Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 66
CHƯƠNG 66
Cửa thang máy mở ra, bốn người cùng tiến vào thang máy, bầu không khí hơi lạnh, nhưng không ai có ý định nói chuyện đến tận khi ra khỏi thang máy.
Hàn Sương nhìn tôi nói: “Giám đốc Thẩm, chị và tổng giám đốc Phó?”
“Thời gian không còn sớm, nhanh đi điểm đấu giá thôi!” Tôi không muốn nói nhiều, sau chuyện ở nhà hàng lần trước, tôi và Phó Kiến Hưng chưa gặp lại nhau, cũng không có liên lạc gì.
Khi đến địa điểm đấu giá, lại gặp phải người khiến người ta đau đầu là Trần Huynh, nhìn thấy tôi, cậu ta bước mấy bước tiến lên, người đàn ông trẻ tuổi tinh thần phấn chấn, vẻ mặt rạng rỡ, nhìn tôi nói: “Chị, chị đến rồi!”
Tôi không thích cậu ta thân thiết như thế, khẽ gật đầu rồi đi thẳng vào địa điểm đấu giá. Hôm nay khá đông người tới, cơ bản đều muốn giành lấy tảng mỡ dày kiểm toán Phó Thị này.
Khi buổi gọi thầu đã tiến hành được hơn phân nửa, không biết tại sao tôi cảm thấy hơi đau đầu. Thấy tôi không thích hợp, Hàn Sương đỡ tôi đến phòng nghỉ, rồi rót cho tôi cốc nước, nói: “Giám đốc Thẩm, phía sau còn có mấy công ty tham dự gọi thầu, nếu chị cảm thấy không ổn thì hãy đi bệnh viện một chuyến.”
Tôi lắc đầu, vừa nãy cũng đã nghe hơn phân nửa, tôi uống một hớp nước, nhìn cô ấy nói: “Cô hãy đi quan sát mấy công ty gọi thầu phía sau một chút, có cái nào thích hợp thì lưu lại tham khảo, không có thì thôi.”
Đã nghe được hơn phân nửa rồi, nên tôi cũng đã nắm được gần hết tình huống cụ thể, tôi ở trong phòng nghỉ một lúc, Hàn Sương tiếp tục đi nghe.
Làm mẹ thật không phải là một chuyện dễ dàng, tôi vốn tưởng bản thân đao thương bất nhập, mà khi gặp tình huống này cũng giơ tay xin hàng.
“Suy nghĩ gì mà nhập thần như vậy?” Một âm thanh dí dỏm mê hoặc bất ngờ vang lên.
Tôi liếc mắt nhìn thấy là Trần Huynh, tôi day ấn đường, nói: “Cậu không chuẩn bị đi gọi thầu mà tới nơi này làm gì?”
“Quan tâm chị!” Dứt lời, cậu ta đi đến phía sau tôi, giúp tôi day day huyệt Thái Dương, con trai lực tay lớn, sức vừa phải, tôi vốn muốn né tránh, nhưng bị cậu ta đè lại.
Lạnh lùng ra lệnh: “Đừng ra vẻ mạnh mẽ!”
Tôi không có nhiều tinh lực mà giày vò, nên đành nghe theo cậu ta, khoan hãy nói, không bao lâu đau đầu cũng đã giảm bớt chút.
Day day mấy phút, cậu ta buông tay, nhìn tôi nói: “Thế nào?”
Tôi gật đầu: “Tốt hơn nhiều rồi, cảm ơn nhé.”
Cậu ta tìm một chỗ ngồi xuống, vẻ mặt không hề tùy tiện mà có phần nghiêm túc nói: “Với chị Phó Kiến Hưng có vị trí như thế nào?”
Đề tài này quá nhàm chán, tôi nhíu mày: “Bây giờ không phải tổng giám đốc Trần nên quan tâm kết quả gọi thầu sao?”
Cậu ta cười nhạt: “Tôi quan tâm chị hơn.”
Tôi không để ý đến cậu ta nữa, thấy Hàn Sương đi vào, nghĩ chắc là người gọi thầu đã thuyết trình xong, Hàn Sương tập hợp tất cả tư liệu của người tham gia gọi thầu lại để so sánh.
Tôi chọn ra mấy nhân tuyển thích hợp, nhìn cô ấy nói: “Cô đi làm một bảng báo cáo, so sánh mấy công ty kiểm toán đã làm và qua lại với công ty gần hai năm qua một chút, sau đó sàng lọc chọn ra công ty cuối cùng cho tôi.”
Hàn Sương nhận lấy tư liệu, gật đầu, liếc nhìn Trần Huynh, do dự một chút rồi nói với tôi: “Giám đốc Thẩm, giờ tôi đưa chị trở về, hay là?”
“Trợ lý Hàn đi làm việc đi, lát nữa tôi sẽ đưa cô ấy trở về.” Trần Huynh lên tiếng trước.
Hàn Sương nhìn về phía tôi, ý hỏi tôi, tôi liếc nhìn Trần Huynh rồi nói: “Cô cứ đi làm việc đi!”
Sau khi Hàn Sương đi, tôi nhìn về phía Trần Huynh nói: “Nếu cậu còn cứ vòng vo, tôi cũng không ngại mặc kệ cậu.”
Cửa thang máy mở ra, bốn người cùng tiến vào thang máy, bầu không khí hơi lạnh, nhưng không ai có ý định nói chuyện đến tận khi ra khỏi thang máy.
Hàn Sương nhìn tôi nói: “Giám đốc Thẩm, chị và tổng giám đốc Phó?”
“Thời gian không còn sớm, nhanh đi điểm đấu giá thôi!” Tôi không muốn nói nhiều, sau chuyện ở nhà hàng lần trước, tôi và Phó Kiến Hưng chưa gặp lại nhau, cũng không có liên lạc gì.
Khi đến địa điểm đấu giá, lại gặp phải người khiến người ta đau đầu là Trần Huynh, nhìn thấy tôi, cậu ta bước mấy bước tiến lên, người đàn ông trẻ tuổi tinh thần phấn chấn, vẻ mặt rạng rỡ, nhìn tôi nói: “Chị, chị đến rồi!”
Tôi không thích cậu ta thân thiết như thế, khẽ gật đầu rồi đi thẳng vào địa điểm đấu giá. Hôm nay khá đông người tới, cơ bản đều muốn giành lấy tảng mỡ dày kiểm toán Phó Thị này.
Khi buổi gọi thầu đã tiến hành được hơn phân nửa, không biết tại sao tôi cảm thấy hơi đau đầu. Thấy tôi không thích hợp, Hàn Sương đỡ tôi đến phòng nghỉ, rồi rót cho tôi cốc nước, nói: “Giám đốc Thẩm, phía sau còn có mấy công ty tham dự gọi thầu, nếu chị cảm thấy không ổn thì hãy đi bệnh viện một chuyến.”
Tôi lắc đầu, vừa nãy cũng đã nghe hơn phân nửa, tôi uống một hớp nước, nhìn cô ấy nói: “Cô hãy đi quan sát mấy công ty gọi thầu phía sau một chút, có cái nào thích hợp thì lưu lại tham khảo, không có thì thôi.”
Đã nghe được hơn phân nửa rồi, nên tôi cũng đã nắm được gần hết tình huống cụ thể, tôi ở trong phòng nghỉ một lúc, Hàn Sương tiếp tục đi nghe.
Làm mẹ thật không phải là một chuyện dễ dàng, tôi vốn tưởng bản thân đao thương bất nhập, mà khi gặp tình huống này cũng giơ tay xin hàng.
“Suy nghĩ gì mà nhập thần như vậy?” Một âm thanh dí dỏm mê hoặc bất ngờ vang lên.
Tôi liếc mắt nhìn thấy là Trần Huynh, tôi day ấn đường, nói: “Cậu không chuẩn bị đi gọi thầu mà tới nơi này làm gì?”
“Quan tâm chị!” Dứt lời, cậu ta đi đến phía sau tôi, giúp tôi day day huyệt Thái Dương, con trai lực tay lớn, sức vừa phải, tôi vốn muốn né tránh, nhưng bị cậu ta đè lại.
Lạnh lùng ra lệnh: “Đừng ra vẻ mạnh mẽ!”
Tôi không có nhiều tinh lực mà giày vò, nên đành nghe theo cậu ta, khoan hãy nói, không bao lâu đau đầu cũng đã giảm bớt chút.
Day day mấy phút, cậu ta buông tay, nhìn tôi nói: “Thế nào?”
Tôi gật đầu: “Tốt hơn nhiều rồi, cảm ơn nhé.”
Cậu ta tìm một chỗ ngồi xuống, vẻ mặt không hề tùy tiện mà có phần nghiêm túc nói: “Với chị Phó Kiến Hưng có vị trí như thế nào?”
Đề tài này quá nhàm chán, tôi nhíu mày: “Bây giờ không phải tổng giám đốc Trần nên quan tâm kết quả gọi thầu sao?”
Cậu ta cười nhạt: “Tôi quan tâm chị hơn.”
Tôi không để ý đến cậu ta nữa, thấy Hàn Sương đi vào, nghĩ chắc là người gọi thầu đã thuyết trình xong, Hàn Sương tập hợp tất cả tư liệu của người tham gia gọi thầu lại để so sánh.
Tôi chọn ra mấy nhân tuyển thích hợp, nhìn cô ấy nói: “Cô đi làm một bảng báo cáo, so sánh mấy công ty kiểm toán đã làm và qua lại với công ty gần hai năm qua một chút, sau đó sàng lọc chọn ra công ty cuối cùng cho tôi.”
Hàn Sương nhận lấy tư liệu, gật đầu, liếc nhìn Trần Huynh, do dự một chút rồi nói với tôi: “Giám đốc Thẩm, giờ tôi đưa chị trở về, hay là?”
“Trợ lý Hàn đi làm việc đi, lát nữa tôi sẽ đưa cô ấy trở về.” Trần Huynh lên tiếng trước.
Hàn Sương nhìn về phía tôi, ý hỏi tôi, tôi liếc nhìn Trần Huynh rồi nói: “Cô cứ đi làm việc đi!”
Sau khi Hàn Sương đi, tôi nhìn về phía Trần Huynh nói: “Nếu cậu còn cứ vòng vo, tôi cũng không ngại mặc kệ cậu.”
Bình luận facebook