• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full NGỤY TRANG HỌC TRA (3 Viewers)

  • Chương 114: Ngoại truyện 2

Cái danh xưng “bán bảo hiểm” này, đã bị đám bạn học lớp 3 giễu cợt từ rất lâu.



Cũng chính Tạ Du là người khởi xướng đầu tiên: “Anh điền cái này?”



“Lựa mãi mới được đấy, vô cùng lợi hại.”



Lúc quay lại trường Hạ Triều ăn mặc rất thoải mái, đi độc một đôi dép lê, ngồi trong phòng máy điền xong nguyện vọng còn nói thêm: “Mấy đứa nhớ giữ tờ chữ ký cho cẩn thận nhé, chờ sau này anh đây được ghi danh sử sách —— “



Ghi danh sử sách mới ghê.



Tạ Du không thể nghe nổi, bèn ngắt lời: “Lợi hại quá nhỉ. Bán bảo hiểm, ngành nghề phát triển mạnh mẽ như mặt trời mới mọc đó ha.”



“…”



Mặc dù nói vậy, Tạ Du vẫn không nhịn được mà đọc đi đọc lại hai tờ phiếu nguyện vọng của bọn cậu, nhìn của mình một lát, rồi lại quay sang nhìn của Hạ Triều.



Cũng không biết đang so sánh cái gì.



Cả hai đều chỉ điền nguyện vọng 1, phía dưới để trống. Đám bạn ở lớp trông thấy chỉ biết than thở, lúc sinh thời lại có thể được chiêm ngưỡng phong cách điền nguyện vọng phách lối như vậy.



“Đúng là hai đứa bọn cậu vẫn ngầu nhất,” Vạn Đạt tới coi, tấm tắc ngưỡng mộ, “Thanh Hoa song kiệt, tham tài hại mệnh. Chỉ với sự trâu bò này của cả hai tui có thể khoe khoang cả đời không biết mệt.”



Hạ Triều cười đập cậu chàng: “Cậu điền cái gì?”



“Đoán xem?”



Vạn Đạt cũng giống hầu hết mọi người, chỉ điền các trường ở gần thành phố A, không cách nhà quá xa.



Tạ Du nhìn qua, ngành học này rất phù hợp với Vạn Đạt, bèn nói đùa: “À, cẩu tử.”



Vạn Đạt: “Là thông tin truyền thông chứ!”



Kiên định vững bước, con đường trước mặt tất cả mọi người cũng ngày càng sáng rõ.



Nhưng những khoảnh khắc hoang mang, bối rối, đối mặt với tương lai mờ mịt vào cái ngày mới lên lớp mười hai… Tâm trạng bỡ ngỡ ấy, cũng là báu vật quý giá để cất giữ trong tim trên quãng đường trưởng thành.



Tạ Du nghĩ thầm, dù là cậu hay Hạ Triều, ngay cả những thành viên của lớp 3, đều có chung một điểm giống nhau trên con đường này, có lẽ chính là sự cảm kích từ tận đáy lòng: May mà đã vấp ngã tại thời điểm ấy.



Thật may mắn là đã vấp ngã.



Chậm lại một chút, vượt qua những đoạn đường quanh co, mới có cơ hội ngắm nhìn phong cảnh trước mắt.



Tạ Du nhớ tới đây, cơm cũng đã ăn xong, bèn đóng nắp hộp lại.



Chuyện giới thiệu đối tượng kia giáo sư Dương cũng chỉ đề cập một lần duy nhất ấy, ông là người rất tinh ý. Sau đó những cô nàng có tâm tư khác đều phải bỏ cuộc, an phận hứng chịu hơi lạnh phả ra từ điều hòa trung tâm, mỗi ngày đều rét cóng run rẩy, không còn vọng tưởng biến thành ‘kẻ hòa tan băng giá’, đút điều hòa trung tâm vào túi mình nữa.



Tạ Du cười nói: “Thù dai vậy hả?”



“Dai chứ. Không chỉ mang thù, anh sẽ nhớ kỹ hết thảy những gì liên quan đến em.”



Vị ‘Tao ca’ này, trông vô tâm vô phế, chẳng hề để ý sự đời thế thôi, nhưng mà một kẻ lòng dạ rộng rãi như vậy, cứ thử đụng vào chuyện liên quan đến bạn trai hắn thì lập tức trở nên vô cùng hẹp hòi.



Hẹp hòi đến không tưởng.



Hận không thể vạch một vòng tròn xung quanh Tạ Du, rồi viết mấy chữ bên cạnh:
Của ông đây!



Nếu như còn chỗ để viết, sẽ thêm hẳn một dòng:
Đụng tới là chết!



Cũng đã nửa đêm, cả hai sóng vai đi tới tòa nhà ký túc.



“Ngủ sớm đi nhé.”



“Anh cũng về ngủ sớm đi.”



Hạ Triều đợi được câu trả lời, vẫn không nỡ buông tay, thế là kéo người vào lòng ôm một lúc. Trời tối như bưng, chẳng cần lo lắng bị ai bắt gặp.



“Có nhớ trước kia Lão Đường nói với chúng ta rằng đợi lên đến đại học thì muốn làm gì cũng được không.”



“Ừm?”



“Làm cái rắm. Lừa đảo ai chứ, đến yêu đương cũng chẳng có thời gian đây này.”



Tạ Du nghe mà buồn cười.



Quãng thời gian này quả thật cậu quá bận rộn, thế là vươn tay nắm lấy cằm Hạ Triều, chủ động hôn hắn.



Hạ Triều đảo khách thành chủ, theo thói quen ôm lấy gáy Tạ Du níu xuống, luồn vào mái tóc mềm mại của ai kia. Hắn vừa sờ vừa nhớ lại mấy hôm trước có lướt qua diễn đàn của khoa Y, nhìn thấy mấy chủ đề cầu trợ giúp:
Xin hãy cứu lấy sinh viên Y khoa! Chỉ cần tặng tui một bộ tóc dày thiệt dày, sau này tui sẽ trả lại cho mấy người hẳn một cái mạng! Trọng điểm là: Liệu có thuốc mọc tóc nào đáng tin cậy xíu không. Học y ba năm, tóc thì rụng lả tả, đường chân tóc ngày càng thu hẹp, sắp tới ranh giới hói đầu rồi…



Mặc dù bên Kinh Quản bọn hắn cũng chẳng khá hơn là bao, thế nhưng Hạ Triều vẫn dán lại gần nói bên tai Tạ Du: “Có muốn anh giới thiệu cho em mấy loại thuốc mọc tóc không, bảo dưỡng sớm cho chắc?”



“… Anh quay lại đây cho em.”



Bạn trai hoàn mỹ dù đêm đã khuya nhưng vẫn tới đưa cơm, cuối cùng bị đánh về tận dưới lầu ký túc xá.



Sau khi học y Tạ Du cũng đã kiềm chế hơn rất nhiều, như bình thường thì không phải lúc nào cũng ra tay đánh người. Lớn rồi, thủ đoạn cũng thăng cấp, thường xuyên lựa chọn công kích về mặt tinh thần.



Nhưng cái tên bạn trai này, cần phải đánh vẫn đánh.



“Thôi thôi thôi,” Hạ Triều chịu nhận thua, cười nói, “Đại ca à anh sai rồi.”



Tạ Du giả vờ đánh thêm mấy cái, mặc cho Hạ Triều nắm lấy cổ tay mình, rồi tiếp tục ôm người vào trong lòng. Đột nhiên cậu cất lời: “Ngày mai em không phải tới phòng thí nghiệm nữa.”



Nhất thời Hạ Triều chưa kịp phản ứng.



Tạ Du bồi thêm một câu: “Đang định sẽ dành nguyên ngày ở bên bạn trai.”



Bận rộn liên miên, có đôi khi thật sự mệt mỏi không chịu nổi, nhưng trong đầu vẫn luôn nghĩ phải mau chóng làm cho xong nhiệm vụ dang dở, để có thể dành ra một chút thời gian.



Hạ Triều: “Sáng mai bạn trai em có tiết, em nghỉ ngơi thêm đi, ngủ nướng cho thỏa, đến trưa anh sẽ qua tìm em ăn cơm nhé.”



“Biết anh có tiết mà,” Tạ Du nhìn hắn nói, “Thiếu người học cùng không.”







Tạ Du không có ý định ngủ nướng, ngày hôm sau thật sự đi theo Hạ Triều vào lớp học cùng người ta đến tận trưa.



Nhập môn Kinh tế tài chính.



Vị giảng viên này khá bao dung với hành vi dự thính lén lút, một mặt cảm thấy đây chính là sự tán thưởng đối với khả năng giảng dạy của mình, mặt khác cũng rất cảm động vì lòng hiếu học của những sinh viên ngành khác.



Vậy nên mới có chuyện thỉnh thoảng lại gọi một vài sinh viên học ké lên trả lời câu hỏi.



“Mời bạn này đi, đúng rồi, bạn hãy chia sẻ cái nhìn của mình về lĩnh vực tài chính xem nào?”



Đám sinh viên ngồi bàn trên quay đầu nhìn xuống dưới theo hướng giảng viên chỉ, vừa ngó qua bèn không thể khống chế nổi tầm mắt của mình nữa. Tất cả đều vô cùng vô cùng tò mò về cái vị ‘điều hòa không khí trung tâm’ nọ của khoa Y, phải tranh thủ dịp này thưởng thức một phen.



Tạ Du thong thả đứng dậy.



Hạ Triều thật sự lo ngại bạn nhỏ này sẽ buông ba chữ ‘bán bảo hiểm’ với giảng viên trước mặt, lẳng lặng giở sách, chỉ cho cậu, thấp giọng nhắc nhở: “Đọc đoạn này.”



Tạ Du không hề luống cuống, nhìn qua mấy lượt, dùng cách hiểu của mình khái quát lại lần nữa.



“Được đấy, bạn sinh viên này có nhận thức rất tốt, mời ngồi,” Ông thầy gật gù, tiện tay đào góc tường, “Chân thành khuyên bạn nên chuyển ngành, cổng lớn của chúng tôi lúc nào cũng rộng mở chào đón bạn, tuyệt đối đừng kìm nén nguyện vọng của chính mình nhé.”



Tạ Du: “…”



Một hồi náo nhiệt, sau đó chương trình giảng đi tới phần chuyên ngành, vị giảng viên này cũng không làm khó cậu nữa, gặp vấn đề không ai trả lời được bèn gọi tên Hạ Triều.



Hạ Triều ghi chép xong, thảy bút sang bên cạnh, theo thói quen nắm tay Tạ Du: “Có thấy chán không?”



“Bài giảng thì hơi chán.”



Chờ giảng viên cúi xuống đổi Power Point, Tạ Du mới nói tiếp: “Ở bên anh thì không.”



Tạ Du nghe được khoảng nửa tiếng, điện thoại không ngừng rung, cậu bèn lấy ra xem, trên màn hình hiển thị số lạ.



Vừa nhận, đầu dây bên kia lập tức hồ hởi kêu: “Chào bạn Tạ Du, xin giới thiệu tụi này đến từ câu lạc bộ kịch nói!”



Tạ Du vừa nghe được câu này, nhét di động vào tay Hạ Triều: “Câu lạc bộ kịch nói, tìm anh này.”



Hạ Triều thẳng thừng cúp máy, khẽ nói: “Không nhận, mấy người này đủ chưa vậy. Sao tìm được đến tận số điện thoại của em rồi?”



Tạ Du: “Rời câu lạc bộ rồi sao? Không phải anh được xưng là đỉnh cấp lưu lượng à.”



“Đỉnh cấp lưu lượng cái mông á. Phiền thật sự, không thể chịu nổi, anh chỉ đóng diễn viên quần chúng có đúng hai lần, ở đâu nhảy ra cả fan club nữa… Định làm gì chứ, chẳng lẽ muốn anh debut à?”



Vào ngày đầu tiên đến báo danh của tân sinh viên, Hạ Triều đứng trước cổng Thanh Hoa chưa đến hai mươi phút đã ngay lập tức trở nên nổi tiếng.



Biển người mênh mông, đội phóng viên của Thanh Hoa chỉ cần một lúc đã khóa chặt được mục tiêu phỏng vấn. Thậm chí bọn họ đã từng hoài nghi có phải người này lạc đường hay không, đáng lẽ nên đến Học viện điện ảnh báo danh mới đúng chứ.



“Lớp mười hai là quãng thời gian rất gian khổ đúng không? Thành công tiến vào ngôi trường mơ ước, hiện giờ bạn cảm thấy thế nào?”



“Cũng được, chỉ thi mấy môn là qua ấy mà.”



Đội ngũ phóng viên nhất thời nín thinh, lảng sang chuyện khác: “Ha ha bạn học Hạ vui tính ghê, vậy thì trước mắt bạn có kế hoạch gì cho cuộc sống đại học sắp tới không? Chẳng hạn như, chú trọng vào học hành, hay là tham gia các hoạt động đoàn thể câu lạc bộ, việc nào quan trọng hơn…”



Bạn học Hạ vui tính không do dự trả lời: “Yêu đương quan trọng hơn.”



“…”



Sau khi clip phỏng vấn được tung ra, trong trường bùng nổ làn sóng mãnh liệt.



Câu lạc bộ kịch nói nhìn trúng lưu lượng khổng lồ này, bèn vươn cành ô liu về phía bạn học Hạ.



Mặc dù ham vui, nhưng Hạ Triều cũng có mức độ, fan club riêng của hắn phát triển với khí thế như vũ bão, có vé để xem còn khó. Đám sinh viên ở Kinh Quản rất nhanh nhạy, thậm chí xuất hiện cả tình trạng đầu cơ, thu gom vé khắp nơi.



Lén lén lút lút lượn quanh trường, đội mũ sùm sụp, thấy có người bèn thấp giọng, ám chỉ: “Có thừa vé không, thu mua giá cao đây.”



Thế là Hạ Triều lập tức ‘giải nghệ’ trước khi quá muộn.



Cả một buổi học kinh tế phức tạp nhàm chán, Tạ Du chống đỡ đến nửa thì không thể nhịn được nữa, như thể bên tai có người niệm kinh, cuối cùng gục luôn xuống bàn mà ngủ.



Hạ Triều đổi sang tay trái để ghi bài, sợ người nọ ngủ không yên giấc, nhẹ nhàng áp tay lên đầu cậu.



“Nào, nói đến đây thì chúng ta thử quay trở lại vấn đề trước đó, có lẽ giờ thì các bạn đã hiểu được dễ dàng hơn rồi. Nếu thiên về thích mạo hiểm, thì hàm hữu dụng và mức ngại rủi ro…”



Động tĩnh của bọn họ không lớn, nhưng vẫn thu hút vô số ánh nhìn xung quanh.



Bàn trên có ai đó chọc bạn mình ngồi đằng trước, ra hiệu cho cô nàng quay đầu xuống: “Hai người kia…”



Hạ Triều biết có người đang quan sát, nhưng tay đang để thế nào vẫn ở nguyên đấy.



Cả hai chưa từng cố gắng che giấu quan hệ, cũng sẽ không cố ý đứng ra làm rõ, chẳng hề để tâm đến ánh mắt của người khác, rất đường hoàng và thẳng thắn.



Tạ Du ngủ một lát, lúc hơi hé mắt tỉnh lại thì giảng viên đang đề cập đến chủ đề ‘mức ngại rủi ro’.



Hai người ngồi cạnh nhau, trong một thoáng cậu bỗng nhớ về quãng thời gian làm bạn cùng bàn thuở trước.



Chỉ khác là người cạnh bên giờ đã ngày càng trở nên chín chắn, mặc áo sơ mi chỉn chu, để mở hai hàng cúc trên cùng, cổ tay đeo một chiếc đồng hồ có thiết kế đơn giản.



Đồng hồ này là quà sinh nhật năm ngoái Tạ Du tặng hắn, đeo cùng với sợi dây đỏ, hai phong cách trái ngược nhau nhưng khi đặt cạnh lại không hề bị lệch tông một chút nào.



Tạ Du nghĩ thầm, cái người họ Hạ tên Triều này, dù có ở giai đoạn nào, cũng luôn luôn tỏa sáng chói mắt.



—— Mà điều quan trọng nhất chính là, tất cả đều là của cậu.



Uhm nói một chút về cái sự ‘bán bảo hiểm’ của Hạ Triều nhé, nghe thì lúa thế thôi nhưng sau khi tìm hiểu về cơ cấu các ngành học và một số bài báo thì trường Kinh Quản có một chuyên ngành Bảo hiểm thuộc ngành Tài chính. Chuyên ngành này khá mới, cũng chỉ mới được thành lập vào khoảng năm 2001. Một lĩnh vực vừa mới phát triển, rất nhiều rủi ro cũng như tiềm năng, không khó để hiểu vì sau Triều ca chọn đúng không haha.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom