Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 392-400
CHƯƠNG 392 : KHÔNG MUỐN GẶP MẶT
“Cái gì mà tỷ?” Kiều Huyền Thạc khó hiểu nói ra.
Bạch Nhược Hi thở dài lo lắng, đặt tập tài liệu trong tay xuống, đứng dậy khỏi bàn làm việc, đi đến cửa sổ kính phía trước mặt.
Cô nhìn bên ngoài bầu trời, mây trắng bám trên bầu trời xanh, sạch sẽ như mới, dưới bầu trời, ánh mặt trời thật ấm áp.
“Anh ba, trong ba việc anh che giấu em, còn có một việc nữa là anh là người đã đấu giá Vĩnh Hằng, đúng không?”
“…” Kiều Huyền Thạc đầu bên kia đột nhiên im lặng.
Không có âm thanh nào.
Bạch Nhược Hi không nghe được giọng nói của anh, sợ anh sẽ để ý nên vội vàng giải thích: “Anh ba, đừng hiểu lầm ý của em, em biết em đem Vĩnh Hằng bán đấu giá là lỗi của em, anh đấu giá lại Vĩnh Hằng là đúng rồi, đó là thứ chị Tĩnh để lại cho anh, chúng ta còn chưa ly hôn không phải sao? Em là vợ của anh, chuyện của anh chính là chuyện của em, em từ lâu đã muốn nói với anh, chúng ta đem 0 tỷ trả lại đi.” Kiều Huyền Thạc giọng điệu nhẹ nhàng, nở nụ cười nhàn nhạt: “Trả về đâu?”
“Trả lại quốc gia nha, anh đã dùng một khoản tiền lớn của quốc gia, nếu bị điều tra ra anh sẽ gặp rắc rối lớn.” Bạch Nhược Hi lo lắng nói, “Em sẽ chuyển nhượng cổ phần của công ty và chúng ta lấy số tiền đó đem trả lại chỗ cũ, còn dư lại bao nhiêu, em sẽ đem mở một cửa hàng nhỏ hoặc kinh doanh nhỏ gì đó khác, nếu vẫn không đủ thì em có thể ra ngoài làm việc, chúng ta sẽ từ từ trả lại số tiền đó, nhất định phải đem số tiền đó trả lại ”. Đọc truyện online nhanh nhất tại N hay*ho.com | Nhảy*hố truyện full
Kiều Huyền Thạc từ trong mũi thở ra một nụ cười nhàn nhạt, nghẹn lời đến sắp nội thương, anh chậm rãi nói: “Trả lại số tiền này, vậy sau đó em không muốn sống cuộc sống xa hoa nữa sao?”
“Anh ba, anh còn để ý đến những gì em nói trước kia sao? Đó là em cố ý nói vậy, không phải những gì em nghĩ trong lòng.”
“Ồ.” Kiều Huyền Thạc đáp một tiếng ngắn gọn và rất bình tĩnh.
“Vậy thì cứ quyết định như vậy đi, em sẽ đi mở cuộc họp ngay, để cho luật sư và tài vụ chuẩn bị sẵn sàng, em …” Bạch Nhược Hi lo lắng nói, xoay người đi về phía bàn làm việc.
Kiều Huyền Thạc lập tức ngắt lời cô: “Nhược Hi.”
“Sao ạ?”
“Kinh doanh Vĩnh Hằng, em có thấy vui vẻ không?” Bạch Nhược Hi không khỏi bật cười, “Không có gì không vui, mấy tháng đầu tiên thật sự rất mệt mỏi.
Luôn phải học tập, phải quản lý một xí nghiệp lớn như vậy, em phải đọc rất nhiều tài liệu mà không hiểu gì hết.
Nhưng dần dần thì cũng thành quen.
Nhìn vào lợi nhuận của công ty đạt được, em cũng cảm thấy có chút thành tựu và rất hài lòng.”
“Vì anh mà bán công ty, em có hối hận không?”
“Anh đang nói cái gì vậy? Em làm sao có thể hối hận, những thứ này đều có thể tạo dựng lại được, nhưng anh nhất định không thể xảy ra chuyện.” Những lời nói của Bạch Nhược Hi khiến Kiều Huyền Thạc không kìm được vui sướng trong lòng, cầm điện thoại nở một nụ cười ngốc nghếch ngọt ngào.
“Anh ba, cứ giải quyết như vậy đi, bây giờ em có việc bận…”
“Chờ đã, Nhược Hi.”
“Dạ? Còn có việc gì sao?” “Hiện tại tạm thời đừng mở cuộc họp.
Nếu hiện tại không bận, chúng ta gặp mặt đi.”
“Làm sao vậy?” Bạch Nhược Hi tò mò, khó hiểu hỏi.
Kiều Huyền Thạc hạ thấp giọng nói, nhẹ nhàng như sợ có người bên cạnh nghe thấy, đặc biệt nhỏ giọng: “Chúng ta đã ba ngày không gặp nhau, muốn nghe em chia sẻ đôi điều về cuộc sống ở nhà ba mẹ đẻ.”
“Qua điện thoại di động cũng có thể chia sẻ mà.” Bạch Nhược Hi cố ý đùa giỡn anh, cô vừa nghe điện thoại một tay, tay còn lại cầm túi xách xoay người đi ra ngoài.
Kiều Huyền Thạc giọng điệu trầm xuống một chút: “Em bận à?”
“Không bận.” Bạch Nhược Hi cười nhẹ, bước nhanh vào thang máy.
“Vậy thì anh đi qua Vĩnh Hằng đón em.”
“Không cần, anh ba, chúng ta chỉ cần nói chuyện qua điện thoại là được.” Bạch Nhược Hi cố ý làm ra vẻ lạnh lùng.
Vừa rồi mới được Bạch Nhược Hi đưa lên mây, giây sau liền rớt xuống địa ngục.
Tâm trạng của anh nháy mắt trầm xuống, bất mãn hỏi: “Em cứ như vậy không muốn nhìn thấy anh sao?”
“Không phải, mới chỉ có ba ngày mà thôi, cũng không phải là lâu.” Bạch Nhược Hi nhàn nhạt lẩm bẩm, nhưng thật ra là cô đang ngồi trong xe do Trần Âu lái, trên đường đi tới quân khu .
Kiều Huyền Thạc hít sâu một hơi. Đọc truyện online nhanh nhất tại N hay*ho.com | N hảy*hố truyện full
Trong phòng làm việc của quân khu, A Lương và một số sĩ quan đang đợi Kiều Huyền Thạc đem những chuyện còn lại phân phó, nhưng anh vừa từ vẻ ngoài hiền lành dễ mến đã biến thành mây đen vạn dặm.
Anh ném đống tài liệu trong tay xuống bàn làm việc, đột ngột đứng dậy, hít một hơi thật sâu, một tay chống nạnh bước ra ban công, kìm nén tức giận nói: “Ba ngày không phải là lâu? Vậy thì bao nhiêu ngày em mới thấy là lâu? ”
“Ba tuần? Hoặc là ba tháng?” Bạch Nhược Hi thản nhiên cười.
Kiều Huyền Thạc Hoãn nhắm mắt hít sâu một hơi ngẩng mặt lên trời, trái tim nhấp đập mạnh mẽ, đau nhói.
Đáng chết, ba ngày qua anh nhớ cô đến phát điên, còn cô thì chỉ giống như một thói quen, tối nào cũng gọi điện cho anh trước khi đi ngủ, nói vài câu lấy lệ liền nói mệt muốn đi ngủ.
Hoặc là đang nói lại ngủ gật.
“Được rồi, anh ba, tạm biệt.” Bạch Nhược Hi nói xong lập tức cúp điện thoại.
Kiều Huyền Thạc cầm màn hình xuống, nhìn dãy số bị ngắt, trong lòng chợt lạnh thấu.
Giống như rơi vào hầm băng.
Rất lạnh.
Anh hít một hơi thật sâu để giải tỏa cơn phiền muộn, cất điện thoại vào túi quần rồi bước đến văn phòng.
Kiều Huyền Thạc sắc mặt khó coi đến cực điểm.
Mọi người nín thở nhìn anh hồi hộp.
Khi đến bàn làm việc, anh cáu kỉnh đá văng chiếc ghế da có bánh xe.
“Bang.” Ghế đập vào tường phát ra tiếng động lớn, mọi người rùng mình sợ hãi, toàn thân cứng ngắc, căng thẳng như ngồi trên kim châm, Kiều Huyền Thạc đứng trước bàn chống tay lên bàn, giọng điệu của anh lạnh lùng: “Vừa rồi nói đến đâu?
CHƯƠNG 393: THỜI KỲ CHÁN GHÉT
A Lương lo lắng nuốt nước bọt: “Nói đến phương án thứ hai của triển khai chiến lược.”
“Được rồi, phương án thứ hai kia các người hãy xem xét xem còn vấn đề gì không?”
“Không …” Một số sĩ quan ngập ngừng muốn nói lại thôi, muốn nói lại không dám nói
A Lương cũng rụt rè nói: “Không có vấn đề gì.” Kiều Huyền Thạc lập tức đóng tài liệu lại, đứng thẳng người, một tay đút túi nhìn những cấp dưới trước mặt, sắc mặt u ám, giọng điệu lạnh lùng uy nghiêm: “Nếu không có vấn đề gì thì tiến hành theo kế hoạch đã triển khai, ngày mai làm xong báo cáo để trình lên Tổng thống xem xét, và nếu được thông qua, nó sẽ được thực hiện ngay vào thứ Hai tới.” Mọi người lập tức đứng dậy, nghiêm trang đứng chào: “Rõ.”
“A Lương, gần đây Doãn Âm có khai báo gì không?”
“Không có, hoàn toàn không thể cậy được bất kỳ từ nào từ miệng cô ta.” Kiều Huyền Thạc nheo mắt suy nghĩ một lúc rồi chậm rãi nói: “Bây giờ giữ cô ta lại cũng chẳng ích gì, hãy giao cho cảnh sát xử lý
Khỏi tố cô ta hai vụ cố ý gây thương tích, và tội làm rõ rỉ bí mật quốc gia gây nguy hiểm cho quốc gia.”
“Rõ.”
A Lương cung kính đáp lại
“Đi ra ngoài.” Kiều Huyền Thạc phủi tay, thu dọn tài liệu rồi chậm rãi đi ra ban công
Các sĩ quan khác đều quay người rời đi, nhưng A Lương vẫn bất động trong văn phòng
Anh theo bước của Kiều Huyền Thạc đến trước ban công, “Cậu ba, ông nội của cậu chúng ta nên xử lý như thế nào? Vẫn luôn giam lại cũng không phải là một giải pháp, ông ấy đã quá già quá rồi, nếu ở chỗ này xảy ra vấn đề gì sẽ càng rắc rối hơn.” Kiều Huyền Thạc im lặng và không nói gì
Nếu ông nội anh cũng chuyển cho cảnh sát thì sẽ giết người là tội rất nặng, phụ tá sĩ quan Liễu là quân nhân, đó sẽ là tội phải xử tử
Ông ấy đã quá già, lại có kết cục như thế này anh cũng không đành lòng
“Cứ giam giữ đã.” Ủng hộ chúng mình tại Nhayho.com | N h ảy hố*truyện hay
“Dạ.” “Sức khỏe của ông ấy thế nào?”
“Ăn ngon, ngủ tốt, thể trạng bình thường, các bác sĩ quân y thường xuyên kiểm tra sức khỏe, ông ấy vẫn tập thể dục thường xuyên trong khu quân sự và thể chất cũng ngày càng tốt.” Kiều Huyền Thạc rất bất lực, ông nội của anh rất chú trọng đến sức khỏe, một người đàn ông 0 tuổi với thân hình cường tráng như vậy chắc sẽ sống thêm được hai mươi năm nữa
Nhưng ông ta đã lầm ở chỗ vì quá sợ chết và bị kẻ khác có dã tâm lợi dụng
“Có tình hình gì của chú hai tôi gần đây không?” A Lương thở dài nói: “Cậu ba, có lẽ chúng ta hoài nghi sai đối tượng, ông ta không có điều gì đáng ngờ, ông ta luôn có lịch trình làm việc và nghỉ ngơi đều đặn, mỗi ngày đi làm về lúc hai giờ
Không có thói hư tật xấu, không hoạt động dư thừa
Chúng tôi đã nghe lén điện thoại di động của anh ấy và cài đặt một thiết bị theo dõi trên đế giày da của ông ta, nhưng cũng không tìm thấy bất kỳ manh mối nào.” Kiều Huyền Thạc im lặng, hai tay giữ lấy thành lan can ngoài ban công, nhàn nhạt dùng sức, cảm xúc càng ngày chìm xuống
Im lặng một lát
Anh phất tay: “Đi ra ngoài trước đi, tôi muốn yên tĩnh.” Việc công sự đã đủ phiền lòng, và bây giờ ngay cả Bạch Nhược Hi cũng làm cho anh tâm phiền ý loạn.” A Lương đáp lại: “Rõ.” Ngay khi A Lương quay người rời đi, Kiều Huyền Thạc đột ngột quay lại và gọi anh ta: “A Lương …” “Có.” A Lương nhanh chóng quay người lại đối mặt với Kiều Huyền Thạc: “Cậu ba, còn có việc gì dăn dò sao?”
“Cậu …” Kiều Huyền Thạc do dự mấy giây, nhẹ nhàng mở miệng nói: “Cậu vẫn thường xuyên gặp y tá đó bao lâu một lần?”
“Khi được hỏi về bạn gái, mặt A Lương đỏ bừng, đôi mắt bẽn lẽn cụp xuống, anh cười ngượng ngùng nói:” Mỗi ngày đều gặp, nếu cô ấy đi làm ca đêm, tôi sẽ đưa cô ấy đi làm vào buổi sáng, nếu cô ấy làm việc buổi sáng, thì tôi sẽ đón cô ấy sau khi tan sở vào buổi tối.”
“Cô ấy sẽ không cảm phiền chứ?” Kiều Huyền Thạc nghi ngờ hỏi
A Lương ngay lập tức không hiểu gì nhìn Kiều Huyền Thạc đầy lo lắng: “Tại sao cô ấy lại làm phiền? Tôi đối với cô ấy rất tốt, cô ấy vui vẻ còn không kịp, hơn nữa, chúng tôi vừa mới bắt đầu, đang là giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt.” “Kết hôn rồi, còn được tính là yêu đương cuồng nhiệt không?”
*
Đối với khu vực quân sự được canh phòng chặt chẽ, người dân muốn vào đây phải trải qua vô số lịch hẹn, thông báo, lịch trình
Hầu hết mọi người không thể vào văn phòng trừ khi họ là những người thân trong gia đình
“Anh ba có ở đây không?”
“Có ở đây, đang ở bên trong kia.” A Lương cười nói lẩm bẩm: “Nhưng tôi khuyên mợ nên cẩn thận một chút, sắc mặt của câụ ba không tốt lắm.” Bạch Nhược Hi không khỏi che miệng, cúi đầu cười, cô gọi điện đến đã khiến anh khó chịu rồi, cô biết anh đang rất tức giận, mặc dù biết rõ anh sẽ tứ giận nhưng cô vẫn muốn chọc giận anh
“Không sao đâu, tôi sẽ đi gặp anh ấy.”
“Để tôi thông báo giúp mợ.”
“Không cần đâu.” Bạch Nhược Hi nhanh chóng từ chối, và bước đến văn phòng
Cô bình tĩnh lại và gõ cửa
Trong chốc lát, giọng nói uy nghiêm của Kiều Huyền Thạc từ bên trong vọng ra: “Mời vào.” Bạch Nhược Hi cẩn thận mở cánh cửa ra
Bên trong văn phòng sáng sủa và rộng rãi, rất hoành tráng, và trang trọng
Bạch Nhược Hi buông tay, đóng cửa lại và chậm rãi bước vào
Kiều Huyền Thạc đang đứng trước ban công, quay 1 lưng lại với cô, tay đút túi quần, trông rất cô đơn
Cô vẫn im lặng và cẩn thận từng bước tiến đến gần anh
Khi tiến đến gần phía sau Kiều Huyền Thạc, giọng điệu của anh rất xa cách mang theo mệnh lệnh nghiêm khắc: “Có chuyện gì, nói đi.” Bạch Nhược Hi đột ngột dừng lại, nặn ra nụ cười rồi chậm rãi vươn tay ôm lấy eo và bụng của anh, từ bên hông anh đi qua chuẩn bị ôm anh
Nhưng trong tích tắc, Bạch Nhược Hi cảm thấy cổ tay đau nhói
“Á!
CHƯƠNG 394: CUỘC “TẤN CÔNG” BẤT NGỜ
Bạch Nhược Hi cảm thấy cổ tay mình nhanh chóng bị người đàn ông giữ chặt, cô giật mạnh.
Cô không phản ứng gì cả, tốc độ của đối phương cực nhanh, lực đạo rất mạnh.
Cả người như bị văng ra ngoài, không biết chuyện gì đang xảy ra, lưng đập vào bức tường cạnh ban công, rất đau.
Một giây tiếp theo, cánh tay rắn chắc của người đàn ông ấn mạnh vào xương quai xanh của cô.
Cảm giác như bị bóp chết trong chốc lát.
Cô rất hối hận khi “tấn công” anh từ phía sau.
Khoảnh khắc bàn tay người đàn ông đè lên xương quai xanh của cô, anh đột ngột rút sức lực, ánh mắt lạnh lùng đột nhiên trở nên dịu dàng, cau mày kinh ngạc, tay trái chống tường, cánh tay phải vẫn đè lên xương quai xanh của cô, nhưng sức lực cũng là giữ kịp thời.
Bạch Nhược Hi lúc này mím chặt miệng như muốn khóc, cảm thấy cơ thể rất đau, muốn làm anh bất ngờ lập tức biến thành chính mình hoảng sợ.
Tâm trạng chua xót này khiến cô lúc này muốn khóc không ra nước mắt.
Kiều Huyền Thạc nhìn khuôn mặt tái nhợt và sợ hãi của cô, nhất thời không nhịn được nở nụ cười, mím môi cố nhịn, đôi mắt lạnh lùng càng ngày càng nóng bỏng, giọng nói khàn khàn dễ chịu thì thào: “Không phải nói không muốn gặp sao? Đột nhiên, em lén lút tấn công anh từ phía sau, em thực sự ngày càng to gan hơn.” Đọc truyện online nhanh nhất tại N hay*ho.com | Nhảy*hố truyện full
Bạch Nhược Hi tức giận nhìn anh, giọng điệu tức giận nói: “Anh Ba, anh thật là hung dữ, định giết em sao?” Lần sau đừng làm gì sau lưng anh, nguy hiểm lắm.
Khi Kiều Huyền Thạc nói, anh giơ đồng hồ lên và liếc nhìn thời gian, mím môi cười khẽ lẩm bẩm: “Có vẻ như em đã đi ra ngoài ngay khi anh đang gọi cho em.Tại sao em lại nói dối tôi rằng em không muốn gặp anh?” Bạch Nhược Hi tức giận đè lên ngực anh, đẩy anh về phía sau một bước, khó chịu vượt qua anh: “Em hối hận rồi, biết vậy em không đến gặp anh, suýt chút nữa bị anh giết chết.” Kiều Huyền Thạc nhanh chóng đưa tay ra, nắm lấy cổ tay cô, kéo thật mạnh.
Bạch Nhược Hi toàn thân bị trọng lực dồn về phía sau, cô lảo đảo hai bước, trực tiếp ngã vào trong cánh tay của anh.
Kiều Huyền Thạc ôm lấy thân thể cô, ôm chặt trong tay, cúi đầu vùi vào tóc cô, nhắm mắt ngửi mùi thơm trên cơ thể cô, nở nụ cười rất mãn nguyện.
Trái tim ấm áp ngay lập tức.
Loại bất ngờ này khiến anh nhất thời kích động quên luôn tâm trạng thấp thỏm lúc trước, hưng phấn đến không nói nên lời.
Bạch Nhược Hi vùng vẫy hai lần, càng cử động, anh càng ôm chặt hơn.
Cô đứng bất động và gần như ngạt thở trước sức ép lồng ngực cường tráng của người đàn ông.
Cô mỉm cười bất lực và nói: “Em muốn tạo bất ngờ, nhưng sau lần này, em sẽ không bao giờ nữa.
Không dám làm anh ngạc nhiên, em sợ rằng nếu em không cẩn thận, cơ thể yếu ớt của em sẽ không chịu nổi một chiêu mà ngỏm.”
“Là anh không tốt, cơ thể em thơm quá, từ lúc bước vào anh nên ngửi thấy mùi hương của em.”
“Anh không phải là một con chó, làm thế nào anh có thể có một cái mũi tốt như vậy?” Bạch Nhược Hi thì thầm với một giọng điệu ngọt ngào.
Kiều Huyền Thạc hít một hơi thật sâu và từ từ ôm cô chặt hơn.
“Anh ba, buông em ra trước, đau quá, anh định bóp cổ em chết à.” Kiều Huyền Thạc lập tức buông tay, đưa hai tay chạm vào má cô, cúi đầu nhìn chằm chằm vào đôi mắt trong veo của cô, nhẹ giọng hỏi: “Em ở nhà họ Doãn thế nào rồi? Có ai bắt nạt em không? Doãn Đạo đối với em có làm chuyện vượt quá giới hạn, Doãn Nhuỵ có bắt nạt em không, cha mẹ của em …”
“Anh ba, anh hỏi em một lúc nhiều câu như vậy, anh muốn em trả lời như thế nào?” Bạch Nhược Hi lẩm bẩm.
Đọc truyện online nhanh nhất tại N hay*ho.com | N hảy*hố truyện full
Răng môi triền miên vẫn không thể thỏa mãn nhớ nhung của người đàn ông, và bàn tay của anh đã luồn vào trong quần áo của Bạch Nhược Hi.
Rơi vào dục vọng và không thể tự thoát ra, Bạch Nhược Hi nhạy cảm cảm thấy lòng bàn tay anh đang vuốt ve cơ thể cô.
Cô lo lắng nắm lấy cổ tay anh và đẩy mạnh.
Cảm nhận được sự phản kháng của cô, Kiều Huyền Thạc từ từ khôi phục tỉnh táo, tay anh kéo quần áo của cô lại, từ từ rời khỏi cơ thể cô, rồi mới từ từ rời khỏi môi cô.
Hơi thở của hai người đều trở nên bối rối, cả khoang xe tràn ngập hơi thở mơ hồ, nóng bỏng, cảm giác ngột ngạt khó thở.
Bạch Nhược Hi hé môi thở dốc, cảm giác sắp nghẹt thở, hơi thở nồng nặc mùi hương nam tính của đàn ông, trong trẻo, thơm tho, quyến rũ mê người.
Hơi thở của người đàn ông cũng rất nặng nề, giọng nói khàn khàn giống như dã thú ngàn năm không kiêng nể, anh thì thào: “Nhược Hi, chúng ta về nhà nhé?”
“Không phải anh nói muốn đưa em đi ăn tối sao?” Bạch Nhược Hi xấu hổ lẩm bẩm, ánh mắt xấu hổ trầm xuống, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt nóng bỏng của người đàn ông.
“Anh là sợ trong văn phòng nhịn không được muốn em, trong đó có camera.” Bạch Nhược Hi không nhịn được mà khẽ cắn môi để kìm lại một nụ cười, khuôn mặt ngọt ngào đỏ bừng.
Cô ấy từ từ nhìn Kiều Huyền Thạc, ánh mắt lúng túng và ngượng ngùng rất dịu dàng, cô ấy nói nhẹ: “Chị Tĩnh đang ở nhà, chị ấy sẽ đưa em đi khi thấy em về, anh có chắc là muốn về nhà không?” Kiều Huyền Thạc cười nhẹ, vươn tay kéo dây an toàn của cô, tự mình thắt dây an toàn, khởi động xe rời khỏi bãi đậu xe.
“ Anh ba, mình đi đâu thế?” Bạch Nhược Hi tò mò hỏi
***
- Tác giả: Bạch Nhược Hy
- Thể loại: Ngôn tình, Đô Thị
CHƯƠNG 396: GẶP QUA MỘT LẦN
Người đàn ông áo đen kéo thấp mũ lưỡi trai âm thanh trầm thấp lạnh lùng nói: “Nhiệm vụ lần này tôi không thể đảm nhiệm”
“Anh có thể, đừng quên mục tiêu của anh, sau khi anh hoàn thành chuyện này, chúng tôi sẽ ủng hộ anh tranh cử”
“Để cho người khác làm đi, để tôi làm việc này là không sáng suốt, nó quá mạo hiểm”
“Chỉ có anh là người dễ dàng hành động nhất, hà tất chúng ta phải bỏ gần tìm xa?”
“Hoàn thành nhiệm vụ lần này, tôi muốn khôi phục thân phận”
“Được”
“Nếu nhiệm vụ thất bại thì sao?”
“Chỉ cho phép thành công không được phép thất bại, tôi biết khả năng 2 thành công của anh rất cao, đừng khiến cho đại ca phải thất vọng về anh.
“Được” người đàn ông nhàn nhạt lên tiếng
Nói xong, người đàn ông áo đen đi dọc theo con hẻm nhỏ ra ngoài đường cái
Ra đến đại lộ, hắn cúi đầu, kéo thấp mũ lưỡi trai che đi nửa gương mặt rồi gọi một chiếc taxi
Rất nhanh sau đó chiếc sẽ đã hòa vào dòng xe cộ không thấy bóng dáng
Không phải là baba không cần chúng ta mà là chúng ta không cần tên đàn ông kia
Lúc này từ trên cầu thang truyền tới bước chân vững vàng trầm ổn
Hoan Hoan Lạc Lạc hung phấn nhìn về phía cầu thang
“Ba Ba, buổi sáng tốt lành” Lam Tuyết cũng quay đầu nhìn lại, lúc này thấy Hách Nguyệt đang từ trên lầu đi xuống
Hôm nay anh mặt một chiếc áo phông trắng kết hợp với quần kaki nâu, toàn thân phát ra vẻ ưu nhã, thanh thuần phong lưu
Người đàn ông này mặc cái gì cũng đẹp bởi vì có vẻ bề ngoài quá xuất sắc khiến mỗi khi anh xuất hiện đều khiến quang cảnh xung quanh đều trở nên ảm đạm, thất sắc
Hách Nguyệt nghe được tiếng gọi của 2 đứa con gái liền nở nụ cười ấm áp nhìn về phía 2 đứa trẻ lên tiếng “Các bảo bối, buổi sáng tốt lành.
Anh ta tươi cười thân thiết, lúc đi tới ánh mắt không khỏi nhìn Lam Tuyết đánh giá
Bốn mắt nhìn nhau, sóng mắt lưu chuyển trong không gian giống như có luồng điện chạy qua khiến cho trái tim của Lam Tuyết bất giác run rẩy
Giây tiếp theo Lam Tuyết vội vàng quay mặt đi tránh ánh mắt của Hách Nguyệt nhìn về phía Hoan Hoan Lạc Lạc “Chúng ta đi thôi”
Hoan Hoan vội vàng nắm lấy tay của Hách Nguyệt nơ nụ cười vô cùng xán lạn
Ánh mắt của Hách Nguyệt vẫn còn dừng lại trên khuôn mặt tuyệt mỹ của Lam Tuyết một lát sau đó mới cùng theo Hoan Hoan rời đi.
Một nhà bốn người, nắm tay nhau rời khỏi biệt thự
Hách Nguyệt phụ trách lái xe, hai đứa trẻ ngồi vào trong ghế trẻ em đặt ở hang ghế sau xe cho nên Lam Tuyết đành ngồi trên ghế phụ lái
Bên trong xe mở nhạc thiếu nhi vui vẻ, không khí trong xe thập phần hòa hợp, chiếc xe chậm rãi rời đi
Ánh sáng ban mai mười phần xán lạn, con đường trải đầy lá phong tạo nên một bức tranh phong cảnh tuyệt đẹp
Hai đứa nhỏ hát vang bài hát thiếu nhi
Khóe miệng của Hách Nguyệt tràn đầy ý cười, đôi mắt ôn nhu ấm áp nhìn con đường phía trước
Đang đi chợt có một chiếc siêu xe quen thuộc lướt qua xe của bọn họ khiến sắc mặt của Hách Nguyệt trở nên âm trầm9 Anh ta lập tức kéo cửa kinh xe của Lam Tuyết nhưng đối phương có lẽ đã nhận ra là xe của Hách Nguyệt nên cũng thả chậm tốc độ
Hai chiếc siêu xe đi ngang qua nhau, lam Tuyết chuẩn xác nhìn đối diện với người phụ nữ trung niên, mà lúc này ánh mắt của người phụ nữ đang lái xe cũng vô cùng kinh ngạc nhìn chằm chằm vào Lam Tuyết cho đến khi chiếc xe vụt qua
Lam Tuyết khẩn trương đảo mắt nhìn váo kính chiếu hậu, chiếc siêu xe đột nhiên dừng lại, một phu nhân quý phái từ trên xe bước xuống
Xe chạy càng ngày càng xa khiến cô không thể nhận rõ thần sắc của quý phu nhân kia nhưng cho dù đã 5 năm trôi qua thì cô vẫn nhớ rõ người phụ nữ kia
Dung nhan của bà ta quá xuất sắc khiến cho người khác không thê nào quên được
Lam Tuyết chậm rãi nghiêng đầu 10 nhìn về phía Hách Nguyệt thấy sắc mặt của anh rét lạnh như băng
Lúc này, di động của Hách Nguyệt cũng vang lên, trên màn hình hiển thị tên người gọi là mẹ
Anh không nói hai lời lập tức ngắt cuộc gọi Tâm tình của Lam Tuyết trầm xuống nhàn nhàn hỏi: “Tại sao anh lại không nghê điện thoại của mẹ?”
Hách Nguyệt trầm mặc không lên tiếng: Không khí trên đầu xe xe càng ngày càng hạ thấp, lạnh lẽo đến mức trầm trọng trong khi đó không khí phía sau xe của Hoan Hoan Lạc Lạc lại hoàn toàn ngược lại, hai đứa trẻ vẫn đang vui vẻ ca hát
“Người phụ nữ vừa rồi là mẹ anh phải không?”
Lam Tuyết bình tĩnh hỏi11 Thân thể của Hách Nguyệt lảo đảo, sắc mặt sa sầm hỏi ngược lại”
“Tại sao cô lại biết rằng đó là mẹ tôi?’ Lam Tuyết không trả lời vấn đề của anh ta
Nhưng người đàn ông khôn ngoan kia làm sao có thể không đoán ra, ngữ khí càng nghiêm túc thêm vài phần, nghiêng đầu về phía Lam Tuyết hỏi lại một lần nữa: “Tại sao cô lại biết bà ta? Hai người đã gặp nhau rồi sao? “Không có! Tôi chỉ đoán vậy thôi” Lam Tuyết cúi đầu, nhàn nhạt đáp lại
Hách Nguyệt cười lạnh: “Đoán? Tùy tiện gặp một người phụ nữ trên đường mà cô có thể đoán ra đó là mẹ tôi sao? Cô là thần tiên sao?”
Lời nói châm chọc của Hách Nguyệt sắc bén, Lam Tuyết biết anh ta sẽ không tin lời cô nói12 Cô biết không thể giấu diếm được nữa không nhanh không chậm nói: “Có gặp qua một lần” Hách Nguyệt nắm chặt tay lái, mu bàn tay gân xanh bại lộ, ẩn nhẫn ở khí tức phẫn nộ, từng câu từng chữ giận dữ hỏi: “Cô đi tìm ba mẹ của tôi sao? Tôi đã nói với cô kết quả sẽ như thế nào nếu họ biết đến sự tồn tại của bọn trẻ, tại sao cô còn muốn đi tìm bọn họ?”
“Tôi không có.
Lam Tuyết khẩn trương giải thích: “Tôi thật sự không có nói cho bọn họ biết, tôi chỉ gặp qua bà ấy có một lần đó là trong lúc tôi còn đang học đại học Lam Tuyết vừa dứt lời, Hách Nguyệt đột nhiên đảo tay lái xe phanh gấp lại dừng ở ven đường
Lam Tuyết sợ tới mức sắc mặt cứng lại, nhanh chóng xoay người nhìn hai đứa trẻ ở ghế sau
Bởi vì có ghế trẻ em vững chắc nên hai đứa nhỏ không có chút dấu hiệu chấn động nào
Nhưng mà cô vừa thở dài nhẹ nhõm được một hơi khi thấy hai đứa trẻ an toàn thì lại thấy được sắc mặt của Hách Nguyệt thanh lãnh, khó coi tới cực điểm, bàn tay thon dài của Hách Nguyệt cầm tay lái, mu bàn tay gân xanh nổi lên đầy mu bàn tay, thậm chí lan tràn cả trên cổ anh, hơi thở nguy hiểm bao phủ quanh thân người đàn khí lạnh bao trùm khiến không gian trong xe như hẹp lại
Lam Tuyết khẩn trương nuốt nuốt nước miếng, sợ hãi lên tiếng: “Anh, anh làm sao vậy?
CHƯƠNG 397: ANH CẢ TRỞ VỀ
Lam Tuyết lo lắng nhìn khuôn mặt lạnh lùng của anh ta, lo lắng nói thầm: “Anh làm sao vậy?”
“Lúc còn học đại học cô đã từng gặp qua mẹ tôi đúng không?”
Anh nghiến răng nói từng câu từng chữ.
Lam Tuyết trầm lặng.
“Tôi hỏi cô có phải như vậy không?”
Giọng anh trở nên nặng nề hơn, thang âm tăng cũng lên vài phần, khiến lũ trẻ phía sau sợ hãi và lo lắng nhìn anh ta.
Lam Tuyết cảm thấy được chắc chắn hai đứa trẻ đã bị dọa sợ, cô nhanh chóng quay đầu nhìn về phía sau, phát hiện hai đứa trẻ đều sợ tới sửng sốt, kinh hoàng nhìn chằm chằm Hách Nguyệt phía trước.
Lam Tuyết vội vàng nói: “Anh nhỏ giọng đi một chút, lớn tiếng như vậy làm cho mấy đứa nhỏ kinh sợ.”
“Trả lời tôi.” Giọng nói của càng anh trở nên u ám và lạnh hơn, cố gắng đè thấp giọng xuống.
“Đã từng gặp qua, đã từng gặp khi còn học đại học.”
“Vậy số tiền đó là bọ họ đưa cho cô?”
Anh cười khổ đầy chua xót, lạnh lùng hỏi.
“Đúng vậy.”
Lam Tuyết trả lời, giọng điệu trầm xuống.
Hách Nguyệt nắm chặt tay lái, hơi thở nguy hiểm từng chút một ngưng tụ lại.
3 Sau một hồi im lặng, Hách Nguyệt bỗng dưng bật cười, cười rất đau khổ, anh từ từ nhắm mắt dựa vào lưng ghế, hai tay dường như không có sức lực buông thõng ở trên đùi, hai vai giống như ngàn vạn tảng đá lớn đang đè nặng đến mức thở không ra hơi.
“Tại sao cô không nói với tôi?”
Lam Tuyết cười khổ, bình tĩnh nói: “Tôi nghĩ không cần thiết phải nói với anh.”
“Cô bị ép buộc đúng không?”
“Không có, là tự tôi muốn rời bỏ anh, chỉ là ba mẹ anh cứ nhất quyết phải đưa tiền cho tôi, họ không cho phép tôi từ chối nên tôi mới đem tiền đó trả lại cho anh.”
“Vậy vì sao cô phải nói như vậy để làm tổn thương tôi?”
4 “Dù sao thì mục đích cuối cùng vẫn là như nhau, chỉ cần tôi có thể rời xa anh là được.”
Lam Tuyết lạnh nhạt nói, giờ phút này cô mới có thể nói ra được loại cảm giác đau đớn ở trong lòng khi đó.
Hít thở một lúc lâu, thời gian dường như làm phai nhạt đi mọi thứ.
Có lẽ là đã nhìn thấu mọi chuyện, không cần thiết phải dây dưa.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ra, cô hãy nói rõ ràng cho tôi biết.”
Hơi thở của người đàn ông trở nên hỗn loạn, anh ta nghiêng đầu nhìn Lam Tuyết.
Lam Tuyết nhếch miệng cười, dùng ánh mắt tức giận nhìn anh ta, sau đó lại nhìn về phía hai cô con gái phía sau, hai đứa trẻ vẫn rất ngây thơ không biết gì.
“Tôi sẽ giải thích cho anh sau, các con gái của tôi còn đang ở đây.
Mặc dù hai đứa nghe không hiểu, nhưng cảm xúc của chúng ta có thể sẽ ảnh hưởng đến bọn trẻ.”
Hách Nguyệt quay đầu lại, nhìn hai cô con gái phía sau, nở một nụ cười nhẹ với chúng rồi lập tức khởi động xe rời đi.
Hách Nguyệt biết, mẹ của anh đột ngột tới đây, nhất định sẽ phát hiện chuyện hai đứa nhỏ ở nhà, sẽ không có cách nào có thể giấu giếm được chuyện này, sau đây nhất định phải đối mặt.
Chiếc xe chạy như bay trên đường lớn.
Mặt trời ngả về phía tây.
Hoàng hôn vô cùng lộng lẫy và đẹp đẽ.
Tại nhà họ Kiều.
Bên trong căn biệt thự lớn rộng rãi.
“Haha, thật không ngờ Nhược Hi lại là con gái của nhà họ Doãn.
Đúng là ông trời trêu ngươi, nhưng mà bây giờ như vậy thật quá tốt, Nhược Hi có một người mẹ như An Hiểu, nửa đời đã phải chịu đựng quá nhiều đau khổ . Nói đến đây, đột nhiên người giúp việc hét lên kinh ngạc từ ngoài cửa.
“Cậu cả đã trở về, cậu cả đã trở về .
Ba người trong bàn kinh ngạc nhìn nhau, giây tiếp theo lập tức phản ứng lại, đặt bát đũa xuống đứng lên, xoay người đi ra khỏi phòng ăn.
Kiều Huyền Bân từ cửa bước vào nhà.
Anh ta tươi cười dịu dàng nhìn ba người đang lao ra.
Trần Tĩnh kích động bật khóc khi nhìn thấy Kiều Huyền Bân, “Đại Bân, con trai của mẹ .
“Mẹ…” Hai người đã lâu không gặp liên kích động ôm chặt lấy nhau.
Kiều Huyền Thạc và Kiều Huyền Hạo đều rất kinh ngạc, niềm vui sướng 10 dâng lên trong lòng, mỉm cười chào đón Kiều Huyền Bân trở về.
“Anh cả .
Cả hai đồng thanh chào anh ta.
Kiều Huyền Bân ôm Trần Tĩnh và nhìn sang bọn họ, “Chú hai, em Chú ba.”
Kiều Huyền Hạo nhìn Kiều Huyền Bân một lượt từ trên xuống dưới, giọng điệu thở phào nhẹ nhõm: “Trở về là tốt rồi, bình an trở về nhà được rồi, anh trai, anh có biết không? Trong thời gian anh mất tích, chúng em đều rất lo lắng cho anh, rốt cuộc anh đã đi đâu? Tại sao không gọi điện thoại về cho gia đình?”
Kiều Huyền Bân từ từ đẩy Trần Tĩnh ra, lau nước mắt trên má bà rồi khẽ thì thầm: “Mẹ đừng khóc, con không sao, con đã về rồi, mẹ đừng khóc.”
Trần Tĩnh cười rồi lại khóc, “Mẹ không khóc, mẹ thật sự rất vui mừng, mẹ kích động quá thôi, cuối cùng con cũng đã về nhà.”
Kiều Huyền Thạc: “Anh à, chúng ta đến sofa bên kia ngồi rồi nói chuyện đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì với anh, mọi người đều rất tò mò.”
Trần Tĩnh nắm lấy tay Kiều Huyền Bân, “Đúng vậy, chúng tôi đến phòng khách ngồi rồi nói, hãy nói cho mẹ biết, con đã ở đâu trong khoảng thời gian này?”
Sau khi ngồi xuống ghế sô pha, điều đầu tiên là Kiều Huyền Bân chạm vào khuôn mặt Trần Tĩnh và rất lo lắng hỏi: “Mẹ ơi, vết thương của mẹ đã lành chưa?”
“Tốt rồi, mọi thứ đều ổn, hiện tại không sao cả.”
Trần Tĩnh an ủi anh ta, kéo tay anh ta đặt trên đùi và nắm thật chặt.
Kiều Huyền Bân nhìn Kiều Huyền Thạc đầy kích động: “Chú ba, nghĩ lại vào ngày mẹ em bị tấn công anh cảm thấy rất lạ.
Lúc Doãn Âm trở lại cùng anh ngủ, giống như cô ta vừa từ ban công trở về, anh có hỏi, cô ta nói rằng ở ngoài ban công ngắm cảnh, nhưng mà cảm giác dường hơi thở của cô ta thở dốc rất nặng nề, có cảm giác đang lo lắng.”
Kiều Huyền Thạc không khỏi nhíu mày: “Tại sao bây giờ anh mới nói?”
“Anh ”
Kiều Huyền Bân đang muốn mở miệng, Kiều Huyền Hạo lập tức ngắt lời: “Anh cả, chị dâu hiện đã bị bắt, bây giờ cô ta đang bị cảnh sát khởi tố tội cố ý gây thương tích, cô ta không chỉ làm mẹ bị thương mà còn làm bị thương em gái của cô ta, Doãn Nhụy.”
Kiều Huyền Bân không khỏi nhíu mày, lo lắng hỏi: “Cô ta thật sự đã làm chuyện như vậy sao?”
“Hừ, đúng vậy, anh trai, anh cũng đừng quá thương tâm, loại phụ nữ như chị dâu không đáng để anh cảm thông, cũng không đáng để anh yêu thương, cô ta đúng là điên rồi.”
Kiều Huyền Bân gật đầu, trả lời: “Ừ”.
Nhìn phản ứng của Kiều Huyền Bân, Kiều Huyền Thạc không khỏi khó hiểu, đây đáng lẽ là phản ứng không nên có của anh trai anh lúc này.
Đối với người phụ nữ mình đã từng yêu đến chết đi sống lại sẽ không thể có phản ứng bình tĩnh như vậy khi nghe được cô ấy đã phạm một tội ác tày trời
CHƯƠNG 398: CHÚ HAI BỊ BẮN
Trần Tĩnh vuốt vuốt ban tay Kiều Huyền Bân và hỏi một cách lo lắng: “Đại Bân, những ngày qua con đã ở đâu?”
Kiều Huyền Bân thở dài một tiếng, nhìn Kiều Huyền Hạo, rồi Kiều Huyền Thạc, tay vừa đẩy đẩy mắt kính vừa nói: “Sau khi bị Doãn Âm bắt cóc đưa tới bờ biển, lúc đó con đã bị cô ấy đánh trọng thương, còn trói lên một cái ván gỗ thả trôi ra biển.
Con ở giữa biển loay hoay thoát khỏi sợi dây thừng, nhưng không may bị rơi xuống biển.”
“Khi con bị rơi xuống biển thì được chiếc thuyền đánh cá vừa lúc đi ngang qua cứu mạng.
Họ không biết thân phận của con, con bị thương nặng và hôn mê rất lâu, khi tỉnh dậy thì phát hiện mình đang ở nước ngoài.”
“Có phải ở Khâu quốc không?” Kiều Huyền Thạc nhàn nhạt hỏi, ánh mắt sắc bén vội vàng nghi hoặc.
“Đúng vậy, anh đã ở Khâu quốc.” Kiều Huyền Hạo: “Anh cả, có nghĩa là anh mơi tỉnh lại chưa được bao lâu sao?”
“Đúng vậy, anh hôn mê cho đến sáng hôm qua, sau khi tỉnh dậy đã làm kiểm tra tổng thể thì thấy không có gì nghiêm trọng, bọn họ liền cho anh trở về nước, anh chỉ vừa mới xuống máy bay.”
“Ông trời phù hộ cho con trai tôi, không làm sao trở về là tốt rồi.” Trần Tĩnh rất vui vẻ nắm tay anh: “Chúng ta vừa mới bắt đầu ăn tối, con chắc là cũng đói rồi, chúng ta cùng nhau vào ăn đi.”
“Vâng.” Kiều Huyền Bân mỉm cười gật đầu. Đọc truyện online nhanh nhất tại N hay*ho.com | Nhảy*hố truyện full
Kiều Huyền Bân đứng dậy đi theo Trần Tĩnh hướng vào phòng ăn.
Kiều Huyền Hạo cũng hưng phấn đứng dậy, định xoay người rời đi, lại phát hiện thấy sắc mặt của Kiều Huyền Thạc đờ đẫn, ánh mắt rơi vào trầm tư.
“Chú ba, chú bị sao vậy?”
“…” Kiều Huyền Thạc không nghe thấy tiếng gọi của anh ta, nhất thời không có phản ứng lại.
“Chú ba?”
“Sao?” Kiều Huyền Thạc ngay lập tức ngẩng đầu lên và nhìn Kiều Huyền Hạo.
“Chú đang ngẩn người vì cái gì vậy?”
“Không có việc gì.” Kiều Huyền Thạc đứng dậy, nặn ra một nụ cười nhạt rồi vỗ vai Kiều Huyền Hạo: “Chúng ta tiếp tục vào ăn đi.” 4 Hai người cười với nhau rồi cùng nhau bước vào bàn ăn.
Trên bàn ăn.
Kiều Huyền Bân cười nói: “Lần sau chúng ta gọi bố về cùng ăn cơm, gia đình năm người chúng ta nên chọn một ngày để ngồi xuống và cùng nhau ăn một bữa cơm.” Kiều Huyền Hạo: “Đây là một ý kiến hay, em đồng ý.
Mẹ có đồng ý không?” Trần Tĩnh cười dịu dàng: “Mẹ không có vấn đề gì, các con cứ quyết định là được rồi.”
“Vậy cứ quyết định như vậy đi” Kiều Huyền Hạo tươi cười xán lạn như bầu trời tháng sáu.
Người một nhà ngồi ăn tối vui vẻ.
Chỉ có Kiều Huyền Thạc luôn lơ đễnh nhìn Kiều Huyền Bân.
Tình hình của anh trai nằm ngoài dự đoán của Kiều Huyền Thạc, vì vậy anh luôn cảm thấy có điều gì đó không đúng.
Vào ban đêm.
Sau khi rửa mặt, Kiều Huyền Thạc ở trong phòng xem những văn kiện, tài liệu quan trọng.
Chuông điện thoại đột ngột vang lên.
Anh đặt văn kiện trong tay xuống, cầm điện thoại liếc nhìn số của người gọi.
Đó là cuộc gọi của Bạch Nhược Hi, anh ta lập tức kết nối điện thoại và bước ra ngoài ban công.
Anh đứng trên lan can ngoài ban công, một tay giữ lấy lan can, nhìn xuống cảnh đêm bên dưới khu vườn trong biệt thự, nhẹ giọng nói: “Nhược Hi.” 6 “Anh ba, chào buổi tối.” Bai Nhược Hi lễ phép chào.
Kiều Huyền Thạc nghe giọng điệu cố tình bực tức của cô không thể nhịn được cười: “Sao vậy?”
“Anh đi ngủ rồi sao?”Cập nhật chương mới nhất tại Nhayho. com | Nhảy hố truyện
“Vẫn chưa, anh đang xem văn kiện …”
“Em chuẩn bị đi ngủ, trước khi đi ngủ anh muốn nghe giọng nói của anh.”
“Ngủ sớm vậy?” Kiều Huyền Thạc đưa cổ tay lên nhìn đồng hồ, mới hơn chín giờ tối.
Bạch Nhược Hi trả lời: “Ừm, ngủ sớm dậy sớm, à đúng rồi, ngày kia nhà họ Doãn có một bữa tiệc long trọng, lúc đó anh nhất định phải đến nhé.”
“Bữa tiệc gì?” Kiều Huyền Thạc thường rất ghét những kiểu bữa tiệc như vậy, cho nên có thể tránh thì đều hết sức mà tránh né.
Bố mẹ em nói rằng tổ chức tiệc sẽ có nhiều phóng viên và bạn bè tới tham dự, đó là bữa tiệc công khai thân phận của em, lúc đó sẽ công khai và khôi phục thân phận của em cho mọi người biết.” Kiều Huyền Thạc không thể không mỉm cười: “Điều đó thực sự tốt quá.
Anh là chồng của em, đương nhiên là không thể thiếu rồi.”
“Đúng vậy.” Bai Nhược Hi xấu hổ gật đầu”
“Lúc đó …” Kiều Huyền Thạc đang định nói, nhưng lập tức ngừng lại.
Ánh mắt của anh dừng lại ở con đường đi cạnh hoa viên.
8 Chợt nghe thấy có giọng nói quen thuộc từ cửa lớn đi ra ngoài cổng.
Đó là giọng nói của Kiều Huyền Bân.
Bởi vì những lời của Kiều Huyền Bân sáng nay không đáng tin cậy, anh đã cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Lúc này, anh ta lại đi đi ra ngoài vào ban đêm khiến anh cảm thấy rất kỳ lạ.
“Nhược Hi, anh có chút chuyện cần xử lý, không thể nói chuyện với em nữa.”
“Bằng …” Viên đạn xẹt qua bên gốc cây, Kiều Huyền Thạc phản ứng vội vàng thu đầu lại, viên đạn bay sượt qua mặt anh và trúng vào tường.
Viên đạn sượt qua đầu anh chỉ cách vài centimet, lúc anh vươn đầu ra, đầu của anh suýt chút nữa bị bắn trúng.
2 Tiếng súng đã thu hút sự chú ý của mọi người trong gia đình họ Kiều, một nhóm người lao ra và gặp nhau ở cửa lớn.
“Có chuyện gì xảy ra vậy?”
“Hình như là có tiếng súng.”
“Ở ngoài cổng, có tiếng súng, mau gọi cảnh sát, gọi cảnh sát …” Kiều Nhất Hoắc mở cửa sắt lớn bước ra ngoài, vừa lúc nhìn thấy Kiều Huyền Thạc đang nấp ở bên cạnh cậy đại thụ.
Những người khác cũng đi ra tới, Kiều Huyền Thạc lo lắng hét lên: “Mau vào nhà, đừng ra ngoài, phía trước có phục kích.” Vừa dứt lời, một tiếng súng nữa đột nhiên vang lên.
3 “Bằng.” Một tiếng súng chói tai vang lên.
Lần này súng bắn không nhằm vào Kiều Huyền Thạc mà nhắm chuẩn xác vào Kiều Nhất Hoắc.
Sau khi tiếng súng vang lên, Kiều Nhất Hoắc đột nhiên ôm chặt lấy bụng, và từ từ ngã xuống đất.
“Ba……”
“Ba, Ba…” Kiều Đông Lăng và Kiều Tiếu Tiếu tái mặt vì sợ hãi, hét lên kinh hoàng, cúi xuống và kéo Kiều Nhất Hoắc về phía trong.
“Chú hai.” Kiều Huyền Hạo lo lắng hét lên, và ngay lập tức che lấy Trần Tĩnh đang bị sợ hãi nấp bên bức tường
CHƯƠNG 399 : RƠI VÀO MÀN SƯƠNG MÙ
Kiều Đông Lăng và Kiều Tiếu Tiếu kéo Kiều Nhất Hoắc vào bên trong tường, ngay lập tức che chắn vết thương trên bụng, máu từ viết thương không ngừng chảy ra.
Kiều Huyền Hạo lấy điện thoại di động ra gọi cấp cứu, nhân tiện báo cảnh sát.
Thấy người nhà đều đã trốn đi, Kiều Huyền Thạc yên tâm thở dài một tiếng, anh bình tĩnh lại, lấy điện thoại di động ra, bấm gọi số của Kiều Huyền Bân.
Chuông reo một hồi, Kiều Huyền Bân kết nối: “Alo, chú ba à.” “Anh cả, em thấy anh đi ngoài, anh đang ở đâu vậy? Kiều Huyền Thạc cau mày và gấp gáp hỏi.
Nhưng anh nghe thấy rất rõ ràng phía bên kia ồn ào tiếng nhạc lớn truyền đến.
“Anh cùng mấy người bạn có hẹn cùng nhau đi quán bar uống vài ly.
Chú có muốn đến đây cùng không? Kiều Huyền Bân cười hỏi.
Kiều Huyền Thạc càng ngày càng cảm thấy kỳ quái, nhưng không thể rõ vấn đề nằm ở đâu, rõ ràng từ điện thoại di động của Kiều Huyền Bân nghe thấy âm nhạc sôi động từ quán bar, vô cùng ầm ĩ.
“Không cần đâu, em vừa thấy anh đi ra ngoài, trong lòng có chút lo lắng mà thôi, anh đừng uống quá khuya, về nhà sớm một chút.” “Được rồi, đừng lo lắng.” Kiều Huyền Thạc ngắt cuộc gọi, bật camera của điện thoại lên, từ từ giơ camara điện thoại vươn ra ngoài khỏi thân cây.
Anh chậm rãi di chuyển.
Nhưng khi camera của điện thoại vừa thò ra khỏi thân cây thì lại một tiếng nổ lớn phát ra.
“Bằng…” một tiếng, Điện thoại di động rơi ra, bay khỏi tay anh, lực của viên đạn bắn vào khiến tay anh cảm thấy hơi đau.
Lúc này, anh càng không dám động đậy, đối phương bên kia đang nhắm thẳng vị trí anh ẩn nấp.
“Em ba, chú hai mất quá nhiều máu, giờ phải làm sao?” Giọng của Kiều Huyền Hạo truyền ra từ trong bức tường.
Kiều Huyền Thạc cảm thấy vô cùng khó hiểu.
Tại sao đối phương lại nhằm vào Kiều Nhất Hoắc? Điều này lam anh vô cùng khó hiểu nghĩ mãi không ra, vò đầu bứt tóc, điều này nằm ngoài dự đoán của anh, quá mức đột ngột.
Anh hoàn toàn không thể đoán được đối phương là ai và mục đích là gì.
“Gọi cảnh sát……” “Đã báo cảnh sát rồi, và xe cấp cứu sắp đến.” “Đừng nhúc nhích, hãy đợi đến khi cảnh sát đến.” Kiều Huyền Thạc không dám quay đầu thăm dò khu rừng phía đối diện.
“Không sao, mẹ chỉ bị sợ hãi thôi” Anh sẽ đưa mẹ về nghỉ ngơi.
Nói xong, Kiều Huyền Hạo nắm lấy Trần Tĩnh xoay người rời đi.
Cảnh sát bắt đầu khám nghiệm hiện trường.
Kiều Huyền Thạc bước đến vị trí vừa nổ sùng thì phát hiện một viên đạn đã găm vào bức tường.
Anh lại nhặt chiếc điện thoại bị hỏng của mình trên mặt đất, có một viên đạn găm vào giữa chiếc điện thoại.
Cảnh sát xúm lại lấy đèn pin soi.
“Kích thước viên đạn loại nào?” Người cảnh sát hỏi.
Kiều Huyền Thạc liếc nhìn phần đuôi viên đạn, sắc mặt tối sầm lại, viên đạn này chính là trong lô quân giới đã bị đánh cắp, trên đuôi viên đạn còn khắc ký hiệu rất rõ ràng.
Người cảnh sát đeo găng tay và cầm một chiếc túi trong suốt: “Kiều tướng quân, hãy đưa cho tôi.
Đây là tang vật.
Chúng tôi cần thu hồi nó để điều tra.” Kiều Huyền Thạc liếc nhìn hai lần rồi lập tức ném viên đạn vào chiếc túi trong suốt của viên cảnh sát.
Đây là công việc của họ, và Kiều Huyền Thạc biết quy trình làm việc của bọn họ.
“Ở chỗ này có giám sát ở đây không?” Người cảnh sát hỏi.
Kiều Huyền Thạc bình tĩnh nói: “Có, nhưng chỉ có thể nhìn thấy vị trí của cánh cửa, không thể nhìn thấy tình hình xảy ra ở con đường đối diện.” Kiều Huyền Thạc nhìn qua camera ở con đường gần đó.
Dễ dàng nhận thấy rằng trong phạm vi quét của camera không thể nhìn tới bụi cây phía đối diện.
0 Có vẻ như kẻ kia đã quá quen thuộc với nơi này.
Kiều Huyền Thạc đứng một bên, chìm trong suy nghĩ, chờ đợi kết quả điều tra của cảnh sát.
Tuy nhiên, bên kia chỉ lấy được một vài vỏ đạn nhỏ và không tìm thấy gì khác.
Nửa giờ sau, cảnh sát rời đi.
Kiều Huyền Thạc lái xe ra ngoài và đến thẳng bệnh viện.
Bên trong bệnh viện.
Kiều Tiếu Tiếu và Kiều Đông Lăng đang đi đi lại lại bên ngoài phòng cứu hộ, như kiến bò trên chảo nóng.
Kiều Huyền Thạc bước vào bệnh viện và chạy nhanh đến phòng cấp cứu.
“Anh ba …” Kiều Tiếu Tiếu gọi tên anh.
Kiều Huyền Thạc vội vàng hỏi: :”Tình hình chú hai bây giờ thế nào rồi?” “Em không biết, ba em vẫn đang ở trong phòng mổ.” Kiều Huyền Thạc bình tĩnh lại, hít sâu một hơi, nhìn lên ngọn đèn trên cửa phòng cấp cứu, trong lòng rất lo lắng.
Kiều Nhất Hoắc tuyệt đối không thế xảy ra chuyện.
Lâu như vậy mới tra được chút manh mối, một khi ông ta xảy ra chuyện không hay, mọi manh mối mà anh ta truy tìm bấy lâu nay sẽ bị cắt đứt.
Mọi nỗ lực đều sẽ là vô ích.
Nhìn về phía cửa phòng cấp cứu, Kiều Huyền Thạc trong lòng lẩm bẩm: “Không thể xảy ra chuyện gì, muốn chết cũng không phải vào lúc này.” Kiều Đông Lăng sờ cằm, rơi vào nghi ngờ sâu sắc và lẩm bẩm: “Anh ba, tại sao lại có người muốn giết ba tôi?” “…” Kiều Huyền Thạc không nói bất cứ điều gì, bởi vì anh cũng không nghĩ ra được.
Kiều Tiếu Tiếu buồn bã gạt những giọt nước mắt trên khóe mắt: “Ba em bình thường với mọi người quan hệ rất tốt và chưa bao giờ làm mất lòng mọi người.
Rốt cuộc tên khốn đó tại sao lại muốn giết ba em?” “Liệu có phải là ngộ thương không?” (vô tình làm bị thương) “Không có khả năng ngộ thương.” Kiều Huyền Thạc nhàn nhạt trả lời: “Súng của đối phương là súng trường mới nhất và chính xác nhất, cho dù xét về độ chính xác hay tầm bắn, đối thủ sẽ không bao giờ ngắm bắn sai.” “Vậy ý anh là người kia muốn giết ba tôi?” Kiều Đông Lăng tức giận hỏi.
“Đúng vậy.” “Không thể, tuyệt đối không thể …” Kiều Tiếu Tiếu lắc đầu, đau buồn rơi lệ.
Kiều Huyền Thạc nhìn vẻ mặt không dám tin của họ, và anh liền biết ngày thường Kiều Nhất Hoắc đã ngụy trang tốt như thế nào.
Nhưng Kiều Nhất Hoắc đã trúng đạn, và ông ta đang ở trong tình trạng nguy khốn chưa từng có, mắt thấy manh mối ở trước mặt rồi đột nhiêu lại rơi vào màn sương mù và không thể thoát ra.
Anh luôn nghĩ rằng lô quân giới nằm trong tay Kiều Nhất Hoắc.
Nhưng bây giờ có vẻ không phải như vậy
CHƯƠNG 400: TRỞ THÀNH TÂM ĐIỂM CỦA BỌN TỘI PHẠM
Đèn phòng cấp cứu vừa tắt Bác sĩ từ trong phòng bước ra, Kiều Tiếu Tiếu và Kiều Đông Lăng lập tức tiến lên khẩn trương hỏi: “Bác sĩ, bác sĩ, ba tôi hiện tại sao rồi?” Kiều Huyền Thạc cũng đi qua đứng ở phía sau Kiều Tiếu Tiếu nghe câu trả lời của Bác sĩ.
“người bệnh hiện tại đã qua cơn nguy kịch, không còn ảnh hưởng đến tính mạng nữa, chúng tôi đã truyền máu cho ông ta.
Tình hình tương đối ổn định.” “Cảm ơn trời đất” Kiều Tiếu Tiếu chậm rãi nhắm mắt lại, chắp tay trước ngực lẩm lẩm cầu trời khấn phật Kiều Đông Lăng cũng thở dài một hơi cười nhẹ nói: “Không có việc gì là tốt rồi, không sao là tốt rồi.” Sauk hi bác sĩ rời đi, y tá đẩy Kiều Nhất Hoắc từ trong phòng cấp cứu về phòng bệnh VIP.
Nửa giờ sau, Kiều Huyền Hạo cũng trấn an cảm xúc của Trần Tịnh xong rồi chạy tới.
Thời điểm Kiều Huyền Bân tới nơi, trên người anh ta nồng nặc mùi rượu, sắc mặt đỏ bừng dường như đã uống rất nhiều vậy “Có chuyện gì vậy?” Kiều Huyền Bân nhìn Kiều Nhất Hoắc đang nằm trên giường bệnh khẩn trương hỏi: Kiều Tiếu TIếu ngồi ở bên cạnh Kiều Nhất Hoắc, nhìn khuôn mặt trắng bệch già nua của ông ta nhàn nhàn nói: “Ba tôi bị bắn lén”
“Bắn lén sao? Cái gì mà bắn lén chứ?” Kiều Huyền Bân nói sau đó nhìn về phía Kiều Huyền Thạc rất kinh ngạc hỏi “Chú ba, rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra vậy?” Kiều Huyền Thạc hơi nhăn mày lại, đôi tay cắm vào túi quần đạm nhiên nhìn Kiều Huyền Bân, tựa hồ như từ trong ánh mắt của anh ta có thể nhìn ra manh mối nào đó, Nhưng thần sắc của anh ta hết sức ngạc nhiên làm cho người khác khó có thể hoài nghi hung thủ chính là anh ta.
Bốn mắt đối diện nhìn nhau một hồi Kiều Huyền Thạc mới chậm rãi mở miệng: “Anh vừa mới về đến nhà, em lo lắng thân thể của anh chưa hồi phục tốt hơn nữa hơn nửa đêm nhìn thấy anh đi ra ngoài em thấy không yên tâm nên mới đi theo anh nhưng không ngờ vừa ra tới cửa thì đã không nhìn thấy anh đâu nữa mà chỉ chốc lát sau liền có người dùng súng trường tấn công em.
Kiều Huyền Bân lo lắng tiến lên phía trước đánh giá trên dưới toàn thân Kiều Huyền Thạc: “Vậy chú ba không có việc gì chứ?”
” Em không sao, em có thể nhận ra hướng đi của viên đạn để ẩn nấp nhưng khi nghe thấy tiếng súng mọi người lại từ trong nhà đi ra sau đso thì chú hai bị trúng đạn.
Kiều Huyền Thạc vừa nói vừa chăm chú nhìn vào ánh mắt của anh ta.
“Thời điểm anh ra khỏi nhà thì không có phát hiện cái gì khác thường hay người nào khả nghi.” Kiều Huyền Bân thở dài bất đắc dĩ nói: “Có lẽ mục tiêu của đối phương không phải là anh, nhưng rốt cuộc cái tên hỗn đản kia tại sao lại làm vậy? mà đã bắt được hung thủ chưa?Kiều Huyền Thạc chậm rãi lắc đầu, hai tròng mắt sắc bén mà rõ ràng nhìn chằm chằm vào Kiều Huyền Bân “Đại ca, đêm qua anh uống rượu ở đâu vậy? Kiều Huyền Thạc không thể không hoài nghi anh ta bởi vì từ khi Kiều Huyền Bân ra khỏi cửa cho tới thời điểm Anh gọi điện thoại cho anh ta quãng thời gian cũng không quá dài, tại sao anh ta có thể tới quán bar nhanh như vậy vả lại khi đó âm nhạc lại rất sôi động chứng tỏ người này đã ở trong đó một đoạn thời gian.
Kiều Huyền Bân có chút hoang mang nhìn về phía Kiều Nhất Hoắc đang nằm trên giường bệnh nói: “anh uống ở quán gần nhà” Kiều Huyền Thạc suy nghĩ một chút sau đó đi đến bên cạnh Kiều Huyền Hạo chậm rãi giữ chặt tay của Kiều Huyền Hạo sau đó xoa xoa lòng bàn tay anh ta Thấy vậy Kiều Huyền Hạo nổi da gà rút tay lại đút vào túi quần nói “Chú ba, chú làm cái gì vậy?” Hai người đàn ông lại nắm tay nhau lại còn xoa tới xoa lui thì ra cái thể thống gì nữa chứ? Kiều Huyền Thạc cười mà không nói sau đó lại chậm rãi xoay người đi đến bên cạnh Kiều Huyền Bân.
Tại thời điểm anh ta không chú ý nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay của anh ta sau đó đầu ngón tay di chuyển trong lòng bàn tay của Kiều Huyền Bân Thấy vậy Kiều Huyền Bân đột ngột phản ứng lại, lập tức rút tay ra nhín mày lạnh lùng nhìn Kiều Huyền Thạc buồn bực hỏi: “Chú ba, chú làm cái gì vậy?”
Sắc mặt của Kiều Huyền Thạc cũng theo đó mà trầm xuống Bàn Tay của Kiều Huyền Hạo mềm mại, lòng bàn tay không có vết chai bởi vì tính chất công việc của anh ta là cầm bút viết chữ, làm việc trên bàn phím nên bàn tay mềm mại là chuyện bình thường.
Nhưng mà bàn tay của anh cả hẳn là cũng sẽ giống như anh hai mới đúng vì tính chất công việc của hai người là như nhau, nhưng tại sao bàn tay của anh cả lại chai cứng thô ráp.
Đây là bàn tay do tập luyện, dùng sức nhiều năm mà tạo thành.
Ánh mắt của Kiều Huyền Thạc càng trở nên thanh lãnh, trong đầu nghĩ đến các loại tình huống có thể xảy ra.
Sau đó liền vội vàng nói: “Anh cả, chúng ta về trước đi, ở đây có Tiếu Tiếu và Đông Lăng chăm lo cho chú hai rồi, chúng ta đừng ở lại đây quấy rầy chú ấy nghỉ ngơi nữa.
Kiều Huyền Hạo chỉ là nói đùa mà thôi nhưng có thể liên kết suy nghĩ với những vụ án gần đây xảy ra trong nhà anh bởi vì có một nguyên nhân rất đơn giản, dựa vào chức vụ của Kiều Huyền Thạc mà người nhà của anh sau khi phạm tội vẫn có thể bình an.
Trở về Kiều gia Sau khi Kiều Huyền Bân và Kiều Huyền Hạo đã trở về Phòng mình, Kiều Huyền Thạc đứng một mình trên ban công thư phòng nhìn bầu trời bên ngoài lẳng lặng tự hỏi tại sao lại gặp vấn đề như vậy.Ngày hôm sau, tia nắng ban mai từ từ chiếu rọi, xua tan màn sương mù.
Trần Tịnh ngồi ở bên trong đình viện hóng gió, lẳng lặng thưởng thức không khí buổi sớm bừng bừng sinh khí.
Đây là lần đầu tiên bà nhẹ nhành thư thái xuất hiện trong hoa viên kể từ khi về lại nhà họ Kiều chỉ bởi vì Kiều Nhất Hoắc đã vào bệnh viện.
Đúng lúc này có người làm đi tới: “Phu nhân, bên ngoài có một vị Triệu tiểu thư, tự xưng bạn của cậu ba, muốn gặp cậu ba.”
“Triệu tiểu thư?” Trần Tĩnh không khỏi nhíu mày, “Huyền Thạc đi công tác rồi, không có ở nhà.” “Tôi đã nói như vậy nhưng cô ấy vẫn không chịu rời đi.”
Trần Tĩnh đứng lên, nói: “để tôi đi xem.” Bởi vì bà cũng không biết nhiều bạn bè của Kiều Huyền Thạc nên rất tò mò, muốn đi xem Trần Tịnh đi ra cổng thì nhìn thấy một người con gái đoan trang đang đứng ở bên ngoài cánh cổng sắt.
Nhìn thấy Trần Tịnh, cô ta lẽ phép khom lưng chào hỏi: “Chúc sức khỏe phu nhân, tôi là bạn của Huyền Thạc, tên là Triệu Toa Na.”
Trần Tĩnh cũng là khách khí đáp lại: “Được rồi, Huyền Thạc đi công tác rồi, cô tìm con trai tôi có chuyện gì không?
Triệu Toa Na suy nghĩ một lát sau đó đáp: “Cũng không có chuyện gì quan trọng, nhưng tôi có thể cùng phu nhân nói chuyện một lát được không?
***