Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
nha-cung-cap-cau-luong-67
Chương 67: Hình tượng mới
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Một đống vấn đề lớn chẳng mấy chốc đã dồn đầy trong đầu Bạch Niệm Niệm, nhưng khi cô nhìn danh sách bạn tốt thì thấy avatar của Không quên tình đầu đang là màu xám tro. Cô nghĩ nghĩ, gửi một lời nhắn cho hắn.
“[Nhắn lại] [Nhớ mãi không quên]: Lâu rồi không gặp, sao lâu vậy mà anh không online?”
Cô chờ đến mười một giờ tối, cho rằng hôm nay Không quên tình đầu sẽ không online nữa, nhưng không ngờ rằng lại có một tiếng “bốp” của bong bóng bạn tốt nổ vang lên, trong lời nhắc nhở của hệ thống xuất hiện cái tên đã lâu ngày không thấy đó.
“Hệ thống [Bạn tốt] nhắc nhở: Bạn tốt [Không quên tình đầu] của bạn đã online.”
Cô3mím môi, hai tay đặt trên bàn phím ảo đánh bùm bùm ba dấu chấm hỏi gửi đi:
“[Trò chuyện riêng] [Nhớ mãi không quên]: ???”
“[Trò chuyện riêng] [Nhớ mãi không quên]: Sao lại thu hồi rồi?”
Đợi mấy giây sau, bên kia trả lời lại:
“[Trò chuyện riêng] [Không quên tình đầu]: Lúc nãy chưa nói xong đã nhấn gửi đi, cho nên mới thu hồi về gửi lại. Cô đang làm nhiệm vụ hả? Tôi đi tìm cô nhé.”
Bạch Niệm Niệm: ...
Vậy sao trong tin nhắn gửi tới lần này lại không có tên của tôi? Anh chờ đấy, tôi đây còn một đống vấn đề phải hỏi anh nữa.
Cô vừa muốn gõ chữ tiếp thì làn sương trắng nhắc nhở bạn tốt truyền tống tới đã xuất hiện bên cạnh2cô rồi. Khi sương mù tan hết, một người chơi nam có hơi xa lạ đứng ở bên cạnh mỉm cười nhìn cô.
Mặt mũi của người đó rõ ràng là Không quên tình đầu, nhưng kiểu tóc cùng quần áo đều khác hẳn trước kia. Bạch Niệm Niệm hơi sững sờ, những vấn đề vừa mới nghĩ kỹ đều bị ném hết ra khỏi đầu, một loạt những vấn đề mới liền cái sau vượt cái trước: “Anh, anh, sao anh lại biến thành như này?”
Hứa Dật Trình sờ mũi, nụ cười hơi có vẻ ngượng ngùng: “Rất xấu sao?”
Này này này? Trễ vậy mà mới online, chẳng lẽ là đi hẹn hò?
Bạch Niệm Niệm càng ngày càng không chịu nổi bản tính suy diễn lung tung của bản thân2mình. Cô mở khung trò chuyện bạn tốt ra, còn chưa kịp sắp xếp ngôn ngữ thì đã thấy bên kia gửi tới một tin nhắn rồi.
“[Trò chuyện riêng] [Không quên tình đầu]: Niệm Niệm.”
Bạch Niệm Niệm “phụt” cười, sao người này lại giống Triệu Tiểu... Í?
“[Không quên tình đầu] thu hồi một tin nhắn.”
Vậy sao trong tin nhắn gửi tới lần này lại không có tên của tôi? Anh chờ đấy, tôi đây còn một đống vấn đề phải hỏi anh nữa.
Cô vừa muốn gõ chữ tiếp thì làn sương trắng nhắc nhở bạn tốt truyền tống tới đã xuất hiện bên cạnh cô rồi. Khi sương mù tan hết, một người chơi nam có hơi xa lạ đứng ở bên cạnh mỉm cười nhìn cô.
Mặt mũi của người đó9rõ ràng là Không quên tình đầu, nhưng kiểu tóc cùng quần áo đều khác hẳn trước kia. Bạch Niệm Niệm hơi sững sờ, những vấn đề vừa mới nghĩ kỹ đều bị ném hết ra khỏi đầu, một loạt những vấn đề mới liền cái sau vượt cái trước: “Anh, anh, sao anh lại biến thành như này?”
Hứa Dật Trình sờ mũi, nụ cười hơi có vẻ ngượng ngùng: “Rất xấu sao?”
Tóc của hắn vốn hơi dài, lúc ngồi chỉ cần cúi đầu xuống thì Bạch Niệm Niệm sẽ không thể nhìn thấy ánh mắt của hắn nữa. Bây giờ hắn lại vén hết tóc trước trán ra sau ót, cả người tựa như có sức sống hơn, đường nét góc cạnh trên mặt cũng càng rõ ràng hơn, giống4như là một người mẫu tuấn tú trên bìa tạp chí punk vậy.
Vốn là một bộ quần áo đầu bếp trước đây chưa từng thay đổi thì nay đã được thay thế thành trang phục thời trang bán trong Cửa tiệm sành ăn. Nhưng bộ quần áo này rất giản dị, chính là một bộ gồm áo thun màu xám tro bình thường cùng với một cái quần jean dài trên mắt cá vừa tươm tất lại không chói mắt. Trên áo thun có in logo Thiên đường sành ăn, với một con chó nhỏ màu nâu, trên đầu con chó còn có một trái tim nho nhỏ đang bay bay.
Rõ ràng là một con chó, nhưng trong miệng lại không có ngậm cục xương, mà là ngậm một con cá nhỏ, hình ảnh này khiến cho Bạch Niệm Niệm cảm thấy hơi là lạ.
“Không có xấu, không, không phải...” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Bạch Niệm Niệm hơi ửng hồng, “Rất, rất là đẹp.”
“Rất là đẹp!” Bánh Raindrop thấy chỗ trống liền nhảy ra học nói từ mới.
“Phụt... Anh dạy nó đọc Tam tự kinh rồi hả?” Bạch Niệm Niệm nhớ tới hắn đã từng nói là muốn dạy bánh Raindrop đọc Tam tự kinh.
Hứa Dật Trình lắc đầu: “Chưa, còn chưa kịp dạy. Nhưng mà sau này cũng không định dạy nữa.”
“Ủa? Sao vậy?” Bạch Niệm Niệm hỏi.
“Ừm...” Hứa Dật Trình nói, “Bởi vì phải chuẩn bị cho giải thi đấu Thần bếp lần tiếp theo, cho nên phải dời chuyện dạy nó nói lại sau thôi.”
Thật ra thì ý nghĩ thật sự của hắn là, lúc trước chỉ có một mình anh thôi, cho nên mới muốn nuôi thú cưng để trò chuyện cùng. Nhưng bây giờ đã khác rồi, bởi vì, đã có em... Tiếc là bây giờ bọn họ còn thiếu một chút gì đó nữa. Mặc dù hắn có thể cảm nhận được cô ấy cũng có cảm tình với mình, nhưng trước khi chưa chính thức tỏ tình, hắn không muốn nói với cô ấy dù là nửa câu mập mờ.
Đối với người khác thì loại chuyện mập mờ này có thể xem như là để điều hòa mối quan hệ, nhưng trong mắt một người cứng nhắc như Hứa Dật Trình thì điều đó chứng tỏ mình không tôn trọng cô ấy.
“A, giải thi đấu kế tiếp chỉ còn lại chưa tới ba tuần lễ nữa thôi!” Bạch Niệm Niệm nói, “Có phải gấp gáp quá không?”
Tháng hai năm nay có hai mươi tám ngày, ở giữa còn có Tết âm lịch nữa, vả lại là vì đang trong kỳ nghỉ cho nên có thể tưởng tượng được số người đăng ký tham gia tranh tài. Ngoài ra, Bạch Niệm Niệm còn thấy trên diễn đàn có người nói là giải thi đấu Thần bếp mùa đầu tiên chỉ là một đợt “thử nghiệm” mà thôi, độ khó của những giải thi đấu về sau sẽ ngày càng tăng lên, ít nhất sẽ không dễ đoán ra nguyên liệu nấu ăn mà cuộc thi đấu cần giống như lần này đâu.
“Thời gian có hơi gấp thật,“ Hứa Dật Trình gật đầu rồi nói, “Cho nên, lần này cũng xin giúp đỡ nhiều hơn.”
Nhìn Không quên tình đầu đã thay đổi hình tượng, Bạch Niệm Niệm không thể dời tầm mắt đi nơi khác được cho nên liền không tự chủ được mà gật đầu. Hỏa Kỳ Lân mới lớn hơn một chút bay qua giữa cô cùng Không quên tình đầu, ngăn cản tầm mắt của cô, lúc này cô mới chợt hoàn hồn lại, rồi nhớ tới mấy vấn đề luôn muốn hỏi hắn kia. Nhưng lại thấy sắc mặt hắn khẽ biến đổi rồi vội nói với cô:
“Xin lỗi, tôi phải tạm đi một lúc.”
“Sao vậy?”
Bạch Niệm Niệm cho rằng hắn đi nhận điện thoại, định thoát khỏi trò chơi một lúc, nhưng lại không ngờ Không quên tình đầu lại nói là hắn muốn nhờ người chế tạo dụng cụ làm bếp dùng cho cuộc thi đấu, mà cuối cùng thì người hắn tìm đã online rồi.
“Ồ? Được, vậy anh mau đi đi.” Bạch Niệm Niệm nói.
Hứa Dật Trình liền sử dụng định vị phù rời đi, điều này đã nói cho Bạch Niệm Niệm biết rằng hắn không có kết bạn với người kia, vả lại còn dùng ống nhòm để tra xét vị trí của người kia nữa.
Mà cho dù là ống nhòm hay là định vị phù thì đều phải nạp thẻ thức ăn mới mua được.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
“[Nhắn lại] [Nhớ mãi không quên]: Lâu rồi không gặp, sao lâu vậy mà anh không online?”
Cô chờ đến mười một giờ tối, cho rằng hôm nay Không quên tình đầu sẽ không online nữa, nhưng không ngờ rằng lại có một tiếng “bốp” của bong bóng bạn tốt nổ vang lên, trong lời nhắc nhở của hệ thống xuất hiện cái tên đã lâu ngày không thấy đó.
“Hệ thống [Bạn tốt] nhắc nhở: Bạn tốt [Không quên tình đầu] của bạn đã online.”
Cô3mím môi, hai tay đặt trên bàn phím ảo đánh bùm bùm ba dấu chấm hỏi gửi đi:
“[Trò chuyện riêng] [Nhớ mãi không quên]: ???”
“[Trò chuyện riêng] [Nhớ mãi không quên]: Sao lại thu hồi rồi?”
Đợi mấy giây sau, bên kia trả lời lại:
“[Trò chuyện riêng] [Không quên tình đầu]: Lúc nãy chưa nói xong đã nhấn gửi đi, cho nên mới thu hồi về gửi lại. Cô đang làm nhiệm vụ hả? Tôi đi tìm cô nhé.”
Bạch Niệm Niệm: ...
Vậy sao trong tin nhắn gửi tới lần này lại không có tên của tôi? Anh chờ đấy, tôi đây còn một đống vấn đề phải hỏi anh nữa.
Cô vừa muốn gõ chữ tiếp thì làn sương trắng nhắc nhở bạn tốt truyền tống tới đã xuất hiện bên cạnh2cô rồi. Khi sương mù tan hết, một người chơi nam có hơi xa lạ đứng ở bên cạnh mỉm cười nhìn cô.
Mặt mũi của người đó rõ ràng là Không quên tình đầu, nhưng kiểu tóc cùng quần áo đều khác hẳn trước kia. Bạch Niệm Niệm hơi sững sờ, những vấn đề vừa mới nghĩ kỹ đều bị ném hết ra khỏi đầu, một loạt những vấn đề mới liền cái sau vượt cái trước: “Anh, anh, sao anh lại biến thành như này?”
Hứa Dật Trình sờ mũi, nụ cười hơi có vẻ ngượng ngùng: “Rất xấu sao?”
Này này này? Trễ vậy mà mới online, chẳng lẽ là đi hẹn hò?
Bạch Niệm Niệm càng ngày càng không chịu nổi bản tính suy diễn lung tung của bản thân2mình. Cô mở khung trò chuyện bạn tốt ra, còn chưa kịp sắp xếp ngôn ngữ thì đã thấy bên kia gửi tới một tin nhắn rồi.
“[Trò chuyện riêng] [Không quên tình đầu]: Niệm Niệm.”
Bạch Niệm Niệm “phụt” cười, sao người này lại giống Triệu Tiểu... Í?
“[Không quên tình đầu] thu hồi một tin nhắn.”
Vậy sao trong tin nhắn gửi tới lần này lại không có tên của tôi? Anh chờ đấy, tôi đây còn một đống vấn đề phải hỏi anh nữa.
Cô vừa muốn gõ chữ tiếp thì làn sương trắng nhắc nhở bạn tốt truyền tống tới đã xuất hiện bên cạnh cô rồi. Khi sương mù tan hết, một người chơi nam có hơi xa lạ đứng ở bên cạnh mỉm cười nhìn cô.
Mặt mũi của người đó9rõ ràng là Không quên tình đầu, nhưng kiểu tóc cùng quần áo đều khác hẳn trước kia. Bạch Niệm Niệm hơi sững sờ, những vấn đề vừa mới nghĩ kỹ đều bị ném hết ra khỏi đầu, một loạt những vấn đề mới liền cái sau vượt cái trước: “Anh, anh, sao anh lại biến thành như này?”
Hứa Dật Trình sờ mũi, nụ cười hơi có vẻ ngượng ngùng: “Rất xấu sao?”
Tóc của hắn vốn hơi dài, lúc ngồi chỉ cần cúi đầu xuống thì Bạch Niệm Niệm sẽ không thể nhìn thấy ánh mắt của hắn nữa. Bây giờ hắn lại vén hết tóc trước trán ra sau ót, cả người tựa như có sức sống hơn, đường nét góc cạnh trên mặt cũng càng rõ ràng hơn, giống4như là một người mẫu tuấn tú trên bìa tạp chí punk vậy.
Vốn là một bộ quần áo đầu bếp trước đây chưa từng thay đổi thì nay đã được thay thế thành trang phục thời trang bán trong Cửa tiệm sành ăn. Nhưng bộ quần áo này rất giản dị, chính là một bộ gồm áo thun màu xám tro bình thường cùng với một cái quần jean dài trên mắt cá vừa tươm tất lại không chói mắt. Trên áo thun có in logo Thiên đường sành ăn, với một con chó nhỏ màu nâu, trên đầu con chó còn có một trái tim nho nhỏ đang bay bay.
Rõ ràng là một con chó, nhưng trong miệng lại không có ngậm cục xương, mà là ngậm một con cá nhỏ, hình ảnh này khiến cho Bạch Niệm Niệm cảm thấy hơi là lạ.
“Không có xấu, không, không phải...” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Bạch Niệm Niệm hơi ửng hồng, “Rất, rất là đẹp.”
“Rất là đẹp!” Bánh Raindrop thấy chỗ trống liền nhảy ra học nói từ mới.
“Phụt... Anh dạy nó đọc Tam tự kinh rồi hả?” Bạch Niệm Niệm nhớ tới hắn đã từng nói là muốn dạy bánh Raindrop đọc Tam tự kinh.
Hứa Dật Trình lắc đầu: “Chưa, còn chưa kịp dạy. Nhưng mà sau này cũng không định dạy nữa.”
“Ủa? Sao vậy?” Bạch Niệm Niệm hỏi.
“Ừm...” Hứa Dật Trình nói, “Bởi vì phải chuẩn bị cho giải thi đấu Thần bếp lần tiếp theo, cho nên phải dời chuyện dạy nó nói lại sau thôi.”
Thật ra thì ý nghĩ thật sự của hắn là, lúc trước chỉ có một mình anh thôi, cho nên mới muốn nuôi thú cưng để trò chuyện cùng. Nhưng bây giờ đã khác rồi, bởi vì, đã có em... Tiếc là bây giờ bọn họ còn thiếu một chút gì đó nữa. Mặc dù hắn có thể cảm nhận được cô ấy cũng có cảm tình với mình, nhưng trước khi chưa chính thức tỏ tình, hắn không muốn nói với cô ấy dù là nửa câu mập mờ.
Đối với người khác thì loại chuyện mập mờ này có thể xem như là để điều hòa mối quan hệ, nhưng trong mắt một người cứng nhắc như Hứa Dật Trình thì điều đó chứng tỏ mình không tôn trọng cô ấy.
“A, giải thi đấu kế tiếp chỉ còn lại chưa tới ba tuần lễ nữa thôi!” Bạch Niệm Niệm nói, “Có phải gấp gáp quá không?”
Tháng hai năm nay có hai mươi tám ngày, ở giữa còn có Tết âm lịch nữa, vả lại là vì đang trong kỳ nghỉ cho nên có thể tưởng tượng được số người đăng ký tham gia tranh tài. Ngoài ra, Bạch Niệm Niệm còn thấy trên diễn đàn có người nói là giải thi đấu Thần bếp mùa đầu tiên chỉ là một đợt “thử nghiệm” mà thôi, độ khó của những giải thi đấu về sau sẽ ngày càng tăng lên, ít nhất sẽ không dễ đoán ra nguyên liệu nấu ăn mà cuộc thi đấu cần giống như lần này đâu.
“Thời gian có hơi gấp thật,“ Hứa Dật Trình gật đầu rồi nói, “Cho nên, lần này cũng xin giúp đỡ nhiều hơn.”
Nhìn Không quên tình đầu đã thay đổi hình tượng, Bạch Niệm Niệm không thể dời tầm mắt đi nơi khác được cho nên liền không tự chủ được mà gật đầu. Hỏa Kỳ Lân mới lớn hơn một chút bay qua giữa cô cùng Không quên tình đầu, ngăn cản tầm mắt của cô, lúc này cô mới chợt hoàn hồn lại, rồi nhớ tới mấy vấn đề luôn muốn hỏi hắn kia. Nhưng lại thấy sắc mặt hắn khẽ biến đổi rồi vội nói với cô:
“Xin lỗi, tôi phải tạm đi một lúc.”
“Sao vậy?”
Bạch Niệm Niệm cho rằng hắn đi nhận điện thoại, định thoát khỏi trò chơi một lúc, nhưng lại không ngờ Không quên tình đầu lại nói là hắn muốn nhờ người chế tạo dụng cụ làm bếp dùng cho cuộc thi đấu, mà cuối cùng thì người hắn tìm đã online rồi.
“Ồ? Được, vậy anh mau đi đi.” Bạch Niệm Niệm nói.
Hứa Dật Trình liền sử dụng định vị phù rời đi, điều này đã nói cho Bạch Niệm Niệm biết rằng hắn không có kết bạn với người kia, vả lại còn dùng ống nhòm để tra xét vị trí của người kia nữa.
Mà cho dù là ống nhòm hay là định vị phù thì đều phải nạp thẻ thức ăn mới mua được.
Bình luận facebook