• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Ngọn sóng tình yêu (26 Viewers)

  • Chương 375-382

CHƯƠNG 375: LÝ DO AN HIỂU ÔM NHƯỢC HI ĐI

Kiều Huyền Thạc nắm tay cô và xoa vào lòng bàn tay của cô.

Anh nghiêng người nhìn cô, giọng điệu rất nghiêm túc nói: Những gì anh sắp nói tiếp theo có thể khiến em cảm thấy không thể tin được, nhưng những gì anh nói đều là sự thật, em không cần phải hoài nghi.

Bạch Nhược Hi lo lắng gật đầu, tâm trạng trở nên lo âu và bất an.

“Chúng ta hoàn toàn không phải là quan hệ anh em ruột, chuyện này em cũng đã biết rồi, em không phải là con gái của ba anh, lại càng không phải là con gái của An Hiểu và Bạch Lưu Hoa. Em… là con gái của Doãn Chi Nguyên và Phương Tiểu Ngọc.”

“… “

Bạch Nhược Hi sửng sốt đến mức không nói lời nào, dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn thẳng Kiều Huyền Thạc, hô hấp trở nên hỗn loạn, tâm trạng trở nên rất mông lung.

Phản ứng đầu tiên của cô là cảm thấy quá nực cười, làm sao có thể có chuyện như vậy. Nếu nói như vậy, chăng phải cô là một nhà cùng Doãn Nhụy cùng anh em Doãn Nhụy là anh chị em sao?

Cô không có cách nào để chấp nhận sự thật này.

Cô thà là con gái của An Hiểu còn không muốn tin cô và Doãn Nhụy là chị em.

“Anh ba, em và Doãn Nhụy …”

Kiều Huyền Thạc ngắt lời cô ấy và tiếp tục nói: Doãn Nhụy không phải là con gái của gia đình nhà họ Doãn. Anh đã đưa ADN của em cho Doãn Đạo. Cả nhà bọn họ đều đã đi làm kiểm tra quan hệ. Em cùng Doãn Đạo là anh em ruột, còn Doãn Nhụy không phải là con ruột nhà họ Doãn, và không có bất cứ quan hệ gì với bọn họ.”

“Em và Doãn Đạo sao?” Bạch Nhược Hi kinh ngạc hét lên và lắc đầu tỏ vẻ không tin: “Không thể có chuyện như vậy được anh ba, chuyện này là không có khả năng, làm sao mà em có thể …”

“Đã có kết quả giám định, trước khi trở về đây, anh đã đi ăn với Doãn Đạo. Anh đã đem tất cả những điều này nói cho anh ta, và bây giờ anh ta cũng không thể chấp nhận sự thật này giống như em, nhưng anh nghĩ có lẽ anh ta còn cảm thấy khó chịu hơn em rất nhiều.”

Bạch Nhược Hi cười lạnh, trên thực tế cô cũng không có cách nào thích ứng được.

Người đàn ông đó đột nhiên trở thành anh trai của cô, sau này làm sao cô có thể chán ghét anh ta được?

Sau khi nghĩ xong, Bạch Nhược Hi không kìm được hỏi: “Tại sao Doãn Đạo lại khó chịu hơn em?”

Kiều Huyền Thạc cười khổ, sờ sờ trán cảm thấy rất bất lực nói: “Trước khi anh nói sự thật với anh ta, anh ta vẫn còn ra điều kiện với anh muốn được cạnh tranh công bằng với anh để theo đuổi em.”

Lông mày Bạch Nhược Hi không khỏi khẽ nhăn lại, sắc mặt trầm xuống. Cô không cảm thấy có chút nào buồn cười, ngược lại còn cảm thấy có chút đáng buồn và bất lực. Doãn Đạo thường xuyên thổ lộ với cô, nhưng cô cũng không hề để trong lòng.

Nhưng mà, tình huống hiện tại khiến cô không biết phải làm sao.

Bạch Nhược Hi dựa vào ghế sô pha, chìm vào im lặng, thần sắc ngày càng trở nên xấu hơn.

Kiều Huyền Thạc sờ lên mặt khuôn mặt cô rồi nói: “Sao vậy? không vui sao? Doãn phu nhân vẫn luôn đối xử rất tốt với em.”

“Anh ba …” Bạch Nhược Hi đột nhiên kinh ngạc phản ứng lại, đôi mắt to tròn của cô nhìn Kiều Huyền Thạc và nói: “Theo những gì anh nói, rất có thể thân phận của em và Doãn Nhụy đã thay đổi cho nhau.”

“Ừm, rất có khả năng.”

“Nhưng mà, làm thế nào nó có thể đổi được cho nhau? Bệnh viện chắc chắn không để xảy ra sơ suất nghiêm trọng như vậy.”

“Điều này hiện tại vẫn chưa xác định được.”

Bạch Nhược Hi cảm thấy khó chịu, hơi thở hổn hển, cảm thấy kinh hãi nói: “Chẳng lẽ là do mẹ em đã tráo đổi, chính là do An Hiểu, bởi vì từ nhỏ đến lớn bà ấy chưa từng quan tâm đến em, ngoại trừ cho em cơm no áo mặc, còn lại thì chưa bao giờ bà ấy quan tâm em.

Bà ấy không quan tâm đến em nhưng lại đối xử với Doãn Nhụy tốt hơn em gấp trăm lần, sẵn sàng mua nhiều món quà đắt tiền cho Doãn Nhụy, nhưng bà ấy không bao giờ đối xử với em như vậy, em có thể cảm nhận được trong tâm trí của bà ấy đối với em, có hoặc không đối với bà ta đều không quan trọng.

Và khi em kết hôn với anh, bà ấy luôn ra sức chia rẽ chúng ta, muốn tác hợp cho anh và Doãn Nhụy đến với nhau.”

Sắc mặt của Kiều Huyền Thạc cũng tối sầm lại, anh chìm vào trong suy nghĩ miên man, muốn tìm ra manh mối trong đó.

1-43.png
2-44.png
3-43.png
4-40.png


Cô ta giống như viên ngọc quý trên tay, còn em thì ăn nhờ ở đậu qua ngày, bố mẹ không yêu thương, bà nội không đau xót, còn có một cô em gái sẵn sàng bán đứng chị gái.

Em không biết từ trước đã sống thành cái dạng gì? Em ..hu..hu…”

Vừa nói vừa khóc, Bạch Nhược Hi không thể kìm được nước mắt liền khóc như mưa.

Kiều Huyền Thạc nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, âu yếm vuốt ve lưng cô, cảm xúc của anh trở nên chán nản, cảm giác rất khổ sở.

Hiện giờ để cho cô biết, cuộc sống hạnh phúc ban đầu của cô đã người ta trộm tráo đổi, điều này đối với Bạch Nhược Hi quả thật là một sự đả kích rất lớn.

Nhớ lại những hồi ức quá khứ, cả tuổi thơ của cô đều sống trong áp lực, trong sự u ám phiền muộn, không có sự yêu thương của cha mẹ.

Càng nghĩ đến, cô càng hận An Hiểu.

Cuối cùng ngả vào vòng tay của Kiều Huyền Thạc mà khóc.

Trái tim như bị dao cắt, trái tim tổn thương mang theo một tia hi vọng, nhìn thấy bình minh của tương lai.

Có lẽ số phận đã không bỏ rơi cô. Ít nhất hiện tại cô đã biết bây giờ An Hiểu và Bạch Liễu Hoa không phải là cha mẹ ruột của mình. Cô không còn là một đứa trẻ không có tình yêu thương của cha mẹ, chỉ là cha mẹ cô không biết rằng cô đã bị thất lạc bên ngoài mà thôi.

Buồn bã quá mức, có lẽ vì khóc quá nhiều nên mệt mỏi, Bạch Nhược Hi đã khóc trong vòng tay của Kiều Huyền Thạc cho đến khi cô ngủ thiếp đi lúc nào không biết.

Kiều Huyền Thạc đã nhẹ nhàng vuốt ve lưng cô, ôm chặt lấy cô, giờ phút này anh không biết phải nói gì để an ủi cô.

Tiếng khóc biến mất, thay vào đó là tiếng thở đều và nhẹ.

Kiều Huyền Thạc cúi đầu và chậm rãi ngắm nhìn người con gái trong vòng tay mình. Khuôn mặt ửng hồng của Bạch Nhược Hi vẫn còn đẫm nước mắt, quầng mắt hơi đỏ, lông mi vẫn còn đọng lại những giọt nước mắt ươn ướt.

Anh cúi đầu hôn nhẹ lên trán cô, lẩm bẩm: Nhược Hi, mấy năm nay em đã chịu oan ức nhiều rồi, sau này không cần phải lo lắng sẽ bị bỏ rơi, sẽ càng có nhiều người nhà yêu mến em.”

Anh cẩn thận bế Bạch Nhược Hi đứng dậy đi về phòng, nhẹ nhàng đặt cô lên giường, đắp chăn lên cho cô.

Kiều Huyền Thạc nhìn Bạch Nhược Hi đang ngủ yên trên giường, trong lòng thầm nghĩ đến một vấn đề: Nếu An Hiểu không phải mẹ em, vậy thì anh sẽ không khách sáo với bà ta nữa.
Hố Truyện: Ngọn Sóng Tình Yêu

Tác giả: Bạch Nhược Hy

Thể loại: Ngôn tình, Đô Thị

CHƯƠNG 376: EM GÁI CON LÀ AI?

Sáng hôm sau.

Bạch Nhược Hi bật dậy khỏi giường, cô giống như thể đang mơ, nhưng giấc mơ này lại quá thật.

Giường bên cạnh chỗ cô nằm vẫn còn ấm, khăn trải giường vẫn còn nhăn nhúm, rõ ràng là Kiều Huyền Thạc hôm qua đã cùng cô đi vào giấc ngủ.

Sau khi đứng dậy khỏi giường, Bạch Nhược Hi vào phòng tắm để đánh răng rửa mặt.

Trên mặt bàn trong phòng tắm có một chiếc bàn chải đánh răng đã được lấy sẵn kem đánh răng, cùng với một ly nước sạch, khăn tắm cũng được lấy xuống chuẩn bị sẵn đặt ở trên bồn rửa mặt.

Những hành động tỉ mỉ và chu đáo như vậy, ngoài Kiều Huyền Thạc ra, cô không thể nghĩ ra còn có ai khác có thể làm được như vậy.

Vậy là Kiều Huyền Thạc đã thức dậy từ khá sớm, tâm trạng chán nản của Bạch Nhược Hi đột nhiên trỏ nên nhẹ nhõm, tràn ngập dư vị ngọt ngào, cô cầm lấy bàn chải lên và đánh răng.

Cô nhìn mình trong gương, quầng mắt có hơi sưng, có lẽ là do đêm qua cô khóc quá nhiều.

Sau khi ngủ cả đêm, cô cảm thấy tâm trạng mình tốt hơn nhiều. Không còn kích động như đêm qua, cô bình tĩnh suy nghĩ lại, bây giờ cô không nên buồn mà là nên vui mới đúng, cô đã tìm được cha mẹ ruột của mình nhưng cô cũng cảm thấy rất lo lắng. Người nhà họ Doãn yêu thương Doãn Nhụy như vậy, nếu như đối với Doãn Nhụy muốn tiếp tục giữ nguyên mối quan hệ như bây giờ, liệu cô có nên tôn trọng điều đó không đến quấy rầy bọn họ không?

1-44.png
2-45.png
3-44.png
4-41.png


Tại nhà họ Doãn.

Doãn Chi Nguyên và Phương Tiểu Ngọc đã dậy từ sáng sớm và ngồi trong phòng khách hồi hộp chờ đợi.

Hai người vẫn luôn không ngừng nhìn lên lầu hai, trong lòng nóng như lửa đốt.

Doãn Chi Nguyên gọi người giúp việc: “Cô đi xem thiếu gia đã tỉnh lại chưa?”

“Dạ.” Người giúp việc cung kính đáp rồi quay người đi lên lầu.

“Tối qua nó đi ra ngoài thì uống đến say khướt không còn biết gì mới trở về, cũng không có nói cho chúng ta biết kết quả như thế nào, đứa nhỏ này không biết rốt cuộc là làm sao?” Phương Tiểu Ngọc lo lắng sốt ruột hỏi.

Doãn Chi Nguyên thở dài một tiếng rồi dựa vào ghế sô pha lo lắng nhìn lên lầu hai. “Nó nói đi hỏi Kiều Huyền Thạc về tung tích của con gái chúng ta, tôi đoán chắc là nó không tìm được em gái nên mới uống say khướt như vậy. Đêm qua trở về còn chật vật, luôn miệng hét lên rằng ‘cô ấy không phải là em gái, cô ấy không phải là em gái’.”

“Chúng ta hãy chờ nó thức dậy rồi xem nó nói như thế nào.” Phương Tiểu Ngọc xoa tay, bồn chồn lo lắng đứng ngồi không yên.

Đột nhiên, có một giọng nói truyền xuống dưới lầu.

Doãn Chi Nguyên và Phương Tiểu Ngọc lập tức quay lại, kích động tưởng rằng đó là Doãn Đạo, nhưng bọn họ lại nhìn thấy Doãn Nhụy.

Cả hai lại thở dài đầy thất vọng, chậm rãi xoay người lại.

“Ba, mẹ, chào buổi sáng.” Doãn Nhụy đi xuống lầu với một nụ cười ngọt ngào.

‘Chào buổi sáng.” Cả hai thì thầm một cách yếu ớt.

Doãn Nhụy vội vàng chạy xuống nhảy lên ghế sô pha, ngồi bên cạnh Doãn Chi Nguyên, ôm lấy cánh tay ông, dựa vào người ông, giọng điệu làm nũng thì thào: “Ba, hôm nay Tiểu Nhụy muốn cùng ba mẹ đi leo núi.”

Doãn Chi Nguyên nhẹ nhàng nói: “Sao hôm nay lại rảnh vậy? Không cần phải đi cùng hội chị em của con mua sắm, làm đẹp sao?”

“Con cũng không thể lúc nào cũng ra ngoài chơi mãi được, ba mẹ đã nuôi nấng con lớn bằng từng này, con cũng nên đồng hành cùng ba mẹ nhiều hơn, con cũng phải hiểu được thế nào là biết ơn, biết báo ơn.”

Phương Tiểu Ngọc xúc động nói: “Tiểu Nhụy, con biết nghĩ như vậy, ba và mẹ cũng cảm thấy rất vui.”

Doãn Nhụy chu miệng, tỏ vẻ điềm đạm đáng thương cúi đầu xuống, lẩm bẩm nói: “Ba, mẹ, nếu hai người tìm được con gái ruột của mình, có phải sẽ không cần Tiểu Nhụy nữa không?”

Doãn Chi Nguyên vỗ vỗ vào mu bàn tay cô ta và xúc động nói: “Con bé ngốc nghếch này, con đang nói gì vậy? Chúng ta đã nuôi nấng con như con gái ruột của chúng ta hơn hai mươi mấy năm nay. Dù con không phải là con gái ruột của chúng ta nhưng con sẽ luôn là con gái của ba mẹ. Phần tình cảm này sẽ không vì mối quan hệ huyết thống mà phai nhạt.”

Phương Tiểu Ngọc cũng dỗ dành: “Đúng rồi, Tiểu Nhụy, đừng có suy nghĩ nhiều, chúng ta sẽ tìm ba mẹ ruột cho con, nếu như con muốn trở về với ba mẹ của mình, chúng ta sẽ không ngại, còn nếu con vẫn muốn ở bên cạnh ba mẹ thì ba mẹ cũng vẫn sẽ tiếp tục coi con như con gái ruột của mình.”

“Cảm ơn ba mẹ.” Doãn Nhụy nặn ra nước mắt, rất cảm động mà nép vào cánh tay của Doãn Chi Nguyên, “Con không muốn rời xa hai người, hai người mới chính là ba mẹ của con, cả đời này đều là ba mẹ thân yêu nhất của con.”

Giọng điệu của Doãn Chi Nguyên vài phần trở nên nghiêm túc, cảnh cáo: “Con không được tiếp tục làm những táng tận lương tâm nữa, Nhược Hi là bạn của con, con không nên đối với cô ấy như vậy, con …”

Doãn Nhụy buồn bực ngồi dậy, giận dữ nói: “Ba mẹ, con đã nói con chưa bao giờ làm điều đó. Tại sao hai người chỉ tin tưởng anh trai mà lại không tin con? Anh trai miệng nói cũng không có bằng chứng, nếu anh ấy có chứng cứ thì con sẽ thừa nhận, nhưng không anh ấy chỉ muốn vu khống con, anh ấy biết con không phải em gái ruột nên muốn đuổi con đi.”

“Tại sao con lại nói như vậy về anh trai mình? Phương Tiểu Ngọc nhíu chặt lông mày.

“Chẳng lẽ con nói sai sao? Ba mẹ từ nhỏ đến lớn anh ấy đều chán ghét chị gái, đó là bởi vì chị ấy không phải do hai người sinh ra.” Doãn Nhụy dáng vẻ thẳng thắn nhìn hai người phía trước.

Doãn Chi Nguyên và Phương Tiểu Ngọc tức khắc nghẹn lời.

Lúc này, từ trên lầu truyền đến giọng nói trầm thấp lạnh lùng của Doãn Đạo: “Mới sáng sớm đã muốn lôi kéo ba mẹ, xem ra là đã tốn không ít tâm tư đi.”

Sắc mặt của Doãn Nhụy thay đổi đột ngột, cô ta quay lại nhìn cầu thang với ánh mắt lạnh lùng.

Doãn Chi Nguyên và Phương Tiểu Ngọc kích động đứng lên.

Doãn Chi Nguyên vội vàng hỏi: “A Đạo, con đã tìm được em gái chưa?”

“Đúng vậy, em gái con là ai? Nó đang ở nơi nào rồi?” Phương Tiểu Ngọc lo lắng không thôi: “Tại sao đêm qua con lại uống say như vậy?”

Doãn Đạo trầm mặc bước xuống phòng khách.

Phương Tiểu Ngọc vẫn không kìm được, bước ra khỏi sô pha, đi tới chỗ Doãn Đạo nắm lấy một bên cánh tay anh, lòng nóng như lửa đốt: “Con hãy mau nói cho mẹ biết đi, em gái con hiện giờ ở nơi nào, có phải con muốn để ba mẹ lo lắng sốt ruột đến chết không?”

Doãn Đạo đang định mở miệng, chưa kịp nói gì thì nghe thấy giọng người giúp việc truyền đến: “Thưa bà, có tiểu thư Bạch Nhược Hi tới.”
Hố Truyện: Ngọn Sóng Tình Yêu

Tác giả: Bạch Nhược Hy

Thể loại: Ngôn tình, Đô Thị

CHƯƠNG 377: NHẬN NHAU

“Nhược Hi?” Phương Tiểu Ngọc sửng sốt trong chốc lát.

Doãn Đạo khẩn trương quay đầu nhìn về phía cửa rồi vội vàng vươn tay sửa sang lại quần áo, xoa xoa, vuốt lại mái tóc của mình.

Doãn Nhụy sắc mặt trầm lai, không vui bĩu môi nói: “Người phụ nữ này thật là phiền phức. Hết lần này đến lần khác cô ta chạy đến nhà chúng ta. Bây giờ nhà chúng ta không có thời gian để đón cô ta vào lúc này? Đi ra ngoài và nói với cô ấy lần sau hãy đến, nói rằng chúng ta không rảnh để tiếp đón.”

Doãn Đạo mặt lạnh, nghiêm túc nói: “Để cô ấy vào đi.”

“Anh à, gặp khách thì cũng phải xem lúc nào chứ. Anh không thấy hiện tại ba mẹ đang nóng lòng muốn tìm con gái ruột sao?” Doãn Nhị ra vẻ bình tĩnh nhưng trong lòng tràn đầy căm phẫn, trừng trừng nói: “Anh cũng thật quá đáng, em biết ngươi thích người phụ nữ kia, nhưng anh không thể phân biệt thời gian lúc nào phù hợp lúc nào không hay sao?”

Phương Tiểu Ngọc cũng đang cảm thấy rất bối rối, chậm rãi nhìn về phía Doãn Đạo: “Con à, nếu Nhược Hi không có chuyện gì, thì hãy để cô ấy về nhà trước, chúng ta đi giải quyết việc của em gái con trước đã.”

Doãn Đạo hai tay đút vào quần, lắc lắc mái tóc soái khí phong độ của mình, mỉm cười nói: “Nhược Hi biết em gái con ở đâu.”

1-45.png
2-46.png
3-45.png
4-42.png


khiến cô phải nhảy xuống biển tự tử, chỉ với hai điều này thôi cô cũng không nên dễ dàng tha thứ cho người anh trai này như vây.]]]]

Bạch Nhược Hi lừ mắt lườm Doãn Đạo một cái rồi lạnh lùng nhìn đi chỗ khác.

Doãn Đạo chợt căng thẳng, thu lại nụ cười, nuốt nuốt nước miếng, rồi khẽ ho khan hai tiếng: “Khụ, khụ…Nhược Hi, cái kia, em nói đi.”

“Đúng, đúng…” Phương Tiểu Ngọc vui vẻ nắm tay cô đi tới ghế sô pha: “Con xem, dì vui quá mà quên mất để con ngồi xuống, con muốnuống gì?”

“Mọi người cùng nhau ngồi xuống đi.” Bạch Nhược Hi đặt túi sách ở trước mặt, căng thẳng nhìn Doãn Chi Nguyên và Phương Tiểu Ngọc, giờ phút này cô còn cảm thấy căng thẳng hơn bất cứ ai hết.

Nhìn phản ứng của hai vị trưởng bối trong nhà, Doãn Đạo chắc hẳn chưa nói ra chân tướng sự việc.

Doãn Nhụy ngồi bên cạnh Doãn Chi Nguyên Doãn Đạo ngồi bên cạnh Phương Tiểu Ngọc, còn Bạch Nhược Hi ngồi một mình trên ghế sô pha ở giữa, cô nhìn bốn người hai bên trái, phải của bàn trà, trong lòng cảm thấy khẩn trương không biết phải làm sao.

Đợi được một lúc, Phương Tiểu Ngọc bối rối cất tiếng: “Nhược Hi, con sao vậy? Có phải con gái của ta đã xảy ra chuyện gì không? Con bé hiện giờ đang ở đâu vậy, con bé bây giờ lớn lên trông như thế nào? Con bé…” Phương Tiểu Ngọc càng nói càng kích động.

Bạch Nhược Hi vội vàng nắm lấy tay bà. Cô chậm rãi rời khỏi ghế sô pha, quỳ hai đầu gối xuống đất.

Phương Tiểu Ngọc và Doãn Chi Nguyên sợ tới mức mông lung không hiểu chuyện gì, hai người nhìn nhau rồi lại căng thẳng nhìn Bạch Nhược Như Hi.

“Nhược Hi, con sao vậy, sao lại quỳ xuống, mau mau đứng lên rồi nói chuyện đi.”

Bạch Nhược Hi kìm nén nỗi đau trong lòng, cô muốn chính mình cười vui vẻ, cười thật to, rốt cuộc thì cuối cùng cô cũng có thể quỳ lạy chính cha mẹ ruột của mình, đây chính là vinh dự của cô.

Nhưng điều đó vẫn không thắng nổi nỗi buồn trong lòng, mắt cô đỏ hoe, giọng nói nghẹn ngào, không đủ can đảm nhìn xem phản ứng của hai người lớn trong nhà, miệng thì thào nói:

“Người được anh Ba lấy mẫu đưa cho Doãn Đạo làm kiểm tra ADN chính là con.”

Lời vừa phát ra, Phương Tiểu Ngọc và Doãn Chi Nguyên sửng sốt đến mức không nói nên lời, nước mắt lưng tròng, hai tay run rẩy nhìn vào bàn tay đang nắm chặt của Bạch Nhược Hi.

Doãn Đạo nhíu mày lại, sắc mặt lập tức trùng xuống, không vui tự nói thầm trong lòng một câu: “Phải là anh trai chứ, lúc này rồi còn gọi là Doãn Đạo sao?”

Doãn Chi Nguyên khẽ mở miệng hít sâu một hơi, kích động không nói nên lời.

Phương Tiểu Ngọc ứa nước mắt quay lại nhìn về phía Doãn Đạo.

Doãn Đạo gật gật đầu với bà, nhàn nhạt nói một câu: “Đúng vậy, Nhược Hi chính là em gái của con.”

Phương Tiểu Ngọc vừa nghe nói xong liền khóc nấc lên, đưa tay ôm chặt lấy miệng, cả người run rẩy từ từ khuỵu xuống, đối mặt với Bạch Nhược Hi đang quỳ trên mặt đất, ôm chầm lấy Bạch Nhược Hi vào lòng thổn thức.

“Ta là một người mẹ đáng chết, con gái ruột ở ngay bên cạnh, nhưng lại không thể nhận ra, đứa con gái tội nghiệp của tôi, ôi, đứa con đáng thương của tôi, mẹ đã khiến cho con bao nhiêu năm nay phải chịu khổ rồi …hu…hu…”.

Doãn Chi Nguyên lúc này cũng nước mắt tung hoành, môi khẽ run, bọn họ cũng được nhìn Bạch Nhược Hi lớn lên, biết tuổi ấu thơ của cô không được cha mẹ yêu thương, chịu nhiều ghẻ lạnh, chịu quá nhiều thiệt thòi, cho nên cũng cảm thấy rất đau lòng cho cô, chính vì vậy mà họ đối với cô cũng có nhiều cảm giác yêu thương và quan tâm. Nhưng lại không thể ngờ đó lại là con gái ruột của mình.

Chỉ cần nghĩ đến tuổi thơ của con con gái mình không có chút hạnh phúc, trong lòng ông cảm thấy tim như bị dao cứa, muốn đấm vào ngực chính mình.

Doãn Chi Nguyên Chậm rãi đi tới trước mặt Bạch Nhược Hi, quỳ xuống và ôm Phương Tiểu Ngọc cùng Bạch Nhược Hi, nức nở khóc: “Con gái đáng thương của ba, ba có lỗi với con, ba thực xin lỗi của con.”

“Là mẹ sai, tất cả đều là do me.” Phương Tiểu Ngọc buồn bã khóc một cách thương tâm: “Mẹ đúng là đáng chết, sao lại có thể đánh mất con của chính mình, mẹ thật sự đáng chết.”

Bạch Nhược Hi lần đầu tiên cảm nhận được ở trong vòng tay của cha mẹ là như thế nào, điều này khiến cô cảm động đến mức không ngừng khóc, cô không oán trách, bởi ông trời vẫn thương xót cô, đã cho cô biết sự tồn tại của cha mẹ ruột mình, để cô cảm nhận được cái ôm ấm áp của cha mẹ, cô cảm thấy như vậy cũng là đủ rồi.”

“Ba, mẹ…” Bạch Nhược Hi khóc lóc khàn giọng, hơi thở không ổn định.

Mà giờ phút này, Doãn Nhụy đang ngồi trên sô pha sợ hãi đến há hốc mồm, sắc mặt xấu xí, bốc mùi như một ao phân, đen đến cực điểm, cô ta nheo đôi mắt lạnh lùng, không thể tin đó là sự thật.

Cô ta có thể chịu đựng được việc để ba mẹ mình đi tìm con gái ruột trở về, cô ta thậm chí đã nghĩ đến việc làm thế nào để lấy lòng đối phương trong tương lai, cùng đối phương trở thành chị em tương ái, yêu thương lẫn nhau. Nhưng cô không thể chấp nhận được người đó lại là Bạch Nhược Hi.

Doãn Nhụy nắm chặt tay, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay, nghiến răng nghiến lợi nhìn Bạch Nhược Hi với đôi mắt sắc lạnh như kiếm.

Doãn Đạo bước tới đỡ ba mẹ ngồi dậy. Anh rút ra hai tờ khăn giấy, quỳ một gối xuống đất rồi chậm rãi lau nước mắt trên má cho Bạch Nhược, giọng nói ôn hòa nhẹ nhàng dỗ dành: “Trông em khóc giống như một con mèo mướp, chuyện vui vẻ như vậy nên cười mới phải, đừng khóc nữa.”

Bạch Nhược Hi nhận lấy khăn giấy từ Doãn Đạo rồi tự mình lau.

Phương Tiểu Ngọc và Doãn Chi Nguyên cũng xoa xoa nước mắt rồi cười nói: “Đúng vậy, đừng khóc, là chuyện vui, chuyện vui.”

Doãn Đạo đỡ cánh tay cô ngồi dậy, đặt cô ngồi lên ghế sô pha.

Bạch Nhược Hi thút thít, cúi đầu lau nước mắt.

Doãn Đạo trực tiếp ngồi xuống chỗ tay vịn của ghế sô pha Bạch Nhược Hi đang ngồi, một tay chống lên ghế, dựa sát vào người Bạch Nhược Hi, khẽ thì thầm: “Đã gọi ba mẹ, có phải cũng nên gọi ta một tiếng anh trai không?”

Bạch Nhược Hi ngẩn ra, khí chua xót trong mũi cũng đã không còn, cô nhíu mày, chậm rãi ngẩng đầu nhìn Doãn Đạo bên cạnh.

Đây là máu mủ tình thâm, cô phải làm sao bây giờ? Gọi anh ta là anh trai sao?
Hố Truyện: Ngọn Sóng Tình Yêu

Tác giả: Bạch Nhược Hy

Thể loại: Ngôn tình, Đô Thị

CHƯƠNG 378: CHA MẸ YÊU THƯƠNG

Phương Tiểu Ngọc vừa lau nước mắt vừa nắm chặt tay Bạch Nhược Hi kích động lẩm bẩm “con gái, đó là anh trai con, anh ruột”

Bạch Nhược Hi bất đắc dĩ cười chua xót, nếu mẹ đẻ đã nói như vậy cô không gọi cũng không được

“Anh” cô nhỏ giọng gọi một tiếng, ánh mắt cũng không dám nhìn đến Doãn Đạo.

Doãn Đạo hơi mỉm cười, nét cười mang đầy chua xót.

Anh ta có thể nhìn ra được Bạch Nhược Hi vẫn không thể chấp nhận người anh trai này như cũ.

Chỉ trách hắn đã gây ra quá nhiều lỗi lầm.

“Thật tốt quá, chúng ta tìm được con gái rồi, chúng ta tìm được con gái ruột của chúng ta rồi” Doãn Chi Nguyên cũng rất kích động nhìn Bạch Nhược Hi, ánh mắt tràn ngập yêu thương

Bạch nhược hi bình ổn lại cảm xúc, Doãn Đạo đưa khăn giấy qua giúp cô lau nước mắt, hành động này của Doãn Đạo khiến Bạch Nhược Hi không khỏi kích động, cô ngượng ngùng nhận lấy khăn giấy trong tay anh ta “cảm ơn anh”

Doãn Đạo bất đắc dĩ cười cười, thâm thúy ôn hòa như mây, nhìn chằm chằm vào cô em gái nhỏ đang rưng rưng trước mặt, dường như nhìn mãi cũng không đủ.

Giờ phút này, ở trong lòng anh ta Bạch Nhược Hi đối với anh là người yêu thì không với tới nhưng em gái lại có thừa.

Tình cảm anh em cũng là một dạng yêu thương, khiến cho anh không tự chủ được muốn hết mực cưng chiều cô

“Con gái à!” Phương Tiểu Ngọc nắm tay Bạch Nhược Hi ôn nhu nói: “Chuyển về ở cùng với ba mẹ một thời gian đi, mẹ muốn bù đắp những năm tháng qua cho con, mẹ xin lỗi con”

Nói rồi Phương Tiểu Ngọc lại một lần nữa rơi nước mắt.

Doãn Chi Nguyên cũng vội vàng gật đầu: “Đúng đúng đúng, về nhà ở vài ngày đi, dù sao thì hiện tại con vẫn đang độc thân.”

Bạch Nhược Hi nhìn Doãn chi Nguyên với vẻ khó xử: “Ba, con rất vui vì tìm được ba mẹ, cũng rất vui khi biết hai người là ba mẹ của con nhưng hiện tại về nhà ở thì quả thật là không tiện.”

“Sao lại không tiện?” Doãn Đạo vội vàng nói

“Phòng của anh rộng nhất hơn nữa vị trí cũng tốt nhất bên ngoài ban công còn có bể bơi, anh đem phòng của anh nhường cho em còn anh dọn đến phòng khách ngủ.”

“Đúng đúng đúng, A đạo à, đem phòng của con nhường cho em gái đi” Doãn Chi Nguyên kích động không thôi, vui vẻ vỗ tay

Bạch Nhược Hi nhìn về phía Doãn Nhụy.

Tất cả mọi người đã quên đi sự tồn tại của cô ta, sắc mặt cô ta khó coi đến cực điểm, một mình ngồi trên ghế sô pha trong góc, trộm cắn môi dưới chịu đựng

Doãn Nhụy thấy Bạch Nhược Hi đang nhìn cô ta, cô ta cũng vội vàng lên tiếng: “Nhược Hi, hoan nghênh cô đã trở về nhà, không nghĩ tới chúng ta vốn là bạn tốt nay lại trở thành chị em”

Bạch Nhược Hi nhíu mày, khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên cười nhạt.

Thật nực cười, Doãn Nhụy lúc này thế mà lại không biết xấu hổ nói bạn bè tốt, chị em cô.

Những lời giả tạo như vậy sao cô ta có thể nói ra chứ.

Bạch Nhược Hi cũng không đáp lời cô ta, chỉ nhìn cô ta bằng ánh mắt cao thâm có đoán sau đó cười lạnh quay sang Phương Tiểu Ngọc rất nghiêm túc nói: “Mẹ, con có một số truyện nhất định phải nói cho mẹ biết.”

“Có chuện gì vậy? con mau nói đi.”

1-1-7.png
2-1-7.png
3-1-7.png
4-1-7.png


“Cô có một bà mẹ vĩ đại như vậy, cô có thấy cảm động không?”

Doãn Nhụy cắn chặt răng, giận giữ trừng mắt nhìn doãn đạo, hàm răng nghiến chặt đến phát đau.

Phương Tiểu Ngọc sau một hồi suy nghĩ liền xoay người nhìn về phía Doãn Nhụy lên tiếng hỏi: “Con có muốn nhận lại mẹ ruột của mình không?”

“Con không cần” Doãn Nhụy nói chắc như chém đinh chặt sắt, chớp chớp mắt đáng thương, nước mắt nhu nhược không ngừng tuôn rơi hai bên gò má “Trong lòng con chỉ có hai người là ba mẹ con, con là con gái của hai người, cả đời này đều là con gái của hai người.”

Doãn Chi Nguyên hít thật sâu sau đó thở dài một tiếng, “Tiểu Nhuỵ, tình huống của con và Nhược Hi không giống nhau, mẹ đẻ của con làm như vậy hoàn toàn là vì muốn tốt cho con, mặc dù việc bà ấy làm là vô nhân đạo nhưng đó cũng là vì muốn cứu con, nếu như bà ấy mang con về nuôi dưỡng thì có lẽ con sẽ bị vứt bỏ nếu không thì cũng vì bệnh tật mà không thể sống được.”

Nghe vậy Doãn Nhụy khóc lóc đứng lên, dậm chân phát giận, “Con không cần, con chỉ muốn làm con của ba mẹ thôi, con không có người mẹ xấu xa như bà ta, cho dù bà ta có yêu thương con nhưng bà ta cũng không nên trộm đi đứa con của hai người, con hận bà ta ích kỷ, hận chết bà ta, cho dù con có chết con cũng không muốn chia cắt tình cảm gia đình của hai người, cũng không để cho con gái của hai người thất lạc hơn 20 năm qua, con … con… con không cần người mẹ độc ác như vậy.”

Nói rồi Doãn nhụy khóc lớn chạy lên cầu thang.

Sắc mặt của Bạch Nhược Hi lập tức trầm xuống không khỏi cười lạnh trước màn diễn xuất hết sức tài tình của Doãn Nhụy, khổ nhục kế của cô ta quả thật là quá lợi hại.

Không những không nhận An Hiểu còn có thể khiến mình trở thành một cô gái thanh cao, thiện lương.

Phương Tiểu Ngọc không khỏi lắc đầu cảm khái: “Tính tình của đứa nhỏ này vẫn hiểu chuyện như vậy, cũng biết phân biệt phải trái.”

Doãn Chi Nguyên cũng thở dài một tiếng, nhìn Doãn Nhụy thân ảnh rời đi “Đúng vậy, An Hiểu thật sự quá mức độc ác nhưng Tiểu Nhụy vô tội, con bé vẫn hiểu chuyện như vậy.”

Bạch Nhược Hi khẩn trương nắm chặt nắm tay.

Chuyện này có chút không ổn, bản tính của ba mẹ thiện lương như vậy vẫn luôn luôn bị Doãn Nhụy lợi dụng hiện tại cô quay về cõ lẽ cũng sẽ chịu thiệt thòi.

Nếu làm diễn viên có lẽ Doãn Nhụy sẽ dễ dàng lấy được ngôi vị ảnh hậu

Ngay cả bản thân cô cũng bị lừa hơn 20 năm nay.

Đang lúc Nhược Hi miên man lo lắng thì giọng nói châm chọc của Doãn Đạo đột nhiên vang lên: “Cô ta không muốn nhận lại mẹ ruột của mình không phải vì đối phương nhiều thói hư tật xấu mà bởi vì hiện tại bà ta đang xa sút lâm vào cảnh nghèo hèn nhưng lý do mà cô ta nói ra cũng thật là đường đường chính chính đem lẽ phải thuộc về mình, thật là dễ nghe.”

Phương Tiểu Ngọc cùng Doãn Chi Nguyên nhìn nhau, suy nghĩ hồi lâu rồi quay sang Doãn đạo nói: “A Đạo, sao con có thể nói xấu Tiểu Nhụy như vậy? dù sao thì chúng ta cũng đã nuôi con bé hơn 20 năm qua, bản tính của con bé không phải là người xấu”

Doãn đạo nhún nhún vai, cười lạnh một tiếng nói: “Con trước kia cũng có suy nghĩ giống hai người nên mới bị cô ta lừa gạt mà xoay mòng mòng. Ba, mẹ hai người hãy cứ rửa mắt mà chờ xem đi, em gái con trở về đây sống cái đuôi cáo của cô ta cũng sẽ không dấu được lâu nữa đâu.”
Hố Truyện: Ngọn Sóng Tình Yêu

Tác giả: Bạch Nhược Hy

Thể loại: Ngôn tình, Đô Thị

Chương 379: Về nhà ở

Doãn Đạo nhún nhún vai, cười lạnh một tiếng nói ra: “Con trước kia cũng cùng cái suy nghĩ giống hai người, bị bị cô ta lừa gạt xoay quanh. Ba mẹ, hai người cứ rửa mắt mà đợi đi, em gái trở về nhà ở, đuôi cáo của cô ta liền giấu cũng không được.”

Bạch Nhược Hi khẩn trương nhìn về phía Doãn Đạo: “Tôi lúc nào nói về đây ở chứ?”

“Vừa mới.” Doãn Đạo nói hai từ, lộ ra răng trắng toe toét cười.

Doãn Chi Nguyên cùng Phương Tiểu Ngọc lập tức kích động: “Tốt quá, tốt quá.”

“Để ba kêu người giúp việc dọn sạch phòng của anh trai cho con.” Doãn Chi Nguyên lập tức đứng lên rời đi.

Phương Tiểu Ngọc đứng lên nói: “Con gái, con cùng anh em nói chuyện,. Mẹ đi vào phòng bếp bảo người giúp việc chuẩn bị cơm trưa, mẹ sẽ đích thân nấu cho con ăn.”

Cả hai cao hứng từng người rời đi thu xếp cho Nhược Hi.

Doãn Đạo và Bạch Nhược Hi bị bỏ lại trong phòng khách, Doãn Đạo ngồi trên sô pha bên cạnh nhìn Bạch Nhược Hi.

Một bầu không khí khó xử ngay lập tức tràn ngập giữa hai người họ.

Bạch Nhược Hi liếc nhìn, hít sâu một hơi để bình tĩnh lại cảm xúc lúc này.

Hiện tại cảm thấy rất khó xử, không biết sau này ở chung sẽ như thế nào.

Nhìn thấy bộ dáng có vẻ xấu hổ của Bạch Nhược Hi, Doãn Đạo không khỏi mỉm cười, phá vỡ sự im lặng giữa hai người, giọng điệu ấm áp nói: “Anh biết trong chốc lát em chưa thể chấp nhận anh, anh trước kia đã làm nhiều chuyện có lỗi với em. Giờ anh ở đây nói với em tiếng xin lỗi, rất là thực lòng muốn xin lỗi em.”

Bạch Nhược Hi nuốt nước miếng, cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, cổ nở ra một nụ cười cứng ngắc: “Thật ra tôi cũng không ghét anh đến vậy. Dù sao anh cũng đã giúp tôi rất nhiều. Chúng ta còn cùng nhau vượt qua nguy hiểm trên du thuyền.”

“Ừm, vì chúng ta là anh em, vì vậy anh hoàn toàn từ bỏ ý định đuổi theo em, để cho anh từ bỏ hy vọng như vậy cũng tốt.” Doãn Đạo dựa vào ghế sô pha, một tay chống đầu, dáng vẻ uể oải lẩm bẩm: “Em cũng không cần lo lắng về việc anh đối với em không an phận.”

Bạch Nhược Hi suy nghĩ một chút, tò mò hỏi: “Anh thật sự không làm việc có làm gì có lỗi với tôi đúng không?”

“…” Doãn Đạo căng thẳng nhìn cô, rồi im lặng.

Bạch Nhược Hi bị biểu cảm của anh ta làm cho sửng sốt, lo lắng hỏi: “Rốt cuộc là có hay không?”

1-46.png


2-47.png
3-46.png
4-43.png


“Tất cả tạo nên tình cảnh hôm nay đều là do người phụ nữ An Hiểu kia, em gái, mặc kệ em đối với bà ta có ân tình hay không, anh nhất định phải tính toán rõ với bà ta, nhất định không thể buông tha.”

Bạch Nhược Hi tò mò nhìn anh: “Anh muốn làm gì?”

“Đương nhiên là trả thù.”

“Anh không lo em gái cưng của anh buồn sao? Dù sao đó cũng là mẹ của cô ta.”

Doãn Đạo cười lạnh nói: “Anh chỉ có một đứa em gái, nhưng đứa bé đó chắc chắn không phải là cô ta. Anh mừng vì cô ta không phải em gái của anh. Lúc cô ta phản bội tôi, anh thực sự đã muốn bóp cổ cô ta.”

“Phản bội anh?”

“Đúng vậy, vì Kiều Huyền Thạc mà phản bội anh.” Doãn Đạo bực bội nói, đưa mắt nhìn chằm chằm vào mặt Bạch Nhược Hi, cảnh cáo nói một câu: “Sau này em cũng không được vì một người đàn ông mà bán đứng anh trai mình đâu đấy, một lần đả kích đã cảm thấy chịu không nổi. Đừng để anh chịu đựng đả kích một lần nữa ”.

Bạch Nhược Hi nhìn Doãn Đạo, nụ cười trở nên bất lực.

Ngày hôm nay, Bạch Nhược Hi không đi làm.

Cô ăn cơm trưa ở Doãn gia, Phương Tiểu Ngọc đưa cô vào phòng nói chuyện.

Doãn Nhụy cả ngày không ra khỏi phòng, mà người nhà họ Doãn đều tập trung xung quanh Bạch Nhược Hi, cũng không có ai chú ý tới tâm trạng của cô ta.

Doãn Nhụy giống như từ trên thiên đường rơi xuống Địa Ngục.

Mọi người không còn chú ý đến tâm trạng của cô ta như trước nữa.

Bên trong căn phòng công chúa màu hồng.

Doãn Nhị khoanh chân ngồi trên giường, cầm điện thoại di động trên tay gọi điện.

Trước mặt cô có một con búp bê hàng hiệu sang trọng, con búp bê tinh xảo và dễ thương lúc này hoàn toàn không thể nhận ra, kéo đâm vào, chỗ nào cũng thủng lỗ chỗ, mái tóc màu nâu cắt nham nhở. Quần áo bị cắt thành nhiều mảnh, thiếu mất một bàn tay và một bàn chân, đang nằm trên chăn bông trông thật kinh khủng.

Sau khi cuộc gọi kết thúc, Doãn Nhị lạnh giọng nói: “Bạch San San, tôi là Doãn Nhụy.”

“Ồ, Chị Doãn Nhụy, hóa ra là chị. Thật vui vì chị nhớ tới tôi. Không biết tìm tôi có chuyện gì sao?”

“Giúp tôi hẹn với ba cô.”

“Hẹn ba tôi? Chị muốn cùng ba tôi làm cái gì?”

“Đừng nói nhảm, chỉ cần cô hẹn trước giúp tôi.”

Bạch San San gằn giọng nói: “Nếu không nói rõ nguyên nhân, tôi làm sao hẹn giúp cô? Nếu ta giúp cô hẹn ba tôi, chỉ sợ mẹ tôi sẽ đánh chết tôi.”

Doãn Nhị nghiến răng mắng: “Cô đang nghĩ đi đâu vậy, tôi gặp ba cô là có chuyện quan trọng, vậy đi, hiện tại tôi cũng không cần phải giấu diếm cô, Bạch Nhược Hi không phải con gái ba cô, rất có khả năng tôi mới là con gái của ba cô, tôi cần xác nhận thân phận của mình và tôi cần sự giúp đỡ của cô. ”

“Chị Doãn Nhụy, chị đang đùa với tôi sao?”

“Cô nghĩ tôi sẽ mang thân phận của mình ra đùa sao? Cô không muốn trở thành kẻ có tiền, lái xe sang có mặc hàng hiệu nổi tiếng sao?”, Doãn Nhị ngạo nghễ hỏi.

Bạch San San sửng sốt một chút, nhất thời cao hứng nói: “Được rồi, bây giờ tôi sẽ giúp chị hẹn ông ấy, địa chỉ và thời gian, chị chọn đi.

“Được rồi, tôi sẽ gửi cho cô.” Nói xong, Doãn Nhị liền ngắt điện thoại, cúi đầu nhắn tin.

Sau khi đặt điện thoại xuống, cô từ từ rút cây kéo trong bụng con búp bê ra, nghiến răng nghiến lợi nói: “Bạch Nhược Hi, cô hãy đợi đây, tôi sẽ khiến cô phải hối hận khi trở về nhà họ Doãn, đừng nghĩ sẽ lấy được những thứ thuộc về tôi, một thứ cũng đừng hòng.”

Cô ta đột nhiên một kéo đam mạnh vào đầu con búp bê, làm nó hoàn toàn bẹp xuống và tạo thành một lỗ trên đó.

***
Hố Truyện: Ngọn Sóng Tình Yêu

Tác giả: Bạch Nhược Hy

Thể loại: Ngôn tình, Đô Thị

CHƯƠNG 380: KHÔNG THỂ PHẢN BỘI

Sâu trong rừng phong.

Một biệt thự đặc biệt sạch sẽ và sang trọng.

Lá phong đỏ phủ khắp mặt đất, gió lặng mây mờ.

Nắng vàng rực rỡ, trải dài trên sân vườn biệt thự.

Hai vệ sĩ to cao và hùng dũng đứng bên ngoài biệt thự.

Một chiếc xe thể thao màu trắng chạy vào biệt thự.

Xe dừng trên đại lộ, Hách Nguyệt xuống xe, trên tay cầm hai chiếc túi đồ mua sắm cho con nít, trên mặt mang theo nụ cười đi về phía hoa viên.

Anh đưa hai đứa con về biệt thự nghỉ dưỡng riêng, anh cũng bắt đầu thích về nhà hơn.

Anh xem giờ mỗi ngày, và khi tan sở, anh nghĩ xem hôm nay có thể mang về cho con những món ăn ngon và đồ chơi thú vị nào, anh nhớ con ở nhà.

Trước đây, buổi tối của anh chỉ ở hầm rượu, uống rượu một mình, nghe nhạc, đọc sách và thậm chí xem phim khi anh buồn chán.

Cảm giác như mọi ngày đều cô đơn vắng vẻ.

Tuy nhiên, cuộc sống hiện tại khiến anh cảm thấy cuộc đời này chưa bao giờ viên mãn.

Những bông hoa hướng dương trong vườn đang nở rực rỡ.

Bãi cỏ xanh rờn rộn rã tiếng cười nói của trẻ thơ.

Anh đặc biệt thuê hai người trông trẻ để chăm sóc hai đứa con của mình, đồng thời mời một chuyên gia dinh dưỡng, một gia sư và một vài vệ sĩ. Ngôi nhà ban đầu lạnh lẽo ngay lập tức trở nên ồn ào và náo nhiệt.

Hách Nguyệt bước lên bãi cỏ và sải bước về phía sân chơi tạm dành cho trẻ em.

Trên cầu trượt, hai đứa trẻ cười đùa vui vẻ.

Hoan Hoan nhìn thấy Hách Nguyệt đang đi về phía chúng.

1-55.png
2-56.png
3-55.png
4-52.png


Hoan Hoan, Lạc Lạc, chúng ta không được để mẹ con biết là ba mua kẹo cho các con, ăn kẹo xong chúng ta sẽ trở về đánh răng ở nhà được không? ”

“Được …” Bọn trẻ đồng thanh, vui sướng nhảy dựng lên.

Hách Nguyệt duỗi ngón tay út cười nói: “Chúng ta móc tay, không được cho mẹ biết, không thể phản bội nhau.”

Hoan Hoan và Lạc Lạc vội vàng duỗi ngón tay út của mình ra, móc ngón tay út mảnh khảnh của Hách Nguyệt lại với nhau, lúc này trong mắt họ chỉ còn lại cây kẹo bông khổng lồ đáng yêu mà thôi.

Ba người cùng hẹn ước: “Móc tay, trăm năm không phản bội.”

Sau khi móc tay, Hách Nguyệt lập tức ngồi trên bãi cỏ, khoanh chân ngồi xuống.

Bọn trẻ ngồi trước mặt anh, nhìn anh cởi đồ, hai đứa nhích lại ngồi gần hơn, cuối cùng hoàn toàn lọt vào lòng anh.

Hách Nguyệt mở kẹo dẻo đưa cho chị gái trước, sau đó đưa chiếc thứ hai cho em gái.

Cả hai nhìn viên kẹo bông gấu mà vui mừng và thích thú, họ muốn ăn nhưng không lỡ khi ăn một viên kẹo bông dễ thương như vậy, chúng chỉ liếm nhẹ nhàng.

Hách Nguyệt ôm hai đứa trẻ xinh đẹp ngồi trên đùi, khóe miệng nở nụ cười, trong mắt tràn đầy hạnh phúc, trong lòng ngọt như mật.

Điều hạnh phúc nhất là trở về với quà chúng thích mỗi ngày và nhìn nụ cười mãn nguyện của chúng.

Một miếng kẹo bông gòn là một điều xa xỉ đối với anh thời thơ ấu.

Tất cả những gì anh có thể ăn là những viên thuốc canxi, vitamin, dầu gan cá và các loại bột dinh dưỡng khác nhau.

Hậu quả của việc ăn trộm đường là phải đứng trước mặt tổ tiên của dòng họ chịu phạt năm tiếng đồng hồ.

Là con trai duy nhất của nhà họ Hách, anh đã phải chịu quá nhiều áp lực.

Khi đó, anh rất sợ rắn, nhưng lại được đưa đến một ngôi nhà đầy rắn để rèn luyện lòng dũng cảm, từ sợ hãi đến tuyệt vọng.

Do thể lực kém nên anh được ông nội đưa vào bộ đội đặc chủng và được huấn luyện với những người lính đặc công chuyên nghiệp đó.

Kỹ năng không học được thì buộc phải luyện tập ngày đêm.

Nếu có thể lựa chọn, anh không muốn sinh ra trên đời này, cũng không muốn sinh ra đứa trẻ nào của nhà họ Hách.

Hách Nguyệt đang chìm vào suy nghĩ, một miếng kẹo chậm rãi đưa đến cho Hách Nguyệt dính đầy nước miếng, cười nói: “Ba, ba cũng có thể liếm đi, ngọt quá.”

Hách Nguyệt sờ sờ đầu, cười: “Sao không ăn?”

“Nếu ăn, sau này sẽ hết.”

“Không thành vấn đề, ba lại mua cho con.”

Hai đứa nhảy lên khỏi đùi, và cùng nhau hét lên: “Ba muôn năm, muôn năm …”

Hai người họ vừa cắn kẹo dẻo vừa nhảy.

Chỉ khi cả ba người họ đều vui vẻ.

Tiếng mở cửa phát ra từ cánh cửa sắt lớn bên ngoài.

Hách Nguyệt vội quay người lại, cau mày lẩm bẩm: “Hôm nay cô về sớm vậy?”

“Là mẹ.” Lạc Lạc vui vẻ chỉ ra cửa.

Hách Nguyệt đứng dậy lập tức đi về phía nhà với khuôn mặt lạnh lùng không nói lời nào.

Hoan Hoan và Lạc Lạc nhìn Hách Nguyệt đã đột ngột rời đi, và sau đó là Lam Tuyết bước vào.

Lam Tuyết từ xa nhìn thấy viên kẹo trong tay bọn trẻ, lo lắng chạy tới.

“Mẹ …” cả hai đồng thanh hét lên, hào hứng chạy về phía cô.

Lam Tuyết đặt cái túi xuống đất, ngồi xổm ôm hai cô con gái, giật lấy cây kẹo bông gòn trên tay bọn họ, tức giận hỏi: “Ai cho các con kẹo?”

Hai đứa trẻ lúc này mới nhận ra mình đã bị bắt quả tang, hai người liếc nhau một cái, quay đầu lại ngây ngô nhìn về phía biệt thự.

Nhưng ba của chúng đã tự bảo vệ mình và đã chuồn mất.

Đã móc tay và hứa rằng không bán đứng đối phương.

Hai đứa trẻ chớp mắt, nhìn nhau, và cuối cùng chọn cách im lặng.

Đã hứa không bán đứng thì phải giữ lời hứa.
Hố Truyện: Ngọn Sóng Tình Yêu

Tác giả: Bạch Nhược Hy

Thể loại: Ngôn tình, Đô Thị

CHƯƠNG 381: NƠI Ở CỦA ANH CẢ

“Hoan Hoan, Lạc Lạc, ai cho các con kẹo vậy? Con đã quên rằng trong hàm răng lớn đã có một chiếc răng sâu rồi sao? Đã quên lúc đau răng rồi sao?”

Hoan Hoan bẹt miệng lẩm bẩm: “Ăn xong chúng con sẽ đánh răng.”

Lam Tuyết cất kẹo đường đi, khó chịu nói: “Không được, mẹ đã tịch thu kẹo đường, cho nên không ăn được nữa.”

Lam Tuyết vừa nói vừa đi về phía biệt thự.

Hoan Hoan và Lạc Lạc theo sát cô, với một ánh mắt thất vọng, rất buồn.

Cả hai vừa đi vừa lẩm bẩm,

“Ba tốt hơn.”

“Ừ, ba sẽ cho chúng ta ăn kẹo.”

1-56.png
2-57.png
3-56.png
4-53.png


“Mời vào.”
Lam Tuyết mở cửa bước vào.

Hách Nguyệt đang ngồi trên bàn làm việc với chiếc máy ảnh chuyên nghiệp trên tay, đang nhìn xuống tấm ảnh, chợt nghe thấy tiếng bước chân, liền ngước mắt lên.

Nhìn ánh mắt hờ hững của Lam Tuyết, anh ta lập tức đặt máy ảnh trong tay xuống, nghiêng người sang một bên bình tĩnh, nhàn nhạt hỏi: “Cô có chuyện gì?”

Lam Tuyết đặt viên kẹo dẻo lên bàn, kiên quyết nhìn chằm chằm vào anh, trong giọng điệu có chút không hài lòng: “Anh Hách, tôi hy vọng anh đừng mua kẹo cho con tôi nữa. Chúng đã bị sâu răng rồi, còn tôi thì muốn chúng nhịn miệng, nếu không miệng sẽ đầy sâu răng ”.

“…” Hách Nguyệt cụp mắt nhìn kẹo bông gòn trên bàn không phát ra tiếng.

Lam Tuyết nén giận nói với giọng điệu bình tĩnh: “Cũng đừng đáp ứng yêu cầu vô lý của bọn trẻ vào buổi tối, giống như bọn trẻ kêu ăn kem buổi tối, lần sau hãy học cách từ chối, cám ơn.”

“…”

Hách Nguyệt im lặng không nói gì.

Lam Tuyết lạnh lùng bỏ xuống lời nói, xoay người rời đi, Hách Nguyệt đột nhiên nói: “Tôi là lần đầu tiên được làm ba.”

Lam Tuyết đột ngột dừng lại, quay lưng về phía người đàn ông phía sau, trái tim khẽ thắt lại.

Cô đã cho người đàn ông này quyền được làm cha.

Nhưng một lần nữa cô lại tước đi cơ hội làm cha của người đàn ông này.

Nghe câu này, Lam Tuyết cảm thấy rất buồn.

Hách Nguyệt: “Xin được chỉ giáo nhiều hơn.”

Lam Tuyết sửng sốt một chút, mới nói: “Thật ra anh nói ghét trẻ con là giả. Ai cũng có thể thấy anh rất yêu hai đứa nhỏ. Nhưng anh là một người đàn ông có hôn ước. Nếu anh đã có hôn thê, cuối năm anh có thể Đăng ký kết hôn rồi sẽ có con riêng nên tôi mong anh đừng đặt nặng tình cảm vào 2 đứa, sau một thời gian chung sống thì tôi mong chúng ta có thể đường ai nấy đi. . ”

Dứt lời, Lam Tuyết hít sâu một hơi, cất bước rời khỏi phòng làm việc.

Hách Nguyệt từ từ nhắm mắt dựa lưng vào ghế, trong lòng dao động mạnh, đau nhói.

Dù là năm năm trước hay bây giờ, anh dường như vẫn không thể thoát khỏi số phận bị bỏ rơi.

Cho dù dùng trẻ con để giành giật hay uy hiếp cũng không thể giữ được người phụ nữ này, càng không dám giữ lòng.( tội nghịp anh)

Càng nghĩ về chuyện đó, anh càng thấy khó chịu.

Người đàn ông mở mắt ra, đôi mắt đỏ ngầu, kìm nén tức giận, nhanh chóng cầm máy ảnh để bàn lên, cuốn album đầy những bức ảnh mà anh đã lén chụp mấy ngày nay, chưa kịp chuyển vào máy tính, những bức ảnh của đứa trẻ cùng với cô đã chiếm trọn trí nhớ của anh.

Nhưng lúc này sự tức giận đã chiếm trọn trái tim anh.

Không thể không nhấn nút khoá máy ảnh lại.

Anh đứng dậy, ném chiếc máy ảnh vào chỗ trống của giá sách, thản nhiên lấy ra một cuốn sách, bước đến bàn và mở nó ra.

Nhà họ Kiều

Kiều Huyền Thạc bước ra khỏi phòng Trần Tĩnh với vẻ mặt bình thản.

Cho dù anh có hỏi gì đi nữa, Trần Tĩnh vẫn không chịu thừa nhận rằng chú hai của anh là ngườ đã giam cầm bà.

Anh không hiểu tại sao mẹ anh lại bao che cho Kiều Nhất Hoắc, như thể bà có gì khó nói, nhưng bà không nói ra, điều này khiến Kiều Huyền Thạc rất bất lực.

Ngay cả khi tất cả trí tưởng tượng bây giờ đều hướng về Kiều Nhất Hoắc, thì những gì anh cần là bằng chứng.

Điều đáng sợ là Kiều Nhất Hoắc không để lại bất kỳ bằng chứng nào.

Kiều Huyền Thạc đi xuống cầu thang.

Kiều Huyền Hạo đang ngồi trên sô pha nhìn điện thoại, khóe mắt bắt gặp anh đang đi xuống lầu, nhàn nhạt nói: “Sao hôm nay chú rảnh vậy?”

Kiều Huyền Thạc không khỏi nở nụ cười nhàn nhạt trên môi: “Anh cũng khá rảnh, hôm nay tập đoàn Kiều thị không có làm việc sao?”

“Anh rất bận, về nhà chờ chú.”

“Chờ em?” Kiều Huyền Thạc kinh ngạc nhìn Kiều Huyền Hạo, đi tới sô pha đối diện ngồi xuống:

“Chờ em làm gì?

Kiều Huyền Hạo để điện thoại vào túi quần, ngồi ngay ngắn, nhìn Kiều Huyền Thạc nghiêm túc, đàng hoàng hỏi: “Chú ba, chú tìm được anh cả chưa?”

Kiều Huyền Thạc lắc đầu, thở dài một hơi rồi dựa vào ghế, “Chưa.”

“Anh cả đã có động tĩnh, anh cả không sao.”

Kiều Huyền Thạc cau mày và nhìn Kiều Huyền Hạo đầy nghi ngờ.

Kiều Huyền Hạo lo lắng dựa vào sofa, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Hôm qua, anh nhận được sự thay đổi về cổ đông của công ty, và 10% cổ phần trong tay anh cả đã được chuyển nhượng. Đó là bút tích của anh ấy, không sai, và chủ sở hữu đã thay đổi. Luật sư đại diện cho công ty cũng đã đến công ty, và anh chắc chắn rằng anh cả vẫn còn sống. ”

“Anh cả còn sống sao lại không về nhà? Không liên lạc với gia đình nhưng lại chuyển nhượng vốn cổ phần?”

Kiều Huyền Hạo gật đầu đồng ý, lẩm bẩm nói: “Câu hỏi của chú cũng là câu hỏi của anh, cho nên anh mới tìm đến chú.”

Kiều Huyền Thạc hơi nắm chặt tay, cau mày và trầm ngâm.
Hố Truyện: Ngọn Sóng Tình Yêu

Tác giả: Bạch Nhược Hy

Thể loại: Ngôn tình, Đô Thị

CHƯƠNG 382: EM RỂ CŨ
Kiều Huyền Thạc hơi nắm chặt tay, cau mày, lâm vào trầm ngâm.
Một lát sau, Kiều Huyền Thạc nâng mắt lên nhìn về phía anh, rất nghiêm túc nói: “Anh cả bây giờ ở đâu?”
Kiều Huyền Hạo: “Khâu Quốc.”
“Khâu Quốc sao?” Sắc mặt Kiều Huyền Thạc chợt tối sầm lại.
Hai nước sắp xảy ra chiến tranh? Bây giờ đại sứ quán nước ta ở Khâu Quốc đã thông báo cho người trong nước mau chóng giải quyết công việc ở bên đó càng sớm càng tốt rồi trở về nước để đề phòng hai nước khai chiến gặp nguy hiểm không đáng có.
Trước tình hình nguy cơ tiềm ẩn như vậy, trong nước hiện nay không có ai dám đi du lịch Khâu quốc, vậy mà Kiều Huyền Bân lại đi Khâu Quốc?.
Kiều Huyền Hạo lấy ra một tấm danh thiếp, chậm rãi đưa cho Kiều Huyền Thạc: “Chú ba, anh biết chú có năng lực tìm ra nơi anh cả mất tích, đây là danh thiếp của luật sự mà anh cả ủy nhiệm và giao cho tài liệu chuyển nhượng sở hữu cổ phần. Tuy rằng nhỏ bé, nhưng hi anh vọng chú có thể tìm được anh cả.”
Kiều Huyền Thạc cầm lấy danh thiếp đứng lên: “Em nhất định sẽ tìm được, em còn có chuyện cần giải quyết, em đi trước.”

1-57.png
2-58.png
3-57.png
4-54.png


Kiều Huyền Thạc im lặng, mặc dù anh không muốn giúp ông ta, nhưng anh muốn người đàn bà An Hiểu này sẽ phải trả giá đắt.
“Chờ đi, tòa sẽ tuyên phán cho ông ly hôn, và đem tài sản của An Hiểu phân chia một nửa, đến khi đó nếu bà ta không đưa cho ông một nửa tiền thì ông hãy bán đấu giá căn biệt thự đó.”
“Được.”
Kiều Huyền Thạc đột ngột ngắt cuộc điện thoại với Kiều Nhất Xuyên.
Xe đang chạy trên đường đi tới Diệp Phong Lâm, cảnh sách đẹp không sao tả xiết đến mức làm người ta mê mẩn.
Kiều Huyền Thạc nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ, trong lòng nghĩ Bạch Nhược Hi sẽ vui như thế nào nếu nhìn thấy cảnh đẹp như vậy?
Nghĩ vậy, anh liền lấy điện thoại di động ra gọi cho Bạch Nhược Hi.
Bởi vì hai người không sống cùng nhau nên chỉ có thể qua điện thoại mà giảm bớt nỗi nhớ nhung trong lòng.
Đầu bên này, di động của Bạch Nhược Hi đổ chuông vang lên.
Kiều Huyền Thạc kiên nhẫn chờ đợi, đột nhiên điện thoại được kết nối, đầu bên kia truyền đến một giọng nói quen thuộc.
Người đàn ông lười biếng buông giọng điệu ngả ngớn: “Alo, em rể cũ, tìm em gái tôi có chuyện gì vậy?”
Kiều Huyền Thạc nhíu mày, sắc mặt tối sầm lại, trong lòng hơi căng thẳng, cất tiếng hỏi: “Sao anh lại trả lời điện thoại của Nhược Hi?”
Doãn Đạo cười: “Tôi là anh trai của cô ấy, nghe điện thoại không được sao? Hơn nữa bây giờ em gái tôi đang tắm, không có cách nào để trả lời cuộc gọi của cậu. Tôi sợ rằng em rể cũ chờ đợi sốt ruột nên giúp con bé nghe điện thoại một chút.”
Ban ngày ban mặt lại đi tắm sao? Lại còn cái giọng điệu khiêu khích của Doãn Đạo, mở miệng là nói một câu em rể cũ, hai câu em rể cũ, cảm giác đang cố tình nhấn mạnh điều đó.
“Gọi Nhược Hi nghe điện thoại.” Giọng điệu của Kiều Huyền Thạc trở nên nghiêm túc hơn, hơi thở rối loạn, và lòng anh cũng hơi luống cuống.
Anh không tin tưởng con người như Doãn Đạo.
Chết tiệt, cảm giác giống như đưa dê vào miệng cọp vậy.
Doãn Đạo cười hỏi: “Em rể cũ, cậu có chắc muốn tôi vào phòng tắm để đưa điện thoại cho em gái không?”
Kiều Huyền Thạc hít một hơi thật sâu, đè chặt sự tức giận, tức giận đến mức lục phủ ngũ tạng như xoắn lại với nhau vô cùng khó chịu.
“Không có sự đồng ý của Nhược Hi, cho dù anh là anh trai cô ấy cũng không có quyền trả lời điện thoại của cô ấy.” Kiều Huyền Thạc kìm nén cơn tức giận, bởi vì bây giờ thân phận của anh ta không còn là kẻ địch, mà là đồng minh, hơn nữa còn là anh rể, không thể đắc tội được.
“Không còn cách nào khác cả, tôi chỉ có sở thích này thôi, thích tìm hiểu chuyện riêng tư của em gái tôi, em rể cũ à, hình như cậu cũng không có quyền gì để quản tôi. Đây là chuyện gia đình chúng tôi, không liên quan đến cậu”. Giọng điệu khiêu khích của Doãn Đạo ngày càng tăng.
Kiều Huyền Thạc tức giận tột cùng, lạnh lùng nói, “Ngày mai bớt chút thời gian gặp mặt một lần đi.”
Doãn Đạo cười sảng khoái: “Sao? Ngày mai cậu định cầm súng hay dùng nắm đấm để nói chuyện với tôi, tôi nói cho cậu biết, cậu chỉ cần chạm vào một sợi lông của tôi, tôi sẽ không đồng ý để em gái tiếp tục qua lại với cậu, cậu nên cẩn thận một chút.”
“…” Một cơn tức giận bùng cháy trong ngực Kiều Huyền Thạc như thiêu như đốt.
Lúc này, đầu bên kia truyền đến tiếng hô giận dữ của Bạch Nhược Hi phát ra từ điện thoại: “Tại sao anh lại trả lời điện thoại của tôi?”
Kiều Huyền Thạc nghe thấy giọng nói của Nhược Hi, trong lòng bình ổn một chút
Doãn Đạo nói một câu: “Là một cuộc gọi lừa đảo. Anh chỉ vừa chửi hắn một trận mà thôi”.
“Tút, tút …” di động bị cắt ngang.
Sắc mặt Kiều Huyền Thạc bỗng trở nên đen như mực và lạnh như băng. Đôi mắt sắc lạnh như lưỡi dao sắc bén. Nhìn chằm chằm vào màn hình, qua điện thoại di động hận không thể cho Doãn Đạo một viên đạn.
Chết tiệt, anh đã đem em gái của anh ta trở về cho anh ta, vậy mà anh lại trở thành kẻ lừa đảo?
A Lương tò mò nhìn Kiều Huyền Thạc từ trong gương chiếu hậu, rất lo lắng hỏi: “Cậu ba, chúng ta có cần đi tới nhà họ Doãn không? Trông cậu như vậy có vẻ không thích hợp để đi nói chuyện công việc với Hách Nguyệt.”
Kiều Huyền Thạc từ từ nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, giọng điệu trầm lạnh nói: “Đi Doãn gia.”
“Vâng…”
Kiều Huyền Thạc tiếp tục im lặng, làm nguôi ngoai cơn tức giận trong lòng, sợ đến nha họ Doãn lại không nhịn được mà rút súng.
A Lương nhìn anh từ gương chiếu hậu và nghĩ ngợi, rồi thưa dạ mở lời: “Đây là lần đầu tiên đên nhà bố mẹ vợ, cậu có muốn mua một ít quà tới đó không?”
Kiều Huyền Thạc ngẩn ra, nhìn A Lương bằng ánh mắt tán thưởng, “Cảm ơn đã nhắc nhở, tôi đúng là nên mua quà tặng đến thăm bố mẹ vợ. Theo cậu tôi nên mua gì?”
A Lương nặn ra một nụ cười ngượng nghịu nói: “Cậu ba, thật ra tôi cũng chưa có bố mẹ vợ, nên cũng không biết tặng quà gì cho phù hợp, hay để tôi gọi điện cho chị gái tôi hỏi một chút.”
“Ừ, cậu gọi điện hỏi đi.”
A Lương liền lấy tai nghe Bluetooth ra đưa đến tai, gọi điện thoại.
Lúc này di động của Kiều Huyền Thạc cũng vang lên, anh nhìn xuống màn hình, là Bạch Nhược Hi gọi lại cho anh.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom