• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full NGƯỜI CŨ EM CÒN YÊU (3 Viewers)

  • Chương 23

ĐOẠN 23



Tôi đã suy nghĩ rất nhiều mới đưa ra quyết định muốn rời khỏi Hà Nội. Tôi muốn sau khi mẹ chữa khỏi bệnh, đợi đến khi trả hết nợ, hợp đồng với người đàn ông kia kết thúc tôi sẽ cùng mẹ rời khỏi nơi này. Tôi muốn một cuộc sống mới ở một thành phố mới, nơi mà không có ai quen biết hai mẹ con tôi, nơi mà không ai biết tôi là một đứa xui xẻo, nơi mà không làm tôi nghĩ đến Đạt, nơi mà tôi sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt Huy, sẽ không để anh phải bực bội khó chịu mỗi lần nhìn thấy tôi.



Đi đâu cũng được, chỉ cần không còn ở Hà Nội này nữa.



Tôi biết điều đó sẽ rất khó để xảy ra vì thành phố này là quê hương của mẹ con tôi, ở đây có mộ của bố và ông bà ngoại, có ngôi nhà mà chúng tôi đang ngày ngày muốn có lại nó, nên việc có thể rời đi khỏi đây hay không là phụ thuộc vào quyết định của mẹ.



Mẹ nghe tôi nói như vậy, liền buông tôi ra, nhìn tôi hỏi:



- Sao đang yên đang lành con lại muốn rời khỏi Hà Nội. Có phải có chuyện gì xảy ra với con không?



- Không có chuyện gì đâu mẹ, con chỉ muốn thay đổi môi trường sống và làm việc thôi. Biết không chừng cuộc sống của chúng ta sẽ tốt hơn, con sẽ có một công việc ổn định hơn.



- Con muốn đi đâu?



- Vào miền Nam ạ.



Mẹ chợt im lặng, quan sát tôi rất lâu, lúc sau định cất tiếng nói gì đó thì ánh mắt mẹ vô tình nhìn thấy bàn tay tôi bị đỏ. Mẹ nắm tay tôi lo lắng hỏi:



- Thư… tay con bị làm sao đây?.



Tôi rút tay về, cố nặn ra một nụ cười như không có chuyện gì, tôi bảo:



- Con không sao, bưng đồ ăn không cẩn thận làm đổ ra tay thôi ạ.



- Có phải ở nhà hàng xảy ra chuyện gì với con không?



- Không có, mọi người trong nhà hàng đối với con rất tốt. Chủ nhà hàng cũng là bạn của My mà nên không ai làm khó dễ gì con đâu mẹ.



- Mẹ thấy hôm nay con có tâm sự, con có chuyện gì hãy nói cho mẹ biết, đừng giữ trong ở trong lòng, như vậy sẽ làm con thêm khó chịu hơn đấy.



- Con không có chuyện gì đâu.



Mẹ kéo tôi ôm lại vào lòng, mẹ nói:



- Mẹ biết con có tâm sự chỉ là không muốn nói cho mẹ biết vì sợ mẹ lo lắng cho con, đúng không?



- Không ạ.



- Con đừng nói dối mẹ, mẹ là mẹ của con, con nghĩ gì mẹ đều dễ dàng nhìn ra. Nếu con chưa sẵn sàng nói cho mẹ biết thì mẹ cũng không ép con phải nói nữa đâu.



- …



- Mẹ không biết đã xảy ra chuyện gì mà lại khiến con muốn rời khỏi Hà Nội, nhưng mẹ chỉ muốn nói với con thế này, trốn tránh không phải là cách giải quyết hay. Con có chắc khi mình đến thành phố khác thì lòng con sẽ thấy nhẹ nhõm hơn không, sẽ không vướng bận gì nữa không, hay là sẽ càng thêm vương vấn khó chịu?



Tôi không biết nếu mình rời khỏi Hà Nội liệu rằng có thể quên đi mọi chuyện để bắt đầu một cuộc sống mới không nữa. Nhưng ít nhất là tôi sẽ không làm người ta khó chịu khi gặp lại tôi, chỉ đơn giản là vì muốn trốn tránh quá khứ, trốn tránh một người mà mới muốn rời đi.



- Mọi chuyện đều có cách giải quyết của riêng nó, mà mẹ nghĩ cách tốt nhất vẫn là phải trực tiếp đối mặt. Đối mặt để lòng mình thấy thanh thản, mọi chuyện xong là xong không cần phải đau đầu khi vô tình nghĩ lại nó nữa.



- Vâng.



- Dù có chuyện gì, khó khăn ra sao mẹ cũng sẽ ở bên cạnh con cùng con đối mặt. Con gái mẹ phải mạnh mẽ kiên cường lên, được không?



- Vâng, con chỉ cần có mẹ bên cạnh là đủ rồi. Con cùng mẹ cố gắng, mẹ nhé!



- Ừ.



Mặc dù nhận được lời khuyên của mẹ nhưng lòng tôi vẫn chẳng dễ chịu đi chút nào, trong lòng cứ như có tảng đá đè nặng không cách nào loại bỏ đi được. Tôi hiểu mẹ không muốn rời khỏi Hà Nội nên cũng không muốn đề cập nhiều đến việc chuyển đi, chỉ mong ngày tháng sau này tôi và Huy ít đụng mặt nhau mới là điều tốt nhất cho cả hai. Tôi không khó xử, mà anh cũng sẽ không thấy ngứa mắt.



Tôi ở trong lòng mẹ một lúc, sau đó xuống căn tin mua đồ ăn tối cho hai mẹ con. Khi vừa cùng mẹ ăn xong thì Vinh gọi đến cho tôi, tôi biết chắc là người đàn ông kia lại muốn tôi đến phục vụ cho anh ta, mà tâm trạng của tôi bây giờ đang rất tệ, tôi không muốn đi nên định bụng sẽ không nghe máy. Nhưng nhớ Vinh từng nói, không đến thì cũng phải đưa ra lý do hợp lý, thế nên tôi ra ngoài hành lang, nhấn máy trả lời:



- Alo.



- Cậu chủ muốn gặp em, em chuẩn bị đi mười phút nữa anh qua đón em.



- Hôm nay em không khỏe, anh bảo với anh ta cho em xin nghỉ được không?



- Cậu chủ nói, hôm nay em có ốm nằm liệt giường thì anh cũng phải đưa em đến biệt thự. Em chịu khó một tí được không?



- Em đang ở viện với mẹ, em không muốn đến đâu. Anh bảo lại với anh ta giúp em với ạ.



Anh Vinh nghe vậy thì có hơi lưỡng lự, anh ấy bảo tôi:



- Em giữ máy đi, đợi anh hỏi cậu chủ.



- Vâng.



Cứ nghĩ với lý do tôi đưa ra, người đàn ông bí mật kia sẽ đồng ý cho tôi nghỉ, nhưng không, anh ta vẫn nhất quyết muốn tôi đến cho bằng được.



Anh Vinh nói:



- Cậu chủ không đồng ý, em chịu khó đến đi. Ở bệnh viện cũng đã có người chăm sóc cho mẹ em rồi mà.



- Nếu em không đến thì sao?



- Vậy thì cứ theo hợp đồng đã quy định trước đó.



Tôi biết ngay mà, lúc nào bọn họ cũng chỉ biết lấy hợp đồng ra dọa tôi. Không hiểu người đàn ông kia có tình người không nữa, đến ngay cả khi tôi nói tôi ở viện chăm sóc mẹ mà anh ta cũng không tha cho tôi.



Anh ta chỉ biết đến bản thân anh ta có được thỏa mãn hay không chứ để ý gì đến đứa được bao nuôi như tôi. Cho dù hôm nay tôi có đưa ra lý do gì, thì anh ta cũng sẽ không cho tôi nghỉ đâu mà, vậy nên tôi đành miễn cưỡng chấp thuận:



- Được, em sẽ đến.



- Ừ, vậy em ở bệnh viện đợi anh đi, anh chạy xe qua bệnh viện đón em.



- Vâng.



Mười năm phút sau, anh Vinh đến bệnh viện đón tôi. May sao lúc tôi ra về mẹ không hỏi gì mà chỉ bảo hôm nay tôi mệt rồi, nên về sớm nghỉ ngơi mai còn phải đi làm.



Đến biệt thự, tôi uể oải muốn đi lên trên lầu chuẩn bị trước thì anh Vinh lên tiếng nhắc nhở tôi:



- Mặt mày em tươi tắn lên xem nào, đừng có ủ rũ như thế chứ, muốn làm cậu chủ mất hứng sao?



Ngay từ đầu chẳng phải đã nói hôm nay tôi rất mệt, không có tâm trạng phục vụ anh ta, muốn xin nghỉ nhưng do bọn họ không cho đấy thôi. Bây giờ chẳng lẽ đến ngay cả biểu cảm của tôi mấy người họ cũng muốn quản luôn hay sao, nếu không muốn nhìn sắc mặt ủ rũ của tôi thì để cho tôi về luôn đi.



Nghĩ thì nghĩ vậy thôi nhưng tôi không dám nói ra suy nghĩ của mình, chỉ biết ngậm ngùi đáp lại:



- Vâng, em sẽ cố gắng không bày ra bộ mặt này cho cậu chủ anh thấy.



- Em lên phòng đi.



Tôi tiếp tục bước lên cầu thang, hôm nay tâm trạng không tốt nên tắm cũng rất nhanh, không cầu kì như mọi lần, đến cả nước hoa tôi cũng không dùng đến.



Nằm trong căn phòng rộng lớn nhưng bao phủ chỉ là một màu đen tối mịt, bất giác làm tôi liên tưởng đến cuộc sống của chính mình. Nó tối tăm mù mịt, cô đơn lạnh lẽo một cách đáng sợ.



Nhớ lại những lời nói của Huy ngày hôm nay trái tim tôi giống như bị ai đó bóp nghẹn. Tôi biết chúng tôi chẳng là gì của nhau hết, ngay cả người lạ nếu vô tình chạm mặt còn có thể thoái mái nhìn nhau mỉm cười. Nhưng chúng tôi thì không thế, mọi thứ khó khăn đến mức chỉ cái tên thôi cũng không muốn nhắc lại, đến ngay cả một cái liếc mắt anh cũng không muốn bố thí cho tôi.



Nhìn anh ở bên một cô gái xinh đẹp dịu hiền như vậy tôi phải thấy vui cho anh mới phải, vui vì anh đã không còn để tôi vào trong mắt, vui vì anh đã yêu người mới. Nhưng giây phút nhìn anh bảo vệ cô ấy mà mắng tôi, tại sao lòng tôi lại đau, lại không cam tâm đến vậy. Rõ ràng một phần lỗi cũng là do Liễu mà, nếu như cô ấy không giơ tay đụng phải tôi, nếu như cô ấy có thể nhanh hơn một chút rút tay về thì tôi đã không làm vương vãi bát súp lên tay cô ấy. Tôi không phải là muốn đổ lỗi cho cô ấy nhưng tôi cũng đâu phải là người sai hoàn toàn.



Vốn dĩ bản thân đã không thể đón nhận tình cảm của Huy, không thể ở bên cạnh anh nhưng thấy anh bên người khác thì lại không muốn chút nào, tôi có chút đố kị rồi. Tôi… ích kỷ thật đấy.



Nhưng dù có muốn hay không tôi cũng không có quyền cam thiệp vào cuộc sống của người đó. Trước đây không có quyền, bây giờ và về sau lại càng không có.



Nước mắt tôi… lại rơi xuống nữa rồi…



Bất ngờ tiếng cửa phòng mở ra, tôi vội đưa tay lên lau đi những giọt nước mắt còn đọng lại trên má, hít một hơi thật sâu để bình ổn lại tinh thần.



Không giống với những lần trước, người đàn ông này không đi tắm cũng chẳng chèo lên người tôi ngay mà tôi cảm nhận được anh ta ngồi xuống bên cạnh giường của mình, sau đó là tiếng công tắc bật đèn ngủ ở đầu giường.



Anh ta vén chăn ra, trực tiếp nắm lấy bàn tay bị bỏng của tôi, tôi thoáng giật mình không biết anh ta muốn làm gì nên định rút tay lại nhưng người đàn ông đó không cho tôi có cơ hội rút lui. Anh ta vẫn giữ tay tôi một cách rất nhẹ nhàng, một giây sau đó tôi cảm nhận được ngón tay anh ta đang không ngừng xoa lên vết thương của tôi, xoa đến đâu cảm giác man mát truyền đến đó, rất dễ chịu. Lúc này tôi chợt nhận ra, hình như anh ta đang thoa thuốc cho mình.



Tôi không biết tại sao anh ta lại biết mình bị bỏng mà còn tốt bụng mang thuốc thoa cho tôi, có lẽ vừa rồi lúc anh Vinh nhìn thấy tay tôi bị bỏng đã nói lại với anh ta.



Hai người đàn ông này, mặc dù tôi không biết mặt, không hiểu rõ con người của họ ra sao nhưng họ đối với tôi thời gian qua phải nói là rất tốt. Chắc là vì tôi biết nghe lời nên mới nhận được sự ưu ái của hai người này đến vậy.



Lúc trước tôi cứ nghĩ làm tình nhân được bao luôn khi mà đối phương không có tình cảm với mình nhất định sẽ phải chịu không ít thiệt thòi, ví như bị đánh đập khi mình không đáp ứng tốt nhu cầu của người ta chẳng hạn, hoặc là sẽ bị đối phương nghĩ ra mấy kiểu quan hệ tình dục thô bạo biến thái. Nhưng may mắn sao người đàn ông này tuy không hay có màn dạo đầu, không một cái hôn ngọt ngào thì đối với tôi vẫn rất nhẹ nhàng, có đôi lúc hơi hùng hổ một chút nhưng cũng không làm tôi bị đau rát khó chịu.



Hành động thoa thuốc của người đàn ông này làm cho sự cô đơn, buồn tủi vừa rồi của tôi bỗng chốc tan biến mà thay vào đó là cảm giác được quan tâm một cách kì lạ, nó khiến cho tôi muốn dựa dẫm, muốn trút bỏ hết những uất ức trong lòng.



Tôi không nhịn được mà nước mắt lại rơi xuống, nghẹn ngào nói với anh ta một tiếng cảm ơn mặc dù biết anh ta sẽ không đáp lại lời nói của tôi đâu.



Anh ta thấy tôi khóc, liền đứa tay quẹt đi nước mắt giúp tôi, kéo tôi ngồi dậy ôm vào trong lòng.



Dù rằng trước đó đã không ít lần tiếp xúc thân thể với nhau nhưng lần này một cái ôm rất nhẹ của anh ta cũng làm tôi phải ngại ngùng đến lạ. Lúc đầu tôi định né tránh nhưng rồi chẳng hiểu vì sao lại thả lỏng người để anh ta ôm lấy tôi. Cằm anh ta đặt lên trên đỉnh đầu của tôi, bàn tay ở phía sau không ngừng xoa nhẹ lên tấm lưng trần của tôi như thể đang an ủi tôi đừng khóc nữa.



Nhưng chỉ vì hành động đó của anh ta mà nước mắt tôi mỗi lúc một chảy nhiều hơn, tôi thấy mình tủi thân, muốn được khóc, muốn được kể nể hết tất thảy mọi chuyện với một người xa lạ tôi không quen biết. Nói xong là xong, không phải là để anh ta thương xót tôi mà chỉ muốn nhẹ lòng hơn một chút.



Vậy nên, sau từng ấy thời gian quen nhau lần đầu tiên tôi chủ động nói chuyện với anh ta:



- Hôm nay tôi đi làm, tôi không may làm đổ bát súp vào tay một khách hàng nữ. Lúc đó tôi đang bưng bát nóng thì cô ấy lại giơ tay ra với đồ gì đó không may chắt vào tay tôi làm đổ bát súp. Tôi đã rất cố gắng nghiêng bát về phía mình và hứng bên dưới để súp không vương ra tay cô ấy nhưng mà vẫn không được, vẫn bị bắn vào tay cô ấy một ít.



- …



- Tôi đã xin lỗi cô ấy, cô ấy cũng không có ý trách tôi nhưng bạn trai của cô ấy ghét tôi lắm. Tôi biết lỗi là do mình nên không dám mong khách hàng tha lỗi, bị mắng là đúng rồi cũng không thể trách người ta, nhưng nghe những lời mắng của người đàn ông đó tôi buồn lắm. Tôi thật sự không cố ý nhưng có lẽ anh ấy sẽ không nghĩ như vậy, cũng không muốn nghe tôi nói xin lỗi nữa.



- …



- Người giàu như các anh chắc không hiểu được nỗi khổ của mấy đứa đi làm thuê như chúng tôi đâu. Đây không phải lần đầu tôi gặp khách hàng khó tính, cũng không phải lần đầu bị mắng nhưng lần này không giống những lần trước bởi vì…



Tôi định nói với anh ta là vì Huy là người quen của tôi, anh ấy từng yêu tôi, tôi vẫn còn có tình cảm với anh ấy. Nhưng lại sợ nghe xong người đàn ông này sẽ khó chịu khi nghe tôi nhắc đến người khác, với lại chuyện của tôi với Huy cũng là chuyện xưa cũ nên tôi không muốn nói tiếp ý của mình. Mà chỉ bảo:



- Một đứa xui xẻo, vô tình vô nghĩa như tôi thì bấy nhiêu lời mắng chửi hôm nay cũng đáng thôi mà. Tôi không giận người đàn ông đó đã nói nặng lời với mình, tôi không có cái quyền đó. Mọi lỗi lầm, đều là do tôi… không ai có lỗi cả, chỉ một mình tôi thôi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom