: “Con bé thoạt nhìn không được giáo dục cho lắm, được mời lên xe bao nhiêu lần cũng không thèm nói câu cảm ơn nào. Giống như con bé đang tận dụng lợi thế về sự nhỏ tuổi của mình vậy.”
Tôi cười nói: “Được rồi mà chú, không cần nói nặng vậy đâu, trẻ con nhát lắm, hồi cháu còn nhỏ cũng vậy, không sao đâu.”
Tôi chưa kịp nói gì thêm thì chuyến xe buýt cuối cùng số 44 đã đến bến xe buýt của trường tiểu học Hàm Hải, từ xa tôi đã nhìn thấy cô bé mặc váy đỏ, sau khi lên xe, cô bé vẫn ngước nhìn tôi, nhỏ giọng hỏi với vẻ mặt thờ ơ: “Chú ơi, nếu cháu không có tiền, chú có thể cho cháu lên xe không?”
Tôi chưa kịp nói thì bác tài đã càu nhàu la lên: “Không được!”
Cô bé quay đầu bước xuống xe, tôi vội vẫy tay nói: “Bạn nhỏ ơi, anh mời em lần này, lên xe đi.”
Sau đó quay đầu nói nhỏ với tài xế: “Cũng nửa đêm rồi, cô bé không có tiền, không cho bắt xe thì sao cô bé về nhà được.”
Người lái xe vẫn muốn giúp tôi lấy lại công bằng nên tôi nhanh chóng dùng mắt ra hiệu bảo chú ấy đừng nói gì nữa.
Không ngờ, lúc này một ông chú chen lên xe, đồng thời đẩy mạnh cô bé rồi chửi: “Không có tiền đi xe thì cút!”
Người lái xe hét lên: “Ồ, lão Triệu đó hả, dạo này khỏe không?”
“Lái xe đi.” Lão Triệu ngồi bên cạnh tài xế, chú ấy đưa điếu thuốc cho ông chú đó, nhưng ông ta không hút.
Tôi thật ngu ngốc.
Xe bắt đầu nổ máy, tôi vội nói: “Không thể cản khách lên xe buýt.”
Lão Triệu nói: “Không sao, phía Tiểu Ngụy không thành vấn đề, cứ đi đi, nếu cậu ta muốn tố cáo cậu, tôi sẽ giải quyết chuyện này với cậu ta.”
Tôi giải thích với họ rằng cũng chẳng phải chuyện lớn gì, nhưng cô bé không có tiền, buổi tối sao mà về nhà được?
Lão Triệu khinh thường nhìn tôi nói: “Tuổi trẻ đều như vậy, cái gì cũng không quan tâm, nếu để con bé đó lên xe, nó sẽ dính lấy cậu! Rồi cậu sẽ gặp rắc rối lớn.”
Tôi hỏi ông chú ấy rắc rối đó là gì và ông chú ấy ngừng nói chuyện với tôi.
Khi xe buýt quay trở lại, tôi cố ý đứng dậy nhìn xung quanh trạm xe buýt của trường tiểu học Hàm Hải, cô bé vẫn đứng dưới biển báo trạm xe buýt, nhìn qua cửa sổ, cô bé ấy đang nhìn tôi và mỉm cười.
Từ hôm đó trở đi, tôi không còn nhìn thấy cô bé ấy nữa, mọi chuyện kỳ lạ cũng bắt đầu từ đêm hôm đó, lúc đầu tôi bị mất ví,sau đó khi dì quét dọn đến gặp tôi và âm thầm đưa cho tôi một cái ví, tôi mới chợt nhận ra.
Khi dì quét dọn đưa ví cho tôi, dì bảo tôi đếm xem thiếu bao nhiêu tiền, sau khi tôi nhìn qua ví, sắc mặt tôi bỗng chốc thay đổi.
Tiền thì không thiếu, nhưng lại có thêm một tờ chứng minh thư!
Hãng thuốc lá này đã ngừng sản xuất hơn mười năm trước, hồi nhỏ tôi có thấy ông nội hút mấy lần, nhưng giờ không còn sản xuất nữa, tài xế kiếm đâu ra loại của thuốc lá này?
Tôi lại rít thêm hai hơi, cảm thấy mùi vị rất giống, khi tôi còn nhỏ, tôi thường xin ông nội cho một cây để làm pháo, trong ấn tượng của tôi, đây là mùi hương gắn liền với tuổi thơ tôi.
Đã từng có một số thuốc lá bị làm giả, nhưng thuốc lá bị làm giả đều là thuốc lá có thương hiệu nổi tiếng như Trung Hoa bởi chúng mang lại lợi nhuận cao, ai mua phải loại sản phẩm rẻ tiền này hút xong tàn thuốc bay khắp phòng, giống như giấy cháy vàng úa thì chắc chắn là hàng nhái, hàng kém chất lượng.
Chuyện này khiến tôi nghĩ mãi không ra.
Vào ngày khởi hành thứ hai, tôi đặc biệt hỏi tài xế xem chú lấy đâu ra thuốc lá hiệu Three Guns bởi bây giờ gần như không thể mua được nó. Người tài xế xe buýt đã nói rằng đó là do các con của chú ấy đưa cho ông.
Không ngờ các con ông rất hiếu thuận, chẳng tiếc tiền mua thuốc lá cho ông.
Đêm hôm đó, mọi việc vẫn diễn ra như bình thường, việc lái xe đến nhà ga diễn ra suôn sẻ, tôi đã quay trở lại mà không gặp trở ngại nào suốt mấy ngày sau đó, cho đến thứ sáu tuần này, tôi lại gặp cô bé không có tiền đi xe buýt, lần này cô bé ấy vẫn mặc chiếc váy đỏ.
Cô bé lên xe và hỏi: “Chú ơi, cháu không có tiền thì chú cho cháu lên xe được không?”
Tôi nhíu mày cẩn thận nhìn cô bé, cô bé nhìn như khoảng mười hai mười ba tuổi, trông cũng không giống con nhà nghèo, có thể là do cha mẹ kỷ luật nghiêm khắc không cho nhiều tiền tiêu vặt, hoặc là cô bé đã quá tham lam và dùng tiền đi xe để mua quà vặt.
Tôi nói có: “Chú rất vui lòng mời cháu lần nữa.”
Sau khoảng một tháng, tôi phát hiện ra rằng cô bé này sẽ lên xe buýt đúng giờ tại điểm dừng của trường tiểu học Hàm Hải vào mỗi tối thứ sáu và cô bé không bao giờ mang theo tiền, mỗi lần cô bé đều hỏi tôi có tiền không, cô bé có được phép đi xe buýt không?
Lần nào tôi cũng móc ra một đồng để cho cô bé đi nhờ xe, nhưng cô bé không bao giờ cảm ơn tôi, lần nào cô bé đó cũng bước ra sau xe với vẻ mặt thờ ơ, không tìm chỗ ngồi, chỉ đứng giữa lối đi của xe và quay mặt mình về phía sau xe.
Có lần không nhịn được, thấy trên xe không có khách, tôi nói với cô bé: “Bạn nhỏ ơi, cháu cười với chú một cái, chú sẽ mời cháu đi nhờ, được không?”
Mấy đứa nhỏ này thật là, trẻ con thì nên tràn đầy sức sống, khuôn mặt thờ ơ thế không tốt đâu, một nụ cười có thể lay chuyển thế giới và nụ cười là ngôn ngữ chung của thế giới.
Cô bé thờ ơ ngẩng đầu nhìn tôi, đôi mắt ngấn nước lắng đọng lại như một vũng nước nhỏ ở khóe mắt, trên mặt không có ý cười, cô bé cứ nhìn tôi như vậy, tôi còn tưởng rằng cô bé sẽ khóc nên tôi vội cười và nói: “Chú chỉ đùa thôi, lần này chú mời cháu.”
Vừa nói tôi vừa véo khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé, thật lạnh.
Cô bé đi đến hàng ghế sau và đứng giữa lối đi, tôi nói: “Bạn nhỏ à, tìm một chỗ ngồi đi.”
Cô bé phớt lờ xung quanh, cuối cùng nhìn tôi, không nói lời nào, tôi hỏi cô bé có thể giữ tay vịn không?
Nếu hành khách trên xe có vấn đề gì thì cả nhân viên soát vé và tài xế đều phải chịu trách nhiệm, khi thấy người già yếu, bệnh tật, tàn tật phải chủ động nhường ghế cho người khác, đây là việc nên làm.
Thấy con bé vịn vào tay vịn, tôi thở phào nhẹ nhõm, liếc nhìn xung quanh, thầm nghĩ cô bé này thật là kỳ quái, còn nhiều ghế trống như vậy, sao không ngồi luôn đi.
Không phải hết chỗ ngồi cũng không phải không có chỗ ngồi, không lẽ con bé bị trĩ? Sau khi nghĩ về điều đó, tôi cảm thấy điều đó không có khả năng, con bé mới chỉ ở độ tuổi thiếu nữ.
Đã hơn hai tháng lái xe, thứ sáu hàng tuần, tôi sẽ gặp một cô bé ở nhà ga của trường tiểu học Hàm Hải, cô bé không bao giờ mang theo tiền và luôn mặc một chiếc váy đỏ, sau đó khi tôi quay lại bến xe buýt Kỷ Gia Phần, tôi đã nói về vấn đề này trong lúc uống rượu và trò chuyện với Ngụy Đằng Phi.
Ai ngờ tôi vừa nói xong, Ngụy Đằng Phi sắc mặt tái nhợt đứng phắt dậy, vừa rót rượu vừa run rẩy, nhỏ giọng hỏi tôi: “Cậu nói xem cô bé đó, có phải cô bé mặc váy đỏ đi chuyến xe buýt cuối cùng ở trường tiểu học Hàm Hải vào thứ sáu hàng tuần không?”
Tôi nhấp một ngụm rượu, gật đầu nói: “Chuyện là vậy đó, cô bé không trả tiền, cũng không ngồi vào ghế, cô bé chỉ đứng giữa xe, quay mặt về phía sau.”
Ngụy Đằng Phi lúc này đã say khướt, anh ta nói đầy ẩn ý: “Cô gái nhỏ không có tiền, vậy cứ để cô bé ngồi, không sao cả.”
Tôi nhẩm lại, bản thân chỉ mất bốn hoặc năm đồng nhân dân tệ một tháng, điều đó thực sự chẳng là gì đối với tôi. Tôi nhặt một hạt đậu phộng và nói: “Nhưng cô bé này khá kỳ lạ, tôi mời cô bé đi xe rất nhiều lần và tôi đã yêu cầu cô bé cười với tôi, nhưng cô bé hoàn toàn phớt lờ tôi.”
Bịch một tiếng, ly rượu dùng một lần mà Ngụy Đằng Phi vừa cầm rơi xuống sàn, rượu trắng đổ khắp sàn, anh vội cúi đầu nhặt ly lên: “Cái cậu này, đừng nói điều đó một lần nào nữa! Cô bé chỉ không muốn cười với cậu và cậu không cần nói chuyện với cô bé ấy, hiểu chưa?”
Ngụy Đằng Phi uống quá nhiều nên lưỡi anh ta hơi cuộn khi nói chuyện, nhưng tôi rất tỉnh táo, và tôi tò mò hỏi: “Tại sao?”
Anh ta gác đầu lên cánh tay, miệng lẩm bẩm điều gì đó mà tôi không hiểu anh ta đang nói gì, tôi lay người anh ta và thấy anh ta chỉ ngủ thiếp đi.
Tôi lay người anh ta vài lần, anh ta thút thít và trông khá say, vì vậy tôi đã nâng anh ta trở lại ký túc xá.
Hôm sau tỉnh dậy đã là trưa, tối hôm qua uống không nhiều lắm nhưng đầu tôi vẫn đau như búa bổ, đoán chắc là rượu pha rẻ tiền nào đó nên khi đến nhà ăn, tôi mới tỉnh táo hẳn. Dù đầu vẫn còn choáng váng, vừa ngồi xuống, tôi nghe thấy hai người phụ nữ ngồi ở hàng ghế sau bàn tán: “Là anh ấy sao, chắc là anh ấy rồi, anh ấy là nhân viên soát vé mới của chuyến xe cuối cùng số 44.”
Một người khác có chút hả hê thì thào: “Một cái vừa mới đi lại có một cái khác to gan nhảy vào, đúng là gan lớn không sợ chết mà.”
Tôi rất ít khi ăn ở căng tin, nhưng tôi biết hai người này là nhân viên soát vé trên chuyến xe buýt số 38. Tôi đã gặp họ hai lần rồi, cũng chẳng thân quen gì, lại càng không hiểu bọn họ muốn nói gì.
Tôi đang ứng tuyển vào vị trí nhân viên soát vé chuyến xe cuối cùng số 44, nhưng mà điều này có liên quan gì đến việc sợ chết hay không?
Ừ thì hệ số an toàn của loại xe buýt kiểu cũ này thật sự rất kém, nhưng đây là xe buýt, đâu phải xe đua F1, tốc độ cũng không nhanh bằng, cứ lái chậm là được.
Tôi không để ý hai người đó nói gì nữa, tôi cắm đầu ăn cơm, nhưng hai người cứ lẩm bẩm: “Gần hai tháng rồi hả? Cô thấy rồi đó, kiểu gì cũng tới lượt anh ấy thôi.”
Tôi nghi hoặc nhìn lại, hai người lập tức cúi đầu giả bộ nghiêm túc ăn cơm, không nói lời nào.
Tôi thức dậy lúc 12 giờ đêm, ngồi ngơ ngẩn một lúc sau đó lên chuyến xe buýt cuối cùng sau khi đến vào lúc một giờ, sau khi làm việc được hai tháng, giờ tôi đã quen với tài xế và mùi khói thuốc của ông ấy, về cơ bản thì tôi không ngồi vào chỗ của mình, tôi chỉ ngồi ở hàng ghế đầu trò chuyện với tài xế, hơn nữa chuyến xe cuối cùng lúc nửa đêm cũng không có nhiều hành khách nên tôi chỉ cần giám sát việc nhét tiền xu vào là được.
Sau đó hai chúng tôi không biết nên nói về chuyện gì, bèn nói về cô bé đó, tài xế còn nói: “Con bé thoạt nhìn không được giáo dục cho lắm, được mời lên xe bao nhiêu lần cũng không thèm nói câu cảm ơn nào. Giống như con bé đang tận dụng lợi thế về sự nhỏ tuổi của mình vậy.”
Tôi cười nói: “Được rồi mà chú, không cần nói nặng vậy đâu, trẻ con nhát lắm, hồi cháu còn nhỏ cũng vậy, không sao đâu.”
Tôi chưa kịp nói gì thêm thì chuyến xe buýt cuối cùng số 44 đã đến bến xe buýt của trường tiểu học Hàm Hải, từ xa tôi đã nhìn thấy cô bé mặc váy đỏ, sau khi lên xe, cô bé vẫn ngước nhìn tôi, nhỏ giọng hỏi với vẻ mặt thờ ơ: “Chú ơi, nếu cháu không có tiền, chú có thể cho cháu lên xe không?”
Tôi chưa kịp nói thì bác tài đã càu nhàu la lên: “Không được!”
Cô bé quay đầu bước xuống xe, tôi vội vẫy tay nói: “Bạn nhỏ ơi, anh mời em lần này, lên xe đi.”
Sau đó quay đầu nói nhỏ với tài xế: “Cũng nửa đêm rồi, cô bé không có tiền, không cho bắt xe thì sao cô bé về nhà được.”
Người lái xe vẫn muốn giúp tôi lấy lại công bằng nên tôi nhanh chóng dùng mắt ra hiệu bảo chú ấy đừng nói gì nữa.
Không ngờ, lúc này một ông chú chen lên xe, đồng thời đẩy mạnh cô bé rồi chửi: “Không có tiền đi xe thì cút!”
Người lái xe hét lên: “Ồ, lão Triệu đó hả, dạo này khỏe không?”
“Lái xe đi.” Lão Triệu ngồi bên cạnh tài xế, chú ấy đưa điếu thuốc cho ông chú đó, nhưng ông ta không hút.
Tôi thật ngu ngốc.
Xe bắt đầu nổ máy, tôi vội nói: “Không thể cản khách lên xe buýt.”
Lão Triệu nói: “Không sao, phía Tiểu Ngụy không thành vấn đề, cứ đi đi, nếu cậu ta muốn tố cáo cậu, tôi sẽ giải quyết chuyện này với cậu ta.”
Tôi giải thích với họ rằng cũng chẳng phải chuyện lớn gì, nhưng cô bé không có tiền, buổi tối sao mà về nhà được?
Lão Triệu khinh thường nhìn tôi nói: “Tuổi trẻ đều như vậy, cái gì cũng không quan tâm, nếu để con bé đó lên xe, nó sẽ dính lấy cậu! Rồi cậu sẽ gặp rắc rối lớn.”
Tôi hỏi ông chú ấy rắc rối đó là gì và ông chú ấy ngừng nói chuyện với tôi.
Khi xe buýt quay trở lại, tôi cố ý đứng dậy nhìn xung quanh trạm xe buýt của trường tiểu học Hàm Hải, cô bé vẫn đứng dưới biển báo trạm xe buýt, nhìn qua cửa sổ, cô bé ấy đang nhìn tôi và mỉm cười.
Từ hôm đó trở đi, tôi không còn nhìn thấy cô bé ấy nữa, mọi chuyện kỳ lạ cũng bắt đầu từ đêm hôm đó, lúc đầu tôi bị mất ví,sau đó khi dì quét dọn đến gặp tôi và âm thầm đưa cho tôi một cái ví, tôi mới chợt nhận ra.
Khi dì quét dọn đưa ví cho tôi, dì bảo tôi đếm xem thiếu bao nhiêu tiền, sau khi tôi nhìn qua ví, sắc mặt tôi bỗng chốc thay đổi.
Tiền thì không thiếu, nhưng lại có thêm một tờ chứng minh thư!