-
Chương 255-260
Chương 255: Ngoan ngoãn làm Sơ Nghi của tôi
Cô không để tâm tới tên biến thái đó, sau khi xóa xong, cầm điện thoại trở về biệt thự.
Trì Nghiễn Châu đã không còn ở phòng ăn nữa rồi, sau khi Thư Vãn trả chìa khóa về chỗ cũ thì xoay người trở về phòng của mình.
Lúc lên lầu, nhìn thấy Trì Nghiễn Châu từ phòng cô bước ra, trong tay cầm một đống giấy tờ tùy thân trước đó đã giao cho cô.
“Thu dọn đồ đạc, trở về Anh.”
Anh ta vứt lại một câu như vậy sau đó đi lướt qua người cô.
Thư Vãn hơi sững lại, sau đó liền nhanh chóng đuổi kịp bước chân của anh ta.
“Tôi chỉ vừa mới về nước đã phải đi rồi, có phải là nhanh quá rồi không?”
Cô dùng việc kết hôn làm một cuộc giao dịch với anh ta để về nước, nhanh như vậy lại phải đi, thế chẳng phải cô lỗ to rồi sao?
Trì Nghiễn Châu dừng bước, lạnh lùng nói với cô: “Cô về nước chẳng phải là vì để xác nhận người đàn ông tên Tống Tư Việt kia có phải đã chết hay không sao? Nếu đã xác nhận là anh ta chết rồi thì cũng chẳng cần thiết phải tiếp tục ở lại nữa.”
Nhắc tới Tống Tư Việt, cảm giác áy náy lại trào dâng trong lòng Thư Vãn, khiến sắc mặt cô trắng bệch.
Cô cố gắng hô hấp, sau khi cố gắng đè xuống cảm giác tội lỗi trong lòng, nhìn về phía Trì Nghiễn Châu.
“Tôi còn có một người thân, tôi muốn ở bên cạnh cô ấy.”
Cô đã đồng ý Sam Sam là sau này sẽ ở lại bên cạnh cô ấy, sao có thể rời đi nhanh như vậy được.
“Người đó là bà chủ câu lạc bộ tên là Sam Sam đúng không?”
Thư Vãn gật đầu, người thân duy nhất ấy, thật sự không nỡ rời xa.
“Bảo cô ấy cùng tới Anh đi.”
Vẻ mặt Trì Nghiễn Châu không chút biểu cảm ném lại câu đó rồi bước về phòng chính, rầm một tiếng, đóng cửa phòng lại, để Thư Vãn lại bên ngoài phòng.
“Trì Nghiễn Châu.”
Thư Vãn bước tới, gõ cửa phòng hắn: “Chúng ta bàn bạc chút đi.”
Sam Sam ở đây có nhà của chính mình, có sản nghiệp của chính mình, sao cô có thể bảo Sam Sam đi cùng cô tới Anh chứ.
Người đàn ông ở bên trong đang sắp xếp đồ đạc, nghe tiếng gõ cửa cũng chẳng thèm để tâm.
Thư Vãn gõ mấy lần, thấy anh ta không chịu mở cửa thì trực tiếp đẩy cửa bước vào.
Trì Nghiễn Châu quay đầu, lạnh lùng nhìn cô: “Phép lịch sự của cô đâu hết rồi.”
Thư Vãn không quan tâm anh ta nói gì, nhanh chóng tới trước mặt anh ta hỏi: “Tại sao đột nhiên muốn về Anh?”
Anh ta vì để về nước cùng cô, đã sắp xếp bố trí trước bất động sản bên này, chứng tỏ anh ta có ý định ở lại trong nước lâu dài, bây giờ đột nhiên đòi về, thật là kỳ lạ.
Trì Nghiễn Châu không đáp lời, tiếp tục thu dọn đồ, sắc mặt bình thản, không nhìn ra biểu cảm gì.
Thư Vãn ngăn cản anh ta mở tủ quần áo, sau đó ngước mắt hỏi anh ta: “Có thể không về không?”
Trì Nghiễn Châu liếc nhìn cô: “Có thể.”
Thư Vãn còn đang định nói một đống lời thuyết phục với anh ta, không ngờ anh ta đồng ý nhanh chóng và dứt khoát đến thế, vẫn có hơi bất ngờ.
Sau khi sững sờ trong giây lát, cong khóe miệng lên, vươn tay về phía anh ta: “Đưa giấy tờ cho tôi đi.”
Trì Nghiễn Châu đánh lên tay cô một cái: “Có điều kiện đấy.”
Khóe miệng của Thư Vãn trong nháy mắt liền hạ xuống: “Điều kiện gì?”
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Trì Nghiễn Châu không đáp lời cô, đôi mắt đen như mực lẳng lặng nhìn cô một lúc, sau đó đột nhiên đưa tay lên sờ khuôn mặt của cô.
Ngón tay lạnh lùng lướt trên mặt cô, khiến vẻ mặt của Thư Vãn cứng ngắc: “Chắc không phải là anh muốn tôi trở thành thế thân của chị tôi đấy chứ?”
Trì Nghiễn Châu thấy cô đoán ra được mục đích của mình, không nhịn được, nhướng mày: “Cô rất thông minh.”
Anh ta thu tay lại, bình tĩnh nhìn cô: “Ngoan ngoãn làm Sơ Nghi của tôi thì tôi sẽ cho cô ở lại.”
Thư Vãn im lặng nhìn anh ta: “Vậy thì về Anh thôi.”
Trì Nghiễn Châu giật mình, dường như không ngờ cô sẽ phản ứng như vậy.
Lúc anh ta ngơ ngác, Thư Vãn cầm lấy điện thoại, mở phần mềm đặt vé máy bay, vừa chọn vé máy bay vừa hỏi Trì Nghiễn Châu: “Mua vé mấy giờ?”
Trì Nghiễn Châu:...
Anh ta lấy lại chiếc điện thoại trong tay Thư Vãn, nói với cô: “Có chuyên cơ.”
Thư Vãn không biểu cảm, ừ một tiếng, rồi xoay người: “Tôi đi thu dọn đồ.”
Trì Nghiễn Châu nhìn bóng lưng cô, ngơ ra một lúc, lúc này mới phản ứng được là Thư tiểu thư đang chơi chiến thuật tâm lý với anh ta.
Anh ta cong khóe miệng, khẽ phun ra một từ “Ấu trĩ.”
Chương 256: Ai nói tôi yêu cô ta
Thư Vãn quay về phòng ngủ nhìn thấy Trì Nghiễn Châu không cản cô trong lòng có chút lo lắng. Trì Nghiễn Châu phải quay lại Anh, lúc dùng bữa sáng cô không đồng ý làm thế thân cho chị gái, hắn cũng biết ý cô muốn ở lại đây cho nên mới cãi nhau rồi nhắc tới điều kiện.
Sao cô có thể lại một lần nữa trở thành thế thân cho người khác, cũng cố ý giả bộ không quan tâm để bức Trì Nghiễn Châu từ bỏ cái suy nghĩ ấy. Nhưng đối với Trì Nghiễn Châu thì thế chủ động nằm trong tay anh ta, dù cho bản thân cô có thể nào anh ta cũng sẽ không bận tâm. Thư Vãn cảm thấy mệt mỏi, cô ngồi xuống giường rồi từ từ gục đầu xuống.
Trì Nghiễn Châu đi từ ngoài vào thấy cô như vậy thì lòng cũng nhảy lên một cái, hắn xoa cằm nói: “Không phải là đi dọn đồ à? sao còn ngồi đây?”
Thư Vãn nghe thấy giọng hắn thì uể oải ngẩng đầu nhìn qua: “Đợi chút.”
Trì Nghiễn Châu thấy bộ dạng tủi thân của cô thì lòng lại vui vẻ hẳn, hắn lùi một bước: “Theo tôi về Anh, không cần làm thế thân của Sơ Nghi nữa.”
Quý Tư Hàn yêu cô như vậy, để cô ở lại nước thì sẽ rất phiền phức, đến lúc đó muốn cướp lại người thì sẽ rất phí công. Không bằng nhân cơ hội này đưa đi luôn.
Thư Vãn có chút kỳ quái nhìn lại anh ta: “Nói có giữ lời?”
Trì Nghiễn Châu từ từ đáp: “Tôi đã bao giờ lừa cô.”
Thư Vãn không tin Trì Nghiễn Châu lắm cúi đầu không nói gì, trong lòng lại nghĩ hay bỏ trốn cho xong.
“Đừng có nghĩ trốn.” Trì Nghiễn Châu nhìn cái là biết cô đang nghĩ gì, không chút lưu tình nói thẳng suy nghĩ trong lòng cô.
“Cô trốn không nổi đâu.”
Hắn dùng tư thái bề trên khinh bỉ nhìn cô: “Trừ phi cô học chị gái cô…”
Lúc hắn nói câu này ánh mắt băng lạnh lại thêm khí thế quanh người làm cho Thư Vãn có chút run sợ.
Cô nhìn lại Trì Nghiễn Châu, giống như bây giờ cô mới hiểu rõ đây là thể loại người gì: “Hoá ra chị tôi bị anh ép chết.”
Thần sắc trên mặt Trì Nghiễn Châu có chút u ám, nhưng hắn lại không chối: “Đúng thế, cho nên cô thử xem.”
Thư Vãn lấy tay tát vào khuôn mặt có chút tái nhợt: “Tôi chết rồi…anh sẽ buông tha cho tôi?”
Trì Nghiễn Châu đi tới trước mặt cô hơi khom lưng xuống nhìn thẳng vào mắt cô, âm thanh lạnh lùng: “Cô bây giờ đang dùng trái tim của cô ấy, tôi sẽ không để cô chết, ngoan ngoãn nghe lời đi.”
Thư Vãn nhăn nhó, khóe miệng giật giật, đột nhiên không hiểu ý nghĩa của việc được sống lại là gì. Cô chuyển mắt nhìn Trì Nghiễn Châu: “Không phải anh rất yêu chị tôi sao?”
Yêu một người thì sao có thể cưỡng ép một người khác trở thành thế thân, cô thực sự không hiểu nổi.
Trì Nghiễn Châu cười lạnh, ánh mắt vô tình: “Ai bảo tôi yêu cô ta?”
Sao hắn có thể yêu cô ta được, hắn đã từng nói nếu phụ nữ trên thế giới này có chết hết hắn cũng không yêu cô ta.
Thư Vãn nhìn Trì Nghiễn Châu cảm thấy con người này thật mâu thuẫn. Không yêu Sơ Nghi vậy mà sau khi chị cô chết lại vẽ nhiều tranh chân dung như vậy. Không yêu Sơ Nghi vậy mà vì một trái tim lại có thể làm chuyện điên cuồng tới thế.
Hắn biết rõ là hắn làm hại chị cô, không dám thừa nhận yêu chị cô, cô cũng lười nói với loại người không bình thường này, chỉ lạnh giọng đáp: “Cho tôi chút thời gian, tôi phải đi hỏi bạn tôi đã.”
Trì Nghiễn Châu vẫn còn đang chìm trong quá khứ, nghe cô đáp hắn mới lấy lại chút tinh thần: “Đừng để tôi phải đợi quá lâu.”
Hắn vứt lại một câu như vậy rồi cứ thế quay người bỏ đi. Nhìn bóng lưng ngang ngược của hắn Thư Vãn thầm mắng một câu. Cô lấy điện thoại ra gọi cho Sam Sam, điện thoại còn chưa kết nối đã nghe thấy tiếng của nữ giúp việc ở dưới lầu truyền lên.
“Thiếu phu nhân có vị khách nữ tên Kiều Sam Sam tới gặp.”
Nghe thấy tên Sam Sam, Thư Vãn vội bỏ điện thoại xuống đứng dậy đi xuống lầu.
Chương 257: Sam Sam, tớ sắp quay về Anh rồi
Sam Sam mặc một chiếc váy dài hở lưng, trên tay cầm chiếc túi xách hàng hiệu ngồi ở trên sofa nhìn khung cảnh xung quanh. Nhìn thấy Thư Vãn từ thanh máy bước ra thì vội đứng dậy, đang muốn đi tới đón đã thấy Thư Vãn chạy tới chỗ cô.
“Cậu đi chậm thôi cẩn thận trượt.”
Sam Sam sau khi ôm được Thư Vãn thì sờ mái tóc ngắn của cô: “Trước đây cậu để tóc dài, bây giờ cắt ngắn lại càng đẹp.”
Trong lòng Thư Vãn có chút buồn nhưng không biểu lộ ra ngoài: “Trước đây bị bệnh, bây giờ mới tốt hơn một chút.”
Sam Sam cười an ủi: “Cậu có thể nghĩ vậy thì còn gì quan trọng hơn nữa.”
Thư Vãn cũng cười theo: “Sam Sam, cậu ăn sáng chưa?”
Sam Sam gật đầu: “Ăn rồi.”
Sau khi nói xong thì đưa mắt nhìn xung quanh: “Anh Trì đâu rồi?”
Thư Vãn hất đầu lên tầng hai: “Chắc đang ở trong phòng làm tâm thần phân liệt.”
Sam Sam ngơ ngác một lúc còn chưa hiểu chuyện gì, đợi lúc cô hiểu ý câu nói đó thì Thư Vãn đã kéo cô ra vườn hoa phía bên ngoài.
“Cậu không phải vừa nãy nói Trì Nghiễn Châu bị tâm thần phân liệt đó hả?”
Thư Vãn gật đầu kéo cô ra chỗ ghế ngoài vườn ngồi, nữ giúp việc bê cà phê và bánh ra bày trước mặt Sam Sam.
Sam Sam cảm ơn xong rồi quay lại nói với Thư Vãn: “Vậy là ý gì?”
Thư Vãn cầm thìa xúc từng miếng bánh nhỏ đưa tới miệng Sam Sam rồi mới giải thích: “Hắn không nhận là yêu chị mình, cho nên tớ nghĩ hắn là loại trung tình đến phát điên.”
Sam Sam ăn một miếng bánh sau đó nở nụ cười: “Hai người các cậu đều thú vị.”
Thư Vãn nghe xong thì cứng đờ, sau đó khổ sở nói: “Sam Sam, tớ sắp phải về Anh rồi.”
Sam Sam vừa nếm được vị ngọt của bánh, nghe xong tin tức này bỗng thấy bánh chả còn ngọt nữa: “Cái gì?”
Không phải trước đã nói sẽ ở bên cạnh cô sao? Sao chưa gì đã định rời đi rồi?
“Trì Nghiễn Châu nói muốn tớ theo anh ta về Anh, nếu không thì ở lại phải làm thế thân của chị tớ.”
“Cậu cũng biết, tớ đã từng là thế thân cho người khác rồi, hai chữ này có ý nghĩa gì, tớ hiểu rất rõ.”
Lúc Thư Vãn nói ra câu này hai mắt cô rưng rưng giống như nhớ lại quá khứ đau buồn. Sam Sam thấy cô vậy hai mắt cũng từ từ đỏ lên: “Vãn Vãn, cuộc đời cậu sao lại khổ vậy…”
Khó khăn lắm mới có một người thật lòng thì người đó lại mất trí nhớ. Khó khăn lắm mới thoát ra khỏi cảm xúc đó để yêu lại một lần nữa, thì người đó lại coi cô như thế thân. Bây giờ chả dám yêu ai thì lại gặp phải một kẻ không bình thường như Trì Nghiễn Châu.
Sam Sam ngồi sát vào Thư Vãn, dang rộng vòng tay ôm lấy cô: “Vãn Vãn tớ có thể làm gì giúp cậu không?”
Thư Vãn lắc đầu: “Cậu không cần lo lắng, tớ theo anh ta về Anh, thì sẽ không cần làm thế thân cho Sơ Nghi nữa.”
Sam Sam nghe thấy vậy cũng hiểu ra: “Vậy cậu đã quyết định sẽ quay về Anh?”
Thư Vãn vẫn lắc đầu: “Sam Sam, tớ sao nỡ xa cậu.”
Sam Sam nắm lấy tay cô nói: “Tớ đưa cậu đi trốn nhé?”
Thư Vãn nhìn lên lầu hai, có một người đàn ông đứng trước cửa sổ sát đất đang nhìn chằm chằm vào bọn họ: “Cậu nhìn anh ta xem có giống một kẻ sẽ để tớ trốn thoát không?”
Sam Sam cũng theo tầm mắt cô nhìn lên, thấy Trì Nghiễn Châu tự nhiên cảm thấy khó chịu: “Mắc dịch!”
Thư Vãn cũng công nhận rồi gật đầu phụ họa, trong lòng cô cũng biết trừ khi chết nếu không cô sẽ chả có cách nào thoát khỏi Trì Nghiễn Châu.
Đang nghĩ thì chợt thấy Sam Sam nói: “Vãn Vãn, nếu trốn không được, vậy tớ đi Anh với cậu nhé…”
Chương 258: Cậu ở đâu thì đó là nhà tớ
Thư Vãn thấy lòng bỗng ấm áp, Sam Sam vẫn luôn như vậy, vì cô mà hy sinh tất cả. Sam Sam không chỉ là người bạn thân nhất của cô còn là ánh sáng trong cuộc đời tăm tối này. Một người dịu dàng tới vậy sao cô nỡ kéo cậu ấy sang Anh để sống cuộc đời giam cầm với cô.
“Tớ và Trì Nghiễn Châu quan hệ tương đối phức tạp, không biết sau này tình hình sẽ ra sao, tớ không muốn cậu mạo hiểm.”
“Tớ không biết cậu đang lo lắng chuyện gì, nhưng mà Vãn Vãn…”
Sam Sam nhìn Thư Vãn vô cùng kiên định nói: “Tớ chỉ còn lại mình cậu, cậu ở đâu thì đó chính là nhà của tớ.”
Cô ở đâu thì đó chính là nhà của Sam Sam, đây là câu nói khiến Thư Vãn không thể kìm được nước mắt.
Sam Sam đưa tay vỗ lưng cô: “Vãn Vãn đừng khóc nữa, tớ còn chưa được đi Anh, cũng phải đi đây đó cho biết chứ.”
Thư Vãn còn đang muốn khuyên cô thì Sam Sam đã thốt lên một tiếng: “Suýt quên, học lực của tớ không cao, tiếng anh cũng chỉ biết vài câu cơ bản thì làm sau nói chuyện với người nước ngoài đây?”
Cô vô cùng sầu não nói: “Chả nhẽ chỉ ra hiệu, người nước ngoài có hiểu không nhỉ?”
Thư Vãn còn đang khóc lại nghe cô lẩm bẩm như vậy thì thấy cảm xúc tốt dần lên, cô đưa tay lau nước mắt rồi nói: “Cậu đi Anh thì cậu chính là người nước ngoài đó.”
Sam Sam đột nhiên hiểu ra: “Đúng, tớ mới là người nước ngoài, bọn họ mới phải nhường tớ.”
Thư Vãn cong khóe miệng lên: “Sam Sam, cậu quyết định rồi đúng không?”
Sam Sam nở nụ cười ngồi thẳng lưng: “Cái này có gì mà phải quyết định chỉ cần cậu cho tớ vài ngày để xử lý chuyện ở câu lạc bộ, và cả…Quý Lương Xuyên.”
Thư Vãn nhìn Sam Sam thấy mặt cô chả có chút gì do dự, giống như Quý Lương Xuyên đã nói cũng chỉ như bèo nước gặp nhau.
“Tớ trước đây nghe cậu nói muốn thoát thân nhưng Quý Lương Xuyên không chịu buông tha cậu. Hắn sẽ để cậu đi chứ.”
“Cái này thì không sai, nhưng hắn đâu yêu tớ, tớ chỉ như một thói quen thôi…”
Cô không phải một thói quen của Quý Lương Xuyên, biểu hiện trên giường của cô mới là thói quen của hắn. Giang Vũ bảo cô trên giường như một con cá chết, câu này đã kích động cô, cho nên ba năm qua cô cố gắng thay đổi.
Lúc đầu là do Quý Lương Xuyên dạy cô, sau là do cô tự học. Cứ như vậy mà Quý Lương Xuyên không bỏ nổi cô.
“Vãn Vãn, cậu đợi tớ vài hôm, tớ giải quyết xong chút chuyện rồi đi cũng cậu.”
Sau khi nói xong câu này thì đứng dậy nói với Thư Vãn: “Việc không thể chậm trễ, tớ đi tìm Quý Lương Xuyên ngay bây giờ.”
Thư Vãn đang định bảo không cần vội đã thấy Sam Sam xoay người rời đi, Trì Nghiễn Châu thấy hai người đã nói chuyện xong mới bước ra ngoài ban công. Hắn đứng tựa vào lan can cúi đầu nhìn xuống vườn hoa.
“Bao giờ đi?”
Hắn hỏi câu này như thể sớm đã biết cô sẽ cùng hắn quay về Anh.
Thư Vãn nhìn hắn rồi lạnh giọng đáp: “Đợi vài ngày nữa, bạn tôi có chút chuyện cần làm.”
Trì Nghiễn Châu nghe thấy cô nói vậy cũng không hỏi gì thêm mà quay người đi vào phòng.
Biệt thự nhà họ Quý. Quý Lương Xuyên đứng trong quầy rượu nhìn Quý Tư Hàn đang uống hết ly này tới ly khác, hắn nhíu mày.
“Anh hai, trước đây anh không hút thuốc uống rượu, sao bây giờ biến thành con sâu rượu rồi…”
Nói xong thì đưa tay lấy ly rượu trong tay Quý Tư Hàn, nhưng lại bị Quý Tư Hàn lườm cho một cái. Những ngón tay thon dài của Quý Tư Hàn đặt lên trên chiếc lý, hắn ngửa cổ uống hết rượu trong ly rồi lại đổ đầy ly thêm lần nữa.
Quý Lương Xuyên giữ bình rượu khuyên: “Anh, vì một người phụ nữ đã chết, anh đã trầm luân ba năm nay rồi, vậy là đủ rồi.”
Chương 259: Cô ấy quả nhiên là rất yêu Tống Tư Việt
Trước kia, chuyện mà Quý Lương Xuyên lo lắng nhất chính là sợ anh trai sẽ yêu Thư Vãn.
Thăm dò vài lần, đáp án nhận được chính là không yêu, anh ta liền không quản anh trai nữa.
Ai mà ngờ sau khi Thư Vãn chết, anh trai nhà hắn lại vì cô ta mà vừa cắt cổ tay sự sát, vừa điên cuồng uống thuốc.
Bây giờ, vừa mới cứu được từ cửu môn quan về, vừa tỉnh lại liền rút kim trở về nhà liều mạng uống rượu, đúng là không muốn sống nữa.
Quý Tư Hàn căn bản là không nghe thấy anh ta nói gì, ngón tay thon dài ngoắc ngoắc anh ta: “Đưa cho anh.”
Quý Lương Xuyên giữ chặt bình rượu không buông: “Anh cứ tiếp tục uống như vậy, chẳng sống nổi bao lâu nữa đâu, không được phép uống nữa.”
Quý Tư Hàn đột nhiên cười lạnh: “Anh vốn gì cũng không muốn sống nữa.”
Sắc mặt Quý Lương Xuyên tối sầm xuống, trong đầu anh ta chợt lóe lên hình ảnh anh trai anh ta lúc nhỏ bị Liên Vãn Tinh hành hạ đến gần chết, không nhịn được mà thở dài.
Nếu không phải vì nhà họ Quý thì chỉ e là anh trai đã sớm rời bỏ thế gian này…
Anh ta buông lỏng cái tay đang giữ bình rượu, đưa nó cho Quý Tư Hàn: “Uống ít thôi.”
Quý Tư Hàn sau khi rót xong rượu, nâng ly rượu lên, nhìn chằm chằm vào ly rượu vang trong ly, hỏi Quý Lương Xuyên: “Rượu, tại sao lại có vị đắng.”
Quý Lương Xuyên nhìn anh ta một cái, thấp giọng nói: “Anh trai, là vì trong lòng anh quá đắng cay, nên mới cảm thấy rượu đắng.”
Quý Tư Hàn cong môi cười lạnh nhạt, từ tốn nói: “Thì ra là vậy…”
Quý Lương Xuyên nhìn thấy người đàn ông trước giờ đều bạc tình, lại vì một người phụ nữ mà thành ra như thế này, trong lòng buồn bực không tả nổi.
“Anh trai, người chết thì không thể sống lại được, anh buông bỏ đi thôi.”
Quý Tư Hàn không trả lời anh ta, ngẩng đầu tiếp tục uống rượu vang.
Lúc Quý Lương Xuyên còn muốn khuyên tiếp, Tô Thanh từ bên ngoài bước vào.
“Quý tổng, tôi tra được chân tướng rồi, Thư tiểu thư…”
Tô Thanh không ngờ Quý Lương Xuyên lại ở đây, chợt im bặt.
Quý Tư Hàn lại không chút để tâm, ra hiệu cho anh ta nói tiếp.
Tô Thanh lúc này mới đặt một đống tài liệu lên quầy bar.
“Quý tổng, anh đoán không sai, là Trì Nghiễn Châu đã mua chuộc nhân viên tại nhà hòa táng, lén vận chuyển Thư tiểu thư ra ngoài.”
“Sở dĩ anh ta làm như vậy là vì chị gái ruột của Thư tiểu thư, cũng chính là Sơ Nghi đã để lại di ngôn, nói là muốn đem tim hiến cho Thư tiểu thư, Trì Nghiễn Châu vì vậy mới vội vàng tới nhà hỏa táng đưa Thư tiểu thư đi.”
“Tôi còn tra được là George chính là người đã làm phẫu thuật thay tim cho Thư tiểu thư…”
Tô Thanh báo cáo gói gọn trong vài câu, sau đó tường thuật chi tiết lại mọi chuyện một lần nữa.
Quý Lương Xuyên sau khi nghe xong, cả người ngơ ngác: “Vậy tức là Thư Vãn vẫn chưa chết?”
Tô Thanh không hề trốn tránh, gật đầu với anh ta: “Không chỉ chưa chết, mà còn dùng thân phận của chị gái để về nước.”
Quý Lương Xuyên một tay đỡ trán, anh trai đã sớm biết Thư Vãn vẫn còn sống, cũng không nói với anh ta, hại anh ta tốn công khuyên cả nửa ngày.
Quý Tư Hàn đã đoán ra được kết quả này, chỉ là không ngờ người cứu sống Thư Vãn lại là George.
Tô Thanh thấy hắn thắc mắc, liền vội vàng giải thích lần nữa: “Bác sỹ George là bạn tốt lâu năm của tứ thiếu gia nhà họ Trì.”
Quý Tư Hàn liền hiểu, khẽ gật đầu, lại lạnh nhạt hỏi: “Tại sao họ lại kết hôn?”
Tô Thanh cung kính đáp: “Trì Nghiễn Châu cưới Thư tiểu thư là vì trái tim kia của Sơ Nghi, còn về Thư tiểu thư tại sao lại đồng ý gả, thì là vì…”
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Tô Thanh khựng lại một chút, nhưng vẫn cắn răng nói ra: “Thư tiểu thư biết tin Cố Cảnh Thâm tự tử vì tình, không chịu tin, muốn về nước tìm Cố Cảnh Thâm, Trì Nghiễn Châu mới đặt ra điều kiện, bảo Thư tiểu thư gả cho anh ta, nếu không sẽ không cho phép cô về nước, Thư tiểu thư vì vậy nên mới đồng ý.
Ngón tay đang lật tài liệu của Quý Tư Hàn khẽ run lên, gương mặt tuấn tú đã trắng bệch.
Cô ấy vì để trở về gặp Tống Tư Việt vậy mà lại không tiếc thân mình mà gả cho người khác.
Cô ấy quả nhiên rất yêu Tống Tư Việt…
Mà hắn, trong mắt cô ấy, lại chẳng là cái thá gì…
Chương 260: Buông tay cô ấy đi, đừng cưỡng cầu nữa
Quý Tư Hàn cười lạnh, trong đôi mắt hoa đào lạnh nhạt kia tràn ngập sự tự giễu.
Hắn cố gắng áp chế cơn đau nghẹt thở, bưng ly rượu lên, lại lần nữa uống cạn.
Hầu kết gợi cảm kia chuyển động, nuốt những ngụm rượu như nuốt cùng những cơn đau kia xuống.
Chắc là vì ngay cả rượu cũng không thể nào làm tê liệt những cơn đau, Quý Tư Hàn dứt khoát buông ly rượu xuống, đứng dậy, lung lay đi về phía tầng hai…
Nhìn bóng lưng cô độc kia, Quý Lương Xuyên chợt cảm thấy ông nội nói đúng, tình yêu là thứ không nên dính vào.
Thế nhưng chính anh trai, người được dạy từ nhỏ rằng đừng động lòng, lại rung động với tình cảm mãnh liệt nhất, ngược lại, hắn lại chính là kẻ không chút dính dáng nào tới chuyện tình cảm.
Quý Lương Xuyên đùa nghịch ly rượu trong tay, nhìn sang Tô Thanh cũng đang ôm vẻ mặt lo lắng: “Anh trai tôi biết Thư tiểu thư còn sống, mà vẫn cứ buồn bực u uất, có phải là đã đi tìm người ta, muốn nối lại tình xưa, nhưng bị người ta cự tuyệt rồi không?”
Tô Thanh thu lại ánh mắt lo lắng, gật đầu với Quý Lương Xuyên: “Thư tiểu thư dường như đã hoàn toàn thất vọng với Quý tổng rồi.”
Anh ta cũng không nói Thư tiểu thư không yêu Quý tổng, mà luôn cảm thấy là đã từng yêu.
Trước kia mỗi lần hắn đón Thư tiểu thư, trên mặt cô ấy luôn mang theo nụ cười.
Biết dạ dày Quý tổng không tốt, còn tự mình hầm canh, dặn hắn lén đưa cho Quý tổng.
Lúc ở bên Quý tổng, trước giờ luôn ngoan ngoãn nghe lời, chu đáo săn sóc.
Có rất nhiều lúc, hai người ở cùng trong căn biệt thự số 8 cũng rất ấm cúng, hòa hợp.
Chỉ là có lúc, Quý tổng sẽ đột nhiên tức giận rời đi, một khoảng thời gian rất lâu sau đó liền đối xử lạnh nhạt với Thư tiểu thư.
Hắn không biết nguyên nhân là gì, cũng không dám hỏi Quý tổng, hai người cũng cứ thế ở trong một mối quan hệ lúc tốt lúc xấu suốt năm năm.
Sau khi Quý tổng quyết định chấm dứt hợp đồng, Thư tiểu thư không đòi một đồng nào của Quý tổng, còn rất có khí phách mà trả lại tiền bán thân cho Quý tổng.
Cô ấy làm như vậy chẳng qua là muốn cho Quý tổng biết, cô ở cùng anh ấy không phải là vì tiền.
Quý tổng bề ngoài thì không có phản ứng gì, nhưng khi nhìn thấy những thứ Thư tiểu thư để lại trong biệt thự lại lập tức bảo hắn gọi điện thoại nhắn cô ấy về lấy.
Anh ta gọi điện cho cô ấy là muốn gọi cô ấy về, nhưng Thư tiểu thư lại nói không cần, quyết liệt đến mức xóa cả số liên lạc của bọn họ.
Lúc đó Quý tổng có chút hoảng hốt, gọi đi gọi lại mấy cuộc điện thoại, sau khi xác nhận cô ấy đã xóa số liên hệ thì đã ngây ra một khoảng thời gian rất dài.
Sau đó hiểu nhầm là Thư tiểu thư tìm được kim chủ mới, bởi vì tức giận nên mất kiểm soát, không những không kéo cô ấy về mà còn chọc cho cô ấy tức giận rời đi.
Tiếp đó thì Cố Cảnh Thâm xuất hiện, hại Quý tổng hoàn toàn mất đi lý trí, làm ra những chuyện còn quá đáng hơn với Thư tiểu thư.
Lần đó sau khi Thư tiểu thư và Quý tổng nói chuyện rõ ràng, Quý tổng đã định buông tay với Thư tiểu thư.
Nhưng trời xui đất khiến thế nào, Quý tổng vì bảo vệ Thư tiểu thư mà ra tay đánh cô ấy, hại Thư tiểu thư mất mạng.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Chắc hẳn là vì một loạt những sự kiện này nên mới khiến cho Thư tiểu thư hoàn toàn hết hi vọng vào Quý tổng.
Mà anh ta trước kia đã từng nói với Quý tổng vào lúc đang tức giận về tâm ý của Thư tiểu thư, nhưng Quý tổng không tin.
Hai người đi tới cục diện hôm nay, ít nhiều gì cũng vì không có duyên, hoặc là ý trời đã định Thư tiểu thư không thuộc về Quý tổng.
Quý Lương Xuyên búng tay một cái trước mặt anh ta, khiến anh ta tỉnh lại từ dòng suy nghĩ: “Nói với anh trai tôi, nếu đã bị từ chối rồi thì buông bỏ đi, đừng cưỡng ép mà làm gì.”
Người nắm quyền của nhà họ Quý sao có thể vì một người phụ nữ mà hạ thấp giá trị bản thân hết lần này đến lần khác như vậy được.
Tô Thanh lộ nụ cười khó xử: “Thất thiếu gia, ngay cả anh còn khuyên không nổi chứ đừng nói là tôi.”
Quý Lương Xuyên hừ với anh ta một tiếng: “Dù sao thì chuyện này cũng giao cho anh rồi, tôi không muốn thấy anh trai tôi lại hạ mình lần nữa.”
Cô không để tâm tới tên biến thái đó, sau khi xóa xong, cầm điện thoại trở về biệt thự.
Trì Nghiễn Châu đã không còn ở phòng ăn nữa rồi, sau khi Thư Vãn trả chìa khóa về chỗ cũ thì xoay người trở về phòng của mình.
Lúc lên lầu, nhìn thấy Trì Nghiễn Châu từ phòng cô bước ra, trong tay cầm một đống giấy tờ tùy thân trước đó đã giao cho cô.
“Thu dọn đồ đạc, trở về Anh.”
Anh ta vứt lại một câu như vậy sau đó đi lướt qua người cô.
Thư Vãn hơi sững lại, sau đó liền nhanh chóng đuổi kịp bước chân của anh ta.
“Tôi chỉ vừa mới về nước đã phải đi rồi, có phải là nhanh quá rồi không?”
Cô dùng việc kết hôn làm một cuộc giao dịch với anh ta để về nước, nhanh như vậy lại phải đi, thế chẳng phải cô lỗ to rồi sao?
Trì Nghiễn Châu dừng bước, lạnh lùng nói với cô: “Cô về nước chẳng phải là vì để xác nhận người đàn ông tên Tống Tư Việt kia có phải đã chết hay không sao? Nếu đã xác nhận là anh ta chết rồi thì cũng chẳng cần thiết phải tiếp tục ở lại nữa.”
Nhắc tới Tống Tư Việt, cảm giác áy náy lại trào dâng trong lòng Thư Vãn, khiến sắc mặt cô trắng bệch.
Cô cố gắng hô hấp, sau khi cố gắng đè xuống cảm giác tội lỗi trong lòng, nhìn về phía Trì Nghiễn Châu.
“Tôi còn có một người thân, tôi muốn ở bên cạnh cô ấy.”
Cô đã đồng ý Sam Sam là sau này sẽ ở lại bên cạnh cô ấy, sao có thể rời đi nhanh như vậy được.
“Người đó là bà chủ câu lạc bộ tên là Sam Sam đúng không?”
Thư Vãn gật đầu, người thân duy nhất ấy, thật sự không nỡ rời xa.
“Bảo cô ấy cùng tới Anh đi.”
Vẻ mặt Trì Nghiễn Châu không chút biểu cảm ném lại câu đó rồi bước về phòng chính, rầm một tiếng, đóng cửa phòng lại, để Thư Vãn lại bên ngoài phòng.
“Trì Nghiễn Châu.”
Thư Vãn bước tới, gõ cửa phòng hắn: “Chúng ta bàn bạc chút đi.”
Sam Sam ở đây có nhà của chính mình, có sản nghiệp của chính mình, sao cô có thể bảo Sam Sam đi cùng cô tới Anh chứ.
Người đàn ông ở bên trong đang sắp xếp đồ đạc, nghe tiếng gõ cửa cũng chẳng thèm để tâm.
Thư Vãn gõ mấy lần, thấy anh ta không chịu mở cửa thì trực tiếp đẩy cửa bước vào.
Trì Nghiễn Châu quay đầu, lạnh lùng nhìn cô: “Phép lịch sự của cô đâu hết rồi.”
Thư Vãn không quan tâm anh ta nói gì, nhanh chóng tới trước mặt anh ta hỏi: “Tại sao đột nhiên muốn về Anh?”
Anh ta vì để về nước cùng cô, đã sắp xếp bố trí trước bất động sản bên này, chứng tỏ anh ta có ý định ở lại trong nước lâu dài, bây giờ đột nhiên đòi về, thật là kỳ lạ.
Trì Nghiễn Châu không đáp lời, tiếp tục thu dọn đồ, sắc mặt bình thản, không nhìn ra biểu cảm gì.
Thư Vãn ngăn cản anh ta mở tủ quần áo, sau đó ngước mắt hỏi anh ta: “Có thể không về không?”
Trì Nghiễn Châu liếc nhìn cô: “Có thể.”
Thư Vãn còn đang định nói một đống lời thuyết phục với anh ta, không ngờ anh ta đồng ý nhanh chóng và dứt khoát đến thế, vẫn có hơi bất ngờ.
Sau khi sững sờ trong giây lát, cong khóe miệng lên, vươn tay về phía anh ta: “Đưa giấy tờ cho tôi đi.”
Trì Nghiễn Châu đánh lên tay cô một cái: “Có điều kiện đấy.”
Khóe miệng của Thư Vãn trong nháy mắt liền hạ xuống: “Điều kiện gì?”
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Trì Nghiễn Châu không đáp lời cô, đôi mắt đen như mực lẳng lặng nhìn cô một lúc, sau đó đột nhiên đưa tay lên sờ khuôn mặt của cô.
Ngón tay lạnh lùng lướt trên mặt cô, khiến vẻ mặt của Thư Vãn cứng ngắc: “Chắc không phải là anh muốn tôi trở thành thế thân của chị tôi đấy chứ?”
Trì Nghiễn Châu thấy cô đoán ra được mục đích của mình, không nhịn được, nhướng mày: “Cô rất thông minh.”
Anh ta thu tay lại, bình tĩnh nhìn cô: “Ngoan ngoãn làm Sơ Nghi của tôi thì tôi sẽ cho cô ở lại.”
Thư Vãn im lặng nhìn anh ta: “Vậy thì về Anh thôi.”
Trì Nghiễn Châu giật mình, dường như không ngờ cô sẽ phản ứng như vậy.
Lúc anh ta ngơ ngác, Thư Vãn cầm lấy điện thoại, mở phần mềm đặt vé máy bay, vừa chọn vé máy bay vừa hỏi Trì Nghiễn Châu: “Mua vé mấy giờ?”
Trì Nghiễn Châu:...
Anh ta lấy lại chiếc điện thoại trong tay Thư Vãn, nói với cô: “Có chuyên cơ.”
Thư Vãn không biểu cảm, ừ một tiếng, rồi xoay người: “Tôi đi thu dọn đồ.”
Trì Nghiễn Châu nhìn bóng lưng cô, ngơ ra một lúc, lúc này mới phản ứng được là Thư tiểu thư đang chơi chiến thuật tâm lý với anh ta.
Anh ta cong khóe miệng, khẽ phun ra một từ “Ấu trĩ.”
Chương 256: Ai nói tôi yêu cô ta
Thư Vãn quay về phòng ngủ nhìn thấy Trì Nghiễn Châu không cản cô trong lòng có chút lo lắng. Trì Nghiễn Châu phải quay lại Anh, lúc dùng bữa sáng cô không đồng ý làm thế thân cho chị gái, hắn cũng biết ý cô muốn ở lại đây cho nên mới cãi nhau rồi nhắc tới điều kiện.
Sao cô có thể lại một lần nữa trở thành thế thân cho người khác, cũng cố ý giả bộ không quan tâm để bức Trì Nghiễn Châu từ bỏ cái suy nghĩ ấy. Nhưng đối với Trì Nghiễn Châu thì thế chủ động nằm trong tay anh ta, dù cho bản thân cô có thể nào anh ta cũng sẽ không bận tâm. Thư Vãn cảm thấy mệt mỏi, cô ngồi xuống giường rồi từ từ gục đầu xuống.
Trì Nghiễn Châu đi từ ngoài vào thấy cô như vậy thì lòng cũng nhảy lên một cái, hắn xoa cằm nói: “Không phải là đi dọn đồ à? sao còn ngồi đây?”
Thư Vãn nghe thấy giọng hắn thì uể oải ngẩng đầu nhìn qua: “Đợi chút.”
Trì Nghiễn Châu thấy bộ dạng tủi thân của cô thì lòng lại vui vẻ hẳn, hắn lùi một bước: “Theo tôi về Anh, không cần làm thế thân của Sơ Nghi nữa.”
Quý Tư Hàn yêu cô như vậy, để cô ở lại nước thì sẽ rất phiền phức, đến lúc đó muốn cướp lại người thì sẽ rất phí công. Không bằng nhân cơ hội này đưa đi luôn.
Thư Vãn có chút kỳ quái nhìn lại anh ta: “Nói có giữ lời?”
Trì Nghiễn Châu từ từ đáp: “Tôi đã bao giờ lừa cô.”
Thư Vãn không tin Trì Nghiễn Châu lắm cúi đầu không nói gì, trong lòng lại nghĩ hay bỏ trốn cho xong.
“Đừng có nghĩ trốn.” Trì Nghiễn Châu nhìn cái là biết cô đang nghĩ gì, không chút lưu tình nói thẳng suy nghĩ trong lòng cô.
“Cô trốn không nổi đâu.”
Hắn dùng tư thái bề trên khinh bỉ nhìn cô: “Trừ phi cô học chị gái cô…”
Lúc hắn nói câu này ánh mắt băng lạnh lại thêm khí thế quanh người làm cho Thư Vãn có chút run sợ.
Cô nhìn lại Trì Nghiễn Châu, giống như bây giờ cô mới hiểu rõ đây là thể loại người gì: “Hoá ra chị tôi bị anh ép chết.”
Thần sắc trên mặt Trì Nghiễn Châu có chút u ám, nhưng hắn lại không chối: “Đúng thế, cho nên cô thử xem.”
Thư Vãn lấy tay tát vào khuôn mặt có chút tái nhợt: “Tôi chết rồi…anh sẽ buông tha cho tôi?”
Trì Nghiễn Châu đi tới trước mặt cô hơi khom lưng xuống nhìn thẳng vào mắt cô, âm thanh lạnh lùng: “Cô bây giờ đang dùng trái tim của cô ấy, tôi sẽ không để cô chết, ngoan ngoãn nghe lời đi.”
Thư Vãn nhăn nhó, khóe miệng giật giật, đột nhiên không hiểu ý nghĩa của việc được sống lại là gì. Cô chuyển mắt nhìn Trì Nghiễn Châu: “Không phải anh rất yêu chị tôi sao?”
Yêu một người thì sao có thể cưỡng ép một người khác trở thành thế thân, cô thực sự không hiểu nổi.
Trì Nghiễn Châu cười lạnh, ánh mắt vô tình: “Ai bảo tôi yêu cô ta?”
Sao hắn có thể yêu cô ta được, hắn đã từng nói nếu phụ nữ trên thế giới này có chết hết hắn cũng không yêu cô ta.
Thư Vãn nhìn Trì Nghiễn Châu cảm thấy con người này thật mâu thuẫn. Không yêu Sơ Nghi vậy mà sau khi chị cô chết lại vẽ nhiều tranh chân dung như vậy. Không yêu Sơ Nghi vậy mà vì một trái tim lại có thể làm chuyện điên cuồng tới thế.
Hắn biết rõ là hắn làm hại chị cô, không dám thừa nhận yêu chị cô, cô cũng lười nói với loại người không bình thường này, chỉ lạnh giọng đáp: “Cho tôi chút thời gian, tôi phải đi hỏi bạn tôi đã.”
Trì Nghiễn Châu vẫn còn đang chìm trong quá khứ, nghe cô đáp hắn mới lấy lại chút tinh thần: “Đừng để tôi phải đợi quá lâu.”
Hắn vứt lại một câu như vậy rồi cứ thế quay người bỏ đi. Nhìn bóng lưng ngang ngược của hắn Thư Vãn thầm mắng một câu. Cô lấy điện thoại ra gọi cho Sam Sam, điện thoại còn chưa kết nối đã nghe thấy tiếng của nữ giúp việc ở dưới lầu truyền lên.
“Thiếu phu nhân có vị khách nữ tên Kiều Sam Sam tới gặp.”
Nghe thấy tên Sam Sam, Thư Vãn vội bỏ điện thoại xuống đứng dậy đi xuống lầu.
Chương 257: Sam Sam, tớ sắp quay về Anh rồi
Sam Sam mặc một chiếc váy dài hở lưng, trên tay cầm chiếc túi xách hàng hiệu ngồi ở trên sofa nhìn khung cảnh xung quanh. Nhìn thấy Thư Vãn từ thanh máy bước ra thì vội đứng dậy, đang muốn đi tới đón đã thấy Thư Vãn chạy tới chỗ cô.
“Cậu đi chậm thôi cẩn thận trượt.”
Sam Sam sau khi ôm được Thư Vãn thì sờ mái tóc ngắn của cô: “Trước đây cậu để tóc dài, bây giờ cắt ngắn lại càng đẹp.”
Trong lòng Thư Vãn có chút buồn nhưng không biểu lộ ra ngoài: “Trước đây bị bệnh, bây giờ mới tốt hơn một chút.”
Sam Sam cười an ủi: “Cậu có thể nghĩ vậy thì còn gì quan trọng hơn nữa.”
Thư Vãn cũng cười theo: “Sam Sam, cậu ăn sáng chưa?”
Sam Sam gật đầu: “Ăn rồi.”
Sau khi nói xong thì đưa mắt nhìn xung quanh: “Anh Trì đâu rồi?”
Thư Vãn hất đầu lên tầng hai: “Chắc đang ở trong phòng làm tâm thần phân liệt.”
Sam Sam ngơ ngác một lúc còn chưa hiểu chuyện gì, đợi lúc cô hiểu ý câu nói đó thì Thư Vãn đã kéo cô ra vườn hoa phía bên ngoài.
“Cậu không phải vừa nãy nói Trì Nghiễn Châu bị tâm thần phân liệt đó hả?”
Thư Vãn gật đầu kéo cô ra chỗ ghế ngoài vườn ngồi, nữ giúp việc bê cà phê và bánh ra bày trước mặt Sam Sam.
Sam Sam cảm ơn xong rồi quay lại nói với Thư Vãn: “Vậy là ý gì?”
Thư Vãn cầm thìa xúc từng miếng bánh nhỏ đưa tới miệng Sam Sam rồi mới giải thích: “Hắn không nhận là yêu chị mình, cho nên tớ nghĩ hắn là loại trung tình đến phát điên.”
Sam Sam ăn một miếng bánh sau đó nở nụ cười: “Hai người các cậu đều thú vị.”
Thư Vãn nghe xong thì cứng đờ, sau đó khổ sở nói: “Sam Sam, tớ sắp phải về Anh rồi.”
Sam Sam vừa nếm được vị ngọt của bánh, nghe xong tin tức này bỗng thấy bánh chả còn ngọt nữa: “Cái gì?”
Không phải trước đã nói sẽ ở bên cạnh cô sao? Sao chưa gì đã định rời đi rồi?
“Trì Nghiễn Châu nói muốn tớ theo anh ta về Anh, nếu không thì ở lại phải làm thế thân của chị tớ.”
“Cậu cũng biết, tớ đã từng là thế thân cho người khác rồi, hai chữ này có ý nghĩa gì, tớ hiểu rất rõ.”
Lúc Thư Vãn nói ra câu này hai mắt cô rưng rưng giống như nhớ lại quá khứ đau buồn. Sam Sam thấy cô vậy hai mắt cũng từ từ đỏ lên: “Vãn Vãn, cuộc đời cậu sao lại khổ vậy…”
Khó khăn lắm mới có một người thật lòng thì người đó lại mất trí nhớ. Khó khăn lắm mới thoát ra khỏi cảm xúc đó để yêu lại một lần nữa, thì người đó lại coi cô như thế thân. Bây giờ chả dám yêu ai thì lại gặp phải một kẻ không bình thường như Trì Nghiễn Châu.
Sam Sam ngồi sát vào Thư Vãn, dang rộng vòng tay ôm lấy cô: “Vãn Vãn tớ có thể làm gì giúp cậu không?”
Thư Vãn lắc đầu: “Cậu không cần lo lắng, tớ theo anh ta về Anh, thì sẽ không cần làm thế thân cho Sơ Nghi nữa.”
Sam Sam nghe thấy vậy cũng hiểu ra: “Vậy cậu đã quyết định sẽ quay về Anh?”
Thư Vãn vẫn lắc đầu: “Sam Sam, tớ sao nỡ xa cậu.”
Sam Sam nắm lấy tay cô nói: “Tớ đưa cậu đi trốn nhé?”
Thư Vãn nhìn lên lầu hai, có một người đàn ông đứng trước cửa sổ sát đất đang nhìn chằm chằm vào bọn họ: “Cậu nhìn anh ta xem có giống một kẻ sẽ để tớ trốn thoát không?”
Sam Sam cũng theo tầm mắt cô nhìn lên, thấy Trì Nghiễn Châu tự nhiên cảm thấy khó chịu: “Mắc dịch!”
Thư Vãn cũng công nhận rồi gật đầu phụ họa, trong lòng cô cũng biết trừ khi chết nếu không cô sẽ chả có cách nào thoát khỏi Trì Nghiễn Châu.
Đang nghĩ thì chợt thấy Sam Sam nói: “Vãn Vãn, nếu trốn không được, vậy tớ đi Anh với cậu nhé…”
Chương 258: Cậu ở đâu thì đó là nhà tớ
Thư Vãn thấy lòng bỗng ấm áp, Sam Sam vẫn luôn như vậy, vì cô mà hy sinh tất cả. Sam Sam không chỉ là người bạn thân nhất của cô còn là ánh sáng trong cuộc đời tăm tối này. Một người dịu dàng tới vậy sao cô nỡ kéo cậu ấy sang Anh để sống cuộc đời giam cầm với cô.
“Tớ và Trì Nghiễn Châu quan hệ tương đối phức tạp, không biết sau này tình hình sẽ ra sao, tớ không muốn cậu mạo hiểm.”
“Tớ không biết cậu đang lo lắng chuyện gì, nhưng mà Vãn Vãn…”
Sam Sam nhìn Thư Vãn vô cùng kiên định nói: “Tớ chỉ còn lại mình cậu, cậu ở đâu thì đó chính là nhà của tớ.”
Cô ở đâu thì đó chính là nhà của Sam Sam, đây là câu nói khiến Thư Vãn không thể kìm được nước mắt.
Sam Sam đưa tay vỗ lưng cô: “Vãn Vãn đừng khóc nữa, tớ còn chưa được đi Anh, cũng phải đi đây đó cho biết chứ.”
Thư Vãn còn đang muốn khuyên cô thì Sam Sam đã thốt lên một tiếng: “Suýt quên, học lực của tớ không cao, tiếng anh cũng chỉ biết vài câu cơ bản thì làm sau nói chuyện với người nước ngoài đây?”
Cô vô cùng sầu não nói: “Chả nhẽ chỉ ra hiệu, người nước ngoài có hiểu không nhỉ?”
Thư Vãn còn đang khóc lại nghe cô lẩm bẩm như vậy thì thấy cảm xúc tốt dần lên, cô đưa tay lau nước mắt rồi nói: “Cậu đi Anh thì cậu chính là người nước ngoài đó.”
Sam Sam đột nhiên hiểu ra: “Đúng, tớ mới là người nước ngoài, bọn họ mới phải nhường tớ.”
Thư Vãn cong khóe miệng lên: “Sam Sam, cậu quyết định rồi đúng không?”
Sam Sam nở nụ cười ngồi thẳng lưng: “Cái này có gì mà phải quyết định chỉ cần cậu cho tớ vài ngày để xử lý chuyện ở câu lạc bộ, và cả…Quý Lương Xuyên.”
Thư Vãn nhìn Sam Sam thấy mặt cô chả có chút gì do dự, giống như Quý Lương Xuyên đã nói cũng chỉ như bèo nước gặp nhau.
“Tớ trước đây nghe cậu nói muốn thoát thân nhưng Quý Lương Xuyên không chịu buông tha cậu. Hắn sẽ để cậu đi chứ.”
“Cái này thì không sai, nhưng hắn đâu yêu tớ, tớ chỉ như một thói quen thôi…”
Cô không phải một thói quen của Quý Lương Xuyên, biểu hiện trên giường của cô mới là thói quen của hắn. Giang Vũ bảo cô trên giường như một con cá chết, câu này đã kích động cô, cho nên ba năm qua cô cố gắng thay đổi.
Lúc đầu là do Quý Lương Xuyên dạy cô, sau là do cô tự học. Cứ như vậy mà Quý Lương Xuyên không bỏ nổi cô.
“Vãn Vãn, cậu đợi tớ vài hôm, tớ giải quyết xong chút chuyện rồi đi cũng cậu.”
Sau khi nói xong câu này thì đứng dậy nói với Thư Vãn: “Việc không thể chậm trễ, tớ đi tìm Quý Lương Xuyên ngay bây giờ.”
Thư Vãn đang định bảo không cần vội đã thấy Sam Sam xoay người rời đi, Trì Nghiễn Châu thấy hai người đã nói chuyện xong mới bước ra ngoài ban công. Hắn đứng tựa vào lan can cúi đầu nhìn xuống vườn hoa.
“Bao giờ đi?”
Hắn hỏi câu này như thể sớm đã biết cô sẽ cùng hắn quay về Anh.
Thư Vãn nhìn hắn rồi lạnh giọng đáp: “Đợi vài ngày nữa, bạn tôi có chút chuyện cần làm.”
Trì Nghiễn Châu nghe thấy cô nói vậy cũng không hỏi gì thêm mà quay người đi vào phòng.
Biệt thự nhà họ Quý. Quý Lương Xuyên đứng trong quầy rượu nhìn Quý Tư Hàn đang uống hết ly này tới ly khác, hắn nhíu mày.
“Anh hai, trước đây anh không hút thuốc uống rượu, sao bây giờ biến thành con sâu rượu rồi…”
Nói xong thì đưa tay lấy ly rượu trong tay Quý Tư Hàn, nhưng lại bị Quý Tư Hàn lườm cho một cái. Những ngón tay thon dài của Quý Tư Hàn đặt lên trên chiếc lý, hắn ngửa cổ uống hết rượu trong ly rồi lại đổ đầy ly thêm lần nữa.
Quý Lương Xuyên giữ bình rượu khuyên: “Anh, vì một người phụ nữ đã chết, anh đã trầm luân ba năm nay rồi, vậy là đủ rồi.”
Chương 259: Cô ấy quả nhiên là rất yêu Tống Tư Việt
Trước kia, chuyện mà Quý Lương Xuyên lo lắng nhất chính là sợ anh trai sẽ yêu Thư Vãn.
Thăm dò vài lần, đáp án nhận được chính là không yêu, anh ta liền không quản anh trai nữa.
Ai mà ngờ sau khi Thư Vãn chết, anh trai nhà hắn lại vì cô ta mà vừa cắt cổ tay sự sát, vừa điên cuồng uống thuốc.
Bây giờ, vừa mới cứu được từ cửu môn quan về, vừa tỉnh lại liền rút kim trở về nhà liều mạng uống rượu, đúng là không muốn sống nữa.
Quý Tư Hàn căn bản là không nghe thấy anh ta nói gì, ngón tay thon dài ngoắc ngoắc anh ta: “Đưa cho anh.”
Quý Lương Xuyên giữ chặt bình rượu không buông: “Anh cứ tiếp tục uống như vậy, chẳng sống nổi bao lâu nữa đâu, không được phép uống nữa.”
Quý Tư Hàn đột nhiên cười lạnh: “Anh vốn gì cũng không muốn sống nữa.”
Sắc mặt Quý Lương Xuyên tối sầm xuống, trong đầu anh ta chợt lóe lên hình ảnh anh trai anh ta lúc nhỏ bị Liên Vãn Tinh hành hạ đến gần chết, không nhịn được mà thở dài.
Nếu không phải vì nhà họ Quý thì chỉ e là anh trai đã sớm rời bỏ thế gian này…
Anh ta buông lỏng cái tay đang giữ bình rượu, đưa nó cho Quý Tư Hàn: “Uống ít thôi.”
Quý Tư Hàn sau khi rót xong rượu, nâng ly rượu lên, nhìn chằm chằm vào ly rượu vang trong ly, hỏi Quý Lương Xuyên: “Rượu, tại sao lại có vị đắng.”
Quý Lương Xuyên nhìn anh ta một cái, thấp giọng nói: “Anh trai, là vì trong lòng anh quá đắng cay, nên mới cảm thấy rượu đắng.”
Quý Tư Hàn cong môi cười lạnh nhạt, từ tốn nói: “Thì ra là vậy…”
Quý Lương Xuyên nhìn thấy người đàn ông trước giờ đều bạc tình, lại vì một người phụ nữ mà thành ra như thế này, trong lòng buồn bực không tả nổi.
“Anh trai, người chết thì không thể sống lại được, anh buông bỏ đi thôi.”
Quý Tư Hàn không trả lời anh ta, ngẩng đầu tiếp tục uống rượu vang.
Lúc Quý Lương Xuyên còn muốn khuyên tiếp, Tô Thanh từ bên ngoài bước vào.
“Quý tổng, tôi tra được chân tướng rồi, Thư tiểu thư…”
Tô Thanh không ngờ Quý Lương Xuyên lại ở đây, chợt im bặt.
Quý Tư Hàn lại không chút để tâm, ra hiệu cho anh ta nói tiếp.
Tô Thanh lúc này mới đặt một đống tài liệu lên quầy bar.
“Quý tổng, anh đoán không sai, là Trì Nghiễn Châu đã mua chuộc nhân viên tại nhà hòa táng, lén vận chuyển Thư tiểu thư ra ngoài.”
“Sở dĩ anh ta làm như vậy là vì chị gái ruột của Thư tiểu thư, cũng chính là Sơ Nghi đã để lại di ngôn, nói là muốn đem tim hiến cho Thư tiểu thư, Trì Nghiễn Châu vì vậy mới vội vàng tới nhà hỏa táng đưa Thư tiểu thư đi.”
“Tôi còn tra được là George chính là người đã làm phẫu thuật thay tim cho Thư tiểu thư…”
Tô Thanh báo cáo gói gọn trong vài câu, sau đó tường thuật chi tiết lại mọi chuyện một lần nữa.
Quý Lương Xuyên sau khi nghe xong, cả người ngơ ngác: “Vậy tức là Thư Vãn vẫn chưa chết?”
Tô Thanh không hề trốn tránh, gật đầu với anh ta: “Không chỉ chưa chết, mà còn dùng thân phận của chị gái để về nước.”
Quý Lương Xuyên một tay đỡ trán, anh trai đã sớm biết Thư Vãn vẫn còn sống, cũng không nói với anh ta, hại anh ta tốn công khuyên cả nửa ngày.
Quý Tư Hàn đã đoán ra được kết quả này, chỉ là không ngờ người cứu sống Thư Vãn lại là George.
Tô Thanh thấy hắn thắc mắc, liền vội vàng giải thích lần nữa: “Bác sỹ George là bạn tốt lâu năm của tứ thiếu gia nhà họ Trì.”
Quý Tư Hàn liền hiểu, khẽ gật đầu, lại lạnh nhạt hỏi: “Tại sao họ lại kết hôn?”
Tô Thanh cung kính đáp: “Trì Nghiễn Châu cưới Thư tiểu thư là vì trái tim kia của Sơ Nghi, còn về Thư tiểu thư tại sao lại đồng ý gả, thì là vì…”
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Tô Thanh khựng lại một chút, nhưng vẫn cắn răng nói ra: “Thư tiểu thư biết tin Cố Cảnh Thâm tự tử vì tình, không chịu tin, muốn về nước tìm Cố Cảnh Thâm, Trì Nghiễn Châu mới đặt ra điều kiện, bảo Thư tiểu thư gả cho anh ta, nếu không sẽ không cho phép cô về nước, Thư tiểu thư vì vậy nên mới đồng ý.
Ngón tay đang lật tài liệu của Quý Tư Hàn khẽ run lên, gương mặt tuấn tú đã trắng bệch.
Cô ấy vì để trở về gặp Tống Tư Việt vậy mà lại không tiếc thân mình mà gả cho người khác.
Cô ấy quả nhiên rất yêu Tống Tư Việt…
Mà hắn, trong mắt cô ấy, lại chẳng là cái thá gì…
Chương 260: Buông tay cô ấy đi, đừng cưỡng cầu nữa
Quý Tư Hàn cười lạnh, trong đôi mắt hoa đào lạnh nhạt kia tràn ngập sự tự giễu.
Hắn cố gắng áp chế cơn đau nghẹt thở, bưng ly rượu lên, lại lần nữa uống cạn.
Hầu kết gợi cảm kia chuyển động, nuốt những ngụm rượu như nuốt cùng những cơn đau kia xuống.
Chắc là vì ngay cả rượu cũng không thể nào làm tê liệt những cơn đau, Quý Tư Hàn dứt khoát buông ly rượu xuống, đứng dậy, lung lay đi về phía tầng hai…
Nhìn bóng lưng cô độc kia, Quý Lương Xuyên chợt cảm thấy ông nội nói đúng, tình yêu là thứ không nên dính vào.
Thế nhưng chính anh trai, người được dạy từ nhỏ rằng đừng động lòng, lại rung động với tình cảm mãnh liệt nhất, ngược lại, hắn lại chính là kẻ không chút dính dáng nào tới chuyện tình cảm.
Quý Lương Xuyên đùa nghịch ly rượu trong tay, nhìn sang Tô Thanh cũng đang ôm vẻ mặt lo lắng: “Anh trai tôi biết Thư tiểu thư còn sống, mà vẫn cứ buồn bực u uất, có phải là đã đi tìm người ta, muốn nối lại tình xưa, nhưng bị người ta cự tuyệt rồi không?”
Tô Thanh thu lại ánh mắt lo lắng, gật đầu với Quý Lương Xuyên: “Thư tiểu thư dường như đã hoàn toàn thất vọng với Quý tổng rồi.”
Anh ta cũng không nói Thư tiểu thư không yêu Quý tổng, mà luôn cảm thấy là đã từng yêu.
Trước kia mỗi lần hắn đón Thư tiểu thư, trên mặt cô ấy luôn mang theo nụ cười.
Biết dạ dày Quý tổng không tốt, còn tự mình hầm canh, dặn hắn lén đưa cho Quý tổng.
Lúc ở bên Quý tổng, trước giờ luôn ngoan ngoãn nghe lời, chu đáo săn sóc.
Có rất nhiều lúc, hai người ở cùng trong căn biệt thự số 8 cũng rất ấm cúng, hòa hợp.
Chỉ là có lúc, Quý tổng sẽ đột nhiên tức giận rời đi, một khoảng thời gian rất lâu sau đó liền đối xử lạnh nhạt với Thư tiểu thư.
Hắn không biết nguyên nhân là gì, cũng không dám hỏi Quý tổng, hai người cũng cứ thế ở trong một mối quan hệ lúc tốt lúc xấu suốt năm năm.
Sau khi Quý tổng quyết định chấm dứt hợp đồng, Thư tiểu thư không đòi một đồng nào của Quý tổng, còn rất có khí phách mà trả lại tiền bán thân cho Quý tổng.
Cô ấy làm như vậy chẳng qua là muốn cho Quý tổng biết, cô ở cùng anh ấy không phải là vì tiền.
Quý tổng bề ngoài thì không có phản ứng gì, nhưng khi nhìn thấy những thứ Thư tiểu thư để lại trong biệt thự lại lập tức bảo hắn gọi điện thoại nhắn cô ấy về lấy.
Anh ta gọi điện cho cô ấy là muốn gọi cô ấy về, nhưng Thư tiểu thư lại nói không cần, quyết liệt đến mức xóa cả số liên lạc của bọn họ.
Lúc đó Quý tổng có chút hoảng hốt, gọi đi gọi lại mấy cuộc điện thoại, sau khi xác nhận cô ấy đã xóa số liên hệ thì đã ngây ra một khoảng thời gian rất dài.
Sau đó hiểu nhầm là Thư tiểu thư tìm được kim chủ mới, bởi vì tức giận nên mất kiểm soát, không những không kéo cô ấy về mà còn chọc cho cô ấy tức giận rời đi.
Tiếp đó thì Cố Cảnh Thâm xuất hiện, hại Quý tổng hoàn toàn mất đi lý trí, làm ra những chuyện còn quá đáng hơn với Thư tiểu thư.
Lần đó sau khi Thư tiểu thư và Quý tổng nói chuyện rõ ràng, Quý tổng đã định buông tay với Thư tiểu thư.
Nhưng trời xui đất khiến thế nào, Quý tổng vì bảo vệ Thư tiểu thư mà ra tay đánh cô ấy, hại Thư tiểu thư mất mạng.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Chắc hẳn là vì một loạt những sự kiện này nên mới khiến cho Thư tiểu thư hoàn toàn hết hi vọng vào Quý tổng.
Mà anh ta trước kia đã từng nói với Quý tổng vào lúc đang tức giận về tâm ý của Thư tiểu thư, nhưng Quý tổng không tin.
Hai người đi tới cục diện hôm nay, ít nhiều gì cũng vì không có duyên, hoặc là ý trời đã định Thư tiểu thư không thuộc về Quý tổng.
Quý Lương Xuyên búng tay một cái trước mặt anh ta, khiến anh ta tỉnh lại từ dòng suy nghĩ: “Nói với anh trai tôi, nếu đã bị từ chối rồi thì buông bỏ đi, đừng cưỡng ép mà làm gì.”
Người nắm quyền của nhà họ Quý sao có thể vì một người phụ nữ mà hạ thấp giá trị bản thân hết lần này đến lần khác như vậy được.
Tô Thanh lộ nụ cười khó xử: “Thất thiếu gia, ngay cả anh còn khuyên không nổi chứ đừng nói là tôi.”
Quý Lương Xuyên hừ với anh ta một tiếng: “Dù sao thì chuyện này cũng giao cho anh rồi, tôi không muốn thấy anh trai tôi lại hạ mình lần nữa.”