• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Ngọn sóng tình yêu (2 Viewers)

  • Chương 279-282

Chương 279: Cho anh đến đây ở một tháng đi

An Hiểu rời đi, Bạch Nhược Hy trở về phòng nghỉ ngơi. Do cơ thể cô thật sự suy yếu, nên nằm lên giường đã ngủ luôn.Trong lúc ngủ đến mơ màng, đột nhiên cô nghe được tiếng chuông cửa. Cô mở đôi mắt nhập nhèm ra, ỉu xìu uể oải rời khỏi giường, đi dép lê từ từ bước ra ngoài mở cửa.

Bạch Nhược Hy đi đến trước cửa, rũ đầu chậm rãi mở cửa ra, dựa nửa người vào cửa, đưa tay ra ngoài.

Cô không để ý người đưa cơm bên ngoài là ai, giơ tay ra bên ngoài một lát thì đột nhiên có một bàn tay giơ ra, nắm lấy tay cô.

Bạch Nhược Hy ngẩn ra, cơn buồn ngủ tan biến sạch sẽ, ánh mắt dừng ở hình ảnh bàn tay to đang nắm lấy tay cô, trái tim cô khẽ run lên.

Cô đưa tay ra ngoài nhận cơm, nhưng rõ ràng đây là tay đàn ông, cô từ từ ngẩng đầu lên nhìn theo bàn tay của người đàn ông.

Áo sơ mi trắng tinh ưu nhã, hai vai dày rộng rắn chắc, đối diện với hai tròng mắt của đối phương. Khi khuôn mặt quen thuộc xuất hiện ở trước mặt cô, trái tim cô không tự chủ được mà run lên cực mạnh Là Kiều Huyền Thạc.

Anh không ở nhà xử lý chuyện của dì Thu, sao lại chạy tới đây rồi?

Bạch Nhược Hy không phản ứng một lúc, chỉ cảm thấy tay của người đàn ông này thật ấm áp, nằm tay cô thật an ổn thoải mái.

279.jpg


Bạch Nhược Hy không biết làm sao, đưa tay lên sờ trán mình, cũng không thấy lạnh mấy, ngược lại cô còn thấy nhiệt độ của Kiều Huyền Thạc lại rất cao.

Có lẽ do cô quá yếu, nên máu huyết cũng kém.

Cô không lên tiếng, nhẹ nhàng rút bàn tay bị anh nắm về, nhưng lại không rút được, còn bị anh nắm chặt hơn.

Kiều Huyền Thạc liếc nhìn bốn phía, hỏi: “Điện thoại của em đâu?”

“Lúc sáng nghe cuộc gọi của anh xong thì bị rơi xuống đất, vỡ rồi, vẫn còn trong phòng”

Bạch Nhược Hy nói, dựa người vào sô pha, giọng điệu chẳng còn chút sức lực nào: “Anh ba, sao anh lại tới đây?”

“Lúc ở nhà họ Kiều không thấy em đâu, lo lắng cho em nên đến đây thăm em”

“Em không sao, xin anh nhất định phải tìm cho ra hung thủ giết chết dì Thu, nhất định phải để tên cầm thú đó chịu sự trừng phạt của pháp luật” Bạch Nhược Hy nói bằng giọng đau thương, bức thiết lẩm bẩm.

Kiều Huyền Thạc lo lắng nhìn gương mặt tái nhợt của cô, từ từ sờ lên má cô. Sau đó đầu ngón tay đưa ra sau vành tai của cô, nâng khuôn mặt của cô lên, đau lòng nói: “Đừng lo, em xem em tiều tụy đến mức nào rồi đi”

Bạch Nhược Hy cười chua xót, ngả đầu vào vai anh, từ từ nhắm mắt lại, chua xót nói: “Em không sao”

Lúc này, tiếng chuông cửa lại vang lên.

Bạch Nhược Hy khẽ cử động, Kiều Huyền Thạc lập tức đè vai cô lại: “Để anh mở cửa”

Nói xong, anh buông tay Bạch Nhược Hy ra, lập tức đứng dậy đi ra cửa.

Anh mở cửa ra thì thấy bên ngoài là anh chàng mặc đồng phục shipper, đối phương còn đưa hộp mỳ tới trước mặt Kiều.

Huyền Thạc: “Chào anh, đây là mì bò kho mà anh đặt ạ”

Kiều Huyền Thạc kinh ngạc, chau mày, sắc mặt tối sầm, nhận lấy hộp mì rồi đóng cửa lại.

Anh đi đến bàn uống nước rồi đặt hộp mỳ xuống, nhìn Bạch Nhược Hy rồi hỏi: “Em gọi mì à.”

Bạch Nhược Hy không biết có nên nhắc đến mẹ của mình vào lúc này không, rối rắm nên vẫn chưa lên tiếng. Kiều Huyền Thạc khom lưng mở hộp mì ra, bên trên là một lớp sa tế đỏ rực, hai cọng rau đã úa vàng, mấy viên thịt bò và một đống mì sợi”

Anh không nói câu nào, cứ thế đậy nắp lên, ném cả túi mì vào thùng rác.

“Anh ba, đó…” Bạch Nhược Hy đau lòng hô lên một tiếng, không phải cô tiếc số tiền kia, mà là vì cô chưa ăn bữa sáng, mà bây giờ đã đến bữa trưa rồi, giờ cô đang cực kỳ đói bụng.

Kiều Huyền Thạc giơ tay lên xem đồng hồ, giờ đã là mươi hai giờ rưỡi.

Anh đi đến bên cạnh Bạch Nhược Hy, cúi người bế cô lên.

Bạch Nhược Hy bị sửng sốt, bám tay vào ngực anh, ngửa đầu lên nhìn gương mặt có vẻ không vui của anh.

Anh tức giận vì cô đặt cơm hộp bên ngoài sao?

Bạch Nhược Hy chớp mắt, nhát gan hỏi “Anh ba, anh đang giận em à?”

“Không, anh đang giận bản thân mình”

Anh dịu dàng đáp lại một câu, đi vào phòng, đặt cô xuống giường sau đó kéo chăn lên đắp cho cô.

Anh chống một tay xuống giường, cúi người xuống, ngón tay thon dài vén tóc mái trên trán cô, dịu dàng hỏi: “Em đói rồi đúng không?”

“Vâng” Bạch Nhược Hy nhìn thẳng vào đôi mắt ấm áp đến tận nội tâm của anh, vừa sâu thẳm lại vừa đẹp đến mê người.

Anh nói một cách trầm thấp, uyển chuyển, nhẹ nhàng như dỗ dành trẻ con: “Chờ anh năm phút, anh đi luộc hai quả trứng cho em ăn tạm trước rồi sẽ nấu cơm trưa cho em ăn, nhưng phải chờ hơi lâu đấy”

“Thôi em ăn trứng gà là được, anh không cần nấu cơm nữa đâu, phiền toái lắm”

Kiều Huyền Thạc mím môi cười nhạt, khẽ xoa đầu cô, sau đó đứng thẳng người dậy đi ra khỏi phòng.

Bạch Nhược Hy từ từ nghiêng đầu nhìn bóng dáng của Kiều Huyền Thạc, trái tim lại cảm động, nước mắt lại tràn đầy trong hốc mắt. Cô chậm rãi nhắm mắt lại, để bản thân bình tĩnh.

Năm phút sau, Bạch Nhược Hy còn chưa ngủ, Kiều Huyền Thạc đã bưng hai quả trứng gà với một ly sữa bò vào phòng. Trên đĩa còn có một quả táo đã được cắt nhỏ.

Anh đặt đĩa xuống đầu giường, Bạch Nhược Hy lập tức bò dậy, vì quá đói nên nàng lập tức duỗi tay ra lấy.

Vừa động phải trứng gà nóng, cô lập tức rụt tay lại, đau đến nỗi hít sâu một tiếng: “A..”

“Em không sao chứ?” Kiều Huyền Thạc đột nhiên nắm lấy cái tay mềm mại không xương của cô, kéo lên môi thổi khẽ. Anh cứ thổi một chút thì lại cúi đầu xuống nhìn ngón tay của cô.

279-1-1.jpg


Vốn dĩ sức khỏe của cô đã yếu, giờ lại bị sảy thai, mất nhiều máu như vậy, cơ thể lại càng suy yếu hơn. Vậy mà anh lại ngủ suốt một ngày để mặc cô ở nhà một mình.

Anh bóc vỏ hai quả trứng gà xong, đưa một quả cho Bạch Nhược Hy, nhìn khuôn mặt nhỏ tái nhợt của cô: “Nhược Hy”

Bạch Nhược Hy nhận lấy trứng gà rồi cần một miếng thật to, hết luôn nửa quả trứng, trả lời bằng giọng mũi: “Hửm?”

“Cho anh đến đây ở một tháng”

Bạch Nhược Hy ngẩn ra, ngơ ngác ngước mắt lên nhìn anh, kinh ngạc đến nỗi không kịp phản ứng.

Chương 280: Trong lòng thật sự hụt hẫng

Bạch Nhược Hy còn chưa kịp phản ứng, Kiều Huyền Thạc đã cười khẽ, sờ đầu cô: “Quyết định vậy nhé”

Nói xong, anh quay người đi ra ngoài.

Bạch Nhược Hy vừa ăn trứng gà vừa nhìn bốn phía.

Nhà của cô chỉ có một phòng ngủ, sô pha bên ngoài lại quá nhỏ hẹp với một người cường tráng, cao một mét tám mươi hai như Kiều Huyền Thạc, mà giường của cô cũng không phải loại giường đôi lớn. Việc này..”

Làm sao đủ cho hai người ở được?

Bạch Nhược Hy bất an ăn trứng xong, uống sữa bò, ăn sạch táo trên đĩa.

Cô ăn no rồi nằm xuống, không nghĩ gì nữa, kéo chăn lên ngủ.

Đến khi bị Kiều Huyền Thạc đánh thức thì đã là một giờ rưỡi.

280.jpg


Kiều Huyền Thạc cúi người xuống múc canh cho cô.

Bạch Nhược Hy biết anh biết nấu cơm, nhưng làm đồ ăn tinh xảo như vậy, lại còn biết nấu nhiều món như thế, làm người khác không tin nổi đây là việc mà một vị đại tướng bận trăm công nghìn việc sẽ làm.

280-2.jpg


“Em biết, bởi vì số trong danh bạ điện thoại của em bị Doãn Nhụy sửa mất một chữ số”

‘Sắc mặt Kiều Huyền Thạc lập tức thay đổi, giọng nói nghiêm khắc hơn: “Doãn Nhụy sửa sao?”

Bạch Nhược Hy đang tập trung ăn cơm, trò chuyện rất tự do: “Vâng, trừ cô ta ra thì còn ai vào đây nữa? Chỉ cần mua một cái sim khá giống với số điện thoại của anh, để em gọi điện đến số của cô ta suốt mười năm. Cô ta còn xé nhật ký của em, sửa lại chút nội dung, sau đó dùng danh nghĩa của em để gửi cho anh hai đang du học ở nước ngoài, khiến anh hai hiểu nhầm nhiều năm như vậy, trả giá nhiều tình yêu cho em như vậy. Rồi là giả mạo chữ viết của anh đặt trong vòng cổ Vĩnh Hằng, lừa mất vòng cổ. Giả mạo làm ân nhân cứu mạng của anh, đoạt công lao của em. Thậm chí còn nói anh và cô ta đã yêu nhau nhiều năm, còn xảy ra quan hệ…”

Kiều Huyền Thạc sa sâm mặt mày, đôi mắt lạnh lẽo như băng mang theo sát khí phẫn hận. Xung quanh anh tràn ngập khí thế làm người ta sợ hãi, anh hít sâu, trái tim đập kịch liệt, nhưng vẫn kìm nén nhỏ giọng hỏi: “Xảy ra cái gì?”

Bạch Nhược Hy từ từ cúi đầu xuống, cắn đầu đũa, dừng động tác ăn cơm lại, hơi ngập ngừng nói: “Cô ta nói hai người đã xảy ra quan hệ tình dục”

Không…” Kiều Huyền Thạc nổi cơn thịnh nộ, sốt ruột vội vàng giải thích: “Anh với cô ta không phát sinh bất cứ quan hệ gì cả, em là người phụ nữ đầu tiên của anh”

Bạch Nhược Hy mím môi cười khẽ, nghiêng đầu nhìn anh. Thấy anh phẫn nộ như thế, cô vội vàng buông đũa xuống, duỗi tay sờ lên đùi anh, an ủi: “Em biết, em không nghi ngờ anh đâu, bởi vì em đã nhìn thấu con người của Doãn Nhụy rồi”

Kiều Huyền Thạc buồn bã dựa vào sô pha, ngửa đầu lên trần nhà rồi nhằm mắt lại.

Anh đặt một tay lên trán, xung quanh bao phủ cảm xúc phẫn nộ và áp lực.

“Anh ba, anh sao thế?” Bạch Nhược Hy lo lắng hỏi.

Kiều Huyền Thạc thở dài một tiếng, áy náy, bất an, từ từ nói: “Xin lỗi em, Nhược Hy”

“Sao anh lại xin lỗi em?”

Kiều Huyền Thạc xin lỗi xong thì không giải thích gì nữa.

Bởi vì anh đã phải trả một cái giá rất đắt cho việc này rồi. Tin lời Doãn Nhụy một cách dễ dàng, anh và Bạch Nhược Hy đã bỏ lỡ nhau suốt mười năm. Bởi vì ghen, vì hận và hiểu lầm nhau nhiều lần, mười năm qua anh chưa từng chủ động liên lạc với Bạch Nhược Hy, thậm chí còn trốn tránh không muốn gặp cô.

Nếu không phải anh đã tìm cách cưới cô, hai người dần nói chuyện mới biết những chuyện kia là hiếu lầm, thì có lẽ cả đời này hai người đã không thể ở bên nhau nữa.

Kiều Huyền Thạc im lặng không nói gì nữa.

Bạch Nhược Hy thấy anh rơi vào bi phẫn và tự dẫn vặt thì cũng không còn tâm trạng ăn cơm nữa.

Cô từ từ dịch người đến gần, rúc đầu vào ngực Kiều Huyền Thạc, khẽ nói: “Anh ba, đừng giận mà. Hành vi rác rưởi của loại sinh vật hèn hạ như Doãn Nhụy, em tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cô ta đâu. Chờ cơ thể khỏe lại, em sẽ cho cô ta nếm thử mùi vị báo ứng”

Kiều Huyền Thạc đặt tay lên vai Bạch Nhược Hy, nói nghiêm túc: “Em ngoan ngoãn ở nhà cho anh, không cần làm gì cả”

“Ý anh là gì?” Bạch Nhược Hy đột nhiên ngồi dậy, tức giận nhìn anh: “Trong lòng anh vẫn còn cô ta đúng không?”

Kiều Huyền Thạc nhíu mày, ngồi thẳng dậy nhìn cô, bất đắc dĩ cười hỏi: “Em nghĩ lung tung cái gì thế? Sao trong lòng anh lại có cô ta được?”

“Vậy sao anh…”

“Anh chỉ không muốn em với cô ta lại nổi lên xung đột thôi, chuyện gì loại người này cũng dám làm”

Bạch Nhược Hy không muốn nghe giải thích, buồn bực cầm lấy bát đũa, quai hàm phồng lên, tức giận ăn cơm. Mặc kệ Kiều Huyền Thạc có dụng ý gì mà không cho cô trả thù, nhưng mối thù này cô không thể không báo được.”

Nếu không cô sẽ không nuốt trôi cơn tức này.

Kiều Huyền Thạc đặt một tay lên trán, nhìn cô dù đang nổi giận đùng đùng mà vẫn ăn được hai bát cơm.

Ăn trưa xong, Bạch Nhược Hy đi ra ban công phơi nắng, giảm bớt tâm trạng buồn bực của mình.

Sau khi bình tĩnh lại, cô đi vào phòng bếp.

Kiều Huyền Thạc đang đứng trước bồn rửa bát, bóng lưng to lớn dày rộng. Cô thở dài một tiếng, cẩn thận đi đến.

Cô dang hai tay ra, đứng sau lưng từ từ đưa tay về phía trước ôm lấy eo Kiều Huyền Thạc.

Kiều Huyền Thạc ngẩn ra, lưng cứng đờ, không khỏi khẽ cười trêu, mím môi không lên tiếng, cũng không nhúc nhích mà cảm nhận cơ thể mềm mại sau lưng mình.

Bạch Nhược Hy dụi mặt vào lưng anh, nói nhỏ: “Anh ba, anh đừng đối xử tốt với Doãn Nhụy như vậy, cũng đừng tiếp xúc với cô †a quá nhiều được không?”

“Em ghen à?”

Bạch Nhược Hy phiền lòng thở dài, dụi dụi mặt vào lưng anh, lẩm bẩm: “Em không muốn anh tiếp xúc với cô ta. Anh biết rõ cô ta là loại người gì, sao anh vẫn đối xử với cô ta tốt thế?

Vừa tham dự yến hội với cô ta, dắt tay cô ta, anh còn…”

Nói đến đây Bạch Nhược Hy buồn đau khó chịu lắm, mùi chua loét tràn đầy trong lòng cô, mũi cô cũng chua đến mức suýt bật khóc. Cứ nghĩ đến chuyện người đàn ông mà cô yêu nhất đối xử tốt với một người phụ nữ khác, trong lòng cô thật sự rất hụt hãng.

Chương 281: Nhược Hy biết ghen

Nghe giọng điệu chua ngoa của cô, Kiều Huyền Thạc nhanh chóng rửa sạch bọt trên tay, dùng khăn sạch lau tay, nhẹ nhàng mở hai tay ra, xoay người, tựa lưng vào thành bồn, hai tay ôm Bạch Nhược Hy. Cúi đầu nhìn chằm chăm vào mắt cô.

*Thì ra em cũng là một lọ dấm chua”

Bạch Nhược Hy cũng không phủ nhận, giọng điệu đe dọa nói: “Nếu lần sau anh còn có quan hệ thân thiết với Doãn Nhụy, vậy thì em sẽ tìm đến anh trai của cô ấy”

“Em đang uy hiếp anh”

“Vậy thì em có thể làm gì khác?” Bạch Nhược Hy nhìn anh một cách đau khổ, cảm thấy rất lo lắng.

281.jpg


Chỉ là một cái hôn môi, anh liền rời khỏi môi cô, sợ bản thân nhịn không được lâu sẽ kích động, không dám tiến vào thân mật sâu hơn.

Bạch Nhược Hy vừa nhắm mắt lại, nụ hôn đã biến mất, cảm giác mất mác liền khép lại môi, không nói lời nào, cô hạ tay xuống, chậm rãi cúi đầu lẩm bẩm: “Em về phòng nghỉ ngơi.”

“Được rồi” Kiều Huyền Thạc nhìn cô rời khỏi phòng bếp, nhìn bóng lưng mảnh mai của cô, trong lòng không khỏi bực bội.

Con đường phía trước vẫn còn dài, còn rất nhiều khó khăn phải đối mặt, anh không muốn Bạch Nhược Hy phải chịu thêm bất cứ tổn thương nào.

Anh chỉ muốn giảm thiểu tổn thương lúc này.

Buổi chiều.

Kiều Huyền Thạc đưa A Lương đến cục pháp y.

281-1.jpg


“Tuy nhiên, trên bàn đá của đình nghỉ, chúng tôi tìm thấy một thành phần chất lỏng khô. Không rõ nó có liên quan đến vụ án này hay không.”

“Chất lỏng gì?”

Bác sĩ pháp y hạ giọng nói, “Đó là dịch âm của nữ giới…. trên phiến đá đã khô lại, nhưng kết quả kiểm tra cho thấy hẳn là tại đêm hôm đó rơi xuống”

Khuôn mặt của Kiều Huyền Thạc đột nhiên trầm xuống, một tia sáng lạnh lùng xẹt qua đôi mắt khó lường của anh, anh quay người rời đi mà không nói một lời.

A Lương vội vàng theo kịp.

Bác sĩ pháp y phủ một tấm vải lên xác chết và đi theo ra ngoài.

Kiều Huyền Thạc không quay lại nhà họ Kiều, mà là lái xe trực tiếp đến khu vực quân sự. Anh đến thẳng nhà tù khu quân sự vào phòng giam của ông nội anh.

Ông cụ đang ung dung uống trà, trên tay cầm một cuốn sách sức khỏe, đeo kính đọc sách một cách cẩn thận, nghe tiếng mở cửa liền đặt sách xuống, ngẩng đầu lên nhìn.

*Thì ra là Huyền Thạc, đến gặp ông nội à”

Kiều Huyền Thạc bước đến gần ông, nhìn ông chằm chằm trong vài giây rồi nhàn nhạt nói: “Dì Thu đã bị giết”“

Ông cụ cau mày, dừng một chút rồi hỏi: “Dì Thu nào?”

“Quản gia Nam Uyển”

Ông cụ chợt tỉnh ngộ nói: “Ồ, cô ta bị giết?

Việc cô ta bị giết thì liên quan gì đến ông?”

“Ông nội, Lư quản gia là bị ai giết?”

Ông cụ cầm sách lên, giễu cợt hỏi: “Tôi còn muốn hỏi cậu đây bây giờ cậu lại chạy qua hỏi ngược lại tôi?”

Liễu phó quan là do ai giết?”

Ông cụ lại im lặng, đôi mắt sắc ảm đạm như xám, không nói lời nào.

“Liễu phó quan, Lư quản gia, còn có dì Thu đều không phải do ông giết, vậy đến cùng là ai? Người ông đang bảo vệ là ai?”

“Ông không biết ý của cháu là gì” Ông cụ thở ra một hơi, từ từ rũ mắt xuống, dụi lông mày, lẩm bẩm nói: “Ông già rồi, trí nhớ kém, không sống được mấy ngày. “

Kiều Huyền Thạc tức giận hai tay chống mạnh xuống bàn, cúi người đối mặt với ông cụ, nói: “Chị dâu đến cùng có thân phận gì?”

Ông cụ đột nhiên sững sờ, kinh ngạc nhìn về phía anh.

Khi nhìn thấy được vẻ mặt hoảng hốt của ông cụ, Kiều Huyền Thạc thừa thắng xông lên ép hỏi: “Dì Thu bị người dùng đá đánh chết đêm hôm qua, địa điểm là bên ngoài hoa viên, khoảng cách vụ án phát sinh địa điểm vị trí không xa có một đình nghỉ, đình nghỉ trên bàn đá có dấu vết phụ nữa ân ái lưu lại”

“…* Ông cụ sắc mặt càng ngày càng xấu.

Kiều Huyền Thạc chế giễu, nhàn nhạt nói: “Cách đây không lâu, cháu phát hiện chị dâu ngoại tình với người đàn ông khác. Vì nghĩ đến hạnh phúc của gia đình anh hai nên cháu lựa chọn im lặng, nhưng cháu không ngờ chị ấy vậy mà đêm qua lại tiếp tục ngoại tình. Và giết cả dì Thu”

Ông cụ bình tĩnh nói: “Cháu nên nói chuyện này với cảnh sát, người giải quyết những việc này thay vì hỏi ông”

*Trong nhà một mực có người cùng chị ấy nội ứng ngoại hợp, thông đồng làm bậy, cháu chỉ muốn biết ngoài chị dâu ra, còn có người khác không?”

Ông cụ im lặng.

Kiều Huyền Thạc nheo đôi mắt lạnh lùng nhìn ông cụ một hồi nói: “Giam giữ mẹ của cháu 24 năm, đánh cắp chuỗi Phật châu, giao dịch với Tổ chức Đại bàng. Ông còn giấu giếm cháu điều gì nữa?”

Ông cụ thở dài một hơi thật lâu nói: “Huyền Thạc, cháu đừng hỏi nữa, ông sẽ không nói thêm lời nào. Bất kể cháu làm gì hay muốn nói gì, ông cũng sẽ không quan tâm đến chuyện bên ngoài.”

Kiều Huyền Thạc ủ rũ, anh rõ ràng đã cách sự thật một bước, nhưng anh không thể xuyên thủng màng xám mờ nhạt này.

Anh đứng thẳng người, bình tĩnh đi tới bên cạnh ông cụ, trầm mặc nhìn ông, bất ngờ hỏi: “Cùng chị dâu yêu đương vụng trộm có phải là chú hai hay không?”

Ông cụ cau mày, chậm rãi ngẩng đầu nhìn Kiều Huyền Thạc, khó hiểu hỏi: “Cháu điều tra án riết bị thần kinh à. Làm sao chị dâu của cháu lại ngoại tình với chú hai của cháu được?”

Huyền Thạc không nhìn ra bất kỳ sai sót nào trong biểu hiện của ông cụ lúc này, ông có vẻ rất ngạc nhiên và không thể tin được.

“Ông nội, ông cứ việc kín tiếng, cháu cũng sẽ điều tra ra”

Sau khi nói xong, Kiều Huyền Thạc phần nộ xoay người bước ra khỏi nhà giam, đứng ở ngoài cửa, đột ngột dừng lại, sau khi suy nghĩ ái gì đó, lại quay lưng về phía ông cụ nói: “cháu rất thất vọng về ông. Chuyện này. là lần cuối cùng cháu đến gặp ông. Nếu muốn thú nhận mọi chuyện với cháu chỉ cần thông báo cho bảo vệ. “

Dứt lời, Kiều Huyền Thạc bỏ đi mà không ngoái đầu lại.

Chương 282: Gánh nặng Buổi trưa ngủ trưa.

Khi cô tỉnh dậy, bầu trời đã xám xịt và tối đen.

Thời điểm Bạch Nhược Hy nhìn vào điện thoại di động đã là 6 giờ tối.

Vén chăn bông và ra khỏi giường, Bạch Nhược Hy đứng dậy mặc một chiếc áo khoác mỏng màu xám. Dù là mùa hè, ban đêm vẫn có chút gió, người yếu ớt, dễ cảm lạnh.

Ngoài cửa, đèn bên ngoài đã sáng.

Cô liếc nhìn trái phải, phát hiện ra trên bàn đã chuẩn bị sẵn bữa ăn.

282-1.jpg


Bạch Nhược Hy cảm thấy chỉ vì một điều nhỏ nhặt của mình mà lại khiến anh bị trì hoãn việc.

Cô nhấc nắp lên, nhìn thức ăn bố dưỡng trên bàn, cô cảm thấy ngán ngẩm, khó chịu, cảm thấy mình như một gánh nặng, vướng víu người khác.

Làm những thứ này ít nhất cũng mất hai giờ, phải không?

Bạch Nhược Hy ngồi trên bàn ăn, đem tất cả thức ăn đều mở hết ra, dựa vào ghế nhìn đồ ăn trên bàn bất động.

Trong một ngôi nhà yên tĩnh, dù là nhỏ, cô cũng có thể cảm nhận được sự cô đơn và trống trải vô hình.

Đối diện với vách tường, trên mặt bàn có một đôi bộ đồ ăn, cho dù đói bụng cũng không ăn được nhiều như vậy.

Khi cô đang chán nản, điện thoại di động đột nhiên vang lên. Cô lấy điện thoại di động từ trong túi quần ra, trên màn hình hiển thị: Anh hai Nhìn thấy Kiều Huyền Hạo gọi điện, Bạch Nhược Hy không khỏi nở một nụ cười nhạt rồi kết nối điện thoại.

“Anh hai…” Cô nhẹ giọng nói Kiều Huyền Hạo khẽ thì thào nói: “Nhược Hy, em thế nào rồi?”

“Dạ, em không sao.” Bạch Nhược Hy cười nhẹ, giữa đôi lông mày hốc hác của cô có thêm một chút niềm vui.

“Anh đã lâu không liên lạc với em.”

“Ừ, đã lâu không liên lạc.”

“Em có rảnh ra ngoài uống nước không?”

Kiều Huyền Hạo nhẹ giọng hỏi.

Bạch Nhược Hy rũ xuống đôi mắt rối rắm, trầm mặc một lát, “Thực xin lỗi anh hai, em cảm thấy có chút không thoải mái, hôm khác đi”

“Em sao vậy? Có chuyện gì không thoải mái à?” Giọng nói của Kiều Huyền Hạo gấp gấp, lo lắng hỏi.

Bạch Nhược Hy nghe thấy được lo lắng, trái tim cô cảm thấy rất ngọt ngào.

Xưa nay, không có gì trên đời yêu thương cô nhất bằng anh hai, và cô luôn coi người đàn ông này như một người anh trai thực sự, và sự quan tâm của anh ta lúc này khiến cô cảm động rất nhiều.

“Không sao, chỉ một vấn đề nhỏ mà thôi.”

“Em nói cho anh biết em không thoải mái ở đâu, anh sẽ đưa em đi khám, biết chưa?”

“Dạ em biết rồi”

Nói xong cả hai im lặng một lúc.

Luồng không khí trở nên yên tĩnh, Bạch Nhược Hy suy nghĩ hồi lâu, mới hỏi: “Anh hai, anh muốn làm gì thì gọi em”

Kiều Huyền Hạo giễu cợt và nhẹ nhàng đáp lại: “Chà, sáng nay em ba hỏi anh thư tình mà em gửi cho anh”

“Thư tình? Thư tình gì?” Bạch Nhược Hy đột nhiên trở nên căng thẳng “Thì bức thư tình em gửi cho anh trong lúc anh đi du học á”.

Bạch Nhược Hy biết anh ta đang ám chỉ điều gì, vội vàng giải thích: “Em không có gửi, là Doãn Nhụy. Cô ấy đã thay đổi nội dung, cô ấy…”

“Nhược Hy, em không cần giải thích, anh biết rồi” Kiều Huyền Hạo bình tĩnh nói: “Anh chỉ muốn nói với em rằng đồ vật đã về với chủ nhân của nó”

Bạch Nhược Hy lúng túng sờ trán, cầm đặt trên bàn, rất xấu hổ khi nghĩ tới Kiều Huyền Thạc có thể nhìn thấy nội dung trong thư.

Cô thở dài, im lặng không nói gì, trái tim đột nhiên đập nhanh hơn.

Khi cô nghĩ tới Kiều Huyền Thạc nhìn thấy nội dung bức thư, cô lại cảm thấy xấu hổ ạ, em hiểu rồi, cảm ơn anh, anh trai”

Kiều Huyền Hạo dừng một chút, sau đó nói: “Còn có một chuyện, anh muốn nói với “Chuyện gì ạ?”

“Em ba vừa mới về nhà thu thập quần áo, cùng mẹ nói muốn tới nhà em ở một tháng, mẹ khóc, không biết là bởi vì vì tức giận vẫn là không bỏ được, bởi vì là cùng mẹ có quan hệ, không muốn em ba cùng em lui tới, giờ phút này cảm xúc rất không ổn định, tại trong phòng khóc lớn, em ba đang an ủi mẹ”

Bạch Nhược Hy đột nhiên sững sờ, cầm chặt điện thoại, nhìn thấy xa xa hai mắt tối sầm, trái tim lập tức bị tảng đá lớn đè lên, khó chịu.

Cô có thể hiểu được tâm trạng của Trần Tĩnh.

Thay vào đó, không ai muốn con trai của mình ở với con gái của tiểu tam cả.

Trên thế giới này không có một người phụ nữ nào muốn như vậy.

Những gì An Hiểu làm với Trần Tĩnh không chỉ đơn giản là phá hủy hôn nhân của bà ấy Bà ấy không trách Trần Tĩnh, cũng không trách cô, đổi lại là mình cũng sẽ làm như vậy.

Mặc dù cảm thấy rất khó chịu nhưng Bạch Nhược Hy vẫn cười nhẹ, nói với giọng lãnh đạm: “Dạ, anh hai, em hiểu rồi, để em gọi anh ba, em biết làm sao rồi”

“Em… không sao chứ?” Kiều Huyền Hạo lo lăng hỏi.

Bạch Nhược Hy ấm áp nhẹ nói: “Không sao, em cúp máy trước”

Cô ngắt cuộc gọi, hai tay cầm điện thoại di động, trầm ngâm một hồi, cô lập tức nhấc máy bấm số điện thoại di động của Kiều Huyền Thạc.

Chuông vang lên trong chốc lát, Kiều Huyền Thạc kết nối, một giọng nói từ tính trầm thấp truyền đến: “Nhược Hy, em dậy rồi à?”

“Anh ba, em thấy đồ ăn anh nấu cho em rồi” Bạch Nhược Hy nhẹ nhàng lấm bẩm nói.

“Ăn khi còn nóng.”

“Dạ” Bạch Nhược Hy đờ đẫn và khó chịu, nhưng vẫn tươi cười nói: “Anh ba, em muốn nói với anh một chuyện.”

“Có chuyện gì vậy?”

Bạch Nhược Hy thở dài thườn thượt, bình Tĩnh lại tâm trạng uể oải của mình, nói: “Anh bây giờ quá là bận, không qua nấu cơm cho em cũng được. Anh chỉ cần thuê cho em một người giúp việc và ở đây chăm sóc em 12 tiếng một ngày là được. Vì vậy anh không cần lo lắng, em ở đây cũng không còn chỗ cho anh ngủ lại, vì vậy anh đừng chuyển đến. “

Giọng điệu trầm thấp của Kiều Huyền Thạc trở nên lo lẳng nói: “Nhược Hy, anh…”

“Quyết định đi, anh ba, anh đến đây ở không tiện cho lắm” Bạch Nhược Hy thản nhiên, nhẹ nhàng mà lãnh đạm nói: “Khi nào anh tới chơi, em sẽ tiếp đón”

“Nhược Hy…”

Bạch Nhược Hy lập tức ngắt lời: “Em ăn trước đây, trời lạnh sẽ không ngon nên em cúp máy trước”

Nói xong cô lập tức ngắt điện thoại di động.

Khoảnh khắc đặt điện thoại xuống, tảng đá trong lòng khiến cô khó chịu, cô thở ra thật sâu, đôi mắt rũ xuống trở nên u sầu và hoang vắng.

Nhìn thức ăn trên bàn, cô cảm thấy rất buồn về quyết định của mình.

Cô rõ ràng hy vọng rằng anh sẽ đến để đồng hành cùng cô.

Nhưng Kiều Huyền Thạc sẽ bị kẹt giữa cô và mẹ của anh, cô không muốn Kiều Huyền Thạc khó xử, và cô sẵn sàng thỏa hiệp ở một mình.

Cô thu dọn đồ ăn và cúi đầu ăn bữa tối một cách chán nản.

Đêm khuya vắng lặng, nhà vắng người, thức ăn nguội lạnh.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom