Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 505
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương 505
Edit By Tsunami
Hách Nguyệt nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, khàn giọng không có khí lực nói: “Nếu như để đối phó với tôi mà em ở cùng một chỗ với Đặng Khẳng, thì tôi nghĩ là không cần.”
Trái tim Lam Tuyết khẽ khựng lại, đột nhiên như bị đấm một quyền, ẩn ẩn cảm giác đau đớn.
Giọng nói của Khách Nguyệt khàn khàn trầm thấp, “Hiện giờ Nhạc Nhạc Hoan Hoan là huyết thống duy nhất của Hách gia. Em chưa biết được những thủ đoạn đê tiện của cha mẹ anh. Đừng tưởng rằng Đặng Khẳng sẽ bảo vệ được cho ba người, đừng ngây thơ như vậy. Nếu như không thể cùng anh sống chung dưới một mái nhà, vậy thì hãy mang theo bọn nhỏ rời khỏi Tịch Quốc đi.”
Lam Tuyết không cho là đúng chỉ biết cười chua xót: “Tôi cảm thấy có rời khỏi Tịch Quốc cũng không thể thoát khỏi cha mẹ anh, tôi cũng không thể đoán được suy nghĩ trong lòng anh biết đâu một ngày nào đó anh nổi hứng lại muốn cướp đi hai đứa con của tôi thì sao, nên tôi chỉ còn cách tìm một người đàn ông tốt có thể bảo vệ được ba mẹ con tôi. Cuộc đời tôi thì để tôi tự quyết định, không cần anh phải cho lời khuyên.”
Nói rồi Lam Tuyết hướng về phía cửa phòng tiêu sái rời đi.
Tiếng động lớn vang lên cửa phòng đã phị đóng lại
Hách Nguyệt đứng ngoài cửa vẫn không nhúc nhích, ánh mắt vô định trống rỗng nhìn về phương xa.
Thời gian thấm thoắt, chẳng mấy chốc đã đến giữa trưa.
Lam Tuyết đang ngồi trong văn phòng xem tài liệu bỗng di động của cô đột nhiên đổ chuông.
Cô đặt văn kiện sang bên cạnh sau đó nhấc máy “alo”
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của một người phụ nữ xa lạ: “Xin hỏi cô Lam Tuyết nghe máy phải không ạ? Chúng tôi gọi đến từ bệnh viện hạnh Phúc, mẹ của cô xảy ra chuyện”
Chưa đợi đối phương nói hết lời sắc mặt Lam Tuyết đã cứng đơ vội vàng ngắt lời bác sĩ: “Mẹ tôi thế nào rồi? Tôi sẽ qua đó ngay.”
Bác sĩ cùng y tá đứng bên mép giường không biết nói gì chỉ nhìn Lam
Tuyết quỳ gối khóc lóc thảm thương trên mặt đất.
Sau khi bình tĩnh lại, Lam Tuyết lau khô nước mắt sau đó chậm rãi đứng lên, nghẹn ngào chấn vấn bác sĩ: “Tại sao lại như vậy? Tuy mẹ tôi bị liệt nhiều năm nhưng thân thể bà vẫn được chăm sóc tốt, vì sao đột nhiên lại….” yết hầu khô cứng, nước mắt vòng quanh Lam Tuyết không thể nói hết lời đã lại nghẹn ngào Bác sĩ áy náy nói: “Lam Tiểu thư, ngày hôm qua có một người phụ nữ tự xưng là thông gia với gia đình cô đến thăm mẹ cô, chúng tôi cũng không biết hai người đã nói gì với nhau nhưng đêm qua cảm xúc của mẹ cô rất tệ sau đó nhân lúc hộ lý không để ý liền dùng dao gọt hoa quả trong tủ đầu giường cắt cổ tay tự sát.”
Lam Tuyết càng thêm kích động, giận dữ hét lên: “Hộ lý đâu? Tôi đã chi nhiều tiền như vậy để các người thay phiên nhau trông chừng mẹ tôi 24/24 vậy tại sao lại sơ ý để bà một mình? Rốt cuộc là hộ lý đâu rồi?”
Hộ lý nãy giờ vẫn đứng trong góc không dám lên tiếng chỉ biết cúi đầu lúc này mới áy náy mở miệng: “Thật xin lỗi Lam tiểu thư, lão phu nhân tính tình luôn luôn lạc quan, yêu đời chúng tôi chưa từng nghĩ tới bà sẽ tự sát. Đêm qua sau khi tôi thấy lão phu nhân đã đi nghỉ ngơi thì mới lên ghế sô pha chợp mắt một lát nhưng không ngờ…”
Lam Tuyết nâng tay lên bụm mặt, nước mắt chảy dài qua kẽ tay khóc thút thít.
Mặc dù phẫn nộ nhưng cũng không thể hoàn toàn đổ lỗi cho hộ lý không chăm sóc chu đáo. Trong tình huống như vậy, không ai có thể nghĩ rằng mẹ cô sẽ tự sát. Ngay trong thời điểm khó khăn nhất, nghèo khổ nhất, vất vả nhất bà cũng không nỡ bỏ cô lại một mình mà ra đi thế mà hiện tại..
Hiện tại cuộc sống đã có khởi sắc, vì sao mẹ cô lại lựa chọn tự sát?
Chương 505
Edit By Tsunami
Hách Nguyệt nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, khàn giọng không có khí lực nói: “Nếu như để đối phó với tôi mà em ở cùng một chỗ với Đặng Khẳng, thì tôi nghĩ là không cần.”
Trái tim Lam Tuyết khẽ khựng lại, đột nhiên như bị đấm một quyền, ẩn ẩn cảm giác đau đớn.
Giọng nói của Khách Nguyệt khàn khàn trầm thấp, “Hiện giờ Nhạc Nhạc Hoan Hoan là huyết thống duy nhất của Hách gia. Em chưa biết được những thủ đoạn đê tiện của cha mẹ anh. Đừng tưởng rằng Đặng Khẳng sẽ bảo vệ được cho ba người, đừng ngây thơ như vậy. Nếu như không thể cùng anh sống chung dưới một mái nhà, vậy thì hãy mang theo bọn nhỏ rời khỏi Tịch Quốc đi.”
Lam Tuyết không cho là đúng chỉ biết cười chua xót: “Tôi cảm thấy có rời khỏi Tịch Quốc cũng không thể thoát khỏi cha mẹ anh, tôi cũng không thể đoán được suy nghĩ trong lòng anh biết đâu một ngày nào đó anh nổi hứng lại muốn cướp đi hai đứa con của tôi thì sao, nên tôi chỉ còn cách tìm một người đàn ông tốt có thể bảo vệ được ba mẹ con tôi. Cuộc đời tôi thì để tôi tự quyết định, không cần anh phải cho lời khuyên.”
Nói rồi Lam Tuyết hướng về phía cửa phòng tiêu sái rời đi.
Tiếng động lớn vang lên cửa phòng đã phị đóng lại
Hách Nguyệt đứng ngoài cửa vẫn không nhúc nhích, ánh mắt vô định trống rỗng nhìn về phương xa.
Thời gian thấm thoắt, chẳng mấy chốc đã đến giữa trưa.
Lam Tuyết đang ngồi trong văn phòng xem tài liệu bỗng di động của cô đột nhiên đổ chuông.
Cô đặt văn kiện sang bên cạnh sau đó nhấc máy “alo”
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của một người phụ nữ xa lạ: “Xin hỏi cô Lam Tuyết nghe máy phải không ạ? Chúng tôi gọi đến từ bệnh viện hạnh Phúc, mẹ của cô xảy ra chuyện”
Chưa đợi đối phương nói hết lời sắc mặt Lam Tuyết đã cứng đơ vội vàng ngắt lời bác sĩ: “Mẹ tôi thế nào rồi? Tôi sẽ qua đó ngay.”
Bác sĩ cùng y tá đứng bên mép giường không biết nói gì chỉ nhìn Lam
Tuyết quỳ gối khóc lóc thảm thương trên mặt đất.
Sau khi bình tĩnh lại, Lam Tuyết lau khô nước mắt sau đó chậm rãi đứng lên, nghẹn ngào chấn vấn bác sĩ: “Tại sao lại như vậy? Tuy mẹ tôi bị liệt nhiều năm nhưng thân thể bà vẫn được chăm sóc tốt, vì sao đột nhiên lại….” yết hầu khô cứng, nước mắt vòng quanh Lam Tuyết không thể nói hết lời đã lại nghẹn ngào Bác sĩ áy náy nói: “Lam Tiểu thư, ngày hôm qua có một người phụ nữ tự xưng là thông gia với gia đình cô đến thăm mẹ cô, chúng tôi cũng không biết hai người đã nói gì với nhau nhưng đêm qua cảm xúc của mẹ cô rất tệ sau đó nhân lúc hộ lý không để ý liền dùng dao gọt hoa quả trong tủ đầu giường cắt cổ tay tự sát.”
Lam Tuyết càng thêm kích động, giận dữ hét lên: “Hộ lý đâu? Tôi đã chi nhiều tiền như vậy để các người thay phiên nhau trông chừng mẹ tôi 24/24 vậy tại sao lại sơ ý để bà một mình? Rốt cuộc là hộ lý đâu rồi?”
Hộ lý nãy giờ vẫn đứng trong góc không dám lên tiếng chỉ biết cúi đầu lúc này mới áy náy mở miệng: “Thật xin lỗi Lam tiểu thư, lão phu nhân tính tình luôn luôn lạc quan, yêu đời chúng tôi chưa từng nghĩ tới bà sẽ tự sát. Đêm qua sau khi tôi thấy lão phu nhân đã đi nghỉ ngơi thì mới lên ghế sô pha chợp mắt một lát nhưng không ngờ…”
Lam Tuyết nâng tay lên bụm mặt, nước mắt chảy dài qua kẽ tay khóc thút thít.
Mặc dù phẫn nộ nhưng cũng không thể hoàn toàn đổ lỗi cho hộ lý không chăm sóc chu đáo. Trong tình huống như vậy, không ai có thể nghĩ rằng mẹ cô sẽ tự sát. Ngay trong thời điểm khó khăn nhất, nghèo khổ nhất, vất vả nhất bà cũng không nỡ bỏ cô lại một mình mà ra đi thế mà hiện tại..
Hiện tại cuộc sống đã có khởi sắc, vì sao mẹ cô lại lựa chọn tự sát?
Bình luận facebook