Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 651-660
Chương 651:
“Là ai?”
“Là Bộ Dực Thành, lúc đó trái tim của cậu ấy bị đâm một dao. Vết cắt rất sâu. Chắc là cùng bị những kẻ đó bắt đi.
Những người kia đều là những tên cặn bã bán nội tạng. Bọn chúng chắc là muốn trái tim của cậu ấy. Rất may là cảnh sát đến kịp thời, lúc đó cả hai người đều được cứu thoát ”.
“…” An Chỉ Nguyệt bỗng nhiên nước mắt mờ mịt, hai mắt đẫm lệ, đầu ngón tay run lên, trong đầu hiện lên vết sẹo đáng sợ trên ngực Bộ Dực Thành.
Cô đã từng nhìn qua khe cửa thấy vết sẹo kia, nhìn thấy mà giật mình.
Lúc này tim cô đau nhói, cổ họng nghẹn lại không nói được lời nào, cô bàng hoàng đến không thể tự kiềm chế.
“Này …” An Kiến không nghe được âm thanh nào nên hét lên, “Con muốn biết cái gì? Vụ án mười năm trước có liên quan gì đến vụ án của con sao?”
“Không có.” An Chỉ khàn giọng nói hai chữ, lập tức vươn tay lau nước mắt nơi khóe mắt.
Môi cô run lên, cô muốn khóc lên.
Bởi vì năm đó lúc cô bị bắt cóc, trước thời điểm cô hôn mê, cô nhớ rõ ràng chỉ có một mình cô, không hề có Bộ Dực Thành lúc đó.
Vì vậy chỉ có thể là sau khi cô ngất đi, Bộ Dực Thành đã đến, cô không biết chuyện gì đã xảy ra nhưng cô được cứu thoát bình an vô sự, còn trên ngực Bộ Dực Thành lại có một vết sẹo không bao giờ có thể phục hồi được.
Mà một tháng sau vụ bắt cóc, vào đêm muộn hôm đó.
Dực Thành mặc bộ đồ bệnh nhân đột nhiên chạy vào phòng cô, hỏi cô như một kẻ điên, tại sao không đến thăm anh, và nói rằng anh như một kể điên đã đợi cô cả tháng.
Cô thậm chí còn không biết Bộ Dực Thành đang nằm viện, cô còn viết vào nhật ký sự biết ơn và ái mộ của mình dành cho Bộ Hướng Đình.
Anh cầm quyển sổ của cô lên xé nát, như một con dã thú điên cuồng đè cô xuống giường và hôn cô, cô sợ tới mức lấy dao gọt hoa quả trên bàn đầu giường đâṁ thẳng vào bụng Bộ Dực Thành.
Anh rời khỏi cơ thể cô và dựa lưng vào tường.
Cô sẽ không bao giờ quên được ánh mắt hung bạo của anh lúc đó, anh che lấy miệng vết thương ở bụng, máu chảy như xối xả, anh như người bị thần kinh.
Mắt đỏ như đuốc, nước mắt giàn giụa, khóe miệng khẽ nhếch lên để người thấy không rét mà run, cười lạnh, giọng nói ảm đạm và thê lương như một bóng ma, anh gào lên: “An Chỉ Nguyệt, tại sao? Tại sao em lại làm như vậy với tôi? Tại sao …”
Lúc ấy kinh động đến cả người nhà.
Cô được đưa đến đồn cảnh sát, và anh ta được đưa đến bệnh viện.
Sau đó, cô ở trong tù ba ngày và được tin tức nói rằng Dực Thành không có ý định truy tố cô.
Cô đã được thả ra ngoài.
Kể từ đó, cô không bao giờ gặp lại Dực Thành nữa.
Nghe nói anh ấy đã ra nước ngoài, thay đổi quốc tịch, sau đó nghe nói anh ấy làm quân nhân, sau này trên TV thấy anh ấy trở thành tổng thống của Tịch Quốc, anh ấy được bầu lại hai nhiệm kỳ, trở thành tổng thống trẻ nhất trong lịch sử.
Cô sợ một ngày nào đó người đàn ông này quay lại tìm cô trả thù.
Mười năm sau anh trở về, nhưng anh không chuyển quốc tịch trở lại, cũng không mang công việc kinh doanh của mình trở về, vậy anh trở về làm gì?
Vừa vặn lúc anh về nước, vụ án giết người của cô đã có chiều hướng tốt hơn, và cô được ra tù.
Mấy lần cô gặp nạn đều được anh giúp đỡ.
Trong thế giới của cô không có quá nhiều trùng hợp, sau khi rõ ràng những chuyện này, trái tim cô như điên như dại.
“Này …” Giọng An Kiến truyền đến: “Này này này … An Chỉ Nguyệt, có nghe không?”
An Chỉ Nguyệt yếu ớt đặt điện thoại trong tay xuống, ngắt cuộc gọi, mờ mịt nhìn về phía trước, sắc mặt lạnh lùng, ngón tay không ngừng run rẩy.
Chậm rãi sờ sờ mặt, phát hiện toàn bộ đều là nước mắt.
Hai vai yếu ớt rũ xuống, cô gục xuống giường, chân cũng chậm rãi thu lại.
Chương 652:
Trái tim cô đau như xé, cảm giác rỉ máu hành hạ cô một cách dã man, cô hận mình đến chết đi sống lại, cô đã làm những điều độc ác gì với người đàn ông đó?
Tại sao mọi việc lại trở nên như thế này?
Cô đã làm những gì đối với Bộ Dực Thành?
Càng nghĩ lại càng đau khổ, càng nghĩ càng không dám đối mặt.
Lương Ý đang ăn cơm ở ngoài cửa, đột nhiên nghe thấy tiếng kêu khóc của An Chỉ Nguyệt từ trong phòng, khóc như bị dao cứa vào, không kìm được mà gào khóc.
Lương Ý đột nhiên đặt bát đĩa xuống, hấp tấp đến trước cửa, liều mạng gõ cửa: “Chỉ Nguyệt, cậu sao vậy, cậu mở cửa, nhanh mở cửa, cậu có chuyện gì vậy?”
“A…a …” An Chỉ Nguyệt vò đầu bứt tóc kêu lên: “Để cho mình yên, để cho mình yên…”
Một người phụ nữ như cô chết không phải là điều đáng tiếc.
Cô chưa bao giờ nghĩ mình sẽ lấy oán trả ơn, càng không nghĩ tới cô ghê tởm chính mình như vậy.
Bộ Dực Thành khi đó đã tuyệt vọng đến mức nào nên mới di cư?
Kí ức như một bức màn được mở ra, hết mảnh này đến mảnh khác lại tái hiện trước mắt.
Đêm nay, An Chỉ Nguyệt cả đêm không ngủ được.
Cô đã suy nghĩ rất nhiều, và có rất nhiều điều cô không thể hiểu.
Nhưng cô đã nhận ra một điều.
Đó là Bộ Hướng Đình đã lừa dối cô, và người đàn ông đã cứu cô nhiều lần gặp nạn chính là Bộ Dực Thành.
Sáng sớm hôm sau.
Khi mặt trời mọc, An Chỉ Nguyệt thức dậy để tắm rửa và tìm một bộ váy mà cô cho là thoải mái và tươm tất.
Cô mặc váy, trang điểm nhẹ rồi nhìn mình trong gương.
Cảm thấy hài lòng, cô xách ba lô đi ra ngoài với đầy đủ giấy tờ tài liệu.
Cô lên taxi và đi thẳng đến cửa nhà Bộ Dực Thành.
Thanh toán xong xuống xe, An Chỉ Nguyệt can đảm bước đến trước cổng sắt, bấm chuông cửa mà không cần suy nghĩ.
Lạc Thập Thất ra mở cửa.
Khi Lạc Thập Thất nhìn thấy An Chỉ Nguyệt, anh ấy cũng vô cùng kinh ngạc, vội vàng mở cửa hỏi: “Cô An, cô không có mật khẩu ở đây sao? Tại sao cô lại bấm chuông cửa?”
An Chỉ Nguyệt cười nhẹ và nói: “Tôi đã bị sa thải và tôi không thể vào nhà người khác mà không được phép.”
Rõ ràng là Lạc Thập Thất vẫn chưa biết về điều đó, và anh ấy có vẻ rất ngạc nhiên.
“Lần này cô quên gì định quay lại lấy sao?”
“Tôi tới đây để tìm anh Dực Thành.”
“Ồ, anh ấy ở trong, mời vào.”
An Chỉ Nguyệt lịch sự gật đầu, sau đó đi về phía biệt thự.
Sau khi Lạc Thập Thất đóng cửa, cũng không theo vào, thay vào đó, đi bộ đến ga ra để kiểm tra hoạt động của chiếc xe.
Sau khi An Chỉ Nguyệt bước vào đại sảnh, cô không nhìn thấy Bộ Dực Thành.
Cô đi thẳng lên lầu.
Khi cô đến cửa phòng của anh, tim cô đập thình thịch, lòng bàn tay đổ mồ hôi, tâm trạng vô cùng hồi hộp, đêm qua cô đã suy nghĩ rất lâu và rất nhiều, sau khi đưa ra quyết định này, nhịp tim của cô đã không được bình thường.
Nhìn về phía cửa, Cô lấy hết can đảm nhưng vẫn không dám giơ tay gõ cửa.
Cô hít một hơi thật sâu, sau đó lại hít một hơi thật sâu.
Đột nhiên, cánh cửa được mở ra và cô vô cùng kinh ngạc.
Chương 653:
Người đàn ông mở cửa nhìn thấy cô đứng ở trước cửa, anh cũng giật mình, hai mắt nhìn nhau, hai người đều có chút kinh ngạc, nhưng rõ ràng Bộ Dực Thành đã bình tĩnh lại một chút, lặng lẽ nhìn cô.
An Chỉ Nguyệt căng thẳng đến mức mở miệng định nói gì đó, nhưng giọng nói của cô lại mắc kẹt trong cổ họng, nhìn khuôn mặt tuấn tú kiên định của người đàn ông, cô càng thêm lo lắng.
Đôi mắt anh như có lực hấp dẫn, đúng vậy, cô bị anh hấp dẫn sâu sắc, cô không rời mắt được.
Bộ Dực Thành đã lên tiếng trước phá vỡ sự im lặng ngột ngạt này, “Tại sao cô lại ở đây?”
“Tôi, tôi có vài điều muốn nói với anh.” An Chỉ Nguyệt cảm thấy hơi thở của cô nóng và gấp gáp, nhịp tim của cô cũng đang tăng tốc dữ dội.
“Có chuyện gì vậy?” Anh trầm giọng hỏi.
An Chỉ Nguyệt siết chặt tay và cắn chặt môi dưới, như đã hạ quyết tâm, cô hít một hơi thật sâu rồi nhìn xuống lấy một thẻ căn cước và sổ hộ khẩu từ trong túi xách của mình ra.
Cô ấy chìa hai thứ này trước mặt Bộ Dực Thành và nói:” Anh Dực Thành, chúng ta kết hôn đi.”
“…” Bộ Dực Thành cau mày, càng ngày càng không hiểu, nhìn chằm chằm vào mặt cô, nhìn sâu vào mắt cô.
Anh bị sốc, nhưng anh muốn hiểu nhiều hơn từ đôi mắt của cô.
Ví dụ, hôm nay là ngày cá tháng tư?
Hay cô ấy đến đây để nói đùa?
An Chỉ Nguyệt cũng nhìn thấu suy nghĩ của anh, vội vàng giải thích: “Em biết anh nhất định cho rằng em nói đùa, nhưng em rất nghiêm túc muốn kết hôn với anh.”
“Em đã đem tất cả mọi thứ đến đây, nếu anh muốn em có thể cầu hôn anh, chỉ cần anh không hỏi nguyên nhân, chúng ta lập tức đăng ký kết hôn.”
Cô cũng không phải là xúc động nhất thời, cô đã đưa ra quyết định sau khi suy nghĩ rất nhiều.
Bộ Dực Thành thân thể cứng đờ, một tia kích động không thể cảm nhận được chợt lóe lên sâu thẳm, nhưng anh vẫn bình tĩnh hỏi: “Lý do là gì?”
“Em có thể không nói không?”
Giọng nói của An Chỉ Nguyệt trầm xuống một chút.
Nếu đối với hắn có tình cảm, người đàn ông này nhất định sẽ không tin, bởi vì cô cũng không tin.
“Hãy mang theo đồ của cô và rời đi.” Bộ Dực Thành trực tiếp từ chối, thờ ơ đuổi khách đi.
An Chỉ Nguyệt hoảng sợ, vội vàng nói: “Em muốn kết hôn, kết hôn với một người đàn ông có thể bảo vệ em cả đời.”
“Bộ Hướng Đình.”
“Anh ta không thể, em không muốn làm bạn gái anh ta càng không muốn kết hôn với anh ta, em muốn ở bên cạnh Anh Dực Thành.”
“…” Chân mày của Bộ Dực Thành nhíu chặt, anh nhìn sâu vào mắt cô, như muốn nhìn thấu cô, nhưng lại thấy một màu mờ mịt.
Lòng bàn tay An Chỉ Nguyệt đổ mồ hôi, chẳng lẽ cô nghĩ sai rồi sao?
Bộ Dực Thành hoàn toàn không thích cô, hay là, đã từng thích cô ấy, nhưng bây giờ lại chán ghét, ghê tởm, thậm chí là ghét bỏ cô?
Đúng vậy, anh cứu cô mấy lần, cô lại lấy oán báo ân, đổi lấy chính cô cũng sẽ chán ghét loại người này.
Càng nghĩ về điều đó, An Chỉ Nguyệt càng nản lòng, dũng khí của cô cuối cùng cũng dần biến mất.
Hoặc có thể, cô ấy đã đoán sai tất cả.
Người đàn ông này chưa bao giờ thích cô, tất cả đều không có bằng chứng, chỉ là phỏng đoán.
Đang lúc chuẩn bị rời đi, cô ngượng ngùng cười nói: “Nếu anh Dực Thành không muốn cùng em kết hôn, anh có thể từ chối em, dù sao thì lời cầu hôn của em thật sự rất đường đột và do em tự cho mình là đúng.”
Bộ Dực Thành không nói gì, đột nhiên quay người bước vào phòng.
An Chỉ Nguyệt sững sờ và không biết anh đang xảy ra chuyện gì.
Trong vòng vài giây, Bộ Dực Thành đã cầm thêm một túi hồ sơ trong tay, bước ra khỏi cửa, đi xuống lầu nắm lấy lòng bàn tay của cô.
Chương 654:
An Chỉ Nguyệt cảm thấy lòng bàn tay của anh rất chắc chắn và ấm áp, nắm lấy tay cô cùng sải bước xuống lầu.
Cô cũng không thể giải thích được, giọng nói uy nghiêm và lạnh lùng của anh truyền đến: “Mặc kệ em kết hôn với tôi vì mục đích gì, tôi đều chấp nhận, nhưng đây không phải là trò đùa, nếu đã cùng tôi kết hôn, em phải chuẩn bị tâm lý ràng buộc cả đời.”
Anh đồng ý rồi sao?
An Chỉ Nguyệt cảm động và hưng phấn không thể giải thích được, trong lòng cô vui vẻ ngọt ngào, tăng tốc chạy theo tốc độ của anh, để anh nắm lấy tay, cùng bước xuống lầu.
Cô nhấp môi cười, tiếp tục nói: ”Ừm, em đã nghĩ thông suốt rồi, và em cũng đã chuẩn bị tâm lý.”
“Hiện tại đổi ý vẫn còn kịp”
“Em sẽ không hối hận.” Mong ước lớn hơn của cô là được đền đáp ơn cứu mạng của anh.
Nếu người đàn ông này thực sự thích cô, cô nguyện ý dùng cả thể xác và tinh thần báo đáp.
Mấy lần ơn cứu mạng, cô nghĩ cả đời cũng không trả lại được.
An Chỉ Nguyệt được Bộ Dực Thành đưa lên xe, còn Lạc Thập Thất bị bỏ lại trong gara với vẻ mặt “Chuyện gì đang xảy ra vậy”.
Nhìn xe đi xa, nhìn bộ dáng của Bộ Dực Thành đầy vẻ lo lắng.
Anh ta mông lung, không hiểu gì.
Cục Dân chính, các thủ tục cho hôn lễ của đất nước này hơi rườm rà hơn một chút, nhưng cũng đã được hoàn thành một cách suôn sẻ.
Ở đất nước này, họ là cặp vợ chồng hợp pháp.
Khi đi ra khỏi Cục Dân Chính, An Chỉ Nguyệt ngồi ở ghế phụ, cầm giấy đăng ký kết hôn của mình lặng lẽ nhìn, trái tim cô đập rộn ràng, mơ hồ có một loại cảm giác ngọt ngào.
Cô thực sự đã kết hôn với Bộ Dực Thành.
Cô chưa bao giờ nghĩ về điều đó trước đây.
Cô đã làm một điều điên rồ, nhưng cô sẽ không hối hận.
Bộ Dực Thành không lên xe, mà đi đến chuỗi siêu thị bên cạnh mua một chai nước và đứng ở cửa uống.
Bởi vì anh hoàn toàn không thể lái xe vào lúc này, nhịp tim của anh ấy có lẽ phải hơn hai trăm, và anh có cảm giác có thể chết bất đắc kỳ tử bất cứ lúc nào.
Sau khi nhận được giấy chứng nhận kết hôn, loại kích động này giống như đang mơ, toàn thân tê dại run rẩy, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, cảm giác thật hư ảo, nhưng giấy kết hôn lại anh đang nắm chặt trong tay.
Loại giấc mơ mà cả đời này anh chưa bao giờ dám nghĩ tới lại đến quá nhanh khiến anh mất cảnh giác, không hề chuẩn bị trước.
An Chỉ Nguyệt đợi một lúc lâu, sau đó nhìn ra ngoài cửa sổ xe thăm dò.
Tình cờ cô nhìn thấy Bộ Dực Thành đang đứng trước siêu thị, ở phía xa, cô không thể nhìn rõ người đàn ông đang làm gì.
Hình như uống nước?
Hay là anh ấy đã hối hận rồi?
An Chỉ Nguyệt trong lòng lo lắng bất an, đầu óc quay cuồng.
Cô cúi đầu sờ tờ giấy kết hôn trên tay, chậm rãi mở ra.
Nhìn hai cái tên quen thuộc đó.
An Chỉ Nguyệt, Bộ Dực Thành, xuất hiện trên cùng một chỗ. Bức ảnh của cả hai có vẻ rất lạ và ngượng ngùng, nhưng cô đã rất ngạc nhiên khi nhìn thấy Bộ Dực Thành trong bức ảnh, nụ cười nhàn nhạt trên khuôn mặt của Anh rất đẹp.
Nụ cười tự nhiên này giống như nụ cười tự đáy lòng, không chút kiêu căng.
An Chỉ Nguyệt hiếm khi nhìn thấy Bộ Dực Thành cười, giờ nhận ra rằng anh cười rất ấm áp và đẹp trai.
Ngay khi cô đang chăm chú nhìn, đang chăm chú suy nghĩ, giọng nói khàn khàn nhẹ nhàng của một người đàn ông vang lên bên tai cô: “Em có muốn một hôn lễ không?”
An Chỉ Nguyệt hoảng sợ, cô gập mạnh giấy đăng ký kết hôn lại, lo lắng quay đầu lại.
Chương 655:
Lúc này, Bộ Dực Thành đã ở trong tư thế lái xe, mà cô thậm chí còn không biết điều đó.
Bộ Dực Thành thắt dây an toàn và nhìn về phía trước. Khuôn mặt anh không thể hiện chút cảm xúc nào.
An Chỉ Nguyệt dừng lại và nói: “Em không cần, những thứ đó không cần thiết.”
Nhận được giấy chứng nhận kết hôn đã khiến cô khẩn trương đến phát điên, cô không thể tưởng tượng được một lễ cưới với Bộ Dực Thành sẽ diễn ra như thế nào.
“Cần tôi làm gì để phối hợp với em?”
Bộ Dực Thành nhàn nhạt hỏi.
“Hả? Ý anh là gì?” An Chỉ Nguyệt không hiểu ý anh.
“Gia đình, bạn bè của em, người em thích, em có cần tôi giấu giếm những điều này cho em không?”
Người em thích?
Trong tâm trí An Chỉ Nguyệt hiện lên một cái tên, Bộ Hướng Đình, quả thực người đàn ông này là người cô từng thích, nhưng tiền đề để thích anh ta là dựa trên thực tế rằng anh ta là một người đàn ông đáng để ngưỡng mộ và tôn trọng.
Nhưng giờ đây dường như cô đã mù quáng và cảm thấy đối với quá khứ ái mộ đó cảm thấy chán ghét.
“Em không che giấu bất cứ điều gì.”
Cô cúi đầu nhàn nhạt nói: “anh Dực Thành, nếu cần thiết, em sẽ nghe lời anh, tất cả đều không thành vấn đề, nếu anh thấy không tiện thì giấu đi.”
Cô thậm chí còn lo lắng rằng những người trong gia đình họ Bộ sẽ tìm anh gây rắc rối với anh.
Suy cho cùng, tình huống cô kết hôn với Bộ Dực Thành ở trong mắt mọi người chỉ là lợi dụng. Kể cả Bộ Dực Thành cũng có thể sẽ nghĩ như vậy.
An Chỉ Nguyệt hiện tại không biết nên giải thích như thế nào, cô cũng không muốn giải thích, cho nên cứ để thời gian chứng minh cô thật sự là nguyện ý muốn báo đáp anh.
Xuất phát từ sự muốn báo đáp anh, nhưng cô thực sự đã có tình cảm với người đàn ông này, và tình cảm này càng ngày càng rõ ràng hơn.
Bộ Dực Thành thản nhiên nói: “Đừng phản bội, nếu em muốn ly hôn thì nói trước với tôi một tiếng.”
Anh nói xong liền khởi động xe phóng đi.
An Chỉ Nguyệt lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn những tòa nhà bên ngoài đường phố lướt qua.
Lời nói của Bộ Dực Thành nói ra, cô cảm thấy có chút chua xót, trong lòng không vui vì anh bao dung, ngược lại lại thấy buồn vì anh có vẻ không quan tâm đến cuộc hôn nhân nhiều như vậy.
Rốt cuộc Bộ Dực Thành suy nghĩ thế nào?
Tại sao anh lại đồng ý lấy cô ấy một cách dễ dàng như vậy?
Lại dễ dàng nói từ ly hôn như vậy.
An Chỉ Nguyệt cảm thấy khó chịu.
Chiếc xe lang thang trên đường rất lâu, lái xe không có đích đến.
Không khí trong xe càng ngày càng ngột ngạt, cô cảm thấy không thở nổi.
Cô hít một hơi thật sâu, lấy hết can đảm và nghiêng đầu nhìn anh khẽ hỏi: “Anh Dực Thành, bây giờ chúng ta đi đâu?”
“Em có cần mua gì không?” Bộ Dực Thành lái xe dạo vòng quanh.
“Mua gì?”
“Những vật dụng em cần.”
“Hả?”
“Trang trí nhà cửa, có cần thay đổi đồ đạc, vật dụng trong nhà, đồ dùng sinh hoạt hàng ngày,… có cần thay đổi không?” Giọng điệu của Bộ Dực Thành có vẻ rất buồn tẻ, nhưng nhẹ nhàng.
An Chỉ Nguyệt lo lắng xoa xoa ngón tay, mím môi nhìn xung quanh.
Chiếc xe đã đi vào trung tâm nội thất.
Đây dường như là những việc mà các cặp đôi mới cưới nên làm, trang trí phòng tân hôn, trang bị đồ dùng sinh hoạt cho hai người hoặc gia đình dự kiến có vài người trong tương lai.
Chương 656:
Xe dừng bên ngoài quảng trường.
An Chỉ Nguyệt cảm thấy lo lắng không thể giải thích được, nhưng cô lại có chút kỳ vọng.
Lúc này, cảm giác khi ở bên Bộ Dực Thành đều đã thay đổi, vì có thêm giấy đăng ký kết hôn nên cô luôn cảm thấy lo lắng, mong chờ và thậm chí là ngại ngùng không thể giải thích được.
“Thật ra, nhà của anh trang trí đã rất tốt, không cần …”
An Chỉ Nguyệt còn chưa nói xong, Bộ Dực Thành xuống xe trước, đi tới ghế lái phụ đồng thời mở cửa, nhẹ giọng lẩm bẩm: “Đi thôi, đi chọn những gì em thích.”
An Chỉ Nguyệt cởi dây an toàn và bước ra khỏi xe.
Một số thay đổi không thể giải thích được đã diễn ra trong tâm lý của cô, đó là, phu xướng phụ tuỳ, tuân theo tam tòng tứ đức, trở thành một người vợ ngoan ngoãn, biết vâng lời, và nhường nhịn anh.
Cô ở đây để đền đáp lòng tốt của anh, và vì cô muốn dành cả thể xác và tinh thần để làm điều đó, cô dành toàn bộ trái tim cho tình cảm của mình.
“Em sẽ nghe anh.” An Chỉ Nguyệt nói với một nụ cười.
Bộ Dực Thành đóng cửa.
Quay người đi về phía cửa hàng nội thất, An Chỉ Nguyệt chạy theo đuổi theo đôi chân dài đnag bước đi của anh.
Người đàn ông chân dài, một bước bằng cô bước ba bước.
An Chỉ Nguyệt theo sau anh với một tốc độ nhanh chóng.
Anh nhìn thấy bóng dáng cô chạy theo, sải chân của anh đột nhiên chậm lại.
An Chỉ Nguyệt cảm thấy anh cố ý chậm lại, trong lòng lại có một cảm giác ấm áp lạ thường.
Hai người đi bên cạnh nhau, đầu ngón tay thỉnh thoảng chạm vào nhau, cảm giác xấu hổ cùng ngượng ngùng lập tức tràn ngập trong lòng An Chỉ Nguyệt.
Hai tay luống cuống không biết để đâu.
Đột nhiên bàn tay to lớn của Bộ Dực Thành nắm lấy tay cô kéo nhẹ, cô mất cảnh giác mà lao vào lồng ngực dày và khỏe của anh.
Cô kinh ngạc nhưng nhanh chóng nhận ra rằng mình đang bước đi một cách lơ đãng và suýt đụng phải người khác.
Bộ Dực Thành kéo như một cái, cô đã tránh được người đi ngược chiều.
Nhưng tay cô cũng bị người đàn ông nắm chặt, không buông.
Bàn tay của người đàn ông ấm áp, dày và thoải mái, khiến cô cảm thấy rất thoải mái.
Ngay lúc đó, An Chỉ Nguyệt cảm thấy tai mình hơi nóng lên, mắt cô không hiểu sao muốn được nhìn thấy bàn tay to ấm áp của anh.
Hai người bước vào siêu thị nội thất và lên thang cuốn.
Trung tâm nội thất khổng lồ và sang trọng tạo cảm giác ấm cúng.
“Anh Dực Thành, chúng vào đây xem đi!” An Chỉ Nguyệt đã tìm thấy một cửa hàng đền nội thất chiếu sáng.
Bên cạnh lầu hai là cửa hàng đèn nội thất tinh xảo, đẹp mắt, lối vào đẹp đến mức khiến người ta không thể rời mắt.
“Được.” Bộ Dực Thành không nói gì, dẫn cô đến cửa hàng đèn.
Vừa bước tới cửa, An Chỉ Nguyệt đã thoát khỏi tay anh, bước vào cửa hàng đèn như một đứa trẻ thích thú, nhìn những chiếc đèn pha lê tinh xảo, rực rỡ, đèn bàn và đèn trang trí.
Với những mảng đèn tinh tế rực rỡ, phái đẹp yêu cái đẹp không khỏi xuýt xoa.
Bộ Dực Thành đi theo An Chỉ Nguyệt, nhìn dáng vẻ hạnh phúc của cô, trái tim anh như tan chảy, cô nhìn những ngọn đèn, còn anh nhìn cô.
Đẹp đến mức không thể rời mắt.
“Chào anh, anh cùng vợ chọn đèn phải không?” Người bán hàng bước tới và hỏi.
Dực Thành sững sờ trước lời nói của người bán hàng và dừng lại.
An Chỉ Nguyệt cũng nghe thấy, cô bình tĩnh lại, cúi đầu khẽ chạm vào một ngọn đèn, cẩn thận lắng nghe người đàn ông phía sau cô trả lời nhân viên bán hàng ra sao.
Chương 657:
Đột nhiên cô nhận ra rằng cô quan tâm rất nhiều đến phản ứng và suy nghĩ của anh.
“Ừm, cô ấy ở phía trước, cô đi xem cô ấy thích gì, không cần phải tiếp đón tôi.” Bộ Dực Thành vừa nói vừa nhìn bóng lưng An Chỉ Nguyệt.
Người bán hàng mỉm cười, ngay lập tức chào đón An Chỉ Nguyệt, “Xin chào, tiểu thư, cô có yêu cầu gì không?”
An Chỉ Nguyệt mím môi và mỉm cười, khuôn mặt ấm áp, cô thì thầm nhẹ nhàng: “Tôi muốn tự mình xem một chút.”
“Cô muốn trang trí đèn ở vị trí nào, tôi có thể giới thiệu cho cô. “
An Chỉ Nguyệt không biết, cô căn bản là không biết nên treo chỗ nào, chỉ là nhìn thấy những chiếc đèn xinh đẹp này không thể không đi vào xem.
Nhân viên bán hàng nhiệt tình khác thường, nhìn ánh mắt ngại ngùng của An Chỉ Nguyệt, rồi nhìn người đàn ông phía sau cô đang tập trung và luôn chú ý đến An Chỉ Nguyệt, nhân viên bán hàng có thể kết luận rằng họ là người yêu hoặc một cặp vợ chồng mới cưới.
“Hai người là muốn trang trí nhà mới sao?”
“Ừm.” An Chỉ Nguyệt mím môi, không dám mở to đôi mắt ngại ngùng, vì sợ nhân viên bán hàng nhìn thấy sẽ xấu hổ và ngượng ngùng.
Nhân viên bán hàng lập tức đi tới hai chiếc đèn bàn tinh tế và trang nhã: “Cô Nhìn xem. cái này mang phong cách retro, trang nhã và tinh tế, có ba màu chiếu sáng là vàng ấm, đỏ và trắng nhạt, mỗi màu đều rất lãng mạn và ấm áp, và nơi tốt nhất để đặt nó là trong phòng ngủ.“
An Chỉ Nguyệt nhìn cái đèn do nhân viên bán hàng giới thiệu, cô càng ngày càng thích nó, quay lại nhìn Bộ Dực Thành.
Ngay lúc đó, đối diện với đôi mắt của Bộ Dực Thành, dường như anh đang nhìn cô từ lúc nào không hay, ánh mắt nhất thời khiến tim cô đập loạn nhịp, cô hỏi với giọng điệu ngọt ngào: “Anh Dực Thành, anh thấy cái đèn này đẹp không?”
Bộ Dực Thành dời tầm mắt về phía cái đèn, nhìn một cái, khóe miệng nhếch lên, phác ra một nụ cười nhàn nhạt: “Nhìn cũng được, em thích là được. “
Trái tim An Chỉ Nguyệt đột nhiên run lên, đứng nhìn nụ cười nhẹ trên khuôn mặt Bộ Dực Thành.
Lần đầu tiên cô thấy anh cười.
Hóa ra anh cười rất đẹp.
Sau khi sự lạnh lùng được xóa bỏ, ngay cả nụ cười trên môi cũng trở nên ấm áp khiến cho người ta không thể dời mắt.
An Chỉ Nguyệt định thần lại, dời mắt đi cũng không dám nhìn quá lâu, ánh mắt cô lại vô thức nhìn cái đèn.
“Cái này bao nhiêu tiền?” An Chỉ Nguyệt hỏi.
Nhân viên bán hàng cười rạng rỡ cho biết: “Đèn của chúng tôi được thiết kế bởi một nhà thiết kế nổi tiếng và cũng là một thương hiệu lớn, nhưng giá cả lại rất phải chăng. Vẫn còn Chương trình khuyến mại mua một bộ tặng bộ ly pha lê, giá chỉ có 58.000 tệ (gần 207 triệu đồng). “
Hai cái đèn 58.000 tệ?
An Chỉ Nguyệt tức thì chết lặng.
Ôi… đắt quá.
“Cảm ơn cô, chúng tôi sẽ suy nghĩ lại chút.” An Chỉ Nguyệt khó xử mím môi, ngượng ngùng cảm ơn, sau đó xoay người đi về phía Bộ Dực Thành.
Cô bước đến gần anh và đặc biệt rất gần, vì cô sợ nhân viên bán hàng nghe thấy mình nói. Cơ thể cô như muốn dính vào Bộ Dực Thành, chỉ cách 1cm thôi. Cô ngước lên nhìn anh và lẩm bẩm nói: “
Thực đắt, vẫn nên thôi đi thì hơn. “
Bộ Dực Thành trầm mặc nhìn cô, lần đầu tiên nhìn cô chủ động tiếp cận mình như vậy, trong lòng tràn đầy ngọt ngào không gì sánh được, khuôn mặt tràn ngập yêu thương, anh cười và hỏi: “Em thích sao?”
“Ừm, nhưng đắt quá.”
“Không cần lo về giá cả.”
An Chỉ Nguyệt lắc đầu, rồi đi ngang qua Bộ Dực Thành: “Anh Dực Thành, đi thôi . “
Bộ Dực Thành không đi theo mà rút danh thiếp từ trong túi ra đưa cho nhân viên bán hàng, thì thào nói: ” Vợ tôi thích hai cái đèn đó, quấn lại, gọi điện thoại theo số trên, sẽ có người đến thanh toán và lấy đồ.”
“Vâng, cảm ơn anh. ” Người bán hàng lịch sự cầm lấy tấm danh thiếp và nhìn dòng chữ “Special Assistant Lạc Thập Thất” trên đó.
Nói xong Bộ Dực Thành quay lưng bỏ đi.
Chương 658:
Anh sải bước đuổi kịp An Chỉ Nguyệt đang ở ngoài cửa, hai người sánh bước đi đến cửa hàng bên cạnh.
Vừa bước vào, An Chỉ Nguyệt đã phát hiện ra đó là một cửa hàng chăn ga gối đệm.
Cô vừa định quay người đi ra ngoài và vừa đúng lúc va vào Bộ Dực Thành, đang đứng đằng sau cô. Cô trông có vẻ hoảng sợ, Bộ Dực Thành nhíu mày nhìn cô, hỏi nhẹ nhàng: “Có chuyện gì vậy?
Hãy vào và xem qua một chút đi.”
“Em không cần mua cái gì? ”An Chỉ Nguyệt không biết tại sao cô lại có cảm giác ngượng ngùng không thể giải thích được, cô xấu hổ.
“Toàn bộ chăn đệm trong nhà đều do Thập Thất chuẩn bị ,màu quá đơn điệu, buồn tẻ. Tôi không thích. Em có thể giúp tôi đổi toàn bộ đi.” Giọng Bộ Dực Thành khẳng định.
“Tất cả đều còn rất mới.”
“Tôi không thích.”
“Ồ.” An Chỉ Nguyệt nhìn anh, sau đó lại nhìn bộ đồ giường đẹp đẽ phía sau.
Cô quay lại lần nữa và bước vào.
Cô nhân viên bán hàng vội chào cô với nụ cười tươi rói.
Bộ Dực Thành lặng lẽ đi theo cô, thỉnh thoảng cô hỏi những thứ này có tốt hay không, có mua hay không, câu trả lời của anh ấy luôn là đồng nhất, chỉ cần An Chỉ Nguyệt thấy đẹp liền có thể mua.
An Chỉ Nguyệt càng lúccàng thả lỏng bản thân, không còn bị gò bó nữa.
Mua sắm sẽ khiến cho chúng ta cảm thấy tốt hơn và thư giãn hơn, đó là sự thật.
Lần đầu tiên sau nhiều tháng, An Chỉ Nguyệt đi mua sắm vui vẻ như vậy, nhìn thấy nhiều đồ đạc tinh xảo đẹp đẽ, giống như một đứa trẻ đang được đi chơi, trên mặt nở nụ cười và ánh mắt sáng ngời.
Cô càng đi càng hăng hái, mặc dù nhiều thứ đắt tiền cũng không muốn để Bộ Dực Thành tiêu tiền, nhưng nhìn thôi cô cũng cảm thấy rất vui.
Hai tiếng sau, cuối cùng cô cũng cảm thấy mệt mỏi, cô ngồi xuống ghế sô pha ở hành lang của khu nội thất, cô bị tê chân và toàn thân kiệt sức, nhưng Bộ Dực Thành vẫn là hai tay trống trơn đi theo cô.
“Mệt quá.” An Chỉ Nguyệt lẩm bẩm với giọng điệu lạnh lùng, thở dốc một cách yếu ớt.
Bộ Dực Thành ngồi xuống bên cạnh cô, vẫn bình tĩnh thoải mái, ưu nhã bình tĩnh, nghiêng đầu nhìn cô: “Nghỉ ngơi một chút đi, nếu mệt quá mai lại tới.”
“Ừm.” An Chỉ Nguyệt gật đầu.
Cô từ từ nhắm mắt lại, đặt tay lên thành ghế sofa, nghiêng đầu lên vai anh.
Bộ Dực Thành dựa vào ghế sô pha, nghiêng đầu nhìn dung mạo xinh đẹp của cô rồi yên lặng chờ đợi.
Một lúc sau, giọng nữ kích động truyền đến: “Chỉ Nguyệt.”
An Chỉ Nguyệt đột nhiên mở mắt, nghiêng đầu nhìn nơi phát ra âm thanh.
Bộ Dực Thành cũng nhìn sang.
Lúc này, một người phụ nữ xinh xắn dễ thương sải bước đi tới, khi cô ấy đến gần, dường như mới phát hiện ra Bộ Dực Thành, khuôn mặt đỏ bừng ấm áp nở nụ cười, cô ngượng ngùng nhìn anh.
“Hạo Nhi?” An Chỉ Nguyệt vui vẻ đứng dậy đi tới, “Thật tình cờ gặp được cậu ở đây.”
Hạo Nhi dời tầm mắt khỏi Bộ Dực Thành, nắm lấy tay An Chỉ Nguyệt, cô ấy vui mừng như một đứa trẻ, ghé vào tai An Chỉ Nguyệt một cách bí mật, vui mừng: “Đó là Bộ Dực Thành, thực sự là anh ấy sao. Cậu có thể giới thiệu cho tớ không?.”
“À…” An Chỉ Nguyệt nghĩ về điều đó.
Hạo Nhi đã ngưỡng mộ anh ấy từ khi còn nhỏ, phải lòng anh ấy từ rất lâu rồi.
Lúc này, cô nghĩ rằng mình đã đoạt mất người đàn ông của Hạo Nhi, cảm thấy có chút áy náy.
“Cô ấy là …” An Chỉ Nguyệt đang định nói, Hạo Nhi đã lướt qua cô và đi đến trước mặt Bộ Dực Thành.
Bộ Dực Thành đứng dậy, đút hai tay vào túi quần, người đàn ông lịch sự nhìn Hạo Nhi, nhưng ánh mắt và phản ứng của cô khiến anh rất bất ngờ.
“Dực Thành, anh còn nhớ em sao?
Em là Hạo Nhi, bạn của Chỉ Nguyệt. Em là đàn em lớp dưới của anh hồi cấp 2. Em cũng đã gặp anh vài lần ở cấp 3. Anh có nhớ em không?”
Chương 659:
Bộ Dực Thành đã gặp qua là không quên, thậm chí còn nhớ rằng cô đã từng gọi điện cho anh và nói những điều không hay về An Chỉ Nguyệt qua điện thoại.
Đây cũng được tính là bạn tốt của An Chỉ Nguyệt sao?
“Ừm” Bộ Dực Thành thờ ơ đáp lại, không muốn nói nhiều.
Thấy Bộ Dực Thành phớt lờ mình, Hạo Nhi vẫn muốn đến gần anh với vẻ miễn cưỡng.
Cô ngượng ngùng vén tóc, cười lẩm bẩm: “Không ngờ lại gặp anh ở đây thật giống như duyên phận.”
An Chỉ Nguyệt chậm rãi đi tới, đứng bên cạnh Hạo Nhi, không biết nên nói thế nào.
“Em nghe Chỉ Nguyệt nói cậu ấy làm người giúp việc trong nhà anh, không biết anh còn thuê người không, em cũng có thể.” Hạo Nhi khẩn thiết nhìn Bộ Dực Thành.
Bộ Dực Thành ban đầu không muốn nói về chuyện này, nhưng nhìn thấy thái độ của Hạo Nhi trong ngoài không đồng nhất, anh sợ An Chỉ Nguyệt sau này sẽ đau khổ nên anh thờ ơ nói: “Lần trước cô gọi điện thoại nói chuyện, tôi nhớ rồi.”
Khuôn mặt Hạo Nhi lập tức tái đi, cô lo lắng quay lại nhìn An Chỉ Nguyệt.
An Chỉ Nguyệt cũng mông lung, Hạo Nhi làm sao có số điện thoại của Bộ Dực Thành?
Trong khi cô đang phân vân, Bộ Dực Thành tiếp tục: “Số của tôi chỉ có trợ lý và Chỉ Nguyệt biết. Cô lấy số của tôi từ Chỉ Nguyệt sao?”
“Em …” Hạo Nhi lo lắng đến mức không thể nói được.
An Chỉ Nguyệt nhíu mày nhìn Hạo Nhi, đột nhiên cô nghĩ đến lần trước gặp mặt, Hạo Nhi có thể đã lợi dụng cô và Lương Ý vào nhà vệ sinh và lấy trộm số điện thoại từ máy của cô.
“Còn nói với tôi rằng Chỉ Nguyệt là …” Bộ Dực Thành vẫn muốn tiếp tục ngầm vạch trần bộ mặt của cô ta.
Hạo Nhi lập tức ngăn anh lại: “Chắc anh nhầm rồi. Em chưa bao giờ gọi cho anh. Không phải em. Thật sự không phải em.”
“Vậy sao?” Bộ Dực Thành nheo đôi mắt sắc lạnh và nhìn chằm chằm vào cô.
Hạo Nhi trở nên hoảng sợ hơn bởi khí nhạy bén và sắc sảo của anh.
Hạo Nhi vội vàng nhìn An Chỉ Nguyệt, nở nụ cười gượng ép nói: “Bộ Dực Thành chắc là nhớ nhầm rồi. Tớ không có số của anh ấy đâu? Tớ chưa bao giờ nói xấu cậu với anh ấy. Chỉ Nguyệt, tớ nói thật đấy, không phải tớ đâu.
An Chỉ Nguyệt cười khổ gật đầu, nhẹ nhàng nói: “Không sao, đừng căng thẳng, tớ tin cậu. “
Những lời này chỉ là để an ủi Hạo Nhi, cô rất buồn, rất đau khổ, đau khổ đến tột cùng.
Bộ Dực Thành từ đầu đến cuối còn chưa nói Hạo Nhi nói xấu sau lưng cô, này không phải chưa đánh đã khai sao, thật vụng về.
Lúc này An Chỉ Nguyệt không biết diễn tả cảm xúc của mình như thế nào ngoại trừ ớn lạnh.
Hạo Nhi là bạn của cô từ thời thơ ấu cũng là người bạn thân nhất.
Để tiếp cận Bộ Dực Thành, cô ta không ngần ngại trộm điện thoại cô để lấy số anh, thậm chí còn nói xấu sau lưng cô?
“Hai người đi mua gì vậy?”
Hạo Nhi đổi chủ đề.
An Chỉ Nguyệt mím môi cười nói: “Đi dạo một vòng thôi.”
“Đồ đạc trang trí phòng cưới.” Bộ Dực Thành dứt khoát, giọng nói chắc nịch khác thường.
An Chỉ Nguyệt sững sờ khi anh nói câu này, Hạo Nhi kinh ngạc nhìn Bộ Dực Thành: “Phòng… phòng cưới? Phòng cưới của ai vậy?”
Bộ Dực Thành lấy giấy đăng ký kết hôn từ trong túi ra, đưa cho Hạo Nhi: “Tôi có thể cho cô xem một chút.”
An Chỉ Nguyệt căng thẳng, đổ mồ hôi, lúng túng nắm chặt quần áo.
Cô không biết tại sao hôm nay Bộ Dực Thành lại rất cao hứng, không giống như tác phong thường ngày của anh, thế mà giờ lại đưa giấy đăng ký kết hôn cho người khác xem?
Anh dường như đang cố tình khoe khoang và tuyên bố chủ quyền.
Nhưng vấn đề ngươi Hạo Nhi thích là anh, làm như này là đang công khai thân phận sao?”
Hạo Nhi cầm lấy tờ giấy, nhìn dòng chữ giấy đăng ký kết hôn, hai tay run rẩy chậm rãi mở ra.
Chương 660:
Những gì ghi bên trong khiến khuôn mặt cô ta tái nhợt một lúc, sau đó trở nên đờ đẫn, rõ ràng là đang run lên vì sốc, cô ta lập tức nén lại, khuôn mặt nở một nụ cười cứng ngắc và ngượng nghịu.
Nụ cười kiểu đó rất giả tạo, nhưng cô ta vẫn cười gượng gạo và nói một cách lịch sự: “Không ngờ anh lại cưới Chỉ Nguyệt. Chúc mừng, chúc mừng …Em, em thực sự bất ngờ đó. Điều này quá đột ngột và khó có thể tin được, từ khi nào vậy?”
Hạo Nhi dùng nụ cười che đi vẻ không vui của mình, nhìn An Chỉ Nguyệt, hỏi: “Chỉ Nguyệt, từ khi nào mà cậu chia tay Bộ Hướng Đình, lại ở cùng Bộ Dực Thành?”
Lời này có chút khó nghe, An Chỉ Nguyệt xấu hổ không lên tiếng.
Bộ Dực Thành thu lại tờ giấy rồi cất đi, giọng điệu có chút không vui: “Chỉ Nguyệt với Bộ Hướng Đình còn chưa bắt đầu, thì sao có thể gọi là chia tay. Về phần tôi và cô ấy bắt đầu từ khi nào, cô không cần biết. “
Hạo Nhi bị nói đến có chút xấu hổ, khuôn mặt cứng đờ đến không cười được: “Tớ có chuyện phải đi, hai người mua sắm từ từ, hẹn gặp lại. Khi cậu tổ chức hôn lễ, mình sẽ làm phù dâu.”
An Chỉ Nguyệt cười mỉm lịch sự: “Được.”
“Tạm biệt. ” Hạo Nhi bước đi có chút lo lắng, rất hoảng hốt.
An Chỉ Nguyệt nhìn cô ta rời đi, cảm giác áy náy trong lòng đột nhiên biến mất.
Cô không xin lỗi Hạo Nhi, ngược lại, vì sự việc này khiến cô thấy được bản chất ích kỷ của Hạo Nhi, và hành động cố ý cho cô ta biết của Bộ Dực Thành cũng khiến cô rất cảm động.
“Tạm biệt.” Cô cũng vẫy tay với Hạo Nhi.
Sau khi Hạo Nhi đi, An Chỉ Nguyệt nhìn Bộ Dực Thành lo lắng giải thích: “Anh Dực Thành, em đã không đưa số của anh cho Hạo Nhi, em không biết làm thế nào cô ta có số của anh.”
“Ừ, điều đó không quan trọng… Tôi tin em.” Bộ Dực Thành không để tâm đến vấn đề này, anh nói ra cũng chỉ muốn An Chỉ Nguyệt thấy rõ rằng bạn thân cô là một người ích kỷ, hẹp hòi.
Lợi dụng bạn bè để đạt được mục đích nhất định, còn có thể dùng một số chiêu trò nhỏ, mánh khóe nhỏ, tâm địa không được tốt cho lắm.
Anh hy vọng An Chỉ Nguyệt có thể hiểu được.
“Anh thông báo chuyện kết hôn của chúng ta ra ngoài. Không sợ ông nội biết chuyện sẽ …”
Bộ Dực Thành đột nhiên nắm lấy tay An Chỉ Nguyệt, đưa cô ra ngoài: “Đừng lo lắng, không cần lo lắng về điều đó.”
An Chỉ Nguyệt nhìn bàn tay anh đang nắm tay của cô, liền phát hiện người đàn ông này thật sự rất tự nhiên.
“Chúng ta về đi?”
“Em muốn đi mua sắm hay muốn về, đều nghe em.”
“Về đi, em mệt rồi.”
“Được.” Bộ Dực Thành trả lời cô rồi nắm tay cô đi về hướng cửa.
Sau nửa giờ, cả hai về tới nhà, nhưng thấy trong nhà có rất nhiều đồ, nhìn qua bao bì thì đều là đồ mà họ nhìn thấy ở trung tâm nội thất.
Lạc Thập Thất kiểm kê xong, cầm danh sách đi tới chỗ An Chỉ Nguyệt và Bộ Dực Thành, kính cẩn nói: “Mọi thứ đã được kiểm kê xong rồi, không thiếu.”
An Chỉ Nguyệt nghiêng đầu kinh ngạc nhìn Bộ Dực Thành: “Anh Dực Thành, anh đã mua tất cả chúng? “
“Ừm, em thích liền có thể mua về.
Không cần lo lắng như vậy. “
“Nhưng, chúng rất đắt. “
“Anh vẫn có thể mua được. “
An Chỉ Nguyệt nhìn hoa mắt đồ trong nhà.
Hôm nay, Bộ Dực Thành và An Chỉ Nguyệt cũng không đi đâu nên ở nhà trang trí.
Đến tận buổi tối.
An Chỉ Nguyệt nấu ăn, Bộ Dực Thành vẫn treo rèm trong phòng khách.
Tấm rèm cửa sáng màu ban đầu đã được thay thế bằng những tấm vải hoa oải hương mà An Chỉ Nguyệt thích.
An Chỉ Nguyệt đang bận rộn trong bếp, lúc cô đi ra đã cởi tạp dề, đi ra ngoài gọi với ra phòng khách: “Anh Dực Thành, chúng ta ăn tối thôi.”
“Là ai?”
“Là Bộ Dực Thành, lúc đó trái tim của cậu ấy bị đâm một dao. Vết cắt rất sâu. Chắc là cùng bị những kẻ đó bắt đi.
Những người kia đều là những tên cặn bã bán nội tạng. Bọn chúng chắc là muốn trái tim của cậu ấy. Rất may là cảnh sát đến kịp thời, lúc đó cả hai người đều được cứu thoát ”.
“…” An Chỉ Nguyệt bỗng nhiên nước mắt mờ mịt, hai mắt đẫm lệ, đầu ngón tay run lên, trong đầu hiện lên vết sẹo đáng sợ trên ngực Bộ Dực Thành.
Cô đã từng nhìn qua khe cửa thấy vết sẹo kia, nhìn thấy mà giật mình.
Lúc này tim cô đau nhói, cổ họng nghẹn lại không nói được lời nào, cô bàng hoàng đến không thể tự kiềm chế.
“Này …” An Kiến không nghe được âm thanh nào nên hét lên, “Con muốn biết cái gì? Vụ án mười năm trước có liên quan gì đến vụ án của con sao?”
“Không có.” An Chỉ khàn giọng nói hai chữ, lập tức vươn tay lau nước mắt nơi khóe mắt.
Môi cô run lên, cô muốn khóc lên.
Bởi vì năm đó lúc cô bị bắt cóc, trước thời điểm cô hôn mê, cô nhớ rõ ràng chỉ có một mình cô, không hề có Bộ Dực Thành lúc đó.
Vì vậy chỉ có thể là sau khi cô ngất đi, Bộ Dực Thành đã đến, cô không biết chuyện gì đã xảy ra nhưng cô được cứu thoát bình an vô sự, còn trên ngực Bộ Dực Thành lại có một vết sẹo không bao giờ có thể phục hồi được.
Mà một tháng sau vụ bắt cóc, vào đêm muộn hôm đó.
Dực Thành mặc bộ đồ bệnh nhân đột nhiên chạy vào phòng cô, hỏi cô như một kẻ điên, tại sao không đến thăm anh, và nói rằng anh như một kể điên đã đợi cô cả tháng.
Cô thậm chí còn không biết Bộ Dực Thành đang nằm viện, cô còn viết vào nhật ký sự biết ơn và ái mộ của mình dành cho Bộ Hướng Đình.
Anh cầm quyển sổ của cô lên xé nát, như một con dã thú điên cuồng đè cô xuống giường và hôn cô, cô sợ tới mức lấy dao gọt hoa quả trên bàn đầu giường đâṁ thẳng vào bụng Bộ Dực Thành.
Anh rời khỏi cơ thể cô và dựa lưng vào tường.
Cô sẽ không bao giờ quên được ánh mắt hung bạo của anh lúc đó, anh che lấy miệng vết thương ở bụng, máu chảy như xối xả, anh như người bị thần kinh.
Mắt đỏ như đuốc, nước mắt giàn giụa, khóe miệng khẽ nhếch lên để người thấy không rét mà run, cười lạnh, giọng nói ảm đạm và thê lương như một bóng ma, anh gào lên: “An Chỉ Nguyệt, tại sao? Tại sao em lại làm như vậy với tôi? Tại sao …”
Lúc ấy kinh động đến cả người nhà.
Cô được đưa đến đồn cảnh sát, và anh ta được đưa đến bệnh viện.
Sau đó, cô ở trong tù ba ngày và được tin tức nói rằng Dực Thành không có ý định truy tố cô.
Cô đã được thả ra ngoài.
Kể từ đó, cô không bao giờ gặp lại Dực Thành nữa.
Nghe nói anh ấy đã ra nước ngoài, thay đổi quốc tịch, sau đó nghe nói anh ấy làm quân nhân, sau này trên TV thấy anh ấy trở thành tổng thống của Tịch Quốc, anh ấy được bầu lại hai nhiệm kỳ, trở thành tổng thống trẻ nhất trong lịch sử.
Cô sợ một ngày nào đó người đàn ông này quay lại tìm cô trả thù.
Mười năm sau anh trở về, nhưng anh không chuyển quốc tịch trở lại, cũng không mang công việc kinh doanh của mình trở về, vậy anh trở về làm gì?
Vừa vặn lúc anh về nước, vụ án giết người của cô đã có chiều hướng tốt hơn, và cô được ra tù.
Mấy lần cô gặp nạn đều được anh giúp đỡ.
Trong thế giới của cô không có quá nhiều trùng hợp, sau khi rõ ràng những chuyện này, trái tim cô như điên như dại.
“Này …” Giọng An Kiến truyền đến: “Này này này … An Chỉ Nguyệt, có nghe không?”
An Chỉ Nguyệt yếu ớt đặt điện thoại trong tay xuống, ngắt cuộc gọi, mờ mịt nhìn về phía trước, sắc mặt lạnh lùng, ngón tay không ngừng run rẩy.
Chậm rãi sờ sờ mặt, phát hiện toàn bộ đều là nước mắt.
Hai vai yếu ớt rũ xuống, cô gục xuống giường, chân cũng chậm rãi thu lại.
Chương 652:
Trái tim cô đau như xé, cảm giác rỉ máu hành hạ cô một cách dã man, cô hận mình đến chết đi sống lại, cô đã làm những điều độc ác gì với người đàn ông đó?
Tại sao mọi việc lại trở nên như thế này?
Cô đã làm những gì đối với Bộ Dực Thành?
Càng nghĩ lại càng đau khổ, càng nghĩ càng không dám đối mặt.
Lương Ý đang ăn cơm ở ngoài cửa, đột nhiên nghe thấy tiếng kêu khóc của An Chỉ Nguyệt từ trong phòng, khóc như bị dao cứa vào, không kìm được mà gào khóc.
Lương Ý đột nhiên đặt bát đĩa xuống, hấp tấp đến trước cửa, liều mạng gõ cửa: “Chỉ Nguyệt, cậu sao vậy, cậu mở cửa, nhanh mở cửa, cậu có chuyện gì vậy?”
“A…a …” An Chỉ Nguyệt vò đầu bứt tóc kêu lên: “Để cho mình yên, để cho mình yên…”
Một người phụ nữ như cô chết không phải là điều đáng tiếc.
Cô chưa bao giờ nghĩ mình sẽ lấy oán trả ơn, càng không nghĩ tới cô ghê tởm chính mình như vậy.
Bộ Dực Thành khi đó đã tuyệt vọng đến mức nào nên mới di cư?
Kí ức như một bức màn được mở ra, hết mảnh này đến mảnh khác lại tái hiện trước mắt.
Đêm nay, An Chỉ Nguyệt cả đêm không ngủ được.
Cô đã suy nghĩ rất nhiều, và có rất nhiều điều cô không thể hiểu.
Nhưng cô đã nhận ra một điều.
Đó là Bộ Hướng Đình đã lừa dối cô, và người đàn ông đã cứu cô nhiều lần gặp nạn chính là Bộ Dực Thành.
Sáng sớm hôm sau.
Khi mặt trời mọc, An Chỉ Nguyệt thức dậy để tắm rửa và tìm một bộ váy mà cô cho là thoải mái và tươm tất.
Cô mặc váy, trang điểm nhẹ rồi nhìn mình trong gương.
Cảm thấy hài lòng, cô xách ba lô đi ra ngoài với đầy đủ giấy tờ tài liệu.
Cô lên taxi và đi thẳng đến cửa nhà Bộ Dực Thành.
Thanh toán xong xuống xe, An Chỉ Nguyệt can đảm bước đến trước cổng sắt, bấm chuông cửa mà không cần suy nghĩ.
Lạc Thập Thất ra mở cửa.
Khi Lạc Thập Thất nhìn thấy An Chỉ Nguyệt, anh ấy cũng vô cùng kinh ngạc, vội vàng mở cửa hỏi: “Cô An, cô không có mật khẩu ở đây sao? Tại sao cô lại bấm chuông cửa?”
An Chỉ Nguyệt cười nhẹ và nói: “Tôi đã bị sa thải và tôi không thể vào nhà người khác mà không được phép.”
Rõ ràng là Lạc Thập Thất vẫn chưa biết về điều đó, và anh ấy có vẻ rất ngạc nhiên.
“Lần này cô quên gì định quay lại lấy sao?”
“Tôi tới đây để tìm anh Dực Thành.”
“Ồ, anh ấy ở trong, mời vào.”
An Chỉ Nguyệt lịch sự gật đầu, sau đó đi về phía biệt thự.
Sau khi Lạc Thập Thất đóng cửa, cũng không theo vào, thay vào đó, đi bộ đến ga ra để kiểm tra hoạt động của chiếc xe.
Sau khi An Chỉ Nguyệt bước vào đại sảnh, cô không nhìn thấy Bộ Dực Thành.
Cô đi thẳng lên lầu.
Khi cô đến cửa phòng của anh, tim cô đập thình thịch, lòng bàn tay đổ mồ hôi, tâm trạng vô cùng hồi hộp, đêm qua cô đã suy nghĩ rất lâu và rất nhiều, sau khi đưa ra quyết định này, nhịp tim của cô đã không được bình thường.
Nhìn về phía cửa, Cô lấy hết can đảm nhưng vẫn không dám giơ tay gõ cửa.
Cô hít một hơi thật sâu, sau đó lại hít một hơi thật sâu.
Đột nhiên, cánh cửa được mở ra và cô vô cùng kinh ngạc.
Chương 653:
Người đàn ông mở cửa nhìn thấy cô đứng ở trước cửa, anh cũng giật mình, hai mắt nhìn nhau, hai người đều có chút kinh ngạc, nhưng rõ ràng Bộ Dực Thành đã bình tĩnh lại một chút, lặng lẽ nhìn cô.
An Chỉ Nguyệt căng thẳng đến mức mở miệng định nói gì đó, nhưng giọng nói của cô lại mắc kẹt trong cổ họng, nhìn khuôn mặt tuấn tú kiên định của người đàn ông, cô càng thêm lo lắng.
Đôi mắt anh như có lực hấp dẫn, đúng vậy, cô bị anh hấp dẫn sâu sắc, cô không rời mắt được.
Bộ Dực Thành đã lên tiếng trước phá vỡ sự im lặng ngột ngạt này, “Tại sao cô lại ở đây?”
“Tôi, tôi có vài điều muốn nói với anh.” An Chỉ Nguyệt cảm thấy hơi thở của cô nóng và gấp gáp, nhịp tim của cô cũng đang tăng tốc dữ dội.
“Có chuyện gì vậy?” Anh trầm giọng hỏi.
An Chỉ Nguyệt siết chặt tay và cắn chặt môi dưới, như đã hạ quyết tâm, cô hít một hơi thật sâu rồi nhìn xuống lấy một thẻ căn cước và sổ hộ khẩu từ trong túi xách của mình ra.
Cô ấy chìa hai thứ này trước mặt Bộ Dực Thành và nói:” Anh Dực Thành, chúng ta kết hôn đi.”
“…” Bộ Dực Thành cau mày, càng ngày càng không hiểu, nhìn chằm chằm vào mặt cô, nhìn sâu vào mắt cô.
Anh bị sốc, nhưng anh muốn hiểu nhiều hơn từ đôi mắt của cô.
Ví dụ, hôm nay là ngày cá tháng tư?
Hay cô ấy đến đây để nói đùa?
An Chỉ Nguyệt cũng nhìn thấu suy nghĩ của anh, vội vàng giải thích: “Em biết anh nhất định cho rằng em nói đùa, nhưng em rất nghiêm túc muốn kết hôn với anh.”
“Em đã đem tất cả mọi thứ đến đây, nếu anh muốn em có thể cầu hôn anh, chỉ cần anh không hỏi nguyên nhân, chúng ta lập tức đăng ký kết hôn.”
Cô cũng không phải là xúc động nhất thời, cô đã đưa ra quyết định sau khi suy nghĩ rất nhiều.
Bộ Dực Thành thân thể cứng đờ, một tia kích động không thể cảm nhận được chợt lóe lên sâu thẳm, nhưng anh vẫn bình tĩnh hỏi: “Lý do là gì?”
“Em có thể không nói không?”
Giọng nói của An Chỉ Nguyệt trầm xuống một chút.
Nếu đối với hắn có tình cảm, người đàn ông này nhất định sẽ không tin, bởi vì cô cũng không tin.
“Hãy mang theo đồ của cô và rời đi.” Bộ Dực Thành trực tiếp từ chối, thờ ơ đuổi khách đi.
An Chỉ Nguyệt hoảng sợ, vội vàng nói: “Em muốn kết hôn, kết hôn với một người đàn ông có thể bảo vệ em cả đời.”
“Bộ Hướng Đình.”
“Anh ta không thể, em không muốn làm bạn gái anh ta càng không muốn kết hôn với anh ta, em muốn ở bên cạnh Anh Dực Thành.”
“…” Chân mày của Bộ Dực Thành nhíu chặt, anh nhìn sâu vào mắt cô, như muốn nhìn thấu cô, nhưng lại thấy một màu mờ mịt.
Lòng bàn tay An Chỉ Nguyệt đổ mồ hôi, chẳng lẽ cô nghĩ sai rồi sao?
Bộ Dực Thành hoàn toàn không thích cô, hay là, đã từng thích cô ấy, nhưng bây giờ lại chán ghét, ghê tởm, thậm chí là ghét bỏ cô?
Đúng vậy, anh cứu cô mấy lần, cô lại lấy oán báo ân, đổi lấy chính cô cũng sẽ chán ghét loại người này.
Càng nghĩ về điều đó, An Chỉ Nguyệt càng nản lòng, dũng khí của cô cuối cùng cũng dần biến mất.
Hoặc có thể, cô ấy đã đoán sai tất cả.
Người đàn ông này chưa bao giờ thích cô, tất cả đều không có bằng chứng, chỉ là phỏng đoán.
Đang lúc chuẩn bị rời đi, cô ngượng ngùng cười nói: “Nếu anh Dực Thành không muốn cùng em kết hôn, anh có thể từ chối em, dù sao thì lời cầu hôn của em thật sự rất đường đột và do em tự cho mình là đúng.”
Bộ Dực Thành không nói gì, đột nhiên quay người bước vào phòng.
An Chỉ Nguyệt sững sờ và không biết anh đang xảy ra chuyện gì.
Trong vòng vài giây, Bộ Dực Thành đã cầm thêm một túi hồ sơ trong tay, bước ra khỏi cửa, đi xuống lầu nắm lấy lòng bàn tay của cô.
Chương 654:
An Chỉ Nguyệt cảm thấy lòng bàn tay của anh rất chắc chắn và ấm áp, nắm lấy tay cô cùng sải bước xuống lầu.
Cô cũng không thể giải thích được, giọng nói uy nghiêm và lạnh lùng của anh truyền đến: “Mặc kệ em kết hôn với tôi vì mục đích gì, tôi đều chấp nhận, nhưng đây không phải là trò đùa, nếu đã cùng tôi kết hôn, em phải chuẩn bị tâm lý ràng buộc cả đời.”
Anh đồng ý rồi sao?
An Chỉ Nguyệt cảm động và hưng phấn không thể giải thích được, trong lòng cô vui vẻ ngọt ngào, tăng tốc chạy theo tốc độ của anh, để anh nắm lấy tay, cùng bước xuống lầu.
Cô nhấp môi cười, tiếp tục nói: ”Ừm, em đã nghĩ thông suốt rồi, và em cũng đã chuẩn bị tâm lý.”
“Hiện tại đổi ý vẫn còn kịp”
“Em sẽ không hối hận.” Mong ước lớn hơn của cô là được đền đáp ơn cứu mạng của anh.
Nếu người đàn ông này thực sự thích cô, cô nguyện ý dùng cả thể xác và tinh thần báo đáp.
Mấy lần ơn cứu mạng, cô nghĩ cả đời cũng không trả lại được.
An Chỉ Nguyệt được Bộ Dực Thành đưa lên xe, còn Lạc Thập Thất bị bỏ lại trong gara với vẻ mặt “Chuyện gì đang xảy ra vậy”.
Nhìn xe đi xa, nhìn bộ dáng của Bộ Dực Thành đầy vẻ lo lắng.
Anh ta mông lung, không hiểu gì.
Cục Dân chính, các thủ tục cho hôn lễ của đất nước này hơi rườm rà hơn một chút, nhưng cũng đã được hoàn thành một cách suôn sẻ.
Ở đất nước này, họ là cặp vợ chồng hợp pháp.
Khi đi ra khỏi Cục Dân Chính, An Chỉ Nguyệt ngồi ở ghế phụ, cầm giấy đăng ký kết hôn của mình lặng lẽ nhìn, trái tim cô đập rộn ràng, mơ hồ có một loại cảm giác ngọt ngào.
Cô thực sự đã kết hôn với Bộ Dực Thành.
Cô chưa bao giờ nghĩ về điều đó trước đây.
Cô đã làm một điều điên rồ, nhưng cô sẽ không hối hận.
Bộ Dực Thành không lên xe, mà đi đến chuỗi siêu thị bên cạnh mua một chai nước và đứng ở cửa uống.
Bởi vì anh hoàn toàn không thể lái xe vào lúc này, nhịp tim của anh ấy có lẽ phải hơn hai trăm, và anh có cảm giác có thể chết bất đắc kỳ tử bất cứ lúc nào.
Sau khi nhận được giấy chứng nhận kết hôn, loại kích động này giống như đang mơ, toàn thân tê dại run rẩy, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, cảm giác thật hư ảo, nhưng giấy kết hôn lại anh đang nắm chặt trong tay.
Loại giấc mơ mà cả đời này anh chưa bao giờ dám nghĩ tới lại đến quá nhanh khiến anh mất cảnh giác, không hề chuẩn bị trước.
An Chỉ Nguyệt đợi một lúc lâu, sau đó nhìn ra ngoài cửa sổ xe thăm dò.
Tình cờ cô nhìn thấy Bộ Dực Thành đang đứng trước siêu thị, ở phía xa, cô không thể nhìn rõ người đàn ông đang làm gì.
Hình như uống nước?
Hay là anh ấy đã hối hận rồi?
An Chỉ Nguyệt trong lòng lo lắng bất an, đầu óc quay cuồng.
Cô cúi đầu sờ tờ giấy kết hôn trên tay, chậm rãi mở ra.
Nhìn hai cái tên quen thuộc đó.
An Chỉ Nguyệt, Bộ Dực Thành, xuất hiện trên cùng một chỗ. Bức ảnh của cả hai có vẻ rất lạ và ngượng ngùng, nhưng cô đã rất ngạc nhiên khi nhìn thấy Bộ Dực Thành trong bức ảnh, nụ cười nhàn nhạt trên khuôn mặt của Anh rất đẹp.
Nụ cười tự nhiên này giống như nụ cười tự đáy lòng, không chút kiêu căng.
An Chỉ Nguyệt hiếm khi nhìn thấy Bộ Dực Thành cười, giờ nhận ra rằng anh cười rất ấm áp và đẹp trai.
Ngay khi cô đang chăm chú nhìn, đang chăm chú suy nghĩ, giọng nói khàn khàn nhẹ nhàng của một người đàn ông vang lên bên tai cô: “Em có muốn một hôn lễ không?”
An Chỉ Nguyệt hoảng sợ, cô gập mạnh giấy đăng ký kết hôn lại, lo lắng quay đầu lại.
Chương 655:
Lúc này, Bộ Dực Thành đã ở trong tư thế lái xe, mà cô thậm chí còn không biết điều đó.
Bộ Dực Thành thắt dây an toàn và nhìn về phía trước. Khuôn mặt anh không thể hiện chút cảm xúc nào.
An Chỉ Nguyệt dừng lại và nói: “Em không cần, những thứ đó không cần thiết.”
Nhận được giấy chứng nhận kết hôn đã khiến cô khẩn trương đến phát điên, cô không thể tưởng tượng được một lễ cưới với Bộ Dực Thành sẽ diễn ra như thế nào.
“Cần tôi làm gì để phối hợp với em?”
Bộ Dực Thành nhàn nhạt hỏi.
“Hả? Ý anh là gì?” An Chỉ Nguyệt không hiểu ý anh.
“Gia đình, bạn bè của em, người em thích, em có cần tôi giấu giếm những điều này cho em không?”
Người em thích?
Trong tâm trí An Chỉ Nguyệt hiện lên một cái tên, Bộ Hướng Đình, quả thực người đàn ông này là người cô từng thích, nhưng tiền đề để thích anh ta là dựa trên thực tế rằng anh ta là một người đàn ông đáng để ngưỡng mộ và tôn trọng.
Nhưng giờ đây dường như cô đã mù quáng và cảm thấy đối với quá khứ ái mộ đó cảm thấy chán ghét.
“Em không che giấu bất cứ điều gì.”
Cô cúi đầu nhàn nhạt nói: “anh Dực Thành, nếu cần thiết, em sẽ nghe lời anh, tất cả đều không thành vấn đề, nếu anh thấy không tiện thì giấu đi.”
Cô thậm chí còn lo lắng rằng những người trong gia đình họ Bộ sẽ tìm anh gây rắc rối với anh.
Suy cho cùng, tình huống cô kết hôn với Bộ Dực Thành ở trong mắt mọi người chỉ là lợi dụng. Kể cả Bộ Dực Thành cũng có thể sẽ nghĩ như vậy.
An Chỉ Nguyệt hiện tại không biết nên giải thích như thế nào, cô cũng không muốn giải thích, cho nên cứ để thời gian chứng minh cô thật sự là nguyện ý muốn báo đáp anh.
Xuất phát từ sự muốn báo đáp anh, nhưng cô thực sự đã có tình cảm với người đàn ông này, và tình cảm này càng ngày càng rõ ràng hơn.
Bộ Dực Thành thản nhiên nói: “Đừng phản bội, nếu em muốn ly hôn thì nói trước với tôi một tiếng.”
Anh nói xong liền khởi động xe phóng đi.
An Chỉ Nguyệt lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn những tòa nhà bên ngoài đường phố lướt qua.
Lời nói của Bộ Dực Thành nói ra, cô cảm thấy có chút chua xót, trong lòng không vui vì anh bao dung, ngược lại lại thấy buồn vì anh có vẻ không quan tâm đến cuộc hôn nhân nhiều như vậy.
Rốt cuộc Bộ Dực Thành suy nghĩ thế nào?
Tại sao anh lại đồng ý lấy cô ấy một cách dễ dàng như vậy?
Lại dễ dàng nói từ ly hôn như vậy.
An Chỉ Nguyệt cảm thấy khó chịu.
Chiếc xe lang thang trên đường rất lâu, lái xe không có đích đến.
Không khí trong xe càng ngày càng ngột ngạt, cô cảm thấy không thở nổi.
Cô hít một hơi thật sâu, lấy hết can đảm và nghiêng đầu nhìn anh khẽ hỏi: “Anh Dực Thành, bây giờ chúng ta đi đâu?”
“Em có cần mua gì không?” Bộ Dực Thành lái xe dạo vòng quanh.
“Mua gì?”
“Những vật dụng em cần.”
“Hả?”
“Trang trí nhà cửa, có cần thay đổi đồ đạc, vật dụng trong nhà, đồ dùng sinh hoạt hàng ngày,… có cần thay đổi không?” Giọng điệu của Bộ Dực Thành có vẻ rất buồn tẻ, nhưng nhẹ nhàng.
An Chỉ Nguyệt lo lắng xoa xoa ngón tay, mím môi nhìn xung quanh.
Chiếc xe đã đi vào trung tâm nội thất.
Đây dường như là những việc mà các cặp đôi mới cưới nên làm, trang trí phòng tân hôn, trang bị đồ dùng sinh hoạt cho hai người hoặc gia đình dự kiến có vài người trong tương lai.
Chương 656:
Xe dừng bên ngoài quảng trường.
An Chỉ Nguyệt cảm thấy lo lắng không thể giải thích được, nhưng cô lại có chút kỳ vọng.
Lúc này, cảm giác khi ở bên Bộ Dực Thành đều đã thay đổi, vì có thêm giấy đăng ký kết hôn nên cô luôn cảm thấy lo lắng, mong chờ và thậm chí là ngại ngùng không thể giải thích được.
“Thật ra, nhà của anh trang trí đã rất tốt, không cần …”
An Chỉ Nguyệt còn chưa nói xong, Bộ Dực Thành xuống xe trước, đi tới ghế lái phụ đồng thời mở cửa, nhẹ giọng lẩm bẩm: “Đi thôi, đi chọn những gì em thích.”
An Chỉ Nguyệt cởi dây an toàn và bước ra khỏi xe.
Một số thay đổi không thể giải thích được đã diễn ra trong tâm lý của cô, đó là, phu xướng phụ tuỳ, tuân theo tam tòng tứ đức, trở thành một người vợ ngoan ngoãn, biết vâng lời, và nhường nhịn anh.
Cô ở đây để đền đáp lòng tốt của anh, và vì cô muốn dành cả thể xác và tinh thần để làm điều đó, cô dành toàn bộ trái tim cho tình cảm của mình.
“Em sẽ nghe anh.” An Chỉ Nguyệt nói với một nụ cười.
Bộ Dực Thành đóng cửa.
Quay người đi về phía cửa hàng nội thất, An Chỉ Nguyệt chạy theo đuổi theo đôi chân dài đnag bước đi của anh.
Người đàn ông chân dài, một bước bằng cô bước ba bước.
An Chỉ Nguyệt theo sau anh với một tốc độ nhanh chóng.
Anh nhìn thấy bóng dáng cô chạy theo, sải chân của anh đột nhiên chậm lại.
An Chỉ Nguyệt cảm thấy anh cố ý chậm lại, trong lòng lại có một cảm giác ấm áp lạ thường.
Hai người đi bên cạnh nhau, đầu ngón tay thỉnh thoảng chạm vào nhau, cảm giác xấu hổ cùng ngượng ngùng lập tức tràn ngập trong lòng An Chỉ Nguyệt.
Hai tay luống cuống không biết để đâu.
Đột nhiên bàn tay to lớn của Bộ Dực Thành nắm lấy tay cô kéo nhẹ, cô mất cảnh giác mà lao vào lồng ngực dày và khỏe của anh.
Cô kinh ngạc nhưng nhanh chóng nhận ra rằng mình đang bước đi một cách lơ đãng và suýt đụng phải người khác.
Bộ Dực Thành kéo như một cái, cô đã tránh được người đi ngược chiều.
Nhưng tay cô cũng bị người đàn ông nắm chặt, không buông.
Bàn tay của người đàn ông ấm áp, dày và thoải mái, khiến cô cảm thấy rất thoải mái.
Ngay lúc đó, An Chỉ Nguyệt cảm thấy tai mình hơi nóng lên, mắt cô không hiểu sao muốn được nhìn thấy bàn tay to ấm áp của anh.
Hai người bước vào siêu thị nội thất và lên thang cuốn.
Trung tâm nội thất khổng lồ và sang trọng tạo cảm giác ấm cúng.
“Anh Dực Thành, chúng vào đây xem đi!” An Chỉ Nguyệt đã tìm thấy một cửa hàng đền nội thất chiếu sáng.
Bên cạnh lầu hai là cửa hàng đèn nội thất tinh xảo, đẹp mắt, lối vào đẹp đến mức khiến người ta không thể rời mắt.
“Được.” Bộ Dực Thành không nói gì, dẫn cô đến cửa hàng đèn.
Vừa bước tới cửa, An Chỉ Nguyệt đã thoát khỏi tay anh, bước vào cửa hàng đèn như một đứa trẻ thích thú, nhìn những chiếc đèn pha lê tinh xảo, rực rỡ, đèn bàn và đèn trang trí.
Với những mảng đèn tinh tế rực rỡ, phái đẹp yêu cái đẹp không khỏi xuýt xoa.
Bộ Dực Thành đi theo An Chỉ Nguyệt, nhìn dáng vẻ hạnh phúc của cô, trái tim anh như tan chảy, cô nhìn những ngọn đèn, còn anh nhìn cô.
Đẹp đến mức không thể rời mắt.
“Chào anh, anh cùng vợ chọn đèn phải không?” Người bán hàng bước tới và hỏi.
Dực Thành sững sờ trước lời nói của người bán hàng và dừng lại.
An Chỉ Nguyệt cũng nghe thấy, cô bình tĩnh lại, cúi đầu khẽ chạm vào một ngọn đèn, cẩn thận lắng nghe người đàn ông phía sau cô trả lời nhân viên bán hàng ra sao.
Chương 657:
Đột nhiên cô nhận ra rằng cô quan tâm rất nhiều đến phản ứng và suy nghĩ của anh.
“Ừm, cô ấy ở phía trước, cô đi xem cô ấy thích gì, không cần phải tiếp đón tôi.” Bộ Dực Thành vừa nói vừa nhìn bóng lưng An Chỉ Nguyệt.
Người bán hàng mỉm cười, ngay lập tức chào đón An Chỉ Nguyệt, “Xin chào, tiểu thư, cô có yêu cầu gì không?”
An Chỉ Nguyệt mím môi và mỉm cười, khuôn mặt ấm áp, cô thì thầm nhẹ nhàng: “Tôi muốn tự mình xem một chút.”
“Cô muốn trang trí đèn ở vị trí nào, tôi có thể giới thiệu cho cô. “
An Chỉ Nguyệt không biết, cô căn bản là không biết nên treo chỗ nào, chỉ là nhìn thấy những chiếc đèn xinh đẹp này không thể không đi vào xem.
Nhân viên bán hàng nhiệt tình khác thường, nhìn ánh mắt ngại ngùng của An Chỉ Nguyệt, rồi nhìn người đàn ông phía sau cô đang tập trung và luôn chú ý đến An Chỉ Nguyệt, nhân viên bán hàng có thể kết luận rằng họ là người yêu hoặc một cặp vợ chồng mới cưới.
“Hai người là muốn trang trí nhà mới sao?”
“Ừm.” An Chỉ Nguyệt mím môi, không dám mở to đôi mắt ngại ngùng, vì sợ nhân viên bán hàng nhìn thấy sẽ xấu hổ và ngượng ngùng.
Nhân viên bán hàng lập tức đi tới hai chiếc đèn bàn tinh tế và trang nhã: “Cô Nhìn xem. cái này mang phong cách retro, trang nhã và tinh tế, có ba màu chiếu sáng là vàng ấm, đỏ và trắng nhạt, mỗi màu đều rất lãng mạn và ấm áp, và nơi tốt nhất để đặt nó là trong phòng ngủ.“
An Chỉ Nguyệt nhìn cái đèn do nhân viên bán hàng giới thiệu, cô càng ngày càng thích nó, quay lại nhìn Bộ Dực Thành.
Ngay lúc đó, đối diện với đôi mắt của Bộ Dực Thành, dường như anh đang nhìn cô từ lúc nào không hay, ánh mắt nhất thời khiến tim cô đập loạn nhịp, cô hỏi với giọng điệu ngọt ngào: “Anh Dực Thành, anh thấy cái đèn này đẹp không?”
Bộ Dực Thành dời tầm mắt về phía cái đèn, nhìn một cái, khóe miệng nhếch lên, phác ra một nụ cười nhàn nhạt: “Nhìn cũng được, em thích là được. “
Trái tim An Chỉ Nguyệt đột nhiên run lên, đứng nhìn nụ cười nhẹ trên khuôn mặt Bộ Dực Thành.
Lần đầu tiên cô thấy anh cười.
Hóa ra anh cười rất đẹp.
Sau khi sự lạnh lùng được xóa bỏ, ngay cả nụ cười trên môi cũng trở nên ấm áp khiến cho người ta không thể dời mắt.
An Chỉ Nguyệt định thần lại, dời mắt đi cũng không dám nhìn quá lâu, ánh mắt cô lại vô thức nhìn cái đèn.
“Cái này bao nhiêu tiền?” An Chỉ Nguyệt hỏi.
Nhân viên bán hàng cười rạng rỡ cho biết: “Đèn của chúng tôi được thiết kế bởi một nhà thiết kế nổi tiếng và cũng là một thương hiệu lớn, nhưng giá cả lại rất phải chăng. Vẫn còn Chương trình khuyến mại mua một bộ tặng bộ ly pha lê, giá chỉ có 58.000 tệ (gần 207 triệu đồng). “
Hai cái đèn 58.000 tệ?
An Chỉ Nguyệt tức thì chết lặng.
Ôi… đắt quá.
“Cảm ơn cô, chúng tôi sẽ suy nghĩ lại chút.” An Chỉ Nguyệt khó xử mím môi, ngượng ngùng cảm ơn, sau đó xoay người đi về phía Bộ Dực Thành.
Cô bước đến gần anh và đặc biệt rất gần, vì cô sợ nhân viên bán hàng nghe thấy mình nói. Cơ thể cô như muốn dính vào Bộ Dực Thành, chỉ cách 1cm thôi. Cô ngước lên nhìn anh và lẩm bẩm nói: “
Thực đắt, vẫn nên thôi đi thì hơn. “
Bộ Dực Thành trầm mặc nhìn cô, lần đầu tiên nhìn cô chủ động tiếp cận mình như vậy, trong lòng tràn đầy ngọt ngào không gì sánh được, khuôn mặt tràn ngập yêu thương, anh cười và hỏi: “Em thích sao?”
“Ừm, nhưng đắt quá.”
“Không cần lo về giá cả.”
An Chỉ Nguyệt lắc đầu, rồi đi ngang qua Bộ Dực Thành: “Anh Dực Thành, đi thôi . “
Bộ Dực Thành không đi theo mà rút danh thiếp từ trong túi ra đưa cho nhân viên bán hàng, thì thào nói: ” Vợ tôi thích hai cái đèn đó, quấn lại, gọi điện thoại theo số trên, sẽ có người đến thanh toán và lấy đồ.”
“Vâng, cảm ơn anh. ” Người bán hàng lịch sự cầm lấy tấm danh thiếp và nhìn dòng chữ “Special Assistant Lạc Thập Thất” trên đó.
Nói xong Bộ Dực Thành quay lưng bỏ đi.
Chương 658:
Anh sải bước đuổi kịp An Chỉ Nguyệt đang ở ngoài cửa, hai người sánh bước đi đến cửa hàng bên cạnh.
Vừa bước vào, An Chỉ Nguyệt đã phát hiện ra đó là một cửa hàng chăn ga gối đệm.
Cô vừa định quay người đi ra ngoài và vừa đúng lúc va vào Bộ Dực Thành, đang đứng đằng sau cô. Cô trông có vẻ hoảng sợ, Bộ Dực Thành nhíu mày nhìn cô, hỏi nhẹ nhàng: “Có chuyện gì vậy?
Hãy vào và xem qua một chút đi.”
“Em không cần mua cái gì? ”An Chỉ Nguyệt không biết tại sao cô lại có cảm giác ngượng ngùng không thể giải thích được, cô xấu hổ.
“Toàn bộ chăn đệm trong nhà đều do Thập Thất chuẩn bị ,màu quá đơn điệu, buồn tẻ. Tôi không thích. Em có thể giúp tôi đổi toàn bộ đi.” Giọng Bộ Dực Thành khẳng định.
“Tất cả đều còn rất mới.”
“Tôi không thích.”
“Ồ.” An Chỉ Nguyệt nhìn anh, sau đó lại nhìn bộ đồ giường đẹp đẽ phía sau.
Cô quay lại lần nữa và bước vào.
Cô nhân viên bán hàng vội chào cô với nụ cười tươi rói.
Bộ Dực Thành lặng lẽ đi theo cô, thỉnh thoảng cô hỏi những thứ này có tốt hay không, có mua hay không, câu trả lời của anh ấy luôn là đồng nhất, chỉ cần An Chỉ Nguyệt thấy đẹp liền có thể mua.
An Chỉ Nguyệt càng lúccàng thả lỏng bản thân, không còn bị gò bó nữa.
Mua sắm sẽ khiến cho chúng ta cảm thấy tốt hơn và thư giãn hơn, đó là sự thật.
Lần đầu tiên sau nhiều tháng, An Chỉ Nguyệt đi mua sắm vui vẻ như vậy, nhìn thấy nhiều đồ đạc tinh xảo đẹp đẽ, giống như một đứa trẻ đang được đi chơi, trên mặt nở nụ cười và ánh mắt sáng ngời.
Cô càng đi càng hăng hái, mặc dù nhiều thứ đắt tiền cũng không muốn để Bộ Dực Thành tiêu tiền, nhưng nhìn thôi cô cũng cảm thấy rất vui.
Hai tiếng sau, cuối cùng cô cũng cảm thấy mệt mỏi, cô ngồi xuống ghế sô pha ở hành lang của khu nội thất, cô bị tê chân và toàn thân kiệt sức, nhưng Bộ Dực Thành vẫn là hai tay trống trơn đi theo cô.
“Mệt quá.” An Chỉ Nguyệt lẩm bẩm với giọng điệu lạnh lùng, thở dốc một cách yếu ớt.
Bộ Dực Thành ngồi xuống bên cạnh cô, vẫn bình tĩnh thoải mái, ưu nhã bình tĩnh, nghiêng đầu nhìn cô: “Nghỉ ngơi một chút đi, nếu mệt quá mai lại tới.”
“Ừm.” An Chỉ Nguyệt gật đầu.
Cô từ từ nhắm mắt lại, đặt tay lên thành ghế sofa, nghiêng đầu lên vai anh.
Bộ Dực Thành dựa vào ghế sô pha, nghiêng đầu nhìn dung mạo xinh đẹp của cô rồi yên lặng chờ đợi.
Một lúc sau, giọng nữ kích động truyền đến: “Chỉ Nguyệt.”
An Chỉ Nguyệt đột nhiên mở mắt, nghiêng đầu nhìn nơi phát ra âm thanh.
Bộ Dực Thành cũng nhìn sang.
Lúc này, một người phụ nữ xinh xắn dễ thương sải bước đi tới, khi cô ấy đến gần, dường như mới phát hiện ra Bộ Dực Thành, khuôn mặt đỏ bừng ấm áp nở nụ cười, cô ngượng ngùng nhìn anh.
“Hạo Nhi?” An Chỉ Nguyệt vui vẻ đứng dậy đi tới, “Thật tình cờ gặp được cậu ở đây.”
Hạo Nhi dời tầm mắt khỏi Bộ Dực Thành, nắm lấy tay An Chỉ Nguyệt, cô ấy vui mừng như một đứa trẻ, ghé vào tai An Chỉ Nguyệt một cách bí mật, vui mừng: “Đó là Bộ Dực Thành, thực sự là anh ấy sao. Cậu có thể giới thiệu cho tớ không?.”
“À…” An Chỉ Nguyệt nghĩ về điều đó.
Hạo Nhi đã ngưỡng mộ anh ấy từ khi còn nhỏ, phải lòng anh ấy từ rất lâu rồi.
Lúc này, cô nghĩ rằng mình đã đoạt mất người đàn ông của Hạo Nhi, cảm thấy có chút áy náy.
“Cô ấy là …” An Chỉ Nguyệt đang định nói, Hạo Nhi đã lướt qua cô và đi đến trước mặt Bộ Dực Thành.
Bộ Dực Thành đứng dậy, đút hai tay vào túi quần, người đàn ông lịch sự nhìn Hạo Nhi, nhưng ánh mắt và phản ứng của cô khiến anh rất bất ngờ.
“Dực Thành, anh còn nhớ em sao?
Em là Hạo Nhi, bạn của Chỉ Nguyệt. Em là đàn em lớp dưới của anh hồi cấp 2. Em cũng đã gặp anh vài lần ở cấp 3. Anh có nhớ em không?”
Chương 659:
Bộ Dực Thành đã gặp qua là không quên, thậm chí còn nhớ rằng cô đã từng gọi điện cho anh và nói những điều không hay về An Chỉ Nguyệt qua điện thoại.
Đây cũng được tính là bạn tốt của An Chỉ Nguyệt sao?
“Ừm” Bộ Dực Thành thờ ơ đáp lại, không muốn nói nhiều.
Thấy Bộ Dực Thành phớt lờ mình, Hạo Nhi vẫn muốn đến gần anh với vẻ miễn cưỡng.
Cô ngượng ngùng vén tóc, cười lẩm bẩm: “Không ngờ lại gặp anh ở đây thật giống như duyên phận.”
An Chỉ Nguyệt chậm rãi đi tới, đứng bên cạnh Hạo Nhi, không biết nên nói thế nào.
“Em nghe Chỉ Nguyệt nói cậu ấy làm người giúp việc trong nhà anh, không biết anh còn thuê người không, em cũng có thể.” Hạo Nhi khẩn thiết nhìn Bộ Dực Thành.
Bộ Dực Thành ban đầu không muốn nói về chuyện này, nhưng nhìn thấy thái độ của Hạo Nhi trong ngoài không đồng nhất, anh sợ An Chỉ Nguyệt sau này sẽ đau khổ nên anh thờ ơ nói: “Lần trước cô gọi điện thoại nói chuyện, tôi nhớ rồi.”
Khuôn mặt Hạo Nhi lập tức tái đi, cô lo lắng quay lại nhìn An Chỉ Nguyệt.
An Chỉ Nguyệt cũng mông lung, Hạo Nhi làm sao có số điện thoại của Bộ Dực Thành?
Trong khi cô đang phân vân, Bộ Dực Thành tiếp tục: “Số của tôi chỉ có trợ lý và Chỉ Nguyệt biết. Cô lấy số của tôi từ Chỉ Nguyệt sao?”
“Em …” Hạo Nhi lo lắng đến mức không thể nói được.
An Chỉ Nguyệt nhíu mày nhìn Hạo Nhi, đột nhiên cô nghĩ đến lần trước gặp mặt, Hạo Nhi có thể đã lợi dụng cô và Lương Ý vào nhà vệ sinh và lấy trộm số điện thoại từ máy của cô.
“Còn nói với tôi rằng Chỉ Nguyệt là …” Bộ Dực Thành vẫn muốn tiếp tục ngầm vạch trần bộ mặt của cô ta.
Hạo Nhi lập tức ngăn anh lại: “Chắc anh nhầm rồi. Em chưa bao giờ gọi cho anh. Không phải em. Thật sự không phải em.”
“Vậy sao?” Bộ Dực Thành nheo đôi mắt sắc lạnh và nhìn chằm chằm vào cô.
Hạo Nhi trở nên hoảng sợ hơn bởi khí nhạy bén và sắc sảo của anh.
Hạo Nhi vội vàng nhìn An Chỉ Nguyệt, nở nụ cười gượng ép nói: “Bộ Dực Thành chắc là nhớ nhầm rồi. Tớ không có số của anh ấy đâu? Tớ chưa bao giờ nói xấu cậu với anh ấy. Chỉ Nguyệt, tớ nói thật đấy, không phải tớ đâu.
An Chỉ Nguyệt cười khổ gật đầu, nhẹ nhàng nói: “Không sao, đừng căng thẳng, tớ tin cậu. “
Những lời này chỉ là để an ủi Hạo Nhi, cô rất buồn, rất đau khổ, đau khổ đến tột cùng.
Bộ Dực Thành từ đầu đến cuối còn chưa nói Hạo Nhi nói xấu sau lưng cô, này không phải chưa đánh đã khai sao, thật vụng về.
Lúc này An Chỉ Nguyệt không biết diễn tả cảm xúc của mình như thế nào ngoại trừ ớn lạnh.
Hạo Nhi là bạn của cô từ thời thơ ấu cũng là người bạn thân nhất.
Để tiếp cận Bộ Dực Thành, cô ta không ngần ngại trộm điện thoại cô để lấy số anh, thậm chí còn nói xấu sau lưng cô?
“Hai người đi mua gì vậy?”
Hạo Nhi đổi chủ đề.
An Chỉ Nguyệt mím môi cười nói: “Đi dạo một vòng thôi.”
“Đồ đạc trang trí phòng cưới.” Bộ Dực Thành dứt khoát, giọng nói chắc nịch khác thường.
An Chỉ Nguyệt sững sờ khi anh nói câu này, Hạo Nhi kinh ngạc nhìn Bộ Dực Thành: “Phòng… phòng cưới? Phòng cưới của ai vậy?”
Bộ Dực Thành lấy giấy đăng ký kết hôn từ trong túi ra, đưa cho Hạo Nhi: “Tôi có thể cho cô xem một chút.”
An Chỉ Nguyệt căng thẳng, đổ mồ hôi, lúng túng nắm chặt quần áo.
Cô không biết tại sao hôm nay Bộ Dực Thành lại rất cao hứng, không giống như tác phong thường ngày của anh, thế mà giờ lại đưa giấy đăng ký kết hôn cho người khác xem?
Anh dường như đang cố tình khoe khoang và tuyên bố chủ quyền.
Nhưng vấn đề ngươi Hạo Nhi thích là anh, làm như này là đang công khai thân phận sao?”
Hạo Nhi cầm lấy tờ giấy, nhìn dòng chữ giấy đăng ký kết hôn, hai tay run rẩy chậm rãi mở ra.
Chương 660:
Những gì ghi bên trong khiến khuôn mặt cô ta tái nhợt một lúc, sau đó trở nên đờ đẫn, rõ ràng là đang run lên vì sốc, cô ta lập tức nén lại, khuôn mặt nở một nụ cười cứng ngắc và ngượng nghịu.
Nụ cười kiểu đó rất giả tạo, nhưng cô ta vẫn cười gượng gạo và nói một cách lịch sự: “Không ngờ anh lại cưới Chỉ Nguyệt. Chúc mừng, chúc mừng …Em, em thực sự bất ngờ đó. Điều này quá đột ngột và khó có thể tin được, từ khi nào vậy?”
Hạo Nhi dùng nụ cười che đi vẻ không vui của mình, nhìn An Chỉ Nguyệt, hỏi: “Chỉ Nguyệt, từ khi nào mà cậu chia tay Bộ Hướng Đình, lại ở cùng Bộ Dực Thành?”
Lời này có chút khó nghe, An Chỉ Nguyệt xấu hổ không lên tiếng.
Bộ Dực Thành thu lại tờ giấy rồi cất đi, giọng điệu có chút không vui: “Chỉ Nguyệt với Bộ Hướng Đình còn chưa bắt đầu, thì sao có thể gọi là chia tay. Về phần tôi và cô ấy bắt đầu từ khi nào, cô không cần biết. “
Hạo Nhi bị nói đến có chút xấu hổ, khuôn mặt cứng đờ đến không cười được: “Tớ có chuyện phải đi, hai người mua sắm từ từ, hẹn gặp lại. Khi cậu tổ chức hôn lễ, mình sẽ làm phù dâu.”
An Chỉ Nguyệt cười mỉm lịch sự: “Được.”
“Tạm biệt. ” Hạo Nhi bước đi có chút lo lắng, rất hoảng hốt.
An Chỉ Nguyệt nhìn cô ta rời đi, cảm giác áy náy trong lòng đột nhiên biến mất.
Cô không xin lỗi Hạo Nhi, ngược lại, vì sự việc này khiến cô thấy được bản chất ích kỷ của Hạo Nhi, và hành động cố ý cho cô ta biết của Bộ Dực Thành cũng khiến cô rất cảm động.
“Tạm biệt.” Cô cũng vẫy tay với Hạo Nhi.
Sau khi Hạo Nhi đi, An Chỉ Nguyệt nhìn Bộ Dực Thành lo lắng giải thích: “Anh Dực Thành, em đã không đưa số của anh cho Hạo Nhi, em không biết làm thế nào cô ta có số của anh.”
“Ừ, điều đó không quan trọng… Tôi tin em.” Bộ Dực Thành không để tâm đến vấn đề này, anh nói ra cũng chỉ muốn An Chỉ Nguyệt thấy rõ rằng bạn thân cô là một người ích kỷ, hẹp hòi.
Lợi dụng bạn bè để đạt được mục đích nhất định, còn có thể dùng một số chiêu trò nhỏ, mánh khóe nhỏ, tâm địa không được tốt cho lắm.
Anh hy vọng An Chỉ Nguyệt có thể hiểu được.
“Anh thông báo chuyện kết hôn của chúng ta ra ngoài. Không sợ ông nội biết chuyện sẽ …”
Bộ Dực Thành đột nhiên nắm lấy tay An Chỉ Nguyệt, đưa cô ra ngoài: “Đừng lo lắng, không cần lo lắng về điều đó.”
An Chỉ Nguyệt nhìn bàn tay anh đang nắm tay của cô, liền phát hiện người đàn ông này thật sự rất tự nhiên.
“Chúng ta về đi?”
“Em muốn đi mua sắm hay muốn về, đều nghe em.”
“Về đi, em mệt rồi.”
“Được.” Bộ Dực Thành trả lời cô rồi nắm tay cô đi về hướng cửa.
Sau nửa giờ, cả hai về tới nhà, nhưng thấy trong nhà có rất nhiều đồ, nhìn qua bao bì thì đều là đồ mà họ nhìn thấy ở trung tâm nội thất.
Lạc Thập Thất kiểm kê xong, cầm danh sách đi tới chỗ An Chỉ Nguyệt và Bộ Dực Thành, kính cẩn nói: “Mọi thứ đã được kiểm kê xong rồi, không thiếu.”
An Chỉ Nguyệt nghiêng đầu kinh ngạc nhìn Bộ Dực Thành: “Anh Dực Thành, anh đã mua tất cả chúng? “
“Ừm, em thích liền có thể mua về.
Không cần lo lắng như vậy. “
“Nhưng, chúng rất đắt. “
“Anh vẫn có thể mua được. “
An Chỉ Nguyệt nhìn hoa mắt đồ trong nhà.
Hôm nay, Bộ Dực Thành và An Chỉ Nguyệt cũng không đi đâu nên ở nhà trang trí.
Đến tận buổi tối.
An Chỉ Nguyệt nấu ăn, Bộ Dực Thành vẫn treo rèm trong phòng khách.
Tấm rèm cửa sáng màu ban đầu đã được thay thế bằng những tấm vải hoa oải hương mà An Chỉ Nguyệt thích.
An Chỉ Nguyệt đang bận rộn trong bếp, lúc cô đi ra đã cởi tạp dề, đi ra ngoài gọi với ra phòng khách: “Anh Dực Thành, chúng ta ăn tối thôi.”
Bình luận facebook