Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 285-288
Chương 285: Anh ba, em muốn gặp anh
Kiều Huyền Bân nổi đóa, càng nói càng giận: “Mẹ bị giam ở hầm 24 năm, em không biết. Liễu phó quan bị giết chôn ở hồ nước phía dưới, em cũng tìm không ra hung thủ, còn có Lư quản gia, dì Thu, hiện tại đến mẹ… Có phải em muốn để cả nhà chúng ta bị giết hết hay sao? Rốt cuộc là em có bao nhiêu quyền lực vậy?”
Kiều Huyền Hạo nổi giận, tức giận đối mặt với Kiều Huyền Bân mà hét lên: ‘Anh cả, nói như anh vậy? Em ba là người quyền cao không có sai, nhưng nó không phải thần tiên, nó không có dự báo năng lực, anh không thể đổ hết trách nhiệm quy tội em ba”
Im một lát, Kiều Huyền Bân khẩn trương nuốt nước miếng, hỏi: “Em ba, em, em đây là có ý gì?”
*Ý của em là, anh, các anh mỗi người đều có hiềm nghi, cũng có thể là hung thủ giết người. Vì ngăn chặn để không có vụ án phát sinh, có phải mọi người hi vọng em đem các anh và tất cả mọi người giống với ông nội đồng dạng giam lại?”
“Cái này đúng sao?” Kiều Huyền Bân khẩn trương nuốt nước miếng, trong lòng rất bất an.
Kiều Huyền Hạo nhíu mày, trầm mặc không nói một lời.
Nếu như hung thủ ở trong nhà họ Kiều căn bản là khó lòng phòng bị.
Mà mỗi một lần án mạng phát sinh, màn hình giám sát luôn luôn bị người tận lực phá hư.
Kiều Huyền Thạc nhíu mày, cười lạnh hỏi lại: “Vậy anh cả cảm thấy thế nào mới đúng?
Em phái người bảo hộ người nhà đương nhiên có thể, nhưng anh có đồng ý bị giám sát 24 giờ sao?”
“…” Kiều Huyền Bân lập tức á khẩu không trả lời được, trầm mặc không nói một lời cúi đầu xuống.
Kiều Huyền Bân lúc này mới thưa dạ mở miệng: “Em thấy có phải là Ngọc Nhi hay không?”
Kiều Huyền Hạo sắc mặt chìm xuống, tức giận nhìn về phía Kiều Huyền Bân: “Anh cả, anh đừng nói lung tung, đây không phải nói đùa, anh tại sao có thể hoài nghi Ngọc Nhĩ?”
Kiều Huyền Bân hai tay cho vào túi, chậm rãi quay người đối mặt Kiều Huyền Thạc cùng Kiều Huyền Hạo, nói nghiêm túc: “Ngọc Nhi chỉ là tinh thần không bình thường, hỉ nộ vô thường, khi còn bé bị bắt cóc nên tâm thần có hơi hoảng loạn, bác sỹ tâm lý đã chữa trị nhiều năm mà vẫn không khá hơn, anh cảm thấy cô ta tâm tính không bình thường, nhân cách vặn vẹo.”
Kiều Huyền Hạo phẫn nộ, bỗng nhiên tiến về phía trước một bước, hai tay hung hăng nắm chặt cổ áo Kiều Huyền Bân, cắn răng mỗi chữ mỗi câu: “Anh nói ai tâm tính không bình thường, nhân cách bóp méo? Anh đến cùng biết mình đang nói cái gì không hả?”
“Chẳng lẽ anh có nói sai sao?” Kiều Huyền Bân cũng tức giận đẩy hai tay Kiều Huyền Hạo ra, giận dữ mắng mỏ: “Ngay cả mù cũng nhìn ra được Ngọc Nhi thích em, ngay cả anh họ mà nó cũng thích, không phải biến thái là cái gì?”
Một câu biến thái, triệt để chọc giận Kiều Huyền Hạo.
Anh ta trong nháy mắt tung quyền, hung hăng đánh tới hướng Kiều Huyền Bân.
Bịch một cái, Kiều Huyền Bân bị đánh văng trên vách tường, anh ta kinh ngạc sờ lên gương mặt.
“Có gan anh lặp lại lần nữa Ngọc Nhi là biến thái nhìn xem, em để cho anh nhìn một chút Kiều Huyền Hạo em biết đánh người”
Kiều Huyền Bân biết mình nói quá mức, mặc dù rất tức giận, nhưng trầm mặc không có lên tiếng, tức giận xoay người đi đến bên cửa sổ , đứng lắng lặng nhìn cảnh đêm.
Kiều Huyền Hạo vuốt vuốt nắm đấm, nghiến răng.
Ngọc Nhi thích anh ta, kê cận anh ta, tình cảm giống như có lẽ đã vượt ra khỏi giới hạn anh em.
Nhưng ngoại trừ anh ta hiểu rõ những chuyện Kiều Ngọc Nhi đã từng gặp phải, hiểu rõ cô ta hiện tại đối với mình ỷ lại, phần này tình cảm, những người khác lại có tư cách gì phê bình?
Kiều Huyền Thạc bình tĩnh nhìn hai người bọn họ, cũng không muốn nhúng tay vào.
Lúc này, điện thoại di động của anh vang lên Anh lấy điện thoại cầm tay ra, nhìn trên màn ảnh hai chữ: Nhược Hy.
Anh lập tức mở ra rồi đi hướng về phía trước, rời xa chỗ Kiều Huyền Hạo đang đứng.
Điện thoại đầu kia truyền đến giọng của Bạch Nhược Hy ôn hòa lười biếng: “Anh ba…”
“Nhược Hy, đã trễ thế như vậy, vẫn chưa ngủ sao?” Anh ngẩng đầu nhìn đèn một chút phía trước phòng cấp cứu, vẫn như cũ lóe lên, tinh thần sa sút.
Bạch Nhược Hy tinh tế thì thào: “Không ngủ, anh ba gần đây anh rất bận bịu sao?”
Kiều Huyền Thạc nghe ra sự nũng nịu trong lời nói, tâm khảm đều mềm nhũn, bởi vì chuyện của dì Thu, còn có công sự, cho nên một tuần này đặc biệt bận bịu, trước đó cũng bớt thời gian đi xem qua cô một lần, nhưng bởi vì không thể qua đêm, không thể thân mật, chỉ cùng cô xem hai tập phim truyền hình, tâm sự sau đó liền rời đi.
Nghe được cô chủ động gọi điện, không cần cô nói ra miệng, giờ phút này anh đều hận không thể lập tức bay đến bên người cô.
Thế nhưng tình huống hiện tại càng không cho phép.
Anh trầm mặc một lát, ấm giọng thì thầm : “Ừm, rất bận, Nhược Hy em sớm nghỉ ngơi một chút, thân thể còn chưa hoàn toàn khôi phục đâu”
“Em đã hoàn toàn khôi phục, hiện tại rất có tinh thần, em cũng dự định ngày mai đến công ty đi làm “
“Đừng quá mệt nhọc, hãy tĩnh dưỡng cho tốt, chuyện của công ty giao cho người khác.
Bạch Nhược Hy thưa dạ hỏi: “Anh ba, anh…
em..”
“Thế nào? Khó mở miệng như vậy sao?”
“Em..” Bạch Nhược Hy rầu rĩ, do dự, ngữ khí càng ngày càng thấp: “Em… Cái kia… Cái kia…”
Nghe được lời nói ấp úng của cô, Kiều Huyền Thạc không thể nín được cười cười, phỏng đoán ý tứ, nhỏ giọng thì thầm nỉ non: “Anh cũng rất muốn em”
Ư?
Trong lòng tâm giao động.
Bạch Nhược Hy hạnh phúc đổ vào trên giường lớn, ngậm lấy cười yếu ớt, mân môi chịu đựng ngọt ngào dào dạt, hai con ngươi tràn đầy ôn nhu, lắng lặng nhìn trần nhà.
Cô chuẩn bị nói em nghĩ tới anh, thế nhưng là không có dũng khí nói ra miệng Nhưng anh lại hiểu.
Câu này: anh cũng rất muốn em, để trong nội tâm cô ngọt như mật, cảm xúc một lần tăng vọt, ôm gối đầu trên giường lăn một vòng.
Chương 286: Hoài nghi
Sau khi nói chuyện xong, Kiều Huyền Thạc lập tức đưa di động vào trong túi quần.
Bởi vì, đầu kia phòng cấp cứu truyền đến một trận ồn ào, Kiều Nhất Hoắc xông tới, lòng nóng như lửa đốt, phẫn nộ nắm chặt cổ áo Kiều Huyền Hạo, giống như bị điên hô to: “Đến cùng chuyện gì phát sinh, mẹ của cậu thế nào? Thế nào?”
Kiều Huyền Hạo bị dọa đến ngây người, kinh ngạc nhìn Kiều Nhất Hoắc oán giận đen mặt, ông ấy thần sắc kích động để cho người †a không thích ứng được, mà Kiều Nhất Hoắc trong ấn tượng của bọn hắn, luôn ôn hòa nhã nhặn, khuôn mặt tươi cười chân thành.
Nhưng mà đây lần đầu tiên nhìn thấy ông ấy tức giận như thế.
Kiều Huyền Hạo dắt tay của ông ấy, lại kéo không ra: “Chú hai, chú bình tĩnh một chút, chú tỉnh táo lại đi”
“Đến cùng chuyện gì xảy ra?” Kiều Nhất Hoắc mất khống chế gầm thét, hai mắt đỏ bừng, ánh mắt sắc bén mà tràn ngập sát khí.
Kiều Nhất Hoắc lý trí được kéo lại một chút, hít thở sâu một hơi, rủ xuống mắt buông Kiều Huyền Hạo ra , thấm giọng lẩm bẩm nói: “Gần nhất trong nhà phát sinh quá nhiều sự tình, chú không nhớ nhà cháu làm ra cái gì sai lầm, trong lúc nhất thời cảm xúc quá kích mà thôi”
Kiều Huyền Bân đi qua, vỗ vỗ bờ vai của ông ấy: “Cháu hiểu, Chú hai, ông nội cùng ba đều không ở trong nhà, hiện tại chú chính là gia trưởng, nhiều chuyện xảy ra như vậy, sốt ruột cũng là hợp tình lý, mẹ bây giờ còn đang bên trong cấp cứu, không biết tình hình như thế nào.”
“Ừm” Kiều Nhất Hoắc nóng nảy, ánh mắt nhìn chăm chăm cửa phòng cấp cứu.
Kiều Huyền Hạo sửa sang quần áo, thở dài một tiếng lui lại đến trên vách tường dựa vào.
Kiều Huyền Thạc trầm mặc không nói một lời, lẳng lặng nhìn Kiều Nhất Hoắc.
Lúc này.
Đèn phòng cấp cứu tắt.
Kiều Nhất Hoắc phản ứng đầu tiên, chạy nhanh tới cửa phòng.
Cửa mở, bác sĩ từ bên trong ra, khẩu trang không kịp tháo xuống, Kiều Nhất Hoắc lẳng lặng nắm chặt cổ tay bác sĩ “Tiểu Tĩnh thế nào rồi ạ?”
Kiều Huyền Hạo cùng Kiều Huyền Bân cũng vội vàng tiến lên: “Mẹ tôi sao rồi?”
Duy chỉ có Kiều Huyền Thạc chậm rãi tới gần, đứng sau lưng Kiều Nhất Hoắc mà quan sát nhất cử nhất động của ông ta.
Quá khác thường.
Giờ phút này lại còn xưng hô mẹ của anh là tiểu Tĩnh?
Thân mật đến cỡ nào mới dám gọi danh xưng như thế này?
“Tạm thời vẫn còn đang hôn mê bên trong” Bác sĩ chậm rãi đẩy tay Kiều Nhất Hoắc ra: “Chờ quan sát một thời gian, sẽ đưa đến phòng bệnh, các cậu chuẩn bị kỹ càng đồ dùng hàng ngày bệnh nhân dùng để nhập viện, não bộ bị tụ huyết không biết sẽ tạo thành ảnh hưởng gì, cho nên phải theo dõi một thời gian rất dài, làm kiểm tra toàn diện”
*Dạ, cám ơn ông, bác sĩ vất vả rồi” Kiều Huyền Hạo lễ phép nói lời cảm tạ, một trái tim treo ở trên người mẹ của mình.
Kiều Nhất Hoắc nghe xong lời bác sĩ, lập tức quay người rời đi.
Nhưng vừa mới xoay người, bỗng nhiên có tiếng nói phía sau anh một tiếng sắc bén mà cao thâm thâm thúy.
Kiều Huyền Thạc bình tĩnh ngắm nhìn ông ấy.
Bốn mắt nhìn nhau, trong nháy mắt khí tràng trở nên yên tĩnh, cứng ngắc mà cao thâm.
Kiều Nhất Hoắc hốt hoảng thần sắc trong nháy mắt thu liễm, lộ ra đắng chát nhàn nhạt cười yếu ớt, chậm rãi nói: “Chị dâu không có việc gì, chú đã an tâm, chú đi về trước, Kiều Huyền Thạc, cháu cùng hai anh của cháu Chăm sóc thật tốt mẹ cháu, có chuyện gì nhất định phải cho chú biết.”
Kiều Huyền Thạc không chút hoang mang hỏi: “Chú hai, chú không vào nhìn mẹ à?”
“Không, chờ bà ấy tỉnh lại, chú lại tới nhìn bà ấy” Kiều Nhất Hoắc tâm tình bị đè nén nên Kiều Huyền Thạc cảm thấy rất kỳ quái.
Nói xong , Kiều Nhất Hoắc từ bên cạnh anh đi qua, nhanh chân rời đi.
Kiều Huyền Thạc chậm rãi quay người, ánh mắt âm trầm Nhìn bóng lưng Kiều Nhất Hoắc rời đi mà lòng không yên.
Anh chậm rãi lấy điện thoại di động ra, bấm một dãy số.
Trong điện thoại di động, anh hạ giọng nhỏ nói: “A Lương, phái người ngày hai mươi bốn giờ giám sát Kiều Nhất Hoắc”
“Chú hai của anh?”
“Ừm, cẩn thận một chút”
“Vâng”
Kiều Huyền Thạc tắt máy, Quay người đi theo hướng phòng cấp cứu.
Đi vào phòng bệnh của Trần Tĩnh.
Vào ban đêm.
Nhà họ Kiều, ba anh em một bước không rời canh giữ ở bên Trần Tĩnh.
Mà Kiều Huyền Thạc giờ phút này cũng hiểu được mẹ mình vì cái gì sợ hãi anh rời nhà họ Kiều, dù là một tháng hoặc là một ngày đều không được, đều muốn anh bên cạnh bởi vì bà ấy lo lắng không phải không có lý do.
Trong phòng bệnh VIP.
Trần tĩnh trên mặt băng.
bó đầy băng gạc.
Cắm dưỡng khí quản, mang theo máy kiểm tra nhịp tim, trắng bệch khuôn mặt làm cho đau lòng người.
Sáng sớm.
Sương sớm mông lung, mặt trời mới mọc.
Kiều Huyền Bân cùng Kiều Huyền Hạo đã tựa ở bên trên giường nằm sấp ngủ thiếp đi, mà Kiều Huyền Thạc lại ngồi tại trên ghế sa lon bên cạnh, không có một tia buồn ngủ, yên lặng chờ Trần Tĩnh tỉnh lại.
Lúc này, chuông điện thoại di động vang lên.
Kiều Huyền Thạc lập tức từ lấy điện thoại di động ra.
Là Doãn Nhụy , ánh mắt sắc chìm xuống, lập tức đứng lên đi ra ngoài cổng, tiếp điện thoại.
“Kiều Huyền Thạc, dì hiện tại như thế nào, em lo lắng mất ngủ cả đêm, em rất sợ dì sẽ xảy ra chuyện”
“Không có việc gì, đã thoát khỏi nguy hiểm” Kiều Huyền Thạc ngữ khí đạm bạc nhẹ nhàng.
Doãn Nhụy lập tức khẩn trương nói: “Các anh đang ở đâu? Để em đi qua thăm dì”
“Doãn Nhụy…” Kiều Huyền Thạc ngữ khí thả ôn nhu một chút.
Doãn Nhụy nghe được Kiều Huyền Thạc rất ôn nhu, lập tức vui vẻ không thôi: “Thế nào?”
Anh trầm mặc một lát, chậm rãi nói: “Cô có thể giúp tôi làm một chuyện, không biết cô có nguyện ý hay không?”
“Đương nhiên có thể, chuyện của anh chính là chuyện của em, chỉ cần Doãn Nhụy em có thể làm được, em nhất định giúp anh”
“Tôi hiện tại đi không được, cô có thể đến bệnh viện tìm tôi, chúng ta gặp mặt nói cho tiện.”
“Em lập tức tới, anh có ăn điểm tâm không? Em mang cho nh một chút” Doãn Nhụy kích động ngữ khí rất là ôn nhu, tâm tình hưng phấn không thôi.
“Được rồi, cảm ơn” Anh nhẹ nhàng nói.
Giờ khắc này, anh nhìn về phía chân trời, ánh mắt càng thêm lạnh lẽo.
Chương 287: Nhược Hy phản kích
Sáng sớm.
Bạch Nhược Hy tràn đầy sức sống đi vào tập đoàn Hoàng Phát.
Chạm mặt với nhân viên đã lâu không gặp, đều rất nhiệt tình chào hỏi.
Cô cười đáp lại với từng người.
Tại phía trước cửa chờ của thang máy , phía sau cô đột nhiên vang lên một âm thanh quen thuộc.
“Nhược Hy…”
Ở công ty dám gọi cô như vậy chỉ có duy nhất một người đó là Lam Tuyết, cô liền vội vàng xoay người, nhìn thấy Lam Tuyết trong bộ đồng phục công ty , nụ cười xán lạn, mặt mày tỏa sáng đi tới.
“Lam Tuyết, buổi sáng tốt lành”
Lam Tuyết đi đến, ôm bả vai cô, vui vẻ không thôi: “Rất lâu không gặp cậu, đi nước ngoài du lịch có vui vẻ không?”
“Rất vui nha”
““Cậu đó nha, hai tuần đều không có liên hệ với tớ, tớ cũng không biết cậu trôi lạc như thế nào.”
“Rất tốt, cậu rất bận, cho nên không dám làm phiên cậu”
Cửa thang máy mở ra, hai người đi vào, Lam Tuyết sắc mặt chìm một chút, chậm rãi nói: “Cậu trở về đúng thời điểm, nếu như cậu không trở lại, tớ cũng chuẩn bị bảo cậu trở về.”
“Thế nào?”
Thư ký trợ lý nhìn thấy bọn họ đều đứng lên chào hỏi, nhưng mà hai người cũng không có có tâm tư để ý tới.
Tiến vào văn phòng, Bạch Nhược Hy lập tức thả túi xách xuống, Lam Tuyết đem văn kiện lấy ra đưa cho cô, sắc mặt nặng nề: ” Cậu nhìn xem, loại này rõ ràng đả kích, bốn phương tám hướng đánh thẳng tới, cô ấy là muốn dồn công ty chúng ta vào chỗ chết mà, hơn nữa còn có tay chân trên thị trường chứng khoán , lôi kéo cổ đông của chúng ta bán tháo cổ phiếu, trong khi đó thị trường chứng khoán của chúng ta đang xuống dốc”
Bạch Nhược Hy trầm mặc không nói một lời, cúi đầu nhìn xem tư liệu, lật ra từng trang từng trang.
Lam Tuyết kéo cái ghế tới trước bàn làm việc ngồi xuống, thở dài một tiếng, lo nghĩ bất an sờ sờ cái trán, “Tập đoàn Điện ảnh và Truyền hình Hoàng Phát là của nhà họ Kiều, không bằng cậu gọi điện thoại cho anh hai xem, có thể ngăn lại chuyện này hay không, dù sao chúng ta vừa quật khởi xí nghiệp không có cách nào cùng nhà họ Kiều đọ sức được”
Bạch Nhược Hy xem hết tất cả văn kiện, dùng sức đắp lên, sắc mặt ám trầm, mỗi chữ mỗi câu: “Đối phó loại nữ nhân này, trốn tránh vĩnh viễn không giải quyết được vấn đề, sẽ chỉ làm cho cô ấy khi dễ chúng ta, ngược lại được một tấc lại muốn tiến một thước”
“Cậu còn nhớ tổng thanh tra Đường Minh Đức không?”
Lam Tuyết lập tức kích động, “Đương nhiên biết, tên quỷ háo sắc dâm ma kia, làm sao có thể quên?”
Bạch Nhược Hy nhếch miệng cười cười, chậm rãi đứng lên đi đến bên Lam Tuyết , một tay khoác lên vai Lam Tuyết , từ từ trượt xuống dưới.
Cô đem đầu ép đến bên tai Lam , thì thào nhỏ nhẹ: “Đúng, là dâm ma, cho nên chúng ta sẽ dùng mỹ nhân kế hạ ông ta, đó là một kế sách hay không phải sao?”
Lam Tuyết bừng tỉnh đại ngộ, ngạc nhiên nhìn Bạch Nhược Hy, hai người bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt lộ ra vẻ vui sướng tột độ.
Bạch Nhược Hy gật gật đầu, cười nói: “Đối phó với Doãn Âm, chúng ta không cần dùng quang minh lỗi lạc, bởi vì cô ấy không xứng, chờ một chút tớ bảo Trân Âu bắt cóc Đường Minh Đức, dùng chút thủ đoạn phi thường nghiêm hình bức cung, xem gã ta có thể nói ra bao nhiêu thì nói, nói không chừng trong nhà còn cất kỹ bao nhiêu video hoặc là hình ảnh của những nữ minh tinh.
Nếu như không có, vậy chúng ta liền buộc Đường Minh Đức khai, cậu đi tìm truyền thông tuyên bố tin tức, lại tìm mấy thám tử lừng danh triệt để điều tra các cô nghệ sĩ công ty”
“Tốt, tớ hiểu rồi.”
Bạch Nhược Hy nghĩ nghĩ còn nói: “Cậu ra ngoại quốc liên hệ mấy nhà truyền hình điện ảnh khởi tố Kiều thị chuyện đạo văn , kiện cáo phí tổn chúng ta ra, tớ để cô ấy ngay cả thời gian ăn cơm cũng không có luôn.”
“Tốt” Lam Tuyết cười nói, lập tức giơ ngón tay cái lên: “Lấy đạo của người trả lại cho người, lợi hại”
Bạch Nhược Hy lắc đầu, lộ ra giảo hoạt ý cười: “Còn chưa đủ đâu, tớ nói cho cậu biết, cậu đi tìm một người có tài lực giải trí truyền thông, tớ sẽ vạch trần Doãn Âm sau lưng chồng ngoại tình, cắm sừng chồng nhiều năm, con trai không phải con của cô ấy và chồng”
Lam Tuyết bị dọa đến che miệng, kinh ngạc không thôi.
*Tính chân thực trăm phần trăm, cho nên để những ngươi đó lớn mật yên tâm viết, không sợ bị khởi tố”
Bạch Nhược Hy gạt ra cười yếu ớt, nhìn xem Lam Tuyết bộ dáng khả ái, vẩy vẩy một chút sợi tóc của cô, cười thì thào: “Về phần những kiện cáo mà Doãn Âm hiện tại đang kiện công ty của chúng ta , hi vọng cậu đừng có cái gì khúc mắc, tốt dễ xử lý những chuyện này”
Lam Tuyết nghingờ nói: “Cái gì khúc mặc?”
“Chẳng lẽ cậu đã quên, quan tòa tối cao của Hoa Nam là ai sao?”
Bạch Nhược Hy lập tức đề tỉnh Lam Tuyết.
Lam Tuyết dừng một chút, trong nháy mắt trầm mặc xuống, không nói một lời trầm mặt, nụ cười cũng biến thành cứng ngắc, mân môi nói: ‘Sẽ không, tớ cùng anh ta sớm đã là người xa lạ”
“Lam Tuyết, tớ muốn hỏi cậu một vấn đề thật lâu rồi.”
“Vấn đề gì?”
“Cha của hai đứa con cậu là Hách Nguyệt, đúng hay không?”
Lam Tuyết bỗng nhiên khẽ giật mình, thân thể cứng ngắc, nụ cười cứng ngắc không thôi, lập tức lắc đầu: “Không phải, không phải anh ta”
Bạch Nhược Hy ngóng nhìn cô ấy một lát, phát hiện sắc mặt cố ấy dị thường khó coi, lại miễn cưỡng vui cười.
“Cậu cùng anh ta…”
“Chúng ta sớm đã là người xa lạ, anh ta không ảnh hưởng được tớ”
Bạch Nhược Hy thưa dạ đứng thẳng người, Rời khỏi người Lam Tuyết, buông lỏng một hơi: “Nghe cậu nói như vậy, tớ an tâm, mấy ngày trước ở tin tức giải trí nhìn thấy anh ta, là tin tức sắp cưới”
Lam Tuyết bỗng nhiên cứng đờ, kinh ngạc nhìn về phía Bạch Nhược Hy.
Bạch Nhược Hy ngồi xuống bàn làm việc, ngước mắt nhìn về phía cô ấy, Lam Tuyết lập tức rủ đôi mắ xuốngt, nhanh chóng kịp phản ứng, đứng lên nói rằng: “Nhược Hy, tớ đi ra ngoài trước, việc cậu giao cho tớ cậu cứ việc yên tâm, tớ sẽ hoàn thành đến thật hoàn mỹ”
“Tốt, cám ơn cậu Lam Tuyết.”
Lam Tuyết mân môi, đắng chát ý cười để khuôn mặt trở nên cứng ngắc.
Cô ấy lập tức quay người về hướng cổng, đi vô cùng vội vàng.
Lam Tuyết ra khỏi văn phòng, đóng cửa ban công, ánh mắt đột nhiên mơ hồ, cô ấy vẫn như vậy lạnh lùng nện bước chân.
Bất tri bất giác, hốc mắt đầy tràn nước mắt, hai giọt thanh lệ trượt xuống gương mặt trắng nõn , cô ấy tiến vào thang máy, ấn đóng cửa. Lúc này mới đưa tay sờ lên gương mặt, nước mắt chảy xuống làm những ngón tay của cô run rẩy.
Giờ khắc này, ký ức nhiều năm trước trong nháy mắt hiện lên trong não, làm tim cô đau nhức.
Âm thanh của hắn ta vẫn quanh quẩn ở bên tai: Tiểu Tuyết, anh đem thể xác tinh thần đều giao cho em, mời em hành hạ nếu anh phản bội, anh sẽ chết không có chỗ chôn thân.
Chương 288: Anh anh em em
Lam Tuyết rời đi, Bạch Nhược Hy ngồi trên ghế làm việc trầm mặc.
Cô buông thõng đôi mắt, trong đầu đều tràn đầy bóng dáng của Kiều Huyền Thạc.
Rất nhớ cô, vì sao không thể dành ra một chút thời gian cho cô?
Từ du thuyền trở về đã một tuần, gặp mặt số lần ít càng thêm ít, lác đác không có mấy lần.
Ngay cả điện thoại cũng không thấy liên hệ.
Càng nghĩ càng thấy không thích hợp, cô tâm phiền ý loạn cầm văn kiện trên bàn làm việc mở ra, hững hờ cầm bút lên, hoàn toàn không có trạng thái nhìn xem văn kiện.
Chữ trong văn kiện nhảy lít nha lít nhít, một chữ cô cũng không nhìn được.
Mọi suy đoán đều hiện ra trong lòng cô.
€ó lẽ là Dì Tĩnh không thích cô cùng Kiều Huyền Thạc lui tới.
Có lẽ là anh thật sự nhiều việc, chuyện của nhà họ Kiều, án mạng của dì Thu, chuyện của quốc gia.
Lại có lẽ…
Bạch Nhược Hy lập tức nghĩ ra được chuyện gì đó, lập tức lấy điện thoại di động ra, bấm số của Kiều Huyền Hạo.
Tiếng chuông vang lên.
Bạch Nhược Hy đang nghĩ kỹ nên nói như thế nào để moi được việc gì đang xảy ra với Kiều Huyền Thạc từ miệng của Kiều Huyền Hạo, mặc dù loại phương pháp này rất đần, nhưng trái tim cô đã bị người đàn ông kia mang đi, không cách nào chuyên tâm vào công việc được.
Đặc biệt là đêm qua anh cúp điện thoại một cách đột ngột.
“Anh đây, Nhược Hy, buổi sáng tốt lành” Giong nói của Kiều Huyền Hạo lười biếng trầm thấp chậm rãi truyền đến, giống vừa mới tỉnh ngủ, rất là mỏi mệt.
Cô nhanh chóng chạy nhanh ra khỏi tập đoàn Hoàng Phát. Trần Âu đang ở trong đại sảnh nghỉ ngơi, thấy cô lao xuống, vội vàng chạy tới, “Bạch tiểu thư, đã xảy ra chuyện gì?”
“Đi, lái xe đi bệnh viện quân khu.”
“Vâng”
Trần Âu lập tức đuổi theo bước chân của cô đi theo ra cổng.
Lên xe, Bạch Nhược Hy rất là bất an một mực thúc giục Trần Âu lái nhanh một chút.
Lộ trình cần nửa giờ để tới, nhưng Trần Âu dùng hai mươi phút liền chạy tới.
Bạch Nhược Hy xông vào khu nội trú, tại phòng y tá Bạch Nhược Hy nhờ mọi người tra phòng của Trần Tĩnh
Trần Âu đứng bên cạnh cô chờ, bởi vì đi theo chạy chậm, thở hồng hộc chống nạnh, nhìn chung quanh.
Nhưng mà, anh đang đảo mắt bốn phía xung quanh, phát hiện một bóng lưng quen thuộc, anh ta kích động không thôi, thốt ra: “Là Kiều tướng quân…”
Y tá thông báo phòng bệnh, Bạch Nhược Hy vừa mới xoay người, nghe được giọng nói của Trần Âu, liền đi theo anh ta. Phía bên ngoài cửa sổ, xanh mơn mởn bãi cỏ nở đầy tiểu dã hoa, đình nghỉ mát đại thụ, phong cảnh như vẽ.
Mà trong lương đình sóng vai một nam một nữ đang ngồi.
Từ bóng lưng, Bạch Nhược Hy nhận ra là Kiều Huyền Thạc cùng Doãn Nhụy.
Cô cả người đều ngây ngẩn, đi lên phía trước.
Trần Âu vội vàng gọi cô lại: “Bạch tiểu thư?”
Bạch Nhược Hy căn bản không nghe được bất kỳ âm thanh nào, trong đầu cô chỉ có môt ý nghĩ: Anh vì sao lại ngồi cùng một chỗ với Doãn Nhụy?
Vì cái gì còn muốn cùng một chỗ?
Vì cái gì?
Lòng cô chua xót và đau nhói, khống chế không nổi bước chân, đi đến bên cửa sổ, khi đụng phải cây cột ngay cửa, cô mới dừng bước lại. Cách khoảng cách nhất định, cô nghe không được bọn họ đang nói cái gì, chỉ là Doãn Nhụy nghiêng mặt lắng lặng nhìn Kiều Huyền Thạc, ánh mắt cô ta si mê, thân mật tiếp xúc.
Nếu như Kiều Huyền Thạc là chồng cô, cô nhất định sẽ chạy tới, đem anh từ bên người cô ấy kéo lên, đem bọn họ tách ra.
Thế nhưng là, hiện tại cô đã không có tư cách.
Nhìn chăm chú bọn họ một lát, Doãn Nhụy đột nhiên hai tay khoác lên trên cánh tay Kiều Huyền Thạc, động tác dị thường thân mật, Bạch Nhược Hy cảm giác trái tim tan nát.
Hốc mắt làm trơn, cái mũi ê ẩm.
Nhìn một lát, hai người trò chuyện nhập tâm. Cô xiết nắm chặt nắm đấm, tức giận xoay người đi vào bên trong.
Trần Âu đi theo bước chân của cô, vừa đi bên cạnh hỏi: “Bạch tiểu thư, cô là muốn đi thăm ai?”
“Việc này không lên quan với anh.” Bạch Nhược Hy tâm tình không tốt, hung hăng trả lời Trần Âu một tiếng, đi lên lầu.
Lên tới lầu hai, Bạch Nhược Hy chăm chú tìm được phòng bệnh.
Tìm được Trần Tĩnh ở phòng bệnh VIP, Bạch Nhược Hy gõ cửa, điều chỉnh cảm xúc.
“Mời vào.” Kiều Huyền Hạo trả lời.
Bạch Nhược Hy quay lại dặn dò Trần Âu nói: “Anh ở chỗ này chờ tôi”
“Bạch tiểu thư, tôi muốn đi xuống lầu giả vờ ngẫu nhiên gặp Kiều tướng quân”
Bạch Nhược Hy mặt như tro tàn, giận dữ mắng mỏ một câu: “Tôi không cho phép”
Nói xong, cô đẩy cửa đi vào, nhìn thấy trong phòng bệnh là Kiều Huyền Bân cùng Kiều Huyền Hạo, vội vàng chào hỏi: “Anh cả, anh hai, chị Tĩnh hiện tại thế nào?”
“Chị Tĩnh?” Kiều Huyền Bân cũng nhíu mày, kinh ngạc nhìn xem Bạch Nhược Hy.
Là ông trời đang nguyền rủa cô sao?
Vì những người yêu thương cô, từng người từng người lần lượt rời đi?
Kiều Huyền Hạo cùng Kiều Huyền Bân kinh ngạc liếc nhau, lại nhìn về phía Bạch Nhược Hy, hai người đều không hiểu.
Trong ánh mắt và sự đau khổ trên mặt Bạch Nhược Hy, hai người họ nhìn ra được cô và mẹ quen biết nhau.
Kiều Huyền Bân nhíu mày, nhàn nhạt hỏi: “Nếu như tôi nhớ không lâm, cô cũng không quen biết mẹ của tôi”
Bạch Nhược Hy nhanh chóng lau hốc mắt muốn nhỏ nước mắ xuống, nhìn xem như là mẹ mình giờ phút này không nhúc nhích nằm ở trên giường, cô đau đến yết hầu nóng bỏng nói không ra lời.
Cô bình tâm lại, kiềm chế bi thương của chính mình.
*Tôi cùng dì Tĩnh quen biết, lúc bà ấy chưa về nhà họ Kiều, chúng tôi đã từng ở cùng một chỗ”“
Kiều Huyền Hạo lập tức kinh ngạc.
Ngược lại Kiều Huyền Bân ngược lại là không có quá kinh ngạc, ồ một tiếng, sau đó ngồi vào trên ghế sa lon, vắt chéo chân, tay vịn cái trán tựa ở ghế sô pha bên cạnh chợp mắt.
Kiều Huyền Hạo kéo Bạch Nhược Hy tới ghế ngồi.
Bạch Nhược Hy sau khi ngồi xuống, nắm thật chặt tay của Trần Tĩnh trong tay mình, sau đó đưa lên miệng, dùng hô hấp sưởi ấm đôi tay lạnh buốt của bà, nước mắt nhịn không được tại hốc mắt nhấp nhô.
Giọng co càng thêm nghẹn ngào, thì thào nhỏ nhẹ: “Vì sao lại như vậy chứ? Đã chịu nhiều đau khổ như vậy rồi, ông trời vẫn còn muốn hành hạ bà ấy sao?”
“Tối hôm qua bị tấn công, hiện tại em ba còn đang điều tra, không có tìm được hung thủ” Kiều Huyền Hạo chậm rãi đi đến bên cạnh Bạch Nhược Hy, tay đặt ở bả vai cô, nhẹ khẽ vuốt vuốt an ủi.
Điều tra?
Bạch Nhược Hy nghe được câu này, càng thương tâm không thôi.
Là điều tra sao? Điều tra mà lại đang tình tứ anh anh em em cũng Doãn Nhụy ư?
Kiều Huyền Bân nổi đóa, càng nói càng giận: “Mẹ bị giam ở hầm 24 năm, em không biết. Liễu phó quan bị giết chôn ở hồ nước phía dưới, em cũng tìm không ra hung thủ, còn có Lư quản gia, dì Thu, hiện tại đến mẹ… Có phải em muốn để cả nhà chúng ta bị giết hết hay sao? Rốt cuộc là em có bao nhiêu quyền lực vậy?”
Kiều Huyền Hạo nổi giận, tức giận đối mặt với Kiều Huyền Bân mà hét lên: ‘Anh cả, nói như anh vậy? Em ba là người quyền cao không có sai, nhưng nó không phải thần tiên, nó không có dự báo năng lực, anh không thể đổ hết trách nhiệm quy tội em ba”
Im một lát, Kiều Huyền Bân khẩn trương nuốt nước miếng, hỏi: “Em ba, em, em đây là có ý gì?”
*Ý của em là, anh, các anh mỗi người đều có hiềm nghi, cũng có thể là hung thủ giết người. Vì ngăn chặn để không có vụ án phát sinh, có phải mọi người hi vọng em đem các anh và tất cả mọi người giống với ông nội đồng dạng giam lại?”
“Cái này đúng sao?” Kiều Huyền Bân khẩn trương nuốt nước miếng, trong lòng rất bất an.
Kiều Huyền Hạo nhíu mày, trầm mặc không nói một lời.
Nếu như hung thủ ở trong nhà họ Kiều căn bản là khó lòng phòng bị.
Mà mỗi một lần án mạng phát sinh, màn hình giám sát luôn luôn bị người tận lực phá hư.
Kiều Huyền Thạc nhíu mày, cười lạnh hỏi lại: “Vậy anh cả cảm thấy thế nào mới đúng?
Em phái người bảo hộ người nhà đương nhiên có thể, nhưng anh có đồng ý bị giám sát 24 giờ sao?”
“…” Kiều Huyền Bân lập tức á khẩu không trả lời được, trầm mặc không nói một lời cúi đầu xuống.
Kiều Huyền Bân lúc này mới thưa dạ mở miệng: “Em thấy có phải là Ngọc Nhi hay không?”
Kiều Huyền Hạo sắc mặt chìm xuống, tức giận nhìn về phía Kiều Huyền Bân: “Anh cả, anh đừng nói lung tung, đây không phải nói đùa, anh tại sao có thể hoài nghi Ngọc Nhĩ?”
Kiều Huyền Bân hai tay cho vào túi, chậm rãi quay người đối mặt Kiều Huyền Thạc cùng Kiều Huyền Hạo, nói nghiêm túc: “Ngọc Nhi chỉ là tinh thần không bình thường, hỉ nộ vô thường, khi còn bé bị bắt cóc nên tâm thần có hơi hoảng loạn, bác sỹ tâm lý đã chữa trị nhiều năm mà vẫn không khá hơn, anh cảm thấy cô ta tâm tính không bình thường, nhân cách vặn vẹo.”
Kiều Huyền Hạo phẫn nộ, bỗng nhiên tiến về phía trước một bước, hai tay hung hăng nắm chặt cổ áo Kiều Huyền Bân, cắn răng mỗi chữ mỗi câu: “Anh nói ai tâm tính không bình thường, nhân cách bóp méo? Anh đến cùng biết mình đang nói cái gì không hả?”
“Chẳng lẽ anh có nói sai sao?” Kiều Huyền Bân cũng tức giận đẩy hai tay Kiều Huyền Hạo ra, giận dữ mắng mỏ: “Ngay cả mù cũng nhìn ra được Ngọc Nhi thích em, ngay cả anh họ mà nó cũng thích, không phải biến thái là cái gì?”
Một câu biến thái, triệt để chọc giận Kiều Huyền Hạo.
Anh ta trong nháy mắt tung quyền, hung hăng đánh tới hướng Kiều Huyền Bân.
Bịch một cái, Kiều Huyền Bân bị đánh văng trên vách tường, anh ta kinh ngạc sờ lên gương mặt.
“Có gan anh lặp lại lần nữa Ngọc Nhi là biến thái nhìn xem, em để cho anh nhìn một chút Kiều Huyền Hạo em biết đánh người”
Kiều Huyền Bân biết mình nói quá mức, mặc dù rất tức giận, nhưng trầm mặc không có lên tiếng, tức giận xoay người đi đến bên cửa sổ , đứng lắng lặng nhìn cảnh đêm.
Kiều Huyền Hạo vuốt vuốt nắm đấm, nghiến răng.
Ngọc Nhi thích anh ta, kê cận anh ta, tình cảm giống như có lẽ đã vượt ra khỏi giới hạn anh em.
Nhưng ngoại trừ anh ta hiểu rõ những chuyện Kiều Ngọc Nhi đã từng gặp phải, hiểu rõ cô ta hiện tại đối với mình ỷ lại, phần này tình cảm, những người khác lại có tư cách gì phê bình?
Kiều Huyền Thạc bình tĩnh nhìn hai người bọn họ, cũng không muốn nhúng tay vào.
Lúc này, điện thoại di động của anh vang lên Anh lấy điện thoại cầm tay ra, nhìn trên màn ảnh hai chữ: Nhược Hy.
Anh lập tức mở ra rồi đi hướng về phía trước, rời xa chỗ Kiều Huyền Hạo đang đứng.
Điện thoại đầu kia truyền đến giọng của Bạch Nhược Hy ôn hòa lười biếng: “Anh ba…”
“Nhược Hy, đã trễ thế như vậy, vẫn chưa ngủ sao?” Anh ngẩng đầu nhìn đèn một chút phía trước phòng cấp cứu, vẫn như cũ lóe lên, tinh thần sa sút.
Bạch Nhược Hy tinh tế thì thào: “Không ngủ, anh ba gần đây anh rất bận bịu sao?”
Kiều Huyền Thạc nghe ra sự nũng nịu trong lời nói, tâm khảm đều mềm nhũn, bởi vì chuyện của dì Thu, còn có công sự, cho nên một tuần này đặc biệt bận bịu, trước đó cũng bớt thời gian đi xem qua cô một lần, nhưng bởi vì không thể qua đêm, không thể thân mật, chỉ cùng cô xem hai tập phim truyền hình, tâm sự sau đó liền rời đi.
Nghe được cô chủ động gọi điện, không cần cô nói ra miệng, giờ phút này anh đều hận không thể lập tức bay đến bên người cô.
Thế nhưng tình huống hiện tại càng không cho phép.
Anh trầm mặc một lát, ấm giọng thì thầm : “Ừm, rất bận, Nhược Hy em sớm nghỉ ngơi một chút, thân thể còn chưa hoàn toàn khôi phục đâu”
“Em đã hoàn toàn khôi phục, hiện tại rất có tinh thần, em cũng dự định ngày mai đến công ty đi làm “
“Đừng quá mệt nhọc, hãy tĩnh dưỡng cho tốt, chuyện của công ty giao cho người khác.
Bạch Nhược Hy thưa dạ hỏi: “Anh ba, anh…
em..”
“Thế nào? Khó mở miệng như vậy sao?”
“Em..” Bạch Nhược Hy rầu rĩ, do dự, ngữ khí càng ngày càng thấp: “Em… Cái kia… Cái kia…”
Nghe được lời nói ấp úng của cô, Kiều Huyền Thạc không thể nín được cười cười, phỏng đoán ý tứ, nhỏ giọng thì thầm nỉ non: “Anh cũng rất muốn em”
Ư?
Trong lòng tâm giao động.
Bạch Nhược Hy hạnh phúc đổ vào trên giường lớn, ngậm lấy cười yếu ớt, mân môi chịu đựng ngọt ngào dào dạt, hai con ngươi tràn đầy ôn nhu, lắng lặng nhìn trần nhà.
Cô chuẩn bị nói em nghĩ tới anh, thế nhưng là không có dũng khí nói ra miệng Nhưng anh lại hiểu.
Câu này: anh cũng rất muốn em, để trong nội tâm cô ngọt như mật, cảm xúc một lần tăng vọt, ôm gối đầu trên giường lăn một vòng.
Chương 286: Hoài nghi
Sau khi nói chuyện xong, Kiều Huyền Thạc lập tức đưa di động vào trong túi quần.
Bởi vì, đầu kia phòng cấp cứu truyền đến một trận ồn ào, Kiều Nhất Hoắc xông tới, lòng nóng như lửa đốt, phẫn nộ nắm chặt cổ áo Kiều Huyền Hạo, giống như bị điên hô to: “Đến cùng chuyện gì phát sinh, mẹ của cậu thế nào? Thế nào?”
Kiều Huyền Hạo bị dọa đến ngây người, kinh ngạc nhìn Kiều Nhất Hoắc oán giận đen mặt, ông ấy thần sắc kích động để cho người †a không thích ứng được, mà Kiều Nhất Hoắc trong ấn tượng của bọn hắn, luôn ôn hòa nhã nhặn, khuôn mặt tươi cười chân thành.
Nhưng mà đây lần đầu tiên nhìn thấy ông ấy tức giận như thế.
Kiều Huyền Hạo dắt tay của ông ấy, lại kéo không ra: “Chú hai, chú bình tĩnh một chút, chú tỉnh táo lại đi”
“Đến cùng chuyện gì xảy ra?” Kiều Nhất Hoắc mất khống chế gầm thét, hai mắt đỏ bừng, ánh mắt sắc bén mà tràn ngập sát khí.
Kiều Nhất Hoắc lý trí được kéo lại một chút, hít thở sâu một hơi, rủ xuống mắt buông Kiều Huyền Hạo ra , thấm giọng lẩm bẩm nói: “Gần nhất trong nhà phát sinh quá nhiều sự tình, chú không nhớ nhà cháu làm ra cái gì sai lầm, trong lúc nhất thời cảm xúc quá kích mà thôi”
Kiều Huyền Bân đi qua, vỗ vỗ bờ vai của ông ấy: “Cháu hiểu, Chú hai, ông nội cùng ba đều không ở trong nhà, hiện tại chú chính là gia trưởng, nhiều chuyện xảy ra như vậy, sốt ruột cũng là hợp tình lý, mẹ bây giờ còn đang bên trong cấp cứu, không biết tình hình như thế nào.”
“Ừm” Kiều Nhất Hoắc nóng nảy, ánh mắt nhìn chăm chăm cửa phòng cấp cứu.
Kiều Huyền Hạo sửa sang quần áo, thở dài một tiếng lui lại đến trên vách tường dựa vào.
Kiều Huyền Thạc trầm mặc không nói một lời, lẳng lặng nhìn Kiều Nhất Hoắc.
Lúc này.
Đèn phòng cấp cứu tắt.
Kiều Nhất Hoắc phản ứng đầu tiên, chạy nhanh tới cửa phòng.
Cửa mở, bác sĩ từ bên trong ra, khẩu trang không kịp tháo xuống, Kiều Nhất Hoắc lẳng lặng nắm chặt cổ tay bác sĩ “Tiểu Tĩnh thế nào rồi ạ?”
Kiều Huyền Hạo cùng Kiều Huyền Bân cũng vội vàng tiến lên: “Mẹ tôi sao rồi?”
Duy chỉ có Kiều Huyền Thạc chậm rãi tới gần, đứng sau lưng Kiều Nhất Hoắc mà quan sát nhất cử nhất động của ông ta.
Quá khác thường.
Giờ phút này lại còn xưng hô mẹ của anh là tiểu Tĩnh?
Thân mật đến cỡ nào mới dám gọi danh xưng như thế này?
“Tạm thời vẫn còn đang hôn mê bên trong” Bác sĩ chậm rãi đẩy tay Kiều Nhất Hoắc ra: “Chờ quan sát một thời gian, sẽ đưa đến phòng bệnh, các cậu chuẩn bị kỹ càng đồ dùng hàng ngày bệnh nhân dùng để nhập viện, não bộ bị tụ huyết không biết sẽ tạo thành ảnh hưởng gì, cho nên phải theo dõi một thời gian rất dài, làm kiểm tra toàn diện”
*Dạ, cám ơn ông, bác sĩ vất vả rồi” Kiều Huyền Hạo lễ phép nói lời cảm tạ, một trái tim treo ở trên người mẹ của mình.
Kiều Nhất Hoắc nghe xong lời bác sĩ, lập tức quay người rời đi.
Nhưng vừa mới xoay người, bỗng nhiên có tiếng nói phía sau anh một tiếng sắc bén mà cao thâm thâm thúy.
Kiều Huyền Thạc bình tĩnh ngắm nhìn ông ấy.
Bốn mắt nhìn nhau, trong nháy mắt khí tràng trở nên yên tĩnh, cứng ngắc mà cao thâm.
Kiều Nhất Hoắc hốt hoảng thần sắc trong nháy mắt thu liễm, lộ ra đắng chát nhàn nhạt cười yếu ớt, chậm rãi nói: “Chị dâu không có việc gì, chú đã an tâm, chú đi về trước, Kiều Huyền Thạc, cháu cùng hai anh của cháu Chăm sóc thật tốt mẹ cháu, có chuyện gì nhất định phải cho chú biết.”
Kiều Huyền Thạc không chút hoang mang hỏi: “Chú hai, chú không vào nhìn mẹ à?”
“Không, chờ bà ấy tỉnh lại, chú lại tới nhìn bà ấy” Kiều Nhất Hoắc tâm tình bị đè nén nên Kiều Huyền Thạc cảm thấy rất kỳ quái.
Nói xong , Kiều Nhất Hoắc từ bên cạnh anh đi qua, nhanh chân rời đi.
Kiều Huyền Thạc chậm rãi quay người, ánh mắt âm trầm Nhìn bóng lưng Kiều Nhất Hoắc rời đi mà lòng không yên.
Anh chậm rãi lấy điện thoại di động ra, bấm một dãy số.
Trong điện thoại di động, anh hạ giọng nhỏ nói: “A Lương, phái người ngày hai mươi bốn giờ giám sát Kiều Nhất Hoắc”
“Chú hai của anh?”
“Ừm, cẩn thận một chút”
“Vâng”
Kiều Huyền Thạc tắt máy, Quay người đi theo hướng phòng cấp cứu.
Đi vào phòng bệnh của Trần Tĩnh.
Vào ban đêm.
Nhà họ Kiều, ba anh em một bước không rời canh giữ ở bên Trần Tĩnh.
Mà Kiều Huyền Thạc giờ phút này cũng hiểu được mẹ mình vì cái gì sợ hãi anh rời nhà họ Kiều, dù là một tháng hoặc là một ngày đều không được, đều muốn anh bên cạnh bởi vì bà ấy lo lắng không phải không có lý do.
Trong phòng bệnh VIP.
Trần tĩnh trên mặt băng.
bó đầy băng gạc.
Cắm dưỡng khí quản, mang theo máy kiểm tra nhịp tim, trắng bệch khuôn mặt làm cho đau lòng người.
Sáng sớm.
Sương sớm mông lung, mặt trời mới mọc.
Kiều Huyền Bân cùng Kiều Huyền Hạo đã tựa ở bên trên giường nằm sấp ngủ thiếp đi, mà Kiều Huyền Thạc lại ngồi tại trên ghế sa lon bên cạnh, không có một tia buồn ngủ, yên lặng chờ Trần Tĩnh tỉnh lại.
Lúc này, chuông điện thoại di động vang lên.
Kiều Huyền Thạc lập tức từ lấy điện thoại di động ra.
Là Doãn Nhụy , ánh mắt sắc chìm xuống, lập tức đứng lên đi ra ngoài cổng, tiếp điện thoại.
“Kiều Huyền Thạc, dì hiện tại như thế nào, em lo lắng mất ngủ cả đêm, em rất sợ dì sẽ xảy ra chuyện”
“Không có việc gì, đã thoát khỏi nguy hiểm” Kiều Huyền Thạc ngữ khí đạm bạc nhẹ nhàng.
Doãn Nhụy lập tức khẩn trương nói: “Các anh đang ở đâu? Để em đi qua thăm dì”
“Doãn Nhụy…” Kiều Huyền Thạc ngữ khí thả ôn nhu một chút.
Doãn Nhụy nghe được Kiều Huyền Thạc rất ôn nhu, lập tức vui vẻ không thôi: “Thế nào?”
Anh trầm mặc một lát, chậm rãi nói: “Cô có thể giúp tôi làm một chuyện, không biết cô có nguyện ý hay không?”
“Đương nhiên có thể, chuyện của anh chính là chuyện của em, chỉ cần Doãn Nhụy em có thể làm được, em nhất định giúp anh”
“Tôi hiện tại đi không được, cô có thể đến bệnh viện tìm tôi, chúng ta gặp mặt nói cho tiện.”
“Em lập tức tới, anh có ăn điểm tâm không? Em mang cho nh một chút” Doãn Nhụy kích động ngữ khí rất là ôn nhu, tâm tình hưng phấn không thôi.
“Được rồi, cảm ơn” Anh nhẹ nhàng nói.
Giờ khắc này, anh nhìn về phía chân trời, ánh mắt càng thêm lạnh lẽo.
Chương 287: Nhược Hy phản kích
Sáng sớm.
Bạch Nhược Hy tràn đầy sức sống đi vào tập đoàn Hoàng Phát.
Chạm mặt với nhân viên đã lâu không gặp, đều rất nhiệt tình chào hỏi.
Cô cười đáp lại với từng người.
Tại phía trước cửa chờ của thang máy , phía sau cô đột nhiên vang lên một âm thanh quen thuộc.
“Nhược Hy…”
Ở công ty dám gọi cô như vậy chỉ có duy nhất một người đó là Lam Tuyết, cô liền vội vàng xoay người, nhìn thấy Lam Tuyết trong bộ đồng phục công ty , nụ cười xán lạn, mặt mày tỏa sáng đi tới.
“Lam Tuyết, buổi sáng tốt lành”
Lam Tuyết đi đến, ôm bả vai cô, vui vẻ không thôi: “Rất lâu không gặp cậu, đi nước ngoài du lịch có vui vẻ không?”
“Rất vui nha”
““Cậu đó nha, hai tuần đều không có liên hệ với tớ, tớ cũng không biết cậu trôi lạc như thế nào.”
“Rất tốt, cậu rất bận, cho nên không dám làm phiên cậu”
Cửa thang máy mở ra, hai người đi vào, Lam Tuyết sắc mặt chìm một chút, chậm rãi nói: “Cậu trở về đúng thời điểm, nếu như cậu không trở lại, tớ cũng chuẩn bị bảo cậu trở về.”
“Thế nào?”
Thư ký trợ lý nhìn thấy bọn họ đều đứng lên chào hỏi, nhưng mà hai người cũng không có có tâm tư để ý tới.
Tiến vào văn phòng, Bạch Nhược Hy lập tức thả túi xách xuống, Lam Tuyết đem văn kiện lấy ra đưa cho cô, sắc mặt nặng nề: ” Cậu nhìn xem, loại này rõ ràng đả kích, bốn phương tám hướng đánh thẳng tới, cô ấy là muốn dồn công ty chúng ta vào chỗ chết mà, hơn nữa còn có tay chân trên thị trường chứng khoán , lôi kéo cổ đông của chúng ta bán tháo cổ phiếu, trong khi đó thị trường chứng khoán của chúng ta đang xuống dốc”
Bạch Nhược Hy trầm mặc không nói một lời, cúi đầu nhìn xem tư liệu, lật ra từng trang từng trang.
Lam Tuyết kéo cái ghế tới trước bàn làm việc ngồi xuống, thở dài một tiếng, lo nghĩ bất an sờ sờ cái trán, “Tập đoàn Điện ảnh và Truyền hình Hoàng Phát là của nhà họ Kiều, không bằng cậu gọi điện thoại cho anh hai xem, có thể ngăn lại chuyện này hay không, dù sao chúng ta vừa quật khởi xí nghiệp không có cách nào cùng nhà họ Kiều đọ sức được”
Bạch Nhược Hy xem hết tất cả văn kiện, dùng sức đắp lên, sắc mặt ám trầm, mỗi chữ mỗi câu: “Đối phó loại nữ nhân này, trốn tránh vĩnh viễn không giải quyết được vấn đề, sẽ chỉ làm cho cô ấy khi dễ chúng ta, ngược lại được một tấc lại muốn tiến một thước”
“Cậu còn nhớ tổng thanh tra Đường Minh Đức không?”
Lam Tuyết lập tức kích động, “Đương nhiên biết, tên quỷ háo sắc dâm ma kia, làm sao có thể quên?”
Bạch Nhược Hy nhếch miệng cười cười, chậm rãi đứng lên đi đến bên Lam Tuyết , một tay khoác lên vai Lam Tuyết , từ từ trượt xuống dưới.
Cô đem đầu ép đến bên tai Lam , thì thào nhỏ nhẹ: “Đúng, là dâm ma, cho nên chúng ta sẽ dùng mỹ nhân kế hạ ông ta, đó là một kế sách hay không phải sao?”
Lam Tuyết bừng tỉnh đại ngộ, ngạc nhiên nhìn Bạch Nhược Hy, hai người bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt lộ ra vẻ vui sướng tột độ.
Bạch Nhược Hy gật gật đầu, cười nói: “Đối phó với Doãn Âm, chúng ta không cần dùng quang minh lỗi lạc, bởi vì cô ấy không xứng, chờ một chút tớ bảo Trân Âu bắt cóc Đường Minh Đức, dùng chút thủ đoạn phi thường nghiêm hình bức cung, xem gã ta có thể nói ra bao nhiêu thì nói, nói không chừng trong nhà còn cất kỹ bao nhiêu video hoặc là hình ảnh của những nữ minh tinh.
Nếu như không có, vậy chúng ta liền buộc Đường Minh Đức khai, cậu đi tìm truyền thông tuyên bố tin tức, lại tìm mấy thám tử lừng danh triệt để điều tra các cô nghệ sĩ công ty”
“Tốt, tớ hiểu rồi.”
Bạch Nhược Hy nghĩ nghĩ còn nói: “Cậu ra ngoại quốc liên hệ mấy nhà truyền hình điện ảnh khởi tố Kiều thị chuyện đạo văn , kiện cáo phí tổn chúng ta ra, tớ để cô ấy ngay cả thời gian ăn cơm cũng không có luôn.”
“Tốt” Lam Tuyết cười nói, lập tức giơ ngón tay cái lên: “Lấy đạo của người trả lại cho người, lợi hại”
Bạch Nhược Hy lắc đầu, lộ ra giảo hoạt ý cười: “Còn chưa đủ đâu, tớ nói cho cậu biết, cậu đi tìm một người có tài lực giải trí truyền thông, tớ sẽ vạch trần Doãn Âm sau lưng chồng ngoại tình, cắm sừng chồng nhiều năm, con trai không phải con của cô ấy và chồng”
Lam Tuyết bị dọa đến che miệng, kinh ngạc không thôi.
*Tính chân thực trăm phần trăm, cho nên để những ngươi đó lớn mật yên tâm viết, không sợ bị khởi tố”
Bạch Nhược Hy gạt ra cười yếu ớt, nhìn xem Lam Tuyết bộ dáng khả ái, vẩy vẩy một chút sợi tóc của cô, cười thì thào: “Về phần những kiện cáo mà Doãn Âm hiện tại đang kiện công ty của chúng ta , hi vọng cậu đừng có cái gì khúc mắc, tốt dễ xử lý những chuyện này”
Lam Tuyết nghingờ nói: “Cái gì khúc mặc?”
“Chẳng lẽ cậu đã quên, quan tòa tối cao của Hoa Nam là ai sao?”
Bạch Nhược Hy lập tức đề tỉnh Lam Tuyết.
Lam Tuyết dừng một chút, trong nháy mắt trầm mặc xuống, không nói một lời trầm mặt, nụ cười cũng biến thành cứng ngắc, mân môi nói: ‘Sẽ không, tớ cùng anh ta sớm đã là người xa lạ”
“Lam Tuyết, tớ muốn hỏi cậu một vấn đề thật lâu rồi.”
“Vấn đề gì?”
“Cha của hai đứa con cậu là Hách Nguyệt, đúng hay không?”
Lam Tuyết bỗng nhiên khẽ giật mình, thân thể cứng ngắc, nụ cười cứng ngắc không thôi, lập tức lắc đầu: “Không phải, không phải anh ta”
Bạch Nhược Hy ngóng nhìn cô ấy một lát, phát hiện sắc mặt cố ấy dị thường khó coi, lại miễn cưỡng vui cười.
“Cậu cùng anh ta…”
“Chúng ta sớm đã là người xa lạ, anh ta không ảnh hưởng được tớ”
Bạch Nhược Hy thưa dạ đứng thẳng người, Rời khỏi người Lam Tuyết, buông lỏng một hơi: “Nghe cậu nói như vậy, tớ an tâm, mấy ngày trước ở tin tức giải trí nhìn thấy anh ta, là tin tức sắp cưới”
Lam Tuyết bỗng nhiên cứng đờ, kinh ngạc nhìn về phía Bạch Nhược Hy.
Bạch Nhược Hy ngồi xuống bàn làm việc, ngước mắt nhìn về phía cô ấy, Lam Tuyết lập tức rủ đôi mắ xuốngt, nhanh chóng kịp phản ứng, đứng lên nói rằng: “Nhược Hy, tớ đi ra ngoài trước, việc cậu giao cho tớ cậu cứ việc yên tâm, tớ sẽ hoàn thành đến thật hoàn mỹ”
“Tốt, cám ơn cậu Lam Tuyết.”
Lam Tuyết mân môi, đắng chát ý cười để khuôn mặt trở nên cứng ngắc.
Cô ấy lập tức quay người về hướng cổng, đi vô cùng vội vàng.
Lam Tuyết ra khỏi văn phòng, đóng cửa ban công, ánh mắt đột nhiên mơ hồ, cô ấy vẫn như vậy lạnh lùng nện bước chân.
Bất tri bất giác, hốc mắt đầy tràn nước mắt, hai giọt thanh lệ trượt xuống gương mặt trắng nõn , cô ấy tiến vào thang máy, ấn đóng cửa. Lúc này mới đưa tay sờ lên gương mặt, nước mắt chảy xuống làm những ngón tay của cô run rẩy.
Giờ khắc này, ký ức nhiều năm trước trong nháy mắt hiện lên trong não, làm tim cô đau nhức.
Âm thanh của hắn ta vẫn quanh quẩn ở bên tai: Tiểu Tuyết, anh đem thể xác tinh thần đều giao cho em, mời em hành hạ nếu anh phản bội, anh sẽ chết không có chỗ chôn thân.
Chương 288: Anh anh em em
Lam Tuyết rời đi, Bạch Nhược Hy ngồi trên ghế làm việc trầm mặc.
Cô buông thõng đôi mắt, trong đầu đều tràn đầy bóng dáng của Kiều Huyền Thạc.
Rất nhớ cô, vì sao không thể dành ra một chút thời gian cho cô?
Từ du thuyền trở về đã một tuần, gặp mặt số lần ít càng thêm ít, lác đác không có mấy lần.
Ngay cả điện thoại cũng không thấy liên hệ.
Càng nghĩ càng thấy không thích hợp, cô tâm phiền ý loạn cầm văn kiện trên bàn làm việc mở ra, hững hờ cầm bút lên, hoàn toàn không có trạng thái nhìn xem văn kiện.
Chữ trong văn kiện nhảy lít nha lít nhít, một chữ cô cũng không nhìn được.
Mọi suy đoán đều hiện ra trong lòng cô.
€ó lẽ là Dì Tĩnh không thích cô cùng Kiều Huyền Thạc lui tới.
Có lẽ là anh thật sự nhiều việc, chuyện của nhà họ Kiều, án mạng của dì Thu, chuyện của quốc gia.
Lại có lẽ…
Bạch Nhược Hy lập tức nghĩ ra được chuyện gì đó, lập tức lấy điện thoại di động ra, bấm số của Kiều Huyền Hạo.
Tiếng chuông vang lên.
Bạch Nhược Hy đang nghĩ kỹ nên nói như thế nào để moi được việc gì đang xảy ra với Kiều Huyền Thạc từ miệng của Kiều Huyền Hạo, mặc dù loại phương pháp này rất đần, nhưng trái tim cô đã bị người đàn ông kia mang đi, không cách nào chuyên tâm vào công việc được.
Đặc biệt là đêm qua anh cúp điện thoại một cách đột ngột.
“Anh đây, Nhược Hy, buổi sáng tốt lành” Giong nói của Kiều Huyền Hạo lười biếng trầm thấp chậm rãi truyền đến, giống vừa mới tỉnh ngủ, rất là mỏi mệt.
Cô nhanh chóng chạy nhanh ra khỏi tập đoàn Hoàng Phát. Trần Âu đang ở trong đại sảnh nghỉ ngơi, thấy cô lao xuống, vội vàng chạy tới, “Bạch tiểu thư, đã xảy ra chuyện gì?”
“Đi, lái xe đi bệnh viện quân khu.”
“Vâng”
Trần Âu lập tức đuổi theo bước chân của cô đi theo ra cổng.
Lên xe, Bạch Nhược Hy rất là bất an một mực thúc giục Trần Âu lái nhanh một chút.
Lộ trình cần nửa giờ để tới, nhưng Trần Âu dùng hai mươi phút liền chạy tới.
Bạch Nhược Hy xông vào khu nội trú, tại phòng y tá Bạch Nhược Hy nhờ mọi người tra phòng của Trần Tĩnh
Trần Âu đứng bên cạnh cô chờ, bởi vì đi theo chạy chậm, thở hồng hộc chống nạnh, nhìn chung quanh.
Nhưng mà, anh đang đảo mắt bốn phía xung quanh, phát hiện một bóng lưng quen thuộc, anh ta kích động không thôi, thốt ra: “Là Kiều tướng quân…”
Y tá thông báo phòng bệnh, Bạch Nhược Hy vừa mới xoay người, nghe được giọng nói của Trần Âu, liền đi theo anh ta. Phía bên ngoài cửa sổ, xanh mơn mởn bãi cỏ nở đầy tiểu dã hoa, đình nghỉ mát đại thụ, phong cảnh như vẽ.
Mà trong lương đình sóng vai một nam một nữ đang ngồi.
Từ bóng lưng, Bạch Nhược Hy nhận ra là Kiều Huyền Thạc cùng Doãn Nhụy.
Cô cả người đều ngây ngẩn, đi lên phía trước.
Trần Âu vội vàng gọi cô lại: “Bạch tiểu thư?”
Bạch Nhược Hy căn bản không nghe được bất kỳ âm thanh nào, trong đầu cô chỉ có môt ý nghĩ: Anh vì sao lại ngồi cùng một chỗ với Doãn Nhụy?
Vì cái gì còn muốn cùng một chỗ?
Vì cái gì?
Lòng cô chua xót và đau nhói, khống chế không nổi bước chân, đi đến bên cửa sổ, khi đụng phải cây cột ngay cửa, cô mới dừng bước lại. Cách khoảng cách nhất định, cô nghe không được bọn họ đang nói cái gì, chỉ là Doãn Nhụy nghiêng mặt lắng lặng nhìn Kiều Huyền Thạc, ánh mắt cô ta si mê, thân mật tiếp xúc.
Nếu như Kiều Huyền Thạc là chồng cô, cô nhất định sẽ chạy tới, đem anh từ bên người cô ấy kéo lên, đem bọn họ tách ra.
Thế nhưng là, hiện tại cô đã không có tư cách.
Nhìn chăm chú bọn họ một lát, Doãn Nhụy đột nhiên hai tay khoác lên trên cánh tay Kiều Huyền Thạc, động tác dị thường thân mật, Bạch Nhược Hy cảm giác trái tim tan nát.
Hốc mắt làm trơn, cái mũi ê ẩm.
Nhìn một lát, hai người trò chuyện nhập tâm. Cô xiết nắm chặt nắm đấm, tức giận xoay người đi vào bên trong.
Trần Âu đi theo bước chân của cô, vừa đi bên cạnh hỏi: “Bạch tiểu thư, cô là muốn đi thăm ai?”
“Việc này không lên quan với anh.” Bạch Nhược Hy tâm tình không tốt, hung hăng trả lời Trần Âu một tiếng, đi lên lầu.
Lên tới lầu hai, Bạch Nhược Hy chăm chú tìm được phòng bệnh.
Tìm được Trần Tĩnh ở phòng bệnh VIP, Bạch Nhược Hy gõ cửa, điều chỉnh cảm xúc.
“Mời vào.” Kiều Huyền Hạo trả lời.
Bạch Nhược Hy quay lại dặn dò Trần Âu nói: “Anh ở chỗ này chờ tôi”
“Bạch tiểu thư, tôi muốn đi xuống lầu giả vờ ngẫu nhiên gặp Kiều tướng quân”
Bạch Nhược Hy mặt như tro tàn, giận dữ mắng mỏ một câu: “Tôi không cho phép”
Nói xong, cô đẩy cửa đi vào, nhìn thấy trong phòng bệnh là Kiều Huyền Bân cùng Kiều Huyền Hạo, vội vàng chào hỏi: “Anh cả, anh hai, chị Tĩnh hiện tại thế nào?”
“Chị Tĩnh?” Kiều Huyền Bân cũng nhíu mày, kinh ngạc nhìn xem Bạch Nhược Hy.
Là ông trời đang nguyền rủa cô sao?
Vì những người yêu thương cô, từng người từng người lần lượt rời đi?
Kiều Huyền Hạo cùng Kiều Huyền Bân kinh ngạc liếc nhau, lại nhìn về phía Bạch Nhược Hy, hai người đều không hiểu.
Trong ánh mắt và sự đau khổ trên mặt Bạch Nhược Hy, hai người họ nhìn ra được cô và mẹ quen biết nhau.
Kiều Huyền Bân nhíu mày, nhàn nhạt hỏi: “Nếu như tôi nhớ không lâm, cô cũng không quen biết mẹ của tôi”
Bạch Nhược Hy nhanh chóng lau hốc mắt muốn nhỏ nước mắ xuống, nhìn xem như là mẹ mình giờ phút này không nhúc nhích nằm ở trên giường, cô đau đến yết hầu nóng bỏng nói không ra lời.
Cô bình tâm lại, kiềm chế bi thương của chính mình.
*Tôi cùng dì Tĩnh quen biết, lúc bà ấy chưa về nhà họ Kiều, chúng tôi đã từng ở cùng một chỗ”“
Kiều Huyền Hạo lập tức kinh ngạc.
Ngược lại Kiều Huyền Bân ngược lại là không có quá kinh ngạc, ồ một tiếng, sau đó ngồi vào trên ghế sa lon, vắt chéo chân, tay vịn cái trán tựa ở ghế sô pha bên cạnh chợp mắt.
Kiều Huyền Hạo kéo Bạch Nhược Hy tới ghế ngồi.
Bạch Nhược Hy sau khi ngồi xuống, nắm thật chặt tay của Trần Tĩnh trong tay mình, sau đó đưa lên miệng, dùng hô hấp sưởi ấm đôi tay lạnh buốt của bà, nước mắt nhịn không được tại hốc mắt nhấp nhô.
Giọng co càng thêm nghẹn ngào, thì thào nhỏ nhẹ: “Vì sao lại như vậy chứ? Đã chịu nhiều đau khổ như vậy rồi, ông trời vẫn còn muốn hành hạ bà ấy sao?”
“Tối hôm qua bị tấn công, hiện tại em ba còn đang điều tra, không có tìm được hung thủ” Kiều Huyền Hạo chậm rãi đi đến bên cạnh Bạch Nhược Hy, tay đặt ở bả vai cô, nhẹ khẽ vuốt vuốt an ủi.
Điều tra?
Bạch Nhược Hy nghe được câu này, càng thương tâm không thôi.
Là điều tra sao? Điều tra mà lại đang tình tứ anh anh em em cũng Doãn Nhụy ư?
Bình luận facebook