Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 174-175
CHƯƠNG 174: AI CŨNG CHỈ LÀ KHÁCH QUA ĐƯỜNG
Bạch Nhược Hy ngẩn người, nhìn Lam nụ cười rạng rỡ của Lam Tuyết, trong lòng tràn đầy ngưỡng mộ. Người phụ nữ này rút cuộc có bao nhiêu mạnh mẽ, kiên cường khi vừa chăm sóc người mẹ bị liệt bảy năm trời, vừa phải nuôi một cặp song sinh. Làm mẹ thì sẽ trở nên mạnh mẽ vậy sao. Lam Tuyết bình tĩnh giống như không có chuyện gì.
Bạch Nhược Hy tò mò về việc cô kiếm tiền nuôi gia đình như thế nào, “Lam Tuyết, cô làm gì để nuôi gia đình?” Lam Tuyết mỉm cười, chậm rãi nói: “Làm gì cũng được, miễn là có thể kiếm tiền mà không cần bán linh hồn.”
Bạch Nhược Hy gật đầu đồng ý. Xem như mình đã tìm đúng người phù hợp, cùng Lam Tuyết hợp tác là phù hợp nhất. “Chúng ta ra ngoài nói chuyện.” Bạch Nhược Hy sợ hai đứa bé tỉnh dậy. “Ra ngoài sẽ khiến mẹ ồn ào, chuyện này cứ nói ở đây đi, hai đứa nhỏ của tôi đều giống ba nó, đều là con sâu ngủ.” Lan Tuyết cười, nhẹ nhàng nhìn khuôn mặt hai đứa nhỏ trên giường, tràn đầy hạnh phúc.
Trong góc phòng có một cái ban công, Lam Tuyết đưa Bạch Nhược Hy ra ban công, mang theo hai cái ghế đẩu ngộ nghĩnh, hai người ngồi đối diện nhau, đóng cửa ban công lại, bắt đầu bàn bạc. Bạch Nhược Hy nói với Lam Tuyết về những ý tưởng ngông cuồng của mình, Lam Tuyết bán tín bán nghi, nhưng vì không làm tổn hại đến lợi ích của mình nên cô ấy lập tức đồng ý hợp tác. Cô luôn tin rằng chỉ những người có dũng khí mới làm được việc lớn, cả đời lo sợ sẽ không có tương lai.
Đêm đó. Bên ngoài lối vào biệt thự của Doãn gia, hai bóng người đang ẩn lấp trong bụi cây gần đó, lén lút chờ đợi. Bên trong biệt thự. Doãn Nhụy đang nằm trên giường lớn trong phòng, đắp mặt nạ, nghe nhạc, tâm trạng đẹp đẽ vui vẻ xem tạp chí. Chuông điện thoại reo, cô ta liếc nhìn màn hình, đó là một số máy lạ, và cô ta trầm tư một lát ấn nhận cuộc gọi. “Alo?” Doãn Nhụy phát ra âm thanh từ cổ họng vì sợ mặt nạ bị nhăn. Giọng nói lạnh lùng của Bạch Nhược Hy truyền đến: “Doãn Nhụy, tôi đang ở trước cửa nhà cô, ra ngoài này một lát.” Doãn Nhụy nhấp nhổm ngồi thẳng lưng, nhanh chóng kéo mặt nạ trên má cô ra, giọng kinh ngạc: “Bạch Nhược Hy? “Là tôi, cô tưởng tôi đã chết đúng không?”
“Không… không.” Doãn Nhụy nhất thời không phản ứng được.
“Đi ra ngoài này một chút.”
“Cô tìm tôi có việc gì?” vì đã làm chuyện tổn thương Bạch Nhược Hy, lại sợ bị trả thù nên Doãn Nhụy không thể không đề cao cảnh giác.
Bạch Nhược Hy yếu ớt nói: "Hiện tại tôi không nghĩ gặp lại Huyền Thạc. Cô có thể giúp tôi đưa anh ấy bản thỏa thuận ly hôn." Doãn Nhụy cảm thấy vui vẻ, nhảy ra khỏi giường, sau khi đi giày vào cô ta lại do dự. “Cô đưa luật sư không phải tốt hơn sao? Tại sao cô lại muốn tôi giúp cô? "
Bạch Nhược Hy cười lạnh nói:" Luật sư là người chính trực vô tư. Không ai lợi hại giống như Doãn nhụy cô có thể bóp méo sự thật chân lý. Tôi hiện tại chỉ muốn ly hôn với Huyền Thạc, chỉ có cô mới có thể giúp tôi.” Mặc dù là lời khen nhưng bóng gió lại là mắng chửi, nghe tới đó Doãn Nhụy rất khó chịu, nhưng nó hoàn toàn là sự thật, cô cảm thấy chính mình rất lợi hại. Điều quan trọng là Bạch Nhược Hy muốn ly hôn với Huyền Thạc. Mà giờ phút này vẫn còn ngây thơ như vậy đến nhờ cô ta giúp đỡ? Cô ta lấy làm vui trong lòng, nghĩ ngợi rồi đồng ý ra ngoài.
Để an toàn, cô ta đã ra ngoài cùng một vệ sĩ. Cũng là đêm, cùng một địa điểm. Doãn Nhụy cũng đưa vệ sĩ ra khỏi cổng sắt, Bạch Nhược Hy chậm rãi đi về phía cô từ trong góc. Doãn Nhụy nở một nụ cười nhàn nhạt, chào hỏi, niềm nở nói: "Nhược Hy, từ khi ở cùng với anh trai tôi một đêm, cậu đã mất tích mấy ngày rồi, Huyền Thạc đang tìm cậu khắp nơi, cậu ..." Trước khi cô nói xong, Bạch Nhược Hy đã tiến lại gần cô, lấy cây bấm từ trong túi ra mà không nói gì, và dùng đầu chích vào bụng của Doãn Nhụy. Bị tấn công bất ngờ, Doãn Nhụy co giật và ngã xuống đất ngay lập tức. Người vệ sĩ phía sau thấy vậy cũng mất cảnh giác và nhanh chóng chạy đến bảo vệ Doãn Nhụy. Nhưng ngay khi tên vệ sĩ chạy được hai bước, không ngờ tới Lam Tuyết đã nhảy ra khỏi bụi cây bên cạnh trực tiếp tấn công hắn từ phía sau, lại là một cái dụng cụ chích điện, gã vệ sĩ ngã xuống đất. Bạch Nhược Hy bình tĩnh nhìn hai người bất tỉnh trên mặt đất, gương mặt xinh đẹp bình tĩnh trở nên âm trầm. Lam Tuyết hơi thở hổn hển, lo lắng liếc nhìn camera ở cửa, “Nhược Hy, có camera ở đây, nếu họ gọi cảnh sát thì sao?” Bạch Nhược Hy vắt vẻo mỉm cười bước đến gần Doãn Nhụy đá mạnh vào người cô ta, thấp giọng giận mắng một câu: “thách cô ta cũng không dám báo.” “Vậy thì nhanh lên đi.”
Lam Tuyết vẫn còn băn khoăn trong lòng, dù sao cô ấy cũng còn có con nhỏ và có mẹ già đang chờ cô chăm sóc, không giống như Bạch Nhược Hy đang chuẩn bị ly hôn. .. cũng không có gì vướng bận. Bạch Nhược Hy quỳ xuống, kéo thẳng người của Doãn Nhụy ra, mạnh mẽ tháo sợi dây chuyền trên cổ cô ra, lạnh lùng lẩm bẩm: “Tôi nên sớm nhận ra rằng, đối với loại người như cô, tuyệt đối không bao giờ được nhân từ nương tay.”
Kéo lấy sợi dây chuyền Vĩnh Hằng, cầm lấy và rời đi. Bỏ nó vào ba lô, quay lưng về phía camera và lấy ống tiêm từ bên trong ra. Lam Tuyết lo lắng đi tới, giúp Nhươch Hy ngăn trở và cảnh giác nhìn xung quanh, “Nhược Hy, cái này có ổn không?” “Không sao đâu.” Bạch Nhược Hy giúp Doãn Nhụy tiêm cho Doãn Nhụy. Lam Tuyết không hiểu tại sao cô lại lấy sợi dây chuyền còn muốn chích thuốc cho Doãn Nhụy. Cô ấy chỉ muốn làm Doãn Nhụy cũng phải nếm thử mùi xấu hổ vì bị ô uế giống như bản thân mình phải chịu đựng.
Ngay khi kim tiêm đi xuống, Lam Tuyết nuốt nước bọt, hỏi: “Cô ta có bạn trai chưa?”
“Quỷ biết.” Bạch Nhược Hy đứng dậy, cất ống tiêm vào túi, xoay người rời đi. Lam Tuyết đi theo, hỏi: “cô cho cô ta thuốc kích dục, cô ta sẽ đi tìm ai giải quyết?” Bạch Nhược Hy nhẹ nói: “Cô ta có gọi ai, anh trai, vệ sĩ, hay là chó của cô ta cũng đều đối với tôi đều không quan hệ gì." Lam Tuyết cười cười, nhịn không được khỏi suy nghĩ xem con chó nhà Doãn Nhụy đực hay cái, liền lẩm bẩm: “Liệu có diễn ra cảnh cưỡng hiếp vệ sĩ ở cửa này không? Tốt quá, vậy thì cô ta thực sự không dám gọi cảnh sát.”
Bạch Nhược Hy không quan tâm đến điều đó, chặn một chiếc taxi, hai người lên xe. Trên đường đi, cả hai đều giữ im lặng không ai nói lời nào để tránh nói ra những lời nói không nên để người khác nghe thấy. Bạch Nhược Hy tạm thời ở tại nhà Lam Tuyết. Cô nằm trên sàn trong phòng của Lam Tuyết,cơ bản đó là một căn phòng hẹp, cô dễ gì để đi lại được, muốn đi vệ sinh đều phải bước qua Bạch Nhược Hy để đi.
Sau khi hai đứa bé ngủ say, Lam Tuyết ra khỏi giường hỏi dò, Bạch Nhược Hy đang tra cứu tư liệu bằng điện thoại di động. “Nhược Hy.” Lam Tuyết nhỏ giọng gọi cô. Bạch Nhược Hy nằm nghiêng, cầm điện thoại di động rất chăm chú, nhàn nhạt đáp: “Hả?”
“Sợi dây chuyền trong tay cô có giá trị thật sao?”
“Chà, ước tính ít nhất cũng phải vài tỷ. ...... ”
Lan Tuyết sợ hãi, trong ánh mắt đều lộ ra vẻ sợ hãi. Lam Tuyết kích động, một lúc sau mới hỏi: “Đó là sợi dây chuyền mà chồng cô tặng cho cô. Cô thực sự muốn bán đấu giá nó sao?” Bạch Nhược Hy giật mình, bị đầu ngón tay bấm điện thoại đột nhiên dừng lại, toàn thân trở nên cứng đờ, nhìn chằm chằm lên màn hình điện thoại, ánh mắt trở nên thâm trầm, không có tiêu cự, trái tim ẩn nhẫn một nỗi đau. Mặc dù đã nghĩ thông suốt, nhưng nói đến việc này, vẫn là khó tránh khỏi bi thương. Bạch Nhược Hy im lặng, Lam Tuyết nghi ngờ hỏi: “Thật ra, chồng cô khá tốt, gương mặt anh tuấn, vẫn chiều chuộng cô như mạng sống, tại sao cô lại muốn ly hôn?” Bạch Nhược Hy cố nén một nụ cười cứng nhắc, xúc động nói: "Ở đời ai chẳng phải mỗi người chỉ là khách qua đường giữa trời đất, ở được với nhau đến đầu bạc chính là duyên số. Tôi cùng anh ấy đời này đã định vô duyên."
CHƯƠNG 175: ỦY THÁC LUẬT SƯ
“Cô không yêu anh ấysao?” Lan Tuyết chống cằm, tâm trạng trở nên nặng nề. Bạch Nhược Hy không trả lời câu hỏi của Lam Tuyết, đặt điện thoại xuống, xoay người nằm xuống, nhìn Lam Tuyết trên giường, nghiêm túc hỏi: “Cô có yêu cha của hai đứa bé không?” Lam Tuyết sửng sốt, dừng lại, bị hỏi đến có chút trở tay không kịp. Bạch Nhược Hi cười nhạt tự hỏi tự đáp : “Tôi biết cô yêu anh ta, ít nhất là đã từng yêu mới sinh ra hai đứa nhỏ này, nhưng nếu yêu hắn nhiều như vậy, nếu hắn rời đi, cô vẫn có thể sống cuộc sống tuyệt vời của chính mình, sống hết mình.Trái đất vẫn cứ quay, thế giới này sẽ không bị ảnh hưởng bởi ai đi ai ở.” Lam Tuyết hiểu ý cô và gật đầu đồng ý. Tình yêu không phải là sinh mệnh duy nhất, nó chỉ là vật trung gian. "Tôi đồng ý, nhưng cô không sợ đau sao? Cô có sợ anh ấy đau không?" "Thời gian sẽ làm dịu đi mọi thứ." Bạch Nhược Hy chống tay lên giường, từ từ ngồi dậy, co chân lên và chống cằm lên đầu gối, khẽ lẩm bẩm. “Từ từ rồi sẽ tốt hơn, và sẽ có người phụ nữ phù hợp hơn với anh ấy. Tôi ở bên anh ấy sẽ chỉ hủy hoại cuộc đời anh ấy.” “Nhược Hy, đã có chuyện gì xảy ra với cô vậy?” Lam Tuyết lo lắng hỏi. Bạch Nhược Huy tỉnh táo lại thì nhận ra hốc mắt mình đã ẩm ướt, tầm mắt đều mơ hồ, vội vàng nặn ra một nụ cười, "Tôi không sao, chẳng qua là tôi không còn yêu anh ta nữa chuẩn bị ly hôn mà thôi, cô đừng nghĩ phức tạp nữa." Lan Tuyết ánh mắt nghi ngờ nhìn chằm chằm Bạch Nhược Hy, giác quan thứ sáu của người phụ nữ cho cô biết Bạch Nhược Hy đang nói dối, nhưng cô không hiểu mối quan hệ giữa Kiều Huyền Thạc và Bạch Nhược Hy, nên không dễ đưa ra kết luận. Tình cảm của người khác cô không nên đưa cảm xúc của mình vào. Bạch Nhược Hy hít một hơi thật sâu, đem hết những rầu rĩ đẩy hết ra, chỉ là bàn đến chuyện này một chút mà cô đã đau đến phát điên lên rồi, nên nhanh chóng chuyển chủ đề: "Tiếp theo chúng ta muốn làm đại sự sẽ cần rất nhiều tiền. Ngày mai sẽ rất bận rộn. ” Lam Tuyết lo lắng ngồi dậy, ôm gối rất cao hứng, cúi đầu nhìn Bạch Nhược Hy:“ Cô vẫn luôn nói làm việc lớn, vậy cô tính thế nào?” “ Chúng ta phải tự nuôi mình, chỉ khi no ấm mới có thể làm ăn. Bạch Nhược Hy lấy sợi dây chuyền trong túi ra, lặng lẽ nhìn bảo vật quý hiếm trong tay. Một tia ranh mãnh lóe lên dưới đôi mắt trong veo, giọng điệu đầy căm hận: “Bán đấu giá là Vĩnh Hằng, dụ rắn ra khỏi hang, bắt kẻ bí ẩn, xây dựng sự nghiệp của Bạch Nhược Hy tôi, và còn đem đẩy lũ khốn kiếp đã phá hoại hạnh phúc của tôi xuống địa ngục, từng người, từng người một." " Tốt, tôi sẽ theo cô làm việc, miễn là tôi có thể kiếm tiền thì là Lam Tuyết tôi đều không từ chối”. Bạch Nhược Hy đưa tay ra, Lam Tuyết lập tức nắm lấy, hai người nhìn nhau cười rồi siết chặt tay.
Đêm nay trước cửa nhà một gia đình lớn diễn ra một cảnh khiêu dâm lộ thiên khiến người ta đỏ mặt tim đập. Người vệ sĩ trong cơn mê man mơ hồ cảm thấy được tiếp thêm sức mạnh bởi người phụ nữ trong giấc ngủ của mình. Cảnh này tình cờ được một vài người qua đường đã nhìn thấy, nghĩ rằng nó là thú vị và ghi lại nó, camera giám sát cũng ghi lại cảnh tượng một cách rõ ràng và sống động. Những người qua đường đã chia sẻ video này tới bạn bè.
"Cốc cốc ..." Cửa văn phòng bị gõ. A Lương nhanh chóng mở cửa, hướng về người ngoài cửa, "suỵt suỵt ..." Anh ta ra hiệu đừng gây ồn ào. Hách Nguyệt ngẩn ra, cau mày rồi lặng lẽ bước vào. A Lương cẩn thận mà đóng chặt cánh cửa nhẹ nhàng. Hách Nguyệt đứng ở giữa phòng, nhìn người đàn ông tiều tụy trên sô pha. Kiều Huyền Thạc thân thể mệt mỏi dựa vào sô pha, nghiêng đầu, một tay đè lên trán của hắn, che tầm mắt của mình. Hách Nguyệt thấp giọng hỏi: “Anh ấy đã bao nhiêu ngày không ngủ?” A Lương giơ ba ngón tay lên, trong mắt tràn đầy lo lắng. Đã ba ngày không ngủ? Hách Nguyệt đút hai tay vào túi, tức giận mắng một câu: “Đồ điên.” A Lương thở ra một tia hờn dỗi đầy ẩn ý, không biết nên nói gì. “Thiếu phu nhân nhà các ngươi tìm được chưa?” Hách Nguyệt nhẹ giọng hỏi. A Lương lắc đầu: “Còn chưa.” Hách Nguyệt đứng ở giữa, không dám đi, sợ đánh thức Kiều Huyền Thạc, sau khi nhìn chằm chằm anh ta một cái, anh ta nghiêng đầu nhìn A Lương, “Tôi có thể giúp gì? A Lương buột miệng nói: “Giúp tìm Thiếu phu nhân.” Hạo Nhiên cười khổ: “Tướng quân các ngươi tìm không thấy người, ta làm sao có khả năng này?” “Cốc cốc…” Lúc này, cửa lại bị gõ, Hách Nguyệt. Cả Hách Nguyệt và A Lương đều giật mình quay lại nhìn về phía cửa, A Lương vội chạy đến và mở cửa thật nhanh. Nhưng âm thanh đó vẫn đánh thức Kiều Huyền Thạc, anh từ từ di chuyển hai tay, ngồi thẳng lưng, một tay xoa xoa thái dương, liếc nhìn Hách Nguyệt, sau đó bóp giữa mày xoa xoa, giọng nói trầm thấp yếu ớt: “Cậu đến rồi à? “Đánh thức cậu sao?” Hách Nguyệt bước tới sô pha. Đúng lúc này, A Lương ra mở cửa, bởi vì Kiều Huyền Thạc bị tiếng gõ cửa đánh thức mà rất tức giận nói một câu với người ngoài cửa: “Ngươi đánh thức Cậu Ba rồi.” Tinh Thần nuốt nước miếng, anh cũng không quan tâm lắm, đẩy A Lương ra, chạy nhanh vào phòng làm việc, lo lắng: “Cậu Ba… là luật sư, luật sư đang tìm cậu.” Hách Nguyệt nhấc chân bắt chéo ngồi trên sô pha, cau mày cười nhẹ: “Chỉ là luật sư thôi mà. Xem anh gấp đến nối sắc mặt đều thay đổi.” Nghe được lời nói của Hách Nguyệt, Tinh Thần phát hiện mình thất thố đưa tay lau trán, quả thực mồ hôi nhễ nhại.
Kiều Huyền Thạc bình tĩnh xoa xoa thái dương, chậm rãi cúi đầu, chống khuỷu tay lên, đỡ cái trán nặng trĩu, nhẹ giọng nói: “Luật sư gì?” Tinh Thần hít một hơi thật sâu, trấn tĩnh lại, liếm môi khô khốc. “Luật sư ly hôn, bên kia nói là cô Bạch Nhược Tuyên ủy quyền anh ta tới tìm cậu, anh ta đang ở bên ngoài ... "Trái tim của Kiều Huyền Thạc run lên, anh ta lập tức đứng lên, toàn thân sung sức, giọng nói uy nghiêm và hưng phấn," Cho vào ngay lập tức. "Vâng. ” Tinh Thần và A Lương đồng thanh. Nói xong, A Lương đi đầu ra ngoài tìm luật sư đi vào. Hách Nguyệt chậm rãi đứng dậy, kinh ngạc nhìn về phía cửa, vẻ mặt trở nên căng thẳng.
Cả thế giớ người phụ nữ này đột nhiên biến mất như mây khói mấy ngày, đột nhiên lại ủy quyền cho luật sư ly hôn tới. Rõ ràng không phải là một dấu hiệu tốt. Kiều Huyền Thạc bước ra khỏi bàn cà phê, và A Lương đưa luật sư vào qua cửa. Nữ luật sư trẻ tuổi mỉm cười vui vẻ, bước vào liền cúi đầu chào Kiều Huyền Thạc 90 độ rồi đứng cung kính: "Kiều tướng quân, xin chào, tôi là luật sư đại diện cho cô Bạch Nhược Hy, tôi họ Miêu, đây là danh thiếp của tôi ... … ”Kiều Huyền Thạc không nhận danh thiếp của bên kia, vẻ mặt nghiêm nghị cực kỳ nghiêm túc,“ Bạch Nhược Hy ở đâu? ” “ Cô Bạch hiện tại không muốn gặp anh, nên ủy thác cho tôi qua đây nói chuyện ly hôn. ”Kiều Huyền Thạc nhếch khóe miệng lên, khiêu khích nhếch mép, chậm rãi cúi đầu nhìn đôi giày da đút tay vào túi, cảm giác hỗn độn. Như vậy có nghĩa Bạch Nhược Hy bây giờ an toàn, chỉ là đang tránh anh. Một trái tim đang treo lơ lửng trên không giờ được buông xuôi, nhưng yêu cầu ly hôn lại đến quá bất ngờ. Nó như một nhát búa nặng nề đập vào tim anh, máu thịt nhòe nhoẹt, đau thấu xương tủy. Nghe đến từ ly hôn, tất cả mọi người đều trở nên kinh ngạc, lo lắng nhìn phản ứng của Kiều Huyền Thạc. Luật sư Miêu chờ đợi. Kiều Huyền Thạc im lặng một lúc, ngước mắt lên nhìn Luật sư Miêu, giọng nói uể oải, uy nghiêm và lạnh lùng: "Bất kể Nhược Hy yêu cầu gì, tôi sẽ đồng ý vô điều kiện, nhưng tôi muốn trực tiếp nghe cô ấy nói với tôi." Luật sư Miêu do dự.
Bạch Nhược Hy ngẩn người, nhìn Lam nụ cười rạng rỡ của Lam Tuyết, trong lòng tràn đầy ngưỡng mộ. Người phụ nữ này rút cuộc có bao nhiêu mạnh mẽ, kiên cường khi vừa chăm sóc người mẹ bị liệt bảy năm trời, vừa phải nuôi một cặp song sinh. Làm mẹ thì sẽ trở nên mạnh mẽ vậy sao. Lam Tuyết bình tĩnh giống như không có chuyện gì.
Bạch Nhược Hy tò mò về việc cô kiếm tiền nuôi gia đình như thế nào, “Lam Tuyết, cô làm gì để nuôi gia đình?” Lam Tuyết mỉm cười, chậm rãi nói: “Làm gì cũng được, miễn là có thể kiếm tiền mà không cần bán linh hồn.”
Bạch Nhược Hy gật đầu đồng ý. Xem như mình đã tìm đúng người phù hợp, cùng Lam Tuyết hợp tác là phù hợp nhất. “Chúng ta ra ngoài nói chuyện.” Bạch Nhược Hy sợ hai đứa bé tỉnh dậy. “Ra ngoài sẽ khiến mẹ ồn ào, chuyện này cứ nói ở đây đi, hai đứa nhỏ của tôi đều giống ba nó, đều là con sâu ngủ.” Lan Tuyết cười, nhẹ nhàng nhìn khuôn mặt hai đứa nhỏ trên giường, tràn đầy hạnh phúc.
Trong góc phòng có một cái ban công, Lam Tuyết đưa Bạch Nhược Hy ra ban công, mang theo hai cái ghế đẩu ngộ nghĩnh, hai người ngồi đối diện nhau, đóng cửa ban công lại, bắt đầu bàn bạc. Bạch Nhược Hy nói với Lam Tuyết về những ý tưởng ngông cuồng của mình, Lam Tuyết bán tín bán nghi, nhưng vì không làm tổn hại đến lợi ích của mình nên cô ấy lập tức đồng ý hợp tác. Cô luôn tin rằng chỉ những người có dũng khí mới làm được việc lớn, cả đời lo sợ sẽ không có tương lai.
Đêm đó. Bên ngoài lối vào biệt thự của Doãn gia, hai bóng người đang ẩn lấp trong bụi cây gần đó, lén lút chờ đợi. Bên trong biệt thự. Doãn Nhụy đang nằm trên giường lớn trong phòng, đắp mặt nạ, nghe nhạc, tâm trạng đẹp đẽ vui vẻ xem tạp chí. Chuông điện thoại reo, cô ta liếc nhìn màn hình, đó là một số máy lạ, và cô ta trầm tư một lát ấn nhận cuộc gọi. “Alo?” Doãn Nhụy phát ra âm thanh từ cổ họng vì sợ mặt nạ bị nhăn. Giọng nói lạnh lùng của Bạch Nhược Hy truyền đến: “Doãn Nhụy, tôi đang ở trước cửa nhà cô, ra ngoài này một lát.” Doãn Nhụy nhấp nhổm ngồi thẳng lưng, nhanh chóng kéo mặt nạ trên má cô ra, giọng kinh ngạc: “Bạch Nhược Hy? “Là tôi, cô tưởng tôi đã chết đúng không?”
“Không… không.” Doãn Nhụy nhất thời không phản ứng được.
“Đi ra ngoài này một chút.”
“Cô tìm tôi có việc gì?” vì đã làm chuyện tổn thương Bạch Nhược Hy, lại sợ bị trả thù nên Doãn Nhụy không thể không đề cao cảnh giác.
Bạch Nhược Hy yếu ớt nói: "Hiện tại tôi không nghĩ gặp lại Huyền Thạc. Cô có thể giúp tôi đưa anh ấy bản thỏa thuận ly hôn." Doãn Nhụy cảm thấy vui vẻ, nhảy ra khỏi giường, sau khi đi giày vào cô ta lại do dự. “Cô đưa luật sư không phải tốt hơn sao? Tại sao cô lại muốn tôi giúp cô? "
Bạch Nhược Hy cười lạnh nói:" Luật sư là người chính trực vô tư. Không ai lợi hại giống như Doãn nhụy cô có thể bóp méo sự thật chân lý. Tôi hiện tại chỉ muốn ly hôn với Huyền Thạc, chỉ có cô mới có thể giúp tôi.” Mặc dù là lời khen nhưng bóng gió lại là mắng chửi, nghe tới đó Doãn Nhụy rất khó chịu, nhưng nó hoàn toàn là sự thật, cô cảm thấy chính mình rất lợi hại. Điều quan trọng là Bạch Nhược Hy muốn ly hôn với Huyền Thạc. Mà giờ phút này vẫn còn ngây thơ như vậy đến nhờ cô ta giúp đỡ? Cô ta lấy làm vui trong lòng, nghĩ ngợi rồi đồng ý ra ngoài.
Để an toàn, cô ta đã ra ngoài cùng một vệ sĩ. Cũng là đêm, cùng một địa điểm. Doãn Nhụy cũng đưa vệ sĩ ra khỏi cổng sắt, Bạch Nhược Hy chậm rãi đi về phía cô từ trong góc. Doãn Nhụy nở một nụ cười nhàn nhạt, chào hỏi, niềm nở nói: "Nhược Hy, từ khi ở cùng với anh trai tôi một đêm, cậu đã mất tích mấy ngày rồi, Huyền Thạc đang tìm cậu khắp nơi, cậu ..." Trước khi cô nói xong, Bạch Nhược Hy đã tiến lại gần cô, lấy cây bấm từ trong túi ra mà không nói gì, và dùng đầu chích vào bụng của Doãn Nhụy. Bị tấn công bất ngờ, Doãn Nhụy co giật và ngã xuống đất ngay lập tức. Người vệ sĩ phía sau thấy vậy cũng mất cảnh giác và nhanh chóng chạy đến bảo vệ Doãn Nhụy. Nhưng ngay khi tên vệ sĩ chạy được hai bước, không ngờ tới Lam Tuyết đã nhảy ra khỏi bụi cây bên cạnh trực tiếp tấn công hắn từ phía sau, lại là một cái dụng cụ chích điện, gã vệ sĩ ngã xuống đất. Bạch Nhược Hy bình tĩnh nhìn hai người bất tỉnh trên mặt đất, gương mặt xinh đẹp bình tĩnh trở nên âm trầm. Lam Tuyết hơi thở hổn hển, lo lắng liếc nhìn camera ở cửa, “Nhược Hy, có camera ở đây, nếu họ gọi cảnh sát thì sao?” Bạch Nhược Hy vắt vẻo mỉm cười bước đến gần Doãn Nhụy đá mạnh vào người cô ta, thấp giọng giận mắng một câu: “thách cô ta cũng không dám báo.” “Vậy thì nhanh lên đi.”
Lam Tuyết vẫn còn băn khoăn trong lòng, dù sao cô ấy cũng còn có con nhỏ và có mẹ già đang chờ cô chăm sóc, không giống như Bạch Nhược Hy đang chuẩn bị ly hôn. .. cũng không có gì vướng bận. Bạch Nhược Hy quỳ xuống, kéo thẳng người của Doãn Nhụy ra, mạnh mẽ tháo sợi dây chuyền trên cổ cô ra, lạnh lùng lẩm bẩm: “Tôi nên sớm nhận ra rằng, đối với loại người như cô, tuyệt đối không bao giờ được nhân từ nương tay.”
Kéo lấy sợi dây chuyền Vĩnh Hằng, cầm lấy và rời đi. Bỏ nó vào ba lô, quay lưng về phía camera và lấy ống tiêm từ bên trong ra. Lam Tuyết lo lắng đi tới, giúp Nhươch Hy ngăn trở và cảnh giác nhìn xung quanh, “Nhược Hy, cái này có ổn không?” “Không sao đâu.” Bạch Nhược Hy giúp Doãn Nhụy tiêm cho Doãn Nhụy. Lam Tuyết không hiểu tại sao cô lại lấy sợi dây chuyền còn muốn chích thuốc cho Doãn Nhụy. Cô ấy chỉ muốn làm Doãn Nhụy cũng phải nếm thử mùi xấu hổ vì bị ô uế giống như bản thân mình phải chịu đựng.
Ngay khi kim tiêm đi xuống, Lam Tuyết nuốt nước bọt, hỏi: “Cô ta có bạn trai chưa?”
“Quỷ biết.” Bạch Nhược Hy đứng dậy, cất ống tiêm vào túi, xoay người rời đi. Lam Tuyết đi theo, hỏi: “cô cho cô ta thuốc kích dục, cô ta sẽ đi tìm ai giải quyết?” Bạch Nhược Hy nhẹ nói: “Cô ta có gọi ai, anh trai, vệ sĩ, hay là chó của cô ta cũng đều đối với tôi đều không quan hệ gì." Lam Tuyết cười cười, nhịn không được khỏi suy nghĩ xem con chó nhà Doãn Nhụy đực hay cái, liền lẩm bẩm: “Liệu có diễn ra cảnh cưỡng hiếp vệ sĩ ở cửa này không? Tốt quá, vậy thì cô ta thực sự không dám gọi cảnh sát.”
Bạch Nhược Hy không quan tâm đến điều đó, chặn một chiếc taxi, hai người lên xe. Trên đường đi, cả hai đều giữ im lặng không ai nói lời nào để tránh nói ra những lời nói không nên để người khác nghe thấy. Bạch Nhược Hy tạm thời ở tại nhà Lam Tuyết. Cô nằm trên sàn trong phòng của Lam Tuyết,cơ bản đó là một căn phòng hẹp, cô dễ gì để đi lại được, muốn đi vệ sinh đều phải bước qua Bạch Nhược Hy để đi.
Sau khi hai đứa bé ngủ say, Lam Tuyết ra khỏi giường hỏi dò, Bạch Nhược Hy đang tra cứu tư liệu bằng điện thoại di động. “Nhược Hy.” Lam Tuyết nhỏ giọng gọi cô. Bạch Nhược Hy nằm nghiêng, cầm điện thoại di động rất chăm chú, nhàn nhạt đáp: “Hả?”
“Sợi dây chuyền trong tay cô có giá trị thật sao?”
“Chà, ước tính ít nhất cũng phải vài tỷ. ...... ”
Lan Tuyết sợ hãi, trong ánh mắt đều lộ ra vẻ sợ hãi. Lam Tuyết kích động, một lúc sau mới hỏi: “Đó là sợi dây chuyền mà chồng cô tặng cho cô. Cô thực sự muốn bán đấu giá nó sao?” Bạch Nhược Hy giật mình, bị đầu ngón tay bấm điện thoại đột nhiên dừng lại, toàn thân trở nên cứng đờ, nhìn chằm chằm lên màn hình điện thoại, ánh mắt trở nên thâm trầm, không có tiêu cự, trái tim ẩn nhẫn một nỗi đau. Mặc dù đã nghĩ thông suốt, nhưng nói đến việc này, vẫn là khó tránh khỏi bi thương. Bạch Nhược Hy im lặng, Lam Tuyết nghi ngờ hỏi: “Thật ra, chồng cô khá tốt, gương mặt anh tuấn, vẫn chiều chuộng cô như mạng sống, tại sao cô lại muốn ly hôn?” Bạch Nhược Hy cố nén một nụ cười cứng nhắc, xúc động nói: "Ở đời ai chẳng phải mỗi người chỉ là khách qua đường giữa trời đất, ở được với nhau đến đầu bạc chính là duyên số. Tôi cùng anh ấy đời này đã định vô duyên."
“Cô không yêu anh ấysao?” Lan Tuyết chống cằm, tâm trạng trở nên nặng nề. Bạch Nhược Hy không trả lời câu hỏi của Lam Tuyết, đặt điện thoại xuống, xoay người nằm xuống, nhìn Lam Tuyết trên giường, nghiêm túc hỏi: “Cô có yêu cha của hai đứa bé không?” Lam Tuyết sửng sốt, dừng lại, bị hỏi đến có chút trở tay không kịp. Bạch Nhược Hi cười nhạt tự hỏi tự đáp : “Tôi biết cô yêu anh ta, ít nhất là đã từng yêu mới sinh ra hai đứa nhỏ này, nhưng nếu yêu hắn nhiều như vậy, nếu hắn rời đi, cô vẫn có thể sống cuộc sống tuyệt vời của chính mình, sống hết mình.Trái đất vẫn cứ quay, thế giới này sẽ không bị ảnh hưởng bởi ai đi ai ở.” Lam Tuyết hiểu ý cô và gật đầu đồng ý. Tình yêu không phải là sinh mệnh duy nhất, nó chỉ là vật trung gian. "Tôi đồng ý, nhưng cô không sợ đau sao? Cô có sợ anh ấy đau không?" "Thời gian sẽ làm dịu đi mọi thứ." Bạch Nhược Hy chống tay lên giường, từ từ ngồi dậy, co chân lên và chống cằm lên đầu gối, khẽ lẩm bẩm. “Từ từ rồi sẽ tốt hơn, và sẽ có người phụ nữ phù hợp hơn với anh ấy. Tôi ở bên anh ấy sẽ chỉ hủy hoại cuộc đời anh ấy.” “Nhược Hy, đã có chuyện gì xảy ra với cô vậy?” Lam Tuyết lo lắng hỏi. Bạch Nhược Huy tỉnh táo lại thì nhận ra hốc mắt mình đã ẩm ướt, tầm mắt đều mơ hồ, vội vàng nặn ra một nụ cười, "Tôi không sao, chẳng qua là tôi không còn yêu anh ta nữa chuẩn bị ly hôn mà thôi, cô đừng nghĩ phức tạp nữa." Lan Tuyết ánh mắt nghi ngờ nhìn chằm chằm Bạch Nhược Hy, giác quan thứ sáu của người phụ nữ cho cô biết Bạch Nhược Hy đang nói dối, nhưng cô không hiểu mối quan hệ giữa Kiều Huyền Thạc và Bạch Nhược Hy, nên không dễ đưa ra kết luận. Tình cảm của người khác cô không nên đưa cảm xúc của mình vào. Bạch Nhược Hy hít một hơi thật sâu, đem hết những rầu rĩ đẩy hết ra, chỉ là bàn đến chuyện này một chút mà cô đã đau đến phát điên lên rồi, nên nhanh chóng chuyển chủ đề: "Tiếp theo chúng ta muốn làm đại sự sẽ cần rất nhiều tiền. Ngày mai sẽ rất bận rộn. ” Lam Tuyết lo lắng ngồi dậy, ôm gối rất cao hứng, cúi đầu nhìn Bạch Nhược Hy:“ Cô vẫn luôn nói làm việc lớn, vậy cô tính thế nào?” “ Chúng ta phải tự nuôi mình, chỉ khi no ấm mới có thể làm ăn. Bạch Nhược Hy lấy sợi dây chuyền trong túi ra, lặng lẽ nhìn bảo vật quý hiếm trong tay. Một tia ranh mãnh lóe lên dưới đôi mắt trong veo, giọng điệu đầy căm hận: “Bán đấu giá là Vĩnh Hằng, dụ rắn ra khỏi hang, bắt kẻ bí ẩn, xây dựng sự nghiệp của Bạch Nhược Hy tôi, và còn đem đẩy lũ khốn kiếp đã phá hoại hạnh phúc của tôi xuống địa ngục, từng người, từng người một." " Tốt, tôi sẽ theo cô làm việc, miễn là tôi có thể kiếm tiền thì là Lam Tuyết tôi đều không từ chối”. Bạch Nhược Hy đưa tay ra, Lam Tuyết lập tức nắm lấy, hai người nhìn nhau cười rồi siết chặt tay.
Đêm nay trước cửa nhà một gia đình lớn diễn ra một cảnh khiêu dâm lộ thiên khiến người ta đỏ mặt tim đập. Người vệ sĩ trong cơn mê man mơ hồ cảm thấy được tiếp thêm sức mạnh bởi người phụ nữ trong giấc ngủ của mình. Cảnh này tình cờ được một vài người qua đường đã nhìn thấy, nghĩ rằng nó là thú vị và ghi lại nó, camera giám sát cũng ghi lại cảnh tượng một cách rõ ràng và sống động. Những người qua đường đã chia sẻ video này tới bạn bè.
"Cốc cốc ..." Cửa văn phòng bị gõ. A Lương nhanh chóng mở cửa, hướng về người ngoài cửa, "suỵt suỵt ..." Anh ta ra hiệu đừng gây ồn ào. Hách Nguyệt ngẩn ra, cau mày rồi lặng lẽ bước vào. A Lương cẩn thận mà đóng chặt cánh cửa nhẹ nhàng. Hách Nguyệt đứng ở giữa phòng, nhìn người đàn ông tiều tụy trên sô pha. Kiều Huyền Thạc thân thể mệt mỏi dựa vào sô pha, nghiêng đầu, một tay đè lên trán của hắn, che tầm mắt của mình. Hách Nguyệt thấp giọng hỏi: “Anh ấy đã bao nhiêu ngày không ngủ?” A Lương giơ ba ngón tay lên, trong mắt tràn đầy lo lắng. Đã ba ngày không ngủ? Hách Nguyệt đút hai tay vào túi, tức giận mắng một câu: “Đồ điên.” A Lương thở ra một tia hờn dỗi đầy ẩn ý, không biết nên nói gì. “Thiếu phu nhân nhà các ngươi tìm được chưa?” Hách Nguyệt nhẹ giọng hỏi. A Lương lắc đầu: “Còn chưa.” Hách Nguyệt đứng ở giữa, không dám đi, sợ đánh thức Kiều Huyền Thạc, sau khi nhìn chằm chằm anh ta một cái, anh ta nghiêng đầu nhìn A Lương, “Tôi có thể giúp gì? A Lương buột miệng nói: “Giúp tìm Thiếu phu nhân.” Hạo Nhiên cười khổ: “Tướng quân các ngươi tìm không thấy người, ta làm sao có khả năng này?” “Cốc cốc…” Lúc này, cửa lại bị gõ, Hách Nguyệt. Cả Hách Nguyệt và A Lương đều giật mình quay lại nhìn về phía cửa, A Lương vội chạy đến và mở cửa thật nhanh. Nhưng âm thanh đó vẫn đánh thức Kiều Huyền Thạc, anh từ từ di chuyển hai tay, ngồi thẳng lưng, một tay xoa xoa thái dương, liếc nhìn Hách Nguyệt, sau đó bóp giữa mày xoa xoa, giọng nói trầm thấp yếu ớt: “Cậu đến rồi à? “Đánh thức cậu sao?” Hách Nguyệt bước tới sô pha. Đúng lúc này, A Lương ra mở cửa, bởi vì Kiều Huyền Thạc bị tiếng gõ cửa đánh thức mà rất tức giận nói một câu với người ngoài cửa: “Ngươi đánh thức Cậu Ba rồi.” Tinh Thần nuốt nước miếng, anh cũng không quan tâm lắm, đẩy A Lương ra, chạy nhanh vào phòng làm việc, lo lắng: “Cậu Ba… là luật sư, luật sư đang tìm cậu.” Hách Nguyệt nhấc chân bắt chéo ngồi trên sô pha, cau mày cười nhẹ: “Chỉ là luật sư thôi mà. Xem anh gấp đến nối sắc mặt đều thay đổi.” Nghe được lời nói của Hách Nguyệt, Tinh Thần phát hiện mình thất thố đưa tay lau trán, quả thực mồ hôi nhễ nhại.
Kiều Huyền Thạc bình tĩnh xoa xoa thái dương, chậm rãi cúi đầu, chống khuỷu tay lên, đỡ cái trán nặng trĩu, nhẹ giọng nói: “Luật sư gì?” Tinh Thần hít một hơi thật sâu, trấn tĩnh lại, liếm môi khô khốc. “Luật sư ly hôn, bên kia nói là cô Bạch Nhược Tuyên ủy quyền anh ta tới tìm cậu, anh ta đang ở bên ngoài ... "Trái tim của Kiều Huyền Thạc run lên, anh ta lập tức đứng lên, toàn thân sung sức, giọng nói uy nghiêm và hưng phấn," Cho vào ngay lập tức. "Vâng. ” Tinh Thần và A Lương đồng thanh. Nói xong, A Lương đi đầu ra ngoài tìm luật sư đi vào. Hách Nguyệt chậm rãi đứng dậy, kinh ngạc nhìn về phía cửa, vẻ mặt trở nên căng thẳng.
Cả thế giớ người phụ nữ này đột nhiên biến mất như mây khói mấy ngày, đột nhiên lại ủy quyền cho luật sư ly hôn tới. Rõ ràng không phải là một dấu hiệu tốt. Kiều Huyền Thạc bước ra khỏi bàn cà phê, và A Lương đưa luật sư vào qua cửa. Nữ luật sư trẻ tuổi mỉm cười vui vẻ, bước vào liền cúi đầu chào Kiều Huyền Thạc 90 độ rồi đứng cung kính: "Kiều tướng quân, xin chào, tôi là luật sư đại diện cho cô Bạch Nhược Hy, tôi họ Miêu, đây là danh thiếp của tôi ... … ”Kiều Huyền Thạc không nhận danh thiếp của bên kia, vẻ mặt nghiêm nghị cực kỳ nghiêm túc,“ Bạch Nhược Hy ở đâu? ” “ Cô Bạch hiện tại không muốn gặp anh, nên ủy thác cho tôi qua đây nói chuyện ly hôn. ”Kiều Huyền Thạc nhếch khóe miệng lên, khiêu khích nhếch mép, chậm rãi cúi đầu nhìn đôi giày da đút tay vào túi, cảm giác hỗn độn. Như vậy có nghĩa Bạch Nhược Hy bây giờ an toàn, chỉ là đang tránh anh. Một trái tim đang treo lơ lửng trên không giờ được buông xuôi, nhưng yêu cầu ly hôn lại đến quá bất ngờ. Nó như một nhát búa nặng nề đập vào tim anh, máu thịt nhòe nhoẹt, đau thấu xương tủy. Nghe đến từ ly hôn, tất cả mọi người đều trở nên kinh ngạc, lo lắng nhìn phản ứng của Kiều Huyền Thạc. Luật sư Miêu chờ đợi. Kiều Huyền Thạc im lặng một lúc, ngước mắt lên nhìn Luật sư Miêu, giọng nói uể oải, uy nghiêm và lạnh lùng: "Bất kể Nhược Hy yêu cầu gì, tôi sẽ đồng ý vô điều kiện, nhưng tôi muốn trực tiếp nghe cô ấy nói với tôi." Luật sư Miêu do dự.