Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 620
Chương 620:
Đó là Doãn Nhược Thi, Bộ Lệ, Bộ Hướng Đình, ông cụ Bộ, cùng cha cô là An Kiến.
Đội hình này đủ mạnh, lại còn mang theo hai vệ sĩ.
An Chỉ Nguyệt nghiêng người sang một bên và đứng, kính cẩn nhìn cha mình, nhưng cha cô lại chào đón cô bằng ánh mắt thờ ơ và xa lạ.
An Kiến và Bộ Hướng Đình khiêng xe lăn của ông lão đi lên bậc thềm, An Chỉ Nguyệt nhẹ giọng chào hỏi: “Ba, ông Bộ, buổi trưa tốt lành.”
An Kiến lạnh lùng ngoảnh mặt làm ngơ.
Ông đẩy ông cụ Bộ cũng đang đen mặt đi qua người An Chỉ Nguyệt và bước vào ngôi nhà lớn.
Bị người trong thiên hạ bỏ qua cũng không thành vấn đề, nhưng cha cô đối xử với cô như vậy, cảm giác khó chịu như bị hàng ngàn mũi kim tim đâm vào.
Nở một nụ cười nhạt, Bộ Lệ đi ngang qua người An Chỉ Nguyệt với vẻ mặt cao thâm khó dò, không thèm nhìn đến An Chỉ Nguyệt.
Doãn Nhược Thi đang đi theo sau Bộ Lệ, hai tay vòng trước ngực, khi đi ngang qua An Chỉ Nguyệt thì dừng lại, khinh thường nhìn cô, lạnh lùng nói: “An Chỉ Nguyệt, nhữn ngày tốt lành của cô đến hôm nay thôi, cùng tôi đấu, cô còn non lắm.”
An Chỉ Nguyệt cắn môi dưới, chậm rãi nhướng mắt nhìn cô ta.
Hai mắt đối diện nhau, cô nhìn thấy tia đắc thắng trong mắt Doãn Nhược Thi.
Từ nhỏ đến khi trưởng thành, Doãn Nhược Thi đã nhắm tới cô ở khắp mọi nơi.
Điều này có thể liên quan đến mối tình đầu của Doãn Nhược Thi.
Doãn Nhược Thi phải lòng một chàng trai từ khi còn học tiểu học, nhưng người ta thích lại là Anh Chỉ Nguyệt, và anh ta thậm chí còn bắt đầu theo đuổi Anh Chỉ Nguyệt từ khi còn học trung học cơ sở.
Anh Chỉ Nguyệt không có cảm giác đối với người này, nhưng Doãn Nhược Thi lại yêu anh ta.
Doãn Nhược Thi cảm thấy trên đời này còn sự tồn tại của An Chỉ Nguyệt, cô sẽ không bao giờ có được trái tim của người đàn ông đó.
“Hừ.” Anh Chỉ Nguyệt nhàn nhạt đáp lại lời nói của Doãn Nhược Thi, ậm ừ khinh thường, cũng là bất đắc dĩ trả lời.
Doãn Nhược Thi vênh vang nện bước đi vào nhà.
Bộ Hướng Đình đi sau cùng cũng chậm rãi tới trước mặt An Chỉ Nguyệt, An Chỉ Nguyệt vội vàng nặn ra một nụ cười ngọt ngào, xấu hổ vén mái tóc dài bên hông lên, ngẩng đầu nhìn Bộ Hướng Đình.
Anh ăn mặc như thường ngày giày da âu phục, đeo một cặp kính nạm kim cương rất độc đáo, nhẹ nhàng và tao nhã, khí chất hiên ngang.
Đối với An Chí, trên mặt anh vẫn luôn nở nụ cười thoải mái.
An Chỉ Nguyệt lo lắng lẩm bẩm: “Anh Đình, không phải anh đang đi công tác nước ngoài sao? Sao lại trở về?”
Bộ Hướng Đình đặt hai tay vào túi quần tây, khẽ thở dài, nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng: “Chỉ Nguyệt, anh phải làm sao với em? Từ hôm qua, anh đã biết em sống ở nhà của Dực Thành rồi. Anh không ngủ cả đêm, gác lại công việc và bay từ nước ngoài về trong đêm.”
“Em xin lỗi, anh Đình, em làm cho anh lo lắng rồi.” An Chỉ Nguyệt cúi đầu tội lỗi.
Để cho Bộ Hướng Đình lo lắng cho cô, bỏ mặc mọi công việc vì cô, điều đó thực sự không nên.
Hướng Đình thì thầm với giọng điệu trách móc: “Em bây giờ đâu chỉ để cho anh lo lắng. Em có biết Nhược Thi đã nói gì với ông nội và ba của em không?”
“Em không biết.” An Chỉ Nguyệt tức giận lẩm bẩm, cảm thấy rất khó chịu.
Bộ Hướng Đình vươn tay sờ sờ đầu cô, nói nhỏ giọng cưng chiều: “Bởi vì có mặt ông nội ở đây, lát nữa anh không nói giúp được gì cho em, đừng trách anh. Dù ông nội có nói gì, em cũng phải đồng ý, sau đó anh sẽ sắp xếp cho em rời khỏi Đông Thành đi ra nước ngoài tránh gió.
Đợi mọi người dần quên đi chuyện này thì em trở về.”
An Chỉ Nguyệt bất giác cười khổ, rụt đầu lại, tránh sự đụng chạm của anh, nhẹ giọng nói: “Anh cũng đi vào đi.”
“Chỉ Nguyệt…” Bộ Hướng Đình cũng nhận ra An Chỉ Nguyệt không vui, vừa định mở miệng nói chuyện thì An Chỉ Nguyệt đã quay người bước vào nhà.
Nhìn bóng lưng của An Chỉ Nguyệt, Hướng Đình hít sâu một hơi, đẩy kính mắt bước vào.
Phòng khách thoải mái và rộng rãi.
Ghế sô pha ngồi chật cứng người, An Chỉ Nguyệt vội vàng bưng trà phục vụ, cung kính đứng ở một bên.
Đó là Doãn Nhược Thi, Bộ Lệ, Bộ Hướng Đình, ông cụ Bộ, cùng cha cô là An Kiến.
Đội hình này đủ mạnh, lại còn mang theo hai vệ sĩ.
An Chỉ Nguyệt nghiêng người sang một bên và đứng, kính cẩn nhìn cha mình, nhưng cha cô lại chào đón cô bằng ánh mắt thờ ơ và xa lạ.
An Kiến và Bộ Hướng Đình khiêng xe lăn của ông lão đi lên bậc thềm, An Chỉ Nguyệt nhẹ giọng chào hỏi: “Ba, ông Bộ, buổi trưa tốt lành.”
An Kiến lạnh lùng ngoảnh mặt làm ngơ.
Ông đẩy ông cụ Bộ cũng đang đen mặt đi qua người An Chỉ Nguyệt và bước vào ngôi nhà lớn.
Bị người trong thiên hạ bỏ qua cũng không thành vấn đề, nhưng cha cô đối xử với cô như vậy, cảm giác khó chịu như bị hàng ngàn mũi kim tim đâm vào.
Nở một nụ cười nhạt, Bộ Lệ đi ngang qua người An Chỉ Nguyệt với vẻ mặt cao thâm khó dò, không thèm nhìn đến An Chỉ Nguyệt.
Doãn Nhược Thi đang đi theo sau Bộ Lệ, hai tay vòng trước ngực, khi đi ngang qua An Chỉ Nguyệt thì dừng lại, khinh thường nhìn cô, lạnh lùng nói: “An Chỉ Nguyệt, nhữn ngày tốt lành của cô đến hôm nay thôi, cùng tôi đấu, cô còn non lắm.”
An Chỉ Nguyệt cắn môi dưới, chậm rãi nhướng mắt nhìn cô ta.
Hai mắt đối diện nhau, cô nhìn thấy tia đắc thắng trong mắt Doãn Nhược Thi.
Từ nhỏ đến khi trưởng thành, Doãn Nhược Thi đã nhắm tới cô ở khắp mọi nơi.
Điều này có thể liên quan đến mối tình đầu của Doãn Nhược Thi.
Doãn Nhược Thi phải lòng một chàng trai từ khi còn học tiểu học, nhưng người ta thích lại là Anh Chỉ Nguyệt, và anh ta thậm chí còn bắt đầu theo đuổi Anh Chỉ Nguyệt từ khi còn học trung học cơ sở.
Anh Chỉ Nguyệt không có cảm giác đối với người này, nhưng Doãn Nhược Thi lại yêu anh ta.
Doãn Nhược Thi cảm thấy trên đời này còn sự tồn tại của An Chỉ Nguyệt, cô sẽ không bao giờ có được trái tim của người đàn ông đó.
“Hừ.” Anh Chỉ Nguyệt nhàn nhạt đáp lại lời nói của Doãn Nhược Thi, ậm ừ khinh thường, cũng là bất đắc dĩ trả lời.
Doãn Nhược Thi vênh vang nện bước đi vào nhà.
Bộ Hướng Đình đi sau cùng cũng chậm rãi tới trước mặt An Chỉ Nguyệt, An Chỉ Nguyệt vội vàng nặn ra một nụ cười ngọt ngào, xấu hổ vén mái tóc dài bên hông lên, ngẩng đầu nhìn Bộ Hướng Đình.
Anh ăn mặc như thường ngày giày da âu phục, đeo một cặp kính nạm kim cương rất độc đáo, nhẹ nhàng và tao nhã, khí chất hiên ngang.
Đối với An Chí, trên mặt anh vẫn luôn nở nụ cười thoải mái.
An Chỉ Nguyệt lo lắng lẩm bẩm: “Anh Đình, không phải anh đang đi công tác nước ngoài sao? Sao lại trở về?”
Bộ Hướng Đình đặt hai tay vào túi quần tây, khẽ thở dài, nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng: “Chỉ Nguyệt, anh phải làm sao với em? Từ hôm qua, anh đã biết em sống ở nhà của Dực Thành rồi. Anh không ngủ cả đêm, gác lại công việc và bay từ nước ngoài về trong đêm.”
“Em xin lỗi, anh Đình, em làm cho anh lo lắng rồi.” An Chỉ Nguyệt cúi đầu tội lỗi.
Để cho Bộ Hướng Đình lo lắng cho cô, bỏ mặc mọi công việc vì cô, điều đó thực sự không nên.
Hướng Đình thì thầm với giọng điệu trách móc: “Em bây giờ đâu chỉ để cho anh lo lắng. Em có biết Nhược Thi đã nói gì với ông nội và ba của em không?”
“Em không biết.” An Chỉ Nguyệt tức giận lẩm bẩm, cảm thấy rất khó chịu.
Bộ Hướng Đình vươn tay sờ sờ đầu cô, nói nhỏ giọng cưng chiều: “Bởi vì có mặt ông nội ở đây, lát nữa anh không nói giúp được gì cho em, đừng trách anh. Dù ông nội có nói gì, em cũng phải đồng ý, sau đó anh sẽ sắp xếp cho em rời khỏi Đông Thành đi ra nước ngoài tránh gió.
Đợi mọi người dần quên đi chuyện này thì em trở về.”
An Chỉ Nguyệt bất giác cười khổ, rụt đầu lại, tránh sự đụng chạm của anh, nhẹ giọng nói: “Anh cũng đi vào đi.”
“Chỉ Nguyệt…” Bộ Hướng Đình cũng nhận ra An Chỉ Nguyệt không vui, vừa định mở miệng nói chuyện thì An Chỉ Nguyệt đã quay người bước vào nhà.
Nhìn bóng lưng của An Chỉ Nguyệt, Hướng Đình hít sâu một hơi, đẩy kính mắt bước vào.
Phòng khách thoải mái và rộng rãi.
Ghế sô pha ngồi chật cứng người, An Chỉ Nguyệt vội vàng bưng trà phục vụ, cung kính đứng ở một bên.