• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Người vợ câm của Tiêu tổng (2 Viewers)

  • Chương 148-150

Chương 148: Cậu bé không thích Tô Nhất Niệm, cậu chỉ thích mẹ của cậu ấy thôi

Hiệu trưởng đích thân mời Tiêu Định Bân vào phòng.

Cô giáo Lý cũng dẫn Tiêu Dự An tới.

Tiêu Định Bân nhìn thấy con trai không sao giống như lời Tống Kiều đã nói thì lúc này mới yên tâm một chút, cơ mặt cũng dãn ra vài phần.

“Cậu Tiêu, thực sự rất xin lỗi vì sự việc lần này”.

“Chẳng phải trường mẫu giáo các người nổi tiếng là rất nghiêm khắc à? Sao có thể thu nhận những học sinh lỗ mãng như vậy vào trường?”

Theo suy nghĩ của Tiêu Định Bân, đứa trẻ có thể bắt sâu róm bỏ vào ngăn bàn để dọa bạn cùng lớp, chắc chắn ở nhà không được dạy dỗ đàng hoàng.

“Bạn nhỏ Nhất Niệm tính tình hoạt bát, cũng rất bạo dạn, có một số đứa trẻ không sợ sâu róm…”

“Hiệu trưởng đây là đang bao che cho đối phương sao?”

Tiêu Định Bân cười nhạt: “Lần này Dự An không sao, nếu như thằng bé bị dọa sợ tới mức xảy ra chuyện…”

“Con không sao”. Tiêu Dự An đột nhiên mở miệng, cậu bé có vẻ không được vui, lông mày cũng nhíu lại: “Con muốn về nhà”.

“Dự An…”

Tiêu Dự An lại mặt lạnh, xoay người đi ra ngoài.

Tiêu Định Bân không có biện pháp, chỉ đành theo ra cùng.

Nhưng có vẻ Tiêu Dự An đã giận anh rồi, trên đường lúc nào cũng xụ mặt, không nói chuyện với bố.

“Dự An, con rốt cuộc làm sao vậy?”

“Tô Nhất Niệm không phải đứa trẻ hư hỏng”. Nói Tô Nhất Niệm hư hỏng khác nào nói dì xinh đẹp không tốt?

Tiêu Dự An không thích bố mình nói như vậy về Tô Tô như vậy.

Phải rồi, Tiêu Dự An từ miệng Tô Nhất Niệm biết được mẹ của cậu ấy họ Tô, tên là Tô Kiều, mọi người đều gọi là cô Tô, A Kiều, nhưng Tiêu Dự An sao có thể gọi giống mọi người, hơn nữa, cậu bé cũng không thích gọi cô giống cách mọi người gọi.

Nên cậu gọi là Tô Tô, nghe rất giống tên của nàng công chúa xinh đẹp.

Tiêu Định Bân lại thấy ngạc nhiên, đây là lần đầu tiên anh nghe chính miệng Tiêu Dự An gọi tên bạn cùng lớp, càng kì lạ hơn là, cậu bé còn nói giúp cho Tô Nhất Niệm.

Nhưng không phải chính Tô Nhất Niệm đã dọa cậu bé sợ tới hôn mê bất tỉnh sao?

“Dự An, Tô Nhất Niệm lấy sâu róm dọa con, con không tức giận à?”

“Không tức giận”. Tiêu Dự An nói ra ba từ rồi tiếp tục xuống xe đi vào nhà chính.

Tâm trạng của Tiêu Định Bân lại rất tốt, anh hy vọng Tiêu Dự An có thể giống như những đứa trẻ khác, có bạn bè đồng trang lứa chơi cùng, cũng có thể tận hưởng tuổi thơ trọn vẹn nhất, mà bây giờ, con trai rõ ràng đã mở lòng với cô bạn Tô Nhất Niệm này rồi.

Đây là chuyện tốt, bỏ qua việc Tô Nhất Niệm lấy sâu róm dọa Tiêu Dự An sợ, anh cũng không truy cứu nữa, hoàn toàn cho qua.

“Dự An, con thích Tô Nhất Niệm không?”

Tiêu Dự An sửng sốt, lập tức lắc đầu: “Không thích”.

Cậu đương nhiên không thích Tô Nhất Niệm, người mà cậu thích chính là mẹ của cậu ấy.

Con nhóc Tô Nhất Niệm nghịch ngợm đó, ai thèm thích chứ?

“Nhưng mà Dự An à, con không thích bạn ấy, sao phải nói giúp cho bạn?”

Tiêu Dự An lên lầu mặt không biểu cảm: “Con cũng không ghét cậu ta”.
Chương 149: Dũng cảm về nước

Nhìn dáng vẻ nề nếp của cô bé, ý cười trong mắt Tiêu Định Bân càng sâu hơn.

Có lẽ Tô Nhất Niệm này là một cô bé phá cách.



Dư Kiều đã đón cô bé về căn hộ.

Căn hộ này là nơi mà ngày xưa Tô Tẩm ở khi còn đi học, cách trường mẫu giáo của bé con chỉ mất 15 phút lái xe nên Thời Viễn Sơn đã tặng nó lại cho Dư Kiều.

“Tối nay, dì Lâm Gia Nam của con sẽ đến ăn tối nên giờ mẹ con mình đi siêu thị mua đồ đã nhé”.

“Mẹ ơi, mẹ làm ít bánh gato nhé?”

“Ừ, nhưng tại sao tự nhiên con lại muốn mẹ làm bánh gato?”

“Vì con muốn mai mang đến trường cho cô với các bạn ăn”, tuy cô bé rất nghịch ngợm, nhưng cũng rất lương thiện, đáng yêu.

Hôm nay đã gây ra chuyện nên cô bé thấy rất có lỗi, trong khi đó đồ ăn và bánh gato do mẹ cô bé làm thì ngon nhất thế giới nên cô muốn mang đến lớp chia cho mọi người.

“Con thấy hôm nay mình đã làm sai rồi đúng không?”

“Vâng ạ”.

“Biết sai thì sửa, sau này con đừng lặp lại lỗi đó nữa nhé?”

“Vâng”.

“Tối nay mẹ sẽ làm ít bánh để mai con mang đi lớp”.

“Lớp con có 22 bạn và ba cô giáo, mẹ làm… ừm… làm 25 cái đi ạ”, cô bé đếm đầu ngón tay rồi nói.

“Ừ thì 25 cái”.

“Không đúng, 26 cái chứ, con còn muốn chia cho Dự An nữa”.

Dư Kiều cười nói: “Ừ, thế chốt 26 cái nhé!”

Sau khi mua đồ xong, hai mẹ con về căn hộ ở gần trường học.

Lâm Gia Nam đã đến được năm phút rồi và đang chờ ở dưới nhà.

Tô Nhất Niệm nhìn thấy cô ấy thì lập tức reo lên rồi chạy tới: “Dì Gia Nam”.

“Cục cưng của dì!”, Lâm Gia Nam dang tay ôm lấy cô bé, sau đó thơm lên cái má phúng phính mấy cái: “Nhớ quá đi mất!”

Lâm Gia Nam là người bạn mà Dư Kiều quen khi học ở nước ngoài, hai người khá thân thiết, nhưng sau đó Lâm Gia Nam về nước trước, còn Dư Kiều năm nay mới về nước tìm giáo sư Triệu để học nhạc theo lời đề nghị của thầy hướng dẫn ở bên kia. Cả hai cô gái đều rất vui khi được gặp lại nhau.

Huống hồ, lần này Dư Kiều còn ở lại kinh đô một năm, Lâm Gia Nam càng vui hơn.

Dư Kiều mỉm cười nhìn hai người dính lấy nhau, mà không khỏi cảm thán.

Bốn năm trước, cô nào nghĩ mình sẽ có một cuộc đời của riêng mình thế này.

Một cô nàng câm đến nói năng cũng khó, sau đó còn bị người ta chặn hết đường sống mà giờ cũng có người bầu bạn, còn khôi phục được giọng nói và kiếm sống nhờ nó nữa.

Thậm chí, cô còn có thêm một cô bạn thân là Lâm Gia Nam.

Mọi chuyện từng xảy ra ở đây như một cơn ác mộng, nhưng giờ cuộc đời của riêng cô đã mở ra một trang mới.

Thật ra, Dư Kiều cũng suy nghĩ rất lâu về chuyện quay lại đây.

Cô không muốn nhớ lại quá khứ, cũng không muốn gặp lại người xưa, nhưng cô không muốn từ bỏ lý tưởng của mình.

Tô Tẩm cũng rất mong cô có thể đạt được những thành tựu nhất định trên con đường âm nhạc, giọng hát của Dư Kiều rất hay, rất thích hợp thị hiếu ở phương Đông, vì thế cô về nước tìm thầy theo học là sự lựa chọn tốt nhất.

Đến một người luôn nhát gan như Tô Tẩm còn khuyên cô về nước nên cuối cùng cô đã hạ quyết tâm.
Chương 150: Mẹ của bé con thật hiền từ

Sau bốn năm lột xác, cô không còn là Dư Kiều của ngày xưa nữa, khéo Triệu Như và Dư Tiêu Tiêu có gặp cũng không thể nhận ra cô.

Ba người vào thang máy, lên tầng rồi vào nhà.

Lâm Gia Nam và Tô Nhất Niệm chơi với nhau, còn Dư Kiều rửa tay vào bếp nấu ăn.

“Em yêu, tớ mà là đàn ông thì kiểu gì cũng phải lấy cậu làm vợ”, Lâm Gia Nam đứng ở cửa bếp, nhìn bóng lưng bận rộn của Dư Kiều rồi nói đùa.

“Được rồi, lại ba hoa đi”.

“Thật đó em yêu à, hai năm ở nước ngoài, tớ đã ăn quen đồ cậu nấu rồi, về nước cả nửa năm trời mà vẫn chưa quen, ăn gì cũng thấy nhạt nhẽo”.

Lâm Gia Nam oán thán xong thì bê đĩa thức ăn Dư Kiều đã làm xong ra ngoài rồi hít một hơi: “Oa, đúng là mùi này rồi, để tớ cảm nhận một chút. Xin cậu đó, sau này có lấy chồng thì vẫn phải nhớ chừa một chỗ trong nhà ăn cho tớ nha…”

Dư Kiều bật cười, sau đó nhón một miếng thịt bò: “Ăn đi, ăn cho khỏi nói nữa”.

“Hu hu, sao món thịt bò mà cậu nấu còn ngon hơn cả quán được đánh sao Michellin thế này…”, Lâm Gia Nam ăn đến sung sướng, sau đó nói mãi không ngừng.

Dư Kiều lắc đầu cười, sau đó nấu nốt món cuối rồi ra ngoài.

Lâm Gia Nam và Tô Nhất Niệm vùi đầu ăn không ngừng nghỉ, nhất là Lâm Gia Nam, trông cô ấy như bị bỏ đói lâu ngày.

Dư Kiều vừa múc canh cho cô ấy vừa nói: “Nhà họ Lục bớt cơm của cậu à mà trông cậu như bị bỏ đói nửa tháng thế kia…”

Bàn tay cầm đũa của Lâm Gia Nam khựng lại, sau đó vành mắt dần đỏ lên: “A Kiều…”

“Sao thế? Tự dưng lại khóc, bé con lấy khăn giấy cho dì đi con…”

“Dì sao thế ạ? Khóc không phải em bé dũng cảm đâu”, cô bé vừa nói vừa lau nước mắt cho Lâm Gia Nam.

Nhưng cô ấy càng khóc dữ hơn.

Dư Kiều không buồn ăn uống nữa mà bỏ đũa xuống, sau đó kéo Lâm Gia Nam vào nhà tắm rồi dặn bé con ăn cho nhanh.

“Rốt cuộc có chuyện gì thế? Lục Cẩm Xuyên cãi nhau với cậu à?”

Lâm Gia Nam lắc đầu rồi tiến lên một bước, sau đó ôm lấy Dư Kiều: “A Kiều, bọn tớ chia tay rồi…”

“Khi nào thế? Sao lại chia tay? Đang tốt đẹp cơ mà?”

Lâm Gia Nam cười khẩy nói: “Mới mấy hôm trước thôi”.

“Tại sao?”

Lâm Gia Nam lắc đầu, rõ ràng không muốn kể.

Vì thế, Dư Kiều cũng không hỏi nhiều.

Hôm đó ăn xong, Lâm Gia Nam đã ở lại nhà Dư Kiều. Sáng sớm hôm sau, Dư Kiều đã nhận được điện thoại của giáo sư Triệu nên đành nhờ Lâm Gia Nam đưa bé con đi học.

Khi đến trường, vừa hay Tiêu Định Bân cũng đưa Tiêu Dự An đi học.

Tiêu Dự An nhìn thấy Tô Nhất Niệm thì vẫn lạnh lùng phớt lờ.

Nhưng cô bé lại vui vẻ vẫy tay với cậu bé, song Tiêu Dự An không còn thờ ơ như trước mà gật đầu lại với cô bé.

Tiêu Định Bân không khỏi tò mò hỏi: “Cô bé ấy là Tô Nhất Niệm à?”

Tiêu Dự An vâng một tiếng, Tiêu Định Bân nhìn cô bé thêm một lần thì thấy cô bé nắm tay Lâm Gia Nam rồi nhoẻn miệng cười, đôi mắt cong trông rất đáng yêu.

Một người luôn không mấy thích trẻ con như Tiêu Định Bân không hiểu sao lại rất thích cô bé này.

Có lẽ vì con trai nên anh mới bị ảnh hưởng.

Lâm Gia Nam giao Tô Nhất Niệm cho cô giáo rồi quay lại xe lấy bánh.

Lúc Tiêu Định Bân lên xe thì vừa hay thấy Lâm Gia Nam xách mấy hộp bánh đi tới. Anh thầm nghĩ, mẹ của bé con thật hiền từ, nhưng Dự An sẽ không ăn miếng bánh nào đâu cho xem.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom