Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 69
CHƯƠNG 69
Chỗ tốt của tuổi trẻ chính là vào tai trái, ra tai phải, ví dụ như Trần Huynh. Tôi cảm thấy lời nói của tôi đã rất rõ ràng rồi, nhưng anh ta vẫn mặt dày mày dạn ngồi trong phòng làm việc của tôi không đi.
Tôi cũng không lý lẽ thêm với anh ta, cúi đầu làm việc của mình.
Hàn Sương mang thức ăn từ ngoài vào, cực kỳ lễ phép đặt trước mặt anh ta, cung kính nói: “Giám đốc Trần, cơm trưa của anh!”
Anh ta trừng mắt lườm Hàn Sương, tức giận nói: “Tôi cảm ơn cô!”
Hàn Sương cười yếu ớt, không nhiều lời, nói với tôi: “Giám đốc Thẩm, giám đốc Lâm bên AC đã tới tìm cô nhiều lần rồi, cô có muốn gặp một chút không?”
Tôi mở email ra xem, thấy không có thư mới, lại nhìn về Hàn Sương, nói: “Tạm thời không.”
Chuyện lần trước chỉ sợ không kết thúc đơn giản như vậy. Mặc dù tôi tổ chức đấu thầu, nhưng lại bỏ qua người chiến thắng, nói chung là không thể như ý người kia.
Chỉ sợ, bọn họ sẽ còn sinh sự!
“Gặp chút thôi, nói không chừng có thể giải quyết không ít phiền phức đấy.” Trần Huynh ngồi một bên ăn đồ ăn ngoài nhạt nhẽo, nhìn tôi nói: “Quên nói cho cô, kiểm toán của Tín Thích chúng tôi chỉ phụ trách Phó thị, không chịu trách nhiệm cái khác!”
Tôi nhíu mày: “Có ý gì?”
Anh ta đặt đũa trong tay xuống, nhìn về phía tôi, nói: “Thì là Phó thị đấy. Nếu như tôi nhớ không nhầm, công ty lên sàn giao dịch vào năm ngoái, còn sát nhập Kiều thị. Nếu như kiểm toán của Kiều thị không có gì bất ngờ xảy ra thì cũng hẳn là do chị chịu trách nhiệm nhỉ?”
Tôi có hơi tức giận: “Ý giám đốc Trần là cậu không làm kiểm toán Kiều thị, mà làm của Phó thị?”
Anh ta gật đầu: “Kiểm toán của Phó thị đã đủ lớn rồi, nếu như kiểm toán thêm Kiều thị, e là bản báo cáo cuối cùng chúng tôi làm ra không kịp tuần san của quý tiếp theo.”
Tôi bị lời nói này của anh ta làm cho tức đến khó thở: “Năm ngoái Phó thị đã sát nhập với Kiều thị, bây giờ là một công ty. Giám đốc Trần đã làm kiểm toán cho Phó thị, thì dĩ nhiên phải làm kiểm toán toàn bộ, bao gồm cả Kiều thị.”
Anh ta cười ha hả hai tiếng, nói: “Cô Thẩm suy nghĩ nhiều rồi.”
Bà mẹ nó chứ!
Con hàng này đào cho tôi một cái hố rồi, còn là một cái hố to chứ!
“Hàn Sương, tiễn khách!” Thấy anh ta bây giờ là tôi chỉ muốn đánh cho một trận.
Về việc kiểm toán Phó thị, tôi phải thảo luận lại cẩn thận với Phó Kiến Hưng, cứ cảm thấy loạn quá, thể nào cũng xảy ra chuyện.
Thấy tôi hạ lệnh đuổi khách, anh ta bưng cơm hộp, đứng lên nói: “Giám đốc Thẩm đừng nghĩ đến việc vứt Tín Thích chúng tôi qua một bên nhé. Vừa rồi chúng ta đã ký hợp đồng, giấy trắng mực đen đấy!”
Bà mẹ nó chứ!
“Cút!” Nhịn cả một buổi sáng, bực bội của tôi cũng không nén được nữa rồi.
“Ha ha ha, giám đốc Thẩm chú ý sức khỏe.” Trần Huynh cười lớn rồi rời đi.
Tôi thấy hơn đau đầu, gục xuống bàn có chút bối rối. Kiểm toán một công ty, nếu như cuối cùng thành cho hai công ty đến kiểm tra, đây chẳng phải là tốn công hai lần cho một việc à?
“Giám đốc Thẩm, hay là việc này trực tiếp giao cho AC đi! Tôi cứ cảm thấy giám đốc Trần kia không ổn.” Hàn Sương lên tiếng đề nghị.
Sao tôi không biết tên Trần Huynh kia không ổn, nhưng Phó Kiến Hưng lại cố ý giao việc kiểm toán Phó thị này cho anh ta.
Im lặng một chút, tôi nói: “Việc này tôi phải trao đổi với Phó Kiến Hưng đã!”
Một đống chuyện dồn một chỗ, tôi thực có hơi đau đầu. Nghĩ đến việc của Mộng Thu còn chưa giải quyết, tôi cũng không biết rốt cuộc Phó Kiến Hưng có giúp Mộng Thu không.
Chỗ tốt của tuổi trẻ chính là vào tai trái, ra tai phải, ví dụ như Trần Huynh. Tôi cảm thấy lời nói của tôi đã rất rõ ràng rồi, nhưng anh ta vẫn mặt dày mày dạn ngồi trong phòng làm việc của tôi không đi.
Tôi cũng không lý lẽ thêm với anh ta, cúi đầu làm việc của mình.
Hàn Sương mang thức ăn từ ngoài vào, cực kỳ lễ phép đặt trước mặt anh ta, cung kính nói: “Giám đốc Trần, cơm trưa của anh!”
Anh ta trừng mắt lườm Hàn Sương, tức giận nói: “Tôi cảm ơn cô!”
Hàn Sương cười yếu ớt, không nhiều lời, nói với tôi: “Giám đốc Thẩm, giám đốc Lâm bên AC đã tới tìm cô nhiều lần rồi, cô có muốn gặp một chút không?”
Tôi mở email ra xem, thấy không có thư mới, lại nhìn về Hàn Sương, nói: “Tạm thời không.”
Chuyện lần trước chỉ sợ không kết thúc đơn giản như vậy. Mặc dù tôi tổ chức đấu thầu, nhưng lại bỏ qua người chiến thắng, nói chung là không thể như ý người kia.
Chỉ sợ, bọn họ sẽ còn sinh sự!
“Gặp chút thôi, nói không chừng có thể giải quyết không ít phiền phức đấy.” Trần Huynh ngồi một bên ăn đồ ăn ngoài nhạt nhẽo, nhìn tôi nói: “Quên nói cho cô, kiểm toán của Tín Thích chúng tôi chỉ phụ trách Phó thị, không chịu trách nhiệm cái khác!”
Tôi nhíu mày: “Có ý gì?”
Anh ta đặt đũa trong tay xuống, nhìn về phía tôi, nói: “Thì là Phó thị đấy. Nếu như tôi nhớ không nhầm, công ty lên sàn giao dịch vào năm ngoái, còn sát nhập Kiều thị. Nếu như kiểm toán của Kiều thị không có gì bất ngờ xảy ra thì cũng hẳn là do chị chịu trách nhiệm nhỉ?”
Tôi có hơi tức giận: “Ý giám đốc Trần là cậu không làm kiểm toán Kiều thị, mà làm của Phó thị?”
Anh ta gật đầu: “Kiểm toán của Phó thị đã đủ lớn rồi, nếu như kiểm toán thêm Kiều thị, e là bản báo cáo cuối cùng chúng tôi làm ra không kịp tuần san của quý tiếp theo.”
Tôi bị lời nói này của anh ta làm cho tức đến khó thở: “Năm ngoái Phó thị đã sát nhập với Kiều thị, bây giờ là một công ty. Giám đốc Trần đã làm kiểm toán cho Phó thị, thì dĩ nhiên phải làm kiểm toán toàn bộ, bao gồm cả Kiều thị.”
Anh ta cười ha hả hai tiếng, nói: “Cô Thẩm suy nghĩ nhiều rồi.”
Bà mẹ nó chứ!
Con hàng này đào cho tôi một cái hố rồi, còn là một cái hố to chứ!
“Hàn Sương, tiễn khách!” Thấy anh ta bây giờ là tôi chỉ muốn đánh cho một trận.
Về việc kiểm toán Phó thị, tôi phải thảo luận lại cẩn thận với Phó Kiến Hưng, cứ cảm thấy loạn quá, thể nào cũng xảy ra chuyện.
Thấy tôi hạ lệnh đuổi khách, anh ta bưng cơm hộp, đứng lên nói: “Giám đốc Thẩm đừng nghĩ đến việc vứt Tín Thích chúng tôi qua một bên nhé. Vừa rồi chúng ta đã ký hợp đồng, giấy trắng mực đen đấy!”
Bà mẹ nó chứ!
“Cút!” Nhịn cả một buổi sáng, bực bội của tôi cũng không nén được nữa rồi.
“Ha ha ha, giám đốc Thẩm chú ý sức khỏe.” Trần Huynh cười lớn rồi rời đi.
Tôi thấy hơn đau đầu, gục xuống bàn có chút bối rối. Kiểm toán một công ty, nếu như cuối cùng thành cho hai công ty đến kiểm tra, đây chẳng phải là tốn công hai lần cho một việc à?
“Giám đốc Thẩm, hay là việc này trực tiếp giao cho AC đi! Tôi cứ cảm thấy giám đốc Trần kia không ổn.” Hàn Sương lên tiếng đề nghị.
Sao tôi không biết tên Trần Huynh kia không ổn, nhưng Phó Kiến Hưng lại cố ý giao việc kiểm toán Phó thị này cho anh ta.
Im lặng một chút, tôi nói: “Việc này tôi phải trao đổi với Phó Kiến Hưng đã!”
Một đống chuyện dồn một chỗ, tôi thực có hơi đau đầu. Nghĩ đến việc của Mộng Thu còn chưa giải quyết, tôi cũng không biết rốt cuộc Phó Kiến Hưng có giúp Mộng Thu không.
Bình luận facebook