Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 226-229
Bạch Nhược Hy nhìn đôi mắt lạnh sâu của người đàn ông, chột dạ hoảng hốt, và nhanh chóng ngưng tụ cảm xúc của mình, cúi đầu và lẩm bẩm: “Em không có.”
Sau khi nói xong, cô đã quay sang Kiều Huyền Thạc lo lắng và nói: “Xin lỗi, cho em xin lỗi.”
Giữa hai lông mày hùng hổ nghi hoặc, anh quay đầu nhìn bóng lưng Bạch Nhược Hy đang rời đi.
Cô vội vàng vào nhà vệ sinh.
Cô ấy đang nói dối?
Lúc này, Kiều Huyền Thạc rất chắc chắn rằng cô đang nói dối, và nếu cô không ghen tị tại sao cảm xúc của mình lại mãnh liệt như vậy.
Khi Kiều Huyền Thạc đang đứng một mình, khách đã đổ xô đến chỗ anh.
“Xin chào, anh Kiều, tôi là…”
“Thật vinh dự khi được gặp tướng Kiều ở đây.”
“Xin chào, ông Kiều.”
Những người quý tộc dần đi về phía Kiều Huyền Thạc, mọi người đổ xô làm quen với anh.
Kiều Huyền Thạc đã quá quen với kiểu này, quen với những doanh nhân bám vào quyền lực và chỉ vì lợi nhuận. Có quá nhiều người muốn lợi ích và sự nhờ vả từ anh.
Anh lịch sự chào những người này, nhưng ánh mắt liếc về phương hướng Bạch Nhược Hy đã biến mất, khắp nơi tìm kiếm vị trí của cô.
Bạch Nhược Hy vào nhà vệ sinh, hai tay chống trên bồn rửa mặt, cúi đầu để giảm bớt lo lắng.
Sau khi rửa tay, Bạch Nhược Hy bước vào phòng toilet.
Mười phút sau, cô ra khỏi phòng tắm và chậm rãi đi về.
Đột nhiên, một giọng nói quen thuộc truyền vào tai Bạch Nhược Hy.
Thính giác của cô luôn luôn tuyệt vời, cô có thể mơ hồ nghe thấy một chút giọng nói mà người khác không thể nghe thấy. Ngay cả khi âm nhạc ở những nơi ồn ào có du dương, cô vẫn nhận ra giọng của Doãn Nhụy.
“Đồ khốn nạn.”
Người đàn ông cười nói: “Cô Doãn, đừng tức giận, chúng ta giải quyết đi.”
Bạch Nhược Hy nhìn quanh và tìm thấy một căn phòng ở bên trái hành lang.
Cô cau mày, chậm rãi lùi lại, đến cửa phòng, cô dựa lưng vào tường, tai áp vào tiếng khe cửa.
Âm thanh bên trong rõ ràng hơn.
Giọng nói tức giận của Doãn Nhụy vang lên: “Anh muốn gì? Thỏa thuận gì?”
“Thực ra, tôi không nghĩ về điều gì, nhưng tôi thật may mắn khi đi ngang qua cửa nhà cô, và thật may mắn khi cô Doãn ở cùng vệ sĩ của cô ấy vào lúc nửa đêm. Đó chỉ là một trận chiến ở bãi cỏ trước cửa. Nếu cô Doãn có thể mua lại video này thì đó là điều tuyệt vời nhất.” Người đàn ông thuyết minh một hơi dài.
Doãn Nhụy nói một cách mỉa mai:” Tội nghiệp! Cả đời này anh chưa nhìn thấy tiền sao? Đồ khốn nạn.”
” Đừng tức giận, đừng tức giận mà, một cô nương nổi tiếng như cô Doãn đây, video này đối với cô không phải là thứ tốt, cô cho kẻ nghèo này ít phí để bịt miệng đi.”
“Bao nhiêu?”
“50 triệu.”
Dõan Nhụy không khỏi chế nhạo: “Haha, một đoạn video không nhìn thấy mặt cũng có giá 50 triệu, ngươi cứ giữ lấy mà xài, tôi có dư tiền cũng không đưa cho cái loại nghèo mạt hạng như anh đâu.”
“Cô không sợ tôi đưa đoạn phim này lên mạng sao?”
“Cô thực sự không sợ?’
” Hehe, một người phụ nữ không thể nhìn thấy khuôn mặt của cô khi đang ân ái với một người đàn ông ở cửa nhà tôi, vậy tại sao tôi phải sợ? Sợ à? Nhưng anh có thể phải sống trốn tránh, phát tán video xấu, dọa tống tiền tôi và bị cảnh sát truy nã, tất nhiên, tôi sẽ dùng sức mạnh của vị hôn phu, tướng Kiều Huyền Thạc, bắt anh phải chết theo pháp luật. Chết mục xương trong tù. Ngay cả khi ai đó nhận ra người mơ hồ là Daoxn Nhụy, thì tôi cũng chỉ là nạn nhân. Tôi tin vào sức mạnh của gia đình họ Doãn và sức mạnh của vị hôn phu. Thật dễ dàng để chặn bất kỳ video nào. Lưu thông, còn dám giở trò với tôi, tôi sẽ chơi với cả nhà anh đến chết, khiến cả nhà anh chết bất đắc kỳ tử. ”
” … ”
Trong phòng im lặng.
Bạch Nhược Hy thân thể cứng đờ, sắc mặt khó có thể nhìn ra cực điểm.
Kiều Huyền Thạc lại trở thành vị hôn phu của Doãn Nhụy?
Doãn Nhụy cố ý nói điều này trước mặt người đàn ông này? Hay nó thực sự được lên kế hoạch?
Đột nhiên, có tiếng bước chân. Bạch Nhược Hy lập tức lao vào toilet.
Sau khi Bạch Nhược Hy vào toilet, Doãn Nhụy bước ra khỏi phòng, rất tự do và dễ dàng, không có một chút lo lắng, trên mặt mang theo vẻ khinh thường và khinh bỉ đối với người đàn ông vừa rồi, còn kiêu ngạo như công chúa, bước nhanh rời đi.
Bạch Nhược Hy bước ra khỏi nhà vệ sinh và nhìn nghiêng về bóng lưng của Doãn Nhụy
Người phụ nữ này thực sự rất tàn nhẫn. Tuy lời nói của cô có phần cường điệu nhưng cũng đủ để dọa người khác.
Vẫn còn video?
Lúc này, người đàn ông thận trọng từ trong phòng đi ra, Bạch Nhược Hy vội vàng đi tới, chạy tới vỗ vai người đàn ông phía sau.
Người đàn ông rùng mình vì căng thẳng và đột ngột quay lại.
“Cô là ai?” Người đàn ông vừa rồi sợ đến toát mồ hôi lạnh, lúc này vẻ mặt cảnh giác.
Bạch Nhược Hy cau mày nhìn người đàn ông, ánh mắt trở nên nóng bỏng, anh ta nhìn lên xuống Bạch Nhược Hy một vòng, đột nhiên trở nên khốn khổ, đôi mắt trần như nhộng, nở nụ cười nham hiểm: “Mỹ nhân, ta có thể giúp gì cho cô?”
“Một trăm triệu, mua video của anh.” Bạch Nhược Hy lạnh lùng nói, giọng điệu lạnh lùng, khí chất mạnh mẽ.
Người đàn ông nhếch mép và nhướng mày: “Người đẹp, cô nghe trộm chúng tôi sao?”
Bạch Nhược Hy không muốn nói nhảm với loại đàn ông này, cô nói thẳng: “Người phụ nữ đó đã biết anh quay video khó coi rồi. Với tính cách của cô ấy, cô ấy nhất định sẽ không bao giờ buông tha cho anh, chứ đừng nói đến chuyện đòi cô ta năm mươi triệu. Nếu tôi không sai, cô ta thà bỏ ra năm mươi triệu để thuê người giết bạn còn hơn đưa bạn một xu. Đưa video cho tôi và lấy một trăm nghìn, rời bỏ Tịch thành đến chỗ khác phát triển đi.” Truyện 88 chuyên đi ăn cắp.
Người đàn ông lo lắng nuốt nước bọt, hai mắt trở nên hoảng loạn, không biết mình phải làm gì.
Thấy anh ta lưỡng lự, Bạch Nhược Hy mặt lạnh đi ngang qua anh ta và nói: “Không đưa cho tôi, thì không có lấy một xu mà đã rước họa vào thân. Hãy giữ video và tự thưởng thức”.
Bạch Nhược Hy mới đi được vài bước, giọng nói vội vàng của một người đàn ông từ phía sau truyền đến: “Được, tôi đưa cho cô.” Bạch Nhược Hy lập tức dừng lại, nhìn ánh mắt trước mặt trở nên dữ tợn, khóe miệng nở một nụ cười ranh mãnh.
Doãn Nhụy, Doãn Đạo, hai người đợi đấy, tôi sẽ cho các người biết Bạch Nhược Hy không phải là kẻ dễ bắt nạt đâu.
Bạch Nhược Hy đã chuyển 100 triệu từ internetbanking cho người đàn ông, sau khi nhận được đoạn video, cô đã mở nó ra và xem.
Hóa ra hôm đó sau khi tiêm cho Doãn Nhụy, cô không ngờ người phụ nữ này lại điên cuồng như vậy, đặt tên vệ sĩ hôn mê trên bãi cỏ trước cửa, tên vệ sĩ tỉnh dậy giữa chừng, sau đó là một trận chiến khốc liệt và khó coi.
Ánh sáng khá mờ, không thể nhìn thấy Doãn Nhụy từ phía trước, nhưng có thể nhận ra rõ ràng cô từ vóc dáng, quần áo và dáng người.
Cô biết rằng Doãn Nhụy là một phụ nữ tính tình độc ác và máu lạnh, và tất nhiên không sợ bất kỳ ảnh hưởng xấu nào từ video này.
Nhưng cô biết có một người đang sợ hãi, đó là Doãn Đạo, người đã chiều chuộng cô một cách điên cuồng.
Bạch Nhược Hy đã lưu video vào điện thoại, cô trở nên phấn khích và vui vẻ quay lại bữa tiệc.
Cô nhìn lướt qua đại tiệc, tìm kiếm vị trí của Doãn Đạo, rồi chậm rãi đi về phía anh.
Doãn Đạo đang bận chào hỏi khách, thoáng thấy Bạch Nhược Hy đang đi về phía mình, liền vội vàng nói xin lỗi khách, sau đó bước ra ngoài.
Anh cũng mỉm cười về phía Bạch Nhược Hy.
Hai người đi ngang qua, nhìn nhau có chủ đích.
Có một người đang đứng ở góc bên nhìn hai người trước mặt, sắc mặt trầm xuống, ánh mắt thâm thúy lạnh lùng.
Bạch Nhược Hy đến chỗ Doãn Đạo, cười nói: “Anh Doãn, tôi rất vui khi được gặp anh.”
Doãn Đạo không khỏi cong lên khóe miệng, đôi mắt của anh ta tà ác nheo lại , một tay đút túi, đứng thẳng thanh lịch, khẽ thì thầm: “Xem ra hôm nay em thật sự rất vui, còn cười rất ngọt ngào với anh.”
Trên môi Bạch Nhược Hy nở nụ cười nhẹ, cô rất phấn khích khi nghĩ rằng người nhược điểm của em gái Doãn Đạo đã nằm trong tay mình.
“Anh Doãn, chúng ta hẹn gặp nhau một chút.”
Doãn Đạo nịnh nọt sững sờ một chút, mỉm cười: “Thật tuyệt vời trái tim phụ nữ rốt cuộc là như thế nào, mà hôm nay Bạch Nhược Hy lại hẹn gặp anh?”
“Đương nhiên, em có chuyện quan trọng muốn nói với anh.”
“Bây giờ trời rất đẹp, đêm nay thì sao?” Doãn Đạo nhướng mày, ánh mắt trở nên quỷ dị, ý cười càng đậm.
“Nhưng, yến tiệc …”
“Nhân vật chính của bữa tiệc hôm nay là cha mẹ anh. Anh có mặt hay không cũng không quan trọng.”
Bạch Nhược Hy suy nghĩ một chút, cảm thấy không an toàn. Hôm nay cô uống vài ly rượu mạnh, đầu óc hỗn loạn, bước chân tất cả đều có chút trôi nổi, nếu như tý nữa rượu ngấm vào, rồi tạo cơ hội cho người đàn ông này có cơ hội lợi dụng, thật là xui xẻo.
“Lần sau, em sẽ hẹn anh.”
“Tùy em”
Nói xong, Dõan Đạo cầm ly rượu trên khay của người phục vụ đưa cho Bạch Nhược Hy, anh ta nheo mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt xinh đẹp của Bạch Nhược Hy. Khi đến bên cô, anh khẽ thì thầm: “Đi uống rượu với anh.”
“Được rồi.” Bạch Nhược Hy cầm lấy rượu với nụ cười trên môi.
Hai người nhẹ nhàng nâng ly, nhìn nhau đầy suy tư và sâu sắc, và họ có vẻ rất ăn ý với nhau bằng một nụ cười.
Doãn Nhụy nheo đôi mắt sâu hút hồn, ánh mắt như thiêu đốt nhìn chằm chằm trên mặt Bạch Nhược Hy, nhìn cô uống cạn một chén, anh chậm rãi ngẩng đầu, uống hết rượu nồng trong chén.
Sau khi hai người uống rượu, Bạch Nhược Hy tâm trạng tốt hơn nên cười ngọt ngào ngượng ngùng với anh, ngọt như mía lùi, ngạt thở.
Doãn Đạo ngẩn người một hồi, cả người mê man, lại cuộn cổ họng, lén lút liếm khóe môi khát tình.
Kiều Huyền Thạc đứng cách đó không xa đã nhìn thấy hết cảnh này, lửa giận và khói bốc ra từ mắt anh.
Bên cạnh anh có mười mấy cái ly rỗng, đều là do anhuống hết, dù sao tửu lượng một ngàn ly cũng không say, chút rượu này sẽ không có ảnh hưởng gì đến hắn.
Thay vào đó, sự tức giận của anh ta dâng lên đến đỉnh điểm, các đường gân trên cổ anh lộ ra, và luồng sát khí nguy hiểm bao trùm lấy anh.
Người phụ nữ chết tiệt.
Có chủ ý không?
Đây là cách trả thù của em sau khi ghen?
Anh chưa bao giờ thấy người phụ nữ này cười rạng rỡ với anh như vậy, cũng chưa từng có nụ cười như vậy xuất hiện trước mặt anh.
Nếu đây là sự trả thù, tốt, em đã thành công.
Kiều Huyền Thạc không thể chịu đựng được, và đặt chiếc cốc trên tay xuống bàn.
Đi về phía Bạch Nhược Hy giận dữ.
Tuy nhiên, khi anh đang đến gần thì bất ngờ phát hiện một người phục vụ với cốc nước trên tay đang lao về phía Nhược Hy.
Người phục vụ có mục đích mạnh mẽ và tốc độ, và đôi mắt sắc bén của anh ta nhìn chằm chằm vào Bạch Nhược Hy khá có chủ đích.
Ngay lúc anh ta sắp đến gần, Kiều Huyền Thạc chạy đến, ôm Bạch Nhược Hy vào vòng tay anh.
Đôi lông mày rậm rạp của anh cau lại, và cảm giác nóng bỏng tràn ngập khắp lưng anh.
Khung cảnh yến tiệc bỗng trở nên náo loạn.
Kiều Huyền Thạc chửi thầm trong lòng, cái thứ chết tiệt kia hóa ra là nước sôi lửa bỏng.
Bộ quần áo của anh đủ dày, làn da không mỏng manh như phụ nữ, nếu nước vào Bạch Nhược Hy, cô ta nhất định sẽ bị thương.
“Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi …” người phục vụ tuyệt vọng xin lỗi một cách đáng thương và tội lỗi.
“Huyền Thạc, anh có sao không.”
“Chuyện gì vậy?
“Không sao chứ? Huyền Thạc, Nhược Hy.”
Bữa tiệc ồn ào, đám đông xôn xao, lo lắng hỏi.
Tất cả những điều này trở nên mờ nhạt và mờ ảo trong mắt Bạch Nhược Hy, cô chỉ nghe thấy tiếng tim mình đập dữ dội như trống, khiến lồng ngực đau nhói.
Cô sợ hãi quá mức, trợn to hai mắt, chớp chớp đôi mi dài như đôi cánh, nhìn thẳng vào người đàn ông trước mặt, đường nét rắn chắc tinh xảo quyến rũ, thân hình cường tráng đang đè nặng lên người cô. Nhưng rất ấm áp.
Anh thở sâu và nóng bỏng, hơi thở trong trẻo dễ chịu tràn vào chóp mũi cô, hai người tiếp xúc gần gũi, bao quanh bởi hơi thở nam tính của người đàn ông.
Tâm trí cô che chắn mọi người trong chốc lát, và cô hít một hơi thật sâu nhìn người đàn ông trước mặt.
Bàn tay căng thẳng chậm rãi ôm lấy eo và bụng của anh, nhưng ngay lúc chạm vào lưng anh, cô hất tay ra, bộ quần áo nóng ẩm kéo toàn bộ suy nghĩ của cô lại.
Cô hoảng sợ, hô hấp hỗn loạn, căng thẳng: “Anh à, anh…”
“Anh không sao.” Kiều Huyền Thạc cau mày, chịu đựng cơn đau nóng nảy, ôm Bạch Nhược Hy đứng dậy.
Những người khác cũng bước tới để giúp đỡ.
Doãn Nhụy che miệng, kinh hãi đứng một bên, nước mắt lưng tròng, nhìn Kiều Huyền Thạc với vẻ mặt lo lắng.
Kiều Huyền Thạc và Bạch Nhược Hy đứng dậy, họ nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc và buồn bã của người phụ nữ ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Kiều Huyền Thạc lịch sự từ chối: “Không cần làm phiền tài xế, trợ lý của tôi đang ở bên ngoài. Không sao đâu, đừng lo lắng. ”
“Được, vậy đi kiểm tra đi.” Doãn Chi Nguyên rất áy náy nói.
Doãn Nhụy nắm lấy cổ áo người phục vụ, tức giận nói: “Ai bắt anh bưng nước sôi vào yến tiệc?”
“Tôi… tôi chỉ muốn cho mọi người một ít nước, tôi không biết là nước sôi, tôi không cố ý. Cô Doãn, tôi thực sự không cố ý.” Vừa nói, người phục vụ vừa quỳ xuống đất khóc lóc xin lỗi.
Kiều Huyền Thạc chậm rãi cởi cúc áo vest, để nhiệt độ bên trong quần áo phân tán.
Anh kéo cổ tay Bạch Nhược Hy, nghiêm trang nói: “Anh sẽ đưa em về.”
Sắc mặt Doãn Nhụy thay đổi đột ngột, cô lập tức chào hỏi rồi nắm lấy cánh tay anh, rưng rưng nước mắt : “Huyền Thạc, em sẽ đưa anh đến bệnh viện.”
Kiều Huyền Thạc sắc mặt có chút tối sầm, trong mắt hiện lên một tia tức giận, cố chịu đựng sự khó chịu trong lòng, nhẹ giọng nói với Doãn Nhụy: “Đừng lo lắng, tôi không sao. Tôi sẽ nhờ A Lương đưa cô ấy về. Tôi sẽ đến bệnh viện kiểm tra. ”
Doãn Nhụy phồng má và thì thầm, ” Anh trai em có thể đưa Nhược Hy trở về. Anh nên để em đến bệnh viện với anh. Em sẽ rất lo lắng.”
Bạch Nhược Hy nhếch miệng và nhìn người phụ nữ một cách trống rỗng. Cô thầm nghĩ: Bộ dạng đạo đức giả này thật là đủ rồi, nếu không phải do mưu mô xấu xa của cô thì Huyền Thạc có phải nước sôi lửa bỏng không?
Bạch Nhược Hy không thể nuốt hơi thở này, được kích thích bởi thái độ Doãn Nhụy, côvội vã nói: “Không cần làm phiền tới anh Doãn đâu. Tôi đã uống rượu nên không tiện lái xe. Thuộc hạ của anh Ba sẽ đưa tôi về”.
Bạch Nhược Hy đã mở miệng nói như vậy nên không ai có ý kiến nữa.
Doãn Nhụy lạnh lùng liếc mắt nhìn cô.
Bạch Nhược Hy ánh mắt lạnh lùng đáp lại, xoay người rời đi.
Cổ tay của cô vẫn bị người đàn ông giữ chặt, cô rời đi, kéo theo cánh tay của Kiều Huyền Thạc, anh từ biệt hai vị lão gia họ Doãn, lập tức đi theo Bạch Nhược Hy.
Kiều Huyền Thạc đi đến trước xe, mở cửa khoang sau, nhìn cô đi ra từ cửa.
Bạch Nhược Hy bước đi chập chờn không thể đi thẳng một đường, vội vàng chạy tới, anh lập tức giữ chặt cửa xe.
“Lên xe.” Kiều Huyền Thạc nhẹ nói.
“Anh ba, anh có bị thương ở lưng không? Sao anh không kêu xe của A Lương mà đến bệnh viện trước. Em sẽ gọi người lái xe thuê.”
Kiều Huyền Thạc sắc mặt lạnh lùng, kiêu ngạo tăng vọt, giọng điệu ra lệnh cực kỳ nghiêm khắc: “Đưa tôi lên xe ngay lập tức.”
Bạch Nhược Hy bị giọng nói tức giận của anh làm cho giật mình, vội vàng cúi người xuống xe.
Vừa mới ngồi vững, Kiều Huyền Thạc đột nhiên tiến sát chặt cô, cô nhanh chóng chuyển động mông ngồi xích ra, kinh ngạc nhìn anh: “Sao anh lại vào? A Lương đưa em về, anh không đi bệnh viện sao?”
“Đó là một vết thương nhỏ sẽ không chết. “Kiều Huyền nhàn nhạt trả lời, rồi quay hướng A Lương nói:” lái xe. ”
Bạch Nhược Hy bị hoảng bởi âm thanh của anh, chiếc xe bắt đầu tăng tốc, chạy như bay trên đường cao tốc.
Đặc biệt là nhịp thở không êm, cứ nằm lâu hơn nữa là cô cảm thấy ngột ngạt.
Cô rất muốn xuống xe, anh ở đâu cô cũng cảm thấy khó chịu, không có nơi nào để đặt tay hay chân, không biết phải làm sao.
Sức chịu đựng của càng ngày càng mạnh, cô cảm thấy yếu ớt, đầu choáng váng, ngực bị sức mạnh của rượu chặn lại.
Xe đi vào khu dân cư và đến tầng dưới căn hộ của Bạch Nhược Hy.
A Lương nhìn vào gương sau và nhắc nhở: “Cô Bạch, tới nơi rồi.”
Bạch Nhược Hy im lặng.
“Cô Bạch?” A Lương quay đầu lại thì thấy Bạch Nhược Hy đã ngủ gục bên cửa sổ.
Kiều Huyền Thạc khẽ cau mày, nghiêng đầu nhìn Bạch Nhược Hy, sắc mặt tối sầm lại.
A Lương thất thần nhìn Kiều Huyền Thạc, và sau đó nhìn Bạch Nhược Hy, không biết phải làm gì.
“Thưa cậu, cậu có muốn đánh thức cô ấy không, chúng tôi không biết cô ấy sống ở tầng nào.”
Kiều Huyền Thạc vươn vai kéo cô ra khỏi cửa sổ, anh nói với giọng yếu ớt: “Dậy và về nhà đi.”
Bạch Nhược Hy được kéo và ngồi thẳng dậy, khi anh đưa tay ra, cô ngã xuống về phía anh. Ngay lập tức đè lên vai anh.
Cơ thể người đàn ông đã hơi đông cứng lại, một cảm giác phức tạp tràn ngập trong lòng anh thật sâu, anh t nghiêng đầu nhìn người phụ nữ say rượu đang dựa vào vai mình.
Ánh đèn xe mờ ảo hắt lên đôi má ửng hồng, và hàng mi dài của cô thật thông minh và dễ thương.
Anh im lặng và để cô yên lặng tựa vào.
A Lương không dám nói lời nào, lẳng lặng xoay người dựa vào trên ghế ngồi, kiên nhẫn chờ đợi.
Ngoài xe bóng đêm rất đẹp, sao lất phất, trăng tròn, gió nhẹ hiu hiu.
Ánh sáng vàng ấm áp của đèn đường chiếu vào xe, yên tĩnh và nhẹ nhàng.
Anh cầm lấy túi của Bạch Nhược Hy, đặt hai tay xuống dưới và ôm cô theo chiều ngang.
Khi thấy vậy, A Lương đã xuống xe và chạy ra phía sau để mở cửa xe.
Kiều Huyền Thạc ôm thân thể cô nhẹ nhàng di chuyển về phía căn hộ trước mặt, sau đó chậm rãi nói với A Lương: “Để tôi đưa cô ấy lên, các ngươi về trước đi.”
“Cậu Ba…”
Kiều Huyền Thạc bình tĩnh lại. Trên mặt không hề có chút sóng gió, giọng điệu trầm xuống: “Đừng lo lắng cho tôi, nếu tôi muốn rời đi, tôi sẽ tự mình bắt taxi rời đi, anh về trước đi.”
“Dạ.” A Lương lập tức nhận lệnh, quay trở lại xe.
Kiều Huyền Thạc ôm Bạch Nhược Hy về nhà.
Tầng 10, phòng 1002.
Anh giữ Bạch Nhược Hy bằng một tay, và mở cửa bằng chìa khóa trong tay kia.
Cánh cửa vang lên và cánh cửa bên cạnh mở ra ngay lập tức.
“Nhược Hy, em về rồi …” Trần TĨnh còn chưa nói hết lời, khi cô vừa đi ra cửa đã nhìn thấy một người đàn ông lạ mặt ôm Bạch Nhược Hy mở cửa, cô giật mình.
Kiều Huyền Thạc mở cửa, không vào sau khi nghe thấy âm thanh, nghiêng đầu nhìn người phụ nữ bên cạnh.
Khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau, Kiều Huyền Thạc hơi sững sờ, trái tim run lên không thể giải thích được, trong lòng nhẹ nhàng gảy một sợi dây đàn, khí chất của một người phụ nữ có vẻ quen thuộc, khiến anh bị một loạt chấn động.
Trần Tĩnh cảnh giác nhìn người đàn ông trước mặt, anh ta đẹp trai tuấn tú, nhìn không ra người xấu, cô cẩn thận hỏi: ” Nhược Hy xảy ra chuyện gì?”
“Cô ấy say rồi.”
“Vậy anh là ai?” Trần Tĩnh lo lắng nhíu mày.
Kiều Huyền Thạc cho rằng Bạch Nhược Hy có một người hàng xóm chu đáo như vậy là rất tốt, anh ta buột miệng: “Chồng của Bạch Nhược Hy.”
Nói xong, anh ta mở cửa và đóng cửa sau khi bước vào.
Trần Tĩnh ngã xuống khi nghe tiếng đóng cửa.
Không phải Bạch Nhược Hy chỉ có một người chồng cũ sao? Sao bỗng dưng có chồng?
Chẳng lẽ là … chồng cũ? Trần Tĩnh kinh ngạc giật mình.
Nghĩ xong, Trần Tĩnh vội vàng tiến lại gõ cửa.
Nhưng sau khi nghĩ lại, Trần Tĩnh cảm thấy mình vẫn không gõ cửa, từ lời kể của Bạch Nhược Hu, cô ấy vẫn còn yêu chồng cũ rất nhiều, cho thấy người đàn ông này phải là một người đàn ông tốt, nhưng Nhược Hy đã không thể vượt qua rào cản trong lòng.
Haizz … Cô thở dài, quay lưng bước về nhà.
Trần Tĩnh hy vọng rằng vợ chồng họ có thể xây dựng lại tốt đẹp, và Nhược Hy có thể buông bỏ con quỷ của mình và không bận tâm đến những sai lầm đã gây ra trong quá khứ.
Tuy rằng suy nghĩ của nam nhân không rõ ràng lắm, nhưng rõ ràng là chồng cũ, còn nói là phu quân, nhưng là vì ngoại hình đẹp trai thì tốt hơn.
Chào!
Trần Cảnh đóng cửa lại, yên tâm đi vào giấc ngủ.
Sau khi nói xong, cô đã quay sang Kiều Huyền Thạc lo lắng và nói: “Xin lỗi, cho em xin lỗi.”
Giữa hai lông mày hùng hổ nghi hoặc, anh quay đầu nhìn bóng lưng Bạch Nhược Hy đang rời đi.
Cô vội vàng vào nhà vệ sinh.
Cô ấy đang nói dối?
Lúc này, Kiều Huyền Thạc rất chắc chắn rằng cô đang nói dối, và nếu cô không ghen tị tại sao cảm xúc của mình lại mãnh liệt như vậy.
Khi Kiều Huyền Thạc đang đứng một mình, khách đã đổ xô đến chỗ anh.
“Xin chào, anh Kiều, tôi là…”
“Thật vinh dự khi được gặp tướng Kiều ở đây.”
“Xin chào, ông Kiều.”
Những người quý tộc dần đi về phía Kiều Huyền Thạc, mọi người đổ xô làm quen với anh.
Kiều Huyền Thạc đã quá quen với kiểu này, quen với những doanh nhân bám vào quyền lực và chỉ vì lợi nhuận. Có quá nhiều người muốn lợi ích và sự nhờ vả từ anh.
Anh lịch sự chào những người này, nhưng ánh mắt liếc về phương hướng Bạch Nhược Hy đã biến mất, khắp nơi tìm kiếm vị trí của cô.
Bạch Nhược Hy vào nhà vệ sinh, hai tay chống trên bồn rửa mặt, cúi đầu để giảm bớt lo lắng.
Sau khi rửa tay, Bạch Nhược Hy bước vào phòng toilet.
Mười phút sau, cô ra khỏi phòng tắm và chậm rãi đi về.
Đột nhiên, một giọng nói quen thuộc truyền vào tai Bạch Nhược Hy.
Thính giác của cô luôn luôn tuyệt vời, cô có thể mơ hồ nghe thấy một chút giọng nói mà người khác không thể nghe thấy. Ngay cả khi âm nhạc ở những nơi ồn ào có du dương, cô vẫn nhận ra giọng của Doãn Nhụy.
“Đồ khốn nạn.”
Người đàn ông cười nói: “Cô Doãn, đừng tức giận, chúng ta giải quyết đi.”
Bạch Nhược Hy nhìn quanh và tìm thấy một căn phòng ở bên trái hành lang.
Cô cau mày, chậm rãi lùi lại, đến cửa phòng, cô dựa lưng vào tường, tai áp vào tiếng khe cửa.
Âm thanh bên trong rõ ràng hơn.
Giọng nói tức giận của Doãn Nhụy vang lên: “Anh muốn gì? Thỏa thuận gì?”
“Thực ra, tôi không nghĩ về điều gì, nhưng tôi thật may mắn khi đi ngang qua cửa nhà cô, và thật may mắn khi cô Doãn ở cùng vệ sĩ của cô ấy vào lúc nửa đêm. Đó chỉ là một trận chiến ở bãi cỏ trước cửa. Nếu cô Doãn có thể mua lại video này thì đó là điều tuyệt vời nhất.” Người đàn ông thuyết minh một hơi dài.
Doãn Nhụy nói một cách mỉa mai:” Tội nghiệp! Cả đời này anh chưa nhìn thấy tiền sao? Đồ khốn nạn.”
” Đừng tức giận, đừng tức giận mà, một cô nương nổi tiếng như cô Doãn đây, video này đối với cô không phải là thứ tốt, cô cho kẻ nghèo này ít phí để bịt miệng đi.”
“Bao nhiêu?”
“50 triệu.”
Dõan Nhụy không khỏi chế nhạo: “Haha, một đoạn video không nhìn thấy mặt cũng có giá 50 triệu, ngươi cứ giữ lấy mà xài, tôi có dư tiền cũng không đưa cho cái loại nghèo mạt hạng như anh đâu.”
“Cô không sợ tôi đưa đoạn phim này lên mạng sao?”
“Cô thực sự không sợ?’
” Hehe, một người phụ nữ không thể nhìn thấy khuôn mặt của cô khi đang ân ái với một người đàn ông ở cửa nhà tôi, vậy tại sao tôi phải sợ? Sợ à? Nhưng anh có thể phải sống trốn tránh, phát tán video xấu, dọa tống tiền tôi và bị cảnh sát truy nã, tất nhiên, tôi sẽ dùng sức mạnh của vị hôn phu, tướng Kiều Huyền Thạc, bắt anh phải chết theo pháp luật. Chết mục xương trong tù. Ngay cả khi ai đó nhận ra người mơ hồ là Daoxn Nhụy, thì tôi cũng chỉ là nạn nhân. Tôi tin vào sức mạnh của gia đình họ Doãn và sức mạnh của vị hôn phu. Thật dễ dàng để chặn bất kỳ video nào. Lưu thông, còn dám giở trò với tôi, tôi sẽ chơi với cả nhà anh đến chết, khiến cả nhà anh chết bất đắc kỳ tử. ”
” … ”
Trong phòng im lặng.
Bạch Nhược Hy thân thể cứng đờ, sắc mặt khó có thể nhìn ra cực điểm.
Kiều Huyền Thạc lại trở thành vị hôn phu của Doãn Nhụy?
Doãn Nhụy cố ý nói điều này trước mặt người đàn ông này? Hay nó thực sự được lên kế hoạch?
Đột nhiên, có tiếng bước chân. Bạch Nhược Hy lập tức lao vào toilet.
Sau khi Bạch Nhược Hy vào toilet, Doãn Nhụy bước ra khỏi phòng, rất tự do và dễ dàng, không có một chút lo lắng, trên mặt mang theo vẻ khinh thường và khinh bỉ đối với người đàn ông vừa rồi, còn kiêu ngạo như công chúa, bước nhanh rời đi.
Bạch Nhược Hy bước ra khỏi nhà vệ sinh và nhìn nghiêng về bóng lưng của Doãn Nhụy
Người phụ nữ này thực sự rất tàn nhẫn. Tuy lời nói của cô có phần cường điệu nhưng cũng đủ để dọa người khác.
Vẫn còn video?
Lúc này, người đàn ông thận trọng từ trong phòng đi ra, Bạch Nhược Hy vội vàng đi tới, chạy tới vỗ vai người đàn ông phía sau.
Người đàn ông rùng mình vì căng thẳng và đột ngột quay lại.
“Cô là ai?” Người đàn ông vừa rồi sợ đến toát mồ hôi lạnh, lúc này vẻ mặt cảnh giác.
Bạch Nhược Hy cau mày nhìn người đàn ông, ánh mắt trở nên nóng bỏng, anh ta nhìn lên xuống Bạch Nhược Hy một vòng, đột nhiên trở nên khốn khổ, đôi mắt trần như nhộng, nở nụ cười nham hiểm: “Mỹ nhân, ta có thể giúp gì cho cô?”
“Một trăm triệu, mua video của anh.” Bạch Nhược Hy lạnh lùng nói, giọng điệu lạnh lùng, khí chất mạnh mẽ.
Người đàn ông nhếch mép và nhướng mày: “Người đẹp, cô nghe trộm chúng tôi sao?”
Bạch Nhược Hy không muốn nói nhảm với loại đàn ông này, cô nói thẳng: “Người phụ nữ đó đã biết anh quay video khó coi rồi. Với tính cách của cô ấy, cô ấy nhất định sẽ không bao giờ buông tha cho anh, chứ đừng nói đến chuyện đòi cô ta năm mươi triệu. Nếu tôi không sai, cô ta thà bỏ ra năm mươi triệu để thuê người giết bạn còn hơn đưa bạn một xu. Đưa video cho tôi và lấy một trăm nghìn, rời bỏ Tịch thành đến chỗ khác phát triển đi.” Truyện 88 chuyên đi ăn cắp.
Người đàn ông lo lắng nuốt nước bọt, hai mắt trở nên hoảng loạn, không biết mình phải làm gì.
Thấy anh ta lưỡng lự, Bạch Nhược Hy mặt lạnh đi ngang qua anh ta và nói: “Không đưa cho tôi, thì không có lấy một xu mà đã rước họa vào thân. Hãy giữ video và tự thưởng thức”.
Bạch Nhược Hy mới đi được vài bước, giọng nói vội vàng của một người đàn ông từ phía sau truyền đến: “Được, tôi đưa cho cô.” Bạch Nhược Hy lập tức dừng lại, nhìn ánh mắt trước mặt trở nên dữ tợn, khóe miệng nở một nụ cười ranh mãnh.
Doãn Nhụy, Doãn Đạo, hai người đợi đấy, tôi sẽ cho các người biết Bạch Nhược Hy không phải là kẻ dễ bắt nạt đâu.
Bạch Nhược Hy đã chuyển 100 triệu từ internetbanking cho người đàn ông, sau khi nhận được đoạn video, cô đã mở nó ra và xem.
Hóa ra hôm đó sau khi tiêm cho Doãn Nhụy, cô không ngờ người phụ nữ này lại điên cuồng như vậy, đặt tên vệ sĩ hôn mê trên bãi cỏ trước cửa, tên vệ sĩ tỉnh dậy giữa chừng, sau đó là một trận chiến khốc liệt và khó coi.
Ánh sáng khá mờ, không thể nhìn thấy Doãn Nhụy từ phía trước, nhưng có thể nhận ra rõ ràng cô từ vóc dáng, quần áo và dáng người.
Cô biết rằng Doãn Nhụy là một phụ nữ tính tình độc ác và máu lạnh, và tất nhiên không sợ bất kỳ ảnh hưởng xấu nào từ video này.
Nhưng cô biết có một người đang sợ hãi, đó là Doãn Đạo, người đã chiều chuộng cô một cách điên cuồng.
Bạch Nhược Hy đã lưu video vào điện thoại, cô trở nên phấn khích và vui vẻ quay lại bữa tiệc.
Cô nhìn lướt qua đại tiệc, tìm kiếm vị trí của Doãn Đạo, rồi chậm rãi đi về phía anh.
Doãn Đạo đang bận chào hỏi khách, thoáng thấy Bạch Nhược Hy đang đi về phía mình, liền vội vàng nói xin lỗi khách, sau đó bước ra ngoài.
Anh cũng mỉm cười về phía Bạch Nhược Hy.
Hai người đi ngang qua, nhìn nhau có chủ đích.
Có một người đang đứng ở góc bên nhìn hai người trước mặt, sắc mặt trầm xuống, ánh mắt thâm thúy lạnh lùng.
Bạch Nhược Hy đến chỗ Doãn Đạo, cười nói: “Anh Doãn, tôi rất vui khi được gặp anh.”
Doãn Đạo không khỏi cong lên khóe miệng, đôi mắt của anh ta tà ác nheo lại , một tay đút túi, đứng thẳng thanh lịch, khẽ thì thầm: “Xem ra hôm nay em thật sự rất vui, còn cười rất ngọt ngào với anh.”
Trên môi Bạch Nhược Hy nở nụ cười nhẹ, cô rất phấn khích khi nghĩ rằng người nhược điểm của em gái Doãn Đạo đã nằm trong tay mình.
“Anh Doãn, chúng ta hẹn gặp nhau một chút.”
Doãn Đạo nịnh nọt sững sờ một chút, mỉm cười: “Thật tuyệt vời trái tim phụ nữ rốt cuộc là như thế nào, mà hôm nay Bạch Nhược Hy lại hẹn gặp anh?”
“Đương nhiên, em có chuyện quan trọng muốn nói với anh.”
“Bây giờ trời rất đẹp, đêm nay thì sao?” Doãn Đạo nhướng mày, ánh mắt trở nên quỷ dị, ý cười càng đậm.
“Nhưng, yến tiệc …”
“Nhân vật chính của bữa tiệc hôm nay là cha mẹ anh. Anh có mặt hay không cũng không quan trọng.”
Bạch Nhược Hy suy nghĩ một chút, cảm thấy không an toàn. Hôm nay cô uống vài ly rượu mạnh, đầu óc hỗn loạn, bước chân tất cả đều có chút trôi nổi, nếu như tý nữa rượu ngấm vào, rồi tạo cơ hội cho người đàn ông này có cơ hội lợi dụng, thật là xui xẻo.
“Lần sau, em sẽ hẹn anh.”
“Tùy em”
Nói xong, Dõan Đạo cầm ly rượu trên khay của người phục vụ đưa cho Bạch Nhược Hy, anh ta nheo mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt xinh đẹp của Bạch Nhược Hy. Khi đến bên cô, anh khẽ thì thầm: “Đi uống rượu với anh.”
“Được rồi.” Bạch Nhược Hy cầm lấy rượu với nụ cười trên môi.
Hai người nhẹ nhàng nâng ly, nhìn nhau đầy suy tư và sâu sắc, và họ có vẻ rất ăn ý với nhau bằng một nụ cười.
Doãn Nhụy nheo đôi mắt sâu hút hồn, ánh mắt như thiêu đốt nhìn chằm chằm trên mặt Bạch Nhược Hy, nhìn cô uống cạn một chén, anh chậm rãi ngẩng đầu, uống hết rượu nồng trong chén.
Sau khi hai người uống rượu, Bạch Nhược Hy tâm trạng tốt hơn nên cười ngọt ngào ngượng ngùng với anh, ngọt như mía lùi, ngạt thở.
Doãn Đạo ngẩn người một hồi, cả người mê man, lại cuộn cổ họng, lén lút liếm khóe môi khát tình.
Kiều Huyền Thạc đứng cách đó không xa đã nhìn thấy hết cảnh này, lửa giận và khói bốc ra từ mắt anh.
Bên cạnh anh có mười mấy cái ly rỗng, đều là do anhuống hết, dù sao tửu lượng một ngàn ly cũng không say, chút rượu này sẽ không có ảnh hưởng gì đến hắn.
Thay vào đó, sự tức giận của anh ta dâng lên đến đỉnh điểm, các đường gân trên cổ anh lộ ra, và luồng sát khí nguy hiểm bao trùm lấy anh.
Người phụ nữ chết tiệt.
Có chủ ý không?
Đây là cách trả thù của em sau khi ghen?
Anh chưa bao giờ thấy người phụ nữ này cười rạng rỡ với anh như vậy, cũng chưa từng có nụ cười như vậy xuất hiện trước mặt anh.
Nếu đây là sự trả thù, tốt, em đã thành công.
Kiều Huyền Thạc không thể chịu đựng được, và đặt chiếc cốc trên tay xuống bàn.
Đi về phía Bạch Nhược Hy giận dữ.
Tuy nhiên, khi anh đang đến gần thì bất ngờ phát hiện một người phục vụ với cốc nước trên tay đang lao về phía Nhược Hy.
Người phục vụ có mục đích mạnh mẽ và tốc độ, và đôi mắt sắc bén của anh ta nhìn chằm chằm vào Bạch Nhược Hy khá có chủ đích.
Ngay lúc anh ta sắp đến gần, Kiều Huyền Thạc chạy đến, ôm Bạch Nhược Hy vào vòng tay anh.
Đôi lông mày rậm rạp của anh cau lại, và cảm giác nóng bỏng tràn ngập khắp lưng anh.
Khung cảnh yến tiệc bỗng trở nên náo loạn.
Kiều Huyền Thạc chửi thầm trong lòng, cái thứ chết tiệt kia hóa ra là nước sôi lửa bỏng.
Bộ quần áo của anh đủ dày, làn da không mỏng manh như phụ nữ, nếu nước vào Bạch Nhược Hy, cô ta nhất định sẽ bị thương.
“Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi …” người phục vụ tuyệt vọng xin lỗi một cách đáng thương và tội lỗi.
“Huyền Thạc, anh có sao không.”
“Chuyện gì vậy?
“Không sao chứ? Huyền Thạc, Nhược Hy.”
Bữa tiệc ồn ào, đám đông xôn xao, lo lắng hỏi.
Tất cả những điều này trở nên mờ nhạt và mờ ảo trong mắt Bạch Nhược Hy, cô chỉ nghe thấy tiếng tim mình đập dữ dội như trống, khiến lồng ngực đau nhói.
Cô sợ hãi quá mức, trợn to hai mắt, chớp chớp đôi mi dài như đôi cánh, nhìn thẳng vào người đàn ông trước mặt, đường nét rắn chắc tinh xảo quyến rũ, thân hình cường tráng đang đè nặng lên người cô. Nhưng rất ấm áp.
Anh thở sâu và nóng bỏng, hơi thở trong trẻo dễ chịu tràn vào chóp mũi cô, hai người tiếp xúc gần gũi, bao quanh bởi hơi thở nam tính của người đàn ông.
Tâm trí cô che chắn mọi người trong chốc lát, và cô hít một hơi thật sâu nhìn người đàn ông trước mặt.
Bàn tay căng thẳng chậm rãi ôm lấy eo và bụng của anh, nhưng ngay lúc chạm vào lưng anh, cô hất tay ra, bộ quần áo nóng ẩm kéo toàn bộ suy nghĩ của cô lại.
Cô hoảng sợ, hô hấp hỗn loạn, căng thẳng: “Anh à, anh…”
“Anh không sao.” Kiều Huyền Thạc cau mày, chịu đựng cơn đau nóng nảy, ôm Bạch Nhược Hy đứng dậy.
Những người khác cũng bước tới để giúp đỡ.
Doãn Nhụy che miệng, kinh hãi đứng một bên, nước mắt lưng tròng, nhìn Kiều Huyền Thạc với vẻ mặt lo lắng.
Kiều Huyền Thạc và Bạch Nhược Hy đứng dậy, họ nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc và buồn bã của người phụ nữ ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Kiều Huyền Thạc lịch sự từ chối: “Không cần làm phiền tài xế, trợ lý của tôi đang ở bên ngoài. Không sao đâu, đừng lo lắng. ”
“Được, vậy đi kiểm tra đi.” Doãn Chi Nguyên rất áy náy nói.
Doãn Nhụy nắm lấy cổ áo người phục vụ, tức giận nói: “Ai bắt anh bưng nước sôi vào yến tiệc?”
“Tôi… tôi chỉ muốn cho mọi người một ít nước, tôi không biết là nước sôi, tôi không cố ý. Cô Doãn, tôi thực sự không cố ý.” Vừa nói, người phục vụ vừa quỳ xuống đất khóc lóc xin lỗi.
Kiều Huyền Thạc chậm rãi cởi cúc áo vest, để nhiệt độ bên trong quần áo phân tán.
Anh kéo cổ tay Bạch Nhược Hy, nghiêm trang nói: “Anh sẽ đưa em về.”
Sắc mặt Doãn Nhụy thay đổi đột ngột, cô lập tức chào hỏi rồi nắm lấy cánh tay anh, rưng rưng nước mắt : “Huyền Thạc, em sẽ đưa anh đến bệnh viện.”
Kiều Huyền Thạc sắc mặt có chút tối sầm, trong mắt hiện lên một tia tức giận, cố chịu đựng sự khó chịu trong lòng, nhẹ giọng nói với Doãn Nhụy: “Đừng lo lắng, tôi không sao. Tôi sẽ nhờ A Lương đưa cô ấy về. Tôi sẽ đến bệnh viện kiểm tra. ”
Doãn Nhụy phồng má và thì thầm, ” Anh trai em có thể đưa Nhược Hy trở về. Anh nên để em đến bệnh viện với anh. Em sẽ rất lo lắng.”
Bạch Nhược Hy nhếch miệng và nhìn người phụ nữ một cách trống rỗng. Cô thầm nghĩ: Bộ dạng đạo đức giả này thật là đủ rồi, nếu không phải do mưu mô xấu xa của cô thì Huyền Thạc có phải nước sôi lửa bỏng không?
Bạch Nhược Hy không thể nuốt hơi thở này, được kích thích bởi thái độ Doãn Nhụy, côvội vã nói: “Không cần làm phiền tới anh Doãn đâu. Tôi đã uống rượu nên không tiện lái xe. Thuộc hạ của anh Ba sẽ đưa tôi về”.
Bạch Nhược Hy đã mở miệng nói như vậy nên không ai có ý kiến nữa.
Doãn Nhụy lạnh lùng liếc mắt nhìn cô.
Bạch Nhược Hy ánh mắt lạnh lùng đáp lại, xoay người rời đi.
Cổ tay của cô vẫn bị người đàn ông giữ chặt, cô rời đi, kéo theo cánh tay của Kiều Huyền Thạc, anh từ biệt hai vị lão gia họ Doãn, lập tức đi theo Bạch Nhược Hy.
Kiều Huyền Thạc đi đến trước xe, mở cửa khoang sau, nhìn cô đi ra từ cửa.
Bạch Nhược Hy bước đi chập chờn không thể đi thẳng một đường, vội vàng chạy tới, anh lập tức giữ chặt cửa xe.
“Lên xe.” Kiều Huyền Thạc nhẹ nói.
“Anh ba, anh có bị thương ở lưng không? Sao anh không kêu xe của A Lương mà đến bệnh viện trước. Em sẽ gọi người lái xe thuê.”
Kiều Huyền Thạc sắc mặt lạnh lùng, kiêu ngạo tăng vọt, giọng điệu ra lệnh cực kỳ nghiêm khắc: “Đưa tôi lên xe ngay lập tức.”
Bạch Nhược Hy bị giọng nói tức giận của anh làm cho giật mình, vội vàng cúi người xuống xe.
Vừa mới ngồi vững, Kiều Huyền Thạc đột nhiên tiến sát chặt cô, cô nhanh chóng chuyển động mông ngồi xích ra, kinh ngạc nhìn anh: “Sao anh lại vào? A Lương đưa em về, anh không đi bệnh viện sao?”
“Đó là một vết thương nhỏ sẽ không chết. “Kiều Huyền nhàn nhạt trả lời, rồi quay hướng A Lương nói:” lái xe. ”
Bạch Nhược Hy bị hoảng bởi âm thanh của anh, chiếc xe bắt đầu tăng tốc, chạy như bay trên đường cao tốc.
Đặc biệt là nhịp thở không êm, cứ nằm lâu hơn nữa là cô cảm thấy ngột ngạt.
Cô rất muốn xuống xe, anh ở đâu cô cũng cảm thấy khó chịu, không có nơi nào để đặt tay hay chân, không biết phải làm sao.
Sức chịu đựng của càng ngày càng mạnh, cô cảm thấy yếu ớt, đầu choáng váng, ngực bị sức mạnh của rượu chặn lại.
Xe đi vào khu dân cư và đến tầng dưới căn hộ của Bạch Nhược Hy.
A Lương nhìn vào gương sau và nhắc nhở: “Cô Bạch, tới nơi rồi.”
Bạch Nhược Hy im lặng.
“Cô Bạch?” A Lương quay đầu lại thì thấy Bạch Nhược Hy đã ngủ gục bên cửa sổ.
Kiều Huyền Thạc khẽ cau mày, nghiêng đầu nhìn Bạch Nhược Hy, sắc mặt tối sầm lại.
A Lương thất thần nhìn Kiều Huyền Thạc, và sau đó nhìn Bạch Nhược Hy, không biết phải làm gì.
“Thưa cậu, cậu có muốn đánh thức cô ấy không, chúng tôi không biết cô ấy sống ở tầng nào.”
Kiều Huyền Thạc vươn vai kéo cô ra khỏi cửa sổ, anh nói với giọng yếu ớt: “Dậy và về nhà đi.”
Bạch Nhược Hy được kéo và ngồi thẳng dậy, khi anh đưa tay ra, cô ngã xuống về phía anh. Ngay lập tức đè lên vai anh.
Cơ thể người đàn ông đã hơi đông cứng lại, một cảm giác phức tạp tràn ngập trong lòng anh thật sâu, anh t nghiêng đầu nhìn người phụ nữ say rượu đang dựa vào vai mình.
Ánh đèn xe mờ ảo hắt lên đôi má ửng hồng, và hàng mi dài của cô thật thông minh và dễ thương.
Anh im lặng và để cô yên lặng tựa vào.
A Lương không dám nói lời nào, lẳng lặng xoay người dựa vào trên ghế ngồi, kiên nhẫn chờ đợi.
Ngoài xe bóng đêm rất đẹp, sao lất phất, trăng tròn, gió nhẹ hiu hiu.
Ánh sáng vàng ấm áp của đèn đường chiếu vào xe, yên tĩnh và nhẹ nhàng.
Anh cầm lấy túi của Bạch Nhược Hy, đặt hai tay xuống dưới và ôm cô theo chiều ngang.
Khi thấy vậy, A Lương đã xuống xe và chạy ra phía sau để mở cửa xe.
Kiều Huyền Thạc ôm thân thể cô nhẹ nhàng di chuyển về phía căn hộ trước mặt, sau đó chậm rãi nói với A Lương: “Để tôi đưa cô ấy lên, các ngươi về trước đi.”
“Cậu Ba…”
Kiều Huyền Thạc bình tĩnh lại. Trên mặt không hề có chút sóng gió, giọng điệu trầm xuống: “Đừng lo lắng cho tôi, nếu tôi muốn rời đi, tôi sẽ tự mình bắt taxi rời đi, anh về trước đi.”
“Dạ.” A Lương lập tức nhận lệnh, quay trở lại xe.
Kiều Huyền Thạc ôm Bạch Nhược Hy về nhà.
Tầng 10, phòng 1002.
Anh giữ Bạch Nhược Hy bằng một tay, và mở cửa bằng chìa khóa trong tay kia.
Cánh cửa vang lên và cánh cửa bên cạnh mở ra ngay lập tức.
“Nhược Hy, em về rồi …” Trần TĨnh còn chưa nói hết lời, khi cô vừa đi ra cửa đã nhìn thấy một người đàn ông lạ mặt ôm Bạch Nhược Hy mở cửa, cô giật mình.
Kiều Huyền Thạc mở cửa, không vào sau khi nghe thấy âm thanh, nghiêng đầu nhìn người phụ nữ bên cạnh.
Khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau, Kiều Huyền Thạc hơi sững sờ, trái tim run lên không thể giải thích được, trong lòng nhẹ nhàng gảy một sợi dây đàn, khí chất của một người phụ nữ có vẻ quen thuộc, khiến anh bị một loạt chấn động.
Trần Tĩnh cảnh giác nhìn người đàn ông trước mặt, anh ta đẹp trai tuấn tú, nhìn không ra người xấu, cô cẩn thận hỏi: ” Nhược Hy xảy ra chuyện gì?”
“Cô ấy say rồi.”
“Vậy anh là ai?” Trần Tĩnh lo lắng nhíu mày.
Kiều Huyền Thạc cho rằng Bạch Nhược Hy có một người hàng xóm chu đáo như vậy là rất tốt, anh ta buột miệng: “Chồng của Bạch Nhược Hy.”
Nói xong, anh ta mở cửa và đóng cửa sau khi bước vào.
Trần Tĩnh ngã xuống khi nghe tiếng đóng cửa.
Không phải Bạch Nhược Hy chỉ có một người chồng cũ sao? Sao bỗng dưng có chồng?
Chẳng lẽ là … chồng cũ? Trần Tĩnh kinh ngạc giật mình.
Nghĩ xong, Trần Tĩnh vội vàng tiến lại gõ cửa.
Nhưng sau khi nghĩ lại, Trần Tĩnh cảm thấy mình vẫn không gõ cửa, từ lời kể của Bạch Nhược Hu, cô ấy vẫn còn yêu chồng cũ rất nhiều, cho thấy người đàn ông này phải là một người đàn ông tốt, nhưng Nhược Hy đã không thể vượt qua rào cản trong lòng.
Haizz … Cô thở dài, quay lưng bước về nhà.
Trần Tĩnh hy vọng rằng vợ chồng họ có thể xây dựng lại tốt đẹp, và Nhược Hy có thể buông bỏ con quỷ của mình và không bận tâm đến những sai lầm đã gây ra trong quá khứ.
Tuy rằng suy nghĩ của nam nhân không rõ ràng lắm, nhưng rõ ràng là chồng cũ, còn nói là phu quân, nhưng là vì ngoại hình đẹp trai thì tốt hơn.
Chào!
Trần Cảnh đóng cửa lại, yên tâm đi vào giấc ngủ.
Bình luận facebook