-
Chương 175-176
Chương 175: Tại sao lại không kịp
Thư Vãn vô tri vô giác, dường như nghe thấy có người đang thì thầm bên tai.
Cô nghe không rõ, muốn xích qua để nghe rõ hơn nhưng lại không thể nhúc nhích.
Không biết đã qua bao lâu, cũng dần nghe rõ giọng nói bên tai…
“Vãn Vãn, cậu đã hôn mê ba ngày rồi, rốt cuộc đến khi nào mới tỉnh dậy chứ?”
Lần này đã nghe rõ ràng, là giọng của Sam Sam.
Cô mở mắt ra, nhưng lại phát hiện tầm nhìn của mình lờ mờ.
Cô chỉ có thể nhìn thấy lờ mờ hình dáng của Sam Sam, nhưng lại không nhìn rõ ngũ quan của cô ấy.
Cô muốn sờ mặt của cô ấy nhưng tay yếu đến mức không thể nhấc lên nổi.
Lúc này cô mới biết tình trạng của mình đã đến mức nào, có lẽ sẽ không còn bao lâu nữa…
“Sam Sam…”
Sam Sam đang lau người cho cô, nghe thấy giọng nói yếu ớt của Thư Vãn vội vàng thả khăn xuống, nắm lấy tay cô.
“Vãn Vãn, cuối cùng cậu cũng tỉnh lại rồi, có chỗ nào khó chịu không, mau nói cho tớ biết…”
Thư Vãn khẽ lắc đầu, không thể nói bất cứ lời nào chỉ có thể nắm lại tay Sam Sam.
Động tác im lặng khiến cho trái tim hoảng hốt lo sợ của Sam Sam từ từ hạ xuống.
Cô ấy thật sự sợ Thư Vãn sẽ không tỉnh dậy, cũng may cuối cùng cũng đã tỉnh, chỉ là…
Sam Sam ngước đôi mắt sưng đỏ lên nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đang đeo mặt nạ dưỡng khí của Thư Vãn: “Vãn Vãn, rốt cuộc cậu làm sao vậy?”
Ba ngày nay, đôi chân vốn thon dài thẳng tắp của Vãn Vãn nhà cô đột nhiên sưng tấy.
Sam Sam tìm bác sĩ Chu hỏi nguyên nhân nhưng bác sĩ Chu lại không muốn nói cho cô ấy biết nên đành phải tra baidu.
Trong đó nói đây là triệu chứng suy tim thời kỳ cuối, cô ấy không muốn tin, cô ấy muốn nghe chính miệng Thư Vãn phủ nhận.
Nghe cô ấy hỏi như vậy, Thư Vãn liền biết Sam Sam đã đoán được.
Vốn muốn tìm một cơ hội thích hợp để nói cho Sam Sam biết.
Nhưng trời không như người ta muốn, Quý Tư Hàn hắn…
Nghĩ đến tên của hắn, cả người Thư Vãn đều đau đớn.
Cô không ngờ hắn sẽ vì người nhà của mình mà ra tay đánh cô.
Cái tát đó, đã trực tiếp cướp đi thời gian cuối cùng cô ở bên cạnh Sam Sam.
Đến bây giờ cô không còn bao nhiêu thời gian, tiếp tục giấu nữa cũng vô ích.
Sớm muộn gì Sam Sam cũng sẽ biết, chi bằng nói với cô ấy sự thật để tránh cô ấy sẽ tiếc nuối suốt quãng đời còn lại.
Cô đảo đôi mắt không nhìn rõ, mơ hồ nhìn về phía Sam Sam.
“Sam Sam, kiếp sau tớ lại làm em gái của cậu có được không…”
Cô vừa nói ra câu này thì Sam Sam liền bật khóc.
“Cậu nói ngu ngốc gì vậy, muốn làm em gái tớ thì làm ở kiếp này, nói gì kiếp sau?!”
“Sam Sam, tớ… suy tim thời kỳ cuối, có lẽ sẽ không còn bao nhiêu thời gian…”
Thư Vãn dùng hết sức siết chặt lòng bàn tay cô ấy, dường như muốn an ủi Sam Sam.
Nhưng Sam Sam lại có chút sụp đổ, giọt nước mắt nóng hổi rơi lên mu bàn tay cô khiến cô không nỡ nói tiếp.
Sam Sam khóc đến không thở nổi, liên tục ho khan, Thư Vãn muốn vuốt lưng cho cô ấy nhưng không có sức, chỉ có thể nhìn cô ấy.
“Sam Sam… đừng khóc, cậu như thế này bảo tớ làm sao có thể yên tâm rời đi…”
“Vậy thì cậu đừng đi!”
Sam Sam nắm tay cô, cố chấp nói: “Tớ đi tìm bác sĩ Chu, y thuật của cô ấy cao siêu như vậy chắc chắn có thể cứu sống cậu!”
Thư Vãn dùng ngón tay cái nhẹ nhàng sờ lòng bàn tay cô ấy: “Bác sĩ Chu không có cách nào đâu, chúng ta đừng làm khó cô ấy được không?”
Sam Sam vừa khóc vừa lắc đầu: “Không, nhất định có cách, chỉ cần thay tim là được!”
Thư Vãn rất thoải mái, nhếch khóe miệng: “Sam Sam, không kịp nữa rồi…”
“Tại sao lại không kịp?!”
Sam Sam bỗng kích động đứng dậy, hét lên với Thư Vãn một cách cuồng loạn.
“Cậu còn chưa đi Malaysia ngắm cảnh với tớ!”
“Cũng chưa đợi được con tớ ra đời!”
“Cậu từng nói muốn làm mẹ nuôi của con tớ!”
“Nó còn chưa kịp ra đời mà, tại sao cậu lại không kịp?!”
Chương 176: Đụng gãy xương và yêu cầu cô ấy đền tiền
Sau khi hét xong, Sam Sam che mặt khóc nức nở.
Nhìn thấy cô ấy như thế này, Thư Vãn cũng không khỏi đỏ bừng mắt.
Cô dùng hết sức đưa tay kéo áo Sam Sam.
Sam Sam lại không thể nào chấp nhận, lùi về phía sau…
Cô ấy vừa khóc, vừa suy sụp chạy ra khỏi phòng bệnh.
Nhìn bóng lưng chạy xa cô ấy, những giọt nước mắt mà Thư Vãn cố kiềm nén tí tách rơi xuống.
Sam Sam chạy một hơi ra khỏi phòng bệnh VIP, bước chân vô tình dừng lại ở cửa phòng bệnh thông thường.
Cô ấy muốn tìm Giang Vũ giúp đỡ, mặc dù cô ấy không biết Giang Vũ có thể giúp được gì nhưng mà bây giờ cô muốn có một bờ vai để dựa vào.
Sam Sam vừa khóc đi đến trước cửa phòng bệnh, nhưng lại không nhìn thấy anh em Giang Vũ mà phòng bệnh riêng bên cạnh lại vang lên tiếng ***...
Theo bản năng cô ấy muốn tránh đi, nhưng giọng nói ra sức của người đàn ông đó đã khiến cô dừng lại bước chân ngay lập tức.
Cô ấy quay người lại, nhấc bước đi từng bước về phía phòng bệnh bên cạnh.
Cửa khóa và cũng kéo rèm lại nhưng không kéo kín, có một khe hỡ có thể nhìn rõ bên trong.
Hai cơ thể trần truồng, đang quấn lấy nhau…
Bởi vì người phụ nữ mang thai, bụng to không tiện nên người đàn ông cưỡi trên đùi người phụ nữ, điên cuồng di chuyển.
Nhìn thấy cảnh này, Sam Sam cảm thấy buồn nôn từ dạ dày, suýt nữa khiến cô ấy nôn ra.
Cô ấy che miệng, vẻ mặt không thể tin nhìn chằm chằm Giang Vũ và Giang Ly…
Từng cho rằng người đàn ông gia cảnh bình thường và thật thà đáng tin cậy thì sẽ không bao giờ phản bội mình.
Lại không ngờ vả mặt nhanh đến thế, kết hôn chưa đến một tháng, người đàn ông mà cô ấy cho là sẽ không ngoại tình, lại ở trên ‘em gái’ của anh ta!
Thật buồn cười, thật là buồn cười mà…
Tín ngưỡng của Sam Sam sụp đổ trong nháy mắt, tinh thần cũng suy sụp ngay lập tức.
Cô ấy lắc lư cơ thể chạy ra ngoài bệnh viện.
Vãn Vãn sắp chết, Giang Vũ ngoại tình…
Vậy cô ấy thì sao, cô ấy phải làm thế nào?
Sam Sam không nhìn rõ đường dưới chân, chỉ chăm chăm chạy về phía trước.
Không biết đã chạy bao lâu, cũng không biết đã chạy đến nơi nào, cho đến khi đụng phải một người cô ấy mới dừng bước.
Nhưng Sam Sam lại giống như một cái xác không hồn, không có bất cứ phản ứng, chỉ ngây người, cất bước đi đường vòng.
“Đứng lại!”
Quý Lương Xuyên kéo cánh tay người phụ nữ, hất cô ấy lên cửa xe.
“Đụng vào người ta thì muốn đi?”
Theo lý mà nói thì Quý Lương Xuyên luôn lịch thiệp và quan tâm đến phụ nữ, tuyệt đối sẽ không nổi giận lớn đến vậy.
Nhưng rất không khéo là hôm nay anh ta thực sự quá xui xẻo, đánh golf cũng có thể bị trật khớp tay.
Nghĩ ở gần bệnh viện nên không phiền bác sĩ gia đình, nào ngờ vừa bước xuống xe đã bị một người phụ nữ giàn giụa nước mắt đụng phải.
Cổ tay trật khớp đó bị đụng mạnh như vậy lại gãy xương lần thứ hai.
Một tiếng rắc rất vang, người phụ nữ va vào anh ta lại giống như không hề hay biết, còn không hề lịch sự nói câu xin lỗi mà chỉ muốn bỏ đi.
Đổi lại là ai có thể tiếp tục duy trì được sự lịch thiệp phong độ?
Nghe thấy giọng nói của anh ta, Sam Sam cũng không ngẩng đầu lên, ánh mắt không có tiêu cự cứ nhìn về phía trước.
Thấy Sam Sam như thế Quý Lương Xuyên nghĩ rằng cô ấy vừa được chẩn đoán mắc bệnh nan y, nên lửa giận trong lòng cũng hơi nguôi đi một chút.
Nhưng, điều này không có nghĩa là anh ta không tức giận, không tính toán!
“Tôi bị cô đụng gãy xương, đền ít tiền thì chuyện này sẽ qua…”
Lúc này Sam Sam mới có chút phản ứng, đến khi đôi mắt cô ấy tập trung lại thì Quý Lương Xuyên đã lấy điện thoại ra, mở mã QR thanh thoán đưa đến dưới mí mắt cô ấy.
“Hai nghìn.”
Quý Lương Xuyên hất cằm ra hiệu cho cô quét mã thanh toán.
Sam Sam biết vừa rồi mình đụng phải ai đó, chỉ là sau khi bị đả kích kép thấn kinh có hơi thất thần nên quên xin lỗi.
Lúc này nghe thấy người đàn ông nói cô ấy đụng anh ta gãy xương thì mới hoàn hồn, nhìn cổ tay trái cụp xuống của anh ta, dường như cũng rất nghiêm trọng.
Cô ấy không nói gì nhiều, ngoan ngoãn rút điện thoại ra khỏi túi quần jeans.
Lúc Sam Sam quét mã định nhập số tiền thì một bác sĩ mặc áo blouse trắng đi tới.
“Quý tiên sinh, đã sắp xếp xong bác sĩ khoa xương.”
Ngón tay Sam Sam dừng lại, ngẩng đầu lên lạnh lùng nhìn anh ta: “Anh họ Quý?”
“Đúng vậy.”
Sau khi gật đầu với vị bác sĩ đó, Quý Lương Xuyên lại dời ánh mắt lên người Sam Sam: “Thế nào?”
Sam Sam ngẩng đầu lên, quan sát kỹ anh ta, phát hiện anh ta có đôi mắt sáng và hàm răng trắng, cao ráo đẹp trai, có phần giống với Quý Tư Hàn.
Sắc mặt cô ấy chợt sa sầm, cất điện thoại và lạnh lùng nói: “Xin lỗi, tiền của tôi có cho chó ăn cũng sẽ không cho người mang họ Quý.”
Thư Vãn vô tri vô giác, dường như nghe thấy có người đang thì thầm bên tai.
Cô nghe không rõ, muốn xích qua để nghe rõ hơn nhưng lại không thể nhúc nhích.
Không biết đã qua bao lâu, cũng dần nghe rõ giọng nói bên tai…
“Vãn Vãn, cậu đã hôn mê ba ngày rồi, rốt cuộc đến khi nào mới tỉnh dậy chứ?”
Lần này đã nghe rõ ràng, là giọng của Sam Sam.
Cô mở mắt ra, nhưng lại phát hiện tầm nhìn của mình lờ mờ.
Cô chỉ có thể nhìn thấy lờ mờ hình dáng của Sam Sam, nhưng lại không nhìn rõ ngũ quan của cô ấy.
Cô muốn sờ mặt của cô ấy nhưng tay yếu đến mức không thể nhấc lên nổi.
Lúc này cô mới biết tình trạng của mình đã đến mức nào, có lẽ sẽ không còn bao lâu nữa…
“Sam Sam…”
Sam Sam đang lau người cho cô, nghe thấy giọng nói yếu ớt của Thư Vãn vội vàng thả khăn xuống, nắm lấy tay cô.
“Vãn Vãn, cuối cùng cậu cũng tỉnh lại rồi, có chỗ nào khó chịu không, mau nói cho tớ biết…”
Thư Vãn khẽ lắc đầu, không thể nói bất cứ lời nào chỉ có thể nắm lại tay Sam Sam.
Động tác im lặng khiến cho trái tim hoảng hốt lo sợ của Sam Sam từ từ hạ xuống.
Cô ấy thật sự sợ Thư Vãn sẽ không tỉnh dậy, cũng may cuối cùng cũng đã tỉnh, chỉ là…
Sam Sam ngước đôi mắt sưng đỏ lên nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đang đeo mặt nạ dưỡng khí của Thư Vãn: “Vãn Vãn, rốt cuộc cậu làm sao vậy?”
Ba ngày nay, đôi chân vốn thon dài thẳng tắp của Vãn Vãn nhà cô đột nhiên sưng tấy.
Sam Sam tìm bác sĩ Chu hỏi nguyên nhân nhưng bác sĩ Chu lại không muốn nói cho cô ấy biết nên đành phải tra baidu.
Trong đó nói đây là triệu chứng suy tim thời kỳ cuối, cô ấy không muốn tin, cô ấy muốn nghe chính miệng Thư Vãn phủ nhận.
Nghe cô ấy hỏi như vậy, Thư Vãn liền biết Sam Sam đã đoán được.
Vốn muốn tìm một cơ hội thích hợp để nói cho Sam Sam biết.
Nhưng trời không như người ta muốn, Quý Tư Hàn hắn…
Nghĩ đến tên của hắn, cả người Thư Vãn đều đau đớn.
Cô không ngờ hắn sẽ vì người nhà của mình mà ra tay đánh cô.
Cái tát đó, đã trực tiếp cướp đi thời gian cuối cùng cô ở bên cạnh Sam Sam.
Đến bây giờ cô không còn bao nhiêu thời gian, tiếp tục giấu nữa cũng vô ích.
Sớm muộn gì Sam Sam cũng sẽ biết, chi bằng nói với cô ấy sự thật để tránh cô ấy sẽ tiếc nuối suốt quãng đời còn lại.
Cô đảo đôi mắt không nhìn rõ, mơ hồ nhìn về phía Sam Sam.
“Sam Sam, kiếp sau tớ lại làm em gái của cậu có được không…”
Cô vừa nói ra câu này thì Sam Sam liền bật khóc.
“Cậu nói ngu ngốc gì vậy, muốn làm em gái tớ thì làm ở kiếp này, nói gì kiếp sau?!”
“Sam Sam, tớ… suy tim thời kỳ cuối, có lẽ sẽ không còn bao nhiêu thời gian…”
Thư Vãn dùng hết sức siết chặt lòng bàn tay cô ấy, dường như muốn an ủi Sam Sam.
Nhưng Sam Sam lại có chút sụp đổ, giọt nước mắt nóng hổi rơi lên mu bàn tay cô khiến cô không nỡ nói tiếp.
Sam Sam khóc đến không thở nổi, liên tục ho khan, Thư Vãn muốn vuốt lưng cho cô ấy nhưng không có sức, chỉ có thể nhìn cô ấy.
“Sam Sam… đừng khóc, cậu như thế này bảo tớ làm sao có thể yên tâm rời đi…”
“Vậy thì cậu đừng đi!”
Sam Sam nắm tay cô, cố chấp nói: “Tớ đi tìm bác sĩ Chu, y thuật của cô ấy cao siêu như vậy chắc chắn có thể cứu sống cậu!”
Thư Vãn dùng ngón tay cái nhẹ nhàng sờ lòng bàn tay cô ấy: “Bác sĩ Chu không có cách nào đâu, chúng ta đừng làm khó cô ấy được không?”
Sam Sam vừa khóc vừa lắc đầu: “Không, nhất định có cách, chỉ cần thay tim là được!”
Thư Vãn rất thoải mái, nhếch khóe miệng: “Sam Sam, không kịp nữa rồi…”
“Tại sao lại không kịp?!”
Sam Sam bỗng kích động đứng dậy, hét lên với Thư Vãn một cách cuồng loạn.
“Cậu còn chưa đi Malaysia ngắm cảnh với tớ!”
“Cũng chưa đợi được con tớ ra đời!”
“Cậu từng nói muốn làm mẹ nuôi của con tớ!”
“Nó còn chưa kịp ra đời mà, tại sao cậu lại không kịp?!”
Chương 176: Đụng gãy xương và yêu cầu cô ấy đền tiền
Sau khi hét xong, Sam Sam che mặt khóc nức nở.
Nhìn thấy cô ấy như thế này, Thư Vãn cũng không khỏi đỏ bừng mắt.
Cô dùng hết sức đưa tay kéo áo Sam Sam.
Sam Sam lại không thể nào chấp nhận, lùi về phía sau…
Cô ấy vừa khóc, vừa suy sụp chạy ra khỏi phòng bệnh.
Nhìn bóng lưng chạy xa cô ấy, những giọt nước mắt mà Thư Vãn cố kiềm nén tí tách rơi xuống.
Sam Sam chạy một hơi ra khỏi phòng bệnh VIP, bước chân vô tình dừng lại ở cửa phòng bệnh thông thường.
Cô ấy muốn tìm Giang Vũ giúp đỡ, mặc dù cô ấy không biết Giang Vũ có thể giúp được gì nhưng mà bây giờ cô muốn có một bờ vai để dựa vào.
Sam Sam vừa khóc đi đến trước cửa phòng bệnh, nhưng lại không nhìn thấy anh em Giang Vũ mà phòng bệnh riêng bên cạnh lại vang lên tiếng ***...
Theo bản năng cô ấy muốn tránh đi, nhưng giọng nói ra sức của người đàn ông đó đã khiến cô dừng lại bước chân ngay lập tức.
Cô ấy quay người lại, nhấc bước đi từng bước về phía phòng bệnh bên cạnh.
Cửa khóa và cũng kéo rèm lại nhưng không kéo kín, có một khe hỡ có thể nhìn rõ bên trong.
Hai cơ thể trần truồng, đang quấn lấy nhau…
Bởi vì người phụ nữ mang thai, bụng to không tiện nên người đàn ông cưỡi trên đùi người phụ nữ, điên cuồng di chuyển.
Nhìn thấy cảnh này, Sam Sam cảm thấy buồn nôn từ dạ dày, suýt nữa khiến cô ấy nôn ra.
Cô ấy che miệng, vẻ mặt không thể tin nhìn chằm chằm Giang Vũ và Giang Ly…
Từng cho rằng người đàn ông gia cảnh bình thường và thật thà đáng tin cậy thì sẽ không bao giờ phản bội mình.
Lại không ngờ vả mặt nhanh đến thế, kết hôn chưa đến một tháng, người đàn ông mà cô ấy cho là sẽ không ngoại tình, lại ở trên ‘em gái’ của anh ta!
Thật buồn cười, thật là buồn cười mà…
Tín ngưỡng của Sam Sam sụp đổ trong nháy mắt, tinh thần cũng suy sụp ngay lập tức.
Cô ấy lắc lư cơ thể chạy ra ngoài bệnh viện.
Vãn Vãn sắp chết, Giang Vũ ngoại tình…
Vậy cô ấy thì sao, cô ấy phải làm thế nào?
Sam Sam không nhìn rõ đường dưới chân, chỉ chăm chăm chạy về phía trước.
Không biết đã chạy bao lâu, cũng không biết đã chạy đến nơi nào, cho đến khi đụng phải một người cô ấy mới dừng bước.
Nhưng Sam Sam lại giống như một cái xác không hồn, không có bất cứ phản ứng, chỉ ngây người, cất bước đi đường vòng.
“Đứng lại!”
Quý Lương Xuyên kéo cánh tay người phụ nữ, hất cô ấy lên cửa xe.
“Đụng vào người ta thì muốn đi?”
Theo lý mà nói thì Quý Lương Xuyên luôn lịch thiệp và quan tâm đến phụ nữ, tuyệt đối sẽ không nổi giận lớn đến vậy.
Nhưng rất không khéo là hôm nay anh ta thực sự quá xui xẻo, đánh golf cũng có thể bị trật khớp tay.
Nghĩ ở gần bệnh viện nên không phiền bác sĩ gia đình, nào ngờ vừa bước xuống xe đã bị một người phụ nữ giàn giụa nước mắt đụng phải.
Cổ tay trật khớp đó bị đụng mạnh như vậy lại gãy xương lần thứ hai.
Một tiếng rắc rất vang, người phụ nữ va vào anh ta lại giống như không hề hay biết, còn không hề lịch sự nói câu xin lỗi mà chỉ muốn bỏ đi.
Đổi lại là ai có thể tiếp tục duy trì được sự lịch thiệp phong độ?
Nghe thấy giọng nói của anh ta, Sam Sam cũng không ngẩng đầu lên, ánh mắt không có tiêu cự cứ nhìn về phía trước.
Thấy Sam Sam như thế Quý Lương Xuyên nghĩ rằng cô ấy vừa được chẩn đoán mắc bệnh nan y, nên lửa giận trong lòng cũng hơi nguôi đi một chút.
Nhưng, điều này không có nghĩa là anh ta không tức giận, không tính toán!
“Tôi bị cô đụng gãy xương, đền ít tiền thì chuyện này sẽ qua…”
Lúc này Sam Sam mới có chút phản ứng, đến khi đôi mắt cô ấy tập trung lại thì Quý Lương Xuyên đã lấy điện thoại ra, mở mã QR thanh thoán đưa đến dưới mí mắt cô ấy.
“Hai nghìn.”
Quý Lương Xuyên hất cằm ra hiệu cho cô quét mã thanh toán.
Sam Sam biết vừa rồi mình đụng phải ai đó, chỉ là sau khi bị đả kích kép thấn kinh có hơi thất thần nên quên xin lỗi.
Lúc này nghe thấy người đàn ông nói cô ấy đụng anh ta gãy xương thì mới hoàn hồn, nhìn cổ tay trái cụp xuống của anh ta, dường như cũng rất nghiêm trọng.
Cô ấy không nói gì nhiều, ngoan ngoãn rút điện thoại ra khỏi túi quần jeans.
Lúc Sam Sam quét mã định nhập số tiền thì một bác sĩ mặc áo blouse trắng đi tới.
“Quý tiên sinh, đã sắp xếp xong bác sĩ khoa xương.”
Ngón tay Sam Sam dừng lại, ngẩng đầu lên lạnh lùng nhìn anh ta: “Anh họ Quý?”
“Đúng vậy.”
Sau khi gật đầu với vị bác sĩ đó, Quý Lương Xuyên lại dời ánh mắt lên người Sam Sam: “Thế nào?”
Sam Sam ngẩng đầu lên, quan sát kỹ anh ta, phát hiện anh ta có đôi mắt sáng và hàm răng trắng, cao ráo đẹp trai, có phần giống với Quý Tư Hàn.
Sắc mặt cô ấy chợt sa sầm, cất điện thoại và lạnh lùng nói: “Xin lỗi, tiền của tôi có cho chó ăn cũng sẽ không cho người mang họ Quý.”