Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-309
Chương 309
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bạch Nhược Hy quay người, cảm thấy cơ thể lành lạnh, cô chậm rãi mở mắt ra, ánh nắng chiếu vào từ ban công, xán lạn khiến cô cảm thấy chói mắt, cô dụi dụi mắt, cơ thể lộ ra ngoài chăn.
Cô vội kéo chăn lên, chống tay xuống giường chậm rãi ngồi dậy.
Đầu óc choàng váng, cô vươn tay cầm điện thoại, phát hiện trên cánh tay trắng nõn cũng có dấu hôn Kiều Huyền Thạc để lại.
Những nơi khác càng không thoát được, cổ, trên người, trên lưng, thậm chí trên đùi, khắp nơi đều là dấu vết anh để lại.
Nhìn thấy những dấu hôn này, cô rất tức tối.
Nghĩ đến hôm qua mình thiệt thòi như thế, cô bực tức nhìn quanh phòng một vòng, không phát hiện Kiều Huyền Thạc ở đây, cô lấy điện thoại ra nhìn màn hình, là một rưỡi chiều.
Cô để điện thoại xuống, quấn chăn xuống giường.
Hai chân bủn rủn không có sức, ngay cả bước đi cũng cảm thấy khó chịu.
Bạch Nhược Hy cắn môi dưới, trong lòng chửi thầm một câu: đáng chết, dã thú.
Sau đó cô đi vào phòng vệ sinh.
Cô ngâm nước nóng trong phòng vệ sinh, sau khi rửa mặt sạch sẽ, cơ thể mới thoáng dịu đi, hai chân cũng không còn bủn rủn như vậy nữa.
Đi ra từ phòng tắm, Bạch Nhược Hy lấy một bộ đồ ngủ từ trong tủ quần áo, cô không có tâm tư và sức lực đi làm, định nấu gì đó ăn rồi ngủ tiếp.
Cô mặc một chiếc váy dài rộng rãi thắt eo, sấy khô tóc.
Trong lòng đè nén cơn giận, bước ra khỏi phòng.
Xem ảnh 1
Kiều Huyền Thạc đau lòng hít sâu, chậm rãi quay người nhìn bóng lưng giận dữ của cô.
Vẫn còn tức giận.
Cô giận cũng phải.
Anh hành hạ cô cả một đêm, khiến cô khóc nhiều lần, thậm chí còn làm cô đến ngất đi, có thể thấy cô đã phải chịu đựng tra tấn không phải người.
Kiều Huyền Thạc thở dài một tiếng, bước nhanh đuổi theo Bạch Nhược Hy, anh đi vào phòng bếp, đến bên Bạch Nhược Hy, nhìn thấy cô đang nấu mì, anh cúi đầu dán vào bên tai Bạch Nhược Hy, giọng dịu dàng thì thầm: “Nhược Hy, đừng anh được không?”
Bạch Nhược Hy tránh anh dựa vào dần, thoát khỏi người anh, mặt lạnh không nói câu nào, múc nước vào trong nồi.
Cô cố ý né khiến trái tim Kiều Huyền Thạc nhói đau, lo nghĩ bất an không biết nên dỗ cô thế nào.
Vị trí phòng bếp rất hẹp, Bạch Nhược Hy đổ nước vào nồi, bật lửa, quay người muốn đi thái thịt, Kiều Huyền Thạc lại cản trước mặt cô.
Cô hơi sửng sốt, lập tức vòng qua người anh, Kiều Huyền Thạc nhanh chóng giữ chặt cánh tay của cô, ấm giọng nói: “Nhược Hy, đừng như vậy, anh xin nhận sai với em, phải làm sao em mới có thể tha thứ cho anh đây”
“Buông tay” Bạch Nhược Hy tức giận nói một câu, trong lòng rất tủi thân Xin lỗi thì được tha thứ sao?
Tối hôm qua cô là thứ gì vậy?
Cảm thấy như đồ chơi của anh, giống công cụ tiết dục của anh, không thương tiếc cô chút nào, còn không bảng gọi gái gọi xa lạ ấy chứ?
Hận không thể ép cô dưới người cho đến chết mới thôi.
Đàn ông vĩnh viễn không cách nào hiểu được tâm trạng này khó chịu cỡ nào.
Kiều Huyền Thạc hít sâu một hơi, lông ngực đè nén rất khó chịu, anh chậm rãi buông cánh tay Bạch Nhược Hy ra.
*Xin hãy tránh ra” Bạch Nhược Hy cụp mắt không nhìn anh, giọng hờ hững không có chút độ ấm nào.
Kiều Huyền Thạc lui lại hai bước, đút hai tay vào trong túi quần, chậm rãi cúi đầu xuống nhìn sàn nhà, cảm xúc cũng sa sút, trái tim ảo não áy náy sục sôi Bạch Nhược Hy bận rộn trước bàn bếp, cho dù sắc mặt khó coi, rất xa cách với người đàn ông phía sau, thế nhưng không hận anh nổi, dù là vậy, cô cũng chỉ giận anh thôi, không có ý gì khác cả.
Không khí trong phòng bếp cũng dần trở nên mỏng manh, rất đè nén, khiến Bạch Nhược Hy càng mất tự nhiên hơn.
Cô chăm chú nấu mì, bất giác nấu lượng của hai người.
Cho hai quả trứng gà, thêm rau xanh.
Đang lúc bận rộn, sau lưng vang lên giọng trầm thấp ôn hòa của Kiều Huyền Thạc: *Tối hôm qua anh bị bỏ thuốc.”
Bạch Nhược Hy không khỏi ngẩn ra, cơ thể cứng ngắc, tay quấy mỳ cũng dừng lại giữa không trung không nhúc nhích.
Một nháy mắt như vậy, trong lòng cô vẫn còn sợ hãi.
Nỗi sợ này là vì anh bị bỏ thuốc.
Nếu như người chịu tra tấn này không phải cô mà đổi thành người phụ nữ khác, cô có vui không?
Đáp án rõ ràng.
Cô sẽ càng đau khổ hơn Ngẩn ra một lát, Bạch Nhược Hy mới lấy lại tinh thần, cầm lọ muối cẩn thận nếm nếm nồi mì.
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bạch Nhược Hy quay người, cảm thấy cơ thể lành lạnh, cô chậm rãi mở mắt ra, ánh nắng chiếu vào từ ban công, xán lạn khiến cô cảm thấy chói mắt, cô dụi dụi mắt, cơ thể lộ ra ngoài chăn.
Cô vội kéo chăn lên, chống tay xuống giường chậm rãi ngồi dậy.
Đầu óc choàng váng, cô vươn tay cầm điện thoại, phát hiện trên cánh tay trắng nõn cũng có dấu hôn Kiều Huyền Thạc để lại.
Những nơi khác càng không thoát được, cổ, trên người, trên lưng, thậm chí trên đùi, khắp nơi đều là dấu vết anh để lại.
Nhìn thấy những dấu hôn này, cô rất tức tối.
Nghĩ đến hôm qua mình thiệt thòi như thế, cô bực tức nhìn quanh phòng một vòng, không phát hiện Kiều Huyền Thạc ở đây, cô lấy điện thoại ra nhìn màn hình, là một rưỡi chiều.
Cô để điện thoại xuống, quấn chăn xuống giường.
Hai chân bủn rủn không có sức, ngay cả bước đi cũng cảm thấy khó chịu.
Bạch Nhược Hy cắn môi dưới, trong lòng chửi thầm một câu: đáng chết, dã thú.
Sau đó cô đi vào phòng vệ sinh.
Cô ngâm nước nóng trong phòng vệ sinh, sau khi rửa mặt sạch sẽ, cơ thể mới thoáng dịu đi, hai chân cũng không còn bủn rủn như vậy nữa.
Đi ra từ phòng tắm, Bạch Nhược Hy lấy một bộ đồ ngủ từ trong tủ quần áo, cô không có tâm tư và sức lực đi làm, định nấu gì đó ăn rồi ngủ tiếp.
Cô mặc một chiếc váy dài rộng rãi thắt eo, sấy khô tóc.
Trong lòng đè nén cơn giận, bước ra khỏi phòng.
Xem ảnh 1
Kiều Huyền Thạc đau lòng hít sâu, chậm rãi quay người nhìn bóng lưng giận dữ của cô.
Vẫn còn tức giận.
Cô giận cũng phải.
Anh hành hạ cô cả một đêm, khiến cô khóc nhiều lần, thậm chí còn làm cô đến ngất đi, có thể thấy cô đã phải chịu đựng tra tấn không phải người.
Kiều Huyền Thạc thở dài một tiếng, bước nhanh đuổi theo Bạch Nhược Hy, anh đi vào phòng bếp, đến bên Bạch Nhược Hy, nhìn thấy cô đang nấu mì, anh cúi đầu dán vào bên tai Bạch Nhược Hy, giọng dịu dàng thì thầm: “Nhược Hy, đừng anh được không?”
Bạch Nhược Hy tránh anh dựa vào dần, thoát khỏi người anh, mặt lạnh không nói câu nào, múc nước vào trong nồi.
Cô cố ý né khiến trái tim Kiều Huyền Thạc nhói đau, lo nghĩ bất an không biết nên dỗ cô thế nào.
Vị trí phòng bếp rất hẹp, Bạch Nhược Hy đổ nước vào nồi, bật lửa, quay người muốn đi thái thịt, Kiều Huyền Thạc lại cản trước mặt cô.
Cô hơi sửng sốt, lập tức vòng qua người anh, Kiều Huyền Thạc nhanh chóng giữ chặt cánh tay của cô, ấm giọng nói: “Nhược Hy, đừng như vậy, anh xin nhận sai với em, phải làm sao em mới có thể tha thứ cho anh đây”
“Buông tay” Bạch Nhược Hy tức giận nói một câu, trong lòng rất tủi thân Xin lỗi thì được tha thứ sao?
Tối hôm qua cô là thứ gì vậy?
Cảm thấy như đồ chơi của anh, giống công cụ tiết dục của anh, không thương tiếc cô chút nào, còn không bảng gọi gái gọi xa lạ ấy chứ?
Hận không thể ép cô dưới người cho đến chết mới thôi.
Đàn ông vĩnh viễn không cách nào hiểu được tâm trạng này khó chịu cỡ nào.
Kiều Huyền Thạc hít sâu một hơi, lông ngực đè nén rất khó chịu, anh chậm rãi buông cánh tay Bạch Nhược Hy ra.
*Xin hãy tránh ra” Bạch Nhược Hy cụp mắt không nhìn anh, giọng hờ hững không có chút độ ấm nào.
Kiều Huyền Thạc lui lại hai bước, đút hai tay vào trong túi quần, chậm rãi cúi đầu xuống nhìn sàn nhà, cảm xúc cũng sa sút, trái tim ảo não áy náy sục sôi Bạch Nhược Hy bận rộn trước bàn bếp, cho dù sắc mặt khó coi, rất xa cách với người đàn ông phía sau, thế nhưng không hận anh nổi, dù là vậy, cô cũng chỉ giận anh thôi, không có ý gì khác cả.
Không khí trong phòng bếp cũng dần trở nên mỏng manh, rất đè nén, khiến Bạch Nhược Hy càng mất tự nhiên hơn.
Cô chăm chú nấu mì, bất giác nấu lượng của hai người.
Cho hai quả trứng gà, thêm rau xanh.
Đang lúc bận rộn, sau lưng vang lên giọng trầm thấp ôn hòa của Kiều Huyền Thạc: *Tối hôm qua anh bị bỏ thuốc.”
Bạch Nhược Hy không khỏi ngẩn ra, cơ thể cứng ngắc, tay quấy mỳ cũng dừng lại giữa không trung không nhúc nhích.
Một nháy mắt như vậy, trong lòng cô vẫn còn sợ hãi.
Nỗi sợ này là vì anh bị bỏ thuốc.
Nếu như người chịu tra tấn này không phải cô mà đổi thành người phụ nữ khác, cô có vui không?
Đáp án rõ ràng.
Cô sẽ càng đau khổ hơn Ngẩn ra một lát, Bạch Nhược Hy mới lấy lại tinh thần, cầm lọ muối cẩn thận nếm nếm nồi mì.
Bình luận facebook