-
Chương 165-166
Chương 165: Mối quan hệ giữa bọn họ
"Chúng ta đắc tội cô ta, chỉ sợ sau này khó..."
A Lan thì không sao cả, cô ấy còn có thể tìm Quý tổng che chở, nhưng Thư Vãn...
Nếu bị Liên Tinh phát hiện ra quan hệ giữa cô và Quý tổng, chỉ sợ...
A Lan không dám nghĩ tiếp, trong đầu cô ấy đều là hình ảnh Thiển Thiển bị tra tấn đến chết.
Thư Vãn nhìn thấy dáng vẻ sợ hãi của A Lan cảm thấy rất áy náy: "Bác sĩ Chu, xin lỗi, là tôi làm liên lụy đến cô.”
A Lan khẽ lắc đầu: "Không trách cô, là Liên Tinh Nhược quá ép người.”
A Lan sợ Thư Vãn áy náy, an ủi cô: "Đừng sợ, lát nữa tôi đi chào hỏi Quý tổng, anh ta sẽ bảo vệ chúng ta.”
Thư Vãn bất lực mỉm cười, cô đã tuyệt tình với Quý Tư Hàn như thế, chỉ sợ hắn hận cô đến tận xương tuỷ, làm sao có thể bảo vệ cô.
A Lan còn muốn nói cái gì đó thì có mấy cảnh sát đi tới hỏi chuyện gì vừa xảy ra.
A Lan giải thích vài câu là gây rối y tế, chuyện đã giải quyết xong, vì thế cảnh sát đành phải làm một bản ghi chép đơn giản rồi rời đi.
Bọn họ vừa đi, A Lan mới nhớ tới chuyện phải lấy thuốc cho Thư Vãn, vội vàng nói với cô: "Đi, tôi lấy thuốc cho cô.”
Thư Vãn thấy mặt cô ấy sưng húp mà còn nhớ lấy thuốc cho mình, trong lòng cảm thấy ấm áp.
"Bác sĩ Chu, tôi đi tìm y tá xin ít thuốc giảm sưng giảm đau trước, cô đợi tôi chút."
Cô nói xong thì đi thẳng đến quầy phân khoa, A Lan nhìn bóng lưng cô nở nụ cười, xoay người muốn trở về phòng viện trưởng, lại đụng trúng một người.
Thư Vãn tìm y tá xin ít thuốc giảm sưng giảm đau, sau đó trở về.
Lúc cô đẩy cửa bước vào phòng viện trưởng, vừa lúc nhìn thấy Tô Ngôn đang đè A Lan lên vách tường, Thư Vãn sửng sốt vội vàng lui ra ngoài.
Sau khi ngồi xuống ghế đợi bên ngoài phòng viện trưởng, cô chống cằm, đầu óc quay cuồng, cô không hiểu rõ quan hệ của bọn họ.
Còn A Lan ở bên trong khi nhìn thấy Thư Vãn thì lý trí ngay lập tức trở về, dùng sức đẩy Tô Ngôn ra.
"Anh tránh xa tôi ra..."
Tô Ngôn sau khi bị đẩy ra sửa sang lại quần áo lộn xộn một chút, ánh mắt vẫn không rời khỏi người A Lan dù chỉ một giây.
"Có đau không?"
Anh ta tiến lên sờ sờ khuôn mặt bị tát sưng của A Lan, ngoài miệng hỏi cô ấy có đau hay không nhưng đáy mắt lại hiện lên nụ cười châm chọc.
"Còn tưởng cô rời khỏi nhà họ Tô có bản lĩnh gì, không ngờ đã bám được Quý Tư Hàn, tuy nhiên cái giá phải trả cũng khá đắt."
A Lan rất tức giận, cô ấy không phải tức giận anh ta cười nhạo mình, mà cô ấy tức giận vì để cho anh ta nhìn thấy lúc bản thân mình nhếch nhác nhất.
Cô ấy nắm hai tay không nói lời nào, trong đôi mắt xinh đẹp lộ ra vẻ ngoan cường không chịu thua.
Tô Ngôn buông cô ấy ra, tựa vào vách tường, hai tay khoanh quanh ngực đánh giá A Lan từ trên xuống dưới.
Lúc A Lan rời khỏi nhà họ Tô chỉ mới mười tám tuổi, nhiều năm không gặp cô ấy càng ngày càng xinh đẹp.
Anh ta nhịn không được lại đè A Lan lên vách tường, cúi đầu ngậm lấy đôi môi đỏ mọng ướt át của cô ấy, cẩn thận nhấm nháp.
Tô Ngôn tìm kiếm A Lan nhiều năm, sau khi cô ấy về nước, anh ta đến thành phố A thăm cô vài lần nhưng không chủ động tới gần.
Nếu không phải vừa rồi biết được A Lan đang làm việc cho Quý Tư Hàn từ trong miệng Liên Tinh Nhược, có lẽ anh ta sẽ không xuất hiện.
Nhà họ Quý và nhà họ Tô có quan hệ gì, là kẻ thù truyền kiếp!
A Lan thân là người nhà họ Tô lại dám học theo anh họ của anh ta, chuyển sang nương nhờ nhà họ Quý, đúng là làm càn không kiêng dè gì mà!
Không cho A Lan chút bài học, sợ là cô ấy sẽ mãi mãi không biết bản thân có bao nhiêu phân lượng!
Tô Ngôn vốn cũng chỉ muốn hôn A Lan một chút, nhưng sau khi nếm thử hương vị của cô ấy lại không muốn dừng lại.
Anh ta dứt khoát siết chặt eo A Lan, cúi đầu hôn sâu hơn.
Có lẽ Tô Ngôn đã mười năm không hôn cô ấy, hương vị này khiến anh ta rất nhớ nhung.
Anh ta hôn đến mức quên hết tất cả, ngay cả bản thân tới tìm A Lan làm cái gì cũng quên mất.
Tô Ngôn chỉ vùi đầu đắm chìm trong nhớ nhung đối với cô ấy, loại nhớ nhung này xâm nhập sâu vào tận xương tủy làm cho anh ta bất chợt quên đi oán hận.
Tô Ngôn quên nhưng còn A Lan thì không, cô ấy liều mạng đẩy anh ta ra nhưng cổ tay lại bị tay Tô Ngôn ôm chặt sau thắt lưng, không thể động đậy.
A Lan chỉ có thể há miệng cắn anh ta nhưng lại bị anh ta cắn ngược lại, A Lan tức giận đến mức cả người phát run.
“Tô Ngôn!”
Trong lúc xô đẩy, A Lan gấp đến độ hét lên: "Anh đừng quên, anh là anh trai tôi!”
Chương 166: Tôi và anh ta có xích mích rất sâu đậm
Tô Ngôn sửng sốt, anh ta đột nhiên hoàn hồn, cảm xúc say mê nơi đáy mắt nhanh chóng phai nhạt thay vào đó là sự chán ghét.
“Tôi không phải anh trai em!”
Anh ta đẩy A Lan ra lùi lại một bước, khi anh ta nhìn cô ấy lần nữa thì trong mắt đã tràn đầy sự căm hận dành cho A Lan.
“Anh trai cô là tên khốn kia, tôi và cô không có bất kỳ quan hệ gì!”
Đối diện với sự căm ghét ngập trời của anh ta, A Lan không có phản ứng gì giống như đã thành thói quen.
Sự bình tĩnh của A Lan khiến Tô Ngôn càng chán ghét hơn, anh ta tiến lên bắt lấy gương mặt sưng tấy của cô ấy, nghiến răng nghiến lợi nói: "A Lan, nếu cô muốn học tên khốn kia đi theo Quý Tư Hàn, vậy bắt đầu từ hôm nay, chúng ta hãy tiếp tục trò chơi khi còn bé..."
Nghe thấy anh ta muốn tiếp tục trò chơi khi còn bé, thân thể A Lan run rẩy nhưng trong mắt lại lộ ra vẻ ngoan cố không chịu thua.
Tô Ngôn giơ tay lên tát một cái: "Cô mà còn dùng ánh mắt này nhìn tôi thì đừng trách tôi tìm người đến chạm vào cô!”
Sức lực của đàn ông mạnh hơn phụ nữ, khóe miệng A Lan trong nháy mắt chảy ra máu đỏ tươi.
Cô ấy nghiêng đầu ôm gò má sưng tấy của mình, vẫn không hé răng một tiếng.
Không phải A Lan không biết phản kháng, mà một khi cô ấy phản kháng thì nhất định sẽ đổi lấy trừng phạt còn đau khổ hơn so với lễ trưởng thành kia.
Cô ấy hơi cúi đầu nhìn mũi chân của mình, nói một cách thản nhiên: "Anh tìm người đến chạm vào tôi cũng không sao, tử cung của tôi đã bị cắt bỏ..."
Tô Ngôn cảm thấy hít thở khó khăn, trong đầu xẹt qua một cảm xúc phức tạp, nhưng rất nhanh đã bị anh ta đè nén xuống.
"Cô đáng đời! Ai bảo cô mang thai tiện chủng của tên khốn kia lại không chịu phá!”
A Lan giật giật khóe miệng, cười chua xót: "Anh biết rõ thành tử cung của tôi mỏng, phá thai sẽ mất mạng..."
Tô Ngôn lại cười lạnh một tiếng: "Chết không phải vừa khéo sao?!”
Lần thứ hai nghe được lời như vậy, A Lan không có phản ứng gì giống như đã nghe nó rất nhiều lần, đã trở nên tê liệt rồi.
Trong đầu không ngừng nhớ lại hình ảnh Tô Ngôn tự mình phẫu thuật phá thai cho cô ấy, phẫu thuật khâu rất qua loa.
Tuy đã bảo vệ được tính mạng của A Lan nhưng lại hại cô ấy nhiễm trùng, vì thế chỉ có thể cắt bỏ tử cung để sống sót.
Sự trầm mặc của A Lan khiến Tô Ngôn không hiểu sao cảm thấy rất phiền não: "Sao lại không nói gì? Không phải cô thích nhất là cãi lại tôi sao?”
Đáy mắt A Lan không có cảm xúc gì, dường như đã buông bỏ ân oán trước kia, nhưng còn đối với Tô Ngôn thì nó là tội không thể tha thứ!
“Nếu cô không có gì để nói, vậy cứ chờ đi, tôi sẽ cho cô biết phản bội nhà họ Tô sẽ có kết cục gì!”
Tô Ngôn bỏ lại những lời này, rồi xoay người đẩy cửa rời đi.
Nhìn bóng lưng anh ta, trong đôi mắt xinh đẹp của A Lan hiện lên vẻ lạnh lùng.
Cô ấy lau máu tươi trên khóe miệng, kéo ghế bàn làm việc của mình rồi ngồi xuống.
Cho dù là bị đánh chảy máu, cô ấy vẫn kiêu ngạo đến mức dường như không có chuyện gì xảy ra.
Lúc Thư Vãn bước vào, nhìn thấy chính là A Lan như vậy, một A Lan không có cảm xúc toát ra sự lạnh lùng, nhưng biết cách chịu đựng
Lúc Thư Vãn vừa nhìn thấy Tô Ngôn đi ra với vẻ mặt phẫn hận, hoàn toàn trái ngược với tính tình vui vẻ mà cô thấy lần đó, hình như hai người bọn họ có thù oán.
Thư Vãn biết điều, không hỏi bọn họ có quan hệ gì, cô làm bộ như không biết gì, lấy ra thuốc giảm sưng giảm đau đưa cho A Lan.
"Bác sĩ Chu, mau dán nó đi, trông cô xinh đẹp như vậy, đừng để lại sẹo."
Nhìn thấy vết thương trên mặt A Lan, trong lòng Thư Vãn cảm thấy áy náy, luôn cảm thấy A Lan bị đánh thay cô.
"Cảm ơn."
A Lan nhận lấy miếng dán tiêu sưng dán lên mặt mình, cô ấy nhìn Thư Vãn đang giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
"Cô biết Tô Ngôn đúng không?"
Cô và Cố Cảnh Thâm dường như có quan hệ rất thân thiết, Tô Ngôn lại là bạn thân của Cố Cảnh Thâm, nhất định cô sẽ quen biết.
Thư Vãn gật đầu, nhưng vẫn rất tôn trọng sự riêng tư của A Lan, không hỏi thêm gì.
A Lan lại cảm thấy không có vấn đề gì, thoải mái nói: "Anh ta xem như là anh trai không có quan hệ huyết thống của tôi, sống ở nhà anh ta hơn mười năm, tôi gọi theo anh họ tôi, gọi anh ta một tiếng anh mà thôi, tuy nhiên... tôi và anh ta có xích mích rất sâu đậm.”
"Chúng ta đắc tội cô ta, chỉ sợ sau này khó..."
A Lan thì không sao cả, cô ấy còn có thể tìm Quý tổng che chở, nhưng Thư Vãn...
Nếu bị Liên Tinh phát hiện ra quan hệ giữa cô và Quý tổng, chỉ sợ...
A Lan không dám nghĩ tiếp, trong đầu cô ấy đều là hình ảnh Thiển Thiển bị tra tấn đến chết.
Thư Vãn nhìn thấy dáng vẻ sợ hãi của A Lan cảm thấy rất áy náy: "Bác sĩ Chu, xin lỗi, là tôi làm liên lụy đến cô.”
A Lan khẽ lắc đầu: "Không trách cô, là Liên Tinh Nhược quá ép người.”
A Lan sợ Thư Vãn áy náy, an ủi cô: "Đừng sợ, lát nữa tôi đi chào hỏi Quý tổng, anh ta sẽ bảo vệ chúng ta.”
Thư Vãn bất lực mỉm cười, cô đã tuyệt tình với Quý Tư Hàn như thế, chỉ sợ hắn hận cô đến tận xương tuỷ, làm sao có thể bảo vệ cô.
A Lan còn muốn nói cái gì đó thì có mấy cảnh sát đi tới hỏi chuyện gì vừa xảy ra.
A Lan giải thích vài câu là gây rối y tế, chuyện đã giải quyết xong, vì thế cảnh sát đành phải làm một bản ghi chép đơn giản rồi rời đi.
Bọn họ vừa đi, A Lan mới nhớ tới chuyện phải lấy thuốc cho Thư Vãn, vội vàng nói với cô: "Đi, tôi lấy thuốc cho cô.”
Thư Vãn thấy mặt cô ấy sưng húp mà còn nhớ lấy thuốc cho mình, trong lòng cảm thấy ấm áp.
"Bác sĩ Chu, tôi đi tìm y tá xin ít thuốc giảm sưng giảm đau trước, cô đợi tôi chút."
Cô nói xong thì đi thẳng đến quầy phân khoa, A Lan nhìn bóng lưng cô nở nụ cười, xoay người muốn trở về phòng viện trưởng, lại đụng trúng một người.
Thư Vãn tìm y tá xin ít thuốc giảm sưng giảm đau, sau đó trở về.
Lúc cô đẩy cửa bước vào phòng viện trưởng, vừa lúc nhìn thấy Tô Ngôn đang đè A Lan lên vách tường, Thư Vãn sửng sốt vội vàng lui ra ngoài.
Sau khi ngồi xuống ghế đợi bên ngoài phòng viện trưởng, cô chống cằm, đầu óc quay cuồng, cô không hiểu rõ quan hệ của bọn họ.
Còn A Lan ở bên trong khi nhìn thấy Thư Vãn thì lý trí ngay lập tức trở về, dùng sức đẩy Tô Ngôn ra.
"Anh tránh xa tôi ra..."
Tô Ngôn sau khi bị đẩy ra sửa sang lại quần áo lộn xộn một chút, ánh mắt vẫn không rời khỏi người A Lan dù chỉ một giây.
"Có đau không?"
Anh ta tiến lên sờ sờ khuôn mặt bị tát sưng của A Lan, ngoài miệng hỏi cô ấy có đau hay không nhưng đáy mắt lại hiện lên nụ cười châm chọc.
"Còn tưởng cô rời khỏi nhà họ Tô có bản lĩnh gì, không ngờ đã bám được Quý Tư Hàn, tuy nhiên cái giá phải trả cũng khá đắt."
A Lan rất tức giận, cô ấy không phải tức giận anh ta cười nhạo mình, mà cô ấy tức giận vì để cho anh ta nhìn thấy lúc bản thân mình nhếch nhác nhất.
Cô ấy nắm hai tay không nói lời nào, trong đôi mắt xinh đẹp lộ ra vẻ ngoan cường không chịu thua.
Tô Ngôn buông cô ấy ra, tựa vào vách tường, hai tay khoanh quanh ngực đánh giá A Lan từ trên xuống dưới.
Lúc A Lan rời khỏi nhà họ Tô chỉ mới mười tám tuổi, nhiều năm không gặp cô ấy càng ngày càng xinh đẹp.
Anh ta nhịn không được lại đè A Lan lên vách tường, cúi đầu ngậm lấy đôi môi đỏ mọng ướt át của cô ấy, cẩn thận nhấm nháp.
Tô Ngôn tìm kiếm A Lan nhiều năm, sau khi cô ấy về nước, anh ta đến thành phố A thăm cô vài lần nhưng không chủ động tới gần.
Nếu không phải vừa rồi biết được A Lan đang làm việc cho Quý Tư Hàn từ trong miệng Liên Tinh Nhược, có lẽ anh ta sẽ không xuất hiện.
Nhà họ Quý và nhà họ Tô có quan hệ gì, là kẻ thù truyền kiếp!
A Lan thân là người nhà họ Tô lại dám học theo anh họ của anh ta, chuyển sang nương nhờ nhà họ Quý, đúng là làm càn không kiêng dè gì mà!
Không cho A Lan chút bài học, sợ là cô ấy sẽ mãi mãi không biết bản thân có bao nhiêu phân lượng!
Tô Ngôn vốn cũng chỉ muốn hôn A Lan một chút, nhưng sau khi nếm thử hương vị của cô ấy lại không muốn dừng lại.
Anh ta dứt khoát siết chặt eo A Lan, cúi đầu hôn sâu hơn.
Có lẽ Tô Ngôn đã mười năm không hôn cô ấy, hương vị này khiến anh ta rất nhớ nhung.
Anh ta hôn đến mức quên hết tất cả, ngay cả bản thân tới tìm A Lan làm cái gì cũng quên mất.
Tô Ngôn chỉ vùi đầu đắm chìm trong nhớ nhung đối với cô ấy, loại nhớ nhung này xâm nhập sâu vào tận xương tủy làm cho anh ta bất chợt quên đi oán hận.
Tô Ngôn quên nhưng còn A Lan thì không, cô ấy liều mạng đẩy anh ta ra nhưng cổ tay lại bị tay Tô Ngôn ôm chặt sau thắt lưng, không thể động đậy.
A Lan chỉ có thể há miệng cắn anh ta nhưng lại bị anh ta cắn ngược lại, A Lan tức giận đến mức cả người phát run.
“Tô Ngôn!”
Trong lúc xô đẩy, A Lan gấp đến độ hét lên: "Anh đừng quên, anh là anh trai tôi!”
Chương 166: Tôi và anh ta có xích mích rất sâu đậm
Tô Ngôn sửng sốt, anh ta đột nhiên hoàn hồn, cảm xúc say mê nơi đáy mắt nhanh chóng phai nhạt thay vào đó là sự chán ghét.
“Tôi không phải anh trai em!”
Anh ta đẩy A Lan ra lùi lại một bước, khi anh ta nhìn cô ấy lần nữa thì trong mắt đã tràn đầy sự căm hận dành cho A Lan.
“Anh trai cô là tên khốn kia, tôi và cô không có bất kỳ quan hệ gì!”
Đối diện với sự căm ghét ngập trời của anh ta, A Lan không có phản ứng gì giống như đã thành thói quen.
Sự bình tĩnh của A Lan khiến Tô Ngôn càng chán ghét hơn, anh ta tiến lên bắt lấy gương mặt sưng tấy của cô ấy, nghiến răng nghiến lợi nói: "A Lan, nếu cô muốn học tên khốn kia đi theo Quý Tư Hàn, vậy bắt đầu từ hôm nay, chúng ta hãy tiếp tục trò chơi khi còn bé..."
Nghe thấy anh ta muốn tiếp tục trò chơi khi còn bé, thân thể A Lan run rẩy nhưng trong mắt lại lộ ra vẻ ngoan cố không chịu thua.
Tô Ngôn giơ tay lên tát một cái: "Cô mà còn dùng ánh mắt này nhìn tôi thì đừng trách tôi tìm người đến chạm vào cô!”
Sức lực của đàn ông mạnh hơn phụ nữ, khóe miệng A Lan trong nháy mắt chảy ra máu đỏ tươi.
Cô ấy nghiêng đầu ôm gò má sưng tấy của mình, vẫn không hé răng một tiếng.
Không phải A Lan không biết phản kháng, mà một khi cô ấy phản kháng thì nhất định sẽ đổi lấy trừng phạt còn đau khổ hơn so với lễ trưởng thành kia.
Cô ấy hơi cúi đầu nhìn mũi chân của mình, nói một cách thản nhiên: "Anh tìm người đến chạm vào tôi cũng không sao, tử cung của tôi đã bị cắt bỏ..."
Tô Ngôn cảm thấy hít thở khó khăn, trong đầu xẹt qua một cảm xúc phức tạp, nhưng rất nhanh đã bị anh ta đè nén xuống.
"Cô đáng đời! Ai bảo cô mang thai tiện chủng của tên khốn kia lại không chịu phá!”
A Lan giật giật khóe miệng, cười chua xót: "Anh biết rõ thành tử cung của tôi mỏng, phá thai sẽ mất mạng..."
Tô Ngôn lại cười lạnh một tiếng: "Chết không phải vừa khéo sao?!”
Lần thứ hai nghe được lời như vậy, A Lan không có phản ứng gì giống như đã nghe nó rất nhiều lần, đã trở nên tê liệt rồi.
Trong đầu không ngừng nhớ lại hình ảnh Tô Ngôn tự mình phẫu thuật phá thai cho cô ấy, phẫu thuật khâu rất qua loa.
Tuy đã bảo vệ được tính mạng của A Lan nhưng lại hại cô ấy nhiễm trùng, vì thế chỉ có thể cắt bỏ tử cung để sống sót.
Sự trầm mặc của A Lan khiến Tô Ngôn không hiểu sao cảm thấy rất phiền não: "Sao lại không nói gì? Không phải cô thích nhất là cãi lại tôi sao?”
Đáy mắt A Lan không có cảm xúc gì, dường như đã buông bỏ ân oán trước kia, nhưng còn đối với Tô Ngôn thì nó là tội không thể tha thứ!
“Nếu cô không có gì để nói, vậy cứ chờ đi, tôi sẽ cho cô biết phản bội nhà họ Tô sẽ có kết cục gì!”
Tô Ngôn bỏ lại những lời này, rồi xoay người đẩy cửa rời đi.
Nhìn bóng lưng anh ta, trong đôi mắt xinh đẹp của A Lan hiện lên vẻ lạnh lùng.
Cô ấy lau máu tươi trên khóe miệng, kéo ghế bàn làm việc của mình rồi ngồi xuống.
Cho dù là bị đánh chảy máu, cô ấy vẫn kiêu ngạo đến mức dường như không có chuyện gì xảy ra.
Lúc Thư Vãn bước vào, nhìn thấy chính là A Lan như vậy, một A Lan không có cảm xúc toát ra sự lạnh lùng, nhưng biết cách chịu đựng
Lúc Thư Vãn vừa nhìn thấy Tô Ngôn đi ra với vẻ mặt phẫn hận, hoàn toàn trái ngược với tính tình vui vẻ mà cô thấy lần đó, hình như hai người bọn họ có thù oán.
Thư Vãn biết điều, không hỏi bọn họ có quan hệ gì, cô làm bộ như không biết gì, lấy ra thuốc giảm sưng giảm đau đưa cho A Lan.
"Bác sĩ Chu, mau dán nó đi, trông cô xinh đẹp như vậy, đừng để lại sẹo."
Nhìn thấy vết thương trên mặt A Lan, trong lòng Thư Vãn cảm thấy áy náy, luôn cảm thấy A Lan bị đánh thay cô.
"Cảm ơn."
A Lan nhận lấy miếng dán tiêu sưng dán lên mặt mình, cô ấy nhìn Thư Vãn đang giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
"Cô biết Tô Ngôn đúng không?"
Cô và Cố Cảnh Thâm dường như có quan hệ rất thân thiết, Tô Ngôn lại là bạn thân của Cố Cảnh Thâm, nhất định cô sẽ quen biết.
Thư Vãn gật đầu, nhưng vẫn rất tôn trọng sự riêng tư của A Lan, không hỏi thêm gì.
A Lan lại cảm thấy không có vấn đề gì, thoải mái nói: "Anh ta xem như là anh trai không có quan hệ huyết thống của tôi, sống ở nhà anh ta hơn mười năm, tôi gọi theo anh họ tôi, gọi anh ta một tiếng anh mà thôi, tuy nhiên... tôi và anh ta có xích mích rất sâu đậm.”