-
Chương 51-56
Chương 51: Đón Cố tổng
Mặc dù cô có chút nghi hoặc, nhưng vẫn nhanh chóng cầm điện thoại lên, nghe máy.
“Thư Vãn, đến văn phòng một chuyến.”
Bên trong truyền đến thanh âm ôn hòa của chủ tịch.
Ông ta phân phó một câu liền cúp máy, cũng không cho Thư Vãn cự tuyệt.
Nghĩ đến Quý Tư Hàn ở đây cô thật sự không muốn đi, nhưng chủ tịch chủ động tìm cô, cô cũng không còn cách nào khác.
Đúng như cô dự đoán, Quý Tư Hàn ngồi trong phòng làm việc, đang nói chuyện với chủ tịch Ninh Thụy Thành.
Bọn họ nói về hợp tác hạng mục, liên quan đến hội đấu thầu mảng thành tây.
Lúc trước sau khi Lâm thị xảy ra chuyện, Quý thị không biết vì nguyên nhân gì, bỗng nhiên trì hoãn cuộc đấu thầu lại vài ngày.
Làm cho cuộc đấu thầu kéo dài đến tận bây giờ, Lâm thị bên kia cũng không hề hoài nghi qua chuyện hợp đồng giả.
Hơn nữa Lâm Trạch Thần bị thương, người còn đang hôn mê, phỏng chừng còn chưa kịp giao hợp đồng giả cho Lâm thị.
Chỉ là cô có chút lo lắng, Lâm Trạch Thần sau khi tỉnh lại phát hiện hợp đồng có vấn đề, chỉ sợ sẽ tới tìm cô tính sổ.
Nhưng mà đây là nói sau khi Lâm Trạch Thần tỉnh lại anh ta còn gặp phải một đống vấn đề của Lâm thị cần phải giải quyết, chưa chắc sẽ quan tâm đến cô.
Ví dụ như làm thế nào chấn hưng Lâm thị, làm thế nào bảo lãnh Lâm chủ tịch ra ngoài, làm thế nào xoay vòng vốn bồi thường tiền vi phạm hợp đồng của bên hợp tác.
Chờ anh ta làm xong một loạt chuyện này, nói không chừng cô cũng không còn trên đời này nữa, anh ta muốn tính sổ cũng tìm không thấy người.
Cô thu hồi suy nghĩ, vừa định gõ cửa, lại nghe mấy người bên trong nhắc tới Cố thị ở đế đô.
Hai chữ Cố thị, khiến Thư Vãn có hơi mất bình tĩnh, dáng vẻ của thiếu niên kia lại hiện lên trong đầu cô.
Cô cố gắng khắc chế tâm tình của mình, gõ cửa lớn, cung kính hỏi: "Chủ tịch, ngài tìm tôi?"
Ninh Thụy Thành lúc này mới buông ly cà phê trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn về phía Thư Vãn: "Thư Vãn, trước đây việc tiếp đãi Cố thị là do cô phụ trách đúng không?"
Thư Vãn gật đầu, "Đúng vậy.”
Ninh Thụy Thành nâng đồng hồ lên nhìn thoáng qua: "Như vậy đi, bữa tiệc tối nay của Cố tổng do cô sắp xếp, thời gian dùng cơm đại khái khoảng sáu giờ, cô đặt một nhà hàng cao cấp, sau đó lại ra sân bay đón Cố tổng.”
Đón Cố tổng?
Người đến Anh Hoa công tác đều là người phụ trách hạng mục của Cố thị, tổng giám đốc Cố thị chưa bao giờ ra mặt.
Cô cũng chưa từng gặp mặt người này, bây giờ muốn cô đi đón......
Thư Vãn nhíu mày, trong nháy mắt xoắn thành một đoàn, theo bản năng thốt ra: "Chủ tịch, tôi đã xin từ chức, hôm nay là tới bàn giao công việc, chi bằng chuyện sắp xếp chiêu đãi Cố tổng ngài giao cho những người khác đến phụ trách đi?"
Vừa dứt lời, ba người ngồi trên sô pha ngước mắt lên nhìn về phía cô.
Thư Vãn không cẩn thận đụng phải ánh mắt thâm thúy của Quý Tư Hàn, trái tim chợt thót lên một nhịp.
Cô làm bộ như không có việc gì, nhanh chóng dời tầm mắt, quay đầu nhìn chằm chằm Ninh Thụy Thành.
Người đàn ông gần năm mươi tuổi, không nói gì uy nghiêm ngồi đó.
Nhưng Thư Vãn chưa từng sợ Ninh Thụy Thành, người khác cũng không dám nhìn thẳng vào mắt ông ta, nhưng cô thì dám.
Giống như Ninh Thụy Thành là người thân của cô, luôn cho cô một loại cảm giác ấm áp.
Bị thư ký không kiêng nể gì cự tuyệt, Ninh Thụy Thành có chút không vui.
Có phải cô gái này cảm thấy ông đối với cô không giống người thường, cho nên mới muốn làm gì thì làm?
Lại dám ở trước mặt Quý Tư Hàn công khai cự tuyệt ông ta, đây không phải là đánh thẳng vào mặt ông ta sao?
Điều này làm cho Ninh Thụy Thành rất bất mãn với Thư Vãn, nhưng ông ta phải duy trì phong phạm của chủ tịch, không thể so đo với một cô gái.
Chương 52: Địa chỉ gửi cho tôi
Hai người nhìn nhau không chịu nhượng bộ, Ninh Uyển bỗng nhiên mở miệng nói: "Thư Vãn, đơn xin từ chức của cô tôi thấy rồi, tôi còn chưa kịp phê chuẩn, nếu không cô hoàn thành công việc chủ tịch giao trước, sau đó đi tìm Hứa Hàm bàn giao công việc sau?"
Ninh Uyển nói rất uyển chuyển.
Một là nhắc nhở cô, từ chức còn chưa phê chuẩn, cô vẫn là nhân viên công tác của Anh Hoa, chuyện chủ tịch phân phó nhất định phải làm.
Hai là nói cho cô biết, ở đây cự tuyệt chủ tịch, làm cho chủ tịch mất mặt, chuyện này cô không muốn làm cũng phải làm.
Thư Vãn nghe hiểu ý của Ninh Uyển, đáy lòng thở dài thật sâu.
Vừa rồi là do cô quá mức xúc động, không suy nghĩ kỹ đã vội vàng nói nói ra miệng.
Loại tình huống này, thật ra cô cũng không tiện lại cự tuyệt, bằng không sẽ chứng minh cô làm việc không chuyên nghiệp.
Thư Vãn chỉ có thể đồng ý, coi như là giúp Anh Hoa làm một việc cuối cùng.
Cô xoay người đi ra ngoài, Ninh Thụy Thành thu hồi ánh mắt khinh thường nhìn theo bóng lưng cô, sau đó nói với Quý Tư Hàn.
“Tư Hàn, bữa tiệc tối nay cậu có muốn đi không?”
Lúc ông ta nói chuyện với Quý Tư Hàn, ngữ khí ôn hòa, giọng điệu lấy lòng, ngay cả ánh mắt cũng ôn nhuận hiền lành.
Quý Tư Hàn dựa lưng vào sô pha, một tay chống trán, một tay cầm điện thoại di động, tầm mắt vẫn nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, suốt quá trình không ngẩng đầu nhìn ông ta một cái.
Ninh Thụy Thành thấy hắn không lên tiếng, cho là hắn không muốn đi, vội vàng nói: "Nhìn đầu óc tôi này, Cố thị và Anh Hoa chúng tôi vì chuyện ở Thành Tây mà gây mâu thuẫn với nhau, lần này tổng giám đốc của Cố thị ra mặt đích thân tới đây, còn cậu là người tổ chức đấu thầu, cậu không đi cũng là đúng.”
Người của Cố thị cảm thấy quan hệ giữa Ninh Uyển và Quý Tư Hàn dây dưa rễ má, sợ Quý Tư Hàn sẽ vì tình mà thiên vị Ninh thị cho nên âm thầm gây trở ngại cho Ninh thị, ép Ninh thị bọn họ tự động rời khỏi hội đấu thầu này.
Ninh Thụy Thành làm sao có thể buông tha cho một khối thịt mỡ tốt như vậy, liền ngay trước mặt Quý Tư Hàn, cố ý tổ chức bữa tiệc tối nay.
Sở dĩ ông ta hỏi Quý Tư Hàn có muốn đi hay không, là muốn hắn ra mặt giúp Ninh Uyển hòa hoãn mối quan hệ hai bên, bởi vì chỉ có người có máu mặt như Quý Tư Hàn ra mặt thì người của Cố thị mới ngoan ngoãn nghe lời, nếu không việc này chỉ dựa vào con gái ông ta thì chưa chắc sẽ thành công.
Ông ta thấy Quý Tư Hàn không vui liền thay đổi cách nói sao cho hàm xúc một chút, dù sao hiện tại ông ta cũng không rõ Quý Tư Hàn có tâm tư gì với Uyển Nhi nhà mình, cho nên không thể lấy thân phận cha vợ đi yêu cầu Quý Tư Hàn làm việc được.
Quý Tư Hàn cất di động, lạnh nhạt nhìn Ninh Thụy Thành đang chờ mong: "Gửi địa chỉ cho tôi.”
Ninh Thụy Thành không nghĩ tới hắn lại đồng ý tham gia bữa tiệc này, vui mừng không kìm được nói: "Lát nữa tôi sẽ bảo Thư Vãn gửi qua điện thoại cho cậu.”
Nói xong lại cười nhìn về phía Quý Tư Hàn, "Uyển Nhi vừa nhậm chức, uy nghiêm còn chưa đủ, lát nữa xin cậu giúp đỡ con bé nhiều hơn.”
Ông ta đường đường là chủ tịch của tập đoàn, loại bữa tiệc kiểu này đương nhiên sẽ không tham gia.
Nếu không phải do người của Cố thị làm khó con gái ông ta, ông ta cũng sẽ không nhúng tay vào tổ chức bữa tiệc "hòa hoãn" như vậy.
Cũng may Quý Tư Hàn đồng ý ra mặt, đêm nay có hậu thuẫn mạnh mẽ như vậy, Uyển Nhi sẽ không bị người của Cố thị khi dễ.
Nghĩ vậy, ông ta vội vàng ra hiệu cho Ninh Uyển: "Uyển Nhi, con còn không mau cám ơn Tư Hàn.”
Ninh Uyển vội vàng ngồi thẳng dậy, tiến lại gần Quý Tư Hàn: "Tư Hàn, làm phiền anh rồi.”
Quý Tư Hàn hơi nghiêng người, sau khi tránh cô chạm vào, lạnh lùng nói: "Ông ấy giao quyền quản lí cho tôi, không phải để tôi khoanh tay đứng nhìn.”
"Ông ấy" trong miệng Quý Tư Hàn là chỉ ông nội của hắn, cấp bậc của Cố thị không phải những tập đoàn nhỏ này có thể so sánh được.
Ninh Thụy Thành nghe hiểu ý tứ trong lời nói của hắn, hắn nhắc tới ông nội đơn giản là muốn nói cho bọn họ biết, hắn cũng không phải bởi vì Ninh Uyển mới đồng ý chuyện này, mà là vì xử lý công việc.
Tuy rằng điều này sẽ làm cho con ông ta không thoải mái, nhưng đối với Ninh Thụy Thành mà nói, Quý Tư Hàn đồng ý đi là được, về phần nguyên nhân gì không quan trọng.
Quý Tư lạnh lùng nói một câu "Tôi về Quý thị trước", rồi đứng dậy rời đi.
Thấy hắn cứ đi như vậy, vẻ mặt Ninh Uyển có chút mất mát.
Ninh Thụy Thành vỗ vỗ mu bàn tay cô, trấn an nói: "Dự án Thành Tây liên quan đến khai phá đất đai, Tư Hàn đương nhiên phải giải quyết việc chung, con phải thông cảm cho nó một chút.”
Ninh Uyển lúc này mới thu hồi cảm xúc , gật đầu nói với cha mình: "Con hiểu.”
Chương 53: Thư Vãn, Đừng Sợ
Thư Vãn vừa đặt phòng xong, Ninh Thụy Thành lại gọi đến.
“Thư Vãn, gửi địa chỉ nhà hàng cho Quý tổng.”
Ông ta vừa phân phó xong liền cúp điện thoại, hoàn toàn không cho Thư Vãn cơ hội nói chuyện.
Cô buông điện thoại xuống, mở wechat ra, gửi địa chỉ cho trợ lý phụ trách hành trình của Quý Tư Hàn.
Kết quả đối phương trả lời một câu, "Chị Thư, tạm thời em không liên lạc được với Quý tổng, chị gửi wechat cho anh ấy đi.”
Thư Vãn: “...”
Cô chỉ có thể cắn răng, kéo số của Quý Tư Hàn từ trong danh sách block trở về, nhanh chóng gửi địa chỉ qua, sau đó lại ấn blok.
Sau khi làm xong những thứ này, cô cầm chìa khóa xe đến bãi đỗ xe công ty lấy xe.
Cô vừa từ thang máy đi ra, liền nhìn thấy thang máy chuyên dụng bên cạnh mở ra.
Quý Tư Hàn khoác áo khoác màu đen, bước ra.
Trái tim Thư Vãn trật lên một nhịp, nhanh chóng xoay người, làm như không nhìn thấy.
Cô cho rằng hắn sẽ không để ý đến cô mà trực tiếp rời đi, không ngờ hắn lại đi về phía cô.
Thư Vãn nhất thời căng thẳng đến mức nắm chặt lòng bàn tay lại, cô muốn di chuyển thật nhanh chạy trốn khỏi nơi này, nhưng chân lại không nghe cô sai khiến.
Cô rõ ràng có thể cảm nhận được tiếng bước ở phía sau mình, chậm rãi ngừng lại.
Hắn tựa hồ như đang nhìn theo bóng lưng cô.
Thư Vãn không cần quay đầu lại cũng có thể tưởng tượng được ánh mắt Quý Tư Hàn nhìn cô như thế nào.
Khinh bỉ, khinh thường, chán ghét, lạnh nhạt... đại khái là dùng mấy từ này để miêu tả ánh mắt của hắn khi nhìn cô.
Cô nắm chặt lấy lòng bàn tay, không dám thở mạnh thì chiếc Bugatti Ultra bên cạnh bỗng nhiên vang lên.
Quý Tư Hàn vòng qua cô, mở cửa xe, trực tiếp ngồi vào.
Hắn cụp mắt, khởi động xe, một tay đánh tay lái, lái xe ra ngoài.
Toàn bộ quá trình hắn không nhìn cô một cái, cứ như vậy nhanh chóng rời khỏi đây.
Đến lúc hắn rời khỏi đây, thân thể căng thẳng của Thư Vãn mới hoàn toàn buông lỏng.
Cô cảm thấy mình có chút buồn cười, lại một lần nữa tự mình đa tình.
Cô đè nén cảm xúc mất mát, đi tới trước mặt chiếc xe của công ty.
Sau khi khởi động xe, trực tiếp đi về phía sân bay.
Mấy ngày gần đây bên ngoài đều đổ mưa to, thời tiết như vậy luôn khiến Thư Vãn nhớ tới đêm năm năm trước.
Đó là một đêm Thư Vãn không muốn nhớ lại nhất, nhưng nghĩ đến người mới gặp, những hồi ức trong quá khứ lại tràn vào trong đầu.
Đêm đó, trời cũng mưa to, trời đất tối tăm, ngay cả đèn đường cũng không chiếu rõ mọi vật trên đường.
Chàng thiếu niên kia cõng cô, bước sâu bước thấp, đi về phía nhà.
Lúc đó cô cũng rất không hiểu chuyện, giãy dụa không chịu để cho thiếu niên đó cõng, thiếu niên chỉ có thể bất đắc dĩ buông cô xuống.
Thư Vãn nhớ ngày đó, cô giận thiếu niên cho nên mới không cho anh cõng.
Khi đó, người thiếu niên đó cái gì cũng không nói, chỉ yên lặng đi theo phía sau cô.
Cô ghét nhất bộ dạng này của anh, cho dù cô có nói gì anh cũng sẽ không lên tiếng.
Lúc ấy cô tức giận không quan tâm đến anh chạy về phía trước.
Lúc cô chạy đến ngã rẽ, một chiếc xe mất khống chế từ bên cạnh lái tới, lúc đó cô quá sợ hãi mà không kịp tránh đi.
Mắt thấy xe sắp đụng vào mình, thiếu niên phía sau xông lên, dùng sức đẩy cô một cái.
Cô ngã xuống nền đất đối diện, cơ thể cô bị trầy da một chút, mà thiếu niên kia lại bị xe đụng máu tươi chảy đầy đất.
Ý thức của thiếu niên đó tiêu tán, nhưng vẫn dốc hết toàn lực, giãy dụa bò về phía cô.
Thư Vãn còn nhớ rõ, câu nói cuối cùng của thiếu niên tên Tống Tư Việt trước khi hôn mê là: "Vãn Vãn, đừng sợ.”
Cô đã từng vì hành động này của anh mà cảm động suốt một thời gian dài, nhưng sau này, cô vĩnh viễn cũng không muốn nhớ lại bất cứ chuyện gì liên quan đến anh nữa...
Lái xe hơn hai giờ, cô mới tới sân bay, sau khi cô dừng xe ở tầng hầm ngầm, đi thang máy đến cửa đón máy bay.
Đứng ở cửa đợi khoảng nửa giờ, vị tổng giám đốc tên Cố thị kia mới cùng với một đám quản lý cấp cao và vệ sĩ đi ra.
Chương 54: Cố Cảnh Thâm
Tổng giám đốc Cố thị mắc một chiếc áo sơ mi màu xanh ngọc, khoác áo khoác cùng màu, từ xa nhìn lại, dáng người anh ta vô cùng cao lớn.
Đi đến gần, còn có thể thấy rõ khuôn mặt đeo kính gọng vàng, chín chắn của một người trưởng thành.
Xa cách nhiều năm, lúc Thư Vãn gặp lại anh ta trong lòng đã không còn gợn sóng.
Cô giơ tay lên vẫy vẫy tay ra hiệu với bọn họ: "Bên này!”
Người đàn ông nhìn thấy cô đang vẫy tay với bọn họ, sắc mặt chợt có chút không được tự nhiên.
Anh ta mang theo người đến thành phố A công tác, chủ yếu là vì hội đấu thầu Thành Tây này.
Không ngờ người của Ninh thị biết anh ta sắp tới, khăng khăng nói nhất định phải phái người tới tiếp đãi, còn chuẩn bị tổ chức một bữa tiệc chào mừng.
Thịnh tình của Ninh gia anh ta khó từ chối chỉ đành phải đồng ý, lại không ngờ người tới người tới đón mình lại là Thư Vãn.
Vị tổng giám đốc Cố thị rất nhanh khôi phục lại vẻ mặt tự nhiên, dẫn người đi tới trước mặt Thư Vãn.
Người đàn ông cao gần một mét tám bảy, đứng trước mặt cô, cao hơn cô một cái đầu.
Anh ta chỉ có thể cúi đầu nhìn cô: "Thư tiểu thư, đã lâu không gặp."
Một câu Thư tiểu thư, đem tình nghĩa từ nhỏ của bọn họ, chặt đứt sạch sẽ.
Thư Vãn mĩm cười đáp lại, không khách sáo với anh ta đáp lại: "Cố tổng, mời đi theo tôi"
Cô nói xong liền xoay người rời đi.
Mặt cô không để lộ ra chút cảm xúc gì, chân mang giày cao gót, đi về phía bãi đỗ xe.
Người đàn ông đi theo phía sau, nhìn thấy bộ dáng không muốn gặp mình của cô, khẽ nhíu mày.
Anh ta do dự một chút, sau đó bước nhanh tới trước mặt Thư Vãn, "Thư tiểu thư, không phải cô vẫn còn giận tôi chứ?”
Thư Vãn thấy anh ta bắt chuyện với mình, đột nhiên dừng bước, ngước mắt nhìn hắn, "Tôi có tư cách gì giận anh?"
Cố Cảnh Thâm có chút bất đắc dĩ, nhưng vẫn thành khẩn xin lỗi: "Xin lỗi Thư tiểu thư, năm năm trước tôi bị mất trí nhớ, thật sự không nhớ nổi cô cho nên mới đối xử với cô như vậy, hy vọng cô không vì nguyên nhân này mà mãi không muốn gặp tôi..."
Thư Vãn ngửa đầu nhìn khuôn mặt giống Tống Tư Việt như đúc trước mắt, trái tim đang bình tĩnh đột nhiên bị rạch một đường.
Cô rất muốn hỏi Cố Cảnh Thâm, anh thật sự mất trí nhớ, hay giả vờ không nhận ra?
Rõ ràng năm năm trước, sau khi anh ta tỉnh lại, biết được mình đã bán mình cứu hắn.
Anh ta còn giống như người điên, lúc thì đè cô lên giường bệnh điên cuồng hôn cô, lúc thì bóp cổ cô, trách cô phản bội anh ta.
Sao người của Cố gia vừa xuất hiện, nói anh ta là tiểu thiếu gia của Cố thị không cẩn thận bị lạc lúc nhỏ, anh ta đột nhiên liền nói mình bị mất trí nhớ?
Nếu như thật sự mất trí nhớ, vậy tại sao lúc cô chạy tới Cố gia, cầu xin anh ta đừng vứt bỏ mình, anh ta lại nói ra những lời như vậy?
Thư Vãn nhắm mắt lại, nghĩ đến hai cước mà anh ta đạp lên người cô, trái tim như nứt toát ra.
Khi đó, cô căn bản không tin Tống Tư Việt mất trí nhớ, chỉ cảm thấy mình không sạch sẽ Tống Tư Việt mới không cần cô.
Sau khi anh được người Cố gia đón đi, mỗi ngày cô đều không để ý đến tôn nghiêm chạy tới Cố gia, quỳ gối trước mặt anh ta, hết lần này đến lần khác giải thích với anh ta, là vì cứu anh ta mà cô mới đi bán mình.
Nhưng anh ta không những không tin, còn nâng đôi giày da hàng hiệu lên, đá vào ngực cô.
Anh ta một bên dùng sức nghiền ép lên ngực trái cô, một bên hung dữ nói: "Đừng lấy lý do cứu tôi làm cái cớ, rõ ràng là do cô hạ tiện.”
Lúc đó cô giống như một con chó hoang bị người ta chửi bới, bị người ta sỉ nhục, bị người ta đánh đập.
Cô khóc kéo ống quần anh ta, muốn anh ta nể tình quá khứ đừng tuyệt tình như vậy.
Anh ta lại cúi người, dùng sức bẻ gãy từng ngón tay đang kéo ống quần anh ta.
Khi đó ánh mắt anh ta nhìn cô, tràn ngập chán ghét và khoái cảm.
Ngón tay đau đớn do trật khớp mang lại có là gì so với trái tim đang rỉ máu của cô.
Cô cuộn tròn lại, há miệng, muốn cầu xin anh ta buông tha cho mình.
Nhưng lời còn chưa kịp nói, trên mặt lại bị anh ta tát một cái.
Anh ta dùng toàn bộ sức của một người đàn ông tát lên khuôn mặt nhỏ của cô, trong nháy mắt một bên má cô đã xưng vù như cái giò heo.
Cô không thể tin, nhìn người đàn ông mặc âu phục giày da trước mặt mình.
Tại sao......?
Tại sao thiếu niên ngày xưa nâng niu yêu thương cô trong lòng bàn tay, sau khi trở thành thiếu gia Cố gia lại muốn đánh chết cô?
Là bởi vì cô không tin anh ta mất trí nhớ, mỗi ngày tới tìm anh ta, làm cho anh ta cảm thấy phiền, hay là bởi vì tiền tài phú quý nên vứt bỏ người cũ?
Chương 55:Không quan trọng
“Tại sao?”
Sau khi anh ta hỏi ngược lại một câu, trên khuôn mặt thanh tú trong khoảnh khắc chuyển thành hung ác nham hiểm.
"Cô còn tới hỏi tôi tại sao, tôi hôn mê nằm ở bệnh viện, mà cô lại đi ăn nằm với tên đàn ông khác!"
"Người cô đã bẩn thành như vậy, còn muốn ở cùng với tôi, cô không tự hỏi lại mình xem cô có xứng không!"
Nhìn xem, anh ta căn bản không có mất trí nhớ.
Đáng tiếc, đến giờ phút này cô mới biết anh ta chỉ vì vứt bỏ chính mình mà giả bộ mất trí nhớ.
Cô vậy mà còn ngây ngốc tin vào lời của thiếu niên trước mắt này, thiếu niên đó từng hứa sẽ bên cô cả một đời một kiếp.
Cô hối hận, hối hận vì đã buông xuống tất cả sự kiêu ngạo quỳ gối trước cửa Cố gia để tìm anh ta trở về.
Nhưng người đàn ông đã đổi tên thành Cố Cảnh Thâm lại không cho cô cơ hội hối hận...
Thư Vãn nhớ rõ, sau khi anh ta lùi lại mấy chục bước, sau đó dốc hết sức xông lên.
Anh ta mượn lực chạy lấy đà, chân mang giày da hàng hiệu đạp vào trái tim bên ngực trái của cô.
Anh ta biết trái tim cô từng làm phẫu thuật bắc cầu nhân tạo, không chịu được ngoại lực va chạm mạnh, cho nên anh ta mới tính chuẩn vị trí một kích trúng mục tiêu.
Lúc cô nôn ra vài ngụm máu, cô mới hiểu được, chàng thiếu niên như ánh mặt trời của cô là muốn cô chết.
Cô ngã trong vũng máu, cả người lạnh đến run rẩy, còn chàng thiếu niên kia chỉ cúi đầu nhìn cô cười lạnh.
“Thư Vãn, tôi đã không yêu cô nữa, cũng không muốn ở cùng một chỗ với cô, cho nên cô đừng đến làm phiền tôi nữa!”
“Còn nữa, tôi nói cho cô biết, bây giờ tôi là người thừa kế của Cố thị, không phải Tống Tư Việt của cô nhi viện mà cô từng quen!”
"Nếu cô và Kiều Sam Sam dám phơi bày thân phận trước đây của tôi, hoặc dùng nó để uy hiếp Cố gia, tôi sẽ cho các người sống không bằng chết!"
Thư Vãn từng thấy Quý Tư Hàn lạnh lùng, nhưng sự lạnh lùng của hắn mãi mãi cũng không bằng Tống Tư Việt.
Cho nên dù Quý Tư Hàn chỉ xem cô làm thế thân cô cũng sẽ không oán hận hắn, bởi vì Quý Tư Hàn không yêu sẽ nói không yêu, hắn chưa bao giờ lừa gạt cô.
Nhưng Tống Tư Việt, anh ta luôn miệng nói anh yêu cô, yêu đến nguyện ý vì cô trả giá tất cả, nhưng sự thật thì sao?
Là anh ta tự tay cắt đứt tình cảm hai mươi mấy năm của bọn họ, ngay cả tình chị em với Sam Sam anh ta cũng không cần.
Nếu không phải do anh ta tàn nhẫn, tuyệt tình như vậy thì lúc Quý Tư Hàn ép buộc cô ký hiệp nghị tình nhân cô cũng sẽ không dứt khoác mà ký vào.
Cô vốn muốn dùng cái này để trả thù Tống Tư Việt, không phải anh ta coi thường cô bán mình sao? Vậy cô bán cho anh ta xem!
Nhưng sau đó, cô lại không thể quản được trái tim mình, phản ứng trên thân thể khiến cô dần dần quên mất Tống Tư Việt.
Đã từng bị người ta làm tổn thương như vậy, lại còn có thể yêu một người đàn ông khác, cô cũng cảm thấy rất không thể tưởng tượng nổi.
Nhưng cô phải thừa nhận là Quý Tư Hàn, là sự dịu dàng ôn nhu của anh, mang cô đi ra khỏi đoạn thời gian khủng khiếp kia...
Cô nghĩ chuyện này có thể liên quan đến việc cô là trẻ mồ côi.
Cô thiếu tình yêu, thiếu đến mức chỉ cần người khác đối xử tốt với cô một chút, cô sẽ móc hết ruột gan giao cho người đó.
Tuy rằng cuối cùng hai người đàn ông đều vứt bỏ cô, nhưng cô không hối hận vì đã từng yêu.
Chỉ là có chút tiếc nuối, cả đời này của cô dùng hết tình cảm đi yêu một người, kết quả đổi lại không có một người nào thật lòng yêu cô.
Cô nghĩ đời này cứ như vậy, hy vọng kiếp sau, ông trời nể tình cô cả đời lẻ loi hiu quạnh, cho cô chút đường đi.
Thư Vãn cảm thấy ý nghĩ của mình có chút buồn cười, người đã chết, nào cókiếp sau, cuối cùng thứ còn lại cũng chỉ là một nắm tro mà thôi.
Cô thu hồi những suy nghĩ lộn xộn, ngước mắt nhìn về phía Cố Cảnh Thâm.
“Cố tổng, tôi đối với bên đối tác vẫn luôn lịch sự, không tồn tại bất kì sự thiên vị nào.”
“Về phần chuyện năm năm trước, đã qua rồi, Cố tổng cũng không cần để trong lòng.”
Anh ta mất trí nhớ thật cũng được, hay giả bộ không nhận ra cũng được, bây giờ đều không quan trọng nữa.
Chuyện quá khứ, đã bị thời gian mang đi tất cả.
Cô và anh ta, đều không nên nhắc lại.
Thư Vãn nói xong, một lần nữa nhấc bước đi xuống bãi đỗ xe ngầm.
Nhìn bóng lưng nhỏ nhắn mỏng manh kia, Cố Cảnh Thâm cảm giác Thư Vãn đã thay đổi rất nhiều.
Tựa hồ cô gái quỳ gối trước cửa Cố gia, khóc nháo cầu xin anh ta ra ngoài gặp mặt một lần, đã sớm chết rồi.
Cô của hiện tại, đã không còn là cô gái hoạt bát đáng yêu năm nào, trên mặt cô lúc này chỉ còn lại sự lạnh nhạt bất cần.
Anh ta ấn ấn ngực mình, bên trong trống rỗng giống như có thứ gì đó mà bản thân đã quên mất, nhưng anh ta lại không nhớ ra bản thân đã quên thứ gì.
Chương 56: Hắn nhìn thấy cô tựa vào trong lòng Cố Cảnh Thâm
Cố Cảnh Thâm dẫn theo hơi nhiều người, một chiếc xe thương vụ bảy chỗ ngồi không đủ, Thư Vãn đành phải gọi thêm một chiếc xe thương vụ khác đến.
Quản lý cấp cao thâm niên ngồi xe khác, Cố Cảnh Thâm và vệ sĩ của anh ngồi trên xe của cô.
Toàn bộ quá trình Thư Vãn không nói gì với Cố Cảnh Thâm, chuyên tâm lái xe đưa anh đến nhà hàng năm sao.
Trong phòng bao xa xỉ, Ninh Uyển và mấy vị phó tổng của Anh Hoa đã tới, chỉ có Quý Tư Hàn còn chưa tới.
Ninh Uyển sắp xếp cho đoàn người Cố Cảnh Thâm ngồi xuống, đi ra hỏi Thư Vãn: "Đã gửi địa chỉ cho Quý tổng chưa?”
Thư Vãn chậm rãi gật đầu: "Gửi rồi.”
Tuy rằng cô không biết Quý Tư Hàn có nhìn thấy tin nhắn ở wechat hay không, nhưng cô đã gửi địa chỉ cho hắn, hắn có đến hay không không liên quan đến cô.
“Ninh tổng, vậy tôi đi trước.”
Người đã đưa tới đây, cô không cần phải ở lại nữa.
Lúc cô xoay người muốn đi, Ninh Uyển lại ngăn cô lại.
“Thư Vãn cô đừng vội đi, cô đi đặt khách sạn cho Cố tổng, chờ sau khi kết thúc buổi tiệc, còn phải phiền cô đưa bọn họ về khách sạn.”
“Tôi......”
Thư Vãn vừa định mở miệng cự tuyệt, Ninh Uyển liền lộ ra vẻ van xin: "Tôi biết cô muốn nghỉ việc, nhưng trước khi nghỉ việc, đây cũng là công việc của cô không phải sao, hôm nay cô tiếp đãi Cố tổng cho thật tốt, sau đó tôi sẽ phê duyệt đơn xin nghỉ việc của cô, được không?"
Lời Ninh Uyển nói ra mang tính uy hiếp, nhưng nghĩ đến xong việc là có thể nghỉ việc, Thư Vãn cũng không cự tuyệt.
Sau khi cô tìm trợ lý của Cố Cảnh Thâm xin thông tin thân phận của đoàn người, ngồi ở bên ngoài phòng VIP, lấy điện thoại di động ra đặt khách sạn cho bọn họ.
Bữa tiệc này là Anh Hoa vì hòa giải quan hệ với Cố thị mà tổ chức.
Người tới tham gia đương nhiên đều là tổng giám đốc, quản lý cấp cao của các tập đoàn.
Loại trợ lý nhỏ như cô cũng không cần vào bên trong làm gì, cô chỉ cần canh giữ bên ngoài đợi lệnh là được.
Sau khi đặt khách sạn xong, cô đặt điện thoại di động xuống đi vệ sinh.
Lúc đứng dậy đầu có chút choáng váng, thiếu chút nữa là ngã nhào xuống đất.
Cũng may sau lưng có một bàn tay rộng lớn, kịp thời nâng eo cô, đỡ lấy cả người cô.
“Thư tiểu thư, cô làm sao vậy?”
Thư Vãn tựa vào lòng anh ta một hồi lâu, lúc này mới ngẩng đầu nhìn về phía người đỡ cô.
Là do não cung cấp máu không đủ, dẫn đến choáng váng đầu, ngay cả tầm mắt cũng mơ hồ.
Khi cô thấy rõ hình dáng của người vừa đỡ mình là Cố Cảnh Thâm, cô liền vội vàng đẩy anh ta ra.
“Không sao, hạ đường huyết thôi.”
Cô nói xong, cúi đầu nói tiếng cảm ơn.
Cố Cảnh Thâm thấy sắc mặt cô trắng bệch, khẽ nhíu mày.
“Có phải cô bị bệnh hay không?”
“Không có.”
Thư Vãn lắc đầu.
Cố Cảnh Thâm thấy cô cố ý giữ khoảng cách với mình, cũng không hỏi nhiều nữa.
Cô mở miệng nói một câu 'Tôi đi toilet một chút' rồi trực tiếp rời đi.
Thật ra Thư Vãn cũng muốn đi toilet, nhưng do đầu choáng váng nên mới không đi được.
Cô chỉ có thể vịn vào khung cửa từ từ ngồi xuống.
Cũng may triệu chứng chóng mặt hoa mắt tới cũng nhanh đi cũng nhanh, cô rất nhanh đã bình phục trở lại.
Lúc muốn đứng dậy đi toilet, không cẩn thận nhìn thấy Quý Tư Hàn đứng ở cửa thang máy.
Hắn mặc âu phục màu xanh đậm, thân hình cao ngất lạnh lùng nhìn về phía bên này.
Ánh đèn màu vàng ấm áp chiếu vào người hắn, hiện lên vầng sáng nhàn nhạt, lộ ra vẻ cao quý khó gần.
Khuôn mặt bị chôn vùi dưới ánh sáng lờ mờ kia luôn khiến người ta rung động.
Hắn dường như đã đứng đó một lúc lâu.
Thư Vãn nhìn thấy hắn, trong lòng có chút khẩn trương.
Đang nghĩ có nên lảng tránh hay không, thì hắn đã bước đôi chân thon dài của mình đi về phía cô.
Thư Vãn hết đường lui, chỉ có thể nắm chặt di động, nhanh chóng nghiêng người, đưa lưng về phía hắn.
Cô cảm giác có một đôi mắt lạnh lẽo đang nhìn cô từ phía sau.
Cô có thể cảm nhận được hơi thở lạnh lùng kia, dần dần vây quanh mình.
Cô có chút không thở nổi, dùng sức siết chặt di động.
"Cô muốn tôi tự mình mở cửa sao?"
Giọng nói lạnh lùng vang lên trên đỉnh đầu cô.
Thư Vãn vội vàng cúi đầu xoay người, lại không biết người đàn ông phía sau cách mình rất gần.
Cô đột ngột đứng lên làm cho thân thể mỏng manh của mình trực tiếp đụng vào lồng ngực cường tráng của hắn.
Mặc dù cô có chút nghi hoặc, nhưng vẫn nhanh chóng cầm điện thoại lên, nghe máy.
“Thư Vãn, đến văn phòng một chuyến.”
Bên trong truyền đến thanh âm ôn hòa của chủ tịch.
Ông ta phân phó một câu liền cúp máy, cũng không cho Thư Vãn cự tuyệt.
Nghĩ đến Quý Tư Hàn ở đây cô thật sự không muốn đi, nhưng chủ tịch chủ động tìm cô, cô cũng không còn cách nào khác.
Đúng như cô dự đoán, Quý Tư Hàn ngồi trong phòng làm việc, đang nói chuyện với chủ tịch Ninh Thụy Thành.
Bọn họ nói về hợp tác hạng mục, liên quan đến hội đấu thầu mảng thành tây.
Lúc trước sau khi Lâm thị xảy ra chuyện, Quý thị không biết vì nguyên nhân gì, bỗng nhiên trì hoãn cuộc đấu thầu lại vài ngày.
Làm cho cuộc đấu thầu kéo dài đến tận bây giờ, Lâm thị bên kia cũng không hề hoài nghi qua chuyện hợp đồng giả.
Hơn nữa Lâm Trạch Thần bị thương, người còn đang hôn mê, phỏng chừng còn chưa kịp giao hợp đồng giả cho Lâm thị.
Chỉ là cô có chút lo lắng, Lâm Trạch Thần sau khi tỉnh lại phát hiện hợp đồng có vấn đề, chỉ sợ sẽ tới tìm cô tính sổ.
Nhưng mà đây là nói sau khi Lâm Trạch Thần tỉnh lại anh ta còn gặp phải một đống vấn đề của Lâm thị cần phải giải quyết, chưa chắc sẽ quan tâm đến cô.
Ví dụ như làm thế nào chấn hưng Lâm thị, làm thế nào bảo lãnh Lâm chủ tịch ra ngoài, làm thế nào xoay vòng vốn bồi thường tiền vi phạm hợp đồng của bên hợp tác.
Chờ anh ta làm xong một loạt chuyện này, nói không chừng cô cũng không còn trên đời này nữa, anh ta muốn tính sổ cũng tìm không thấy người.
Cô thu hồi suy nghĩ, vừa định gõ cửa, lại nghe mấy người bên trong nhắc tới Cố thị ở đế đô.
Hai chữ Cố thị, khiến Thư Vãn có hơi mất bình tĩnh, dáng vẻ của thiếu niên kia lại hiện lên trong đầu cô.
Cô cố gắng khắc chế tâm tình của mình, gõ cửa lớn, cung kính hỏi: "Chủ tịch, ngài tìm tôi?"
Ninh Thụy Thành lúc này mới buông ly cà phê trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn về phía Thư Vãn: "Thư Vãn, trước đây việc tiếp đãi Cố thị là do cô phụ trách đúng không?"
Thư Vãn gật đầu, "Đúng vậy.”
Ninh Thụy Thành nâng đồng hồ lên nhìn thoáng qua: "Như vậy đi, bữa tiệc tối nay của Cố tổng do cô sắp xếp, thời gian dùng cơm đại khái khoảng sáu giờ, cô đặt một nhà hàng cao cấp, sau đó lại ra sân bay đón Cố tổng.”
Đón Cố tổng?
Người đến Anh Hoa công tác đều là người phụ trách hạng mục của Cố thị, tổng giám đốc Cố thị chưa bao giờ ra mặt.
Cô cũng chưa từng gặp mặt người này, bây giờ muốn cô đi đón......
Thư Vãn nhíu mày, trong nháy mắt xoắn thành một đoàn, theo bản năng thốt ra: "Chủ tịch, tôi đã xin từ chức, hôm nay là tới bàn giao công việc, chi bằng chuyện sắp xếp chiêu đãi Cố tổng ngài giao cho những người khác đến phụ trách đi?"
Vừa dứt lời, ba người ngồi trên sô pha ngước mắt lên nhìn về phía cô.
Thư Vãn không cẩn thận đụng phải ánh mắt thâm thúy của Quý Tư Hàn, trái tim chợt thót lên một nhịp.
Cô làm bộ như không có việc gì, nhanh chóng dời tầm mắt, quay đầu nhìn chằm chằm Ninh Thụy Thành.
Người đàn ông gần năm mươi tuổi, không nói gì uy nghiêm ngồi đó.
Nhưng Thư Vãn chưa từng sợ Ninh Thụy Thành, người khác cũng không dám nhìn thẳng vào mắt ông ta, nhưng cô thì dám.
Giống như Ninh Thụy Thành là người thân của cô, luôn cho cô một loại cảm giác ấm áp.
Bị thư ký không kiêng nể gì cự tuyệt, Ninh Thụy Thành có chút không vui.
Có phải cô gái này cảm thấy ông đối với cô không giống người thường, cho nên mới muốn làm gì thì làm?
Lại dám ở trước mặt Quý Tư Hàn công khai cự tuyệt ông ta, đây không phải là đánh thẳng vào mặt ông ta sao?
Điều này làm cho Ninh Thụy Thành rất bất mãn với Thư Vãn, nhưng ông ta phải duy trì phong phạm của chủ tịch, không thể so đo với một cô gái.
Chương 52: Địa chỉ gửi cho tôi
Hai người nhìn nhau không chịu nhượng bộ, Ninh Uyển bỗng nhiên mở miệng nói: "Thư Vãn, đơn xin từ chức của cô tôi thấy rồi, tôi còn chưa kịp phê chuẩn, nếu không cô hoàn thành công việc chủ tịch giao trước, sau đó đi tìm Hứa Hàm bàn giao công việc sau?"
Ninh Uyển nói rất uyển chuyển.
Một là nhắc nhở cô, từ chức còn chưa phê chuẩn, cô vẫn là nhân viên công tác của Anh Hoa, chuyện chủ tịch phân phó nhất định phải làm.
Hai là nói cho cô biết, ở đây cự tuyệt chủ tịch, làm cho chủ tịch mất mặt, chuyện này cô không muốn làm cũng phải làm.
Thư Vãn nghe hiểu ý của Ninh Uyển, đáy lòng thở dài thật sâu.
Vừa rồi là do cô quá mức xúc động, không suy nghĩ kỹ đã vội vàng nói nói ra miệng.
Loại tình huống này, thật ra cô cũng không tiện lại cự tuyệt, bằng không sẽ chứng minh cô làm việc không chuyên nghiệp.
Thư Vãn chỉ có thể đồng ý, coi như là giúp Anh Hoa làm một việc cuối cùng.
Cô xoay người đi ra ngoài, Ninh Thụy Thành thu hồi ánh mắt khinh thường nhìn theo bóng lưng cô, sau đó nói với Quý Tư Hàn.
“Tư Hàn, bữa tiệc tối nay cậu có muốn đi không?”
Lúc ông ta nói chuyện với Quý Tư Hàn, ngữ khí ôn hòa, giọng điệu lấy lòng, ngay cả ánh mắt cũng ôn nhuận hiền lành.
Quý Tư Hàn dựa lưng vào sô pha, một tay chống trán, một tay cầm điện thoại di động, tầm mắt vẫn nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, suốt quá trình không ngẩng đầu nhìn ông ta một cái.
Ninh Thụy Thành thấy hắn không lên tiếng, cho là hắn không muốn đi, vội vàng nói: "Nhìn đầu óc tôi này, Cố thị và Anh Hoa chúng tôi vì chuyện ở Thành Tây mà gây mâu thuẫn với nhau, lần này tổng giám đốc của Cố thị ra mặt đích thân tới đây, còn cậu là người tổ chức đấu thầu, cậu không đi cũng là đúng.”
Người của Cố thị cảm thấy quan hệ giữa Ninh Uyển và Quý Tư Hàn dây dưa rễ má, sợ Quý Tư Hàn sẽ vì tình mà thiên vị Ninh thị cho nên âm thầm gây trở ngại cho Ninh thị, ép Ninh thị bọn họ tự động rời khỏi hội đấu thầu này.
Ninh Thụy Thành làm sao có thể buông tha cho một khối thịt mỡ tốt như vậy, liền ngay trước mặt Quý Tư Hàn, cố ý tổ chức bữa tiệc tối nay.
Sở dĩ ông ta hỏi Quý Tư Hàn có muốn đi hay không, là muốn hắn ra mặt giúp Ninh Uyển hòa hoãn mối quan hệ hai bên, bởi vì chỉ có người có máu mặt như Quý Tư Hàn ra mặt thì người của Cố thị mới ngoan ngoãn nghe lời, nếu không việc này chỉ dựa vào con gái ông ta thì chưa chắc sẽ thành công.
Ông ta thấy Quý Tư Hàn không vui liền thay đổi cách nói sao cho hàm xúc một chút, dù sao hiện tại ông ta cũng không rõ Quý Tư Hàn có tâm tư gì với Uyển Nhi nhà mình, cho nên không thể lấy thân phận cha vợ đi yêu cầu Quý Tư Hàn làm việc được.
Quý Tư Hàn cất di động, lạnh nhạt nhìn Ninh Thụy Thành đang chờ mong: "Gửi địa chỉ cho tôi.”
Ninh Thụy Thành không nghĩ tới hắn lại đồng ý tham gia bữa tiệc này, vui mừng không kìm được nói: "Lát nữa tôi sẽ bảo Thư Vãn gửi qua điện thoại cho cậu.”
Nói xong lại cười nhìn về phía Quý Tư Hàn, "Uyển Nhi vừa nhậm chức, uy nghiêm còn chưa đủ, lát nữa xin cậu giúp đỡ con bé nhiều hơn.”
Ông ta đường đường là chủ tịch của tập đoàn, loại bữa tiệc kiểu này đương nhiên sẽ không tham gia.
Nếu không phải do người của Cố thị làm khó con gái ông ta, ông ta cũng sẽ không nhúng tay vào tổ chức bữa tiệc "hòa hoãn" như vậy.
Cũng may Quý Tư Hàn đồng ý ra mặt, đêm nay có hậu thuẫn mạnh mẽ như vậy, Uyển Nhi sẽ không bị người của Cố thị khi dễ.
Nghĩ vậy, ông ta vội vàng ra hiệu cho Ninh Uyển: "Uyển Nhi, con còn không mau cám ơn Tư Hàn.”
Ninh Uyển vội vàng ngồi thẳng dậy, tiến lại gần Quý Tư Hàn: "Tư Hàn, làm phiền anh rồi.”
Quý Tư Hàn hơi nghiêng người, sau khi tránh cô chạm vào, lạnh lùng nói: "Ông ấy giao quyền quản lí cho tôi, không phải để tôi khoanh tay đứng nhìn.”
"Ông ấy" trong miệng Quý Tư Hàn là chỉ ông nội của hắn, cấp bậc của Cố thị không phải những tập đoàn nhỏ này có thể so sánh được.
Ninh Thụy Thành nghe hiểu ý tứ trong lời nói của hắn, hắn nhắc tới ông nội đơn giản là muốn nói cho bọn họ biết, hắn cũng không phải bởi vì Ninh Uyển mới đồng ý chuyện này, mà là vì xử lý công việc.
Tuy rằng điều này sẽ làm cho con ông ta không thoải mái, nhưng đối với Ninh Thụy Thành mà nói, Quý Tư Hàn đồng ý đi là được, về phần nguyên nhân gì không quan trọng.
Quý Tư lạnh lùng nói một câu "Tôi về Quý thị trước", rồi đứng dậy rời đi.
Thấy hắn cứ đi như vậy, vẻ mặt Ninh Uyển có chút mất mát.
Ninh Thụy Thành vỗ vỗ mu bàn tay cô, trấn an nói: "Dự án Thành Tây liên quan đến khai phá đất đai, Tư Hàn đương nhiên phải giải quyết việc chung, con phải thông cảm cho nó một chút.”
Ninh Uyển lúc này mới thu hồi cảm xúc , gật đầu nói với cha mình: "Con hiểu.”
Chương 53: Thư Vãn, Đừng Sợ
Thư Vãn vừa đặt phòng xong, Ninh Thụy Thành lại gọi đến.
“Thư Vãn, gửi địa chỉ nhà hàng cho Quý tổng.”
Ông ta vừa phân phó xong liền cúp điện thoại, hoàn toàn không cho Thư Vãn cơ hội nói chuyện.
Cô buông điện thoại xuống, mở wechat ra, gửi địa chỉ cho trợ lý phụ trách hành trình của Quý Tư Hàn.
Kết quả đối phương trả lời một câu, "Chị Thư, tạm thời em không liên lạc được với Quý tổng, chị gửi wechat cho anh ấy đi.”
Thư Vãn: “...”
Cô chỉ có thể cắn răng, kéo số của Quý Tư Hàn từ trong danh sách block trở về, nhanh chóng gửi địa chỉ qua, sau đó lại ấn blok.
Sau khi làm xong những thứ này, cô cầm chìa khóa xe đến bãi đỗ xe công ty lấy xe.
Cô vừa từ thang máy đi ra, liền nhìn thấy thang máy chuyên dụng bên cạnh mở ra.
Quý Tư Hàn khoác áo khoác màu đen, bước ra.
Trái tim Thư Vãn trật lên một nhịp, nhanh chóng xoay người, làm như không nhìn thấy.
Cô cho rằng hắn sẽ không để ý đến cô mà trực tiếp rời đi, không ngờ hắn lại đi về phía cô.
Thư Vãn nhất thời căng thẳng đến mức nắm chặt lòng bàn tay lại, cô muốn di chuyển thật nhanh chạy trốn khỏi nơi này, nhưng chân lại không nghe cô sai khiến.
Cô rõ ràng có thể cảm nhận được tiếng bước ở phía sau mình, chậm rãi ngừng lại.
Hắn tựa hồ như đang nhìn theo bóng lưng cô.
Thư Vãn không cần quay đầu lại cũng có thể tưởng tượng được ánh mắt Quý Tư Hàn nhìn cô như thế nào.
Khinh bỉ, khinh thường, chán ghét, lạnh nhạt... đại khái là dùng mấy từ này để miêu tả ánh mắt của hắn khi nhìn cô.
Cô nắm chặt lấy lòng bàn tay, không dám thở mạnh thì chiếc Bugatti Ultra bên cạnh bỗng nhiên vang lên.
Quý Tư Hàn vòng qua cô, mở cửa xe, trực tiếp ngồi vào.
Hắn cụp mắt, khởi động xe, một tay đánh tay lái, lái xe ra ngoài.
Toàn bộ quá trình hắn không nhìn cô một cái, cứ như vậy nhanh chóng rời khỏi đây.
Đến lúc hắn rời khỏi đây, thân thể căng thẳng của Thư Vãn mới hoàn toàn buông lỏng.
Cô cảm thấy mình có chút buồn cười, lại một lần nữa tự mình đa tình.
Cô đè nén cảm xúc mất mát, đi tới trước mặt chiếc xe của công ty.
Sau khi khởi động xe, trực tiếp đi về phía sân bay.
Mấy ngày gần đây bên ngoài đều đổ mưa to, thời tiết như vậy luôn khiến Thư Vãn nhớ tới đêm năm năm trước.
Đó là một đêm Thư Vãn không muốn nhớ lại nhất, nhưng nghĩ đến người mới gặp, những hồi ức trong quá khứ lại tràn vào trong đầu.
Đêm đó, trời cũng mưa to, trời đất tối tăm, ngay cả đèn đường cũng không chiếu rõ mọi vật trên đường.
Chàng thiếu niên kia cõng cô, bước sâu bước thấp, đi về phía nhà.
Lúc đó cô cũng rất không hiểu chuyện, giãy dụa không chịu để cho thiếu niên đó cõng, thiếu niên chỉ có thể bất đắc dĩ buông cô xuống.
Thư Vãn nhớ ngày đó, cô giận thiếu niên cho nên mới không cho anh cõng.
Khi đó, người thiếu niên đó cái gì cũng không nói, chỉ yên lặng đi theo phía sau cô.
Cô ghét nhất bộ dạng này của anh, cho dù cô có nói gì anh cũng sẽ không lên tiếng.
Lúc ấy cô tức giận không quan tâm đến anh chạy về phía trước.
Lúc cô chạy đến ngã rẽ, một chiếc xe mất khống chế từ bên cạnh lái tới, lúc đó cô quá sợ hãi mà không kịp tránh đi.
Mắt thấy xe sắp đụng vào mình, thiếu niên phía sau xông lên, dùng sức đẩy cô một cái.
Cô ngã xuống nền đất đối diện, cơ thể cô bị trầy da một chút, mà thiếu niên kia lại bị xe đụng máu tươi chảy đầy đất.
Ý thức của thiếu niên đó tiêu tán, nhưng vẫn dốc hết toàn lực, giãy dụa bò về phía cô.
Thư Vãn còn nhớ rõ, câu nói cuối cùng của thiếu niên tên Tống Tư Việt trước khi hôn mê là: "Vãn Vãn, đừng sợ.”
Cô đã từng vì hành động này của anh mà cảm động suốt một thời gian dài, nhưng sau này, cô vĩnh viễn cũng không muốn nhớ lại bất cứ chuyện gì liên quan đến anh nữa...
Lái xe hơn hai giờ, cô mới tới sân bay, sau khi cô dừng xe ở tầng hầm ngầm, đi thang máy đến cửa đón máy bay.
Đứng ở cửa đợi khoảng nửa giờ, vị tổng giám đốc tên Cố thị kia mới cùng với một đám quản lý cấp cao và vệ sĩ đi ra.
Chương 54: Cố Cảnh Thâm
Tổng giám đốc Cố thị mắc một chiếc áo sơ mi màu xanh ngọc, khoác áo khoác cùng màu, từ xa nhìn lại, dáng người anh ta vô cùng cao lớn.
Đi đến gần, còn có thể thấy rõ khuôn mặt đeo kính gọng vàng, chín chắn của một người trưởng thành.
Xa cách nhiều năm, lúc Thư Vãn gặp lại anh ta trong lòng đã không còn gợn sóng.
Cô giơ tay lên vẫy vẫy tay ra hiệu với bọn họ: "Bên này!”
Người đàn ông nhìn thấy cô đang vẫy tay với bọn họ, sắc mặt chợt có chút không được tự nhiên.
Anh ta mang theo người đến thành phố A công tác, chủ yếu là vì hội đấu thầu Thành Tây này.
Không ngờ người của Ninh thị biết anh ta sắp tới, khăng khăng nói nhất định phải phái người tới tiếp đãi, còn chuẩn bị tổ chức một bữa tiệc chào mừng.
Thịnh tình của Ninh gia anh ta khó từ chối chỉ đành phải đồng ý, lại không ngờ người tới người tới đón mình lại là Thư Vãn.
Vị tổng giám đốc Cố thị rất nhanh khôi phục lại vẻ mặt tự nhiên, dẫn người đi tới trước mặt Thư Vãn.
Người đàn ông cao gần một mét tám bảy, đứng trước mặt cô, cao hơn cô một cái đầu.
Anh ta chỉ có thể cúi đầu nhìn cô: "Thư tiểu thư, đã lâu không gặp."
Một câu Thư tiểu thư, đem tình nghĩa từ nhỏ của bọn họ, chặt đứt sạch sẽ.
Thư Vãn mĩm cười đáp lại, không khách sáo với anh ta đáp lại: "Cố tổng, mời đi theo tôi"
Cô nói xong liền xoay người rời đi.
Mặt cô không để lộ ra chút cảm xúc gì, chân mang giày cao gót, đi về phía bãi đỗ xe.
Người đàn ông đi theo phía sau, nhìn thấy bộ dáng không muốn gặp mình của cô, khẽ nhíu mày.
Anh ta do dự một chút, sau đó bước nhanh tới trước mặt Thư Vãn, "Thư tiểu thư, không phải cô vẫn còn giận tôi chứ?”
Thư Vãn thấy anh ta bắt chuyện với mình, đột nhiên dừng bước, ngước mắt nhìn hắn, "Tôi có tư cách gì giận anh?"
Cố Cảnh Thâm có chút bất đắc dĩ, nhưng vẫn thành khẩn xin lỗi: "Xin lỗi Thư tiểu thư, năm năm trước tôi bị mất trí nhớ, thật sự không nhớ nổi cô cho nên mới đối xử với cô như vậy, hy vọng cô không vì nguyên nhân này mà mãi không muốn gặp tôi..."
Thư Vãn ngửa đầu nhìn khuôn mặt giống Tống Tư Việt như đúc trước mắt, trái tim đang bình tĩnh đột nhiên bị rạch một đường.
Cô rất muốn hỏi Cố Cảnh Thâm, anh thật sự mất trí nhớ, hay giả vờ không nhận ra?
Rõ ràng năm năm trước, sau khi anh ta tỉnh lại, biết được mình đã bán mình cứu hắn.
Anh ta còn giống như người điên, lúc thì đè cô lên giường bệnh điên cuồng hôn cô, lúc thì bóp cổ cô, trách cô phản bội anh ta.
Sao người của Cố gia vừa xuất hiện, nói anh ta là tiểu thiếu gia của Cố thị không cẩn thận bị lạc lúc nhỏ, anh ta đột nhiên liền nói mình bị mất trí nhớ?
Nếu như thật sự mất trí nhớ, vậy tại sao lúc cô chạy tới Cố gia, cầu xin anh ta đừng vứt bỏ mình, anh ta lại nói ra những lời như vậy?
Thư Vãn nhắm mắt lại, nghĩ đến hai cước mà anh ta đạp lên người cô, trái tim như nứt toát ra.
Khi đó, cô căn bản không tin Tống Tư Việt mất trí nhớ, chỉ cảm thấy mình không sạch sẽ Tống Tư Việt mới không cần cô.
Sau khi anh được người Cố gia đón đi, mỗi ngày cô đều không để ý đến tôn nghiêm chạy tới Cố gia, quỳ gối trước mặt anh ta, hết lần này đến lần khác giải thích với anh ta, là vì cứu anh ta mà cô mới đi bán mình.
Nhưng anh ta không những không tin, còn nâng đôi giày da hàng hiệu lên, đá vào ngực cô.
Anh ta một bên dùng sức nghiền ép lên ngực trái cô, một bên hung dữ nói: "Đừng lấy lý do cứu tôi làm cái cớ, rõ ràng là do cô hạ tiện.”
Lúc đó cô giống như một con chó hoang bị người ta chửi bới, bị người ta sỉ nhục, bị người ta đánh đập.
Cô khóc kéo ống quần anh ta, muốn anh ta nể tình quá khứ đừng tuyệt tình như vậy.
Anh ta lại cúi người, dùng sức bẻ gãy từng ngón tay đang kéo ống quần anh ta.
Khi đó ánh mắt anh ta nhìn cô, tràn ngập chán ghét và khoái cảm.
Ngón tay đau đớn do trật khớp mang lại có là gì so với trái tim đang rỉ máu của cô.
Cô cuộn tròn lại, há miệng, muốn cầu xin anh ta buông tha cho mình.
Nhưng lời còn chưa kịp nói, trên mặt lại bị anh ta tát một cái.
Anh ta dùng toàn bộ sức của một người đàn ông tát lên khuôn mặt nhỏ của cô, trong nháy mắt một bên má cô đã xưng vù như cái giò heo.
Cô không thể tin, nhìn người đàn ông mặc âu phục giày da trước mặt mình.
Tại sao......?
Tại sao thiếu niên ngày xưa nâng niu yêu thương cô trong lòng bàn tay, sau khi trở thành thiếu gia Cố gia lại muốn đánh chết cô?
Là bởi vì cô không tin anh ta mất trí nhớ, mỗi ngày tới tìm anh ta, làm cho anh ta cảm thấy phiền, hay là bởi vì tiền tài phú quý nên vứt bỏ người cũ?
Chương 55:Không quan trọng
“Tại sao?”
Sau khi anh ta hỏi ngược lại một câu, trên khuôn mặt thanh tú trong khoảnh khắc chuyển thành hung ác nham hiểm.
"Cô còn tới hỏi tôi tại sao, tôi hôn mê nằm ở bệnh viện, mà cô lại đi ăn nằm với tên đàn ông khác!"
"Người cô đã bẩn thành như vậy, còn muốn ở cùng với tôi, cô không tự hỏi lại mình xem cô có xứng không!"
Nhìn xem, anh ta căn bản không có mất trí nhớ.
Đáng tiếc, đến giờ phút này cô mới biết anh ta chỉ vì vứt bỏ chính mình mà giả bộ mất trí nhớ.
Cô vậy mà còn ngây ngốc tin vào lời của thiếu niên trước mắt này, thiếu niên đó từng hứa sẽ bên cô cả một đời một kiếp.
Cô hối hận, hối hận vì đã buông xuống tất cả sự kiêu ngạo quỳ gối trước cửa Cố gia để tìm anh ta trở về.
Nhưng người đàn ông đã đổi tên thành Cố Cảnh Thâm lại không cho cô cơ hội hối hận...
Thư Vãn nhớ rõ, sau khi anh ta lùi lại mấy chục bước, sau đó dốc hết sức xông lên.
Anh ta mượn lực chạy lấy đà, chân mang giày da hàng hiệu đạp vào trái tim bên ngực trái của cô.
Anh ta biết trái tim cô từng làm phẫu thuật bắc cầu nhân tạo, không chịu được ngoại lực va chạm mạnh, cho nên anh ta mới tính chuẩn vị trí một kích trúng mục tiêu.
Lúc cô nôn ra vài ngụm máu, cô mới hiểu được, chàng thiếu niên như ánh mặt trời của cô là muốn cô chết.
Cô ngã trong vũng máu, cả người lạnh đến run rẩy, còn chàng thiếu niên kia chỉ cúi đầu nhìn cô cười lạnh.
“Thư Vãn, tôi đã không yêu cô nữa, cũng không muốn ở cùng một chỗ với cô, cho nên cô đừng đến làm phiền tôi nữa!”
“Còn nữa, tôi nói cho cô biết, bây giờ tôi là người thừa kế của Cố thị, không phải Tống Tư Việt của cô nhi viện mà cô từng quen!”
"Nếu cô và Kiều Sam Sam dám phơi bày thân phận trước đây của tôi, hoặc dùng nó để uy hiếp Cố gia, tôi sẽ cho các người sống không bằng chết!"
Thư Vãn từng thấy Quý Tư Hàn lạnh lùng, nhưng sự lạnh lùng của hắn mãi mãi cũng không bằng Tống Tư Việt.
Cho nên dù Quý Tư Hàn chỉ xem cô làm thế thân cô cũng sẽ không oán hận hắn, bởi vì Quý Tư Hàn không yêu sẽ nói không yêu, hắn chưa bao giờ lừa gạt cô.
Nhưng Tống Tư Việt, anh ta luôn miệng nói anh yêu cô, yêu đến nguyện ý vì cô trả giá tất cả, nhưng sự thật thì sao?
Là anh ta tự tay cắt đứt tình cảm hai mươi mấy năm của bọn họ, ngay cả tình chị em với Sam Sam anh ta cũng không cần.
Nếu không phải do anh ta tàn nhẫn, tuyệt tình như vậy thì lúc Quý Tư Hàn ép buộc cô ký hiệp nghị tình nhân cô cũng sẽ không dứt khoác mà ký vào.
Cô vốn muốn dùng cái này để trả thù Tống Tư Việt, không phải anh ta coi thường cô bán mình sao? Vậy cô bán cho anh ta xem!
Nhưng sau đó, cô lại không thể quản được trái tim mình, phản ứng trên thân thể khiến cô dần dần quên mất Tống Tư Việt.
Đã từng bị người ta làm tổn thương như vậy, lại còn có thể yêu một người đàn ông khác, cô cũng cảm thấy rất không thể tưởng tượng nổi.
Nhưng cô phải thừa nhận là Quý Tư Hàn, là sự dịu dàng ôn nhu của anh, mang cô đi ra khỏi đoạn thời gian khủng khiếp kia...
Cô nghĩ chuyện này có thể liên quan đến việc cô là trẻ mồ côi.
Cô thiếu tình yêu, thiếu đến mức chỉ cần người khác đối xử tốt với cô một chút, cô sẽ móc hết ruột gan giao cho người đó.
Tuy rằng cuối cùng hai người đàn ông đều vứt bỏ cô, nhưng cô không hối hận vì đã từng yêu.
Chỉ là có chút tiếc nuối, cả đời này của cô dùng hết tình cảm đi yêu một người, kết quả đổi lại không có một người nào thật lòng yêu cô.
Cô nghĩ đời này cứ như vậy, hy vọng kiếp sau, ông trời nể tình cô cả đời lẻ loi hiu quạnh, cho cô chút đường đi.
Thư Vãn cảm thấy ý nghĩ của mình có chút buồn cười, người đã chết, nào cókiếp sau, cuối cùng thứ còn lại cũng chỉ là một nắm tro mà thôi.
Cô thu hồi những suy nghĩ lộn xộn, ngước mắt nhìn về phía Cố Cảnh Thâm.
“Cố tổng, tôi đối với bên đối tác vẫn luôn lịch sự, không tồn tại bất kì sự thiên vị nào.”
“Về phần chuyện năm năm trước, đã qua rồi, Cố tổng cũng không cần để trong lòng.”
Anh ta mất trí nhớ thật cũng được, hay giả bộ không nhận ra cũng được, bây giờ đều không quan trọng nữa.
Chuyện quá khứ, đã bị thời gian mang đi tất cả.
Cô và anh ta, đều không nên nhắc lại.
Thư Vãn nói xong, một lần nữa nhấc bước đi xuống bãi đỗ xe ngầm.
Nhìn bóng lưng nhỏ nhắn mỏng manh kia, Cố Cảnh Thâm cảm giác Thư Vãn đã thay đổi rất nhiều.
Tựa hồ cô gái quỳ gối trước cửa Cố gia, khóc nháo cầu xin anh ta ra ngoài gặp mặt một lần, đã sớm chết rồi.
Cô của hiện tại, đã không còn là cô gái hoạt bát đáng yêu năm nào, trên mặt cô lúc này chỉ còn lại sự lạnh nhạt bất cần.
Anh ta ấn ấn ngực mình, bên trong trống rỗng giống như có thứ gì đó mà bản thân đã quên mất, nhưng anh ta lại không nhớ ra bản thân đã quên thứ gì.
Chương 56: Hắn nhìn thấy cô tựa vào trong lòng Cố Cảnh Thâm
Cố Cảnh Thâm dẫn theo hơi nhiều người, một chiếc xe thương vụ bảy chỗ ngồi không đủ, Thư Vãn đành phải gọi thêm một chiếc xe thương vụ khác đến.
Quản lý cấp cao thâm niên ngồi xe khác, Cố Cảnh Thâm và vệ sĩ của anh ngồi trên xe của cô.
Toàn bộ quá trình Thư Vãn không nói gì với Cố Cảnh Thâm, chuyên tâm lái xe đưa anh đến nhà hàng năm sao.
Trong phòng bao xa xỉ, Ninh Uyển và mấy vị phó tổng của Anh Hoa đã tới, chỉ có Quý Tư Hàn còn chưa tới.
Ninh Uyển sắp xếp cho đoàn người Cố Cảnh Thâm ngồi xuống, đi ra hỏi Thư Vãn: "Đã gửi địa chỉ cho Quý tổng chưa?”
Thư Vãn chậm rãi gật đầu: "Gửi rồi.”
Tuy rằng cô không biết Quý Tư Hàn có nhìn thấy tin nhắn ở wechat hay không, nhưng cô đã gửi địa chỉ cho hắn, hắn có đến hay không không liên quan đến cô.
“Ninh tổng, vậy tôi đi trước.”
Người đã đưa tới đây, cô không cần phải ở lại nữa.
Lúc cô xoay người muốn đi, Ninh Uyển lại ngăn cô lại.
“Thư Vãn cô đừng vội đi, cô đi đặt khách sạn cho Cố tổng, chờ sau khi kết thúc buổi tiệc, còn phải phiền cô đưa bọn họ về khách sạn.”
“Tôi......”
Thư Vãn vừa định mở miệng cự tuyệt, Ninh Uyển liền lộ ra vẻ van xin: "Tôi biết cô muốn nghỉ việc, nhưng trước khi nghỉ việc, đây cũng là công việc của cô không phải sao, hôm nay cô tiếp đãi Cố tổng cho thật tốt, sau đó tôi sẽ phê duyệt đơn xin nghỉ việc của cô, được không?"
Lời Ninh Uyển nói ra mang tính uy hiếp, nhưng nghĩ đến xong việc là có thể nghỉ việc, Thư Vãn cũng không cự tuyệt.
Sau khi cô tìm trợ lý của Cố Cảnh Thâm xin thông tin thân phận của đoàn người, ngồi ở bên ngoài phòng VIP, lấy điện thoại di động ra đặt khách sạn cho bọn họ.
Bữa tiệc này là Anh Hoa vì hòa giải quan hệ với Cố thị mà tổ chức.
Người tới tham gia đương nhiên đều là tổng giám đốc, quản lý cấp cao của các tập đoàn.
Loại trợ lý nhỏ như cô cũng không cần vào bên trong làm gì, cô chỉ cần canh giữ bên ngoài đợi lệnh là được.
Sau khi đặt khách sạn xong, cô đặt điện thoại di động xuống đi vệ sinh.
Lúc đứng dậy đầu có chút choáng váng, thiếu chút nữa là ngã nhào xuống đất.
Cũng may sau lưng có một bàn tay rộng lớn, kịp thời nâng eo cô, đỡ lấy cả người cô.
“Thư tiểu thư, cô làm sao vậy?”
Thư Vãn tựa vào lòng anh ta một hồi lâu, lúc này mới ngẩng đầu nhìn về phía người đỡ cô.
Là do não cung cấp máu không đủ, dẫn đến choáng váng đầu, ngay cả tầm mắt cũng mơ hồ.
Khi cô thấy rõ hình dáng của người vừa đỡ mình là Cố Cảnh Thâm, cô liền vội vàng đẩy anh ta ra.
“Không sao, hạ đường huyết thôi.”
Cô nói xong, cúi đầu nói tiếng cảm ơn.
Cố Cảnh Thâm thấy sắc mặt cô trắng bệch, khẽ nhíu mày.
“Có phải cô bị bệnh hay không?”
“Không có.”
Thư Vãn lắc đầu.
Cố Cảnh Thâm thấy cô cố ý giữ khoảng cách với mình, cũng không hỏi nhiều nữa.
Cô mở miệng nói một câu 'Tôi đi toilet một chút' rồi trực tiếp rời đi.
Thật ra Thư Vãn cũng muốn đi toilet, nhưng do đầu choáng váng nên mới không đi được.
Cô chỉ có thể vịn vào khung cửa từ từ ngồi xuống.
Cũng may triệu chứng chóng mặt hoa mắt tới cũng nhanh đi cũng nhanh, cô rất nhanh đã bình phục trở lại.
Lúc muốn đứng dậy đi toilet, không cẩn thận nhìn thấy Quý Tư Hàn đứng ở cửa thang máy.
Hắn mặc âu phục màu xanh đậm, thân hình cao ngất lạnh lùng nhìn về phía bên này.
Ánh đèn màu vàng ấm áp chiếu vào người hắn, hiện lên vầng sáng nhàn nhạt, lộ ra vẻ cao quý khó gần.
Khuôn mặt bị chôn vùi dưới ánh sáng lờ mờ kia luôn khiến người ta rung động.
Hắn dường như đã đứng đó một lúc lâu.
Thư Vãn nhìn thấy hắn, trong lòng có chút khẩn trương.
Đang nghĩ có nên lảng tránh hay không, thì hắn đã bước đôi chân thon dài của mình đi về phía cô.
Thư Vãn hết đường lui, chỉ có thể nắm chặt di động, nhanh chóng nghiêng người, đưa lưng về phía hắn.
Cô cảm giác có một đôi mắt lạnh lẽo đang nhìn cô từ phía sau.
Cô có thể cảm nhận được hơi thở lạnh lùng kia, dần dần vây quanh mình.
Cô có chút không thở nổi, dùng sức siết chặt di động.
"Cô muốn tôi tự mình mở cửa sao?"
Giọng nói lạnh lùng vang lên trên đỉnh đầu cô.
Thư Vãn vội vàng cúi đầu xoay người, lại không biết người đàn ông phía sau cách mình rất gần.
Cô đột ngột đứng lên làm cho thân thể mỏng manh của mình trực tiếp đụng vào lồng ngực cường tráng của hắn.