Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 66
Thư mới có tiêu đề:
Nỗ lực mà thi đại học đi, đừng ăn trứng ngỗng nữa.
Hạ Triều đặt bút xuống, nhìn qua tên người gửi, không quen, là nick mới trống trơn, cũng chẳng phải bạn tốt.
Suy nghĩ đầu tiên trong đầu hắn là thư rác quảng cáo.
Hồi mới vừa khai giảng, ở phần khai số điện thoại phụ huynh Hạ Triều đã điền chính số của mình vào.
Có mấy lò luyện thi không biết bằng cách nào đó đã lấy được thông tin cá nhân của học sinh, cứ cách thời gian lại nhắn mấy cái tin tới làm phiền, mỗi khi có một kỳ kiểm tra lớn nhỏ nào trôi qua, những loại tin nhắn kiểu này càng điên cuồng oanh tạc:
Xin chào phụ huynh của em Hạ Triều, chúng tôi là lớp ôn thi đại học cấp tốc XXX, chúng tôi cũng đã nắm được thành tích gần đây của con em quý vị, trân trọng giới thiệu với gia đình lớp học nâng cao trong vòng tám mươi ngày, cùng với đó là dịch vụ dạy kèm một đối một do những thầy cô nổi tiếng nhất dẫn dắt…
Ngoài cổng trường Nhị Trung cũng thường xuyên có đủ loại tời rơi quảng cáo học thêm rồi lại ôn thi, còn rất hay lôi kéo người qua đường làm phiếu khảo sát.
Trước đó lúc ra ngoài ăn cơm, hắn với Tạ Du đã từng gặp một lần.
Có mấy người cầm biển, đứng ở đầu đường nhìn quanh, chỉ cần thấy có ai rẽ ra từ tiệm cơm là sẽ xông lên chào mời: “Xin chào xin chào, liệu các bạn có thể…”
Tạ Du mở miệng liền ban cho người ta hai chữ: “Không thể.”
“…”
Mấy người kia có vẻ hết sức bàng hoàng, đoán chừng là chưa từng gặp thể loại này bao giờ.
Chờ đến khi lấy lại tinh thần, bọn họ vẫn chưa chịu từ bỏ, thăm dò nói: “Là thế này, chúng tôi thuộc…”
“Tôi không muốn biết,” Tạ Du nói, “Mấy người có thể nhường bước được không, đừng cản đường nữa.”
Hạ Triều nghĩ đến đấy lại thấy buồn cười, nghĩ thầm trong lòng, cậu bạn nhỏ nhà mình đúng là kiểu người khiến đám nhân viên chào hàng đau đầu nhức óc nhất.
Đến cả mở mồm để nói cũng không cho người ta có bất cứ cơ hội nào.
Thật quá lạnh lùng.
Mang theo tâm tình đọc quảng cáo rác nhấn vào, Hạ Triều phát hiện ra email này không giống khóa học nâng cao tám mươi ngày trong tưởng tượng của hắn lắm.
—— này đúng là một bộ tư liệu học tập hàng thật giá thật.
Không có bất cứ một chữ quảng cáo nào như những lá thư khác.
Dựa theo các môn học mà chia ra thành nhiều phần, đều là các kiến thức hết sức trọng tâm, nội dung cả bộ tài liệu khá ngắn gọn, mạch tư duy rõ ràng, từ đầu đến cuối đều không có lấy một câu dài dòng.
Hạ Triều đọc qua loa một lượt, không thấy có kiến thức gì quá cao siêu, trông có vẻ như là dành cho học sinh yếu kém bổ sung kiến thức căn bản.
Khách quan mà nói, đây là một tài liệu tham khảo khá hoàn mỹ.
Tạ Du nhanh chóng giúp Hạ Triều sắp xếp những điểm trọng yếu của từng môn ngay trong buổi tối hôm ấy, xong xuôi đang định đi ngủ, vừa ngả đầu xuống gối, nhóm chat của lớp bỗng nhiên lại trở nên náo nhiệt.
Điện thoại nơi đầu giường rung bần bật.
[Hạ Triều]: @V= S*h, học ủy à, ông làm cái gì đấy?
[V= S*h]: Tôi đang ôn từ vựng tiếng Anh.
[La Văn Cường]: Học ủy, mấy giờ rồi hở, vẫn còn chiến đấu hăng hái cơ à?
[V= S*h]: Giờ vẫn sớm mà, các cậu ngủ sớm vậy, tôi không ngủ được, mà càng đọc lại càng tỉnh táo ấy.
[La Văn Cường]: Thôi được rồi, không cần nói nữa. Vẫn là ông trâu nhất.
[Hạ Triều]: Không phải, ý tôi là nửa đêm nửa hôm ông gửi email cho tôi làm cái gì.
Tiết Tập Sinh vốn dĩ không hề biết chuyện gì xảy ra.
[V= S*h]: Email gì cơ?
[Hạ Triều]: Tài liệu ôn tập chứ gì nữa.
[V= S*h]:?
[Hạ Triều]: Ông hỏi chấm là sao, không phải ông à?
Một tệp tài liệu ôn tập thần bí làm cả lớp C2-3 như phát cuồng, đám dở hơi này hơn nửa đêm không ngủ bắt đầu não bổ, trông thấy ảnh chụp màn hình Hạ Triều gửi tới là vắt hết cả óc suy tưởng.
[Lưu Tồn Hạo]: Hay là Lão Ngô nhỉ.
[Hứa Tình Tình]: Không thể nào, Lão Ngô thì cần gì phải lập nick mới, cứ gửi thẳng qua có phải xong rồi không.
[Lưu Tồn Hạo]: Cứ hỏi thử xem sao? @thầy Ngô Chính
Loại bỏ hai khả năng học ủy và ông thầy Toán, nghĩ mãi cũng không tìm được ra ai trong lớp có thể làm loại chuyện này nữa.
[Vạn Đạt]: Cơ mà, không biết có tình huống như này không….
Cuối cùng cả bọn não bổ ra chuyện về một nữ sinh si tình nào đó thầm mến Hạ Triều đã nhiều năm mà không được đáp lại, thích hắn đến chết đi sống lại, đành phải yên lặng dõi theo hắn.
[Hứa Tình Tình]: Có khi thế thật đấy, mà nhìn tài liệu này có thể thấy cô nàng học hành không phải dạng vừa đâu, khả năng tư duy rất cao, ví dụ như bài giải mẫu này, quá mạch lạc luôn.
[Vạn Đạt]: Đúng đúng đúng, tình yêu luôn ấp ủ trong lòng, cuối cùng tới ban đêm rốt cuộc lên men, thế là tràn hết ra ngoài!
[Hạ Triều]: À, là vậy sao.
“…” Tạ Du nằm trên giường, một tay đỡ trán, chẳng biết đang mắng Hạ Triều hay là tự mắng mình, chỉ biết mở miệng thốt ra hai chữ, “Đồ ngốc”.
Bị tụi Hứa Tình Tình liên hợp lại phân tích một phen, chuyện tình đơn phương vừa rối rắm vừa ly kỳ này tự dưng trở nên vô cùng thuyết phục.
Tạ Du vẫn chưa chỉnh sửa xong bộ tư liệu kia, phần gửi đi hôm nay chỉ là giản lược mà thôi, mặc dù khá cạn lời với sức tưởng tượng phong phú của đám thần dân lớp 3, nhưng nếu cần chỉnh sửa thì vẫn nên tiếp tục làm cho xong đã.
Những bài mẫu cùng kiến thức trọng điểm trong bản giản lược kia nói chung vẫn còn chưa đủ dùng, kém trình độ có thể thi được đại học rất nhiều.
Ngày hôm sau, Tạ Du thức dậy bèn tiếp tục thêm thắt lại từng phần.
Dựa vào tư liệu sẵn có, vẫn chia ra những phần như cũ, chỉ bổ sung thêm mấy loại đề hóc búa hay dùng để bẫy học sinh, cùng với đó là liệt kê các phương pháp thi sử dụng những kiến thức quan trọng khác.
“Sao nằm ì cả ngày trong phòng thế con,” gần tới giữa trưa, Cố nữ sĩ đi lên gõ cửa, “Xuống ăn cơm thôi.”
Cố nữ sĩ gọi xong, Tạ Du vẫn miệt mài gõ phím đáp, “Biết rồi ạ.”
Cố Tuyết Lam thở dài: “Biết cái gì mà biết, mẹ thấy con chẳng nghe được cái gì vào đầu hết.”
Cố nữ sĩ tiếp tục càm ràm ngoài cánh cửa, Tạ Du lưu tệp soạn thảo lại, ấn mở hòm thư, dùng nick nhỏ QQ ngày hôm qua gửi cho Hạ Triều.
[Đã gửi thành công ].
Lúc ăn cơm, Cố Tuyết Lam vẫn chưa chịu buông tha chủ đề vừa nãy: “Con nhốt mình trong phòng làm cái gì đấy.”
Tạ Du gắp một miếng sườn vào bát Cố Tuyết Lam, trả lời có lệ: “Học ạ.”
“Con đừng có dùng chiêu này nữa.”
Tạ Du gắp sườn xong, lại gắp rau xanh cho mình, không nói tiếp nữa.
Thằng nhóc này lần nào cũng thế, dù chẳng thèm học hành gì nhưng rất thích dùng việc học để kiếm cớ.
Nói cái gì mà cuối tuần không về nhà, muốn ở lại trường chuyên tâm ôn tập, kết quả kỳ thi tháng xém thì đội sổ toàn lớp, cũng chẳng hiểu rốt cuộc nó học cái gì nữa.
Cố Tuyết Lam nghĩ đi nghĩ lại, tự nhủ thầm trong lòng, thôi vậy. Nếu cứ tiếp tục nói về vấn đề này, có khi đến bữa cơm cũng khỏi ăn tiếp mất.
Chờ Tạ Du cơm nước xong xuôi đi lên tầng, đang định thoát khỏi nick nhỏ kia, vô tình thế nào lại thấy trên biểu tượng hòm thư hiện một dấu chấm đỏ.
Tạ Du nhấn vào, là một lá thư mới.
Chủ đề thư chỉ có mấy chữ:
Đừng thích tôi nữa, không có kết quả đâu.
Người gửi, Hạ Triều.
“…”
Nội dung bên trong thì càng không thể nói, từ trên xuống dưới chỉ toàn “Tôi đã có đối tượng rồi”.
– Tình cảm của tôi với người ấy vô cùng tốt.
– Bạn à, mặc dù không biết bạn là ai, nhưng mong bạn hiểu rõ, chuyện giữa tôi với bạn là không thể đâu.
– Bạn có hiểu ý của tôi không?
Xem ra mấy lời bọn Hứa Tình Tình luyên thuyên đêm qua, tên này ấy thế mà đã nghe không lọt một chữ.
Tạ Du ngồi trước máy tính, đối mặt với bức thư từ chối kia, không biết nên có phản ứng như thế nào.
“Mẹ nó chứ,” Tạ Du nhúc nhích ngón tay, tắt giao diện, như thể tự nói với chính mình, “… Ông đây chính là đối tượng của cậu đấy.”
B
ình thường Hạ Triều luôn quấy rầy đến mức Tạ Du chỉ hận không thể kéo hắn vào sổ đen, thế nhưng đến cuối tuần này đột nhiên trở nên an phận đến lạ.
Tạ Du cơm nước xong xuôi rồi đi tản bộ với Cố nữ sĩ quanh công viên gần nhà, cũng không nói gì nhiều, chỉ thuận miệng kể mấy chuyện vụn vặt ở lớp, thế mà Cố nữ sĩ lại nghe rất vui vẻ.
Lúc nhận được điện thoại của Hạ Triều đã là hơn một giờ chiều.
“Nhịn mãi mới dám gọi cho cậu đó,” bên đầu dây Hạ Triều khá là ồn ào, có vẻ đang ở ngoài đường, “Chỉ sợ cậu chưa rời giường thôi.”
Tạ Du vừa mới về phòng, dựa lưng vào cửa nói: “Cậu nghĩ tôi là loài gì mà phải ngủ đến tận bây giờ?”
“Heo?”
“Con mẹ nó cậu mới là heo.”
“Được thôi,” Hạ Triều nói, “Tôi là heo vậy.”
Hai người hàn huyên một lúc, Tạ Du nghe loáng thoáng thấy bên phía Hạ Triều có người nói một câu: “… Sáu mươi đồng tất cả, thanh toán tiền mặt hay quét mã ạ?”
Hạ Triều còn đang cầm điện thoại nói chuyện, không có cách nào quét mã, vừa sờ túi vừa nói: “Tiền mặt đi, cho vào túi được không? Cảm ơn.”
Tạ Du chờ hắn trả tiền xong mới hỏi: “Cậu đang ở ngoài à?”
“Ừm,” Hạ Triều đứng trong tiệm sách, trên quầy tính tiền là hai quyển “Đại cương ôn luyện cao trung”, hắn đi mòn chân cả buổi, tỉ mẩn tìm mãi mới chọn được sách tham khảo cho bạn trai, chỉ nói qua loa, “… Ra mua chút đồ ấy mà.”
Tạ Du cho là Hạ Triều lại qua cửa hàng tiện lợi nào đó mua đồ ăn, đến cuối tuần không có mấy học sinh nội trú ở lại trường, vì thế căn tin cũng chỉ cung cấp thức ăn với số lượng rất ít, hương vị càng không thể nào so sánh với đồ ở nhà.
Nếu không ra ngoài ăn thì học sinh nội trú chỉ còn cách mua mì tôm với các loại đồ ăn vặt để ứng phó cho qua bữa.
Nhân viên cửa hàng lục tiền lẻ, cho sách vào túi gọn gàng mới đưa cho hắn.
Hạ Triều xách túi đẩy cửa ra ngoài, cúi đầu nhìn sợi dây đỏ trên cổ tay mình, rồi lại hỏi Tạ Du: “Tay cậu có đang đeo không.”
Tạ Du cũng cúi đầu nhìn thoáng qua, dây đỏ còn đang đeo nơi cổ tay, hạt đậu đỏ khắc chữ cái Z vừa vặn phủ trên khớp xương nhô lên: “Có đeo, làm sao.”
“Không sao cả, chỉ hỏi vậy thôi.”
Mặc dù không ở bên nhau, nhưng thật kỳ lạ, nhờ vào sợi dây đỏ, bỗng nhiên cả hai đều có cảm giác đối phương đang ở rất gần bên mình. Thậm chí còn thấy như được cùng người ấy hít thở chung một bầu không khí.
H
ai ngày cuối tuần trôi qua rất nhanh, mới đảo mắt đã đến thứ hai.
Đến khi lên xe buýt trở lại trường, Tạ Du nhìn đồng hồ, chắc lúc này nhạc chuông Tinh trung báo quốc đã bắt đầu vang lên, nghĩ tới đây, lại nhớ đến chủ nhiệm Khương mỗi sáng sớm dốc lòng lên loa phát thanh, cũng ngần ấy sáng sớm, bên trong tòa nhà ký túc ngập tràn những tiếng kêu rên thấu trời.
Tạ Du nghĩ một lát, lấy điện thoại ra gọi cho Hạ Triều.
“Đã dậy chưa?”
“Sao mà ngủ được nữa,” Hạ Triều vừa bị loa phát thanh đánh thức, giọng khàn khàn, ngồi dậy hỏi: “Cậu lên xe chưa? Mấy giờ đến nơi?”
Lúc ra khỏi cửa Tạ Du bị Cố nữ sĩ cứng rắn nhét cho một bình sữa bò, dặn đi dặn lại rằng lên xe phải uống ngay, bồi bổ sức khỏe. Sữa bò ấm nóng, cậu vừa cắn ống hút vừa nói: “… Chắc khoảng nửa tiếng nữa.”
Giọng của Tạ Du lúc này khá ậm ờ, âm cuối nhẹ bẫng, nghe vào tai thật mềm mại.
Hạ Triều hỏi: “Cậu đang ăn gì à?”
Tạ Du: “Uống sữa.”
“…”
Cảm giác hai chữ này nghe cứ kỳ kỳ, Tạ Du bổ sung thêm: “Sữa bò.”
Kết quả Hạ Triều ở bên kia tự dưng thốt một câu “Tôi đệt”.
Tạ Du: “Cậu bệnh à?”
Hạ Triều: “Sáng sớm đã ‘chào cờ’ có tính là bệnh không?”
Nam sinh vốn rất dễ có phản ứng sinh lý khi vừa ngủ dậy, Hạ Triều còn tưởng tượng ra dáng vẻ cậu bạn nhỏ ngoan ngoãn uống sữa, đúng là tự mình làm khổ mình.
Lúc Tạ Du đến lớp, Hạ Triều còn chưa tới.
Bọn Vạn Đạt đã đến từ sớm, đang tụ lại chép bài tập của nhau, không dám để trống bất cứ bài nào, trình tự các bước phải chép cho đầy đủ, thấy Tạ Du đi vào bèn ngẩng đầu chào cậu: “Du ca, sớm thế… Triều ca đâu rồi?”
Tạ Du vừa nói vừa đi xuống phía cuối lớp: “Cậu ta hả, đang tắm.”
Vạn Đạt: “Giờ này tắm cái gì?”
Tạ Du còn đang định nói tiếp, nhưng khi cậu đi đến chỗ ngồi, trông thấy ở ngay giữa bàn mình là hai quyển “Đại cương ôn luyện cao trung”, lập tức im bặt: “…”
Đờ mờ cái quỷ gì đây?
Lời editor:
Up sớm chương mới ăn mừng Việt Nam vô địch. Cả nam cả nữ luôn. QUÁ TUYỆT VỜIII.
Hai thằng nhỏ dở hơi)
Nỗ lực mà thi đại học đi, đừng ăn trứng ngỗng nữa.
Hạ Triều đặt bút xuống, nhìn qua tên người gửi, không quen, là nick mới trống trơn, cũng chẳng phải bạn tốt.
Suy nghĩ đầu tiên trong đầu hắn là thư rác quảng cáo.
Hồi mới vừa khai giảng, ở phần khai số điện thoại phụ huynh Hạ Triều đã điền chính số của mình vào.
Có mấy lò luyện thi không biết bằng cách nào đó đã lấy được thông tin cá nhân của học sinh, cứ cách thời gian lại nhắn mấy cái tin tới làm phiền, mỗi khi có một kỳ kiểm tra lớn nhỏ nào trôi qua, những loại tin nhắn kiểu này càng điên cuồng oanh tạc:
Xin chào phụ huynh của em Hạ Triều, chúng tôi là lớp ôn thi đại học cấp tốc XXX, chúng tôi cũng đã nắm được thành tích gần đây của con em quý vị, trân trọng giới thiệu với gia đình lớp học nâng cao trong vòng tám mươi ngày, cùng với đó là dịch vụ dạy kèm một đối một do những thầy cô nổi tiếng nhất dẫn dắt…
Ngoài cổng trường Nhị Trung cũng thường xuyên có đủ loại tời rơi quảng cáo học thêm rồi lại ôn thi, còn rất hay lôi kéo người qua đường làm phiếu khảo sát.
Trước đó lúc ra ngoài ăn cơm, hắn với Tạ Du đã từng gặp một lần.
Có mấy người cầm biển, đứng ở đầu đường nhìn quanh, chỉ cần thấy có ai rẽ ra từ tiệm cơm là sẽ xông lên chào mời: “Xin chào xin chào, liệu các bạn có thể…”
Tạ Du mở miệng liền ban cho người ta hai chữ: “Không thể.”
“…”
Mấy người kia có vẻ hết sức bàng hoàng, đoán chừng là chưa từng gặp thể loại này bao giờ.
Chờ đến khi lấy lại tinh thần, bọn họ vẫn chưa chịu từ bỏ, thăm dò nói: “Là thế này, chúng tôi thuộc…”
“Tôi không muốn biết,” Tạ Du nói, “Mấy người có thể nhường bước được không, đừng cản đường nữa.”
Hạ Triều nghĩ đến đấy lại thấy buồn cười, nghĩ thầm trong lòng, cậu bạn nhỏ nhà mình đúng là kiểu người khiến đám nhân viên chào hàng đau đầu nhức óc nhất.
Đến cả mở mồm để nói cũng không cho người ta có bất cứ cơ hội nào.
Thật quá lạnh lùng.
Mang theo tâm tình đọc quảng cáo rác nhấn vào, Hạ Triều phát hiện ra email này không giống khóa học nâng cao tám mươi ngày trong tưởng tượng của hắn lắm.
—— này đúng là một bộ tư liệu học tập hàng thật giá thật.
Không có bất cứ một chữ quảng cáo nào như những lá thư khác.
Dựa theo các môn học mà chia ra thành nhiều phần, đều là các kiến thức hết sức trọng tâm, nội dung cả bộ tài liệu khá ngắn gọn, mạch tư duy rõ ràng, từ đầu đến cuối đều không có lấy một câu dài dòng.
Hạ Triều đọc qua loa một lượt, không thấy có kiến thức gì quá cao siêu, trông có vẻ như là dành cho học sinh yếu kém bổ sung kiến thức căn bản.
Khách quan mà nói, đây là một tài liệu tham khảo khá hoàn mỹ.
Tạ Du nhanh chóng giúp Hạ Triều sắp xếp những điểm trọng yếu của từng môn ngay trong buổi tối hôm ấy, xong xuôi đang định đi ngủ, vừa ngả đầu xuống gối, nhóm chat của lớp bỗng nhiên lại trở nên náo nhiệt.
Điện thoại nơi đầu giường rung bần bật.
[Hạ Triều]: @V= S*h, học ủy à, ông làm cái gì đấy?
[V= S*h]: Tôi đang ôn từ vựng tiếng Anh.
[La Văn Cường]: Học ủy, mấy giờ rồi hở, vẫn còn chiến đấu hăng hái cơ à?
[V= S*h]: Giờ vẫn sớm mà, các cậu ngủ sớm vậy, tôi không ngủ được, mà càng đọc lại càng tỉnh táo ấy.
[La Văn Cường]: Thôi được rồi, không cần nói nữa. Vẫn là ông trâu nhất.
[Hạ Triều]: Không phải, ý tôi là nửa đêm nửa hôm ông gửi email cho tôi làm cái gì.
Tiết Tập Sinh vốn dĩ không hề biết chuyện gì xảy ra.
[V= S*h]: Email gì cơ?
[Hạ Triều]: Tài liệu ôn tập chứ gì nữa.
[V= S*h]:?
[Hạ Triều]: Ông hỏi chấm là sao, không phải ông à?
Một tệp tài liệu ôn tập thần bí làm cả lớp C2-3 như phát cuồng, đám dở hơi này hơn nửa đêm không ngủ bắt đầu não bổ, trông thấy ảnh chụp màn hình Hạ Triều gửi tới là vắt hết cả óc suy tưởng.
[Lưu Tồn Hạo]: Hay là Lão Ngô nhỉ.
[Hứa Tình Tình]: Không thể nào, Lão Ngô thì cần gì phải lập nick mới, cứ gửi thẳng qua có phải xong rồi không.
[Lưu Tồn Hạo]: Cứ hỏi thử xem sao? @thầy Ngô Chính
Loại bỏ hai khả năng học ủy và ông thầy Toán, nghĩ mãi cũng không tìm được ra ai trong lớp có thể làm loại chuyện này nữa.
[Vạn Đạt]: Cơ mà, không biết có tình huống như này không….
Cuối cùng cả bọn não bổ ra chuyện về một nữ sinh si tình nào đó thầm mến Hạ Triều đã nhiều năm mà không được đáp lại, thích hắn đến chết đi sống lại, đành phải yên lặng dõi theo hắn.
[Hứa Tình Tình]: Có khi thế thật đấy, mà nhìn tài liệu này có thể thấy cô nàng học hành không phải dạng vừa đâu, khả năng tư duy rất cao, ví dụ như bài giải mẫu này, quá mạch lạc luôn.
[Vạn Đạt]: Đúng đúng đúng, tình yêu luôn ấp ủ trong lòng, cuối cùng tới ban đêm rốt cuộc lên men, thế là tràn hết ra ngoài!
[Hạ Triều]: À, là vậy sao.
“…” Tạ Du nằm trên giường, một tay đỡ trán, chẳng biết đang mắng Hạ Triều hay là tự mắng mình, chỉ biết mở miệng thốt ra hai chữ, “Đồ ngốc”.
Bị tụi Hứa Tình Tình liên hợp lại phân tích một phen, chuyện tình đơn phương vừa rối rắm vừa ly kỳ này tự dưng trở nên vô cùng thuyết phục.
Tạ Du vẫn chưa chỉnh sửa xong bộ tư liệu kia, phần gửi đi hôm nay chỉ là giản lược mà thôi, mặc dù khá cạn lời với sức tưởng tượng phong phú của đám thần dân lớp 3, nhưng nếu cần chỉnh sửa thì vẫn nên tiếp tục làm cho xong đã.
Những bài mẫu cùng kiến thức trọng điểm trong bản giản lược kia nói chung vẫn còn chưa đủ dùng, kém trình độ có thể thi được đại học rất nhiều.
Ngày hôm sau, Tạ Du thức dậy bèn tiếp tục thêm thắt lại từng phần.
Dựa vào tư liệu sẵn có, vẫn chia ra những phần như cũ, chỉ bổ sung thêm mấy loại đề hóc búa hay dùng để bẫy học sinh, cùng với đó là liệt kê các phương pháp thi sử dụng những kiến thức quan trọng khác.
“Sao nằm ì cả ngày trong phòng thế con,” gần tới giữa trưa, Cố nữ sĩ đi lên gõ cửa, “Xuống ăn cơm thôi.”
Cố nữ sĩ gọi xong, Tạ Du vẫn miệt mài gõ phím đáp, “Biết rồi ạ.”
Cố Tuyết Lam thở dài: “Biết cái gì mà biết, mẹ thấy con chẳng nghe được cái gì vào đầu hết.”
Cố nữ sĩ tiếp tục càm ràm ngoài cánh cửa, Tạ Du lưu tệp soạn thảo lại, ấn mở hòm thư, dùng nick nhỏ QQ ngày hôm qua gửi cho Hạ Triều.
[Đã gửi thành công ].
Lúc ăn cơm, Cố Tuyết Lam vẫn chưa chịu buông tha chủ đề vừa nãy: “Con nhốt mình trong phòng làm cái gì đấy.”
Tạ Du gắp một miếng sườn vào bát Cố Tuyết Lam, trả lời có lệ: “Học ạ.”
“Con đừng có dùng chiêu này nữa.”
Tạ Du gắp sườn xong, lại gắp rau xanh cho mình, không nói tiếp nữa.
Thằng nhóc này lần nào cũng thế, dù chẳng thèm học hành gì nhưng rất thích dùng việc học để kiếm cớ.
Nói cái gì mà cuối tuần không về nhà, muốn ở lại trường chuyên tâm ôn tập, kết quả kỳ thi tháng xém thì đội sổ toàn lớp, cũng chẳng hiểu rốt cuộc nó học cái gì nữa.
Cố Tuyết Lam nghĩ đi nghĩ lại, tự nhủ thầm trong lòng, thôi vậy. Nếu cứ tiếp tục nói về vấn đề này, có khi đến bữa cơm cũng khỏi ăn tiếp mất.
Chờ Tạ Du cơm nước xong xuôi đi lên tầng, đang định thoát khỏi nick nhỏ kia, vô tình thế nào lại thấy trên biểu tượng hòm thư hiện một dấu chấm đỏ.
Tạ Du nhấn vào, là một lá thư mới.
Chủ đề thư chỉ có mấy chữ:
Đừng thích tôi nữa, không có kết quả đâu.
Người gửi, Hạ Triều.
“…”
Nội dung bên trong thì càng không thể nói, từ trên xuống dưới chỉ toàn “Tôi đã có đối tượng rồi”.
– Tình cảm của tôi với người ấy vô cùng tốt.
– Bạn à, mặc dù không biết bạn là ai, nhưng mong bạn hiểu rõ, chuyện giữa tôi với bạn là không thể đâu.
– Bạn có hiểu ý của tôi không?
Xem ra mấy lời bọn Hứa Tình Tình luyên thuyên đêm qua, tên này ấy thế mà đã nghe không lọt một chữ.
Tạ Du ngồi trước máy tính, đối mặt với bức thư từ chối kia, không biết nên có phản ứng như thế nào.
“Mẹ nó chứ,” Tạ Du nhúc nhích ngón tay, tắt giao diện, như thể tự nói với chính mình, “… Ông đây chính là đối tượng của cậu đấy.”
B
ình thường Hạ Triều luôn quấy rầy đến mức Tạ Du chỉ hận không thể kéo hắn vào sổ đen, thế nhưng đến cuối tuần này đột nhiên trở nên an phận đến lạ.
Tạ Du cơm nước xong xuôi rồi đi tản bộ với Cố nữ sĩ quanh công viên gần nhà, cũng không nói gì nhiều, chỉ thuận miệng kể mấy chuyện vụn vặt ở lớp, thế mà Cố nữ sĩ lại nghe rất vui vẻ.
Lúc nhận được điện thoại của Hạ Triều đã là hơn một giờ chiều.
“Nhịn mãi mới dám gọi cho cậu đó,” bên đầu dây Hạ Triều khá là ồn ào, có vẻ đang ở ngoài đường, “Chỉ sợ cậu chưa rời giường thôi.”
Tạ Du vừa mới về phòng, dựa lưng vào cửa nói: “Cậu nghĩ tôi là loài gì mà phải ngủ đến tận bây giờ?”
“Heo?”
“Con mẹ nó cậu mới là heo.”
“Được thôi,” Hạ Triều nói, “Tôi là heo vậy.”
Hai người hàn huyên một lúc, Tạ Du nghe loáng thoáng thấy bên phía Hạ Triều có người nói một câu: “… Sáu mươi đồng tất cả, thanh toán tiền mặt hay quét mã ạ?”
Hạ Triều còn đang cầm điện thoại nói chuyện, không có cách nào quét mã, vừa sờ túi vừa nói: “Tiền mặt đi, cho vào túi được không? Cảm ơn.”
Tạ Du chờ hắn trả tiền xong mới hỏi: “Cậu đang ở ngoài à?”
“Ừm,” Hạ Triều đứng trong tiệm sách, trên quầy tính tiền là hai quyển “Đại cương ôn luyện cao trung”, hắn đi mòn chân cả buổi, tỉ mẩn tìm mãi mới chọn được sách tham khảo cho bạn trai, chỉ nói qua loa, “… Ra mua chút đồ ấy mà.”
Tạ Du cho là Hạ Triều lại qua cửa hàng tiện lợi nào đó mua đồ ăn, đến cuối tuần không có mấy học sinh nội trú ở lại trường, vì thế căn tin cũng chỉ cung cấp thức ăn với số lượng rất ít, hương vị càng không thể nào so sánh với đồ ở nhà.
Nếu không ra ngoài ăn thì học sinh nội trú chỉ còn cách mua mì tôm với các loại đồ ăn vặt để ứng phó cho qua bữa.
Nhân viên cửa hàng lục tiền lẻ, cho sách vào túi gọn gàng mới đưa cho hắn.
Hạ Triều xách túi đẩy cửa ra ngoài, cúi đầu nhìn sợi dây đỏ trên cổ tay mình, rồi lại hỏi Tạ Du: “Tay cậu có đang đeo không.”
Tạ Du cũng cúi đầu nhìn thoáng qua, dây đỏ còn đang đeo nơi cổ tay, hạt đậu đỏ khắc chữ cái Z vừa vặn phủ trên khớp xương nhô lên: “Có đeo, làm sao.”
“Không sao cả, chỉ hỏi vậy thôi.”
Mặc dù không ở bên nhau, nhưng thật kỳ lạ, nhờ vào sợi dây đỏ, bỗng nhiên cả hai đều có cảm giác đối phương đang ở rất gần bên mình. Thậm chí còn thấy như được cùng người ấy hít thở chung một bầu không khí.
H
ai ngày cuối tuần trôi qua rất nhanh, mới đảo mắt đã đến thứ hai.
Đến khi lên xe buýt trở lại trường, Tạ Du nhìn đồng hồ, chắc lúc này nhạc chuông Tinh trung báo quốc đã bắt đầu vang lên, nghĩ tới đây, lại nhớ đến chủ nhiệm Khương mỗi sáng sớm dốc lòng lên loa phát thanh, cũng ngần ấy sáng sớm, bên trong tòa nhà ký túc ngập tràn những tiếng kêu rên thấu trời.
Tạ Du nghĩ một lát, lấy điện thoại ra gọi cho Hạ Triều.
“Đã dậy chưa?”
“Sao mà ngủ được nữa,” Hạ Triều vừa bị loa phát thanh đánh thức, giọng khàn khàn, ngồi dậy hỏi: “Cậu lên xe chưa? Mấy giờ đến nơi?”
Lúc ra khỏi cửa Tạ Du bị Cố nữ sĩ cứng rắn nhét cho một bình sữa bò, dặn đi dặn lại rằng lên xe phải uống ngay, bồi bổ sức khỏe. Sữa bò ấm nóng, cậu vừa cắn ống hút vừa nói: “… Chắc khoảng nửa tiếng nữa.”
Giọng của Tạ Du lúc này khá ậm ờ, âm cuối nhẹ bẫng, nghe vào tai thật mềm mại.
Hạ Triều hỏi: “Cậu đang ăn gì à?”
Tạ Du: “Uống sữa.”
“…”
Cảm giác hai chữ này nghe cứ kỳ kỳ, Tạ Du bổ sung thêm: “Sữa bò.”
Kết quả Hạ Triều ở bên kia tự dưng thốt một câu “Tôi đệt”.
Tạ Du: “Cậu bệnh à?”
Hạ Triều: “Sáng sớm đã ‘chào cờ’ có tính là bệnh không?”
Nam sinh vốn rất dễ có phản ứng sinh lý khi vừa ngủ dậy, Hạ Triều còn tưởng tượng ra dáng vẻ cậu bạn nhỏ ngoan ngoãn uống sữa, đúng là tự mình làm khổ mình.
Lúc Tạ Du đến lớp, Hạ Triều còn chưa tới.
Bọn Vạn Đạt đã đến từ sớm, đang tụ lại chép bài tập của nhau, không dám để trống bất cứ bài nào, trình tự các bước phải chép cho đầy đủ, thấy Tạ Du đi vào bèn ngẩng đầu chào cậu: “Du ca, sớm thế… Triều ca đâu rồi?”
Tạ Du vừa nói vừa đi xuống phía cuối lớp: “Cậu ta hả, đang tắm.”
Vạn Đạt: “Giờ này tắm cái gì?”
Tạ Du còn đang định nói tiếp, nhưng khi cậu đi đến chỗ ngồi, trông thấy ở ngay giữa bàn mình là hai quyển “Đại cương ôn luyện cao trung”, lập tức im bặt: “…”
Đờ mờ cái quỷ gì đây?
Lời editor:
Up sớm chương mới ăn mừng Việt Nam vô địch. Cả nam cả nữ luôn. QUÁ TUYỆT VỜIII.
Hai thằng nhỏ dở hơi)
Bình luận facebook