-
Chương 89-90
Chương 89: Tại sao anh ta lại gọi cô là Vãn Vãn
Trong mắt cô rất trong suốt, không có bất kỳ tạp chất nào, giống như nước trong hồ sạch sẽ đến mức khiến người ta không đành lòng tổn thương.
Quý Lương Xuyên sắc mặt hơi cứng, thu hồi tầm mắt, bỏ lại một câu ‘Nhớ rõ đóng cửa' liền đi.
Thư Vãn thấy anh ta rời đi, lúc này mới cầm lấy cà phê, đi vào trong hội trường.
Cuộc đấu thầu đã bắt đầu, trong hội trường tắt đèn, chỉ có màn hình lớn sáng.
Bây giờ tắt đèn, bên trong tối om om, không thấy rõ đường, chỉ có thể mò mẫm đi xuống.
Thư Vãn một tay bưng cà phê, một tay vịn ghế, chậm rãi đi xuống.
Cô làm trợ lý tổng giám đốc nhiều năm như vậy, chút chuyện nhỏ này vẫn có thể làm tốt.
Cô nhanh chóng bưng cà phê, đi tới bên cạnh Cố Cảnh Thâm.
Cô khom lưng bưng cà phê cho anh, nhỏ giọng nhắc nhở: "Cố tổng, cẩn thận nóng.”
Cố Cảnh Thâm gật đầu, nhận lấy cà phê cô bưng tới, cười nói: "Vất vả cho cô rồi.
Thư Vãn lắc đầu, vừa định ngồi xuống, Quý Tư Hàn ngồi ở phía trước bỗng nhiên ngẩng đầu lên.
Tay cô đỡ ghế hắn, không cẩn thận đụng phải mái tóc đen dày kia.
Cô hoảng sợ, vội vàng rút tay về, người đàn ông lại quay đầu lạnh lùng liếc cô một cái.
Dưới ánh sáng lờ mờ, đối diện với cặp mắt thâm thúy nham hiểm kia, giống như bị hắc ưng theo dõi, khiến người ta vô cùng sợ hãi.
Cô nhìn Quý Tư Hàn như vậy, có chút sợ hãi mở miệng: "Xin...xin lỗi...”
Quý Tư Hàn không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn cô một cái, liền thu hồi tầm mắt nhìn về phía màn hình lớn.
Thư Vãn thở ra một hơi thật sâu, thân thể mềm mại, ngã xuống chỗ ngồi.
Tim cô còn đập thình thịch, Cố Cảnh Thâm bỗng nhiên ghé vào tai cô nói một câu: "Vãn Vãn, đừng sợ.”
Thư Vãn mở to hai mắt, không thể tin, nhìn về phía Cố Cảnh Thâm, "Anh... nói cái gì?”
Cố Cảnh Thâm nói xong câu đó, cũng cảm thấy có chút không thể tưởng tượng nổi.
Anh ta vừa mới nhìn thấy Thư Vãn bị Quý Tư Hàn nhìn thoáng qua, liền sợ tới mức cả người phát run, theo bản năng nói ra những lời này.
Anh ta cũng không hiểu sao lại gọi lên hai chữ Vãn Vãn? Còn nữa, tại sao anh lại gọi cô là Vãn Vãn?
Cố Cảnh Thâm bị hành động của mình làm cho kinh ngạc, hòa hoãn hồi lâu, mới làm bộ như không có việc gì, bưng cà phê lên uống một ngụm.
Uống xong, anh ta lại có chút kinh ngạc, hỏi Thư Vãn: "Sao cô biết tôi thích uống loại cà phê này?"
Thư Vãn bị một câu nói của anh ta dời đi sự chú ý, lạnh nhạt trả lời: "Tôi không biết, tùy ý chọn thôi.”
Thật ra cô biết, trước khi thi anh ta luôn thích uống cà phê đậm đặc để nâng cao tinh thần.
Cố Cảnh Thâm như có điều suy nghĩ, nhìn cô một cái: "Cô đã nghiên cứu khẩu vị của tôi?”
Thư Vãn lắc đầu: "Chưa nghiên cứu qua.”
Cố Cảnh Thâm vươn tay về phía cô: "Sữa đâu?”
Thư Vãn theo bản năng lấy ra một hộp sữa đưa cho anh.
Cố Cảnh Thâm nhìn sữa trong tay cô, có chút đắc ý, nhíu mày.
“Xem ra cô biết tôi thích thêm chút sữa tươi.”
Thư Vãn lúc này mới ý thức được anh đang thử mình, nhất thời muốn thu tay lại.
Anh ta lại nắm lấy tay cô, dịu dàng nói: "Thư tiểu thư, tôi cần cô giúp.”
Trong tay anh ta bưng cà phê, không có cách nào mở nắp sữa, chỉ có thể dùng ánh mắt ý bảo Thư Vãn giúp anh đổ sữa vào.
Thư Vãn nghe được anh ta lại xưng hô mình là Thư tiểu thư, liền đem điểm nghi hoặc vừa rồi bỏ đi, có lẽ anh ta chỉ là vô ý nói ra câu nói kia.
Nhưng mà dáng vẻ anh ta bảo cô mở nắp sữa, có chút giống Tống Tư Việt trước kia, làm cho cô có chút mềm lòng
Cô nhận lấy hộp, xé một lớp màng mỏng phía trên, đổ sữa vào ly cà phê.
Cố Cảnh Thâm nhìn về phía Thư Vãn, cảm thấy dưới ánh sáng mờ nhạt cô có một vẻ đẹp khác.
Cố Cảnh Thâm không khỏi mê mẩn, ngay cả giọng nói cũng trở nên nhu hòa: "Cảm ơn.”
Thư Vãn ngước mắt nhìn anh ta một cái: "Mau uống đi.”
Quý Tư Hàn ngồi ở phía trước, không nhìn thấy hai người tương tác nhưng nghe được rõ ràng.
Đôi mắt hoa đào mỏng manh như sương mù kia, hiện ra hào quang, nham hiểm lạnh lẽo.
Chương 90: Anh ta nhìn một lần là nhớ, sao có thể mất trí
Cố Cảnh Thâm bưng cà phê lên thưởng thức một ngụm, vị ngọt đắng chát lan tràn trong miệng, khiến mặt mày anh ta cũng giương lên theo.
Anh ta uống từng ngụm từng ngụm nhỏ, cho đến khi người dẫn chương trình trên sân khấu, gọi tập đoàn Cố thị, anh ta mới không nỡ uống một hơi cạn sạch cà phê.
Thư Vãn thấy anh ta đưa cốc cà phê cho mình, không khỏi có chút lo lắng: "Anh xem xong tư liệu rồi?"
Thư Vãn có chút kinh ngạc, vừa rồi Cố Cảnh Thâm không có nghiêm túc xem qua tư liệu, sao anh ta lại dám đi lên như vậy?
Cố Cảnh Thâm chỉ chỉ đầu mình, hơi có chút tự tin nói: "Tôi xem một lần liền ghi ở đây, yên tâm đi.”
Thư Vãn nghe vậy, sắc mặt cứng đờ.
Đúng vậy, anh ta đã gặp qua là không quên được, sao có thể mất trí nhớ.
Một câu nói của anh ta đã làm tan biến thiện ý còn sót lại của Thư Vãn đối với anh.
Cố Cảnh Thâm, chẳng qua là đang giả bộ mà thôi.
Vừa rồi thiếu chút nữa cô xem anh ta trở thành Tống Tư Việt của trước kia.
Khuôn mặt cô cứng đờ, khiến Cố Cảnh Thâm hơi lo lắng: "Cô làm sao vậy?”
Thư Vãn chết lặng, lắc đầu: "Không sao, anh mau lên sân khấu đi.”
Cuộc đấu thầu kết thúc, có thể hai người sẽ không còn gặp mặt nữa.
Cố Cảnh Thâm lo lắng cho Thư Vãn, nhưng dưới sự thúc giục lần thứ hai của MC, vẫn lựa chọn lên sân khấu trước.
Cố Cảnh Thâm vừa đi, Thư Vãn cả người ngã xuống ghế, mặt không chút thay đổi nhìn anh ta lấp lánh trước sân khấu.
Quả nhiên là sinh viên tài cao chỉ xem một lần là nhớ còn mở rộng rất nhiều chỗ Tô phó tổng không đề cập tới.
Người đàn ông như vậy khó trách sẽ lựa chọn vứt bỏ cô, khoảng cách của bọn họ đã thật sự quá xa rồi.
Anh ta thi vào trường đại học tốt như vậy, mà cô chỉ đậu vào một trường bình thường, chỉ số thông minh của bọn họ căn bản không cùng một cấp độ.
Hôm nay bị đả kích, không chỉ thấy được bối cảnh thực lực hùng hậu của Quý thị, còn thấy rõ ràng sự khác biệt giữa mình và Tống Tư Việt.
Thư Vãn đang nghĩ, nếu có thể sống sót, cô nhất định sẽ thoát khỏi tất cả trói buộc, cố gắng đào tạo chuyên sâu, trở thành người lợi hại như bọn họ.
Đáng tiếc không có nếu như, cô không còn chống đỡ được bao lâu nữa, sau khi cô đi hết thảy sẽ trở thành cát bụi.
Cô một tay tựa vào tay vịn ghế ngồi, chống cằm, nghiêng đầu, ngẩn người nhìn màn hình lớn.
Sau khi Cố Cảnh Thâm giới thiệu kế hoạch đâu vào đấy, Quý Tư Hàn bỗng nhiên mở miệng hỏi.
Câu hỏi hắn hỏi có chút xảo quyệt cổ quái, dường như đang cố ý làm khó Cố Cảnh Thâm.
Những người khác trong tập đoàn thấy thế, nhao nhao thở phào nhẹ nhõm, may mắn vừa rồi Quý Tư Hàn không đưa ra nghi vấn với bọn họ.
Cố Cảnh Thâm cũng không sợ Quý Tư Hàn, ung dung ứng đối, ngoài sáng trong tối phản kích Quý Tư Hàn vài câu.
Quý Tư Hàn đại khái hỏi mười mấy vấn đề xảo quyệt, lúc này mới buông tha cho anh ta.
Hội nghị đấu thầu buổi sáng không bao lâu nữa sẽ kết thúc, giữa trưa có thể dùng cơm nghỉ ngơi, buổi chiều tiếp tục.
Mặc dù Cố thị đã kết thúc, nhưng phải chờ kết quả đấu thầu nên phải ở lại.
Người của Quý thị phụ trách chiêu đãi bọn họ, sau khi dẫn bọn họ đến khu nghỉ ngơi, để cho bọn họ tự do hoạt động.
Sau khi Cố Cảnh Thâm ngồi xuống trong phòng nghỉ, Tô phó và mấy quản lý cấp cao vội vàng đi vào.
Cố tổng, vừa rồi ngài thật sự quá lợi hại, lại còn có thể trổ hết tài năng trong tay Quý tổng.
Lãnh đạo cấp cao của Cố thị nhiều ít ở hạng mục khác, nếm qua thiệt thòi của Quý Tư Hàn, mỗi lần đều thua mà chạy.
Mà tổng giám đốc bọn họ tuổi còn trẻ đã có thể cùng Quý Tư Hàn quyết đấu, tuyệt không thua gì anh trai hắn, thậm chí so với anh trai hắn còn lợi hại hơn vài phần.
Cố Cảnh Thâm khoát tay áo, cùng bọn họ hàn huyên vài câu rồi bảo bọn họ đi dùng cơm.
Cố Cảnh Thâm ngẩng đầu nhìn Thư Vãn cung kính đứng bên cạnh: "Muốn ăn gì?”
Thư Vãn lắc đầu: "Tôi không đói bụng.”
Cô không ăn được nhiều, tiêu hóa không tốt, dễ bị xuất huyết dạ dày.
Anh ta lại cho rằng cô không muốn dùng cơm với mình, liền nói: "Không cần theo tôi, cô tự đi đi.”
Trong mắt cô rất trong suốt, không có bất kỳ tạp chất nào, giống như nước trong hồ sạch sẽ đến mức khiến người ta không đành lòng tổn thương.
Quý Lương Xuyên sắc mặt hơi cứng, thu hồi tầm mắt, bỏ lại một câu ‘Nhớ rõ đóng cửa' liền đi.
Thư Vãn thấy anh ta rời đi, lúc này mới cầm lấy cà phê, đi vào trong hội trường.
Cuộc đấu thầu đã bắt đầu, trong hội trường tắt đèn, chỉ có màn hình lớn sáng.
Bây giờ tắt đèn, bên trong tối om om, không thấy rõ đường, chỉ có thể mò mẫm đi xuống.
Thư Vãn một tay bưng cà phê, một tay vịn ghế, chậm rãi đi xuống.
Cô làm trợ lý tổng giám đốc nhiều năm như vậy, chút chuyện nhỏ này vẫn có thể làm tốt.
Cô nhanh chóng bưng cà phê, đi tới bên cạnh Cố Cảnh Thâm.
Cô khom lưng bưng cà phê cho anh, nhỏ giọng nhắc nhở: "Cố tổng, cẩn thận nóng.”
Cố Cảnh Thâm gật đầu, nhận lấy cà phê cô bưng tới, cười nói: "Vất vả cho cô rồi.
Thư Vãn lắc đầu, vừa định ngồi xuống, Quý Tư Hàn ngồi ở phía trước bỗng nhiên ngẩng đầu lên.
Tay cô đỡ ghế hắn, không cẩn thận đụng phải mái tóc đen dày kia.
Cô hoảng sợ, vội vàng rút tay về, người đàn ông lại quay đầu lạnh lùng liếc cô một cái.
Dưới ánh sáng lờ mờ, đối diện với cặp mắt thâm thúy nham hiểm kia, giống như bị hắc ưng theo dõi, khiến người ta vô cùng sợ hãi.
Cô nhìn Quý Tư Hàn như vậy, có chút sợ hãi mở miệng: "Xin...xin lỗi...”
Quý Tư Hàn không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn cô một cái, liền thu hồi tầm mắt nhìn về phía màn hình lớn.
Thư Vãn thở ra một hơi thật sâu, thân thể mềm mại, ngã xuống chỗ ngồi.
Tim cô còn đập thình thịch, Cố Cảnh Thâm bỗng nhiên ghé vào tai cô nói một câu: "Vãn Vãn, đừng sợ.”
Thư Vãn mở to hai mắt, không thể tin, nhìn về phía Cố Cảnh Thâm, "Anh... nói cái gì?”
Cố Cảnh Thâm nói xong câu đó, cũng cảm thấy có chút không thể tưởng tượng nổi.
Anh ta vừa mới nhìn thấy Thư Vãn bị Quý Tư Hàn nhìn thoáng qua, liền sợ tới mức cả người phát run, theo bản năng nói ra những lời này.
Anh ta cũng không hiểu sao lại gọi lên hai chữ Vãn Vãn? Còn nữa, tại sao anh lại gọi cô là Vãn Vãn?
Cố Cảnh Thâm bị hành động của mình làm cho kinh ngạc, hòa hoãn hồi lâu, mới làm bộ như không có việc gì, bưng cà phê lên uống một ngụm.
Uống xong, anh ta lại có chút kinh ngạc, hỏi Thư Vãn: "Sao cô biết tôi thích uống loại cà phê này?"
Thư Vãn bị một câu nói của anh ta dời đi sự chú ý, lạnh nhạt trả lời: "Tôi không biết, tùy ý chọn thôi.”
Thật ra cô biết, trước khi thi anh ta luôn thích uống cà phê đậm đặc để nâng cao tinh thần.
Cố Cảnh Thâm như có điều suy nghĩ, nhìn cô một cái: "Cô đã nghiên cứu khẩu vị của tôi?”
Thư Vãn lắc đầu: "Chưa nghiên cứu qua.”
Cố Cảnh Thâm vươn tay về phía cô: "Sữa đâu?”
Thư Vãn theo bản năng lấy ra một hộp sữa đưa cho anh.
Cố Cảnh Thâm nhìn sữa trong tay cô, có chút đắc ý, nhíu mày.
“Xem ra cô biết tôi thích thêm chút sữa tươi.”
Thư Vãn lúc này mới ý thức được anh đang thử mình, nhất thời muốn thu tay lại.
Anh ta lại nắm lấy tay cô, dịu dàng nói: "Thư tiểu thư, tôi cần cô giúp.”
Trong tay anh ta bưng cà phê, không có cách nào mở nắp sữa, chỉ có thể dùng ánh mắt ý bảo Thư Vãn giúp anh đổ sữa vào.
Thư Vãn nghe được anh ta lại xưng hô mình là Thư tiểu thư, liền đem điểm nghi hoặc vừa rồi bỏ đi, có lẽ anh ta chỉ là vô ý nói ra câu nói kia.
Nhưng mà dáng vẻ anh ta bảo cô mở nắp sữa, có chút giống Tống Tư Việt trước kia, làm cho cô có chút mềm lòng
Cô nhận lấy hộp, xé một lớp màng mỏng phía trên, đổ sữa vào ly cà phê.
Cố Cảnh Thâm nhìn về phía Thư Vãn, cảm thấy dưới ánh sáng mờ nhạt cô có một vẻ đẹp khác.
Cố Cảnh Thâm không khỏi mê mẩn, ngay cả giọng nói cũng trở nên nhu hòa: "Cảm ơn.”
Thư Vãn ngước mắt nhìn anh ta một cái: "Mau uống đi.”
Quý Tư Hàn ngồi ở phía trước, không nhìn thấy hai người tương tác nhưng nghe được rõ ràng.
Đôi mắt hoa đào mỏng manh như sương mù kia, hiện ra hào quang, nham hiểm lạnh lẽo.
Chương 90: Anh ta nhìn một lần là nhớ, sao có thể mất trí
Cố Cảnh Thâm bưng cà phê lên thưởng thức một ngụm, vị ngọt đắng chát lan tràn trong miệng, khiến mặt mày anh ta cũng giương lên theo.
Anh ta uống từng ngụm từng ngụm nhỏ, cho đến khi người dẫn chương trình trên sân khấu, gọi tập đoàn Cố thị, anh ta mới không nỡ uống một hơi cạn sạch cà phê.
Thư Vãn thấy anh ta đưa cốc cà phê cho mình, không khỏi có chút lo lắng: "Anh xem xong tư liệu rồi?"
Thư Vãn có chút kinh ngạc, vừa rồi Cố Cảnh Thâm không có nghiêm túc xem qua tư liệu, sao anh ta lại dám đi lên như vậy?
Cố Cảnh Thâm chỉ chỉ đầu mình, hơi có chút tự tin nói: "Tôi xem một lần liền ghi ở đây, yên tâm đi.”
Thư Vãn nghe vậy, sắc mặt cứng đờ.
Đúng vậy, anh ta đã gặp qua là không quên được, sao có thể mất trí nhớ.
Một câu nói của anh ta đã làm tan biến thiện ý còn sót lại của Thư Vãn đối với anh.
Cố Cảnh Thâm, chẳng qua là đang giả bộ mà thôi.
Vừa rồi thiếu chút nữa cô xem anh ta trở thành Tống Tư Việt của trước kia.
Khuôn mặt cô cứng đờ, khiến Cố Cảnh Thâm hơi lo lắng: "Cô làm sao vậy?”
Thư Vãn chết lặng, lắc đầu: "Không sao, anh mau lên sân khấu đi.”
Cuộc đấu thầu kết thúc, có thể hai người sẽ không còn gặp mặt nữa.
Cố Cảnh Thâm lo lắng cho Thư Vãn, nhưng dưới sự thúc giục lần thứ hai của MC, vẫn lựa chọn lên sân khấu trước.
Cố Cảnh Thâm vừa đi, Thư Vãn cả người ngã xuống ghế, mặt không chút thay đổi nhìn anh ta lấp lánh trước sân khấu.
Quả nhiên là sinh viên tài cao chỉ xem một lần là nhớ còn mở rộng rất nhiều chỗ Tô phó tổng không đề cập tới.
Người đàn ông như vậy khó trách sẽ lựa chọn vứt bỏ cô, khoảng cách của bọn họ đã thật sự quá xa rồi.
Anh ta thi vào trường đại học tốt như vậy, mà cô chỉ đậu vào một trường bình thường, chỉ số thông minh của bọn họ căn bản không cùng một cấp độ.
Hôm nay bị đả kích, không chỉ thấy được bối cảnh thực lực hùng hậu của Quý thị, còn thấy rõ ràng sự khác biệt giữa mình và Tống Tư Việt.
Thư Vãn đang nghĩ, nếu có thể sống sót, cô nhất định sẽ thoát khỏi tất cả trói buộc, cố gắng đào tạo chuyên sâu, trở thành người lợi hại như bọn họ.
Đáng tiếc không có nếu như, cô không còn chống đỡ được bao lâu nữa, sau khi cô đi hết thảy sẽ trở thành cát bụi.
Cô một tay tựa vào tay vịn ghế ngồi, chống cằm, nghiêng đầu, ngẩn người nhìn màn hình lớn.
Sau khi Cố Cảnh Thâm giới thiệu kế hoạch đâu vào đấy, Quý Tư Hàn bỗng nhiên mở miệng hỏi.
Câu hỏi hắn hỏi có chút xảo quyệt cổ quái, dường như đang cố ý làm khó Cố Cảnh Thâm.
Những người khác trong tập đoàn thấy thế, nhao nhao thở phào nhẹ nhõm, may mắn vừa rồi Quý Tư Hàn không đưa ra nghi vấn với bọn họ.
Cố Cảnh Thâm cũng không sợ Quý Tư Hàn, ung dung ứng đối, ngoài sáng trong tối phản kích Quý Tư Hàn vài câu.
Quý Tư Hàn đại khái hỏi mười mấy vấn đề xảo quyệt, lúc này mới buông tha cho anh ta.
Hội nghị đấu thầu buổi sáng không bao lâu nữa sẽ kết thúc, giữa trưa có thể dùng cơm nghỉ ngơi, buổi chiều tiếp tục.
Mặc dù Cố thị đã kết thúc, nhưng phải chờ kết quả đấu thầu nên phải ở lại.
Người của Quý thị phụ trách chiêu đãi bọn họ, sau khi dẫn bọn họ đến khu nghỉ ngơi, để cho bọn họ tự do hoạt động.
Sau khi Cố Cảnh Thâm ngồi xuống trong phòng nghỉ, Tô phó và mấy quản lý cấp cao vội vàng đi vào.
Cố tổng, vừa rồi ngài thật sự quá lợi hại, lại còn có thể trổ hết tài năng trong tay Quý tổng.
Lãnh đạo cấp cao của Cố thị nhiều ít ở hạng mục khác, nếm qua thiệt thòi của Quý Tư Hàn, mỗi lần đều thua mà chạy.
Mà tổng giám đốc bọn họ tuổi còn trẻ đã có thể cùng Quý Tư Hàn quyết đấu, tuyệt không thua gì anh trai hắn, thậm chí so với anh trai hắn còn lợi hại hơn vài phần.
Cố Cảnh Thâm khoát tay áo, cùng bọn họ hàn huyên vài câu rồi bảo bọn họ đi dùng cơm.
Cố Cảnh Thâm ngẩng đầu nhìn Thư Vãn cung kính đứng bên cạnh: "Muốn ăn gì?”
Thư Vãn lắc đầu: "Tôi không đói bụng.”
Cô không ăn được nhiều, tiêu hóa không tốt, dễ bị xuất huyết dạ dày.
Anh ta lại cho rằng cô không muốn dùng cơm với mình, liền nói: "Không cần theo tôi, cô tự đi đi.”