• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Người vợ câm của Tiêu tổng (4 Viewers)

  • Chương 145-147

Chương 145: Hai cục cưng tị nạnh nhau

Tiêu Dự An nắm lấy ngón tay Dư Kiều, chậm rãi đến gần, sau đó vùi vào trong ngực cô.

Các giáo viên, hiệu trưởng và nhân viên y tế xung quanh đều ngây người.

Tiêu Dự An lại càng vùi sâu vào ngực Dư Kiều, hơi tham lam ngửi lấy mùi hương trên người cô.

Là mùi hương này, mùi thuốc lành lạnh, hình như đã từng được ngửi rất nhiều lần trong mơ, là mùi hương đã đi tìm rất nhiều lần trong thực tại.

Sau khi thất thần trong giây lát, Dư Kiều hoàn hồn nhưng lại không đẩy đứa bé trong lòng ra.

Thậm chí cô còn không hiểu được cảm xúc chua xót khó tả đã lan dần trong ngực mình.

Cô giơ tay lên xoa đầu Tiêu Dự An: “Dự An, đã đỡ hơn chưa?”

Đứa bé trong lòng khẽ gật đầu.

Dư Kiều mỉm cười: “Cô bảo Bé Con xin lỗi con được không?”

Tiêu Dự An lắc đầu.

Cậu bé không cần lời xin lỗi, chỉ cần được ôm thế này là được rồi.

“Đây là mẹ tớ…”

Bé Con nãy giờ vẫn im lặng không nói cuối cùng không thể kiềm chế được mà bật khóc sau khi Tiêu Dự An nhào vào lòng Dư Kiều cứ không chịu buông: “Cậu buông mẹ tớ ra, đây là mẹ tớ, không phải mẹ cậu… là của tớ, hu hu hu…”

Bé Con chạy lại muốn gỡ tay Tiêu Dự An ra, Dư Kiều vội ngăn con gái lại: “Bé Con nghe lời, Dự An bị dọa sợ, mẹ chỉ ôm bạn ấy một lúc thôi…”

Bé Con trề môi, nghẹn ngào nhìn Dư Kiều, mặt đầy vẻ uất ức.

Dư Kiều bất lực, chỉ đành vươn tay ôm Bé Con vào lòng.

Hai đứa trẻ bằng tuổi chen chúc trong lòng Dư Kiều, một đứa uất ức nghẹn ngào không dứt, một đứa lại ngoan ngoãn bất động.

Dư Kiều cảm thấy mềm lòng, xoa khuôn mặt nhỏ bé, lại xoa đầu cậu bé, tràn đầy tình mẫu tử.

“Cậu chủ nhỏ nhà chúng ta làm sao thế…”

Bỗng có người vội vàng chạy vào: “Cô giáo, cậu chủ nhỏ nhà chúng tôi không sao chứ…”

Người đến là trợ lý riêng của Tiêu Định Bân, Tống Kiều. Lúc trường gọi cho Tiêu Định Bân, anh đang có cuộc họp quan trọng không thể rời đi được, mà Giang Nguyên cũng đang đi công tác, thế nên phải bảo Tống Kiều phải đến trường trước, sau khi kết thúc cuộc họp anh lập tức đến trường.

“Anh là?”, cô giáo không nhận ra Tống Kiều.

Tống Kiều vội nói: “Tôi họ Tống, đây là danh thiếp của tôi, sếp Tiêu đang có cuộc họp nên không thể đi được, tôi là trợ lý của anh ấy, cậu chủ nhỏ nhà tôi sao thế? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì…”

“Chuyện là thế này…”, cô giáo vội giản lược lại câu chuyện.

Tống Kiều nghe xong, sắc mặt trắng bệch.

Cả nhà họ Tiêu ai mà không biết cậu chủ nhỏ là mạng sống của Tiêu Định Bân, là đứa bé anh tự tay chăm bẵm, chưa từng rời khỏi cậu bé một ngày.

Vì từ nhỏ tính cách của cậu chủ nhỏ đã khác với những đứa trẻ khác nên Tiêu Định Bân càng thêm lo lắng.

Dù không bị ngất thì sếp Tiêu cũng có thể nuốt sống người gây chuyện chứ đừng nói là bị côn trùng dọa sợ đến ngất.

Tống Kiều biến sắc, bầu không khí trong phòng y tế cũng thay đổi.

“Anh Tống, vị này là cô Tô, mẹ của bạn nhỏ Tô Nhất Niệm!”, cô Lý lau mồ hôi trên tán, thận trọng nói.

Đùa à, con trai của anh Tiêu, cháu trai đích tôn của nhà họ Tiêu mà xảy ra chuyện gì thì họ xong đời.

Dư Kiều vốn dĩ cảm thấy áy náy, vội buông hai đứa trẻ ra, muốn đứng dậy xin lỗi.

Nhưng hai tay Tiêu Dự An lại ôm chặt lấy eo cô, có thể nào cũng không chịu buông.

Lúc này Tống Kiều mới nhìn thấy cậu chủ nhà mình đang ở trong lòng một người phụ nữ trẻ tuổi.
Chương 146: Kinh ngạc

Sự kích thích này với anh ta còn nghiêm trọng mặt trời mọc ở đằng tây gấp một trăm lần.

Phải biết, đừng nói là anh ta, ngay cả anh Giang Nguyên cũng đã ở bên cạnh sếp Tiêu hơn mười năm, cho tới nay cậu chủ nhỏ cũng chưa từng để cho hắn động vào một đầu ngón tay của mình.

Ngay cả bà chủ, anh ta cũng chưa từng thấy cậu chủ nhỏ để bà chủ ôm lần nào.

“Dự An, con buông tay ra trước được không?”

Dư Kiều chỉ đành dịu giọng khuyên cậu bé.

Nhưng Tiêu Dự An lại lắc đầu, càng ôm chặt Dư Kiều không buông.

“Cậu chủ nhỏ… cậu không sao chứ?”, Tống Kiều mắt nhìn Dư Kiều, thấy bóng lưng người này khá mảnh mai, vì Tiêu Dự An ôm chặt lấy cô nên cô không thể quay đầu lại, Tống Kiều cũng chỉ nhìn thấy sườn mặt thanh tú và trắng trẻo của cô.

“Cậu chủ nhỏ, chúng ta đến bệnh viện kiểm tra được không? Nếu không sếp Tiêu sẽ lo lắng lắm, chúng ta kiểm tra xong, chắc chắn không sao thì mọi người cũng có thể yên tâm hơn, đúng không?”

Nói rồi Tống Kiều muốn giơ tay kéo Tiêu Dự An ra, nhưng Tiêu Dự An lại rụt tay tránh đi: “Không sao”.

“Nhưng sếp Tiêu đã dặn phải đưa cậu đến bệnh viện…”

Gương mặt đầy thịt của Tiêu Dự An sầm lại, miệng cũng mím chặt thành một đường thẳng.

Tống Kiều nhìn càng dựng tóc gáy, vẻ mặt này giống hệt lúc tâm trạng sếp Tiêu không tốt.

“Vậy… cậu không sao thật chứ?”

Tiêu Dự An gật đầu.

“Không chỗ nào không thoải mái chứ?”

Tiêu Dự An lại gật đầu.

Lúc này Tống Kiều mới thở phào: “Vậy… tôi quay về báo cáo nhé?”

Tiêu Dự An chưa bao cảm thấy trợ lý Kiều lại phiền phức giống mấy bà cụ già như lúc này, anh ta không thể biến đi nhanh một chút, đừng làm phiền cậu được sao?

Tống Kiều lại nhìn Dư Kiều, mấy năm nay quả thật có quá nhiều phụ nữ để ý đến sếp Tiêu.

Khi ra ngoài đi dự tiệc, những người phụ nữ ăn mặc đẹp đẽ luôn bày đủ chiêu trò: Không giả vờ tỏ ra quyến rũ thì cũng “bất cẩn” đánh đổ ly rượu, yểu điệu nhỏ nhẹ xin lỗi thu hút sự chú ý của sếp Tiêu, còn có kiểu đi đến cạnh sếp Tiêu thì “vô tình” bị bong gân, khóc lóc đáng thương mong mình được anh hùng cứu mỹ nhân…

Nhưng trước giờ sếp Tiêu của họ đều không thèm liếc mắt nhìn.

Bên ngoài lại có tin đồn Tiêu Định Bân lụy tình nhưng người thân thiết bên cạnh mới biết sau khi kết hôn sếp Tiêu và vợ luôn ly thân, cũng bốn năm rồi.

Nhưng bà chủ là ân nhân của nhà họ Tiêu, lại là mẹ ruột của cậu chủ nhỏ, vị trí này vững như Thái Sơn, yêu ma quỷ quái bên ngoài đừng hòng bước vào cửa nhà họ Tiêu.

Hôm nay người phụ nữ này…

Tống Kiều lại nhìn Dư Kiều một cái, làm sao mà lừa gạt dỗ dành được cậu chủ nhỏ hay vậy nhỉ, muốn cướp vị trí của bà chủ sao?

Nếu như thế thật, người phụ nữ này cũng rất thủ đoạn.

Ít nhất trong ba năm anh ta đi theo sếp Tiêu, anh ta chưa từng thấy người nào lợi hại như vậy.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu cậu chủ nhỏ bị người phụ nữ này dỗ ngọt thành công, với sự yêu thương của sếp Tiêu dành cho cậu chủ nhỏ, anh sẽ chọn cái gì?

Với tư cách là trợ lý đặc biệt thăng tiến nhanh nhất, đầu óc Tống Kiều vẫn rất linh hoạt, anh ta quyết định không nên đắc tội với người phụ nữ này.

“Cô Tô, vậy cậu chủ nhà tôi đành làm phiền cô nhé”.

Tống Kiều rất khách sáo, Dư Kiều lại cảm thấy áy náy: “Là lỗi của Bé Con nhà tôi, mong anh về giải thích lại với bố đứa bé…”

Tống Kiều mỉm cười gật đầu.

Cô Lý tiễn anh ta ra ngoài, Tống Kiều nhân lúc này mới hỏi: “Cô Tô này làm nghề gì thế?”

“Cô Tô vừa về nước, con gái cô ấy là Nhất Niệm vừa chuyển vào trường mầm non này hôm qua, tôi đọc trên lý lịch thì thấy là nghề nghiệp tự do”.
Chương 147: Lo lắng

Tống Kiều lại có chút không hiểu ra sao, mới đến ngày hôm qua, mà hôm nay đã ôm được cậu chủ nhỏ của nhà bọn họ rồi ư?

Điều này thật không giống với suy đoán trước đó của anh ta.

“Anh Tống, anh làm ơn về nói với chủ tịch Tiêu một tiếng là chúng tôi rất xin lỗi, nhưng mấy đứa trẻ vẫn còn nhỏ…”

“Tôi hiểu, giữa bọn trẻ có xung đột là điều rất bình thường, nhưng tính cách của cậu chủ nhỏ nhà chúng tôi, mọi người không phải không biết, vậy nên, sau này đừng để việc như vậy phát sinh nữa”.

“Anh yên tâm, đảm bảo sẽ không có lần sau”.

Tống Kiều lái xe rời đi, cô giáo Lý quay về phòng y tế, lại thấy Dư Kiều một tay bế Tô Nhất Niệm, tay còn lại bế Tiêu Dự An, cô đang nói với hai đứa nhỏ: “Nhất Niệm, con mau xin lỗi Dự An ngay lập tức, phải xin lỗi thật chân thành cho mẹ”.

Trải qua sự cố như lần này, Tô Nhất Niệm cũng đã bị dọa sợ, chung quy vẫn chỉ là đứa nhỏ bốn tuổi, cô bé nghe lời mẹ, lập tức ngoan ngoãn xin lỗi: “Tiêu Dự An, xin lỗi, tớ không nên lấy sâu róm ra dọa cậu, cậu có thể tha lỗi cho tớ không?”

Tiêu Dự An nhìn cô bé đáng yêu mềm mại trước mặt, đôi mắt hạnh nhân của cô bé giống mẹ y như đúc.

Trong lòng Tiêu Dự An dao động. Thôi bỏ đi, nể mặt người mẹ xinh đẹp này của cậu, đành tha thứ cho cậu vậy!

Thằng bé dè dặt hất hàm, khẽ gật đầu.

Bé Con nhảy cẫng lên vì vui sướng, lao tới ôm chầm lấy cậu bé, còn thơm lên má bạn một cái.

Tiêu Dự An cảm nhận được nước bọt dính lên mặt, cau mày ghét bỏ, nhưng thấy Dư Kiều cũng đang nhìn mình cười vui vẻ, cậu mới kiềm chế lại.

“Dự An, dì cũng xin lỗi con, là do dì dạy Nhất Niệm chưa tốt, mới để con bé làm ra sự việc dọa cho con sợ…”

“Không sao đâu ạ”. Tiêu Dự An rất nhanh đáp lại: “Con không giận, cũng không trách dì đâu”.

“Mẹ Bé Con à, Dự An thật sự rất thích cô đó”, cô giáo Lý cũng cảm thấy ghen tị: “Thường ngày chúng tôi cũng không nghe thằng bé nói nhiều như vậy, đứa nhỏ này, rất ít khi nói chuyện cùng mọi người…”

Dư Kiều nhìn cậu bé, chỉ cảm thấy cậu vô cùng ngoan ngoãn dễ thương, không khỏi mềm lòng, ngồi xổm xuống, một lần nữa ôm lấy cậu: “Dự An, dì không biết nên nói gì cho phải, cảm ơn con…”

Tiêu Dự An bắt chước người lớn vỗ nhẹ vào lưng Dư Kiều, câu nói cứ quay cuồng trong lòng, cuối cùng vẫn không thể nói ra được.

Trẻ con là những sinh vật thật kì lạ, lần đầu tiên gặp ai đó, bọn nhỏ đã có thể lập tức xác định bản thân có thích người đó hay không, sẽ yêu quý hay ghét bỏ người đó.

Ví dụ như lần đầu tiên nhìn thấy mẹ của Bé Con, cậu bé đã muốn gần gũi, thậm chí, còn khao khát được dì ấy ôm và vỗ về.

Nhưng loại khao khát mãnh liệt này, cậu còn chưa từng có với cha đẻ của mình.



Buổi chiều lúc tan học, thời gian đón bọn trẻ là từ năm giờ mười tới năm giờ rưỡi.

Chưa đến năm giờ, Tiêu Định Bân đã tới trường học.

Tuy Tống Kiều đã nhiều lần nói rằng cậu chủ nhỏ không sao hết, tinh thần trông vẫn còn khá tốt, nhưng anh vẫn không yên tâm.

Dọc đường đi, anh luôn cảm thấy có lỗi, Dự An cũng đã bốn tuổi, vậy mà anh còn không hề biết rằng thằng bé sợ sâu róm.

Nếu để người khác biết được, lỡ đâu họ nổi lên ý đồ xấu…

Kể từ khi anh bắt đầu tiếp quản nhà họ Tiêu, tuy những kẻ có dã tâm đã không còn dám lăm le xuống tay mạnh dạn ba phen mấy bận như trước nữa, nhưng bốn năm vừa qua, anh vẫn liên tiếp gặp nguy hiểm.

May mà anh tốt số, mỗi lần đều may mắn thoát nạn.

Tiêu Định Bân biết rõ, những kẻ đó không làm gì được anh, phần lớn sẽ nhằm vào Tiêu Dự An, ông cụ Tiêu cũng đã dự tính đến vấn đề này, nên khi Tiêu Dự An vừa chào đời, ông đã bố trí những vệ sĩ và những người bảo vệ ẩn trong tối.

Ông cũng để Giang Nguyên đích thân đào tạo hai vệ sĩ thân thủ khá, chỉ cần Dự An ra khỏi cửa, những người đó sẽ bảo vệ cậu 24/24.

Thế nhưng, chỉ có nghìn ngày làm trộm chứ làm sao có thể luôn đề phòng cướp, còn chưa kể, trong số những kẻ đó còn có các nhánh phụ của nhà họ Tiêu, bọn họ ở trong bóng tối động tay động chân, có đôi khi cũng không thể phòng ngừa hết được.

Lúc Tiêu Định Bân tới cổng lớn trường học, trên khuôn mặt mang theo vài phần lạnh lùng.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom