-
Chương 87-89
Chương 87: Mùi hương
“Ôi cha, tình cảm của đôi vợ chồng son tốt quá nhỉ!”
“Đúng vậy, làm người ta hâm mộ ghê, cô Dư đúng là có phước!”
Mấy vị phu nhân nhà giàu trêu chọc khiến dám cô chiêu cách đó không xa nhìn sang bên này, trong mắt là tia hâm mộ lẫn ghen tỵ.
Trong lòng Dư Tiêu Tiêu vô cùng đắc ý, trên mặt lại đỏ ửng, thẹn thùng nhìn Tiêu Định Bân: “Biết rồi, anh mau đi đi, không cần để ý tới em”.
Tiêu Định Bân giơ tay vén tóc mai của cô ta lên sau tai: “Có việc thì gọi anh!”
“Vâng!”
Tiêu Định Bân lễ phép chào mấy phu nhân rồi quay về vườn.
Triệu Tấn Tây còn đang kéo Hoắc Kình Thiên nói chuyện: “Ôi trời, mấy năm ở nước ngoài sao mà sống hay thế...”
Anh ta lại khá hiểu biết tình hình trong nước bên kia, hàng năm chiến loạn, người chết vô số, mười mấy tuổi, Hoắc Kình đã bị ném sang nước ngoài, không người thân không bạn bè không tiền bạc, giữ được mạng cũng đã là khó rồi.
“Lúc ấy đâu còn nghĩ được gì, mỗi lần thức dậy chỉ có một ý nghĩ là không thể chết đói, không thể bị đám phần tử vũ trang kia bắt đi, nhất định phải sống sót...”
Hoắc Kình cười khẽ, những tình huống nguy hiểm, gió tanh mưa máu năm đó chỉ còn là câu chuyện tán gẫu trên bàn tiệc xã giao.
Trên đời này làm gì có sự đồng cảm chân chính, ví dụ, nếu dì Lâm cũng kể lại những nỗi khó khăn của mình thì chỉ khiến người ta chán ghét.
“So với anh, chúng tôi chỉ là những con chim hoàng yến được nuôi trong lồng“.
“Anh Triệu khiêm tốn qua, công trình vịnh Thiển Thuỷ kia anh làm rất xuất sắc, ông cụ nhà tôi lần nào cũng khen không ngớt miệng”.
Câu nói đầu tiên của Hoắc Kình đã nhắc tới trọng điểm, đây là hạng mục đắc ý nhất của Triệu Tấn Tây, còn là thành công nhất.
Hoắc Kình nói thế không phải là nịnh bợ sáo rỗng mà là thật sự khiến người ta cảm thấy thoải mái.
“Thật ra đây không phải công của một mình tôi, nếu không có Định Bân tư vấn, tôi cũng không thể thuận lợi hoàn thành!”
Triệu Tấn Tây kề sát ôm vai Tiêu Định Bân: “Đừng thấy cậu ta không bước ra khỏi nhà mà lầm, dù ở nhà dưỡng bệnh, học đại học cũng gián đoạn nhưng là thiên tài nổi tiếng của ngành kiến trúc, trong vịnh Thiển Thuỷ kia, toà nhà có giá bán cao nhất đều có công của cậu ta...”
“Danh tiếng của cậu chủ Tiêu đúng là như sấm bên tai. Hiện tại cậu Tiêu đã khoẻ mạnh, sau này có thể giương cánh trong giới kinh doanh, mong là Hoắc Kình tôi sẽ có cơ hội hợp tác...”
Hoắc Kình nói, mỉm cười vươn tay.
“Có thể hợp tác với cậu Hoắc cũng là vinh dự của chúng tôi!”
Tiêu Định Bân bắt tay Hoắc Kình.
Hai người đàn ông tuy cười nhưng trong mắt là sự không chịu thua.
Có thể gặp đối thủ xuất sắc là chuyện tốt. Như thế càng thúc đẩy lẫn nhau phát triển, chỉ có kẻ nhỏ mọn, ánh mắt thiển cận mới dùng thủ đoạn bỉ ổi kéo người khác xuống để mình đứng đầu.
Có người lớn tới, Tiêu Định Bân phải đi xã giao, tán gẫu với Hoắc Kình hai câu rồi đi tới bên phía khách.
Nhưng khi anh đi ngang người Hoắc Kình, anh ta bỗng kéo anh lại: “Cậu Tiêu, có thể mạn phép hỏi một câu là cậu dùng mùi hương gì không?”
Tiêu Định Bân giật mình: “Tôi không dùng hương liệu hay gì cả!”
Hoắc Kình nhíu mày, nhưng anh ta sẽ không lầm lẫn, mùi của Tiêu Định Bân không phải là nước hoa dành cho nam bình thường mà là một mùi thuốc đặc biệt có hơi đắng chát.
Mùi này thì anh ta chỉ mới ngửi được trên người A Kiều thôi.
“Cậu Hoắc?”, Tiêu Định Bân cúi đầu nhìn cánh tay đang túm lấy mình.
Hoắc Kình thả ra rồi nói: “Xin lỗi!”
Chương 88: Tìm người
“Không sao”, Tiêu Định Bân liếc nhìn anh ấy rồi rảo bước rời đi.
Triệu Tấn Tây tò mò hỏi: “Ban nãy cậu bị làm sao mà sắc mặt lạ thế?”
“Cậu Tiêu không cần ạ?”
Triệu Tấn Tây ngẫm nghĩ rồi nói: “Không, chúng tôi lớn lên từ nhỏ với nhau, tôi hiểu cậu ấy nhất, từ bé cậu ấy đã không thích mấy thứ này”.
“Thế ban nãy, anh có ngửi thấy mùi thuốc trên người anh ấy không?”
“Mùi thuốc?”, Triệu Tấn Tây khịt khịt mũi: “Không, à đúng rồi…”
Triệu Tấn Tây chợt nghĩ đến điều gì đó rồi nói: “Cháo mà tôi ăn hồi sáng có thuốc bắc, chắc mùi thuốc mà anh nói là mùi đó”.
“Nhưng trên người anh không có mùi”.
Hoắc Kình nhìn Triệu Tấn Tây rồi cẩn thận hỏi: “Vợ sắp cưới của anh Tiêu là cô cả nhà họ Dư, hay cô ấy biết về thuốc?”
“Biết cái con khỉ, chỉ là cái bình hoa thôi, nhưng nhà họ Dư có một đầu bếp rất giỏi, còn biết vài vị thuốc”.
Hoắc Kình: “Đầu bếp ư? Tên gì thế?”
Triệu Tấn Tây vừa định trả lời thì có một người làm đến nói: “Anh Triệu, cậu chủ bảo anh đến đón tiếp vài vị khách hộ, hình như là mấy cậu chủ nhà họ Phó và Cố. À, cậu chủ nhà họ Tạ cũng từ nước ngoài về, họ đi cùng với nhau”.
Triệu Tấn Tây nghe xong thì vui vẻ nói: “Anh Trường Cẩm cũng về cơ à? Ừm, tôi đi ngay đây”, vì vui quá nên Triệu Tấn Tây phớt Hoắc Kình rồi vội vàng bỏ đi luôn.
Tính ra thì Tạ Trường Cẩm đã xuất ngoại được gần một năm rồi, nhưng đây là lần đầu tiên về nước, mấy anh em bọn họ tụ được một hôm thật sự quá khó.
“Cậu Hoắc, cậu Triệu xưa nay đều có tính cách như vậy nên anh đừng để bụng nhé ạ”, quản gia vội nói đỡ cho Triệu Tấn Tây, dẫu sao anh ấy bỏ Hoắc Kình ở lại rồi chạy mất dạng như vậy cũng hơi mất lịch sự.
Hoắc Kình mỉm cười nói: “Anh Triệu có tính cách phóng khoáng, không coi trọng tiểu tiết, tôi thấy hay mà”.
“Vậy mời cậu cứ tự nhiên, có gì thì cứ gọi tôi nhé”.
“Cho tôi hỏi nhà bếp ở đâu?”
“Cậu Hoắc cần gì cứ nói với tôi là được”.
“Không phiền đến mọi người, tôi nghe anh Triệu boả nhà mình có một đầu bếp giỏi lắm nên muốn đi gặp thôi, mấy hôm nữa tôi định tổ chức một bữa tiệc nên đang tìm đầu bếp phù hợp”.
Quản gia không chút nghi ngờ mà nói ngay: “Thế để tôi sai người dẫn cậu đi”.
Hoắc Kình nói cảm ơn, sau đó đi theo người làm đến nhà chính.
“Anh Hoắc, nhà bếp đây ạ, xin hỏi anh muốn tìm đầu bếp nào?”
Hoắc Kình vẫn chưa hỏi Triệu Tấn Tây được tên của đầu bếp kia nên nói: “Tôi vào trong xem được không?”
“Được chứ ạ”.
Hoắc Kình đi vào, nhưng chỉ có đúng ba người ở trong căn bếp rộng rãi.
Hôm nay ông cụ Tiêu mừng thọ, khách khứa cùng họ hàng đều dùng bữa ở đây, vì thế bếp ở nhà chính gần như không có việc gì.
Hoắc Kình nhìn ba người đó thì thấy có hai người phụ nữ trung niên đã ngoài 40, còn một người đàn ông trung niên cao lớn.
Song lại không có người mà anh ta cần tìm.
“Đầu bếp ở đây hết rồi à?”, Hoắc Kình hỏi.
Chương 89: Tối nay, anh chờ em
Một người phụ nữ trung niên trong số đó đang định lên tiếng thì người bên cạnh bà ấy khẽ huých một cái rồi cười nói: “Thưa cậu, cậu có gì căn dặn ạ?”
Khách khứa đến đây hôm nay đều rất quý phái, nếu có việc gì cần nhờ họ làm thì kiểu gì cũng chi tiền rất mạnh, thế thì họ cần gì gọi A Kiều ra để phải chia mất cơ hội.
Hoắc Kình thấy hơi thất vọng: “Không có gì, mọi người làm việc tiếp đi”.
Nói rồi, anh ta quay người bỏ đi.
Ba người kia không khỏi thấy mất mát.
Hoắc Kình vừa rời khỏi nhà chính thì Dư Kiều đến, Tiêu Phượng Nghi không được khoẻ nên không tham gia bữa tiệc này. Dư Kiều nhớ mấy hôm trước bà ấy ăn uống không ngon miệng nên đã chuẩn bị riêng cho bà ấy một món canh khai vị.
Cô vừa chuẩn bị xong nguyên liệu thì cửa phòng bếp bị người ở bên ngoài mở ra.
Dư Kiều vô thức ngẩng đầu lên thì va ngay vào tầm mắt của Hoắc Kình, rau trên tay cô rơi hết xuống thớt, mấy người trong bếp cũng tò mò dừng mọi việc lại để nhòm ngó.
“Mấy người ra ngoài trước đi”, Hoắc Kình trầm giọng nói.
Vì trông anh ta cao quý uy nghiêm, một cảm giác áp bức vô hình khiến người ta không dám trái lời nên người người khác đều ngoan ngoãn bỏ đồ trong tay xuống rồi đi hết ra ngoài.
Hoắc Kình đóng cửa lại.
Dư Kiều lùi lại một bước, đến khi lưng dựa vào chiếc tủ lạnh ở phía sau, không còn đường lùi nữa.
“Dư Văn Xương bảo em có chồng sắp cưới rồi?”, Hoắc Kình chậm rãi lên tiếng, bờ môi mỏng cong lên nụ cười tự giễu: “A Kiều, thế anh là gì của em?”
Không chờ cô trả lời, anh ta hỏi tiếp: “Còn nữa, tại sao em lại ở đây? Tại sao lại thành đầu bếp nhà họ Tiêu? Em cố ý trốn anh hay nhà họ Dư đang bắt nạt em?”
Anh hỏi một câu lại tiến thêm một bước, cuối cùng thì đã đứng trước mặt Dư Kiều và cách cô một khoảng rất nhỏ.
Dư Kiều hít sâu một hơi rồi lấy giấy bút trong túi ra viết thật nhanh: “Đây là nhà họ Tiêu, anh đừng có làm bậy. Tối nay, anh hãy chờ tôi ở chỗ cũ, tôi sẽ nói mọi chuyện cho anh biết”.
Hoắc Kình siết chặt tờ giấy, có lẽ vì hai chữ “chỗ củ” nên nét mặt sa sầm của anh ta mới giảm bớt phần nào: “Ừ, tối nay anh sẽ chờ em ở đó”.
Dư Kiều khẽ thở phào một hơi, sau đó giơ tay ra hiệu bảo anh ta mau đi đi.
Hoắc Kình bỏ mảnh giấy đó vào trong túi, sau đó giơ tay lên khẽ vuốt ve đuôi mắt của Dư Kiều: “A Kiều, anh từng nói em là người của anh, từ cả chục năm trước rồi”.
Dư Kiều nghiêng mặt sang một bên tránh đi, nhưng Hoắc Kình chợt cúi đầu xuống rồi hôn lên trán cô: “Tối nay, anh chờ em”.
Anh ta quay người đi ra ngoài, đang định mở cửa bếp thì bên ngoài có người đi vào: “A Kiều, em nấu món gì ngon thế, cho anh xin một bát nào…”
Triệu Tấn Tây gào lên, nhưng khi nhìn thấy Hoắc Kình thì chợt sững người: “Sao anh Hoắc lại ở đây?”
Song, Hoắc Kình lại phớt Triệu Tấn Tây rồi nhìn về phía Tiêu Định Bân đang đứng ở phía sau cách đó không xa. Tiêu Định Bân cũng nhìn anh ta, nhưng với đôi mắt thâm trầm.
“Sao anh Hoắc lại đến nhà bếp của chúng tôi?”, Tiêu Định Bân lên tiếng hỏi rồi bước tới gần.
“Ban nãy, bụng tôi hơi khó chịu nên định đi kiếm chút đồ ăn”.
“Hả? Sao anh không nếm thử tay nghề của nhà hàng nhận được sao Michellin mà lại lặn lội đến tận đây?”
Hoắc Kình cười đáp: “Anh Tiêu muốn nói gì?”
“Anh Hoắc có ý đồ gì à?”
“Anh Tiêu nặng lời rồi, tôi chỉ đến kiếm bát cháo thôi. À, anh Tiêu này, cô đầu bếp này nhà anh được lắm đấy!”
“Ôi cha, tình cảm của đôi vợ chồng son tốt quá nhỉ!”
“Đúng vậy, làm người ta hâm mộ ghê, cô Dư đúng là có phước!”
Mấy vị phu nhân nhà giàu trêu chọc khiến dám cô chiêu cách đó không xa nhìn sang bên này, trong mắt là tia hâm mộ lẫn ghen tỵ.
Trong lòng Dư Tiêu Tiêu vô cùng đắc ý, trên mặt lại đỏ ửng, thẹn thùng nhìn Tiêu Định Bân: “Biết rồi, anh mau đi đi, không cần để ý tới em”.
Tiêu Định Bân giơ tay vén tóc mai của cô ta lên sau tai: “Có việc thì gọi anh!”
“Vâng!”
Tiêu Định Bân lễ phép chào mấy phu nhân rồi quay về vườn.
Triệu Tấn Tây còn đang kéo Hoắc Kình Thiên nói chuyện: “Ôi trời, mấy năm ở nước ngoài sao mà sống hay thế...”
Anh ta lại khá hiểu biết tình hình trong nước bên kia, hàng năm chiến loạn, người chết vô số, mười mấy tuổi, Hoắc Kình đã bị ném sang nước ngoài, không người thân không bạn bè không tiền bạc, giữ được mạng cũng đã là khó rồi.
“Lúc ấy đâu còn nghĩ được gì, mỗi lần thức dậy chỉ có một ý nghĩ là không thể chết đói, không thể bị đám phần tử vũ trang kia bắt đi, nhất định phải sống sót...”
Hoắc Kình cười khẽ, những tình huống nguy hiểm, gió tanh mưa máu năm đó chỉ còn là câu chuyện tán gẫu trên bàn tiệc xã giao.
Trên đời này làm gì có sự đồng cảm chân chính, ví dụ, nếu dì Lâm cũng kể lại những nỗi khó khăn của mình thì chỉ khiến người ta chán ghét.
“So với anh, chúng tôi chỉ là những con chim hoàng yến được nuôi trong lồng“.
“Anh Triệu khiêm tốn qua, công trình vịnh Thiển Thuỷ kia anh làm rất xuất sắc, ông cụ nhà tôi lần nào cũng khen không ngớt miệng”.
Câu nói đầu tiên của Hoắc Kình đã nhắc tới trọng điểm, đây là hạng mục đắc ý nhất của Triệu Tấn Tây, còn là thành công nhất.
Hoắc Kình nói thế không phải là nịnh bợ sáo rỗng mà là thật sự khiến người ta cảm thấy thoải mái.
“Thật ra đây không phải công của một mình tôi, nếu không có Định Bân tư vấn, tôi cũng không thể thuận lợi hoàn thành!”
Triệu Tấn Tây kề sát ôm vai Tiêu Định Bân: “Đừng thấy cậu ta không bước ra khỏi nhà mà lầm, dù ở nhà dưỡng bệnh, học đại học cũng gián đoạn nhưng là thiên tài nổi tiếng của ngành kiến trúc, trong vịnh Thiển Thuỷ kia, toà nhà có giá bán cao nhất đều có công của cậu ta...”
“Danh tiếng của cậu chủ Tiêu đúng là như sấm bên tai. Hiện tại cậu Tiêu đã khoẻ mạnh, sau này có thể giương cánh trong giới kinh doanh, mong là Hoắc Kình tôi sẽ có cơ hội hợp tác...”
Hoắc Kình nói, mỉm cười vươn tay.
“Có thể hợp tác với cậu Hoắc cũng là vinh dự của chúng tôi!”
Tiêu Định Bân bắt tay Hoắc Kình.
Hai người đàn ông tuy cười nhưng trong mắt là sự không chịu thua.
Có thể gặp đối thủ xuất sắc là chuyện tốt. Như thế càng thúc đẩy lẫn nhau phát triển, chỉ có kẻ nhỏ mọn, ánh mắt thiển cận mới dùng thủ đoạn bỉ ổi kéo người khác xuống để mình đứng đầu.
Có người lớn tới, Tiêu Định Bân phải đi xã giao, tán gẫu với Hoắc Kình hai câu rồi đi tới bên phía khách.
Nhưng khi anh đi ngang người Hoắc Kình, anh ta bỗng kéo anh lại: “Cậu Tiêu, có thể mạn phép hỏi một câu là cậu dùng mùi hương gì không?”
Tiêu Định Bân giật mình: “Tôi không dùng hương liệu hay gì cả!”
Hoắc Kình nhíu mày, nhưng anh ta sẽ không lầm lẫn, mùi của Tiêu Định Bân không phải là nước hoa dành cho nam bình thường mà là một mùi thuốc đặc biệt có hơi đắng chát.
Mùi này thì anh ta chỉ mới ngửi được trên người A Kiều thôi.
“Cậu Hoắc?”, Tiêu Định Bân cúi đầu nhìn cánh tay đang túm lấy mình.
Hoắc Kình thả ra rồi nói: “Xin lỗi!”
Chương 88: Tìm người
“Không sao”, Tiêu Định Bân liếc nhìn anh ấy rồi rảo bước rời đi.
Triệu Tấn Tây tò mò hỏi: “Ban nãy cậu bị làm sao mà sắc mặt lạ thế?”
“Cậu Tiêu không cần ạ?”
Triệu Tấn Tây ngẫm nghĩ rồi nói: “Không, chúng tôi lớn lên từ nhỏ với nhau, tôi hiểu cậu ấy nhất, từ bé cậu ấy đã không thích mấy thứ này”.
“Thế ban nãy, anh có ngửi thấy mùi thuốc trên người anh ấy không?”
“Mùi thuốc?”, Triệu Tấn Tây khịt khịt mũi: “Không, à đúng rồi…”
Triệu Tấn Tây chợt nghĩ đến điều gì đó rồi nói: “Cháo mà tôi ăn hồi sáng có thuốc bắc, chắc mùi thuốc mà anh nói là mùi đó”.
“Nhưng trên người anh không có mùi”.
Hoắc Kình nhìn Triệu Tấn Tây rồi cẩn thận hỏi: “Vợ sắp cưới của anh Tiêu là cô cả nhà họ Dư, hay cô ấy biết về thuốc?”
“Biết cái con khỉ, chỉ là cái bình hoa thôi, nhưng nhà họ Dư có một đầu bếp rất giỏi, còn biết vài vị thuốc”.
Hoắc Kình: “Đầu bếp ư? Tên gì thế?”
Triệu Tấn Tây vừa định trả lời thì có một người làm đến nói: “Anh Triệu, cậu chủ bảo anh đến đón tiếp vài vị khách hộ, hình như là mấy cậu chủ nhà họ Phó và Cố. À, cậu chủ nhà họ Tạ cũng từ nước ngoài về, họ đi cùng với nhau”.
Triệu Tấn Tây nghe xong thì vui vẻ nói: “Anh Trường Cẩm cũng về cơ à? Ừm, tôi đi ngay đây”, vì vui quá nên Triệu Tấn Tây phớt Hoắc Kình rồi vội vàng bỏ đi luôn.
Tính ra thì Tạ Trường Cẩm đã xuất ngoại được gần một năm rồi, nhưng đây là lần đầu tiên về nước, mấy anh em bọn họ tụ được một hôm thật sự quá khó.
“Cậu Hoắc, cậu Triệu xưa nay đều có tính cách như vậy nên anh đừng để bụng nhé ạ”, quản gia vội nói đỡ cho Triệu Tấn Tây, dẫu sao anh ấy bỏ Hoắc Kình ở lại rồi chạy mất dạng như vậy cũng hơi mất lịch sự.
Hoắc Kình mỉm cười nói: “Anh Triệu có tính cách phóng khoáng, không coi trọng tiểu tiết, tôi thấy hay mà”.
“Vậy mời cậu cứ tự nhiên, có gì thì cứ gọi tôi nhé”.
“Cho tôi hỏi nhà bếp ở đâu?”
“Cậu Hoắc cần gì cứ nói với tôi là được”.
“Không phiền đến mọi người, tôi nghe anh Triệu boả nhà mình có một đầu bếp giỏi lắm nên muốn đi gặp thôi, mấy hôm nữa tôi định tổ chức một bữa tiệc nên đang tìm đầu bếp phù hợp”.
Quản gia không chút nghi ngờ mà nói ngay: “Thế để tôi sai người dẫn cậu đi”.
Hoắc Kình nói cảm ơn, sau đó đi theo người làm đến nhà chính.
“Anh Hoắc, nhà bếp đây ạ, xin hỏi anh muốn tìm đầu bếp nào?”
Hoắc Kình vẫn chưa hỏi Triệu Tấn Tây được tên của đầu bếp kia nên nói: “Tôi vào trong xem được không?”
“Được chứ ạ”.
Hoắc Kình đi vào, nhưng chỉ có đúng ba người ở trong căn bếp rộng rãi.
Hôm nay ông cụ Tiêu mừng thọ, khách khứa cùng họ hàng đều dùng bữa ở đây, vì thế bếp ở nhà chính gần như không có việc gì.
Hoắc Kình nhìn ba người đó thì thấy có hai người phụ nữ trung niên đã ngoài 40, còn một người đàn ông trung niên cao lớn.
Song lại không có người mà anh ta cần tìm.
“Đầu bếp ở đây hết rồi à?”, Hoắc Kình hỏi.
Chương 89: Tối nay, anh chờ em
Một người phụ nữ trung niên trong số đó đang định lên tiếng thì người bên cạnh bà ấy khẽ huých một cái rồi cười nói: “Thưa cậu, cậu có gì căn dặn ạ?”
Khách khứa đến đây hôm nay đều rất quý phái, nếu có việc gì cần nhờ họ làm thì kiểu gì cũng chi tiền rất mạnh, thế thì họ cần gì gọi A Kiều ra để phải chia mất cơ hội.
Hoắc Kình thấy hơi thất vọng: “Không có gì, mọi người làm việc tiếp đi”.
Nói rồi, anh ta quay người bỏ đi.
Ba người kia không khỏi thấy mất mát.
Hoắc Kình vừa rời khỏi nhà chính thì Dư Kiều đến, Tiêu Phượng Nghi không được khoẻ nên không tham gia bữa tiệc này. Dư Kiều nhớ mấy hôm trước bà ấy ăn uống không ngon miệng nên đã chuẩn bị riêng cho bà ấy một món canh khai vị.
Cô vừa chuẩn bị xong nguyên liệu thì cửa phòng bếp bị người ở bên ngoài mở ra.
Dư Kiều vô thức ngẩng đầu lên thì va ngay vào tầm mắt của Hoắc Kình, rau trên tay cô rơi hết xuống thớt, mấy người trong bếp cũng tò mò dừng mọi việc lại để nhòm ngó.
“Mấy người ra ngoài trước đi”, Hoắc Kình trầm giọng nói.
Vì trông anh ta cao quý uy nghiêm, một cảm giác áp bức vô hình khiến người ta không dám trái lời nên người người khác đều ngoan ngoãn bỏ đồ trong tay xuống rồi đi hết ra ngoài.
Hoắc Kình đóng cửa lại.
Dư Kiều lùi lại một bước, đến khi lưng dựa vào chiếc tủ lạnh ở phía sau, không còn đường lùi nữa.
“Dư Văn Xương bảo em có chồng sắp cưới rồi?”, Hoắc Kình chậm rãi lên tiếng, bờ môi mỏng cong lên nụ cười tự giễu: “A Kiều, thế anh là gì của em?”
Không chờ cô trả lời, anh ta hỏi tiếp: “Còn nữa, tại sao em lại ở đây? Tại sao lại thành đầu bếp nhà họ Tiêu? Em cố ý trốn anh hay nhà họ Dư đang bắt nạt em?”
Anh hỏi một câu lại tiến thêm một bước, cuối cùng thì đã đứng trước mặt Dư Kiều và cách cô một khoảng rất nhỏ.
Dư Kiều hít sâu một hơi rồi lấy giấy bút trong túi ra viết thật nhanh: “Đây là nhà họ Tiêu, anh đừng có làm bậy. Tối nay, anh hãy chờ tôi ở chỗ cũ, tôi sẽ nói mọi chuyện cho anh biết”.
Hoắc Kình siết chặt tờ giấy, có lẽ vì hai chữ “chỗ củ” nên nét mặt sa sầm của anh ta mới giảm bớt phần nào: “Ừ, tối nay anh sẽ chờ em ở đó”.
Dư Kiều khẽ thở phào một hơi, sau đó giơ tay ra hiệu bảo anh ta mau đi đi.
Hoắc Kình bỏ mảnh giấy đó vào trong túi, sau đó giơ tay lên khẽ vuốt ve đuôi mắt của Dư Kiều: “A Kiều, anh từng nói em là người của anh, từ cả chục năm trước rồi”.
Dư Kiều nghiêng mặt sang một bên tránh đi, nhưng Hoắc Kình chợt cúi đầu xuống rồi hôn lên trán cô: “Tối nay, anh chờ em”.
Anh ta quay người đi ra ngoài, đang định mở cửa bếp thì bên ngoài có người đi vào: “A Kiều, em nấu món gì ngon thế, cho anh xin một bát nào…”
Triệu Tấn Tây gào lên, nhưng khi nhìn thấy Hoắc Kình thì chợt sững người: “Sao anh Hoắc lại ở đây?”
Song, Hoắc Kình lại phớt Triệu Tấn Tây rồi nhìn về phía Tiêu Định Bân đang đứng ở phía sau cách đó không xa. Tiêu Định Bân cũng nhìn anh ta, nhưng với đôi mắt thâm trầm.
“Sao anh Hoắc lại đến nhà bếp của chúng tôi?”, Tiêu Định Bân lên tiếng hỏi rồi bước tới gần.
“Ban nãy, bụng tôi hơi khó chịu nên định đi kiếm chút đồ ăn”.
“Hả? Sao anh không nếm thử tay nghề của nhà hàng nhận được sao Michellin mà lại lặn lội đến tận đây?”
Hoắc Kình cười đáp: “Anh Tiêu muốn nói gì?”
“Anh Hoắc có ý đồ gì à?”
“Anh Tiêu nặng lời rồi, tôi chỉ đến kiếm bát cháo thôi. À, anh Tiêu này, cô đầu bếp này nhà anh được lắm đấy!”