Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 293-296
Chương 293: Phản bội
Tút tút.
Kiều Huyền Thạc để điện thoại di động xuống không bao lâu, tin tức của Bạch Nhược Hy phát tới.
Anh cầm điện thoại di động lên, chờ mong nhìn video mà Bạch Nhược Hy sẽ cho anh.
Mở ra, màn hình xuất hiện một màn để anh dừng lại.
Vẻ mặt anh nghiêm túc, chăm chú nhìn màn ảnh, lạnh lẽo khí tràng từng điểm từng điểm đang ngưng tụ.
Đến khi video phát xong, anh mới chậm rãi để điện thoại di động xuống, nhìn qua phía trước ánh mắt trở nên không có tiêu cự, anh rơi vào trầm tư lạnh lẽo.
Cái video này, đủ để chứng minh hết thảy.
Mặc dù không thể làm thành lời chứng vật chứng, nhưng để anh thấy chân tướng càng thêm tới gần một bước.
Kiều Huyền Thạc cầm điện thoại di động lên, lập tức bấm số điện thoại của A Lương.
“Cậu ba.” Giọng nói của A Lương một mực cung kính truyền đến.
Kiều Huyền Thạc nhẹ giọng hỏi: “Tình hình như thế nào?”
“Không có bất kỳ khác lạ cả, Kiều Nhất Hoắc sinh hoạt đều rất bình thường, ngày đều đến hai nơi tạo thành một đường thắng, nhà họ Kiều cùng công ty, không ham mê gì, cũng không có gì đặc biệt hứng thú yêu thích”
“Tiếp tục theo dõi, lúc cần thiết, bắt giam lại.”
*Vâng” A Lương Chinh đáp.
Kiều Huyền Thạc nghĩ nghĩ, lại nói: “Phái người giám sát Doãn Âm”
“Vâng”
“Cẩn thận một chút, đừng bại lộ thân phận”
“Vâng”
Kiều Huyền Thạc ngắt điện thoại, chậm rãi thả ở trên bàn làm việc.
Trên bàn công tác còn trưng bày một đống văn kiện, anh nhìn thời gian trên vách tường, nhìn nhìn lại văn kiện đã chất thành vài ngày, trầm tư một lát, lập tức lấy văn kiện ra, tiếp tục công việc.
Nhà họ Doãn.
Trời tối
Bóng đen đẩy thư phòng mật mã ra, hướng bên trong nhập mật mã vào, tút tút tút thử qua mấy lần, đều sai lầm.
Cô ta lòng nóng như lửa đốt, bất an lại đưa vào một lần.
Két, một tiếng, cửa mở.
Bóng đen tâm tình một trận vui thích, chậm rãi đẩy cửa ra đi vào, buông tay đóng cửa lại về sau, lập tức chạy đến bàn làm việc, chạy đến chõ để máy vi tính phía trước.
Cô ta không chút do dự, cô đã chuẩn bị xong USB cắm vào máy tính.
Ấn mở ra.
Máy tính trong nháy mắt bị rót vào một trận kiểu mới virus, phần mềm Tự động lắp đặt bên trong.
Ánh sáng trên máy vi tính chiếu rọi trên bóng đen, lộ ra nàng khăn che mặt thần bí.
Máy tính đột nhiên tự động phát ra cảnh báo.
““Cạch cạch cạch…” Một trận tạp âm dị thường lớn.
Doãn Nhụy bị dọa đến nỗi bỗng nhiên bịt lấy lỗ tai.
Hoảng sợ nhanh chóng rút USB ra.
Nhưng mà tạp âm quá kinh dị quá lớn , trong nháy mắt đều đánh thức mọi người trong nhà .
Doãn Nhụy gỡ USB ra muốn chạy trốn, nhưng vừa khi đi tới cửa, cửa bị mở ra, thư phòng đèn cũng trong nháy mắt cũng sáng lên.
Doãn Đạo lặng lẽ đứng ở trước, uy nghiêm mà doạ người.
Doãn Nhụy ỷ vào anh trai từ nhỏ yêu thương cô ấy, vội vàng nũng nịu giải thích: “Anh hai, em chỉ là muốn dùng máy vi tính của anh tra một chút tư liệu.”
Doãn Đạo lạnh lùng suy nghĩ rồi nhìn đến máy vi tính, khi máy tính phát ra loại báo động này, duy nhất chỉ có văn kiện cơ mật nhận xâm lấn, nhận công kích.
Doãn Đạo vươn tay, lạnh lùng như băng: “Giao ra”
“Anh hai, em không hiểu anh có ý tứ gì”
Cô ấy vừa nói xong, Doãn Đạo nộ khí lạnh lẽo quát: “Lập tức lấy ra”
“Á”
Một tiếng thanh thúy tiếng bạt tai quanh quẩn trong phòng.
Doãn Nhụy bị đánh đến đầu chuyển đến một bên, tóc tung bay trên trên gương mặt, đau rát đến choáng váng cả người, anh trai thương yêu cô nhất. Vậy mà đánh cô?
Cô ấy lòng đau đớn như dao cắt, bụm mặt gò má, bỗng nhiên quay đầu, hai mắt đẫm lệ mơ hồ ủy khuất trừng mắt nhìn Doãn Đạo. Nước mắt rơi như mưa, phẫn hận cắn răng mỗi chữ mỗi câu: ‘Anh hai, anh vậy mà đánh em? Anh vậy mà đánh em? Ô ô ô… Anh vậy mà đánh em…”
Khóc đến cuối cùng, cô ấy tức giận rống to, “Anh chưa từng đánh qua em, mắng qua em, anh nói em là em gái mà anh yêu nhất, anh tại sao có thể đối với em như vậy?”
Doãn Đạo cắn răng, híp mắt như khát máu như ma quỷ lạnh lẽo, ngữ khí như là địa ngục phát ra: “Từ nhỏ đến lớn, anh yêu thương em, anh nghĩ em so bất luận kẻ nào đều tinh tường, anh có thể tùy theo em tùy hứng, tùy theo em đùa nghịch, tất cả mọi việc đều có thể chiều theo em, thậm chí vì hạnh phúc của em anh có thể hủy đi chính mình…”
Anh ta nói, hai con ngươi đỏ bừng, cắn chữ như là máu chảy xuống phẫn nộ: “Anh đối em như vậy, không cầu em có cái gì hồi báo, cho dù nuôi con chó cũng sẽ không quay đầu ngược lại cắn anh một cái, nhưng mà hai mươi mấy năm anh nỗ lực yêu thương em, em không coi anh ra gì , còn không bằng một câu của Kiều Huyền Thạc?
Nói xong, Doãn Đạo từ bên người cô ấy đi qua, đụng vào bờ vai của cô ấy, Doãn Nhụy bị đụng liền lui lại một bước, lảo đảo đứng không vững. Cô chỉ nhìn bóng lưng anh trai mình quay đi.
Doãn Nhụy hoảng hồn.
Cô ấy từ trước tới nay chưa từng gặp qua Doãn Đạo hung ác như thế với mình.
Anh hai, cảm giác này giống như đối đãi một người xa lạ.
Cô khẩn trương tiến lên, khiếp sợ đi theo, điềm đạm đáng yêu cầu khẩn: “Anh hai, thật xin lỗi, thật xin lỗi, anh tha thứ cho em đi, em thật không biết Huyền Thạc muốn em làm cái gì, anh ta chỉ là để cho em đem USB cắm vào trong máy vi tính của anh mà thôi, chuyện gì khác đều không cần làm.”
Doãn Đạo nghe lời giải thích của cô ấy mà mắt điếc tai ngơ, càng không thèm nhìn đến sự bi thương trên khuôn mặt của Doãn Nhụy, giờ phút này, trong mắt anh ta chỉ có kẻ phản bội cùng đáng hận.
Bị phản bội không sợ, sợ nhất là bị người mà mình thương yêu nhất phản bội, để anh ta triệt để tuyệt vọng, cảm giác hai mươi mấy năm yêu thương là uổng phí, là không đáng.
Anh ta đi đến trước bàn ngồi xuống, lập tức lôi ra bàn phím điền mật mã vào.
Anh ta khẩn trương mà nhanh chóng kiểm tra máy tính, để xem có chương trình gì xâm lấn.
Doãn Nhụy yếu ớt đứng bên cạnh anh ta, cúi đầu, nước mắt chảy ngang, hút lấy cái mũi, ủy khuất nghẹn ngào: “Anh hai, anh tha thứ cho em có được hay không? Anh thương yêu em nhất, không phải sao?”
Doãn Đạo chuyên tâm xem xét.
Nhìn trên màn hình thấy xuất hiện một phần mềm bí ẩn, cả người anh ta đều luống cuống.
Anh ta bỗng nhiên dùng sức bấm bàn phím, thế nhưng không hề có tác dụng.
Lập tức, anh ta tức giận đến đứng lên, đi đến nguồn điện, phẫn nộ cầm lấy bàn phím đập, máy tính cũng giơ lên đập mất.
“Phanh phanh phanh…” Âm thanh điếc tai nhức óc trong nháy mắt tràn ngập trong không khí, Doãn Đạo ngang ngược khí tràng dọa đến Doãn Nhụy trốn ở nơi hẻo lánh run lẩy bẩy.
“Đáng chết.” Anh ta giận dữ mắng mỏ một câu, Đem máy tính đập vỡ, nhưng anh ta biết, loại virut mới này sẽ không diệt được bởi vì cắt điện hay hủy hoại.
Nó sẽ Phá giải được mọi thứ mới dừng lại.
Từ lúc Doãn Nhụy đem USB cắm vào máy vi tính của anh ta, anh ta biết đã không thể cứu vãn tình hình.
Doãn Nhụy bị sự hung tàn của Doãn Đạo dọa đến trốn ở nơi hẻo lánh thút thít.
Chương 294:
Nghe được thanh âm, Doãn Minh Nguyên cùng Phương Ánh Ngọc từ trên lầu chạy xuống.
“Chuyện gì phát sinh?”
“Thế nào? Đến cùng thế nào? Doãn Đạo, Nhụy, đến cùng chuyện gì phát sinh?”
Lời nói của Ba mẹ nóng nảy truyền đến, Doãn Nhụy trong nháy mắt nhào vào trong lồng ngực ba mẹ, giống đứa bé đang khóc.
Doãn Đạo lạnh lùng sắc mặt ám trầm như mực, anh ta thở phì phò, một câu cũng chưa hề nói, nổi giận đùng đùng vượt qua ba mẹ cùng Doãn Nhụy, phóng tới cổng.
“Doãn Đạo…” Doãn Minh Nguyên kêu đuổi theo hai bước: “Đến cùng đã xảy ra chuyện gì? Tại sao lại đối với em gái của con như vậy?”
Doãn Đạo bỗng nhiên bỗng nhiên dừng bước phạt, bóng lưng nguy hiểm lạnh lẽo, ngữ khí không có chút nào nhiệt độ: “Con không có cô ta loại này em gái”
Nói xong, anh ta lập tức quay người, lao nhanh ra cổng, Đi ra vườn hoa, Doãn Đạo lấy điện thoại di động ra, thoại, lòng nóng như lửa đốt nói rằng: “Mau bỏ đi, tổng bộ địa chỉ cùng tin tức. Tất cả đã bị bại lộ.”
Đối phương phẫn nộ quát: “Đến cùng đã xảy ra chuyện gÌ? Vì sao lại đột nhiên tiết lộ tin tức?”
“Đừng hỏi nữa, xử lý gấp vấn đề đi, Kiều Huyền Thạc đã nắm giữ tất cả tin tức”
“Đáng chết” Đối phương giận dữ mắng mỏ một câu, lập tức gián đoạn điện thoại.
Doãn Đạo chạy đến nhà để xe, vội vàng lên xe, nổ máy xe kéo dài mà đi.
Quân đội.
Kỹ thuật viên lập trình viên, tất cả mọi người quân trưởng thành viên các loại, đều bên trong phòng vệ tinh quan sát lặng chờ.
Mấy chục đài công nghệ cao tiên tiến dụng cụ cùng máy tính đặt song song, quân khu kỹ thuật tinh anh đang cố gắng không ngừng giải mật mã tin tức vừa được truyền về.
Trên màn hình chiếu rọi ra một tin tức trọng yếu.
Kiều Huyền Thạc cùng tất cả mọi người mắt không chớp nhìn chăm chäm màn hình.
Lúc này, điện thoại di động Kiều Huyền Thạc kêu.
Anh lấy ra nhìn thoáng qua màn hình, là Doãn Nhụy gọi tới, anh lập tức ấn yên lặng, để ở trên bàn làm việc, tiếp tục nhìn trên màn ảnh sàng chọn tin tức trọng yếu.
Một đêm tra án.
Công việc của anh bộ bề đến nỗi không có thời gian đến chăm mẹ, đành để Kiều Huyền Hạo đi qua đó.
Một ngày một đêm không có chợp mắt, Kiều Huyền Thạc xem như nắm giữ tin tức trọng yếu của tập đoàn Ưng .
Tập đoàn Ưng mới nhậm chức một vị lão đại, danh hiệu kim ưng.
Mà tập đoàn Ưng tổ chức có sáu thành viên.
Thành viên là đến từ thế giới các quốc gia.
Trong đó Tịch Quốc có hai thành viên, còn lại toàn bộ đều là nước khác.
Ưng tổ chức tổng bộ vậy mà thiết trí tại sắp cùng bọn họ giao chiến nước láng giềng bên trong.
“Không về nhà họ Kiều.” Anh nỉ non một câu “Đi nơi nào?”
Kiều Huyền Thạc thả tay xuống, nhắm mắt dưỡng thần, trầm thấp ngữ khí hỏi: “Mấy giờ rồi?”
“Bốn giờ chiều”
“Đi Xuân Điền” Nói đến cái này tên của tiểu khu, ngữ khí của anh liền không nhịn được ôn nhu một chút.
A Lương tập tứchiểu, lập tức giãm lên chân ga, cười yếu ớt không lên tiếng.
Xuân Điền tiểu khu.
Kiều Huyền Thạc đi vào nhà Bạch Nhược Hy, bởi vì anh có mật mã, cho nên trực tiếp mở cửa.
Tiếng mở cửa kinh động đến nhân viên làm thêm giờ, đối phương nhìn một chút Kiều Huyền Thạc, khẩn trương không thôi: “Xin hỏi, anh là aï?”
Kiều Huyền Thạc nhìn đối phương, lập tức sửng sốt, nghĩ nghĩ nói: ‘Tôi tên Kiều Huyền Thạc, là… “
“Tôi nhớ ra rồi, anh là anh ba của chị Nhược Hy ” Khuôn mặt nhân viên làm thêm giờ lập tức tươi cười đón lấy: “Trước đó Nhược Hy tiểu thư cho tôi xem qua hình của anh, cô ấy có nói với tôi về anh, khen anh nấu đồ ăn rất ngon”
Kiều Huyền Thạc lúc đầu mệt mỏi thể xác tinh thần, trong nháy mắt quét sạch sành sanh, đầy tràn ngọt ngào.
Nhân viên làm thêm giờ mở miệng: “Thế nhưng là, Nhược Hy tiểu thư còn chưa có tan tầm”
Kiều Huyền Thạc chậm rãi đi qua, lấy túi tiền mở ra, từ bên trong rút ra một chồng tờ đưa cho nhân viên làm thêm giờ, thản nhiên nói: “Dì, dì bây giờ tan tầm đi, chuyện nơi đây ngày mai lại làm, số tiền này dì cầm mua chút đồ ăn ngon, làm phiền dì hao tổn nhiều tâm trí chiếu cố Nhược Hy”
Dì đó kích động không thôi, lập tức buông khăn lau trong tay xuống, hai tay hướng quần áo lau sạch sẽ, lập tức tiếp nhận một xấp tiền, vui mừng nhướng mày.
“Cám ơn, thật cám ơn, tôi vẫn luôn một lòng chiếu cố Nhược Hy tiểu thư, cái này ngài yên tâm” Dì giúp việc sau khi nói cám ơn, lập tức thu dọn công cụ tiến vào phòng vệ sinh.
Xử lý một chút kết thúc công việc công việc, di ấy mang theo túi xách của mình rời đi Trước khi đi, vẫn không quên hướng Kiều Huyền Thạc cúi người chào nói: “Cám ơn cậu, tôi đi về trước.”
“Tốt, trên đường cẩn thận” Kiều Huyền Thạc vẫn không quên căn dặn: “Dì tuyệt đối đừng nói cho Nhược Hy biết tôi ở đây”
“Được rồi, tôi hiểu” Dì giúp việc mặt mày hớn hở: “Cậu. là muốn cho Nhược Hy tiểu thư một sự kinh ngạc đúng không. Tôi hiểu, tôi tuyệt đối sẽ không thông báo cho Nhược Hy tiểu thư”
Kiều Huyền Thạc hơi có vẻ lúng túng gạt ra nụ cười, trầm mặc không lên tiếng.
Nhân viên làm thêm giờ đóng cửa lại. Kiều Huyền Thạc lúc này mới tháo hai núc áo sơ mi trắng, điều khiển từ xa mở điều hoà lên, đi đến tủ lạnh phía trước, mở tủ lạnh ra.
Nhìn xem rực rỡ muôn màu đồ ăn, anh rất là vui mừng, có nhân viên làm thêm giờ, cuộc sống của cô sinh hoạt thường ngày, quả nhiên không tầm thường.
Anh lấy ra một bình nước, vặn cái nắp, vừa đi ra phòng khách bên cạnh ngửa đầu uống một ngụm.
Một ngày một đêm không có ngủ, lúc đầu rất mệt mỏi, nhưng giờ phút này đi vào nhà của Bạch Nhược Hy, anh đã tan hết mọi mệt mỏi, trong lòng một mực lo lắng cô lúc nào về nhà.
Anh giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ tay một chút, thời gian là năm giờ rưỡi chiều.
Lúc này, anh điện thoại di động reo lên.
Kiều Huyền Thạc lấy điện thoại di động ra, điện báo biểu hiện là Nhược Hy.
Anh từ đáy lòng cười, tiếp điện thoại “Anh ba…” Giọng Nhược Hy ngọt ngào truyền đến.
Kiều Huyền Thạc biết cô muốn đến nhà anh bởi vì lúc trước anh nói cho cô biết năm giờ chiều sẽ về nhà họ Kiều, cho nên cô gọi điện thoại tới hẳn là muốn tìm anh.
“Ừm, Nhược Hy”
“Anh hôm nay có rảnh không?” Bạch Nhược Hy hỏi.
Kiều Huyền Thạc thấm giọng nói: “Thật xin lỗi, Nhược Hy, anh hai ngày này bề bộn nhiều việc, quân đội rất nhiều chuyện phải xử lý”
Bạch Nhược Hy thất vọng thở dài một tiếng, nói: “Vậy được rồi, anh phải chú ý thân thể, đừng để bị bệnh”
“Tốt, anh trước bận bịu, chờ hết bận lại gọi điện thoại cho em”
Nói xong, Kiều Huyền Thạc lập tức gián đoạn điện thoại.
Ngắt điện thoại, anh cảm giác được Bạch Nhược Hy thất vọng cùng bất đắc dĩ.
Kiều Huyền Thạc đi đến phòng khách, ngồi vào trên ghế sa lon dựa lưng vào, uống nước, lẳng lặng chờ đợi Bạch Nhược Hy tan †âm trở về.
Nghĩ đến cảnh cô bất ngờ, biến sự thất vọng của cô thành ngọt ngào.
Chương 295:
Mặt trời chiều ngã về tây, ánh nắng chiều đỏ rải đầy cả vùng, Bạch Nhược Hy từ trên xe đi xuống, mặt ủ mày chau hướng về nhà.
Trần Âu đứng bên cạnh xe nói: “Bạch tiểu thư, buổi sáng ngày mai tôi tới đón cô đi làm”
Bạch Nhược Hy không quay đầu lại, nhẹ nhàng lắc lư hai lần, ra hiệu gặp lại.
Tiến vào nhà, cô lê bước chân mệt mỏi đi đến cầu thang, nhàn rỗi lấy điện thoại di động ra, cúi đầu nhìn xem tin tức, nhìn thấy mọi việc bê bối của Doãn Âm công ty điện ảnh xuất hiện.
Đi đến trước cửa nhà, Bạch Nhược Hy nhập mật mã, đẩy cửa ra.
Cô cúi đầu nhìn điện thoại, liền đổi giày.
Đổi dép lê, trong tay cô túi xách để bên cạnh hộc tủ, trở tay đóng cửa lại.
Đứng ở sau cửa mặt Kiều Huyền Thạc không khỏi nhíu mày nhìn bóng dáng của Bạch Nhược Hy hết sức chăm chú.
Anh cũng không có cố ý trốn đi, liền là đứng ở sau cửa trên vách tường mà thôi, vậy mà cô không có chút nào phát giác?
Giờ phút này rất là bất đắc dĩ cười cười, thứ nhất là lo lắng nàng tính cảnh giác không tốt, thứ hai là có thể nhìn xem hù dọa một chút cô.
Bạch Nhược Hy cúi đầu nhìn điện thoại, vừa đi hai bước.
Bỗng dưng.
Mắt tối sầm lại.
Một hai bàn tay to đột nhiên che lấy mắt của cô, cô bị dọa đến chấn động, thân thể cứng ngắc lại, trái tim bỗng nhiên không ngừng run rẩy, trong tay điện thoại” phanh” một cái rớt xuống trên sàn nhà.
Lòng cô khẩn trương rất là sợ hãi, nhanh chóng sờ lên con mắt, dùng hết sức mở ra.
Nhưng kéo không lại đối phương, mà đối phương chậm chạp không có hành động làm loạn, cô liền an tâm một chút sờ lấy cái tay che lại ánh mắt của cô, thì thào hỏi: “Anh là ai, buông tay ra”
Kiều Huyền Thạc mân môi cười, không lên tiếng, cũng không tới gần cô.
Bạch Nhược Hy thở dài một tiếng, hai tay nhẹ nhàng sờ lấy ngón tay thon dài, lộ ra giảo hoạt ý cười, chậm rãi nói: “Được rồi, nếu tôi đoán đúng anh phải thả tôi ra nha.”
…” Kiều Huyền Thạc mân môi cười yếu ớt, ánh mắt mong chờ ngắm nhìn gò má của cô.
Bạch Nhược Hy thấm giọng nói, rất là nghiêm túc: “Anh là anh Vương nhà cách vách”
Anh Vương nhà cách vách?
Bạch Nhược Hy thổi phù một tiếng, bật cười, nhíu mày đối với anh trừng mắt nhìn, giảo hoạt nói: “Em sờ đến tay của anh, liền đã đoán được là anh, chỉ là em không nghĩ: anh ba cũng sẽ nghịch ngợm như vậy, em liền chỉ đùa với anh thôi, em cũng không biết anh Vương sát vách hay là anh Trần, hoặc là anh Triệu…”
Kiều Huyền Thạc không khỏi mân môi, xấu hổ nhíu mày, bất đắc dĩ ngữ khí nỉ non thì thầm: “Em dám đùa anh?”
Bạch Nhược Hy nụ cười ngọt như rót mật, từ nội tâm tràn ra, bĩu môi la hét: “Em rất đơn thuần, anh phải tin tưởng em.”
“Được, em nhìn xem anh xử lý em thế nào”
Nói xong, Kiều Huyền Thạc ôm chặt lấy Bạch Nhược Hy, cô bị ôm hai chân cách mặt đất.
“A, anh muốn làm gì?” Bạch Nhược Hy nửa vui nửa lo chăm chú vòng quanh cổ của anh, cười nỉ non: “Thả em xuống, anh ba, anh muốn làm …” Aaaa chữ cuối còn chưa nói xong, cô đã bị ôm đi đến trên ghế sa lon.
Kiều Huyền Thạc nhanh chóng đem cô buông xuống, toàn bộ thân thể đè xuống, một tay cố định sau gáy của cô, hung hăng hôn lên.
Bạch Nhược Hy sững sờ trong chốc lát, trừng to mắt chớp chớp, trong tầm mắt là khuôn mặt anh tuấn đẹp, hô hấp của anh cực nóng, nhiệt độ anh giống lửa nóng hổi, nụ hôn của anh giống bị đè nén ngàn năm.
Nhiệt hỏa như sóng triều, nhanh chóng lan tràn, Bạch Nhược Hy chậm rãi nhắm mắt lại, khẩn trương mà kích động, hai tay chậm rãi từ bả vai của anh ôm chặt, vòng qua cổ của anh, ôm đầu của anh, nhiệt tình đáp lại nụ hôn của anh.
Giống như qua một thể kỷ, hô hấp của hai người đều trở nên mỏng manh, lúc này dưỡng khí cung ứng không được, Kiều Huyền Thạc mới lưu luyến mà rời đi, Bạch Nhược Hy bị hôn đến môi sưng đỏ.
Anh lấy cùi chỏ chống đỡ ghế sô pha, chống đỡ lấy nửa người trên lực lượng. Hai người gấp rút thở nhẹ hô hấp, nóng hổi phun †ại trên mặt của đối phương, mê ly đôi mắt híp.
Bạch Nhược Hy hít sâu, chậm rãi mở mắt ra, như cánh chim linh động lông mi chớp chớp, đối mặt đôi mắt người đàn ông thâm thúy, thanh âm kiều mảnh: “Anh ba, anh có thể rời ra hay không?”
Kiều Huyền Thạc một cái tay khác chống Bạch Nhược Hy gương mặt bên cạnh, lại đem thân trên lực lượng toàn thân nâng lên, nhưng cũng không hề rời đi, thanh âm khàn khàn giống cấm dục ngàn năm dã thú, từ yết hầu phát ra tới trầm thấp: “Anh đã rất lâu không có ôm qua em, lâu đến anh đều nhanh quên loại cảm giác này”
Bạch Nhược Hy cười yếu ớt, hai tay trượt xuống, trèo lên trên lồng ngực rắn chắc. ngữ khí nhẹ nhàng: “Ôm em có cảm giác gì?”
“Hương thơm ngọt làm cho người khác mềm nhũn, không nhịn được nghĩ căn một cái, sẽ để cho anh đói khát nhưng lại thỏa mãn cảm giác, giống mây lại giống mưa, ôn nhu không cách nào hình dung, giống lửa lại giống điện, có thể trong nháy mắt thiêu đốt”
Bạch Nhược Hy mân môi nín cười, lắng lặng nhìn ngũ quan nam tính của anh, đầu ngón tay trắng nõn chậm rãi sờ đến cánh môi của anh, thận trọng vuốt ve, ánh mắt tràn đầy tưởng niệm, trầm mặc không rên một tiếng.
Ghế sô pha rất hẹp, Kiều Huyền Thạc một bên khuỷu tay chống đỡ trên thân lực lượng, một bên khác nắm chặt cổ tay Bạch Nhược Hy.
“Thế nào?”
“Anh ba, anh bây giờ trở nên miệng lưỡi trơn tru” Bạch Nhược Hy cười nỉ non.
Nụ cười Kiều Huyền Thạc càng thêm ngọt, nhìn dung nhan xinh đẹp của cô, nhỏ giọng thì thầm: “Em cảm thấy anh làm cho em vui.”
*Ừm” Bạch Nhược Hy gật đầu.
“Vậy em có vui vẻ hay không?”
*Vui vẻ” Bạch Nhược Hy nhếch miệng cười nói: “Đàn ông không yêu phụ nữ xấu”
Nói xong, Bạch Nhược Hy ngón tay nhẹ nhàng đưa vào trong áo sơmi Kiều Huyền Thạc trước mặt, linh hoạt đầu ngón tay mở từng nút áo, một nút, lại một nút.
Chương 296: Lúng túng
Kiều Huyền Thạc không khỏi nhíu lông mày, nhìn xem cô mê người, khuôn mặt ửng đỏ một mảnh, môi anh đào dùng hàm răng nhẹ khẽ cắn cắn, giữa lông mày nhu tình chọc người.
Kiều Huyền Thạc hô hấp trở nên gấp rút, trái tim mãnh liệt chập trùng, sắc mặt khẩn trương mà bốc lên nhàn nhạt mồ hôi.
Anh nhanh chóng nắm chặt cổ tay Bạch Nhược Hy, khàn khàn thanh âm lấm bẩm nói: “Nhược Hy, chớ làm loạn”
Bạch Nhược Hy không khỏi nhíu mày, ngước mắt nhìn xem anh, kinh ngạc hỏi: “Gì vậy?”
“Đừng đùa lửa, anh đối với em không có sức chống cự, cho nên đừng khiêu chiến định lực của anh” Anh khó chịu sắc mặt trở nên ám trầm, lại vô cùng mạnh mẽ khắc chế lực.
Bạch Nhược Hy lập tức rút ngón tay lại, lúng túng nhếch môi cười yếu ớt.
Vừa rồi bởi vì quá quá khích động, tình cảm bên trong quá dâng trào, xém chút cô đã quên, mới qua hơn nửa tháng, không thể phát sinh quan hệ.
Bác sĩ đã thông báo, cô vừa mới xảy thai, không thể phát sinh quan hệ.
Giờ phút này, cô lộ ra vẻ mặt rất là xấu hổ, lại khiếp nhược đưa tay lên trước ngực áo sơmi nút thắt chậm rãi cài lên.
Kiều Huyền Thạc mân môi, ở trên trán của cô hôn khẽ một cái, lập tức từ trên người cô, nhân tiện đem cô cũng cùng một chỗ kéo lên.
Bạch Nhược Hy ngồi vững vàng về sau, vội vàng chỉnh lý quần áo của mình cùng xốc xếch tóc dài, cúi đầu, xấu hổ mân lấy cánh môi, khúm núm tư thái dựa vào ở bên cạnh anh.
Kiều Huyền Thạc thấm giọng nói, nghiêng đầu ngó nhìn gò má của cô, nhỏ giọng hỏi: “Bữa tối muốn ăn cái gì? Anh chuẩn bị cho em.”
Bạch Nhược Hy liền vội vàng lắc đầu, ngước mắt liếc một cái nhìn thấy vẻ mệt mỏi trên gương mặt anh. Râu đã lún phún rất dài.
Bạch Nhược Hy hưng phấn đứng lên, lôi kéo Kiều Huyền Thạc đứng lên, hai tay đẩy trên cánh tay của anh hướng về phòng: “Anh trước ngủ một hồi, làm xong em sẽ gọi anh. Em cam đoan anh nhất định sẽ thích”
Kiều Huyền Thạc đẩy cửa phòng ra, Bạch Nhược Hy lập tức đem cửa phòng đóng lại.
Cách cánh cửa, Bạch Nhược Hy lớn tiếng hô: “Anh ba, em không có gọi anh ra, anh không được phép đi ra”
Kiều Huyền Thạc bất đắc dĩ cười cười, chậm rãi đi về hướng giường của Bạch Nhược Hy.
Anh đứng tại cuối giường, ngắm nhìn cô đáng yêu lại thoải mái trên giường lớn.
Dừng một lát, anh mới trầm tĩnh lại nằm ở trên giường.
Cảm xúc mềm mại, đệm chăn ấm áp, rất là dễ chịu.
Anh nhìn lên trần nhà một lát, trong đầu toàn bộ đều là hình ảnh Nhược Hy ở bên ngoài bận rộn.
Bất đắc dĩ, anh xoay người năm lỳ ở trên giường, nghe mùi thơm ngát quen thuộc trên người Bạch Nhược Hy tâm tình thoải mái tiến vào mộng đẹp.
Hai giờ sau.
Đúng bảy giờ.
Bạch Nhược Hy chậm rãi đẩy cửa ra, lén lén lút lút ló đầu vào, cô ngắm Kiều Huyền Thạc nằm sấp trên giường của cô.
Cô lộ ra cười yếu ớt, chậm rãi đẩy cửa ra đi qua.
Tại mép giường bên cạnh, Bạch Nhược Hy bò lên giường, ở bên cạnh anh nằm sấp, nhìn xem anh ngủ say lộ ra một khuôn mặt tuấn tú, ấm giọng thì thầm hô: “Anh ba, thức dậy ăn cơm.”
Bạch Nhược Hy không khỏi nhíu mày, đầu ngón tay chậm rãi sờ lên lông mày đậm của anh, vuốt vuốt, “Anh Ba. Thức dậy”
Kiều Huyền Thạc cau mày, có chút phản ứng.
“Rời giường, ăn cơm, em làm xong đồ ăn rồi, mau dậy đi”
Kiều Huyền Thạc vẫn như vậy không nhúc nhích, từ yết hầu phát ra một tiếng: “Ừm”
Bạch Nhược Hy lập tức không đành lòng đánh thức anh, xem ra anh thật sự rất mệt mỏi.
Cô trong lòng có chút không đành lòng, ôn nhu thì thào nói:”Khi nào anh dậy Em sẽ đem thức ăn hâm nóng, anh tỉnh ngủ rồi ăn, vậy anh ngủ thêm một lát đi”
Bạch Nhược Hy mới từ bên cạnh anh ngồi xuống, Kiều Huyền Thạc đột nhiên đưa tay nắm chặt cổ tay của cô, lập tức đi theo cô cùng một chỗ đứng lên.
Bạch Nhược Hy kinh ngạc nhìn xem khuôn mặt anh mệt mỏi, Kiều Huyền Thạc ngồi xuống, cúi đầu, đầu ngón tay thon dài bóp bóp huyệt vị hai đầu lông mày, nhắm mắt lại chậm lấy nhập nhèm buồn ngủ.
“Anh ba, anh không ngủ thêm một lát sao?”
Kiều Huyền Thạc giọng nói nhàn nhạt rất là bình thản: “Anh không sao, nhưng em không thể chậm trễ ăn cơm chiều, anh cùng em ăn nào.”
Bạch Nhược Hy lo lắng nhìn anh, ngữ khí trở nên lo lắng: “Anh nhất định là bận quá nên mệt mỏi, dì Tĩnh xảy ra chuyện lâu như vậy cũng không có tỉnh lại, hung thủ không có bắt được, nhà họ Kiều cũng phát sinh nhiều chuyện như vậy, quốc gia đại sự đều đặt ở trên vai của anh, quá mệt mỏi đúng không?”
Kiều Huyền Thạc khôi phục tinh thần, kéo lấy tay của cô đi ra ngoài, ôn nhu ngữ khí an ủi: “Em không cần quá lo lắng, anh không sao”
“Anh ba, em đưa cho anh video, anh xem chưa, chị dâu vậy mà biết đánh nhau, thật là đáng sợ.’ Bạch Nhược Hy vừa đi vừa nói.
Đi vào trước bàn ăn, Kiều Huyền Thạc kéo cái ghế cho Bạch Nhược Hy ngồi xuống, mới đi đến đối diện cô, kéo ra cái ghế, nói đến Doãn Âm, thần sắc anh chìm một chút: “Ừm, chị ta làm sao lại chạy đến công ty em? Còn đánh nhau?”
Nghĩ đến chuyện hồi sáng, Bạch Nhược Hy nhịn cười không được liền bật cười, bất đắc dĩ nói: “Kỳ thật em cũng không muốn huyên náo như thế, nhưng chị dâu thật sự quá đáng, chị ta vậy mà tại công ty của em bên trên không ngừng đả kích em, dùng chút bẩn thỉu thủ đoạn đem công ty của em báo cáo lên tòa án, hơn nữa còn làm ra một chút việc tổn hại công ty của em, em liền lấy đạo làm người trả lại cho chị ta, đem chị ta chọc giận.”
Kiều Huyền Thạc trầm mặc, lộ ra nhàn nhạt thưởng thức ý cười, cầm lấy chén của cô giúp cô múc canh.
Bạch Nhược Hy lòng đầy căm phẫn, hai tay khoác lên trên bàn cơm, rất tức tối nói: ‘Em không nghĩ tới chị ta vậy mà sáng sớm vọt tới công ty của em, không có hẹn trước liền xông vào phòng họp, làm rối loạn công việc của em, thậm chí còn đánh thư ký của em, em tức không nhịn nổi, tìm Trần Âu cùng một đám bảo vệ đi tới”
Kiều Huyền Thạc cười yếu ớt, nhíu mày nhìn xem Bạch Nhược Hy, cái chén trong tay đưa tới trước mặt cô, thanh âm không lớn nói: “Không nghĩ tới em bây giờ chơi liều như thế.”
Bạch Nhược Hy mân môi cười yếu ớt, ngửa mặt nhìn Kiều Huyền Thạc, tràn đầy tự tin thì thào: “Nếu cùng anh ba so tài, em còn kém xa.”
Kiều Huyền Thạc cười không nói.
Lấy chén xới cơm cho cô, rồi gắp thức ăn bỏ vào chén.
Bạch Nhược Hy chăm chú ngóng nhìn anh, mong đợi thì thào: “Anh ba, anh thử một chút tay nghề của em xem có không tiến triển không?”
Kiều Huyền Thạc lập tức cầm lấy đũa, nhìn trên mặt bàn ba món ăn một món canh, nhìn lại Bạch Nhược Hy, ánh mắt ấm áp mang theo thưởng thức: “Càng ngày càng không tệ, nhất định ăn rất ngon”
Bạch Nhược Hy kẹp lên một khối thịt cá, đưa tới bên miệng Kiều Huyền Thạc, nhếch cười yếu ớt mong đợi ngắm nhìn anh: “Anh ba, ăn cá thử đi”.
Bốn mắt nhìn nhau, dòng nước ấm dào dạt trong không khí, bầu không khí lãng mạn mà ôn nhu, trong lòng của anh ngọt ngào.
Tút tút.
Kiều Huyền Thạc để điện thoại di động xuống không bao lâu, tin tức của Bạch Nhược Hy phát tới.
Anh cầm điện thoại di động lên, chờ mong nhìn video mà Bạch Nhược Hy sẽ cho anh.
Mở ra, màn hình xuất hiện một màn để anh dừng lại.
Vẻ mặt anh nghiêm túc, chăm chú nhìn màn ảnh, lạnh lẽo khí tràng từng điểm từng điểm đang ngưng tụ.
Đến khi video phát xong, anh mới chậm rãi để điện thoại di động xuống, nhìn qua phía trước ánh mắt trở nên không có tiêu cự, anh rơi vào trầm tư lạnh lẽo.
Cái video này, đủ để chứng minh hết thảy.
Mặc dù không thể làm thành lời chứng vật chứng, nhưng để anh thấy chân tướng càng thêm tới gần một bước.
Kiều Huyền Thạc cầm điện thoại di động lên, lập tức bấm số điện thoại của A Lương.
“Cậu ba.” Giọng nói của A Lương một mực cung kính truyền đến.
Kiều Huyền Thạc nhẹ giọng hỏi: “Tình hình như thế nào?”
“Không có bất kỳ khác lạ cả, Kiều Nhất Hoắc sinh hoạt đều rất bình thường, ngày đều đến hai nơi tạo thành một đường thắng, nhà họ Kiều cùng công ty, không ham mê gì, cũng không có gì đặc biệt hứng thú yêu thích”
“Tiếp tục theo dõi, lúc cần thiết, bắt giam lại.”
*Vâng” A Lương Chinh đáp.
Kiều Huyền Thạc nghĩ nghĩ, lại nói: “Phái người giám sát Doãn Âm”
“Vâng”
“Cẩn thận một chút, đừng bại lộ thân phận”
“Vâng”
Kiều Huyền Thạc ngắt điện thoại, chậm rãi thả ở trên bàn làm việc.
Trên bàn công tác còn trưng bày một đống văn kiện, anh nhìn thời gian trên vách tường, nhìn nhìn lại văn kiện đã chất thành vài ngày, trầm tư một lát, lập tức lấy văn kiện ra, tiếp tục công việc.
Nhà họ Doãn.
Trời tối
Bóng đen đẩy thư phòng mật mã ra, hướng bên trong nhập mật mã vào, tút tút tút thử qua mấy lần, đều sai lầm.
Cô ta lòng nóng như lửa đốt, bất an lại đưa vào một lần.
Két, một tiếng, cửa mở.
Bóng đen tâm tình một trận vui thích, chậm rãi đẩy cửa ra đi vào, buông tay đóng cửa lại về sau, lập tức chạy đến bàn làm việc, chạy đến chõ để máy vi tính phía trước.
Cô ta không chút do dự, cô đã chuẩn bị xong USB cắm vào máy tính.
Ấn mở ra.
Máy tính trong nháy mắt bị rót vào một trận kiểu mới virus, phần mềm Tự động lắp đặt bên trong.
Ánh sáng trên máy vi tính chiếu rọi trên bóng đen, lộ ra nàng khăn che mặt thần bí.
Máy tính đột nhiên tự động phát ra cảnh báo.
““Cạch cạch cạch…” Một trận tạp âm dị thường lớn.
Doãn Nhụy bị dọa đến nỗi bỗng nhiên bịt lấy lỗ tai.
Hoảng sợ nhanh chóng rút USB ra.
Nhưng mà tạp âm quá kinh dị quá lớn , trong nháy mắt đều đánh thức mọi người trong nhà .
Doãn Nhụy gỡ USB ra muốn chạy trốn, nhưng vừa khi đi tới cửa, cửa bị mở ra, thư phòng đèn cũng trong nháy mắt cũng sáng lên.
Doãn Đạo lặng lẽ đứng ở trước, uy nghiêm mà doạ người.
Doãn Nhụy ỷ vào anh trai từ nhỏ yêu thương cô ấy, vội vàng nũng nịu giải thích: “Anh hai, em chỉ là muốn dùng máy vi tính của anh tra một chút tư liệu.”
Doãn Đạo lạnh lùng suy nghĩ rồi nhìn đến máy vi tính, khi máy tính phát ra loại báo động này, duy nhất chỉ có văn kiện cơ mật nhận xâm lấn, nhận công kích.
Doãn Đạo vươn tay, lạnh lùng như băng: “Giao ra”
“Anh hai, em không hiểu anh có ý tứ gì”
Cô ấy vừa nói xong, Doãn Đạo nộ khí lạnh lẽo quát: “Lập tức lấy ra”
“Á”
Một tiếng thanh thúy tiếng bạt tai quanh quẩn trong phòng.
Doãn Nhụy bị đánh đến đầu chuyển đến một bên, tóc tung bay trên trên gương mặt, đau rát đến choáng váng cả người, anh trai thương yêu cô nhất. Vậy mà đánh cô?
Cô ấy lòng đau đớn như dao cắt, bụm mặt gò má, bỗng nhiên quay đầu, hai mắt đẫm lệ mơ hồ ủy khuất trừng mắt nhìn Doãn Đạo. Nước mắt rơi như mưa, phẫn hận cắn răng mỗi chữ mỗi câu: ‘Anh hai, anh vậy mà đánh em? Anh vậy mà đánh em? Ô ô ô… Anh vậy mà đánh em…”
Khóc đến cuối cùng, cô ấy tức giận rống to, “Anh chưa từng đánh qua em, mắng qua em, anh nói em là em gái mà anh yêu nhất, anh tại sao có thể đối với em như vậy?”
Doãn Đạo cắn răng, híp mắt như khát máu như ma quỷ lạnh lẽo, ngữ khí như là địa ngục phát ra: “Từ nhỏ đến lớn, anh yêu thương em, anh nghĩ em so bất luận kẻ nào đều tinh tường, anh có thể tùy theo em tùy hứng, tùy theo em đùa nghịch, tất cả mọi việc đều có thể chiều theo em, thậm chí vì hạnh phúc của em anh có thể hủy đi chính mình…”
Anh ta nói, hai con ngươi đỏ bừng, cắn chữ như là máu chảy xuống phẫn nộ: “Anh đối em như vậy, không cầu em có cái gì hồi báo, cho dù nuôi con chó cũng sẽ không quay đầu ngược lại cắn anh một cái, nhưng mà hai mươi mấy năm anh nỗ lực yêu thương em, em không coi anh ra gì , còn không bằng một câu của Kiều Huyền Thạc?
Nói xong, Doãn Đạo từ bên người cô ấy đi qua, đụng vào bờ vai của cô ấy, Doãn Nhụy bị đụng liền lui lại một bước, lảo đảo đứng không vững. Cô chỉ nhìn bóng lưng anh trai mình quay đi.
Doãn Nhụy hoảng hồn.
Cô ấy từ trước tới nay chưa từng gặp qua Doãn Đạo hung ác như thế với mình.
Anh hai, cảm giác này giống như đối đãi một người xa lạ.
Cô khẩn trương tiến lên, khiếp sợ đi theo, điềm đạm đáng yêu cầu khẩn: “Anh hai, thật xin lỗi, thật xin lỗi, anh tha thứ cho em đi, em thật không biết Huyền Thạc muốn em làm cái gì, anh ta chỉ là để cho em đem USB cắm vào trong máy vi tính của anh mà thôi, chuyện gì khác đều không cần làm.”
Doãn Đạo nghe lời giải thích của cô ấy mà mắt điếc tai ngơ, càng không thèm nhìn đến sự bi thương trên khuôn mặt của Doãn Nhụy, giờ phút này, trong mắt anh ta chỉ có kẻ phản bội cùng đáng hận.
Bị phản bội không sợ, sợ nhất là bị người mà mình thương yêu nhất phản bội, để anh ta triệt để tuyệt vọng, cảm giác hai mươi mấy năm yêu thương là uổng phí, là không đáng.
Anh ta đi đến trước bàn ngồi xuống, lập tức lôi ra bàn phím điền mật mã vào.
Anh ta khẩn trương mà nhanh chóng kiểm tra máy tính, để xem có chương trình gì xâm lấn.
Doãn Nhụy yếu ớt đứng bên cạnh anh ta, cúi đầu, nước mắt chảy ngang, hút lấy cái mũi, ủy khuất nghẹn ngào: “Anh hai, anh tha thứ cho em có được hay không? Anh thương yêu em nhất, không phải sao?”
Doãn Đạo chuyên tâm xem xét.
Nhìn trên màn hình thấy xuất hiện một phần mềm bí ẩn, cả người anh ta đều luống cuống.
Anh ta bỗng nhiên dùng sức bấm bàn phím, thế nhưng không hề có tác dụng.
Lập tức, anh ta tức giận đến đứng lên, đi đến nguồn điện, phẫn nộ cầm lấy bàn phím đập, máy tính cũng giơ lên đập mất.
“Phanh phanh phanh…” Âm thanh điếc tai nhức óc trong nháy mắt tràn ngập trong không khí, Doãn Đạo ngang ngược khí tràng dọa đến Doãn Nhụy trốn ở nơi hẻo lánh run lẩy bẩy.
“Đáng chết.” Anh ta giận dữ mắng mỏ một câu, Đem máy tính đập vỡ, nhưng anh ta biết, loại virut mới này sẽ không diệt được bởi vì cắt điện hay hủy hoại.
Nó sẽ Phá giải được mọi thứ mới dừng lại.
Từ lúc Doãn Nhụy đem USB cắm vào máy vi tính của anh ta, anh ta biết đã không thể cứu vãn tình hình.
Doãn Nhụy bị sự hung tàn của Doãn Đạo dọa đến trốn ở nơi hẻo lánh thút thít.
Chương 294:
Nghe được thanh âm, Doãn Minh Nguyên cùng Phương Ánh Ngọc từ trên lầu chạy xuống.
“Chuyện gì phát sinh?”
“Thế nào? Đến cùng thế nào? Doãn Đạo, Nhụy, đến cùng chuyện gì phát sinh?”
Lời nói của Ba mẹ nóng nảy truyền đến, Doãn Nhụy trong nháy mắt nhào vào trong lồng ngực ba mẹ, giống đứa bé đang khóc.
Doãn Đạo lạnh lùng sắc mặt ám trầm như mực, anh ta thở phì phò, một câu cũng chưa hề nói, nổi giận đùng đùng vượt qua ba mẹ cùng Doãn Nhụy, phóng tới cổng.
“Doãn Đạo…” Doãn Minh Nguyên kêu đuổi theo hai bước: “Đến cùng đã xảy ra chuyện gì? Tại sao lại đối với em gái của con như vậy?”
Doãn Đạo bỗng nhiên bỗng nhiên dừng bước phạt, bóng lưng nguy hiểm lạnh lẽo, ngữ khí không có chút nào nhiệt độ: “Con không có cô ta loại này em gái”
Nói xong, anh ta lập tức quay người, lao nhanh ra cổng, Đi ra vườn hoa, Doãn Đạo lấy điện thoại di động ra, thoại, lòng nóng như lửa đốt nói rằng: “Mau bỏ đi, tổng bộ địa chỉ cùng tin tức. Tất cả đã bị bại lộ.”
Đối phương phẫn nộ quát: “Đến cùng đã xảy ra chuyện gÌ? Vì sao lại đột nhiên tiết lộ tin tức?”
“Đừng hỏi nữa, xử lý gấp vấn đề đi, Kiều Huyền Thạc đã nắm giữ tất cả tin tức”
“Đáng chết” Đối phương giận dữ mắng mỏ một câu, lập tức gián đoạn điện thoại.
Doãn Đạo chạy đến nhà để xe, vội vàng lên xe, nổ máy xe kéo dài mà đi.
Quân đội.
Kỹ thuật viên lập trình viên, tất cả mọi người quân trưởng thành viên các loại, đều bên trong phòng vệ tinh quan sát lặng chờ.
Mấy chục đài công nghệ cao tiên tiến dụng cụ cùng máy tính đặt song song, quân khu kỹ thuật tinh anh đang cố gắng không ngừng giải mật mã tin tức vừa được truyền về.
Trên màn hình chiếu rọi ra một tin tức trọng yếu.
Kiều Huyền Thạc cùng tất cả mọi người mắt không chớp nhìn chăm chäm màn hình.
Lúc này, điện thoại di động Kiều Huyền Thạc kêu.
Anh lấy ra nhìn thoáng qua màn hình, là Doãn Nhụy gọi tới, anh lập tức ấn yên lặng, để ở trên bàn làm việc, tiếp tục nhìn trên màn ảnh sàng chọn tin tức trọng yếu.
Một đêm tra án.
Công việc của anh bộ bề đến nỗi không có thời gian đến chăm mẹ, đành để Kiều Huyền Hạo đi qua đó.
Một ngày một đêm không có chợp mắt, Kiều Huyền Thạc xem như nắm giữ tin tức trọng yếu của tập đoàn Ưng .
Tập đoàn Ưng mới nhậm chức một vị lão đại, danh hiệu kim ưng.
Mà tập đoàn Ưng tổ chức có sáu thành viên.
Thành viên là đến từ thế giới các quốc gia.
Trong đó Tịch Quốc có hai thành viên, còn lại toàn bộ đều là nước khác.
Ưng tổ chức tổng bộ vậy mà thiết trí tại sắp cùng bọn họ giao chiến nước láng giềng bên trong.
“Không về nhà họ Kiều.” Anh nỉ non một câu “Đi nơi nào?”
Kiều Huyền Thạc thả tay xuống, nhắm mắt dưỡng thần, trầm thấp ngữ khí hỏi: “Mấy giờ rồi?”
“Bốn giờ chiều”
“Đi Xuân Điền” Nói đến cái này tên của tiểu khu, ngữ khí của anh liền không nhịn được ôn nhu một chút.
A Lương tập tứchiểu, lập tức giãm lên chân ga, cười yếu ớt không lên tiếng.
Xuân Điền tiểu khu.
Kiều Huyền Thạc đi vào nhà Bạch Nhược Hy, bởi vì anh có mật mã, cho nên trực tiếp mở cửa.
Tiếng mở cửa kinh động đến nhân viên làm thêm giờ, đối phương nhìn một chút Kiều Huyền Thạc, khẩn trương không thôi: “Xin hỏi, anh là aï?”
Kiều Huyền Thạc nhìn đối phương, lập tức sửng sốt, nghĩ nghĩ nói: ‘Tôi tên Kiều Huyền Thạc, là… “
“Tôi nhớ ra rồi, anh là anh ba của chị Nhược Hy ” Khuôn mặt nhân viên làm thêm giờ lập tức tươi cười đón lấy: “Trước đó Nhược Hy tiểu thư cho tôi xem qua hình của anh, cô ấy có nói với tôi về anh, khen anh nấu đồ ăn rất ngon”
Kiều Huyền Thạc lúc đầu mệt mỏi thể xác tinh thần, trong nháy mắt quét sạch sành sanh, đầy tràn ngọt ngào.
Nhân viên làm thêm giờ mở miệng: “Thế nhưng là, Nhược Hy tiểu thư còn chưa có tan tầm”
Kiều Huyền Thạc chậm rãi đi qua, lấy túi tiền mở ra, từ bên trong rút ra một chồng tờ đưa cho nhân viên làm thêm giờ, thản nhiên nói: “Dì, dì bây giờ tan tầm đi, chuyện nơi đây ngày mai lại làm, số tiền này dì cầm mua chút đồ ăn ngon, làm phiền dì hao tổn nhiều tâm trí chiếu cố Nhược Hy”
Dì đó kích động không thôi, lập tức buông khăn lau trong tay xuống, hai tay hướng quần áo lau sạch sẽ, lập tức tiếp nhận một xấp tiền, vui mừng nhướng mày.
“Cám ơn, thật cám ơn, tôi vẫn luôn một lòng chiếu cố Nhược Hy tiểu thư, cái này ngài yên tâm” Dì giúp việc sau khi nói cám ơn, lập tức thu dọn công cụ tiến vào phòng vệ sinh.
Xử lý một chút kết thúc công việc công việc, di ấy mang theo túi xách của mình rời đi Trước khi đi, vẫn không quên hướng Kiều Huyền Thạc cúi người chào nói: “Cám ơn cậu, tôi đi về trước.”
“Tốt, trên đường cẩn thận” Kiều Huyền Thạc vẫn không quên căn dặn: “Dì tuyệt đối đừng nói cho Nhược Hy biết tôi ở đây”
“Được rồi, tôi hiểu” Dì giúp việc mặt mày hớn hở: “Cậu. là muốn cho Nhược Hy tiểu thư một sự kinh ngạc đúng không. Tôi hiểu, tôi tuyệt đối sẽ không thông báo cho Nhược Hy tiểu thư”
Kiều Huyền Thạc hơi có vẻ lúng túng gạt ra nụ cười, trầm mặc không lên tiếng.
Nhân viên làm thêm giờ đóng cửa lại. Kiều Huyền Thạc lúc này mới tháo hai núc áo sơ mi trắng, điều khiển từ xa mở điều hoà lên, đi đến tủ lạnh phía trước, mở tủ lạnh ra.
Nhìn xem rực rỡ muôn màu đồ ăn, anh rất là vui mừng, có nhân viên làm thêm giờ, cuộc sống của cô sinh hoạt thường ngày, quả nhiên không tầm thường.
Anh lấy ra một bình nước, vặn cái nắp, vừa đi ra phòng khách bên cạnh ngửa đầu uống một ngụm.
Một ngày một đêm không có ngủ, lúc đầu rất mệt mỏi, nhưng giờ phút này đi vào nhà của Bạch Nhược Hy, anh đã tan hết mọi mệt mỏi, trong lòng một mực lo lắng cô lúc nào về nhà.
Anh giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ tay một chút, thời gian là năm giờ rưỡi chiều.
Lúc này, anh điện thoại di động reo lên.
Kiều Huyền Thạc lấy điện thoại di động ra, điện báo biểu hiện là Nhược Hy.
Anh từ đáy lòng cười, tiếp điện thoại “Anh ba…” Giọng Nhược Hy ngọt ngào truyền đến.
Kiều Huyền Thạc biết cô muốn đến nhà anh bởi vì lúc trước anh nói cho cô biết năm giờ chiều sẽ về nhà họ Kiều, cho nên cô gọi điện thoại tới hẳn là muốn tìm anh.
“Ừm, Nhược Hy”
“Anh hôm nay có rảnh không?” Bạch Nhược Hy hỏi.
Kiều Huyền Thạc thấm giọng nói: “Thật xin lỗi, Nhược Hy, anh hai ngày này bề bộn nhiều việc, quân đội rất nhiều chuyện phải xử lý”
Bạch Nhược Hy thất vọng thở dài một tiếng, nói: “Vậy được rồi, anh phải chú ý thân thể, đừng để bị bệnh”
“Tốt, anh trước bận bịu, chờ hết bận lại gọi điện thoại cho em”
Nói xong, Kiều Huyền Thạc lập tức gián đoạn điện thoại.
Ngắt điện thoại, anh cảm giác được Bạch Nhược Hy thất vọng cùng bất đắc dĩ.
Kiều Huyền Thạc đi đến phòng khách, ngồi vào trên ghế sa lon dựa lưng vào, uống nước, lẳng lặng chờ đợi Bạch Nhược Hy tan †âm trở về.
Nghĩ đến cảnh cô bất ngờ, biến sự thất vọng của cô thành ngọt ngào.
Chương 295:
Mặt trời chiều ngã về tây, ánh nắng chiều đỏ rải đầy cả vùng, Bạch Nhược Hy từ trên xe đi xuống, mặt ủ mày chau hướng về nhà.
Trần Âu đứng bên cạnh xe nói: “Bạch tiểu thư, buổi sáng ngày mai tôi tới đón cô đi làm”
Bạch Nhược Hy không quay đầu lại, nhẹ nhàng lắc lư hai lần, ra hiệu gặp lại.
Tiến vào nhà, cô lê bước chân mệt mỏi đi đến cầu thang, nhàn rỗi lấy điện thoại di động ra, cúi đầu nhìn xem tin tức, nhìn thấy mọi việc bê bối của Doãn Âm công ty điện ảnh xuất hiện.
Đi đến trước cửa nhà, Bạch Nhược Hy nhập mật mã, đẩy cửa ra.
Cô cúi đầu nhìn điện thoại, liền đổi giày.
Đổi dép lê, trong tay cô túi xách để bên cạnh hộc tủ, trở tay đóng cửa lại.
Đứng ở sau cửa mặt Kiều Huyền Thạc không khỏi nhíu mày nhìn bóng dáng của Bạch Nhược Hy hết sức chăm chú.
Anh cũng không có cố ý trốn đi, liền là đứng ở sau cửa trên vách tường mà thôi, vậy mà cô không có chút nào phát giác?
Giờ phút này rất là bất đắc dĩ cười cười, thứ nhất là lo lắng nàng tính cảnh giác không tốt, thứ hai là có thể nhìn xem hù dọa một chút cô.
Bạch Nhược Hy cúi đầu nhìn điện thoại, vừa đi hai bước.
Bỗng dưng.
Mắt tối sầm lại.
Một hai bàn tay to đột nhiên che lấy mắt của cô, cô bị dọa đến chấn động, thân thể cứng ngắc lại, trái tim bỗng nhiên không ngừng run rẩy, trong tay điện thoại” phanh” một cái rớt xuống trên sàn nhà.
Lòng cô khẩn trương rất là sợ hãi, nhanh chóng sờ lên con mắt, dùng hết sức mở ra.
Nhưng kéo không lại đối phương, mà đối phương chậm chạp không có hành động làm loạn, cô liền an tâm một chút sờ lấy cái tay che lại ánh mắt của cô, thì thào hỏi: “Anh là ai, buông tay ra”
Kiều Huyền Thạc mân môi cười, không lên tiếng, cũng không tới gần cô.
Bạch Nhược Hy thở dài một tiếng, hai tay nhẹ nhàng sờ lấy ngón tay thon dài, lộ ra giảo hoạt ý cười, chậm rãi nói: “Được rồi, nếu tôi đoán đúng anh phải thả tôi ra nha.”
…” Kiều Huyền Thạc mân môi cười yếu ớt, ánh mắt mong chờ ngắm nhìn gò má của cô.
Bạch Nhược Hy thấm giọng nói, rất là nghiêm túc: “Anh là anh Vương nhà cách vách”
Anh Vương nhà cách vách?
Bạch Nhược Hy thổi phù một tiếng, bật cười, nhíu mày đối với anh trừng mắt nhìn, giảo hoạt nói: “Em sờ đến tay của anh, liền đã đoán được là anh, chỉ là em không nghĩ: anh ba cũng sẽ nghịch ngợm như vậy, em liền chỉ đùa với anh thôi, em cũng không biết anh Vương sát vách hay là anh Trần, hoặc là anh Triệu…”
Kiều Huyền Thạc không khỏi mân môi, xấu hổ nhíu mày, bất đắc dĩ ngữ khí nỉ non thì thầm: “Em dám đùa anh?”
Bạch Nhược Hy nụ cười ngọt như rót mật, từ nội tâm tràn ra, bĩu môi la hét: “Em rất đơn thuần, anh phải tin tưởng em.”
“Được, em nhìn xem anh xử lý em thế nào”
Nói xong, Kiều Huyền Thạc ôm chặt lấy Bạch Nhược Hy, cô bị ôm hai chân cách mặt đất.
“A, anh muốn làm gì?” Bạch Nhược Hy nửa vui nửa lo chăm chú vòng quanh cổ của anh, cười nỉ non: “Thả em xuống, anh ba, anh muốn làm …” Aaaa chữ cuối còn chưa nói xong, cô đã bị ôm đi đến trên ghế sa lon.
Kiều Huyền Thạc nhanh chóng đem cô buông xuống, toàn bộ thân thể đè xuống, một tay cố định sau gáy của cô, hung hăng hôn lên.
Bạch Nhược Hy sững sờ trong chốc lát, trừng to mắt chớp chớp, trong tầm mắt là khuôn mặt anh tuấn đẹp, hô hấp của anh cực nóng, nhiệt độ anh giống lửa nóng hổi, nụ hôn của anh giống bị đè nén ngàn năm.
Nhiệt hỏa như sóng triều, nhanh chóng lan tràn, Bạch Nhược Hy chậm rãi nhắm mắt lại, khẩn trương mà kích động, hai tay chậm rãi từ bả vai của anh ôm chặt, vòng qua cổ của anh, ôm đầu của anh, nhiệt tình đáp lại nụ hôn của anh.
Giống như qua một thể kỷ, hô hấp của hai người đều trở nên mỏng manh, lúc này dưỡng khí cung ứng không được, Kiều Huyền Thạc mới lưu luyến mà rời đi, Bạch Nhược Hy bị hôn đến môi sưng đỏ.
Anh lấy cùi chỏ chống đỡ ghế sô pha, chống đỡ lấy nửa người trên lực lượng. Hai người gấp rút thở nhẹ hô hấp, nóng hổi phun †ại trên mặt của đối phương, mê ly đôi mắt híp.
Bạch Nhược Hy hít sâu, chậm rãi mở mắt ra, như cánh chim linh động lông mi chớp chớp, đối mặt đôi mắt người đàn ông thâm thúy, thanh âm kiều mảnh: “Anh ba, anh có thể rời ra hay không?”
Kiều Huyền Thạc một cái tay khác chống Bạch Nhược Hy gương mặt bên cạnh, lại đem thân trên lực lượng toàn thân nâng lên, nhưng cũng không hề rời đi, thanh âm khàn khàn giống cấm dục ngàn năm dã thú, từ yết hầu phát ra tới trầm thấp: “Anh đã rất lâu không có ôm qua em, lâu đến anh đều nhanh quên loại cảm giác này”
Bạch Nhược Hy cười yếu ớt, hai tay trượt xuống, trèo lên trên lồng ngực rắn chắc. ngữ khí nhẹ nhàng: “Ôm em có cảm giác gì?”
“Hương thơm ngọt làm cho người khác mềm nhũn, không nhịn được nghĩ căn một cái, sẽ để cho anh đói khát nhưng lại thỏa mãn cảm giác, giống mây lại giống mưa, ôn nhu không cách nào hình dung, giống lửa lại giống điện, có thể trong nháy mắt thiêu đốt”
Bạch Nhược Hy mân môi nín cười, lắng lặng nhìn ngũ quan nam tính của anh, đầu ngón tay trắng nõn chậm rãi sờ đến cánh môi của anh, thận trọng vuốt ve, ánh mắt tràn đầy tưởng niệm, trầm mặc không rên một tiếng.
Ghế sô pha rất hẹp, Kiều Huyền Thạc một bên khuỷu tay chống đỡ trên thân lực lượng, một bên khác nắm chặt cổ tay Bạch Nhược Hy.
“Thế nào?”
“Anh ba, anh bây giờ trở nên miệng lưỡi trơn tru” Bạch Nhược Hy cười nỉ non.
Nụ cười Kiều Huyền Thạc càng thêm ngọt, nhìn dung nhan xinh đẹp của cô, nhỏ giọng thì thầm: “Em cảm thấy anh làm cho em vui.”
*Ừm” Bạch Nhược Hy gật đầu.
“Vậy em có vui vẻ hay không?”
*Vui vẻ” Bạch Nhược Hy nhếch miệng cười nói: “Đàn ông không yêu phụ nữ xấu”
Nói xong, Bạch Nhược Hy ngón tay nhẹ nhàng đưa vào trong áo sơmi Kiều Huyền Thạc trước mặt, linh hoạt đầu ngón tay mở từng nút áo, một nút, lại một nút.
Chương 296: Lúng túng
Kiều Huyền Thạc không khỏi nhíu lông mày, nhìn xem cô mê người, khuôn mặt ửng đỏ một mảnh, môi anh đào dùng hàm răng nhẹ khẽ cắn cắn, giữa lông mày nhu tình chọc người.
Kiều Huyền Thạc hô hấp trở nên gấp rút, trái tim mãnh liệt chập trùng, sắc mặt khẩn trương mà bốc lên nhàn nhạt mồ hôi.
Anh nhanh chóng nắm chặt cổ tay Bạch Nhược Hy, khàn khàn thanh âm lấm bẩm nói: “Nhược Hy, chớ làm loạn”
Bạch Nhược Hy không khỏi nhíu mày, ngước mắt nhìn xem anh, kinh ngạc hỏi: “Gì vậy?”
“Đừng đùa lửa, anh đối với em không có sức chống cự, cho nên đừng khiêu chiến định lực của anh” Anh khó chịu sắc mặt trở nên ám trầm, lại vô cùng mạnh mẽ khắc chế lực.
Bạch Nhược Hy lập tức rút ngón tay lại, lúng túng nhếch môi cười yếu ớt.
Vừa rồi bởi vì quá quá khích động, tình cảm bên trong quá dâng trào, xém chút cô đã quên, mới qua hơn nửa tháng, không thể phát sinh quan hệ.
Bác sĩ đã thông báo, cô vừa mới xảy thai, không thể phát sinh quan hệ.
Giờ phút này, cô lộ ra vẻ mặt rất là xấu hổ, lại khiếp nhược đưa tay lên trước ngực áo sơmi nút thắt chậm rãi cài lên.
Kiều Huyền Thạc mân môi, ở trên trán của cô hôn khẽ một cái, lập tức từ trên người cô, nhân tiện đem cô cũng cùng một chỗ kéo lên.
Bạch Nhược Hy ngồi vững vàng về sau, vội vàng chỉnh lý quần áo của mình cùng xốc xếch tóc dài, cúi đầu, xấu hổ mân lấy cánh môi, khúm núm tư thái dựa vào ở bên cạnh anh.
Kiều Huyền Thạc thấm giọng nói, nghiêng đầu ngó nhìn gò má của cô, nhỏ giọng hỏi: “Bữa tối muốn ăn cái gì? Anh chuẩn bị cho em.”
Bạch Nhược Hy liền vội vàng lắc đầu, ngước mắt liếc một cái nhìn thấy vẻ mệt mỏi trên gương mặt anh. Râu đã lún phún rất dài.
Bạch Nhược Hy hưng phấn đứng lên, lôi kéo Kiều Huyền Thạc đứng lên, hai tay đẩy trên cánh tay của anh hướng về phòng: “Anh trước ngủ một hồi, làm xong em sẽ gọi anh. Em cam đoan anh nhất định sẽ thích”
Kiều Huyền Thạc đẩy cửa phòng ra, Bạch Nhược Hy lập tức đem cửa phòng đóng lại.
Cách cánh cửa, Bạch Nhược Hy lớn tiếng hô: “Anh ba, em không có gọi anh ra, anh không được phép đi ra”
Kiều Huyền Thạc bất đắc dĩ cười cười, chậm rãi đi về hướng giường của Bạch Nhược Hy.
Anh đứng tại cuối giường, ngắm nhìn cô đáng yêu lại thoải mái trên giường lớn.
Dừng một lát, anh mới trầm tĩnh lại nằm ở trên giường.
Cảm xúc mềm mại, đệm chăn ấm áp, rất là dễ chịu.
Anh nhìn lên trần nhà một lát, trong đầu toàn bộ đều là hình ảnh Nhược Hy ở bên ngoài bận rộn.
Bất đắc dĩ, anh xoay người năm lỳ ở trên giường, nghe mùi thơm ngát quen thuộc trên người Bạch Nhược Hy tâm tình thoải mái tiến vào mộng đẹp.
Hai giờ sau.
Đúng bảy giờ.
Bạch Nhược Hy chậm rãi đẩy cửa ra, lén lén lút lút ló đầu vào, cô ngắm Kiều Huyền Thạc nằm sấp trên giường của cô.
Cô lộ ra cười yếu ớt, chậm rãi đẩy cửa ra đi qua.
Tại mép giường bên cạnh, Bạch Nhược Hy bò lên giường, ở bên cạnh anh nằm sấp, nhìn xem anh ngủ say lộ ra một khuôn mặt tuấn tú, ấm giọng thì thầm hô: “Anh ba, thức dậy ăn cơm.”
Bạch Nhược Hy không khỏi nhíu mày, đầu ngón tay chậm rãi sờ lên lông mày đậm của anh, vuốt vuốt, “Anh Ba. Thức dậy”
Kiều Huyền Thạc cau mày, có chút phản ứng.
“Rời giường, ăn cơm, em làm xong đồ ăn rồi, mau dậy đi”
Kiều Huyền Thạc vẫn như vậy không nhúc nhích, từ yết hầu phát ra một tiếng: “Ừm”
Bạch Nhược Hy lập tức không đành lòng đánh thức anh, xem ra anh thật sự rất mệt mỏi.
Cô trong lòng có chút không đành lòng, ôn nhu thì thào nói:”Khi nào anh dậy Em sẽ đem thức ăn hâm nóng, anh tỉnh ngủ rồi ăn, vậy anh ngủ thêm một lát đi”
Bạch Nhược Hy mới từ bên cạnh anh ngồi xuống, Kiều Huyền Thạc đột nhiên đưa tay nắm chặt cổ tay của cô, lập tức đi theo cô cùng một chỗ đứng lên.
Bạch Nhược Hy kinh ngạc nhìn xem khuôn mặt anh mệt mỏi, Kiều Huyền Thạc ngồi xuống, cúi đầu, đầu ngón tay thon dài bóp bóp huyệt vị hai đầu lông mày, nhắm mắt lại chậm lấy nhập nhèm buồn ngủ.
“Anh ba, anh không ngủ thêm một lát sao?”
Kiều Huyền Thạc giọng nói nhàn nhạt rất là bình thản: “Anh không sao, nhưng em không thể chậm trễ ăn cơm chiều, anh cùng em ăn nào.”
Bạch Nhược Hy lo lắng nhìn anh, ngữ khí trở nên lo lắng: “Anh nhất định là bận quá nên mệt mỏi, dì Tĩnh xảy ra chuyện lâu như vậy cũng không có tỉnh lại, hung thủ không có bắt được, nhà họ Kiều cũng phát sinh nhiều chuyện như vậy, quốc gia đại sự đều đặt ở trên vai của anh, quá mệt mỏi đúng không?”
Kiều Huyền Thạc khôi phục tinh thần, kéo lấy tay của cô đi ra ngoài, ôn nhu ngữ khí an ủi: “Em không cần quá lo lắng, anh không sao”
“Anh ba, em đưa cho anh video, anh xem chưa, chị dâu vậy mà biết đánh nhau, thật là đáng sợ.’ Bạch Nhược Hy vừa đi vừa nói.
Đi vào trước bàn ăn, Kiều Huyền Thạc kéo cái ghế cho Bạch Nhược Hy ngồi xuống, mới đi đến đối diện cô, kéo ra cái ghế, nói đến Doãn Âm, thần sắc anh chìm một chút: “Ừm, chị ta làm sao lại chạy đến công ty em? Còn đánh nhau?”
Nghĩ đến chuyện hồi sáng, Bạch Nhược Hy nhịn cười không được liền bật cười, bất đắc dĩ nói: “Kỳ thật em cũng không muốn huyên náo như thế, nhưng chị dâu thật sự quá đáng, chị ta vậy mà tại công ty của em bên trên không ngừng đả kích em, dùng chút bẩn thỉu thủ đoạn đem công ty của em báo cáo lên tòa án, hơn nữa còn làm ra một chút việc tổn hại công ty của em, em liền lấy đạo làm người trả lại cho chị ta, đem chị ta chọc giận.”
Kiều Huyền Thạc trầm mặc, lộ ra nhàn nhạt thưởng thức ý cười, cầm lấy chén của cô giúp cô múc canh.
Bạch Nhược Hy lòng đầy căm phẫn, hai tay khoác lên trên bàn cơm, rất tức tối nói: ‘Em không nghĩ tới chị ta vậy mà sáng sớm vọt tới công ty của em, không có hẹn trước liền xông vào phòng họp, làm rối loạn công việc của em, thậm chí còn đánh thư ký của em, em tức không nhịn nổi, tìm Trần Âu cùng một đám bảo vệ đi tới”
Kiều Huyền Thạc cười yếu ớt, nhíu mày nhìn xem Bạch Nhược Hy, cái chén trong tay đưa tới trước mặt cô, thanh âm không lớn nói: “Không nghĩ tới em bây giờ chơi liều như thế.”
Bạch Nhược Hy mân môi cười yếu ớt, ngửa mặt nhìn Kiều Huyền Thạc, tràn đầy tự tin thì thào: “Nếu cùng anh ba so tài, em còn kém xa.”
Kiều Huyền Thạc cười không nói.
Lấy chén xới cơm cho cô, rồi gắp thức ăn bỏ vào chén.
Bạch Nhược Hy chăm chú ngóng nhìn anh, mong đợi thì thào: “Anh ba, anh thử một chút tay nghề của em xem có không tiến triển không?”
Kiều Huyền Thạc lập tức cầm lấy đũa, nhìn trên mặt bàn ba món ăn một món canh, nhìn lại Bạch Nhược Hy, ánh mắt ấm áp mang theo thưởng thức: “Càng ngày càng không tệ, nhất định ăn rất ngon”
Bạch Nhược Hy kẹp lên một khối thịt cá, đưa tới bên miệng Kiều Huyền Thạc, nhếch cười yếu ớt mong đợi ngắm nhìn anh: “Anh ba, ăn cá thử đi”.
Bốn mắt nhìn nhau, dòng nước ấm dào dạt trong không khí, bầu không khí lãng mạn mà ôn nhu, trong lòng của anh ngọt ngào.