Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 621-628
Chương 621:
Ông cụ im lặng, không ai dám nói lời gì.
Lúc này, không khí như trở nên đông đặc, thiếu oxy để hít thởi liền trở nên ngột ngạt và bí bách.
An Chỉ Nguyệt nhìn ông lão 75 tuổi uy nghiêm, không thể xâm phạm, trong lòng rất bất an, cô lén liếc nhìn lầu hai, trong lòng lẩm bẩm: Dực Thành sao có thể ngủ đến bây giờ được, gần 12 giờ rồi vẫn chưa chịu dậy.
“Dực Thành đâu?” Giọng nói uy nghiêm của ông cụ truyền đến, An Chỉ Nguyệt hơi giật mình, nhìn về phía ông cụ.
Sau vài giây, An Chỉ Nguyệt cung kính nói: “Anh Dực Thành còn chưa dậy.”
“Nó không có ở đây cũng không sao, không liên quan gì đến nó.” Ông cụ không nhanh không chậm lên tiếng, dùng đôi mắt ưng sắc bén nhìn chằm chằm An Chỉ Nguyệt, “Tôi tới đây để tìm cô.”
“Dạ, cháu biết.” An Chỉ Nguyệt căng thẳng, nhưng vẫn giả vờ bình tĩnh.
Ông lão nhấp một ngụm trà trên bàn cà phê để làm ẩm ướt cổ họng, chậm rãi nói: “Chỉ Nguyệt, cha cô cũng là nguyên lão của tập đoàn Mục Vân.
Ông ấy cũng đã cùng tôi đánh thiên hạ nữa đời người, toàn tâm toàn ý đi theo ta, ta cũng xem bố cô như con nuôi của mình, ta đã nhìn cô lớn lên cùng các cháu của ta, tất cả các cháu đều là thịt trong lòng bàn tay ta… “
An Chỉ Nguyệt không muốn nghe mấy lời nói vô nghĩa này của ông cụ nên cắt ngang: “Ông có chuyện cứ nói thẳng, vòng vo cũng vô nghĩa…”
Lời nói của ông cụ bị cắt ngang, khuôn mặt ông cụ trở nên nặng nề.
“Hừ, đúng là không biết trời cao đất rộng.” Doãn Nhược Thi cười nhạo, lạnh lùng nói: “Ông nội, đừng nói nhiều với kẻ giết người không chớp mắt này, cô ta sẽ không nghe đâu.”
Ông cụ sắc mặt càng thêm nghiêm nghị, giọng nói có chút lạnh lùng: “An Chỉ Nguyệt, là ai bảo lãnh cho cô?”
An Chỉ Nguyệt liếc mắt nhìn về phía Bộ Hướng Đình, thấy anh yên lặng cúi đầu, vẻ mặt trầm tư.
“Tôi không giết Nhược Lan, tôi vô tội, đương nhiên là tôi có thể ra khỏi ngục.” An Chỉ Nguyệt trả lời câu hỏi.
Ông lão kiềm chế cười cười, có chút mỉa mai, “Vô tội? Chỉ Nguyệt, ta ăn muối nhiều hơn cô ăn cơm, đừng cho rằng ta già rồi ngớ ngẩn.”
“…” An Chỉ Nguyệt khó hiểu, cau mày nhìn ông.
“Cô không biết rằng mình vẫn là một người đang mang trọng tội sao? Cô là một kẻ bị tình nghi giết người. Tất cả bằng chứng trong đồn cảnh sát đều chỉ ra rằng cô đã đầu độc cháu gái ta. Đáng lẽ bây giờ cô phải đang ngồi tù. Cô hẳn còn chưa biết mình dùng lí do gì để thoát ra đây sao? “
“Lý do gì?” An Chỉ Nguyệt căng thẳng hỏi.
“Bệnh nặng phải ra ngoài chạy chữa.”
“…” An Chỉ Nguyệt hoàn toàn mờ mịt, cô luôn không thể giải thích được mình được cứu như thế nào, cảnh sát cũng im lặng, về sau cô nghe từ Bộ Hướng Đình mới biết mình được anh cứu, nhưng không biết lí do là gì, cứu cô ra ngoài xong đến luật sư cũng không thấy đâu cả.
Ông cụ gằn từng chữ, “Ta xem thấy cô còn sống khỏe mạnh, không giống bệnh nặng chỗ nào? Có thể bảo lãnh kẻ giết người với lý do vụng về như vậy, lại có thể thông suốt tất cả quan hệ trong đồn cảnh sát, đến cả ta còn không điều tra ra được người bên kia là ai, ta rất tò mò, muốn biết sau lưng An Chỉ Nguyệt cô, người nào lại có năng lực dám công khai chống lại gia đình ta.”
An Chỉ Nguyệt im lặng nhìn về phía Bộ Hướng Đình.
Bộ Hướng Đình nheo đôi mắt khó lường, đưa tay đẩy kính, chậm rãi lắc đầu ra hiệu bảo cô đừng nói gì.
An Chỉ Nguyệt hiểu được, nói nhiều sẽ sai nhiều.
Chỉ là cô không ngờ sự tình lại là như vậy, vẫn cho là trong sạch của mình đã được chứng thực, chỉ là chưa bắt được hung thủ mà thôi.
Ông cụ nhìn An Chỉ với ý tứ sâu xa, sau đó nhìn về phía Bộ Hướng Đình.
Bộ Hướng Đình nhận thấy ông cụ đã chú ý tới mình, lập tức tránh đi ánh mắt của An Chỉ Nguyệt, hắng hắng cổ họng ho khan một tiếng, tư thế ngồi thẳng tắp cứng ngắc.
Ông cụ nở nụ cười nhàn nhạt, nghiêng đầu nhìn An Kiến, “Cô ta là con gái của ông, ông nói nên làm cái gì?”
An Kiến cung kính nói: “Ông chủ, tôi đã ở bên cạnh ông 20 năm, ông nên biết An Kiến tôi là người như thế nào, đối mặt với chính nghĩa, tôi sẽ không bao giờ quan tâm đến tình riêng. Đứa con gái bất hiếu của tôi đã hạ độc cô Nhược Lan là điều không thể chối cãi. Sự thật là nó nên bị trừng phạt bởi pháp luật, giết người phải trả giá bằng mạng sống là chính đáng.”
Ông cụ hài lòng gật đầu, nhàn nhạt nói: “Vậy thì chuyện này sẽ do ông xử lý.”
“Ông chủ, tôi sẽ lo liệu, đừng lo lắng.” An Kiến đứng dậy cúi đầu.
An Chỉ Nguyệt đau đớn trong lòng, tuyệt vọng nhìn cha mình, người mà cô hằng ngưỡng mộ.
Chương 622:
Cô ấy không mong cha sẽ tin mình, nhưng chỉ xin cha đừng vô tâm như vậy.
An Kiến ngước mắt lên nhìn An Chỉ Nguyệt, bắt gặp ánh mắt này của cha mình, An Chỉ Nguyệt nghẹn ngào nói: “Cha, con bị oan, con không có hạ độc Nhược Lan, con là con gái của cha, tại sao lại không tin con? “
An Kiến nhìn vào đôi mắt đẫm lệ của An Chỉ Nguyệt, thấy được nỗi buồn sâu thẳm trong lòng cô, ông thờ ơ, lãnh đạm ra lệnh cho hai vệ sĩ bên cạnh: “Đưa nó đến bệnh viện làm kiểm tra, đồng thời đưa tờ báo khám nghiệm đến đồn cảnh sát để xóa bảo lãnh và đưa nó trở lại nhà tù một lần nữa.”
Doãn Nhược Thi bĩu môi cười lạnh, khoanh tay dựa vào sô pha, lông mày nhướng lên, tràn đầy vẻ đắc thắng.
Nghe hai chữ nhà tù, An Chỉ Nguyệt thấy rợn cả người, khi nghĩ đến sự tra tấn mà sống còn hơn chết của ngục tù, cô suy sụp và khóc: “Cha, con bị oan, sao cha không tin con. Con là con gái của cha, người khác không tin con không sao nhưng cha là cha của con mà.”
An Kiến sắc mặt cứng đờ, không dám đối mặt với An Chỉ Nguyệt, ngoảnh mặt làm ngơ trước những gì cô nói, quát hai tên vệ sĩ: “Các người còn ngơ ngác làm gì? Sao không đi?”
“Vâng.” Hai người vệ sĩ đồng thanh, sải bước tiến lên, trái phải bắt lấy cánh tay của An Chỉ Nguyệt.
An Chỉ Nguyệt biết rằng nếu lần này cô vào tù một lần nữa, cô sẽ chết ở trong đó.
Những nữ tù nhân bị mua chuộc chắc chắn sẽ giết cô.
Cô dùng sức giãy dụa, nhưng một người phụ nữ yếu đuối làm sao có thể chống chọi được với hai tên vệ sĩ cao to?
Kháng cự cũng vô ích, cô hoảng sợ nhìn về phía Bộ Hướng Đình, lo lắng hét lên: “Anh Đình, anh có tin em không? Kẻ giết người không phải là em, chính là Doãn Nhược Thi muốn hạ độc em nhưng trời xui đất khiến lại hại Nhược Lan.”
Doãn Nhược Thi thẹn quá hóa giận, đột ngột đứng dậy, chỉ vào cô mắng: “An Chỉ Nguyệt, cô thật đáng khinh, chứng cứ vô cùng xác thực còn muốn giá họa cho tôi, loại phụ nữ như cô chết không đáng tiếc.”
An Chỉ Nguyệt rơm rớm nước mắt, chịu đựng sự đau buồn tràn ngập trong lòng mà nhìn thẳng vào Bộ Hướng Đình, cô tin rằng người đàn ông này sẽ cứu cô, anh ta đã bảo vệ cô từ khi còn nhỏ, giống như một thiên thần không gì không làm được.
Đã có thể đem cô từ trong nhà tù cứu ra thì bây giờ cũng có thể bảo vệ cô không bị bắt trở lại.
Bộ Hướng Đình nhìn An Chỉ Nguyệt bị lôi đi, sau đó lại nhìn về phía ông lão, khó xử nói: “Ông nội, Nhược Lan cũng đã chết, chúng ta đều rất đau khổ, nhưng Chỉ Nguyệt cũng không nhất định là kẻ giết người. Ông để cô ấy trong tù chịu tội đành lòng sao?”
Bộ Lệ tức giận đứng lên nói: “Hướng Đình, là em họ của con đã chết, con tại sao lại thay kẻ giết người nói chuyện?”
“Cô cô, con…”
Hướng Đình vừa muốn nói, ông cụ đã ngắt lời anh, uy nghiêm nói: “Người nào dám giúp An Chỉ Nguyệt, trước tiên cắt đứt quan hệ với ta rồi cút ra khỏi nhà.”
Trong một giây tiếp theo, Bộ Hướng Đình im lặng.
An Chỉ Nguyệt thấy anh quẫn bách, bất lực.
Trái tim cô lại tuyệt vọng.
Người trong nhà không ai dám khiêu chiến với ông cụ, ngay cả cha cô cũng không cứu cô, cô sao phải làm khó Bộ Hướng Đình?
Nhận ra rằng trên đời này không ai có thể bảo vệ cô, chỉ có bản thân mình có thể tự dựa vào.
Lúc vệ sĩ bên cạnh không chú ý, An Chỉ Nguyệt dùng sức đẩy một bên vệ sĩ, cúi đầu cắn mạnh tay của vệ sĩ kia.
“A …” Vệ sĩ kinh hô một tiếng, đột nhiên thả An Chỉ Nguyệt ra.
An Chỉ Nguyệt vội vàng xoay người, hoảng sợ chạy ra cửa.
Hành động của cô khiến mọi người bị sốc, Doãn Nhược Thi phản ứng quyết liệt, cô đứng dậy hét lớn: “Bắt lấy cô ta, đừng để cô ta chạy”.
Vệ sĩ phản ứng lại, đuổi theo An Chỉ Nguyệt, túm lấy quần áo của cô ở ngoài cổng.
“Xoẹt.” một tiếng, tay áo sơ mi của An Chỉ Nguyệt bị xé rách, cô ngã xuống đất đập đầu vào cửa một tiếng “rầm”.
Cô chịu đựng đau đớn đứng dậy, vệ sĩ tiến lên khống chế cô, cô giằng co, kéo cánh tay vệ sĩ lại cắn.
Tên vệ sĩ bị cắn đau đớn, trong lúc nóng giận, hắn đã cầm nắm đấm đánh vào bụng An Chỉ Nguyệt một cách dữ dội.
Bị một cú đấm “rầm”, An Chỉ đau đến mức quỳ gối, ôm bụng không nhúc nhích được, nước mắt trào ra, trào ra khóe mắt, ruột gan như thắt lại, và đau đớn khiến toàn thân cô suy nhược, toát mồ hôi lạnh.
An Kiến và Bộ Hướng Đình đều đau khổ, lo lắng nhìn An Chỉ, tiến lên hai bước, lại không dám tiến lên, đứng ở trong phòng khách lo lắng không thôi.
Chương 623:
Tiếng động dưới lầu đánh thức Bộ Dực Thành, anh bước ra khỏi phòng, đứng ở hàng lang trên lầu hai, vừa nhìn thấy vệ sĩ đuổi theo An Chỉ Nguyệt, sắc mặt lập tức xanh mét, ánh mắt sắc bén trở nên bạo phát, giống như Sứ Giả Địa Ngục khát máu, thân thể được bao quanh bởi một luồng khí lạnh, lao xuống lầu không chút do dự.
An Chỉ Nguyệt quỳ trên mặt đất ôm bụng đau đớn, nghiến răng chịu đựng, hai tên vệ sĩ thô bạo dùng cánh tay lôi kéo cô đi về phía cửa.
Cô vô cùng sợ hãi đối với ngục tù, lúc này chỉ muốn trốn thoát, nhưng cú đấm vừa rồi khiến cô không còn sức chống đỡ, không còn sức vùng vẫy nữa, vừa nghĩ đến việc quay về bị tra tấn, cô tuyệt vọng muốn chết.
Đột nhiên, một trận kịch liệt xông tới, hai tên vệ sĩ ôm An Chỉ Nguyệt đột nhiên buông ra.
An Chỉ Nguyệt lại ngã xuống đất, sau một hồi hỗn chiến, hai vệ sĩ ngã xuống đất đau đớn, một vệ sĩ nôn ra máu, bị giẫm mạnh trên mặt đất thoi thóp.
An Chỉ Nguyệt thuận theo ngước nhìn đôi chân dài đang dẫm lên đầu vệ sĩ.
Cô nhìn thấy thân hình cao lớn và cường tráng của người đàn ông, vẻ ngoài u ám, đôi mắt khát máu và lạnh lùng, sát khí bao phủ.
Là Bộ Dực Thành, anh cuối cùng cũng tỉnh ngủ rồi sao?
Câu hỏi không đúng lúc này chợt lóe lên trong lòng An Chỉ Nguyệt, trái tim cô bỗng nhiên thả lỏng, loại cảm giác nhẹ nhõm mà cô chưa bao giờ cảm thấy như trút bỏ được hàng nghìn viên đá trong lòng, và trong giây phút đó, cô tự nhiên muốn khóc mà không hiểu vì sao.
Nước mắt không kìm được trào ra hốc mắt, khóe miệng khẽ nhếch lên, lộ ra nụ cười vừa chua xót vừa hạnh phúc.
Cô cười với Bộ Dực Thành, Bộ Dực Thành nhìn ánh mắt hoảng hốt và vô lực của cô, đột nhiên, hai mắt anh trở nên đỏ ngầu, sắc mặt khó coi.
An Chỉ Nguyệt không hiểu tại sao anh lại như vậy, chậm rãi cố nén nụ cười bi thương, cứng ngắc đứng dậy khỏi mặt đất.
Ngay khi cô đứng vững, tiếng rống giận của ông cụ Bộ từ phía sau truyền đến: “Dực Thành, nếu con vẫn coi mình là con cháu của gia tộc họ Bộ, thì đừng xen vào chuyện này, ông có thể bỏ qua chuyện con thu nhận An Chỉ Nguyệt, chuyện cũ này sẽ bỏ qua, nhưng con dám vì người phụ nữ này mà đối nghịch với ông, ông tuyệt đối không cho phép điều đó.”
Bộ Dực Thành hoàn toàn không để ý đến lời ông nội nói, đá vào người cận vệ đang hấp hối, bước ngang qua người hắn, đi về phía An Chỉ Nguyệt.
An Chỉ Nguyệt sờ sờ bụng đang đau nhức, nhìn Bộ Dực Thành kinh hãi như dã thú kinh khủng, chậm rãi lui về phía sau.
Cô còn chưa đoán ra được tại sao Dực Thành lại gần cô, lại nghe thấy anh nói, giọng điệu trầm thấp nhẹ nhàng, như suối trong vắt, nhàn nhạt: “Em về phòng nghỉ ngơi đi, tôi sẽ giải quyết chuyện ở đây.”
Nước mắt An Chỉ Nguyệt bất giác chảy xuống, có lẽ là cô quá bất lực, cảm thấy ông trời có rơi xuống cũng sẽ được người đàn ông này chống đỡ, sự cảm động này cô không có cách nào diễn đạt được.
An Chỉ Nguyệt thấy không thể tin được, cô chỉ là người giúp viẹc của Bộ Dực Thành, mới đi làm chưa được ba ngày, không nấu nổi một bữa cơm cho anh, không có ân huệ gì với anh, thậm chí còn đã từng đâm dao vào anh.
An Chỉ Nguyệt rối rắm nhìn Dực Thành, sau đó nhìn đến đám người trong phòng khách đang nhất định muốn đưa cô trở lại ngục giam kia, cô do dự.
Ở lại đây, Dực Thành thật sự có thể bảo vệ một người ngoài như cô sao?
Đây là việc làm mất lòng cả nhà, ngay cả Bộ Hướng Đình cũng không làm được, làm sao anh có thể làm được?
Anh an ủi cô trở về phòng trước rồi đợi khi cảnh sát đến sẽ đưa cô đi sao?
Người đàn ông mình thích cũng như người cha thân yêu nhất đều không thể giúp cô, Bộ Dực Thành sao có thể làm chuyện ngu ngốc như vậy?
An Chỉ Nguyệt nghĩ đến đây, cô cảm thấy không có khả năng, nặn ra một nụ cười cứng ngắc, lùi về phía sau từng bước, nước mắt giàn giụa, nghẹn ngào lẩm bẩm: “Anh Dực Thành, tôi thật sự không muốn trở lại nhà giam. Tất cả các nữ tù nhân kia đều là những kẻ mất trí.
Họ tra tấn tôi hàng ngày và tôi không muốn chết trong tù vì loại tội danh bị hãm hại này.”
Nhìn An Chỉ Nguyệt ngấn lệ, nhìn ánh mắt hoảng sợ và bất lực của cô, đôi mắt đỏ ngầu của Dực Thành càng lúc càng đỏ, vẻ mặt vô cùng khó coi, nhưng giọng điệu lại vô cùng ôn nhu: “Tôi biết, có tôi ở đây, em không cần phải sợ.”
“Tất cả mọi người đều cho rằng tôi hạ độc Nhược Lam, ngay cả cha mẹ tôi cũng nghĩ như vậy …” An Chỉ Nguyệt khóc lóc lắc đầu lẩm bẩm, đi về phía cửa, “Không ai tin tôi vô tội. Đúng vậy, cả nhà anh đều thà giết nhầm còn hơn bỏ sót…”
Bộ Dực Thành chậm rãi nhắm mắt hít sâu một hơi, dừng lại, lại mở ra đôi mắt đỏ hoe ngắt lời cô, “Tin tưởng tôi…”
Vừa dứt lời, tên vệ sĩ vừa bị đánh bại đột nhiên từ phía sau Dực Thành đứng dậy, An Chỉ Nguyệt sợ tới mức lùi lại mấy bước, xoay người theo bản năng rồi bỏ chạy.
“Chỉ …” Dực Thành vội vàng gọi cô.
Anh vừa muốn tiến lên một bước đuổi theo, ông nội anh đã đứng lên gầm thét “Con đứng lại đó cho ta.”
Chương 624:
Bộ Dực Thành hơi dừng lại, lại sững sờ, quay lưng về phía người trong phòng khách, lo lắng nhìn về phía An Chỉ Nguyệt rời đi.
Ông cụ uy nghiêm nói: “Con có biết con đang làm gì không? Kẻ sát nhân giết em họ của con. Con còn dám nhận cô ta, người nhà hay kẻ thù con không thể phân biệt rõ ràng được sao?”
Đối mặt với câu hỏi tức giận của ông nội, Bộ Dực Thành gạt đi và trầm ngâm nói: “Con thật sự không phân biệt được ai là người nhà. Nếu mọi người muốn đưa An Chỉ Nguyệt vào chỗ chết, con nguyện ý sẵn sàng cùng cô ấy đối địch với cả thế giới.”
Những người có mặt đều sửng sốt, mặt tối sầm lại trong chốc lát, ông cụ vỗ mạnh bàn tay vào bàn trà, một tiếng “rầm” vang lên, giọng nói uy nghiêm đầy tức giận: “Đồ mất trí”.
An Kiến khúm núm đỡ lấy ông cụ, “Ông chủ, trái tim ông không được khỏe, đừng nóng giận.”
“Cha, người nghỉ ngơi đi, thuận khí, thuận khí …” Bộ Lệ vội vàng tiến lên vuốt vuốt ngực ông.
“Tên khốn kiếp này … nó… nó…”
Ông cụ khó thở.
Bộ Hướng Đình trầm ngâm đẩy kính, kìm lại một chút khí lực, đứng dậy đi ra khỏi phòng khách, đi ra cửa không để mọi người chú ý.
Bô Hướng Đình đi ngang qua người Bộ Dực Thành, đi về phía cửa.
Trái tim của Bộ Dực Thành cũng treo lên, mặc kệ ông nội đang ở trong phòng khách đang sống dở chết dở, anh đi theo bước chân của Bộ Hướng Đình.
An Chỉ Nguyệt trốn khỏi biệt thự mà không mang theo bất cứ thứ gì, cô chỉ muốn trốn không cho vệ sĩ bắt quay lại nhà giam, cô muốn ở lại tìm bằng chứng chứng minh mình vô tội.
Cô ấy chạy về phía trước dọc theo con đường.
Sau một hồi đi bộ, cô đến bến xe buýt, nhưng vì không mang theo tiền và điện thoại di động nên cô không dám lên xe, ôm gối ngồi xuống mép bồn hoa bên cạnh, vùi đầu vào đầu gối của mình.
Đôi vai gầy và mảnh mai như bị đè nặng khiến cô khó thở.
Cả thế giới chỉ còn lại chính mình để dựa vào, điều này rất khó chịu.
Thời gian trôi qua, ngay cả bầu trời cũng bắt nạt cô, đột nhiên tối sầm lại, một luồng gió mát thổi qua, mây đen bao phủ, trời sắp mưa to.
Không biết phải đi đâu, cô nghĩ ra cách tự cứu mình, đang nghĩ làm cách nào tìm được bằng chứng đã bị xóa sạch.
“Trời sắp mưa, về nhà đi.”
Đột nhiên, một giọng nói từ tính quen thuộc truyền đến, trong lòng An Chỉ Nguyệt hơi giật mình, ngẩng đầu khỏi đầu gối, kinh ngạc nhìn người đàn ông đang đứng trước mặt cô.
Ngọn gió mát mẻ làm rối tung mái tóc ngắn đẹp trai của người đàn ông, anh mặc bộ quần áo bình thường ở nhà, một đôi dép lê đơn giản, tay đút túi quần, dù vậy cũng không che giấu được khí chất tao nhã và vẻ đẹp trai vốn có.
Bộ Dực Thành nhìn An Chỉ Nguyệt đang xấu hổ, lúc này giống như một con thỏ nhỏ bị thương, bó gối ngồi bên cạnh bụi cỏ, anh cảm thấy rất đau lòng. Nhưng đôi mắt to đáng yêu của cô lại mang theo vẻ kinh ngạc, giống như nhìn thấy sinh vật lạ nào đó, khiến anh không khỏi mỉm cười.
Nụ cười nhẹ là do biểu cảm dễ thương của cô và đó cũng là do anh tìm thấy An Chỉ Nguyệt trước Bộ Hướng Đình.
Trong lòng vui sướng không tả nổi.
Nụ cười đột ngột của anh khiến An Chỉ Nguyệt càng thêm sửng sốt.
An Chỉ Nguyệt mở to mắt, miệng từ từ mở ra, sắc mặt giống như nhìn thấy vẻ đẹp kỳ diệu.
Bộ Dực Thành thậm chí vẫn còn đang cười?
Và khi anh cười lên sẽ toát ra vẻ đẹp trai và nam tính mê hoặc tất cả mọi người. Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy người đàn ông này cười. Cô quên đi chuyện riêng và những đau buồn của mình. Cô từ từ đứng dậy, chớp mắt, lo lắng nói: ” Anh… anh Dực Thành, anh vừa cười với tôi sao, anh… anh đang cười với tôi. “
Bộ Dực Thành hoàn toàn không để ý đến sắc mặt của mình, cô vừa nói xong, anh lập tức siết chặt gò má, khuôn mặt căng thẳng, cau mày.
“Anh phải cười nhiều hơn, thật ra khi cười trông anh rất đẹp.” An Chỉ Nguyệt dùng ánh mắt ngốc nghếch nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh, nụ cười của anh biến mất, khiến cô cảm thấy thất vọng không chịu nổi.
“Khụ khụ.” Dực Thành ngượng ngùng ho nhẹ, có chút sự xấu hổ khó nắm bắt, né tránh ánh mắt nhìn chằm chằm cô, đồng thời ngầm đồng ý yêu cầu của cô: “Ừm.”
Nếu An Chỉ Nguyệt thích nhìn anh cười, anh sẽ cố gắng cười nhiều hơn. Chỉ là không có chuyện gì khiến anh cảm thấy vui vẻ để cười.
An Chỉ Nguyệt cảm thấy Dực Thành lại làm ngơ, thờ ơ ừ một tiếng cho có lệ rồi im lặng. Đối mặt với sự cao lãnh của Bộ Dực Thành, An Chỉ Nguyệt cười bất lực, nhìn xung quanh rồi nhìn về phía Bộ Dực Thành, hỏi: “Người của ông nội có đuổi kịp không?”
Chương 625:
“Chỉ Nguyệt , hãy tin tôi một lần.”
Dực Thành nhìn An Chỉ Nguyệt bằng ánh mắt rực lửa, giọng nói vô cùng kiên định.
An Chỉ Nguyệt bị lời nói của anh hấp dẫn, cô nhìn anh thật sâu, cố gắng tìm kiếm sự tin tưởng trong mắt anh.
Hai đôi mắt đối diện nhau, giữa sóng mắt có một tia ấm áp mờ ảo không thể nhìn thấu.
Những gì người đàn ông này đối với cô luôn là xa lạ, bởi vì cô vốn không quen anh nên không thể dập tắt phòng bị mà tin tưởng anh vô điều kiện.
Nhìn thấy ánh mắt do dự của cô, Dực Thành sốt sắng nói thêm: “
“Tôi lấy mạng sống của mình ra đảm bảo. Chỉ cần ngày nào tôi còn sống, tôi sẽ bảo vệ em, không để em phải chịu bất kỳ sự tổn thương nào.”
Anh không biết An Chỉ Nguyệt đang cảm thấy như thế nào, càng không hiểu lời nói ngọt ngào, chỉ muốn khẩn trương bày tỏ suy nghĩ của mình.
Trong giây lát, anh nhìn thấy nước mắt của An Chỉ Nguyệt.
Giọt nước trong veo lấp lánh trên đôi mắt của cô, đôi mắt đẫm lệ của cô xinh đẹp quyến rũ khiến anh say như điếu đổ nhưng đồng thời cũng rất đau lòng, anh không biết mình đã nói sai điều gì. Tay chân tức khắc luống cuống, không biết nên đặt tay nơi nào, anh đưa tay ra khỏi túi quần, cố gắng đưa tới lau nước mắt cô, nhưng vươn người được lại không dám chạm vào khuôn mặt của cô, sau đó lo lắng rụt lại: “Em bị sao vậy? Sao em lại khóc?”
An Chỉ Nguyệt nhìn hai tay không thoải mái duỗi ra rồi thu lại của anh, sắc mặt anh có vẻ đặc biệt khó xử.
Cô cảm thấy rất thú vị, nhưng vẫn không kìm được nước mắt.
Từ nhỏ cô chưa bao giờ thiếu sự theo đuổi của các chàng trai, nghe nói nhiều lời ngọt ngào nhưng chưa từng có người đàn ông nào hứa với cô như thế này, không hiểu sao cô cảm động đến phát khóc.
Có lẽ, cô cần một nơi trú gió nhất vào lúc này.
An Chỉ Nguyệt dở khóc dở cười lẩm bẩm: “Đừng nói những lời như vậy với con gái, rất dễ hiểu lầm.”
“Hiểu lầm?” Dực Thành nhíu mày, liếc mắt có vẻ mê hoặc, trầm giọng hỏi: “Em hiểu lầm sao?”
“Không có.” An Chỉ Nguyệt lắc đầu, đưa tay lau nước mắt, nở nụ cười nhẹ: “Dực Thành, anh là người có suy nghĩ đơn giản, tôi nghĩ tôi có thể hiểu ý anh rồi, sẽ không phải hiểu lầm.”
Nghĩ đơn giản sao? Hiểu ý?
Bộ Dực Thành nhìn vào đôi mắt trong veo của An Chỉ Nguyệt và im lặng.
Người phụ nữ này hoàn toàn không hiểu anh, cô mới thật sự là tâm tư đơn thuần.
An Chỉ Nguyệt đưa tay gạt nước mắt, khịt mũi nói: “Anh Dực Thành, tôi tin anh, tôi sẽ ở bên cạnh anh cho đến khi sự thật được phơi bày là tôi vô tội.”
“Ừm.” Dực Thành vô cùng phấn khích, nhưng không biết làm thế nào để biểu lộ cảm xúc của mình lúc này, vì vậy anh giả vờ bình tĩnh đáp lại, cố gắng hết sức kiềm chế cảm xúc của mình, từ tốn nói: “Vậy thì hãy quay lại với tôi, em đừng quan tâm đến bất cứ điều gì, chỉ cần nghe tôi. “
“Được. “An Chỉ Nguyệt đồng ý.
Bộ Dực Thành mím môi, khóe miệng không khỏi lộ ra một nụ cười vui mừng, nhanh chóng xoay người lại, đút tay vào túi quần, sải bước đi về phía trước: “Đi thôi, trời mưa rồi.”
An Chỉ Nguyệt ngẩng đầu nhìn trời nhá nhem tối, bắt đầu lất phất mưa phùn.
Cô vươn tay hứng mưa một lúc, lòng bàn tay cảm thấy ướt át, quả nhiên là mưa.
Cô cười nhẹ, nhanh chóng đi theo sau Bộ Dực Thành.
Hai người cùng nhau đi về hướng ngôi nhà.
Mưa càng ngày càng nặng hạt, Bộ Dực Thành giống như người không sao, An Chỉ Nguyệt lấy tay che đầu, nhanh chóng đuổi kịp: “Anh Dực Thành, mưa càng ngày càng nặng, chúng ta đi ô tô trở về đi. Anh có mang theo tiền không.”
“Không.”
“Điện thoại đâu?”
“Không mang.”
“Vậy thì mau chạy đi, chúng ta chạy sẽ nhanh hơn.”
Khi Bộ Dực Thành nắm lấy cổ tay An Chỉ Nguyệt, cả hai dừng lại.
An Chỉ Nguyệt lo lắng nhìn cổ tay bị anh nắm giữ, hơi thở đột nhiên trở nên gấp rút, nghi hoặc nhìn anh đang đầy quyến rũ thâm thúy.
Bộ Dực Thành bình thản thì thầm: “Đi với tôi dưới mưa một lát đi.”
Chương 626:
Nghe nói các cặp đôi thích đi dạo dưới mưa vì nó rất lãng mạn. Anh cũng muốn cùng An Chỉ Nguyệt trải qua loại cảm giác lãng mạn này, tuy rằng hiện tại không phải là một đôi, nhưng cũng khá lãng mạn.
An Chỉ Nguyệt không thể không đáp ứng yêu cầu của Dực Thành, đổi lại là người khác đưa ra yêu cầu như vậy, cô sẽ chỉ nói một câu: “Có bệnh sao.” (ý là khùng hay sao) Đi trong mưa? Cả hai sẽ giống như gà rớt vào nối canh, vừa lạnh vừa chật vật, người qua đường chắc hẳn phải nghĩ rằng họ là kẻ ngốc.
Cô không thể từ chối Bộ Dực Thành, chỉ có thể cười ngượng ngùng và lễ phép đáp: “Được, tôi sẽ cùng anh đi dưới mưa.”
Bộ Dực Thành nhìn mái tóc và áo sơ mi của cô ướt đẫm trong cơn mưa nhẹ, thấp thoáng cảm giác như ẩn như hiện, nhất thời anh không thể rời mắt mà cứ nhìn chăm chú An Chỉ Nguyệt lúng túng khoanh tay trước ngực, ôm lấy vai xoa nhẹ rồi đi về phía trước: “Chúng ta mau đi thôi.”
Bộ Dực Thành thở ra một hơi nóng, đưa tay lên lau mai tóc ngắn rồi theo An Chỉ Nguyệt.
Anh vừa mới bước chân lên, trước mặt lại xuất hiện người làm anh dừng lại, thân thể bất động, yên lặng nhìn cảnh tượng trước mắt.
“Chỉ Nguyệt.” Bộ Hướng Đình cầm ô đen xuống xe, nhanh chóng đi đến bên cạnh An Chỉ Nguyệt che mưa cho cô, lo lắng nói: “Cuối cùng cũng tìm được em.
Mau lên xe. Anh sẽ đưa em đi.”
An Chỉ Nguyệt do dự, ngẩng đầu nhìn Bộ Hướng Đình, trong chốc lát, cô lại nhìn Dực Thành phía sau, rối bời một hồi rồi nói với Bộ Hướng Đình, “Anh Hướng Đình, anh không cần lo lắng cho em, em ở nhà của Bộ Dực Thành rất an toàn.”
Bộ Hướng Đình hạ giọng thì thầm: “Chính vì là Bộ Dực Thành mà anh càng lo lắng hơn. Thật không thể nào đoán trước được.”
An Chỉ Nguyệt nhìn anh đầy mong đợi và lẩm bẩm, “Anh Hướng Đình. Anh có tin em không?”
“Tin.”
“Anh sẽ giúp em tìm ra kẻ giết người chứ?”
“ Ừ .”
“Em không muốn ngồi tù nữa, vậy anh có thể thuyết phục gia đình cho em một thời gian, em sẽ chứng minh mình vô tội.”
Bộ Hướng Đình nắm lấy tay An Chỉ Nguyệt cúi đầu áp vào mặt cô, lẩm bẩm: “Anh sẽ phái người đến điều tra và cảnh sát cũng sẽ điều tra lại vụ án này. Sớm muộn thôi em sẽ được trả lại trong sạch.
Nhưng em phải đi với anh ngay bây giờ.
Đừng ở lại Đông thành. Hãy ra nước ngoài để tránh đầu sóng ngọn gió. Nếu luật trả lại sự trong sạch cho em thì em sẽ quay lại. Nếu không chứng minh được mình vô tội, vậy thì em sẽ định cư ở nước ngoài và không về nước nữa. Một mũi tên trúng hai đích.”
An Chỉ Nguyệt do dự. Cô biết rằng xã hội này không hoàn toàn là công chính nghiêm minh, án oan có rất nhiều, cô không thể đảm bảo rằng có thể chắc chắn tìm thấy bằng chứng để rửa tội.
Mưa ngày càng nặng hạt.
Gió thổi mạnh mát rượi.
Bộ Dực Thành đứng bất động dưới mưa, đôi mắt mờ mịt vì mưa gắt gao nhìn đôi nam nữ trước mặt.
Anh đút chặt tay trong túi quần, ánh mắt lộ ra ngọn lửa không thể nào dập tắt được, nhìn hành vi thân mật của Bộ Hướng Đình đối với An Chỉ Nguyệt, trái tim anh như bị xé nát.
Phụ nữ hay thay đổi.
Cô ấy đã quên những gì hứa với anh một giây trước?
Cô ấy có quan tâm đến những gì bản thân đã nói một giây trước không?
Tin anh?
Về nhà cùng anh?
Vào lúc này, anh mới trở nên nhợt nhạt và yếu ớt làm sao.
Chỉ cần Bộ Hướng Đình xuất hiện, An Chỉ Nguyệt sẽ không để anh ở anh trong tầm mắt.
Cho dù đó là khi còn nhỏ hay hiện tại.
Anh vẫn luôn đứng ở nơi dễ thấy nhất, nhìn cô bằng ánh mắt chân thành nhất, để ý đến cô, bảo vệ cô.
Nhưng An Chỉ Nguyệt trong mắt chỉ có Bộ Hướng Đình, chưa từng để anh trong mắt dù chỉ một chút.
Anh không nghe thấy Bộ Hướng Đình nói gì với An Chỉ Nguyệt, nhưng nhìn thấy Bộ Hướng Đình nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài của cô, thân mật với cô như một đứa trẻ an ủi, lòng anh đau như kim châm.
An Chỉ Nguyệt là người phụ nữ duy nhất có thể chạm vào trái tim anh, dù anh trở thành yêu quái hay thành Phật đều bị cô điều khiển từng hành động, nụ cười.
Anh đã nghĩ rằng nếu tránh mặt cô trong mười năm, anh có thể buông tay.
Chương 627:
Tuy nhiên, lúc này, thay vì buông tay, anh lại càng ngày càng quan tâm và chăm sóc cô nhiều hơn.
Bộ Hướng Đình đang cầm ô che cho cô, lặng lẽ đứng dưới mưa, có lẽ đối với An Chỉ Nguyệt mà nói thì đó thất sự rất lãng mạn thì phải?
Bộ Dực Thành cong khóe miệng, không còn phân biệt được là mưa hay nước mắt, gân xanh trên cánh tay đang siết chặt nắm đấm lộ ra.
Anh cố nén ma quỷ hung bạo trong lòng, mong rằng An Chỉ Nguyệt sẽ giữ lời, nhớ những gì cô vừa nói, những điều cô đã hứa, và nhớ những gì anh đã làm vì cô.
An Chỉ Nguyệt do dự một chút, ngẩng đầu nhìn Bộ Hướng Đình, chậm rãi nói: “Anh Hướng Đình, em biết anh là vì muốn tốt cho em, nhưng em sẽ không ra nước ngoài.”
“Chỉ Nguyệt, em hãy nghe anh nói.”
“Em xin lỗi, anh Hướng Đình.”
“Được thôi, nếu em nhất quyết không chịu ra nước ngoài, vậy thì em không thể sống ở nhà em họ của anh, cậu ta bị tâm thần, anh không biết cậu ta khi phát bệnh sẽ làm tổn thương em thế nào đâu. Anh sẽ sắp xếp chỗ ở mới cho em. “
Sắc mặt An Chỉ Nguyệt đột nhiên trầm xuống, lạ thường khó coi, cô khó chịu hỏi: “Anh Dực Thành là em họ của anh, sao anh lại nói anh ấy bị tâm thần.”
Bộ Hướng Đình tức giận đến hít sâu một hơi, không ngờ An Chỉ Nguyệt tâm hướng về Bộ Dực Thành, một linh cảm xuất hiện, anh hỏi nghiêm túc: “Vậy em hiện tại là nhất quyết muốn đi theo cậu ta?”
“Anh Dực Thành hứa sẽ bảo vệ em, em tin anh ấy”.
“Anh…” Bộ Hướng Đình lạnh lùng khinh khỉnh khịt mũi rồi liếc nhìn Bộ Dực Thành đang dầm mình trong mưa, nheo lại đôi mắt lạnh lùng, có chút tia lạnh chạy dọc sống lưng.
“…” An Chỉ Nguyệt nhìn dáng vẻ khinh thường của Bộ Hướng Đình, trong lòng cô dâng lên một tia chán ghét khó tả.
Bộ Hướng Đình suy tư một lúc, giọng điệu nhẹ nhàng, lẩm bẩm: “Chỉ Nguyệt, em thực sự biết rằng anh luôn thích em, đúng không?”
An Chỉ Nguyệt không ngờ anh lại đột nhiên nói về chủ đề này, cô sửng sốt, không có cách nào phản ứng.
“Em …”
Bộ Hướng Đình không đợi cô nói, anh nói tiếp: “Thật ra, anh cũng rất yêu em. Em là người con gái trong mộng của anh. Em là vợ tương lai của Bộ Hướng Đình, anh đã từng nghĩ đàn ông lấy sự nghiệp là quan trọng nhất, tình cảm có thể đợi đến lúc thích hợp mới nói đến.
Vốn dĩ anh muốn đợi sau khi mình tiếp quản tập đoàn Mộc Vân sẽ tỏ tình với em. Nhưng bây giờ anh không thể đợi được nữa, anh muốn cho em biết rằng anh yêu em, và anh cũng giống như em, đều thích đối phương. “
An Chỉ Nguyệt kinh ngạc đến mức không nói nên lời, đầu óc trống rỗng.
Lời tỏ tình này đột ngột tới, cô không hề chuẩn bị gì cả, rõ ràng là màn tỏ tình mà cô mong đợi bấy lâu nay, người đàn ông đã thích từ lâu này lại tỏ tình với cô, cô nên phấn khởi, cô nên vui mừng mới đúng nhưng tâm trạng cô lại rối bời, phức tạp, hụt hẫng.
“Bây giờ em đã hiểu tại sao anh không muốn em sống cùng cậu ta chưa?
Bởi vì anh yêu em, anh sẽ ghen.”
Sau khi An Chỉ Nguyệt bình tĩnh lại, cô chậm rãi đưa tay chạm vào trái tim mình, cô không có cảm giác tim đập nhanh hơn, tuy rằng vui vẻ nhưng tâm không động.
Cô không biết tại sao, sau khi nghĩ về điều đó, cô nói, “Anh Hướng Đình, cảm ơn anh đã thích em. Em luôn nghĩ rằng chỉ mình em đơn phương.”
Bộ Hướng Đình sủng nịnh sờ tóc cô: “Đồ ngốc, em không phải là yêu đơn phương. Xem này, em ướt sũng cả người rồi, anh thật rất đau lòng, về nhà anh sẽ pha trà gừng cho em, không thì em sẽ bị cảm đó. “
“Anh Hướng Đình, em đã hứa với anh Dực Thành … “
“Anh ta không phải là người bình thường, sống chung sẽ rất nguy hiểm. “
” … ” An Chỉ Nguyệt im lặng, khuôn mặt vô cùng khó coi, không hiểu sao cô lại ghét người khác nói vậy về Bộ Dực Thành.
“Đợi anh một lát, anh sẽ nói chuyện với cậu ta.” Bộ Hướng Đình không đợi An Chỉ Nguyệt phản ứng, đưa ô vào tay cô, đi ra mưa, hướng về phía Dực Thành.
An Chỉ Nguyệt quay lại, nhìn theo bóng lưng của Bộ Hướng Đình, đồng thời nhìn thấy Bộ Dực Thành.
Cô không để ý đến anh khi nói chuyện với Bộ Hướng Đình, và khi nhìn lại, cô thấy anh giống như một con người khác, loại cảm giác u ám mơ hồ bao trùm lấy anh, vô cùng đáng sợ.
Bộ Hướng Đình đi đến chỗ Bộ Dực Thành, mỉm cười, tháo kính ra rồi đóng lại cho vào túi quần.
Anh ta hiểu Bộ Dực Thành khá rõ và biết điều gì sẽ xảy ra nên buộc phải can thiệp vào chuyện này: “Cá nhân tôi sẽ bảo vệ người phụ nữ của mình. Tôi đã thuyết phục cô ấy ra nước ngoài một thời gian và cô ấy sẽ sống ở nước ngoài trong tương lai. Tôi sẽ chịu trách nhiệm cho hạnh phúc của cô ấy đến hết đời. cậu không cần phải lo lắng về điều đó. Đối với ân huệ nho nhỏ mà cậu đã cho cô ấy trong thời gian qua, Chỉ Nguyệt có ý muốn tôi sẽ đền bù cho cậu một khoản tiền. “
Chương 628:
Một khoản tiền?
Loại báo đáp này thực sự vừa mỉa mai vừa đau đớn.
Giọng điệu sắc bén và lạnh như băng của Bộ Dực Thành cất lên: “Anh có thể vì cô ấy mà đối đầu với nhà họ bộ không?”
“Tôi là người kế thừa công việc sự nghiệp của gia đình, sao có thể gây chuyện với ông nội.”
“Vậy anh sẽ không kết hôn với cô ấy đúng không?” Bộ Dực Thành cắn tự nhả từng chữ nói.
Bộ Hướng Đình nhún vai, thảnh nhiên nói: “Cô ấy rất yêu tôi, và tôi cũng rất yêu cô ấy, cậu cũng nên nhìn thấy điều đó. Vì vậy, giữ chúng tôi không cần đến một tờ giấy làm minh chứng, tôi sẽ thuyết phục cô ấy làm người tình của tôi cả đời này, mặc dù sau này tôi có thể vì lợi ích mà kết hôn với một người phụ nữ khác, nhưng trong lòng tôi chỉ có Chỉ Nguyệt. Trừ việc kết hôn ra, mọi thứ tôi đều có thể cho cô ấy.”
Bộ Dực Thành chậm rãi cúi đầu, thong thả ung dung rút tay ra từ trong túi quần, xoay xoay cổ tay.
Nhanh như chớp, anh bất ngờ tung hai cú đấm trời giáng vào mặt Bộ Hướng Đình.
Rầm một tiếng, Bộ Hướng Đình ngã xuống đất, nhìn thấy cảnh này, An Chỉ Nguyệt sợ hãi vứt bỏ chiếc ô, lao về phía Bộ Hướng Đình.
“Anh Đình…” Cô lo lắng quỳ gối xuống bên cạnh Bộ Hướng Đình, dùng sức cố gắng đỡ anh ta dậy, “Anh Đình, anh làm sao vậy?”
Bộ Hướng Đình bị đánh đên xây xẩm mặt mày, khóe miệng chảy máu, khuôn mặt trắng xưng phù một đống, anh ta bị đau sờ lên khóe miệng nói, “Không sao cả.”
Khi An Chỉ Nguyệt nhìn thấy khuôn mặt của Bộ Hướng Đình bị thương nặng, cô tức giận đến mức mất lý trí, đột ngột đứng dậy, lao đến trước mặt Bộ Dực Thành hung hăng đẩy mạnh một cái.
Cô không đẩy nổi Bộ Dực Thành, mà bản thân cô bị lực đẩy làm cho lùi lại phía sau một bước, cô tức giận mắng to: “Bộ Dực Thành, anh bị bệnh à? Tại sao lại muốn đánh người khác?”
Một lời của cô thốt ra ngoài miệng “anh bị bệnh à”, chính là một cú đánh đau đớn và có sức đả thương nhất trong trái tim của Bộ Dực Thành, trái tim anh ứa máu, không nhanh không chậm nói một câu: “Ừ, bị bệnh.”
Rõ ràng là giọng điệu của anh rất bình thản, nhưng khi vào tới lỗ tai của An Chỉ Nguyệt lại cảm thấy một cảm giác chua xót không thể nào giải thích được, khoảng khắc đó, cô liền cảm hối hận vì lời nói của mình.
Nhìn vào đôi mắt của Bộ Dực Thành qua màn mưa, cô nhìn thấy sự thờ ơ và xa cách, đôi mắt đỏ bừng giống ma quỷ, tràn ngập sự hung bạo và khát máu.
“Dực … Anh Dực Thành …” Cô muốn nói lời xin lỗi, cô không cố ý nói như vậy, nhưng bởi vì anh vô cớ đánh người, làm cho cô quá sốt ruột mà lo lắng.
Bộ Dực Thành lạnh lùng nói: “Hãy đem theo người thương trong lòng cô biến đi cho khuất mắt tôi, đi càng xa càng tốt. Từ nay về sau đừng xuất hiện ở trước mặt tôi, tôi có bệnh không nhịn được sẽ giết các người.”
Buông ra những lời tàn nhẫn, Bộ Dực Thành đi lướt qua bên người An Chỉ Nguyệt, trái tim nguội lạnh như đã chết bước đi trong mưa.
An Chỉ Nguyệt nghe thấy những lời nói vô cùng lạnh lùng của anh, trái tim cảm thấy đau nhói, một loại cảm giác khó chịu không thể diễn tả bằng lời tràn ngập trong lòng cô, cô chậm rãi quay người lại nhìn bóng lưng Bộ Dực Thành đã bước đi xa.
Nước mưa thấm vào người cô, cô đột nhiên cảm thấy lạnh buốt tận xương, hai chân bất động giống như mọc rễ, không đủ dũng khí để đi theo anh.
Bởi vì một câu nói: ‘Anh bị bệnh à?’ liền khiến anh trở nên tức giận.
Muốn cô biến đi càng xa càng tốt?
Anh không phải muốn cô tin tưởng anh sao?
Lời hứa sẽ bảo vệ cô, bây giờ không còn có giá trị nữa sao?
“Chỉ Nguyệt.” Bộ Hướng Đình lau khô vết máu trên khóe miệng, đi tới chỗ cô, lấy kính ra đeo vào, bất đắc dĩ nói: “Anh đã nói với em rất nhiều lần rồi, hắn ta là tên mất trí không phải người bình thường, em ở bên cạnh một kẻ có bệnh bạo lực như vậy. Anh không yên tâm.”
An Chỉ Nguyệt cảm thấy trong lòng khó chịu không nói lên lời, nhìn bóng lưng càng lúc càng xa, cô yếu ớt lẩm bẩm: “Anh Đình, anh đã nói gì với anh ấy?”
“Bởi vì cậu ta dám đối đầu với ông nội, còn em lại nhất quyết đòi ở lại nhà cậu ta, cho nên anh phải nhờ cậu ta chăm sóc cho em. Anh rất biết ơn cậu ta vì đã giúp đỡ em trong khoảng thời gian này và muốn trả công cho cậu ta. Kết quả là bị cậu ta cho hai cú đấm.” Bộ Hướng Đình đeo kính vào, dắt tay An Chỉ Nguyệt, “Đi thôi, loại người như cậu ta, người bình thường chúng ta không thể hiểu được, đừng quan tâm.”
Thời khắc Bộ Hướng Đình nắm lấy tay, An Chỉ Nguyệt đột ngột phản ứng lại, hất mạnh tay anh ta ra, nhanh chóng lùi lại một bước, nhìn chằm chằm vào anh ta.
Bộ Hướng Đình cau mày, ánh mắt nghi hoặc nhìn chằm chằm vào cô: “Em rốt cuộc làm sao vậy?”
An Chỉ Nguyệt cười khổ, đưa tay lên lau sạch những giọt nước trên má và đôi mắt, bực bội nói từng câu từng chữ: “Anh ấy không phải kẻ điên, cũng sẽ không tùy tiện đánh người.”
“Em đang nghi ngờ anh sao? Sắc mặt Bộ Hướng Đình đột ngột thay đổi, giọng điệu của anh trở nên nghiêm túc vài phần.
Ông cụ im lặng, không ai dám nói lời gì.
Lúc này, không khí như trở nên đông đặc, thiếu oxy để hít thởi liền trở nên ngột ngạt và bí bách.
An Chỉ Nguyệt nhìn ông lão 75 tuổi uy nghiêm, không thể xâm phạm, trong lòng rất bất an, cô lén liếc nhìn lầu hai, trong lòng lẩm bẩm: Dực Thành sao có thể ngủ đến bây giờ được, gần 12 giờ rồi vẫn chưa chịu dậy.
“Dực Thành đâu?” Giọng nói uy nghiêm của ông cụ truyền đến, An Chỉ Nguyệt hơi giật mình, nhìn về phía ông cụ.
Sau vài giây, An Chỉ Nguyệt cung kính nói: “Anh Dực Thành còn chưa dậy.”
“Nó không có ở đây cũng không sao, không liên quan gì đến nó.” Ông cụ không nhanh không chậm lên tiếng, dùng đôi mắt ưng sắc bén nhìn chằm chằm An Chỉ Nguyệt, “Tôi tới đây để tìm cô.”
“Dạ, cháu biết.” An Chỉ Nguyệt căng thẳng, nhưng vẫn giả vờ bình tĩnh.
Ông lão nhấp một ngụm trà trên bàn cà phê để làm ẩm ướt cổ họng, chậm rãi nói: “Chỉ Nguyệt, cha cô cũng là nguyên lão của tập đoàn Mục Vân.
Ông ấy cũng đã cùng tôi đánh thiên hạ nữa đời người, toàn tâm toàn ý đi theo ta, ta cũng xem bố cô như con nuôi của mình, ta đã nhìn cô lớn lên cùng các cháu của ta, tất cả các cháu đều là thịt trong lòng bàn tay ta… “
An Chỉ Nguyệt không muốn nghe mấy lời nói vô nghĩa này của ông cụ nên cắt ngang: “Ông có chuyện cứ nói thẳng, vòng vo cũng vô nghĩa…”
Lời nói của ông cụ bị cắt ngang, khuôn mặt ông cụ trở nên nặng nề.
“Hừ, đúng là không biết trời cao đất rộng.” Doãn Nhược Thi cười nhạo, lạnh lùng nói: “Ông nội, đừng nói nhiều với kẻ giết người không chớp mắt này, cô ta sẽ không nghe đâu.”
Ông cụ sắc mặt càng thêm nghiêm nghị, giọng nói có chút lạnh lùng: “An Chỉ Nguyệt, là ai bảo lãnh cho cô?”
An Chỉ Nguyệt liếc mắt nhìn về phía Bộ Hướng Đình, thấy anh yên lặng cúi đầu, vẻ mặt trầm tư.
“Tôi không giết Nhược Lan, tôi vô tội, đương nhiên là tôi có thể ra khỏi ngục.” An Chỉ Nguyệt trả lời câu hỏi.
Ông lão kiềm chế cười cười, có chút mỉa mai, “Vô tội? Chỉ Nguyệt, ta ăn muối nhiều hơn cô ăn cơm, đừng cho rằng ta già rồi ngớ ngẩn.”
“…” An Chỉ Nguyệt khó hiểu, cau mày nhìn ông.
“Cô không biết rằng mình vẫn là một người đang mang trọng tội sao? Cô là một kẻ bị tình nghi giết người. Tất cả bằng chứng trong đồn cảnh sát đều chỉ ra rằng cô đã đầu độc cháu gái ta. Đáng lẽ bây giờ cô phải đang ngồi tù. Cô hẳn còn chưa biết mình dùng lí do gì để thoát ra đây sao? “
“Lý do gì?” An Chỉ Nguyệt căng thẳng hỏi.
“Bệnh nặng phải ra ngoài chạy chữa.”
“…” An Chỉ Nguyệt hoàn toàn mờ mịt, cô luôn không thể giải thích được mình được cứu như thế nào, cảnh sát cũng im lặng, về sau cô nghe từ Bộ Hướng Đình mới biết mình được anh cứu, nhưng không biết lí do là gì, cứu cô ra ngoài xong đến luật sư cũng không thấy đâu cả.
Ông cụ gằn từng chữ, “Ta xem thấy cô còn sống khỏe mạnh, không giống bệnh nặng chỗ nào? Có thể bảo lãnh kẻ giết người với lý do vụng về như vậy, lại có thể thông suốt tất cả quan hệ trong đồn cảnh sát, đến cả ta còn không điều tra ra được người bên kia là ai, ta rất tò mò, muốn biết sau lưng An Chỉ Nguyệt cô, người nào lại có năng lực dám công khai chống lại gia đình ta.”
An Chỉ Nguyệt im lặng nhìn về phía Bộ Hướng Đình.
Bộ Hướng Đình nheo đôi mắt khó lường, đưa tay đẩy kính, chậm rãi lắc đầu ra hiệu bảo cô đừng nói gì.
An Chỉ Nguyệt hiểu được, nói nhiều sẽ sai nhiều.
Chỉ là cô không ngờ sự tình lại là như vậy, vẫn cho là trong sạch của mình đã được chứng thực, chỉ là chưa bắt được hung thủ mà thôi.
Ông cụ nhìn An Chỉ với ý tứ sâu xa, sau đó nhìn về phía Bộ Hướng Đình.
Bộ Hướng Đình nhận thấy ông cụ đã chú ý tới mình, lập tức tránh đi ánh mắt của An Chỉ Nguyệt, hắng hắng cổ họng ho khan một tiếng, tư thế ngồi thẳng tắp cứng ngắc.
Ông cụ nở nụ cười nhàn nhạt, nghiêng đầu nhìn An Kiến, “Cô ta là con gái của ông, ông nói nên làm cái gì?”
An Kiến cung kính nói: “Ông chủ, tôi đã ở bên cạnh ông 20 năm, ông nên biết An Kiến tôi là người như thế nào, đối mặt với chính nghĩa, tôi sẽ không bao giờ quan tâm đến tình riêng. Đứa con gái bất hiếu của tôi đã hạ độc cô Nhược Lan là điều không thể chối cãi. Sự thật là nó nên bị trừng phạt bởi pháp luật, giết người phải trả giá bằng mạng sống là chính đáng.”
Ông cụ hài lòng gật đầu, nhàn nhạt nói: “Vậy thì chuyện này sẽ do ông xử lý.”
“Ông chủ, tôi sẽ lo liệu, đừng lo lắng.” An Kiến đứng dậy cúi đầu.
An Chỉ Nguyệt đau đớn trong lòng, tuyệt vọng nhìn cha mình, người mà cô hằng ngưỡng mộ.
Chương 622:
Cô ấy không mong cha sẽ tin mình, nhưng chỉ xin cha đừng vô tâm như vậy.
An Kiến ngước mắt lên nhìn An Chỉ Nguyệt, bắt gặp ánh mắt này của cha mình, An Chỉ Nguyệt nghẹn ngào nói: “Cha, con bị oan, con không có hạ độc Nhược Lan, con là con gái của cha, tại sao lại không tin con? “
An Kiến nhìn vào đôi mắt đẫm lệ của An Chỉ Nguyệt, thấy được nỗi buồn sâu thẳm trong lòng cô, ông thờ ơ, lãnh đạm ra lệnh cho hai vệ sĩ bên cạnh: “Đưa nó đến bệnh viện làm kiểm tra, đồng thời đưa tờ báo khám nghiệm đến đồn cảnh sát để xóa bảo lãnh và đưa nó trở lại nhà tù một lần nữa.”
Doãn Nhược Thi bĩu môi cười lạnh, khoanh tay dựa vào sô pha, lông mày nhướng lên, tràn đầy vẻ đắc thắng.
Nghe hai chữ nhà tù, An Chỉ Nguyệt thấy rợn cả người, khi nghĩ đến sự tra tấn mà sống còn hơn chết của ngục tù, cô suy sụp và khóc: “Cha, con bị oan, sao cha không tin con. Con là con gái của cha, người khác không tin con không sao nhưng cha là cha của con mà.”
An Kiến sắc mặt cứng đờ, không dám đối mặt với An Chỉ Nguyệt, ngoảnh mặt làm ngơ trước những gì cô nói, quát hai tên vệ sĩ: “Các người còn ngơ ngác làm gì? Sao không đi?”
“Vâng.” Hai người vệ sĩ đồng thanh, sải bước tiến lên, trái phải bắt lấy cánh tay của An Chỉ Nguyệt.
An Chỉ Nguyệt biết rằng nếu lần này cô vào tù một lần nữa, cô sẽ chết ở trong đó.
Những nữ tù nhân bị mua chuộc chắc chắn sẽ giết cô.
Cô dùng sức giãy dụa, nhưng một người phụ nữ yếu đuối làm sao có thể chống chọi được với hai tên vệ sĩ cao to?
Kháng cự cũng vô ích, cô hoảng sợ nhìn về phía Bộ Hướng Đình, lo lắng hét lên: “Anh Đình, anh có tin em không? Kẻ giết người không phải là em, chính là Doãn Nhược Thi muốn hạ độc em nhưng trời xui đất khiến lại hại Nhược Lan.”
Doãn Nhược Thi thẹn quá hóa giận, đột ngột đứng dậy, chỉ vào cô mắng: “An Chỉ Nguyệt, cô thật đáng khinh, chứng cứ vô cùng xác thực còn muốn giá họa cho tôi, loại phụ nữ như cô chết không đáng tiếc.”
An Chỉ Nguyệt rơm rớm nước mắt, chịu đựng sự đau buồn tràn ngập trong lòng mà nhìn thẳng vào Bộ Hướng Đình, cô tin rằng người đàn ông này sẽ cứu cô, anh ta đã bảo vệ cô từ khi còn nhỏ, giống như một thiên thần không gì không làm được.
Đã có thể đem cô từ trong nhà tù cứu ra thì bây giờ cũng có thể bảo vệ cô không bị bắt trở lại.
Bộ Hướng Đình nhìn An Chỉ Nguyệt bị lôi đi, sau đó lại nhìn về phía ông lão, khó xử nói: “Ông nội, Nhược Lan cũng đã chết, chúng ta đều rất đau khổ, nhưng Chỉ Nguyệt cũng không nhất định là kẻ giết người. Ông để cô ấy trong tù chịu tội đành lòng sao?”
Bộ Lệ tức giận đứng lên nói: “Hướng Đình, là em họ của con đã chết, con tại sao lại thay kẻ giết người nói chuyện?”
“Cô cô, con…”
Hướng Đình vừa muốn nói, ông cụ đã ngắt lời anh, uy nghiêm nói: “Người nào dám giúp An Chỉ Nguyệt, trước tiên cắt đứt quan hệ với ta rồi cút ra khỏi nhà.”
Trong một giây tiếp theo, Bộ Hướng Đình im lặng.
An Chỉ Nguyệt thấy anh quẫn bách, bất lực.
Trái tim cô lại tuyệt vọng.
Người trong nhà không ai dám khiêu chiến với ông cụ, ngay cả cha cô cũng không cứu cô, cô sao phải làm khó Bộ Hướng Đình?
Nhận ra rằng trên đời này không ai có thể bảo vệ cô, chỉ có bản thân mình có thể tự dựa vào.
Lúc vệ sĩ bên cạnh không chú ý, An Chỉ Nguyệt dùng sức đẩy một bên vệ sĩ, cúi đầu cắn mạnh tay của vệ sĩ kia.
“A …” Vệ sĩ kinh hô một tiếng, đột nhiên thả An Chỉ Nguyệt ra.
An Chỉ Nguyệt vội vàng xoay người, hoảng sợ chạy ra cửa.
Hành động của cô khiến mọi người bị sốc, Doãn Nhược Thi phản ứng quyết liệt, cô đứng dậy hét lớn: “Bắt lấy cô ta, đừng để cô ta chạy”.
Vệ sĩ phản ứng lại, đuổi theo An Chỉ Nguyệt, túm lấy quần áo của cô ở ngoài cổng.
“Xoẹt.” một tiếng, tay áo sơ mi của An Chỉ Nguyệt bị xé rách, cô ngã xuống đất đập đầu vào cửa một tiếng “rầm”.
Cô chịu đựng đau đớn đứng dậy, vệ sĩ tiến lên khống chế cô, cô giằng co, kéo cánh tay vệ sĩ lại cắn.
Tên vệ sĩ bị cắn đau đớn, trong lúc nóng giận, hắn đã cầm nắm đấm đánh vào bụng An Chỉ Nguyệt một cách dữ dội.
Bị một cú đấm “rầm”, An Chỉ đau đến mức quỳ gối, ôm bụng không nhúc nhích được, nước mắt trào ra, trào ra khóe mắt, ruột gan như thắt lại, và đau đớn khiến toàn thân cô suy nhược, toát mồ hôi lạnh.
An Kiến và Bộ Hướng Đình đều đau khổ, lo lắng nhìn An Chỉ, tiến lên hai bước, lại không dám tiến lên, đứng ở trong phòng khách lo lắng không thôi.
Chương 623:
Tiếng động dưới lầu đánh thức Bộ Dực Thành, anh bước ra khỏi phòng, đứng ở hàng lang trên lầu hai, vừa nhìn thấy vệ sĩ đuổi theo An Chỉ Nguyệt, sắc mặt lập tức xanh mét, ánh mắt sắc bén trở nên bạo phát, giống như Sứ Giả Địa Ngục khát máu, thân thể được bao quanh bởi một luồng khí lạnh, lao xuống lầu không chút do dự.
An Chỉ Nguyệt quỳ trên mặt đất ôm bụng đau đớn, nghiến răng chịu đựng, hai tên vệ sĩ thô bạo dùng cánh tay lôi kéo cô đi về phía cửa.
Cô vô cùng sợ hãi đối với ngục tù, lúc này chỉ muốn trốn thoát, nhưng cú đấm vừa rồi khiến cô không còn sức chống đỡ, không còn sức vùng vẫy nữa, vừa nghĩ đến việc quay về bị tra tấn, cô tuyệt vọng muốn chết.
Đột nhiên, một trận kịch liệt xông tới, hai tên vệ sĩ ôm An Chỉ Nguyệt đột nhiên buông ra.
An Chỉ Nguyệt lại ngã xuống đất, sau một hồi hỗn chiến, hai vệ sĩ ngã xuống đất đau đớn, một vệ sĩ nôn ra máu, bị giẫm mạnh trên mặt đất thoi thóp.
An Chỉ Nguyệt thuận theo ngước nhìn đôi chân dài đang dẫm lên đầu vệ sĩ.
Cô nhìn thấy thân hình cao lớn và cường tráng của người đàn ông, vẻ ngoài u ám, đôi mắt khát máu và lạnh lùng, sát khí bao phủ.
Là Bộ Dực Thành, anh cuối cùng cũng tỉnh ngủ rồi sao?
Câu hỏi không đúng lúc này chợt lóe lên trong lòng An Chỉ Nguyệt, trái tim cô bỗng nhiên thả lỏng, loại cảm giác nhẹ nhõm mà cô chưa bao giờ cảm thấy như trút bỏ được hàng nghìn viên đá trong lòng, và trong giây phút đó, cô tự nhiên muốn khóc mà không hiểu vì sao.
Nước mắt không kìm được trào ra hốc mắt, khóe miệng khẽ nhếch lên, lộ ra nụ cười vừa chua xót vừa hạnh phúc.
Cô cười với Bộ Dực Thành, Bộ Dực Thành nhìn ánh mắt hoảng hốt và vô lực của cô, đột nhiên, hai mắt anh trở nên đỏ ngầu, sắc mặt khó coi.
An Chỉ Nguyệt không hiểu tại sao anh lại như vậy, chậm rãi cố nén nụ cười bi thương, cứng ngắc đứng dậy khỏi mặt đất.
Ngay khi cô đứng vững, tiếng rống giận của ông cụ Bộ từ phía sau truyền đến: “Dực Thành, nếu con vẫn coi mình là con cháu của gia tộc họ Bộ, thì đừng xen vào chuyện này, ông có thể bỏ qua chuyện con thu nhận An Chỉ Nguyệt, chuyện cũ này sẽ bỏ qua, nhưng con dám vì người phụ nữ này mà đối nghịch với ông, ông tuyệt đối không cho phép điều đó.”
Bộ Dực Thành hoàn toàn không để ý đến lời ông nội nói, đá vào người cận vệ đang hấp hối, bước ngang qua người hắn, đi về phía An Chỉ Nguyệt.
An Chỉ Nguyệt sờ sờ bụng đang đau nhức, nhìn Bộ Dực Thành kinh hãi như dã thú kinh khủng, chậm rãi lui về phía sau.
Cô còn chưa đoán ra được tại sao Dực Thành lại gần cô, lại nghe thấy anh nói, giọng điệu trầm thấp nhẹ nhàng, như suối trong vắt, nhàn nhạt: “Em về phòng nghỉ ngơi đi, tôi sẽ giải quyết chuyện ở đây.”
Nước mắt An Chỉ Nguyệt bất giác chảy xuống, có lẽ là cô quá bất lực, cảm thấy ông trời có rơi xuống cũng sẽ được người đàn ông này chống đỡ, sự cảm động này cô không có cách nào diễn đạt được.
An Chỉ Nguyệt thấy không thể tin được, cô chỉ là người giúp viẹc của Bộ Dực Thành, mới đi làm chưa được ba ngày, không nấu nổi một bữa cơm cho anh, không có ân huệ gì với anh, thậm chí còn đã từng đâm dao vào anh.
An Chỉ Nguyệt rối rắm nhìn Dực Thành, sau đó nhìn đến đám người trong phòng khách đang nhất định muốn đưa cô trở lại ngục giam kia, cô do dự.
Ở lại đây, Dực Thành thật sự có thể bảo vệ một người ngoài như cô sao?
Đây là việc làm mất lòng cả nhà, ngay cả Bộ Hướng Đình cũng không làm được, làm sao anh có thể làm được?
Anh an ủi cô trở về phòng trước rồi đợi khi cảnh sát đến sẽ đưa cô đi sao?
Người đàn ông mình thích cũng như người cha thân yêu nhất đều không thể giúp cô, Bộ Dực Thành sao có thể làm chuyện ngu ngốc như vậy?
An Chỉ Nguyệt nghĩ đến đây, cô cảm thấy không có khả năng, nặn ra một nụ cười cứng ngắc, lùi về phía sau từng bước, nước mắt giàn giụa, nghẹn ngào lẩm bẩm: “Anh Dực Thành, tôi thật sự không muốn trở lại nhà giam. Tất cả các nữ tù nhân kia đều là những kẻ mất trí.
Họ tra tấn tôi hàng ngày và tôi không muốn chết trong tù vì loại tội danh bị hãm hại này.”
Nhìn An Chỉ Nguyệt ngấn lệ, nhìn ánh mắt hoảng sợ và bất lực của cô, đôi mắt đỏ ngầu của Dực Thành càng lúc càng đỏ, vẻ mặt vô cùng khó coi, nhưng giọng điệu lại vô cùng ôn nhu: “Tôi biết, có tôi ở đây, em không cần phải sợ.”
“Tất cả mọi người đều cho rằng tôi hạ độc Nhược Lam, ngay cả cha mẹ tôi cũng nghĩ như vậy …” An Chỉ Nguyệt khóc lóc lắc đầu lẩm bẩm, đi về phía cửa, “Không ai tin tôi vô tội. Đúng vậy, cả nhà anh đều thà giết nhầm còn hơn bỏ sót…”
Bộ Dực Thành chậm rãi nhắm mắt hít sâu một hơi, dừng lại, lại mở ra đôi mắt đỏ hoe ngắt lời cô, “Tin tưởng tôi…”
Vừa dứt lời, tên vệ sĩ vừa bị đánh bại đột nhiên từ phía sau Dực Thành đứng dậy, An Chỉ Nguyệt sợ tới mức lùi lại mấy bước, xoay người theo bản năng rồi bỏ chạy.
“Chỉ …” Dực Thành vội vàng gọi cô.
Anh vừa muốn tiến lên một bước đuổi theo, ông nội anh đã đứng lên gầm thét “Con đứng lại đó cho ta.”
Chương 624:
Bộ Dực Thành hơi dừng lại, lại sững sờ, quay lưng về phía người trong phòng khách, lo lắng nhìn về phía An Chỉ Nguyệt rời đi.
Ông cụ uy nghiêm nói: “Con có biết con đang làm gì không? Kẻ sát nhân giết em họ của con. Con còn dám nhận cô ta, người nhà hay kẻ thù con không thể phân biệt rõ ràng được sao?”
Đối mặt với câu hỏi tức giận của ông nội, Bộ Dực Thành gạt đi và trầm ngâm nói: “Con thật sự không phân biệt được ai là người nhà. Nếu mọi người muốn đưa An Chỉ Nguyệt vào chỗ chết, con nguyện ý sẵn sàng cùng cô ấy đối địch với cả thế giới.”
Những người có mặt đều sửng sốt, mặt tối sầm lại trong chốc lát, ông cụ vỗ mạnh bàn tay vào bàn trà, một tiếng “rầm” vang lên, giọng nói uy nghiêm đầy tức giận: “Đồ mất trí”.
An Kiến khúm núm đỡ lấy ông cụ, “Ông chủ, trái tim ông không được khỏe, đừng nóng giận.”
“Cha, người nghỉ ngơi đi, thuận khí, thuận khí …” Bộ Lệ vội vàng tiến lên vuốt vuốt ngực ông.
“Tên khốn kiếp này … nó… nó…”
Ông cụ khó thở.
Bộ Hướng Đình trầm ngâm đẩy kính, kìm lại một chút khí lực, đứng dậy đi ra khỏi phòng khách, đi ra cửa không để mọi người chú ý.
Bô Hướng Đình đi ngang qua người Bộ Dực Thành, đi về phía cửa.
Trái tim của Bộ Dực Thành cũng treo lên, mặc kệ ông nội đang ở trong phòng khách đang sống dở chết dở, anh đi theo bước chân của Bộ Hướng Đình.
An Chỉ Nguyệt trốn khỏi biệt thự mà không mang theo bất cứ thứ gì, cô chỉ muốn trốn không cho vệ sĩ bắt quay lại nhà giam, cô muốn ở lại tìm bằng chứng chứng minh mình vô tội.
Cô ấy chạy về phía trước dọc theo con đường.
Sau một hồi đi bộ, cô đến bến xe buýt, nhưng vì không mang theo tiền và điện thoại di động nên cô không dám lên xe, ôm gối ngồi xuống mép bồn hoa bên cạnh, vùi đầu vào đầu gối của mình.
Đôi vai gầy và mảnh mai như bị đè nặng khiến cô khó thở.
Cả thế giới chỉ còn lại chính mình để dựa vào, điều này rất khó chịu.
Thời gian trôi qua, ngay cả bầu trời cũng bắt nạt cô, đột nhiên tối sầm lại, một luồng gió mát thổi qua, mây đen bao phủ, trời sắp mưa to.
Không biết phải đi đâu, cô nghĩ ra cách tự cứu mình, đang nghĩ làm cách nào tìm được bằng chứng đã bị xóa sạch.
“Trời sắp mưa, về nhà đi.”
Đột nhiên, một giọng nói từ tính quen thuộc truyền đến, trong lòng An Chỉ Nguyệt hơi giật mình, ngẩng đầu khỏi đầu gối, kinh ngạc nhìn người đàn ông đang đứng trước mặt cô.
Ngọn gió mát mẻ làm rối tung mái tóc ngắn đẹp trai của người đàn ông, anh mặc bộ quần áo bình thường ở nhà, một đôi dép lê đơn giản, tay đút túi quần, dù vậy cũng không che giấu được khí chất tao nhã và vẻ đẹp trai vốn có.
Bộ Dực Thành nhìn An Chỉ Nguyệt đang xấu hổ, lúc này giống như một con thỏ nhỏ bị thương, bó gối ngồi bên cạnh bụi cỏ, anh cảm thấy rất đau lòng. Nhưng đôi mắt to đáng yêu của cô lại mang theo vẻ kinh ngạc, giống như nhìn thấy sinh vật lạ nào đó, khiến anh không khỏi mỉm cười.
Nụ cười nhẹ là do biểu cảm dễ thương của cô và đó cũng là do anh tìm thấy An Chỉ Nguyệt trước Bộ Hướng Đình.
Trong lòng vui sướng không tả nổi.
Nụ cười đột ngột của anh khiến An Chỉ Nguyệt càng thêm sửng sốt.
An Chỉ Nguyệt mở to mắt, miệng từ từ mở ra, sắc mặt giống như nhìn thấy vẻ đẹp kỳ diệu.
Bộ Dực Thành thậm chí vẫn còn đang cười?
Và khi anh cười lên sẽ toát ra vẻ đẹp trai và nam tính mê hoặc tất cả mọi người. Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy người đàn ông này cười. Cô quên đi chuyện riêng và những đau buồn của mình. Cô từ từ đứng dậy, chớp mắt, lo lắng nói: ” Anh… anh Dực Thành, anh vừa cười với tôi sao, anh… anh đang cười với tôi. “
Bộ Dực Thành hoàn toàn không để ý đến sắc mặt của mình, cô vừa nói xong, anh lập tức siết chặt gò má, khuôn mặt căng thẳng, cau mày.
“Anh phải cười nhiều hơn, thật ra khi cười trông anh rất đẹp.” An Chỉ Nguyệt dùng ánh mắt ngốc nghếch nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh, nụ cười của anh biến mất, khiến cô cảm thấy thất vọng không chịu nổi.
“Khụ khụ.” Dực Thành ngượng ngùng ho nhẹ, có chút sự xấu hổ khó nắm bắt, né tránh ánh mắt nhìn chằm chằm cô, đồng thời ngầm đồng ý yêu cầu của cô: “Ừm.”
Nếu An Chỉ Nguyệt thích nhìn anh cười, anh sẽ cố gắng cười nhiều hơn. Chỉ là không có chuyện gì khiến anh cảm thấy vui vẻ để cười.
An Chỉ Nguyệt cảm thấy Dực Thành lại làm ngơ, thờ ơ ừ một tiếng cho có lệ rồi im lặng. Đối mặt với sự cao lãnh của Bộ Dực Thành, An Chỉ Nguyệt cười bất lực, nhìn xung quanh rồi nhìn về phía Bộ Dực Thành, hỏi: “Người của ông nội có đuổi kịp không?”
Chương 625:
“Chỉ Nguyệt , hãy tin tôi một lần.”
Dực Thành nhìn An Chỉ Nguyệt bằng ánh mắt rực lửa, giọng nói vô cùng kiên định.
An Chỉ Nguyệt bị lời nói của anh hấp dẫn, cô nhìn anh thật sâu, cố gắng tìm kiếm sự tin tưởng trong mắt anh.
Hai đôi mắt đối diện nhau, giữa sóng mắt có một tia ấm áp mờ ảo không thể nhìn thấu.
Những gì người đàn ông này đối với cô luôn là xa lạ, bởi vì cô vốn không quen anh nên không thể dập tắt phòng bị mà tin tưởng anh vô điều kiện.
Nhìn thấy ánh mắt do dự của cô, Dực Thành sốt sắng nói thêm: “
“Tôi lấy mạng sống của mình ra đảm bảo. Chỉ cần ngày nào tôi còn sống, tôi sẽ bảo vệ em, không để em phải chịu bất kỳ sự tổn thương nào.”
Anh không biết An Chỉ Nguyệt đang cảm thấy như thế nào, càng không hiểu lời nói ngọt ngào, chỉ muốn khẩn trương bày tỏ suy nghĩ của mình.
Trong giây lát, anh nhìn thấy nước mắt của An Chỉ Nguyệt.
Giọt nước trong veo lấp lánh trên đôi mắt của cô, đôi mắt đẫm lệ của cô xinh đẹp quyến rũ khiến anh say như điếu đổ nhưng đồng thời cũng rất đau lòng, anh không biết mình đã nói sai điều gì. Tay chân tức khắc luống cuống, không biết nên đặt tay nơi nào, anh đưa tay ra khỏi túi quần, cố gắng đưa tới lau nước mắt cô, nhưng vươn người được lại không dám chạm vào khuôn mặt của cô, sau đó lo lắng rụt lại: “Em bị sao vậy? Sao em lại khóc?”
An Chỉ Nguyệt nhìn hai tay không thoải mái duỗi ra rồi thu lại của anh, sắc mặt anh có vẻ đặc biệt khó xử.
Cô cảm thấy rất thú vị, nhưng vẫn không kìm được nước mắt.
Từ nhỏ cô chưa bao giờ thiếu sự theo đuổi của các chàng trai, nghe nói nhiều lời ngọt ngào nhưng chưa từng có người đàn ông nào hứa với cô như thế này, không hiểu sao cô cảm động đến phát khóc.
Có lẽ, cô cần một nơi trú gió nhất vào lúc này.
An Chỉ Nguyệt dở khóc dở cười lẩm bẩm: “Đừng nói những lời như vậy với con gái, rất dễ hiểu lầm.”
“Hiểu lầm?” Dực Thành nhíu mày, liếc mắt có vẻ mê hoặc, trầm giọng hỏi: “Em hiểu lầm sao?”
“Không có.” An Chỉ Nguyệt lắc đầu, đưa tay lau nước mắt, nở nụ cười nhẹ: “Dực Thành, anh là người có suy nghĩ đơn giản, tôi nghĩ tôi có thể hiểu ý anh rồi, sẽ không phải hiểu lầm.”
Nghĩ đơn giản sao? Hiểu ý?
Bộ Dực Thành nhìn vào đôi mắt trong veo của An Chỉ Nguyệt và im lặng.
Người phụ nữ này hoàn toàn không hiểu anh, cô mới thật sự là tâm tư đơn thuần.
An Chỉ Nguyệt đưa tay gạt nước mắt, khịt mũi nói: “Anh Dực Thành, tôi tin anh, tôi sẽ ở bên cạnh anh cho đến khi sự thật được phơi bày là tôi vô tội.”
“Ừm.” Dực Thành vô cùng phấn khích, nhưng không biết làm thế nào để biểu lộ cảm xúc của mình lúc này, vì vậy anh giả vờ bình tĩnh đáp lại, cố gắng hết sức kiềm chế cảm xúc của mình, từ tốn nói: “Vậy thì hãy quay lại với tôi, em đừng quan tâm đến bất cứ điều gì, chỉ cần nghe tôi. “
“Được. “An Chỉ Nguyệt đồng ý.
Bộ Dực Thành mím môi, khóe miệng không khỏi lộ ra một nụ cười vui mừng, nhanh chóng xoay người lại, đút tay vào túi quần, sải bước đi về phía trước: “Đi thôi, trời mưa rồi.”
An Chỉ Nguyệt ngẩng đầu nhìn trời nhá nhem tối, bắt đầu lất phất mưa phùn.
Cô vươn tay hứng mưa một lúc, lòng bàn tay cảm thấy ướt át, quả nhiên là mưa.
Cô cười nhẹ, nhanh chóng đi theo sau Bộ Dực Thành.
Hai người cùng nhau đi về hướng ngôi nhà.
Mưa càng ngày càng nặng hạt, Bộ Dực Thành giống như người không sao, An Chỉ Nguyệt lấy tay che đầu, nhanh chóng đuổi kịp: “Anh Dực Thành, mưa càng ngày càng nặng, chúng ta đi ô tô trở về đi. Anh có mang theo tiền không.”
“Không.”
“Điện thoại đâu?”
“Không mang.”
“Vậy thì mau chạy đi, chúng ta chạy sẽ nhanh hơn.”
Khi Bộ Dực Thành nắm lấy cổ tay An Chỉ Nguyệt, cả hai dừng lại.
An Chỉ Nguyệt lo lắng nhìn cổ tay bị anh nắm giữ, hơi thở đột nhiên trở nên gấp rút, nghi hoặc nhìn anh đang đầy quyến rũ thâm thúy.
Bộ Dực Thành bình thản thì thầm: “Đi với tôi dưới mưa một lát đi.”
Chương 626:
Nghe nói các cặp đôi thích đi dạo dưới mưa vì nó rất lãng mạn. Anh cũng muốn cùng An Chỉ Nguyệt trải qua loại cảm giác lãng mạn này, tuy rằng hiện tại không phải là một đôi, nhưng cũng khá lãng mạn.
An Chỉ Nguyệt không thể không đáp ứng yêu cầu của Dực Thành, đổi lại là người khác đưa ra yêu cầu như vậy, cô sẽ chỉ nói một câu: “Có bệnh sao.” (ý là khùng hay sao) Đi trong mưa? Cả hai sẽ giống như gà rớt vào nối canh, vừa lạnh vừa chật vật, người qua đường chắc hẳn phải nghĩ rằng họ là kẻ ngốc.
Cô không thể từ chối Bộ Dực Thành, chỉ có thể cười ngượng ngùng và lễ phép đáp: “Được, tôi sẽ cùng anh đi dưới mưa.”
Bộ Dực Thành nhìn mái tóc và áo sơ mi của cô ướt đẫm trong cơn mưa nhẹ, thấp thoáng cảm giác như ẩn như hiện, nhất thời anh không thể rời mắt mà cứ nhìn chăm chú An Chỉ Nguyệt lúng túng khoanh tay trước ngực, ôm lấy vai xoa nhẹ rồi đi về phía trước: “Chúng ta mau đi thôi.”
Bộ Dực Thành thở ra một hơi nóng, đưa tay lên lau mai tóc ngắn rồi theo An Chỉ Nguyệt.
Anh vừa mới bước chân lên, trước mặt lại xuất hiện người làm anh dừng lại, thân thể bất động, yên lặng nhìn cảnh tượng trước mắt.
“Chỉ Nguyệt.” Bộ Hướng Đình cầm ô đen xuống xe, nhanh chóng đi đến bên cạnh An Chỉ Nguyệt che mưa cho cô, lo lắng nói: “Cuối cùng cũng tìm được em.
Mau lên xe. Anh sẽ đưa em đi.”
An Chỉ Nguyệt do dự, ngẩng đầu nhìn Bộ Hướng Đình, trong chốc lát, cô lại nhìn Dực Thành phía sau, rối bời một hồi rồi nói với Bộ Hướng Đình, “Anh Hướng Đình, anh không cần lo lắng cho em, em ở nhà của Bộ Dực Thành rất an toàn.”
Bộ Hướng Đình hạ giọng thì thầm: “Chính vì là Bộ Dực Thành mà anh càng lo lắng hơn. Thật không thể nào đoán trước được.”
An Chỉ Nguyệt nhìn anh đầy mong đợi và lẩm bẩm, “Anh Hướng Đình. Anh có tin em không?”
“Tin.”
“Anh sẽ giúp em tìm ra kẻ giết người chứ?”
“ Ừ .”
“Em không muốn ngồi tù nữa, vậy anh có thể thuyết phục gia đình cho em một thời gian, em sẽ chứng minh mình vô tội.”
Bộ Hướng Đình nắm lấy tay An Chỉ Nguyệt cúi đầu áp vào mặt cô, lẩm bẩm: “Anh sẽ phái người đến điều tra và cảnh sát cũng sẽ điều tra lại vụ án này. Sớm muộn thôi em sẽ được trả lại trong sạch.
Nhưng em phải đi với anh ngay bây giờ.
Đừng ở lại Đông thành. Hãy ra nước ngoài để tránh đầu sóng ngọn gió. Nếu luật trả lại sự trong sạch cho em thì em sẽ quay lại. Nếu không chứng minh được mình vô tội, vậy thì em sẽ định cư ở nước ngoài và không về nước nữa. Một mũi tên trúng hai đích.”
An Chỉ Nguyệt do dự. Cô biết rằng xã hội này không hoàn toàn là công chính nghiêm minh, án oan có rất nhiều, cô không thể đảm bảo rằng có thể chắc chắn tìm thấy bằng chứng để rửa tội.
Mưa ngày càng nặng hạt.
Gió thổi mạnh mát rượi.
Bộ Dực Thành đứng bất động dưới mưa, đôi mắt mờ mịt vì mưa gắt gao nhìn đôi nam nữ trước mặt.
Anh đút chặt tay trong túi quần, ánh mắt lộ ra ngọn lửa không thể nào dập tắt được, nhìn hành vi thân mật của Bộ Hướng Đình đối với An Chỉ Nguyệt, trái tim anh như bị xé nát.
Phụ nữ hay thay đổi.
Cô ấy đã quên những gì hứa với anh một giây trước?
Cô ấy có quan tâm đến những gì bản thân đã nói một giây trước không?
Tin anh?
Về nhà cùng anh?
Vào lúc này, anh mới trở nên nhợt nhạt và yếu ớt làm sao.
Chỉ cần Bộ Hướng Đình xuất hiện, An Chỉ Nguyệt sẽ không để anh ở anh trong tầm mắt.
Cho dù đó là khi còn nhỏ hay hiện tại.
Anh vẫn luôn đứng ở nơi dễ thấy nhất, nhìn cô bằng ánh mắt chân thành nhất, để ý đến cô, bảo vệ cô.
Nhưng An Chỉ Nguyệt trong mắt chỉ có Bộ Hướng Đình, chưa từng để anh trong mắt dù chỉ một chút.
Anh không nghe thấy Bộ Hướng Đình nói gì với An Chỉ Nguyệt, nhưng nhìn thấy Bộ Hướng Đình nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài của cô, thân mật với cô như một đứa trẻ an ủi, lòng anh đau như kim châm.
An Chỉ Nguyệt là người phụ nữ duy nhất có thể chạm vào trái tim anh, dù anh trở thành yêu quái hay thành Phật đều bị cô điều khiển từng hành động, nụ cười.
Anh đã nghĩ rằng nếu tránh mặt cô trong mười năm, anh có thể buông tay.
Chương 627:
Tuy nhiên, lúc này, thay vì buông tay, anh lại càng ngày càng quan tâm và chăm sóc cô nhiều hơn.
Bộ Hướng Đình đang cầm ô che cho cô, lặng lẽ đứng dưới mưa, có lẽ đối với An Chỉ Nguyệt mà nói thì đó thất sự rất lãng mạn thì phải?
Bộ Dực Thành cong khóe miệng, không còn phân biệt được là mưa hay nước mắt, gân xanh trên cánh tay đang siết chặt nắm đấm lộ ra.
Anh cố nén ma quỷ hung bạo trong lòng, mong rằng An Chỉ Nguyệt sẽ giữ lời, nhớ những gì cô vừa nói, những điều cô đã hứa, và nhớ những gì anh đã làm vì cô.
An Chỉ Nguyệt do dự một chút, ngẩng đầu nhìn Bộ Hướng Đình, chậm rãi nói: “Anh Hướng Đình, em biết anh là vì muốn tốt cho em, nhưng em sẽ không ra nước ngoài.”
“Chỉ Nguyệt, em hãy nghe anh nói.”
“Em xin lỗi, anh Hướng Đình.”
“Được thôi, nếu em nhất quyết không chịu ra nước ngoài, vậy thì em không thể sống ở nhà em họ của anh, cậu ta bị tâm thần, anh không biết cậu ta khi phát bệnh sẽ làm tổn thương em thế nào đâu. Anh sẽ sắp xếp chỗ ở mới cho em. “
Sắc mặt An Chỉ Nguyệt đột nhiên trầm xuống, lạ thường khó coi, cô khó chịu hỏi: “Anh Dực Thành là em họ của anh, sao anh lại nói anh ấy bị tâm thần.”
Bộ Hướng Đình tức giận đến hít sâu một hơi, không ngờ An Chỉ Nguyệt tâm hướng về Bộ Dực Thành, một linh cảm xuất hiện, anh hỏi nghiêm túc: “Vậy em hiện tại là nhất quyết muốn đi theo cậu ta?”
“Anh Dực Thành hứa sẽ bảo vệ em, em tin anh ấy”.
“Anh…” Bộ Hướng Đình lạnh lùng khinh khỉnh khịt mũi rồi liếc nhìn Bộ Dực Thành đang dầm mình trong mưa, nheo lại đôi mắt lạnh lùng, có chút tia lạnh chạy dọc sống lưng.
“…” An Chỉ Nguyệt nhìn dáng vẻ khinh thường của Bộ Hướng Đình, trong lòng cô dâng lên một tia chán ghét khó tả.
Bộ Hướng Đình suy tư một lúc, giọng điệu nhẹ nhàng, lẩm bẩm: “Chỉ Nguyệt, em thực sự biết rằng anh luôn thích em, đúng không?”
An Chỉ Nguyệt không ngờ anh lại đột nhiên nói về chủ đề này, cô sửng sốt, không có cách nào phản ứng.
“Em …”
Bộ Hướng Đình không đợi cô nói, anh nói tiếp: “Thật ra, anh cũng rất yêu em. Em là người con gái trong mộng của anh. Em là vợ tương lai của Bộ Hướng Đình, anh đã từng nghĩ đàn ông lấy sự nghiệp là quan trọng nhất, tình cảm có thể đợi đến lúc thích hợp mới nói đến.
Vốn dĩ anh muốn đợi sau khi mình tiếp quản tập đoàn Mộc Vân sẽ tỏ tình với em. Nhưng bây giờ anh không thể đợi được nữa, anh muốn cho em biết rằng anh yêu em, và anh cũng giống như em, đều thích đối phương. “
An Chỉ Nguyệt kinh ngạc đến mức không nói nên lời, đầu óc trống rỗng.
Lời tỏ tình này đột ngột tới, cô không hề chuẩn bị gì cả, rõ ràng là màn tỏ tình mà cô mong đợi bấy lâu nay, người đàn ông đã thích từ lâu này lại tỏ tình với cô, cô nên phấn khởi, cô nên vui mừng mới đúng nhưng tâm trạng cô lại rối bời, phức tạp, hụt hẫng.
“Bây giờ em đã hiểu tại sao anh không muốn em sống cùng cậu ta chưa?
Bởi vì anh yêu em, anh sẽ ghen.”
Sau khi An Chỉ Nguyệt bình tĩnh lại, cô chậm rãi đưa tay chạm vào trái tim mình, cô không có cảm giác tim đập nhanh hơn, tuy rằng vui vẻ nhưng tâm không động.
Cô không biết tại sao, sau khi nghĩ về điều đó, cô nói, “Anh Hướng Đình, cảm ơn anh đã thích em. Em luôn nghĩ rằng chỉ mình em đơn phương.”
Bộ Hướng Đình sủng nịnh sờ tóc cô: “Đồ ngốc, em không phải là yêu đơn phương. Xem này, em ướt sũng cả người rồi, anh thật rất đau lòng, về nhà anh sẽ pha trà gừng cho em, không thì em sẽ bị cảm đó. “
“Anh Hướng Đình, em đã hứa với anh Dực Thành … “
“Anh ta không phải là người bình thường, sống chung sẽ rất nguy hiểm. “
” … ” An Chỉ Nguyệt im lặng, khuôn mặt vô cùng khó coi, không hiểu sao cô lại ghét người khác nói vậy về Bộ Dực Thành.
“Đợi anh một lát, anh sẽ nói chuyện với cậu ta.” Bộ Hướng Đình không đợi An Chỉ Nguyệt phản ứng, đưa ô vào tay cô, đi ra mưa, hướng về phía Dực Thành.
An Chỉ Nguyệt quay lại, nhìn theo bóng lưng của Bộ Hướng Đình, đồng thời nhìn thấy Bộ Dực Thành.
Cô không để ý đến anh khi nói chuyện với Bộ Hướng Đình, và khi nhìn lại, cô thấy anh giống như một con người khác, loại cảm giác u ám mơ hồ bao trùm lấy anh, vô cùng đáng sợ.
Bộ Hướng Đình đi đến chỗ Bộ Dực Thành, mỉm cười, tháo kính ra rồi đóng lại cho vào túi quần.
Anh ta hiểu Bộ Dực Thành khá rõ và biết điều gì sẽ xảy ra nên buộc phải can thiệp vào chuyện này: “Cá nhân tôi sẽ bảo vệ người phụ nữ của mình. Tôi đã thuyết phục cô ấy ra nước ngoài một thời gian và cô ấy sẽ sống ở nước ngoài trong tương lai. Tôi sẽ chịu trách nhiệm cho hạnh phúc của cô ấy đến hết đời. cậu không cần phải lo lắng về điều đó. Đối với ân huệ nho nhỏ mà cậu đã cho cô ấy trong thời gian qua, Chỉ Nguyệt có ý muốn tôi sẽ đền bù cho cậu một khoản tiền. “
Chương 628:
Một khoản tiền?
Loại báo đáp này thực sự vừa mỉa mai vừa đau đớn.
Giọng điệu sắc bén và lạnh như băng của Bộ Dực Thành cất lên: “Anh có thể vì cô ấy mà đối đầu với nhà họ bộ không?”
“Tôi là người kế thừa công việc sự nghiệp của gia đình, sao có thể gây chuyện với ông nội.”
“Vậy anh sẽ không kết hôn với cô ấy đúng không?” Bộ Dực Thành cắn tự nhả từng chữ nói.
Bộ Hướng Đình nhún vai, thảnh nhiên nói: “Cô ấy rất yêu tôi, và tôi cũng rất yêu cô ấy, cậu cũng nên nhìn thấy điều đó. Vì vậy, giữ chúng tôi không cần đến một tờ giấy làm minh chứng, tôi sẽ thuyết phục cô ấy làm người tình của tôi cả đời này, mặc dù sau này tôi có thể vì lợi ích mà kết hôn với một người phụ nữ khác, nhưng trong lòng tôi chỉ có Chỉ Nguyệt. Trừ việc kết hôn ra, mọi thứ tôi đều có thể cho cô ấy.”
Bộ Dực Thành chậm rãi cúi đầu, thong thả ung dung rút tay ra từ trong túi quần, xoay xoay cổ tay.
Nhanh như chớp, anh bất ngờ tung hai cú đấm trời giáng vào mặt Bộ Hướng Đình.
Rầm một tiếng, Bộ Hướng Đình ngã xuống đất, nhìn thấy cảnh này, An Chỉ Nguyệt sợ hãi vứt bỏ chiếc ô, lao về phía Bộ Hướng Đình.
“Anh Đình…” Cô lo lắng quỳ gối xuống bên cạnh Bộ Hướng Đình, dùng sức cố gắng đỡ anh ta dậy, “Anh Đình, anh làm sao vậy?”
Bộ Hướng Đình bị đánh đên xây xẩm mặt mày, khóe miệng chảy máu, khuôn mặt trắng xưng phù một đống, anh ta bị đau sờ lên khóe miệng nói, “Không sao cả.”
Khi An Chỉ Nguyệt nhìn thấy khuôn mặt của Bộ Hướng Đình bị thương nặng, cô tức giận đến mức mất lý trí, đột ngột đứng dậy, lao đến trước mặt Bộ Dực Thành hung hăng đẩy mạnh một cái.
Cô không đẩy nổi Bộ Dực Thành, mà bản thân cô bị lực đẩy làm cho lùi lại phía sau một bước, cô tức giận mắng to: “Bộ Dực Thành, anh bị bệnh à? Tại sao lại muốn đánh người khác?”
Một lời của cô thốt ra ngoài miệng “anh bị bệnh à”, chính là một cú đánh đau đớn và có sức đả thương nhất trong trái tim của Bộ Dực Thành, trái tim anh ứa máu, không nhanh không chậm nói một câu: “Ừ, bị bệnh.”
Rõ ràng là giọng điệu của anh rất bình thản, nhưng khi vào tới lỗ tai của An Chỉ Nguyệt lại cảm thấy một cảm giác chua xót không thể nào giải thích được, khoảng khắc đó, cô liền cảm hối hận vì lời nói của mình.
Nhìn vào đôi mắt của Bộ Dực Thành qua màn mưa, cô nhìn thấy sự thờ ơ và xa cách, đôi mắt đỏ bừng giống ma quỷ, tràn ngập sự hung bạo và khát máu.
“Dực … Anh Dực Thành …” Cô muốn nói lời xin lỗi, cô không cố ý nói như vậy, nhưng bởi vì anh vô cớ đánh người, làm cho cô quá sốt ruột mà lo lắng.
Bộ Dực Thành lạnh lùng nói: “Hãy đem theo người thương trong lòng cô biến đi cho khuất mắt tôi, đi càng xa càng tốt. Từ nay về sau đừng xuất hiện ở trước mặt tôi, tôi có bệnh không nhịn được sẽ giết các người.”
Buông ra những lời tàn nhẫn, Bộ Dực Thành đi lướt qua bên người An Chỉ Nguyệt, trái tim nguội lạnh như đã chết bước đi trong mưa.
An Chỉ Nguyệt nghe thấy những lời nói vô cùng lạnh lùng của anh, trái tim cảm thấy đau nhói, một loại cảm giác khó chịu không thể diễn tả bằng lời tràn ngập trong lòng cô, cô chậm rãi quay người lại nhìn bóng lưng Bộ Dực Thành đã bước đi xa.
Nước mưa thấm vào người cô, cô đột nhiên cảm thấy lạnh buốt tận xương, hai chân bất động giống như mọc rễ, không đủ dũng khí để đi theo anh.
Bởi vì một câu nói: ‘Anh bị bệnh à?’ liền khiến anh trở nên tức giận.
Muốn cô biến đi càng xa càng tốt?
Anh không phải muốn cô tin tưởng anh sao?
Lời hứa sẽ bảo vệ cô, bây giờ không còn có giá trị nữa sao?
“Chỉ Nguyệt.” Bộ Hướng Đình lau khô vết máu trên khóe miệng, đi tới chỗ cô, lấy kính ra đeo vào, bất đắc dĩ nói: “Anh đã nói với em rất nhiều lần rồi, hắn ta là tên mất trí không phải người bình thường, em ở bên cạnh một kẻ có bệnh bạo lực như vậy. Anh không yên tâm.”
An Chỉ Nguyệt cảm thấy trong lòng khó chịu không nói lên lời, nhìn bóng lưng càng lúc càng xa, cô yếu ớt lẩm bẩm: “Anh Đình, anh đã nói gì với anh ấy?”
“Bởi vì cậu ta dám đối đầu với ông nội, còn em lại nhất quyết đòi ở lại nhà cậu ta, cho nên anh phải nhờ cậu ta chăm sóc cho em. Anh rất biết ơn cậu ta vì đã giúp đỡ em trong khoảng thời gian này và muốn trả công cho cậu ta. Kết quả là bị cậu ta cho hai cú đấm.” Bộ Hướng Đình đeo kính vào, dắt tay An Chỉ Nguyệt, “Đi thôi, loại người như cậu ta, người bình thường chúng ta không thể hiểu được, đừng quan tâm.”
Thời khắc Bộ Hướng Đình nắm lấy tay, An Chỉ Nguyệt đột ngột phản ứng lại, hất mạnh tay anh ta ra, nhanh chóng lùi lại một bước, nhìn chằm chằm vào anh ta.
Bộ Hướng Đình cau mày, ánh mắt nghi hoặc nhìn chằm chằm vào cô: “Em rốt cuộc làm sao vậy?”
An Chỉ Nguyệt cười khổ, đưa tay lên lau sạch những giọt nước trên má và đôi mắt, bực bội nói từng câu từng chữ: “Anh ấy không phải kẻ điên, cũng sẽ không tùy tiện đánh người.”
“Em đang nghi ngờ anh sao? Sắc mặt Bộ Hướng Đình đột ngột thay đổi, giọng điệu của anh trở nên nghiêm túc vài phần.
Bình luận facebook