Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-335
Chương 335
Chương 335: Con vẫn còn nhỏ
‘,'”Con còn nhỏ , chưa hiểu được mấy thứ này , đợi con trưởng thành rồi sẽ biết. Ngoan , ăn từ từ thôi , bố đi lên trên xem mẹ con.” Nghe xong lời nói của cậu nhóc này , Hoắc Hải Phong hoàn toàn không tức giận , ngược lại anh lại cười tủm tỉm xoa đầu cậu bé , rồi sau đó xoay người lên lầu.
Tuy thân thể vẫn mệt nhưng tinh thần đã tốt hơn rất nhiều rồi.
Lúc này Tô Quỳnh Thy đã ngồi dậy rồi , cô đang tựa người vào đầu giường , nhe răng trợn mắt đùa nghịch cái chân của mình , ý đồ muốn leo xuống giường.
Cô vẫn luôn cảm thấy tuy ngủ một giấc tỉnh lại đã đỡ hơn một chút , nhưng chân cô vẫn không phải là của cô như cũ.
Hoắc Hải Phong vừa mới tiến vào cửa thì nhìn thấy cô đang vén một góc chăn lên , hai đôi chân thon dài trắng như tuyết đang giãy dụa ở trên giường muốn leo xuống.
Vẻ mặt kia mang một nửa bất đắc dĩ , một nửa tức giận , vặn vẹo phức tạp nói không nên lời.
“Anh đến giúp em.” Hoắc Hải Phong nhịn cười , anh tiến lên phía trước , thật cẩn thận hạ chân của cô xuống giúp cô.
Ngay sau đó anh đi về phía phòng tắm , bên trong rất nhanh truyền ra tiếng nước tí tách , một lát sau Hoắc Hải Phong mới đi ra một lần nữa.
“Anh đã đổ nước giúp em rồi.”
Anh đi đến bên giường ngồi xuống.
Hoắc Hải Phong vừa nắm lấy chân của cô , vừa nói biểu cảm tương đối vô tội , thật giống như là nói em xem không phải là lỗi của anh , anh còn pha nước tắm giúp cho em , anh là yêu em đó.
“Đều tại anh. Buổi sáng Hướng Minh đến em muốn mở mắt ra nhìn mà cũng không thể mở ra được.” Cô oán hận đạp cho anh một cái.
Tô Quỳnh Thy tựa vào trên đầu giường , miệng “a a” lay động , tuy quả thật là vấn đề của anh , nhưng chân cứ được xoa bóp như vậy cũng khá là thoải mái.
Chờ sau khi Hoắc Hải Phong mát xa hai đùi của cô xong thì nước trong phòng tắm cũng đã vừa đủ rồi.
Nhân lúc cô còn đang hưởng thụ , hai tay Hoắc Hải Phong dùng sức , anh ôm cô tiến vào trong phòng tắm , thật cẩn thận thả cô vào trong dòng nước ấm với nhiệt độ vừa phải.
Vẫn là muối tắm màu hồng phấn , mang theo một ít bọt , tuy mùi rất nhạt , nhưng độ giữ mùi lại khá tốt.
Từ ngày hôm qua sau khi dùng một lần , Tô Quỳnh Thy đã hoàn toàn yêu nó mất rồi.
Sau khi từ từ thích ứng được , Tô Quỳnh Thy vẩy nước đuổi Hoắc Hải Phong đi ra bên ngoài: “Anh nhanh đi ra đi , chờ em tắm xong thì sẽ gọi anh. Bữa trưa em muốn ăn cay , anh bảo đầu bếp chuẩn bị giúp em đi. Còn nữa khi nào thì Hướng Minh khai giảng?”
“Mấy ngày nay không thể ăn cay được , chờ em đỡ hơn một chút thì bảo đầu bếp làm cho em ăn. Ngày kia Hướng Minh phải đi học rồi , yên tâm đi , anh đã báo danh lớp một cho thằng bé. Thằng bé sắp sáu tuổi rồi , có thể lên lớp một được rồi.”
Nói xong , ánh mắt của anh mịt mờ liếc mắt nhìn vào trong nước một cái. Cho dù chỉ là động tác rất cẩn thận , nhưng vẫn bị Tô Quỳnh Thy nhạy bén nhận ra.
Cô ôm lấy bả vai lộ ra bên ngoài của mình , oán hận trừng mắt nhìn anh.
Thật sự là ký ức vào đêm hôm qua không quá tốt đẹp , nếu không cô cũng sẽ không giống như chim sợ cành cong như vậy.
“Được được được , đều là lỗi của anh , em từ từ ngâmđi , anh ra ngoài trước đây.” Hoắc Hải Phong bị cô trừng mắt một cái , trong nháy mắt đã làm rơi mất nửa người , anh không dám ngây ngốc ở trong này thêm nữa.
Anh giơ hai tay lên tỏ ý đầu hàng rồi chậm rãi lui ra ngoài.
Trở lại phòng , gió phía bên ngoài cửa sổ thổi vào , khiến cho anh rùng mình một cái.
Rõ ràng bên trong không nóng lắm , nhưng anh lại đổ mồ hôi đầy người , ngay cả quần áo sau lưng cũng bị làm cho ẩm ướt , dán lên trên lưng , khiến anh cực kỳ khó chịu.
Anh nhăn mặt nhưng không nhìn vào cửa phòng tắm.
Hoắc Hải Phong suy nghĩ , hay là tới căn phòng cách vách tắm rửa trước một cái , thay một bộ quần áo mới rồi lại về.
Một lần đợi này là đợi tới hơn nửa tiếng đồng hồ , người ở bên trong lại không có một chút dấu hiệu nào muốn đi ra ngoài.
Không chỉ có như thế , trước đó còn ngẫu nhiên có thể nghe được một chút tiếng nước , bây giờ đã hoàn toàn không có nữa rồi.
Đợi thêm một phút đồng hồ nữa , Hoắc Hải Phong không chờ được nữa , anh kêu hai tiếng cũng không ai đáp lại , anh cau mày đẩy cửa bước vào.
Vừa mới đi vào , đúng lúc nhìn thấy bộ dạng Tô Quỳnh Thy nhắm hai mắt lại , chậm rãi trượt xuống dưới.
Anh hoảng sợ đến mức tay chân thiếu chút nữa không thể khống chế được , anh chạy tới bế cô lên , rửa sạch bọt nước trên người cô một cách đơn giản rồi lại quấn kín cô lại.
Anh sờ nước trong bồn tắm lớn một chút , nước đã lạnh đi không ít , chỉ còn lại một chút hơi ấm mà thôi.
Một thoáng kinh hồn vừa rồi kia đã làm cho tim anh thiếu chút nữa nhảy vọt ra ngoài , bây giờ vẫn còn đang đập bùm bùm trong lồng ngực. Vừa rồi nếu như anh không quan sát cẩn thận thì cuối cùng cô gái nhỏ này sẽ phải chịu thương tổn gì , không ai có thể biết rõ được.
Sau khi thả người lên trên giường , vốn anh định đi gọi bác sĩ , không ngờ cô xoay người một cái , lầm bầm ôm lấy chăn , nhìn bộ dạng giống như là đang ngủ vậy.
Anh cười khổ canh giữ ở bên cạnh , quyết định đợi một chút xem sao , nếu như vẫn không tỉnh thì sẽ gọi bác sĩ , nếu sau mấy tiếng nữa mà tỉnh lại , vậy thì phải cân nhắc xem nên trừng phạt thế nào.
Hai người lớn ngay cả cơm trưa cũng không ăn mà vẫn luôn ở lì trong phòng , Tô Hướng Minh ăn xong cơm trưa.
Buổi chiều cậu bé đã muốn đi vào mấy lần , nhưng lần nào mỗi khi tay chạm tới cửa , trong đầu cậu đều là bộ dạng ngày đó mẹ tựa vào trong lòng bố với vẻ mặt không biết là biểu cảm gì.
Cân nhắc đến lần thứ ba , cậu bé vẫn không thể đi vào được , chỉ có thể ủy khuất chính mình.
Sau khi ăn cơm xong thì lại chạy về phòng , đợi ở trong phòng mình hơn nửa tiếng đồng giờ , trời đã tối rồi , nhưng vẫn không thấy bố và mẹ đi ra.
Tô Hướng Minh dưới cơn tức mà bảo vệ sĩ đưa cậu bé tới nhà của cậu.
Cậu nhóc kia đã chịu sự ủy khuất không nhỏ , cậu bé ở nhà của Tô Kiến Định được đỗ một lúc lâu , bên này Tô Quỳnh Thy mới ngủ dậy , cảm thấy tương đối thoải mái.
Lúc cô duỗi thắt lưng ngồi dậy , ánh mắt nhìn về phía Hoắc Hải Phong đang ghé vào bên giường mở to mắt nhìn chằm chằm vào mình.
Cô nuốt một ngụm nước miếng theo bản năng rồi đột nhiên cảm thấy có chút không thích hợp.
Lúc trước rõ ràng là cô đang ngâm mình trong bồn tắm lớn mà , từ bồn tắm lớn đến trên giường , làm sao mà cô trở về được vậy?
Chả có một chút ấn tượng nào hết?
“Không nhớ rõ rốt cuộc là mình đã về giường thế nào đúng không?” Người cũng tỉnh rồi , xem ra lo lắng lúc trước là lo lắng vô ích mà thôi.
Cô nhóc này chỉ là ngủ thiếp đi.
“Đều tại anh , nếu không phải anh làm cho em mệt như vậy , em sẽ không ngủ thiếp đi trong lúc tắm đâu. Em còn chưa trách anh đấy , chẳng những nhìn lén em tắm rửa , đêm qua em cũng đã như vậy rồi mà anh còn… Em mặc kệ đều là lỗi của anh.”
Hai má của cô gái nhỏ đỏ bừng , giọng điệu nũng nịu , lúc nói chuyện tay chân cũng không biết nên đặt ở đâu , cả người đều chui hết vào trong chăn , chỉ lộ ra một đôi mắt to hàm chứa lệ quang đang lên án mà nhìn anh.
Cho dù là người có ý chí sắt đá đi nữa , thấy một màn như vậy thì tim cũng đều phải nhũn ra , huống chi là Hoắc Hải Phong vốn đã si mê cô đến chết mê chết mệt , tất nhiên là đã bại trận trong nháy mắt rồi.
“Được được được , đều là lỗi của anh. Cô gái nhỏ của chúng ta đã đói bụng chưa , muốn ăn cái gì nào?” Hoắc Hải Phong khom người ôm cả người và chăn vào trong lòng mình.
Anh tủm tỉm nhéo khuôn mặt của cô.
“Em , em muốn ăn đồ ăn ngon.”
Cả một ngày chưa ăn gì rồi , lúc này dạ dày của cô đã trống rỗng. Vừa rồi toàn bộ lực chú ý đều bị phân tán , không có thời gian nghĩ đến những thứ khác , bây giờ nghe thấy Hoắc Hải Phong nhắc tới như vậy thì cô mới cảm thấy cả người đói đến mức không còn sức lực.
“Thay quần áo rồi đi xuống được không? Anh bảo đầu bếp làm một chút cháo , em đã không ăn gì cả ngày nay rồi , bây giờ tùy tiện ăn bất kỳ thứ gì cũng sẽ không thoải mái. Đợi lát nữa uống chút cháo trước rồi chúng ta lại ăn những thứ khác được không?” Bây giờ Hoắc Hải Phong đối với cô quả thực chính là hận không thể xem như một đứa trẻ vậy , nếu có thể , có lẽ ngay cả cơm cũng anh tự đút luôn.
Một tay anh mặc quần áo vào giúp cô , ôm cô đi xuống dưới tầng , cô gái nhỏ đúng là kiểu người cơm đến thì há miệng áo đến thì giơ tay.’
Chương 335: Con vẫn còn nhỏ
‘,'”Con còn nhỏ , chưa hiểu được mấy thứ này , đợi con trưởng thành rồi sẽ biết. Ngoan , ăn từ từ thôi , bố đi lên trên xem mẹ con.” Nghe xong lời nói của cậu nhóc này , Hoắc Hải Phong hoàn toàn không tức giận , ngược lại anh lại cười tủm tỉm xoa đầu cậu bé , rồi sau đó xoay người lên lầu.
Tuy thân thể vẫn mệt nhưng tinh thần đã tốt hơn rất nhiều rồi.
Lúc này Tô Quỳnh Thy đã ngồi dậy rồi , cô đang tựa người vào đầu giường , nhe răng trợn mắt đùa nghịch cái chân của mình , ý đồ muốn leo xuống giường.
Cô vẫn luôn cảm thấy tuy ngủ một giấc tỉnh lại đã đỡ hơn một chút , nhưng chân cô vẫn không phải là của cô như cũ.
Hoắc Hải Phong vừa mới tiến vào cửa thì nhìn thấy cô đang vén một góc chăn lên , hai đôi chân thon dài trắng như tuyết đang giãy dụa ở trên giường muốn leo xuống.
Vẻ mặt kia mang một nửa bất đắc dĩ , một nửa tức giận , vặn vẹo phức tạp nói không nên lời.
“Anh đến giúp em.” Hoắc Hải Phong nhịn cười , anh tiến lên phía trước , thật cẩn thận hạ chân của cô xuống giúp cô.
Ngay sau đó anh đi về phía phòng tắm , bên trong rất nhanh truyền ra tiếng nước tí tách , một lát sau Hoắc Hải Phong mới đi ra một lần nữa.
“Anh đã đổ nước giúp em rồi.”
Anh đi đến bên giường ngồi xuống.
Hoắc Hải Phong vừa nắm lấy chân của cô , vừa nói biểu cảm tương đối vô tội , thật giống như là nói em xem không phải là lỗi của anh , anh còn pha nước tắm giúp cho em , anh là yêu em đó.
“Đều tại anh. Buổi sáng Hướng Minh đến em muốn mở mắt ra nhìn mà cũng không thể mở ra được.” Cô oán hận đạp cho anh một cái.
Tô Quỳnh Thy tựa vào trên đầu giường , miệng “a a” lay động , tuy quả thật là vấn đề của anh , nhưng chân cứ được xoa bóp như vậy cũng khá là thoải mái.
Chờ sau khi Hoắc Hải Phong mát xa hai đùi của cô xong thì nước trong phòng tắm cũng đã vừa đủ rồi.
Nhân lúc cô còn đang hưởng thụ , hai tay Hoắc Hải Phong dùng sức , anh ôm cô tiến vào trong phòng tắm , thật cẩn thận thả cô vào trong dòng nước ấm với nhiệt độ vừa phải.
Vẫn là muối tắm màu hồng phấn , mang theo một ít bọt , tuy mùi rất nhạt , nhưng độ giữ mùi lại khá tốt.
Từ ngày hôm qua sau khi dùng một lần , Tô Quỳnh Thy đã hoàn toàn yêu nó mất rồi.
Sau khi từ từ thích ứng được , Tô Quỳnh Thy vẩy nước đuổi Hoắc Hải Phong đi ra bên ngoài: “Anh nhanh đi ra đi , chờ em tắm xong thì sẽ gọi anh. Bữa trưa em muốn ăn cay , anh bảo đầu bếp chuẩn bị giúp em đi. Còn nữa khi nào thì Hướng Minh khai giảng?”
“Mấy ngày nay không thể ăn cay được , chờ em đỡ hơn một chút thì bảo đầu bếp làm cho em ăn. Ngày kia Hướng Minh phải đi học rồi , yên tâm đi , anh đã báo danh lớp một cho thằng bé. Thằng bé sắp sáu tuổi rồi , có thể lên lớp một được rồi.”
Nói xong , ánh mắt của anh mịt mờ liếc mắt nhìn vào trong nước một cái. Cho dù chỉ là động tác rất cẩn thận , nhưng vẫn bị Tô Quỳnh Thy nhạy bén nhận ra.
Cô ôm lấy bả vai lộ ra bên ngoài của mình , oán hận trừng mắt nhìn anh.
Thật sự là ký ức vào đêm hôm qua không quá tốt đẹp , nếu không cô cũng sẽ không giống như chim sợ cành cong như vậy.
“Được được được , đều là lỗi của anh , em từ từ ngâmđi , anh ra ngoài trước đây.” Hoắc Hải Phong bị cô trừng mắt một cái , trong nháy mắt đã làm rơi mất nửa người , anh không dám ngây ngốc ở trong này thêm nữa.
Anh giơ hai tay lên tỏ ý đầu hàng rồi chậm rãi lui ra ngoài.
Trở lại phòng , gió phía bên ngoài cửa sổ thổi vào , khiến cho anh rùng mình một cái.
Rõ ràng bên trong không nóng lắm , nhưng anh lại đổ mồ hôi đầy người , ngay cả quần áo sau lưng cũng bị làm cho ẩm ướt , dán lên trên lưng , khiến anh cực kỳ khó chịu.
Anh nhăn mặt nhưng không nhìn vào cửa phòng tắm.
Hoắc Hải Phong suy nghĩ , hay là tới căn phòng cách vách tắm rửa trước một cái , thay một bộ quần áo mới rồi lại về.
Một lần đợi này là đợi tới hơn nửa tiếng đồng hồ , người ở bên trong lại không có một chút dấu hiệu nào muốn đi ra ngoài.
Không chỉ có như thế , trước đó còn ngẫu nhiên có thể nghe được một chút tiếng nước , bây giờ đã hoàn toàn không có nữa rồi.
Đợi thêm một phút đồng hồ nữa , Hoắc Hải Phong không chờ được nữa , anh kêu hai tiếng cũng không ai đáp lại , anh cau mày đẩy cửa bước vào.
Vừa mới đi vào , đúng lúc nhìn thấy bộ dạng Tô Quỳnh Thy nhắm hai mắt lại , chậm rãi trượt xuống dưới.
Anh hoảng sợ đến mức tay chân thiếu chút nữa không thể khống chế được , anh chạy tới bế cô lên , rửa sạch bọt nước trên người cô một cách đơn giản rồi lại quấn kín cô lại.
Anh sờ nước trong bồn tắm lớn một chút , nước đã lạnh đi không ít , chỉ còn lại một chút hơi ấm mà thôi.
Một thoáng kinh hồn vừa rồi kia đã làm cho tim anh thiếu chút nữa nhảy vọt ra ngoài , bây giờ vẫn còn đang đập bùm bùm trong lồng ngực. Vừa rồi nếu như anh không quan sát cẩn thận thì cuối cùng cô gái nhỏ này sẽ phải chịu thương tổn gì , không ai có thể biết rõ được.
Sau khi thả người lên trên giường , vốn anh định đi gọi bác sĩ , không ngờ cô xoay người một cái , lầm bầm ôm lấy chăn , nhìn bộ dạng giống như là đang ngủ vậy.
Anh cười khổ canh giữ ở bên cạnh , quyết định đợi một chút xem sao , nếu như vẫn không tỉnh thì sẽ gọi bác sĩ , nếu sau mấy tiếng nữa mà tỉnh lại , vậy thì phải cân nhắc xem nên trừng phạt thế nào.
Hai người lớn ngay cả cơm trưa cũng không ăn mà vẫn luôn ở lì trong phòng , Tô Hướng Minh ăn xong cơm trưa.
Buổi chiều cậu bé đã muốn đi vào mấy lần , nhưng lần nào mỗi khi tay chạm tới cửa , trong đầu cậu đều là bộ dạng ngày đó mẹ tựa vào trong lòng bố với vẻ mặt không biết là biểu cảm gì.
Cân nhắc đến lần thứ ba , cậu bé vẫn không thể đi vào được , chỉ có thể ủy khuất chính mình.
Sau khi ăn cơm xong thì lại chạy về phòng , đợi ở trong phòng mình hơn nửa tiếng đồng giờ , trời đã tối rồi , nhưng vẫn không thấy bố và mẹ đi ra.
Tô Hướng Minh dưới cơn tức mà bảo vệ sĩ đưa cậu bé tới nhà của cậu.
Cậu nhóc kia đã chịu sự ủy khuất không nhỏ , cậu bé ở nhà của Tô Kiến Định được đỗ một lúc lâu , bên này Tô Quỳnh Thy mới ngủ dậy , cảm thấy tương đối thoải mái.
Lúc cô duỗi thắt lưng ngồi dậy , ánh mắt nhìn về phía Hoắc Hải Phong đang ghé vào bên giường mở to mắt nhìn chằm chằm vào mình.
Cô nuốt một ngụm nước miếng theo bản năng rồi đột nhiên cảm thấy có chút không thích hợp.
Lúc trước rõ ràng là cô đang ngâm mình trong bồn tắm lớn mà , từ bồn tắm lớn đến trên giường , làm sao mà cô trở về được vậy?
Chả có một chút ấn tượng nào hết?
“Không nhớ rõ rốt cuộc là mình đã về giường thế nào đúng không?” Người cũng tỉnh rồi , xem ra lo lắng lúc trước là lo lắng vô ích mà thôi.
Cô nhóc này chỉ là ngủ thiếp đi.
“Đều tại anh , nếu không phải anh làm cho em mệt như vậy , em sẽ không ngủ thiếp đi trong lúc tắm đâu. Em còn chưa trách anh đấy , chẳng những nhìn lén em tắm rửa , đêm qua em cũng đã như vậy rồi mà anh còn… Em mặc kệ đều là lỗi của anh.”
Hai má của cô gái nhỏ đỏ bừng , giọng điệu nũng nịu , lúc nói chuyện tay chân cũng không biết nên đặt ở đâu , cả người đều chui hết vào trong chăn , chỉ lộ ra một đôi mắt to hàm chứa lệ quang đang lên án mà nhìn anh.
Cho dù là người có ý chí sắt đá đi nữa , thấy một màn như vậy thì tim cũng đều phải nhũn ra , huống chi là Hoắc Hải Phong vốn đã si mê cô đến chết mê chết mệt , tất nhiên là đã bại trận trong nháy mắt rồi.
“Được được được , đều là lỗi của anh. Cô gái nhỏ của chúng ta đã đói bụng chưa , muốn ăn cái gì nào?” Hoắc Hải Phong khom người ôm cả người và chăn vào trong lòng mình.
Anh tủm tỉm nhéo khuôn mặt của cô.
“Em , em muốn ăn đồ ăn ngon.”
Cả một ngày chưa ăn gì rồi , lúc này dạ dày của cô đã trống rỗng. Vừa rồi toàn bộ lực chú ý đều bị phân tán , không có thời gian nghĩ đến những thứ khác , bây giờ nghe thấy Hoắc Hải Phong nhắc tới như vậy thì cô mới cảm thấy cả người đói đến mức không còn sức lực.
“Thay quần áo rồi đi xuống được không? Anh bảo đầu bếp làm một chút cháo , em đã không ăn gì cả ngày nay rồi , bây giờ tùy tiện ăn bất kỳ thứ gì cũng sẽ không thoải mái. Đợi lát nữa uống chút cháo trước rồi chúng ta lại ăn những thứ khác được không?” Bây giờ Hoắc Hải Phong đối với cô quả thực chính là hận không thể xem như một đứa trẻ vậy , nếu có thể , có lẽ ngay cả cơm cũng anh tự đút luôn.
Một tay anh mặc quần áo vào giúp cô , ôm cô đi xuống dưới tầng , cô gái nhỏ đúng là kiểu người cơm đến thì há miệng áo đến thì giơ tay.’
Bình luận facebook