-
Chương 66-68
Chương 66: Tức tối
Dư Kiều chậm rãi gọi tên cô ta, Dư Tiêu Tiêu đang nằm trên giường ngay lập tức bật dậy: “Dư Kiều? Sao lại là mày? Triệu Cường đâu…”
Điện thoại đã bị cúp.
Dư Tiêu Tiêu hoảng hốt gọi lại, nhưng vẫn bị cúp máy.
“Chuyện quái gì đang xảy ra vậy!”, Dư Tiêu Tiêu tức giận rống lên, ném thẳng điện thoại lên giường.
“Được rồi, chúng ta tiếp tục nào…”, Kiều Cảnh Minh xoay người đè lên, Dư Tiêu Tiêu trong lòng đang bất an, không tránh hỏi có chút mất hứng.
Nhưng nghĩ tới kế hoạch lần này là ở nhà họ Dư, ả Dư Kiều đó có mọc thêm cánh cũng không thể thoát ra được, vả lại Triệu Cường thân hình to lớn vạm vỡ, xử lí một con ranh như Dư Kiều chẳng phải dễ như trở bàn tay sao?
Bản thân cô ta cùng với Kiều Cảnh Minh lén lút gặp nhau cũng không dễ, qua đêm nay, không biết tới khi nào mới lại có thể hẹn lần nữa, đương nhiên cũng không muốn lãng phí cơ hội này.
Nhưng rất nhanh, điện thoại lại reo lên, là một tin nhắn.
“Em tắt máy không được sao?”, Kiều Cảnh Minh cũng bắt đầu thấy khó chịu, Dư Tiêu Tiêu trầm mặt vươn tay cầm lấy điện thoại, chuẩn bị tắt nguồn thì phát hiện là số của Triệu Cường gửi tin nhắn tới.
Cô ta suy nghĩ, mặc kệ sự khó chịu của Kiều Cảnh Minh, mở ra hòm thư.
Chỉ là vừa mới đọc qua, sắc mặt Dư Tiêu Tiêu bỗng chốc chuyển sang trắng bệch.
Cô ta đẩy Kiều Cảnh Minh ra, nhặt vội quần áo mặc vào: “Em phải đi đây, ngày khác hãy gặp!”
“Xảy ra chuyện gì?”, Kiều Cảnh Minh trông sắc mặt trắng đến dọa người của cô ta thì cũng không khỏi có chút hoảng loạn.
Kể ra thì dù hắn cảm thấy việc vụng trộm với Dư Tiêu Tiêu rất kích thích, nếu có thể cắm một cặp sừng dài ở trên đầu cậu Tiêu thì cũng là một chiến tích ghê gớm, nhưng trên thực tế, hắn chưa bao giờ dám nói ra, nhà họ Tiêu vốn không phải là đối tượng mà hắn có thể dễ dàng đắc tội, sợ là dù có mười nhà họ Kiều cũng không đấu lại nhà họ Tiêu.
“Anh đừng quan tâm, là chuyện trong nhà em”. Dư Tiêu Tiêu mặc xong quần áo, lấy chìa khóa xe đi ra ngoài.
Kiều Cảnh Minh cũng xuống giường: “Có cần anh đưa em về không? Trông sắc mặt em không được tốt lắm”.
Dư Tiêu Tiêu lập tức từ chối: “Tốt nhất hai người chúng ta nên hạn chế xuất hiện cùng nhau ở bên ngoài, nếu bị người khác thấy thì coi như xong, anh ở đây, chờ điện thoại của em”.
Kiều Cảnh Minh nhìn cô ta đeo khẩu trang, đội mũ vội vã đi ra khỏi phòng rồi ung dung nằm lại trên giường.
Đang sung sướng như vậy mà lại bị quấy rầy, Kiều Cảnh Minh không khỏi cảm thấy ủy khuất.
Kiều Cảnh Minh lấy điện thoại bấm gọi. “Cục cưng à, bây giờ em có rảnh không…”
Dư Tiêu Tiêu ở trong thang máy, gọi cho Triệu Cường mấy lần nhưng bên kia đều không nghe máy
Cô ta lại mở tin nhắn, cẩn thận xem lại một lượt, càng xem càng sợ hãi.
Rốt cuộc thì con khốn Dư Kiều đó thoát được bằng cách nào, tên Triệu Cường này đúng là đồ vô dụng, ngay cả một con đàn bà cũng không xử lí được!
Nhưng điều quan trọng nhất bây giờ là cô ta không được để cho Dư Kiều nói ra chân tướng, nếu đúng như lời Dư Kiều nói, cô đã đem toàn bộ chi tiết sự việc viết ra, còn có bí mật dưới tầng hầm, lỡ như con nhỏ đó xảy ra chuyện, email đó sẽ được phát tán trong vòng 24 giờ.
Dư Tiêu Tiêu càng nghĩ càng tức, lúc lên xe, cô ta đã không kìm nén được mà đá vào cửa xe.
Cô ta cũng không cách nào chuyển toàn bộ máu trên người Dư Kiều sang cho mình, nếu nhà họ Tiêu nhận được email đó, chỉ cần xét nghiệm nhóm máu là sẽ phát hiện ra, đến khi ấy, cô ta chắc chắn sẽ tiêu đời.
Con đ* hèn hạ này, đáng lẽ cô ta nên đề phòng sự gian xảo của Dư Kiều, loại người này thì phải đánh gãy hai chân mới được.
Dư Tiêu Tiêu ôm một bụng tức, nhịn tới mức sắp nổ tung, xe chạy như bay suốt quãng đường.
Chương 67: Cắt bỏ tử cung
Lúc đi qua một ngã tư, Dư Tiêu Tiêu không để ý có một cụ già đang băng qua đường, đợi đến khi cô ta nhìn rõ là phía trước có người, mới bất ngờ đạp phanh nhưng đã muộn.
Dù cho chiếc xe đã giảm tốc độ, nhưng cụ già đó vẫn bị hất văng ra xa vài mét, túi khí an toàn cũng đã tự động bật ra, nhưng với lực va chạm mạnh, Dư Tiêu Tiêu cũng đau đến suýt ngất đi.
Chẳng bao lâu có một chiếc xe đi ngang dừng lại, có người đã gọi điện báo cảnh sát.
Dư Tiêu Tiêu nhịn đau với lấy điện thoại gọi cho Triệu Như, bất chợt thấy bụng dưới đau nhói. Dưới thân có một dòng nhiệt nóng ào ạt chảy xuống, cô ta theo bản năng nhìn xuống, chiếc váy màu kem đang mặc trên người lúc này đã bị máu tươi nhuộm đỏ cả một mảng…
Dư Tiêu Tiêu thấy dưới thân đột nhiên không ngừng chảy máu liền bị dọa cho khiếp sợ, âm thanh của Triệu Như truyền đến, cô ta lập tức mất kiểm soát khóc thét lên: “Mẹ, cứu con, cứu con… con bị chảy rất nhiều máu, con sắp chết rồi…”
Tại bệnh viện tư nhân.
Sắc mặt Triệu Như trắng bệch, nhìn chăm chăm vào ánh đèn đỏ trên cửa phòng mổ trước mặt.
Dư Tiêu Tiêu mang thai, vừa rồi vì bị tai nạn giao thông, đã bị sảy rồi.
Triệu Như lúc này đang vô cùng lo lắng, nếu như không phải biết con gái mình trước giờ chưa từng cùng Tiêu Định Bân lên giường, có lẽ bà ta đã thông báo cho toàn bộ người trong nhà họ Tiêu biết, huống chi đây còn là cơ hội tốt để con gái bà ta tranh thủ nhận được sự đồng cảm từ mọi người, để nhà họ Tiêu càng thêm thương xót Dư Tiêu Tiêu cô ta.
Nhưng hiện tại, điều Triệu Như quan tâm là việc Dư Tiêu Tiêu bị sảy thai tuyệt đối không thể tiết lộ ra ngoài, không thể lộ ra bất cứ thứ gì.
Cửa phòng mổ được mở bung, y tá tay dính đầy máu vội vã chạy ra: “Ai là người nhà của bệnh nhân, tử cung của bệnh nhân bị tổn thương quá nặng, chảy rất nhiều máu, cần tiến hành phẫu thuật cắt bỏ tử cung…”
“Cái gì?”, Triệu Như hét lên, bị một cơn choáng váng, ngồi bệt xuống ghế tựa đằng sau.
“Tình trạng hiện tại của bệnh nhân rất nguy kịch, cần phải phẫu thuật ngay lập tức, người nhà hãy mau kí tên…”
“Không còn cách nào khác sao?”. Không thể giữ lại tử cung sao? Con bé vẫn còn chưa sinh con mà…”
Triệu Như nắm chặt tay y tá, nước mắt liên tục trào ra: “Tôi đi cầu xin bác sĩ, nhất định không được cắt tử cung của con gái tôi, phải giữ lại tử cung…”
“Bác không nên làm chậm trễ thời gian nữa! Bệnh nhân mất máu trầm trọng, bất cứ lúc nào cũng có thể nguy hiểm đến tính mạng…”
“Vậy cứ tiến hành phẫu thuật cắt bỏ tử cung đi”.
Dư Văn Xương vẫn im lặng nãy giờ mới mở miệng.
“Không được!”. Triệu Như khóc nấc lên: “Con gái tôi vẫn chưa kết hôn, chưa sinh con, nếu cắt bỏ tử cung thì sau này nó phải làm sao? Nó làm sao kết hôn được…”
“Thế bà muốn thấy nó chết vì mất máu à?”
Dư Văn Xương vừa tức giận vừa đau lòng: “Sự việc đã đến bước này rồi, bảo toàn mạng sống mới là quan trọng nhất, nếu người chết rồi, đừng nói đến kết hôn sinh con, việc gì cũng đều không thể làm được nữa, đến lúc đó bà có hối hận cũng không kịp”.
Triệu Như khóc thút thít: “Tôi không đồng ý! Tôi không thể đồng ý…”
“Tôi đi kí tên, bà để bác sĩ chuẩn bị làm phẫu thuật đi!”, Dư Văn Xương đi cùng với y tá, Triệu Như ngã khụy xuống đất, khóc đến xé ruột xé gan.
Tại sao chuyện này lại xảy ra?
Con gái bà ta sắp gả vào nhà họ Tiêu, sắp trở thành bà Tiêu, sao lại phát sinh tai nạn thảm thiết như vậy!
Còn chuyện cụ già bị đâm chết đó cũng không có gì đáng lo ngại, nhà họ Dư có tiền, bồi thường một khoản tiền lớn là coi như đã giải quyết xong.
,
Chương 68: Dư Tiêu Tiêu mất khả năng sinh con
Nhưng Tiêu Tiêu lại để có thai…
Cũng tại bà ta bình thường quá nuông chiều cô con gái duy nhất này nên thành ra mới biến Dư Tiêu Tiêu thành người có tính cách ngông cuồng, vô pháp vô thiên. Đã thế, cô ta còn dám cả gan qua mặt Tiêu Định Bân và nhà họ Tiêu để gian díu với người đàn ông khác.
Dư Văn Xương nhanh chóng ký tên, đèn trong phòng phẫu thuật lại bật sáng.
Triệu Như tuyệt vọng nhìn cánh cửa đóng chặt, sau đó khóc mãi không thôi.
Dư Văn Xương phát bực vì tiếng khóc của bà ta nên không nhịn được mắng: “Là con gái ngoan do bà nuôi dưỡng đấy, làm ra chuyện đáng xấu hổ đó rồi còn bắt tôi phải đến thu dọn cho. Tôi cảnh cáo bà, tốt nhất bà nên cầu cho cả đời này nhà họ Tiêu cũng không biết chuyện đáng xấu hổ ngày hôm nay, không thì cả nhà họ Dư chờ chôn cùng với con gái bà đi”.
“Tiêu Tiêu cũng là con gái ông cơ mà? Giờ xảy ra chuyện này, ông không thương xót con bé thì thôi, còn quay ra mắng tôi…”
“Nếu nó không làm ra chuyện đáng xấu hổ thì có lâm vào tình cảnh như giờ không? Tôi nói cho bà biết, nhà chúng ta có được địa vị như này ở kinh đô là dựa vào mối quan hệ với nhà họ Tiêu, từ đó người ta mới coi trọng tôi. Nếu chuyện hôn ước đổ bể thì tôi sẽ li hôn với bà ngay”.
Dư Văn Xương càng nghĩ càng tức, sau đó không thèm để ý đến Triệu Như nữa mà châm một điếu thuốc rồi đi ra chỗ khác hút.
Triệu Như trơ mắt nhìn bóng lưng rời đi của ông ta, sau đó tức đến mức càng khóc to hơn.
Đúng là tên khốn vô lương tâm, bà ta đã cho qua chuyện ông ta cặp kè bên ngoài rồi ăn chơi bù khú, nhưng không ngờ ông ta có thể ích kỷ đến mức này.
Tiêu Tiêu là con gái ruột của ông ta, lẽ nào con gái không còn giá trị lợi dụng nữa thì sẽ bị đá đi hay sao?
Triệu Như chỉ thấy lòng mình nguội lạnh, nhưng tất cả những gì hôm nay bà ta có đều nhờ kết mối lương duyên với Dư Văn Xương, bà ta đã quen với cuộc sống ăn sung mặc sướng rồi nên giờ không muốn nhớ lại những ngày tháng khổ cực nữa.
Chuyện hôn ước của Tiêu Tiêu với nhà họ Tiêu nhất định phải giữ cho bằng được, dù bằng giá nào cũng phải giữ.
Nhưng một người phụ nữ không thể sinh con thì đâu có gia đình có thế lực nào muốn một người như vậy làm chủ gia đình.
Rốt cuộc phải làm sao, phải làm sao đây…
Dư Kiều đợi đến sáng mà vẫn không thấy Dư Tiêu Tiêu trở về.
Cô ngẫm nghĩ rồi lại gọi cho Dư Tiêu Tiêu.
Điện thoại rất nhanh được kết nối, nhưng người nghe máy lại là Triệu Như, giọng nói bà ta khàn đặc vì khóc, nhưng vừa lên tiếng đã mắng chửi: “Thằng khốn này, mày là tài xế theo sát Tiêu Tiêu cả ngày cơ mà, giờ con bé xảy ra chuyện rồi, mạng của năm người nhà mày gộp lại cũng không đền được đâu…”
Dư Tiêu Tiêu xảy ra chuyện ư? Dư Kiều khẽ nhíu mày, Triệu Như mắng nhiếc một hồi xong thì cúp máy.
Dư Kiều chầm chậm bỏ điện thoại xuống, đương nhiên cô không phải người viết email rồi gửi cho nhiều này, vì cô nào biết cách liên lạc với người của nhà họ Tiêu.
Nhưng vì tình huống tối nay, để bảo vệ mình mà cô đã nảy ra suy nghĩ này.
Nếu một ngày, cô mất đi tất cả và bị giết chết một cách im hơi lặng tiếng, vậy thì những chuyện xấu mà Dư Văn Xương, Triệu Như và Dư Tiêu Tiêu làm lẽ nào cũng được chôn vùi theo cô hay sao?
Cô không thể nói, nhưng cô có thể viết.
Dù có phải xuống địa ngục thì cô cũng phải đòi lại công bằng cho những gì mà hai mẹ con cô đã phải chịu đựng.
Triệu Cường vẫn không thể cử động, hắn chỉ biết kinh hãi nhìn cô gái nhỏ gầy yếu ở bên cạnh mình.
Dư Kiều chậm rãi gọi tên cô ta, Dư Tiêu Tiêu đang nằm trên giường ngay lập tức bật dậy: “Dư Kiều? Sao lại là mày? Triệu Cường đâu…”
Điện thoại đã bị cúp.
Dư Tiêu Tiêu hoảng hốt gọi lại, nhưng vẫn bị cúp máy.
“Chuyện quái gì đang xảy ra vậy!”, Dư Tiêu Tiêu tức giận rống lên, ném thẳng điện thoại lên giường.
“Được rồi, chúng ta tiếp tục nào…”, Kiều Cảnh Minh xoay người đè lên, Dư Tiêu Tiêu trong lòng đang bất an, không tránh hỏi có chút mất hứng.
Nhưng nghĩ tới kế hoạch lần này là ở nhà họ Dư, ả Dư Kiều đó có mọc thêm cánh cũng không thể thoát ra được, vả lại Triệu Cường thân hình to lớn vạm vỡ, xử lí một con ranh như Dư Kiều chẳng phải dễ như trở bàn tay sao?
Bản thân cô ta cùng với Kiều Cảnh Minh lén lút gặp nhau cũng không dễ, qua đêm nay, không biết tới khi nào mới lại có thể hẹn lần nữa, đương nhiên cũng không muốn lãng phí cơ hội này.
Nhưng rất nhanh, điện thoại lại reo lên, là một tin nhắn.
“Em tắt máy không được sao?”, Kiều Cảnh Minh cũng bắt đầu thấy khó chịu, Dư Tiêu Tiêu trầm mặt vươn tay cầm lấy điện thoại, chuẩn bị tắt nguồn thì phát hiện là số của Triệu Cường gửi tin nhắn tới.
Cô ta suy nghĩ, mặc kệ sự khó chịu của Kiều Cảnh Minh, mở ra hòm thư.
Chỉ là vừa mới đọc qua, sắc mặt Dư Tiêu Tiêu bỗng chốc chuyển sang trắng bệch.
Cô ta đẩy Kiều Cảnh Minh ra, nhặt vội quần áo mặc vào: “Em phải đi đây, ngày khác hãy gặp!”
“Xảy ra chuyện gì?”, Kiều Cảnh Minh trông sắc mặt trắng đến dọa người của cô ta thì cũng không khỏi có chút hoảng loạn.
Kể ra thì dù hắn cảm thấy việc vụng trộm với Dư Tiêu Tiêu rất kích thích, nếu có thể cắm một cặp sừng dài ở trên đầu cậu Tiêu thì cũng là một chiến tích ghê gớm, nhưng trên thực tế, hắn chưa bao giờ dám nói ra, nhà họ Tiêu vốn không phải là đối tượng mà hắn có thể dễ dàng đắc tội, sợ là dù có mười nhà họ Kiều cũng không đấu lại nhà họ Tiêu.
“Anh đừng quan tâm, là chuyện trong nhà em”. Dư Tiêu Tiêu mặc xong quần áo, lấy chìa khóa xe đi ra ngoài.
Kiều Cảnh Minh cũng xuống giường: “Có cần anh đưa em về không? Trông sắc mặt em không được tốt lắm”.
Dư Tiêu Tiêu lập tức từ chối: “Tốt nhất hai người chúng ta nên hạn chế xuất hiện cùng nhau ở bên ngoài, nếu bị người khác thấy thì coi như xong, anh ở đây, chờ điện thoại của em”.
Kiều Cảnh Minh nhìn cô ta đeo khẩu trang, đội mũ vội vã đi ra khỏi phòng rồi ung dung nằm lại trên giường.
Đang sung sướng như vậy mà lại bị quấy rầy, Kiều Cảnh Minh không khỏi cảm thấy ủy khuất.
Kiều Cảnh Minh lấy điện thoại bấm gọi. “Cục cưng à, bây giờ em có rảnh không…”
Dư Tiêu Tiêu ở trong thang máy, gọi cho Triệu Cường mấy lần nhưng bên kia đều không nghe máy
Cô ta lại mở tin nhắn, cẩn thận xem lại một lượt, càng xem càng sợ hãi.
Rốt cuộc thì con khốn Dư Kiều đó thoát được bằng cách nào, tên Triệu Cường này đúng là đồ vô dụng, ngay cả một con đàn bà cũng không xử lí được!
Nhưng điều quan trọng nhất bây giờ là cô ta không được để cho Dư Kiều nói ra chân tướng, nếu đúng như lời Dư Kiều nói, cô đã đem toàn bộ chi tiết sự việc viết ra, còn có bí mật dưới tầng hầm, lỡ như con nhỏ đó xảy ra chuyện, email đó sẽ được phát tán trong vòng 24 giờ.
Dư Tiêu Tiêu càng nghĩ càng tức, lúc lên xe, cô ta đã không kìm nén được mà đá vào cửa xe.
Cô ta cũng không cách nào chuyển toàn bộ máu trên người Dư Kiều sang cho mình, nếu nhà họ Tiêu nhận được email đó, chỉ cần xét nghiệm nhóm máu là sẽ phát hiện ra, đến khi ấy, cô ta chắc chắn sẽ tiêu đời.
Con đ* hèn hạ này, đáng lẽ cô ta nên đề phòng sự gian xảo của Dư Kiều, loại người này thì phải đánh gãy hai chân mới được.
Dư Tiêu Tiêu ôm một bụng tức, nhịn tới mức sắp nổ tung, xe chạy như bay suốt quãng đường.
Chương 67: Cắt bỏ tử cung
Lúc đi qua một ngã tư, Dư Tiêu Tiêu không để ý có một cụ già đang băng qua đường, đợi đến khi cô ta nhìn rõ là phía trước có người, mới bất ngờ đạp phanh nhưng đã muộn.
Dù cho chiếc xe đã giảm tốc độ, nhưng cụ già đó vẫn bị hất văng ra xa vài mét, túi khí an toàn cũng đã tự động bật ra, nhưng với lực va chạm mạnh, Dư Tiêu Tiêu cũng đau đến suýt ngất đi.
Chẳng bao lâu có một chiếc xe đi ngang dừng lại, có người đã gọi điện báo cảnh sát.
Dư Tiêu Tiêu nhịn đau với lấy điện thoại gọi cho Triệu Như, bất chợt thấy bụng dưới đau nhói. Dưới thân có một dòng nhiệt nóng ào ạt chảy xuống, cô ta theo bản năng nhìn xuống, chiếc váy màu kem đang mặc trên người lúc này đã bị máu tươi nhuộm đỏ cả một mảng…
Dư Tiêu Tiêu thấy dưới thân đột nhiên không ngừng chảy máu liền bị dọa cho khiếp sợ, âm thanh của Triệu Như truyền đến, cô ta lập tức mất kiểm soát khóc thét lên: “Mẹ, cứu con, cứu con… con bị chảy rất nhiều máu, con sắp chết rồi…”
Tại bệnh viện tư nhân.
Sắc mặt Triệu Như trắng bệch, nhìn chăm chăm vào ánh đèn đỏ trên cửa phòng mổ trước mặt.
Dư Tiêu Tiêu mang thai, vừa rồi vì bị tai nạn giao thông, đã bị sảy rồi.
Triệu Như lúc này đang vô cùng lo lắng, nếu như không phải biết con gái mình trước giờ chưa từng cùng Tiêu Định Bân lên giường, có lẽ bà ta đã thông báo cho toàn bộ người trong nhà họ Tiêu biết, huống chi đây còn là cơ hội tốt để con gái bà ta tranh thủ nhận được sự đồng cảm từ mọi người, để nhà họ Tiêu càng thêm thương xót Dư Tiêu Tiêu cô ta.
Nhưng hiện tại, điều Triệu Như quan tâm là việc Dư Tiêu Tiêu bị sảy thai tuyệt đối không thể tiết lộ ra ngoài, không thể lộ ra bất cứ thứ gì.
Cửa phòng mổ được mở bung, y tá tay dính đầy máu vội vã chạy ra: “Ai là người nhà của bệnh nhân, tử cung của bệnh nhân bị tổn thương quá nặng, chảy rất nhiều máu, cần tiến hành phẫu thuật cắt bỏ tử cung…”
“Cái gì?”, Triệu Như hét lên, bị một cơn choáng váng, ngồi bệt xuống ghế tựa đằng sau.
“Tình trạng hiện tại của bệnh nhân rất nguy kịch, cần phải phẫu thuật ngay lập tức, người nhà hãy mau kí tên…”
“Không còn cách nào khác sao?”. Không thể giữ lại tử cung sao? Con bé vẫn còn chưa sinh con mà…”
Triệu Như nắm chặt tay y tá, nước mắt liên tục trào ra: “Tôi đi cầu xin bác sĩ, nhất định không được cắt tử cung của con gái tôi, phải giữ lại tử cung…”
“Bác không nên làm chậm trễ thời gian nữa! Bệnh nhân mất máu trầm trọng, bất cứ lúc nào cũng có thể nguy hiểm đến tính mạng…”
“Vậy cứ tiến hành phẫu thuật cắt bỏ tử cung đi”.
Dư Văn Xương vẫn im lặng nãy giờ mới mở miệng.
“Không được!”. Triệu Như khóc nấc lên: “Con gái tôi vẫn chưa kết hôn, chưa sinh con, nếu cắt bỏ tử cung thì sau này nó phải làm sao? Nó làm sao kết hôn được…”
“Thế bà muốn thấy nó chết vì mất máu à?”
Dư Văn Xương vừa tức giận vừa đau lòng: “Sự việc đã đến bước này rồi, bảo toàn mạng sống mới là quan trọng nhất, nếu người chết rồi, đừng nói đến kết hôn sinh con, việc gì cũng đều không thể làm được nữa, đến lúc đó bà có hối hận cũng không kịp”.
Triệu Như khóc thút thít: “Tôi không đồng ý! Tôi không thể đồng ý…”
“Tôi đi kí tên, bà để bác sĩ chuẩn bị làm phẫu thuật đi!”, Dư Văn Xương đi cùng với y tá, Triệu Như ngã khụy xuống đất, khóc đến xé ruột xé gan.
Tại sao chuyện này lại xảy ra?
Con gái bà ta sắp gả vào nhà họ Tiêu, sắp trở thành bà Tiêu, sao lại phát sinh tai nạn thảm thiết như vậy!
Còn chuyện cụ già bị đâm chết đó cũng không có gì đáng lo ngại, nhà họ Dư có tiền, bồi thường một khoản tiền lớn là coi như đã giải quyết xong.
,
Chương 68: Dư Tiêu Tiêu mất khả năng sinh con
Nhưng Tiêu Tiêu lại để có thai…
Cũng tại bà ta bình thường quá nuông chiều cô con gái duy nhất này nên thành ra mới biến Dư Tiêu Tiêu thành người có tính cách ngông cuồng, vô pháp vô thiên. Đã thế, cô ta còn dám cả gan qua mặt Tiêu Định Bân và nhà họ Tiêu để gian díu với người đàn ông khác.
Dư Văn Xương nhanh chóng ký tên, đèn trong phòng phẫu thuật lại bật sáng.
Triệu Như tuyệt vọng nhìn cánh cửa đóng chặt, sau đó khóc mãi không thôi.
Dư Văn Xương phát bực vì tiếng khóc của bà ta nên không nhịn được mắng: “Là con gái ngoan do bà nuôi dưỡng đấy, làm ra chuyện đáng xấu hổ đó rồi còn bắt tôi phải đến thu dọn cho. Tôi cảnh cáo bà, tốt nhất bà nên cầu cho cả đời này nhà họ Tiêu cũng không biết chuyện đáng xấu hổ ngày hôm nay, không thì cả nhà họ Dư chờ chôn cùng với con gái bà đi”.
“Tiêu Tiêu cũng là con gái ông cơ mà? Giờ xảy ra chuyện này, ông không thương xót con bé thì thôi, còn quay ra mắng tôi…”
“Nếu nó không làm ra chuyện đáng xấu hổ thì có lâm vào tình cảnh như giờ không? Tôi nói cho bà biết, nhà chúng ta có được địa vị như này ở kinh đô là dựa vào mối quan hệ với nhà họ Tiêu, từ đó người ta mới coi trọng tôi. Nếu chuyện hôn ước đổ bể thì tôi sẽ li hôn với bà ngay”.
Dư Văn Xương càng nghĩ càng tức, sau đó không thèm để ý đến Triệu Như nữa mà châm một điếu thuốc rồi đi ra chỗ khác hút.
Triệu Như trơ mắt nhìn bóng lưng rời đi của ông ta, sau đó tức đến mức càng khóc to hơn.
Đúng là tên khốn vô lương tâm, bà ta đã cho qua chuyện ông ta cặp kè bên ngoài rồi ăn chơi bù khú, nhưng không ngờ ông ta có thể ích kỷ đến mức này.
Tiêu Tiêu là con gái ruột của ông ta, lẽ nào con gái không còn giá trị lợi dụng nữa thì sẽ bị đá đi hay sao?
Triệu Như chỉ thấy lòng mình nguội lạnh, nhưng tất cả những gì hôm nay bà ta có đều nhờ kết mối lương duyên với Dư Văn Xương, bà ta đã quen với cuộc sống ăn sung mặc sướng rồi nên giờ không muốn nhớ lại những ngày tháng khổ cực nữa.
Chuyện hôn ước của Tiêu Tiêu với nhà họ Tiêu nhất định phải giữ cho bằng được, dù bằng giá nào cũng phải giữ.
Nhưng một người phụ nữ không thể sinh con thì đâu có gia đình có thế lực nào muốn một người như vậy làm chủ gia đình.
Rốt cuộc phải làm sao, phải làm sao đây…
Dư Kiều đợi đến sáng mà vẫn không thấy Dư Tiêu Tiêu trở về.
Cô ngẫm nghĩ rồi lại gọi cho Dư Tiêu Tiêu.
Điện thoại rất nhanh được kết nối, nhưng người nghe máy lại là Triệu Như, giọng nói bà ta khàn đặc vì khóc, nhưng vừa lên tiếng đã mắng chửi: “Thằng khốn này, mày là tài xế theo sát Tiêu Tiêu cả ngày cơ mà, giờ con bé xảy ra chuyện rồi, mạng của năm người nhà mày gộp lại cũng không đền được đâu…”
Dư Tiêu Tiêu xảy ra chuyện ư? Dư Kiều khẽ nhíu mày, Triệu Như mắng nhiếc một hồi xong thì cúp máy.
Dư Kiều chầm chậm bỏ điện thoại xuống, đương nhiên cô không phải người viết email rồi gửi cho nhiều này, vì cô nào biết cách liên lạc với người của nhà họ Tiêu.
Nhưng vì tình huống tối nay, để bảo vệ mình mà cô đã nảy ra suy nghĩ này.
Nếu một ngày, cô mất đi tất cả và bị giết chết một cách im hơi lặng tiếng, vậy thì những chuyện xấu mà Dư Văn Xương, Triệu Như và Dư Tiêu Tiêu làm lẽ nào cũng được chôn vùi theo cô hay sao?
Cô không thể nói, nhưng cô có thể viết.
Dù có phải xuống địa ngục thì cô cũng phải đòi lại công bằng cho những gì mà hai mẹ con cô đã phải chịu đựng.
Triệu Cường vẫn không thể cử động, hắn chỉ biết kinh hãi nhìn cô gái nhỏ gầy yếu ở bên cạnh mình.