Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 179-183
NGỌN SÓNG TÌNH YÊU - 179, 180, 181, 182, 183
Chương 179: Hủy diệt cô ta và tôi sẽ giúp cô nổi tiếng
Trên bầu trời xanh, những tia nắng rạng rỡ chiếu lên người Bạch Nhược Hy. Bạch Nhược Hy như người mất hồn rời khỏi biệt thự, ánh không có tiêu cự nhìn về phía trước, nước mắt giàn giụa. Bầu trời như sụp đổ, ngay cả không khí cũng dường như trở nên loãng hơn khiến cô cảm thấy ngột ngạt, không thể nào thở nổi, khó chịu đến mức muốn phát điên. Cô đi lang thang không mục đích băng qua giữa dòng người trên đường, có lẽ do bộ dáng bi thương hay do những giọt nước mắt trên khuôn mặt cô khiến mọi người qua đường chú ý và những ánh nhìn thương hại của họ rơi trên người cô. Cô không cần sự thông cảm của người khác, cô biết mình xứng đáng được như vậy, cô đi đến một khuôn viên, trốn trong bụi cây nhỏ, ngồi ôm chân ôm khóc lớm như một kẻ điên. Gió lặng lẽ thổi. Khu vườn có phong cảnh đẹp như tranh vẽ. Những cặp tình nhân tình tứ xung quanh và những người già thong thả
dắt chó đi dạo tương phản rõ ràng với Bạch Nhược Hy đang buồn bã và khóc lóc. Thế giới của cô trở nên u ám, cuộc sống của cô trở nên tuyệt vọng. Như ở chỗ không người, cô khóc đến đau lòng, nhưng sau khi khóc, cô vẫn phải tiếp tục sống. Nhưng cô ấy sẽ không sống như trước nữa. Nếu những người đó đã làm cho cô ấy không còn nơi nào điểm tựa, cô cũng không cần phải tử tế nữa.
Đêm đó. Khi Lam Tuyết thấy Bạch Nhược Hy trở vể, hai mắt cô ấy đã sưng đỏ, sắc mặt tái nhợt, trông bơ phờ như một hồn ma, mất hết hồn vía. Cô dỗ dành hai cô bé gái ăn cơm, khi thấy Bạch Nhược Hy đi ngang qua, cô kinh ngạc kêu lên: “Nhược Hy, cô không sao chứ?” Bạch Nhược Hy bước vào phòng như không nghe thấy Lam Tuyết hỏi. Lam Tuyết nhanh chóng đặt bát trong tay xuống, để hai đứa trẻ tự ăn, lập tức đứng dậy đi vào phòng ngay phía sau Bạch Nhược Hy. Bạch Nhược Hy sau khi vào phòng liền lấy chăn trải ra trên sàn nhà, nằm xuống ngay cả quần áo trên người cũng không thay, nằm xuống liền đắp chăn đắp lên đầu. Lam Tuyết nhẹ nhàng bước tới, nhẹ nhàng hỏi: “Nhược Hy, cô có chuyện gì vậy?” Bạch Nhược Hy im lặng. Lam Tuyết thở dài một hơi, ngồi bệt xuống sàn nhà, “Cô ra ngoài đã nửa ngày,
tôi đã lo lắng nửa ngày có phải đi tìm chồng cô rồi không?” Bạch Nhược Hy vẫn không lên tiếng, nhưng dùng chăn bông ôm lấy đầu mình, toàn bộ tấm chăn bắt đầu rung rung. Nhìn Bạch Nhược Hy trên giường, lòng cô cũng đau nhói dường như minh bạch đã hiểu cảm giác của Bạch Nhược Hy lúc này. Vì Nhược Hy không muốn nói gì, Lam Tuyết cũng không hỏi nữa, vỗ vai cô rồi đứng dậy: “ Hãy ngủ một giấc rồi mọi chuyện sẽ chỉ là quá khứ thôi.” Lam Tuyết lặng lẽ rời đi. Niềm an ủi duy nhất đối với cô lúc này là cho cô một không gian yên tĩnh. Thời gian là cách tốt nhất để chữa trị mọi nỗi đau. Lam Tuyết là người từng trải qua nên thấu hiểu điều này.
Bên trong bệnh viện. Doãn Nhụy nằm trên ghế khám phụ khoa nhắm mắt lại, hai chân mở rộng, cắn chặt môi dưới, hơi thở phẫn hận bao trùm không khí. Sau khi xét nghiệm HIV, cô ta làm thêm các kiểm tra toàn thân khác, thậm chí bao gồm cả bệnh giang mai, để đảm bảo rằng tính mạng của cô ta không bị đe dọa. Vào cái đêm xảy ra tai nạn đó, cô ta xấu hổ khôn tả, cô ta không biết hiện tại có bao nhiêu người bên ngoài biết rằng cô ta đêm đó cùng vệ sĩ "nhào lộn" ngoài cửa, nhưng cô ta chắc chắn rằng sẽ không thể nuốt cục giận này như thế. Người vệ sĩ đã
bị cô ta sa thải, bồi thường chút tiền và đuổi đi rất xa. Video giám sát cũng bị xóa. Cô ta nghiến răng nghiến lợi, trong lòng hung hăng niệm tên Bạch Nhược Hy: Hận này nhất định cô phải trả lại.
Báo cáo kiểm sức khỏe không có kết quà ngay lập tức, và Doãn Nhụy rời đi sau khi nhậ lyn một số báo cáo xét nghiệm đơn giản. Chạm vào chiếc cổ trống trơn, sợi dây chuyền vĩnh hằng mà cô ta đã đeo suốt mười năm bỗng chốc mất đi, cả trái tim đều cũng thấy mất mát.
Sau khi ra khỏi bệnh viện, Doãn Nhụy không về nhà mà mời Bạch San San và mẹ kế của Nhược Hy là Lưu Nguyệt. Trong tiệm cà phê trang trí tinh xảo, Doãn Nhụy gọi ba ly cà phê đắt tiền. Trước lời mời của Doãn Nhụy, cả Bạch San San và Lưu Nguyệt đều thất kinh, cung kính mà lấy lòng, cười nói, thái độ khiêm tốn và ngoan ngoãn, và ánh mắt sùng bái. “Không biết Doãn tiểu thư tìm tôi và mẹ tôi có chuyện gì vậy?” Bạch San San cười hỏi. Doãn Nhụy duyên dáng cầm cà phê lên, nhấp một ngụm rồi từ từ đặt ly cà phê xuống, động tác duyên dáng. Cô ta nhướng mày liếc nhìn hai mẹ con trước mặt, chậm rãi nói: “Không cần tôi giới thiệu, cô cũng đã biết tôi rồi.” Lưu Nguyệt nhanh chóng đáp lại bằng nụ cười:
“Biết, biết, đương nhiên là biết đại danh nhị tiểu thư nổi tiếng của Doãn gia ... " Doãn Nhụy duỗi lòng bàn tay giơ ra phía trước tỏ ý dừng lại, khinh thường lẩm bẩm:" Bà không cần phải nịnh nọt, chỉ cần biết là được, tôi không cần phải tự giới thiệu." Sau đó, Doãn Nhụy bỏ bàn tay xuống, nheo mắt nhìn chằm chằm Bạch San San thái độ nghiêm túc: "Tôi biết cô luôn muốn trở thành ngôi sao. Tôi sẽ giúp cô đăng ký vào công ty điện ảnh của chị tôi, hơn nữa sẽ để cho cô khai diễn một bộ phim để cô làm nữ chính, khiến cô được nổi tiếng."
Bạch San San không thể kiềm chế sự ham muốn, nhìn về phía Doãn Nhụy, mỉm cười cúi đầu mà mở miệng “Cảm ơn Doãn tiểu thư, cảm ơn chị, cảm ơn chị rất nhiều.”
“Tuy nhiên, ta có điều kiện.” Doãn Nhụy cắt ngang. Bạch San San nhướng mày, hưng phấn khó kìm nén, nhìn về phía Doãn Nhụy, thề thốt: "Bất kể điều kiện như thế nào, tôi đều hứa với Doãn tiểu thư. Chỉ cần có thể được nổi tiếng, bất kỳ điều kiện nào tôi cũng sẽ đồng ý."
Lưu Nguyệt lo lắng hỏi:" Doãn tiểu thư, điều kiện của cô là gì? Ta chỉ có một đứa con gái, không thể để cô hủy hoại nó."
"Mẹ, mẹ đang nói cái gì vậy?" Nhìn thấy giấc mơ trở thành minh tinh sắp thành hiện thực, Bạch San San lo lắng, sốt ruột mà kéo cánh tay Lưu Nguyệt, liếc mắt một cái, không hài lòng nói: “Mẹ lo lắng cái gì, Doãn tiểu thư là người nghiêm túc, cô ấy sao có thể hủy hoại con?”
“Vậy thì con cũng phải nghe điều kiện là gì thì hãy đáp ứng, ai cho không ai cái gì bao giờ, sao con có thể chưa biết điều kiện là gì đã đồng ý?"
"Mẹ không phải cũng muốn con nổi tiếng sao? Xã hội này, trở thành người nổi tiếng là có thể kiếm tiền nhiều nhất và nhanh nhất."
"Mẹ biết, nhưng mà ..." Lưu Nguyệt bối rối, lời còn chưa nói xong. Doãn Nhụy đột nhiên cắt ngang, lạnh lùng nói. “Hủy diệt Bạch Nhược Hy.”
Bạch San San và Lưu Nguyệt lập tức sửng sốt, kinh ngạc nhìn về phía Doãn Nhụy. Hai người họ vẻ mặt mờ mịt. Trong tâm trí của bọn họ, Doãn Nhụy và Bạch Nhược Hy đã là bạn thân của nhau trong nhiều năm, và tình bạn giữa hai người là khó có thể phá vỡ trong mắt người khác.
Đây là ... đang trêu chọc bọn họ sao? Doãn Nhụy nhấp một ngụm cà phê, nhướng mày liếc nhìn hai người trước mặt. Sự ngạc nhiên và nghi hoặc có thể được nhìn thấy rõ trong đôi mắt của họ. Cô ta nhếch miệng cười lạnh, đặt cốc xuống, chậm rãi ung dung mà mở miệng: "Không cần cảm thấy quá kỳ lạ. Bạch Nhược Hy hiện tại không còn là Bạch Nhược Hy mà các người biết trước đây nữa. Mối quan hệ của tôi và cô ta không tốt như các người nghĩ. Điều kiện của tôi rất đơn giản, tôi sẽ giúp cô nổi tiếng, và cô giúp tôi hủy diệt Bạch Nhược Hy.” Bạch San San im lặng vài giây, sau đó mặt lại tươi cười, rất nhẹ nhàng làm động tác OK:“ Không có vấn đề gì, chuyện này quá dễ dàng.” Lưu Nguyệt nhíu mày, lo lắng hỏi: “Như thế nào mới tính là bị hủy hoại?” Doãn Nhụy khóe miệng hơi nhếch lên, nở nụ cười tà mị: “Tôi muốn cho cô ta thân bại danh liệt.”
“Hiện tại cô ta cũng đã tiếng xấu lan xa rồi”.
Doãn Nhụy nghiến răng, ánh mắt bùng lên một tia lửa hận: “Còn chưa đủ, vẫn chưa đủ, tôi muốn Bạch Nhược Hy biết rằng khiêu khích Doãn Nhụy tôi, kiếp sau có gặp cô ta cũng sẽ sống không bằng chết.” Bạch San SAn và Lưu Nguyệt nhìn nhau ra vẻ hiểu ý tứ của Doãn Nhụy.
Chương 180: Ngàn chén không say, đau đến tận xương tủy
Hách gia là công ty đứng đầu ngành công nghiệp rượu vang lớn nhất thế giới, có nhà máy rượu vang lớn nhất, những loại rượu vang đắt nhất, những hầm rượu rộng lớn nhất và hàng vạn mẫu vườn nho. Chỉ riêng trong biệt thự của Hách Nguyệt, rượu vang hảo hạng có đủ loại, loại nào họ muốn cũng có, chính là hầm rượu lớn nhất Tịch thành. Nằm độc lập phía dưới đại sảnh, hầm rượu được bài trí sang trọng, trang nhã, khu bàn trà chất đầy đủ các loại chai rỗng, bày khắp nơi. A Lương buồn bã nhìn Kiều Huyền Thạc đang say rượu đến hỗn loạn, trong lòng thực sự hụt hẫng. Anh ta chức vị nhỏ mọn nên không dám nói lời nào, chỉ có thể ở bên cạnh. Khuôn mặt tang thương của Kiều Huyền Thạc liền một đêm đã bị râu che phủ, đôi mắt đỏ bừng và hỗn loạn, mệt mỏi và thăng trầm, và khuôn mặt nam tính của anh ấy hơi gầy đi một chút. Kiều Huyền Thạc run rẩy đầu ngón tay, đầu bút chậm rãi ký tên mình trên giấy, rồi không chút do dự mà ném mạnh cây bút đi, rút tờ giấy ném về phía A Lương. A Lương nhanh chóng bắt lấy, vẻ mặt căng thẳng. Kiều Huyền Thạc cầm ly rượu đang uống dở trên bàn, dựa vào ghế sô pha, ngẩng đầu tiếp tục rót. Thô bạo mà uống rượu, hận không thể một hơi mà uống hết cả chai, uống đến say mèm, uống đến chết đi. A Lương muốn mở miệng khuyên bảo, nhưng giọng nói vừa chạm đến giữa môi và răng lại biến mất, anh rụt rè nuốt nước bọt, nhìn xuống tờ giấy trong tay. “Thỏa thuận ly hôn”. Anh ấy đã ký nó. Mà phía bên cạnh đã sớm có tên và chữ kỹ của Bạch Nhược Hy. Mặc dù đó không phải là cuộc hôn nhân của chính mình, nhưng A Lương cũng cảm thấy đau đớn khi nhìn thấy thỏa thuận ly hôn này. Anh đau lòng mà nhìn về phía Kiều Huyền Thạc, và nhìn lướt qua những chai rượu đã rỗng ở xung quanh.
Kiều Huyền Thạc không nói một lời nâng chai rượu lên, ngẩng mặt lên trời mà uống như uống nước, anh nhắm mắt lại, như một cái xác không hồn đang bước đi. Sau khi uống hết chai rượu, anh ném chai rượu đã cạn xuống cực kỳ bi thương mà mở miệng: “Tìm cho tôi một chai rượu uống có thể say lại đây.” A Lương đứng trang nghiêm, căng thẳng nói: “Cậu Ba, cậu đã uống quá nhiều rồi. Cậu đã uống loại rượu mạnh nhất ở đây rồi.” Kiều Huyền Thạc cười chua xót, từ trong mũi phát ra một tia khinh thường cười lạnh, tinh thần xa xút, chán nản. Anh chậm rãi vươn tay ấn lên trán, che khuất tầm mắt, cười đến thật đáng buồn. Lợi ích của việc không say rượu là gì? Ngàn ly không say có cái gì mà tốt, không có bất luận cái gì tốt, lúc muốn say nhất, muốn chết vì say cũng không được, lại không thể nào để trong tim trong lòng, trong đầu và trong mắt đừng lưu luyến hình ảnh người phụ nữ kia. Tất cả phiền muộn đều khiến anh bi thương muốn chết. Hoặc là do mệt mỏi, Kiều Huyền Thạc im lặng bất động, không tự chuốc rượu, nhưng quanh thân tản ra khí lạnh nguy hiểm và buồn bã, cả hầm rượu đều bị anh làm cho chìm trong bầu không khí trầm mặc và buồn bã. "Cậu Ba ..." A Lương nhút nhát mà gọi anh. A Lương tưởng anh đã ngủ, cho nên kêu cũng không đáp, nên không muốn quấy rầy hắn nghỉ ngơi. Nhưng mới vừa xoay người lại, liên nghe giọng nói của Kiều Huyền Thạc từ phía sau, và A Lương ngay lập tức quay lại đối mặt với anh. Giọng nói của Kiều Huyền Thạc trở nên khàn khàn vì men rượu: “Đưa bản thỏa thuận này cho Bạch Nhược Hy.”
“Vâng.” A Lương cung kính trả lời.
Kiều Huyền Thạc cong cong khóe môi, cười lạnh, chua chát lẩm bẩm: “Dưa hái xanh không ngọt, ta cuối cùng cũng biết có bao nhiêu chua xót.”
A Lương không biết nên an ủi thế nào, anh đối với tính cảm vẫn là một tờ giấy trắng, ngây người, tại thời điểm này là ít có khả năng thuyết phục người trước mặt.
"Bạch Nhược Hy, Bạch Nhược Hy ..." Kiều Huyền Thạc từng câu từng chữ mà thì thầm tên cô, và mỗi từ đều chứa đựng tuyệt tình hận ý. Yêu càng sâu đậm, tổn thương càng đau, hận càng sâu. Anh dừng lời, dường như Bạch Nhược Hy đang đứng trước mặt anh, giọng nói khàn khàn đầy hận ý, hung hăng gầm gừ: "Sẽ không còn cơ hội nào nữa. Kiều Huyền Thạc tôi coi như chưa bao giờ biết cô. Từ giờ phút này, cả đời này, từ nay về sau chúng ta sẽ là người xa lạ.” A Lương nắm chặt tờ giấy thỏa thuận ly hôn, trong lòng đau khổ đến mức không kìm được mà nhìn Kiều Huyền Thạc suy sụp, anh không thể giúp gì và rất là sốt ruột. "Cậu ba, đừng như thế này, hãy ngủ một giấc thật sâu, ngày mai sẽ tốt hơn.”
Ngày mai sẽ tốt hơn? Kiều Huyền Thạc cười, trái tim phập phồng, thân thể run lên, mu bàn tay áp vào mắt, ngẩng đầu lên trần cười đến thật là buồn. Chợt hai giọt nước mắt từ từ rơi xuống khóe mắt, anh vẫn cười, nhưng là loại nụ cười chua xót tuyệt vọng, lạnh lùng, giống như tâm tình của anh, thật nực cười làm sao.
Lúc này, cửa hầm rượu nhẹ nhàng mở ra, Hạch Nguyệt tay đút túi quần chậm rãi đi vào, nhưng người bên trong không tìm thấy anh, Kiều Huyền Thạc đang chìm trong đau buồn không kìm được của bản thân, anh nhếch mép cười lạnh, mỉa mai nói: "Chúng tôi sẽ không còn tương lai nữa. Cậu có biết bây giờ tôi hận cô ấy đến mức nào không? Hận không thể ngay lập tức giết cô ấy."
A Lương xấu hổ cúi đầu: "Thực xin lỗi, cậu Ba, tôi không rõ."
Anh nghẹn giọng, khàn khàn, bi thương nói:" Tôi Kiều Huyền Thạc đời này từng yêu duy nhất một người phụ nữ, suốt hai mươi năm, chưa bao giờ ngừng yêu cô ấy. Trước 18 tuổi, tôi đã được nhận học vị tiến sĩ, đọc rất nhiều sách như vậy, tích lũy nhiều kiến thức như vậy, lại chưa bao giờ sử dụng đến, để trở thành mẫu người cô ấy thích, tôi đã không ngần ngại từ bỏ mọi thứ và lựa chọn nhập ngũ." A Lương sững sờ và bất ngờ há hốc mồm trước những lời nói lúc say của Kiều Huyền Thạc. Anh trước giờ chưa bao giờ nói nhiều như thế, chỉ là do quá đau đớn không biết tìm ai để tâm sự. Do tác dụng của rượu, anh tiếp tục đau khổ bộc bạch những điều chưa từng muốn ai biết.
“Bây giờ cô ấy nói với tôi rằng cô ấy chán ghét quân nhân, chán ghét bị kiềm chế, chán ghét tôi.” Anh chua xót cười khổ: "Ha ha... cô ấy nói rằng cô ấy thích tiền, thích hư vinh. Ở bên tôi chỉ là để trả thù và chỉ muốn sự tài sản của tôi."
"......." A Lương nắm chặt tay, tức giận đến không thể át đi được, hai hốc mắt cũng đỏ theo, nước mắt đàn ông tràn ra. Kiều Huyền Thạc có bao nhiêu đau đớn đến mức nào, liền lúc này anh ta cảm thấy đau khổ đến mức đó. Bạch Nhược Hy rút cục đã làm anh tổn thương tới đến cỡ nào? Cùng Kiều Huyền Thạc lâu như thế nhưng chưa bao giờ nhìn thấy anh như thế này, tuyệt vọng đến mức dường như mỗi câu nói ra đều giống đang nói di ngôn.
Hách Nguyệt nghe đên đó, bước chân đột nhiên dừng lại, đứng cách đó không xa và lẳng lặng lắng nghe, ánh mắt cũng không kiềm chế được mà trầm xuống, sắc mặt ngưng trọng, rơi vào ký ức của chính mình trong quá khứ. A Lương không hiểu nỗi đau của Kiều Huyền Thạc, nhưng Hách Nguyệt thì hiểu. Lời nói của Kiều Huyền Thạc giống như một cái xẻng sắc bén, từ từ xới lên vết sẹo từ đáy lòng của Hách Nguyệt. Anh đã cho rằng ngày hôm nay, sau mười năm, vết thương ấy đã bình phục. Nhưng giờ anh mới chợt phát hiện ra rằng, thật ra vết thương đó vẫn như cũ chảy máu đầm đìa, đau đến tận xương tủy.
“Tôi không quan tâm đến cổ phần của nhà họ Kiều chút nào, nhưng cô ấy đã tiếp tay cho người anh em thân thiết nhất của tôi để lừa dối tôi chỉ vì tiền?” Kiều Huyền Thạc phấn khích rống lên: “Tại sao? Tại sao?” Nỗi đau đớn ập đến ngay lập tức khiến Kiều Huyền Thạc đau đớn. Gần như không thở nổi, anh lấy tay che mặt, nước mắt nơi khóe mắt càng ngày càng tăng, từng giọt lăn qua lỗ tai, chảy vào mép tóc, tích lại nhỏ xuống trên ghế sô pha. “Vì cái gì? Rốt cuộc vì cái gì?” Giọng gầm thét của anh trở nên nghẹn ngào, cả hầm rượu buồn bã, hơi thở buồn bã tràn ngập khắp không khí. A Lương cắn chặt môi dưới, tức giận lau đi giọt nước mắt sắp rơi trên mi, mở miệng thuyết phục: "Cậu Ba, bỏ lỡ người, cô ấy nhất định sẽ hối hận. Cậu đối với cô ấy tốt như vậy, chu đáo tỉ mỉ. Cô ấy có phúc còn không biết phúc. Loại phụ nữ như vậy căn bản không đáng để cậu thương tâm khổ sở. Cô ấy chỉ cần tiền, thậm chí thỏa thuận còn nói rõ chỉ cần sợi dây chuyền vĩnh hằng, có thể thấy được cô ấy hoàn toàn là vì tiền, cô ấy…... ” A Lương không biết nói gì tiếp.
Kiều Huyền Thạc dở khóc dở cười, bàn tay đặt lên trán nắm chặt thành quyền, mặt ngửa lên trần. Anh giống điên vừa khóc vừa cười, rất đau khổ. Không muốn mọi người nhìn thấy mình rơi lệ, vẫn luôn dùng cánh tay đè nặng đôi mắt rồi dựa lưng vào ghế sô pha.
Chương 181: Trả cho anh một bầu trời trong sạch
Hách Nguyệt hiểu rõ hành động của Kiều Huyền Thạc lúc này, bởi vì anh cũng đã từng trải qua, anh cho rẳng ngẩng đầu lên thì sẽ không rơi lệ sao? Cho rằng cười liền sẽ không thấy đau sao? Nghĩ rằng liều mạng uống rượu thì sẽ quên tất cả mọi thứ? Sẽ không. Hách Nguyệt biết rằng Kiều Huyền Thạc đã suy sụp, hoàn toàn suy sụp.
Anh chậm rãi đi đến hầm rượu gần đó, lấy ra một chai rượu đỏ, cầm dụng cụ mở ra, từ trong túi quần lấy ra một gói thuốc. Anh vừa đi ra ngoài chính là vì mua thuốc, nhìn Kiều Huyền Thạc uống thế này thì không phải là biện pháp, đối với một người đàn ông dù uống chảy máu dạ dày cũng không say, thuốc ngủ là biện pháp cuối cùng duy nhất có thể giúp anh. Người đã bốn năm ngày không được ngủ, nếu cứ tiếp tục như vậy sẽ bị rối loạn tinh thần, thân thể ăn không tiêu mà chết. Kiều Huyền Thạc tiếp tục nói chuyện với chính mình, say khướt nhưng mang theo vài phần thanh tỉnh: "Cô ấy vẫn yêu anh hai, hahaha ...Cô ấy vẫn yêu anh ấy. Những gì cùng tôi hứa hẹn, những gì đã nói, những gì biểu đạt, tất cả đều là dối trá, chỉ là để trả thù, là để trừng phạt ta trược kia thủ đoạn lừa nàng kết hôn. Hahaha… tất cả đều là giả…”
“Cậu Ba, đừng tự hành hạ bản thân như thế này, hay buông tha chính mình đi.” A Lương đau đến mức sắp khóc, bẹp miệng khuyên bảo. Lúc này, Hách Nguyệt đi tới đưng bên cạnh A Lương, A Lương sửng sốt quay đầu nhìn Hách Nguyệt, "Thẩm phán Hách, ngươi trở về là tốt rồi, hãy giúp tôi khuyên bảo cậu Ba, cậu ấy ..." Hách Nguyệt một tay cắm túi, một tay lắc ly rượu đỏ trong tay, ánh mắt nặng nề nhìn Kiều Huyền Thạc, giọng điệu trầm thấp: “Anh đi giải quyết chuyện giấy tờ trong tay trước đi, ở đây giao cho tôi.”
“Vâng.” A Lương lập tức trả lời, sau khi chào xong liền lo lắng, liếc nhìn Kiều Huyền Thạc rồi quay người rời đi. Hách Nguyệt lắc lắc ly rượu, chậm rãi đi tới bên người Kiều Huyền Thạc ngồi xuống, dựa vào trên ghế sô pha, giọng nói nhàn nhạt trở nên buồn bã và nghiêm túc, thay đổi so với trước đây tùy tiện, chậm rãi nói: "Thạc, hiện tại cậu trải qua chuyện gì, tôi cũng đã từng trải qua, tôi hiểu nỗi đau của cậu, nỗi buồn của cậu. Vì một người phụ nữ, tôi đã phát điên, suy sụp và suy sụp suốt nhiều năm, thậm chí tôi đã trầm cảm một thời gian dài, phải dựa vào thuốc và nhờ đến bác sĩ tâm lý để duy trì mạng sống của mình. Đứng ở vị trí cao nhất của tòa nhà nhiều tầng nhất thành phố, tôi leo lên hàng rào và nhìn chằm chằm vào những chiếc xe cùng những người đi bộ nhỏ bé trên đường. Tử thần dường như đang chờ ở ngay trước mặt. Tôi đau đớn đến mức muốn nhảy xuống cho xong hết mọi chuyện. Ngay thời khắc tôi vượt chân lên, tôi đã tỉnh táo lại."
Kiều Huyền Thạc lẳng lặng lắng nghe, lắng nghe những cảm xúc mà Hách Nguyệt chưa từng nói đến. Hách Nguyệt cụp mắt xuống, nhìn chằm chằm ly rượu không có tiêu cự, chưa xót cười cười, chuyện trò vui vẻ vừa như an ủi: “Tôi tỉnh táo vì tự hỏi chính mình, nếu tôi chết đi, người phụ nữ kia có khóc không?” Hách Nguyệt cười tự hỏi, tự đáp: “Sẽ không, cô ấy sẽ vẫn sống vui vẻ hạnh phúc. Đi theo người đàn ông cô ấy yêu thương, cô ấy sẽ không khóc, cô ấy sẽ không quan tâm, thậm chí cô ấy sẽ ném tôi ra khỏi chín tầng mây, và cô ấy sẽ quên mất rằng có một người như tôi,vì tình yêu mà đau đớn muốn chết, yếu đuối, hèn nhát đến mức đi tìm cái chết. Trong tình yêu, ai là người yêu sâu đậm nhất thì sẽ là người thua cuộc. Lý do cậu thảm hại như bây giờ là bởi vì cậu quá yêu, và trái tim không thu về được thực sự có thể hủy hoại cậu.” "Tôi biết cậu rất chung tình, nhưng những người chung tình có một điểm chung, đó là nếu đã tuyệt tình thì không ai có thể so sánh được. Tôi đã lãng phí, đã mất nhiều năm để thoát khỏi sự tra tấn của tình cảm, rồi không tin vào tình yêu, không thể tin được những người phụ nữ ngoài kia. Nhưng tôi tin cậu, tôi nghĩ cậu có thể tự điều chỉnh và buông bỏ mối quan hệ này trong vòng ba ngày.”
Kiều Huyền Thạc nhếch lên khóe miệng cười, chua xót khó chịu, chẳng lẽ trong mắt anh ta, vẫn là ám chỉ anh như là một kẻ tuyệt tình sao? Có thể anh chưa từng nghe qua chuyện Hách Nguyệt, nhưng lúc này liền có sự đồng tình lẫn nhau. Kiều Huyền Thạc đôi tay che mặt lại, từ sau sô pha đứng thẳng dậy, lén lau đi nước mắt trên khóe mắt thời điểm lấy tay che mặt, hít một hơi thật sâu, chậm rãi nói: “Cậu ở đây rút cục có hay không có loại rượu có thể uống say? " Hách Nguyệt nhấc chân bắt chéo, nghiêng đầu nhìn anh, nói đùa:" Vừa mới biết một người như cậu lần đầu tiên cũng lắm điều như vậy, điều đó cho thấy cậu đã say rồi. "Tôi tưởng uống đến bất tỉnh nhân sự." Anh bực bội nói. Hách Nguyệt cầm rượu trong tay đưa qua: "Có, uống xong có thể ngủ một giấc thật ngon."
Kiều Huyền Thạc đặt tay xuống, nheo mắt nhìn ly rượu mà Hách Nguyệt đưa, đôi mắt đỏ hoe, cầm lấy ly rượu không chút do dự ngẩng đầu lên cầm, nuốt xuống một hơi, mày rậm nhăn lại: "Hương vị này có cái gì đó không đúng." Hách Nguyệt mím môi cười: "Rượu mạnh nhất đương nhiên hương vị không giống, hơn nữa cậu đã uống hết hầm rượu của tôi, khẳng định là vị giác của cậu có vấn đề"
Kiều Huyền Thạc đặt ly rượu xuống: "Còn nữa không?"
"Không còn."
Kiều Huyền Thạc đưa tay đỡ cái trán nặng trĩu, cau mày nhìn Hách Nguyệt, ánh mắt trở nên nặng trĩu "Mới…… Mới có một ly, không một chút cảm giác say.”
Từ từ Kiều Huyền Thạc nhắm mắt lại, đặt khuỷu tay lên đầu gối, xoa nhẹ trán, cảm thấy ý thức của mình càng lúc càng mơ hồ, đầu nặng xuống, không giống như đang say rượu, giống như bị đánh thuốc. Tuy rằng biết như vậy nhưng Kiều Huyền Thạc không vạch trần Hách Nguyệt, dù sao cũng là vì tốt cho anh, có uống say hay không vẫn còn luôn uống tiếp, điều này so với uống thuốc còn tổn thương bản thân hơn nhiều. Dù là do rượu hay thuốc, chỉ cần anh sẽ không nghĩ tới Bạch Nhược Hy, anh sẵn sàng thử bất cứ thứ gì.
Mười phút sau Hách Nguyệt Đứng dậy khỏi ghế sô pha, đi đến phòng đơn bên cạnh, lấy trong tủ ra một chiếc chăn bông mỏng, Kiều Huyền Thạc đã ngủ sẵn trên ghế sô pha, anh lấy chăn bông mỏng đắp lên, nhìn chằm chằm vào gò má phờ phạc. Sau một lúc, anh thở dài, xoay người thu dọn những chai rượu cạn trên bàn cà phê, Hách Nguyệt vừa lẩm bẩm vừa dọn dẹp đống hỗn độn, "Sau khi bị tổn thương, trái tim cậu sẽ trở nên chai sạn. Điều này chưa chắc không phải là chuyện tốt. Ít nhất sau này cậu sẽ bách độc bất xâm, sẽ không có người phụ nữ nào có thể làm tổn thương cậu "
Trưa ngày hôm sau, Bạch Nhược Hy và Lam Tuyết vừa ra khỏi nhà, liền nhìn thấy A Lương đứng ở cửa, cầm túi văn kiện trong tay đưa cho cô. A Lương thái độ rất nghiêm túc, lạnh lùng, không chút cảm xúc nói: “Cậu Ba nhờ tôi chuyển cho cô.” Bạch Nhược Hy nhận tài liệu, A Lương liền mặt không chút cảm xúc quay vào trong xe, vẻ mặt tức giận. anh ta đóng sầm cửa lại, nhấn ga rồi phóng xe đi. Nhìn thấy xe của A Lương lái xe đi xa, Bạch Nhược Hy lấy ra tư liệu trong túi hồ sơ, Lam Tuyết tò mò nghiêng người liếc nhìn “Thỏa thuận ly hôn”. Mấy chữ to khiến không khí lập tức đông cứng, tay Bạch Nhược Hy cứng đờ trong vài giây, cô đã chuẩn bị tâm lý nhưng lúc này vẫn không thể bình tĩnh được, cô từ từ rút tất cả ra và nhìn thấy tên Kiều Huyền Thạc được viết trên chữ ký bên dưới, còn có những thông tin ly hôn khác đằng sau. Lúc này, hốc mắt cô ẩm ướt, nước mắt mờ mịt, nhưng khóe miệng hiện lên một nụ cười nhẹ nhõm. Cô cảm thấy vui từ tận đáy lòng, cuộc hôn nhân này ngay từ đầu đã không bình đẳng và hứng chịu quá nhiều chỉ trích, phản đối. Kiều Huyền Thạc đã từ bỏ vì cô quá nhiều. Kết quả này không hẳn là một điều tồi tệ đối với anh ấy. Bạch Nhược Hy thực sự không muốn anh biết sự thật, cho dù đó là sự lừa dối hiện tại của cô hay việc mẹ của cô đã phá hoại gia đình của anh, hại mẹ của anh. Đời này, hãy để những sự thật thối nát này trong bụng cô và trả lại cho anh một bầu trời trong sạch.
Chương 182: Chúng em đã ly hôn
Bạch Nhược Hy cầm tờ thỏa thuận ly hôn, ra vẻ bình tĩnh, nhẹ nói: “Trước tiên chúng ta đến văn phòng luật sư, sau đó đến nhà họ Kiều.” Lam Tuyết lo lắng nhìn cô: “Thỏa thuận ly hôn đã được ký kết, cô có cần thiết phải suốt ruột về nó không?
“Có.” Bạch Nhược Hy trả lời, bước đi. Lam Tuyết bất lực thở dài, đành phải đuổi theo cho kịp.
Hai người đến một công ty luật, Bạch Nhược Hy giao thông tin cho luật sư Miêu và nhờ cô thay mặt mình xin giấy chứng nhận ly hôn. Sau khi hoàn tất thủ tục ly hôn, cả hai lái xe đến thẳng công ty nhà họ Kiều.
Tập đoàn Kiều Thị, Cao ốc nguy nga và sang trọng nhất phía Tịch Thành, kiến trúc nguy nga, cơ ngơi hoành tráng. Bạch Nhược Hy và Lam Tuyết không có hẹn trước mà trực tiếp đi thẳng vào sảnh tầng một của tòa nhà. Hai người không đeo phù hiệu công ty bị hai nhân viên bảo vệ chặn lại. “Xin lỗi, hai người đi làm hay đến tìm ai?” Bảo vệ vẫn lễ phép
“Tới tìm người.” Bạch Nhược Hy nhẹ nói.
“Cô có hẹn trước không, nếu không mời cô qua kia đăng ký?”
Lam Tuyết lo lắng kéo cánh tay Bạch Nhược Hy: “Nhược Hy, chúng ta không có hẹn trước, xem ra không vào được.” Khóe miệng Bạch Nhược Hy hơi nhếch lên, lộ ra nụ cười tự tin. Lấy điện thoại di động từ trong ba lô ra và bấm số điện thoại di động của Kiều Huyền Hạo ngay tại chỗ. Bởi vì điện thoại di động của Bạch Nhược Hy bị mất và đây là số điện thoại mới, sau một lát Kiều Huyền Hạo mới nhấc máy trả lời. Bạch Nhược Hy bấm loa ngoài.
“Alo, ai vậy?”
“Anh hai, là em Nhược Hy.”
Khi nhân viên bảo vệ nghe thấy giọng nói của chủ tịch mới, anh ta lập tức căng thẳng và nhìn Bạch Nhược Hy nuốt nước bọt.
“Nhược Hy?”
“Anh hai, em đang ở dưới sảnh công ty của anh. Em muốn gặp anh. Anh có rảnh không?”
Kiều Huyên Hạo vội vàng nói: “Chờ anh, anh xuống đón em.” Sau đó, Kiều Huyền Hạo ngắt cuộc điện thoại. Bạch Nhược Hy nhướng mày nhìn nhân viên bảo vệ, thờ ơ hỏi: “Bây giờ, tôi không cần phải đăng ký cuộc hẹn đúng không?”
“Không… không, mời vào.” Nhân viên bảo vệ cung kính cung kính. Lam Tuyết vui vẻ nhìn Bạch Nhược Hy, nhướng mày cười, ánh mắt ngưỡng mộ. Bạch Nhược Hy và Lam Tuyết bước vào sảnh của tập đoàn Kiều thị dưới sự hướng dẫn của nhân viên an ninh. Vừa đi bộ đến sảnh trung tâm, Bạch Nhược Hy ngây người bởi một cặp nam nữ đang đi tới. Kiều Huyền Bân và Doãn Âm cũng nhìn thấy Bạch Nhược Hy và rất ngạc nhiên. Bạch Nhược Hy dừng lại, Lam Tuyết và nhân viên bảo vệ cũng dừng lại. Khi nhân viên an ninh nhìn thấy hai người họ, anh ta gật đầu và cúi nhanh chóng cúi chào: “Hai vị phó chủ tịch, buổi trưa tốt lành.”
“Ừ.” Kiều Huyền Bân đáp nhẹ. Ánh mắt Doãn Âm lạnh lùng nhìn chằm chằm Bạch Nhược Hy, sắc mặt ám trầm, vẻ mặt kinh ngạc lại có chút khinh thường. Bạch Nhược Hy bình tĩnh như thường, lễ phép cười nói: “Anh cả, chị dâu, đã lâu không gặp.” Vợ chồng Kiều Huyền Bân không đáp lại Bạch Nhược Hy, dường như họ không nghe thấy, và họ dường như nghĩ Bạch Nhược Hy không đáng gọi họ là anh trai và chị dâu. Doãn Âm khoanh tay trước ngực, nhàn nhạt hỏi:
“Cô ở đây làm gì?”
“Tới tìm anh hai.”
Doãn Âm hừ lạnh một tiếng, khóe miệng nhếch lên. Cô ta cười khinh thường, châm chọc nói: " Da mặt thật đúng không mỏng, còn mặt mũi tới đây tìm Huyền Hạo? Là do cậu ta bây giờ đã là chủ tịch, nhiều tiền nhưng ngốc, cho nên cô mới quay lại để cọ cọ sao?" Lam Tuyết tức giận, nắm chặt tay, tức giận muốn tiến lên phía trước: “Cô muốn nói gì?” Bạch Nhược Hy vươn tay ngăn lại Lam Tuyết, vẫn duy trì nụ cười không sao: “Chị dâu thật là thần cơ diệu toán, tôi là tới để cọ tiền.” Doãn Âm không khỏi nhíu mày, trên dưới nhìn Bạch Nhược Hy, mới phát hiện cô ấy đã thay đổi, không chỉ trông xinh đẹp và tự tin hơn trước, hình như cô ấy cũng đã thay đổi tính cách. Lúc này, Kiều Huyền Bân xen vào: "Nếu thiếu tiền thì cứ hỏi chồng cô đi. Đến đay tìm Huyền Hạo không thích hợp." Bạch Nhược Hy cười không nói gì. Doãn Âm lạnh lùng khịt mũi: “Tôi thật sự chưa từng thấy qua một người phụ nữ da mặt dày như vậy.” Bạch Nhược Hy nheo lại đôi mắt mờ mịt, mỉm cười mà chậm rãi bước tới, đến gần Doãn Âm, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Chị dâu, nói chuyện cẩn thận, đừng chọc tức tôi, nếu không tôi sẽ cao hứng kể cho anh cả nghe về cuộc gặp gỡ lúc nửa đêm của chị với người yêu trong phòng chứa đồ thì đừng trách tôi lắm lời.”
Thân thể Doãn Âm lập tức cứng đờ, sắc mặt tái nhợt, hô hấp rối loạn, vẻ mặt hoảng sợ, nắm chặt tay không nói gì. Bạch Nhược Hy rời đi cô ta, và cô không thể không mỉm cười khi nhìn thấy sắc mặt xấu như ăn phân của cô ta. Giờ cô đã hiểu tại sao Kiều Huyền Thạc không nói ra sự việc, bởi vì Doãn Âm vẫn quan tâm đến Kiều Huyền Bân. Một khi sự việc bị bại lộ, Kiều Huyền Bân sẽ vợ chồng ly tán. Kiều Huyền Thạc nghĩ nhiều hơn cho tình cảm của anh trai và những đứa con của anh ấy, vì vậy anh ấy quyết định không nói về nó. Nhưng cô Bạch Nhược Hy giờ sẽ không tử tế nữa. Chính cuộc sống của cô cũng sống không được, và cô không có thời gian để quan tâm đến hạnh phúc của người khác.
Kiều Huyền Bân lo lắng bước tới, nhìn xuống mặt Doãn Âm và nói với giọng lo lắng: “Vợ à, em có chuyện gì vậy?” Doãn Âm bị sốc, sau khi định thần lại, cô hoảng sợ nhìn Kiều Huyền Bân và hơi thở trở nên nặng nhọc. Nuốt nước bọt, giọng điệu cũng hoảng hốt: “Không sao, em, em không sao.”
“Nhược Hy đã nói gì với em? Em…”
“Không sao.” Doãn Âm nắm tay Kiều Huyền Bân, giả vờ bình tĩnh: “Anh đừng hỏi, chúng ta đi thôi, chúng ta không còn thời gian.”
Lúc này, Kiều Huyền Hạo từ trong thang máy đi ra, Bạch Nhược Hy đã nhìn thấy anh từ xa, liền lao tới vượt qua Doãn Âm và Kiều Huyền Bân. "Anh hai ..." Cô cười tươi như hoa, trong mắt tràn đầy ngoan ngoãn. Kiều Huyền Hạo sững sờ, mắt nhìn chằm chằm vào mặt Bạch Nhược Hy. Tóc ngắn xinh xắn, trang điểm đậm, ăn mặc cá tính, đẹp mê hồn nhưng ngọt ngào, tự tin và trưởng thành. Lam Tuyết theo sau, nhìn thấy Kiều Huyền Hạo, lễ phép cúi đầu: “Chủ tịch Kiều, xin chào.”
Bạch Nhược Hy nắm lấy cánh tay Lam Tuyết, nói: “Anh hai, giới thiệu với anh, đây là bạn tốt của em, Lam Tuyết.”
Kiều Huyền Hạo định thần lại, nhanh chóng đưa tay ra bắt tay Lam Tuyết: “Xin chào.” Sau khi chào, Kiều Huyền Hạo liền lạnh lùng không khỏi khi nhìn sang Bạch Nhược Hy, nhẹ giọng hỏi: “Tìm anh có việc gi? Ta cùng đến văn phòng làm việc của anh ngồi.”
“Vâng.” Bạch Nhược Hy gật đầu.
Khi Kiều Huyền Hạo bước vào thang máy, cả ba người họ đều im lặng trên đường đi. Bước vào văn phòng chủ tịch tráng lệ, ngồi xuống khu vực ghế sô pha, thư ký mang theo đồ ăn nhẹ và trà, Kiều Huyền Hạo cẩn thận pha trà và lau chùi những chiếc cốc. Bạch Nhược Hy không thể không nói: “Anh hai, hôm nay em tìm anh là có chuyện gì nhờ anh giúp.”
Kiều Huyền Huyên không muốn nói chuyện công việc nhanh như vậy, bỏ qua câu hỏi của cô, quan tâm hỏi han chuyện cá nhân của cô: “Dạo này em thế nào? ”
“Tốt. ”Bạch Nhược Hy không tự tin.
“Huyền Thạc đâu?” Kiều Huyên Hạo tiếp tục hỏi.
"..." Bạch Nhược Hy cười khổ không nói lời nào.
"Không ngờ em vẫn đến tìm anh. Trên đời này có chuyện gì mà anh Ba của em không thể giải quyết được?" Vừa nói, Kiều Huyền Hạo vừa ngước mắt lên, nhìn vào mắt Bạch Nhược Hy, nặn ra một nụ cười cứng ngắc. “Hai người có chuyện gì vậy?”
Bạch Nhược Hy nắm chặt tay, mím môi không nói.
Có lẽ Kiều Huyền Hạo hiểu cô ấy quá rõ, và nếu Kiều Huyền Thạc với cô không có vấn đề gì, cô ấy sẽ không đến tìm anh ta. Cô cũng cảm thấy rằng không thể giấu chuyện này được bao lâu, ngay lập tức nói. “Chúng em đã ly hôn.” Bạch Nhược Hy nhẹ nhàng nói, trên mặt không có chút ấm áp hay cảm xúc nào.
Chương 183: Phong cách thanh cao
Kiều Huyền Hạo bàn tay tráng chiếc ly, cứng đờ ở giữa không trung, toàn thân đều cứng ngắc. Kiều Huyền Hạo không thể cười nổi vào lúc này, và trái tim của anh ấy ngũ vị hỗn độn. Anh đã thử rất nhiều cách và dùng nhiều thủ đoạn, thậm chí là đe dọa, cướp đoạt, giao dịch cũng không thể lấy lại Bạch Nhược Hy. Sau khi hoàn toàn từ bỏ, anh ta chọn cách lấy đi tất cả cổ phần của Kiều Huyền Thạc và không làm bất cứ gì cả, thì bọn họ lại ly hôn? Điều này quá châm chọc, quá mỉa mai. Anh chẳng qua là vài giây không kịp phản ứng nhưng tâm trạng phức tạp không thể chịu đựng thêm được nữa, cảm giác hụt hẫng.
“Em vừa đến gặp luật sư để làm thủ tục ly hôn. Ngày mai em là lấy được giấy chứng nhận ly hôn.” Bạch Nhược Hy dường như đang nói về chuyện của người khác, khuôn mặt không thể hiện bất cứ cảm xúc gì.
Kiều Huyền Hạo đặt ấm trà xuống, nghiêm túc quan sát BẠCH NHƯỢC HY nhưng không nhìn ra trong mắt BẠCH NHƯỢC HY lộ ra
bất cứ tia cảm xúc nào. Ánh mắt của BẠCH NHƯỢC HY khiến Kiều Huyền Hạo cảm thấy thực sự xa lạ. Cô trở nên thâm thúy, không còn giống như trước kia, không để cho người ta có thể nhìn thấu tâm can của cô. Bạch Nhược Hy như vậy khiến anh cảm thấy đáng sợ.
“Tại sao em lại ly hôn?” Anh ta hỏi một câu bâng quơ. BẠCH NHƯỢC HY mỉm cười: "Cảm thấy không thích hợp nêm ly hôn, không phải là chuyện bình thường sao?"
"Trước kia ..."
"Anh hai, đừng nói về chuyện của em. Hãy nói chuyện vì sao hôm nay em tìm anh đi." BẠCH NHƯỢC HY ngắt lời Kiều Huyền Hạo.
Kiều Huyền Hạo thở dài một tiếng và tiếp tục rót trà. “Nói đi, tìm anh có việc gì?”
BẠCH NHƯỢC HY đưa tay về phía Lam Tuyết, Lam Tuyết nhanh chóng lấy trong túi ra một tập tài liệu. BẠCH NHƯỢC HY rất nghiêm túc đưa tài liệu cho Kiều Huyền Hạo: “Anh hai, đây là biên lai mượn tiền. Em đã ký và đóng dấu, nay muốn mượn anh 1000 vạn.”
KIỀU HUYỀN HẠO rót trà, cầm lấy tài liệu đặt trước mặt anh. Trà được đưa cho BẠCH NHƯỢC HY và LAM TUYẾT. “Cảm ơn.” Hai người nhận lấy tách trà và đồng thanh cảm ơn. Kiều Huyền Hạo liếc nhìn tài liệu, không chút vội vàng: “Nếu ly hôn với Huyền Thạc, sẽ được phân chia một nửa tài sản
của cậu ấy, dù là bao nhiêu tiền, em chắc là chưa điều tra kỹ lưỡng tài sản và thu nhập còn lại của cậu ấy.” BẠCH NHƯỢC HY biết rằng Kiều Huyền Thạc rất giàu, dựa vào việc anh ấy không cần đến cổ phần của tập đoàn họ Kiều, đó là bởi vì anh ấy có đủ tài sản để nuôi sống cô. BẠCH NHƯỢC HY giải thích: “Em từ bỏ tài sản của anh ấy, chỉ lấy của anh ấy một món đồ trang sức.” KIỀU HUYỀN HẠO tao nhã nhấp một ngụm trà, suy tư một lúc rồi hỏi: “1000 vạn không nhiều, nhưng cũng không phải là con số nhỏ. Em dùng nó để làm gì? BẠCH NHƯỢC HY kiên quyết nói: “Mua lại công ty Băng Hoàng.”
KIỀU HUYỀN HẠO gần như phun trà ra, bị trà trong miệng làm cho sặc đến ho khan không ngừng. Anh ta hòa hoãn cơn tức giận, nhìn Bạch Nhược Hy tức giận hỏi: "Em biết kinh doanh sao? Tập đoàn Băng Hoàng là một công ty vay nợ chồng chất, đi đến bờ vực phá sản, bây giờ cho không cũng không ai muốn, vậy mà em còn bỏ tiền ra thu mua?"
Không chút lo lắng, cô vươn tay đẩy tài liệu, rất thành khẩn: "Anh hai, em điền vào biên lai vay rồi, anh không cần lo lắng em. Em mua lại công ty đã từng là công ty rực rỡ trên toàn thế giới, đương nhiên em có kế hoạch của mình, vì vậy anh không cần lo lắng."
"Không cần cân nhắc thêm nữa sao?" KIỀU HUYỀN HẠO cau mày nhìn cô. BẠCH NHƯỢC HY tự tin cười và lắc đầu: "Em thậm chí đã nghĩ về tên cho công ty. Sẽ gọi là tập đoànVĩnh Hằng."
Nhìn ánh mắt tự tin của BẠCH NHƯỢC HY, sáng lấp lánh và vẻ đẹp tự tin ngập tràn quanh cô. Một BẠCH NHƯỢC HY quyết đoán và dứt khoát như vậy khiến anh cảm thấy càng hấp dẫn hơn, nhưng loại xa lạ này cũng khiến anh cảm thấy. 1000 vạn đối với anh ta không phải là nhiều. Anh ta đưa biên lại mượn tiền trả lại cho BẠCH NHƯỢC HY: "Không cần biên lai mượn tiền. Anh đưa tiền cho em." BẠCH NHƯỢC HY không nhận lại biên lai, nghiêm túc nói từng câu từng chữ: " Em không muốn mắc nợ ân tình của ai. Nếu anh hai không nhận biên lai, thì em sẽ đi vay ngân hàng hoặc vay nặng lãi, không cần đến hỏi anh hai.
"Em…” Kiều Huyền Hạo bị tính khí bướng bỉnh của cô gái trước mặt làm cho cáu kỉnh nhưng vẫn là có sự uy hiếp đối với anh.
“Anh hai không tính lãi cho em, vốn đã là ân huệ lớn đối với em rồi, cho nên anh đừng cảm thấy nặng nề. Khi công việc kinh doanh của em phát triển, em vẫn còn cần đến sự giúp đỡ của anh hai." BẠCH NHƯỢC HY nói khiến KIỀU HUYỀN HẠO không thể phản bác, liền ký tên vào biên lai vay
tiền, một bản đưa cho BẠCH NHƯỢC HY, bản còn lại do chính anh ta giữ, sau đó anh ta điền vào một tấm chi phiếu 1000 vạn rồi đưa cho BẠCH NHƯỢC HY. Cô rất khách sáo mà lịch sự nói cảm ơn KIỀU HUYỀN HẠO. Sau khi mượn tiền lập tức tìm cớ rời đi, cô không có tâm trạng để nói về chuyện quá khứ nữa, nói về quá khứ sẽ chỉ khiến tâm trạng của cô trở nên tồi tệ hơn mà thôi.
BẠCH NHƯỢC HY đến ngân hàng rút số tiền tiết kiệm còn lại, lấy ra mười mấy vạn. Sau đó cô đến thẳng showroom bán xe hơi, cùng Lam Tuyết mua xe. Hai người thay đổi chỗ ở, dọn ra khỏi căn nhà cũ sắp bị phá bỏ, chuyển đến một căn hộ lớn hơn.
Ba ngày sau, một tin tức đã gây chấn động giới tài chính, gây chấn động toàn bộ Tịch Quốc: Tập đoàn Băng Hoàng đã từng thịnh vượng số một thế giới bị thua mua, công ty đó thực chất giờ chỉ là cái vỏ rỗng sớm đã nợ nần chồng chất này, nay lại còn có người dám lấy tay cầm lấy "củ khoai bỏng" này (ý là cầm vào sẽ phỏng tay). Ai cũng không khỏi thán phục, nhưng cũng nhiều kẻ chờ xem kịch vui. Đã từng là một công ty lớn, mấy người đứng đầu đều đã phải vào tù, và công ty này đang trên vờ vực cái chết. Ngay sau khi tin tức được đưa ra, công ty đã được đổi tên thành Vĩnh Hằng. Cả giới kinh doanh đều
đang theo dõi. Một số người tìm cơ cơ hội trong đó. Có người ôm tâm lý chờ coi kịch hay và chời đợi nó kết thúc một cách bi thảm. Điều khiến mọi người phải phì cười đó người đứng ra mua lại công ty này hóa ra lại là một phụ nữ chưa từng kinh doanh, chưa có kinh nghiệm quản lý tài chính, một người mới vào nghề. Chủ để này đã khiến nhiều doanh nhân coi như truyện cười mang ra bàn tán trong các bữa tiệc. Vài câu nói qua lại cũng không thể không nhắc tới tập đoàn Vĩnh Hằng như một chuyện đáng cười nhạo. Giữa sự chế giễu của người khác, Tập đoàn Vĩnh Hằng đi vào hoạt động trở lại, một tuần sau lại thông báo và tổ chức cuộc họp báo đấu giá. Cuộc họp báo vừa ra mắt, lại bắt đầu đầu dấy lên một làn sóng, BẠCH NHƯỢC HY bán đấu giá hóa ra là “Sợi dây chuyền vĩnh hằng” trong truyền thuyết. Điều này đã khiến những người giàu có và người yêu thích sưu tập đồ cổ háo hức, thậm chí còn gây chấn động cả trong và bên ngoài nước.
Mỗi ngày này tiêu đề các báo đều là liên quan đến động thái của tập đoàn Vĩnh Hằng. BẠCH NHƯỢC HY không cần tốn nhiều công sức khiến cho cổ phiếu của công ty liên tục tăng lên. Vào thời khắc then chốt này, cô đã sa thải toàn bộ nhân viên cũ của công ty và chiêu
mộ nhóm nhân viên mới. Loại hình doanh nghiệp này công nhân viên có ít nhất một nghìn, và một động thái lớn như vậy đã gây ra một sự chấn động lớn ở Tịch Quốc. Phong cách thanh cao của cô ấy hoàn toàn khác với tính cách của cô ấy, nhưng nó cũng tạo ra hiệu ứng rất tốt. Trong khoảng thời gian ngắn, tập đoàn Vĩnh Hằng đã trở thành một ngôi sao mới, với sự quảng cáo hiệu quả ở quy mô lớn mà không mất phí quảng cáo.
Mùa xuân tràn đầy, xuân về trên mặt đất. Tại vườn bắc của nhà họ Kiều. Kiều Nhất Hoắc lòng như lửa đốt chạy vào phòng ông cụ Kiều, đóng cửa lại: “Ba, vĩnh hằng, là vĩnh hằng.” Ông cụ Kiều cầm kính đọc báo, dựa vào ghế tựa, nhìn điện thoại trong tay, bình tĩnh nói: “Biết rồi. Ba đang xem tin tức." Kiều Nhất Hoắc bước đến bên ông lão ngồi xuống, cười thật sâu, giảo hoạt mà nheo mắt ranh mãnh: “Tim kiếm lâu như vậy, cuối cùng nó cũng xuất hiện. Hóa ra là ở trong tay BẠCH NHƯỢC HY, lần trước bắt được cô ta, thật sự đã bị cô ta lừa gạt.”
Ông lão kéo kính đọc sách xuống, đặt điện thoại xuống, xoa xoa thái dương, không chút hoang mang lẩm bẩm:“ Cô ta mua lại công ty chúng ta từng rửa tiền, cô ta có kế hoạch cái gì?"
"Người phụ trách đang ngồi tù, cô ta dám mua lại một công ty rỗng. Chắc hẳn là đầu óc bị úng nước" Kiều Nhất Hoắc cười: "Cô ta biết rằng Vòng cổ vĩnh hằng nguy hiểm cho cô ta như vậy mà còn tứ phía công khai thông báo bán đấu giá Vĩnh hằng, quả thực chỉ là một kẻ ngốc." Ông cụ Kiều lo lắng thì thào: "Ngươi cho rằng cô ấy là một kẻ ngốc, ta làm sao cũng nghĩ rằng cô ấy dũng cảm và thông minh, thậm chí còn khôn khéo hơn người."
"Lý do sao cha lại cảm thấy thế vậy?" Kiều Nhất Hoắc cúi người tới gần.
Trên bầu trời xanh, những tia nắng rạng rỡ chiếu lên người Bạch Nhược Hy. Bạch Nhược Hy như người mất hồn rời khỏi biệt thự, ánh không có tiêu cự nhìn về phía trước, nước mắt giàn giụa. Bầu trời như sụp đổ, ngay cả không khí cũng dường như trở nên loãng hơn khiến cô cảm thấy ngột ngạt, không thể nào thở nổi, khó chịu đến mức muốn phát điên. Cô đi lang thang không mục đích băng qua giữa dòng người trên đường, có lẽ do bộ dáng bi thương hay do những giọt nước mắt trên khuôn mặt cô khiến mọi người qua đường chú ý và những ánh nhìn thương hại của họ rơi trên người cô. Cô không cần sự thông cảm của người khác, cô biết mình xứng đáng được như vậy, cô đi đến một khuôn viên, trốn trong bụi cây nhỏ, ngồi ôm chân ôm khóc lớm như một kẻ điên. Gió lặng lẽ thổi. Khu vườn có phong cảnh đẹp như tranh vẽ. Những cặp tình nhân tình tứ xung quanh và những người già thong thả
dắt chó đi dạo tương phản rõ ràng với Bạch Nhược Hy đang buồn bã và khóc lóc. Thế giới của cô trở nên u ám, cuộc sống của cô trở nên tuyệt vọng. Như ở chỗ không người, cô khóc đến đau lòng, nhưng sau khi khóc, cô vẫn phải tiếp tục sống. Nhưng cô ấy sẽ không sống như trước nữa. Nếu những người đó đã làm cho cô ấy không còn nơi nào điểm tựa, cô cũng không cần phải tử tế nữa.
Đêm đó. Khi Lam Tuyết thấy Bạch Nhược Hy trở vể, hai mắt cô ấy đã sưng đỏ, sắc mặt tái nhợt, trông bơ phờ như một hồn ma, mất hết hồn vía. Cô dỗ dành hai cô bé gái ăn cơm, khi thấy Bạch Nhược Hy đi ngang qua, cô kinh ngạc kêu lên: “Nhược Hy, cô không sao chứ?” Bạch Nhược Hy bước vào phòng như không nghe thấy Lam Tuyết hỏi. Lam Tuyết nhanh chóng đặt bát trong tay xuống, để hai đứa trẻ tự ăn, lập tức đứng dậy đi vào phòng ngay phía sau Bạch Nhược Hy. Bạch Nhược Hy sau khi vào phòng liền lấy chăn trải ra trên sàn nhà, nằm xuống ngay cả quần áo trên người cũng không thay, nằm xuống liền đắp chăn đắp lên đầu. Lam Tuyết nhẹ nhàng bước tới, nhẹ nhàng hỏi: “Nhược Hy, cô có chuyện gì vậy?” Bạch Nhược Hy im lặng. Lam Tuyết thở dài một hơi, ngồi bệt xuống sàn nhà, “Cô ra ngoài đã nửa ngày,
tôi đã lo lắng nửa ngày có phải đi tìm chồng cô rồi không?” Bạch Nhược Hy vẫn không lên tiếng, nhưng dùng chăn bông ôm lấy đầu mình, toàn bộ tấm chăn bắt đầu rung rung. Nhìn Bạch Nhược Hy trên giường, lòng cô cũng đau nhói dường như minh bạch đã hiểu cảm giác của Bạch Nhược Hy lúc này. Vì Nhược Hy không muốn nói gì, Lam Tuyết cũng không hỏi nữa, vỗ vai cô rồi đứng dậy: “ Hãy ngủ một giấc rồi mọi chuyện sẽ chỉ là quá khứ thôi.” Lam Tuyết lặng lẽ rời đi. Niềm an ủi duy nhất đối với cô lúc này là cho cô một không gian yên tĩnh. Thời gian là cách tốt nhất để chữa trị mọi nỗi đau. Lam Tuyết là người từng trải qua nên thấu hiểu điều này.
Bên trong bệnh viện. Doãn Nhụy nằm trên ghế khám phụ khoa nhắm mắt lại, hai chân mở rộng, cắn chặt môi dưới, hơi thở phẫn hận bao trùm không khí. Sau khi xét nghiệm HIV, cô ta làm thêm các kiểm tra toàn thân khác, thậm chí bao gồm cả bệnh giang mai, để đảm bảo rằng tính mạng của cô ta không bị đe dọa. Vào cái đêm xảy ra tai nạn đó, cô ta xấu hổ khôn tả, cô ta không biết hiện tại có bao nhiêu người bên ngoài biết rằng cô ta đêm đó cùng vệ sĩ "nhào lộn" ngoài cửa, nhưng cô ta chắc chắn rằng sẽ không thể nuốt cục giận này như thế. Người vệ sĩ đã
bị cô ta sa thải, bồi thường chút tiền và đuổi đi rất xa. Video giám sát cũng bị xóa. Cô ta nghiến răng nghiến lợi, trong lòng hung hăng niệm tên Bạch Nhược Hy: Hận này nhất định cô phải trả lại.
Báo cáo kiểm sức khỏe không có kết quà ngay lập tức, và Doãn Nhụy rời đi sau khi nhậ lyn một số báo cáo xét nghiệm đơn giản. Chạm vào chiếc cổ trống trơn, sợi dây chuyền vĩnh hằng mà cô ta đã đeo suốt mười năm bỗng chốc mất đi, cả trái tim đều cũng thấy mất mát.
Sau khi ra khỏi bệnh viện, Doãn Nhụy không về nhà mà mời Bạch San San và mẹ kế của Nhược Hy là Lưu Nguyệt. Trong tiệm cà phê trang trí tinh xảo, Doãn Nhụy gọi ba ly cà phê đắt tiền. Trước lời mời của Doãn Nhụy, cả Bạch San San và Lưu Nguyệt đều thất kinh, cung kính mà lấy lòng, cười nói, thái độ khiêm tốn và ngoan ngoãn, và ánh mắt sùng bái. “Không biết Doãn tiểu thư tìm tôi và mẹ tôi có chuyện gì vậy?” Bạch San San cười hỏi. Doãn Nhụy duyên dáng cầm cà phê lên, nhấp một ngụm rồi từ từ đặt ly cà phê xuống, động tác duyên dáng. Cô ta nhướng mày liếc nhìn hai mẹ con trước mặt, chậm rãi nói: “Không cần tôi giới thiệu, cô cũng đã biết tôi rồi.” Lưu Nguyệt nhanh chóng đáp lại bằng nụ cười:
“Biết, biết, đương nhiên là biết đại danh nhị tiểu thư nổi tiếng của Doãn gia ... " Doãn Nhụy duỗi lòng bàn tay giơ ra phía trước tỏ ý dừng lại, khinh thường lẩm bẩm:" Bà không cần phải nịnh nọt, chỉ cần biết là được, tôi không cần phải tự giới thiệu." Sau đó, Doãn Nhụy bỏ bàn tay xuống, nheo mắt nhìn chằm chằm Bạch San San thái độ nghiêm túc: "Tôi biết cô luôn muốn trở thành ngôi sao. Tôi sẽ giúp cô đăng ký vào công ty điện ảnh của chị tôi, hơn nữa sẽ để cho cô khai diễn một bộ phim để cô làm nữ chính, khiến cô được nổi tiếng."
Bạch San San không thể kiềm chế sự ham muốn, nhìn về phía Doãn Nhụy, mỉm cười cúi đầu mà mở miệng “Cảm ơn Doãn tiểu thư, cảm ơn chị, cảm ơn chị rất nhiều.”
“Tuy nhiên, ta có điều kiện.” Doãn Nhụy cắt ngang. Bạch San San nhướng mày, hưng phấn khó kìm nén, nhìn về phía Doãn Nhụy, thề thốt: "Bất kể điều kiện như thế nào, tôi đều hứa với Doãn tiểu thư. Chỉ cần có thể được nổi tiếng, bất kỳ điều kiện nào tôi cũng sẽ đồng ý."
Lưu Nguyệt lo lắng hỏi:" Doãn tiểu thư, điều kiện của cô là gì? Ta chỉ có một đứa con gái, không thể để cô hủy hoại nó."
"Mẹ, mẹ đang nói cái gì vậy?" Nhìn thấy giấc mơ trở thành minh tinh sắp thành hiện thực, Bạch San San lo lắng, sốt ruột mà kéo cánh tay Lưu Nguyệt, liếc mắt một cái, không hài lòng nói: “Mẹ lo lắng cái gì, Doãn tiểu thư là người nghiêm túc, cô ấy sao có thể hủy hoại con?”
“Vậy thì con cũng phải nghe điều kiện là gì thì hãy đáp ứng, ai cho không ai cái gì bao giờ, sao con có thể chưa biết điều kiện là gì đã đồng ý?"
"Mẹ không phải cũng muốn con nổi tiếng sao? Xã hội này, trở thành người nổi tiếng là có thể kiếm tiền nhiều nhất và nhanh nhất."
"Mẹ biết, nhưng mà ..." Lưu Nguyệt bối rối, lời còn chưa nói xong. Doãn Nhụy đột nhiên cắt ngang, lạnh lùng nói. “Hủy diệt Bạch Nhược Hy.”
Bạch San San và Lưu Nguyệt lập tức sửng sốt, kinh ngạc nhìn về phía Doãn Nhụy. Hai người họ vẻ mặt mờ mịt. Trong tâm trí của bọn họ, Doãn Nhụy và Bạch Nhược Hy đã là bạn thân của nhau trong nhiều năm, và tình bạn giữa hai người là khó có thể phá vỡ trong mắt người khác.
Đây là ... đang trêu chọc bọn họ sao? Doãn Nhụy nhấp một ngụm cà phê, nhướng mày liếc nhìn hai người trước mặt. Sự ngạc nhiên và nghi hoặc có thể được nhìn thấy rõ trong đôi mắt của họ. Cô ta nhếch miệng cười lạnh, đặt cốc xuống, chậm rãi ung dung mà mở miệng: "Không cần cảm thấy quá kỳ lạ. Bạch Nhược Hy hiện tại không còn là Bạch Nhược Hy mà các người biết trước đây nữa. Mối quan hệ của tôi và cô ta không tốt như các người nghĩ. Điều kiện của tôi rất đơn giản, tôi sẽ giúp cô nổi tiếng, và cô giúp tôi hủy diệt Bạch Nhược Hy.” Bạch San San im lặng vài giây, sau đó mặt lại tươi cười, rất nhẹ nhàng làm động tác OK:“ Không có vấn đề gì, chuyện này quá dễ dàng.” Lưu Nguyệt nhíu mày, lo lắng hỏi: “Như thế nào mới tính là bị hủy hoại?” Doãn Nhụy khóe miệng hơi nhếch lên, nở nụ cười tà mị: “Tôi muốn cho cô ta thân bại danh liệt.”
“Hiện tại cô ta cũng đã tiếng xấu lan xa rồi”.
Doãn Nhụy nghiến răng, ánh mắt bùng lên một tia lửa hận: “Còn chưa đủ, vẫn chưa đủ, tôi muốn Bạch Nhược Hy biết rằng khiêu khích Doãn Nhụy tôi, kiếp sau có gặp cô ta cũng sẽ sống không bằng chết.” Bạch San SAn và Lưu Nguyệt nhìn nhau ra vẻ hiểu ý tứ của Doãn Nhụy.
Hách gia là công ty đứng đầu ngành công nghiệp rượu vang lớn nhất thế giới, có nhà máy rượu vang lớn nhất, những loại rượu vang đắt nhất, những hầm rượu rộng lớn nhất và hàng vạn mẫu vườn nho. Chỉ riêng trong biệt thự của Hách Nguyệt, rượu vang hảo hạng có đủ loại, loại nào họ muốn cũng có, chính là hầm rượu lớn nhất Tịch thành. Nằm độc lập phía dưới đại sảnh, hầm rượu được bài trí sang trọng, trang nhã, khu bàn trà chất đầy đủ các loại chai rỗng, bày khắp nơi. A Lương buồn bã nhìn Kiều Huyền Thạc đang say rượu đến hỗn loạn, trong lòng thực sự hụt hẫng. Anh ta chức vị nhỏ mọn nên không dám nói lời nào, chỉ có thể ở bên cạnh. Khuôn mặt tang thương của Kiều Huyền Thạc liền một đêm đã bị râu che phủ, đôi mắt đỏ bừng và hỗn loạn, mệt mỏi và thăng trầm, và khuôn mặt nam tính của anh ấy hơi gầy đi một chút. Kiều Huyền Thạc run rẩy đầu ngón tay, đầu bút chậm rãi ký tên mình trên giấy, rồi không chút do dự mà ném mạnh cây bút đi, rút tờ giấy ném về phía A Lương. A Lương nhanh chóng bắt lấy, vẻ mặt căng thẳng. Kiều Huyền Thạc cầm ly rượu đang uống dở trên bàn, dựa vào ghế sô pha, ngẩng đầu tiếp tục rót. Thô bạo mà uống rượu, hận không thể một hơi mà uống hết cả chai, uống đến say mèm, uống đến chết đi. A Lương muốn mở miệng khuyên bảo, nhưng giọng nói vừa chạm đến giữa môi và răng lại biến mất, anh rụt rè nuốt nước bọt, nhìn xuống tờ giấy trong tay. “Thỏa thuận ly hôn”. Anh ấy đã ký nó. Mà phía bên cạnh đã sớm có tên và chữ kỹ của Bạch Nhược Hy. Mặc dù đó không phải là cuộc hôn nhân của chính mình, nhưng A Lương cũng cảm thấy đau đớn khi nhìn thấy thỏa thuận ly hôn này. Anh đau lòng mà nhìn về phía Kiều Huyền Thạc, và nhìn lướt qua những chai rượu đã rỗng ở xung quanh.
Kiều Huyền Thạc không nói một lời nâng chai rượu lên, ngẩng mặt lên trời mà uống như uống nước, anh nhắm mắt lại, như một cái xác không hồn đang bước đi. Sau khi uống hết chai rượu, anh ném chai rượu đã cạn xuống cực kỳ bi thương mà mở miệng: “Tìm cho tôi một chai rượu uống có thể say lại đây.” A Lương đứng trang nghiêm, căng thẳng nói: “Cậu Ba, cậu đã uống quá nhiều rồi. Cậu đã uống loại rượu mạnh nhất ở đây rồi.” Kiều Huyền Thạc cười chua xót, từ trong mũi phát ra một tia khinh thường cười lạnh, tinh thần xa xút, chán nản. Anh chậm rãi vươn tay ấn lên trán, che khuất tầm mắt, cười đến thật đáng buồn. Lợi ích của việc không say rượu là gì? Ngàn ly không say có cái gì mà tốt, không có bất luận cái gì tốt, lúc muốn say nhất, muốn chết vì say cũng không được, lại không thể nào để trong tim trong lòng, trong đầu và trong mắt đừng lưu luyến hình ảnh người phụ nữ kia. Tất cả phiền muộn đều khiến anh bi thương muốn chết. Hoặc là do mệt mỏi, Kiều Huyền Thạc im lặng bất động, không tự chuốc rượu, nhưng quanh thân tản ra khí lạnh nguy hiểm và buồn bã, cả hầm rượu đều bị anh làm cho chìm trong bầu không khí trầm mặc và buồn bã. "Cậu Ba ..." A Lương nhút nhát mà gọi anh. A Lương tưởng anh đã ngủ, cho nên kêu cũng không đáp, nên không muốn quấy rầy hắn nghỉ ngơi. Nhưng mới vừa xoay người lại, liên nghe giọng nói của Kiều Huyền Thạc từ phía sau, và A Lương ngay lập tức quay lại đối mặt với anh. Giọng nói của Kiều Huyền Thạc trở nên khàn khàn vì men rượu: “Đưa bản thỏa thuận này cho Bạch Nhược Hy.”
“Vâng.” A Lương cung kính trả lời.
Kiều Huyền Thạc cong cong khóe môi, cười lạnh, chua chát lẩm bẩm: “Dưa hái xanh không ngọt, ta cuối cùng cũng biết có bao nhiêu chua xót.”
A Lương không biết nên an ủi thế nào, anh đối với tính cảm vẫn là một tờ giấy trắng, ngây người, tại thời điểm này là ít có khả năng thuyết phục người trước mặt.
"Bạch Nhược Hy, Bạch Nhược Hy ..." Kiều Huyền Thạc từng câu từng chữ mà thì thầm tên cô, và mỗi từ đều chứa đựng tuyệt tình hận ý. Yêu càng sâu đậm, tổn thương càng đau, hận càng sâu. Anh dừng lời, dường như Bạch Nhược Hy đang đứng trước mặt anh, giọng nói khàn khàn đầy hận ý, hung hăng gầm gừ: "Sẽ không còn cơ hội nào nữa. Kiều Huyền Thạc tôi coi như chưa bao giờ biết cô. Từ giờ phút này, cả đời này, từ nay về sau chúng ta sẽ là người xa lạ.” A Lương nắm chặt tờ giấy thỏa thuận ly hôn, trong lòng đau khổ đến mức không kìm được mà nhìn Kiều Huyền Thạc suy sụp, anh không thể giúp gì và rất là sốt ruột. "Cậu ba, đừng như thế này, hãy ngủ một giấc thật sâu, ngày mai sẽ tốt hơn.”
Ngày mai sẽ tốt hơn? Kiều Huyền Thạc cười, trái tim phập phồng, thân thể run lên, mu bàn tay áp vào mắt, ngẩng đầu lên trần cười đến thật là buồn. Chợt hai giọt nước mắt từ từ rơi xuống khóe mắt, anh vẫn cười, nhưng là loại nụ cười chua xót tuyệt vọng, lạnh lùng, giống như tâm tình của anh, thật nực cười làm sao.
Lúc này, cửa hầm rượu nhẹ nhàng mở ra, Hạch Nguyệt tay đút túi quần chậm rãi đi vào, nhưng người bên trong không tìm thấy anh, Kiều Huyền Thạc đang chìm trong đau buồn không kìm được của bản thân, anh nhếch mép cười lạnh, mỉa mai nói: "Chúng tôi sẽ không còn tương lai nữa. Cậu có biết bây giờ tôi hận cô ấy đến mức nào không? Hận không thể ngay lập tức giết cô ấy."
A Lương xấu hổ cúi đầu: "Thực xin lỗi, cậu Ba, tôi không rõ."
Anh nghẹn giọng, khàn khàn, bi thương nói:" Tôi Kiều Huyền Thạc đời này từng yêu duy nhất một người phụ nữ, suốt hai mươi năm, chưa bao giờ ngừng yêu cô ấy. Trước 18 tuổi, tôi đã được nhận học vị tiến sĩ, đọc rất nhiều sách như vậy, tích lũy nhiều kiến thức như vậy, lại chưa bao giờ sử dụng đến, để trở thành mẫu người cô ấy thích, tôi đã không ngần ngại từ bỏ mọi thứ và lựa chọn nhập ngũ." A Lương sững sờ và bất ngờ há hốc mồm trước những lời nói lúc say của Kiều Huyền Thạc. Anh trước giờ chưa bao giờ nói nhiều như thế, chỉ là do quá đau đớn không biết tìm ai để tâm sự. Do tác dụng của rượu, anh tiếp tục đau khổ bộc bạch những điều chưa từng muốn ai biết.
“Bây giờ cô ấy nói với tôi rằng cô ấy chán ghét quân nhân, chán ghét bị kiềm chế, chán ghét tôi.” Anh chua xót cười khổ: "Ha ha... cô ấy nói rằng cô ấy thích tiền, thích hư vinh. Ở bên tôi chỉ là để trả thù và chỉ muốn sự tài sản của tôi."
"......." A Lương nắm chặt tay, tức giận đến không thể át đi được, hai hốc mắt cũng đỏ theo, nước mắt đàn ông tràn ra. Kiều Huyền Thạc có bao nhiêu đau đớn đến mức nào, liền lúc này anh ta cảm thấy đau khổ đến mức đó. Bạch Nhược Hy rút cục đã làm anh tổn thương tới đến cỡ nào? Cùng Kiều Huyền Thạc lâu như thế nhưng chưa bao giờ nhìn thấy anh như thế này, tuyệt vọng đến mức dường như mỗi câu nói ra đều giống đang nói di ngôn.
Hách Nguyệt nghe đên đó, bước chân đột nhiên dừng lại, đứng cách đó không xa và lẳng lặng lắng nghe, ánh mắt cũng không kiềm chế được mà trầm xuống, sắc mặt ngưng trọng, rơi vào ký ức của chính mình trong quá khứ. A Lương không hiểu nỗi đau của Kiều Huyền Thạc, nhưng Hách Nguyệt thì hiểu. Lời nói của Kiều Huyền Thạc giống như một cái xẻng sắc bén, từ từ xới lên vết sẹo từ đáy lòng của Hách Nguyệt. Anh đã cho rằng ngày hôm nay, sau mười năm, vết thương ấy đã bình phục. Nhưng giờ anh mới chợt phát hiện ra rằng, thật ra vết thương đó vẫn như cũ chảy máu đầm đìa, đau đến tận xương tủy.
“Tôi không quan tâm đến cổ phần của nhà họ Kiều chút nào, nhưng cô ấy đã tiếp tay cho người anh em thân thiết nhất của tôi để lừa dối tôi chỉ vì tiền?” Kiều Huyền Thạc phấn khích rống lên: “Tại sao? Tại sao?” Nỗi đau đớn ập đến ngay lập tức khiến Kiều Huyền Thạc đau đớn. Gần như không thở nổi, anh lấy tay che mặt, nước mắt nơi khóe mắt càng ngày càng tăng, từng giọt lăn qua lỗ tai, chảy vào mép tóc, tích lại nhỏ xuống trên ghế sô pha. “Vì cái gì? Rốt cuộc vì cái gì?” Giọng gầm thét của anh trở nên nghẹn ngào, cả hầm rượu buồn bã, hơi thở buồn bã tràn ngập khắp không khí. A Lương cắn chặt môi dưới, tức giận lau đi giọt nước mắt sắp rơi trên mi, mở miệng thuyết phục: "Cậu Ba, bỏ lỡ người, cô ấy nhất định sẽ hối hận. Cậu đối với cô ấy tốt như vậy, chu đáo tỉ mỉ. Cô ấy có phúc còn không biết phúc. Loại phụ nữ như vậy căn bản không đáng để cậu thương tâm khổ sở. Cô ấy chỉ cần tiền, thậm chí thỏa thuận còn nói rõ chỉ cần sợi dây chuyền vĩnh hằng, có thể thấy được cô ấy hoàn toàn là vì tiền, cô ấy…... ” A Lương không biết nói gì tiếp.
Kiều Huyền Thạc dở khóc dở cười, bàn tay đặt lên trán nắm chặt thành quyền, mặt ngửa lên trần. Anh giống điên vừa khóc vừa cười, rất đau khổ. Không muốn mọi người nhìn thấy mình rơi lệ, vẫn luôn dùng cánh tay đè nặng đôi mắt rồi dựa lưng vào ghế sô pha.
Hách Nguyệt hiểu rõ hành động của Kiều Huyền Thạc lúc này, bởi vì anh cũng đã từng trải qua, anh cho rẳng ngẩng đầu lên thì sẽ không rơi lệ sao? Cho rằng cười liền sẽ không thấy đau sao? Nghĩ rằng liều mạng uống rượu thì sẽ quên tất cả mọi thứ? Sẽ không. Hách Nguyệt biết rằng Kiều Huyền Thạc đã suy sụp, hoàn toàn suy sụp.
Anh chậm rãi đi đến hầm rượu gần đó, lấy ra một chai rượu đỏ, cầm dụng cụ mở ra, từ trong túi quần lấy ra một gói thuốc. Anh vừa đi ra ngoài chính là vì mua thuốc, nhìn Kiều Huyền Thạc uống thế này thì không phải là biện pháp, đối với một người đàn ông dù uống chảy máu dạ dày cũng không say, thuốc ngủ là biện pháp cuối cùng duy nhất có thể giúp anh. Người đã bốn năm ngày không được ngủ, nếu cứ tiếp tục như vậy sẽ bị rối loạn tinh thần, thân thể ăn không tiêu mà chết. Kiều Huyền Thạc tiếp tục nói chuyện với chính mình, say khướt nhưng mang theo vài phần thanh tỉnh: "Cô ấy vẫn yêu anh hai, hahaha ...Cô ấy vẫn yêu anh ấy. Những gì cùng tôi hứa hẹn, những gì đã nói, những gì biểu đạt, tất cả đều là dối trá, chỉ là để trả thù, là để trừng phạt ta trược kia thủ đoạn lừa nàng kết hôn. Hahaha… tất cả đều là giả…”
“Cậu Ba, đừng tự hành hạ bản thân như thế này, hay buông tha chính mình đi.” A Lương đau đến mức sắp khóc, bẹp miệng khuyên bảo. Lúc này, Hách Nguyệt đi tới đưng bên cạnh A Lương, A Lương sửng sốt quay đầu nhìn Hách Nguyệt, "Thẩm phán Hách, ngươi trở về là tốt rồi, hãy giúp tôi khuyên bảo cậu Ba, cậu ấy ..." Hách Nguyệt một tay cắm túi, một tay lắc ly rượu đỏ trong tay, ánh mắt nặng nề nhìn Kiều Huyền Thạc, giọng điệu trầm thấp: “Anh đi giải quyết chuyện giấy tờ trong tay trước đi, ở đây giao cho tôi.”
“Vâng.” A Lương lập tức trả lời, sau khi chào xong liền lo lắng, liếc nhìn Kiều Huyền Thạc rồi quay người rời đi. Hách Nguyệt lắc lắc ly rượu, chậm rãi đi tới bên người Kiều Huyền Thạc ngồi xuống, dựa vào trên ghế sô pha, giọng nói nhàn nhạt trở nên buồn bã và nghiêm túc, thay đổi so với trước đây tùy tiện, chậm rãi nói: "Thạc, hiện tại cậu trải qua chuyện gì, tôi cũng đã từng trải qua, tôi hiểu nỗi đau của cậu, nỗi buồn của cậu. Vì một người phụ nữ, tôi đã phát điên, suy sụp và suy sụp suốt nhiều năm, thậm chí tôi đã trầm cảm một thời gian dài, phải dựa vào thuốc và nhờ đến bác sĩ tâm lý để duy trì mạng sống của mình. Đứng ở vị trí cao nhất của tòa nhà nhiều tầng nhất thành phố, tôi leo lên hàng rào và nhìn chằm chằm vào những chiếc xe cùng những người đi bộ nhỏ bé trên đường. Tử thần dường như đang chờ ở ngay trước mặt. Tôi đau đớn đến mức muốn nhảy xuống cho xong hết mọi chuyện. Ngay thời khắc tôi vượt chân lên, tôi đã tỉnh táo lại."
Kiều Huyền Thạc lẳng lặng lắng nghe, lắng nghe những cảm xúc mà Hách Nguyệt chưa từng nói đến. Hách Nguyệt cụp mắt xuống, nhìn chằm chằm ly rượu không có tiêu cự, chưa xót cười cười, chuyện trò vui vẻ vừa như an ủi: “Tôi tỉnh táo vì tự hỏi chính mình, nếu tôi chết đi, người phụ nữ kia có khóc không?” Hách Nguyệt cười tự hỏi, tự đáp: “Sẽ không, cô ấy sẽ vẫn sống vui vẻ hạnh phúc. Đi theo người đàn ông cô ấy yêu thương, cô ấy sẽ không khóc, cô ấy sẽ không quan tâm, thậm chí cô ấy sẽ ném tôi ra khỏi chín tầng mây, và cô ấy sẽ quên mất rằng có một người như tôi,vì tình yêu mà đau đớn muốn chết, yếu đuối, hèn nhát đến mức đi tìm cái chết. Trong tình yêu, ai là người yêu sâu đậm nhất thì sẽ là người thua cuộc. Lý do cậu thảm hại như bây giờ là bởi vì cậu quá yêu, và trái tim không thu về được thực sự có thể hủy hoại cậu.” "Tôi biết cậu rất chung tình, nhưng những người chung tình có một điểm chung, đó là nếu đã tuyệt tình thì không ai có thể so sánh được. Tôi đã lãng phí, đã mất nhiều năm để thoát khỏi sự tra tấn của tình cảm, rồi không tin vào tình yêu, không thể tin được những người phụ nữ ngoài kia. Nhưng tôi tin cậu, tôi nghĩ cậu có thể tự điều chỉnh và buông bỏ mối quan hệ này trong vòng ba ngày.”
Kiều Huyền Thạc nhếch lên khóe miệng cười, chua xót khó chịu, chẳng lẽ trong mắt anh ta, vẫn là ám chỉ anh như là một kẻ tuyệt tình sao? Có thể anh chưa từng nghe qua chuyện Hách Nguyệt, nhưng lúc này liền có sự đồng tình lẫn nhau. Kiều Huyền Thạc đôi tay che mặt lại, từ sau sô pha đứng thẳng dậy, lén lau đi nước mắt trên khóe mắt thời điểm lấy tay che mặt, hít một hơi thật sâu, chậm rãi nói: “Cậu ở đây rút cục có hay không có loại rượu có thể uống say? " Hách Nguyệt nhấc chân bắt chéo, nghiêng đầu nhìn anh, nói đùa:" Vừa mới biết một người như cậu lần đầu tiên cũng lắm điều như vậy, điều đó cho thấy cậu đã say rồi. "Tôi tưởng uống đến bất tỉnh nhân sự." Anh bực bội nói. Hách Nguyệt cầm rượu trong tay đưa qua: "Có, uống xong có thể ngủ một giấc thật ngon."
Kiều Huyền Thạc đặt tay xuống, nheo mắt nhìn ly rượu mà Hách Nguyệt đưa, đôi mắt đỏ hoe, cầm lấy ly rượu không chút do dự ngẩng đầu lên cầm, nuốt xuống một hơi, mày rậm nhăn lại: "Hương vị này có cái gì đó không đúng." Hách Nguyệt mím môi cười: "Rượu mạnh nhất đương nhiên hương vị không giống, hơn nữa cậu đã uống hết hầm rượu của tôi, khẳng định là vị giác của cậu có vấn đề"
Kiều Huyền Thạc đặt ly rượu xuống: "Còn nữa không?"
"Không còn."
Kiều Huyền Thạc đưa tay đỡ cái trán nặng trĩu, cau mày nhìn Hách Nguyệt, ánh mắt trở nên nặng trĩu "Mới…… Mới có một ly, không một chút cảm giác say.”
Từ từ Kiều Huyền Thạc nhắm mắt lại, đặt khuỷu tay lên đầu gối, xoa nhẹ trán, cảm thấy ý thức của mình càng lúc càng mơ hồ, đầu nặng xuống, không giống như đang say rượu, giống như bị đánh thuốc. Tuy rằng biết như vậy nhưng Kiều Huyền Thạc không vạch trần Hách Nguyệt, dù sao cũng là vì tốt cho anh, có uống say hay không vẫn còn luôn uống tiếp, điều này so với uống thuốc còn tổn thương bản thân hơn nhiều. Dù là do rượu hay thuốc, chỉ cần anh sẽ không nghĩ tới Bạch Nhược Hy, anh sẵn sàng thử bất cứ thứ gì.
Mười phút sau Hách Nguyệt Đứng dậy khỏi ghế sô pha, đi đến phòng đơn bên cạnh, lấy trong tủ ra một chiếc chăn bông mỏng, Kiều Huyền Thạc đã ngủ sẵn trên ghế sô pha, anh lấy chăn bông mỏng đắp lên, nhìn chằm chằm vào gò má phờ phạc. Sau một lúc, anh thở dài, xoay người thu dọn những chai rượu cạn trên bàn cà phê, Hách Nguyệt vừa lẩm bẩm vừa dọn dẹp đống hỗn độn, "Sau khi bị tổn thương, trái tim cậu sẽ trở nên chai sạn. Điều này chưa chắc không phải là chuyện tốt. Ít nhất sau này cậu sẽ bách độc bất xâm, sẽ không có người phụ nữ nào có thể làm tổn thương cậu "
Trưa ngày hôm sau, Bạch Nhược Hy và Lam Tuyết vừa ra khỏi nhà, liền nhìn thấy A Lương đứng ở cửa, cầm túi văn kiện trong tay đưa cho cô. A Lương thái độ rất nghiêm túc, lạnh lùng, không chút cảm xúc nói: “Cậu Ba nhờ tôi chuyển cho cô.” Bạch Nhược Hy nhận tài liệu, A Lương liền mặt không chút cảm xúc quay vào trong xe, vẻ mặt tức giận. anh ta đóng sầm cửa lại, nhấn ga rồi phóng xe đi. Nhìn thấy xe của A Lương lái xe đi xa, Bạch Nhược Hy lấy ra tư liệu trong túi hồ sơ, Lam Tuyết tò mò nghiêng người liếc nhìn “Thỏa thuận ly hôn”. Mấy chữ to khiến không khí lập tức đông cứng, tay Bạch Nhược Hy cứng đờ trong vài giây, cô đã chuẩn bị tâm lý nhưng lúc này vẫn không thể bình tĩnh được, cô từ từ rút tất cả ra và nhìn thấy tên Kiều Huyền Thạc được viết trên chữ ký bên dưới, còn có những thông tin ly hôn khác đằng sau. Lúc này, hốc mắt cô ẩm ướt, nước mắt mờ mịt, nhưng khóe miệng hiện lên một nụ cười nhẹ nhõm. Cô cảm thấy vui từ tận đáy lòng, cuộc hôn nhân này ngay từ đầu đã không bình đẳng và hứng chịu quá nhiều chỉ trích, phản đối. Kiều Huyền Thạc đã từ bỏ vì cô quá nhiều. Kết quả này không hẳn là một điều tồi tệ đối với anh ấy. Bạch Nhược Hy thực sự không muốn anh biết sự thật, cho dù đó là sự lừa dối hiện tại của cô hay việc mẹ của cô đã phá hoại gia đình của anh, hại mẹ của anh. Đời này, hãy để những sự thật thối nát này trong bụng cô và trả lại cho anh một bầu trời trong sạch.
Bạch Nhược Hy cầm tờ thỏa thuận ly hôn, ra vẻ bình tĩnh, nhẹ nói: “Trước tiên chúng ta đến văn phòng luật sư, sau đó đến nhà họ Kiều.” Lam Tuyết lo lắng nhìn cô: “Thỏa thuận ly hôn đã được ký kết, cô có cần thiết phải suốt ruột về nó không?
“Có.” Bạch Nhược Hy trả lời, bước đi. Lam Tuyết bất lực thở dài, đành phải đuổi theo cho kịp.
Hai người đến một công ty luật, Bạch Nhược Hy giao thông tin cho luật sư Miêu và nhờ cô thay mặt mình xin giấy chứng nhận ly hôn. Sau khi hoàn tất thủ tục ly hôn, cả hai lái xe đến thẳng công ty nhà họ Kiều.
Tập đoàn Kiều Thị, Cao ốc nguy nga và sang trọng nhất phía Tịch Thành, kiến trúc nguy nga, cơ ngơi hoành tráng. Bạch Nhược Hy và Lam Tuyết không có hẹn trước mà trực tiếp đi thẳng vào sảnh tầng một của tòa nhà. Hai người không đeo phù hiệu công ty bị hai nhân viên bảo vệ chặn lại. “Xin lỗi, hai người đi làm hay đến tìm ai?” Bảo vệ vẫn lễ phép
“Tới tìm người.” Bạch Nhược Hy nhẹ nói.
“Cô có hẹn trước không, nếu không mời cô qua kia đăng ký?”
Lam Tuyết lo lắng kéo cánh tay Bạch Nhược Hy: “Nhược Hy, chúng ta không có hẹn trước, xem ra không vào được.” Khóe miệng Bạch Nhược Hy hơi nhếch lên, lộ ra nụ cười tự tin. Lấy điện thoại di động từ trong ba lô ra và bấm số điện thoại di động của Kiều Huyền Hạo ngay tại chỗ. Bởi vì điện thoại di động của Bạch Nhược Hy bị mất và đây là số điện thoại mới, sau một lát Kiều Huyền Hạo mới nhấc máy trả lời. Bạch Nhược Hy bấm loa ngoài.
“Alo, ai vậy?”
“Anh hai, là em Nhược Hy.”
Khi nhân viên bảo vệ nghe thấy giọng nói của chủ tịch mới, anh ta lập tức căng thẳng và nhìn Bạch Nhược Hy nuốt nước bọt.
“Nhược Hy?”
“Anh hai, em đang ở dưới sảnh công ty của anh. Em muốn gặp anh. Anh có rảnh không?”
Kiều Huyên Hạo vội vàng nói: “Chờ anh, anh xuống đón em.” Sau đó, Kiều Huyền Hạo ngắt cuộc điện thoại. Bạch Nhược Hy nhướng mày nhìn nhân viên bảo vệ, thờ ơ hỏi: “Bây giờ, tôi không cần phải đăng ký cuộc hẹn đúng không?”
“Không… không, mời vào.” Nhân viên bảo vệ cung kính cung kính. Lam Tuyết vui vẻ nhìn Bạch Nhược Hy, nhướng mày cười, ánh mắt ngưỡng mộ. Bạch Nhược Hy và Lam Tuyết bước vào sảnh của tập đoàn Kiều thị dưới sự hướng dẫn của nhân viên an ninh. Vừa đi bộ đến sảnh trung tâm, Bạch Nhược Hy ngây người bởi một cặp nam nữ đang đi tới. Kiều Huyền Bân và Doãn Âm cũng nhìn thấy Bạch Nhược Hy và rất ngạc nhiên. Bạch Nhược Hy dừng lại, Lam Tuyết và nhân viên bảo vệ cũng dừng lại. Khi nhân viên an ninh nhìn thấy hai người họ, anh ta gật đầu và cúi nhanh chóng cúi chào: “Hai vị phó chủ tịch, buổi trưa tốt lành.”
“Ừ.” Kiều Huyền Bân đáp nhẹ. Ánh mắt Doãn Âm lạnh lùng nhìn chằm chằm Bạch Nhược Hy, sắc mặt ám trầm, vẻ mặt kinh ngạc lại có chút khinh thường. Bạch Nhược Hy bình tĩnh như thường, lễ phép cười nói: “Anh cả, chị dâu, đã lâu không gặp.” Vợ chồng Kiều Huyền Bân không đáp lại Bạch Nhược Hy, dường như họ không nghe thấy, và họ dường như nghĩ Bạch Nhược Hy không đáng gọi họ là anh trai và chị dâu. Doãn Âm khoanh tay trước ngực, nhàn nhạt hỏi:
“Cô ở đây làm gì?”
“Tới tìm anh hai.”
Doãn Âm hừ lạnh một tiếng, khóe miệng nhếch lên. Cô ta cười khinh thường, châm chọc nói: " Da mặt thật đúng không mỏng, còn mặt mũi tới đây tìm Huyền Hạo? Là do cậu ta bây giờ đã là chủ tịch, nhiều tiền nhưng ngốc, cho nên cô mới quay lại để cọ cọ sao?" Lam Tuyết tức giận, nắm chặt tay, tức giận muốn tiến lên phía trước: “Cô muốn nói gì?” Bạch Nhược Hy vươn tay ngăn lại Lam Tuyết, vẫn duy trì nụ cười không sao: “Chị dâu thật là thần cơ diệu toán, tôi là tới để cọ tiền.” Doãn Âm không khỏi nhíu mày, trên dưới nhìn Bạch Nhược Hy, mới phát hiện cô ấy đã thay đổi, không chỉ trông xinh đẹp và tự tin hơn trước, hình như cô ấy cũng đã thay đổi tính cách. Lúc này, Kiều Huyền Bân xen vào: "Nếu thiếu tiền thì cứ hỏi chồng cô đi. Đến đay tìm Huyền Hạo không thích hợp." Bạch Nhược Hy cười không nói gì. Doãn Âm lạnh lùng khịt mũi: “Tôi thật sự chưa từng thấy qua một người phụ nữ da mặt dày như vậy.” Bạch Nhược Hy nheo lại đôi mắt mờ mịt, mỉm cười mà chậm rãi bước tới, đến gần Doãn Âm, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Chị dâu, nói chuyện cẩn thận, đừng chọc tức tôi, nếu không tôi sẽ cao hứng kể cho anh cả nghe về cuộc gặp gỡ lúc nửa đêm của chị với người yêu trong phòng chứa đồ thì đừng trách tôi lắm lời.”
Thân thể Doãn Âm lập tức cứng đờ, sắc mặt tái nhợt, hô hấp rối loạn, vẻ mặt hoảng sợ, nắm chặt tay không nói gì. Bạch Nhược Hy rời đi cô ta, và cô không thể không mỉm cười khi nhìn thấy sắc mặt xấu như ăn phân của cô ta. Giờ cô đã hiểu tại sao Kiều Huyền Thạc không nói ra sự việc, bởi vì Doãn Âm vẫn quan tâm đến Kiều Huyền Bân. Một khi sự việc bị bại lộ, Kiều Huyền Bân sẽ vợ chồng ly tán. Kiều Huyền Thạc nghĩ nhiều hơn cho tình cảm của anh trai và những đứa con của anh ấy, vì vậy anh ấy quyết định không nói về nó. Nhưng cô Bạch Nhược Hy giờ sẽ không tử tế nữa. Chính cuộc sống của cô cũng sống không được, và cô không có thời gian để quan tâm đến hạnh phúc của người khác.
Kiều Huyền Bân lo lắng bước tới, nhìn xuống mặt Doãn Âm và nói với giọng lo lắng: “Vợ à, em có chuyện gì vậy?” Doãn Âm bị sốc, sau khi định thần lại, cô hoảng sợ nhìn Kiều Huyền Bân và hơi thở trở nên nặng nhọc. Nuốt nước bọt, giọng điệu cũng hoảng hốt: “Không sao, em, em không sao.”
“Nhược Hy đã nói gì với em? Em…”
“Không sao.” Doãn Âm nắm tay Kiều Huyền Bân, giả vờ bình tĩnh: “Anh đừng hỏi, chúng ta đi thôi, chúng ta không còn thời gian.”
Lúc này, Kiều Huyền Hạo từ trong thang máy đi ra, Bạch Nhược Hy đã nhìn thấy anh từ xa, liền lao tới vượt qua Doãn Âm và Kiều Huyền Bân. "Anh hai ..." Cô cười tươi như hoa, trong mắt tràn đầy ngoan ngoãn. Kiều Huyền Hạo sững sờ, mắt nhìn chằm chằm vào mặt Bạch Nhược Hy. Tóc ngắn xinh xắn, trang điểm đậm, ăn mặc cá tính, đẹp mê hồn nhưng ngọt ngào, tự tin và trưởng thành. Lam Tuyết theo sau, nhìn thấy Kiều Huyền Hạo, lễ phép cúi đầu: “Chủ tịch Kiều, xin chào.”
Bạch Nhược Hy nắm lấy cánh tay Lam Tuyết, nói: “Anh hai, giới thiệu với anh, đây là bạn tốt của em, Lam Tuyết.”
Kiều Huyền Hạo định thần lại, nhanh chóng đưa tay ra bắt tay Lam Tuyết: “Xin chào.” Sau khi chào, Kiều Huyền Hạo liền lạnh lùng không khỏi khi nhìn sang Bạch Nhược Hy, nhẹ giọng hỏi: “Tìm anh có việc gi? Ta cùng đến văn phòng làm việc của anh ngồi.”
“Vâng.” Bạch Nhược Hy gật đầu.
Khi Kiều Huyền Hạo bước vào thang máy, cả ba người họ đều im lặng trên đường đi. Bước vào văn phòng chủ tịch tráng lệ, ngồi xuống khu vực ghế sô pha, thư ký mang theo đồ ăn nhẹ và trà, Kiều Huyền Hạo cẩn thận pha trà và lau chùi những chiếc cốc. Bạch Nhược Hy không thể không nói: “Anh hai, hôm nay em tìm anh là có chuyện gì nhờ anh giúp.”
Kiều Huyền Huyên không muốn nói chuyện công việc nhanh như vậy, bỏ qua câu hỏi của cô, quan tâm hỏi han chuyện cá nhân của cô: “Dạo này em thế nào? ”
“Tốt. ”Bạch Nhược Hy không tự tin.
“Huyền Thạc đâu?” Kiều Huyên Hạo tiếp tục hỏi.
"..." Bạch Nhược Hy cười khổ không nói lời nào.
"Không ngờ em vẫn đến tìm anh. Trên đời này có chuyện gì mà anh Ba của em không thể giải quyết được?" Vừa nói, Kiều Huyền Hạo vừa ngước mắt lên, nhìn vào mắt Bạch Nhược Hy, nặn ra một nụ cười cứng ngắc. “Hai người có chuyện gì vậy?”
Bạch Nhược Hy nắm chặt tay, mím môi không nói.
Có lẽ Kiều Huyền Hạo hiểu cô ấy quá rõ, và nếu Kiều Huyền Thạc với cô không có vấn đề gì, cô ấy sẽ không đến tìm anh ta. Cô cũng cảm thấy rằng không thể giấu chuyện này được bao lâu, ngay lập tức nói. “Chúng em đã ly hôn.” Bạch Nhược Hy nhẹ nhàng nói, trên mặt không có chút ấm áp hay cảm xúc nào.
Kiều Huyền Hạo bàn tay tráng chiếc ly, cứng đờ ở giữa không trung, toàn thân đều cứng ngắc. Kiều Huyền Hạo không thể cười nổi vào lúc này, và trái tim của anh ấy ngũ vị hỗn độn. Anh đã thử rất nhiều cách và dùng nhiều thủ đoạn, thậm chí là đe dọa, cướp đoạt, giao dịch cũng không thể lấy lại Bạch Nhược Hy. Sau khi hoàn toàn từ bỏ, anh ta chọn cách lấy đi tất cả cổ phần của Kiều Huyền Thạc và không làm bất cứ gì cả, thì bọn họ lại ly hôn? Điều này quá châm chọc, quá mỉa mai. Anh chẳng qua là vài giây không kịp phản ứng nhưng tâm trạng phức tạp không thể chịu đựng thêm được nữa, cảm giác hụt hẫng.
“Em vừa đến gặp luật sư để làm thủ tục ly hôn. Ngày mai em là lấy được giấy chứng nhận ly hôn.” Bạch Nhược Hy dường như đang nói về chuyện của người khác, khuôn mặt không thể hiện bất cứ cảm xúc gì.
Kiều Huyền Hạo đặt ấm trà xuống, nghiêm túc quan sát BẠCH NHƯỢC HY nhưng không nhìn ra trong mắt BẠCH NHƯỢC HY lộ ra
bất cứ tia cảm xúc nào. Ánh mắt của BẠCH NHƯỢC HY khiến Kiều Huyền Hạo cảm thấy thực sự xa lạ. Cô trở nên thâm thúy, không còn giống như trước kia, không để cho người ta có thể nhìn thấu tâm can của cô. Bạch Nhược Hy như vậy khiến anh cảm thấy đáng sợ.
“Tại sao em lại ly hôn?” Anh ta hỏi một câu bâng quơ. BẠCH NHƯỢC HY mỉm cười: "Cảm thấy không thích hợp nêm ly hôn, không phải là chuyện bình thường sao?"
"Trước kia ..."
"Anh hai, đừng nói về chuyện của em. Hãy nói chuyện vì sao hôm nay em tìm anh đi." BẠCH NHƯỢC HY ngắt lời Kiều Huyền Hạo.
Kiều Huyền Hạo thở dài một tiếng và tiếp tục rót trà. “Nói đi, tìm anh có việc gì?”
BẠCH NHƯỢC HY đưa tay về phía Lam Tuyết, Lam Tuyết nhanh chóng lấy trong túi ra một tập tài liệu. BẠCH NHƯỢC HY rất nghiêm túc đưa tài liệu cho Kiều Huyền Hạo: “Anh hai, đây là biên lai mượn tiền. Em đã ký và đóng dấu, nay muốn mượn anh 1000 vạn.”
KIỀU HUYỀN HẠO rót trà, cầm lấy tài liệu đặt trước mặt anh. Trà được đưa cho BẠCH NHƯỢC HY và LAM TUYẾT. “Cảm ơn.” Hai người nhận lấy tách trà và đồng thanh cảm ơn. Kiều Huyền Hạo liếc nhìn tài liệu, không chút vội vàng: “Nếu ly hôn với Huyền Thạc, sẽ được phân chia một nửa tài sản
của cậu ấy, dù là bao nhiêu tiền, em chắc là chưa điều tra kỹ lưỡng tài sản và thu nhập còn lại của cậu ấy.” BẠCH NHƯỢC HY biết rằng Kiều Huyền Thạc rất giàu, dựa vào việc anh ấy không cần đến cổ phần của tập đoàn họ Kiều, đó là bởi vì anh ấy có đủ tài sản để nuôi sống cô. BẠCH NHƯỢC HY giải thích: “Em từ bỏ tài sản của anh ấy, chỉ lấy của anh ấy một món đồ trang sức.” KIỀU HUYỀN HẠO tao nhã nhấp một ngụm trà, suy tư một lúc rồi hỏi: “1000 vạn không nhiều, nhưng cũng không phải là con số nhỏ. Em dùng nó để làm gì? BẠCH NHƯỢC HY kiên quyết nói: “Mua lại công ty Băng Hoàng.”
KIỀU HUYỀN HẠO gần như phun trà ra, bị trà trong miệng làm cho sặc đến ho khan không ngừng. Anh ta hòa hoãn cơn tức giận, nhìn Bạch Nhược Hy tức giận hỏi: "Em biết kinh doanh sao? Tập đoàn Băng Hoàng là một công ty vay nợ chồng chất, đi đến bờ vực phá sản, bây giờ cho không cũng không ai muốn, vậy mà em còn bỏ tiền ra thu mua?"
Không chút lo lắng, cô vươn tay đẩy tài liệu, rất thành khẩn: "Anh hai, em điền vào biên lai vay rồi, anh không cần lo lắng em. Em mua lại công ty đã từng là công ty rực rỡ trên toàn thế giới, đương nhiên em có kế hoạch của mình, vì vậy anh không cần lo lắng."
"Không cần cân nhắc thêm nữa sao?" KIỀU HUYỀN HẠO cau mày nhìn cô. BẠCH NHƯỢC HY tự tin cười và lắc đầu: "Em thậm chí đã nghĩ về tên cho công ty. Sẽ gọi là tập đoànVĩnh Hằng."
Nhìn ánh mắt tự tin của BẠCH NHƯỢC HY, sáng lấp lánh và vẻ đẹp tự tin ngập tràn quanh cô. Một BẠCH NHƯỢC HY quyết đoán và dứt khoát như vậy khiến anh cảm thấy càng hấp dẫn hơn, nhưng loại xa lạ này cũng khiến anh cảm thấy. 1000 vạn đối với anh ta không phải là nhiều. Anh ta đưa biên lại mượn tiền trả lại cho BẠCH NHƯỢC HY: "Không cần biên lai mượn tiền. Anh đưa tiền cho em." BẠCH NHƯỢC HY không nhận lại biên lai, nghiêm túc nói từng câu từng chữ: " Em không muốn mắc nợ ân tình của ai. Nếu anh hai không nhận biên lai, thì em sẽ đi vay ngân hàng hoặc vay nặng lãi, không cần đến hỏi anh hai.
"Em…” Kiều Huyền Hạo bị tính khí bướng bỉnh của cô gái trước mặt làm cho cáu kỉnh nhưng vẫn là có sự uy hiếp đối với anh.
“Anh hai không tính lãi cho em, vốn đã là ân huệ lớn đối với em rồi, cho nên anh đừng cảm thấy nặng nề. Khi công việc kinh doanh của em phát triển, em vẫn còn cần đến sự giúp đỡ của anh hai." BẠCH NHƯỢC HY nói khiến KIỀU HUYỀN HẠO không thể phản bác, liền ký tên vào biên lai vay
tiền, một bản đưa cho BẠCH NHƯỢC HY, bản còn lại do chính anh ta giữ, sau đó anh ta điền vào một tấm chi phiếu 1000 vạn rồi đưa cho BẠCH NHƯỢC HY. Cô rất khách sáo mà lịch sự nói cảm ơn KIỀU HUYỀN HẠO. Sau khi mượn tiền lập tức tìm cớ rời đi, cô không có tâm trạng để nói về chuyện quá khứ nữa, nói về quá khứ sẽ chỉ khiến tâm trạng của cô trở nên tồi tệ hơn mà thôi.
BẠCH NHƯỢC HY đến ngân hàng rút số tiền tiết kiệm còn lại, lấy ra mười mấy vạn. Sau đó cô đến thẳng showroom bán xe hơi, cùng Lam Tuyết mua xe. Hai người thay đổi chỗ ở, dọn ra khỏi căn nhà cũ sắp bị phá bỏ, chuyển đến một căn hộ lớn hơn.
Ba ngày sau, một tin tức đã gây chấn động giới tài chính, gây chấn động toàn bộ Tịch Quốc: Tập đoàn Băng Hoàng đã từng thịnh vượng số một thế giới bị thua mua, công ty đó thực chất giờ chỉ là cái vỏ rỗng sớm đã nợ nần chồng chất này, nay lại còn có người dám lấy tay cầm lấy "củ khoai bỏng" này (ý là cầm vào sẽ phỏng tay). Ai cũng không khỏi thán phục, nhưng cũng nhiều kẻ chờ xem kịch vui. Đã từng là một công ty lớn, mấy người đứng đầu đều đã phải vào tù, và công ty này đang trên vờ vực cái chết. Ngay sau khi tin tức được đưa ra, công ty đã được đổi tên thành Vĩnh Hằng. Cả giới kinh doanh đều
đang theo dõi. Một số người tìm cơ cơ hội trong đó. Có người ôm tâm lý chờ coi kịch hay và chời đợi nó kết thúc một cách bi thảm. Điều khiến mọi người phải phì cười đó người đứng ra mua lại công ty này hóa ra lại là một phụ nữ chưa từng kinh doanh, chưa có kinh nghiệm quản lý tài chính, một người mới vào nghề. Chủ để này đã khiến nhiều doanh nhân coi như truyện cười mang ra bàn tán trong các bữa tiệc. Vài câu nói qua lại cũng không thể không nhắc tới tập đoàn Vĩnh Hằng như một chuyện đáng cười nhạo. Giữa sự chế giễu của người khác, Tập đoàn Vĩnh Hằng đi vào hoạt động trở lại, một tuần sau lại thông báo và tổ chức cuộc họp báo đấu giá. Cuộc họp báo vừa ra mắt, lại bắt đầu đầu dấy lên một làn sóng, BẠCH NHƯỢC HY bán đấu giá hóa ra là “Sợi dây chuyền vĩnh hằng” trong truyền thuyết. Điều này đã khiến những người giàu có và người yêu thích sưu tập đồ cổ háo hức, thậm chí còn gây chấn động cả trong và bên ngoài nước.
Mỗi ngày này tiêu đề các báo đều là liên quan đến động thái của tập đoàn Vĩnh Hằng. BẠCH NHƯỢC HY không cần tốn nhiều công sức khiến cho cổ phiếu của công ty liên tục tăng lên. Vào thời khắc then chốt này, cô đã sa thải toàn bộ nhân viên cũ của công ty và chiêu
mộ nhóm nhân viên mới. Loại hình doanh nghiệp này công nhân viên có ít nhất một nghìn, và một động thái lớn như vậy đã gây ra một sự chấn động lớn ở Tịch Quốc. Phong cách thanh cao của cô ấy hoàn toàn khác với tính cách của cô ấy, nhưng nó cũng tạo ra hiệu ứng rất tốt. Trong khoảng thời gian ngắn, tập đoàn Vĩnh Hằng đã trở thành một ngôi sao mới, với sự quảng cáo hiệu quả ở quy mô lớn mà không mất phí quảng cáo.
Mùa xuân tràn đầy, xuân về trên mặt đất. Tại vườn bắc của nhà họ Kiều. Kiều Nhất Hoắc lòng như lửa đốt chạy vào phòng ông cụ Kiều, đóng cửa lại: “Ba, vĩnh hằng, là vĩnh hằng.” Ông cụ Kiều cầm kính đọc báo, dựa vào ghế tựa, nhìn điện thoại trong tay, bình tĩnh nói: “Biết rồi. Ba đang xem tin tức." Kiều Nhất Hoắc bước đến bên ông lão ngồi xuống, cười thật sâu, giảo hoạt mà nheo mắt ranh mãnh: “Tim kiếm lâu như vậy, cuối cùng nó cũng xuất hiện. Hóa ra là ở trong tay BẠCH NHƯỢC HY, lần trước bắt được cô ta, thật sự đã bị cô ta lừa gạt.”
Ông lão kéo kính đọc sách xuống, đặt điện thoại xuống, xoa xoa thái dương, không chút hoang mang lẩm bẩm:“ Cô ta mua lại công ty chúng ta từng rửa tiền, cô ta có kế hoạch cái gì?"
"Người phụ trách đang ngồi tù, cô ta dám mua lại một công ty rỗng. Chắc hẳn là đầu óc bị úng nước" Kiều Nhất Hoắc cười: "Cô ta biết rằng Vòng cổ vĩnh hằng nguy hiểm cho cô ta như vậy mà còn tứ phía công khai thông báo bán đấu giá Vĩnh hằng, quả thực chỉ là một kẻ ngốc." Ông cụ Kiều lo lắng thì thào: "Ngươi cho rằng cô ấy là một kẻ ngốc, ta làm sao cũng nghĩ rằng cô ấy dũng cảm và thông minh, thậm chí còn khôn khéo hơn người."
"Lý do sao cha lại cảm thấy thế vậy?" Kiều Nhất Hoắc cúi người tới gần.