-
Phần 8
Ngày hôm sau, khi tôi kéo ống thép vào phòng, Lâm Quy đã ngắt phòng livestream.
Khương Hòa nhắc nhở:
“Nhớ để cho bản thân một đường lui.”
Tôi bước đến chỗ ba người kia, chậm rãi mỉm cười:
“Mấy người nói sức chịu được của A Nham quá kém, vậy để tôi xem sức chịu đựng của mấy người tốt đến đâu.”
Sắc mặt của Lâm Mộng và Ngô Phong liền tái nhợt, đổ mồ hôi đầm đìa, điên cuồng lùi lại.
Chỉ có Giang Minh Ngọc nhìn tôi chằm chằm, khinh thường nói:
“Cô bắt tôi, không phải là muốn thanh minh cho em trai sao? Tôi nói cho cô biết, nếu cô dám động vào tôi, tôi sẽ không bao giờ giúp cô làm chứng cho cậu ta…..”
Cậu ta chưa kịp nói hết câu đã bị tôi đá vào mặt cho vài cái.
Sau đó nắm lấy tóc cậu ta, dí cả đầu xuống đất.
“Không, mày nhầm rồi, tao không cần mày giúp thằng bé chứng minh.”
Tôi thì thầm:
“Tao muốn mày phải đau khổ hơn nó.”
Gương mặt của Giang Minh Ngọc bị chà xát trên nền đất, nghe vậy, cậu ta trợn trừng mắt lên, điên cuồng kêu cứu:
“Cứu mạng! Cứu! Ai đó cứu tôi với!”
“Tôi sai rồi! Tôi xin lỗi, tôi tình nguyện làm chứng cho em trai cô, cô mau thả tôi ra.”
“Tôi cùng tuổi với em trai cô, còn chưa 18 tuổi, xin cô đừng hủy hoại tôi…..”
Tôi cười khẩy:
“So ra em trai tao còn nhỏ tuổi hơn mày, mày tha cho nó sao?”
Tôi đấm vào mặt cậu ta liên tục.
Giang Minh Ngọc khóc lóc thảm thiết cho đến khi tiếng khóc nhỏ dần nhỏ dần rồi lịm đi.
Sau khi cậu ta ngất đi, tôi ném cậu ta vào giữa Lâm Mộng với Ngô Phong, hai người họ bắt đầu hoảng sợ, điên cuồng cầu xin sự thương xót.
Tôi cười khẩy: “Mấy người, không ai có thể thoát ra khỏi đây đâu.”
Tôi tìm thấy đoạn video quay cảnh em trai tôi cứu Lâm Mộng trong điện thoại của Giang Minh Ngọc.
Đoạn video quay lại rõ rang cảnh thằng bé sơ cứu đúng theo quy trình, không hành động lỗ mãng gì cả.
Đoạn video sau khi được tải lên mạng đã gây xôn xao dư luận.
Anh Mạnh đột nhiên gọi điện tới, nói tình trạng của em trai có chút nguy kịch, phải cấp cứu ba lần trong một đêm, khó nói được sẽ kéo dài trong bao lâu.
Tâm trí của tôi trở nên trống rỗng.
Lảo đảo bước ra.
Cảnh sát đã phong tỏa cả bệnh viện nên tôi chỉ có thể nhìn thằng bé từ xa.
Em trai tôi mạnh mẽ từ nhỏ.
Thằng bé không bao giờ khóc khi ngã, luôn mỉm cười và an ủi tôi dù thằng bé mới là người ốm, bảo tôi không cần lo lắng.
Lần này em cũng mạnh mẽ lên nhé.
Nhiều người mang hoa đến tận cửa bệnh viện.
Còn có cả dòng biểu ngữ: “Tôi hi vọng anh hùng Trần Nham có thể vượt qua khó khăn.”
Gió rất lớn, thổi đi nước mắt của tôi.
Thật là mỉa mai.
Người em trai bị bạo lực mạng suốt thời gian qua lại trở thành anh hùng.
Cư dân mạng thực sự rất đáng sợ, họ có thể giẫm đạp một người xuống bùn rồi lại tâng bốc người đó lên tận trời xanh.
Tôi lạnh lùng nhìn bọn họ, khi quay người bước ra ngoài thì thấy một dì đang mặc áo bệnh viện ngồi nắm tay người nhà khóc.
“Cô không ngờ sự thật lại như thế, lúc đó cô đã chạy đến phòng bệnh chửi mắng thằng bé đó, bây giờ nghĩ lại thì thật là hối hận. Một đứa trẻ ngoan như vậy, sao có thể bị hại đến như vậy cơ chứ? Thật có lỗi với hai chị em nó….”
Chính là bà dì hôm đó đã xông vào phòng bệnh chỉ trỏ em trai tôi.
Lúc này còn ôm ngực, đau lòng hơn cả tôi.
Tôi chỉ thấy có chút buồn cười.
Ngô Phong kích động dư luận tất nhiên là đáng hận, nhưng những người hùa theo cũng không oan.
Tốt nhất là nên tự trách bản thân suốt đời đi.
Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho cho họ.
Tôi ngồi trong chiếc xe ở ven đường từ sáng đến đêm.
Chờ tin anh Mạnh tới:
“Thanh Vân…..xin nén bi thương.”
Tôi sửng sốt một lúc lâu mới trả lời lại:
“Vâng.”
Sau khi đặt điện thoại xuống, tôi khóc rất lâu đến khàn cả giọng. Đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, tôi nhấn ga, lái xe đến nhà xưởng cũ ở ngoại ô, thấy bảy tám chiếc xe cảnh sát đang đậu trước cửa.
Tôi bất chấp cầm dao đi xuống, đột nhiên có một chiếc ô tô phanh gấp dừng ngay trước mặt, Khương Hòa mở cửa:
“Lên nhanh đi!”
Tôi phớt lờ họ tiếp tục bước lên phía trước.
Đột nhiên cổ tôi bị nhói lên một cái rồi bất tỉnh ngay lập tức.
Khi tỉnh dậy lần nữa, tôi đã ở trong một tầng hầm xa lạ, Lâm Quy với Khương Hòa đang ngồi ngay trước mặt.
“Cảnh sát ập tới, tôi không thể không đưa cô đi, thật xin lỗi.”
Tôi im lặng ngồi đó:
“Bọn họ thì sao?”
“Được cứu đi rồi.”
Mọi thứ trở nên yên tĩnh.
Tôi dường như mất hết sức lực trong giây lát, không thể trụ lại được nữa mà nằm xuống, vùi mặt vào cánh tay khóc to.
Lâm Quy với Khương Hòa đều không nói gì.
Giống như… họ đã quen với việc này rồi.
Bọn họ thật sự rất mạnh mẽ. Giang Minh Ngọc và những người kia được cứu ra 1 tuần rồi, nhưng cảnh sát vẫn không tìm được manh mối nào về tôi.
Anh Mạnh thay tôi chôn cất em trai trong một nghĩa trang bí mật để tôi có thể đến thăm.
Mỗi đêm nhắm mắt lại, trong đầu đều hiện lên cảnh em trai chạy xung quanh gọi tôi đi chơi.
Chợt cảm thấy cuộc sống này không còn ý nghĩa gì nữa.
Mỗi ngày giống như một cái xác không hồn.
Giang Minh Ngọc, Lâm Mộng với Ngô Phong bị kết tội về tội phỉ bang xúc phạm đến người khác dẫn đến sự việc đau lòng.
Lâm Mộng với Ngô Phong bị kết án hai năm tù vì họ đã qua sinh nhật 18 tuổi, hơn nữa cách làm của họ được cho là tình tiết nghiêm trọng.
Nhưng Giang Minh Ngọc lại khác, gia đình cậu ta lợi dụng sơ hở trong luật pháp, tìm mọi cách giảm để tội xuống, cuối cùng, cậu ta chỉ bị kết án 8 tháng tù vì chưa đủ 18 tuổi, vẫn còn là trẻ vị thành niên.
Hôm đó tôi đứng ở trên sân thượng, cảm thấy cuộc sống này thật sự nhàm chán.
Đi cùng em trai chắc sẽ vui vẻ hơn chăng?
Ngay khi tôi bước lên phía trước vài bước, giọng nói của Khương Hòa vang lên từ phía sau:
“Cô can tâm sao?”
Tôi quay lại nhìn cô ấy.
Vẻ mặt Khương Hòa lạnh lùng:
“Cách trừng trị như vậy, cô hài lòng rồi sao?”
Tôi bật cười:
“Vậy nếu tôi không hài lòng thì sao?”
Khương Hòa nhếch môi:
“Hủy một người không nhất thiết phải dùng bạo lực, Giang Minh Ngọc là một người luôn đố kị với người khác, sớm muộn gì cậu ta cũng sẽ tự kéo mình xuống địa ngục, việc của chúng ta chỉ là vẽ sẵn đường cho ngựa chạy.”
Tôi thực sự không can tâm.
Vậy chờ thêm tám tháng nữa.
Tám tháng sau, ba mẹ của Giang Minh Ngọc đưa cậu ta ra khỏi thành phố để đến một vùng ven biển xa xôi.
Để thoát khỏi cái danh đã ngồi tù, cậu ta thay đổi thân phận, phẫu thuật thẩm mỹ.
Bắt đầu học lại cấp ba, hơn nữa, vừa vào trường học liền đứng đầu khối.
Tôi đã ngồi trong một quán café trước trường học của cậu ta không biết bao nhiêu lần.
Nhìn thấy cậu ta tan học với nụ cười trên môi, cô giáo còn vỗ vai cậu ta nói chuyện vui vẻ.
Cậu ta đang rất hạnh phúc a.
Đến một nơi mới, thay đổi diện mạo, cuối cùng lại trở thành tâm điểm của sự chú ý, có được tất cả những gì mà cậu ta mong muốn.
Nhưng tất cả những điều này…..cậu ta đã xin phép tôi chưa?
Một tháng sau, Lâm Quy đăng kí vào trường của cậu ta với tư cách bạn cùng lớp.
Trong kì thi tháng, cậu ấy đã vượt qua Giang Minh Ngọc và giành vị trí thứ nhất.
Giang Minh Ngọc ngơ luôn rồi.
Cậu ta bắt đầu học như điên, học bổ túc, nhưng mỗi lần thi đều bị Lâm Quy đè bẹp, chỉ có thể đứng thứ 2.
Giang Minh Ngọc muốn điên lên rồi, nhưng lần này đã khác, cậu ta có nhiều bạn bè.
Chỉ cần kích động những bạn học khác cô lập Lâm Quy, cậu ta không tin Lâm Quy có thể duy trì được kết quả tốt.
Một ngày nọ, vào buổi trưa, Giang Minh NGọc đặc biệt gọi café cho các bạn trong lớp, muốn nói vài lời xấu về Lâm Quy.
Nhưng cậu ta không ngờ rằng, những bạn học luôn nhiệt tình nói chuyện với mình lúc này lại nhìn cậu ta bằng ánh mắt kì lạ, tất cả đều cố tình né tránh cậu.
Cậu ta chặn một người bạn tốt của mình, hỏi:
“Tôi mang café cho cậu, sao lại không uống nữa?”
Cậu bạn chán ghét né tránh, cau mày:
“Cậu tự uống đi, tôi đi chơi bóng rổ với Lâm Quy.”
Giang Minh Ngọc chợt nhận ra, nhất định đã xảy ra chuyện gì đó.
Cậu ta kìm nén tức giận, hỏi:
“Sao vậy? Nghiêm túc như vậy, tôi đắc tội cậu chỗ nào?”
“Tôi luôn thắc mắc sao mỗi lần viết tên cậu đều viết nhầm như vậy, hóa ra đó không phải là tên thật của cậu, Giang Minh Ngọc mới là tên thật của cậu đúng không? Cậu đã hại người rồi ngồi tù sao?”
Đầu óc Giang Minh Ngọc choáng váng.
Gương mặt cậu ta tái nhợt, lùi về sau vài bước.
Không thể nào, chuyện này là không thể nào, cậu ta đã phẫu thuật thẩm mỹ, khác hẳn so trước đây, sao bọn họ lại biết được?
Rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu.
Giang Minh Ngọc không ngờ rằng, chính mình đã bị mọi người cô lập.
Bọn họ đều nhìn cậu ta một cách kì lạ.
Gọi cậu ta là kẻ gi*t người trước mặt cậu ta.
Chẳng ai muốn ngồi cùng bàn.
Ngay cả khi đến giờ ăn, ai cũng tránh xa cậu ta.
Có lần đến lớp, Giang Minh Ngọc phát hiện có ai đó đã dùng dao khắc chữ “kẻ gi*t người” lên bàn học.
Cậu ta chợt nghĩ đến hoàn cảnh của Trần Nham trước đây.
Khi Trần Nham bị cư dân mạng mắng nhiếc, trên bàn cậu lúc đó cũng toàn chữ ‘biến thái’, mọi người trong trường đều quay sang chỉ trích.
Hóa ra…
Cảm giác đó thật khó chịu…..
Trong lớp chỉ có Lâm Quy là không cười nhạo cậu ta, Giang Minh Ngọc nhìn mọi người vây quanh Lâm Quy, trong đầu đột nhiện nảy ra một ý tưởng.
Nếu cậu ta trở lại vị trí số một, liệu mọi người có còn ngưỡng mộ cậu ta như xưa nữa không?
Nhất định sẽ vậy đi.
Lâm Quy lắp đặt camera giám sát trong lớp học.
Tôi xem nó như một bộ phim hằng ngày.
Khương Hòa dành nửa ngày để phàn nàn tại sao Lâm Quy có ngoại hình tốt như vậy mà vẫn cố chấp để tóc mái với đeo gọng kính đen xấu xí đó.
Dáng vẻ lúc cô ấy nói chuyện trông giống hệt như nữ sinh trung học.
Tôi cười một tiếng:
“Chắc là không muốn tỏ ra quá cứng nhắc chăng?”
Khương Hòa sửng sốt, “Gì cơ?”
‘Lâm Quy thật sự rất đẹp trai khi hớt tóc mái lên và tháo kính ra, nhưng như vậy trông cậu ấy cực kì lạnh lùng. Tôi nghĩ cậu ấy giữ những nét xấu xí đó là vì không muốn dọa bọn họ.”
Khương Hòa ngắt lời:
“Ai sợ cậu ta cơ chứ.”
Cô ấy tiếp túc gõ bàn phím, tôi tò mò ngó qua nhìn:
“Cô đang viết gì vậy?”
“Tiểu thuyết, công việc phụ của tôi.”
Tôi xem qua tựa đề cuốn tiểu thuyết - "Hồ sơ của Thẩm phán".
Tôi đã từng nhìn thấy cuốn sách này trên kệ sách di động của em trai tôi.
Cảm giác này thật thần kì.
Giống như chúng tôi có liên hệ từ rất lâu rồi vậy.
“Em trai tôi vẫn luôn đọc sách của cô, tiếc là thằng bé không thể đọc được đoạn kết.”
Ngón tay của Khương Hòa dừng lại:
Ngẩng đầu nhìn tôi:
“Cô có để ý nếu tôi để tên cậu ấy trong truyện không? Tôi muốn cho cậu ấy một kết thúc có hậu. Cuối truyện, cậu bé được nhận vào một trường đại học tốt và cùng chị gái đi đến nhiều nơi, chụp lại thật nhiều bức ảnh để lưu giữ làm kỉ niệm.”
Mắt tôi ươn ướt:
“Cảm ơn.”
Sau khi Lâm Quy giành được vị trí thứ nhất trong kỳ thi cuối kì, Giang Minh Ngọc không thể ngồi yên.
Cậu ta cố tình ngồi đối diện với Lâm Quy khi ăn trưa, may mà Lâm Quy không từ chối cậu ta.
Giang Minh Ngọc do dự một chút rồi giả vờ thoải mái nói chuyện:
“Cậu có thích chơi game không? Ở nhà tôi có máy chơi game mới nhất. Cậu có muốn đến chơi không?"
Lâm Quy chỉ nhìn cậu ta cười nửa miệng.
Giang Minh Ngọc có chút bối rối.
Cuối cùng Lâm Quy lắc đầu nói:
“Mấy thứ đó không thú vị.”
“Vậy cậu thấy cái gì thú vị?”
“Quên đi, cậu không biết chơi.”
Lâm Quy nói một câu, xoay người rời đi, lại bị Giang Minh Ngọc đuổi theo:
"Kể cho tôi nghe đi, có lẽ tôi có thể chơi với cậu.”
Lâm Quy mỉm cười.
Cậu ấy đưa Giang Minh Ngọc đến một đường đua xe máy, điều khiển xe máy trên con đường núi quanh co, sau đó cậu ấy cởi bỏ mũ bảo hiểm ra, giả vờ đau khổ:
“Chơi một mình không vui tí nào cả, nếu có người chơi cùng thì ai muốn đi đọc chỗ sách nhàm chán kia cơ chứ?”
Giang Minh Ngọc tràn đầy hung phấn.
Cuối cùng cậu ta cũng tìm được thứ có thể dụ dỗ Lâm Quy ra khỏi chuyện học hành.
Chỉ cần Lâm Quy trầm mê trong đua xe, thành tích học tập của cậu ta chắc chắn sẽ bị sụt giảm.
Giang Minh Ngọc quay đầu nhìn chiếc xe máy, âm thầm hạ quyết tâm.
Nửa tháng sau.
Tin Giang Minh Ngọc lao xuống vách đá đã gây chấn động toàn trường.
Tôi nghe nói có người đã cứu sống cậu ta, nhưng cậu ta vẫn bị liệt nửa người và phải nằm trong viện suốt đời.
Lâm Quy lặng lẽ bỏ học.
“Cậu động tay động chân vào xe máy của cậu ta sao?”
Lâm Quy nhún vai:
“Còn cần tôi động vào sao?”
Khương Hòa ở bên cạnh giải thích:
“Cậu ta nôn nóng muốn học lái xe nhanh chóng, kĩ thuật còn chưa tốt mà luyện ở đoạn đường đó, không khác gì dâng mạng lên cả. Ngày hôm đó thời tiết xấu, tầm nhìn bị hạn chế. Việc cậu ta gặp tai nạn cũng chỉ là chuyện sớm muộn, nhưng không ngờ là sớm đến vậy.”
“Kết quả này cũng là do cậu ta tự chuốc lấy, cuối cùng cũng là tự mình gánh.”
"Dù có đau đến mấy, chịu không nổi thì vẫn phải nuốt xuống. Đây là quả báo."
Tôi đã xem tin tức trên điện thoại của mình.
Tôi không biết cảm xúc hiện tại của bản thân là như thế nào nữa.
Nghe nói trạng thái tinh thần của Lâm Mộng và Ngô Phong không được tốt lắm.
Em gái của Lâm Phong luôn khóc lóc không chịu gặp cậu ta.
Kết thúc rồi sao…?
Có vẻ như nó đã kết thúc thật rồi.
Vậy tôi nên làm gì bây giờ?
Đột nhiên một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau.
“Nè.”
Tôi quay người lại, Khương Hòa đưa tay về phía tôi:
“Trên đời này có rất nhiều người giống như em trai của cô, họ ch*t ở một góc tối không ai biết, trong khi những kẻ gi*t người nhởn nhơ dạo chơi hưởng thụ. Hai bọn tôi muốn đuổi lũ chuột đó về cái cống hôi hám của chúng.”
“Cô có muốn tham gia cùng chúng tôi không?”
Khương Hòa nhắc nhở:
“Nhớ để cho bản thân một đường lui.”
Tôi bước đến chỗ ba người kia, chậm rãi mỉm cười:
“Mấy người nói sức chịu được của A Nham quá kém, vậy để tôi xem sức chịu đựng của mấy người tốt đến đâu.”
Sắc mặt của Lâm Mộng và Ngô Phong liền tái nhợt, đổ mồ hôi đầm đìa, điên cuồng lùi lại.
Chỉ có Giang Minh Ngọc nhìn tôi chằm chằm, khinh thường nói:
“Cô bắt tôi, không phải là muốn thanh minh cho em trai sao? Tôi nói cho cô biết, nếu cô dám động vào tôi, tôi sẽ không bao giờ giúp cô làm chứng cho cậu ta…..”
Cậu ta chưa kịp nói hết câu đã bị tôi đá vào mặt cho vài cái.
Sau đó nắm lấy tóc cậu ta, dí cả đầu xuống đất.
“Không, mày nhầm rồi, tao không cần mày giúp thằng bé chứng minh.”
Tôi thì thầm:
“Tao muốn mày phải đau khổ hơn nó.”
Gương mặt của Giang Minh Ngọc bị chà xát trên nền đất, nghe vậy, cậu ta trợn trừng mắt lên, điên cuồng kêu cứu:
“Cứu mạng! Cứu! Ai đó cứu tôi với!”
“Tôi sai rồi! Tôi xin lỗi, tôi tình nguyện làm chứng cho em trai cô, cô mau thả tôi ra.”
“Tôi cùng tuổi với em trai cô, còn chưa 18 tuổi, xin cô đừng hủy hoại tôi…..”
Tôi cười khẩy:
“So ra em trai tao còn nhỏ tuổi hơn mày, mày tha cho nó sao?”
Tôi đấm vào mặt cậu ta liên tục.
Giang Minh Ngọc khóc lóc thảm thiết cho đến khi tiếng khóc nhỏ dần nhỏ dần rồi lịm đi.
Sau khi cậu ta ngất đi, tôi ném cậu ta vào giữa Lâm Mộng với Ngô Phong, hai người họ bắt đầu hoảng sợ, điên cuồng cầu xin sự thương xót.
Tôi cười khẩy: “Mấy người, không ai có thể thoát ra khỏi đây đâu.”
Tôi tìm thấy đoạn video quay cảnh em trai tôi cứu Lâm Mộng trong điện thoại của Giang Minh Ngọc.
Đoạn video quay lại rõ rang cảnh thằng bé sơ cứu đúng theo quy trình, không hành động lỗ mãng gì cả.
Đoạn video sau khi được tải lên mạng đã gây xôn xao dư luận.
Anh Mạnh đột nhiên gọi điện tới, nói tình trạng của em trai có chút nguy kịch, phải cấp cứu ba lần trong một đêm, khó nói được sẽ kéo dài trong bao lâu.
Tâm trí của tôi trở nên trống rỗng.
Lảo đảo bước ra.
Cảnh sát đã phong tỏa cả bệnh viện nên tôi chỉ có thể nhìn thằng bé từ xa.
Em trai tôi mạnh mẽ từ nhỏ.
Thằng bé không bao giờ khóc khi ngã, luôn mỉm cười và an ủi tôi dù thằng bé mới là người ốm, bảo tôi không cần lo lắng.
Lần này em cũng mạnh mẽ lên nhé.
Nhiều người mang hoa đến tận cửa bệnh viện.
Còn có cả dòng biểu ngữ: “Tôi hi vọng anh hùng Trần Nham có thể vượt qua khó khăn.”
Gió rất lớn, thổi đi nước mắt của tôi.
Thật là mỉa mai.
Người em trai bị bạo lực mạng suốt thời gian qua lại trở thành anh hùng.
Cư dân mạng thực sự rất đáng sợ, họ có thể giẫm đạp một người xuống bùn rồi lại tâng bốc người đó lên tận trời xanh.
Tôi lạnh lùng nhìn bọn họ, khi quay người bước ra ngoài thì thấy một dì đang mặc áo bệnh viện ngồi nắm tay người nhà khóc.
“Cô không ngờ sự thật lại như thế, lúc đó cô đã chạy đến phòng bệnh chửi mắng thằng bé đó, bây giờ nghĩ lại thì thật là hối hận. Một đứa trẻ ngoan như vậy, sao có thể bị hại đến như vậy cơ chứ? Thật có lỗi với hai chị em nó….”
Chính là bà dì hôm đó đã xông vào phòng bệnh chỉ trỏ em trai tôi.
Lúc này còn ôm ngực, đau lòng hơn cả tôi.
Tôi chỉ thấy có chút buồn cười.
Ngô Phong kích động dư luận tất nhiên là đáng hận, nhưng những người hùa theo cũng không oan.
Tốt nhất là nên tự trách bản thân suốt đời đi.
Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho cho họ.
Tôi ngồi trong chiếc xe ở ven đường từ sáng đến đêm.
Chờ tin anh Mạnh tới:
“Thanh Vân…..xin nén bi thương.”
Tôi sửng sốt một lúc lâu mới trả lời lại:
“Vâng.”
Sau khi đặt điện thoại xuống, tôi khóc rất lâu đến khàn cả giọng. Đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, tôi nhấn ga, lái xe đến nhà xưởng cũ ở ngoại ô, thấy bảy tám chiếc xe cảnh sát đang đậu trước cửa.
Tôi bất chấp cầm dao đi xuống, đột nhiên có một chiếc ô tô phanh gấp dừng ngay trước mặt, Khương Hòa mở cửa:
“Lên nhanh đi!”
Tôi phớt lờ họ tiếp tục bước lên phía trước.
Đột nhiên cổ tôi bị nhói lên một cái rồi bất tỉnh ngay lập tức.
Khi tỉnh dậy lần nữa, tôi đã ở trong một tầng hầm xa lạ, Lâm Quy với Khương Hòa đang ngồi ngay trước mặt.
“Cảnh sát ập tới, tôi không thể không đưa cô đi, thật xin lỗi.”
Tôi im lặng ngồi đó:
“Bọn họ thì sao?”
“Được cứu đi rồi.”
Mọi thứ trở nên yên tĩnh.
Tôi dường như mất hết sức lực trong giây lát, không thể trụ lại được nữa mà nằm xuống, vùi mặt vào cánh tay khóc to.
Lâm Quy với Khương Hòa đều không nói gì.
Giống như… họ đã quen với việc này rồi.
Bọn họ thật sự rất mạnh mẽ. Giang Minh Ngọc và những người kia được cứu ra 1 tuần rồi, nhưng cảnh sát vẫn không tìm được manh mối nào về tôi.
Anh Mạnh thay tôi chôn cất em trai trong một nghĩa trang bí mật để tôi có thể đến thăm.
Mỗi đêm nhắm mắt lại, trong đầu đều hiện lên cảnh em trai chạy xung quanh gọi tôi đi chơi.
Chợt cảm thấy cuộc sống này không còn ý nghĩa gì nữa.
Mỗi ngày giống như một cái xác không hồn.
Giang Minh Ngọc, Lâm Mộng với Ngô Phong bị kết tội về tội phỉ bang xúc phạm đến người khác dẫn đến sự việc đau lòng.
Lâm Mộng với Ngô Phong bị kết án hai năm tù vì họ đã qua sinh nhật 18 tuổi, hơn nữa cách làm của họ được cho là tình tiết nghiêm trọng.
Nhưng Giang Minh Ngọc lại khác, gia đình cậu ta lợi dụng sơ hở trong luật pháp, tìm mọi cách giảm để tội xuống, cuối cùng, cậu ta chỉ bị kết án 8 tháng tù vì chưa đủ 18 tuổi, vẫn còn là trẻ vị thành niên.
Hôm đó tôi đứng ở trên sân thượng, cảm thấy cuộc sống này thật sự nhàm chán.
Đi cùng em trai chắc sẽ vui vẻ hơn chăng?
Ngay khi tôi bước lên phía trước vài bước, giọng nói của Khương Hòa vang lên từ phía sau:
“Cô can tâm sao?”
Tôi quay lại nhìn cô ấy.
Vẻ mặt Khương Hòa lạnh lùng:
“Cách trừng trị như vậy, cô hài lòng rồi sao?”
Tôi bật cười:
“Vậy nếu tôi không hài lòng thì sao?”
Khương Hòa nhếch môi:
“Hủy một người không nhất thiết phải dùng bạo lực, Giang Minh Ngọc là một người luôn đố kị với người khác, sớm muộn gì cậu ta cũng sẽ tự kéo mình xuống địa ngục, việc của chúng ta chỉ là vẽ sẵn đường cho ngựa chạy.”
Tôi thực sự không can tâm.
Vậy chờ thêm tám tháng nữa.
Tám tháng sau, ba mẹ của Giang Minh Ngọc đưa cậu ta ra khỏi thành phố để đến một vùng ven biển xa xôi.
Để thoát khỏi cái danh đã ngồi tù, cậu ta thay đổi thân phận, phẫu thuật thẩm mỹ.
Bắt đầu học lại cấp ba, hơn nữa, vừa vào trường học liền đứng đầu khối.
Tôi đã ngồi trong một quán café trước trường học của cậu ta không biết bao nhiêu lần.
Nhìn thấy cậu ta tan học với nụ cười trên môi, cô giáo còn vỗ vai cậu ta nói chuyện vui vẻ.
Cậu ta đang rất hạnh phúc a.
Đến một nơi mới, thay đổi diện mạo, cuối cùng lại trở thành tâm điểm của sự chú ý, có được tất cả những gì mà cậu ta mong muốn.
Nhưng tất cả những điều này…..cậu ta đã xin phép tôi chưa?
Một tháng sau, Lâm Quy đăng kí vào trường của cậu ta với tư cách bạn cùng lớp.
Trong kì thi tháng, cậu ấy đã vượt qua Giang Minh Ngọc và giành vị trí thứ nhất.
Giang Minh Ngọc ngơ luôn rồi.
Cậu ta bắt đầu học như điên, học bổ túc, nhưng mỗi lần thi đều bị Lâm Quy đè bẹp, chỉ có thể đứng thứ 2.
Giang Minh Ngọc muốn điên lên rồi, nhưng lần này đã khác, cậu ta có nhiều bạn bè.
Chỉ cần kích động những bạn học khác cô lập Lâm Quy, cậu ta không tin Lâm Quy có thể duy trì được kết quả tốt.
Một ngày nọ, vào buổi trưa, Giang Minh NGọc đặc biệt gọi café cho các bạn trong lớp, muốn nói vài lời xấu về Lâm Quy.
Nhưng cậu ta không ngờ rằng, những bạn học luôn nhiệt tình nói chuyện với mình lúc này lại nhìn cậu ta bằng ánh mắt kì lạ, tất cả đều cố tình né tránh cậu.
Cậu ta chặn một người bạn tốt của mình, hỏi:
“Tôi mang café cho cậu, sao lại không uống nữa?”
Cậu bạn chán ghét né tránh, cau mày:
“Cậu tự uống đi, tôi đi chơi bóng rổ với Lâm Quy.”
Giang Minh Ngọc chợt nhận ra, nhất định đã xảy ra chuyện gì đó.
Cậu ta kìm nén tức giận, hỏi:
“Sao vậy? Nghiêm túc như vậy, tôi đắc tội cậu chỗ nào?”
“Tôi luôn thắc mắc sao mỗi lần viết tên cậu đều viết nhầm như vậy, hóa ra đó không phải là tên thật của cậu, Giang Minh Ngọc mới là tên thật của cậu đúng không? Cậu đã hại người rồi ngồi tù sao?”
Đầu óc Giang Minh Ngọc choáng váng.
Gương mặt cậu ta tái nhợt, lùi về sau vài bước.
Không thể nào, chuyện này là không thể nào, cậu ta đã phẫu thuật thẩm mỹ, khác hẳn so trước đây, sao bọn họ lại biết được?
Rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu.
Giang Minh Ngọc không ngờ rằng, chính mình đã bị mọi người cô lập.
Bọn họ đều nhìn cậu ta một cách kì lạ.
Gọi cậu ta là kẻ gi*t người trước mặt cậu ta.
Chẳng ai muốn ngồi cùng bàn.
Ngay cả khi đến giờ ăn, ai cũng tránh xa cậu ta.
Có lần đến lớp, Giang Minh Ngọc phát hiện có ai đó đã dùng dao khắc chữ “kẻ gi*t người” lên bàn học.
Cậu ta chợt nghĩ đến hoàn cảnh của Trần Nham trước đây.
Khi Trần Nham bị cư dân mạng mắng nhiếc, trên bàn cậu lúc đó cũng toàn chữ ‘biến thái’, mọi người trong trường đều quay sang chỉ trích.
Hóa ra…
Cảm giác đó thật khó chịu…..
Trong lớp chỉ có Lâm Quy là không cười nhạo cậu ta, Giang Minh Ngọc nhìn mọi người vây quanh Lâm Quy, trong đầu đột nhiện nảy ra một ý tưởng.
Nếu cậu ta trở lại vị trí số một, liệu mọi người có còn ngưỡng mộ cậu ta như xưa nữa không?
Nhất định sẽ vậy đi.
Lâm Quy lắp đặt camera giám sát trong lớp học.
Tôi xem nó như một bộ phim hằng ngày.
Khương Hòa dành nửa ngày để phàn nàn tại sao Lâm Quy có ngoại hình tốt như vậy mà vẫn cố chấp để tóc mái với đeo gọng kính đen xấu xí đó.
Dáng vẻ lúc cô ấy nói chuyện trông giống hệt như nữ sinh trung học.
Tôi cười một tiếng:
“Chắc là không muốn tỏ ra quá cứng nhắc chăng?”
Khương Hòa sửng sốt, “Gì cơ?”
‘Lâm Quy thật sự rất đẹp trai khi hớt tóc mái lên và tháo kính ra, nhưng như vậy trông cậu ấy cực kì lạnh lùng. Tôi nghĩ cậu ấy giữ những nét xấu xí đó là vì không muốn dọa bọn họ.”
Khương Hòa ngắt lời:
“Ai sợ cậu ta cơ chứ.”
Cô ấy tiếp túc gõ bàn phím, tôi tò mò ngó qua nhìn:
“Cô đang viết gì vậy?”
“Tiểu thuyết, công việc phụ của tôi.”
Tôi xem qua tựa đề cuốn tiểu thuyết - "Hồ sơ của Thẩm phán".
Tôi đã từng nhìn thấy cuốn sách này trên kệ sách di động của em trai tôi.
Cảm giác này thật thần kì.
Giống như chúng tôi có liên hệ từ rất lâu rồi vậy.
“Em trai tôi vẫn luôn đọc sách của cô, tiếc là thằng bé không thể đọc được đoạn kết.”
Ngón tay của Khương Hòa dừng lại:
Ngẩng đầu nhìn tôi:
“Cô có để ý nếu tôi để tên cậu ấy trong truyện không? Tôi muốn cho cậu ấy một kết thúc có hậu. Cuối truyện, cậu bé được nhận vào một trường đại học tốt và cùng chị gái đi đến nhiều nơi, chụp lại thật nhiều bức ảnh để lưu giữ làm kỉ niệm.”
Mắt tôi ươn ướt:
“Cảm ơn.”
Sau khi Lâm Quy giành được vị trí thứ nhất trong kỳ thi cuối kì, Giang Minh Ngọc không thể ngồi yên.
Cậu ta cố tình ngồi đối diện với Lâm Quy khi ăn trưa, may mà Lâm Quy không từ chối cậu ta.
Giang Minh Ngọc do dự một chút rồi giả vờ thoải mái nói chuyện:
“Cậu có thích chơi game không? Ở nhà tôi có máy chơi game mới nhất. Cậu có muốn đến chơi không?"
Lâm Quy chỉ nhìn cậu ta cười nửa miệng.
Giang Minh Ngọc có chút bối rối.
Cuối cùng Lâm Quy lắc đầu nói:
“Mấy thứ đó không thú vị.”
“Vậy cậu thấy cái gì thú vị?”
“Quên đi, cậu không biết chơi.”
Lâm Quy nói một câu, xoay người rời đi, lại bị Giang Minh Ngọc đuổi theo:
"Kể cho tôi nghe đi, có lẽ tôi có thể chơi với cậu.”
Lâm Quy mỉm cười.
Cậu ấy đưa Giang Minh Ngọc đến một đường đua xe máy, điều khiển xe máy trên con đường núi quanh co, sau đó cậu ấy cởi bỏ mũ bảo hiểm ra, giả vờ đau khổ:
“Chơi một mình không vui tí nào cả, nếu có người chơi cùng thì ai muốn đi đọc chỗ sách nhàm chán kia cơ chứ?”
Giang Minh Ngọc tràn đầy hung phấn.
Cuối cùng cậu ta cũng tìm được thứ có thể dụ dỗ Lâm Quy ra khỏi chuyện học hành.
Chỉ cần Lâm Quy trầm mê trong đua xe, thành tích học tập của cậu ta chắc chắn sẽ bị sụt giảm.
Giang Minh Ngọc quay đầu nhìn chiếc xe máy, âm thầm hạ quyết tâm.
Nửa tháng sau.
Tin Giang Minh Ngọc lao xuống vách đá đã gây chấn động toàn trường.
Tôi nghe nói có người đã cứu sống cậu ta, nhưng cậu ta vẫn bị liệt nửa người và phải nằm trong viện suốt đời.
Lâm Quy lặng lẽ bỏ học.
“Cậu động tay động chân vào xe máy của cậu ta sao?”
Lâm Quy nhún vai:
“Còn cần tôi động vào sao?”
Khương Hòa ở bên cạnh giải thích:
“Cậu ta nôn nóng muốn học lái xe nhanh chóng, kĩ thuật còn chưa tốt mà luyện ở đoạn đường đó, không khác gì dâng mạng lên cả. Ngày hôm đó thời tiết xấu, tầm nhìn bị hạn chế. Việc cậu ta gặp tai nạn cũng chỉ là chuyện sớm muộn, nhưng không ngờ là sớm đến vậy.”
“Kết quả này cũng là do cậu ta tự chuốc lấy, cuối cùng cũng là tự mình gánh.”
"Dù có đau đến mấy, chịu không nổi thì vẫn phải nuốt xuống. Đây là quả báo."
Tôi đã xem tin tức trên điện thoại của mình.
Tôi không biết cảm xúc hiện tại của bản thân là như thế nào nữa.
Nghe nói trạng thái tinh thần của Lâm Mộng và Ngô Phong không được tốt lắm.
Em gái của Lâm Phong luôn khóc lóc không chịu gặp cậu ta.
Kết thúc rồi sao…?
Có vẻ như nó đã kết thúc thật rồi.
Vậy tôi nên làm gì bây giờ?
Đột nhiên một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau.
“Nè.”
Tôi quay người lại, Khương Hòa đưa tay về phía tôi:
“Trên đời này có rất nhiều người giống như em trai của cô, họ ch*t ở một góc tối không ai biết, trong khi những kẻ gi*t người nhởn nhơ dạo chơi hưởng thụ. Hai bọn tôi muốn đuổi lũ chuột đó về cái cống hôi hám của chúng.”
“Cô có muốn tham gia cùng chúng tôi không?”