Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
nha-cung-cap-cau-luong-9
Chương 9: Nông trường vui vẻ
N
gày thứ hai vừa online, Bạch Niệm Niệm thấy hệ thống nhắc nhở nói đã hết hạn đăng ký thi đấu tuyển chọn Thần bếp, hôm nay sẽ quyết định ra tám người mạnh nhất để tham gia cuộc thi đấu Thần bếp vào cuối tháng.
Bạch Niệm Niệm nhớ tới Không quên tình đầu, nếu như hắn không đăng ký kịp cuộc thi tuyển Thần bếp lần này thì phải chờ tới một tháng nữa, mà đến lúc đó cấp bậc3của các người chơi đã nâng cao hơn, chắc chắn sẽ có nhiều người dự thi hơn, tỉ lệ cạnh tranh sẽ càng ác liệt hơn. Càng về sau nữa sẽ càng như vậy, nói không chừng chỉ cần sơ ý một chút là không có duyên với trận chung kết luôn.
Phải biết rằng, “Ngôi sao kỹ năng nấu nướng Michelin” là do quán quân nhiệm kỳ trước tuyển chọn. Mà “Tham quan nhà hàng Michelin ba sao, bao ăn bao2ở” chỉ là thứ yếu. Quan trọng nhất là, nếu may mắn có thể được đầu bếp nổi tiếng hướng dẫn, thậm chí được bái sư học nghệ, hoặc là nhận được tài trợ từ trò chơi, xây dựng một cửa hàng thuộc về mình...
Bạch Niệm Niệm bây giờ mới thấy được ý đồ hiểm ác khi Bái kiến nữ vương bệ hạ đề nghị PK. Cô mở diễn đàn ra nhìn. Trưởng lão bang Thức ăn là trời đã đứng2ra nhận lỗi, nói mọi chuyện đều là hiểu lầm, có nói xin lỗi nhưng không nói trực tiếp với Không quên tình đầu.
Suýt chút nữa thì trái cà chua mà Bạch Niệm Niệm đang ngậm trong miệng đã rơi xuống đất rồi. Chắc chắn cô trưởng lão này không phải là Bái kiến nữ vương bệ hạ đâu, trước sau khác nhau nhiều quá mà. Diễn đàn sành ăn cùng Thiên đường sành ăn hoạt động tách biệt nhau, ID9diễn đàn không cần giống ID trong trò chơi. Bạch Niệm Niệm nhìn ID của người trả lời bài viết, gọi là “Từ hay một khúc rượu một ly“.
Còn người đăng bài viết “Khang lão đại không có thịt không vui”, trước khi Thức ăn là trời xin lỗi đã không thấy xuất hiện nữa rồi. Người biết chuyện thì tung ra tin sốt dẻo nói, gã lo lắng Thức ăn là trời tức giận sẽ trả thù mình cho nên4đã xóa acc, cũng bán luôn cái niêu đất “Thêm một giây” rồi.
Từ trước tới nay sự nhiệt tình đối với việc buôn chuyện của Bạch Niệm Niệm giống như là một chai nước mới lấy từ trong tủ lạnh ra vậy, nhìn thì hừng hực, nhưng thật ra lại rất lạnh lẽo. Sau khi thỏa mãn lòng hiếu kỳ ban đầu, cô liền đóng công cụ tìm kiếm lại, lặng lẽ đi chăm sóc lãnh thổ nhỏ của mình - ngày hôm qua Triệu Tiểu Dã kéo cô đi làm rất nhiều nhiệm vụ, đã dành dụm được một ít vàng. Cô không để ý đến sự phản đối của Triệu Tiểu Dã, mà dùng toàn bộ gia sản thuê một miếng đất nhỏ, muốn tự thể nghiệm nông trường vui vẻ phiên bản không gian ba chiều.
“Nếu cậu muốn làm ruộng, sao không chọn chức nghiệp Thần nông? Như vậy cũng đâu có làm lỡ chuyện cậu ăn ăn ăn.” Lúc ấy, Triệu Tiểu Dã đã nói như vậy.
Đối với chuyện này, Bạch Niệm Niệm có lời nói: “Thật ra thì tớ đây, không có làm được chuyện gì lâu dài cả, ước chừng sự hăng hái với làm ruộng cũng chỉ được ba phút mà thôi, nếu mà chọn Thần nông thì chắc chắn không thể kiên trì nổi. Nhưng Thần thực lại không giống vậy, đối với tớ mà nói, trên thế giới này chỉ có ăn ăn ăn mới mãi mãi không ngán, tớ phải trở thành nữ Thần thực! Mơ ước của tớ chính là - không cần bước chân ra khỏi nhà, mà cũng có thể ăn khắp thiên hạ.”
Vì vậy bạn học Bạch Niệm Niệm Thần thực tương lai chia mảnh đất này ra làm hai, bên trái trồng cà chua, bên phải trồng dưa leo, vừa có thể ăn sống, vừa có thể dùng để nấu ăn. Hôm nay lúc online, đám rau quả đã chín một đợt rồi, cô nếm thử một quả cà chua tròn vo, tươi đẹp mọng nước, chua ngọt ngon miệng, tiếc là đã bị người hái trộm khá nhiều.
Dù rau quả do chủ nhân thu hoạch hay bị hái trộm, cà chua và dưa leo vẫn sẽ sinh trưởng tiếp, hơn nữa mấy quả bị trộm bởi vì thời gian thu hoạch xảy ra vấn đề, cho nên chín rất mau.
Bạch Niệm Niệm mặc cái váy màu trắng, ngồi chờ đám rau quả chín muồi. Bộ quần áo này là phần thưởng cô hoàn thành nhiệm vụ cắt rau hẹ hôm qua được tặng, trên ngực có in logo của cửa hàng bánh bao Bao cỏ. Váy không dài, sau khi ngồi xuống, chân sẽ bị lộ ra ngoài. Bạch Niệm Niệm ngồi ngẩn ra đó một hồi, bỗng nhiên cảm thấy trên đùi hơi ngứa, cô thuận tay phẩy một cái, không để ý nhìn qua liền sửng sốt, sau đó nhảy cẫng lên một cái, cất bước chạy!
“Ma ma!”
Thiếu nữ váy trắng chạy vèo qua như một cơn gió, nếu không phải bánh Raindrop nhận ra “ma ma” của nó thì Không quên tình đầu đã không chú ý tới cô là ai rồi. Hắn ngờ vực quay đầu nhìn lại, lại âm thầm nghĩ, chạy nhanh vậy, không lẽ gặp phải dã thú?
Nếu Thiên đường sành ăn có chức nghiệp “Thần thú” thì tất nhiên sẽ có đủ loại động vật rồi. Mà người chơi không may mắn gặp phải dã thú ở vùng dã ngoại cũng không phải là chuyện hiếm lạ gì. Nhưng mà, Không quên tình đầu chỉ thấy thành trấn ở phương xa cùng với các người chơi tản mác khắp nơi, chứ không nhìn thấy bóng dáng của dã thú đâu cả.
Vậy tại sao cô ấy lại chạy?
Không quên tình đầu mới vừa quay đầu lại, đã thấy cô quay trở về, đi từng bước từng bước, rề rề rà rà.
“Nhớ mãi không quên.”
Cảm giác nổi da gà vì vừa rồi nhìn lướt qua rồi bị dọa sợ vẫn còn chưa biến mất, thì bất thình lình Bạch Niệm Niệm nghe thấy có người gọi tên mình, lại sợ mất hồn. Cô ngẩng đầu nhìn người chơi giới tính nam, cao hơn mình hơn hai mươi centimet, trong phút chốc liền lĩnh hội được cảm giác “Trái tim lạc mất một nhịp” vô cùng chân thực.
Ma ma, người này quá đẹp!
“Tôi là Không quên tình đầu.” Không quên tình đầu nghĩ cô chưa thấy tướng mạo của mình cho nên liền chủ động nói.
Ngay tại khoảnh khắc đó, Bạch Niệm Niệm nhớ lại chuyện ngày hôm qua nghe được: Không quên tình đầu bị đuổi ra khỏi bang hội, là bởi vì hắn quá đẹp nhưng từ chối lời cầu hôn của trưởng lão...
Lúc này, Bạch Niệm Niệm đã tin, cũng thông cảm thay vị trưởng lão kia.
“Vừa nãy, có chuyện gì vậy?” Không quên tình đầu hỏi.
Sự sợ hãi lúc trước còn chưa tan biến, Bạch Niệm Niệm cũng không chìm đắm vào trạng thái si mê. Cô nhìn Không quên tình đầu rồi lại cúi đầu xuống ngay, ấp úng nói: “Không... sao, tôi có trồng một mảnh ruộng, mới rồi có con sâu bò lên chân tôi.”
Mặt ủ mày ê nói xong, cô còn vô cùng bực bội sờ sờ chân, giống như vừa nói ra những lời này thì chuyện đó sẽ lại tái diễn thêm một lần nữa vậy.
“Thì ra cô sợ sâu.” Không quên tình đầu nói.
Bạch Niệm Niệm cảm thấy xấu hổ gật gật đầu.
“Vậy tại sao cô lại đi trở về?” Không quên tình đầu lại hỏi.
“Bởi vì,“ Bạch Niệm Niệm ngẩng đầu lên, đôi mắt trong suốt sáng lấp lánh, “Rau củ tôi trồng chín rồi!”
Nghe thấy câu trả lời lý lẽ chính đáng này, Không quên tình đầu liền bật cười: Không hổ là người ham ăn mới vừa ra Thôn tân thủ đã ăn trúng thức ăn dính độc, sự thèm ăn bừng bừng có thể chiến thắng hết thảy mọi chuyện kinh khủng.
Mặc dù Bạch Niệm Niệm theo bản năng tham ăn mới đi ngược về thu hoạch rau củ nhưng khi cô đi tới bên cạnh ruộng rau, thì cảm giác sợ hãi con sâu vẫn khiến cô muốn lùi bước.
Làm một thanh niên hết lòng tuân thủ hứa hẹn, Không quên tình đầu dốc hết khả năng giúp đỡ Bạch Niệm Niệm thu hoạch rau củ. Ôm một đống nào đỏ nào xanh đi về bên cạnh ruộng rau, lúc đợi Bạch Niệm Niệm lấy cái túi ra, hắn chợt nhớ tới cái gì đó, liền ngăn động tác của Bạch Niệm Niệm lại: “Khoan đã.”
“Sao vậy?” Bạch Niệm Niệm chỉ nhìn Không quên tình đầu một chút liền chuyển mắt đi nhìn bánh Raindrop trên bả vai hắn. Không phải không muốn nhìn soái ca, nhưng quá đẹp, cô sợ nhìn lâu sẽ đỏ mặt.
“Cô có thể bán cà chua cho tôi không?” Không quên tình đầu nói.
Cà chua đỏ hồng đáng yêu xếp thành một ngọn núi nhỏ trên mặt đất, mỗi quả đều tròn xoe mọng nước, nhìn kỹ hình như còn có thể thấy lấm tấm hạt, chắc hẳn ăn rất ngon miệng.
“Dĩ nhiên có thể, anh định chuẩn bị làm gì vậy?” Nếu như nấu nạm bò hầm cà chua thì tôi đưa không cho anh luôn cũng được, Bạch Niệm Niệm nghĩ.
N
gày thứ hai vừa online, Bạch Niệm Niệm thấy hệ thống nhắc nhở nói đã hết hạn đăng ký thi đấu tuyển chọn Thần bếp, hôm nay sẽ quyết định ra tám người mạnh nhất để tham gia cuộc thi đấu Thần bếp vào cuối tháng.
Bạch Niệm Niệm nhớ tới Không quên tình đầu, nếu như hắn không đăng ký kịp cuộc thi tuyển Thần bếp lần này thì phải chờ tới một tháng nữa, mà đến lúc đó cấp bậc3của các người chơi đã nâng cao hơn, chắc chắn sẽ có nhiều người dự thi hơn, tỉ lệ cạnh tranh sẽ càng ác liệt hơn. Càng về sau nữa sẽ càng như vậy, nói không chừng chỉ cần sơ ý một chút là không có duyên với trận chung kết luôn.
Phải biết rằng, “Ngôi sao kỹ năng nấu nướng Michelin” là do quán quân nhiệm kỳ trước tuyển chọn. Mà “Tham quan nhà hàng Michelin ba sao, bao ăn bao2ở” chỉ là thứ yếu. Quan trọng nhất là, nếu may mắn có thể được đầu bếp nổi tiếng hướng dẫn, thậm chí được bái sư học nghệ, hoặc là nhận được tài trợ từ trò chơi, xây dựng một cửa hàng thuộc về mình...
Bạch Niệm Niệm bây giờ mới thấy được ý đồ hiểm ác khi Bái kiến nữ vương bệ hạ đề nghị PK. Cô mở diễn đàn ra nhìn. Trưởng lão bang Thức ăn là trời đã đứng2ra nhận lỗi, nói mọi chuyện đều là hiểu lầm, có nói xin lỗi nhưng không nói trực tiếp với Không quên tình đầu.
Suýt chút nữa thì trái cà chua mà Bạch Niệm Niệm đang ngậm trong miệng đã rơi xuống đất rồi. Chắc chắn cô trưởng lão này không phải là Bái kiến nữ vương bệ hạ đâu, trước sau khác nhau nhiều quá mà. Diễn đàn sành ăn cùng Thiên đường sành ăn hoạt động tách biệt nhau, ID9diễn đàn không cần giống ID trong trò chơi. Bạch Niệm Niệm nhìn ID của người trả lời bài viết, gọi là “Từ hay một khúc rượu một ly“.
Còn người đăng bài viết “Khang lão đại không có thịt không vui”, trước khi Thức ăn là trời xin lỗi đã không thấy xuất hiện nữa rồi. Người biết chuyện thì tung ra tin sốt dẻo nói, gã lo lắng Thức ăn là trời tức giận sẽ trả thù mình cho nên4đã xóa acc, cũng bán luôn cái niêu đất “Thêm một giây” rồi.
Từ trước tới nay sự nhiệt tình đối với việc buôn chuyện của Bạch Niệm Niệm giống như là một chai nước mới lấy từ trong tủ lạnh ra vậy, nhìn thì hừng hực, nhưng thật ra lại rất lạnh lẽo. Sau khi thỏa mãn lòng hiếu kỳ ban đầu, cô liền đóng công cụ tìm kiếm lại, lặng lẽ đi chăm sóc lãnh thổ nhỏ của mình - ngày hôm qua Triệu Tiểu Dã kéo cô đi làm rất nhiều nhiệm vụ, đã dành dụm được một ít vàng. Cô không để ý đến sự phản đối của Triệu Tiểu Dã, mà dùng toàn bộ gia sản thuê một miếng đất nhỏ, muốn tự thể nghiệm nông trường vui vẻ phiên bản không gian ba chiều.
“Nếu cậu muốn làm ruộng, sao không chọn chức nghiệp Thần nông? Như vậy cũng đâu có làm lỡ chuyện cậu ăn ăn ăn.” Lúc ấy, Triệu Tiểu Dã đã nói như vậy.
Đối với chuyện này, Bạch Niệm Niệm có lời nói: “Thật ra thì tớ đây, không có làm được chuyện gì lâu dài cả, ước chừng sự hăng hái với làm ruộng cũng chỉ được ba phút mà thôi, nếu mà chọn Thần nông thì chắc chắn không thể kiên trì nổi. Nhưng Thần thực lại không giống vậy, đối với tớ mà nói, trên thế giới này chỉ có ăn ăn ăn mới mãi mãi không ngán, tớ phải trở thành nữ Thần thực! Mơ ước của tớ chính là - không cần bước chân ra khỏi nhà, mà cũng có thể ăn khắp thiên hạ.”
Vì vậy bạn học Bạch Niệm Niệm Thần thực tương lai chia mảnh đất này ra làm hai, bên trái trồng cà chua, bên phải trồng dưa leo, vừa có thể ăn sống, vừa có thể dùng để nấu ăn. Hôm nay lúc online, đám rau quả đã chín một đợt rồi, cô nếm thử một quả cà chua tròn vo, tươi đẹp mọng nước, chua ngọt ngon miệng, tiếc là đã bị người hái trộm khá nhiều.
Dù rau quả do chủ nhân thu hoạch hay bị hái trộm, cà chua và dưa leo vẫn sẽ sinh trưởng tiếp, hơn nữa mấy quả bị trộm bởi vì thời gian thu hoạch xảy ra vấn đề, cho nên chín rất mau.
Bạch Niệm Niệm mặc cái váy màu trắng, ngồi chờ đám rau quả chín muồi. Bộ quần áo này là phần thưởng cô hoàn thành nhiệm vụ cắt rau hẹ hôm qua được tặng, trên ngực có in logo của cửa hàng bánh bao Bao cỏ. Váy không dài, sau khi ngồi xuống, chân sẽ bị lộ ra ngoài. Bạch Niệm Niệm ngồi ngẩn ra đó một hồi, bỗng nhiên cảm thấy trên đùi hơi ngứa, cô thuận tay phẩy một cái, không để ý nhìn qua liền sửng sốt, sau đó nhảy cẫng lên một cái, cất bước chạy!
“Ma ma!”
Thiếu nữ váy trắng chạy vèo qua như một cơn gió, nếu không phải bánh Raindrop nhận ra “ma ma” của nó thì Không quên tình đầu đã không chú ý tới cô là ai rồi. Hắn ngờ vực quay đầu nhìn lại, lại âm thầm nghĩ, chạy nhanh vậy, không lẽ gặp phải dã thú?
Nếu Thiên đường sành ăn có chức nghiệp “Thần thú” thì tất nhiên sẽ có đủ loại động vật rồi. Mà người chơi không may mắn gặp phải dã thú ở vùng dã ngoại cũng không phải là chuyện hiếm lạ gì. Nhưng mà, Không quên tình đầu chỉ thấy thành trấn ở phương xa cùng với các người chơi tản mác khắp nơi, chứ không nhìn thấy bóng dáng của dã thú đâu cả.
Vậy tại sao cô ấy lại chạy?
Không quên tình đầu mới vừa quay đầu lại, đã thấy cô quay trở về, đi từng bước từng bước, rề rề rà rà.
“Nhớ mãi không quên.”
Cảm giác nổi da gà vì vừa rồi nhìn lướt qua rồi bị dọa sợ vẫn còn chưa biến mất, thì bất thình lình Bạch Niệm Niệm nghe thấy có người gọi tên mình, lại sợ mất hồn. Cô ngẩng đầu nhìn người chơi giới tính nam, cao hơn mình hơn hai mươi centimet, trong phút chốc liền lĩnh hội được cảm giác “Trái tim lạc mất một nhịp” vô cùng chân thực.
Ma ma, người này quá đẹp!
“Tôi là Không quên tình đầu.” Không quên tình đầu nghĩ cô chưa thấy tướng mạo của mình cho nên liền chủ động nói.
Ngay tại khoảnh khắc đó, Bạch Niệm Niệm nhớ lại chuyện ngày hôm qua nghe được: Không quên tình đầu bị đuổi ra khỏi bang hội, là bởi vì hắn quá đẹp nhưng từ chối lời cầu hôn của trưởng lão...
Lúc này, Bạch Niệm Niệm đã tin, cũng thông cảm thay vị trưởng lão kia.
“Vừa nãy, có chuyện gì vậy?” Không quên tình đầu hỏi.
Sự sợ hãi lúc trước còn chưa tan biến, Bạch Niệm Niệm cũng không chìm đắm vào trạng thái si mê. Cô nhìn Không quên tình đầu rồi lại cúi đầu xuống ngay, ấp úng nói: “Không... sao, tôi có trồng một mảnh ruộng, mới rồi có con sâu bò lên chân tôi.”
Mặt ủ mày ê nói xong, cô còn vô cùng bực bội sờ sờ chân, giống như vừa nói ra những lời này thì chuyện đó sẽ lại tái diễn thêm một lần nữa vậy.
“Thì ra cô sợ sâu.” Không quên tình đầu nói.
Bạch Niệm Niệm cảm thấy xấu hổ gật gật đầu.
“Vậy tại sao cô lại đi trở về?” Không quên tình đầu lại hỏi.
“Bởi vì,“ Bạch Niệm Niệm ngẩng đầu lên, đôi mắt trong suốt sáng lấp lánh, “Rau củ tôi trồng chín rồi!”
Nghe thấy câu trả lời lý lẽ chính đáng này, Không quên tình đầu liền bật cười: Không hổ là người ham ăn mới vừa ra Thôn tân thủ đã ăn trúng thức ăn dính độc, sự thèm ăn bừng bừng có thể chiến thắng hết thảy mọi chuyện kinh khủng.
Mặc dù Bạch Niệm Niệm theo bản năng tham ăn mới đi ngược về thu hoạch rau củ nhưng khi cô đi tới bên cạnh ruộng rau, thì cảm giác sợ hãi con sâu vẫn khiến cô muốn lùi bước.
Làm một thanh niên hết lòng tuân thủ hứa hẹn, Không quên tình đầu dốc hết khả năng giúp đỡ Bạch Niệm Niệm thu hoạch rau củ. Ôm một đống nào đỏ nào xanh đi về bên cạnh ruộng rau, lúc đợi Bạch Niệm Niệm lấy cái túi ra, hắn chợt nhớ tới cái gì đó, liền ngăn động tác của Bạch Niệm Niệm lại: “Khoan đã.”
“Sao vậy?” Bạch Niệm Niệm chỉ nhìn Không quên tình đầu một chút liền chuyển mắt đi nhìn bánh Raindrop trên bả vai hắn. Không phải không muốn nhìn soái ca, nhưng quá đẹp, cô sợ nhìn lâu sẽ đỏ mặt.
“Cô có thể bán cà chua cho tôi không?” Không quên tình đầu nói.
Cà chua đỏ hồng đáng yêu xếp thành một ngọn núi nhỏ trên mặt đất, mỗi quả đều tròn xoe mọng nước, nhìn kỹ hình như còn có thể thấy lấm tấm hạt, chắc hẳn ăn rất ngon miệng.
“Dĩ nhiên có thể, anh định chuẩn bị làm gì vậy?” Nếu như nấu nạm bò hầm cà chua thì tôi đưa không cho anh luôn cũng được, Bạch Niệm Niệm nghĩ.