• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Người vợ câm của Tiêu tổng (2 Viewers)

  • Chương 93-95

Chương 93: Cay đắng

Dư Kiều mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần, thực sự không muốn quan tâm đến bà ta, cô đi thẳng đến bên giường, lấy đồ ngủ sạch sẽ chuẩn bị đi tắm.

Dì Lâm lại kéo lấy cánh tay cô, liếc mắt nói: “Từ từ đừng vội tắm rửa, nằm xuống trước đã”.

Dư Kiều chỉ cảm thấy một sự sỉ nhục khó tả bỗng tràn ngập trong lòng, cô cắn răng, nhìn dì Lâm: “Bà, đi ra!”

“Cô nói gì?”. Dì Lâm lập tức cao giọng nói, vươn tay tát vào mặt Dư Kiều, nhưng Dư Kiều lại nâng tay nắm chặt cánh tay dì Lâm.

Sau đó, ngón tay cô đâm mạnh vào một huyệt nào đó trong cánh tay dì Lâm, dì Lâm chỉ cảm thấy chỗ bị đâm tê rần, cả cánh tay bỗng mềm nhũn rũ xuống, không còn sức lực gì.

Bà ta hoảng sợ trong lòng, tay kia chỉ vào Dư Kiều muốn la mắng, nhưng Dư Kiều chỉ lạnh lùng nhìn bà ta, khó khăn nói lại lần nữa: “Ra, ngoài!”

“Được, được, cô có bản lĩnh thì cứ ngạo mạn như vậy trước mặt cô chủ và bà chủ đi, đừng nghĩ trong bụng cô có con của cậu Tiêu thì cô cao quý, tôi nói cho tiện nhân cô biết, đợi sinh con ra, một ngón tay của bà chủ cũng có thể đè chết hai mẹ con các cô…”

Dì Lâm giữ lấy cánh tay phải tê rần không có sức, mắng chửi rời đi.

Dư Kiều chậm rãi ngồi xuống giường.

Ban ngày, cô và Hoắc Kình hẹn tối nay gặp mặt ở chỗ cũ, nhưng không ngờ Dư Tiêu Tiêu lại không cho cô thời gian, cứ phải chọn tối nay.

Hoắc Kình…

Dư Kiều khẽ thở dài, anh ta không đợi được cô, có lẽ cũng tự biết rời đi thôi, cô chỉ có thể tìm cơ hội lại nghĩ cách giải thích với anh ta vậy.

Nhưng Dư Kiều lại không ngờ là cô đã không còn cơ hội này nữa.

Tiêu Định Bân mở mắt, đập vào mắt là gương mặt tươi cười thẹn thùng đang nhìn anh của Dư Tiêu Tiêu.

“Anh tỉnh rồi à!”, Dư Tiêu Tiêu tựa vào lòng anh, hai tay siết chặt eo anh: “Định Bân… Tối qua, em rất vui…”

Tiêu Định Bân nhẹ nhàng vuốt ve tóc mai của cô ta, trước mắt lại hiện ra hình ảnh Dư Kiều cầm dù đến trong đêm mưa kia.

Mà bây giờ, anh và Tiêu Tiêu đã là vợ chồng thật sự, vậy thì anh cũng không nên làm ra chuyện có lỗi với Tiêu Tiêu.

Tiêu Định Bân cúi đầu, khẽ hôn bên tóc mai cô ta: “Tiêu Tiêu, mấy ngày nữa cùng anh quay về nhà cũ một chuyến đi”.

“Quay về nhà cũ làm gì?”

“Anh muốn nói với ông nội về chuyện kết hôn của chúng ta, cũng đến lúc nên chuẩn bị rồi”.

Dư Tiêu Tiêu vui mừng không thôi, đôi mắt sáng rực: “Định Bân, anh đối xử với em thật tốt”.

“Em là vợ chưa cưới của anh, cũng là ân nhân cứu mạng anh, Tiêu Tiêu, đời này anh đều sẽ đối xử tốt với em”. Tiêu Định Bân nói những lời này đều là lời thật lòng, đối với Dư Tiêu Tiêu, dường như anh lại càng thêm cảm kích và đau lòng.

Mà những lời này của anh lại khiến trong lòng Dư Tiêu Tiêu chợt vui chợt buồn.

Vui là mọi chuyện đều diễn ra vô cùng thuận lợi theo kế hoạch của bọn họ.

Buồn là anh cứ luôn nói lời như vậy, là muốn cô ta an tâm, hay là muốn nhắc nhở bản thân phải đối xử tốt với cô ta?

Nếu một người đàn ông thật lòng yêu một người phụ nữ thì sao lại cứ nói đến mấy từ như “ân nhân cứu mạng” bên miệng để nhắc nhở bản thân phải đối xử tốt với vợ chưa cưới của mình chứ?

Dư Tiêu Tiêu chậm rãi rũ mắt, gương mặt cô ta vẫn cười thẹn thùng như trước, nhưng sự u ám nặng nề trong mắt mãi không tan.

Sáng sớm, Dư Kiều vẫn đến nhà bếp chuẩn bị bữa sáng như cũ.

Mấy người chủ đều chưa dậy, mọi người bận rộn ở bếp, cũng khá thoải mái nói chuyện này nọ.

Trước giờ Dư Kiều một mình yên lặng làm việc, không tham gia vào cuộc trò chuyện.
Chương 94: Tai nạn

Nhưng hôm nay, tin tức bọn họ nói đến lại khiến cô chú ý.

“… Thảm quá, nghe nói lan can cầu vượt đều bị gãy, ô tô bay thẳng xuống sông, bây giờ vẫn chưa tìm được người”.

“Tìm được người thì hơn 90% cũng không ổn rồi, tôi nghĩ tám phần là lúc xe va chạm thì người đã bay trực tiếp qua cửa kính vỡ rồi, bây giờ nói không chừng thi thể cũng trôi mất rồi”.

“Cô nói xem đang êm đẹp sao lại lái xe tông vào lan can cầu vượt chứ, là dùng thuốc hay là say rượu?”

“Ai biết được chứ, đợi tin tức thôi”.

“Tôi chỉ là đau lòng cho cái xe đó, toàn cầu chỉ có ba chiếc, thoáng chốc đã bị vỡ nát rồi, ai da, mấy cô nói xem chủ xe này là công tử nhà nào ở kinh đô chúng ta đây…”

“Ai biết chuyện đó, dù sao chúng ta cũng không mua nổi”.

“Các cô mau xem, lại có tin mới rồi, hình như có tiến triển rồi…”

Một người trong đó lấy điện thoại ra mở video, Dư Kiều cũng không nhịn được đứng dậy, nghiêng qua xem.

“Theo kết quả điều tra mới nhất của cảnh sát, chủ nhân chiếc xe rơi xuống sông vào 11 giờ 34 phút đêm qua mang họ Hoắc… Nguyên nhân cụ thể vụ tai nạn, phía cảnh sát vẫn đang trong quá trình điều tra, phóng viên hiện trường của chúng tôi sẽ tiếp tục theo dõi sớm nhất…”

Họ Hoắc!

Dư Kiều như hoa mắt choáng váng, cả người sững sờ lùi về sau một bước, dựa vào bồn rửa tay.

Không phải, không phải là Hoắc Kình đâu nhỉ!

Anh ta ở nước ngoài mười mấy năm, phong ba bão táp gì cũng đã gặp, núi đao biển lửa gì cũng đã đi qua, không lý nào lật thuyền trong cống ngầm được.

Đúng vậy, chắc chắn sẽ không phải là Hoắc Kình, chắc chắn không phải anh ta.

Dư Kiều hít sâu một hơi, cố ép bản thân bình tĩnh lại, tiếp tục chuẩn bị bữa sáng, chỉ là trong lòng lo lắng, không thể kiềm chế được.

Nếu, nếu nhỡ đâu thật sự là Hoắc Kình thì sao!

Đâm vào lan can cầu vượt, xe rơi xuống sông, đến bây giờ vẫn chưa có tung tích chủ xe…

Động tác thái rau của Dư Kiều chợt dừng lại, lưỡi đao sắc bén cắt trúng tay cô, máu tươi lập tức chảy ra.

“Không sao chứ? Mau đi khử trùng băng lại đi…”

“Tôi đi lấy hộp thuốc y tế…”. Có người vội ra khỏi phòng bếp đi tìm hộp thuốc y tế.

Tiêu Định Bân đúng lúc đi xuống lầu, thấy vậy thì hỏi một câu: “Chuyện gì vậy?”

“A Kiều cắt trúng đầu ngón tay, phải băng bó”.

Tiêu Định Bân theo bản năng muốn hỏi có nặng không, nhưng lời vừa đến bên miệng lại không nói ra, anh chỉ lạnh nhạt gật đầu.

Dư Kiều bị thương ở tay, mấy việc vặt còn lại cũng chỉ đành giao lại cho người khác.

Bữa sáng vừa ăn được một nửa, Triệu Tấn Tây bỗng lao đến như gió: “Định Bân, Định Bân cậu xem tin tức chưa? Tối qua Hoắc Kình xảy ra tai nạn xe, xe tông vào lan can cầu vượt rơi thẳng xuống sông, bây giờ vẫn chưa tìm được người…”

Triệu Tấn Tây vừa dứt lời, trong phòng bếp bỗng vang lên tiếng chén bát rơi xuống vỡ vụn.

Tiêu Định Bân chậm rãi buông dao nĩa xuống, khẽ nhíu mày.

“Chuyện lúc nào, chắc chắn chưa?”

“Chuyện lúc rạng sáng đêm qua, chắc chắn rồi, chỉ là nhà họ Hoắc đang chặn tin tức, phóng viên bên ngoài cũng chưa dám viết…”
Chương 95: Hả hê

“Chiếc xe gặp tai nạn là xe dưới danh nghĩa Hoắc Kình, toàn cầu chỉ có ba chiếc, một chiếc chỗ cậu, một chiếc của anh ta, còn một chiếc để dưới tên hoàng tử Saudi…”

Vẻ mặt Triệu Tấn Tây đầy vẻ thương tiếc: “Sao lại xảy ra chuyện như vậy chứ? Hôm qua tôi mới biết anh ta, nói chuyện với anh ta rất hợp, tôi còn nghĩ sau này có thể có thêm một người bạn nữa, không thì cũng là một đối tác tốt…”

Sắc mặt Tiêu Định Bân cũng xem như bình tĩnh: “Thiên tai nhân họa, chuyện này cũng không còn cách nào”.

Anh thân là con trưởng cháu đích tôn dòng chính nhà họ Tiêu, là người thừa kế tương lai duy nhất của nhà họ Tiêu, từ nhỏ đến lớn, không biết đã gặp bao nhiêu nguy cơ ám sát từ trong tối đến ngoài sáng.

Đúng vậy, nhà họ Tiêu lớn như vậy, dựa vào đâu mà rơi vào người một tên bệnh ốm như anh chứ? Người không phục cũng rất nhiều.

Hoắc Kình là con riêng, về nước lại nổi danh, năng lực xuất chúng như vậy, con cháu khác của nhà họ Hoắc sợ rằng không ai là không muốn anh ta chết cả.

Dư Tiêu Tiêu khẽ cười một tiếng: “Hoắc Kình này cũng chỉ là một đứa con riêng thấp hèn, nhưng lại cướp đi sự nổi bật của mấy cậu ấm khác nhà họ Hoắc, anh ta như vậy chẳng phải tự tìm chết sao? Theo em thấy, anh ta xảy ra chuyện căn bản cũng hợp lý thôi”.

Sắc mặt Tiêu Phượng Nghi bỗng u ám, buông đôi đũa cạch một tiếng.

Ngay cả sắc mặt Tiêu Bình Sinh cũng có chút nặng nề khó coi khó tả.

“Tiêu Tiêu, cẩn thận lời nói”. Tiêu Định Bân cũng tối sầm mặt, mấy lời này của Dư Tiêu Tiêu thực sự có phần quá đáng.

Hoắc Kình là con riêng, nhưng đây cũng không phải sai lầm và khuyết điểm của anh ta. Lại nói, nếu theo lời cô ta, một người xuất sắc nổi bật thì đáng chết hay sao?

“Em nói sai hay sao? Người như Hoắc Kình, chết rồi thì chết thôi”.

Trong lòng Dư Tiêu Tiêu quả thực vui gần chết rồi, lúc trước nghe Triệu Như nói, Hoắc Kình đến nhà họ Dư cầu hôn Dư Kiều, trong lòng cô ta ôm cả một bụng tực.

Theo cô ta thấy, cậu ấm Hoắc Kình nổi danh của nhà họ Hoắc cũng đáng ghét giống hệt như cô công chúa nhỏ Dư Kiều được cưng chiều lúc trước vậy.

Rõ ràng mẹ mình mới là mối tình đầu của Dương Văn Xương, nhưng Tô Tẩm không biết xấu hổ lại ngáng một chân, kết quả mẹ cô ta trở thành kẻ thứ ba, trở thành vợ kế, còn cô ta làm con riêng cả mấy năm trời.

Rõ ràng Tô Tẩm mới là kẻ thứ ba, rõ ràng Dư Kiều mới phải là con riêng không thể thấy ánh sáng.

Một đứa con gái riêng, một đứa con trai ngoài giá thú, ha ha, đúng là trời sinh một đôi!

Mà bây giờ, Hoắc Kình chết rồi, đến lúc này, hai người Dư Kiều bọn họ cũng chỉ có thể làm một đôi quỷ uyên ương dưới âm phủ thôi!

Tiêu Phượng Nghi nhìn Dư Tiêu Tiêu, mỉa mai cười nhẹ một tiếng: “Vậy theo cô thấy, con riêng khắp thiên hạ này đều đáng chết sao?”

Tuy đối với phụ nữ mà nói, kẻ thứ ba và con riêng thực sự là tội không thể tha, nhưng mỗi một đứa trẻ đến với thế giới này, đều không phải do bản thân mình lựa chọn.

Hoắc Kình không làm chuyện gì tội ác tày trời, cũng chưa từng phóng hỏa giết người, anh ta cũng không đáng chết.

“Bà à, cháu chỉ cảm thấy, Hoắc Kình là con riêng thì nên biết rõ thân phận bản thân, anh ta về nước thì ngạo mạn không thôi, còn giẫm đạp anh em con vợ cả dưới chân, nổi bật xuất chúng, đây chẳng phải tự tìm đường chết sao?”

Ánh mắt Tiêu Phượng Nghi càng mỉa mai: “Vậy theo cô nói, một người cho dù có năng lực có tài hoa cũng không thể để lộ ra ngoài?”

Dư Tiêu Tiêu có chút mất kiên nhẫn: “Nếu anh ta đã là con riêng thấp hèn, thì nên giữ bổn phận của mình!”

“Con riêng thấp hèn, hay lắm”.

Ánh mắt Tiêu Phượng Nghi tức giận: “Bình Sinh, đi dọn hành lý, bây giờ chúng ta về”.

“Vâng!”. Tiêu Bình Sinh vội đứng dậy.

“Tiêu Tiêu, còn không mau xin lỗi bà đi!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom