Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-337
Chương 337
Chương 337: Không thấy Hướng Minh đâu
Lúc này bọn họ đã tìm khắp biệt thự , tìm trên dưới một vòng , mệt đến nỗi chảy mồ hôi đầy đầu , nhưng hai người bọn họ đều không tìm thấy.
Cô bắt đầu trở lên hoảng loạn , chạy về phòng run rẩy lấy điện thoại gọi cho Hoắc Hải Phong , sắc mặt trở lên tái nhợt.
Gọi không bao lâu thì điện thoại được kết nối , giọng nói trầm khàn của Hoắc Hải Phong truyền đến: “Thy , em dậy rồi sao?”
“Phong , Hướng Minh , không thấy Hướng Minh đâu cả. Em , em tìm rồi , tìm cả biệt thự rồi cũng không thấy nó đâu , anh , anh mau về đi.”
Nức nở cố cắn chặt răng không để mình khóc ra tiếng , lúc này Tô Quỳnh Thy hận không thể tát cho mình một cái chết luôn.
Rõ ràng từ hôm qua đã không thấy Hướng Minh đâu , nhưng cô lại không hỏi một tiếng nào cả , người làm mẹ như cô thật không xứng làm mẹ mà.
“Hướng Minh đến nhà anh cả rồi , bây giờ chắc còn đang ngủ , là lỗi của anh , không kịp thời nói cho em biết , Thy em đừng khóc nữa.” Nghe thấy giọng nói của cô không đúng , sắc mặt Hoắc Hải Phong trầm xuống , đứng dậy , cầm chìa khóa trên bàn đi ra ngoài.
“Chủ tịch , mọi thứ đều chuẩn bị xong hết rồi , Otto đã đến nơi rồi , hai giờ chiều chuẩn bị…” Giọng nói của Lâm Tiến Quân truyền qua điện thoại , Tô Quỳnh Thy nghe thấy rõ , cô ngẩn ra một lúc , những từ phía sau không nghe thấy rõ.
“Phong , có phải anh muốn về không? Em không sao đâu , buổi tối khi anh trở về tiện thể đón Hướng Minh về là được.” Cô khịt mũi , không cần nghĩ cô cũng biết Hoắc Hải Phong muốn làm cái gì , vội vàng mở miệng ngăn cản.
Bây giờ công ty đang bận như vậy , mặc dù cô không tận mắt nhìn thấy , nhưng chỉ cần nghĩ cũng có thể nghĩ đến được , sao còn chỗ cho cô gây rối chứ.
“Thy , em ngoan ngoãn đợi tối anh về nhé.” Một bên là công ty , một bên là vợ yêu của anh đã khỏi hơn rất nhiều , Hoắc Hải Phong suy nghĩ một chút , nhíu mày ở lại.
Sau khi đến đây , kẻ thù xung quanh và những người có ý xấu dường như đột nhiên biến mất vậy , đã bình yên rất lâu.
Mùa đông đến rồi , tuyết rơi cả một đêm , buổi sáng khi thức dậy , bên ngoài đã là một màu trắng xóa. Hôm nay là ngày công tước Otto rời khỏi , dù sao chủ nhà cũng không ở đây , nơi đây chỉ là nơi ông ta để lại cho Tô Kiến Định và Hoắc Hải Phong luyện tập , căn cứ cuối cùng thật sự ở Châu Âu.
Nếu như mọi chuyện thuận lợi , sau một năm hai người Tô Kiến Định và Hoắc Hải Phong cũng qua đó.
Trong phòng chờ VIP ở sân bay , Tô Hướng Minh có chút không nỡ ôm đùi Công tước Otto: “Ông ơi , lần sau bao giờ ông mới trở về thăm cháu chứ? Giáng sinh ông có về với bọn cháu không?”
Đoạn thời gian này nếu như hỏi cậu bé chơi với ai vui nhất , thì không còn nghi ngờ gì mà chính là Công tước Otto. Nếu không phải hai người , một người còn phải làm việc , một người còn phải đi học , thì hận không thể một ngày hai tư tiếng đều dính vào nhau , là kiểu dính chắc vào nhau ấy , đến cả Tô Quỳnh Thy cũng có lúc cảm thấy chua chua , rất ghen tỵ.
“Tất nhiên Giáng sinh phải về với Hướng Minh của chúng ta rồi , ông trở lại sẽ đánh cho ông nội kia của cháu trở lên thành thật.”
Ông xoa mái tóc mềm mại của cậu bé , Công tước Otto híp mắt ôm đứa trẻ ngồi xuống.
“Ông ngoại đi đường cẩn thận , đợi sau khi bên đây trở lên yên định , thì chúng con sẽ sang đấy tìm ông , chuyện của cậu thì cứ để con xử lý.”
Tô Kiến Định vẫn chưa bao giờ quên ý định trả thù , chỉ là tạm thời thiếu một cơ hội mà thôi , có điều cũng sắp rồi.
“Để lại cho con một người , mấy tên nhóc thối kia cũng được yên ổn lâu rồi , ông trở về nhắc nhở bọn chúng một chút , sự vụ bên Mỹ tạm thời không cần vội , con và Phong cẩn thận một chút , bảo vệ Hướng Minh và Thy cho tốt , đợi ông trở về.”
Đối với Tô Kiến Định , dáng vẻ dịu dàng trước đây đều đã hoàn toàn biến mất , nghĩ lại hai tay nắm chặt.
“Ông ngoại đi đường cẩn thận , anh trai quan tâm ông , nếu như ông nhớ Hướng Minh thì con sẽ đưa thằng bé đến thăm ông.” Tô Quỳnh Thy cười , cúi người bóp gương mặt nhỏ nhắn của Tô Hướng Minh , khóe mắt hơi trầm xuống , có chút buồn.
“Được rồi , sắp đến giờ rồi , trở về đi , ông cũng phải đi đây.” Công tước Otto thả đứa bé xuống , vẫy tay mang theo Jane và vài vệ sĩ quay đầu ra khỏi phòng chờ.
Sau khi tiễn Công tước Otto , Tô Quỳnh Thy và Tô Hướng Minh đều mong mỏi trong một thời gian dài , mãi đến trước Giáng sinh , mới bắt đầu nở lại nụ cười tươi , một bên thảo luận phải chuẩn bị Giáng sinh như thế nào , một bên mong mỏi đợi Công tước Otto về.
Nhà họ Hoắc đã bắt đầu thành hình ở nước ngoài , mặc dù vẫn không thể so được với Tô Kiến Định , nhưng quy mô đã mở rộng hơn mười lần so với nhà họ Hoắc khi trước , một tiếng tiến mạnh , thế lực rất mạnh.
Cứ như thế bình an cho đến trước đêm Giáng sinh , vẫn xảy ra một chuyện khiến mọi người bộn bề công việc.
Nguyên nhân gây lên chuyện này rất đơn gian , chỉ là công ty tạm thời tăng đơn hàng , cần nhân viên tăng ca , tiền tăng ca cũng rất cao , lúc đó quả thật có người ở lại , nhưng đến hôm sau , không biết chuyện này bị ai truyền ra ngoài.
Hầu như mọi người trên mạng đều đang chỉ trích nhà họ Hoắc để nhân viên tăng ca , Hoắc Hải Phong không xử lý kịp thời , một nhóm người đã giơ biểu ngữ diễu hành dưới công ty , nhân viên cả công ty còn biến mất gần năm phần trăm.
Một chuyện không có gì đáng chú trọng lắm , vậy mà chỉ trong ba ngày đã nổi lên , khiến Hoắc Hải Phong phải cắm đầu vào xử lý.
May mà anh phản ứng nhanh , anh đã đưa ra nhiều bằng chứng khác nhau để chứng minh việc nhân viên tự nguyện hơn nữa phí tăng ca cũng rất cao. Nhưng rõ ràng phía sau có người thao túng nhóm người này , mặc dù sự việc đã ổn định nhiều rồi , nhưng người diễu hành vẫn hoàn toàn không có ý định dừng lại.
Công ty một lúc mấy một số lượng lớn nhân viên công tác , rất nhiều nghiệp vụ tậm thời chỉ có thể ngừng lại , may mà lúc trước Tô Kiến Định đã suy nghĩ đến các vấn đề có thể xảy ra , bồi dưỡng trước một nhóm nhân viên , cưỡng ép coi như cũng bù đắp được lỗ hổng.
Trước đêm Giáng sinh , sắp qua năm rồi , đoàn người diễu hành mới lần lượt rời đi , nhưng vẫn còn một số người ngoan cố , còn ngồi trước cổng công ty , dáng vẻ sống chết không buông tha.
Hoắc Hải Phong ngồi trong xe , nhìn nhóm người này , nhíu mày , hai tay khoanh trước ngực: “Anh cảm thấy là do ai làm?”
Hiếm khi hôm nay Tô Kiến Định mới đích thân qua bàn chuyện hợp tác , đúng lúc cũng sắp tan làm , hai người dứt khoát nghỉ làm sớm cùng nhau về nhà.
“Ở đây mà có thể làm đến như vậy , chắc chỉ có Ôn Hàng Dương thôi. Thời gian lâu như vậy , tôi sợ rằng anh ta không thể đợi nổi nữa rồi.”
Tô Kiến Định hừ lạnh một tiếng , trước khi đến đây , kẻ thù của bọn họ dường như đã xử lý gần hết , người có thù với bọn họ , còn có năng lực trả thù , không cần nghĩ cũng biết là ai.
“Tôi cảm thấy là anh ta , có điều căn cứ của anh ta chắc không phải là ở đây , không biết lần này là anh ta tự đến hay là.”
Hoắc Hải Phong liếm môi , nhìn ra ngoài cửa xe , buổi tối của mùa đông đến rất sớm , mới qua năm giờ , mà đèn trên đường đều đã sáng hết rồi , chắc cũng vì là đêm Giáng sinh , nên bên đường không thấy nhiều người nữa.
Hầu hết đều vội vàng , vừa nhìn là biết đang vội vàng về nhà.
Khi xe chạy vào biệt thự cổ , trời đã tối hẳn , phòng khách sáng đèn , Tô Quỳnh Thy đang bận rộn chuẩn bị bữa tối cạnh bàn ăn , Tô Hướng Minh nằm trên đầu gối Công tước Otto xem tivi.’
Chương 337: Không thấy Hướng Minh đâu
Lúc này bọn họ đã tìm khắp biệt thự , tìm trên dưới một vòng , mệt đến nỗi chảy mồ hôi đầy đầu , nhưng hai người bọn họ đều không tìm thấy.
Cô bắt đầu trở lên hoảng loạn , chạy về phòng run rẩy lấy điện thoại gọi cho Hoắc Hải Phong , sắc mặt trở lên tái nhợt.
Gọi không bao lâu thì điện thoại được kết nối , giọng nói trầm khàn của Hoắc Hải Phong truyền đến: “Thy , em dậy rồi sao?”
“Phong , Hướng Minh , không thấy Hướng Minh đâu cả. Em , em tìm rồi , tìm cả biệt thự rồi cũng không thấy nó đâu , anh , anh mau về đi.”
Nức nở cố cắn chặt răng không để mình khóc ra tiếng , lúc này Tô Quỳnh Thy hận không thể tát cho mình một cái chết luôn.
Rõ ràng từ hôm qua đã không thấy Hướng Minh đâu , nhưng cô lại không hỏi một tiếng nào cả , người làm mẹ như cô thật không xứng làm mẹ mà.
“Hướng Minh đến nhà anh cả rồi , bây giờ chắc còn đang ngủ , là lỗi của anh , không kịp thời nói cho em biết , Thy em đừng khóc nữa.” Nghe thấy giọng nói của cô không đúng , sắc mặt Hoắc Hải Phong trầm xuống , đứng dậy , cầm chìa khóa trên bàn đi ra ngoài.
“Chủ tịch , mọi thứ đều chuẩn bị xong hết rồi , Otto đã đến nơi rồi , hai giờ chiều chuẩn bị…” Giọng nói của Lâm Tiến Quân truyền qua điện thoại , Tô Quỳnh Thy nghe thấy rõ , cô ngẩn ra một lúc , những từ phía sau không nghe thấy rõ.
“Phong , có phải anh muốn về không? Em không sao đâu , buổi tối khi anh trở về tiện thể đón Hướng Minh về là được.” Cô khịt mũi , không cần nghĩ cô cũng biết Hoắc Hải Phong muốn làm cái gì , vội vàng mở miệng ngăn cản.
Bây giờ công ty đang bận như vậy , mặc dù cô không tận mắt nhìn thấy , nhưng chỉ cần nghĩ cũng có thể nghĩ đến được , sao còn chỗ cho cô gây rối chứ.
“Thy , em ngoan ngoãn đợi tối anh về nhé.” Một bên là công ty , một bên là vợ yêu của anh đã khỏi hơn rất nhiều , Hoắc Hải Phong suy nghĩ một chút , nhíu mày ở lại.
Sau khi đến đây , kẻ thù xung quanh và những người có ý xấu dường như đột nhiên biến mất vậy , đã bình yên rất lâu.
Mùa đông đến rồi , tuyết rơi cả một đêm , buổi sáng khi thức dậy , bên ngoài đã là một màu trắng xóa. Hôm nay là ngày công tước Otto rời khỏi , dù sao chủ nhà cũng không ở đây , nơi đây chỉ là nơi ông ta để lại cho Tô Kiến Định và Hoắc Hải Phong luyện tập , căn cứ cuối cùng thật sự ở Châu Âu.
Nếu như mọi chuyện thuận lợi , sau một năm hai người Tô Kiến Định và Hoắc Hải Phong cũng qua đó.
Trong phòng chờ VIP ở sân bay , Tô Hướng Minh có chút không nỡ ôm đùi Công tước Otto: “Ông ơi , lần sau bao giờ ông mới trở về thăm cháu chứ? Giáng sinh ông có về với bọn cháu không?”
Đoạn thời gian này nếu như hỏi cậu bé chơi với ai vui nhất , thì không còn nghi ngờ gì mà chính là Công tước Otto. Nếu không phải hai người , một người còn phải làm việc , một người còn phải đi học , thì hận không thể một ngày hai tư tiếng đều dính vào nhau , là kiểu dính chắc vào nhau ấy , đến cả Tô Quỳnh Thy cũng có lúc cảm thấy chua chua , rất ghen tỵ.
“Tất nhiên Giáng sinh phải về với Hướng Minh của chúng ta rồi , ông trở lại sẽ đánh cho ông nội kia của cháu trở lên thành thật.”
Ông xoa mái tóc mềm mại của cậu bé , Công tước Otto híp mắt ôm đứa trẻ ngồi xuống.
“Ông ngoại đi đường cẩn thận , đợi sau khi bên đây trở lên yên định , thì chúng con sẽ sang đấy tìm ông , chuyện của cậu thì cứ để con xử lý.”
Tô Kiến Định vẫn chưa bao giờ quên ý định trả thù , chỉ là tạm thời thiếu một cơ hội mà thôi , có điều cũng sắp rồi.
“Để lại cho con một người , mấy tên nhóc thối kia cũng được yên ổn lâu rồi , ông trở về nhắc nhở bọn chúng một chút , sự vụ bên Mỹ tạm thời không cần vội , con và Phong cẩn thận một chút , bảo vệ Hướng Minh và Thy cho tốt , đợi ông trở về.”
Đối với Tô Kiến Định , dáng vẻ dịu dàng trước đây đều đã hoàn toàn biến mất , nghĩ lại hai tay nắm chặt.
“Ông ngoại đi đường cẩn thận , anh trai quan tâm ông , nếu như ông nhớ Hướng Minh thì con sẽ đưa thằng bé đến thăm ông.” Tô Quỳnh Thy cười , cúi người bóp gương mặt nhỏ nhắn của Tô Hướng Minh , khóe mắt hơi trầm xuống , có chút buồn.
“Được rồi , sắp đến giờ rồi , trở về đi , ông cũng phải đi đây.” Công tước Otto thả đứa bé xuống , vẫy tay mang theo Jane và vài vệ sĩ quay đầu ra khỏi phòng chờ.
Sau khi tiễn Công tước Otto , Tô Quỳnh Thy và Tô Hướng Minh đều mong mỏi trong một thời gian dài , mãi đến trước Giáng sinh , mới bắt đầu nở lại nụ cười tươi , một bên thảo luận phải chuẩn bị Giáng sinh như thế nào , một bên mong mỏi đợi Công tước Otto về.
Nhà họ Hoắc đã bắt đầu thành hình ở nước ngoài , mặc dù vẫn không thể so được với Tô Kiến Định , nhưng quy mô đã mở rộng hơn mười lần so với nhà họ Hoắc khi trước , một tiếng tiến mạnh , thế lực rất mạnh.
Cứ như thế bình an cho đến trước đêm Giáng sinh , vẫn xảy ra một chuyện khiến mọi người bộn bề công việc.
Nguyên nhân gây lên chuyện này rất đơn gian , chỉ là công ty tạm thời tăng đơn hàng , cần nhân viên tăng ca , tiền tăng ca cũng rất cao , lúc đó quả thật có người ở lại , nhưng đến hôm sau , không biết chuyện này bị ai truyền ra ngoài.
Hầu như mọi người trên mạng đều đang chỉ trích nhà họ Hoắc để nhân viên tăng ca , Hoắc Hải Phong không xử lý kịp thời , một nhóm người đã giơ biểu ngữ diễu hành dưới công ty , nhân viên cả công ty còn biến mất gần năm phần trăm.
Một chuyện không có gì đáng chú trọng lắm , vậy mà chỉ trong ba ngày đã nổi lên , khiến Hoắc Hải Phong phải cắm đầu vào xử lý.
May mà anh phản ứng nhanh , anh đã đưa ra nhiều bằng chứng khác nhau để chứng minh việc nhân viên tự nguyện hơn nữa phí tăng ca cũng rất cao. Nhưng rõ ràng phía sau có người thao túng nhóm người này , mặc dù sự việc đã ổn định nhiều rồi , nhưng người diễu hành vẫn hoàn toàn không có ý định dừng lại.
Công ty một lúc mấy một số lượng lớn nhân viên công tác , rất nhiều nghiệp vụ tậm thời chỉ có thể ngừng lại , may mà lúc trước Tô Kiến Định đã suy nghĩ đến các vấn đề có thể xảy ra , bồi dưỡng trước một nhóm nhân viên , cưỡng ép coi như cũng bù đắp được lỗ hổng.
Trước đêm Giáng sinh , sắp qua năm rồi , đoàn người diễu hành mới lần lượt rời đi , nhưng vẫn còn một số người ngoan cố , còn ngồi trước cổng công ty , dáng vẻ sống chết không buông tha.
Hoắc Hải Phong ngồi trong xe , nhìn nhóm người này , nhíu mày , hai tay khoanh trước ngực: “Anh cảm thấy là do ai làm?”
Hiếm khi hôm nay Tô Kiến Định mới đích thân qua bàn chuyện hợp tác , đúng lúc cũng sắp tan làm , hai người dứt khoát nghỉ làm sớm cùng nhau về nhà.
“Ở đây mà có thể làm đến như vậy , chắc chỉ có Ôn Hàng Dương thôi. Thời gian lâu như vậy , tôi sợ rằng anh ta không thể đợi nổi nữa rồi.”
Tô Kiến Định hừ lạnh một tiếng , trước khi đến đây , kẻ thù của bọn họ dường như đã xử lý gần hết , người có thù với bọn họ , còn có năng lực trả thù , không cần nghĩ cũng biết là ai.
“Tôi cảm thấy là anh ta , có điều căn cứ của anh ta chắc không phải là ở đây , không biết lần này là anh ta tự đến hay là.”
Hoắc Hải Phong liếm môi , nhìn ra ngoài cửa xe , buổi tối của mùa đông đến rất sớm , mới qua năm giờ , mà đèn trên đường đều đã sáng hết rồi , chắc cũng vì là đêm Giáng sinh , nên bên đường không thấy nhiều người nữa.
Hầu hết đều vội vàng , vừa nhìn là biết đang vội vàng về nhà.
Khi xe chạy vào biệt thự cổ , trời đã tối hẳn , phòng khách sáng đèn , Tô Quỳnh Thy đang bận rộn chuẩn bị bữa tối cạnh bàn ăn , Tô Hướng Minh nằm trên đầu gối Công tước Otto xem tivi.’
Bình luận facebook