• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Người Vợ Bé Nhỏ (6 Viewers)

  • Chương 70

Khách sạn -----



Lục Lập Tiêu trở về phòng, thấy điện thoại anh ta đang trên tay Phùng Uyển, đôi mắt anh cô động lại ngay.



Người đàn ông tiến đến, lấy lại chiếc điện thoại từ tay Phùng Uyển, người phụ nữ hiện giờ trên người chỉ có chiếc khăn tắm: “Ai cho phép cô động đến điện thoại của tôi?”



Nhìn ánh mắt của anh, người phụ nữ hơi sợ sệt: “Lục Tổng, em thấy anh để quên điện thoại, muốn đưa qua cho anh.”



Nhìn không ra anh có tin cô ấy hay không, Lục Lập Tiêu không nói năng gì, chỉ lấy lại điện thoại của mình rồi bước ra ngoài.



"Chờ đã, Lục Tổng!” Phùng Uyển đứng dậy một cách không cam tâm.



Cô thấy người đàn ông từ lúc bước vào cửa đến giờ cũng không nhìn cô một cái.



Trước đây cũng vậy, cô ấy nói là sẽ chờ anh ta ở trong phòng khách sạn, nhưng người đàn ông vẫn không động lòng.



"Lục Tổng, mẹ của anh có ý để chúng ta tìm hiểu nhau trước, kết hôn hay không thì nói sau! Chỉ cần một câu nói của anh, thì hôm nay em là của anh!”



Nói xong, Phụng Uyển nhân lúc người đàn ông quay lại trả lời, cô rút chiếc khăn tắm trên người cô ra.



Ánh mắt của người đàn ông, như cô mong đợi, rơi vào cơ thể trần truồng của cô gái, nhưng không có một chút biến động gì, cũng không có xung động hay ý tưởng muốn xâm phạm gì như cô tưởng.



Phản ứng của Lục Lập Tiêu khiến người ta cảm thấy như anh đang nhìn vào một khúc gỗ, vã lại là loại gỗ mục nát, loại gỗ không có chút sức hấp dẫn.



"Tôi không có hứng thú với cô.” Người đàn ông nói.



"Em không tin!"



Phụng Uyển rất tự tinh với thân hình và vẻ đẹp của mình, nghĩ đến có biết bao nhiêu đàn ông theo đuổi cô? Cô không tin mình trần truồng, dâng tận miệng như vậy mà anh ta vẫn không có phản ứng.



"Lục Tổng, mọi người đều lớn rồi, chơi chút thôi có sao đâu? Một người con gái như em còn không ngại thì đừng nói anh chơi không nổi nha?”



Nghe những lời nói phù phiếm của cô ấy, Lục Lập Tiêu đột nhiên cau mày.



Anh nhìn Phùng Uyển với ánh mắt phản cảm: “Cô khiến tôi cảm thấy ghê tởm!”



Phùng Uyển chưa bao giờ nhục nhã như vậy, thấy Lục Lập Tiêu quay đầu bỏ đi, cô nhanh chóng đuổi theo ôm chặt lấy anh ta.



"Lục Tổng, đừng đi! Em lạnh … giúp em với!”



Người phụ nữ ôm chặt ngực của người đàn ông, cơ thể cô đang bồn chồn trong vòng tay anh ta.



Phụng Uyển không phải lần đầu tiên sử dụng chiêu này, không có người đàn ông nào có thể chống lại.



Tay cô ấy từ từ lần xuống, cô muốn xác minh xem người đàn ông đã có phản ứng chưa ...



Kết quả cô chưa đụng đến thì bị đây ra.



Nhìn Phùng Uyển bị đẩy xuống sàn, ánh mắt Lục Lập Tiêu lóe lên sự ghê tởm và quay người rời đi.



"Lục Lập Tiêu, anh là đồ bất lực!”



Tiếng hét không cam tâm của người phụ nữ đến từ phía sau, Lục Lập Tiêu không dừng lại, đi thẳng đến bãi đậu xe ở tầng dưới khách sạn.



Trước khi lái xe, anh vô thức lật điện thoại di động của mình, anh không nhìn thấy cuộc gọi nhỡ, nhưng anh thấy một tin nhắn chưa đọc từ Kiều Hy.



Trước đó, Phùng Uyển nhận điện thoại của Kiều Hy, đã xóa nhật ký cuộc gọi.



Nhưng để đọc tin nhắn sms của Lục Lập Tiêu thì cần mật khẩu, cô ấy xóa không được.



Nhấp ra, xem được tin nhắn có nội dung: [Bất luận anh giận em chuyện gì, có thể cho em một chút thời gian để nói chuyện không? Em có chuyện gấp muốn tìm anh!]



Đôi mắt của Lục Lập Tiêu nheo lại, như đang suy nghĩ một hồi, anh gọi điện thoại cho cô gái.



Nhưng khi anh gọi qua, Kiều Hy lại không bắt máy.



Ánh mắt anh lóe lên một sự kỳ lạ, Lục Lập Tiêu gọi điện thoại về nhà, người bắt máy là Trương quản gia.



"Thiếu gia, có chuyện gì không?"



"Kiều Hy có nhà không?”



"Không, lúc nãy cô ta đi ra ngoài rồi! Đúng rồi, Kiều tiểu thơ hình như có việc gấp tìm cậu, nhưng cô ấy không chờ cậu quay lại thì đã ra ngoài rồi!”



Nghe vậy, Lục Lập Tiêu nhíu mày: “Cô ta đi đâu rồi?”



"Cái này Kiều tiểu thơ không có nói.”



"Nếu cô ta quay lại, kêu cô ta gọi lại cho tôi.”



"Vâng!"



Cúp máy điện thoại, Lục Lập Tiêu tiếp tục gọi cho Kiều Hy, lần này là điện thoại đang tắt máy.



Trong lòng Lục Lập Tiêu lóe lên một linh cảm xấu, lần này anh gọi cho Đường Cảnh Thiên.



"Lục thiếu gia, anh tìm tôi hả?”



"Điều tra giúp tôi, Kiều Hy bây giờ đang ở đâu?”



"Không phải chứ? Lần trước anh kêu tôi điều tra về người tên Dịch Thần gì đó vẫn chưa có manh mối gì, bây giờ lại giao nhiệm vụ nặng hơn cho tôi? Người anh em, tôi nhắc anh một điều, nghề của tôi là bác sĩ chứ không phải là đội điều tra người mất tích!”



"Nói ít thôi, đừng phí thời gian! Nếu mà cô ta chạy trốn với người khác rồi thì tôi không tha cho anh đâu!” Lục Lập Tiêu đe dọa.



Nghe vậy, Đường Cảnh Thiên khịt mũi: "Lục thiếu gia, sao tôi thấy anh như người đàn ông trên núi vậy, mua một cô vợ rồi thì cả ngày ngồi canh chừng, còn sợ người ta bỏ đi nữa!”



"Tra hay không?”



"Tra , tra, tra, có thông tin gì tôi báo cáo với anh ngay.”



Sau khi cúp máy, Lục Lập Tiêu vẫn không yên tâm, anh lái xe đi tìm xung quanh.



Khi nghĩ đến con bé đó gọi tên người đàn ông khác trong vòng tay anh, mấy hôm nay anh luôn cảm thấy không yên tâm.



Trước kia Kiều Hy đã có tiền án chạy trốn, lần này chắc có cơ hội, chạy trốn với người đàn ông trong tim rồi?



Trong khi lái xe, Lục Lập Tiêu lại gọi cho Trương Trăn: “Hôm trước tôi yêu cầu anh mua miếng đất trại mồ côi, anh làm sao rồi?”



"Lục Tổng, vẫn còn đang khảo sát! Nhưng theo kết quả khảo sát của chúng tôi thì, miếng đất đó không tốt, không thích hợp xây cao ốc hay phòng trưng bày sản phẩm, đây cũng là lý do Kiều gia lấy được bao nhiêu năm nay mà không sử dụng. Loại đất này nếu mua thì rất không đáng!”



"Kệ nó đáng hay không đáng, anh liên hệ Kiều Liên Kim ngay, bất luận hắn ra giá cao như thế nào, hôm nay phải mua được cho tôi!” Lục Lập Tiêu nhấn mạnh.



"Được rồi, Lục Tổng, bây giờ tôi hẹn ông ấy bàn liền!”



Nói xong Lục Lập Tiêu mới phản ứng lại, hành vi hiện tại của bản thân đích thật giống như người đàn ông trên núi như lời nói của Đường Cảnh Thiên. FA hai mươi sáu năm, khó khăn lắm mới với được cô vợ, lại không tự tin đến mức phải dùng cách này để giữ cô ta lại.



Tuy nhiên đã là người phụ nữ mà Lục Lập Tiêu để mắt tới thì đời này cũng đừng mong chạy thoát khỏi anh ta.



Khoảng hai mươi phút sau, Lục Lập Tiêu nhận được tin báo từ Đường Cảnh Thiên.



"Lục thiếu gia, tôi có người bạn thấy Kiều Hy đi đến một biệt thự ở vùng ngoại ô phía nam. Đây là địa bạn của tụi xã hội đen!”



"Sao cô ta lại dính dáng đến xã hội đen?”



......



Bên đây ------



Kiều Hy bị nhốt trong căn phòng trên tầng hai của biệt thự, nhìn người đàn ông với mái tóc màu vàng tiến về phía cô.



Cơ thể của cô gái thu về phía sau, cố gắng giữ khoảng cách với anh ta, nhưng không lâu sau cô bị dồn vào gốc tường.



Bên kia dường như gấp gáp, nhìn cô với ánh mắt tham lam: “Cô từng là người phụ nữ của Lục Lập Tiêu?”



"Đúng vậy, anh ta rất thích tôi. Nếu anh chạm vào tôi, anh ta sẽ không tha cho anh đâu!” Kiều Hy cố tình nói như vậy để dọa người đàn ông.



Nghe vậy, đối phương lại cười: “Lục Lập Tiêu chẳn qua chỉ là một thương nhân, tôi có nhiều anh em như vậy! Tôi thấy uy danh Lục Lão Hổ của anh ta cũng là dùng tiền mua thôi, một con tép nhà giàu không tha cho tôi thì sao? Làm gì được tôi?”



"Anh ta không phải là con tép, anh ta lợi hại hơn anh nhiều!” Kiều Hy nhấn mạnh.



"Ha ...... cô bé, rơi vào tay tôi còn dám phản bác lại tôi? Coi bộ cô thông minh hơn Kiều Chi, vừa thông minh vừa xinh đẹp như vậy tôi không nở cho anh em tôi chơi nữa! Như vậy đi, nếu cô chịu theo tôi, tôi cho cô làm bạn gái tôi, sau này sẽ là đại tẩu của đám anh em kia!” Hoàng Minh nói.



"Làm bạn gái của anh có quyền lợi gì?” Kiều Hy ngẩng đầu nhìn anh ấy.



"Lợi ích? Theo tôi được ăn ngon mặt đẹp, muốn có trang sức hay túi xách gì đều có! Lục Lập Tiêu có thể mua cho cô tôi đều có thể mua.”



"Tôi không muốn đồ trang sức hay túi xách."



"Vậy em muốn gì?"



"Tôi muốn rời khỏi Kiều gia, anh có thể giúp tôi không?” Kiều Hy hỏi.



"Điều này đơn giản! Gia đình Kiều gia không phải là gia đình quyền thế gì, lấy một đứa con nuôi của nhà đó thì có gì khó? Nếu Kiều gia không đồng ý, tôi bắt Kiều Chi quay đoạn clip uy hiếp là được chứ gì!”



"Được! vậy anh làm được điều đó trước rồi tôi đồng ý sau!”



Hoàng Minh nghe vậy nhìn Kiều Hy, miệng hé một nụ cười nham hiểm: “Cô gái, cô đang chơi trò kéo dài thời gian với anh phải không? Anh lăng lộn trên gian hồ bao nhiêu năm nay, cô cảm thấy cô lừa được anh sao? Muốn anh giúp cô thì … phục vụ tốt cho anh trước đi!”



Người đàn ông nói xong, vồ về phía cô gái trong góc tường.



Kiều Hy hét lên, nắm chặt cái chai rượu cô đang giấu đằng lưng, cô đập nó lên đầu người đàn ông.



'Xoảng', cái chai bể ra.



Cô quan sát thấy tận mắt người đàn ông bị cô đập vào đầu, máu chảy ra từ xác thịt anh như nước suối.



Kiều Hy lấy hết can đảm để đẩy anh ta ra và chạy về phía cửa.



Tuy nhiên, cô chưa kịp chạy ra ngoài thì đã bị bắt lại.



"Còn dám chống cự với tôi! Mẹ nó, là cô tự tìm lấy đó nha!”



Ánh mắt của người đàn ông kinh khủng, anh nắm chặt cổ cô gái và xé quần áo của cô, kéo cô lên giường.



Máu còn lại từ đỉnh đầu anh chảy xuống mặt, mắt mũi, khiến anh ta trông cực kỳ đáng sợ. Kiều Hy liều mạng vùng vẫy, nhưng cuối cùng cũng vì sức mạnh chênh lệch quá lớn.



Cô gái bị kéo lên giường bởi anh ấy, nhìn người đàn ông đang đè lên mình.



Cô tuyệt vọng nắm lấy mảnh chai rải rác xung quanh, tự cắt chúng vào cổ cô.



Nhưng chưa đụng đến thì tay cô bị nắm lại: “Muốn chết? Không dễ như vậy, Hôm nay tôi sẽ chơi cô đến chết!”



Người đàn ông nắm lấy mảnh chai từ tay của Kiều Hy, cắt các nút trên quần jean của cô, giấy tiếp theo anh cắt dây đeo đồ lót của cô gái.



"Đừng! Anh rể ... anh rể ..."



Tiếng của cô gái đầy sự tuyệt vọng, cô ấy thực sự sợ hãi đến tột cùng, mới mở miệng gọi người đàn ông đó.



"Đùng!"



Đột nhiên, cánh cửa bị đạp ra!



Đột nhiên, Kiều Hy nhìn thấy người mà cô nghĩ trong lòng xuất hiện ngay trước mặt.



Lục Lập Tiêu như đến từ giấc mơ, cứu cô một cách nhanh chóng, khoác lên người cô một chiếc áo khoác còn hơi ấm của cơ thể.



Sau đó, một nhóm người áo đen được huấn luyện đặt biệt xông vào khống chế Hoàng Minh, Kiều Hy mới bình tĩnh trở lại.



Cô cảm thấy bàn tay to lớn của người đàn ông vỗ nhẹ vào đầu cô và an ủi: “Không sao đâu!"



Kiều Hy càng lúc càng cảm thấy, giọng của anh ta rất dễ nghe, như giọng từ trên trời vang xuống, nó luôn khiến cô cảm thấy yên tâm vào những lúc cô sợ hãi.



“Có thật … là anh không?” Kiều Hy nắm lấy tay áo anh hỏi.



"Thật!”



Người đàn ông trả lời một tiếng, cúi xuống bồng cô lên.



Lúc này Kiều Hy đột nhiên nghĩ ra một cái gì đó, cô lo lắng: "Kiều Chi đâu? Kiều Chi như thế nào rồi?”



Cô lúc nãy tận mắt thấy Kiều Chi bị mấy người đó đưa đi, họ còn nói là sẽ luân phiên …



Mặc dù người phụ nữ đó đáng đời, nhưng nếu vì cô mà bị hủy hoại một đời thì lương tâm Kiều Hy sẽ bất an!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom