Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 25
ĐOẠN 25
Ăn sáng xong tôi lấy điện thoại gọi cho anh Bảo xin nghỉ việc ở nhà hàng, mới đầu anh ấy không chịu đồng ý vì nghĩ rằng chuyện xảy ra ngày hôm qua mới làm tôi muốn nghỉ việc.
Thật ra hôm nay tâm trạng của tôi đã tốt hơn rồi, tôi cũng không muốn quá để tâm đến chuyện đã qua và đặc biệt những chuyện liên quan đến Huy, tôi không muốn nghĩ nhiều nữa vì sợ càng nghĩ đến sẽ càng đau lòng, tâm trạng sẽ càng tồi tệ hơn. Thế nên tôi quyết định sẽ cố gắng gạt bỏ đi hết những hình ảnh, những kỉ niệm cũ của chúng tôi để bắt đầu một cuộc sống mới.
Sau một hồi lâu nói chuyện, giải thích cho anh Bảo hiểu, cuối cùng anh ấy cũng chấp nhận cho tôi nghỉ nhưng có vẻ như cũng không đành lòng. Trước lúc kết thúc cuộc nói chuyện, anh ấy có bảo tôi nếu muốn quay lại nhà hàng làm việc anh ấy vẫn sẽ luôn sẵn sàng nhận tôi vào làm.
Hơn ba mươi phút sau, tôi có mặt ở bệnh viện, mẹ thấy tôi không đi làm mà đến đây liền hỏi tôi:
- Nay con không đi làm sao?
- Con không mẹ ạ, con gọi điện xin nghỉ luôn rồi.
- Sao thế, sao tự nhiên lại nghỉ việc?
- Con tìm được một công việc mới rồi mẹ, nhàn hơn là làm ở nhà hàng mà chắc là lương cũng sẽ cao hơn.
Tôi không nói cho mẹ biết chuyện mình có cửa hàng riêng mà nói dối rằng có một người bạn mở cửa hàng và muốn tôi về quản lý giúp họ. Mẹ biết tôi ít bạn nên nghi ngờ hỏi:
- Bạn con? Bạn nào thế?
- Một người bạn cũ mới liên lạc lại với nhau gần đây ạ, bạn ấy bận không có thời gian quản lý cửa hàng mới mở nên thuê con về làm ạ.
- Ừ, nếu con thấy công việc mới hợp với con hơn thì cứ làm con ạ, miễn là con thấy thoải mái vui vẻ là mẹ cũng mừng cho con.
- Vâng.
Chiều đó, vì mẹ đã khỏi sốt nên tôi làm thủ tục cho mẹ xuất viện về nhà. Khi My biết tin tôi nghỉ việc ở nhà hàng em ấy liền gọi đến cho tôi, vừa bắt My đã hỏi:
- Chị… sao chị lại nghỉ việc vậy? Em nghe anh Bảo nói anh Huy cùng bạn gái đến nhà hàng làm khó chị đúng không? Có phải vì vậy mà chị mới nghỉ việc không?
Tôi cười cười giải thích:
- Không phải, chị nghỉ việc vì chị tìm được công việc mới rồi.
- Em không tin, chắc chắn là tại anh Huy gây khó dễ với chị. Anh ấy càng ngày càng quá đáng cơ, em phải gặp anh ấy nói chuyện cho rõ mới được, dám bắt nạt chị của em.
Tôi sợ My sẽ đi hỏi tội Huy thật nên phải khuyên ngăn:
- Không phải tại anh Huy đâu, em đừng hiểu lầm anh ấy. Hôm đó chị làm bỏng tay bạn gái anh Huy nên anh ấy có hơi lớn tiếng với chị tí thôi. Việc chị nghỉ làm ở nhà hàng tuyệt đối không liên quan gì đến anh ấy đâu.
- Chị bênh anh ấy đấy à?
- Chị không bênh, chị chỉ không muốn em hiểu lầm anh ấy thôi.
- Em chẳng hiểu lầm gì cả. Em nghe anh Bảo kể hết rồi, em cũng xem camera trong phòng ăn ngày hôm đấy rồi. Anh Huy như vậy là rất quá đáng luôn ý.
- Chị thì không thấy có gì là quá đáng, là ai trong trường hợp của anh Huy cũng sẽ làm như vậy thôi, người yêu mình bị nhân viên nhà hàng làm đổ bát súp ra tay thì sao mà không tức giận cho được. Anh ấy như vậy cũng là vì bảo vệ người yêu, lo lắng cho cô ấy mà.
Giọng điệu của My như rất bất mãn, em ấy không nghe lọt tai lời tôi giải thích, My nói:
- Dù thế nào em cũng phải đòi lại công bằng cho chị. Em không thể để chị bị người ta bắt nạt như vậy được.
- My… chị không để bụng chuyện đó đâu, em đừng làm cho chị thêm khó xử khi gặp anh ấy nữa mà.
- Em đâu có làm chị khó xử. Chỉ không biết đâu, em xem xong video em bực mình lắm luôn, chỉ muốn lao vào đấm cho anh Huy một trận. Anh ấy đã cố tình làm lơ như không quen biết chị thì thôi đi, còn không nể tình cũ mà lớn tiếng với chị như vậy. Rồi cả con nhỏ người yêu của anh ấy nữa, chị đang bê bát súp tự dưng giơ tay ra làm cái quái gì không biết? Em nghĩ là nó cố tình chơi chị đấy.
Có lẽ My không thích Huy yêu người khác nên mới dành cho Liễu những lời lẽ không mấy thiện cảm như vậy. Nhưng tôi thấy Liễu cũng không có làm gì quá đáng với tôi mà, lúc tôi bị mắng cô ấy cũng có nói hộ tôi vài lời, với lại Liễu cũng không thể nào biết được quan hệ của tôi và Huy. Tôi tin Huy sẽ không bao giờ kể chuyện cũ của chúng tôi cho người yêu anh ấy nghe đâu, đơn giản là vì anh ấy không muốn nhắc đến tôi.
Tôi nói:
- Em nghĩ nhiều thế, người yêu anh Huy có biết chị đâu, mà cũng chẳng có lý do gì mà chơi chị cả.
- Chị đừng có chủ quan, nó là người yêu anh Huy nó lại chẳng đào bới tìm hiểu những chuyện trước kia anh Huy em mới thấy lạ đấy. Nó biết chị là người mà trước đây anh Huy yêu thì nó chả ghét, lý do thế đã quá hợp lý thuyết phục rồi. Nhìn mặt nó thì cũng hiền hiền đấy nhưng ai biết được tâm địa nó ra sao, bọn cáo già hồ ly hay đội nốt cừu non lắm, như vậy đàn ông con trai mới yêu chiều tin tưởng chứ.
- Haizz… em tài suy diễn thế, nghĩ thoáng một chút đi, cô gái mà anh Huy chọn chắc không phải dạng người như vậy đâu.
- Chị cứ bảo em suy diễn đi, đến lúc nó mà âm thầm hại chị rồi chị mới biết là em không nói sai nhé. Cái bọn giỏi đóng kịch thì sao dễ dàng để người khác phát hiện được, mà bọn đàn ông càng khó phát hiện hơn con gái tụi mình.
- Rồi rồi, chị thấy em có con mắt tinh tường nhìn thấu lòng người, được chưa nào?
Tôi nghe đầu dây bên kia có tiếng thở dài của My, em ấy hít sâu một hơi như kiềm chế sự phẫn nộ, mãi sau mới cất tiếng nói:
- Chị đấy, đừng có hiền quá, cũng đừng có khuất phục ai hay là chuyện gì, chị phải bùng lên mà đấu tranh chứ.
- Chị vẫn mạnh mẽ từng ngày đấy thôi, vẫn chăm sóc tốt cho mẹ và chị là được rồi, những chuyện khác chị không muốn để tâm đến đâu.
- Em chẳng khuyên nổi chị luôn, chỉ biết ủng hộ tinh thần cho chị thôi, chị làm gì em cũng sẽ ở phía sau giúp đỡ chị, ai mà bắt nạt chị em thay chị xử hết, kể cả là anh Huy em cũng không nhún nhường, nể nang gì đâu.
Nghe My nói vậy tôi khẽ bật cười. Tôi không có anh chị em nên từ ngày biết My tôi đã coi em ấy như em gái ruột của mình, em ấy cũng xem tôi như chị gái, cứ tưởng sẽ được làm chị dâu của em ấy vậy mà cuối cùng…
Tôi bảo:
- Cảm ơn em vì đã luôn bên chị nhé.
- Cảm ơn gì chứ, chị là chị gái của em mà, chị gái chịu thiệt thòi thì em gái phải giúp đỡ chứ ạ.
- Ừ, em là em gái của chị.
- Hì hì… À mà chị bảo chị tìm được công việc mới, vậy chị làm gì thế?
- Chị đi bán quần áo, mĩ phẩm nhưng sang tuần mới bắt đầu làm cơ.
- Chị bán ở đâu ạ?
Đến giờ tôi còn không biết cửa hàng được mở ở đâu thì biết trả lời My làm sao chứ, thế nên tôi bảo:
- Sang tuần chị đi làm rồi chị cho em địa chỉ cụ thể nhé.
- Vâng. Lúc nào rảnh em sẽ qua mua ủng hộ chị, gọi cả bạn bè em qua mua ủng hộ luôn cho chị có thêm doanh số, chủ shop sẽ trả lương cho chị cao hơn nè.
- Ok em nhé.
- --
Cuối tuần, anh Vinh gọi điện đến nói với tôi cửa hàng đã hoàn tất được hơn 90%, các mặt hàng, sản phẩm đều đã được sắp xếp trang trí đâu ra đó, bảo tôi ngày mai mười giờ sáng đến cửa hàng để khai trương và nếu cần thay đổi, thêm bớt thứ gì thì nói lại với anh ấy.
Sáng hôm sau, tôi bắt Grap đến địa chỉ anh Vinh đã nói trước đó, chỉ cách chỗ trọ của hai mẹ con tôi có hơn 3km. Cửa hàng “cậu chủ” chuẩn bị cho tôi không những ở ngay mặt đường lớn có vị trí thuận lợi cho kinh doanh mà cửa hàng còn rộng và đẹp vô cùng.
Tôi đến đây lúc 9h30’ nhưng thấy cửa hàng đã có rất nhiều người ở đây, bước vào bên trong thì thấy có hai nhân viên nữ đang nở nụ cười thân thiện tư vấn khách hàng. Nếu không phải tôi dụi mắt hai lần xem lại địa chỉ và tên shop tôi còn tưởng là mình đã đến nhầm nữa cơ.
Một nhân viên nữ nhìn thấy tôi liền tiến lại hỏi:
- Em chào chị, chị tên Thư đúng không ạ?
Tôi gượng gạo gật đầu, nhân viên nói tiếp:
- Em được anh Vinh thuê đến để phụ chị bán hàng ạ, anh ấy sợ cửa hàng đông khách một mình chị không bán kịp nên thuê em ạ.
- À… Anh Vinh vừa rồi có đến đây không bạn?
- Tám giờ sáng nay anh ấy có đưa em với một bạn nữa đến đây, dặn dò một lúc rồi anh ấy cũng đi luôn rồi ạ.
Như bạn nữ này nói vậy là cửa hàng mở từ 8h sáng mà chẳng hiểu anh Vinh lại nói tôi 10h đến khai trương, kiểu này là cố tình để tôi đi làm muộn chứ khai trương hay không cũng chẳng liên quan.
Tôi hỏi:
- Anh Vinh có dặn gì với tôi không?
- Anh ấy bảo chị xem cần nhập thêm sản phẩm hay mẫu mã gì thì note lại cho anh ấy ạ, với cả bảo chị nếu làm việc thấy mệt thì cứ về nghỉ sớm, cửa hàng có hai đứa bọn em là được rồi ạ.
- Ừ, tôi biết rồi.
- Vâng, vậy em xin phép tiếp tục tư vấn cho khách hàng ạ.
- Ừ.
Tôi cứ nghĩ ngày đầu mình khai trương cửa hàng sẽ chẳng có mấy người đến mua, nhưng không ngờ khách đến mỗi lúc một đông hơn, tôi và hai nhân nữa vừa tư vấn vừa thanh toán cho khách hàng mà mệt muốn nhử cả người, không ngơi tay ngơi chân lúc nào, nhưng được nhiều người ủng hộ nên tôi vẫn thấy vui nhiều hơn là mệt.
Khi vãn vãn khách hàng tôi mới có thời gian đi một vòng kiểm tra, thấy mọi thứ anh Vinh chuẩn bị cho tôi đều không có gì phải chê, các mẫu quần áo hay mĩ phẩm, phụ kiện đều là những mặt hàng đang hot của thị trường hiện tại, mà giá cả so với các cửa hàng khác không chênh nhau là mấy. Tôi thấy chất lượng của sản phẩm cũng thuộc loại tốt mà quần áo thì lại rẻ vô cùng, có lẽ là vì không mất tiền mặt bằng nên giá bán ra không quá cao so với giá nhập.
Đang ngồi xem lại số lượng hàng bán ra ngày hôm nay thì điện thoại tôi đổ chuông, liếc nhìn đến số hiển thị trên màn hình, tôi khẽ cong miệng lên, giọng điệu vui vẻ muốn khoe thành tích.
Tôi nhấn máy trả lời:
- Alo ạ.
- Ừ… sao rồi cô gái, ngày đầu khai trương thấy thế nào?
- Bán được nhiều hàng lắm luôn ạ, hơn 100 đơn mà.
- Cũng được quá nhỉ, chẳng mấy chốc mà tháng kiếm được trăm triệu đấy chứ.
- Anh cứ nói đùa, em chỉ mong tháng được 20 – 30 triệu là thấy vui rồi, em không dám mơ đến trăm triệu đâu.
- Sao lại không? Em phải có niềm tin là mình sẽ đạt được con số đó chứ.
- Em sẽ cố gắng để đạt được nhưng chắc cũng phải mất một thời gian dài đó, vì cửa hàng mới mở, nhiều người chưa biết đến rồi mình cũng không có lượng khách hàng quen thì khó mà kiếm được một trăm triệu một tháng lắm.
Đầu dây bên kia anh Vinh cười một tiếng rồi nói:
- Anh có lập cho em một Page của shop và chạy quảng cáo giúp em rồi, kiểu gì cũng có nhiều người đến mua thôi. Sản phẩm của mình tốt, giá ok lại có thêm nhiều ưu đãi thì khách hàng tội gì mà không đến.
Không nghĩ là anh Vinh còn chu đáo đến mức lập Page và chạy quảng cáo luôn cho tôi đâu, thế nên khi nghe anh Vinh nói tôi hơi ngạc nhiên hỏi lại:
- Anh chạy quảng cáo cho em luôn á?
- Ừ… Làm ăn kinh doanh thì phải đầu tư chứ. Em chỉ việc bán hàng và thu tiền thôi, còn chiến lược maketing như nào cứ để anh lo.
- Sao anh tốt với em vậy?
- Anh tốt với em bình thường mà, người tốt với em nhất vẫn là cậu chủ đó.
Công nhận, nếu không phải chủ ý của anh ta thì sao anh Vinh lại giúp đỡ tôi hết mình như vậy được. Sự ưu ái này của anh ta dành cho tôi thật là đã khiến cho cuộc sống của tôi tốt hơn thời gian qua rất nhiều, và tôi cũng có linh cảm chỉ cần mình làm tốt hợp đồng với anh ta thì sẽ không phải chịu thiệt thòi gì đâu.
Tôi bảo:
- Vâng, em chẳng biết phải làm gì để đền đáp lòng tốt của cậu chủ anh nữa.
- Thiếu gì cách đâu, chỉ cần em có lòng.
Tôi có lòng muốn cảm ơn lắm chứ nhưng tôi chẳng nghĩ ra được cách nào để làm anh ta vui nữa. Anh ta giàu có như vậy thì cái gì mà chẳng có, tôi lại không thể nhìn thấy anh ta, không được nói chuyện nên ngoài việc ở trên giường làm anh ta thỏa mãn ra thì tôi không nghĩ được cách gì luôn.
Tôi bảo:
- Anh có thể gợi ý cho em biết em nên làm gì cho cậu chủ vui được không?
- Ờ… để anh nghĩ thử xem nào…
Bởi vì nói chuyện qua điện thoại nên tôi không biết anh Vinh có đang suy nghĩ thật hay không, hay là đang tủm tỉm cười bày mưu gì đó. Mãi mấy giây sau anh Vinh mới kêu lên một tiếng, anh ấy bảo:
- À… anh có một cách, đảm bảo cậu chủ sẽ rất hài lòng.
- Cách gì vậy ạ?
- Anh được biết trước đây hai mẹ con em có bán bánh tráng trộn đúng không? Làm ngon nên đông khách lắm hả?
- Vâng, cũng bình thường ạ, còn có ngon hay không là do khẩu vị của mỗi người cảm nhận thôi ạ.
- Ừ, nhưng anh chắc là ngon rồi.
- Vâng, nhưng sao tự dưng anh lại hỏi chuyện đó vậy ạ?
- Em làm bánh tráng trộn cho cậu chủ đi, nấu cho cậu ấy một bữa cơm nữa, anh chắc chắn là cậu chủ sẽ thích lắm đó.
Ăn sáng xong tôi lấy điện thoại gọi cho anh Bảo xin nghỉ việc ở nhà hàng, mới đầu anh ấy không chịu đồng ý vì nghĩ rằng chuyện xảy ra ngày hôm qua mới làm tôi muốn nghỉ việc.
Thật ra hôm nay tâm trạng của tôi đã tốt hơn rồi, tôi cũng không muốn quá để tâm đến chuyện đã qua và đặc biệt những chuyện liên quan đến Huy, tôi không muốn nghĩ nhiều nữa vì sợ càng nghĩ đến sẽ càng đau lòng, tâm trạng sẽ càng tồi tệ hơn. Thế nên tôi quyết định sẽ cố gắng gạt bỏ đi hết những hình ảnh, những kỉ niệm cũ của chúng tôi để bắt đầu một cuộc sống mới.
Sau một hồi lâu nói chuyện, giải thích cho anh Bảo hiểu, cuối cùng anh ấy cũng chấp nhận cho tôi nghỉ nhưng có vẻ như cũng không đành lòng. Trước lúc kết thúc cuộc nói chuyện, anh ấy có bảo tôi nếu muốn quay lại nhà hàng làm việc anh ấy vẫn sẽ luôn sẵn sàng nhận tôi vào làm.
Hơn ba mươi phút sau, tôi có mặt ở bệnh viện, mẹ thấy tôi không đi làm mà đến đây liền hỏi tôi:
- Nay con không đi làm sao?
- Con không mẹ ạ, con gọi điện xin nghỉ luôn rồi.
- Sao thế, sao tự nhiên lại nghỉ việc?
- Con tìm được một công việc mới rồi mẹ, nhàn hơn là làm ở nhà hàng mà chắc là lương cũng sẽ cao hơn.
Tôi không nói cho mẹ biết chuyện mình có cửa hàng riêng mà nói dối rằng có một người bạn mở cửa hàng và muốn tôi về quản lý giúp họ. Mẹ biết tôi ít bạn nên nghi ngờ hỏi:
- Bạn con? Bạn nào thế?
- Một người bạn cũ mới liên lạc lại với nhau gần đây ạ, bạn ấy bận không có thời gian quản lý cửa hàng mới mở nên thuê con về làm ạ.
- Ừ, nếu con thấy công việc mới hợp với con hơn thì cứ làm con ạ, miễn là con thấy thoải mái vui vẻ là mẹ cũng mừng cho con.
- Vâng.
Chiều đó, vì mẹ đã khỏi sốt nên tôi làm thủ tục cho mẹ xuất viện về nhà. Khi My biết tin tôi nghỉ việc ở nhà hàng em ấy liền gọi đến cho tôi, vừa bắt My đã hỏi:
- Chị… sao chị lại nghỉ việc vậy? Em nghe anh Bảo nói anh Huy cùng bạn gái đến nhà hàng làm khó chị đúng không? Có phải vì vậy mà chị mới nghỉ việc không?
Tôi cười cười giải thích:
- Không phải, chị nghỉ việc vì chị tìm được công việc mới rồi.
- Em không tin, chắc chắn là tại anh Huy gây khó dễ với chị. Anh ấy càng ngày càng quá đáng cơ, em phải gặp anh ấy nói chuyện cho rõ mới được, dám bắt nạt chị của em.
Tôi sợ My sẽ đi hỏi tội Huy thật nên phải khuyên ngăn:
- Không phải tại anh Huy đâu, em đừng hiểu lầm anh ấy. Hôm đó chị làm bỏng tay bạn gái anh Huy nên anh ấy có hơi lớn tiếng với chị tí thôi. Việc chị nghỉ làm ở nhà hàng tuyệt đối không liên quan gì đến anh ấy đâu.
- Chị bênh anh ấy đấy à?
- Chị không bênh, chị chỉ không muốn em hiểu lầm anh ấy thôi.
- Em chẳng hiểu lầm gì cả. Em nghe anh Bảo kể hết rồi, em cũng xem camera trong phòng ăn ngày hôm đấy rồi. Anh Huy như vậy là rất quá đáng luôn ý.
- Chị thì không thấy có gì là quá đáng, là ai trong trường hợp của anh Huy cũng sẽ làm như vậy thôi, người yêu mình bị nhân viên nhà hàng làm đổ bát súp ra tay thì sao mà không tức giận cho được. Anh ấy như vậy cũng là vì bảo vệ người yêu, lo lắng cho cô ấy mà.
Giọng điệu của My như rất bất mãn, em ấy không nghe lọt tai lời tôi giải thích, My nói:
- Dù thế nào em cũng phải đòi lại công bằng cho chị. Em không thể để chị bị người ta bắt nạt như vậy được.
- My… chị không để bụng chuyện đó đâu, em đừng làm cho chị thêm khó xử khi gặp anh ấy nữa mà.
- Em đâu có làm chị khó xử. Chỉ không biết đâu, em xem xong video em bực mình lắm luôn, chỉ muốn lao vào đấm cho anh Huy một trận. Anh ấy đã cố tình làm lơ như không quen biết chị thì thôi đi, còn không nể tình cũ mà lớn tiếng với chị như vậy. Rồi cả con nhỏ người yêu của anh ấy nữa, chị đang bê bát súp tự dưng giơ tay ra làm cái quái gì không biết? Em nghĩ là nó cố tình chơi chị đấy.
Có lẽ My không thích Huy yêu người khác nên mới dành cho Liễu những lời lẽ không mấy thiện cảm như vậy. Nhưng tôi thấy Liễu cũng không có làm gì quá đáng với tôi mà, lúc tôi bị mắng cô ấy cũng có nói hộ tôi vài lời, với lại Liễu cũng không thể nào biết được quan hệ của tôi và Huy. Tôi tin Huy sẽ không bao giờ kể chuyện cũ của chúng tôi cho người yêu anh ấy nghe đâu, đơn giản là vì anh ấy không muốn nhắc đến tôi.
Tôi nói:
- Em nghĩ nhiều thế, người yêu anh Huy có biết chị đâu, mà cũng chẳng có lý do gì mà chơi chị cả.
- Chị đừng có chủ quan, nó là người yêu anh Huy nó lại chẳng đào bới tìm hiểu những chuyện trước kia anh Huy em mới thấy lạ đấy. Nó biết chị là người mà trước đây anh Huy yêu thì nó chả ghét, lý do thế đã quá hợp lý thuyết phục rồi. Nhìn mặt nó thì cũng hiền hiền đấy nhưng ai biết được tâm địa nó ra sao, bọn cáo già hồ ly hay đội nốt cừu non lắm, như vậy đàn ông con trai mới yêu chiều tin tưởng chứ.
- Haizz… em tài suy diễn thế, nghĩ thoáng một chút đi, cô gái mà anh Huy chọn chắc không phải dạng người như vậy đâu.
- Chị cứ bảo em suy diễn đi, đến lúc nó mà âm thầm hại chị rồi chị mới biết là em không nói sai nhé. Cái bọn giỏi đóng kịch thì sao dễ dàng để người khác phát hiện được, mà bọn đàn ông càng khó phát hiện hơn con gái tụi mình.
- Rồi rồi, chị thấy em có con mắt tinh tường nhìn thấu lòng người, được chưa nào?
Tôi nghe đầu dây bên kia có tiếng thở dài của My, em ấy hít sâu một hơi như kiềm chế sự phẫn nộ, mãi sau mới cất tiếng nói:
- Chị đấy, đừng có hiền quá, cũng đừng có khuất phục ai hay là chuyện gì, chị phải bùng lên mà đấu tranh chứ.
- Chị vẫn mạnh mẽ từng ngày đấy thôi, vẫn chăm sóc tốt cho mẹ và chị là được rồi, những chuyện khác chị không muốn để tâm đến đâu.
- Em chẳng khuyên nổi chị luôn, chỉ biết ủng hộ tinh thần cho chị thôi, chị làm gì em cũng sẽ ở phía sau giúp đỡ chị, ai mà bắt nạt chị em thay chị xử hết, kể cả là anh Huy em cũng không nhún nhường, nể nang gì đâu.
Nghe My nói vậy tôi khẽ bật cười. Tôi không có anh chị em nên từ ngày biết My tôi đã coi em ấy như em gái ruột của mình, em ấy cũng xem tôi như chị gái, cứ tưởng sẽ được làm chị dâu của em ấy vậy mà cuối cùng…
Tôi bảo:
- Cảm ơn em vì đã luôn bên chị nhé.
- Cảm ơn gì chứ, chị là chị gái của em mà, chị gái chịu thiệt thòi thì em gái phải giúp đỡ chứ ạ.
- Ừ, em là em gái của chị.
- Hì hì… À mà chị bảo chị tìm được công việc mới, vậy chị làm gì thế?
- Chị đi bán quần áo, mĩ phẩm nhưng sang tuần mới bắt đầu làm cơ.
- Chị bán ở đâu ạ?
Đến giờ tôi còn không biết cửa hàng được mở ở đâu thì biết trả lời My làm sao chứ, thế nên tôi bảo:
- Sang tuần chị đi làm rồi chị cho em địa chỉ cụ thể nhé.
- Vâng. Lúc nào rảnh em sẽ qua mua ủng hộ chị, gọi cả bạn bè em qua mua ủng hộ luôn cho chị có thêm doanh số, chủ shop sẽ trả lương cho chị cao hơn nè.
- Ok em nhé.
- --
Cuối tuần, anh Vinh gọi điện đến nói với tôi cửa hàng đã hoàn tất được hơn 90%, các mặt hàng, sản phẩm đều đã được sắp xếp trang trí đâu ra đó, bảo tôi ngày mai mười giờ sáng đến cửa hàng để khai trương và nếu cần thay đổi, thêm bớt thứ gì thì nói lại với anh ấy.
Sáng hôm sau, tôi bắt Grap đến địa chỉ anh Vinh đã nói trước đó, chỉ cách chỗ trọ của hai mẹ con tôi có hơn 3km. Cửa hàng “cậu chủ” chuẩn bị cho tôi không những ở ngay mặt đường lớn có vị trí thuận lợi cho kinh doanh mà cửa hàng còn rộng và đẹp vô cùng.
Tôi đến đây lúc 9h30’ nhưng thấy cửa hàng đã có rất nhiều người ở đây, bước vào bên trong thì thấy có hai nhân viên nữ đang nở nụ cười thân thiện tư vấn khách hàng. Nếu không phải tôi dụi mắt hai lần xem lại địa chỉ và tên shop tôi còn tưởng là mình đã đến nhầm nữa cơ.
Một nhân viên nữ nhìn thấy tôi liền tiến lại hỏi:
- Em chào chị, chị tên Thư đúng không ạ?
Tôi gượng gạo gật đầu, nhân viên nói tiếp:
- Em được anh Vinh thuê đến để phụ chị bán hàng ạ, anh ấy sợ cửa hàng đông khách một mình chị không bán kịp nên thuê em ạ.
- À… Anh Vinh vừa rồi có đến đây không bạn?
- Tám giờ sáng nay anh ấy có đưa em với một bạn nữa đến đây, dặn dò một lúc rồi anh ấy cũng đi luôn rồi ạ.
Như bạn nữ này nói vậy là cửa hàng mở từ 8h sáng mà chẳng hiểu anh Vinh lại nói tôi 10h đến khai trương, kiểu này là cố tình để tôi đi làm muộn chứ khai trương hay không cũng chẳng liên quan.
Tôi hỏi:
- Anh Vinh có dặn gì với tôi không?
- Anh ấy bảo chị xem cần nhập thêm sản phẩm hay mẫu mã gì thì note lại cho anh ấy ạ, với cả bảo chị nếu làm việc thấy mệt thì cứ về nghỉ sớm, cửa hàng có hai đứa bọn em là được rồi ạ.
- Ừ, tôi biết rồi.
- Vâng, vậy em xin phép tiếp tục tư vấn cho khách hàng ạ.
- Ừ.
Tôi cứ nghĩ ngày đầu mình khai trương cửa hàng sẽ chẳng có mấy người đến mua, nhưng không ngờ khách đến mỗi lúc một đông hơn, tôi và hai nhân nữa vừa tư vấn vừa thanh toán cho khách hàng mà mệt muốn nhử cả người, không ngơi tay ngơi chân lúc nào, nhưng được nhiều người ủng hộ nên tôi vẫn thấy vui nhiều hơn là mệt.
Khi vãn vãn khách hàng tôi mới có thời gian đi một vòng kiểm tra, thấy mọi thứ anh Vinh chuẩn bị cho tôi đều không có gì phải chê, các mẫu quần áo hay mĩ phẩm, phụ kiện đều là những mặt hàng đang hot của thị trường hiện tại, mà giá cả so với các cửa hàng khác không chênh nhau là mấy. Tôi thấy chất lượng của sản phẩm cũng thuộc loại tốt mà quần áo thì lại rẻ vô cùng, có lẽ là vì không mất tiền mặt bằng nên giá bán ra không quá cao so với giá nhập.
Đang ngồi xem lại số lượng hàng bán ra ngày hôm nay thì điện thoại tôi đổ chuông, liếc nhìn đến số hiển thị trên màn hình, tôi khẽ cong miệng lên, giọng điệu vui vẻ muốn khoe thành tích.
Tôi nhấn máy trả lời:
- Alo ạ.
- Ừ… sao rồi cô gái, ngày đầu khai trương thấy thế nào?
- Bán được nhiều hàng lắm luôn ạ, hơn 100 đơn mà.
- Cũng được quá nhỉ, chẳng mấy chốc mà tháng kiếm được trăm triệu đấy chứ.
- Anh cứ nói đùa, em chỉ mong tháng được 20 – 30 triệu là thấy vui rồi, em không dám mơ đến trăm triệu đâu.
- Sao lại không? Em phải có niềm tin là mình sẽ đạt được con số đó chứ.
- Em sẽ cố gắng để đạt được nhưng chắc cũng phải mất một thời gian dài đó, vì cửa hàng mới mở, nhiều người chưa biết đến rồi mình cũng không có lượng khách hàng quen thì khó mà kiếm được một trăm triệu một tháng lắm.
Đầu dây bên kia anh Vinh cười một tiếng rồi nói:
- Anh có lập cho em một Page của shop và chạy quảng cáo giúp em rồi, kiểu gì cũng có nhiều người đến mua thôi. Sản phẩm của mình tốt, giá ok lại có thêm nhiều ưu đãi thì khách hàng tội gì mà không đến.
Không nghĩ là anh Vinh còn chu đáo đến mức lập Page và chạy quảng cáo luôn cho tôi đâu, thế nên khi nghe anh Vinh nói tôi hơi ngạc nhiên hỏi lại:
- Anh chạy quảng cáo cho em luôn á?
- Ừ… Làm ăn kinh doanh thì phải đầu tư chứ. Em chỉ việc bán hàng và thu tiền thôi, còn chiến lược maketing như nào cứ để anh lo.
- Sao anh tốt với em vậy?
- Anh tốt với em bình thường mà, người tốt với em nhất vẫn là cậu chủ đó.
Công nhận, nếu không phải chủ ý của anh ta thì sao anh Vinh lại giúp đỡ tôi hết mình như vậy được. Sự ưu ái này của anh ta dành cho tôi thật là đã khiến cho cuộc sống của tôi tốt hơn thời gian qua rất nhiều, và tôi cũng có linh cảm chỉ cần mình làm tốt hợp đồng với anh ta thì sẽ không phải chịu thiệt thòi gì đâu.
Tôi bảo:
- Vâng, em chẳng biết phải làm gì để đền đáp lòng tốt của cậu chủ anh nữa.
- Thiếu gì cách đâu, chỉ cần em có lòng.
Tôi có lòng muốn cảm ơn lắm chứ nhưng tôi chẳng nghĩ ra được cách nào để làm anh ta vui nữa. Anh ta giàu có như vậy thì cái gì mà chẳng có, tôi lại không thể nhìn thấy anh ta, không được nói chuyện nên ngoài việc ở trên giường làm anh ta thỏa mãn ra thì tôi không nghĩ được cách gì luôn.
Tôi bảo:
- Anh có thể gợi ý cho em biết em nên làm gì cho cậu chủ vui được không?
- Ờ… để anh nghĩ thử xem nào…
Bởi vì nói chuyện qua điện thoại nên tôi không biết anh Vinh có đang suy nghĩ thật hay không, hay là đang tủm tỉm cười bày mưu gì đó. Mãi mấy giây sau anh Vinh mới kêu lên một tiếng, anh ấy bảo:
- À… anh có một cách, đảm bảo cậu chủ sẽ rất hài lòng.
- Cách gì vậy ạ?
- Anh được biết trước đây hai mẹ con em có bán bánh tráng trộn đúng không? Làm ngon nên đông khách lắm hả?
- Vâng, cũng bình thường ạ, còn có ngon hay không là do khẩu vị của mỗi người cảm nhận thôi ạ.
- Ừ, nhưng anh chắc là ngon rồi.
- Vâng, nhưng sao tự dưng anh lại hỏi chuyện đó vậy ạ?
- Em làm bánh tráng trộn cho cậu chủ đi, nấu cho cậu ấy một bữa cơm nữa, anh chắc chắn là cậu chủ sẽ thích lắm đó.