• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full NGỤY TRANG HỌC TRA (2 Viewers)

  • Chương 27

Cả đám rón rén từng bước đi xuống tầng dưới.



Đi được một đoạn, Vạn Đạt đột nhiên rụt tay khỏi lan can cầu thang, kinh hãi kêu lên: “Má ơi, thật, thật sự có…”



“Có cái gì?”



“Nhìn thấy gì sao?”



“—— có ma kìa!”



Tạ Du giơ cổ tay lên thoáng nhìn đồng hồ.



Kim phút dừng ở số 12, vừa đúng lúc nửa đêm.



Cuối hành lang tầng hai, nơi dãy đèn cảm ứng âm thanh đã tắt từ lâu, có một thứ gì đó hình dáng giống như con người lại không phân rõ tứ chi, chậm rãi di chuyển về phía bọn họ.



Tiếng bước chân của ‘nó’ nhẹ bẫng, như thể đang chiếu một thước phim quay chậm.



Chỉ còn ánh trăng và những ngọn đèn ngoài sân hắt vào từ khung cửa sổ đằng sau, lúc tỏ lúc mờ tô điểm cho khung cảnh quái dị này.



Tạ Du nắm bùa trừ ma trong tay, tự dưng rất muốn trấn an tên ngốc lớn xác bên cạnh một chút, đang định nói “Mẹ kiếp đừng có bảo tôi cậu tưởng cái trò phủ ga trải giường lên người rồi đi lắc lư khắp nơi là chuyện ma quỷ thật nhé.”



Vừa lúc thấy Hạ Triều lại móc trong túi ra một tờ giấy, bên trên nguệch ngoạc mấy chữ xấu như gà bới cùng ký hiệu âm dương, nhìn qua giống hệt tờ giấy Tạ Du cầm trong tay, Hạ Triều tỏ vẻ hết sức bình tĩnh: “Không sao, tôi còn tờ nữa đây.”



“…”



“Làm sao bây giờ?” Vạn Đạt hỏi.



Hạ Triều hỏi lại: “Cậu vạch lắm kế hoạch tác chiến thế mà không tính đến bước này à?”



Vạn Đạt lí nhí nói: “Thực ra tui không ngờ được là chúng mình lại gặp được nó…”



Tạ Du đứng dựa vào tường, thuận miệng nói: “… Có thể làm gì nữa, hay là qua đó chào hỏi đi?”



Vạn Đạt câm nín.



“Kỳ thật tui đã nghĩ đàn ông một khi gặp thử thách, phải càng thêm kiên cường,” Vạn Đạt nói được nửa chừng, đột nhiên bẻ lái ngoạn mục, “Thôi hay tụi mình cứ đi thẳng về…” Về ngủ đi.



Còn chưa dứt lời, đã thấy Đinh Lượng Hoa đứng bên cạnh vốn im lìm từ đầu đến cuối đột nhiên phóng vọt ra ngoài!



Thành tích chạy nước rút 100 mét của Đinh Lượng Hoa nhất định rất đáng sợ, đại hội thể thao lần sau chắc chắn phải tiến cử cậu ta tham dự, vù một cái giống hệt cơn lốc nhỏ, tới chỗ rẽ vẫn không quên quơ lấy bình chữa cháy ở xó xỉnh nào đó, làm cái bình kêu loảng xoảng rộn ràng.



Vạn Đạt: “…”



Hạ Triều: “….”



Tạ Du: “…”



“Chuyện gì đã xảy ra?”



“Sinh hoạt nội trú của các ông kích thích vậy?”



“Cuộc sống về đêm phong phú ghê.”



Sáng sớm thứ hai, Thẩm Tiệp vừa bước một chân vào lớp, còn chưa kịp bỏ cặp sách xuống đã nghe ngóng được tin tức, nộp bài tập xong, không buồn đoái hoài đến chuyện ôn tập, lập tức phi ngay sang lớp 3.



Cậu ta bám lấy cửa sổ, từ bên ngoài hóng hớt vào trong: “Nghe bảo Chó Điên trong phòng làm việc sắp tức nổ phổi rồi, tóm lại tụi ông đã làm gì thế?”



Trong lớp còn đang bận xếp lại bàn ghế, hò hét ầm ĩ, Hứa Tình Tình chuyển bàn của mình xong, lại cùng với Lưu Tồn Hạo giúp một nhóm khác sắp xếp: “La Văn Cường, ông qua sau Vạn Đạt kia kìa, sau đó hàng bọn ông xếp giống như hàng trên… Số thí sinh thi ở lớp mình là 32 người, không đủ thì qua lớp bên cạnh mượn bàn đi.”



Cả bọn tách bàn ra, xếp chỗ ngồi theo quy định của kỳ thi, mỗi người một bàn.



Một lúc nữa chuông reo là phải đi đến phòng thi của riêng mình, nghênh đón kỳ thi chính thức đầu tiên của học kỳ một lớp mười một.



—— Kỳ thi tháng.



Vạn Đạt mải điều chỉnh vị trí cái bàn, có vẻ không muốn trả lời Thẩm Tiệp cho lắm: “Chuyện này, nói ra thì, một lời khó kể hết được.”



Thẩm Tiệp: “Tiểu Vạn, ông có còn là Vạn Sự Thông ngày đầu quen biết tuồn đáp án cho tôi mà vẫn không quên hóng hớt tin vỉa hè không đấy?”



“…”



Vạn Đạt lắc đầu nói: “Ai rồi cũng sẽ trưởng thành.”



Thành tích của Thẩm Tiệp không tốt lắm, nên đợt thi cuối kỳ lớp mười năm ngoái muốn đạt điểm cao để an tâm về nhà ăn tết cho phụ huynh trong nhà đỡ lải nhải. Thừa dịp giám khảo còn chưa tới, cậu ta chọc chọc bả vai người phía trước hỏi: “Anh bạn, có muốn cùng trải qua một năm mới an lành không?”



Cậu chàng ngồi bàn trước chính là Vạn Đạt.



Hai người kết hợp rất là ăn ý.



Mới đầu cũng chỉ đơn giản là tuồn đáp án cho nhau, được đôi ba lần qua lại, Thẩm Tiệp dùng cùi chỏ đẩy cục gôm rơi xuống đất, sau đó cúi người giả vờ nhặt cục gôm, bắt lấy tờ giấy nhỏ trên mặt đất, mở ra thì thấy ngoại trừ đáp án còn có thêm một dòng chữ: Cậu bên lớp 5 hở? Chắc cậu biết Hạ Triều chứ, nghe đồn hôm trước Hạ Triều mới đánh nhau với thầy giáo à?



Truyền qua truyền lại cuối cùng biến thành đại hội bát quái.



Bài tập chẳng làm được là bao, thế nhưng nội dung buôn dưa thì được mở rộng ra toàn khối.



Thế là Thẩm Tiệp đành chuyển mắt tìm kiếm bóng dáng Hạ Triều.



Đảo trong lớp một vòng, cuối cùng đã tìm được mục tiêu.



Vị trí chỗ ngồi của Hạ Triều với Tạ Du bị sắp xếp ở nơi tương đối xấu hổ, chỗ nào thiếu thì bị nhét vào đó.



Hạ Triều ngồi ở tận góc trong cùng, hàng cuối.



Ánh sáng nơi góc phòng không quá tốt, Hạ Triều dựa lưng vào vách tường, một tay cắm trong túi, bộ dáng nhàn tản, một tay thì nghịch điện thoại.



“Triều ca ——” Thẩm Tiệp vẫy tay gọi.



Hạ Triều nghe thấy ngẩng đầu, hắn xách túi nilon trong tay, lúc đi tới nhân tiện ném vào thùng rác: “Sắp thi đến nơi rồi, mày còn lượn lờ ở đây làm gì.”



Thẩm Tiệp: “Vụ trong ký túc chúng mày…”



“Tao chỉ dùng sáu chữ để miêu tả sơ sơ cho mày thôi, này là chuyến phiêu lưu của đàn ông.” Hạ Triều nói.



Thẩm Tiệp tỏ vẻ vô cùng hoang mang.



Chỗ ngồi của Tạ Du vừa khéo ngay cạnh đó, người còn đang gục xuống bàn ngủ vùi, Hạ Triều vỗ vỗ cái ót Tạ Du, nói tiếp: “Đúng không lão Tạ.”



Tạ Du: “….”



Tạ Du không ngẩng đầu, tay dò dẫm bên cạnh, nắm được thứ gì đó lập tức ném ra ngoài.



Là cái máy tính, rớt xuống đất chỉ sợ hỏng luôn khỏi dùng nữa, Hạ Triều lùi lại mấy bước vững vàng bắt được: “Anh bạn nhỏ, hôm nay khó ở quá ha.”



Thẩm Tiệp còn muốn hỏi tiếp.



Hạ Triều ngắt lời: “Lúc nữa nói sau, chạy về lớp đi mày, sắp thi rồi kìa.”



Trước kia phân phòng thi đều là do máy tính sắp xếp ngẫu nhiên, ai cùng phòng với ai không thể đoán trước được. Học kỳ này quy định lại đổi mới, dựa theo điểm thi cuối kỳ trước mà phân loại, ba mươi người đứng đầu thi tại phòng học lớp 1, ba mươi người tiếp theo thi lớp 2, cứ thế suy ra.



Nghe nói là muốn dùng phương pháp phân loại học lực này để khích lệ ý chí đám học sinh, làm người phải tiến lên phía trước, đến phòng thi cũng phải phấn đấu không ngừng nỗ lực.



Nguyên văn của chủ nhiệm Khương: “Phải có dã tâm, trong học hành có chút dã tâm cũng chẳng có gì đáng xấu hổ, ví dụ như ngày hôm nay tôi ngồi phòng số 5, lần kế tiếp tôi quyết tâm phải ngồi phòng số 1! Mong rằng các trò ai cũng phải có ý chí chiến đấu như vậy!”



Thẩm Tiệp lưu luyến rời đi.



Vạn Đạt do dự đi tới: “Hôm nay học ủy không đến thi sao?”



Hạ Triều: “Cậu ấy đã bị như vậy… Còn thi gì nữa?”



“Nghe nói mẹ cậu ta đến đón người về nhà ngủ rồi, thiếu ngủ trầm trọng, ngày nào cũng thức đến hai ba giờ sáng, đầu óc không có vấn đề mới là lạ.”



Nghe thấy hai chữ “học ủy”, Tạ Du mở mắt, tiếng kéo ghế trong lớp không ngừng vang lên, rất ầm ĩ, cậu ngồi dậy, nhìn sang chỗ ngồi của Tiết Tập Sinh.



Đêm hôm đó Đinh Lượng Hoa vô cùng dũng mãnh xông lên, cầm bình chữa cháy xịt ra một đống bột khô, trong hành lang bụi bay tứ tung, sau khi kéo tấm ga trải giường phủ trên người “con ma”, lộ ra Tiết Tập Sinh đang nằm im lìm trên mặt đất.



“Ai mà đoán được là mộng du chứ,” Vạn Đạt nói, “Lần đầu tiên tui thấy có người mộng du xa tới vậy, nếu không phải ký túc xá khóa cửa, có khi cậu ta còn nhắm mắt đi dạo ra ngoài trường không biết chừng.”



Nửa đêm nửa hôm mấy đứa bọn họ gây náo loạn, kinh động đến cả Chó Điên cùng lão Đường ở trong tòa nhà ký túc giáo viên ngay sát vách. Hai người vội vội vàng vàng chạy tới, một người đến khóa quần còn chưa kịp kéo, Chó Điên xỏ ngược cả dép lê: “Đã có chuyện gì? Đêm hôm khuya khoắt ồn ào thế hả? Tụi bây lại gây chuyện gì rồi?”



Chuông báo chuẩn bị vào giờ thi vang lên, đám học sinh cầm dụng cụ học tập đi tới phòng thi của từng đứa.



Tạ Du không mang theo gì hết, chỉ cầm một cây bút mực màu đen.



Nếu như có thể cậu thà rằng không mang theo bút luôn, nếu không thì chẳng còn biết làm sao mới có thể đánh gục Hạ Triều, nhắm mắt lại làm bừa có khi vẫn được điểm cao hơn tên này mất.



“Phải tô trắc nghiệm đó, mang chì 2B đi,” Hạ Triều đi sau Tạ Du, đưa cho cậu cây bút chì, còn nhiệt tình chia sẻ kinh nghiệm bản thân với cậu, “Dù tô hay không tô cũng thế, nhưng chí ít cũng được thêm mấy điểm.”



“Mấy điểm?”



“Chắc phải bảy tám điểm.”



“…”



Trước kia đến lúc thi Tạ Du sẽ cẩn thận khống chế điểm trung bình của mình thật kỹ càng, mặc dù đảm bảo điểm thấp, nhưng sẽ không thấp đến mức bất thường, tránh cho người khác nghĩ mình đầu óc quá kém.



Về cơ bản sẽ cho ra kết quả trong phạm vi “Đứa nhỏ này rất thông minh, chỉ là không chịu học hành tử tế thôi”.



Đến Cố nữ sĩ vẫn luôn nghĩ rằng con trai mình còn có thể cứu được.



Dẫu con mình cúp học đánh nhau thi cử đội sổ, thế nhưng chỉ là do nó không chịu nghe giảng thôi, chỉ cần học chăm hơn một chút, điểm số chắc chắn sẽ không đến nỗi nào.



Tạ Du cầm cây bút chì màu xanh kia, chuẩn bị cho kế hoạch khống chế điểm số sau đó, hỏi hắn: “Cuối kỳ trước cậu được tầm mấy điểm?”



Dọc đường đi đến lớp 8, phòng thi của hai đứa còn phải lên tầng trên, là lớp cuối cùng, theo phân bố của chủ nhiệm Khương, phòng thi này đơn giản chính là nơi các anh tài học dốt tụ hội.



Hạ Triều: “Cuối kỳ? Không nhớ rõ lắm, hình như rất tốt, vượt xa khả năng phát huy bình thường.”



Tạ Du: “Ừm?”



Hạ Triều: “Tiếng Anh hình như được… Bốn mươi điểm?”



Tạ Du: “…”



Hang ổ của đám học sinh kém lẻ tẻ hơn hai mươi đứa, mỗi một người đều là nhân vật khiến các thầy cô phải đau đầu nhức óc, thực lực mạnh mẽ, chỉ bằng sức mình có thể kéo điểm trung bình của cả lớp tụt xuống, điểm số của đám này căn bản chính là yếu tố quyết định thứ hạng của lớp trong toàn khối.



Sau khi Hạ Triều vào cửa đã có mấy đứa chào hỏi hắn: “Ây dô, Triều ca.”



Hạ Triều đảo mắt một vòng, nhận ra không ít người quen, hắn đứng tại cửa, một tay cắm túi quần, rất có phong thái đại ca của đám học dốt: “A, đã lâu không gặp.”



Trùng hợp thay Đường Sâm đảm nhiệm chức giám thị phòng thi học sinh kém, thầy đang bận chỉnh đồng hồ đeo tay cho khớp với thời gian trong máy tính, các thầy cô khác có vẻ khá lo lắng thay thầy: “Lão Đường, điểm trung bình lớp thầy lần này chỉ sợ sẽ hơi khó coi đấy.” Quan trọng nhất là thầy Đường vừa chuyển tới, còn chưa có thành tích gì…



“A?” Đường Sâm vẫn mải chỉnh đồng hồ, “Không sao đâu, tôi không lo lắng lắm, điểm số cũng không phải thước đo toàn diện nhất.”



Đối với đám học sinh kém này, để mà nói về ảnh hưởng của việc đổi phương pháp chia phòng thi, chỉ có một thứ – chép đáp án không còn dễ ăn như trước.



Tìm ai truyền đáp án được chứ, tất cả đều cùng một dạng anh tám lạng tôi nửa cân.



Thế nhưng “nửa cân” vẫn có cái khác biệt so với “tám lạng”.



Vị trí đầu tiên bàn đầu tiên – cũng chính là đồng chí học sinh kém có thành tích thi cuối kỳ cao nhất phòng thi, bị những đứa khác thi nhau đưa mắt đầy ẩn ý.



“Nghe nói toán học của cậu được sáu mươi điểm, một trăm năm mươi điểm mà thi được những sáu mươi điểm, oa.”



“Cái gì, sáu mươi điểm? Ông lợi hại quá vậy?”



Người anh em kia đoán chừng lần đầu tiên gặp được tình huống này trong suốt kiếp sống học sinh dốt của mình, có vẻ hơi ngượng ngùng: “Cái kia… Cũng không đến mức…”



Tạ Du lấy tay đỡ trán, cúi đầu cố gắng hết sức để không nghe đám người này bàn tán.



Thật mẹ nó quá sức…



Trong lòng Tạ Du ngũ vị tạp trần, nhất thời không biết tìm từ gì để miêu tả, lại nghe thấy Hạ Triều ngồi sau lưng mình cũng gia nhập đại quân tâng bốc: “Sáu mươi điểm, người anh em à, quá dữ rồi người anh em!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom