-
Chương 198-200
Chương 198: Là hắn hại chết cô
Sam Sam nói chắc như đinh đóng cột khiến lòng hắn trống rỗng vắng vẻ, giống như hắn đã mất đi cái gì đó.
Hắn đỏ mắt nhìn Sam Sam lắc đầu: ''Không phải, nếu như cô ấy chết rồi thì các người không thể nhanh chóng hỏa táng cô ấy như vậy được...''
Cố Cảnh Thâm yêu cô như vậy, sao anh ta có thể cứ vậy mà hỏa táng cô được?
Sam Sam lạnh mặt nhìn hắn, đột nhiên cảm thấy hắn thật đáng buồn, đến mức này rồi còn không tin.
Cô ấy im lặng một lát rồi lạnh lùng nói: ''Là Vãn Vãn nghe được giọng Ninh Uyển xong yêu cầu cô ấy qua đời lập tức hỏa táng.''
Là cô yêu cầu chết rồi lập tức hỏa táng...
Là vì hắn không đến gặp cô lần cuối nên cho dù là di thể cũng không muốn cho hắn thấy sao?
Sau khu biết cô mang theo tiếc nuối và sự không cam tâm để rời khỏi thế giới này, máu trong người Quý Tư Hàn như đóng băng lại.
Sức lực của hắn như bị rút sạch, không còn chống đỡ nổi nữa, hắn dựa vào tường rồi ngồi xuống sàn nhà lạnh buốt.
Cảm giác đau đớn khiến Quý Tư Hàn không hít thở được, giống như có một bàn tay bóp chặt lấy trái tim hắn, thở cũng không nổi.
Sam Sam nhìn dáng vẻ tàn tạ ngã trên mặt đất của hắn, cảm thấy rất buồn cười: ''Anh chỉ coi cô ấy là thế thân của Ninh Uyển, bây giờ lại bày ra dáng vẻ thâm tình này, anh thấy anh xứng với bạch nguyệt quang của anh không?''
Quý Tư Hàn nâng đôi mắt đã bị hơi nước che phủ lên nhìn về phía Sam Sam: ''Tôi chưa từng xem cô ấy là thế thân...''
Khuôn mặt Sam Sam tràn đầy sự khinh thường: ''Bây giờ anh có nói mấy lời này cũng vô ích, trước khi qua đời Vãn Vãn vẫn cho rằng cô ấy là thế thân của Ninh Uyển.''
Trái tim Quý Tư Hàn cứng lại, đau đớn tê tâm phế liệt lan từ lòng bàn tay ra khắp cơ thể hắn.
Hắn từ từ nhắm mắt lại, không tiếp tục cãi, bóng tối vô tận trùm lên người Quý Tư Hàn khiến hắn rơi vào trầm mặc.
Một lúc lâu sau hắn mới hé miệng nhưng không phát ra được âm thanh, mất một lúc mới khàn giọng nói: ''Cô ấy... bị suy tim lúc nào?''
Sam Sam vẫn chưa rời đi, cô ấy muốn ở lại đây để kích thích Quý Tư Hàn, thấy cuối cùng hắn cũng hỏi đến chuyện suy tim, cô ấy không nhịn được mà nhíu mày châm chọc: ''Anh chung chăn gối với cô ấy năm năm mà còn không biết thì sao tôi biết được?''
Đúng vậy, ở bên cạnh cô năm năm mà hắn còn không biết, bây giờ lại đi hỏi bạn thân của Thư Vãn, đúng là buồn cười...
Sam Sam suy nghĩ rồi nói: ''Trước khi kí hiệp nghị với anh cô ấy đã bị suy tim...''
Cô ấy vốn không muốn nói nhưng lại cảm thấy nên nói cho hắn biết, cho hắn biết rằng rốt cuộc những năm nay hắn đã đối xử lạnh lùng đến mức nào với Vãn Vãn!
Người Quý Tư Hàn cứng đờ, sắc mặt càng tái hơn.
Hóa ra cô đã bị suy tim sớm như vậy, nhưng hắn lại không phát hiện.
Không, hắn đã phát hiện ra một lần.
Là chuyện xảy ra bốn năm trước...
Hắn nhớ kĩ, đêm đó hắn không nỡ rời đi, không nhịn được mà ôm cô chìm vào giấc ngủ, nhưng lại nghe được cô ngủ mơ gọi tên Tống Tư Việt.
Quý Tư Hàn rất tức giận, một tay đẩy cô ra, có lẽ do hơi mạnh nên cô trực tiếp bị lay tỉnh, sau đó hơi thở trở nên rất gấp gáp.
Thư Vãn khó khăn vươn tay với hắn, nói hắn mang cô đến bệnh viện...
Nhưng lúc đó Quý Tư Hàn đang rất tức giận, hắn cũng không biết cô có bệnh tim nên không quan tâm cô, thậm chí vì để hả giận mà còn cố ý dùng tiền làm nhục cô.
Nhớ đến ngày hôm đó, cảm giác áy náy lại lần nữa khiến hắn không thể thở nổi, khiến hắn không cảm nhận được không khí xung quanh.
Bệnh tim bẩm sinh, suy tim, giai đoạn cuối cô cũng không nói cho hắn biết, chắc Thư Vãn lúc đó đã không còn bất kì hi vọng nào với Quý Tư Hàn hắn nữa rồi.
''Bác sĩ Chu nói nếu cô ấy không bị đánh thì có thể dựa vào thuốc mà sống thêm hai tháng nữa, nhưng các người lại ra tay tàn nhẫn với cô ấy như vậy.''
''Quý Tư Hàn, em họ anh, vị hôn thê của anh trả thù cô ấy thì thôi đi, vì sao ngay cả anh cũng ra tay với cô ấy?''
''Chẳng lẽ nhiều năm như vậy anh không có chút tình cảm nào với cô ấy sao?''
Nếu như không có chút tình cảm nào, tại sao hắn lại xuất hiện ở đây?
Nếu có tình cảm, vậy tại sao lại cùng hai người phụ nữ xấu xa kia đánh cô?
Lời của Sam Sam như kim châm đâm vào trái tim hắn, khiến Quý Tư Tước đau đến mức mặt trắng bệch.
Hắn từ từ cúi đầu xuống nhìn tay phải của mình...
Chính là bàn tay này đã tát cô một cái, hại cô ngã đâm vào đinh.
Nếu như hắn không tát Thư Vãn thì có lẽ cô còn có thể sống được thêm hai tháng...
Là hắn, là hắn hại chết cô...
Nhưng vào ngày hắn kết thúc thỏa thuận tình nhân cô vẫn còn giữ hắn lại.
Thư Vãn thận trọng hỏi hắn, nửa năm nữa mới đến kì hạn hợp đồng, hắn có thể chờ chút được không.
Lúc đó Quý Tư Hàn đã trả lời thế nào nhỉ, hắn không nói gì, chỉ đứng từ cao nhìn xuống cô.
Vẻ mặt lạnh lùng khiến cô không dám nói thêm một lời níu kéo.
Tại sao hắn lại hiểu lầm rằng cô đang cố tình dây dưa chứ, lúc đó cô còn cố ý cười nói hắn đang đùa có phải không.
Quý Tư Hàn nhớ đến nụ cười xinh đẹp dịu dàng của cô, tâm trạng lập tức tuyệt vọng, trái tim nhức nhối không ngừng.
Cô chống đỡ cơ thể yếu ớt bị bệnh suy tim của mình, không oán không hối hận ở bên cạnh hắn năm năm, nhưng hắn đã làm gì?
Lạnh lùng xem thường đã đành, lại còn dùng chính tay mình cướp đi sinh mệnh không còn nhiều thời gian của cô...
Chương 199: Hắn đã sớm động lòng với cô
Quý Tư Hàn che mắt, không muốn để Sam Sam nhìn thấy sự chật vật này của mình.
Khi trông thấy chất lỏng chảy ra từ tay Quý Tư Hàn, Sam Sam cũng không biết mình đang có cảm nhận gì.
Cô ấy muốn tiếp tục dùng ngôn từ để trả thù hắn, nhưng cô ấy lại cảm thấy Quý Tư Hàn lúc này căn bản không chịu nổi kích thích.
Sam Sam nhớ đến đồ Vãn Vãn để lại, cô ấy đến ngăn kéo lấy bức thư chỉ viết rải rác vài câu ra đưa cho Quý Tư Hàn.
''Nếu không phải Vãn Vãn đã từng viết di thư cho anh thì tôi tuyệt đối không cho anh vào trong này.''
Sau khi nhét thư vào tay Quý Tư Hàn, Sam Sam xoay người đi ra khỏi phòng.
Quý Tư Hàn kinh ngạc nhìn bức thư trong tay, đột nhiên không có dũng khí mở ra.
Hắn dựa vào tường, yên lặng mười mấy phút mới từ từ mở bức thư ra...
[Quý Tư Hàn
Anh ấy nói, đừng mơ mộng tôi sẽ yêu cô.
Hóa ra, anh ấy không yêu tôi.]
Chỉ ba câu ngắn ngủi cũng đủ để khiến hắn hoàn toàn sụp đổ, cảm giác hối hận không ngừng bủa vây lấy hắn.
Quý Tư Hàn nắm chặt bức thư, bàn tay run bần bật không ngừng vuốt ve nét chữ xinh đẹp trên tờ giấy.
Cô không để lại thêm một câu thừa thãi, cô chỉ dùng một câu ngắn ngủi như vậy để lên án sự vô tình của hắn.
Hắn nhớ đến đêm hôm đó, hắn ôm cô, làm những việc như vậy với cô mà lại tức giận rồi nói ra những lời khó nghe như vậy.
Rõ ràng hắn không muốn cô bỏ chạy với Tống Tư Việt, nhưng lời nói đến bên miệng lại chuyển thành lời khác.
Nếu như hắn biết cô sẽ sớm rời khỏi thế giới này thì hắn nhất định sẽ bỏ xuống cái gọi là tự tôn buồn cười kia, nói với cô rằng...
Thật ra từ trước kia, từ lần đầu tiên nhìn thấy cô, hắn đã động lòng.
Không phải ở đêm mưa to kia, mà là cửa chính A.
Khắp người Quý Tư Hàn đầy máu me ngồi dưới gốc cây chờ Quý Lương Xuyên.
Chắc Thư Vãn lúc đó đến trường học tìm người, thấy Quý Tư Hàn bị thương thì tốt bụng cho hắn một bình nước, còn khuyên hắn đến bệnh viện chữa trị.
Lúc ấy hắn đang quay lưng về phía cô, đầu cũng không quay lại, Thư Vãn cũng không quá tò mò, cô để bình nước xuống sau lưng hắn rồi vội vàng đi vào trường học.
Sau khi cô đi rồi Quý Tư Hàn quay đầu nhìn thoáng qua, hắn chỉ thấy sườn mặt trắng trẻo xinh đẹp, sau đó khắc ghi hình dáng đó vào trong lòng.
Lần sau gặp lại chính là đêm cô bán mình, Quý Tư Hàn vô tình đi qua cửa quán ăn, thấy Thư Vãn đang quỳ trên mặt đất.
Người cô ướt sũng, hai mắt sưng đỏ đầy tuyệt vọng, thấy Thư Vãn như vậy, hắn không nhịn được mà đi đến.
Quý Tư Hàn vốn định trực tiếp đưa tiền, nhưng khi đứng trước mặt cô, lại thấy cô giống như một con thỏ trắng nhỏ đang ngước mắt lên nhìn hắn.
Hắn nhịn không được mà cử động yết hầu, đưa tay chạm vào cô, giây phút chạm vào Thư Vãn, hắn không bài xích chút nào.
Hắn muốn cô, người mới được nếm thử sự đời như hắn lập tức nghiện Thư Vãn, có thể nói là ăn tủy trong xương rồi mới biết liếm nó cũng ngọt.
Hắn điên cuồng muốn cô, không còn mặt mũi mà ép buộc cô kí hợp đồng tình nhân, trói chặt cô bên cạnh mình.
Nhưng sau khi nghe thấy Thư Vãn mơ ngủ khóc lóc gọi tên Tống Tư Việt, chút rung động kia lập tức bị Quý Tư Hàn ép xuống.
Sau đó Ninh Uyển về nước, Quý Tư Hàn không còn cách nào khác ngoài kết thúc hợp đồng tình nhân với cô.
Hắn cho rằng mình có thể thoải mái buông xuống, nhưng căn bản đó là chuyện không thể.
Hắn còn vô cùng mâu thuẫn, nhiều lần lợi dụng Ninh Uyển để thử cô.
Thậm chí Quý Tư Hàn còn như phát điên mà lấy thân phận Dạ tiên sinh để tiếp cận như Thư Vãn.
Hắn không hiểu, vì sao hắn lại làm những chuyện như vậy?
Quý Tư Hàn cảm thấy có lẽ do bản thân hắn quá quyến luyến cơ thể cô nên mới như một tên biến thái không rời xa cô được.
Cho đến khi Cố Cảnh Thâm xuất hiện khiến Quý Tư Hàn không thể nào kiềm chế được tình cảm trong lòng mình.
Hắn không khống chế được bản thân mà đi tìm cô, từng bước ép sát thăm dò cô.
Thật ra hắn muốn biết, năm năm qua cô đã từng rung động với hắn hay chưa.
Nếu như cô có, Quý Tư Hàn nhất định sẽ nghĩ cách để thoát khỏi Quý gia và Liên gia, mang theo cô cao chạy xa bay.
Thậm chí hắn còn không yêu cầu xa vời Thư Vãn sẽ yêu mình như Tống Tư Việt, cô chỉ cần có một chút tình cảm với hắn thôi là được rồi.
Nhưng từng lần dò hỏi, kết quả nhận được vẫn là không yêu...
Cho dù như vậy, Quý Tư Hàn vẫn không quan tâm mà dùng cách ngu ngốc nhất để muốn cô.
Lúc này hắn mới ý thức được mình không chỉ quyến luyến cơ thể cô, mà còn đặt cô vào trong trái tim, không thể nào kìm chế được tình cảm dành cho cô.
Nhưng thứ tự tôn buồn cười của hắn đã khiến hắn không thể nào nói lời ngọt ngào với người phụ nữ mà hắn yêu nhất.
Bây giờ hắn thấy mấy lời cô viết cho mình, đột nhiên cảm giác được...
Nếu như hắn nói trước thì có phải cô cũng sẽ trả lời, thật ra cô cũng có cảm giác với hắn.
Đáng tiếc, tất cả đã muộn, hắn hại chết cô, còn để đến tận lúc chết rồi cô đều cho rằng hắn không yêu cô...
Chương 200: Anh nợ em một mạng, cũng sẽ trả em một mạng
Hắn nắm chặt bức thư trong tay, nâng đôi mắt đỏ bừng lên nhìn về phía ánh chiều tà bên ngoài cửa sổ.
Ánh sáng trong cuộc đời Quý Tư Hàn đã rời đi, hắn cũng theo ánh sáng đó mà chìm vào màn đêm.
Giây phút bầu trời chuyển sang màu đen, cả thế giới chìm vào im lặng.
Quý Tư Hàn đứng ngẩn người trong bóng tối tìm kiếm ánh sáng xung quanh mình.
Nhưng ánh sáng đã sớm bị hắn tự tay đẩy ra rồi...
Cố Cảnh Thâm sợ Quý Tư Hàn sẽ làm Sam Sam bị thương, sau khi tránh khỏi sự khống chế của Tô Thanh, anh ta nhanh chóng chạy đến phòng trọ.
Sau khi thấy Sam Sam hoàn hảo không chút tổn hại đang ngồi trên sopha ở phòng khách vụng trộm lau nước mắt anh ta mới thở một hơi nhẹ nhõm.
"Anh ta đi rồi?"
Sam Sam lắc đầu chỉ về một phía: "Ở trong đó."
Cố Cảnh Thâm đi về phía đó, quả nhiên thấy Quý Tư Hàn hồn bay phách lạc ngồi trên sàn nhà.
Anh ta đoán không sai, trong lòng người đàn ông này có Vãn Vãn, chỉ là hắn chưa từng biểu lộ ra mà thôi.
Cố Cảnh Thâm nhìn tờ giấy Quý Tư Hàn nắm chặt trong tay thì nhịn không được mà bước đến đoạt lấy.
Sau khi thấy đó là di thư Vãn Vãn viết cho Quý Tư Hàn, vẻ mặt giả vờ trấn định của anh ta sụp đổ.
Hóa ra Vãn Vãn thật sự yêu Quý Tư Hàn, không phải vì để đuổi anh ta đi nên mới nói lung tung.
Rõ ràng anh ta đã nhận ra tình cảm Quý Tư Hàn dành cho Vãn Vãn, nhưng anh ta lại ích kỉ giấu đi, hại cô đến chết cũng không biết.
Áy náy và tiếc nuối đồng thời xuất hiện, cảm giác mất mát cũng bị hai cảm giác này đè xuống.
Vãn Vãn, cô ấy... để lại di thư cho Quý Tư Hàn nhưng không để lại cho anh ta, xem ra cô thật sự không yêu anh ta.
Quý Tư Hàn sớm đã đau đớn đến chết lặng phát hiện có người cướp bức thư Thư Vãn viết cho mình thì gấp đến mức đỏ bừng mắt.
Hắn nhanh chóng đứng dậy lấy lại tờ giấy kia, bảo vệ nó như một món đồ trân bảo, sau khi gấp gọn lại thì cẩn thận đặt vào túi áo bên trong.
Quý Tư Hàn không nhìn Cố Cảnh Thâm lấy một cái, hắn vịn tường đi ra ngoài...
Trời đã sớm tối đen, Quý Tư Hàn chậm rãi bước từng bước ra khỏi tiểu khu.
Tô Thanh đang đợi bên ngoài tiểu khu thấy hắn loạng choạng bước đến thì vội vàng tiến lên đỡ hắn.
"Quý tổng, ngài không sao chứ?"
Quý Tư Hàn đẩy tay anh ta ra, tiếp tục thất thểu đi về phía trước.
Tô Thanh sợ hắn xảy ra chuyện, vội vàng muốn đuổi theo thì bị hắn lạnh lùng quát lớn: ''Đừng tới đây.''
Hắn lảo đảo đi về nghĩa trang như muốn tự trừng phạt bản thân mình, cứ như vậy mạnh mẽ đi đến trước mộ cô.
Ban ngày Quý Tư Hàn không dám nhìn di ảnh của cô, bây giờ khi thấy bức ảnh này, trái tim hắn như bị xé làm đôi, đau đến mức người hắn cũng run rẩy.
Quý Tư Hàn quỳ một chân xuống trước mộ, đưa tay vuốt ve hình của Thư Vãn.
Cô trong ảnh đang nở nụ cười dịu dàng nhẹ nhàng, đôi mắt hơi cong trông rất đẹp.
Hắn càng nhìn càng nhớ cô đến phát điên, nỗi nhớ như khắc sâu vào xương tủy.
Nhưng cô đã hóa thành một nắm tro, hắn không sờ được, cũng không chạm vào được.
''Thật xin lỗi...''
Hắn sợ họ phát hiện ra sự tồn tại của Thư Vãn, sợ cô sẽ có kết thúc như Thiển Thiển, hết cách rồi nên mới ra tay đánh cô.
Cuối cùng là do hắn quá vô dụng nên mới dùng danh nghĩa ''bảo vệ'' để làm tổn thương cô.
Nhưng ông trời ơi, rõ ràng hắn đã sống ở địa ngục không có ánh mặt trời rồi, vì sao lại còn cố tình cho hắn một tia sáng?
Khiến hắn không kìm được lòng mà đưa tay ra, muốn hướng đến ánh sáng kia, muốn cố gắng leo ra khỏi địa ngục để đứng dưới ánh mặt trời.
Nhưng Quý Tư Hàn còn chưa thoát khỏi địa ngục thì ánh sáng kia đã biến mất...
Vì hắn đã ham muốn thứ không thuộc về mình nên mới có kết quả như vậy sao?
Quý Tư Hàn nhếch miệng, ánh mắt là sự tuyệt vọng vô cùng tận...
Bọn họ nói đúng, loại người như hắn không có tư cách thích ai đó.
Hắn không nghe nên xứng đáng nhận hết mọi đau khổ này.
Dường như Quý Tư Hàn đã nghĩ thông chuyện gì đó, hắn lấy con dao nhỏ màu vàng mang theo mình ra, nhìn về phía di ảnh của Thư Vãn.
''Anh dùng tay phải để đánh em, anh nên bị trừng phạt.''
Dứt lời, hắn nâng dao lên, đâm một nhát vừa mạnh vừa chuẩn vào bàn tay phải của mình, trực tiếp cắt đứt động mạch chủ...
''Vãn Vãn, anh hại em một mạng, anh cũng nên trả cho em một mạng...''
Sam Sam nói chắc như đinh đóng cột khiến lòng hắn trống rỗng vắng vẻ, giống như hắn đã mất đi cái gì đó.
Hắn đỏ mắt nhìn Sam Sam lắc đầu: ''Không phải, nếu như cô ấy chết rồi thì các người không thể nhanh chóng hỏa táng cô ấy như vậy được...''
Cố Cảnh Thâm yêu cô như vậy, sao anh ta có thể cứ vậy mà hỏa táng cô được?
Sam Sam lạnh mặt nhìn hắn, đột nhiên cảm thấy hắn thật đáng buồn, đến mức này rồi còn không tin.
Cô ấy im lặng một lát rồi lạnh lùng nói: ''Là Vãn Vãn nghe được giọng Ninh Uyển xong yêu cầu cô ấy qua đời lập tức hỏa táng.''
Là cô yêu cầu chết rồi lập tức hỏa táng...
Là vì hắn không đến gặp cô lần cuối nên cho dù là di thể cũng không muốn cho hắn thấy sao?
Sau khu biết cô mang theo tiếc nuối và sự không cam tâm để rời khỏi thế giới này, máu trong người Quý Tư Hàn như đóng băng lại.
Sức lực của hắn như bị rút sạch, không còn chống đỡ nổi nữa, hắn dựa vào tường rồi ngồi xuống sàn nhà lạnh buốt.
Cảm giác đau đớn khiến Quý Tư Hàn không hít thở được, giống như có một bàn tay bóp chặt lấy trái tim hắn, thở cũng không nổi.
Sam Sam nhìn dáng vẻ tàn tạ ngã trên mặt đất của hắn, cảm thấy rất buồn cười: ''Anh chỉ coi cô ấy là thế thân của Ninh Uyển, bây giờ lại bày ra dáng vẻ thâm tình này, anh thấy anh xứng với bạch nguyệt quang của anh không?''
Quý Tư Hàn nâng đôi mắt đã bị hơi nước che phủ lên nhìn về phía Sam Sam: ''Tôi chưa từng xem cô ấy là thế thân...''
Khuôn mặt Sam Sam tràn đầy sự khinh thường: ''Bây giờ anh có nói mấy lời này cũng vô ích, trước khi qua đời Vãn Vãn vẫn cho rằng cô ấy là thế thân của Ninh Uyển.''
Trái tim Quý Tư Hàn cứng lại, đau đớn tê tâm phế liệt lan từ lòng bàn tay ra khắp cơ thể hắn.
Hắn từ từ nhắm mắt lại, không tiếp tục cãi, bóng tối vô tận trùm lên người Quý Tư Hàn khiến hắn rơi vào trầm mặc.
Một lúc lâu sau hắn mới hé miệng nhưng không phát ra được âm thanh, mất một lúc mới khàn giọng nói: ''Cô ấy... bị suy tim lúc nào?''
Sam Sam vẫn chưa rời đi, cô ấy muốn ở lại đây để kích thích Quý Tư Hàn, thấy cuối cùng hắn cũng hỏi đến chuyện suy tim, cô ấy không nhịn được mà nhíu mày châm chọc: ''Anh chung chăn gối với cô ấy năm năm mà còn không biết thì sao tôi biết được?''
Đúng vậy, ở bên cạnh cô năm năm mà hắn còn không biết, bây giờ lại đi hỏi bạn thân của Thư Vãn, đúng là buồn cười...
Sam Sam suy nghĩ rồi nói: ''Trước khi kí hiệp nghị với anh cô ấy đã bị suy tim...''
Cô ấy vốn không muốn nói nhưng lại cảm thấy nên nói cho hắn biết, cho hắn biết rằng rốt cuộc những năm nay hắn đã đối xử lạnh lùng đến mức nào với Vãn Vãn!
Người Quý Tư Hàn cứng đờ, sắc mặt càng tái hơn.
Hóa ra cô đã bị suy tim sớm như vậy, nhưng hắn lại không phát hiện.
Không, hắn đã phát hiện ra một lần.
Là chuyện xảy ra bốn năm trước...
Hắn nhớ kĩ, đêm đó hắn không nỡ rời đi, không nhịn được mà ôm cô chìm vào giấc ngủ, nhưng lại nghe được cô ngủ mơ gọi tên Tống Tư Việt.
Quý Tư Hàn rất tức giận, một tay đẩy cô ra, có lẽ do hơi mạnh nên cô trực tiếp bị lay tỉnh, sau đó hơi thở trở nên rất gấp gáp.
Thư Vãn khó khăn vươn tay với hắn, nói hắn mang cô đến bệnh viện...
Nhưng lúc đó Quý Tư Hàn đang rất tức giận, hắn cũng không biết cô có bệnh tim nên không quan tâm cô, thậm chí vì để hả giận mà còn cố ý dùng tiền làm nhục cô.
Nhớ đến ngày hôm đó, cảm giác áy náy lại lần nữa khiến hắn không thể thở nổi, khiến hắn không cảm nhận được không khí xung quanh.
Bệnh tim bẩm sinh, suy tim, giai đoạn cuối cô cũng không nói cho hắn biết, chắc Thư Vãn lúc đó đã không còn bất kì hi vọng nào với Quý Tư Hàn hắn nữa rồi.
''Bác sĩ Chu nói nếu cô ấy không bị đánh thì có thể dựa vào thuốc mà sống thêm hai tháng nữa, nhưng các người lại ra tay tàn nhẫn với cô ấy như vậy.''
''Quý Tư Hàn, em họ anh, vị hôn thê của anh trả thù cô ấy thì thôi đi, vì sao ngay cả anh cũng ra tay với cô ấy?''
''Chẳng lẽ nhiều năm như vậy anh không có chút tình cảm nào với cô ấy sao?''
Nếu như không có chút tình cảm nào, tại sao hắn lại xuất hiện ở đây?
Nếu có tình cảm, vậy tại sao lại cùng hai người phụ nữ xấu xa kia đánh cô?
Lời của Sam Sam như kim châm đâm vào trái tim hắn, khiến Quý Tư Tước đau đến mức mặt trắng bệch.
Hắn từ từ cúi đầu xuống nhìn tay phải của mình...
Chính là bàn tay này đã tát cô một cái, hại cô ngã đâm vào đinh.
Nếu như hắn không tát Thư Vãn thì có lẽ cô còn có thể sống được thêm hai tháng...
Là hắn, là hắn hại chết cô...
Nhưng vào ngày hắn kết thúc thỏa thuận tình nhân cô vẫn còn giữ hắn lại.
Thư Vãn thận trọng hỏi hắn, nửa năm nữa mới đến kì hạn hợp đồng, hắn có thể chờ chút được không.
Lúc đó Quý Tư Hàn đã trả lời thế nào nhỉ, hắn không nói gì, chỉ đứng từ cao nhìn xuống cô.
Vẻ mặt lạnh lùng khiến cô không dám nói thêm một lời níu kéo.
Tại sao hắn lại hiểu lầm rằng cô đang cố tình dây dưa chứ, lúc đó cô còn cố ý cười nói hắn đang đùa có phải không.
Quý Tư Hàn nhớ đến nụ cười xinh đẹp dịu dàng của cô, tâm trạng lập tức tuyệt vọng, trái tim nhức nhối không ngừng.
Cô chống đỡ cơ thể yếu ớt bị bệnh suy tim của mình, không oán không hối hận ở bên cạnh hắn năm năm, nhưng hắn đã làm gì?
Lạnh lùng xem thường đã đành, lại còn dùng chính tay mình cướp đi sinh mệnh không còn nhiều thời gian của cô...
Chương 199: Hắn đã sớm động lòng với cô
Quý Tư Hàn che mắt, không muốn để Sam Sam nhìn thấy sự chật vật này của mình.
Khi trông thấy chất lỏng chảy ra từ tay Quý Tư Hàn, Sam Sam cũng không biết mình đang có cảm nhận gì.
Cô ấy muốn tiếp tục dùng ngôn từ để trả thù hắn, nhưng cô ấy lại cảm thấy Quý Tư Hàn lúc này căn bản không chịu nổi kích thích.
Sam Sam nhớ đến đồ Vãn Vãn để lại, cô ấy đến ngăn kéo lấy bức thư chỉ viết rải rác vài câu ra đưa cho Quý Tư Hàn.
''Nếu không phải Vãn Vãn đã từng viết di thư cho anh thì tôi tuyệt đối không cho anh vào trong này.''
Sau khi nhét thư vào tay Quý Tư Hàn, Sam Sam xoay người đi ra khỏi phòng.
Quý Tư Hàn kinh ngạc nhìn bức thư trong tay, đột nhiên không có dũng khí mở ra.
Hắn dựa vào tường, yên lặng mười mấy phút mới từ từ mở bức thư ra...
[Quý Tư Hàn
Anh ấy nói, đừng mơ mộng tôi sẽ yêu cô.
Hóa ra, anh ấy không yêu tôi.]
Chỉ ba câu ngắn ngủi cũng đủ để khiến hắn hoàn toàn sụp đổ, cảm giác hối hận không ngừng bủa vây lấy hắn.
Quý Tư Hàn nắm chặt bức thư, bàn tay run bần bật không ngừng vuốt ve nét chữ xinh đẹp trên tờ giấy.
Cô không để lại thêm một câu thừa thãi, cô chỉ dùng một câu ngắn ngủi như vậy để lên án sự vô tình của hắn.
Hắn nhớ đến đêm hôm đó, hắn ôm cô, làm những việc như vậy với cô mà lại tức giận rồi nói ra những lời khó nghe như vậy.
Rõ ràng hắn không muốn cô bỏ chạy với Tống Tư Việt, nhưng lời nói đến bên miệng lại chuyển thành lời khác.
Nếu như hắn biết cô sẽ sớm rời khỏi thế giới này thì hắn nhất định sẽ bỏ xuống cái gọi là tự tôn buồn cười kia, nói với cô rằng...
Thật ra từ trước kia, từ lần đầu tiên nhìn thấy cô, hắn đã động lòng.
Không phải ở đêm mưa to kia, mà là cửa chính A.
Khắp người Quý Tư Hàn đầy máu me ngồi dưới gốc cây chờ Quý Lương Xuyên.
Chắc Thư Vãn lúc đó đến trường học tìm người, thấy Quý Tư Hàn bị thương thì tốt bụng cho hắn một bình nước, còn khuyên hắn đến bệnh viện chữa trị.
Lúc ấy hắn đang quay lưng về phía cô, đầu cũng không quay lại, Thư Vãn cũng không quá tò mò, cô để bình nước xuống sau lưng hắn rồi vội vàng đi vào trường học.
Sau khi cô đi rồi Quý Tư Hàn quay đầu nhìn thoáng qua, hắn chỉ thấy sườn mặt trắng trẻo xinh đẹp, sau đó khắc ghi hình dáng đó vào trong lòng.
Lần sau gặp lại chính là đêm cô bán mình, Quý Tư Hàn vô tình đi qua cửa quán ăn, thấy Thư Vãn đang quỳ trên mặt đất.
Người cô ướt sũng, hai mắt sưng đỏ đầy tuyệt vọng, thấy Thư Vãn như vậy, hắn không nhịn được mà đi đến.
Quý Tư Hàn vốn định trực tiếp đưa tiền, nhưng khi đứng trước mặt cô, lại thấy cô giống như một con thỏ trắng nhỏ đang ngước mắt lên nhìn hắn.
Hắn nhịn không được mà cử động yết hầu, đưa tay chạm vào cô, giây phút chạm vào Thư Vãn, hắn không bài xích chút nào.
Hắn muốn cô, người mới được nếm thử sự đời như hắn lập tức nghiện Thư Vãn, có thể nói là ăn tủy trong xương rồi mới biết liếm nó cũng ngọt.
Hắn điên cuồng muốn cô, không còn mặt mũi mà ép buộc cô kí hợp đồng tình nhân, trói chặt cô bên cạnh mình.
Nhưng sau khi nghe thấy Thư Vãn mơ ngủ khóc lóc gọi tên Tống Tư Việt, chút rung động kia lập tức bị Quý Tư Hàn ép xuống.
Sau đó Ninh Uyển về nước, Quý Tư Hàn không còn cách nào khác ngoài kết thúc hợp đồng tình nhân với cô.
Hắn cho rằng mình có thể thoải mái buông xuống, nhưng căn bản đó là chuyện không thể.
Hắn còn vô cùng mâu thuẫn, nhiều lần lợi dụng Ninh Uyển để thử cô.
Thậm chí Quý Tư Hàn còn như phát điên mà lấy thân phận Dạ tiên sinh để tiếp cận như Thư Vãn.
Hắn không hiểu, vì sao hắn lại làm những chuyện như vậy?
Quý Tư Hàn cảm thấy có lẽ do bản thân hắn quá quyến luyến cơ thể cô nên mới như một tên biến thái không rời xa cô được.
Cho đến khi Cố Cảnh Thâm xuất hiện khiến Quý Tư Hàn không thể nào kiềm chế được tình cảm trong lòng mình.
Hắn không khống chế được bản thân mà đi tìm cô, từng bước ép sát thăm dò cô.
Thật ra hắn muốn biết, năm năm qua cô đã từng rung động với hắn hay chưa.
Nếu như cô có, Quý Tư Hàn nhất định sẽ nghĩ cách để thoát khỏi Quý gia và Liên gia, mang theo cô cao chạy xa bay.
Thậm chí hắn còn không yêu cầu xa vời Thư Vãn sẽ yêu mình như Tống Tư Việt, cô chỉ cần có một chút tình cảm với hắn thôi là được rồi.
Nhưng từng lần dò hỏi, kết quả nhận được vẫn là không yêu...
Cho dù như vậy, Quý Tư Hàn vẫn không quan tâm mà dùng cách ngu ngốc nhất để muốn cô.
Lúc này hắn mới ý thức được mình không chỉ quyến luyến cơ thể cô, mà còn đặt cô vào trong trái tim, không thể nào kìm chế được tình cảm dành cho cô.
Nhưng thứ tự tôn buồn cười của hắn đã khiến hắn không thể nào nói lời ngọt ngào với người phụ nữ mà hắn yêu nhất.
Bây giờ hắn thấy mấy lời cô viết cho mình, đột nhiên cảm giác được...
Nếu như hắn nói trước thì có phải cô cũng sẽ trả lời, thật ra cô cũng có cảm giác với hắn.
Đáng tiếc, tất cả đã muộn, hắn hại chết cô, còn để đến tận lúc chết rồi cô đều cho rằng hắn không yêu cô...
Chương 200: Anh nợ em một mạng, cũng sẽ trả em một mạng
Hắn nắm chặt bức thư trong tay, nâng đôi mắt đỏ bừng lên nhìn về phía ánh chiều tà bên ngoài cửa sổ.
Ánh sáng trong cuộc đời Quý Tư Hàn đã rời đi, hắn cũng theo ánh sáng đó mà chìm vào màn đêm.
Giây phút bầu trời chuyển sang màu đen, cả thế giới chìm vào im lặng.
Quý Tư Hàn đứng ngẩn người trong bóng tối tìm kiếm ánh sáng xung quanh mình.
Nhưng ánh sáng đã sớm bị hắn tự tay đẩy ra rồi...
Cố Cảnh Thâm sợ Quý Tư Hàn sẽ làm Sam Sam bị thương, sau khi tránh khỏi sự khống chế của Tô Thanh, anh ta nhanh chóng chạy đến phòng trọ.
Sau khi thấy Sam Sam hoàn hảo không chút tổn hại đang ngồi trên sopha ở phòng khách vụng trộm lau nước mắt anh ta mới thở một hơi nhẹ nhõm.
"Anh ta đi rồi?"
Sam Sam lắc đầu chỉ về một phía: "Ở trong đó."
Cố Cảnh Thâm đi về phía đó, quả nhiên thấy Quý Tư Hàn hồn bay phách lạc ngồi trên sàn nhà.
Anh ta đoán không sai, trong lòng người đàn ông này có Vãn Vãn, chỉ là hắn chưa từng biểu lộ ra mà thôi.
Cố Cảnh Thâm nhìn tờ giấy Quý Tư Hàn nắm chặt trong tay thì nhịn không được mà bước đến đoạt lấy.
Sau khi thấy đó là di thư Vãn Vãn viết cho Quý Tư Hàn, vẻ mặt giả vờ trấn định của anh ta sụp đổ.
Hóa ra Vãn Vãn thật sự yêu Quý Tư Hàn, không phải vì để đuổi anh ta đi nên mới nói lung tung.
Rõ ràng anh ta đã nhận ra tình cảm Quý Tư Hàn dành cho Vãn Vãn, nhưng anh ta lại ích kỉ giấu đi, hại cô đến chết cũng không biết.
Áy náy và tiếc nuối đồng thời xuất hiện, cảm giác mất mát cũng bị hai cảm giác này đè xuống.
Vãn Vãn, cô ấy... để lại di thư cho Quý Tư Hàn nhưng không để lại cho anh ta, xem ra cô thật sự không yêu anh ta.
Quý Tư Hàn sớm đã đau đớn đến chết lặng phát hiện có người cướp bức thư Thư Vãn viết cho mình thì gấp đến mức đỏ bừng mắt.
Hắn nhanh chóng đứng dậy lấy lại tờ giấy kia, bảo vệ nó như một món đồ trân bảo, sau khi gấp gọn lại thì cẩn thận đặt vào túi áo bên trong.
Quý Tư Hàn không nhìn Cố Cảnh Thâm lấy một cái, hắn vịn tường đi ra ngoài...
Trời đã sớm tối đen, Quý Tư Hàn chậm rãi bước từng bước ra khỏi tiểu khu.
Tô Thanh đang đợi bên ngoài tiểu khu thấy hắn loạng choạng bước đến thì vội vàng tiến lên đỡ hắn.
"Quý tổng, ngài không sao chứ?"
Quý Tư Hàn đẩy tay anh ta ra, tiếp tục thất thểu đi về phía trước.
Tô Thanh sợ hắn xảy ra chuyện, vội vàng muốn đuổi theo thì bị hắn lạnh lùng quát lớn: ''Đừng tới đây.''
Hắn lảo đảo đi về nghĩa trang như muốn tự trừng phạt bản thân mình, cứ như vậy mạnh mẽ đi đến trước mộ cô.
Ban ngày Quý Tư Hàn không dám nhìn di ảnh của cô, bây giờ khi thấy bức ảnh này, trái tim hắn như bị xé làm đôi, đau đến mức người hắn cũng run rẩy.
Quý Tư Hàn quỳ một chân xuống trước mộ, đưa tay vuốt ve hình của Thư Vãn.
Cô trong ảnh đang nở nụ cười dịu dàng nhẹ nhàng, đôi mắt hơi cong trông rất đẹp.
Hắn càng nhìn càng nhớ cô đến phát điên, nỗi nhớ như khắc sâu vào xương tủy.
Nhưng cô đã hóa thành một nắm tro, hắn không sờ được, cũng không chạm vào được.
''Thật xin lỗi...''
Hắn sợ họ phát hiện ra sự tồn tại của Thư Vãn, sợ cô sẽ có kết thúc như Thiển Thiển, hết cách rồi nên mới ra tay đánh cô.
Cuối cùng là do hắn quá vô dụng nên mới dùng danh nghĩa ''bảo vệ'' để làm tổn thương cô.
Nhưng ông trời ơi, rõ ràng hắn đã sống ở địa ngục không có ánh mặt trời rồi, vì sao lại còn cố tình cho hắn một tia sáng?
Khiến hắn không kìm được lòng mà đưa tay ra, muốn hướng đến ánh sáng kia, muốn cố gắng leo ra khỏi địa ngục để đứng dưới ánh mặt trời.
Nhưng Quý Tư Hàn còn chưa thoát khỏi địa ngục thì ánh sáng kia đã biến mất...
Vì hắn đã ham muốn thứ không thuộc về mình nên mới có kết quả như vậy sao?
Quý Tư Hàn nhếch miệng, ánh mắt là sự tuyệt vọng vô cùng tận...
Bọn họ nói đúng, loại người như hắn không có tư cách thích ai đó.
Hắn không nghe nên xứng đáng nhận hết mọi đau khổ này.
Dường như Quý Tư Hàn đã nghĩ thông chuyện gì đó, hắn lấy con dao nhỏ màu vàng mang theo mình ra, nhìn về phía di ảnh của Thư Vãn.
''Anh dùng tay phải để đánh em, anh nên bị trừng phạt.''
Dứt lời, hắn nâng dao lên, đâm một nhát vừa mạnh vừa chuẩn vào bàn tay phải của mình, trực tiếp cắt đứt động mạch chủ...
''Vãn Vãn, anh hại em một mạng, anh cũng nên trả cho em một mạng...''