• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Người vợ câm của Tiêu tổng (3 Viewers)

  • Chương 84-86

Chương 84: Chướng tai gai mắt

Triệu Tấn Tây liếc Tiêu Định Bân một cái rồi dõng dạc nói: “Cậu chưa nghe câu há miệng mắc quai à? A Kiều nấu ăn ngon như vậy mà tôi không được khen hay sao? Đúng không A Kiều?”

Triệu Tấn Tây nháy mắt với Dư Kiều rồi nói: “Đừng sợ cậu ta, nếu cậu ta nổi giận với em thì hãy về nhà họ Triệu với anh, anh không khó hầu hạ như cậu ta đâu”.

Dư Kiều khẽ lắc đầu.

Triệu Tấn Tây vừa nhìn dáng vẻ của Dư Kiều đã biết ngay là bình thường Tiêu Định Bân bắt nạt cô rất ác liệt, vì thế không khỏi thấy bất bình: “Định Bân, cậu xem cậu doạ A Kiều sợ đến mức nào rồi kìa? Tài nấu nướng của em ấy giỏi như vậy, tôi đoán chắc cậu cũng được ăn nhiều món người ta nấu rồi mà sao thái độ không tốt lên chút được à?”

“Cô ấy là người làm của nhà tôi, tôi muốn xử sự thế nào thì sẽ làm thế ấy, liên quan gì đến cậu?”

“Cậu…”

“Cậu cậu cái gì, uống canh của cậu đi. A Kiều, không còn việc của cô nữa rồi, xuống bếp đi!”

Triệu Tấn Tây tức đến mức buông chiếc thìa xuống bàn rồi nói: “Hôm nay tôi phải can thiệp bằng được, A Kiều không cần phải đi đâu hết”.

Nói rồi, anh ấy đứng dậy rồi lại kéo A Kiều qua. Dư Kiều bị bất ngờ, thêm Triệu Tấn Tây kéo rất mạnh nên cả người cô lập tức bổ nhào vào lòng anh ấy…

Tiêu Định Bân nhíu mày, không nghĩ ngợi nhiều mà giữ chặt lấy vòng eo mảnh khảnh của Dư Kiều rồi kéo cô vào lòng mình.

Triệu Tấn Tây giật mình: “Định Bân, cậu…”

Bấy giờ, Tiêu Định Bân mới ý thức được hành vi của mình nên buông tay ngay. Dư Kiều bị mất thăng bằng, Tiêu Định Bân cũng vô thức giơ tay ra định đỡ cô, nhưng lại cố nhịn.

Vẻ mặt của Triệu Tấn Tây ngày càng có vẻ kỳ lạ, anh ấy nhìn Tiêu Định Bân rồi lại nhìn sang Dư Kiều. Không biết tại sao, anh ấy cứ thấy hình như giữa hai người này có vấn đề gì đó.

Nhưng sau khi ngẫm lại, anh ấy lại thấy mình nghĩ nhiều vì A Kiều chỉ là một người làm mà thôi.

Dư Kiều hoảng loạn lùi vào bếp, còn Triệu Tấn Tây cũng chịu yên phận hơn.

Tiêu Định Bân thầm thấy rất bực bội, anh châm một điếu thuốc rồi rời đi.

Triệu Tấn Tây cũng cắn răng đi theo.

“Cậu đi theo tôi làm gì?”

“Cậu và A Kiều không phải là…”

“Ăn nói vớ vẩn gì thế?”

Tiêu Định Bân lườm Triệu Tấn Tây: “Sau này, cậu hạn chế tiếp xúc với cô ấy đi”.

“Tại sao tôi phải làm vậy?”

Tiêu Định Bân chỉ thấy Triệu Tấn Tây luôn miệng gọi A Kiều khiến mình thấy rất chướng tai, nhưng lại không thể nói ra lời cấm cản.

Tên của cô vốn là vậy, Triệu Tấn Tây chỉ gọi đúng tên cô thôi, anh có cớ gì mà ngăn cản chứ?

“Trước kia, cô ấy làm chuyện bất chính, giờ còn có chồng sắp cưới rồi. Tốt nhất cậu nên tránh xa ra một chút, không cô ấy lại tưởng cậu có ý với mình rồi có suy nghĩ lung tung”.

“Trước kia làm chuyện bất chính là sao? Có phải cậu hiểu lầm không? Chứ tôi thấy A Kiều không phải người như vậy đâu”.

“Tận mắt tôi trông thấy mà còn là giả được à?”

Tiêu Định Bân càng thêm bực: “Được rồi, tôi đi xem người ta sắp đặt sao đây, cậu tự chơi đi”.

“Cái gì mà cách cô ấy ra xa một chút, không cô ấy lại có suy nghĩ lung tung. Tôi thấy cậu không muốn để cô ấy tiếp xúc gần gũi với bất kỳ người đàn ông nào khác thì có…”
Chương 85: Từng gặp ở đâu

Triệu Tấn Tây chơi với Tiêu Định Bân từ nhỏ nên còn thân thiết hơn cả anh em ruột, Tiêu Định Bân đang nghĩ gì thì anh ấy không thể đoán chính xác trăm phần trăm nhưng cũng có thể đoán được đại khái.

Nếu A Kiều không phải người làm của nhà họ Dư và Tiêu Định Bân chưa có vợ sắp cưới thì anh ấy thật sự sẽ nghi ngờ Tiêu Định Bân đang có ý với cô.

Triệu Tấn Tây nhìn bóng lưng đã rời đi của Tiêu Định Bân rồi đảo mắt, sau đó lập tức quay lại nhà chính rồi chạy vào bếp.

Dư Kiều đang bận rộn rửa bát và dọn dẹp, Triệu Tấn Tây đi vào thấy cô phải làm hết một mình nên lập tức la toáng lên: “Sao có mỗi mình em làm? Những người khác đâu? Trốn việc cả lũ à?”

Nghe thấy anh ấy nói vậy, A Kiều vội lau nước trên tay rồi lấy giấy bút ra viết: “Mọi người làm việc luân phiên, nay đến lượt tôi”.

Triệu Tấn Tây bán tín bán nghi: “Thật không?”

Dư Kiều gật đầu thật mạnh.

“Được rồI”, Triệu Tấn Tây nhún vai.

Dư Kiều lại tiếp tục làm việc, nhưng Triệu Tấn Tây lại nhỏ giọng hỏi: “A Kiều, có phải em từng đắc tội với Định Bân không?”

Dư Kiều sững người rồi vô thức lắc đầu.

“Anh thấy giữa hai người có gì đó lạ lắm”, Triệu Tấn Tây khoanh tay trước ngực rồi quan sát Dư Kiều, sau đó nói: “Lạ thật, có phải anh từng gặp em ở đâu rồi không?”

Dư Kiều run lên, cô nhớ lại hôm ở bên ngoài quán bar, chính Triệu Tấn Tây đã nhờ cô đỡ Tiêu Định Bân đang say mềm…

Dư Kiều vội lắc đầu.

“Cũng đúng, chắc anh nhớ nhầm thôi”.

Triệu Tấn Tây lại nhìn Dư Kiều thêm một lần nữa, thấy cô cúi đầu rồi tập trung làm việc, anh ấy ngắm hàng mi dài rủ xuống của cô và thấy cô rất chuyên chú cùng đáng yêu.

Anh ấy thấy A Kiều này khiến người ta quý mến hơn Dư Tiêu Tiêu kia, huống hồ cô còn rất tài giỏi và hiền lành, đúng rồi, là hiền lành.

Vào ngày mừng thọ của ông cụ nhà họ Tiêu, Hoắc Kình và Hoắc Hướng Đông đã đến biệt thự nhà họ Tiêu từ sớm.

Vì căn biệt thự mà Tiêu Định Bân sống rất rộng, sân lại được sửa sang đẹp đẽ, rất thích hợp mở tiệc nên tiệc mừng thọ đã được tổ chức ở đây.

Quản gia đích thân ra đón hai người đó vào trong, sau đó gần như mọi người đã đổ dồn toàn bộ sự chú ý về phía Hoắc Kình.

Bây giờ, đứa con riêng của nhà họ Hoắc lên như diều gặp gió. Nghe nói đến cháu trưởng là Hoắc Hướng Đông cũng bị anh ta chèn ép.

Hôm nay, cả hai anh em cùng đến tham gia tiệc mừng thọ, tuy ngoài mặt ai nấy đều tươi cười vui vẻ, nhưng mọi người đều biết họ ở phe đối lập.

“Lâu rồi không gặp, ông tuổi cao chí càng cao, chẳng già đi chút nào ạ”.

Hoắc Kình và Hoắc Hướng Đông tươi cười chào hỏi với ông cụ nhà họ Tiêu, sau đó đích thân tặng quà.

Mỗi tay ông cụ bắt tay một người rồi hiền từ nói: “Ông già rồi, giờ là thời của mấy đứa, ông bên nhà có khoẻ không?”

Hoắc Hướng Đông vội đáp: “Mấy hôm trước, ông cháu bị cảm nhưng giờ đỡ rồi, bác sĩ bảo ông cần nghỉ ngơi nhiều, không thì hôm nay kiểu gì ông cũng đến mừng thọ ông ạ”.
Chương 86: Làm quen

“Lớn tuổi rồi, phải nghỉ ngơi nhiều hơn, hôm nào rảnh, ông sẽ đi thăm ông ấy”.

Ông Tiêu nói xong, lại hỏi Hoắc Kình: “Ông nhớ hồi còn nhỏ cháu còn cùng người lớn trong nhà đến thăm hỏi ông, nhoáng một cái, cháu đã trưởng thành rồi, chỉ đáng tiếc mẹ cháu không thể nhìn thấy ngày này...”

“Là mẹ cháu không có phúc”. Hoắc Kình nghe ông Tiêu nhắc đến người mẹ đã mất, đáy lòng có phần chua xót, lại nhớ đến hồi nhỏ đến nhà họ Tiêu làm khách, ông Tiêu đối xử với anh ta như với những cậu ấm khác nhà họ Tiêu, cực kỳ yêu thương, trong lòng anh ta không khỏi có cảm giác thân thiết kính trọng, cầm tay ông Tiêu nói: “Cháu rất thấu hiểu nỗi đau con muốn phụng dưỡng mà cha mẹ không còn, bởi vậy hiện giờ, cháu càng trân trọng những người thân và bề trên ở bên cạnh, ông, Hoắc Kình vẫn còn nhớ hồi nhỏ đến nhà, ông đối xử với cháu như con cháu ruột, phần tình cảm này, Hoắc Kình sẽ ghi nhớ suốt đời”.

“Cháu là một đứa trẻ ngoan”. Ông Tiêu biết mấy năm nay anh ta đã trải qua khó khăn như thế nào, nhưng có một vài lời không thể nói ra ở đây.

Bởi vậy, ông ta cũng chỉ vỗ vỗ tay Hoắc Kình: “Đều đã qua rồi, hiện giờ nhìn cháu tài giỏi như vậy, trong lòng ta cũng vui cho cháu”.

Ông Tiêu lại gọi Tiêu Định Bân đến, cười nói: “Đám trẻ các cháu có chuyện cần nói, ông không tham gia vào nữa”.

“Tôi đi chào hỏi những trưởng bối khác”. Hoắc Hướng Đông và Tiêu Định Bân quen biết nhau, chỉ là quan hệ giữa hai người khá bình thường, Hoắc Hướng Đông hận Hoắc Kình thấu xương, hôm nay cùng đến chúc thọ đã là cắn răng chịu đựng rồi, sao còn có thể vui lòng nói cười diễn trò với anh ta.

Hoắc Kình thấy Hoắc Hướng Đông xoay người rời đi thì mới nở nụ cười khinh thường, xem ra người anh trai này của anh ta, không có tính kiên nhẫn.

“Anh chính là Hoắc Kình à”. Triệu Tấn Tây có chút tò mò nhìn đánh giá anh ta từ trên xuống dưới: “Nhìn trông thuận mắt hơn Hoắc Hướng Đông nhiều”.

“Triệu Tấn Tây, cậu ba nhà họ Triệu, Hoắc Kình, cậu bảy nhà họ Hoắc”. Tiêu Định Bân giới thiệu hai người với nhau.

“Đã nghe danh từ lâu”.

“Quá khen”.

Xã giao giữa những người đàn ông vẫn luôn vô cùng thẳng thắn trực tiếp, gặp mặt lần đầu tiên thấy hợp ý, thì sẽ có khả năng quen thân về sau.

Tuy rằng Hoắc Kình là con riêng, nhưng Tiêu Định Bân và Triệu Tấn Tây không hề khinh thường anh ta, thậm chí Triệu Tấn Tây còn cảm thấy một đứa con riêng như Hoắc Kình, có thể tìm được đường sống trong chỗ chết, từ nước ngoài trở về, lại trở mình đứng vững tại nhà họ Hoắc lớn như thế, chắc chắn là người cực kỳ có năng lực.

Mà đàn ông phần lớn đều ngưỡng mộ kẻ mạnh, Hoắc Kình không thể lựa chọn xuất thân của mình, nhưng con đường hiện tại là do anh ta tự mở ra, đương nhiên làm cho người ta kính phục.

Ba người nói cười hàn huyên, lại hơn phân nửa là Triệu Tấn Tây nói, Tiêu Định tính cách vốn nhạt nhẽo ít nói, lòng đề phòng Hoắc Kình lại cao, hết sức cẩn thận lời ăn tiếng nói, nhưng cũng may có Triệu Tấn Tây, không khí cũng không tệ lắm.

Khách khứa dần dần đông hơn, nhân viên tạp vụ và người hầu đều bận rộn túi bụi, có người không cẩn thận đụng vào Tiêu Định Bân, chén rượu trong tay anh đổ làm ướt cả vạt áo.

“Thật có lỗi, tôi đi thay quần áo”.

Tiêu Định Bân chào hai người một tiếng, trở về lầu chính thay quần áo.

Anh mở tủ quần áo ra, vô tình nhìn thấy chiếc túi A Kiều tặng Tiêu Bình Sinh tối hôm đó.

Anh lập tức tức giận ném đi, nhưng cuối cùng, lại nhặt về.

Anh lấy áo sơ mi gần chiếc túi kia nhất, anh thích mùi hương trong chiếc túi này, thậm chí chiếc áo sơ mi này cũng dính một chút mùi thuốc đắng.

Anh thay quần áo xong xuống lầu, Dư Tiêu Tiêu đang nói chuyện cùng mấy vị phu nhân, nhìn thấy anh xuống lầu, liền gọi một tiếng: “Định Bân”.

Tiêu Định Bân đi đến với nụ cười nhàn nhạt trên môi, lễ phép chào hỏi với mấy vị phu nhân.

Dư Tiêu Tiêu khoác cánh tay, hờn dỗi cười khẽ: “Mấy bác lo lắng cho cơ thể của anh này”.

“Hiện tại đã tốt hơn nhiều rồi, đều là công lao của Tiêu Tiêu”. Tiêu Định Bân dịu dàng nhìn Dư Tiêu Tiêu: “Lát nữa em đừng uống rượu, cơ thể vừa khoẻ lại”.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom