Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-300
Chương 300
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Điều duy nhất có thể khẳng định là, trong các quản lý của cô có tai mắt của Kiều Huyền Bân.
Kiều Huyền Bân mím môi cười, cúi đầu xuống nhìn bàn trà, ung dung nói: “Nghe nói thôi”
Bạch Nhược Hy cắn nhẹ môi dưới, chăm chú nhìn Kiều Huyền Bân.
Giờ phút này, cô cảm thấy người đàn ông này không đơn giản như vậy.
Bầu không khí đang im ắng.
Đột nhiên, cửa bị đẩy ra.
Bạch Nhược Hy và Kiều Huyền Bân nhìn về phía cửa Mấy người quân nhân đi tới, rất khách sáo nói: “Chào hai người, tôi được đại tướng Kiều phái tới bảo vệ mẹ anh ấy, mời hai người tạm thời rời đi”
“Có ý gì?” Kiều Huyền Bân đứng lên, ngạc nhiên nhìn mấy người lính.
Lúc này, điện thoại di động của Kiều Huyền Bân vang lên, anh ta lập tức điện thoại, giọng giận đùng đùng hỏi: “Em ba, em có ý gì vậy?”
Bạch Nhược Hy nhanh chóng đi lên mấy bước, tới gần Kiều Huyền Bân, muốn nghe xem Kiều Huyền Thạc đang nói gì.
Ai dè anh ta lãm nghe không nói câu nào mấy phút, rồi mới giận dữ nói: ‘Anh không yên tâm về ai cả, trừ phi em đến với em Hai”
Bạch Nhược Hy thấy sắc mặt Kiều Huyền Bân càng thêm khó coi, không biết Kiêu Huyền Thạc đang nói gì ở bên kia, cuối cùng Kiều Huyền Bân cúp điện thoại, tức giận cầm máy tính trên bàn trà lên, nhanh chóng quay người rời đi Bạch Nhược Hy cũng vội cầm túi xách của mình, khẽ cúi đầu lịch sự với mấy sĩ quan, rời đi theo.
Kiều Huyền Thạc không biết cô đến bệnh viện thăm Trần Tịnh.
Bạch Nhược Hy ra khỏi cửa, không hề rời đi, mà đứng ở góc lắng lặng nhìn về phía phòng bệnh, trong lòng đầy nghi hoặc.
Một lát sau, mấy sĩ quan vừa mới đi vào phòng bệnh đột nhiên đi ra, hai người canh ở cửa, hai người đi đến thang máy, lúc đi ngang qua người Bạch Nhược Hy, Bạch.
Nhược Hy trốn trong cầu thang thoát hiểm, lén nghe được cuộc nói chuyện của đối phương.
“Nhất định phải đảm bảo kế hoạch hôm nay không có sơ hở”
“Vâng”
Bạch Nhược Hy nghe đến đó, trong lòng bông khẽ giật mình, vô cùng kinh hoảng.
Rốt cuộc là kế hoạch gì?
Kiều Huyền Thạc bận rộn nửa tháng, điều tra ra gì không? Lại có kế hoạch gì cần lợi dụng chị Tịnh sao?
Bởi vì không yên lòng, cô vẫn trốn trong cầu thang thoát hiểm, vẫn quan sát tình huống trong phòng bệnh qua lớp cửa kính.
Nhà họ Kiều.
Tám giờ tối.
Do Kiều Huyền Thạc tổ chức, nhà họ Kiều †ổ chức cuộc họp gia đình khẩn cấp, tất cả người nhà họ Kiều đều phải về nhà.
Vườn phía Nam.
Người nhà họ Kiều lục tục trở về.
Bao gồm cả vợ chồng Kiều Nhất Xuyên cũng quay về, mọi người ngồi tụ lại trên bàn chữ nhật dài.
Bên trái là Kiều Nhất Hoắc và con cái của ông ta, Kiều Đông Lăng và Kiều Tiếu Tiếu Bên phải là Kiều Nhất Xuyên, An Hiểu, vợ chồng Kiều Huyền Bân và con trai Dương Dương, còn có Kiều Huyền Hạo và Kiều Huyền Thạc.
Người duy nhất vắng mặt là ông cụ.
Sau khi mọi người đến đông đủ, tất cả mọi người hai mặt nhìn nhau Kiều Nhất Hoắc mở miệng trước: “Ba anh em các cháu đều trở về, ai ở bệnh viện chăm sóc mẹ cháu?”
Kiều Huyền Thạc hắng giọng, nói: “Có bác sĩ và y tá, hơn nữa cháu còn phái hai người canh giữ ở cửa, không trông một ngày cũng không sao, huống chi mẹ cháu đã tỉnh lại rồi”
“Tỉnh lại rồi?” Tất cả mọi người lập tức vô cùng ngạc nhiên.
Có người vui có người buồn, nhưng vẫn rất đột ngột, mọi người đều nhìn vào anh, Kiều Huyền Bân cũng nghỉ hoặc: “Tỉnh lại lúc nào vậy, anh…”
Kiều Huyền Thạc lập tức ngắt lời anh ta: “Một tiếng trước, bác sĩ điện thoại cho em.”
Kiều Huyền Hạo bỗng đứng lên, vô cùng sốt ruột: “Vậy còn họp gia đình làm gì, mau đến bệnh viện thăm mẹ đi”
Kiều Huyền Thạc kéo cánh tay anh ta xuống chỗ ngồi: “Đừng vội, bác sĩ đang kiểm tra cho mẹ, bảo chúng ta buổi sáng ngày mai hãng qua, hôm nay phải quan sát triệu chứng của bà kĩ càng.”
“Quá tốt rồi” Kiều Huyền Hạo cười hít sâu, vô cùng kích động.
Kiều Huyền Bân nhíu mày nhìn Kiều Huyền Thạc đầy hoài nghi.
Lúc anh ta rời khỏi bệnh viện, mẹ không hề có dấu hiệu tỉnh lại, giờ phút này lại nói tỉnh lại rồi?
Những người khác cũng tỏ ra vui vẻ.
Kiều Huyền Thạc chăm chú quan sát nét mặt của một người.
Sắc mặt Doãn Âm rất lạnh, tương đối yên tĩnh.
Kiều Huyền Thạc uống một ngụm nước, không chút hoang mang nói tiếp: “Đừng vội, anh đang quán triệt cho mọi người ý thức an toàn, anh không hi vọng người nhà lại bị tổn thương.”
“Không được, em muốn về nhà đi ngủ, mọi người cứ tiếp tục đi” Kiều Tiếu Tiếu đứng lên, phất phất tay với mọi người, quay người rời đi.
Kiều Huyền Thạc cũng không tỏ ra không vui, ngược lại cười nói: “Tiếu Tiếu cũng mệt rồi, chúng ta tiếp tục đi.”
Kiều Nhất Hoắc vậy thấy cũng nói khách sáo: “Huyền Thạc à, chú hai lớn tuổi, không chịu nổi nữa, về nhà nghỉ ngơi trước đây”
“Vậy được, chú hai về trước đi.”
Anh như vậy, những người khác cũng rối rít kiếm cớ rời đi.
Có công việc bảo ngày mai đi làm, muốn ngủ sớm dậy sớm.
Cuối cùng, cả phòng khách chỉ còn lại ba anh em là anh và Kiều Huyền Bân, Kiều Huyền Hạo.
Kiều Huyền Hạo khoanh hai tay trước ngực, nhướng mày nhìn Kiều Huyền Thạc: “Em ba à, rốt cuộc là mày muốn làm gï?”
Kiều Huyền Thạc cười không đáp.
Kiều Huyền Bân đẩy kính mắt, tựa lưng vào ghế, híp con mắt nhìn anh chằm chằm, im lặng không nhúc nhích, nhưng ánh mắt nhìn anh trở nên cao thâm.
“Mày là người trước giờ không nói nhảm, hôm nay mày nói nhảm hết cả quãng đời của mày rồi à?” Kiều Huyền Hạo tiếp tục truy hỏi.
Nhưng anh ta không được Kiều Huyền Thạc đáp lại, anh vẫn cười như không cười giữ yên lặng.
Qua một lát, Kiều Huyền Hạo đứng lên.
Ôi, Kiều Huyền Thạc nhanh chóng giữ chặt cổ tay anh ta: “Anh Hai, ngồi xuống đi: Kiều Huyền Hạo sững lại, ngạc nhiên anh, lúc này, nhìn ra dấu vết gì đó từ nét mặt lập tức ngồi xuống, vô cùng căng t cuộc mày đang làm cái quái Lúc này, điện thoại di động của Kiều Huyền Thạc vang lên Anh nhận điện thoại, im lặng nghe trong chốc lát, lập tức cúp điện thoại, cười khẽ, chậm rãi nói: “Cá cắn câu rồi”
“Có ý gì?” Kiều Huyền Hạo nhíu mày hỏi.
Kiều Huyền Thạc ngước mắt, nhìn về phía Kiều Huyền Bân và Kiều Huyền Hạo, chậm rãi giải thích: “Đúng là người muốn giết mẹ ở nhà họ Kiều, mà hung thủ còn ở trong ¡, thật ra mẹ vẫn chưa tỉnh lại, em cố ý nói vậy để kẻ đó căng thắng”
“Vậy ý của mày là triệu tập mọi người trở về, là để hung thủ cho rằng phòng bị bệnh viện lỏng lẻo, bất rùa trong hũ?” Kiều Huyền Hạo căng thẳng nghiêng người qua.
Kiều Huyền Thạc gật đầu.
Tiếng “bộp” đinh tai nhức óc vang lên, Kiều Huyền Bân nổi giận đùng đùng võ mặt bàn, đứng dậy, sắc mặt lạnh lẽo quát: “Em lại đưa mẹ vào nguy hiểm lần nữa, như có gì sơ xuất, anh nhất định sẽ không tha cho em đâu.
Kiều Huyền Hạo đồng ý gật đầu: “Chiêu dụ rắn ra khỏi hang này của mày quá nguy hiểm, em ba, lần này tao không bênh mày, nếu mẹ…”
“Mẹ được chuyển đi rồi” Ánh mắt sâu xa của anh hơi tối đi, chậm rãi đứng lên: “Đi thôi, hung thủ đã xuất phát đến bệnh viện rồi, chúng ta cùng đi xem đi”
P/S: Lúc trước em có edit một nhân vật tên Kiều Ngọc Nhi nhưng có nhiều bạn nhắn em nói là Kiều Tiếu Tiếu mới đúng, nên hôm nay em đổi lại mọi người nhé! Truyện One chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Điều duy nhất có thể khẳng định là, trong các quản lý của cô có tai mắt của Kiều Huyền Bân.
Kiều Huyền Bân mím môi cười, cúi đầu xuống nhìn bàn trà, ung dung nói: “Nghe nói thôi”
Bạch Nhược Hy cắn nhẹ môi dưới, chăm chú nhìn Kiều Huyền Bân.
Giờ phút này, cô cảm thấy người đàn ông này không đơn giản như vậy.
Bầu không khí đang im ắng.
Đột nhiên, cửa bị đẩy ra.
Bạch Nhược Hy và Kiều Huyền Bân nhìn về phía cửa Mấy người quân nhân đi tới, rất khách sáo nói: “Chào hai người, tôi được đại tướng Kiều phái tới bảo vệ mẹ anh ấy, mời hai người tạm thời rời đi”
“Có ý gì?” Kiều Huyền Bân đứng lên, ngạc nhiên nhìn mấy người lính.
Lúc này, điện thoại di động của Kiều Huyền Bân vang lên, anh ta lập tức điện thoại, giọng giận đùng đùng hỏi: “Em ba, em có ý gì vậy?”
Bạch Nhược Hy nhanh chóng đi lên mấy bước, tới gần Kiều Huyền Bân, muốn nghe xem Kiều Huyền Thạc đang nói gì.
Ai dè anh ta lãm nghe không nói câu nào mấy phút, rồi mới giận dữ nói: ‘Anh không yên tâm về ai cả, trừ phi em đến với em Hai”
Bạch Nhược Hy thấy sắc mặt Kiều Huyền Bân càng thêm khó coi, không biết Kiêu Huyền Thạc đang nói gì ở bên kia, cuối cùng Kiều Huyền Bân cúp điện thoại, tức giận cầm máy tính trên bàn trà lên, nhanh chóng quay người rời đi Bạch Nhược Hy cũng vội cầm túi xách của mình, khẽ cúi đầu lịch sự với mấy sĩ quan, rời đi theo.
Kiều Huyền Thạc không biết cô đến bệnh viện thăm Trần Tịnh.
Bạch Nhược Hy ra khỏi cửa, không hề rời đi, mà đứng ở góc lắng lặng nhìn về phía phòng bệnh, trong lòng đầy nghi hoặc.
Một lát sau, mấy sĩ quan vừa mới đi vào phòng bệnh đột nhiên đi ra, hai người canh ở cửa, hai người đi đến thang máy, lúc đi ngang qua người Bạch Nhược Hy, Bạch.
Nhược Hy trốn trong cầu thang thoát hiểm, lén nghe được cuộc nói chuyện của đối phương.
“Nhất định phải đảm bảo kế hoạch hôm nay không có sơ hở”
“Vâng”
Bạch Nhược Hy nghe đến đó, trong lòng bông khẽ giật mình, vô cùng kinh hoảng.
Rốt cuộc là kế hoạch gì?
Kiều Huyền Thạc bận rộn nửa tháng, điều tra ra gì không? Lại có kế hoạch gì cần lợi dụng chị Tịnh sao?
Bởi vì không yên lòng, cô vẫn trốn trong cầu thang thoát hiểm, vẫn quan sát tình huống trong phòng bệnh qua lớp cửa kính.
Nhà họ Kiều.
Tám giờ tối.
Do Kiều Huyền Thạc tổ chức, nhà họ Kiều †ổ chức cuộc họp gia đình khẩn cấp, tất cả người nhà họ Kiều đều phải về nhà.
Vườn phía Nam.
Người nhà họ Kiều lục tục trở về.
Bao gồm cả vợ chồng Kiều Nhất Xuyên cũng quay về, mọi người ngồi tụ lại trên bàn chữ nhật dài.
Bên trái là Kiều Nhất Hoắc và con cái của ông ta, Kiều Đông Lăng và Kiều Tiếu Tiếu Bên phải là Kiều Nhất Xuyên, An Hiểu, vợ chồng Kiều Huyền Bân và con trai Dương Dương, còn có Kiều Huyền Hạo và Kiều Huyền Thạc.
Người duy nhất vắng mặt là ông cụ.
Sau khi mọi người đến đông đủ, tất cả mọi người hai mặt nhìn nhau Kiều Nhất Hoắc mở miệng trước: “Ba anh em các cháu đều trở về, ai ở bệnh viện chăm sóc mẹ cháu?”
Kiều Huyền Thạc hắng giọng, nói: “Có bác sĩ và y tá, hơn nữa cháu còn phái hai người canh giữ ở cửa, không trông một ngày cũng không sao, huống chi mẹ cháu đã tỉnh lại rồi”
“Tỉnh lại rồi?” Tất cả mọi người lập tức vô cùng ngạc nhiên.
Có người vui có người buồn, nhưng vẫn rất đột ngột, mọi người đều nhìn vào anh, Kiều Huyền Bân cũng nghỉ hoặc: “Tỉnh lại lúc nào vậy, anh…”
Kiều Huyền Thạc lập tức ngắt lời anh ta: “Một tiếng trước, bác sĩ điện thoại cho em.”
Kiều Huyền Hạo bỗng đứng lên, vô cùng sốt ruột: “Vậy còn họp gia đình làm gì, mau đến bệnh viện thăm mẹ đi”
Kiều Huyền Thạc kéo cánh tay anh ta xuống chỗ ngồi: “Đừng vội, bác sĩ đang kiểm tra cho mẹ, bảo chúng ta buổi sáng ngày mai hãng qua, hôm nay phải quan sát triệu chứng của bà kĩ càng.”
“Quá tốt rồi” Kiều Huyền Hạo cười hít sâu, vô cùng kích động.
Kiều Huyền Bân nhíu mày nhìn Kiều Huyền Thạc đầy hoài nghi.
Lúc anh ta rời khỏi bệnh viện, mẹ không hề có dấu hiệu tỉnh lại, giờ phút này lại nói tỉnh lại rồi?
Những người khác cũng tỏ ra vui vẻ.
Kiều Huyền Thạc chăm chú quan sát nét mặt của một người.
Sắc mặt Doãn Âm rất lạnh, tương đối yên tĩnh.
Kiều Huyền Thạc uống một ngụm nước, không chút hoang mang nói tiếp: “Đừng vội, anh đang quán triệt cho mọi người ý thức an toàn, anh không hi vọng người nhà lại bị tổn thương.”
“Không được, em muốn về nhà đi ngủ, mọi người cứ tiếp tục đi” Kiều Tiếu Tiếu đứng lên, phất phất tay với mọi người, quay người rời đi.
Kiều Huyền Thạc cũng không tỏ ra không vui, ngược lại cười nói: “Tiếu Tiếu cũng mệt rồi, chúng ta tiếp tục đi.”
Kiều Nhất Hoắc vậy thấy cũng nói khách sáo: “Huyền Thạc à, chú hai lớn tuổi, không chịu nổi nữa, về nhà nghỉ ngơi trước đây”
“Vậy được, chú hai về trước đi.”
Anh như vậy, những người khác cũng rối rít kiếm cớ rời đi.
Có công việc bảo ngày mai đi làm, muốn ngủ sớm dậy sớm.
Cuối cùng, cả phòng khách chỉ còn lại ba anh em là anh và Kiều Huyền Bân, Kiều Huyền Hạo.
Kiều Huyền Hạo khoanh hai tay trước ngực, nhướng mày nhìn Kiều Huyền Thạc: “Em ba à, rốt cuộc là mày muốn làm gï?”
Kiều Huyền Thạc cười không đáp.
Kiều Huyền Bân đẩy kính mắt, tựa lưng vào ghế, híp con mắt nhìn anh chằm chằm, im lặng không nhúc nhích, nhưng ánh mắt nhìn anh trở nên cao thâm.
“Mày là người trước giờ không nói nhảm, hôm nay mày nói nhảm hết cả quãng đời của mày rồi à?” Kiều Huyền Hạo tiếp tục truy hỏi.
Nhưng anh ta không được Kiều Huyền Thạc đáp lại, anh vẫn cười như không cười giữ yên lặng.
Qua một lát, Kiều Huyền Hạo đứng lên.
Ôi, Kiều Huyền Thạc nhanh chóng giữ chặt cổ tay anh ta: “Anh Hai, ngồi xuống đi: Kiều Huyền Hạo sững lại, ngạc nhiên anh, lúc này, nhìn ra dấu vết gì đó từ nét mặt lập tức ngồi xuống, vô cùng căng t cuộc mày đang làm cái quái Lúc này, điện thoại di động của Kiều Huyền Thạc vang lên Anh nhận điện thoại, im lặng nghe trong chốc lát, lập tức cúp điện thoại, cười khẽ, chậm rãi nói: “Cá cắn câu rồi”
“Có ý gì?” Kiều Huyền Hạo nhíu mày hỏi.
Kiều Huyền Thạc ngước mắt, nhìn về phía Kiều Huyền Bân và Kiều Huyền Hạo, chậm rãi giải thích: “Đúng là người muốn giết mẹ ở nhà họ Kiều, mà hung thủ còn ở trong ¡, thật ra mẹ vẫn chưa tỉnh lại, em cố ý nói vậy để kẻ đó căng thắng”
“Vậy ý của mày là triệu tập mọi người trở về, là để hung thủ cho rằng phòng bị bệnh viện lỏng lẻo, bất rùa trong hũ?” Kiều Huyền Hạo căng thẳng nghiêng người qua.
Kiều Huyền Thạc gật đầu.
Tiếng “bộp” đinh tai nhức óc vang lên, Kiều Huyền Bân nổi giận đùng đùng võ mặt bàn, đứng dậy, sắc mặt lạnh lẽo quát: “Em lại đưa mẹ vào nguy hiểm lần nữa, như có gì sơ xuất, anh nhất định sẽ không tha cho em đâu.
Kiều Huyền Hạo đồng ý gật đầu: “Chiêu dụ rắn ra khỏi hang này của mày quá nguy hiểm, em ba, lần này tao không bênh mày, nếu mẹ…”
“Mẹ được chuyển đi rồi” Ánh mắt sâu xa của anh hơi tối đi, chậm rãi đứng lên: “Đi thôi, hung thủ đã xuất phát đến bệnh viện rồi, chúng ta cùng đi xem đi”
P/S: Lúc trước em có edit một nhân vật tên Kiều Ngọc Nhi nhưng có nhiều bạn nhắn em nói là Kiều Tiếu Tiếu mới đúng, nên hôm nay em đổi lại mọi người nhé! Truyện One chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.
Bình luận facebook