“Bà không nghe anh ấy nói, bảo tụi mình tự đón xe à? Đi thôi!”
Thấy Kiều Hy và Từ Khả Tâm tay cầm bịch túi đi qua trước mặt, Lục Lập Tiêu ngồi trên xe lấy điện thoại ra, nhắn tin cho cô gái.
“Lục tiên sinh, hay là tiễn 2 cô gái đó luôn đi?” Lâm Vi Du ngồi đằng sau xe hỏi anh.
“Không cần, họ ở gần đây thôi”
……
Khi Kiều Hy vừa mới đi đến bên đường, đã nhận được tin nhắn ấy của Lục Lập Tiêu.
Sau khi xem xong nội dung, vẻ mặt cô gái không thay đổi gì cả, bỏ điện thoại vào túi.
“Tiểu Hy, có phải Chú Lục gửi cho bà không? Anh ấy nói gì?”
“Không có gì, chỉ là giải thích với mình do thẻ mua sắm của Lâm Vi Du bọn họ bên đây không dùng được, nên mới gọi điện nhờ anh ấy đến xử lý.”
“Vậy thôi à?” Từ Khả Tâm vẫn thấy không cam tâm, “Nhưng đây cũng đâu phải lý do mà anh ấy bỏ chúng ta lại, đi tiễn người con gái khác chứ.”
“Người ta là khách mà, đây là lễ nghi của anh ấy.”
“Lễ nghi gì chứ, tui cảm thấy anh ấy thiên vị thì có, không mấy quan tâm nhiều tới bà lắm. Tiểu Hy, bà không giận thật à?”
“Bà cũng nói anh ấy không mấy quan tâm nhiều tới tui, tui giận thì có ích gì?”
Từ Khả Tâm: “……”
Được thôi, Tiểu Hy thông minh hơn, ắt sẽ nghĩ thấu đáo hơn cô.
Bản thân cứ lo vớ vấn thế, không giúp ích được gì cho cô cả.
“Xin lỗi Tiểu Hy. Bà đừng buồn, có lẽ giống như bà nói, anh ấy chỉ là lễ nghi với 2 mẹ con đó thôi, không có gì khác cả. Hơn nữa, Lâm tiểu thư đó cũng không xinh đẹp như bà.”
“Khả Tâm, bà cũng chỉ nhìn được mỗi ưu thế đó của tui thôi à?”
“Hả?” Từ Khả Tâm thấy mình như lại nói sai điều gì.
“Tất nhiên không phải rồi, ưu điểm của bà còn nhiều lắm. Ví dụ như lương thiện nè, mấy đám nhóc ở trại mồ côi không phải cũng nhờ bà mà có cuộc sống tốt sao?”
“Không phải nhờ tui, mà nhờ vào tiền tài và mối quan hệ của Lục Lập Tiêu, mới khiến trại mồ côi đi vào nề nếp. Tính ra, mình ngoài ỷ lại vào anh ấy, quả thật cái gì cũng làm không được.”
Từ Khả Tâm: “……”
Nguy rồi, hình như cô càng nói càng làm Kiều Hy đau lòng hơn?
Cái miệng này, sao lại ngay cả an ủi người khác cũng không biết chứ, còn làm mọi chuyện càng ngày càng tệ đi.
“Tiểu Hy, bà đừng nghĩ vậy. Tui cảm thấy bà rất tốt, tốt hơn tui nhiều, chủ trì tiết mục cũng giỏi hơn tui. Bà xem tui mới đúng là cái gì cũng không biết nè. Tui và mẹ tui mỗi lần đón tết cũng đều bị họ hàng bên Đường gia khinh thường, không phải tui cũng mặt dày sống tốt ở đó sao? Bà đừng có tự ti thế, nếu không thì tui không biết làm sao…..”
“Yên tâm đi, tui chỉ cảm khái 1 câu thôi, không đau lòng như bà nghĩ đâu.”
Trong khi nói, Kiều Hy đã đưa tay bắt được 1 chiếc taxi.
“Nhưng trong lòng có chút không vui là thật. Bây giờ cách tiết mục của mình còn chút thời gian, tụi mình ngồi xe đi dạo quanh Nam Thành một xíu chơi đi?”
“Được thôi.” Từ Khả Tâm gật đầu, liền theo sau lại nhìn Kiều Hy một cách ngưỡng mộ, “Tiểu Hy, tui phát hiện năng lực điều tiết tâm trạng của bà tốt lắm nghen.”
Nếu như đổi lại là cô, nhìn thấy Đường Cảnh Thiên bỏ lại mình đi đưa đón người con gái khác, cô chắc chắn ấy sẽ đau lòng đến mức lén lút lau nước mắt.
“Tất nhiên rồi. Làm con sâu gạo lâu thế rồi, tui phải có chút tỉnh ngộ và kinh nghiệm chứ.”
……
Sau đó, Kiều Hy ngồi xe cùng Từ Khả Tâm đi dạo nửa vòng thật.
Khi xuống xe nhìn thấy 4 con số trên đồng hồ tính cước, cô liền lấy thẻ của Lục Lập Tiêu quét 1 cái, giả vờ bản thân đã trút được giận.
Vậy là có thể vui vẻ đến đài phát thanh đi làm.
Bây giờ cách bắt đầu tiết mục của cô còn nửa tiếng nữa, Kiều Hy tính đi đến phòng trực tuyến chuẩn bị. Đến trước cửa, đã nghe thấy tiếng nói thị phi từ bên trong phát ra.
“Cô nghĩ xem mỗi tháng nhỏ đó được bao nhiêu tiền?”
“Tôi nghĩ là 20K.”
“Có lẽ không chỉ thế đâu, 20K là mức giá của tình nhân bình thường. Nhưng cô ta được cái là trẻ, Lục Tổng lại nhiều tiền vậy, chắc chắc không bạc đãi cô ấy, tôi đoán chắc cũng tầm 50K!”
“Tụi mình mỗi ngày đi làm vất vả, OT…cả năm cũng không kiếm được nhiều tiền thế. Người ta ngay cả đại học còn chưa tốt nghiệp, chỉ cần mỗi tối lên giường, tiền đã tới trong tay. Cùng người không cùng mạng, chúng ta ngưỡng mộ không nổi đâu.”
“Cô còn ngưỡng mộ nó à? Tiền bán thân mà có được, dùng cũng thấy không yên lòng. Nếu tôi mà là cha mẹ của nó, sớm muộn cũng tức hộc máu, nhất định hận đến nỗi thà không sinh ra đứa con thế này.”
“Nói cũng đúng. Những cô gái làm tình nhân không ít, nhưng như cô ấy làm tới ai ai cũng biết mà còn vênh váo thế, quả thật không biết xấu hổ. Nhưng nghe nói cô ta là trẻ mồ côi, cũng khó trách. Không cha không mẹ, chả có tí giáo dục và lòng tự tôn gì cả.”
“Các cô không biết đâu, mỗi ngày tôi và cô ấy cùng chủ trì tiết mục, nhìn thấy túi của cô ấy nhét đầy thuốc tránh thai. Nghe nói Lục Tổng không thích dùng bao, bắt cô ấy mỗi ngày phải uống thuốc. Còn trẻ mà đã uống nhiều thuốc tránh thai thế, tử cung thế nào cũng bị tổn hại, sau này không sinh được con. Giờ trẻ đẹp còn tí giá trị, đợi 2 năm nữa khi bị đàn ông chơi chán rồi, 1 tình nhân ai cũng biết lại không thể sinh con, đoán là không ai dám lấy cô ấy nữa.”
……
Kiều Hy mỗi lần chủ trì tiết mục đều đến khá trễ, đài phát thanh còn chuẩn bị phòng nghỉ riêng cho cô. Cho dù có đến sớm, cô cũng thường ở trong phòng nghỉ ngơi, 5 phút trước khi tiết mục bắt đầu mới vào phòng trực tuyến.
Cho nên không biết, thì ra bên trong tám thị phi lại có thể náo nhiệt đến thế.
Nhất là người tên Diệp Tử cùng cô chủ trỉ tiết mục, trước đó Kiều Hy còn cảm thấy cô ấy đối với mình cũng khá quan tâm, cái gì không biết cũng rất kiên nhẫn giải thích cho mình.
Bây giờ nghe những lời này mới biết, thì ra đối phương bên ngoài gần gũi, bên trong lại nghĩ thế này.
Người mà nói lợi hại nhất, chế nhạo cô không cha không mẹ không sinh con được, chính là cô ấy.
Kiều Hy cuối cùng không thể nhịn được nữa, một chân đạp mạnh cửa phòng.
Ba bà tám bên trong bị tiếng đạp cửa làm giật mình, ngẩng đầu nhìn thấy Kiều Hy, trên mặt mỗi người có chút chột dạ và ngại ngùng.
“Hai người sắp trực tuyến rồi, vậy tụi tôi đi trước đây.”
Hai cô gái trong đó đứng dậy, hậm hực cúi đầu bỏ đi.
Tuy nhiên, Kiều Hy đóng cửa lại: “Không phải hồi nãy tám vui vẻ lắm sao? Sao thấy tôi đến lại không tám nữa?”
“À…Chúng tôi chỉ thấy chán nên đến nói chuyện với Diệp Tử chút thôi, cũng không có nói gì.”
“Vậy à? Không có nói gì?”
Kiều Hy nhẹ nhàng nheo mắt lại, đi về phía nữ MC tên Diệp Tử đó: “Nghe cô nói, tôi lúc nào cũng đem theo thuốc tránh thai, còn uống tới không sinh con được?”
Kiều Hy mở chiếc túi đang đeo bên hông của mình, đổ ngược mọi thứ trong đó ra.
Đều là những thứ mà các cô gái hay đem, thun cột tóc, kính, son, chìa khóa, điện thoại……
“Cô tìm cho tôi xem, đâu ra thuốc tránh thai?”
Nói xong, thấy đối phương không có biểu hiện gì.
Kiều Hy trực tiếp đè đầu của cô ấy xuống đất, để cô ấy nhìn rõ: “Tìm được chưa? Ngoài thuốc tránh thai, còn có đơn kiểm tra của bệnh viện không? Bác sĩ không nói gì, mà cô lại dựa vào cái miệng độc của mình chẩn đoán tôi không thể sinh con hả?”
Thật ra sức lực của Kiều Hy không phải quá lớn, nhưng nữ MC đó do bị cô nói trúng tim đen, nên dù bị cô đè đầu xuống đất cũng không dám động đậy.
Hai người còn lại do kiêng nể Kiều Hy là cô gái của Lục Lập Tiêu, lúc này đã bị dọa đến nỗi ngơ ra đứng 1 góc, cũng không dám đến giúp đỡ.
“Nhưng có câu mà cô nói không sai. Tôi quả thật không cha không mẹ, không có giáo dục. Cho nên khi nghe thấy có ai nói xấu mình, sẽ không kìm chế được mà cho nó 1 trận!”
……
Buổi trưa, Lục Lập Tiêu tiễn xong 2 mẹ con Lâm gia về tới công ty.
Nghĩ tới đã đến thời gian chủ trì tiết mục của Kiều Hy, bèn bật máy radio lên.
Tuy nhiên, lại không nghe được tiếng cô gái như kì vọng.
Tiết mục < Lời nói từ trái tim > bị đổi thành tiết mục < Hotline giao thông >, người dẫn trương trình cũng thay đổi luôn.
Lục Lập Tiêu lấy điện thoại gọi cho Kiều Hy, nhưng đầu bên kia không ai bắt máy.
Đặt điện thoại xuống, đồng thời tắt luôn máy radio.
Con bé này…lại bướng bỉnh rồi!
Xem ra bản thân từ nay không được cưng chiều cô quá!
Tuy trong lòng nghĩ vậy, nhưng khi nghe tiếng điện thoại vang lên, Lục Lập Tiêu đã vội lấy ra xem.
Tuy nhiên không phải là Kiều Hy, mà là tin nhắn ấy của Lâm Vi Du hẹn anh tối mai cùng ăn tối.
Lục Lập Tiêu không trả lời, nhăn mặt khóa màn hình điện thoại, bỏ lại vào trong.
Bên kia, Lâm Vi Du gửi xong tin nhắn ấy đặt điện thoại trước ngực, mong chờ tin nhắn ấy trả lời của Lục Lập Tiêu.
Nhưng 5 phút trôi qua vẫn không thấy động tĩnh, không kìm nổi có tí thất vọng quay lại hỏi mẹ mình: “Mẹ, con tin nhắn ấy cho Lục tiên sinh hẹn anh ấy ăn cơm, nhưng anh ấy không trả lời, có phải không có ý gì với con không?”
Nghe vậy, Hạ Khanh Hinh đang ở đằng sau cắm hoa ngẩng đầu lên: “Vi Du, không phải con thích cậu ấy rồi chứ?”
Lâm Vi Du ngậm môi lại không trả lời, nhưng đôi má ứng hồng đã phơi bày ra tâm tư của cô gái đang yêu.
“Mẹ thấy bên cạnh cậu ta có 1 cô gái. Có bạn gái rồi thì con đừng nghĩ tới nữa.”
“Không phải đâu, mẹ, con hỏi qua bác gái Lục rồi, Lục tiên sinh không có bạn gái.”
“Vậy cô gái kia là sao?”
“Nghe nói cô ấy còn là sinh viên, từ năm nhất đại học mọi chi phí sinh hoạt đều do Lục tiên sinh gánh vác. Họ sống cùng nhau, nhưng không phải là quan hệ trai gái. Con xem bộ dạng của bác gái Lục, sẽ không mấy chấp nhận cô gái kia đâu.”
“Mẹ, con thật sự khá thích Lục tiên sinh. Bác gái Lục và bác trai Lục cũng đối xử với con rất tốt, hai nhà chúng ta nếu có thể thân lại càng thân, không phải tốt hơn sao?” Lâm Vi Du hỏi, “Nhưng con cũng có tí để bụng việc kế bên anh ấy có một cô gái. Nghe nói đây là nếp sống Nam Thành của họ, cũng có thể hiểu được.”
Nghe vậy, bông hồng vốn đang được Hạ Khanh Hinh cầm trên tay chuẩn bị cắm, do ngón tay lỏng lẻo mà rơi xuống đất.
Nam Thành có nếp sống như vậy, nghĩa là sao?
Bao tình nhân à?
Khoảnh khắc đó, Hạ Khanh Hinh chỉ cảm thấy lồng ngực nhói lên.
Sắc mặt bà trắng bệch, bàn tay lạnh lẽo bụm lấy lồng ngực.
“Mẹ, mẹ sao vậy?” Lâm Vi Du vội vã đỡ bà dậy, “Bệnh tim lại tái phát à?”
“Không sao.”
Hạ Khanh Hinh an ủi vỗ vỗ Lâm Vi Du, nhưng lại không kiểm soát được trái tim càng lúc càng đau của mình.
Đứa con bị bà bỏ rơi đó, lại trở nên như thế này?
Mới tí tuổi đầu đã bắt đầu trở thành thú vui đồ chơi của những người quyền quý?
Bình luận facebook