-
Chương 90-92
Chương 90: Có khác gì nhau?
Triệu Tấn Tây vẫn chưa phát hiện ra vấn đề gì bất thường nên ngờ nghệch nói: “Anh Hoắc cũng thấy tay nghề nấu nướng của A Kiều giỏi à, tôi đã bảo rồi mà, tôi tinh lắm”.
“Đúng là rất giỏi, giỏi nhất trong những người tôi từng gặp luôn”.
Triệu Tấn Tây tán đồng: “… Tại Định Bân không chịu thả người đấy, chứ không kiểu gì tôi cũng đón A Kiều về nhà mình”.
“Anh Tiêu không phải người nhỏ nhen vậy đâu”.
Triệu Tấn Tây hừ nói: “Ai biết đâu lần này lại nhỏ mọn vậy chứ”.
Ý cười trong đáy mắt Hoắc Kình càng sâu hơn: “Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu nhà tôi có một đầu bếp giỏi thế này thì tôi cũng không thả người đi đâu”.
“Cũng có lý”.
Triệu Tấn Tây gật đầu, sau đó lại thò đầu gọi với vào trong bếp: “A Kiều, nấu canh xong nhớ phần anh một bát nhé!”
Trong bếp vẫn im lìm, không có tiếng đáp lời.
A Kiều xưa nay luôn vậy, dù làm gì cũng rất khẽ khàng, không làm kinh động đến ai.
Tiêu Định Bân nghĩ thầm ban nãy anh bảo Hoắc Kình mò từ xa tới, nhưng mình thì khác gì nào?
Bao món ăn ngon bên ngoài thì anh không thèm thử lấy một miếng, Triệu Tấn Tây gào thét đòi đi tìm A Kiều nấu canh cho uống, ngoài miệng thì anh mắng người ta, nhưng vẫn theo đến đây.
“Sao thế? Đây là…”
Giọng nói của Dư Tiêu Tiêu chợt vang lên, cô ta đi tới cạnh Tiêu Định Bân rồi khoác tay anh một cách điềm nhiên, sau đó tỏ vẻ nghi hoặc nhìn Hoắc Kình: “Anh Hoắc cũng ở đây ạ? Có chuyện gì vậy?”
Vẻ u ám trong đáy mắt Tiêu Định Bân giảm bớt đi phần nào: “Không có gì đâu, chúng ta ra ngoài thôi, tiếc mừng thọ bắt đầu rồi”.
“Vâng, mình đi thôi!”, Dư Tiêu Tiêu khoác tay anh, sau đó liếc nhìn vào trong bếp rồi cong khoé môi, tiếp đó dính sát vào người Tiêu Định Bân cùng rời đi.
Hoắc Kình cũng không nán lại nữa, chỉ còn lại mỗi Triệu Tấn Tây vẫn bán riết lấy A Kiều để hỏi cô định nấu món gì hệt như một đứa trẻ hiếu kỳ.
Dư Kiều cố đè nén sự chua xót cùng bất an trong lòng, sau đó lấy lại tinh thần để bắt đầu nấu nướng.
Ông cụ Tiêu chỉ tham gia tiệc mừng thọ ban trưa, còn tối thì không.
Tiêu Định Bân và Triệu Tấn Tây cùng nhóm Tạ Trường Cẩm cũng không xuất hiện nữa, mà chỉ để người thân cùng quản gia tiếp khách, còn họ thì đến câu lạc bộ ngày trước hay đến để uống rượu.
Sau một năm, đây là lần đầu cả nhóm tụ tập nên ai nấy đều rất vui, vì vậy cũng khó tránh khỏi quá chén.
“Định Bân, hôm nào dẫn cả vợ sắp cưới đến đi. Tính ra cũng bọn này mới được gặp mỗi một lần hôm đính hôn, anh Trường Cẩm còn chưa được gặp đâu”.
Tiêu Định Bân mỉm cười nói: “Có dịp sẽ dẫn tới”.
“Chờ dịp gì nữa, tôi thấy ngày kia ổn áp đấy. Chờ tiệc mừng thọ của ông cụ xong, mọi người hãy đến chỗ Định Bân đập phá, nhà cậu ấy mới có một đầu bếp nấu ăn cứ phải gọi là đỉnh”.
Triệu Tấn Tây vừa nói xong thì mọi người đều ồ lên: “Đầu bếp thế nào mà cậu khen ghê thế hả?”
“Nói chung là cứ đến thì mọi người sẽ biết, tôi đảm bảo chắc chắn sẽ khiến mọi người hài lòng”.
“Nghe cậu nói vậy làm bọn tôi nổi hứng rồi đấy”.
“Anh thấy khí sắc của Định Bân dạo này ổn lắm, có phải vì đồ ăn mà đầu bếp mới nấu hợp khẩu vị không?”
Tạ Trường Cẩm cười nói.
Chương 91: Say
Tiêu Định Bân uống cạn rượu trong ly, cười đáp: “Được, vậy ngày mốt mọi người đều tới đi!”
Tiêu Định Bân về nhà, đã không còn sớm, Dư Tiêu Tiêu còn chưa ngủ.
Thấy anh về, cô ta tiến lên đỡ, để anh ngồi xuống sofa, bưng canh giải rượu cho anh: “Em bảo A Kiều nấu canh giải rượu cho anh, anh mau uống đi!”
Dư Tiêu Tiêu bưng chén đút Tiêu Định Bân từng miếng một, sau đó mới đỡ anh đứng lên, nói với người làm: “Tôi chăm sóc cậu chủ là được, mọi người về ngủ đi, đêm nay không cần để người trực ở nhà chính!”
“Vâng!”, nhóm người làm lui ra, Dư Tiêu Tiêu thấy họ đi thì mới đỡ Tiêu Định Bân lên lầu.
Trong phòng bật đèn sắc màu ấm áp, Tiêu Định Bân có vẻ khá say, vừa ngồi xuống giường là đã ngã ra nệm.
Dư Tiêu Tiêu đứng lên, nhìn Tiêu Định Bân đang mê man từ trên cao, ánh mắt cô ta dần trở nên không cam tâm và ghen ghét, nhưng không cam tâm thì có thể làm sao, chuyện tới nước này cô ta đã không còn đường lui, chỉ có thể đi tiếp tới cuối.
Dư Tiêu Tiêu xoay người đi tới cửa của buồng trong, cô ta mở cửa, nhìn Dư Kiều đang ngồi trên sàn, lạnh lùng nói: “Anh ấy đang ngủ, mày vào đi!”
Dư Kiều từ từ đứng lên, Dư Tiêu Tiêu lại nói: “Ta tính cả rồi, hôm nay là ngày rụng trứng của mình, tỷ lệ mang thai cao. Dư Kiều, đừng giở trò, mày phải mau chóng mang thai thì Tô Tẩm mới có thể nhanh chóng thoát khỏi cảnh khốn đốn”.
Dư Kiều gật đầu, tới bên giường.
Dư Tiêu Tiêu không thế chờ bên cạnh nên xoay người rời khỏi phòng.
Cô ả không biết nên miêu tả tâm trạng hiện tại thế nào, ả ta mong Dư Kiều có thể thuận lợi mang thai, sau đó sinh con, nhưng trong lòng lại mong Tiêu Định Bân không đụng vào Dư Kiều.
Tâm trạng rối rắm mâu thuẫn này làm cho cô ta rơi vào tình cảnh điên cuồng.
Cô ta không về phòng, ngồi ở bên ngoài cánh cửa khép hờ.
Dư Kiều từ từ đi tới giường, cô khom lưng cởi giày cho Tiêu Định Bân.
Anh đang ngủ say mà lông mày vẫn nhíu chặt, dường như cảm giác say rượu làm anh rất khó chịu, Dư Kiều thấy môi anh hơi khô, cô nghĩ ngợi rồi xoay người rót một ly nước ấm, cầm tới.
Tiêu Định Bân uống vài miếng nước, mơ màng mở mắt, Dư Kiều hoảng sợ, vội quay đi né tránh, Tiêu Định Bân bỗng nở nụ cười, giơ tay ôm cô vào lòng: “Tiêu Tiêu...”
Là mùi này, là cảm giác này, là cảm giác yếu ớt mềm mại không xương khi ôm này làm anh nhớ tới đêm đầu tiên giữa họ.
Anh thích mùi thuốc đăng đắng nhưng thanh mát trên người cô, anh cũng thích vòng eo thon và da thịt mịn màng mát lạnh như ngọc. Cồn đang thiêu đốt trái tim anh, anh hoàn toàn phóng túng bản thân, lật người đè lên Dư Kiều, cúi đầu hôn xuống.
Chương 92: Đóng kịch
Dư Kiều từ từ nhắm hai mặt lại, ép bản thân bỏ qua sự chua xót trong lòng vì tiếng gọi Tiêu Tiêu của anh và nụ hôn dịu dàng lúc này của Tiêu Định Bân.
Cô rất tỉnh táo, biết tất cả đều không phải là cho mình, không phải thuộc về Dư Kiều.
Dư Kiều giơ tay, đầu ngón tay mơn trớn nốt ruồi hồng nhạy trên vai anh, cô lập tức nhớ tới đêm tại thôn Khê La bảy năm trước.
“Tiêu Tiêu...”, Tiêu Định Bân lại gọi tên “cô” lần nữa, anh cúi người, nhẹ nhàng gặm cắn vành tai trắng như tuyết: “Anh thích mùi trên người em...”
Dư Tiêu Tiêu ngồi xổm ngoài xửa, hai tay siết chặt, móng tay sắc bén đâm thủng lòng bàn tay tạo thành cơn đau nóng rát.
Cô ta gần như không thể kiểm soát bản thân, hận không thể lập tức đẩy cửa vào, kéo con khốn kia xuống khỏi người Tiêu Định Bân, tại sao chứ? Đó là chồng chưa cưới của cô ta, là chồng tương lai của cô ta, tại sao Dư Kiều lại có được cảm giác sung sướng đáng lẽ nên là của cô ta?
Dư Tiêu Tiêu ôm bụng, nhưng cô ta có thể làm sao? Cô ta không còn tử cung, không thể mang thai.
Vậy chờ bản thân bị đuổi khỏi nhà họ Tiêu sao?
Không, cô ta không thể nhường ra vinh hoa phú quý này.
Dư Tiêu Tiêu khổ sở che kín mặt.
Đêm đã khuya.
Dư Tiêu Tiêu ngồi trên sàn, cuối cùng âm thanh làm cô ta ghen ghét trong phòng cũng đã biến mất.
Cô ta từ từ đứng lên, đẩy cửa phòng khép hờ ra.
Dư Kiều qua loa kéo quần áo khoác lên người rồi ra ngoài, Dư Tiêu Tiêu liếc cô một cái rồi hờ hững dời mắt đi.
Dư Kiều xuống lầu, Dư Tiêu Tiêu đã vào phòng, cánh cửa đã khép lại.
Sáng hôm sau, khi Tiêu Định Bân tỉnh lại, thấy Dư Tiêu Tiêu nằm bên cạnh mình, anh cũng không nghi ngờ gì, đêm qua, anh và Dư Tiêu Tiêu đã lại lên giường.
Dư Kiều về căn phòng chứa đồ của mình, dì Lâm đã chờ sẵn ở đó.
Thấy cô mệt mỏi vào cửa, trên mặt mụ ta là vẻ ti tiện: “Hiện tại không có đàn ông ngắm, vờ yếu đuối làm gì?”
Triệu Tấn Tây vẫn chưa phát hiện ra vấn đề gì bất thường nên ngờ nghệch nói: “Anh Hoắc cũng thấy tay nghề nấu nướng của A Kiều giỏi à, tôi đã bảo rồi mà, tôi tinh lắm”.
“Đúng là rất giỏi, giỏi nhất trong những người tôi từng gặp luôn”.
Triệu Tấn Tây tán đồng: “… Tại Định Bân không chịu thả người đấy, chứ không kiểu gì tôi cũng đón A Kiều về nhà mình”.
“Anh Tiêu không phải người nhỏ nhen vậy đâu”.
Triệu Tấn Tây hừ nói: “Ai biết đâu lần này lại nhỏ mọn vậy chứ”.
Ý cười trong đáy mắt Hoắc Kình càng sâu hơn: “Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu nhà tôi có một đầu bếp giỏi thế này thì tôi cũng không thả người đi đâu”.
“Cũng có lý”.
Triệu Tấn Tây gật đầu, sau đó lại thò đầu gọi với vào trong bếp: “A Kiều, nấu canh xong nhớ phần anh một bát nhé!”
Trong bếp vẫn im lìm, không có tiếng đáp lời.
A Kiều xưa nay luôn vậy, dù làm gì cũng rất khẽ khàng, không làm kinh động đến ai.
Tiêu Định Bân nghĩ thầm ban nãy anh bảo Hoắc Kình mò từ xa tới, nhưng mình thì khác gì nào?
Bao món ăn ngon bên ngoài thì anh không thèm thử lấy một miếng, Triệu Tấn Tây gào thét đòi đi tìm A Kiều nấu canh cho uống, ngoài miệng thì anh mắng người ta, nhưng vẫn theo đến đây.
“Sao thế? Đây là…”
Giọng nói của Dư Tiêu Tiêu chợt vang lên, cô ta đi tới cạnh Tiêu Định Bân rồi khoác tay anh một cách điềm nhiên, sau đó tỏ vẻ nghi hoặc nhìn Hoắc Kình: “Anh Hoắc cũng ở đây ạ? Có chuyện gì vậy?”
Vẻ u ám trong đáy mắt Tiêu Định Bân giảm bớt đi phần nào: “Không có gì đâu, chúng ta ra ngoài thôi, tiếc mừng thọ bắt đầu rồi”.
“Vâng, mình đi thôi!”, Dư Tiêu Tiêu khoác tay anh, sau đó liếc nhìn vào trong bếp rồi cong khoé môi, tiếp đó dính sát vào người Tiêu Định Bân cùng rời đi.
Hoắc Kình cũng không nán lại nữa, chỉ còn lại mỗi Triệu Tấn Tây vẫn bán riết lấy A Kiều để hỏi cô định nấu món gì hệt như một đứa trẻ hiếu kỳ.
Dư Kiều cố đè nén sự chua xót cùng bất an trong lòng, sau đó lấy lại tinh thần để bắt đầu nấu nướng.
Ông cụ Tiêu chỉ tham gia tiệc mừng thọ ban trưa, còn tối thì không.
Tiêu Định Bân và Triệu Tấn Tây cùng nhóm Tạ Trường Cẩm cũng không xuất hiện nữa, mà chỉ để người thân cùng quản gia tiếp khách, còn họ thì đến câu lạc bộ ngày trước hay đến để uống rượu.
Sau một năm, đây là lần đầu cả nhóm tụ tập nên ai nấy đều rất vui, vì vậy cũng khó tránh khỏi quá chén.
“Định Bân, hôm nào dẫn cả vợ sắp cưới đến đi. Tính ra cũng bọn này mới được gặp mỗi một lần hôm đính hôn, anh Trường Cẩm còn chưa được gặp đâu”.
Tiêu Định Bân mỉm cười nói: “Có dịp sẽ dẫn tới”.
“Chờ dịp gì nữa, tôi thấy ngày kia ổn áp đấy. Chờ tiệc mừng thọ của ông cụ xong, mọi người hãy đến chỗ Định Bân đập phá, nhà cậu ấy mới có một đầu bếp nấu ăn cứ phải gọi là đỉnh”.
Triệu Tấn Tây vừa nói xong thì mọi người đều ồ lên: “Đầu bếp thế nào mà cậu khen ghê thế hả?”
“Nói chung là cứ đến thì mọi người sẽ biết, tôi đảm bảo chắc chắn sẽ khiến mọi người hài lòng”.
“Nghe cậu nói vậy làm bọn tôi nổi hứng rồi đấy”.
“Anh thấy khí sắc của Định Bân dạo này ổn lắm, có phải vì đồ ăn mà đầu bếp mới nấu hợp khẩu vị không?”
Tạ Trường Cẩm cười nói.
Chương 91: Say
Tiêu Định Bân uống cạn rượu trong ly, cười đáp: “Được, vậy ngày mốt mọi người đều tới đi!”
Tiêu Định Bân về nhà, đã không còn sớm, Dư Tiêu Tiêu còn chưa ngủ.
Thấy anh về, cô ta tiến lên đỡ, để anh ngồi xuống sofa, bưng canh giải rượu cho anh: “Em bảo A Kiều nấu canh giải rượu cho anh, anh mau uống đi!”
Dư Tiêu Tiêu bưng chén đút Tiêu Định Bân từng miếng một, sau đó mới đỡ anh đứng lên, nói với người làm: “Tôi chăm sóc cậu chủ là được, mọi người về ngủ đi, đêm nay không cần để người trực ở nhà chính!”
“Vâng!”, nhóm người làm lui ra, Dư Tiêu Tiêu thấy họ đi thì mới đỡ Tiêu Định Bân lên lầu.
Trong phòng bật đèn sắc màu ấm áp, Tiêu Định Bân có vẻ khá say, vừa ngồi xuống giường là đã ngã ra nệm.
Dư Tiêu Tiêu đứng lên, nhìn Tiêu Định Bân đang mê man từ trên cao, ánh mắt cô ta dần trở nên không cam tâm và ghen ghét, nhưng không cam tâm thì có thể làm sao, chuyện tới nước này cô ta đã không còn đường lui, chỉ có thể đi tiếp tới cuối.
Dư Tiêu Tiêu xoay người đi tới cửa của buồng trong, cô ta mở cửa, nhìn Dư Kiều đang ngồi trên sàn, lạnh lùng nói: “Anh ấy đang ngủ, mày vào đi!”
Dư Kiều từ từ đứng lên, Dư Tiêu Tiêu lại nói: “Ta tính cả rồi, hôm nay là ngày rụng trứng của mình, tỷ lệ mang thai cao. Dư Kiều, đừng giở trò, mày phải mau chóng mang thai thì Tô Tẩm mới có thể nhanh chóng thoát khỏi cảnh khốn đốn”.
Dư Kiều gật đầu, tới bên giường.
Dư Tiêu Tiêu không thế chờ bên cạnh nên xoay người rời khỏi phòng.
Cô ả không biết nên miêu tả tâm trạng hiện tại thế nào, ả ta mong Dư Kiều có thể thuận lợi mang thai, sau đó sinh con, nhưng trong lòng lại mong Tiêu Định Bân không đụng vào Dư Kiều.
Tâm trạng rối rắm mâu thuẫn này làm cho cô ta rơi vào tình cảnh điên cuồng.
Cô ta không về phòng, ngồi ở bên ngoài cánh cửa khép hờ.
Dư Kiều từ từ đi tới giường, cô khom lưng cởi giày cho Tiêu Định Bân.
Anh đang ngủ say mà lông mày vẫn nhíu chặt, dường như cảm giác say rượu làm anh rất khó chịu, Dư Kiều thấy môi anh hơi khô, cô nghĩ ngợi rồi xoay người rót một ly nước ấm, cầm tới.
Tiêu Định Bân uống vài miếng nước, mơ màng mở mắt, Dư Kiều hoảng sợ, vội quay đi né tránh, Tiêu Định Bân bỗng nở nụ cười, giơ tay ôm cô vào lòng: “Tiêu Tiêu...”
Là mùi này, là cảm giác này, là cảm giác yếu ớt mềm mại không xương khi ôm này làm anh nhớ tới đêm đầu tiên giữa họ.
Anh thích mùi thuốc đăng đắng nhưng thanh mát trên người cô, anh cũng thích vòng eo thon và da thịt mịn màng mát lạnh như ngọc. Cồn đang thiêu đốt trái tim anh, anh hoàn toàn phóng túng bản thân, lật người đè lên Dư Kiều, cúi đầu hôn xuống.
Chương 92: Đóng kịch
Dư Kiều từ từ nhắm hai mặt lại, ép bản thân bỏ qua sự chua xót trong lòng vì tiếng gọi Tiêu Tiêu của anh và nụ hôn dịu dàng lúc này của Tiêu Định Bân.
Cô rất tỉnh táo, biết tất cả đều không phải là cho mình, không phải thuộc về Dư Kiều.
Dư Kiều giơ tay, đầu ngón tay mơn trớn nốt ruồi hồng nhạy trên vai anh, cô lập tức nhớ tới đêm tại thôn Khê La bảy năm trước.
“Tiêu Tiêu...”, Tiêu Định Bân lại gọi tên “cô” lần nữa, anh cúi người, nhẹ nhàng gặm cắn vành tai trắng như tuyết: “Anh thích mùi trên người em...”
Dư Tiêu Tiêu ngồi xổm ngoài xửa, hai tay siết chặt, móng tay sắc bén đâm thủng lòng bàn tay tạo thành cơn đau nóng rát.
Cô ta gần như không thể kiểm soát bản thân, hận không thể lập tức đẩy cửa vào, kéo con khốn kia xuống khỏi người Tiêu Định Bân, tại sao chứ? Đó là chồng chưa cưới của cô ta, là chồng tương lai của cô ta, tại sao Dư Kiều lại có được cảm giác sung sướng đáng lẽ nên là của cô ta?
Dư Tiêu Tiêu ôm bụng, nhưng cô ta có thể làm sao? Cô ta không còn tử cung, không thể mang thai.
Vậy chờ bản thân bị đuổi khỏi nhà họ Tiêu sao?
Không, cô ta không thể nhường ra vinh hoa phú quý này.
Dư Tiêu Tiêu khổ sở che kín mặt.
Đêm đã khuya.
Dư Tiêu Tiêu ngồi trên sàn, cuối cùng âm thanh làm cô ta ghen ghét trong phòng cũng đã biến mất.
Cô ta từ từ đứng lên, đẩy cửa phòng khép hờ ra.
Dư Kiều qua loa kéo quần áo khoác lên người rồi ra ngoài, Dư Tiêu Tiêu liếc cô một cái rồi hờ hững dời mắt đi.
Dư Kiều xuống lầu, Dư Tiêu Tiêu đã vào phòng, cánh cửa đã khép lại.
Sáng hôm sau, khi Tiêu Định Bân tỉnh lại, thấy Dư Tiêu Tiêu nằm bên cạnh mình, anh cũng không nghi ngờ gì, đêm qua, anh và Dư Tiêu Tiêu đã lại lên giường.
Dư Kiều về căn phòng chứa đồ của mình, dì Lâm đã chờ sẵn ở đó.
Thấy cô mệt mỏi vào cửa, trên mặt mụ ta là vẻ ti tiện: “Hiện tại không có đàn ông ngắm, vờ yếu đuối làm gì?”