Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-301
Chương 301: Bệnh viện quân khu
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bạch Nhược Hy vẫn canh chừng gần phòng bệnh của Trần Tịnh, không hề rời đi.
Trong lúc đó, cô nhìn thấy quân nhân ra ra vào vào, hơn nữa còn dẫn theo bác sĩ tới, tiến hành di chuyển Trần Tịnh.
Người phụ nữ đi ra ngoài, Bạch Nhược Hy cẩn thận xuống cầu thang, chậm rãi đuổi Theo.
Ra khỏi cửa, cô dựa vào cây cột, theo dõi bóng lưng của người phụ nữ đó.
Người phụ nữ đi đến trước cửa phòng bệnh, chỉ có một người lính canh chừng bên ngoài, cô ta đang định lấy vũ khí ra khỏi túi áo, người lính đã nôn nóng ôm bụng nói: “Bác sĩ, cô đúng lúc quá, tôi đang gấp, cô trông bà Trần giúp tôi một lát, tôi đi giải quyết đã”
Không chờ người phụ nữ đó ra tay, người lính đã chạy đi Bạch Nhược Hy đổ mồ hôi lạnh cho anh lính vừa rồi, bởi vì cô biết cô ta muốn lấy vũ khí ra khỏi túi Người phụ nữ nhanh chóng đẩy cửa ra đi vào phòng bệnh.
Cô ta đi thẳng đến giường bệnh.
Người phụ nữ nằm trên giường bị quấn băng, trên mặt và đầu bị che đi gần hết.
Cô ta không kịp nghĩ nhiều, lập tức lấy một ống kim có chứa chất lỏng ra khỏi túi áo, cô †a rót chất lỏng vào chai truyền dịch của Trần Tịnh.
Cô ta làm xong tất cả, lẳng lặng đứng đất không nhúc nhích, nhìn tần suất của điện tâm đồ bên cạnh.
Chỉ chốc lát sau, âm thanh tút tút tút đột nhiên vang lên, nhịp tim vốn có quy luật ban đầu đột nhiên biến thành một đường thẳng.
Lần này, cuối cùng cô ta cũng buông lỏng cảnh giác, chậm rãi đi đến bên bệnh nhân, đưa tay sờ lên động mạch cổ của đối phương.
Cô ta vừa chạm vào, lại vẫn có thể cảm thấy sức đập mãnh liệt của động mạch, bỗng chốc luống cuống, nhưng không đợi cô ta có phản ứng, “cách” một tiếng.
Tay cô ta bị còng trong chớp mắt.
Mà người bị quấn băng trên giường bệnh bỗng ngồi dậy, nhanh chóng cài bên còn lại của còng tay vào thành đầu giường.
Lúc này cô ta mới sực tỉnh, kim ống truyền không cảm vào người bệnh nhân, mà cảm vào chăn bông Cô ta tức giận giấy giụa, một tay khác nhanh chóng lấy súng ra, nhắm vào bệnh nhân quấn băng, mà đối phương nhanh chóng sực tỉnh, lao tới cửa.
“Đoàng”’ “Đoàng đoàng”
Tiếng súng lập tức vang lên.
Bạch Nhược Hy bị dọa chấn động, vô cùng hoảng hốt, không dám đi lên nữa.
Lúc này, hơn mười người lính tay cầm súng dài đột nhiên chạy ra từ chỗ thang máy, xông đến chỗ cửa, bày đội hình, nhắm vào cửa.
Cửa phòng bệnh được mở ra, một người lính đầu quấn băng, mặc đồ bệnh nhân chạy đến, ngay sau đó một người lính đứng ở cửa uy nghiêm hô: “Bỏ vũ khí xuống, nếu không sẽ nổ súng”
Bạch Nhược Hy thở phào một hơi, cuối cùng cũng bắt được hung thủ Anh Ba thật giỏi.
Tìm được hung thủ hại chị Tịnh rồi.
Cô vui vẻ đi ra khỏi cửa, đứng bên này hành lang nhìn về bên kia.
Lúc này, nghe thấy sau lưng truyền đến tiếng bước chân, cô nhanh chóng quay người Ba anh em nhà họ Kiều song song đi tới, bọn họ nhìn thấy Bạch Nhược Hy thì rất ngạc nhiên, Kiều Huyền Hạo mở miệng trước: “Nhược Hy, ngươi sao em lại ở đây?”
Ánh mắt Bạch Nhược Hy dừng lại trên gương mặt khôi ngô mà nghiêm túc của Kiều Huyền Thạc, có phần căng thẳng, vội chào hỏi: “Anh Cả, anh Hai, anh Ba, chào ba người”
Kiều Huyền Hạo chạy chậm mấy bước đi đến trước mặt Bạch Nhược Hy, căng thẳng nói: “Anh vừa mới nghe thấy tiếng súng, nơi này nguy hiểm lắm, em mau trở về đi”
“Em không yên tâm về chị Tịnh, cho nên không dám rời đi” Cô e dè nói, khóe mắt không kìm được liếc về phía Kiều Huyền Thạc, nhưng nhìn người đàn ông có chút nghiêm túc.
Kiều Huyền Hạo thở dài một tiếng: “Vậy thì được, em cẩn thận một chút.”
Nói rồi, Kiều Huyền Hạo đi qua người Bạch Nhược Hy chạy tới phòng bệnh, Kiều Huyền Bân không thèm để ý đến sự tồn tại của cô chút nào, lòng nóng như lửa đốt muốn biết ai là hung thủ, chạy vội về phía phòng bệnh.
Khi Kiều Huyền Thạc đi ngang qua người Bạch Nhược Hy, bước chân bỗng dừng lại, đứng ngược hướng ngang vai với Bạch Nhược Hy.
Bạch Nhược Hy căng thẳng mím môi, chậm rãi cúi đầu xuống hít sâu, vừa rồi cô chào hỏi anh mà anh không để ý đến cô, anh đang giận sao?
Nhìn sắc mặt có vẻ rất tức giận.
Cô chậm rãi hít sâu, đang định mở miệng, bàn tay của Kiều Huyền Thạc đột nhiên xoa đầu cô, lực hơi nặng khiến đầu cô cúi thấp hơn, tóc cũng bị làm rối.
Cô hoảng hốt không biết làm sao.
Bỗng dưng.
Trên đỉnh đầu vang lên giọng nói trầm thấp khàn khàn cuốn hút của anh, nhàn nhạt dịu dàng: “Nơi nào nguy hiểm em liền chạy đến chỗ đó, em thật thích ăn đòn.”
Anh nói rất nghiêm trọng, nhưng giọng nói quá dịu dàng, Bạch Nhược Hy biết anh không thật sự tức giận, không khỏi hé môi cười khẽ một tiếng.
Bạch Nhược Hy nghiêng đầu, ngước mắt nhìn khuôn mặt nghiêm túc anh tuấn của anh.
“Anh Ba, em muốn đi qua xem xem rốt cuộc đó là ai”
“Anh cho người đưa em về nhà trước, có chân tướng, anh sẽ tự nói cho em biết.”
“Thế nhưng…”
Bạch Nhược Hy còn chưa nói xong, bên kia chợt vang lên tiếng gầm thét của Kiều Huyền Bân: “Sao lại là em, vì sao… Vì sao…
Kiều Huyền Thạc lập tức cảm thấy không ổn, bước nhanh tới, Bạch Nhược Hy liền vội xoay người, đuổi theo không chậm một giây.
Ở cửa, vẫn là mười mấy khẩu súng chĩa vào người phụ nữ trong phòng bệnh, thế nhưng Kiều Huyền Bân nhận ra người phụ nữ đeo.
khẩu trang là vợ của anh ta, giận không kìm được xông vào, người lính cũng không cản được.
‘Sau khi Kiều Huyền Bân đi vào, tát vào mặt người phụ nữ một cái, vứt khẩu trang ra.
Nhưng một giây sau, súng trong tay Doãn Âm đã nhắm ngay vào đầu Kiều Huyền Bân, một bên còng tay đã bị cô ta dùng súng bản gãy, cô ta trực tiếp bát Kiều Huyền Bân.
“Các người không được nhúc nhích, bảng không tôi sẽ bản chết anh ta:’ Doãn Âm hung ác mảng.
Khi Kiều Huyền Thạc đi tới cửa, thấy cảnh này, vừa tức vừa bực, cắn răng giận dữ chửi một câu: “Đáng chết”
Thành sự không có bại sự có thừa.
Khi Kiều Huyền Hạo nhìn thấy Doãn Âm cầm súng chĩa vào đầu Kiều Huyền Bân, cả người ngây ra, kết quả này khiến anh ta rất kinh ngạc.
Cả người Doãn Âm đứng nép sau lưng Kiều Huyền Bân, chĩa súng vào gáy anh ta, lớn tiếng gầm thét: “Kiều Huyền Thạc, lập tức bảo người của anh lui lại, dám tới gần một bước, tôi sẽ khiến đầu anh Cả anh nở hoa đấy”
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bạch Nhược Hy vẫn canh chừng gần phòng bệnh của Trần Tịnh, không hề rời đi.
Trong lúc đó, cô nhìn thấy quân nhân ra ra vào vào, hơn nữa còn dẫn theo bác sĩ tới, tiến hành di chuyển Trần Tịnh.
Người phụ nữ đi ra ngoài, Bạch Nhược Hy cẩn thận xuống cầu thang, chậm rãi đuổi Theo.
Ra khỏi cửa, cô dựa vào cây cột, theo dõi bóng lưng của người phụ nữ đó.
Người phụ nữ đi đến trước cửa phòng bệnh, chỉ có một người lính canh chừng bên ngoài, cô ta đang định lấy vũ khí ra khỏi túi áo, người lính đã nôn nóng ôm bụng nói: “Bác sĩ, cô đúng lúc quá, tôi đang gấp, cô trông bà Trần giúp tôi một lát, tôi đi giải quyết đã”
Không chờ người phụ nữ đó ra tay, người lính đã chạy đi Bạch Nhược Hy đổ mồ hôi lạnh cho anh lính vừa rồi, bởi vì cô biết cô ta muốn lấy vũ khí ra khỏi túi Người phụ nữ nhanh chóng đẩy cửa ra đi vào phòng bệnh.
Cô ta đi thẳng đến giường bệnh.
Người phụ nữ nằm trên giường bị quấn băng, trên mặt và đầu bị che đi gần hết.
Cô ta không kịp nghĩ nhiều, lập tức lấy một ống kim có chứa chất lỏng ra khỏi túi áo, cô †a rót chất lỏng vào chai truyền dịch của Trần Tịnh.
Cô ta làm xong tất cả, lẳng lặng đứng đất không nhúc nhích, nhìn tần suất của điện tâm đồ bên cạnh.
Chỉ chốc lát sau, âm thanh tút tút tút đột nhiên vang lên, nhịp tim vốn có quy luật ban đầu đột nhiên biến thành một đường thẳng.
Lần này, cuối cùng cô ta cũng buông lỏng cảnh giác, chậm rãi đi đến bên bệnh nhân, đưa tay sờ lên động mạch cổ của đối phương.
Cô ta vừa chạm vào, lại vẫn có thể cảm thấy sức đập mãnh liệt của động mạch, bỗng chốc luống cuống, nhưng không đợi cô ta có phản ứng, “cách” một tiếng.
Tay cô ta bị còng trong chớp mắt.
Mà người bị quấn băng trên giường bệnh bỗng ngồi dậy, nhanh chóng cài bên còn lại của còng tay vào thành đầu giường.
Lúc này cô ta mới sực tỉnh, kim ống truyền không cảm vào người bệnh nhân, mà cảm vào chăn bông Cô ta tức giận giấy giụa, một tay khác nhanh chóng lấy súng ra, nhắm vào bệnh nhân quấn băng, mà đối phương nhanh chóng sực tỉnh, lao tới cửa.
“Đoàng”’ “Đoàng đoàng”
Tiếng súng lập tức vang lên.
Bạch Nhược Hy bị dọa chấn động, vô cùng hoảng hốt, không dám đi lên nữa.
Lúc này, hơn mười người lính tay cầm súng dài đột nhiên chạy ra từ chỗ thang máy, xông đến chỗ cửa, bày đội hình, nhắm vào cửa.
Cửa phòng bệnh được mở ra, một người lính đầu quấn băng, mặc đồ bệnh nhân chạy đến, ngay sau đó một người lính đứng ở cửa uy nghiêm hô: “Bỏ vũ khí xuống, nếu không sẽ nổ súng”
Bạch Nhược Hy thở phào một hơi, cuối cùng cũng bắt được hung thủ Anh Ba thật giỏi.
Tìm được hung thủ hại chị Tịnh rồi.
Cô vui vẻ đi ra khỏi cửa, đứng bên này hành lang nhìn về bên kia.
Lúc này, nghe thấy sau lưng truyền đến tiếng bước chân, cô nhanh chóng quay người Ba anh em nhà họ Kiều song song đi tới, bọn họ nhìn thấy Bạch Nhược Hy thì rất ngạc nhiên, Kiều Huyền Hạo mở miệng trước: “Nhược Hy, ngươi sao em lại ở đây?”
Ánh mắt Bạch Nhược Hy dừng lại trên gương mặt khôi ngô mà nghiêm túc của Kiều Huyền Thạc, có phần căng thẳng, vội chào hỏi: “Anh Cả, anh Hai, anh Ba, chào ba người”
Kiều Huyền Hạo chạy chậm mấy bước đi đến trước mặt Bạch Nhược Hy, căng thẳng nói: “Anh vừa mới nghe thấy tiếng súng, nơi này nguy hiểm lắm, em mau trở về đi”
“Em không yên tâm về chị Tịnh, cho nên không dám rời đi” Cô e dè nói, khóe mắt không kìm được liếc về phía Kiều Huyền Thạc, nhưng nhìn người đàn ông có chút nghiêm túc.
Kiều Huyền Hạo thở dài một tiếng: “Vậy thì được, em cẩn thận một chút.”
Nói rồi, Kiều Huyền Hạo đi qua người Bạch Nhược Hy chạy tới phòng bệnh, Kiều Huyền Bân không thèm để ý đến sự tồn tại của cô chút nào, lòng nóng như lửa đốt muốn biết ai là hung thủ, chạy vội về phía phòng bệnh.
Khi Kiều Huyền Thạc đi ngang qua người Bạch Nhược Hy, bước chân bỗng dừng lại, đứng ngược hướng ngang vai với Bạch Nhược Hy.
Bạch Nhược Hy căng thẳng mím môi, chậm rãi cúi đầu xuống hít sâu, vừa rồi cô chào hỏi anh mà anh không để ý đến cô, anh đang giận sao?
Nhìn sắc mặt có vẻ rất tức giận.
Cô chậm rãi hít sâu, đang định mở miệng, bàn tay của Kiều Huyền Thạc đột nhiên xoa đầu cô, lực hơi nặng khiến đầu cô cúi thấp hơn, tóc cũng bị làm rối.
Cô hoảng hốt không biết làm sao.
Bỗng dưng.
Trên đỉnh đầu vang lên giọng nói trầm thấp khàn khàn cuốn hút của anh, nhàn nhạt dịu dàng: “Nơi nào nguy hiểm em liền chạy đến chỗ đó, em thật thích ăn đòn.”
Anh nói rất nghiêm trọng, nhưng giọng nói quá dịu dàng, Bạch Nhược Hy biết anh không thật sự tức giận, không khỏi hé môi cười khẽ một tiếng.
Bạch Nhược Hy nghiêng đầu, ngước mắt nhìn khuôn mặt nghiêm túc anh tuấn của anh.
“Anh Ba, em muốn đi qua xem xem rốt cuộc đó là ai”
“Anh cho người đưa em về nhà trước, có chân tướng, anh sẽ tự nói cho em biết.”
“Thế nhưng…”
Bạch Nhược Hy còn chưa nói xong, bên kia chợt vang lên tiếng gầm thét của Kiều Huyền Bân: “Sao lại là em, vì sao… Vì sao…
Kiều Huyền Thạc lập tức cảm thấy không ổn, bước nhanh tới, Bạch Nhược Hy liền vội xoay người, đuổi theo không chậm một giây.
Ở cửa, vẫn là mười mấy khẩu súng chĩa vào người phụ nữ trong phòng bệnh, thế nhưng Kiều Huyền Bân nhận ra người phụ nữ đeo.
khẩu trang là vợ của anh ta, giận không kìm được xông vào, người lính cũng không cản được.
‘Sau khi Kiều Huyền Bân đi vào, tát vào mặt người phụ nữ một cái, vứt khẩu trang ra.
Nhưng một giây sau, súng trong tay Doãn Âm đã nhắm ngay vào đầu Kiều Huyền Bân, một bên còng tay đã bị cô ta dùng súng bản gãy, cô ta trực tiếp bát Kiều Huyền Bân.
“Các người không được nhúc nhích, bảng không tôi sẽ bản chết anh ta:’ Doãn Âm hung ác mảng.
Khi Kiều Huyền Thạc đi tới cửa, thấy cảnh này, vừa tức vừa bực, cắn răng giận dữ chửi một câu: “Đáng chết”
Thành sự không có bại sự có thừa.
Khi Kiều Huyền Hạo nhìn thấy Doãn Âm cầm súng chĩa vào đầu Kiều Huyền Bân, cả người ngây ra, kết quả này khiến anh ta rất kinh ngạc.
Cả người Doãn Âm đứng nép sau lưng Kiều Huyền Bân, chĩa súng vào gáy anh ta, lớn tiếng gầm thét: “Kiều Huyền Thạc, lập tức bảo người của anh lui lại, dám tới gần một bước, tôi sẽ khiến đầu anh Cả anh nở hoa đấy”