-
Chương 97-102
Chương 97: Hắn không để cô ta vào mắt
Nhìn thấy Quý Tư Hàn như vậy, Tô Thanh bỗng nhiên có chút lo lắng.
Vị tổng giám đốc này từ trước đến nay rất giỏi trong việc khống chế cảm xúc, nhưng chỉ vì Thư tiểu thư mà hắn đã không ít lần mất bình tĩnh.
“Quý tổng, ngài......”
Tô Thanh muốn nói nếu đã chia tay với Thư tiểu thư rồi, vậy thì hắn nên bỏ qua mọi chuyện, việc này đối với cả hắn lẫn Thư tiểu thư đều tốt.
Nhưng những lời này vừa đến bên miệng, lại không biết nên nói như thế nào. Tô Thanh luôn cảm thấy đối với Quý Tư Hàn là quá mức tàn nhẫn.
Dù gì Thư Vãn là người phụ nữ đầu tiên của Quý tổng. Ở cạnh nhau nhiều năm như vậy ít nhiều cũng có chút tình cảm, sao có thể dễ dàng buông bỏ.
Quý Tư Hàn nhìn Tô Thanh đang do dự muốn nói nhưng lại thôi. Hắn lúc này đã cực lực khống chế cảm xúc của mình.
Hắn thu hồi sự lạnh lùng trong mắt, đem tư liệu trong tay ném lại cho Tô Thanh.
“Cầm lấy và hủy đi.”
Giọng nói lạnh như băng, không có chút cảm xúc nào, như thể hắn đã khôi phục lại thành vị tổng giám đốc lạnh lùng vô tình trước nay.
Tô Thanh liếc nhìn hắn, xong vẫn không nói gì chủ động cầm lấy tư liệu trên bàn ném vào trong máy hủy.
Ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa, Tô Thanh nhận được ý bảo của Quý Tư Hàn, xoay người đi mở cửa.
“Quý tổng.”
Người phụ trách dự án Lê Tư đi vào.
“Cuộc họp đấu thầu đã kết thúc, nhân viên đánh giá cuối cùng cũng thống nhất bỏ phiếu cho Cố thị.”
Lê Tư cung kính chào hỏi, sau đó báo cáo kết quả đấu thầu với Quý Tư Hàn.
“Cố thị?”
Quý Tư Hàn cười lạnh một tiếng, thần sắc có chút khó coi.
Lê Tư nhận thấy tổng giám đốc nhà mình có ý kiến với Cố thị, vội vàng nói: "Kết quả cuộc họp còn chưa công bố. Tôi tới đây để tìm ngài là muốn hỏi Quý tổng dự định giao quyền khai thác cho tập đoàn nào?"
“Hồ sơ đấu thầu của các tập đoàn khác đâu?”
“Đều ở đây.”
Lê Tư nhanh chóng đưa hồ sơ đấu thầu cho Quý Tư Hàn.
Buổi chiều Quý Tư Hàn không ở hiện trường, cũng không biết tình hình cạnh tranh của các tập đoàn khác.
Nên khi Quý Tư đến báo cáo kết quả cuộc họp đấu thầu phải đồng nghĩa với việc mang theo hồ sơ của các tập đoàn tham gia đấu thầu khác tới.
Quý Tư Hàn tiện tay lật những tài liệu, liếc nhìn báo giá và các thông số.
Chỉ trong vài phút, hắn sơ lược cũng đã hiểu rõ tình hình của những tập đoàn này như lòng bàn tay.
Hắn ném hồ sơ dự thầu lại cho Lê Tư, lạnh lùng nói: "Giao cho Cố thị.”
Tuy rằng Hắn nhìn Cố Cảnh Thâm không vừa mắt, nhưng không thể nghi ngờ Cố thị có thực lực nhất để giành được quyền khai thác.
Trong công việc, hắn chưa bao giờ đặc nặng cảm xúc cá nhân vào và đây là lý tưởng hắn đã kiên trì nhiều năm qua.
“Vậy bây giờ Quý tổng tôi sẽ quay về hội trường tuyên bố kết quả.”
Thấy Quý Tư Hàn gật đầu, Lê Tư lúc này mới đi xuống.
Khi tuyên bố Cố thị trúng thầu xong, người của các tập đoàn khác đều có chút mất mát.
Bọn họ còn tưởng Quý Tư Hàn nhắm vào Cố Cảnh Thâm như vậy, sẽ không giao quyền khai thác cho Cố thị.
Không ngờ Quý Tư Hàn hỏi nhiều vấn đề như vậy, là vì càng muốn hiểu rõ thực lực của Cố thị.
Chao ôi thất bại, mọi người than thở rời đi, chỉ có Ninh Uyển ngồi tại chỗ tức giận đến cả người phát run.
Quý Tư Hàn biết rõ cô ta muốn quyền khai thác như vậy, nhưng hắn lại giao quyền khai phá cho Cố thị.
Hắn rõ ràng không để cô ta vào mắt!!!
Ninh Uyển siết chặt nắm đấm, chạy đến khu vực văn phòng của Quý Tư Hàn. Cô ta muốn đi vào tìm hắn để hỏi cho rõ ràng nhưng cô ta lại bị bảo vệ ngăn lại.
“Vị tiểu thư này, nơi này không được tùy ý ra vào!”
"Mở to mắt chó của anh nhìn xem tôi là ai?"
Ninh Uyển tức giận đến sắc mặt xanh mét, chỉ vào bảo vệ cả giận nói: "Tôi là vị hôn thê của Quý Tư Hàn! Các người lại dám ngăn cản tôi?!”
Bảo vệ sửng sốt, không ngờ người phụ nữ trước mắt lại là vị hôn thê của Quý tổng.
“Thật xin lỗi, nhưng không có Quý tổng cho phép thì cho dù là vị hôn thê cũng không thể tiến vào.”
Bảo vệ chỉ bị sốc trong vài giây liền nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Bất kể là ai đi chăng nữa, nếu Quý tổng không cho phép, cũng không thể vào!
Chương 98: Người của tôi
“Anh......”
Ninh Uyển tức giận đến ngực phập phồng, hận không thể trực tiếp xông vào.
Quý Lương Xuyên vừa từ phòng thí nghiệm đi ra, thấy Ninh Uyển tranh chấp với bảo vệ, vội vàng đi tới.
“Có chuyện gì vậy?”
Thấy là Quý Lương Xuyên, sắc mặt Ninh Uyển dịu đi một chút.
Cô ta thu lại tâm tình, chỉ vào bảo vệ và nói với Quý Lương Xuyên: "Lương Xuyên, tôi muốn tìm Tư Hàn, nhưng anh ta không cho tôi vào.”
Bảo vệ thấy cô ta quen Quý Lương Xuyên, lúc này mới tin lời cô ta vừa nói.
Người phụ nữ này, chẳng lẽ thật sự là vị hôn thê của Quý tổng?
Vậy tên bảo vệ vừa rồi chẳng phải là đắc tội Quý thiếu phu nhân sao?
Bảo vệ nhìn Quý Lương Xuyên, thấy anh ta đang ung dung nhìn mình. Nghĩ thầm lần này xong rồi, công việc lương cao này không giữ được nữa rồi!
Ai ngờ Quý Lương Xuyên lại giơ tay vỗ xuống bờ vai của bảo vệ: "Tiểu Thiên, anh làm rất khá, cuối năm cho anh lãnh thêm tiền thưởng!"
Tiểu Thiên: “...”
Hạnh phúc tới quá đột ngột!
“Lương Xuyên, cậu sao lại…”
Ninh Uyển còn chưa nói xong, đã bị Quý Lương Xuyên lạnh giọng cắt đứt.
“Anh ta không cho cô vào, là vì theo mệnh lệnh của anh trai tôi mà làm.”
"Cô chẳng những không thông cảm cho nhân viên nhà tôi, cô còn mắng anh ta, có phải là quá thất lễ không?"
Đừng tưởng rằng vừa rồi anh ta không nhìn thấy bộ dạng hung hãn của cô ta.
Phải biết rằng Quý Lương Xuyên từ nhỏ đã biết Ninh Uyển là người như thế nào.
Tính khi cô ta hống hách, ngang tàn. Coi thường nhân viên cấp dưới nhưng luôn giả bộ dịu dàng rộng lượng.
Anh ta đã sớm có ý kiến với cô ta. Nếu không vì anh hai Quý Tư Hàn của mình, anh ta sẽ không thèm nói chuyện với Ninh Uyển.
“Quý Lương Xuyên, cậu nhất định phải đối đầu với tôi làm gì?”
Ninh Uyển còn tưởng Quý Lương Xuyên tới giúp mình, kết quả anh ta lại rẽ hướng khác.
Vốn Ninh Uyển mang một bụng tức giận tới lại còn bị Quý Lương Xuyên ở trước mặt mấy bảo vệ nói cô ta không lễ phép, mặt mũi cô ta đều mất hết!
"Tôi cũng không đối đầu với cô, tôi chỉ đang làm theo lẽ phải. Nếu cô cảm thấy có vấn đề vậy thì đi tìm anh hai mà tố cáo đi!"
“Quý Lương Xuyên!!!”
Ninh Uyển tức giận rống lên một tiếng, cầm lấy túi xách trong tay ném về phía Quý Lương Xuyên.
Quý Lương Xuyên lập tức bật ra, Ninh Uyển đơn độc đến phát run.
“Cậu chờ đó cho tôi!”
Chờ cô ta trở thành vợ của Quý Tư Hàn, xem cô ta trả thù Quý Lương Xuyên như thế nào.
Ninh Uyển lạnh lùng trừng mắt nhìn Quý Lương Xuyên, xoay người tức giận bỏ đi.
Cô ta vừa đi, Tiểu Thiên liền vẻ mặt lo lắng nhìn về phía Quý Lương Xuyên.
"Tiểu Quý tổng, vị tiểu thư kia mới vừa nói là vị hôn thê của Quý tổng. Ngài vì giúp tôi, đối với cô ấy như vậy có thể gây bất lợi cho ngài hay không..."
“Vị hôn thê?”
Quý Lương Xuyên cười lạnh một tiếng: "Anh hai tôi còn chưa đính hôn với cô ta, mà cô ta lại dám tự xưng là vị hôn thê. Đúng thật không biết xấu hổ.”
Tiểu Thiên chợt nhận ra vị Tổng giám đốc của mình còn chưa đính hôn vậy sao có thể tính là vị hôn thê được.
“Đừng lo lắng, cho dù cô ấy có vào được cửa Quý gia, cũng không tạo thành bất cứ uy hiếp gì với tôi đâu.”
Ngay cả anh hai của anh ta cũng không muốn cưới Ninh Uyển, nếu không vì anh cả......
Nghĩ đến anh cả, sắc mặt Quý Lương Xuyên thay đổi.
Anh ta rất nhanh thu hồi cảm xúc, vỗ vỗ vai Tiểu Thiên, sau đó liền cất bước đi đến phòng tổng giám đốc.
Chương 99: Anh ta sẽ cưới cô chứ?
Kết quả đấu thầu, đối với Cố Cảnh Thâm mà nói cũng không có gì bất ngờ.
Sau khi ký xong hợp đồng, anh ta liền trực tiếp rời khỏi hội trường trở lại khu vực nghỉ ngơi.
Cố Cảnh Thâm đẩy cửa đi vào, thấy Thư Vãn còn chưa tỉnh, anh ta khẽ nhíu mày.
Anh ta tiến lên đẩy Thư Vãn qua, lại phát hiện cô đã rơi vào giấc ngủ sâu.
Anh ta lại liên tục kêu vài tiếng nhưng cô cũng không có phản ứng gì.
Lúc đầu anh ta còn cho rằng cô đang ngủ nhưng tình hình hiện tại nhận ra không đúng lắm.
Đây đã không phải là ngủ, mà đây là rơi vào hôn mê.
Cố Cảnh Thâm vội vàng lấy di động ra, gọi điện thoại cho Tô Ngôn.
“Tô Ngôn, tôi hỏi cậu, người mắc bệnh tim có hay buồn ngủ không?”
Tô Ngôn đang mở hội học thuật, sửng sốt một chút, lúc này mới nhớ ra người anh ta hỏi ai.
“Người có bệnh tim thì dễ buồn ngủ hơn…”
“Vậy có triệu chứng là ngủ đến bất tỉnh không?”
Bệnh tim thì không gọi là bất tỉnh, nhưng suy tim thì có.
Tô Ngôn muốn nói thật, nhưng rồi lại cảm thấy vị tiểu thư có bệnh tim kia dường như cũng không muốn Cố Cảnh Thâm biết sự thật.
“Chắc là do cô ấy vì quá mệt nên mới ngủ say. Không có gì đáng ngại, chỉ cần đợi cô ấy tự mình tỉnh lại là được."
Tô Ngôn thoáng do dự vài giây, vẫn lựa chọn giấu diếm. Từ trước đến nay chuẩn quy tắc hành nghề y của Tô Ngôn là tôn trọng ý nguyện của người bệnh.
Nghe Tô Ngôn nói như vậy, Cố Cảnh Thâm thở phào nhẹ nhõm.
Hai ngày nay Thư Vãn cùng anh ta vừa tham gia yến hội, vừa đấu thầu, có thể là do cô quá mệt mỏi.
Anh ta cúp điện thoại, nhìn về phía Thư Vãn vẫn đang ngủ sâu trên sô pha.
Cố Cảnh Thâm nhớ rõ trước khi đi, anh ta đã đắp áo vest lên người cô, sao giờ lại không thấy?
Anh ta đão mắt nhìn quanh một vòng, lúc này mới nhìn thấy cái áo vest đang nằm trong thùng rác.
Chân mày Cố Cảnh Thâm vừa mới giãn ra, lại nhíu lại.
Cô ghét anh ta đến vậy sao?
Ghét đến mức ngay cả áo vest của anh cũng phải ném vào thùng rác?
Đáy lòng anh ta đè nén cảm giác mất mát. Vào giờ khắc này, dần dần lớn lên để cho anh ta cảm thấy rất không thoải mái.
“Cố tổng.”
Ngoài cửa, Tô phó tổng đi vào: "Người của Quý thị thúc giục chúng ta mau rời đi, chúng ta phải đi thôi.”
Quý thị làm trong lĩnh vực nghiên cứu phát triển, sợ số liệu về tin tức sẽ bị tiết lộ. Họ chưa bao giờ để cho nhân viên từ bên ngoài đến ở lại lâu trong khuôn viên của công ty mình.
Cố Cảnh Thâm nghe vậy thu hồi tầm mắt nhìn Thư Vãn, lạnh lùng nói với Tô phó tổng: “Đi lấy xe đi.”
Tô phó tổng gật đầu nhanh chóng xoay người rời đi.
Tô phó tổng vừa đi, khuôn mặt Cố Cảnh Thâm lạnh lùng tiến lên ôm lấy Thư Vãn, đi ra ngoài.
Cô chán ghét anh ta đúng không, vậy anh ta càng muốn đụng vào người cô!
Cố chấp, quá cố chấp. Hoang tưởng và cố chấp khiến anh ta mất đi cả phong thái lịch lãm cơ bản.
Trái tim và đôi mắt của anh ta bây giờ tràn đầy sự tức giận, sự tức giận mà anh ta chưa từng có trước đây. Dường như đây mới là con người thật của Cố Cảnh Thâm!
Khi Cố Cảnh Thâm ôm Thư Vãn xuất hiện trong tầm mắt một đám quản lý cấp cao, tất cả mọi người ngây ngẩn cả người.
Đáy mắt anh ta toát ra cố sự chấp có chút dọa người......
Quý Lương Xuyên mới vừa đi vào phòng tổng giám đốc, liền thấy Quý Tư Hàn hai tay đút vào túi quần, đứng ở trước cửa sổ kính nhìn xuống dưới lầu.
Ánh chiều tà chiếu lên bóng lưng trong trẻo nhưng lạnh lùng cao ngạo kia, có loại cảm giác tịch mịch khó tả.
“Anh hai.”
Quý Lương Xuyên gọi một tiếng, Quý Tư Hàn không có phản ứng.
Anh ta đi tới nhìn theo tầm mắt của hắn nhìn xuống dưới lầu.
Vừa lúc nhìn thấy Cố Cảnh Thâm cẩn thận từng li từng tí, ôm Thư Vãn vào trong xe.
“Hai người này cũng quá xem thường chúng ta!”
Một người là người phụ nữ anh hai bao, một người là vị hôn phu của em gái anh ta.
Hai người họ ở cùng nhau thì không sao, nhưng họ dám âu yếm trên địa bàn của Quý thị!
“Em nói xem, cậu ta có thể cưới cô ấy hay không?”
Lúc Quý Lương Xuyên tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, bỗng nhiên Quý Tư Hàn lại hỏi câu như vậy.
Chương 100: Cái gì đáng giá chờ đợi?
“Cái gì?”
Quý Lương Xuyên sửng sốt một lúc lâu, lúc này mới nhận ra anh hai hỏi Cố Cảnh Thâm có thể cưới Thư Vãn hay không.
"Làm sao có thể, xuất thân của Thư tiểu thư, Cố gia làm sao chấp nhận Cố Cảnh Thâm cưới cô ấy vào cửa!"
“Vậy sao?”
Quý Tư Hàn thản nhiên hỏi ngược lại một câu, đáy mắt tràn đầy không tin.
Anh ta và cô từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, họ là thanh mai trúc mã, lại còn là người yêu.
Chỉ vì Cố Cảnh Thâm mất trí nhớ nên bọn họ mới bỏ lỡ nhau năm năm. Hiện tại hai người đã gặp lại tất nhiên sẽ gương vỡ lại lành.
Trước kia khi hắn không biết hai người từng là người yêu của nhau, hắn còn dám xác định Cố Cảnh Thâm sẽ không vì Thư Vãn mà chống lại Cố gia.
Bây giờ lại cảm thấy, Cố Cảnh Thâm đã khôi phục trí nhớ, nhất định sẽ vì cô mà liều lĩnh, dù sao bọn họ đã từng yêu nhau như vậy.
“Anh hai, anh...... Làm sao vậy?”
Quý Lương Xuyên rất lo lắng khi nhận ra cảm xúc mất mát của anh hai mình.
Trong lòng anh hai, vẫn có chút thích Thư tiểu thư chứ?
Nếu không sao anh hai lại chú ý đến chuyện của Thư tiểu thư như vậy?
“Anh không sao.”
Quý Tư Hàn nhìn thấy chiếc Rolls Royce rời khỏi khuôn viên. Hắn từ từ thu hồi tầm mắt, xoay người nhìn về phía Quý Lương Xuyên.
“Tìm anh có chuyện gì?”
Thấy anh hai khôi phục bộ dáng lạnh lùng xa cách, Quý Lương Xuyên lời đến miệng cũng thu hồi lại.
"Trí tuệ nhân tạo số bảy đã thành hình, tháng sau sẽ mở họp báo đưa ra thị trường. Anh hai, anh có muốn cho người đi kiểm tra lại một vòng không?"
“Không cần.”
Quý Lương Xuyên nghiên cứu máy tính nhiều năm, đạt được vô số thành tựu cao trong lĩnh vực trí tuệ nhân tạo. Quý Tư Hàn vô cùng yên tâm về anh ta.
“Số liệu sau khi đưa ra thị trường, nhanh chóng gửi cho anh.”
Quý Tư Hàn điều hành toàn bộ tập đoàn Quý thị, hắn không bao giờ hỏi quá trình mà chỉ cần kết quả.
Quý Lương Xuyên gật gật đầu, "Không thành vấn đề.”
Sau khi nói về công việc kinh doanh, Quý Lương Xuyên mới nói đến Ninh đại tiểu thư.
"Anh hai, đại tiểu thư Ninh Uyển ở dưới lầu cãi nhau với bảo vệ, anh có nhìn thấy không?"
Quý Tư Hàn lạnh nhạt gật đầu, đối với chuyện này hắn không có chút hứng thú, Quý Lương Xuyên lại nhịn không được phàn nàn.
"Cô ta không chỉ cãi nhau với bảo vệ, cô ta còn tự xưng là vị hôn thê của anh. Rõ ràng anh chưa đính hôn, cô ta làm sao có thể...."
“Ngày mai anh sẽ đến Ninh gia cầu hôn.”
Quý Lương Xuyên còn chưa kịp phàn nàn xong, đã bị một câu nói của Quý Tư Hàn làm nghẹn họng.
“Cái, cái gì?”
Quý Tư Hàn thản nhiên nhìn anh ta, "Về nhà cũ bảo Hứa quản gia chuẩn bị lễ cầu hôn.”
Quý Lương Xuyên sửng sốt một lúc lâu, lúc này mới chậm rãi tìm lại giọng nói của mình.
“Anh hai, anh thật sự muốn cưới Ninh Uyển sao?”
Nhân phẩm Ninh đại tiểu thư, căn bản không xứng với anh hai.
Nhưng mà, người anh hai có thể cưới cả đời này, chỉ có cô ta.
Quý Tư Hàn không trả lời, trong đôi mắt lãnh đạm lộ ra ánh sáng ảm đạm.
Cả người hắn tựa như rơi vào vực sâu, thật cô đơn và lạnh lẽo.
Đáy mắt Quý Lương Xuyên tràn ngập đồng tình, cùng không thể làm gì.
“Anh hai, kỳ thật anh có thể chờ một chút, không cần gấp gáp như vậy......”
“Chờ cái gì, có cái gì đáng giá chờ?”
Quý Tư Hàn nhếch khóe miệng, nụ cười lạnh lẽo không chạm đến đáy mắt.
Quý Lương Xuyên nhìn thấy Quý Tư Hàn như vậy, anh ta cảm thấy u ám và ngột ngạt.
Anh ta mở miệng như muốn nói gì đó, rồi lại cảm thấy nói gì cũng vô ích.
Bất luận chờ bao lâu, kéo dài bao lâu, cuối cùng anh hai của anh ta vẫn phải cưới Ninh đại tiểu thư......
“Vậy anh hai, em về nhà cũ trước để bảo Hứa quản gia chuẩn bị lễ cầu hôn.”
Quý Lương Xuyên nói xong, xoay người đi ra ngoài.
Anh ta không thể làm gì cả giúp cho Quý Tư Hàn được, điều duy nhất anh ta có thể làm bây giờ là làm những gì tốt nhất cho anh hai.
Anh hai đem Ninh đại tiểu thư cưới vào cửa sớm một chút, đối với anh hai càng có lợi.
Chương 101: Hắn đón ánh sáng tiến vào
Chiếc Rolls Royce dừng ở cửa tiểu khu Hạnh Phúc, Thư Vãn nằm ở ghế sau vẫn chưa tỉnh lại.
Tài xế hỏi Cố Cảnh Thâm: "Cố tổng, có đánh thức Thư tiểu thư không?”
Cố Cảnh Thâm quay đầu nhìn Thư Vãn đang ngủ say, có chút không đành lòng đánh thức cô.
“Anh về trước đi, giao xe cho tôi.”
Tài xế nghe vậy, đành phải để chìa khóa xe cho Cố Cảnh Thâm, tự mình đẩy cửa bước xuống xe.
Nhưng Cố Cảnh Thâm không biết Thư Vãn ở tòa nhà nào, phòng nào, cũng không biết khi nào cô sẽ tỉnh lại.
Do dự vài phút, anh ta vẫn đành khởi động xe, đưa cô đến biệt thự của mình.
Biệt thự này là bất động sản của anh ta, đây vốn là nơi ở của anh ta khi đến thành phố A.
Nhưng Ninh đại tiểu thư nhất định muốn Thư Vãn sắp xếp khách sạn cho bọn họ ở vì thế anh ta cũng chưa từng tới biệt thự lần nào.
Sau khi Cố Cảnh Thâm dừng xe xong, ôm Thư Vãn vào trong biệt thự.
“Cố tiên sinh, ngài đã về?”
Thím Lý đang giữ trong biệt thự thấy Cố Cảnh Thâm tới, thím vội vàng nghênh đón anh ta.
Cố Cảnh Thâm gật đầu, dặn dò thím Lý: "Đi chuẩn bị một bộ áo ngủ sạch sẽ.”
Thím Lý nhìn cô gái trong lòng anh ta, cũng không dám hỏi nhiều. Thím Lý trả lời "Vâng" liền lui xuống tìm đồ ngủ.
Cố Cảnh Thâm đặt Thư Vãn lên giường. Anh ta nhìn khuôn mặt điềm tĩnh xinh đẹp của cô, cảm giác cố chấp lúc nãy giờ mới dịu đi một chút.
Anh ta đưa tay xoa xoa tóc cô, ánh mắt toát ra vẻ ôn hòa ngay cả chính anh ta cũng không nhận ra.
Cố Cảnh Thâm ngồi bên giường nhìn Thư Vãn một hồi lâu, lúc này mới bảo thím Lý vào thay đồ ngủ cho cô.
Còn anh ta tự mình đi vào phòng tắm. Sau khi rửa mặt xong lại quay về phòng ngủ nhìn Thư Vãn.
Thấy cô trở mình thay đổi tư thế ngủ, anh ta cũng thở phào nhẹ nhõm.
Lúc nãy thấy cô ngủ như đã ngất đi, lặng lẽ không một tiếng động.
Cố Cảnh Thâm lo lắng trong lúc ngủ cô đã xảy ra chuyện gì, cho đến lúc ấy anh ta mới không yên tâm.
Bây giờ thấy cô bình yên vô sự, anh ta cũng nhẹ nhàng khép cửa lại, xoay người đi vào phòng ngủ chính.
Khi Thư Vãn tỉnh lại, đã là ngày hôm sau.
Cô nhìn căn phòng xa lạ, có chút ngây người.
Cô nhớ hôm qua mình ngã xuống sô pha khóc lớn một hồi.
Khóc đến thở không ra hơi, cả người cô không thể tự cung cấp dưỡng khí trực tiếp hôn mê.
Cũng may trước khi cô tới tham gia đấu thầu cũng có uống rất nhiều thuốc. Nếu không thật sự cô đã không tỉnh lại được.
Ngày hôm qua cô còn ở Quý thị, như thế nào khi vừa mở mắt liền thấy mình ở một nơi xa lạ như vậy?
Cô cố gắng chống đỡ thân thể ngồi dậy, lại phát hiện chân sưng phù rất nghiêm trọng không thể động đậy.
Cô nhìn về phía túi xách của mình, thuốc ở trong túi nhưng túi ở trên sô pha, cách giường có chút xa.
Cô đang định bò qua lấy thuốc thì cửa phòng mở ra. Là Cố Cảnh Thâm đi vào.
Căn phòng này lấy ánh sáng rất tốt, ánh mặt trời chiếu lên người Cố Cảnh Thâm tỏa ra ánh sáng vàng nhạt.
Thư Vãn nhìn thấy Cố Cảnh Thâm như vậy, giống như nhìn thấy Tống Tư Việt năm mười bảy tuổi.
Khi đó anh ta cũng đón ánh sáng đẩy cửa phòng cô, mang đến ấm áp cho cô.
“Cô tỉnh rồi?”
Cố Cảnh Thâm đi tới dùng ánh mắt nhu hòa, đặt trên người Thư Vãn.
“Ừ.”
Thư Vãn không được tự nhiên sau khi cô gật đầu, ngẩng lên nhìn anh ta.
“Đây là đâu?”
“Đây là biệt thự riêng của tôi ở thành phố A.”
Thì ra là biệt thự của Cố Cảnh Thâm...
Thư Vãn nghĩ về điều gì đó, lại liếc nhìn anh ta một cái.
“Vậy sao lúc trước anh không từ chối khách sạn Ninh thị sắp xếp?”
"Ninh tiểu thư kiên quyết muốn cô sắp xếp khách sạn cho tôi. Nếu tôi từ chối, cô ta hẳn sẽ trách cô tiếp đón tôi không tốt đúng không?"
Lời này ngược lại khiến Thư Vãn không thể nào tiếp tục chất vấn anh ta được nữa.
Cô trầm mặc, Cố Cảnh Thâm lại giải thích: "Ngày hôm qua sau khi tôi đưa cô về nhà. Lúc ấy, cô vẫn chưa tỉnh lại tôi lại không biết cô ở tòa nhà nào, cũng chỉ có thể đưa cô về nhà tôi trước.”
Chương 102: Ngoại trừ bệnh tim, còn có bệnh khác sao?
Thư Vãn hiểu ra, cô gật đầu nói: "Cám ơn."
Nhìn cô khách sáo khiến Cố Cảnh Thâm có chút không thoải mái.
Thư Vãn không nhận ra sự khác thường của anh ta, cô ngước mắt hỏi: "Cố tổng, kết quả buổi đấu thầu thế nào?”
Chiều hôm qua cô không đến hiện trường nên không biết kết quả cuối cùng.
Cố Cảnh Thâm lạnh nhạt trả lời: "Cố thị trúng thầu rồi.”
Thư Vãn nghe được kết quả này có chút kinh ngạc.
Quý Tư Hàn sao lại không giao quyền khai thác cho Ninh thị?
Ninh đại tiểu thư không phải là ánh trăng sáng của hắn sao?
Cô không nghĩ ra nhưng cũng không hỏi nhiều, chỉ thản nhiên nói với Cố Cảnh Thâm một câu: "Chúc mừng.”
Cố Cảnh Thâm không thích bộ dáng khách sáo xa cách của cô. Anh ta định mở miệng nói gì đó rồi lại cảm thấy mình không có tư cách.
Anh ta đè xuống cảm giác khác thường trong lòng, tiến lên hỏi: "Có đói không?”
Thư Vãn lắc đầu, khi cô nhìn xuống người lại phát hiện quần áo của mình đã bị thay.
Cô dùng ánh mắt hoài nghi, khiếp sợ quét trên người Cố Cảnh Thâm.
“Là nữ giúp việc giúp cô thay đồ.”
Nhận được ánh mắt hiểu lầm của cô, Cố Cảnh Thâm vội vàng mở miệng giải thích.
Thư Vãn nghe được là nữ giúp việc giúp mình thay quần áo, cô lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Cô có chút mất tự nhiên liếc nhìn Cố Cảnh Thâm, "Tôi xin lỗi.”
Cố Cảnh Thâm khoát tay, dịu dàng nói: "Cô hiểu lầm cũng là chuyện bình thường.”
Anh ta nói xong câu đó, Thư Vãn cũng không biết nên nói gì tiếp theo.
Cô cảm thấy hiện tại mình nên đứng dậy rời khỏi nơi này, nhưng chân của cô...
Cô đang suy nghĩ nên mở miệng thế nào để Cố Cảnh Thâm đưa mình về thì thấy anh ta nhàn nhạt gọi một tiếng.
“Thím Lý.”
Một người phụ nữ trung niên khoảng 40 hoặc 50 tuổi bước vào bưng trên tay là đĩa thức ăn.
Dáng người phụ nữ này có chút mập mạp, trên mặt luôn nở nụ cười ôn hòa, thoạt nhìn rất hiền lành.
Sau khi thím Lý đặt đĩa thức ăn lên bàn, xoay người cười nói với Thư Vãn: "Vị tiểu thư này, tôi cũng không biết cô thích ăn cái gì nên tôi đã chuẩn bị một ít bữa sáng cho cô theo khẩu vị của tiên sinh. Cô ăn chút gì lót dạ trước, chờ giữa trưa tôi sẽ làm cho cô chút đồ ăn ngon.”
Lòng tốt của thím Lý khiến Thư Vãn không được tự nhiên, thoáng hạ giọng xuống một chút: "Cảm ơn.”
Thím Lý khoát tay áo: "Không cần khách sáo.”
Thím Lý nói xong, xoay người đi ra ngoài còn tiện tay đóng cửa lại.
Thư Vãn cảm thấy thím Lý có lẽ đã hiểu lầm gì đó, vì vậy thím Lý mới thay bọn họ đóng cửa lại.
Nghĩ vậy, cô càng không được tự nhiên. Cô vội vàng chống đỡ thân thể từ trên giường ngồi dậy.
Tựa vào đầu giường, Thư Vãn có chút ngượng ngùng hỏi Cố Cảnh Thâm: "Có thể giúp đưa tôi về nhà được không?”
Cố Cảnh Thâm không đáp lại, nhíu chặt mày : "Ngoại trừ bệnh tim, cô còn có bệnh khác sao?"
Thư Vãn thấy anh ta nghi ngờ mình, sắc mặt cô chợt tối sầm lại.
“Tôi không có bệnh.”
"Sao ngồi dậy cũng vất vả thế?"
Thư Vãn có chút sửng sốt. Cho dù cô giả vờ tốt đến mấy cũng không thoát khỏi ánh mắt Cố Cảnh Thâm.
“Chỉ qua là tôi có chút thiếu máu nên hơi mệt và mất sức.”
“Chỉ là thiếu máu?”
Ngữ khí của anh ta tràn ngập nghi vấn, khiến Thư Vãn nghe có chút chói tai.
Cô lạnh mặt hỏi ngược lại: "Cố tổng chẳng lẽ nhất định anh phải hỏi ra bệnh nan y từ miệng tôi, anh mới hài lòng sao?"
Cố Cảnh Thâm vội vàng giải thích: "Tôi không có ý đó, chỉ là tôi cảm thấy…”
Thư Vãn lạnh giọng ngắt lời anh ta: "Mặc kệ Cố tổng có ý gì, tôi cũng không cần phải báo cáo tình hình sức khỏe với anh chứ?”
Sau khi Cố Cảnh Thâm bị những lời này chặn lại, cơn tức giận bị kìm nén trong lòng đột nhiên bùng phát trở lại.
“Thư Vãn, cô có thể đừng dùng giọng điệu này nói chuyện với tôi được không?”
“Vậy Cố tổng muốn tôi dùng giọng điệu gì để nói chuyện với anh? Khẩn cầu? Hay là lấy lòng?”
Thư Vãn không chớp mắt, nhìn chằm chằm Cố Cảnh Thâm.
Cô muốn nhìn anh ta xem rốt cuộc còn anh ta còn có lương tâm hay không?
Rõ ràng anh ta là người đã giẫm lên trái tim nhân tạo của cô khiến cô bị suy tim, vậy mà còn trách cô dùng giọng điệu này nói chuyện với anh ta?!
Cô không có phản ứng trả thù là tốt lắm rồi, dựa vào cái gì không thể dùng loại giọng điệu này nói chuyện với anh ta?!
Nhìn thấy Quý Tư Hàn như vậy, Tô Thanh bỗng nhiên có chút lo lắng.
Vị tổng giám đốc này từ trước đến nay rất giỏi trong việc khống chế cảm xúc, nhưng chỉ vì Thư tiểu thư mà hắn đã không ít lần mất bình tĩnh.
“Quý tổng, ngài......”
Tô Thanh muốn nói nếu đã chia tay với Thư tiểu thư rồi, vậy thì hắn nên bỏ qua mọi chuyện, việc này đối với cả hắn lẫn Thư tiểu thư đều tốt.
Nhưng những lời này vừa đến bên miệng, lại không biết nên nói như thế nào. Tô Thanh luôn cảm thấy đối với Quý Tư Hàn là quá mức tàn nhẫn.
Dù gì Thư Vãn là người phụ nữ đầu tiên của Quý tổng. Ở cạnh nhau nhiều năm như vậy ít nhiều cũng có chút tình cảm, sao có thể dễ dàng buông bỏ.
Quý Tư Hàn nhìn Tô Thanh đang do dự muốn nói nhưng lại thôi. Hắn lúc này đã cực lực khống chế cảm xúc của mình.
Hắn thu hồi sự lạnh lùng trong mắt, đem tư liệu trong tay ném lại cho Tô Thanh.
“Cầm lấy và hủy đi.”
Giọng nói lạnh như băng, không có chút cảm xúc nào, như thể hắn đã khôi phục lại thành vị tổng giám đốc lạnh lùng vô tình trước nay.
Tô Thanh liếc nhìn hắn, xong vẫn không nói gì chủ động cầm lấy tư liệu trên bàn ném vào trong máy hủy.
Ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa, Tô Thanh nhận được ý bảo của Quý Tư Hàn, xoay người đi mở cửa.
“Quý tổng.”
Người phụ trách dự án Lê Tư đi vào.
“Cuộc họp đấu thầu đã kết thúc, nhân viên đánh giá cuối cùng cũng thống nhất bỏ phiếu cho Cố thị.”
Lê Tư cung kính chào hỏi, sau đó báo cáo kết quả đấu thầu với Quý Tư Hàn.
“Cố thị?”
Quý Tư Hàn cười lạnh một tiếng, thần sắc có chút khó coi.
Lê Tư nhận thấy tổng giám đốc nhà mình có ý kiến với Cố thị, vội vàng nói: "Kết quả cuộc họp còn chưa công bố. Tôi tới đây để tìm ngài là muốn hỏi Quý tổng dự định giao quyền khai thác cho tập đoàn nào?"
“Hồ sơ đấu thầu của các tập đoàn khác đâu?”
“Đều ở đây.”
Lê Tư nhanh chóng đưa hồ sơ đấu thầu cho Quý Tư Hàn.
Buổi chiều Quý Tư Hàn không ở hiện trường, cũng không biết tình hình cạnh tranh của các tập đoàn khác.
Nên khi Quý Tư đến báo cáo kết quả cuộc họp đấu thầu phải đồng nghĩa với việc mang theo hồ sơ của các tập đoàn tham gia đấu thầu khác tới.
Quý Tư Hàn tiện tay lật những tài liệu, liếc nhìn báo giá và các thông số.
Chỉ trong vài phút, hắn sơ lược cũng đã hiểu rõ tình hình của những tập đoàn này như lòng bàn tay.
Hắn ném hồ sơ dự thầu lại cho Lê Tư, lạnh lùng nói: "Giao cho Cố thị.”
Tuy rằng Hắn nhìn Cố Cảnh Thâm không vừa mắt, nhưng không thể nghi ngờ Cố thị có thực lực nhất để giành được quyền khai thác.
Trong công việc, hắn chưa bao giờ đặc nặng cảm xúc cá nhân vào và đây là lý tưởng hắn đã kiên trì nhiều năm qua.
“Vậy bây giờ Quý tổng tôi sẽ quay về hội trường tuyên bố kết quả.”
Thấy Quý Tư Hàn gật đầu, Lê Tư lúc này mới đi xuống.
Khi tuyên bố Cố thị trúng thầu xong, người của các tập đoàn khác đều có chút mất mát.
Bọn họ còn tưởng Quý Tư Hàn nhắm vào Cố Cảnh Thâm như vậy, sẽ không giao quyền khai thác cho Cố thị.
Không ngờ Quý Tư Hàn hỏi nhiều vấn đề như vậy, là vì càng muốn hiểu rõ thực lực của Cố thị.
Chao ôi thất bại, mọi người than thở rời đi, chỉ có Ninh Uyển ngồi tại chỗ tức giận đến cả người phát run.
Quý Tư Hàn biết rõ cô ta muốn quyền khai thác như vậy, nhưng hắn lại giao quyền khai phá cho Cố thị.
Hắn rõ ràng không để cô ta vào mắt!!!
Ninh Uyển siết chặt nắm đấm, chạy đến khu vực văn phòng của Quý Tư Hàn. Cô ta muốn đi vào tìm hắn để hỏi cho rõ ràng nhưng cô ta lại bị bảo vệ ngăn lại.
“Vị tiểu thư này, nơi này không được tùy ý ra vào!”
"Mở to mắt chó của anh nhìn xem tôi là ai?"
Ninh Uyển tức giận đến sắc mặt xanh mét, chỉ vào bảo vệ cả giận nói: "Tôi là vị hôn thê của Quý Tư Hàn! Các người lại dám ngăn cản tôi?!”
Bảo vệ sửng sốt, không ngờ người phụ nữ trước mắt lại là vị hôn thê của Quý tổng.
“Thật xin lỗi, nhưng không có Quý tổng cho phép thì cho dù là vị hôn thê cũng không thể tiến vào.”
Bảo vệ chỉ bị sốc trong vài giây liền nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Bất kể là ai đi chăng nữa, nếu Quý tổng không cho phép, cũng không thể vào!
Chương 98: Người của tôi
“Anh......”
Ninh Uyển tức giận đến ngực phập phồng, hận không thể trực tiếp xông vào.
Quý Lương Xuyên vừa từ phòng thí nghiệm đi ra, thấy Ninh Uyển tranh chấp với bảo vệ, vội vàng đi tới.
“Có chuyện gì vậy?”
Thấy là Quý Lương Xuyên, sắc mặt Ninh Uyển dịu đi một chút.
Cô ta thu lại tâm tình, chỉ vào bảo vệ và nói với Quý Lương Xuyên: "Lương Xuyên, tôi muốn tìm Tư Hàn, nhưng anh ta không cho tôi vào.”
Bảo vệ thấy cô ta quen Quý Lương Xuyên, lúc này mới tin lời cô ta vừa nói.
Người phụ nữ này, chẳng lẽ thật sự là vị hôn thê của Quý tổng?
Vậy tên bảo vệ vừa rồi chẳng phải là đắc tội Quý thiếu phu nhân sao?
Bảo vệ nhìn Quý Lương Xuyên, thấy anh ta đang ung dung nhìn mình. Nghĩ thầm lần này xong rồi, công việc lương cao này không giữ được nữa rồi!
Ai ngờ Quý Lương Xuyên lại giơ tay vỗ xuống bờ vai của bảo vệ: "Tiểu Thiên, anh làm rất khá, cuối năm cho anh lãnh thêm tiền thưởng!"
Tiểu Thiên: “...”
Hạnh phúc tới quá đột ngột!
“Lương Xuyên, cậu sao lại…”
Ninh Uyển còn chưa nói xong, đã bị Quý Lương Xuyên lạnh giọng cắt đứt.
“Anh ta không cho cô vào, là vì theo mệnh lệnh của anh trai tôi mà làm.”
"Cô chẳng những không thông cảm cho nhân viên nhà tôi, cô còn mắng anh ta, có phải là quá thất lễ không?"
Đừng tưởng rằng vừa rồi anh ta không nhìn thấy bộ dạng hung hãn của cô ta.
Phải biết rằng Quý Lương Xuyên từ nhỏ đã biết Ninh Uyển là người như thế nào.
Tính khi cô ta hống hách, ngang tàn. Coi thường nhân viên cấp dưới nhưng luôn giả bộ dịu dàng rộng lượng.
Anh ta đã sớm có ý kiến với cô ta. Nếu không vì anh hai Quý Tư Hàn của mình, anh ta sẽ không thèm nói chuyện với Ninh Uyển.
“Quý Lương Xuyên, cậu nhất định phải đối đầu với tôi làm gì?”
Ninh Uyển còn tưởng Quý Lương Xuyên tới giúp mình, kết quả anh ta lại rẽ hướng khác.
Vốn Ninh Uyển mang một bụng tức giận tới lại còn bị Quý Lương Xuyên ở trước mặt mấy bảo vệ nói cô ta không lễ phép, mặt mũi cô ta đều mất hết!
"Tôi cũng không đối đầu với cô, tôi chỉ đang làm theo lẽ phải. Nếu cô cảm thấy có vấn đề vậy thì đi tìm anh hai mà tố cáo đi!"
“Quý Lương Xuyên!!!”
Ninh Uyển tức giận rống lên một tiếng, cầm lấy túi xách trong tay ném về phía Quý Lương Xuyên.
Quý Lương Xuyên lập tức bật ra, Ninh Uyển đơn độc đến phát run.
“Cậu chờ đó cho tôi!”
Chờ cô ta trở thành vợ của Quý Tư Hàn, xem cô ta trả thù Quý Lương Xuyên như thế nào.
Ninh Uyển lạnh lùng trừng mắt nhìn Quý Lương Xuyên, xoay người tức giận bỏ đi.
Cô ta vừa đi, Tiểu Thiên liền vẻ mặt lo lắng nhìn về phía Quý Lương Xuyên.
"Tiểu Quý tổng, vị tiểu thư kia mới vừa nói là vị hôn thê của Quý tổng. Ngài vì giúp tôi, đối với cô ấy như vậy có thể gây bất lợi cho ngài hay không..."
“Vị hôn thê?”
Quý Lương Xuyên cười lạnh một tiếng: "Anh hai tôi còn chưa đính hôn với cô ta, mà cô ta lại dám tự xưng là vị hôn thê. Đúng thật không biết xấu hổ.”
Tiểu Thiên chợt nhận ra vị Tổng giám đốc của mình còn chưa đính hôn vậy sao có thể tính là vị hôn thê được.
“Đừng lo lắng, cho dù cô ấy có vào được cửa Quý gia, cũng không tạo thành bất cứ uy hiếp gì với tôi đâu.”
Ngay cả anh hai của anh ta cũng không muốn cưới Ninh Uyển, nếu không vì anh cả......
Nghĩ đến anh cả, sắc mặt Quý Lương Xuyên thay đổi.
Anh ta rất nhanh thu hồi cảm xúc, vỗ vỗ vai Tiểu Thiên, sau đó liền cất bước đi đến phòng tổng giám đốc.
Chương 99: Anh ta sẽ cưới cô chứ?
Kết quả đấu thầu, đối với Cố Cảnh Thâm mà nói cũng không có gì bất ngờ.
Sau khi ký xong hợp đồng, anh ta liền trực tiếp rời khỏi hội trường trở lại khu vực nghỉ ngơi.
Cố Cảnh Thâm đẩy cửa đi vào, thấy Thư Vãn còn chưa tỉnh, anh ta khẽ nhíu mày.
Anh ta tiến lên đẩy Thư Vãn qua, lại phát hiện cô đã rơi vào giấc ngủ sâu.
Anh ta lại liên tục kêu vài tiếng nhưng cô cũng không có phản ứng gì.
Lúc đầu anh ta còn cho rằng cô đang ngủ nhưng tình hình hiện tại nhận ra không đúng lắm.
Đây đã không phải là ngủ, mà đây là rơi vào hôn mê.
Cố Cảnh Thâm vội vàng lấy di động ra, gọi điện thoại cho Tô Ngôn.
“Tô Ngôn, tôi hỏi cậu, người mắc bệnh tim có hay buồn ngủ không?”
Tô Ngôn đang mở hội học thuật, sửng sốt một chút, lúc này mới nhớ ra người anh ta hỏi ai.
“Người có bệnh tim thì dễ buồn ngủ hơn…”
“Vậy có triệu chứng là ngủ đến bất tỉnh không?”
Bệnh tim thì không gọi là bất tỉnh, nhưng suy tim thì có.
Tô Ngôn muốn nói thật, nhưng rồi lại cảm thấy vị tiểu thư có bệnh tim kia dường như cũng không muốn Cố Cảnh Thâm biết sự thật.
“Chắc là do cô ấy vì quá mệt nên mới ngủ say. Không có gì đáng ngại, chỉ cần đợi cô ấy tự mình tỉnh lại là được."
Tô Ngôn thoáng do dự vài giây, vẫn lựa chọn giấu diếm. Từ trước đến nay chuẩn quy tắc hành nghề y của Tô Ngôn là tôn trọng ý nguyện của người bệnh.
Nghe Tô Ngôn nói như vậy, Cố Cảnh Thâm thở phào nhẹ nhõm.
Hai ngày nay Thư Vãn cùng anh ta vừa tham gia yến hội, vừa đấu thầu, có thể là do cô quá mệt mỏi.
Anh ta cúp điện thoại, nhìn về phía Thư Vãn vẫn đang ngủ sâu trên sô pha.
Cố Cảnh Thâm nhớ rõ trước khi đi, anh ta đã đắp áo vest lên người cô, sao giờ lại không thấy?
Anh ta đão mắt nhìn quanh một vòng, lúc này mới nhìn thấy cái áo vest đang nằm trong thùng rác.
Chân mày Cố Cảnh Thâm vừa mới giãn ra, lại nhíu lại.
Cô ghét anh ta đến vậy sao?
Ghét đến mức ngay cả áo vest của anh cũng phải ném vào thùng rác?
Đáy lòng anh ta đè nén cảm giác mất mát. Vào giờ khắc này, dần dần lớn lên để cho anh ta cảm thấy rất không thoải mái.
“Cố tổng.”
Ngoài cửa, Tô phó tổng đi vào: "Người của Quý thị thúc giục chúng ta mau rời đi, chúng ta phải đi thôi.”
Quý thị làm trong lĩnh vực nghiên cứu phát triển, sợ số liệu về tin tức sẽ bị tiết lộ. Họ chưa bao giờ để cho nhân viên từ bên ngoài đến ở lại lâu trong khuôn viên của công ty mình.
Cố Cảnh Thâm nghe vậy thu hồi tầm mắt nhìn Thư Vãn, lạnh lùng nói với Tô phó tổng: “Đi lấy xe đi.”
Tô phó tổng gật đầu nhanh chóng xoay người rời đi.
Tô phó tổng vừa đi, khuôn mặt Cố Cảnh Thâm lạnh lùng tiến lên ôm lấy Thư Vãn, đi ra ngoài.
Cô chán ghét anh ta đúng không, vậy anh ta càng muốn đụng vào người cô!
Cố chấp, quá cố chấp. Hoang tưởng và cố chấp khiến anh ta mất đi cả phong thái lịch lãm cơ bản.
Trái tim và đôi mắt của anh ta bây giờ tràn đầy sự tức giận, sự tức giận mà anh ta chưa từng có trước đây. Dường như đây mới là con người thật của Cố Cảnh Thâm!
Khi Cố Cảnh Thâm ôm Thư Vãn xuất hiện trong tầm mắt một đám quản lý cấp cao, tất cả mọi người ngây ngẩn cả người.
Đáy mắt anh ta toát ra cố sự chấp có chút dọa người......
Quý Lương Xuyên mới vừa đi vào phòng tổng giám đốc, liền thấy Quý Tư Hàn hai tay đút vào túi quần, đứng ở trước cửa sổ kính nhìn xuống dưới lầu.
Ánh chiều tà chiếu lên bóng lưng trong trẻo nhưng lạnh lùng cao ngạo kia, có loại cảm giác tịch mịch khó tả.
“Anh hai.”
Quý Lương Xuyên gọi một tiếng, Quý Tư Hàn không có phản ứng.
Anh ta đi tới nhìn theo tầm mắt của hắn nhìn xuống dưới lầu.
Vừa lúc nhìn thấy Cố Cảnh Thâm cẩn thận từng li từng tí, ôm Thư Vãn vào trong xe.
“Hai người này cũng quá xem thường chúng ta!”
Một người là người phụ nữ anh hai bao, một người là vị hôn phu của em gái anh ta.
Hai người họ ở cùng nhau thì không sao, nhưng họ dám âu yếm trên địa bàn của Quý thị!
“Em nói xem, cậu ta có thể cưới cô ấy hay không?”
Lúc Quý Lương Xuyên tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, bỗng nhiên Quý Tư Hàn lại hỏi câu như vậy.
Chương 100: Cái gì đáng giá chờ đợi?
“Cái gì?”
Quý Lương Xuyên sửng sốt một lúc lâu, lúc này mới nhận ra anh hai hỏi Cố Cảnh Thâm có thể cưới Thư Vãn hay không.
"Làm sao có thể, xuất thân của Thư tiểu thư, Cố gia làm sao chấp nhận Cố Cảnh Thâm cưới cô ấy vào cửa!"
“Vậy sao?”
Quý Tư Hàn thản nhiên hỏi ngược lại một câu, đáy mắt tràn đầy không tin.
Anh ta và cô từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, họ là thanh mai trúc mã, lại còn là người yêu.
Chỉ vì Cố Cảnh Thâm mất trí nhớ nên bọn họ mới bỏ lỡ nhau năm năm. Hiện tại hai người đã gặp lại tất nhiên sẽ gương vỡ lại lành.
Trước kia khi hắn không biết hai người từng là người yêu của nhau, hắn còn dám xác định Cố Cảnh Thâm sẽ không vì Thư Vãn mà chống lại Cố gia.
Bây giờ lại cảm thấy, Cố Cảnh Thâm đã khôi phục trí nhớ, nhất định sẽ vì cô mà liều lĩnh, dù sao bọn họ đã từng yêu nhau như vậy.
“Anh hai, anh...... Làm sao vậy?”
Quý Lương Xuyên rất lo lắng khi nhận ra cảm xúc mất mát của anh hai mình.
Trong lòng anh hai, vẫn có chút thích Thư tiểu thư chứ?
Nếu không sao anh hai lại chú ý đến chuyện của Thư tiểu thư như vậy?
“Anh không sao.”
Quý Tư Hàn nhìn thấy chiếc Rolls Royce rời khỏi khuôn viên. Hắn từ từ thu hồi tầm mắt, xoay người nhìn về phía Quý Lương Xuyên.
“Tìm anh có chuyện gì?”
Thấy anh hai khôi phục bộ dáng lạnh lùng xa cách, Quý Lương Xuyên lời đến miệng cũng thu hồi lại.
"Trí tuệ nhân tạo số bảy đã thành hình, tháng sau sẽ mở họp báo đưa ra thị trường. Anh hai, anh có muốn cho người đi kiểm tra lại một vòng không?"
“Không cần.”
Quý Lương Xuyên nghiên cứu máy tính nhiều năm, đạt được vô số thành tựu cao trong lĩnh vực trí tuệ nhân tạo. Quý Tư Hàn vô cùng yên tâm về anh ta.
“Số liệu sau khi đưa ra thị trường, nhanh chóng gửi cho anh.”
Quý Tư Hàn điều hành toàn bộ tập đoàn Quý thị, hắn không bao giờ hỏi quá trình mà chỉ cần kết quả.
Quý Lương Xuyên gật gật đầu, "Không thành vấn đề.”
Sau khi nói về công việc kinh doanh, Quý Lương Xuyên mới nói đến Ninh đại tiểu thư.
"Anh hai, đại tiểu thư Ninh Uyển ở dưới lầu cãi nhau với bảo vệ, anh có nhìn thấy không?"
Quý Tư Hàn lạnh nhạt gật đầu, đối với chuyện này hắn không có chút hứng thú, Quý Lương Xuyên lại nhịn không được phàn nàn.
"Cô ta không chỉ cãi nhau với bảo vệ, cô ta còn tự xưng là vị hôn thê của anh. Rõ ràng anh chưa đính hôn, cô ta làm sao có thể...."
“Ngày mai anh sẽ đến Ninh gia cầu hôn.”
Quý Lương Xuyên còn chưa kịp phàn nàn xong, đã bị một câu nói của Quý Tư Hàn làm nghẹn họng.
“Cái, cái gì?”
Quý Tư Hàn thản nhiên nhìn anh ta, "Về nhà cũ bảo Hứa quản gia chuẩn bị lễ cầu hôn.”
Quý Lương Xuyên sửng sốt một lúc lâu, lúc này mới chậm rãi tìm lại giọng nói của mình.
“Anh hai, anh thật sự muốn cưới Ninh Uyển sao?”
Nhân phẩm Ninh đại tiểu thư, căn bản không xứng với anh hai.
Nhưng mà, người anh hai có thể cưới cả đời này, chỉ có cô ta.
Quý Tư Hàn không trả lời, trong đôi mắt lãnh đạm lộ ra ánh sáng ảm đạm.
Cả người hắn tựa như rơi vào vực sâu, thật cô đơn và lạnh lẽo.
Đáy mắt Quý Lương Xuyên tràn ngập đồng tình, cùng không thể làm gì.
“Anh hai, kỳ thật anh có thể chờ một chút, không cần gấp gáp như vậy......”
“Chờ cái gì, có cái gì đáng giá chờ?”
Quý Tư Hàn nhếch khóe miệng, nụ cười lạnh lẽo không chạm đến đáy mắt.
Quý Lương Xuyên nhìn thấy Quý Tư Hàn như vậy, anh ta cảm thấy u ám và ngột ngạt.
Anh ta mở miệng như muốn nói gì đó, rồi lại cảm thấy nói gì cũng vô ích.
Bất luận chờ bao lâu, kéo dài bao lâu, cuối cùng anh hai của anh ta vẫn phải cưới Ninh đại tiểu thư......
“Vậy anh hai, em về nhà cũ trước để bảo Hứa quản gia chuẩn bị lễ cầu hôn.”
Quý Lương Xuyên nói xong, xoay người đi ra ngoài.
Anh ta không thể làm gì cả giúp cho Quý Tư Hàn được, điều duy nhất anh ta có thể làm bây giờ là làm những gì tốt nhất cho anh hai.
Anh hai đem Ninh đại tiểu thư cưới vào cửa sớm một chút, đối với anh hai càng có lợi.
Chương 101: Hắn đón ánh sáng tiến vào
Chiếc Rolls Royce dừng ở cửa tiểu khu Hạnh Phúc, Thư Vãn nằm ở ghế sau vẫn chưa tỉnh lại.
Tài xế hỏi Cố Cảnh Thâm: "Cố tổng, có đánh thức Thư tiểu thư không?”
Cố Cảnh Thâm quay đầu nhìn Thư Vãn đang ngủ say, có chút không đành lòng đánh thức cô.
“Anh về trước đi, giao xe cho tôi.”
Tài xế nghe vậy, đành phải để chìa khóa xe cho Cố Cảnh Thâm, tự mình đẩy cửa bước xuống xe.
Nhưng Cố Cảnh Thâm không biết Thư Vãn ở tòa nhà nào, phòng nào, cũng không biết khi nào cô sẽ tỉnh lại.
Do dự vài phút, anh ta vẫn đành khởi động xe, đưa cô đến biệt thự của mình.
Biệt thự này là bất động sản của anh ta, đây vốn là nơi ở của anh ta khi đến thành phố A.
Nhưng Ninh đại tiểu thư nhất định muốn Thư Vãn sắp xếp khách sạn cho bọn họ ở vì thế anh ta cũng chưa từng tới biệt thự lần nào.
Sau khi Cố Cảnh Thâm dừng xe xong, ôm Thư Vãn vào trong biệt thự.
“Cố tiên sinh, ngài đã về?”
Thím Lý đang giữ trong biệt thự thấy Cố Cảnh Thâm tới, thím vội vàng nghênh đón anh ta.
Cố Cảnh Thâm gật đầu, dặn dò thím Lý: "Đi chuẩn bị một bộ áo ngủ sạch sẽ.”
Thím Lý nhìn cô gái trong lòng anh ta, cũng không dám hỏi nhiều. Thím Lý trả lời "Vâng" liền lui xuống tìm đồ ngủ.
Cố Cảnh Thâm đặt Thư Vãn lên giường. Anh ta nhìn khuôn mặt điềm tĩnh xinh đẹp của cô, cảm giác cố chấp lúc nãy giờ mới dịu đi một chút.
Anh ta đưa tay xoa xoa tóc cô, ánh mắt toát ra vẻ ôn hòa ngay cả chính anh ta cũng không nhận ra.
Cố Cảnh Thâm ngồi bên giường nhìn Thư Vãn một hồi lâu, lúc này mới bảo thím Lý vào thay đồ ngủ cho cô.
Còn anh ta tự mình đi vào phòng tắm. Sau khi rửa mặt xong lại quay về phòng ngủ nhìn Thư Vãn.
Thấy cô trở mình thay đổi tư thế ngủ, anh ta cũng thở phào nhẹ nhõm.
Lúc nãy thấy cô ngủ như đã ngất đi, lặng lẽ không một tiếng động.
Cố Cảnh Thâm lo lắng trong lúc ngủ cô đã xảy ra chuyện gì, cho đến lúc ấy anh ta mới không yên tâm.
Bây giờ thấy cô bình yên vô sự, anh ta cũng nhẹ nhàng khép cửa lại, xoay người đi vào phòng ngủ chính.
Khi Thư Vãn tỉnh lại, đã là ngày hôm sau.
Cô nhìn căn phòng xa lạ, có chút ngây người.
Cô nhớ hôm qua mình ngã xuống sô pha khóc lớn một hồi.
Khóc đến thở không ra hơi, cả người cô không thể tự cung cấp dưỡng khí trực tiếp hôn mê.
Cũng may trước khi cô tới tham gia đấu thầu cũng có uống rất nhiều thuốc. Nếu không thật sự cô đã không tỉnh lại được.
Ngày hôm qua cô còn ở Quý thị, như thế nào khi vừa mở mắt liền thấy mình ở một nơi xa lạ như vậy?
Cô cố gắng chống đỡ thân thể ngồi dậy, lại phát hiện chân sưng phù rất nghiêm trọng không thể động đậy.
Cô nhìn về phía túi xách của mình, thuốc ở trong túi nhưng túi ở trên sô pha, cách giường có chút xa.
Cô đang định bò qua lấy thuốc thì cửa phòng mở ra. Là Cố Cảnh Thâm đi vào.
Căn phòng này lấy ánh sáng rất tốt, ánh mặt trời chiếu lên người Cố Cảnh Thâm tỏa ra ánh sáng vàng nhạt.
Thư Vãn nhìn thấy Cố Cảnh Thâm như vậy, giống như nhìn thấy Tống Tư Việt năm mười bảy tuổi.
Khi đó anh ta cũng đón ánh sáng đẩy cửa phòng cô, mang đến ấm áp cho cô.
“Cô tỉnh rồi?”
Cố Cảnh Thâm đi tới dùng ánh mắt nhu hòa, đặt trên người Thư Vãn.
“Ừ.”
Thư Vãn không được tự nhiên sau khi cô gật đầu, ngẩng lên nhìn anh ta.
“Đây là đâu?”
“Đây là biệt thự riêng của tôi ở thành phố A.”
Thì ra là biệt thự của Cố Cảnh Thâm...
Thư Vãn nghĩ về điều gì đó, lại liếc nhìn anh ta một cái.
“Vậy sao lúc trước anh không từ chối khách sạn Ninh thị sắp xếp?”
"Ninh tiểu thư kiên quyết muốn cô sắp xếp khách sạn cho tôi. Nếu tôi từ chối, cô ta hẳn sẽ trách cô tiếp đón tôi không tốt đúng không?"
Lời này ngược lại khiến Thư Vãn không thể nào tiếp tục chất vấn anh ta được nữa.
Cô trầm mặc, Cố Cảnh Thâm lại giải thích: "Ngày hôm qua sau khi tôi đưa cô về nhà. Lúc ấy, cô vẫn chưa tỉnh lại tôi lại không biết cô ở tòa nhà nào, cũng chỉ có thể đưa cô về nhà tôi trước.”
Chương 102: Ngoại trừ bệnh tim, còn có bệnh khác sao?
Thư Vãn hiểu ra, cô gật đầu nói: "Cám ơn."
Nhìn cô khách sáo khiến Cố Cảnh Thâm có chút không thoải mái.
Thư Vãn không nhận ra sự khác thường của anh ta, cô ngước mắt hỏi: "Cố tổng, kết quả buổi đấu thầu thế nào?”
Chiều hôm qua cô không đến hiện trường nên không biết kết quả cuối cùng.
Cố Cảnh Thâm lạnh nhạt trả lời: "Cố thị trúng thầu rồi.”
Thư Vãn nghe được kết quả này có chút kinh ngạc.
Quý Tư Hàn sao lại không giao quyền khai thác cho Ninh thị?
Ninh đại tiểu thư không phải là ánh trăng sáng của hắn sao?
Cô không nghĩ ra nhưng cũng không hỏi nhiều, chỉ thản nhiên nói với Cố Cảnh Thâm một câu: "Chúc mừng.”
Cố Cảnh Thâm không thích bộ dáng khách sáo xa cách của cô. Anh ta định mở miệng nói gì đó rồi lại cảm thấy mình không có tư cách.
Anh ta đè xuống cảm giác khác thường trong lòng, tiến lên hỏi: "Có đói không?”
Thư Vãn lắc đầu, khi cô nhìn xuống người lại phát hiện quần áo của mình đã bị thay.
Cô dùng ánh mắt hoài nghi, khiếp sợ quét trên người Cố Cảnh Thâm.
“Là nữ giúp việc giúp cô thay đồ.”
Nhận được ánh mắt hiểu lầm của cô, Cố Cảnh Thâm vội vàng mở miệng giải thích.
Thư Vãn nghe được là nữ giúp việc giúp mình thay quần áo, cô lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Cô có chút mất tự nhiên liếc nhìn Cố Cảnh Thâm, "Tôi xin lỗi.”
Cố Cảnh Thâm khoát tay, dịu dàng nói: "Cô hiểu lầm cũng là chuyện bình thường.”
Anh ta nói xong câu đó, Thư Vãn cũng không biết nên nói gì tiếp theo.
Cô cảm thấy hiện tại mình nên đứng dậy rời khỏi nơi này, nhưng chân của cô...
Cô đang suy nghĩ nên mở miệng thế nào để Cố Cảnh Thâm đưa mình về thì thấy anh ta nhàn nhạt gọi một tiếng.
“Thím Lý.”
Một người phụ nữ trung niên khoảng 40 hoặc 50 tuổi bước vào bưng trên tay là đĩa thức ăn.
Dáng người phụ nữ này có chút mập mạp, trên mặt luôn nở nụ cười ôn hòa, thoạt nhìn rất hiền lành.
Sau khi thím Lý đặt đĩa thức ăn lên bàn, xoay người cười nói với Thư Vãn: "Vị tiểu thư này, tôi cũng không biết cô thích ăn cái gì nên tôi đã chuẩn bị một ít bữa sáng cho cô theo khẩu vị của tiên sinh. Cô ăn chút gì lót dạ trước, chờ giữa trưa tôi sẽ làm cho cô chút đồ ăn ngon.”
Lòng tốt của thím Lý khiến Thư Vãn không được tự nhiên, thoáng hạ giọng xuống một chút: "Cảm ơn.”
Thím Lý khoát tay áo: "Không cần khách sáo.”
Thím Lý nói xong, xoay người đi ra ngoài còn tiện tay đóng cửa lại.
Thư Vãn cảm thấy thím Lý có lẽ đã hiểu lầm gì đó, vì vậy thím Lý mới thay bọn họ đóng cửa lại.
Nghĩ vậy, cô càng không được tự nhiên. Cô vội vàng chống đỡ thân thể từ trên giường ngồi dậy.
Tựa vào đầu giường, Thư Vãn có chút ngượng ngùng hỏi Cố Cảnh Thâm: "Có thể giúp đưa tôi về nhà được không?”
Cố Cảnh Thâm không đáp lại, nhíu chặt mày : "Ngoại trừ bệnh tim, cô còn có bệnh khác sao?"
Thư Vãn thấy anh ta nghi ngờ mình, sắc mặt cô chợt tối sầm lại.
“Tôi không có bệnh.”
"Sao ngồi dậy cũng vất vả thế?"
Thư Vãn có chút sửng sốt. Cho dù cô giả vờ tốt đến mấy cũng không thoát khỏi ánh mắt Cố Cảnh Thâm.
“Chỉ qua là tôi có chút thiếu máu nên hơi mệt và mất sức.”
“Chỉ là thiếu máu?”
Ngữ khí của anh ta tràn ngập nghi vấn, khiến Thư Vãn nghe có chút chói tai.
Cô lạnh mặt hỏi ngược lại: "Cố tổng chẳng lẽ nhất định anh phải hỏi ra bệnh nan y từ miệng tôi, anh mới hài lòng sao?"
Cố Cảnh Thâm vội vàng giải thích: "Tôi không có ý đó, chỉ là tôi cảm thấy…”
Thư Vãn lạnh giọng ngắt lời anh ta: "Mặc kệ Cố tổng có ý gì, tôi cũng không cần phải báo cáo tình hình sức khỏe với anh chứ?”
Sau khi Cố Cảnh Thâm bị những lời này chặn lại, cơn tức giận bị kìm nén trong lòng đột nhiên bùng phát trở lại.
“Thư Vãn, cô có thể đừng dùng giọng điệu này nói chuyện với tôi được không?”
“Vậy Cố tổng muốn tôi dùng giọng điệu gì để nói chuyện với anh? Khẩn cầu? Hay là lấy lòng?”
Thư Vãn không chớp mắt, nhìn chằm chằm Cố Cảnh Thâm.
Cô muốn nhìn anh ta xem rốt cuộc còn anh ta còn có lương tâm hay không?
Rõ ràng anh ta là người đã giẫm lên trái tim nhân tạo của cô khiến cô bị suy tim, vậy mà còn trách cô dùng giọng điệu này nói chuyện với anh ta?!
Cô không có phản ứng trả thù là tốt lắm rồi, dựa vào cái gì không thể dùng loại giọng điệu này nói chuyện với anh ta?!