Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 176-177-178
CHƯƠNG 176: SỢ HÃI SẼ MẤT ĐI
“Để Nhược Hy đến nói chuyện với tôi.” Kiều Huyền Thạc nói từng chữ, giọng điệu sắc bén. Luật sư Miêu lo lắng nuốt nước bọt, nhìn lên đôi mắt sắc bén của Kiều Huyền Thạc và bị choáng ngợp bởi luồng khí mạnh mẽ từ của người đàn ông. Cô chậm rãi nói: “Cô Bạch Nhược Hy không muốn gặp anh, nên cô ấy đã ủy thác cho tôi đến đây. "
Sắc mặt của Kiều Huyền Thạc hơi trầm xuống, anh ta cầm lấy danh thiếp của Luật sư Miêu. Hành động đột ngột khiến Luật sư Miêu bị sốc và lùi lại một bước.
Kiều Huyền Thạc thậm chí không nhìn danh thiếp của cô, trực tiếp đưa cho Tinh Thần, lạnh lùng phân phó: “Lập tức điều tra địa chỉ văn phòng của luật sư này, và bắt đầu giám sát từ văn phòng.”
“Vâng.” Tinh Thần lập tức cầm lấy danh thiếp và quay người lại.
Lúc này, luật sư Miêu mới nhận ra cô đang nói chuyện với đại nhân vật, đáy lòng có chút hoảng.
Bây giờ Bạch Nhược Hy đã xuất hiện, dựa theo camera giám sát trên đường, vị trí của cô ấy sẽ sớm được tìm ra, Kiều Huyền Thạc không cần phiền đến luật sư, xoay người về ghế sô pha, lại ngồi xuống, lúc này trong lòng mới cảm thấy nhẹ nhõm một chút.
Chỉ cần Bạch Nhược Hy an toàn, điều này là đủ.
Tâm tình ảnh cũng trở nên thoải mái hơn, dựa vào lưng ghế sô pha, từ từ nhắm mắt lại, nhàn nhạt nói: “Đưa Luật sư Miêu ra ngoài.”
A Lương lập tức bước lên trước, đến bên cạnh Luật sư Miêu, làm động tác tỏ ý mời rời đi.
"Luật sư Miêu, xin mời ..."
Luật sư Miêu mở chiếc cặp, lấy ra từ bên trong một tập tài liệu, cẩn thận đặt lên bàn cà phê, "Tướng quân, đây là thỏa thuận ly hôn của cô Bạch. Nếu anh rảnh, xin mời xem qua, nếu không có vấn đề gì có thể ký tên vào đó, sau này có yêu cầu gì có thể liên hệ với tôi, nếu cần tôi sẽ có mặt. ”
Kiều Huyền Thạc im lặng, Hách Nguyệt tò mò vươn người qua, cầm tờ giấy thỏa thuận ly hôn lên xem. Khi Miêu luật sư nhìn thấy bộ dáng Hách Nguyệt, cô cũng ngẩn người, nở nụ cười nhàn nhạt, rất lễ phép nói: "Thẩm phán Hách? Thì ra anh cũng ở đây, rất vui khi thấy anh ở đây."
Hách Nguyệt nghiêm túc nhìn bản thỏa thuận ly hôn mà thờ ơ đáp lại: "Ừ."
"Đây là thỏa thuận ly hôn của Đại tướn Kiều, anh không thể ..." Miêu luật sư khẩn trương muốn lấy lại, vừa bước về phía trước một bước, Hách Nguyệt đã nhướng mày, hung tợn nhìn cô.
Bước chân của luật sư Miêu đột ngột dừng lại, ngay cả một luật sư có thâm niên đã quen nhìn những nhân vật lớn nhưng vẫn có chút lo lắng, sợ hãi trước hai nhân vật quyền lực trước mặt, bối rối đến khong biết làm sao.
Sau khi đọc bản thỏa thuận ly hôn, Hách Nguyệt hỏi Kiều Huyền Thạc: “Huyền Thạc, anh không xem bản thỏa thuận ly hôn mà Nhược Hy đưa cho anh sao?”
“Không cần xem.” Kiều Huyền Thạc tỏ thái độ nhẹ nhàng, chắc chắn và giọng điệu nghiêm túc.
Hách Nguyệt nhún vai, tỏ vẻ bất lực.
Luật sư Miêu xoay người bước ra cửa, A Lương đi theo Luật sư Miêu phía sau hai bước, Kiều Huyền Thạc đột nhiên nói: “Luật sư Miêu.”
“Hả?” Luật sư Miêu dừng lại bước chân, quay đầu nhìn người đàn ông phía sau: “Đại tướng có việc gì cần tôi làm sao?"
Kiều Huyền Thạc từ từ mở mắt ra, đôi mắt đỏ ngầu, khí lạnh phảng phất một vùng khiến người ta không rét mà run, đường nét gương mặt cương nghị mà mê hoặc:" Nhược Hy, cô ấy hiện tại có khỏe không?"
Nhìn từ vẻ ngoài, cô Bạch Nhược Hy bây giờ tinh thần, diện mạo đều trông rất ổn, nhưng tôi không phải là chuyên gia tư vấn tâm lý, cũng không hiểu sâu thế giới nội tâm của cô ấy, cho nên tôi không biết tâm trạng hiện tại của cô ấy có tốt không. ”
“ Cô ấy có gì muốn nói với ta sao?;
“Cô ấy đúng là có chuyện muốn nói với anh.” Luật sư Miêu đứng thẳng người, kính cẩn đối mặt với Kiều Huyền Thạc: “Cô ấy bảo anh đừng tìm cô ấy nữa. Hiện tại cô ấy rất ổn, chỉ muốn ly hôn với anh thôi.”
“Lý do? “
“Tính cách không hợp, quan điểm không giống nhau, và lý tưởng sống cũng không giống nhau.”
Kiều Huyền Thạc cúi đầu cười bất đắc dĩ, toàn thân toát ra trường khí lạnh lẽo bức người, bao trùm toàn bộ, cả văn phòng đều trở nên ngột ngạt, không ai dám lên tiếng, nín thở, lặng nghe những lời của luật sư nói.
Kiều Huyền Thạc vẫn im lặng, và luật sư cũng không dám rời đi. Trong giây lát, Kiều Huyền Thạc thờ ơ nói: “Nói với cô ấy, về nhà trước 12 giờ ngày mai, Kiều Huyền Thạc tôi sẽ đáp ứng vô điều kiện những gì cô ấy muốn, kể cả chuyện ly hôn.”
“Chuyện này thật sao?” Luật sư Miêu rụt rè hỏi.
Kiều Huyền Thạc cười chua xót, ngước mắt lên nhìn Luật sư Miêu, oai phong nói: “Là thật, lấy danh dự quân nhân của tôi bảo đảm.”
“Huyền Thạc…” Hách Nguyệt đột ngột đứng dậy, lo lắng gọi anh ta, danh dự của một quân nhân trước nay chưa từng sử dụng để nói đùa, càng không giở trờ bịp bợm "Cậu điên rồi sao? Tinh Thần vừa mới ra ngoài điều tra từ danh thiếp của luật sư Miêu, vì cái gì cậu còn muốn làm điều thừa thãi này?"
Kiều Huyền Thạc xua tay, không đáp lại lời của Hách Nguyệt.
A Lương bước tới nói nhỏ với luật sư.
Luật sư Miêu nhìn Kiều Huyền Thạc một lúc rồi nghiêm túc cúi đầu, “Được rồi, tôi sẽ nói với đương sự của tôi.”
Sau đó, Luật sư Miêu rời đi.
Hách Nguyệt đứng trước bàn cà phê, hai tay đút túi, cáu kỉnh đi tới, trong lòng lo lắng về chuyện hôn nhân của Kiều Huyền Thạc, liếc mắt nhìn người đàn ông đang dựa vào sô pha, liền thấy anh cả thể xác và tinh thần đều suy sụp, lời muốn nói định nói đến môi rồi lai đột nhiên biến mất.
Nhưng trong lòng lo lắng vẫn không ngừng sôi trào, nghĩ đến những gì vừa rồi Kiều Huyền Thạc nói, anh liền không thể bình tĩnh lại được.
Giọng nói dồn dập của Hạo Nguyệt khiến Kiều Huyền Thạc cảm thấy thật phiền, nhàn nhạt nói: “Đừng lúc ẩn lúc hiện nữa, anh không thể ngồi yên, thì cứ đi ra ngoài đi.”
“Cậu có phải điên rồi hay không ?” Hách Nguyệt ngồi xuống. theo thói quen nghiêng người về phía anh, “Cậu vừa mới kết hôn không bao lâu? Nhược Hy nói ly hôn, cậu liền đồng ý luôn sao?”
Kiều Huyền Thạc dựa vào ghế sô pha, ngẩng đầu buộc hai mắt, lộ ra nụ cười lạnh lùng và chua xót, mang theo ý mỉa mai nói một câu: “Tưởng giữ lại người bên cạnh, không ai có thể đoạt đi được, lại không nghĩ càng miễn cưỡng người không muốn ở lại càng biến mất không còn tăm tích.” Những lời này khiến Hách Nguyệt một mặt ngưng trọng, im lặng. Đột nhiên, anh dường như hiểu tại sao Kiều Huyền Thạc lại đồng ý ly hôn.
Sự biến mất của Bạch Nhược Hy mấy ngày qua đối với anh mà nói là một đả kích lớn, trong mắt người khác anh là vị đệ nhất đại tướng toàn năng của Tịch quốc, nhưng người mẹ yêu quý nhất của anh đã biến mất 24 năm, anh cũng không thể tìm thấy, sự biến mất của Bạch Nhược Hy cũng khiến anh sợ hãi. Nỗi sợ hãi sẽ mất đi.
Hạo Nguyệt hít sâu một hơi, chỉ vào tờ giấy thỏa thuận ly hôn, nhẹ giọng nói, “Nhược Hy đã nói rõ trong thỏa thuận rằng cô ấy muốn sợi dây chuyền vĩnh hằng, những thứ khác cô ấy đều không muốn.”
Kiều Huyền Thạc đột nhiên mở mắt ra và đứng thẳng người dậy, đưa tay lấy bản thỏa thuận ly hôn trên mặt bàn và nghiêm túc xem xét nội dung trong đó.
Mặt anh đột nhiên thay đổi.
Hách Nguyệt lo lắng nói: "Tôi như cảm thấy Nhược Hy không yêu cậu, mà là yêu tài sản, quyền lực và báu vật truyền của cậu."
Khuôn mặt Kiều Huyền Thạc càng lúc càng lạnh, sau khi đọc thỏa thuận ly hôn, bàn tay đang cầm thỏa thuận từ từ cứng lại, kẹp lại thành nắm đấm sắt, nhíu mày nhìn ra ngoài cửa sổ.
Anh không tin điều đó.
Nếu như trước đây Nhược Hy sợ chuyện này, cô thà đưa sợi dây chuyền cho Doãn Nhụy cũng không nghĩ tới lấy về, tại sao vào lúc này lại quyết định lấy lại là sao? Chẳng lẽ không sợ người bí ẩn lại tìm đến mình hay sao?
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
"Huyền Thạc ..." Ngay khi Hách Nguyệt bắt đầu nói, Kiều Huyền Thạc đã đứng dậy, bước từng bước vững vàng rồi sải bước rời khỏi văn phòng.
Hách Nguyệt đứng dậy, nhìn bóng lưng anh rời đi, trong lòng bối rối không hiểu ra sao.
CHƯƠNG 177: GẶP MẶT
Đêm này. Sau khi Bạch Nhược Hy nhận được cuộc gọi từ Luật sư Miêu, cô trăn trở và thức trắng đêm. Sáng sớm hôm sau, cô dậy sớm ngồi ngoài ban công chật hẹp, ôm má, hai mắt vô hồn nhìn về phía xa xăm, không có tiêu điểm, chìm vào suy nghĩ miên man. Mặt trời ấm áp từ từ lên cao, sương mù tan dần, ánh nắng sớm mai chiếu thẳng vào người Bạch Nhược Hy, khuôn mặt trắng nõn hồng hào. Trái tim vô lực đang vật lộn trong một vực sâu không thể nào tự giải thoát. Lời nói của luật sư Miêu văng vẳng bên tai cô. “Chồng cô đồng ý ký tên lên đơn ly hôn, nhưng anh ấy yêi cầu cô phải về nhà trước 12 giờ ngày mai để nói chuyện với anh ấy.” “Tôi không muốn gặp anh ấy, vì vậy tôi đã ủy thác cho cô đến đó.”
“Theo tôi biết, chồng cô đã lấy danh thiếp của tôi, muốn từ văn phòng luật sư của tôi điều tra tung tích của cô từ, với năng lực của anh ta, tìm được cô là chuyện rất rất dễ dàng,anh ta đã nói như vậy, đối với cô là một sự tôn trọng. Thứ lỗi cho tôi nói thẳng, ly hôn vẫn là cần thiết phải gặp mặt nói rõ ràng thì tốt hơn.” Bạch Nhược Hy dựa đầu vào tường, hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại, trái tim đau nhói, những giọt nước mắt trong veo nhạt nhòa từ khóe mắt lóe lên trong ánh mặt trời.
Cô căn bản đã có thể hạnh phúc, có thể cùng nhau già đi với người đàn cô yêu thương. Nhưng tấm thân dơ dáy này sao có thể xứng với anh Ba yêu quý của cô? Số phận đáng chết kia, âm mưu chết tiệt kia đã bóp chết hạnh phúc của cô. Doãn Đạo vẫn cầm trong tay đoạn phim kinh tởm đó, giống như bom hẹn giờ uy hiếp cô. Cô không làm gì được, không thể làm được. Thật sự ... không làm được. Trái tim dường như đang bị đốt cháy trong lò, loại đau đớn này ai có thể hiểu được đây?
Suy tư hồi lâu, Bạch Nhược Hy mới hoàn hồn, chậm rãi đứng dậy, xoay người bước vào phòng. Bạch Nhược Hy rửa mặt, chải đầu, trang điểm, mặc quần áo xong liền xách túi đi ra ngoài. Một giờ sau. Vừ đúng mười một giờ, cô đứng trước ngôi biệt thự quen thuộc, nhìn chằm chằm vào ngôi nhà to lớn trước mặt. Khuôn viên phía trước, cây dành dành trước đã phát triển một chút, hoa hướng dương được trồng cũng đã phủ kín toàn bộ mặt cỏ, có một vài bông hoa vàng đang lặng lẽ nở rộ. Đây là khu vườn do đích thân cô chăm sóc. Sau một vài ngày, bỗng trở lên xa lạ. Bạch Nhược Hy giữ chặt túi sách, lòng bàn tay đã đẫm mồ hôi. Cô hít một hơi thật sâu ngẩng đầu lên trời nhắm mắt lại để trấn tĩnh lại, những gì phải đối mặt trước sau vẫn phải đối mặt.
Một lúc sau mới từ từ bước tới, ấn vào ổ khóa vân tay bên hông cửa sắt. Cánh cửa mở ra, lòng cô run lên. Cô bước vào ngôi nhà mà cô đã sống từ lâu, nhưng lại không có cảm giác về nhà mình nữa, chỉ còn lại nỗi xấu hổ, đau khổ và chua xót trong lòng. Bạch Nhược Hy đẩy cánh cửa to lớn bằng gỗ gụ ra, tiếng mở cửa trở lên rất lớn trong bầu không khí yên tĩnh.
Cô dừng lại trước cửa ba giây, rồi bước vào. Trong phòng khách rộng rãi và sáng sủa, Kiều Huyền Thạc lặng lẽ ngồi trên ghế sô pha, thâm thúy mà ủ rũ, đôi mắt lạnh lùng nhìn hoa bách hợp trên bàn trà đã khô héo, hoa vì không ai thay nước trong bình, sớm đã trở nên tàn úa, toàn bộ căn nhà đều trở nên ảm đạm thất sắc. Ngôi nhà ngày nào còn ấm áp giờ không có người ở trở nên thanh lạnh. Bạch Nhược Hy nhìn thấy khuôn mặt phờ phạc của người đàn ông, đáy lòng rỉ máu, giống như hàng vạn con trùng độc đang cắn xé mà đau nhức. Khó chịu đến mức cổ họng như bị một bức tường ngáng trụ, nóng rát khó chịu. Sau có mấy ngày không gặp, anh đã gầy đi và tang thương. Sự ôn nhu trước đó như đã biến mất, sự lạnh lẽo bao trùm quanh thân càng thêm mạnh mẽ, bao trùm toàn bộ phòng khách rộng rãi, và không khí trở nên ngột ngạt.
Bạch Nhược Hy lo lắng nuốt nước bọt, nặn ra một nụ cười cứng ngắc, khẽ mở môi, nhưng giọng nói nghẹn lại trong cổ họng, không dám phát ra âm thanh, trong mắt hiện lên một tầng sương mù. Sự kiên định của cô, sự quyết tâm của cô, cứ dễ dàng như vậy mà tan vỡ. Cô mở miệng, lại ngậm miệng và cắn chặt môi dưới. Lúc này, Kiều Huyền Thạc từ từ ngước mắt lên. Bạch Nhược Hy nhìn vào người đàn ông thâm thúy trong bóng tối, và trái tim chợt run lên. Anh hai mắt đỏ ngầu, vẻ mặt vô cùng lạnh lùng, đường nét góc cạnh kiên định mà tang thương, cằm mơ hồ lộ ra những sợ râu đã mấy ngày không cạo, cảm giác linh hồn đều mỏi mệt không thể chịu đựng.
Vào lúc này, ở nơi sâu thẳm nhất trái tim của Bạch Nhược Hy đang quặn thắt lại, hô hấp dồn dập giống như đang dùng dao nhọn đâm vào cổ họng mình. Bạch Nhược Hy cắn chặt môi dưới chịu đựng, nước mắt muốn trào ra, nhưng cô cố nén nuốt lại, miệng nở một nụ cười cứng ngắc. Không sai, cô là đang mỉm cười, lẳng lặng đối diện với người đàn phía trước, không nói một lời. Ánh mắt sâu thẳm và âm u của Kiều Huyền Thạc dừng lại ở mái tóc ngắn của cô, trái tim cô khẽ run lên, kéo theo cơn đau nhức nhối. Lúc này, trái tim thực sự như bị cắt. Cô ấy đã thay đổi.
Bạch Nhược Hy sờ lên mái tóc ngắn của mình rồi từ từ cúi đầu xuống, cảm thấy căng thẳng lạ thường. Kiều Huyền Thạc đứng dậy, mặc kệ cô cắt tóc, thân hình cao lớn vạm vỡ đi về phía Bạch Nhược Hy, giọng nói khàn khàn từ tính: “Anh đi lấy bữa sáng cho em.” Không có ôm, không có hỏi han ân cần, không có bàn luận chuyện ly hôn. Chỉ một câu nói đơn giản đã khiến trái tim của Bạch Nhược Hy đau lòng đên sắp vỡ vụn.
Người đàn ông này chưa bao giờ nói lời ngọt ngào, chỉ âm thầm làm những việc tưởng chừng như không đáng kể nhưng lại khiến người ta ấm lòng. Cô nên làm gì bây giờ? Anh yêu thương cô sâu đậm như thế, làm thế nào mới không khỏi tổn thương anh? Kiều Huyền Thạc đi ngang qua cô, Bạch Nhược Hy bỏ qua giọng nói nghẹn ngào, vội vàng hét lên: “Anh Ba, không cần nấu cho em nữa.” Kiều Huyền Thạc dừng chân lại, lưng thẳng đơ, giọng nói khàn khàn trầm thấp lạ thường, lẩm bẩm: “Anh không phải tùy tiện nấu ăn cho người ta, trừ em ra, không có ai khác.” Bạch Nhược Hy đột nhiên che miệng, giọng khóc yếu ớt bật ra, nước mắt vỡ òa như hồng đê, không kìm được nước mắt từ từ rơi trên gò má trắng nõn. Đau lòng đến phát điên. Nếu cô có thể chết ngay lúc cô nhảy xuống biển, thì tốt biết bao? Không cần phải làm tổn thương người mình yêu, không cần phải chịu đựng nỗi đau mà sống còn hơn chết, không cần mang thân xác bẩn thỉu này mà sống. Người đàn ông dường như cảm thấy ở phía sau lưng Bạch Nhược Hy chịu đựng khóc lóc, anh không có dũng khí quay đầu lại, chậm rãi ngẩng đầu nhìn trần nhà, hít một hơi thật sâu, đè nén nỗi buồn trong lòng, tỏ ra không sao cả. “Nhược Hy, chỉ cần em về nhà an toàn, những chuyện khác đều không quan trọng.” Bạch Nhược Hy lén lau nước mắt, quyết tâm và tuyệt tình. Đau đến chết lặng, liền cảm giác như không đau vậy. Cần phải chấm dứt thì nên chấm dứt. Bạch Nhược Hy cô là một người không có tốt số và số phận đã chú định cô tuổi già sẽ cô đơn, cô không thể hy vọng điều gì? Không khí dường như đông cứng và lạnh kinh khủng. Bạch Nhược Hy nhẹ nhõm nói: “Anh Ba, em trở lại là muốn cùng anh bàn chuyện ly hôn.” “…” Kiều Huyền Thạc im lặng không lên tiếng, nhưng đưa lưng về phía Bạch Nhược Hy khí thế từ từ trở nên lạnh lẽo, hai tay nắm thành quyền, mơ hồ có thể thấy những đường gân nổi lên mờ ảo lộ ra trên mu bàn tay.
“Luật sư nói với em rằng anh đã đồng ý ly hôn. Em đã đến đúng giờ đã thỏa thuận. Xin anh hãy ký vào đơn ly hôn.” Bạch Nhược Hy nhìn bóng lưng rộng rãi và cô độc của Kiều Huyền Thạc, đầu ngón tay khẽ run lên, trong ánh mắt tất cả đều là anh.
“Tại sao?” Giọng nói khàn khàn của Kiều Huyền Thạc càng trở nên nặng nề, như được lọc ra và nghẹn ngào, khó khăn mà phát ra từng chữ hỏi: “Chúng ta vốn luôn ở chung rất hợp nhau, em đã nói muốn chúng ta hoạn nạn có nhau, cùng nhau tới đầu bạc, chúng ta còn chuẩn bị sinh con.” “……” Bạch Nhược Hy cắn chặt môi dưới, nước mắt lại trào ra trong hốc mắt, cô chịu đựng, chịu đựng một cách khó khăn, sắp đem môi dưới cắn tới chảy máu.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, e rằng chính cô sẽ không duy trì nổi. Cô không mạnh mẽ được như vậy. Hóa ra, cô yêu người đàn ông này nhiều hơn cô tưởng. Đột nhiên, Kiều Huyền Thạc quay lưng lại với cô và từ tốn nói: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nói cho anh biết, anh sẽ giải quyết."
CHƯƠNG 178: TÔI KHÔNG MUỐN CÙNG ANH CẢ ĐỜI
“Không có chuyện gì xảy ra cả, tôi thật sự rất mệt mỏi khi sống với anh, loại hôn nhân này, cuộc sống này, loại người như anh đều không phải là thứ tôi muốn.” Bạch Nhược Hy lạnh lùng đáp lại một cách kiên quyết. Kiểu Huyền Thạc cười nhạt, chua xót nhìn bầu trời bên ngoài ban công phía trước, rõ ràng là bầu trời trong sáng, trong mắt anh lại xám xịt và ảm đạm, hai mắt đỏ hoe, lập lòe nước mắt, lạnh lẽo từ từ bao trùm xung quanh anh như trước đêm giông tố, anh cười thật buồn. Anh đau đớn, giống như tim bị bóp nát, máu me đầm đìa, giọng nói khàn khàn nghẹn ngào, thấp đến mức nghe không rõ, chậm rãi hỏi: “Những lời lúc trước em nói tính là cái gì?” Bạch Nhược Hy rưng rưng, miễn cưỡng cười: "Anh Ba, anh nghiêm túc quá rồi. Ai cũng biết Bạch Nhược Hy em là một người phụ nữ tính cách nhạt nhẽo nhưng lại rất thích nói dối. Thanh danh của em bên ngoài sớm từ lâu đã là một mớ hỗn độn. Anh cần gì phải coi trọng điều đó?",
Kiều Huyền Thạc nhắm mắt lại, trong mắt truyền ra ý cười nhàn nhạt, giống như khinh thường, nhưng cũng giống như mỉa mai, càng giống như bất lực, hai giọt nước mắt trong veo chậm rãi trượt ra khỏi khóe mắt. Lúc này, anh mới phát hiện ra bị súng bắn thương căn bản là chuyện nhỏ, cảm giác đau lòng mới thật sự có thể đem một người sống mà hành hạ đến chết, giống như ngàn mũi tên đâm vào tim, đau đến không chịu nổi.
Anh đã từng dùng thủ đoạn cưỡng ép người phụ nữ này về làm vợ mình. Anh cố gắng cho cô nhiều nhất có thể, từ khu quân khu về tới Tịch đường hội. Anh đã vì cô mà thay đổi, từ bỏ quá nhiều, trả giá quá nhiều. Nhưng cuối cùng, cái anh nhận được là gì? Vẫn không lấy được trái tim của cô, đổi lại chỉ để lấy một câu ly hôn. Anh đối mặt với vết thương mà người phụ nữ này gây ra và cười khổ và hỏi: "Tôi đã nghĩ rằng em đã yêu tôi, vì vậy em mới ghen tị với Doãn Nhụy. Tôi nghĩ rằng em đã yêu tôi, vì vậy em mới cùng tôi chung chăn gối, chuẩn bị sinh những đứa con. Em đã nói rằng tôi là anh hùng của em, và rằng em từ nhỏ em đã yêu thầm tôi, tôi không nghi ngờ gì nữa, tôi tin tất cả. Em không muốn tôi có quan hệ với Doãn Nhụy, tôi cũng đưa số điện thoại cô ta vào danh sách đen, đưa cô ta ra khỏi cả cuộc đời của tôi, nhưng sau khi em chạy đến nhà họ Doãn và gặp người đàn ông đã đánh em lúc trước, liền khi trở lại, lại nói muốn cùng tôi ly hôn, rằng em chưa bao giờ yêu tôi, và rằng em vẫn luôn nói dối, rút cuộc là vì cái gì?
“Không liên quan gì đến Doãn Đạo.” Bạch Nhược Hy hoảng sợ, cầm chặt túi sách, lòng bàn tay đổ mồ hôi và đầu ngón tay run rẩy. Giọng điệu hoàn toàn lạnh lùng của Kiều Huyền Thạc nghiêm túc lạ thường: “Em đã qua đêm trong phòng anh ta?” “Không có.” Bạch Nhược Hy hai tròng mắt ngẩn ra, trái tim lạc nhịp, khẩn trương mà buột miệng thốt ra, “Em không có ở phòng anh ta qua đêm.” Kiều Huyền Thạc đã nhìn thấy video giám sát ở cửa nhà họ doãn, hình ảnh đêm hôm đó tuy bị mất nhưng ngày hôm sau đã trở lại bình thường, mà buổi sáng hôm đó rõ ràng đã chụp được cảnh cô bước ra khỏi nhà họ Doãn. Anh không biết là Doãn Nhụy nói dối hay Bạch Nhược Hy nói dối, anh không nghĩ điều đó quan trọng. "Đi một chuyến Doãn gia, trở về liền cùng tôi nói chuyện ly hôn, em không định giải thích lý do sao?"
Bạch Nhược Hy hít một hơi thật sâu, từ từ nhắm mắt lại, hòa hoãn trái tim đang bất an. Sau khi bình tĩnh lại, cô vươn tay lau nước mắt trên mi, giọng điệu lạnh lùng chưa từng thấy:" Tôi đã có được thứ mình muốn, và giờ tôi muốn sống cuộc sống mà tôi hằng mơ ước." Kiều Huyền Thạc biết rằng những gì cô ấy đang đề cập đến là vĩnh hằng, một kho báu có giá trị.
“Em muốn sống như thế nào? "
Bạch Nhược Hy mỉm cười, giọng điệu đầy khao khát: "Tôi muốn mua một chiếc du thuyền riêng sang trọng, tìm những người chị em cùng chí hướng, mở party ra biển du ngoạn. Tôi muốn lấp đầy nhà để xe bằng những chiếc xe thể thao sang trọng nhất và thay đổi một chiếc mỗi ngày. Tôi muốn mua đầy tủ quần áo, và những chiếc túi hàng hiệu xa xỉ. Mỗi ngày tôi sẽ tham dự những bữa tiệc quý tộc với trang sức và kim cương to bằng quả trứng chim bồ câu. Tôi ...”
Kiều Huyền Thạc lạnh lùng ngắt lời, “Tôi có thể cho cô những gì cô muốn."
"Anh không thể." Bạch Nhược Hy mỉa mai: " anh có thể có quyền lực, ở trên vạn người, quyền lợi vô hạn. Anh cũng có thể giàu có và mạnh mẽ, với hàng trăm tàu chiến. Nhưng anh là quân nhân, ta là phu nhân quân nhân, đối với thiên hạ, hình tượng của anh phải ngay thẳng, chính trực. Còn tôi thì thích phù phiếm, nhưng anh không cho phép tôi tham ô. Tôi thích tiền, nhưng anh coi tiền là dơ bẩn. Tôi thích hưởng thụ xa hoa. Đó là những gì anh không thể cho tôi." Kiều Huyền Thạc lấy tay che mặt, đau đớn ngẩng đầu hít một hơi thật sâu. Những lời thật vô lý này lọt vào tai. Nếu người phụ nữ này không phải đã nói rằng cô ngưỡng mộ nhất quân nhân và và nhân vật vĩ đại, anh cũng sẽ không từ bỏ mọi thứ mà lựa chọn gia nhập quân đội, tham gia chính sự. Thật đáng buồn chính là cô nói giờ phút này ghét bỏ làm phu nhân của quân nhân, Kiều Huyền Thạc đưa tay xuống, hai mắt đỏ ngầu tia máu, lạnh lùng hỏi: "Có phải nếu tôi cho em cuộc sống như ý cô muốn, em sẽ không ly hôn?
"Anh làm thế nào để cho tôi?"
Kiều Huyền Thạc cười khổ, thì thầm nói: "Từ bỏ hết thảy mọi thứ bây giờ và cho em những gì em muốn theo một cách khác."
"Không cần." Bạch Nhược Hy lo lắng thốt ra, giọng nói vừa lo lắng vừa vội vàng, vừa hét lên vừa run rẩy: Không cần từ bỏ, anh căn bản không cần lại vì tôi mà trả giá cái gì, thật sự, tôi thật sự không đáng.”
"Cho dù nó có xứng đáng hay không, tôi là người cuối cùng quyết định."
Bạch Nhược Hy luống cuống. Cô muốn đem tổn thương giảm thiểu thấp nhất, nhưng vẫn là không tránh khỏi phải đi đến bước đường này. Cô chưa bao giờ đáng để người đàn ông này trả giá cho mình. Trước đây cô không xứng, bây giờ lại càng không xứng, cô giờ dơ bẩn linh hồn, dơ bẩn thân xác, cô chỉ đáng ở trong địa ngục và chết dần chết mòn. Người đàn ông này đã trả giá rất nhiều vì cô, cô hiện tại mang đầy tội lỗi, không còn gì nữa, chỉ có thể tránh xa anh để anh ta tìm người tốt hơn. Một người phụ nữ tốt, sống một cuộc đời rực rỡ và hạnh phúc hơn, giờ cô như một cái xác thối rữa trong mương nước hôi thối, ngay cả bản thân cũng cảm thấy buồn nôn thì làm sao xứng với anh BA? Lúc này, tim cô như bị cắt nát, nhưng cô cố gượng cười và không ngừng mỉa mai: "Anh Ba, anh thật sự không cần làm những việc không cần thiết này nữa. Nói thật với anh, cùng anh ngủ ngày đó, tôi đều nghĩ đến anh hai, và cổ phần của tập đoàn họ Kiều thuộc về anh. Cũng là do tôi và anh hai làm đạo diễn.” Bạch Nhược Hy miễn cưỡng kéo Kiều Huyền Thạc xuống nước.
"Tôi chỉ muốn tiền, tôi không muốn cùng anh cả đời. Đây là cách trả thù tốt nhất cho anh vì đã gài bẫy lừa gạt hôn ước." Những lời này vừa nghe vào tai Kiều Huyền Thạc, như đang rót dung nham ngàn độ vào trái tim, cái loại này đau đớn thống khổ. Trong phút chốc, tim như hoàn toàn đã chết.
Anh cười. Đột nhiên cười ha hả, đối với trần nhà sang sảng và vui vẻ, thật đáng buồn cười. Anh nắm chặt tay thành quyền, trên cổ và mu bàn tay nổi đầy gân xanh, tiếng cười thê lương xuyên thấu không khí như kiếm sắc, không khỉ trở nên lạnh như băng. Nam nhi có nước mắt nhưng không dễ dàng rơi lệ, hai mắt đỏ bừng, nước mắt như suối trong, chậm rãi chảy xuôi xuống dưới khuôn mặt. Đột nhiên, Kiều Huyền Thạc bước tới ra cửa. Anh không thể ở lại lâu hơn ảm giác muốn tan nát cõi lòng mà chết. Bạch Nhược Hy nghe tiếng cười mà tim như đã chết của người đàn ông, từ từ nhắm mắt quay người lại, không có dũng khí nhìn bóng lưng anh rời đi. Cô hận chính mình đến chết. Nước mắt Bạch Nhược Hy trào ra, cô thầm nhủ trong lòng: Anh ba, đau ngắn còn hơn đau dìa, rồi nó sẽ qua đi. Anh sẽ có một ngày mai tốt đẹp hơn, anh sẽ có một người vợ tốt hơn, và hạnh phúc của riêng anh, đừng để loại đàn bà rác rưởi này hủy hoại anh. Anh ba, thật vinh dự khi được anh yêu sâu đậm. Nhưng thật bất hạnh cho anh khi để em gặp anh trong cuộc đời này.
“Để Nhược Hy đến nói chuyện với tôi.” Kiều Huyền Thạc nói từng chữ, giọng điệu sắc bén. Luật sư Miêu lo lắng nuốt nước bọt, nhìn lên đôi mắt sắc bén của Kiều Huyền Thạc và bị choáng ngợp bởi luồng khí mạnh mẽ từ của người đàn ông. Cô chậm rãi nói: “Cô Bạch Nhược Hy không muốn gặp anh, nên cô ấy đã ủy thác cho tôi đến đây. "
Sắc mặt của Kiều Huyền Thạc hơi trầm xuống, anh ta cầm lấy danh thiếp của Luật sư Miêu. Hành động đột ngột khiến Luật sư Miêu bị sốc và lùi lại một bước.
Kiều Huyền Thạc thậm chí không nhìn danh thiếp của cô, trực tiếp đưa cho Tinh Thần, lạnh lùng phân phó: “Lập tức điều tra địa chỉ văn phòng của luật sư này, và bắt đầu giám sát từ văn phòng.”
“Vâng.” Tinh Thần lập tức cầm lấy danh thiếp và quay người lại.
Lúc này, luật sư Miêu mới nhận ra cô đang nói chuyện với đại nhân vật, đáy lòng có chút hoảng.
Bây giờ Bạch Nhược Hy đã xuất hiện, dựa theo camera giám sát trên đường, vị trí của cô ấy sẽ sớm được tìm ra, Kiều Huyền Thạc không cần phiền đến luật sư, xoay người về ghế sô pha, lại ngồi xuống, lúc này trong lòng mới cảm thấy nhẹ nhõm một chút.
Chỉ cần Bạch Nhược Hy an toàn, điều này là đủ.
Tâm tình ảnh cũng trở nên thoải mái hơn, dựa vào lưng ghế sô pha, từ từ nhắm mắt lại, nhàn nhạt nói: “Đưa Luật sư Miêu ra ngoài.”
A Lương lập tức bước lên trước, đến bên cạnh Luật sư Miêu, làm động tác tỏ ý mời rời đi.
"Luật sư Miêu, xin mời ..."
Luật sư Miêu mở chiếc cặp, lấy ra từ bên trong một tập tài liệu, cẩn thận đặt lên bàn cà phê, "Tướng quân, đây là thỏa thuận ly hôn của cô Bạch. Nếu anh rảnh, xin mời xem qua, nếu không có vấn đề gì có thể ký tên vào đó, sau này có yêu cầu gì có thể liên hệ với tôi, nếu cần tôi sẽ có mặt. ”
Kiều Huyền Thạc im lặng, Hách Nguyệt tò mò vươn người qua, cầm tờ giấy thỏa thuận ly hôn lên xem. Khi Miêu luật sư nhìn thấy bộ dáng Hách Nguyệt, cô cũng ngẩn người, nở nụ cười nhàn nhạt, rất lễ phép nói: "Thẩm phán Hách? Thì ra anh cũng ở đây, rất vui khi thấy anh ở đây."
Hách Nguyệt nghiêm túc nhìn bản thỏa thuận ly hôn mà thờ ơ đáp lại: "Ừ."
"Đây là thỏa thuận ly hôn của Đại tướn Kiều, anh không thể ..." Miêu luật sư khẩn trương muốn lấy lại, vừa bước về phía trước một bước, Hách Nguyệt đã nhướng mày, hung tợn nhìn cô.
Bước chân của luật sư Miêu đột ngột dừng lại, ngay cả một luật sư có thâm niên đã quen nhìn những nhân vật lớn nhưng vẫn có chút lo lắng, sợ hãi trước hai nhân vật quyền lực trước mặt, bối rối đến khong biết làm sao.
Sau khi đọc bản thỏa thuận ly hôn, Hách Nguyệt hỏi Kiều Huyền Thạc: “Huyền Thạc, anh không xem bản thỏa thuận ly hôn mà Nhược Hy đưa cho anh sao?”
“Không cần xem.” Kiều Huyền Thạc tỏ thái độ nhẹ nhàng, chắc chắn và giọng điệu nghiêm túc.
Hách Nguyệt nhún vai, tỏ vẻ bất lực.
Luật sư Miêu xoay người bước ra cửa, A Lương đi theo Luật sư Miêu phía sau hai bước, Kiều Huyền Thạc đột nhiên nói: “Luật sư Miêu.”
“Hả?” Luật sư Miêu dừng lại bước chân, quay đầu nhìn người đàn ông phía sau: “Đại tướng có việc gì cần tôi làm sao?"
Kiều Huyền Thạc từ từ mở mắt ra, đôi mắt đỏ ngầu, khí lạnh phảng phất một vùng khiến người ta không rét mà run, đường nét gương mặt cương nghị mà mê hoặc:" Nhược Hy, cô ấy hiện tại có khỏe không?"
Nhìn từ vẻ ngoài, cô Bạch Nhược Hy bây giờ tinh thần, diện mạo đều trông rất ổn, nhưng tôi không phải là chuyên gia tư vấn tâm lý, cũng không hiểu sâu thế giới nội tâm của cô ấy, cho nên tôi không biết tâm trạng hiện tại của cô ấy có tốt không. ”
“ Cô ấy có gì muốn nói với ta sao?;
“Cô ấy đúng là có chuyện muốn nói với anh.” Luật sư Miêu đứng thẳng người, kính cẩn đối mặt với Kiều Huyền Thạc: “Cô ấy bảo anh đừng tìm cô ấy nữa. Hiện tại cô ấy rất ổn, chỉ muốn ly hôn với anh thôi.”
“Lý do? “
“Tính cách không hợp, quan điểm không giống nhau, và lý tưởng sống cũng không giống nhau.”
Kiều Huyền Thạc cúi đầu cười bất đắc dĩ, toàn thân toát ra trường khí lạnh lẽo bức người, bao trùm toàn bộ, cả văn phòng đều trở nên ngột ngạt, không ai dám lên tiếng, nín thở, lặng nghe những lời của luật sư nói.
Kiều Huyền Thạc vẫn im lặng, và luật sư cũng không dám rời đi. Trong giây lát, Kiều Huyền Thạc thờ ơ nói: “Nói với cô ấy, về nhà trước 12 giờ ngày mai, Kiều Huyền Thạc tôi sẽ đáp ứng vô điều kiện những gì cô ấy muốn, kể cả chuyện ly hôn.”
“Chuyện này thật sao?” Luật sư Miêu rụt rè hỏi.
Kiều Huyền Thạc cười chua xót, ngước mắt lên nhìn Luật sư Miêu, oai phong nói: “Là thật, lấy danh dự quân nhân của tôi bảo đảm.”
“Huyền Thạc…” Hách Nguyệt đột ngột đứng dậy, lo lắng gọi anh ta, danh dự của một quân nhân trước nay chưa từng sử dụng để nói đùa, càng không giở trờ bịp bợm "Cậu điên rồi sao? Tinh Thần vừa mới ra ngoài điều tra từ danh thiếp của luật sư Miêu, vì cái gì cậu còn muốn làm điều thừa thãi này?"
Kiều Huyền Thạc xua tay, không đáp lại lời của Hách Nguyệt.
A Lương bước tới nói nhỏ với luật sư.
Luật sư Miêu nhìn Kiều Huyền Thạc một lúc rồi nghiêm túc cúi đầu, “Được rồi, tôi sẽ nói với đương sự của tôi.”
Sau đó, Luật sư Miêu rời đi.
Hách Nguyệt đứng trước bàn cà phê, hai tay đút túi, cáu kỉnh đi tới, trong lòng lo lắng về chuyện hôn nhân của Kiều Huyền Thạc, liếc mắt nhìn người đàn ông đang dựa vào sô pha, liền thấy anh cả thể xác và tinh thần đều suy sụp, lời muốn nói định nói đến môi rồi lai đột nhiên biến mất.
Nhưng trong lòng lo lắng vẫn không ngừng sôi trào, nghĩ đến những gì vừa rồi Kiều Huyền Thạc nói, anh liền không thể bình tĩnh lại được.
Giọng nói dồn dập của Hạo Nguyệt khiến Kiều Huyền Thạc cảm thấy thật phiền, nhàn nhạt nói: “Đừng lúc ẩn lúc hiện nữa, anh không thể ngồi yên, thì cứ đi ra ngoài đi.”
“Cậu có phải điên rồi hay không ?” Hách Nguyệt ngồi xuống. theo thói quen nghiêng người về phía anh, “Cậu vừa mới kết hôn không bao lâu? Nhược Hy nói ly hôn, cậu liền đồng ý luôn sao?”
Kiều Huyền Thạc dựa vào ghế sô pha, ngẩng đầu buộc hai mắt, lộ ra nụ cười lạnh lùng và chua xót, mang theo ý mỉa mai nói một câu: “Tưởng giữ lại người bên cạnh, không ai có thể đoạt đi được, lại không nghĩ càng miễn cưỡng người không muốn ở lại càng biến mất không còn tăm tích.” Những lời này khiến Hách Nguyệt một mặt ngưng trọng, im lặng. Đột nhiên, anh dường như hiểu tại sao Kiều Huyền Thạc lại đồng ý ly hôn.
Sự biến mất của Bạch Nhược Hy mấy ngày qua đối với anh mà nói là một đả kích lớn, trong mắt người khác anh là vị đệ nhất đại tướng toàn năng của Tịch quốc, nhưng người mẹ yêu quý nhất của anh đã biến mất 24 năm, anh cũng không thể tìm thấy, sự biến mất của Bạch Nhược Hy cũng khiến anh sợ hãi. Nỗi sợ hãi sẽ mất đi.
Hạo Nguyệt hít sâu một hơi, chỉ vào tờ giấy thỏa thuận ly hôn, nhẹ giọng nói, “Nhược Hy đã nói rõ trong thỏa thuận rằng cô ấy muốn sợi dây chuyền vĩnh hằng, những thứ khác cô ấy đều không muốn.”
Kiều Huyền Thạc đột nhiên mở mắt ra và đứng thẳng người dậy, đưa tay lấy bản thỏa thuận ly hôn trên mặt bàn và nghiêm túc xem xét nội dung trong đó.
Mặt anh đột nhiên thay đổi.
Hách Nguyệt lo lắng nói: "Tôi như cảm thấy Nhược Hy không yêu cậu, mà là yêu tài sản, quyền lực và báu vật truyền của cậu."
Khuôn mặt Kiều Huyền Thạc càng lúc càng lạnh, sau khi đọc thỏa thuận ly hôn, bàn tay đang cầm thỏa thuận từ từ cứng lại, kẹp lại thành nắm đấm sắt, nhíu mày nhìn ra ngoài cửa sổ.
Anh không tin điều đó.
Nếu như trước đây Nhược Hy sợ chuyện này, cô thà đưa sợi dây chuyền cho Doãn Nhụy cũng không nghĩ tới lấy về, tại sao vào lúc này lại quyết định lấy lại là sao? Chẳng lẽ không sợ người bí ẩn lại tìm đến mình hay sao?
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
"Huyền Thạc ..." Ngay khi Hách Nguyệt bắt đầu nói, Kiều Huyền Thạc đã đứng dậy, bước từng bước vững vàng rồi sải bước rời khỏi văn phòng.
Hách Nguyệt đứng dậy, nhìn bóng lưng anh rời đi, trong lòng bối rối không hiểu ra sao.
Đêm này. Sau khi Bạch Nhược Hy nhận được cuộc gọi từ Luật sư Miêu, cô trăn trở và thức trắng đêm. Sáng sớm hôm sau, cô dậy sớm ngồi ngoài ban công chật hẹp, ôm má, hai mắt vô hồn nhìn về phía xa xăm, không có tiêu điểm, chìm vào suy nghĩ miên man. Mặt trời ấm áp từ từ lên cao, sương mù tan dần, ánh nắng sớm mai chiếu thẳng vào người Bạch Nhược Hy, khuôn mặt trắng nõn hồng hào. Trái tim vô lực đang vật lộn trong một vực sâu không thể nào tự giải thoát. Lời nói của luật sư Miêu văng vẳng bên tai cô. “Chồng cô đồng ý ký tên lên đơn ly hôn, nhưng anh ấy yêi cầu cô phải về nhà trước 12 giờ ngày mai để nói chuyện với anh ấy.” “Tôi không muốn gặp anh ấy, vì vậy tôi đã ủy thác cho cô đến đó.”
“Theo tôi biết, chồng cô đã lấy danh thiếp của tôi, muốn từ văn phòng luật sư của tôi điều tra tung tích của cô từ, với năng lực của anh ta, tìm được cô là chuyện rất rất dễ dàng,anh ta đã nói như vậy, đối với cô là một sự tôn trọng. Thứ lỗi cho tôi nói thẳng, ly hôn vẫn là cần thiết phải gặp mặt nói rõ ràng thì tốt hơn.” Bạch Nhược Hy dựa đầu vào tường, hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại, trái tim đau nhói, những giọt nước mắt trong veo nhạt nhòa từ khóe mắt lóe lên trong ánh mặt trời.
Cô căn bản đã có thể hạnh phúc, có thể cùng nhau già đi với người đàn cô yêu thương. Nhưng tấm thân dơ dáy này sao có thể xứng với anh Ba yêu quý của cô? Số phận đáng chết kia, âm mưu chết tiệt kia đã bóp chết hạnh phúc của cô. Doãn Đạo vẫn cầm trong tay đoạn phim kinh tởm đó, giống như bom hẹn giờ uy hiếp cô. Cô không làm gì được, không thể làm được. Thật sự ... không làm được. Trái tim dường như đang bị đốt cháy trong lò, loại đau đớn này ai có thể hiểu được đây?
Suy tư hồi lâu, Bạch Nhược Hy mới hoàn hồn, chậm rãi đứng dậy, xoay người bước vào phòng. Bạch Nhược Hy rửa mặt, chải đầu, trang điểm, mặc quần áo xong liền xách túi đi ra ngoài. Một giờ sau. Vừ đúng mười một giờ, cô đứng trước ngôi biệt thự quen thuộc, nhìn chằm chằm vào ngôi nhà to lớn trước mặt. Khuôn viên phía trước, cây dành dành trước đã phát triển một chút, hoa hướng dương được trồng cũng đã phủ kín toàn bộ mặt cỏ, có một vài bông hoa vàng đang lặng lẽ nở rộ. Đây là khu vườn do đích thân cô chăm sóc. Sau một vài ngày, bỗng trở lên xa lạ. Bạch Nhược Hy giữ chặt túi sách, lòng bàn tay đã đẫm mồ hôi. Cô hít một hơi thật sâu ngẩng đầu lên trời nhắm mắt lại để trấn tĩnh lại, những gì phải đối mặt trước sau vẫn phải đối mặt.
Một lúc sau mới từ từ bước tới, ấn vào ổ khóa vân tay bên hông cửa sắt. Cánh cửa mở ra, lòng cô run lên. Cô bước vào ngôi nhà mà cô đã sống từ lâu, nhưng lại không có cảm giác về nhà mình nữa, chỉ còn lại nỗi xấu hổ, đau khổ và chua xót trong lòng. Bạch Nhược Hy đẩy cánh cửa to lớn bằng gỗ gụ ra, tiếng mở cửa trở lên rất lớn trong bầu không khí yên tĩnh.
Cô dừng lại trước cửa ba giây, rồi bước vào. Trong phòng khách rộng rãi và sáng sủa, Kiều Huyền Thạc lặng lẽ ngồi trên ghế sô pha, thâm thúy mà ủ rũ, đôi mắt lạnh lùng nhìn hoa bách hợp trên bàn trà đã khô héo, hoa vì không ai thay nước trong bình, sớm đã trở nên tàn úa, toàn bộ căn nhà đều trở nên ảm đạm thất sắc. Ngôi nhà ngày nào còn ấm áp giờ không có người ở trở nên thanh lạnh. Bạch Nhược Hy nhìn thấy khuôn mặt phờ phạc của người đàn ông, đáy lòng rỉ máu, giống như hàng vạn con trùng độc đang cắn xé mà đau nhức. Khó chịu đến mức cổ họng như bị một bức tường ngáng trụ, nóng rát khó chịu. Sau có mấy ngày không gặp, anh đã gầy đi và tang thương. Sự ôn nhu trước đó như đã biến mất, sự lạnh lẽo bao trùm quanh thân càng thêm mạnh mẽ, bao trùm toàn bộ phòng khách rộng rãi, và không khí trở nên ngột ngạt.
Bạch Nhược Hy lo lắng nuốt nước bọt, nặn ra một nụ cười cứng ngắc, khẽ mở môi, nhưng giọng nói nghẹn lại trong cổ họng, không dám phát ra âm thanh, trong mắt hiện lên một tầng sương mù. Sự kiên định của cô, sự quyết tâm của cô, cứ dễ dàng như vậy mà tan vỡ. Cô mở miệng, lại ngậm miệng và cắn chặt môi dưới. Lúc này, Kiều Huyền Thạc từ từ ngước mắt lên. Bạch Nhược Hy nhìn vào người đàn ông thâm thúy trong bóng tối, và trái tim chợt run lên. Anh hai mắt đỏ ngầu, vẻ mặt vô cùng lạnh lùng, đường nét góc cạnh kiên định mà tang thương, cằm mơ hồ lộ ra những sợ râu đã mấy ngày không cạo, cảm giác linh hồn đều mỏi mệt không thể chịu đựng.
Vào lúc này, ở nơi sâu thẳm nhất trái tim của Bạch Nhược Hy đang quặn thắt lại, hô hấp dồn dập giống như đang dùng dao nhọn đâm vào cổ họng mình. Bạch Nhược Hy cắn chặt môi dưới chịu đựng, nước mắt muốn trào ra, nhưng cô cố nén nuốt lại, miệng nở một nụ cười cứng ngắc. Không sai, cô là đang mỉm cười, lẳng lặng đối diện với người đàn phía trước, không nói một lời. Ánh mắt sâu thẳm và âm u của Kiều Huyền Thạc dừng lại ở mái tóc ngắn của cô, trái tim cô khẽ run lên, kéo theo cơn đau nhức nhối. Lúc này, trái tim thực sự như bị cắt. Cô ấy đã thay đổi.
Bạch Nhược Hy sờ lên mái tóc ngắn của mình rồi từ từ cúi đầu xuống, cảm thấy căng thẳng lạ thường. Kiều Huyền Thạc đứng dậy, mặc kệ cô cắt tóc, thân hình cao lớn vạm vỡ đi về phía Bạch Nhược Hy, giọng nói khàn khàn từ tính: “Anh đi lấy bữa sáng cho em.” Không có ôm, không có hỏi han ân cần, không có bàn luận chuyện ly hôn. Chỉ một câu nói đơn giản đã khiến trái tim của Bạch Nhược Hy đau lòng đên sắp vỡ vụn.
Người đàn ông này chưa bao giờ nói lời ngọt ngào, chỉ âm thầm làm những việc tưởng chừng như không đáng kể nhưng lại khiến người ta ấm lòng. Cô nên làm gì bây giờ? Anh yêu thương cô sâu đậm như thế, làm thế nào mới không khỏi tổn thương anh? Kiều Huyền Thạc đi ngang qua cô, Bạch Nhược Hy bỏ qua giọng nói nghẹn ngào, vội vàng hét lên: “Anh Ba, không cần nấu cho em nữa.” Kiều Huyền Thạc dừng chân lại, lưng thẳng đơ, giọng nói khàn khàn trầm thấp lạ thường, lẩm bẩm: “Anh không phải tùy tiện nấu ăn cho người ta, trừ em ra, không có ai khác.” Bạch Nhược Hy đột nhiên che miệng, giọng khóc yếu ớt bật ra, nước mắt vỡ òa như hồng đê, không kìm được nước mắt từ từ rơi trên gò má trắng nõn. Đau lòng đến phát điên. Nếu cô có thể chết ngay lúc cô nhảy xuống biển, thì tốt biết bao? Không cần phải làm tổn thương người mình yêu, không cần phải chịu đựng nỗi đau mà sống còn hơn chết, không cần mang thân xác bẩn thỉu này mà sống. Người đàn ông dường như cảm thấy ở phía sau lưng Bạch Nhược Hy chịu đựng khóc lóc, anh không có dũng khí quay đầu lại, chậm rãi ngẩng đầu nhìn trần nhà, hít một hơi thật sâu, đè nén nỗi buồn trong lòng, tỏ ra không sao cả. “Nhược Hy, chỉ cần em về nhà an toàn, những chuyện khác đều không quan trọng.” Bạch Nhược Hy lén lau nước mắt, quyết tâm và tuyệt tình. Đau đến chết lặng, liền cảm giác như không đau vậy. Cần phải chấm dứt thì nên chấm dứt. Bạch Nhược Hy cô là một người không có tốt số và số phận đã chú định cô tuổi già sẽ cô đơn, cô không thể hy vọng điều gì? Không khí dường như đông cứng và lạnh kinh khủng. Bạch Nhược Hy nhẹ nhõm nói: “Anh Ba, em trở lại là muốn cùng anh bàn chuyện ly hôn.” “…” Kiều Huyền Thạc im lặng không lên tiếng, nhưng đưa lưng về phía Bạch Nhược Hy khí thế từ từ trở nên lạnh lẽo, hai tay nắm thành quyền, mơ hồ có thể thấy những đường gân nổi lên mờ ảo lộ ra trên mu bàn tay.
“Luật sư nói với em rằng anh đã đồng ý ly hôn. Em đã đến đúng giờ đã thỏa thuận. Xin anh hãy ký vào đơn ly hôn.” Bạch Nhược Hy nhìn bóng lưng rộng rãi và cô độc của Kiều Huyền Thạc, đầu ngón tay khẽ run lên, trong ánh mắt tất cả đều là anh.
“Tại sao?” Giọng nói khàn khàn của Kiều Huyền Thạc càng trở nên nặng nề, như được lọc ra và nghẹn ngào, khó khăn mà phát ra từng chữ hỏi: “Chúng ta vốn luôn ở chung rất hợp nhau, em đã nói muốn chúng ta hoạn nạn có nhau, cùng nhau tới đầu bạc, chúng ta còn chuẩn bị sinh con.” “……” Bạch Nhược Hy cắn chặt môi dưới, nước mắt lại trào ra trong hốc mắt, cô chịu đựng, chịu đựng một cách khó khăn, sắp đem môi dưới cắn tới chảy máu.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, e rằng chính cô sẽ không duy trì nổi. Cô không mạnh mẽ được như vậy. Hóa ra, cô yêu người đàn ông này nhiều hơn cô tưởng. Đột nhiên, Kiều Huyền Thạc quay lưng lại với cô và từ tốn nói: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nói cho anh biết, anh sẽ giải quyết."
“Không có chuyện gì xảy ra cả, tôi thật sự rất mệt mỏi khi sống với anh, loại hôn nhân này, cuộc sống này, loại người như anh đều không phải là thứ tôi muốn.” Bạch Nhược Hy lạnh lùng đáp lại một cách kiên quyết. Kiểu Huyền Thạc cười nhạt, chua xót nhìn bầu trời bên ngoài ban công phía trước, rõ ràng là bầu trời trong sáng, trong mắt anh lại xám xịt và ảm đạm, hai mắt đỏ hoe, lập lòe nước mắt, lạnh lẽo từ từ bao trùm xung quanh anh như trước đêm giông tố, anh cười thật buồn. Anh đau đớn, giống như tim bị bóp nát, máu me đầm đìa, giọng nói khàn khàn nghẹn ngào, thấp đến mức nghe không rõ, chậm rãi hỏi: “Những lời lúc trước em nói tính là cái gì?” Bạch Nhược Hy rưng rưng, miễn cưỡng cười: "Anh Ba, anh nghiêm túc quá rồi. Ai cũng biết Bạch Nhược Hy em là một người phụ nữ tính cách nhạt nhẽo nhưng lại rất thích nói dối. Thanh danh của em bên ngoài sớm từ lâu đã là một mớ hỗn độn. Anh cần gì phải coi trọng điều đó?",
Kiều Huyền Thạc nhắm mắt lại, trong mắt truyền ra ý cười nhàn nhạt, giống như khinh thường, nhưng cũng giống như mỉa mai, càng giống như bất lực, hai giọt nước mắt trong veo chậm rãi trượt ra khỏi khóe mắt. Lúc này, anh mới phát hiện ra bị súng bắn thương căn bản là chuyện nhỏ, cảm giác đau lòng mới thật sự có thể đem một người sống mà hành hạ đến chết, giống như ngàn mũi tên đâm vào tim, đau đến không chịu nổi.
Anh đã từng dùng thủ đoạn cưỡng ép người phụ nữ này về làm vợ mình. Anh cố gắng cho cô nhiều nhất có thể, từ khu quân khu về tới Tịch đường hội. Anh đã vì cô mà thay đổi, từ bỏ quá nhiều, trả giá quá nhiều. Nhưng cuối cùng, cái anh nhận được là gì? Vẫn không lấy được trái tim của cô, đổi lại chỉ để lấy một câu ly hôn. Anh đối mặt với vết thương mà người phụ nữ này gây ra và cười khổ và hỏi: "Tôi đã nghĩ rằng em đã yêu tôi, vì vậy em mới ghen tị với Doãn Nhụy. Tôi nghĩ rằng em đã yêu tôi, vì vậy em mới cùng tôi chung chăn gối, chuẩn bị sinh những đứa con. Em đã nói rằng tôi là anh hùng của em, và rằng em từ nhỏ em đã yêu thầm tôi, tôi không nghi ngờ gì nữa, tôi tin tất cả. Em không muốn tôi có quan hệ với Doãn Nhụy, tôi cũng đưa số điện thoại cô ta vào danh sách đen, đưa cô ta ra khỏi cả cuộc đời của tôi, nhưng sau khi em chạy đến nhà họ Doãn và gặp người đàn ông đã đánh em lúc trước, liền khi trở lại, lại nói muốn cùng tôi ly hôn, rằng em chưa bao giờ yêu tôi, và rằng em vẫn luôn nói dối, rút cuộc là vì cái gì?
“Không liên quan gì đến Doãn Đạo.” Bạch Nhược Hy hoảng sợ, cầm chặt túi sách, lòng bàn tay đổ mồ hôi và đầu ngón tay run rẩy. Giọng điệu hoàn toàn lạnh lùng của Kiều Huyền Thạc nghiêm túc lạ thường: “Em đã qua đêm trong phòng anh ta?” “Không có.” Bạch Nhược Hy hai tròng mắt ngẩn ra, trái tim lạc nhịp, khẩn trương mà buột miệng thốt ra, “Em không có ở phòng anh ta qua đêm.” Kiều Huyền Thạc đã nhìn thấy video giám sát ở cửa nhà họ doãn, hình ảnh đêm hôm đó tuy bị mất nhưng ngày hôm sau đã trở lại bình thường, mà buổi sáng hôm đó rõ ràng đã chụp được cảnh cô bước ra khỏi nhà họ Doãn. Anh không biết là Doãn Nhụy nói dối hay Bạch Nhược Hy nói dối, anh không nghĩ điều đó quan trọng. "Đi một chuyến Doãn gia, trở về liền cùng tôi nói chuyện ly hôn, em không định giải thích lý do sao?"
Bạch Nhược Hy hít một hơi thật sâu, từ từ nhắm mắt lại, hòa hoãn trái tim đang bất an. Sau khi bình tĩnh lại, cô vươn tay lau nước mắt trên mi, giọng điệu lạnh lùng chưa từng thấy:" Tôi đã có được thứ mình muốn, và giờ tôi muốn sống cuộc sống mà tôi hằng mơ ước." Kiều Huyền Thạc biết rằng những gì cô ấy đang đề cập đến là vĩnh hằng, một kho báu có giá trị.
“Em muốn sống như thế nào? "
Bạch Nhược Hy mỉm cười, giọng điệu đầy khao khát: "Tôi muốn mua một chiếc du thuyền riêng sang trọng, tìm những người chị em cùng chí hướng, mở party ra biển du ngoạn. Tôi muốn lấp đầy nhà để xe bằng những chiếc xe thể thao sang trọng nhất và thay đổi một chiếc mỗi ngày. Tôi muốn mua đầy tủ quần áo, và những chiếc túi hàng hiệu xa xỉ. Mỗi ngày tôi sẽ tham dự những bữa tiệc quý tộc với trang sức và kim cương to bằng quả trứng chim bồ câu. Tôi ...”
Kiều Huyền Thạc lạnh lùng ngắt lời, “Tôi có thể cho cô những gì cô muốn."
"Anh không thể." Bạch Nhược Hy mỉa mai: " anh có thể có quyền lực, ở trên vạn người, quyền lợi vô hạn. Anh cũng có thể giàu có và mạnh mẽ, với hàng trăm tàu chiến. Nhưng anh là quân nhân, ta là phu nhân quân nhân, đối với thiên hạ, hình tượng của anh phải ngay thẳng, chính trực. Còn tôi thì thích phù phiếm, nhưng anh không cho phép tôi tham ô. Tôi thích tiền, nhưng anh coi tiền là dơ bẩn. Tôi thích hưởng thụ xa hoa. Đó là những gì anh không thể cho tôi." Kiều Huyền Thạc lấy tay che mặt, đau đớn ngẩng đầu hít một hơi thật sâu. Những lời thật vô lý này lọt vào tai. Nếu người phụ nữ này không phải đã nói rằng cô ngưỡng mộ nhất quân nhân và và nhân vật vĩ đại, anh cũng sẽ không từ bỏ mọi thứ mà lựa chọn gia nhập quân đội, tham gia chính sự. Thật đáng buồn chính là cô nói giờ phút này ghét bỏ làm phu nhân của quân nhân, Kiều Huyền Thạc đưa tay xuống, hai mắt đỏ ngầu tia máu, lạnh lùng hỏi: "Có phải nếu tôi cho em cuộc sống như ý cô muốn, em sẽ không ly hôn?
"Anh làm thế nào để cho tôi?"
Kiều Huyền Thạc cười khổ, thì thầm nói: "Từ bỏ hết thảy mọi thứ bây giờ và cho em những gì em muốn theo một cách khác."
"Không cần." Bạch Nhược Hy lo lắng thốt ra, giọng nói vừa lo lắng vừa vội vàng, vừa hét lên vừa run rẩy: Không cần từ bỏ, anh căn bản không cần lại vì tôi mà trả giá cái gì, thật sự, tôi thật sự không đáng.”
"Cho dù nó có xứng đáng hay không, tôi là người cuối cùng quyết định."
Bạch Nhược Hy luống cuống. Cô muốn đem tổn thương giảm thiểu thấp nhất, nhưng vẫn là không tránh khỏi phải đi đến bước đường này. Cô chưa bao giờ đáng để người đàn ông này trả giá cho mình. Trước đây cô không xứng, bây giờ lại càng không xứng, cô giờ dơ bẩn linh hồn, dơ bẩn thân xác, cô chỉ đáng ở trong địa ngục và chết dần chết mòn. Người đàn ông này đã trả giá rất nhiều vì cô, cô hiện tại mang đầy tội lỗi, không còn gì nữa, chỉ có thể tránh xa anh để anh ta tìm người tốt hơn. Một người phụ nữ tốt, sống một cuộc đời rực rỡ và hạnh phúc hơn, giờ cô như một cái xác thối rữa trong mương nước hôi thối, ngay cả bản thân cũng cảm thấy buồn nôn thì làm sao xứng với anh BA? Lúc này, tim cô như bị cắt nát, nhưng cô cố gượng cười và không ngừng mỉa mai: "Anh Ba, anh thật sự không cần làm những việc không cần thiết này nữa. Nói thật với anh, cùng anh ngủ ngày đó, tôi đều nghĩ đến anh hai, và cổ phần của tập đoàn họ Kiều thuộc về anh. Cũng là do tôi và anh hai làm đạo diễn.” Bạch Nhược Hy miễn cưỡng kéo Kiều Huyền Thạc xuống nước.
"Tôi chỉ muốn tiền, tôi không muốn cùng anh cả đời. Đây là cách trả thù tốt nhất cho anh vì đã gài bẫy lừa gạt hôn ước." Những lời này vừa nghe vào tai Kiều Huyền Thạc, như đang rót dung nham ngàn độ vào trái tim, cái loại này đau đớn thống khổ. Trong phút chốc, tim như hoàn toàn đã chết.
Anh cười. Đột nhiên cười ha hả, đối với trần nhà sang sảng và vui vẻ, thật đáng buồn cười. Anh nắm chặt tay thành quyền, trên cổ và mu bàn tay nổi đầy gân xanh, tiếng cười thê lương xuyên thấu không khí như kiếm sắc, không khỉ trở nên lạnh như băng. Nam nhi có nước mắt nhưng không dễ dàng rơi lệ, hai mắt đỏ bừng, nước mắt như suối trong, chậm rãi chảy xuôi xuống dưới khuôn mặt. Đột nhiên, Kiều Huyền Thạc bước tới ra cửa. Anh không thể ở lại lâu hơn ảm giác muốn tan nát cõi lòng mà chết. Bạch Nhược Hy nghe tiếng cười mà tim như đã chết của người đàn ông, từ từ nhắm mắt quay người lại, không có dũng khí nhìn bóng lưng anh rời đi. Cô hận chính mình đến chết. Nước mắt Bạch Nhược Hy trào ra, cô thầm nhủ trong lòng: Anh ba, đau ngắn còn hơn đau dìa, rồi nó sẽ qua đi. Anh sẽ có một ngày mai tốt đẹp hơn, anh sẽ có một người vợ tốt hơn, và hạnh phúc của riêng anh, đừng để loại đàn bà rác rưởi này hủy hoại anh. Anh ba, thật vinh dự khi được anh yêu sâu đậm. Nhưng thật bất hạnh cho anh khi để em gặp anh trong cuộc đời này.
Bình luận facebook