Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 383-391
Hố Truyện: Ngọn Sóng Tình Yêu
Tác giả: Bạch Nhược Hy
Thể loại: Ngôn tình, Đô Thị
CHƯƠNG 383: ANH TRAI SẼ NUÔI EM CẢ ĐỜI
Kiều Huyền Thạc nhìn số người gọi hiển thị trên màn hình điện thoại. Là Nhược Hi gọi tới.
Anh trầm lặng một lúc, sau khi kết nối mới đưa lên tai nghe.
Giọng nói lo lắng của Bạch Nhược Hi từ đầu bên kia điện thoại truyền đến: “Anh ba, xin lỗi, em vừa mới đi tắm, Doãn Đạo anh ta liền nghe điện thoại của em, em…”
Bạch Nhược Hi còn chưa kịp nói hết, ở ngay bên cạnh điện thoại di động liền truyền đến tiếng tạp âm ồn ào, mơ hồ nghe thấy tiếng Doãn Đạo ở bên cạnh Bạch Nhược Hi nói vọng tới: “Phải gọi anh là anh trai, không được phép hô tên gọi họ.”
Bạch Nhược Hi mặc kệ không thèm nhìn anh ta tiếp tục nói: “Anh ba, anh ta không có nói linh tinh gì với anh phải không?”
“Em đã cùng ba mẹ nhận nhau chưa?”
“À, sáng hôm nay em đến đây, em đã cùng mọi người trong nhà nhận nhau, mẹ đã em đưa em đi tham quan nhà một chút. Mọi người trong nhà muốn em ở lại Doãn gia một thời gian, lúc ra ngoài vườn hoa thì vô tình trượt chân xuống hồ sen nên bị ướt người, liền về phòng anh trai tắm rửa.”
“Tại sao lại tắm trong phòng Doãn Đạo?”
“Phòng của anh trai dọn để cho em ở.”
“…”
“Anh trai?”
“Ở trong phòng của anh ta ư”?
Kiều Huyền Thạc sắc mặt đột nhiên tối sầm lại.
Mặc dù anh biết được cô vừa mới nhận lại cha mẹ, muốn có thêm thời gian để ở chung với nhau, nhưng vì sự tồn tại của Doãn Đạo, anh không thể nào cảm thấy yên tâm.
“Ừm, anh sắp tới rồi, gặp mặt rồi nói tiếp.” Kiều Huyền Thạc nhẹ giọng nói.
Bạch Nhược Hi thắc mắc: “Tới đâu?”
“Doãn gia.”
“…”
“…” Bạch Nhược Hi không biết nói gì, cô không kết hôn vì Kiều Huyền Thạc và cô ly hôn là giả.
Cô cũng không buồn giải thích, lườm Doãn Đạo một cái và nói, “Lần sau không được nghe điện thoại của tôi nếu không có sự cho phép của tôi.”
“Ừm, anh hiểu rồi, sau này anh sẽ không tùy tiện nhấc điện thoại của em nữa.” Doãn Đạo nhẹ giọng dỗ dành, khóe miệng mỉm cười vẫn không giấu được niềm vui chiến thắng.
Nói xong, Doãn Đạo đứng dậy, nhìn xuống Bạch Nhược Hi từ trên xuống dưới, nhìn quần áo trên người cô, cười nói: “Xem ra dáng người của em so với Doãn Nhụy còn đẹp hơn rất nhiều.”
Bạch Nhược Hi cúi đầu nhìn ngắm một chút quần áo trên người mình, Doãn Nhụy thật ra có một phòng riêng để đựng đồ lặt vặt, chứa đầy những túi đồ mua sắm thậm chí còn chưa mở ra xem, giày dép, túi xách, quần áo, trang sức, tất cả đều là những phiên bản giới hạn hoặc đồ xa xỉ. Tất cả còn đều đóng gói chưa mở ra mang nhét hết vào trong phòng đó.
“Tôi mặc quần áo của cô ta, tốt hơn là tôi nên đưa trả tiền cho cô ta.”
Bạch Nhược Hi bước tới túi xách lấy ví ra, đang định lấy tiền thì Doãn Đạo không vui nói: “Mỗi một đồng tiền của cô ta đều là của Doãn gia. Cô ta chưa từng kiếm được một xu nào, cũng không cần phải trả lại tiền. Hơn nữa, quần áo này cô ta cũng không định mặc. Cô ta sẽ chỉ thích hưởng lạc thú mua sắm, căn bản không quan tâm sẽ mua quần áo như thế nào.”
Bạch Nhược Hi vẫn lấy tiền ra đưa cho Doãn Đạo, không chút lung nay ý định: “Tôi không thích lấy đồ của người khác.”
“Cô ta lấy đi của em còn ít sao?” Doãn Đạo không vui nói.
“Việc nào ra việc đó.” Bạch Nhược Hi đặt tiền lên bàn trà, đem cất ví vào túi.
Doãn Đạo không muốn loanh quanh mãi chuyện đó nữa, đút tay vào túi đứng dậy, vui vẻ thoải mái đi ngang qua bên người Bạch Nhược Hi: “Nhược Hi, em có thích căn phòng này không?”
“Không có cảm giác.”
“Từ từ rồi sẽ có cảm giác. Đi thôi, chúng ta đi xuống đi. Ba mẹ vẫn ở dưới lầu đợi chúng ta.”
Bạch Nhược Hi không nói lời nào, cầm điện thoại di động theo Doãn Đạo ra khỏi phòng.
Hai người một trước một sau đi trên hành lang dài.
Lúc này bên dưới truyền tới giọng nói của Doãn Chi Nguyên và Phương Tiểu Ngọc.
“Cháu trai, hôm nay có thể đến Doãn gia, chúng ta đã cảm thấy thật là vinh dự. Không cần tốn kém nhiều tiền như vậy để mua quà cáp.” Doãn Chí Nguyên rất lịch sự nói.
“Đây là điều cháu nên làm vào lúc này. Lần này cháu tới đây là chính thức tới thăm hỏi hai bác.”
“Tới đây, mời ngồi, mời ngồi.”
Nghe thấy giọng nói của Kiều Huyền Thạc, Bạch Nhược Hi vội vàng bước nhanh bước chân, Doãn Đạo từ cầu thang nhìn thấy Kiều Huyền Thạc không khỏi nhíu mày.
Bạch Nhược Hi đột nhiên lao tới từ phía sau Doãn Đạo, kích động đến mức trực tiếp xô anh ta đụng vào vách tường, anh ta sửng sốt tới mức ngẩn ra, sắc mặt đột nhiên trầm xuống.
Bạch Nhược Hi hưng phấn chạy xuống lầu: “Anh Ba, anh đến sớm vậy?”
Kiều Huyền Thạc và vợ chồng Doãn Chi Nguyên cùng nhìn về phía lầu hai.
“Nhược Hi, cẩn thận một chút.” Phương Tiểu Ngọc rất quan tâm nói.
Kiều Huyền Thạc nhìn Bạch Nhược Hi như con bướm vui vẻ chạy xuống lầu, khóe miệng nở nụ cười nhẹ, trong mắt tràn đầy sủng nịnh.
Doãn Chi Nguyên không khỏi xúc động nói: “Cháu trai…”
“Cứ gọi cháu là Huyền Thạc.” Kiều Huyền Thạc lập tức cung kính sửa lại.
“Được rồi, Huyền Thạc, cậu cũng biết Nhược Hi là con gái của chúng ta, A Đạo nói là cậu đã tìm được con gái cho chúng ta, chúng ta thật sự nên cảm ơn cậu. Lòng tốt của cậu, chúng ta cũng không có gì để đền đáp, chúng ta …”
“Chú, đừng khách sáo, chúng ta là người một nhà.” Kiều Huyền Thạc vừa nói xong, Bạch Nhược Hi liền bước xuống.
Bạch Nhược Hi chào hỏi rất lễ phép: “Ba, mẹ.”
Phương Tiểu Ngọc lập tức vươn tay: “Nào, tới bên này ngồi cùng mẹ đi.”
Bạch Nhược Hi nhìn Phương Tiểu Ngọc, ánh mắt cưng chiều tràn đầy yêu thương, Bạch Nhược Hi mỉm cười đi về phía Phương Tiểu Ngọc, chỉ trộm cùng Kiều Huyền Thạc liếc nhau một cái, trong lòng có chút ngọt ngào và ngại ngùng.
Phương Tiểu Ngọc lập tức cầm tay của Bạch Nhược Hi đặt vào lòng bàn tay, nhẹ giọng nói với Kiều Huyền Thạc: “Chúng tôi nên mua quà và đến tận nơi cảm ơn anh, tôi thực sự rất ngại khi để anh mua nhiều quà như vậy.”Kiều Huyền Thạc nhìn Bạch Nhược Hi và nhìn nụ cười hạnh phúc của cô, trong lòng nhẹ nhõm rất nhiều.
Nói với Phương Tiểu Ngọc: “Lần này con đến đây để chính thức chào hỏi. Nếu Tiểu Hi là con gái của cô chú, thì cháu cũng nên làm như vậy, chúng ta …”Kiều Huyền Thạc chưa nói hết lời, Doãn Đạo đã ung dung bước xuống, nhìn trên sàn đầy những món quà giá trị với túi lớn, giọng điệu phù phiếm nói: “mua nhiều đồ như vậy, là em rể cũ tới cầu hôn sao?”
Nói xong, Doãn Đạo cầm hộp quà mở ra, liếc nhìn bên trong: “Oa, không tệ, đều là thuốc bổ mà người già rất thích.”Doãn Chi Nguyên hạ giọng bất mãn nhắc nhở: “A Đạo, chú ý thái độ và lời nói của mình.”Doãn Đạo đặt món quà xuống, nhướng mày nhìn Kiều Huyền Thạc: “Tôi đã rất thân với em rể cũ của mình, vì vậy tôi không cần phải khách sáo, đúng không?”
Kiều Huyền Thạc mím môi cười nói: “Đúng vậy, thật sự không cần khách sáo, chúng ta đều là người một nhà.”Anh lại nhắc đến người một nhà, ai cũng tò mò nhìn anh, nhưng lại ngượng ngùng tự hỏi người một nhà thế nào. Sau tất cả, mọi người đều biết rằng Bạch Nhược Hi và anh đã ly hôn.Đọc truyện online nhanh nhất tại N hay*ho. com | Nhảy*hố truyện full
Doãn Đạo ngồi xuống ghế sô pha, khoanh chân lại, mỉm cười nhìn Kiều Huyền Thạc : “hôm nay là ngày tốt để chúng tôi nhận lại em gái mình. Không biết anh tới tham gia náo nhiệt gì vậy, em rể cũ?”
Doãn Đạo lúc này mới bàng hoàng hiểu chuyện gì đang xảy ra. Không có phản ứng trong một thời gian dài.
Kiều Huyền Thạc nói thẳng: “Anh vợ có thể trực tiếp gọi tôi là Huyền Thạc, nếu không muốn gọi tôi là Huyền Thạc thì cứ gọi tôi là em rể, không cần thêm một chữ.” “Hả…” Doãn Đạo sững sờ, từ từ định thần lại, nhưng vẫn không nói được lời nào, xấu hổ ho khan hai tiếng: “khụ, khụ, ừm…” Bạch Nhược Hi liếc nhìn khuôn mặt của anh ta, đột nhiên không nhịn được cười ra tiếng, nhanh chóng lấy tay che miệng không khiến anh ta mất mặt.Đọc truyện online nhanh nhất tại N hay*ho. com | Nhảy*hố truyện full
Doãn Đạo hít sâu một hơi, chậm rãi thả lỏng người dựa vào sô pha, thu tay lại khoanh tay trước ngực.
Phương Tiểu Ngọc: “Con rể, mẹ muốn con gái ở nhà một thời gian, mẹ muốn bồi đắp tình cảm với con gái, được không?”
“Mẹ à, Nhược Hi muốn ở bao lâu cũng được.” Kiều Huyền Thạc đã trả lời câu hỏi của Phương Tiểu Ngọc rất lịch sự.
Phương Tiểu Ngọc mỉm cười và gật đầu.
Doãn Đạo nói thẳng: “Em gái tôi nói nó không muốn rời đi, con bé muốn sống với ba mẹ và anh trai cả đời.” Những lời này khiến sắc mặt của những người có mặt đều chìm xuống.
Kiều Huyền Thạc bất lực nhìn Doãn Đạo, nụ cười lịch sự vẫn không suy giảm.
“Này …” Bạch Nhược Hi thở dài thậm chí không muốn nói gì, không ngờ anh trai cô lại là người như vậy, ảo tưởng coi chồng như tình địch.
“Vô lý?”
Phương Tiểu Ngọc lại trừng mắt nhìn anh. “Một đứa con gái sao có thể sống với cha mẹ cả đời? Dù sao thì vẫn còn trẻ, Nhược Hi có thể thường xuyên về nhà sống nhưng con bé vẫn phải sống với chồng.” Doãn Chi Nguyên cũng ngượng ngùng cười cười: “con rể đừng để bụng, hôm nay nó có chút không bình thường, có lẽ vừa nhận em gái liền có chút vui mừng quá độ.
“Con hiểu được mà.” Kiều Huyền Thạc gật đầu.
“Hãy ăn tối ở đây. Mẹ sẽ dặn người làm chuẩn bị, và gia đình chúng ta sẽ ăn bữa ăn đoàn tụ.” “Vâng…” Ngay khi Kiều Huyền Thạc trả lời, có tiếng bước chân ở tầng dưới sau lưng anh, và giọng nói của Doãn Nhuỵ vang lên.
“Huyền Thạc, anh tới rồi.” Cơ thể Kiều Huyền Thạc hơi cứng lại, và nụ cười của anh ấy biến mất ngay lập tức.
Mọi người có mặt đều nhìn Doãn Nhuỵ.
Doãn Chi Nguyên nhẹ nhàng nói: “Tiểu Nhuỵ, con cũng trạc tuổi Nhược Hi, sao không gọi em rể như A Đạo, đừng gọi tên như vậy.” Doãn Nhuỵ đột ngột dừng lại, cau mày nhìn mọi người có mặt, sắc mặt càng ngày càng xấu, cố gắng hết sức kiềm chế, nặn ra một nụ cười cứng ngắc: “Em rể? Anh ấy … không phải anh ấy đã ly hôn với Nhược Hi sao?”
“Không ly hôn, chỉ ly thân tạm thời.” Phương Tiểu Ngọc cười giải thích, nhanh chóng nhìn Kiều Huyền Thạc và hỏi: “Con rể, mặc kệ giữa con và Nhược Hi đã xảy ra chuyện gì , nhưng vợ chồng xa cách sẽ ảnh hưởng đến tình cảm. Nếu các con quyết định tiếp tục bên nhau, thì không được li thân nữa.” Kiều Huyền Thạc nhìn Bạch Nhược Hi, đôi mắt nóng bỏng ánh lên tia sáng dịu dàng, khẽ thì thầm: “Cửa nhà luôn mở chào đón cô ấy, và con luôn đợi cô ấy trở về nhà.” Điều này thật là ngọt ngào, mặt Bạch Nhược Hi lập tức nóng lên, cô xấu hổ cúi đầu xuống, không dám bắt gặp ánh mắt của Kiều Huyền Thạc, có quá nhiều người ở đây, cô có chút xấu hổ.
Phương Tiểu Ngọc kéo tay Bạch Nhược Hi, cúi đầu xuống gần mặt cô, nhẹ nhàng thuyết phục: “Con gái, sau khi về nhà chồng ở có gì uỷ khuất nhất định phải về với mẹ, mẹ sẽ làm chủ cho con.
Trái tim Bạch Nhược Hi bỗng ấm áp, mỉm cười gật đầu, nhìn Phương Tiểu Ngọc rất cảm động: “Dạ, con biết rồi mẹ.” Cảm giác yêu thương này, nửa đời đầu cô chưa từng được hưởng.
Lúc này, cảm giác thật là không chân thật.
“Nếu con bị ức hiếp mẹ sẽ đứng về phía con vô điều kiện, đừng sống xa nhau quá lâu sẽ ảnh hưởng đến tình cảm vợ chồng, con ở với mẹ được một thời gian thì con đi về nhà với con rể.” “ Vâng, con hiểu rồi mẹ.” Bạch Nhược Hi cảm thấy mặt mình càng ngày càng nóng.
Doãn Nhuỵ thu lại đôi mắt lạnh lùng gớm ghiếc của mình và sải bước về phía chiếc ghế sô pha, cô ngồi cạnh Doãn Chi Nguyên, ôm cánh tay ông làm nũng: “Ba, con sinh sau Nhược Hi 2 ngày, còn chưa chắc là con gái của An Hiểu, hay là để con làm em gái đi, con thích làm em út.”
Doãn Nhuỵ đột nhiên đưa ra một yêu cầu kì quái, tất cả mọi người có mặt đều không hiểu tại sao.
Doãn Chi Nguyên từ đó cũng đã quen với Doãn Nhuỵ, nhân tiện: “Chị em gái đều là người cùng nhà, cũng không phân rõ ràng như vậy, con làm em út rất thích hợp với tính khí trẻ con, không hiểu chuyện.”
“ Chính xác.” Doãn Nhuỵ vui vẻ ôm lấy cánh tay Doãn Chi Nguyên và nghiêng đầu nhìn Bạch Nhược Hi: “chị sẽ không quan tâm, phải không?”
Doãn Nhuỵ cắn nhẹ môi dưới, vẫn cố nén một nụ cười cứng ngắc.
Phương Tiểu Ngọc và Doãn Chi Nguyên đã nhìn Kiều Huyền Thạc với nụ cười mãn nguyện, họ thích và hài lòng với người con rể này 100%.
Kiều Huyền Thạc nhìn Bạch Nhược Hi bằng ánh mắt dịu dàng, giọng điệu vô cùng dịu dàng: “Vợ à, không quan trọng là em ở nhà bố mẹ bao lâu, ngày nào cũng nhớ gọi điện cho anh, có nhớ nhà thì nói với anh, anh sẽ đón em.” Trái tim Bạch Nhược Hi lập tức đập loạn xạ, không kìm được cảm giác ngọt ngào trong lòng, nụ cười tràn ngập khắp khuôn mặt.
Cô cúi đầu ngượng ngùng và lúng túng, nhàn nhạt đồng ý: “Dạ.” Trong trí nhớ, Kiều Huyền Thạc hiếm khi gọi cô là vợ.
Gọi cô một tiếng vợ khiến cô thẹn thùng, cô cảm thấy mặt nóng rực trước mặt rất nhiều người.
Phương Tiểu Ngọc thấy cô đỏ mặt cười ngượng ngùng: “Nhược Hi, sao vậy? Con rể đang nói chuyện với con, con có nhận lời không?”
Cô có.
Có lẽ giọng của cô quá nhỏ.
Bạch Nhược Hi bẽn lẽn nhìn Kiều Huyền Thạc, còn Anh thì nhìn chằm chằm vào cô với đôi mắt sâu thẳm, quyến rũ và nóng bỏng. Hai ngừoi đã là vợ chồng rồi, nhưng cô cảm thấy ngại ngùng không thể giải thích được đối với anh vào lúc này. Đây có thể là lần đầu tiên đứng trước mặt bố mẹ với thân phận vợ chồng, cảm giác này rất kì diệu.
“Được rồi, em hiểu rồi.” Bạch Nhược Hi trả lời những lời của Kiều Huyền Thạc.
Kiều Huyền Thạc chậm rãi đứng lên.Nhảy hố truyện nhanh nhất tại N hayh o. com | Nhảy*hố truyện full
Doãn Chi Nguyên và Phương Tiểu Ngọc cũng lo lắng đứng lên và hỏi: “Con rể, con đi rồi à? Hôm nay chúng ta hãy ở lại ăn tối đi, chúng ta đã dặn người làm chuẩn bị rồi sẽ có thể ăn sớm.” Kiều Huyền Thạc đưa tay về phía Bạch Nhược Hi, Bạch Nhược Hi có vẻ hơi bối rối, anh cười nói: “Anh muốn xem phòng em ở.” “Hả……” Yêu cầu này khiến Bạch Nhược Hi mất cảnh giác.
Doãn Chi Nguyên vội vàng nói: “ Được, được, Nhược Hi, mau đưa con rể đi thăm phòng.” “Đúng, đúng, hãy để con rể tham quan xung quanh, và cũng xem bối cảnh gia đình của chúng ta.” Bạch Nhược Hi được Phương Tiểu Ngọc kéo lên, cô ấy nhìn cha mẹ mình, rồi nhìn Kiều Huyền Thạc, và nhẹ nhàng đưa tay ra.
Kiều Huyền Thạc nắm tay cô và bước lên cầu thang.
Doãn Nhuỵ hơi thở hổn hển, lồng nhực phập phồng tức giận, sắc mặt đen như mực, khó coi đến cực điểm.
Cô nghiến răng: “Không phải chỉ là phòng cũ, còn có thể vào thăm cái gì?”
Phương Tiểu Ngọc không khỏi tối sầm mặt lại, thấp giọng hô: “Sao càng ngày càng không hiểu chuyện vậy? Tình cảm vợ chồng tốt đẹp, vợ lần đầu ở lại nhà đẻ, cơm ăn, áo mặc, nhà cửa, đi lại của vợ, chồng quan tâm là bình thường, nếu con cũng tìm được một người con rể tốt bằng nửa con rể Kiều, chúng ta sẽ cảm thấy yên tâm.” Doãn Nhuỵ nheo miệng và lẩm bẩm một cách tức giận: “Nếu Bạch Nhược Hi không chen vào, bây giờ Kiều Huyền Thạc sẽ là chồng của con.” Doãn Chi Nguyên thở dài, nhưng cũng trầm mặt xuống: “Đã bao lâu rồi, còn nói mãi, có thú vị không?”
“Bao lâu cũng không thể thay đổi chuyện cô ta cướp chồng con. Con và Huyền Thạc đang định kết hôn. Bố mẹ 2 bên cũng đã gặp và nói về cuộc hôn nhân. Tự nhiên sự việc thay đổi, không phải là do Bạch Nhược Hi sao?”
“Tình cảm không phải là đồ vật mà con muốn đoạt lấy là được, cũng không phải là thứ có thể ép buộc.” Giọng điệu của Phương Tiểu Ngọc trở nên lạnh hơn, bà bất lực nói: “Huyền Thạc luôn ở trong quân đội, hiếm khi ở nhà, và đột nhiên kết hôn với Nhược Hi. Điều này cho thấy anh ấy đã muốn kết hôn với Nhược Hi từ rất sớm, nếu không thì làm sao mà tự nhiên cưới được?”
Doãn Nhuỵ tức giận đứng dậy, nghẹn ngào nói: “Bây giờ ba mẹ đã tìm thấy con gái ruột của mình, chuyện gì cũng bảo vệ cô ta. Hiện tại con nói gì cũng là sai, làm gì cũng là sai.” Giọng điệu của Doãn Chi Nguyên rất nghiêm túc: “Chúng ta nói chuyện một cách khách quan, con lại giở tính đại tiểu thư của con ra sao?”Nhảy hố truyện nhanh nhất tại N hayh o. com | Nhảy*hố truyện full
“Ba mẹ không yêu Tiểu Nhuỵ. Con luôn coi 2 người như bố mẹ đẻ của mình mà yêu thương. Dù biết không phải ba mẹ ruột , con cũng không bao giờ thay đổi ý định ban đầu của mình. Giờ các người đã có con gái riêng, liền không cần Tiểu Nhuỵ nữa.” “Con đang nói về cái gì vậy? Khuôn mặt của Doãn Chi Nguyên trở nên xanh mét, và ông nói rất cáu kỉnh: “Khi nào chúng ta sẽ không cần con chứ?”
Không có so sánh cũng không có hại gì, Phương Ngọc cũng bất lực nói: Tiểu Nhuỵ, con có thể đừng vô lý như vậy được không, chúng ta không phải không yêu con, nhưng chúng ta muốn con là phải kiềm chế tính khí đại tiểu thư của mình lại…” “Huhu …” Doãn Nhuỵ bật khóc, nắm chặt tay bước đến cầu thang, nghẹn ngào lẩm bẩm: “Con không muốn nghe, đừng gọi con ăn tối, con nuốt không trôi.” Nói xong cô ấy khóc lóc đi lên lầu.
Phương Tiểu Ngọc bất lực thở dài, nhìn bóng lưng tội nghiệp của cô, bà không khỏi mềm lòng đứng lên: “Để tôi an ủi con bé, con bé sợ con gái chúng ta quay lại cướp đi tình yêu từ đầu của con bé là chuyện bình thường, có lẽ nhất thời con bé không thể chấp nhận.”
CHƯƠNG 386: TRÓI BUỘC YÊU THƯƠNG
Dùng cơm chiều xong, Kiều Huyền Thạc rời khỏi nhà họ Doãn, để Bạch Nhược Hi ở lại, Từ nhà họ Doãn Kiều Huyền Thạc tiếp tục hành trình đến biệt thự tư nhân của Hách Nguyệt.
Trên đường đi, anh gọi trước cho Hách Nguyệt một cuộc điện thoại.
Ban đêm.
Ánh trăng sáng tỏ soi rõ mỗi ngóc ngách tinh xảo của căn biệt thự, bên trong đình viện tỏa ra ánh sáng le lói của đèn điện.
Trời mùa hè, không gian bao phủ hương thơm hoa cỏ, thỉnh thoảng như văng vẳng tiếng ếch kêu khiến cho lòng người âm u.
Hai người đàn ông đang ngồi trên ghế mây trong đình hóng gió.
Một bình rượu ngon, hai cái chén cùng một bàn trái cây tinh xảo.
Hách Nguyệ nâng ly rượu, ngẩng đầu nhìn về hướng biệt thự, ánh mắt vô thức dừng lại trên ban công vẫn sáng đèn, ánh mắt trở nên thâm trầm, cô đơn.
Kiều Huyền Thạc dựa người trên ghế mây thượng, bình thản ung dung mà phẩm rượu.
Nói xong chuyện công việc, hai người nói chuyện phiếm.
“Nếu……” giọng nói của Hách Nguyệt từ tính trầm thấp chậm rãi truyền đến, mang theo một tia cô đơn, sâu kín: “Tôi muốn cố gắng một lần, tôi …” Anh ta ngập ngừng, muốn nói lại thôi.
Kiều Huyền thạc nhìn theo ánh mắt Hách Nguyệt về phía căn phòng vẫn sáng đèn trong Biệt thự.
Nếu đó không
phải là phòng của Lam Tuyết thì chắc chắn là phòng của hai đứa nhỏ.
Kiều Huyền Thạc như hiểu ý của Hách Nguyệt nhàn nhạt nói: “Nếu như cố gắng thêm một lần nữa có thể sẽ không làm cậu thất vọng đâu.” Hách Nguyệt cười chua xót, khóe miệng hơi nhếch lên, ánh mắt lại bất đắc dĩ: “Có nhiều lúc tôi nghĩ, không biết tôi tồn tại rốt cuộc là vì cái gì?”
Cả đời, trên lưng mang theo hi vọng của người khác, bị ép phải sống cuộc sống của người khác.
“Vậy bây giờ cậu đã nghĩ rõ ràng chưa?”
“Trước kia thì không tìm được phương hướng cuộc sống nhưng hiện tại thì tôi đã tìm được ý nghĩa cuộc sống.” Kiều Huyền Thạc nhướng mày: “Vợ con sao?”
“Ừ.”
“Cậu xác định Lam Tuyết có thể sống với cậu cả đời này sao?”
Lời này, làm sắc mặt của Hách Nguyệt trở nên u ám, anh ta trầm mặc, cầm lấy chén rượu ngửa đầu uống một ngụm lớn, ngay sau đó lại cầm lấy bình rượu rót rượu, rũ mắt, ngữ khí lạnh lùng: “Trừ phi cô ấy không muốn hai đứa nhỏ nữa khi đó cô ấy có thể tùy ý rời đi.” “Cậu muốn dùng hai đứa nhỏ để trói buộc cô ấy cả đời sao? “Ha hả……” Hách Nguyệt cười chua xót, tiếp tục uống rượu hết ly này đến ly khác, chén rượu đầy rồi lại vơi, vơi rồi lại đầy đến khi anh ta buông ly xuống liền nhắm mắt tựa lưng vào ghế thấp giọng lẩm bẩm: “Sinh ra hai đứa nhỏ là do cô ấy tự chọn.” “Nguyệt, nếu cậu thật sự yêu cô ấy, không bằng buông tay đi.” Kiều Huyền Thạc bất đắc dĩ khuyên bảo.
Hách Nguyệt hít sâu một hơi, ngữ khí nghiêm túc thêm vài phần: “Cậu vì muốn có được Bạch Nhược Hi, không tiếc giá nào lừa cô ấy kết hôn thì dựa vào cái gì để khuyên tôi buông tay?”
Kiều Huyền Thạc tức khắc nghẹn lời, cầm lấy chén rượu gật gật đầu, “Đúng, quả thực là tôi đã từng quá ích kỷ.” Anh ta tự phạt một ly, ngẩng đầu uống rượu.
“Cô ấy không yêu tôi thì không nên sinh con cho tôi, đã sinh con của tôi lại muốn bỏ tôi đi tìm hạnh phúc của riêng mình, cô ta đặt tôi ở đâu? Những năm này tôi chịu đựng tra tấn khổ sở, chịu đựng thống khổ, có lẽ cả đời này cũng đều sẽ như vậy” Kiều Huyền Thạc bất đắc dĩ lắc đầu sau đó cầm lấy bình rượu rót cho Hách Nguyệt trầm giọng khuyên bảo: “Nếu ngay từ đầu cậu đã biết cô ấy tiếp cận anh là vì tiền thì quan hệ giữa hai người chính là giao dịch, vì sao còn để phát
sinh tình cảm? tình cảm của cậu không có lý do gì anh lại bắt cô ấy chịu trách nhiệm, cậu ràng buộc cô ấy cả đời như vậy cô ấy cũng sẽ không hạnh phúc.” “Vậy cùng nhau chịu khổ.” Hách Nguyệt cười lạnh, ngả ngớn nhìn ánh trăng phía trước, chậm rãi cầm lấy chén rượu, nhàn nhạt mở miệng: “Ít nhất như vậy, 2 đứa nhỏ sẽ cảm thấy hạnh phúc.” “Vậy còn Triệu Toa Na thì sao?”
Hách Nguyệt khinh thường nhướng mày, nhìn về phía Kiều Huyền Thạc: “Hôn sự giữa tôi và cô ấy đều là do ý của người lớn trong nhà quyết định, cậu cảm thấy tôi sẽ để ý đến cô ta sao?”
“Hôn Nhân không phải là trò đùa” Kiều Huyền Thạc nghiêm túc nhìn Hách Nguyệt “Không phải trò đùa sao? Hôn sự này vốn dĩ chính là một trò chơi của người lớn hai nhà, bọn họ muốn chơi như thế nào thì cứ để cho bọn họ chơi
như vậy, tôi chẳng qua chỉ là một cái xác không hồn, hiện tại tôi chỉ muốn hưởng thụ thú vui làm ba thôi.” “Cậu làm vậy là không công bằng với Triệu Toa Na.” Hách Nguyệt nhíu mày nhìn về phía Kiều Huyền Thạc, nói từng câu từng chữ: “Đừng nói với tôi là cậu không nhìn ra cô ta thích cậu, người cô ta để ý là cậu chứ đâu phải tôi?”
Kiều Huyền Thạc ngẩn ra, nháy mắt tâm tình trở nên nặng nề.
Không phải anh không biết cảm giác của Triệu Toa Na, chẳng qua là vẫn không có người vạch trần mối quan hệ này cho nên anh vẫn bàng quan, không muốn tin tưởng nó là sự thật, cũng không muốn từ bỏ thế cân bằng trong tình bạn này.
“Nếu trong lòng chúng ta đều đã có người khác thì làm gì có điều kiện để bàn tới hai chữ công bằng.”
Kiều Huyền Thạc âm thầm nâng chén rượu lên uống, không muốn bàn luận vấn đề phiền lòng này nữa.
Anh trầm mặc một lát sau đó nhàn nhạt cảnh cáo: “Tình cảm của cậu thế nào tôi không muốn xen vào nhưng đừng gây thêm tổn thương cho Lam Tuyết.
Nếu không, tôi sẽ không ngồi yên không quản.” Hách Nguyệt cười sau đó liếc mắt nhìn về phía bạn tốt nhàn nhạt hỏi lại: “Cậu trở nên bác ái từ khi nào vậy? người phụ nữ kia đã cho cậu cái gì tốt rồi?”
“Cô ấy không cho tôi cái gì hết, đây là yêu cầu của vợ tôi.” Kiều Huyền Thạc nghiêm túc nói.
Hách Nguyệt bất đắc dĩ cười lạnh nói: “Kiều tướng quân anh minh một đời thì ra lại là nô lệ của vợ, có một cái “nóc nhà” lớn như vậy cậu làm thế nào để dẫn dắt ngàn quân tinh nhuệ ra trận giết địch?”
Kiều Huyền Thạc nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Làm một người đàn ông, có thể hoành hành ngang dọc ở bên ngoài nhưng về đến nhà thì làm sao có thể ngang ngược với vợ con chứ! Nếu người phụ nữ đó chịu sống với tôi cả đời này thì tôi làm nô lệ cũng đã sao?”
Tiếng cười của Hách Nguyệt tiếng chậm lại rồi dừng hẳn, ánh mắt khẽ chìm xuống phiếm hồng, xuyên qua hàng nước mắt long lanh Hách Nguyệt nhìn khuôn mặt của Kiều Huyền Thạc, người đàn đông thần sắc thong dong đôi mắt sáng ngời tràn đầy hạnh phúc.
Lời anh nói uyển chuyển nhẹ nhàng như nước chảy mây trôi lúc này ở trong mắt của Hách Nguyệt lại vô cùng chói mắt.
Nghe lời nói này của Kiều Huyền Thạc, Hách Nguyệt không những không coi thường, mà là hâm mộ, thậm chí là đố kỵ.
Bởi vì anh ta không có cơ hội này.
Không có người phụ nữ nào chịu cho hắn cơ hội cam tâm tình nguyện trở thành nô lệ.
Mặc dù anh ta dùng 2 đứa con để ràng buộc người phụ nữ kia ở lại bên anh ta thì sao? Mỗi thời mỗi khắc, cô ấy chỉ muốn nghĩ cách để mang con rời đi, cách anh càng xa càng tốt.
Kiều Huyền Thạc nói không sai, hắn sinh tình thì dựa vào cái gì lại bắt người phụ nữ kia chịu trách nhiệm? Dựa vào cái gì dùng hai đứa con để không cho cô đi tìm hạnh phúc của chính mình? Dựa vào cái gì? Càng nghĩ tâm tình của Hách Nguyệt càng như bị dao cắt, Hách Nguyệt ngẩng đầu nhìn lên bầu trời xa xăm nháy mắt hốc mắt đã phiếm hồng nước mắt vòng quanh làm mờ đi tầm nhìn, trong ngực buồn bực đến khó chịu dường như không thể thở nổi.
Hai người đàn ông cứ như vậy trầm mặc uống rượu Trời càng về khua càng lạnh Kiều Huyền Thạc vẫn như cũ thập phần tình táo mà Hách Nguyệt thì đã say khướt Hách Nguyệt chống mặt bàn đứng lên đầu vô lực cúi xuống bước đi loạng choạng nhàn nhạt nói: “Tôi say rồi, tôi không thể uống nữa, ngày mai tôi còn có phiên tòa.” “Được, vậy để tôi đưa anh về.” “Không cần, tôi có thể tự về được.
đã muộn rồi cậu cũng nên về nhà nghỉ ngơi đi nếu không cô vợ nhỏ của cậu sẽ lại nổi giận” Kiều Huyền Thạc chỉ là cười nhạt, không trả lời lại vấn đề của Hách Nguyệt .
Hách Nguyệt xoay người đưa lưng về phía Kiều Huyền Thạc, bước đi vẫn tương đối trầm ổn, vừa đi vừa nói:
***
CHƯƠNG 388: XA CÁCH
“Điều này không phải chính là mong muốn của cô sao? Nếu tôi ngồi tù cô có thể mang theo hai đứa nhỏ rời đi, tôi cũng không có cơ hội để tranh giành hai đứa nhỏ với cô nữa.”
Ánh mắt của Hách Nguyệt mê mang, ngữ khí cũng càng ngày càng trầm thấp.
“Anh mau buông tôi ra, anh có nghe thấy không? anh đang say rượu nên tôi không so đo với anh nhưng hi vọng anh có thể tôn trọng tôi một chút.
Chúng ta nước sông không phạm nước giếng, anh sống cùng với hai con một thời gian, đến lúc chán rồi thì để chúng tôi rời đi, hi vọng anh có thể tuân thủ lời hứa.”
Hách Nguyệt cười nhạt sau đó chậm rãi nhắm mắt lại hít thở sâu, cảm giác đau đớn như sắp nổ tung, chỉ cần nghe thấy hai từ rời đi là hắn lại không thể nào không chế được sự phẫn nộ trong lòng.
Giọng nói của anh ta càng thêm trầm thấp, khàn khàn đến nỗi cơ hồ không nghe rõ “Rốt cuộc cô muốn gì?” “Hách Nguyệt, buông tôi ra.”
Lam Tuyết bỏ lơ lời anh nói cố gắng giãy giụa nhưng cho dù cô có cố gắng đến mức nào cũng không thể nhúc nhích, không thể thoát khỏi vòng tay của người đàn ông này.
“Nói đi, cô muốn gì?” “Tôi không cần gì cả, tôi cầu xin anh hãy buông tay, đừng như vậy nữa, anh làm vậy cũng không có ý nghĩa gì cả” Lam Tuyết lạnh lùng nói từng câu từng chữ: “Hách Nguyệt, nếu anh muốn có con thì hãy cùng với Triệu tiểu thư sinh thêm vài đứa đi, đừng giành con với tôi nữa.
Hiện tại anh như ngươi điên vậy, giống bị bệnh tâm thần.”
Hách Nguyệt cười chua xót đột nhiên lảo đảo rồi buông Lam Tuyết ra nằm xuống bên cạnh cô không nhúc nhích.
Được thả ra, phản ứng đầu tiên của Lam Tuyết chính là bò ra ngoài sau đó khẩn trương từ trên giường đứng lên, sửa sang lại đầu tóc rồi cất bước đi về phía cửa.
Cô sợ Hách Nguyệt say rượu lại đột nhiên phát điên.
Nhưng thời điểm cô bước đến cửa thì thân thể lại đột nhiên cứng đơ, sững lại không nhúc nhích, tâm tình giống như có gánh nặng ngàn cân.
Cô quay đầu lại nhìn về phía giường lớn.
Người đàn ông vẫn nằm im trên giường, cánh tay dang rộng, hai chân vẫn còn đang dựa ở bên thành giường không nhúc nhích.
Sau một hồi suy tư, cô cũng không biết người đàn ông này rốt cuộc có thật sự say rượu hay không, cũng không biết
anh ta có lại đột nhiên phát điên nữa hay không.
Cô muốn đi tới giúp anh nằm lại tư thế thoải mái hơn nhưng lại sợ anh đột nhiên thức dậy Lam tuyết lẳng lặng đứng ở cửa nhìn người đàn ông trên giường
Còn người đàn ông Hách Nguyệt cũng không thật sự quá say, anh chỉ là nhắm mắt lại,mệt mỏi như thể mất đi linh hồn vậy, khóe mắt bất giác trào ra hai giọt nóng hổi.
Màn đêm yên tĩnh đến đáng sợ.
Gió đêm từ từ thổi vào ban công, lay động bức màn nhè nhẹ phiêu động.
Cuối cùng Lam tuyết vẫn không quay lại, cô đi ra ngoài cửa rồi trở tay đóng cửa lại.
Nghe tiếng cửa đóng lại, Hách Nguyệt chua xót lộ ra nụ cười nhạt nhưng nụ cười này so với khóc còn khó coi hơn.
Cảm giác cô đơn tràn ngập căn phòng.
Giống như con trùng đang ăn mòn trái tim của người đàn ông, từng chút từng chút một đau đến chết lặng.
Sáng sớm hôm sau.
Từ sớm Lam Tuyết đã rời giường làm vệ sinh cá nhân sau đó đi xuống lầu Khi qua cửa phòng của Hách Nguyệt, cô không khỏi dừng lại bước chân, tâm tình buồn rầu, lo lắng cho người đàn ông trong phòng.
Lạc lạc: “Không cần ạ, bọn con muốn ba đưa đi học, các bạn học khác đều có ba đưa đi học nhưng các bạn vẫn chưa từng nhìn thấy ba của bọn con, bọn họ đều hỏi chúng con không có ba sao?”
Hoan hoan: “Đúng đúng, chúng con muốn ba ba đưa đi.
Các bạn học nhất định sẽ thích ba ba của bọn con, ba ba của chúng con thật là xinh đẹp”.
Nói rồi hai cô nhóc vui sướng chạy đến bên cạnh Hách Nguyệt, mỗi đứa nhỏ
nắm lấy một bên tay của anh, ánh mắt nhìn Hách Nguyệt tràn đầy mong chờ cười nói: “Ba ba, chúng ta mau đi thôi”
Hách Nguyệt cũng nở nụ cười ôn nhu với hai đứa nhỏ sau đó chậm rãi nhìn về phía Lam Tuyết, ánh mắt nhìn vào đôi mắt lộ quầng thâm, khuôn mặt tinh xảo cũng có chút hơi sưng lên.
Có vẻ như đêm qua cô ngủ không được ngon giấc.
“Ba ba, chúng ta đi thôi.”
Hoan hoan kéo kéo bàn tay to của Hách Nguyệt.
Anh lập tức hoàn hồn nở nụ cười nhẹ nhàng với hoan hoan sau đó ấm áp nói: “Được, để ba ba đưa các con đi học.”
Nhạc Nhạc: “Ma mi, mẹ mau đi ăn sáng đi” “Được” “Chào mami bọn con đi học” hai đứa trẻ vui vẻ đồng thanh chào Lam Tuyết sau đó vẫy vẫy tay nhỏ.
Lam Tuyết cũng nở nụ cười dịu dàng sau đó vẫy vẫy tay gật đầu “Đi đường cẩn thận” Hách Nguyệt dắt hai đứa nhỏ ra cửa.
Nhìn bóng dáng cao gầy của người đàn ông rời đi, trái tim của Lam Tuyết bỗng trở nên rầu rĩ.
Mặc dù ở trước mặt bọn trẻ hai người cũng không có nửa điểm giao lưu, mỗi người một thế giới.
Chuyện này đối với Lam Tuyết cũng coi như là một chuyện tốt, cô không muốn bản thân mình lại một lần nữa không thể tự kiềm chế mà rơi vào vũng nước này, xa cách như vậy quả thực là tốt nhất.
Ban đêm tại Doãn gia.
Bạch Nhược Hi một đêm không có ngủ, cô trằn trọc miên man, suy nghĩ rất nhiều thứ, có thể là vì vừa mới nhận lại cha mẹ cùng người thân cho nên đặc biệt kích động hoặc cũng có thể là bởi vì nơi
này từng có những hồi ức không tốt khiến cô có chút bài xích.
Trời vừa sáng, Bạch Nhược Hi liền từ trên giường bật dậy, rửa mặt sạch sẽ rồi ra khỏi phòng.
Cô mặc một bộ đồ thể thao, chuẩn bị xuống hoa viên tập thể dục hít thở không khí trong lành
Điều đặc biệt nhất ở biệt tự của nhà họ Doãn chính là trong hậu hoa viên của biệt thự có một hồ nước nóng thiên nhiên.
Dòng nước này là một nhánh nhỏ từ trong núi đi ra sau đó kết thúc tại hậu hoa viên của nhà họ Doãn tạo nên một hệ sinh thái vô cùng xinh đẹp.
Dòng suối này được trồng rất nhiều hoa sen, đẹp đến mức làm cho người ta lưu luyến quên về.
Bạch Nhược Hi dậy sớm chào hỏi người làm sau đó liền đến hậu hoa viên tập thể dục buổi sáng.
Cây xanh vờn quanh, bãi cỏ xanh mướt, toàn bộ hoa viên tưng bừng bừng sức sống.
Bạch Nhược Hi đứng ở trên một cây cầu nhỏ làm một số động tác vận động nhẹ nhàng, khoan khoái thưởng thức toàn bộ khung cảnh xinh đẹp trước mắt.
Đột nhiên Bạch Nhược Hi nghe được từ phía sau truyền đế
đến tiếng của Doãn Nhụy: Chị gái dậy sớm như vậy, tinh thần sảng khoái xem ra đêm qua giấc ngủ cũng không tồi
CHƯƠNG 388: XA CÁCH
“Điều này không phải chính là mong muốn của cô sao? Nếu tôi ngồi tù cô có thể mang theo hai đứa nhỏ rời đi, tôi cũng không có cơ hội để tranh giành hai đứa nhỏ với cô nữa.
Ánh mắt của Hách Nguyệt mê mang, ngữ khí cũng càng ngày càng trầm thấp
“Anh mau buông tôi ra, anh có nghe thấy không? anh đang say rượu nên tôi không so đo với anh nhưng hi vọng anh có thể tôn trọng tôi một chút
Chúng ta nước sông không phạm nước giếng, anh sống cùng với hai con một thời gian, đến lúc chán rồi thì để chúng tôi rời đi, hi vọng anh có thể tuân thủ lời hứa.
Hách Nguyệt cười nhạt sau đó chậm rãi nhắm mắt lại hít thở sâu, cảm giác đau đớn như sắp nổ tung, chỉ cần nghe thấy hai từ rời đi là hắn lại không thể nào không chế được sự phẫn nộ trong lòng
Giọng nói của anh ta càng thêm trầm thấp, khàn khàn đến nỗi cơ hồ không nghe rõ “Rốt cuộc cô muốn gì?”
“Hách Nguyệt, buông tôi ra.
Lam Tuyết bỏ lơ lời anh nói cố gắng giãy giụa nhưng cho dù cô có cố gắng đến mức nào cũng không thể nhúc nhích, không thể thoát khỏi vòng tay của người đàn ông này
“Nói đi, cô muốn gì?”
“Tôi không cần gì cả, tôi cầu xin anh hãy buông tay, đừng như vậy nữa, anh làm vậy cũng không có ý nghĩa gì cả” Lam Tuyết lạnh lùng nói từng câu từng chữ: “Hách Nguyệt, nếu anh muốn có con thì hãy cùng với Triệu tiểu thư sinh thêm vài đứa đi, đừng giành con với tôi nữa
Hiện tại anh như ngươi điên vậy, giống bị bệnh tâm thần.
Hách Nguyệt cười chua xót đột nhiên lảo đảo rồi buông Lam Tuyết ra nằm xuống bên cạnh cô không nhúc nhích
Được thả ra, phản ứng đầu tiên của Lam Tuyết chính là bò ra ngoài sau đó khẩn trương từ trên giường đứng lên, sửa sang lại đầu tóc rồi cất bước đi về phía cửa
Cô sợ Hách Nguyệt say rượu lại đột nhiên phát điên
Nhưng thời điểm cô bước đến cửa thì thân thể lại đột nhiên cứng đơ, sững lại không nhúc nhích, tâm tình giống như có gánh nặng ngàn cân
Cô quay đầu lại nhìn về phía giường lớn
của hai đứa nhỏ nhưng cô vẫn luôn kiên trì đưa hai đứa trẻ đi học.
Hoan Hoan: “Hôm nay là ba ba đưa chúng ta đi học.
Lam Tuyết không khỏi ngẩn ra, bước chân sững lại
Lúc này, Hách Nguyệt cũng từ trong nhà ăn đi ra, anh vừa đi vừa chỉnh lại cúc măng sét
Nhìn Thấy anh, trái tim của Lam Tuyết bất giác run rẩy
Người đàn ông say khướt làm loạn tối qua dường như chưa từng tồn tại
Anh mặc một thân áo sơ mi trắng, quần tây đen, khí chất sạch sẽ, thanh cao, tuyệt sắc tuấn mỹ khiến cho ánh mắt của người đối diện đều không tự chủ được mà kinh diễm tán thưởng
Ngũ quan tinh xảo, xinh đẹp, so với con gái còn có vài phần tuyệt mỹ hơn mà so với con trai thì cũng nhiều thêm vài phần mạnh mẽ
khí chất tuyệt đại phong lưu
Hình tượng của anh đủ để sánh với nam chính trong phim thần tượng
Thời điểm này, Lam Tuyết liền ý thức được rằng người đàn ông này hoàn toàn có thể dựa vào mặt mũi để kiếm cơm
Hách Nguyệt đi về phía hai đứa nhỏ ngước mắt lên nhìn thẳng vào Lam Tuyết
Trong khoảng khắc bốn mắt nhìn nhau, Lam Tuyết xấu hổ nhanh chóng dời mắt nhìn về phía hai đứa nhỏ nói: “Hôm nay thật sự không cần ma mi đưa 2 con đi học sao?”
Lạc lạc: “Không cần ạ, bọn con muốn ba đưa đi học, các bạn học khác đều có ba đưa đi học nhưng các bạn vẫn chưa từng nhìn thấy ba của bọn con, bọn họ đều hỏi chúng con không có ba sao?”
Hoan hoan: “Đúng đúng, chúng con muốn ba ba đưa đi
Các bạn học nhất định sẽ thích ba ba của bọn con, ba ba của chúng con thật là xinh đẹp”
Nói rồi hai cô nhóc vui sướng chạy đến bên cạnh Hách Nguyệt, mỗi đứa nhỏ nắm lấy một bên tay của anh, ánh mắt nhìn Hách Nguyệt tràn đầy mong chờ cười nói: “Ba ba, chúng ta mau đi thôi” Hách Nguyệt cũng nở nụ cười ôn nhu với hai đứa nhỏ sau đó chậm rãi nhìn về phía Lam Tuyết, ánh mắt nhìn vào đôi mắt lộ quầng thâm, khuôn mặt tinh xảo cũng có chút hơi sưng lên
Có vẻ như đêm qua cô ngủ không được ngon giấc
“Ba ba, chúng ta đi thôi.
Hoan hoan kéo kéo bàn tay to của Hách Nguyệt
Anh lập tức hoàn hồn nở nụ cười nhẹ nhàng với hoan hoan sau đó ấm áp nói: “Được, để ba ba đưa các con đi học.
Nhạc Nhạc: “Ma mi, mẹ mau đi ăn sáng đi” “Được” “Chào mami bọn con đi học” hai đứa trẻ vui vẻ đồng thanh chào Lam Tuyết sau đó vẫy vẫy tay nhỏ
Lam Tuyết cũng nở nụ cười dịu dàng sau đó vẫy vẫy tay gật đầu “Đi đường cẩn thận” Hách Nguyệt dắt hai đứa nhỏ ra cửa
Nhìn bóng dáng cao gầy của người đàn ông rời đi, trái tim của Lam Tuyết bỗng trở nên rầu rĩ
Mặc dù ở trước mặt bọn trẻ hai người cũng không có nửa điểm giao lưu, mỗi người một thế giới
Chuyện này đối với Lam Tuyết cũng coi như là một chuyện tốt, cô không muốn bản thân mình lại một lần nữa không thể tự kiềm chế mà rơi vào vũng nước này, xa cách như vậy quả thực là tốt nhất
Ban đêm tại Doãn gia
Bạch Nhược Hi một đêm không có ngủ, cô trằn trọc miên man, suy nghĩ rất nhiều thứ, có thể là vì vừa mới nhận lại cha mẹ cùng người thân cho nên đặc biệt kích động hoặc cũng có thể là bởi vì nơi 11 này từng có những hồi ức không tốt khiến cô có chút bài xích
Trời vừa sáng, Bạch Nhược Hi liền từ trên giường bật dậy, rửa mặt sạch sẽ rồi ra khỏi phòng
Cô mặc một bộ đồ thể thao, chuẩn bị xuống hoa viên tập thể dục hít thở không khí trong lành Điều đặc biệt nhất ở biệt tự của nhà họ Doãn chính là trong hậu hoa viên của biệt thự có một hồ nước nóng thiên nhiên
Dòng nước này là một nhánh nhỏ từ trong núi đi ra sau đó kết thúc tại hậu hoa viên của nhà họ Doãn tạo nên một hệ sinh thái vô cùng xinh đẹp
Dòng suối này được trồng rất nhiều hoa sen, đẹp đến mức làm cho người ta lưu luyến quên về
Bạch Nhược Hi dậy sớm chào hỏi người làm sau đó liền đến hậu hoa viên tập thể dục buổi sáng
Cây xanh vờn quanh, bãi cỏ xanh mướt, toàn bộ hoa viên tưng bừng bừng sức sống
Bạch Nhược Hi đứng ở trên một cây cầu nhỏ làm một số động tác vận động nhẹ nhàng, khoan khoái thưởng thức toàn bộ khung cảnh xinh đẹp trước mắt
Đột nhiên Bạch Nhược Hi nghe được từ phía sau truyền đến tiếng của Doãn Nhụy: Chị gái dậy sớm như vậy, tinh thần sảng khoái xem ra đêm qua giấc ngủ cũng không tồi
***
Bạch Nhược Hi nghe thấy giọng nói của Doãn Nhuỵ, lập tức quay đầu nhìn sang.
Doãn Nhuỵ mặc một chiếc áo dài chậm rãi đi tới, hai tay khoanh lại trước ngực, giữ lấy đôi mắt lạnh lùng, khóe miệng nở một nụ cười nhạt.
“Như thế nào mà cô lại dậy sớm vậy?”
Doãn Nhuỵ bước đến cạnh Bạch Nhược Hi sánh vai với cô, nhìn dòng suối phía trước.
Bạch Nhược Hi hừ lạnh môt tiếng không muốn để ý đến cô ta, tiếp tục nhìn về phía trước tập thể dục.
Doãn Nhuỵ vẫn còn tư thế khiêu khích, nói một cách ngạo mạn: “Cô bỗng dưng nhận được ba mẹ giàu có, chắc gì đã ngủ say không dậy được, quan trọng là cô bé Lọ Lem đã trở thành công chúa.” Bạch Nhược Hi chậm rãi nói: “Tôi vốn dĩ chính là công chúa, cho dù không còn ở Doãn gia, chồng tôi cũng sẽ yêu thương tôi như công chúa.
Cô cố tình làm dấy lên cơn tức giận của Doãn Nhuỵ.
Kết quả sắc mặt Doãn Nhuỵ lập tức trầm xuống, cắn môi dưới bực tức.
Bạch Nhược Hi tiếp tục: “Cô không cần phải cố gắng để chỉnh tôi.
Tôi có thể nói với cô một điều chắc chắn rằng tôi không còn là Nhược Hi mà cô biết, vì vậy đừng gây rối với tôi.Tôi chỉ muốn vun đắp tình cảm với gia đình mình ở đây.Tôi không muốn tranh giành với cô.”
“Cô có đủ tư cách để tranh giành với tôi sao?” Đọc truyện online nhanh nhất tại N hay*ho.com | Nhảy*hố truyện full
Doãn Nhuỵ khinh thường lạnh lùng nói.
“Ba mẹ nuôi tôi hơn 20 năm, cũng yêu thương tôi hơn 20 năm, quan hệ của chúng tôi không phải ngày một ngày hai.Công sinh không thể bằng công dưỡng.Tình cảm của họ đối với cô cũng không bằng một phần mười với tôi.Cô nghĩ coi ba mẹ yêu thương tôi hay là cô?”
Trong lúc giằng co, cô đã bị ngấm nước bẩn vào người.
Cứ như thế vài lần, sức lực của Bạch Nhược Hi đã cạn kiệt, Doãn Nhuỵ cũng vì uống quá nhiều nước mà trở nên yếu ớt, hơi thở mỏng manh đến mức mất sức vùng vẫy.
Lần cuối cùng, Bạch Nhược Hi vén mái tóc dài ướt đẫm, nhấc thân thể đầy nước của cô ta lên, dịu dàng hỏi: “Em gái ngoan, em còn muốn chơi không?”
Doãn Nhuỵ thở dốc vì uống quá nhiều nước bẩn, lúc này cô chỉ muốn nôn ra, không có sức lực mà nói chuyện.
Bạch Nhược Hi đưa tay về phía sau, nắm lấy khóa váy nhanh chóng kéo ra rồi cởi váy của cô ta.
Lúc này, Doãn Nhuỵ phản ứng lại bằng một giọng nói yếu ớt gọi: “Cứu, cứu…” Cô ta hét lên và khóc, Bạch Nhược Hi kiên quyết xé váy dài và bắt cô ta cởi nội y.
Cuối cùng, khi Doãn Nhuỵ bị đẩy lại xuống nước, cô mới đi tới cây cầu cầm theo váy và nội y của Doãn Nhuỵ, nhảy lên một cách mạnh mẽ.
“Cứu…cứu…cứu mạng…” Doãn Nhuỵ vùng vẫy trong nước hồi lâu, cuối cùng cô ta mới vững vàng đứng lên ôm phần thân trên trần trụi bằng tay và rên rỉ khóc vì xấu hổ.
Lúc này, cô không dám kêu cứu nữa, vì sợ người làm vườn đến nhìn thấy cô không còn quần áo trên người.
“Bạch Nhược Hi, đồ khốn, trả lại quần áo cho tôi”.
Doãn Nhuỵ nghiến răng, nét mặt hung dữ, hét lên.
Bạch Nhược Hi lên bờ, khẽ thở dài, nhìn Doãn Nhuỵ: “Nhờ cô mà tôi cũng rút được kinh nghiệm.” Ta sẽ nói với ba mẹ để coi họ trừng trị cô như thế nào, hãy đợi đấy”.
Doãn Nhuỵ thở hổn hển, khuôn mặt hôi như phân, đen như mực, trông cực kì khó coi.
Bạch Nhược Hi nhún vai, cười nhạt: “Đừng lo, cô không cần nói, tôi trở về liền sẽ tự thú, yên tâm, ba mẹ sẽ tới cứu cô.” Doãn Nhuỵ nghi ngờ nhìn cô.
Bạch Nhược Hi đột nhiên xoay người, đi đến vùng đất ngập nước bên cạnh, bỏ quần áo trong tay xuống, nhấc tảng đá lên.
Doãn Nhuỵ lo lắng: “Bạch Nhược Hi, cô muốn làm gì?” Ủng hộ chúng mình tại Nhayho.com | N h ảy hố*truyện hay
Bạch Nhược Hi lấy một vài viên đá và đào vùng đất ngập nước một lúc, cầm một tá con giun đất trong tay và đi về phía Doãn Nhuỵ.
“Tôi sẽ thêm thú vui bầu bạn với cô”.
Một nụ cười nhạt nở ra từ khóe miệng Bạch Nhược Hi.
Đột nhiên một con giun đất bẩn thỉu chui vào bàn tay trắng nõn của cô, Doãn Nhuỵ, người luôn sợ nhất loài vật không xương, lại đặc biệt sợ những con ghê tởm như vậy.
Khi nhìn thấy con giun đất trong tay Bạch Nhược Hi, cô sợ hãi đến mức bật khóc, khắp người run lên và hét lớn:
“Ahhhh …Bạch Nhược Hi, tôi sẽ giết cô, tôi sẽ …” Không hề sợ hãi, Bạch Nhược Hi ném mạnh khoảng hơn chục con giun đất trong tay, tất cả lên đỉnh đầu Doãn Nhuỵ.
Ngay tức khắc con giun đất rơi xuống người, cô ta đang chạy lung tung dưới sông như điên, gào thét, đập nước một cách điên cuồng như một người phụ nữ điên cuồng vùng vẫy trong nước, bất kể là cơ thể đang trần trụi.
“Ahhhhh …..” Tiếng hét thất thanh của cô ta đập tan sự yên bình của buổi sáng sớm.
Vài người làm vườn và vệ sĩ vội vàng chạy tới, Bạch Nhược Hi lập tức thu dọn quần áo trên mặt đất, xoay người rời đi.
Bạch Nhược Hi lúc này tâm trạng rất thoải mái, đi ngang qua vệ sĩ cùng người làm vườn, hướng trở về phía biệt thự.
Đi ngang qua thùng rác nhỏ trong vườn, cô ném quần áo vào, phủi tay và tiếp tục bước đi
Tiếng thét của Doãn Nhị chói tai, có thể nói là gây kinh động cho toàn bộ biệt thự.
Bạch Nhược Hi trở lại cổng biệt thự, nhìn thấy Doãn Chi Nguyên cùng Phương Tiểu Ngọc vội vàng từ bên trong lao ra, trên người vẫn còn mặc đồ ngủ, trong lòng đầy lo lắng: “Tiểu Hi, xảy ra chuyện gì vậy?”
, Bạch Nhược Hi nhìn về phía ba mẹ mình, Doãn Đạo nhàn nhã đi theo ở phía sau, cả ba người nhìn thấy Bạch Nhược Hi ướt sũng cả người thì càng thêm căng thẳng.
Dáng vẻ lười biếng của Doãn Đạo trong phút chốc biến mất, vội vàng xông tới, nắm chặt lấy vai của Bạch Nhược Hi, lo lắng hỏi: “Em có chuyện gì vậy?”
Doãn Đạo lo lắng đến mức vội vàng chạy tới, thậm chí chen lấn đẩy ba mẹ lùi lại phía sau một bước.
Phương Tiểu Ngọc vòng qua người Doãn Đạo, đi đến bên cạnh Bạch Nhược Hi, rất lo lắng sờ sờ người của cô: “Cuối cùng là đã xảy ra chuyện gì? Vì sao toàn thân lại ướt sũng?”
Bạch Nhược Hi chậm rãi cúi đầu xuống, “Ba mẹ, anh trai, em xin lỗi”
“Có chuyện gì vậy? Tại sao lại nói xin lỗi?”
Doãn Đạo chau mày, đưa tay sờ lấy tóc mái của cô, vẽ mặt vô vùng thẫn thờ.
Doãn Chi Nguyên lo lắng nói: “Con gái à, cuối cùng là xảy ra chuyện gì? Ba vừa mới nghe một tiếng thét chói tai, có chuyện gì vậy?” Đọc truyện online nhanh nhất tại N hay*ho.com | Nhảy*hố truyện full
Bạch Nhược Hi sợ hãi ngước mắt, nhìn về phía Doãn Chi Nguyên cùng Phương Tiểu Ngọc, cô cũng biết giả bộ đáng thương, đây cũng không phải là độc quyền của Doãn Nhị, giọng điệu áy náy nói: “Con vừa rồi ở phía sau vườn hoa tập thể dục, thế nhưng mà Doãn Nhụy thật quá đáng, em ấy nói rất nhiều lời khó nghe xúc phạm con, còn muốn đuổi con đi, con vốn không muốn quan tâm đến lời nói của em ấy, nào ngờ em ấy đã đẩy con xuống nước, giờ con mới trở thành bộ dáng như thế này đây.” Ba người kinh ngạc nhìn Bạch Nhược Hi, sắc mặt lập tức tối sầm lại.
Bạch Nhược Hi thở dài một tiếng, nói tiếp: “Kỳ thật con làm chị gái có thể nhường nhịn em ấy, nhưng mà em ấy rất quá đáng, con trong cơn tức giận đã đem kéo em xuống nước, đem quần áo của em ấy cởi ra rồi ném vào trong thùng rác, để cho em ấy cũng học được một bài học.” Bạch Nhược Hi cố ý lược bỏ tình tiết cô lấy giun bỏ lên đầu Doãn Nhụy.
Doãn Chi Nguyên cùng Doãn Đạo chầm chậm đi tới, nhìn thấy Doãn Nhị trong nước, sắc mặt hai người đen lại, chau mày, bất lực nhìn cô.
“Ba ….” Doãn Nhị nhìn thấy Doãn Chi Nguyên, đem người mình đè sâu xuống nước, chỉ lộ ra một cái đầu, gào thé t khóc lớn lên:
“Ô ô ô….Ba ba cứu con, ba, Bạch Nhược Hi cái đồ rẻ tiền kia, đem đè con xuống nước, cô ta muốn giết con, cô ta…cô ta…” Doãn Nhị khóc đến thở không ra hơi.
Doãn Chi Nguyên hừ lạnh một tiếng, chắc chắn rằng cô không chết mới yên tâm, rồi mới tức giận quay người rời đi.
Doãn Nhị nhìn thấy phản ứng của ba mình, cả người hoàn toàn mù mờ, sững sờ kinh ngạc đến quên cả khóc.
“Cô cần gì phải vậy nữa chứ?”
Doãn Đạo cười hì hì đi đến mép cầu, hai tay đút vào túi, nhàn nhã nhìn cô, trong mắt hiện lên một tia giễu cợt và mỉa mai.
Doãn Nhị sụt sịt mũi, ba mẹ cô không có ở đây, cô hiện tại cũng không cần giả vờ khóc.
“Bạch Nhược Hi rốt cuộc đã nói cho ba mẹ cái gì, tại sao ba lại không để ý đến em? Mẹ đâu? Mẹ mà biết em bị Bạch Nhược Hi hại thành ra như thế này, bà nhất định sẽ đến thăm em.”
“Tự tạo nghiệt thì không thể sống.” Doãn Đạo hời hợt nói một câu, quay người muốn rời đi.
Anh vừa quay lại liền phát hiện trong vùng đất ngập nước có một ít hòn đá, đá dưới đất cũng đã bị đào lên.
Anh sửng sốt một chút, và rất nhanh hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
Doãn Nhuy sợ hãi hét lên một tiếng đến mức trời long đất nở chắc hẳn là do mấy con giun đất.
Doãn Đạo nhìn vào phiến đá một chốc, liền quay người nói với Doãn Nhị: “Xem ra cô ấy so với tưởng tượng của cô còn tàn nhẫn hơn, em về sau không nên chọc cô ấy, cô không nên trêu vào.” Doãn Nhụy cắn răng, gằn từng chữ: “Doãn Nhụy tôi cũng không phải là người ăn chay.” (Tức kiểu không hề hiền, đơn giản) “Đúng, cô rất lợi hại, nhưng cô cũng đừng quên là người đàn ông phía sau cô ấy là Kiều Huyền Thạc, cô ấy muốn giết cô cũng không phải là vấn đề gì.” Doãn Đạo buông xuống lời cảnh cáo, bình thản ung dung nhẹ nhàng rời đi.
Nhìn tất cả mọi người rời đi, Doãn Nhị tức giận đến nắm chặt nắm đấm, móng tay cắm sâu vào thịt trong lòng bàn tay, nghiến răng nghiến lợi hét lên:
“A a….”
Cô dùng hết toàn bộ sức lực đánh xuống nước, nước bắn tung tóe.
Cơn giận dữ như muốn thiêu rụi cả con suối nước.
Người vệ sĩ mang khăn tắm đến cho Doãn Nhụy và cứu cô lên.
Lên bờ, Doãn Nhị hắt hơi một cách tuyệt vọng.
Cô nắm chặt khăn tắm, hận đến nghiến răng nghiến lợi, lập tức bước nhanh chân chạy về phía biệt thự.
Khi xông vào biệt thự, những người hầu ở nhà đều kinh ngạc nhìn cô.
Doãn Nhị lúc này trông vô cùng chật vật, cô liếc mắt nhìn trong phòng một vòng không thấy Bạch Nhược Hi, liền vội vã trở về phòng thay đồ.
Bạch Nhược Hi tắm rửa xong đi ra khỏi phòng đã là mười một giờ.
Người trong nhà bắt đầu chuẩn bị cơm trưa.
Vừa xuống lầu, Phương Tiểu Ngọc liền đứng dậy, bưng một bát canh gừng đến: “Con gái, mau tới uống canh gừng này.” Bạch Nhược Hi đi xuống lầu một.
“Cảm ơn mẹ.” Bạch Nhược Hi vừa cầm bát, liền cúi đầu uống cạn.
Trên cầu thang truyền đến một tiếng hét phẫn nộ: “Bạch Nhược Hi…” Vừa nghe thấy tiếng hét là biết Doãn Nhị đang tức giận không kiềm được.
Bạch Nhược Hi coi như không nghe thấy, chậm rãi uống canh gừng.
Cộc cộc cộc rất nhanh Doãn Nhị đã xuống tới lầu, có thể nghe ra được lúc này Doãn Nhị đang rất tức giận
Tác giả: Bạch Nhược Hy
Thể loại: Ngôn tình, Đô Thị
CHƯƠNG 383: ANH TRAI SẼ NUÔI EM CẢ ĐỜI
Kiều Huyền Thạc nhìn số người gọi hiển thị trên màn hình điện thoại. Là Nhược Hi gọi tới.
Anh trầm lặng một lúc, sau khi kết nối mới đưa lên tai nghe.
Giọng nói lo lắng của Bạch Nhược Hi từ đầu bên kia điện thoại truyền đến: “Anh ba, xin lỗi, em vừa mới đi tắm, Doãn Đạo anh ta liền nghe điện thoại của em, em…”
Bạch Nhược Hi còn chưa kịp nói hết, ở ngay bên cạnh điện thoại di động liền truyền đến tiếng tạp âm ồn ào, mơ hồ nghe thấy tiếng Doãn Đạo ở bên cạnh Bạch Nhược Hi nói vọng tới: “Phải gọi anh là anh trai, không được phép hô tên gọi họ.”
Bạch Nhược Hi mặc kệ không thèm nhìn anh ta tiếp tục nói: “Anh ba, anh ta không có nói linh tinh gì với anh phải không?”
“Em đã cùng ba mẹ nhận nhau chưa?”
“À, sáng hôm nay em đến đây, em đã cùng mọi người trong nhà nhận nhau, mẹ đã em đưa em đi tham quan nhà một chút. Mọi người trong nhà muốn em ở lại Doãn gia một thời gian, lúc ra ngoài vườn hoa thì vô tình trượt chân xuống hồ sen nên bị ướt người, liền về phòng anh trai tắm rửa.”
“Tại sao lại tắm trong phòng Doãn Đạo?”
“Phòng của anh trai dọn để cho em ở.”
“…”
“Anh trai?”
“Ở trong phòng của anh ta ư”?
Kiều Huyền Thạc sắc mặt đột nhiên tối sầm lại.
Mặc dù anh biết được cô vừa mới nhận lại cha mẹ, muốn có thêm thời gian để ở chung với nhau, nhưng vì sự tồn tại của Doãn Đạo, anh không thể nào cảm thấy yên tâm.
“Ừm, anh sắp tới rồi, gặp mặt rồi nói tiếp.” Kiều Huyền Thạc nhẹ giọng nói.
Bạch Nhược Hi thắc mắc: “Tới đâu?”
“Doãn gia.”
“…”
“…” Bạch Nhược Hi không biết nói gì, cô không kết hôn vì Kiều Huyền Thạc và cô ly hôn là giả.
Cô cũng không buồn giải thích, lườm Doãn Đạo một cái và nói, “Lần sau không được nghe điện thoại của tôi nếu không có sự cho phép của tôi.”
“Ừm, anh hiểu rồi, sau này anh sẽ không tùy tiện nhấc điện thoại của em nữa.” Doãn Đạo nhẹ giọng dỗ dành, khóe miệng mỉm cười vẫn không giấu được niềm vui chiến thắng.
Nói xong, Doãn Đạo đứng dậy, nhìn xuống Bạch Nhược Hi từ trên xuống dưới, nhìn quần áo trên người cô, cười nói: “Xem ra dáng người của em so với Doãn Nhụy còn đẹp hơn rất nhiều.”
Bạch Nhược Hi cúi đầu nhìn ngắm một chút quần áo trên người mình, Doãn Nhụy thật ra có một phòng riêng để đựng đồ lặt vặt, chứa đầy những túi đồ mua sắm thậm chí còn chưa mở ra xem, giày dép, túi xách, quần áo, trang sức, tất cả đều là những phiên bản giới hạn hoặc đồ xa xỉ. Tất cả còn đều đóng gói chưa mở ra mang nhét hết vào trong phòng đó.
“Tôi mặc quần áo của cô ta, tốt hơn là tôi nên đưa trả tiền cho cô ta.”
Bạch Nhược Hi bước tới túi xách lấy ví ra, đang định lấy tiền thì Doãn Đạo không vui nói: “Mỗi một đồng tiền của cô ta đều là của Doãn gia. Cô ta chưa từng kiếm được một xu nào, cũng không cần phải trả lại tiền. Hơn nữa, quần áo này cô ta cũng không định mặc. Cô ta sẽ chỉ thích hưởng lạc thú mua sắm, căn bản không quan tâm sẽ mua quần áo như thế nào.”
Bạch Nhược Hi vẫn lấy tiền ra đưa cho Doãn Đạo, không chút lung nay ý định: “Tôi không thích lấy đồ của người khác.”
“Cô ta lấy đi của em còn ít sao?” Doãn Đạo không vui nói.
“Việc nào ra việc đó.” Bạch Nhược Hi đặt tiền lên bàn trà, đem cất ví vào túi.
Doãn Đạo không muốn loanh quanh mãi chuyện đó nữa, đút tay vào túi đứng dậy, vui vẻ thoải mái đi ngang qua bên người Bạch Nhược Hi: “Nhược Hi, em có thích căn phòng này không?”
“Không có cảm giác.”
“Từ từ rồi sẽ có cảm giác. Đi thôi, chúng ta đi xuống đi. Ba mẹ vẫn ở dưới lầu đợi chúng ta.”
Bạch Nhược Hi không nói lời nào, cầm điện thoại di động theo Doãn Đạo ra khỏi phòng.
Hai người một trước một sau đi trên hành lang dài.
Lúc này bên dưới truyền tới giọng nói của Doãn Chi Nguyên và Phương Tiểu Ngọc.
“Cháu trai, hôm nay có thể đến Doãn gia, chúng ta đã cảm thấy thật là vinh dự. Không cần tốn kém nhiều tiền như vậy để mua quà cáp.” Doãn Chí Nguyên rất lịch sự nói.
“Đây là điều cháu nên làm vào lúc này. Lần này cháu tới đây là chính thức tới thăm hỏi hai bác.”
“Tới đây, mời ngồi, mời ngồi.”
Nghe thấy giọng nói của Kiều Huyền Thạc, Bạch Nhược Hi vội vàng bước nhanh bước chân, Doãn Đạo từ cầu thang nhìn thấy Kiều Huyền Thạc không khỏi nhíu mày.
Bạch Nhược Hi đột nhiên lao tới từ phía sau Doãn Đạo, kích động đến mức trực tiếp xô anh ta đụng vào vách tường, anh ta sửng sốt tới mức ngẩn ra, sắc mặt đột nhiên trầm xuống.
Bạch Nhược Hi hưng phấn chạy xuống lầu: “Anh Ba, anh đến sớm vậy?”
Kiều Huyền Thạc và vợ chồng Doãn Chi Nguyên cùng nhìn về phía lầu hai.
“Nhược Hi, cẩn thận một chút.” Phương Tiểu Ngọc rất quan tâm nói.
Kiều Huyền Thạc nhìn Bạch Nhược Hi như con bướm vui vẻ chạy xuống lầu, khóe miệng nở nụ cười nhẹ, trong mắt tràn đầy sủng nịnh.
Doãn Chi Nguyên không khỏi xúc động nói: “Cháu trai…”
“Cứ gọi cháu là Huyền Thạc.” Kiều Huyền Thạc lập tức cung kính sửa lại.
“Được rồi, Huyền Thạc, cậu cũng biết Nhược Hi là con gái của chúng ta, A Đạo nói là cậu đã tìm được con gái cho chúng ta, chúng ta thật sự nên cảm ơn cậu. Lòng tốt của cậu, chúng ta cũng không có gì để đền đáp, chúng ta …”
“Chú, đừng khách sáo, chúng ta là người một nhà.” Kiều Huyền Thạc vừa nói xong, Bạch Nhược Hi liền bước xuống.
Bạch Nhược Hi chào hỏi rất lễ phép: “Ba, mẹ.”
Phương Tiểu Ngọc lập tức vươn tay: “Nào, tới bên này ngồi cùng mẹ đi.”
Bạch Nhược Hi nhìn Phương Tiểu Ngọc, ánh mắt cưng chiều tràn đầy yêu thương, Bạch Nhược Hi mỉm cười đi về phía Phương Tiểu Ngọc, chỉ trộm cùng Kiều Huyền Thạc liếc nhau một cái, trong lòng có chút ngọt ngào và ngại ngùng.
Chương 384: Xoá chữ “cũ”Bạch Nhược Hi ngồi cạnh Phương Tiểu Ngọc.
Phương Tiểu Ngọc lập tức cầm tay của Bạch Nhược Hi đặt vào lòng bàn tay, nhẹ giọng nói với Kiều Huyền Thạc: “Chúng tôi nên mua quà và đến tận nơi cảm ơn anh, tôi thực sự rất ngại khi để anh mua nhiều quà như vậy.”Kiều Huyền Thạc nhìn Bạch Nhược Hi và nhìn nụ cười hạnh phúc của cô, trong lòng nhẹ nhõm rất nhiều.
Nói với Phương Tiểu Ngọc: “Lần này con đến đây để chính thức chào hỏi. Nếu Tiểu Hi là con gái của cô chú, thì cháu cũng nên làm như vậy, chúng ta …”Kiều Huyền Thạc chưa nói hết lời, Doãn Đạo đã ung dung bước xuống, nhìn trên sàn đầy những món quà giá trị với túi lớn, giọng điệu phù phiếm nói: “mua nhiều đồ như vậy, là em rể cũ tới cầu hôn sao?”
Nói xong, Doãn Đạo cầm hộp quà mở ra, liếc nhìn bên trong: “Oa, không tệ, đều là thuốc bổ mà người già rất thích.”Doãn Chi Nguyên hạ giọng bất mãn nhắc nhở: “A Đạo, chú ý thái độ và lời nói của mình.”Doãn Đạo đặt món quà xuống, nhướng mày nhìn Kiều Huyền Thạc: “Tôi đã rất thân với em rể cũ của mình, vì vậy tôi không cần phải khách sáo, đúng không?”
Kiều Huyền Thạc mím môi cười nói: “Đúng vậy, thật sự không cần khách sáo, chúng ta đều là người một nhà.”Anh lại nhắc đến người một nhà, ai cũng tò mò nhìn anh, nhưng lại ngượng ngùng tự hỏi người một nhà thế nào. Sau tất cả, mọi người đều biết rằng Bạch Nhược Hi và anh đã ly hôn.Đọc truyện online nhanh nhất tại N hay*ho. com | Nhảy*hố truyện full
Doãn Đạo ngồi xuống ghế sô pha, khoanh chân lại, mỉm cười nhìn Kiều Huyền Thạc : “hôm nay là ngày tốt để chúng tôi nhận lại em gái mình. Không biết anh tới tham gia náo nhiệt gì vậy, em rể cũ?”
Doãn Đạo lúc này mới bàng hoàng hiểu chuyện gì đang xảy ra. Không có phản ứng trong một thời gian dài.
Kiều Huyền Thạc nói thẳng: “Anh vợ có thể trực tiếp gọi tôi là Huyền Thạc, nếu không muốn gọi tôi là Huyền Thạc thì cứ gọi tôi là em rể, không cần thêm một chữ.” “Hả…” Doãn Đạo sững sờ, từ từ định thần lại, nhưng vẫn không nói được lời nào, xấu hổ ho khan hai tiếng: “khụ, khụ, ừm…” Bạch Nhược Hi liếc nhìn khuôn mặt của anh ta, đột nhiên không nhịn được cười ra tiếng, nhanh chóng lấy tay che miệng không khiến anh ta mất mặt.Đọc truyện online nhanh nhất tại N hay*ho. com | Nhảy*hố truyện full
Doãn Đạo hít sâu một hơi, chậm rãi thả lỏng người dựa vào sô pha, thu tay lại khoanh tay trước ngực.
Phương Tiểu Ngọc: “Con rể, mẹ muốn con gái ở nhà một thời gian, mẹ muốn bồi đắp tình cảm với con gái, được không?”
“Mẹ à, Nhược Hi muốn ở bao lâu cũng được.” Kiều Huyền Thạc đã trả lời câu hỏi của Phương Tiểu Ngọc rất lịch sự.
Phương Tiểu Ngọc mỉm cười và gật đầu.
Doãn Đạo nói thẳng: “Em gái tôi nói nó không muốn rời đi, con bé muốn sống với ba mẹ và anh trai cả đời.” Những lời này khiến sắc mặt của những người có mặt đều chìm xuống.
Kiều Huyền Thạc bất lực nhìn Doãn Đạo, nụ cười lịch sự vẫn không suy giảm.
“Này …” Bạch Nhược Hi thở dài thậm chí không muốn nói gì, không ngờ anh trai cô lại là người như vậy, ảo tưởng coi chồng như tình địch.
“Vô lý?”
Phương Tiểu Ngọc lại trừng mắt nhìn anh. “Một đứa con gái sao có thể sống với cha mẹ cả đời? Dù sao thì vẫn còn trẻ, Nhược Hi có thể thường xuyên về nhà sống nhưng con bé vẫn phải sống với chồng.” Doãn Chi Nguyên cũng ngượng ngùng cười cười: “con rể đừng để bụng, hôm nay nó có chút không bình thường, có lẽ vừa nhận em gái liền có chút vui mừng quá độ.
“Con hiểu được mà.” Kiều Huyền Thạc gật đầu.
“Hãy ăn tối ở đây. Mẹ sẽ dặn người làm chuẩn bị, và gia đình chúng ta sẽ ăn bữa ăn đoàn tụ.” “Vâng…” Ngay khi Kiều Huyền Thạc trả lời, có tiếng bước chân ở tầng dưới sau lưng anh, và giọng nói của Doãn Nhuỵ vang lên.
“Huyền Thạc, anh tới rồi.” Cơ thể Kiều Huyền Thạc hơi cứng lại, và nụ cười của anh ấy biến mất ngay lập tức.
Mọi người có mặt đều nhìn Doãn Nhuỵ.
Doãn Chi Nguyên nhẹ nhàng nói: “Tiểu Nhuỵ, con cũng trạc tuổi Nhược Hi, sao không gọi em rể như A Đạo, đừng gọi tên như vậy.” Doãn Nhuỵ đột ngột dừng lại, cau mày nhìn mọi người có mặt, sắc mặt càng ngày càng xấu, cố gắng hết sức kiềm chế, nặn ra một nụ cười cứng ngắc: “Em rể? Anh ấy … không phải anh ấy đã ly hôn với Nhược Hi sao?”
“Không ly hôn, chỉ ly thân tạm thời.” Phương Tiểu Ngọc cười giải thích, nhanh chóng nhìn Kiều Huyền Thạc và hỏi: “Con rể, mặc kệ giữa con và Nhược Hi đã xảy ra chuyện gì , nhưng vợ chồng xa cách sẽ ảnh hưởng đến tình cảm. Nếu các con quyết định tiếp tục bên nhau, thì không được li thân nữa.” Kiều Huyền Thạc nhìn Bạch Nhược Hi, đôi mắt nóng bỏng ánh lên tia sáng dịu dàng, khẽ thì thầm: “Cửa nhà luôn mở chào đón cô ấy, và con luôn đợi cô ấy trở về nhà.” Điều này thật là ngọt ngào, mặt Bạch Nhược Hi lập tức nóng lên, cô xấu hổ cúi đầu xuống, không dám bắt gặp ánh mắt của Kiều Huyền Thạc, có quá nhiều người ở đây, cô có chút xấu hổ.
Phương Tiểu Ngọc kéo tay Bạch Nhược Hi, cúi đầu xuống gần mặt cô, nhẹ nhàng thuyết phục: “Con gái, sau khi về nhà chồng ở có gì uỷ khuất nhất định phải về với mẹ, mẹ sẽ làm chủ cho con.
Trái tim Bạch Nhược Hi bỗng ấm áp, mỉm cười gật đầu, nhìn Phương Tiểu Ngọc rất cảm động: “Dạ, con biết rồi mẹ.” Cảm giác yêu thương này, nửa đời đầu cô chưa từng được hưởng.
Lúc này, cảm giác thật là không chân thật.
“Nếu con bị ức hiếp mẹ sẽ đứng về phía con vô điều kiện, đừng sống xa nhau quá lâu sẽ ảnh hưởng đến tình cảm vợ chồng, con ở với mẹ được một thời gian thì con đi về nhà với con rể.” “ Vâng, con hiểu rồi mẹ.” Bạch Nhược Hi cảm thấy mặt mình càng ngày càng nóng.
Doãn Nhuỵ thu lại đôi mắt lạnh lùng gớm ghiếc của mình và sải bước về phía chiếc ghế sô pha, cô ngồi cạnh Doãn Chi Nguyên, ôm cánh tay ông làm nũng: “Ba, con sinh sau Nhược Hi 2 ngày, còn chưa chắc là con gái của An Hiểu, hay là để con làm em gái đi, con thích làm em út.”
Chương 385: Tin tưởng vào vợ của mình.
Doãn Nhuỵ đột nhiên đưa ra một yêu cầu kì quái, tất cả mọi người có mặt đều không hiểu tại sao.
Doãn Chi Nguyên từ đó cũng đã quen với Doãn Nhuỵ, nhân tiện: “Chị em gái đều là người cùng nhà, cũng không phân rõ ràng như vậy, con làm em út rất thích hợp với tính khí trẻ con, không hiểu chuyện.”
“ Chính xác.” Doãn Nhuỵ vui vẻ ôm lấy cánh tay Doãn Chi Nguyên và nghiêng đầu nhìn Bạch Nhược Hi: “chị sẽ không quan tâm, phải không?”
Doãn Nhuỵ cắn nhẹ môi dưới, vẫn cố nén một nụ cười cứng ngắc.
Phương Tiểu Ngọc và Doãn Chi Nguyên đã nhìn Kiều Huyền Thạc với nụ cười mãn nguyện, họ thích và hài lòng với người con rể này 100%.
Kiều Huyền Thạc nhìn Bạch Nhược Hi bằng ánh mắt dịu dàng, giọng điệu vô cùng dịu dàng: “Vợ à, không quan trọng là em ở nhà bố mẹ bao lâu, ngày nào cũng nhớ gọi điện cho anh, có nhớ nhà thì nói với anh, anh sẽ đón em.” Trái tim Bạch Nhược Hi lập tức đập loạn xạ, không kìm được cảm giác ngọt ngào trong lòng, nụ cười tràn ngập khắp khuôn mặt.
Cô cúi đầu ngượng ngùng và lúng túng, nhàn nhạt đồng ý: “Dạ.” Trong trí nhớ, Kiều Huyền Thạc hiếm khi gọi cô là vợ.
Gọi cô một tiếng vợ khiến cô thẹn thùng, cô cảm thấy mặt nóng rực trước mặt rất nhiều người.
Phương Tiểu Ngọc thấy cô đỏ mặt cười ngượng ngùng: “Nhược Hi, sao vậy? Con rể đang nói chuyện với con, con có nhận lời không?”
Cô có.
Có lẽ giọng của cô quá nhỏ.
Bạch Nhược Hi bẽn lẽn nhìn Kiều Huyền Thạc, còn Anh thì nhìn chằm chằm vào cô với đôi mắt sâu thẳm, quyến rũ và nóng bỏng. Hai ngừoi đã là vợ chồng rồi, nhưng cô cảm thấy ngại ngùng không thể giải thích được đối với anh vào lúc này. Đây có thể là lần đầu tiên đứng trước mặt bố mẹ với thân phận vợ chồng, cảm giác này rất kì diệu.
“Được rồi, em hiểu rồi.” Bạch Nhược Hi trả lời những lời của Kiều Huyền Thạc.
Kiều Huyền Thạc chậm rãi đứng lên.Nhảy hố truyện nhanh nhất tại N hayh o. com | Nhảy*hố truyện full
Doãn Chi Nguyên và Phương Tiểu Ngọc cũng lo lắng đứng lên và hỏi: “Con rể, con đi rồi à? Hôm nay chúng ta hãy ở lại ăn tối đi, chúng ta đã dặn người làm chuẩn bị rồi sẽ có thể ăn sớm.” Kiều Huyền Thạc đưa tay về phía Bạch Nhược Hi, Bạch Nhược Hi có vẻ hơi bối rối, anh cười nói: “Anh muốn xem phòng em ở.” “Hả……” Yêu cầu này khiến Bạch Nhược Hi mất cảnh giác.
Doãn Chi Nguyên vội vàng nói: “ Được, được, Nhược Hi, mau đưa con rể đi thăm phòng.” “Đúng, đúng, hãy để con rể tham quan xung quanh, và cũng xem bối cảnh gia đình của chúng ta.” Bạch Nhược Hi được Phương Tiểu Ngọc kéo lên, cô ấy nhìn cha mẹ mình, rồi nhìn Kiều Huyền Thạc, và nhẹ nhàng đưa tay ra.
Kiều Huyền Thạc nắm tay cô và bước lên cầu thang.
Doãn Nhuỵ hơi thở hổn hển, lồng nhực phập phồng tức giận, sắc mặt đen như mực, khó coi đến cực điểm.
Cô nghiến răng: “Không phải chỉ là phòng cũ, còn có thể vào thăm cái gì?”
Phương Tiểu Ngọc không khỏi tối sầm mặt lại, thấp giọng hô: “Sao càng ngày càng không hiểu chuyện vậy? Tình cảm vợ chồng tốt đẹp, vợ lần đầu ở lại nhà đẻ, cơm ăn, áo mặc, nhà cửa, đi lại của vợ, chồng quan tâm là bình thường, nếu con cũng tìm được một người con rể tốt bằng nửa con rể Kiều, chúng ta sẽ cảm thấy yên tâm.” Doãn Nhuỵ nheo miệng và lẩm bẩm một cách tức giận: “Nếu Bạch Nhược Hi không chen vào, bây giờ Kiều Huyền Thạc sẽ là chồng của con.” Doãn Chi Nguyên thở dài, nhưng cũng trầm mặt xuống: “Đã bao lâu rồi, còn nói mãi, có thú vị không?”
“Bao lâu cũng không thể thay đổi chuyện cô ta cướp chồng con. Con và Huyền Thạc đang định kết hôn. Bố mẹ 2 bên cũng đã gặp và nói về cuộc hôn nhân. Tự nhiên sự việc thay đổi, không phải là do Bạch Nhược Hi sao?”
“Tình cảm không phải là đồ vật mà con muốn đoạt lấy là được, cũng không phải là thứ có thể ép buộc.” Giọng điệu của Phương Tiểu Ngọc trở nên lạnh hơn, bà bất lực nói: “Huyền Thạc luôn ở trong quân đội, hiếm khi ở nhà, và đột nhiên kết hôn với Nhược Hi. Điều này cho thấy anh ấy đã muốn kết hôn với Nhược Hi từ rất sớm, nếu không thì làm sao mà tự nhiên cưới được?”
Doãn Nhuỵ tức giận đứng dậy, nghẹn ngào nói: “Bây giờ ba mẹ đã tìm thấy con gái ruột của mình, chuyện gì cũng bảo vệ cô ta. Hiện tại con nói gì cũng là sai, làm gì cũng là sai.” Giọng điệu của Doãn Chi Nguyên rất nghiêm túc: “Chúng ta nói chuyện một cách khách quan, con lại giở tính đại tiểu thư của con ra sao?”Nhảy hố truyện nhanh nhất tại N hayh o. com | Nhảy*hố truyện full
“Ba mẹ không yêu Tiểu Nhuỵ. Con luôn coi 2 người như bố mẹ đẻ của mình mà yêu thương. Dù biết không phải ba mẹ ruột , con cũng không bao giờ thay đổi ý định ban đầu của mình. Giờ các người đã có con gái riêng, liền không cần Tiểu Nhuỵ nữa.” “Con đang nói về cái gì vậy? Khuôn mặt của Doãn Chi Nguyên trở nên xanh mét, và ông nói rất cáu kỉnh: “Khi nào chúng ta sẽ không cần con chứ?”
Không có so sánh cũng không có hại gì, Phương Ngọc cũng bất lực nói: Tiểu Nhuỵ, con có thể đừng vô lý như vậy được không, chúng ta không phải không yêu con, nhưng chúng ta muốn con là phải kiềm chế tính khí đại tiểu thư của mình lại…” “Huhu …” Doãn Nhuỵ bật khóc, nắm chặt tay bước đến cầu thang, nghẹn ngào lẩm bẩm: “Con không muốn nghe, đừng gọi con ăn tối, con nuốt không trôi.” Nói xong cô ấy khóc lóc đi lên lầu.
Phương Tiểu Ngọc bất lực thở dài, nhìn bóng lưng tội nghiệp của cô, bà không khỏi mềm lòng đứng lên: “Để tôi an ủi con bé, con bé sợ con gái chúng ta quay lại cướp đi tình yêu từ đầu của con bé là chuyện bình thường, có lẽ nhất thời con bé không thể chấp nhận.”
CHƯƠNG 386: TRÓI BUỘC YÊU THƯƠNG
Dùng cơm chiều xong, Kiều Huyền Thạc rời khỏi nhà họ Doãn, để Bạch Nhược Hi ở lại, Từ nhà họ Doãn Kiều Huyền Thạc tiếp tục hành trình đến biệt thự tư nhân của Hách Nguyệt.
Trên đường đi, anh gọi trước cho Hách Nguyệt một cuộc điện thoại.
Ban đêm.
Ánh trăng sáng tỏ soi rõ mỗi ngóc ngách tinh xảo của căn biệt thự, bên trong đình viện tỏa ra ánh sáng le lói của đèn điện.
Trời mùa hè, không gian bao phủ hương thơm hoa cỏ, thỉnh thoảng như văng vẳng tiếng ếch kêu khiến cho lòng người âm u.
Hai người đàn ông đang ngồi trên ghế mây trong đình hóng gió.
Một bình rượu ngon, hai cái chén cùng một bàn trái cây tinh xảo.
Hách Nguyệ nâng ly rượu, ngẩng đầu nhìn về hướng biệt thự, ánh mắt vô thức dừng lại trên ban công vẫn sáng đèn, ánh mắt trở nên thâm trầm, cô đơn.
Kiều Huyền Thạc dựa người trên ghế mây thượng, bình thản ung dung mà phẩm rượu.
Nói xong chuyện công việc, hai người nói chuyện phiếm.
“Nếu……” giọng nói của Hách Nguyệt từ tính trầm thấp chậm rãi truyền đến, mang theo một tia cô đơn, sâu kín: “Tôi muốn cố gắng một lần, tôi …” Anh ta ngập ngừng, muốn nói lại thôi.
Kiều Huyền thạc nhìn theo ánh mắt Hách Nguyệt về phía căn phòng vẫn sáng đèn trong Biệt thự.
Nếu đó không
phải là phòng của Lam Tuyết thì chắc chắn là phòng của hai đứa nhỏ.
Kiều Huyền Thạc như hiểu ý của Hách Nguyệt nhàn nhạt nói: “Nếu như cố gắng thêm một lần nữa có thể sẽ không làm cậu thất vọng đâu.” Hách Nguyệt cười chua xót, khóe miệng hơi nhếch lên, ánh mắt lại bất đắc dĩ: “Có nhiều lúc tôi nghĩ, không biết tôi tồn tại rốt cuộc là vì cái gì?”
Cả đời, trên lưng mang theo hi vọng của người khác, bị ép phải sống cuộc sống của người khác.
“Vậy bây giờ cậu đã nghĩ rõ ràng chưa?”
“Trước kia thì không tìm được phương hướng cuộc sống nhưng hiện tại thì tôi đã tìm được ý nghĩa cuộc sống.” Kiều Huyền Thạc nhướng mày: “Vợ con sao?”
“Ừ.”
“Cậu xác định Lam Tuyết có thể sống với cậu cả đời này sao?”
Lời này, làm sắc mặt của Hách Nguyệt trở nên u ám, anh ta trầm mặc, cầm lấy chén rượu ngửa đầu uống một ngụm lớn, ngay sau đó lại cầm lấy bình rượu rót rượu, rũ mắt, ngữ khí lạnh lùng: “Trừ phi cô ấy không muốn hai đứa nhỏ nữa khi đó cô ấy có thể tùy ý rời đi.” “Cậu muốn dùng hai đứa nhỏ để trói buộc cô ấy cả đời sao? “Ha hả……” Hách Nguyệt cười chua xót, tiếp tục uống rượu hết ly này đến ly khác, chén rượu đầy rồi lại vơi, vơi rồi lại đầy đến khi anh ta buông ly xuống liền nhắm mắt tựa lưng vào ghế thấp giọng lẩm bẩm: “Sinh ra hai đứa nhỏ là do cô ấy tự chọn.” “Nguyệt, nếu cậu thật sự yêu cô ấy, không bằng buông tay đi.” Kiều Huyền Thạc bất đắc dĩ khuyên bảo.
Hách Nguyệt hít sâu một hơi, ngữ khí nghiêm túc thêm vài phần: “Cậu vì muốn có được Bạch Nhược Hi, không tiếc giá nào lừa cô ấy kết hôn thì dựa vào cái gì để khuyên tôi buông tay?”
Kiều Huyền Thạc tức khắc nghẹn lời, cầm lấy chén rượu gật gật đầu, “Đúng, quả thực là tôi đã từng quá ích kỷ.” Anh ta tự phạt một ly, ngẩng đầu uống rượu.
“Cô ấy không yêu tôi thì không nên sinh con cho tôi, đã sinh con của tôi lại muốn bỏ tôi đi tìm hạnh phúc của riêng mình, cô ta đặt tôi ở đâu? Những năm này tôi chịu đựng tra tấn khổ sở, chịu đựng thống khổ, có lẽ cả đời này cũng đều sẽ như vậy” Kiều Huyền Thạc bất đắc dĩ lắc đầu sau đó cầm lấy bình rượu rót cho Hách Nguyệt trầm giọng khuyên bảo: “Nếu ngay từ đầu cậu đã biết cô ấy tiếp cận anh là vì tiền thì quan hệ giữa hai người chính là giao dịch, vì sao còn để phát
sinh tình cảm? tình cảm của cậu không có lý do gì anh lại bắt cô ấy chịu trách nhiệm, cậu ràng buộc cô ấy cả đời như vậy cô ấy cũng sẽ không hạnh phúc.” “Vậy cùng nhau chịu khổ.” Hách Nguyệt cười lạnh, ngả ngớn nhìn ánh trăng phía trước, chậm rãi cầm lấy chén rượu, nhàn nhạt mở miệng: “Ít nhất như vậy, 2 đứa nhỏ sẽ cảm thấy hạnh phúc.” “Vậy còn Triệu Toa Na thì sao?”
Hách Nguyệt khinh thường nhướng mày, nhìn về phía Kiều Huyền Thạc: “Hôn sự giữa tôi và cô ấy đều là do ý của người lớn trong nhà quyết định, cậu cảm thấy tôi sẽ để ý đến cô ta sao?”
“Hôn Nhân không phải là trò đùa” Kiều Huyền Thạc nghiêm túc nhìn Hách Nguyệt “Không phải trò đùa sao? Hôn sự này vốn dĩ chính là một trò chơi của người lớn hai nhà, bọn họ muốn chơi như thế nào thì cứ để cho bọn họ chơi
như vậy, tôi chẳng qua chỉ là một cái xác không hồn, hiện tại tôi chỉ muốn hưởng thụ thú vui làm ba thôi.” “Cậu làm vậy là không công bằng với Triệu Toa Na.” Hách Nguyệt nhíu mày nhìn về phía Kiều Huyền Thạc, nói từng câu từng chữ: “Đừng nói với tôi là cậu không nhìn ra cô ta thích cậu, người cô ta để ý là cậu chứ đâu phải tôi?”
Kiều Huyền Thạc ngẩn ra, nháy mắt tâm tình trở nên nặng nề.
Không phải anh không biết cảm giác của Triệu Toa Na, chẳng qua là vẫn không có người vạch trần mối quan hệ này cho nên anh vẫn bàng quan, không muốn tin tưởng nó là sự thật, cũng không muốn từ bỏ thế cân bằng trong tình bạn này.
“Nếu trong lòng chúng ta đều đã có người khác thì làm gì có điều kiện để bàn tới hai chữ công bằng.”
Kiều Huyền Thạc âm thầm nâng chén rượu lên uống, không muốn bàn luận vấn đề phiền lòng này nữa.
Anh trầm mặc một lát sau đó nhàn nhạt cảnh cáo: “Tình cảm của cậu thế nào tôi không muốn xen vào nhưng đừng gây thêm tổn thương cho Lam Tuyết.
Nếu không, tôi sẽ không ngồi yên không quản.” Hách Nguyệt cười sau đó liếc mắt nhìn về phía bạn tốt nhàn nhạt hỏi lại: “Cậu trở nên bác ái từ khi nào vậy? người phụ nữ kia đã cho cậu cái gì tốt rồi?”
“Cô ấy không cho tôi cái gì hết, đây là yêu cầu của vợ tôi.” Kiều Huyền Thạc nghiêm túc nói.
Hách Nguyệt bất đắc dĩ cười lạnh nói: “Kiều tướng quân anh minh một đời thì ra lại là nô lệ của vợ, có một cái “nóc nhà” lớn như vậy cậu làm thế nào để dẫn dắt ngàn quân tinh nhuệ ra trận giết địch?”
Kiều Huyền Thạc nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Làm một người đàn ông, có thể hoành hành ngang dọc ở bên ngoài nhưng về đến nhà thì làm sao có thể ngang ngược với vợ con chứ! Nếu người phụ nữ đó chịu sống với tôi cả đời này thì tôi làm nô lệ cũng đã sao?”
Tiếng cười của Hách Nguyệt tiếng chậm lại rồi dừng hẳn, ánh mắt khẽ chìm xuống phiếm hồng, xuyên qua hàng nước mắt long lanh Hách Nguyệt nhìn khuôn mặt của Kiều Huyền Thạc, người đàn đông thần sắc thong dong đôi mắt sáng ngời tràn đầy hạnh phúc.
Lời anh nói uyển chuyển nhẹ nhàng như nước chảy mây trôi lúc này ở trong mắt của Hách Nguyệt lại vô cùng chói mắt.
Nghe lời nói này của Kiều Huyền Thạc, Hách Nguyệt không những không coi thường, mà là hâm mộ, thậm chí là đố kỵ.
Bởi vì anh ta không có cơ hội này.
Không có người phụ nữ nào chịu cho hắn cơ hội cam tâm tình nguyện trở thành nô lệ.
Mặc dù anh ta dùng 2 đứa con để ràng buộc người phụ nữ kia ở lại bên anh ta thì sao? Mỗi thời mỗi khắc, cô ấy chỉ muốn nghĩ cách để mang con rời đi, cách anh càng xa càng tốt.
Kiều Huyền Thạc nói không sai, hắn sinh tình thì dựa vào cái gì lại bắt người phụ nữ kia chịu trách nhiệm? Dựa vào cái gì dùng hai đứa con để không cho cô đi tìm hạnh phúc của chính mình? Dựa vào cái gì? Càng nghĩ tâm tình của Hách Nguyệt càng như bị dao cắt, Hách Nguyệt ngẩng đầu nhìn lên bầu trời xa xăm nháy mắt hốc mắt đã phiếm hồng nước mắt vòng quanh làm mờ đi tầm nhìn, trong ngực buồn bực đến khó chịu dường như không thể thở nổi.
Hai người đàn ông cứ như vậy trầm mặc uống rượu Trời càng về khua càng lạnh Kiều Huyền Thạc vẫn như cũ thập phần tình táo mà Hách Nguyệt thì đã say khướt Hách Nguyệt chống mặt bàn đứng lên đầu vô lực cúi xuống bước đi loạng choạng nhàn nhạt nói: “Tôi say rồi, tôi không thể uống nữa, ngày mai tôi còn có phiên tòa.” “Được, vậy để tôi đưa anh về.” “Không cần, tôi có thể tự về được.
đã muộn rồi cậu cũng nên về nhà nghỉ ngơi đi nếu không cô vợ nhỏ của cậu sẽ lại nổi giận” Kiều Huyền Thạc chỉ là cười nhạt, không trả lời lại vấn đề của Hách Nguyệt .
Hách Nguyệt xoay người đưa lưng về phía Kiều Huyền Thạc, bước đi vẫn tương đối trầm ổn, vừa đi vừa nói:
***
CHƯƠNG 388: XA CÁCH
“Điều này không phải chính là mong muốn của cô sao? Nếu tôi ngồi tù cô có thể mang theo hai đứa nhỏ rời đi, tôi cũng không có cơ hội để tranh giành hai đứa nhỏ với cô nữa.”
Ánh mắt của Hách Nguyệt mê mang, ngữ khí cũng càng ngày càng trầm thấp.
“Anh mau buông tôi ra, anh có nghe thấy không? anh đang say rượu nên tôi không so đo với anh nhưng hi vọng anh có thể tôn trọng tôi một chút.
Chúng ta nước sông không phạm nước giếng, anh sống cùng với hai con một thời gian, đến lúc chán rồi thì để chúng tôi rời đi, hi vọng anh có thể tuân thủ lời hứa.”
Hách Nguyệt cười nhạt sau đó chậm rãi nhắm mắt lại hít thở sâu, cảm giác đau đớn như sắp nổ tung, chỉ cần nghe thấy hai từ rời đi là hắn lại không thể nào không chế được sự phẫn nộ trong lòng.
Giọng nói của anh ta càng thêm trầm thấp, khàn khàn đến nỗi cơ hồ không nghe rõ “Rốt cuộc cô muốn gì?” “Hách Nguyệt, buông tôi ra.”
Lam Tuyết bỏ lơ lời anh nói cố gắng giãy giụa nhưng cho dù cô có cố gắng đến mức nào cũng không thể nhúc nhích, không thể thoát khỏi vòng tay của người đàn ông này.
“Nói đi, cô muốn gì?” “Tôi không cần gì cả, tôi cầu xin anh hãy buông tay, đừng như vậy nữa, anh làm vậy cũng không có ý nghĩa gì cả” Lam Tuyết lạnh lùng nói từng câu từng chữ: “Hách Nguyệt, nếu anh muốn có con thì hãy cùng với Triệu tiểu thư sinh thêm vài đứa đi, đừng giành con với tôi nữa.
Hiện tại anh như ngươi điên vậy, giống bị bệnh tâm thần.”
Hách Nguyệt cười chua xót đột nhiên lảo đảo rồi buông Lam Tuyết ra nằm xuống bên cạnh cô không nhúc nhích.
Được thả ra, phản ứng đầu tiên của Lam Tuyết chính là bò ra ngoài sau đó khẩn trương từ trên giường đứng lên, sửa sang lại đầu tóc rồi cất bước đi về phía cửa.
Cô sợ Hách Nguyệt say rượu lại đột nhiên phát điên.
Nhưng thời điểm cô bước đến cửa thì thân thể lại đột nhiên cứng đơ, sững lại không nhúc nhích, tâm tình giống như có gánh nặng ngàn cân.
Cô quay đầu lại nhìn về phía giường lớn.
Người đàn ông vẫn nằm im trên giường, cánh tay dang rộng, hai chân vẫn còn đang dựa ở bên thành giường không nhúc nhích.
Sau một hồi suy tư, cô cũng không biết người đàn ông này rốt cuộc có thật sự say rượu hay không, cũng không biết
anh ta có lại đột nhiên phát điên nữa hay không.
Cô muốn đi tới giúp anh nằm lại tư thế thoải mái hơn nhưng lại sợ anh đột nhiên thức dậy Lam tuyết lẳng lặng đứng ở cửa nhìn người đàn ông trên giường
Còn người đàn ông Hách Nguyệt cũng không thật sự quá say, anh chỉ là nhắm mắt lại,mệt mỏi như thể mất đi linh hồn vậy, khóe mắt bất giác trào ra hai giọt nóng hổi.
Màn đêm yên tĩnh đến đáng sợ.
Gió đêm từ từ thổi vào ban công, lay động bức màn nhè nhẹ phiêu động.
Cuối cùng Lam tuyết vẫn không quay lại, cô đi ra ngoài cửa rồi trở tay đóng cửa lại.
Nghe tiếng cửa đóng lại, Hách Nguyệt chua xót lộ ra nụ cười nhạt nhưng nụ cười này so với khóc còn khó coi hơn.
Cảm giác cô đơn tràn ngập căn phòng.
Giống như con trùng đang ăn mòn trái tim của người đàn ông, từng chút từng chút một đau đến chết lặng.
Sáng sớm hôm sau.
Từ sớm Lam Tuyết đã rời giường làm vệ sinh cá nhân sau đó đi xuống lầu Khi qua cửa phòng của Hách Nguyệt, cô không khỏi dừng lại bước chân, tâm tình buồn rầu, lo lắng cho người đàn ông trong phòng.
Lạc lạc: “Không cần ạ, bọn con muốn ba đưa đi học, các bạn học khác đều có ba đưa đi học nhưng các bạn vẫn chưa từng nhìn thấy ba của bọn con, bọn họ đều hỏi chúng con không có ba sao?”
Hoan hoan: “Đúng đúng, chúng con muốn ba ba đưa đi.
Các bạn học nhất định sẽ thích ba ba của bọn con, ba ba của chúng con thật là xinh đẹp”.
Nói rồi hai cô nhóc vui sướng chạy đến bên cạnh Hách Nguyệt, mỗi đứa nhỏ
nắm lấy một bên tay của anh, ánh mắt nhìn Hách Nguyệt tràn đầy mong chờ cười nói: “Ba ba, chúng ta mau đi thôi”
Hách Nguyệt cũng nở nụ cười ôn nhu với hai đứa nhỏ sau đó chậm rãi nhìn về phía Lam Tuyết, ánh mắt nhìn vào đôi mắt lộ quầng thâm, khuôn mặt tinh xảo cũng có chút hơi sưng lên.
Có vẻ như đêm qua cô ngủ không được ngon giấc.
“Ba ba, chúng ta đi thôi.”
Hoan hoan kéo kéo bàn tay to của Hách Nguyệt.
Anh lập tức hoàn hồn nở nụ cười nhẹ nhàng với hoan hoan sau đó ấm áp nói: “Được, để ba ba đưa các con đi học.”
Nhạc Nhạc: “Ma mi, mẹ mau đi ăn sáng đi” “Được” “Chào mami bọn con đi học” hai đứa trẻ vui vẻ đồng thanh chào Lam Tuyết sau đó vẫy vẫy tay nhỏ.
Lam Tuyết cũng nở nụ cười dịu dàng sau đó vẫy vẫy tay gật đầu “Đi đường cẩn thận” Hách Nguyệt dắt hai đứa nhỏ ra cửa.
Nhìn bóng dáng cao gầy của người đàn ông rời đi, trái tim của Lam Tuyết bỗng trở nên rầu rĩ.
Mặc dù ở trước mặt bọn trẻ hai người cũng không có nửa điểm giao lưu, mỗi người một thế giới.
Chuyện này đối với Lam Tuyết cũng coi như là một chuyện tốt, cô không muốn bản thân mình lại một lần nữa không thể tự kiềm chế mà rơi vào vũng nước này, xa cách như vậy quả thực là tốt nhất.
Ban đêm tại Doãn gia.
Bạch Nhược Hi một đêm không có ngủ, cô trằn trọc miên man, suy nghĩ rất nhiều thứ, có thể là vì vừa mới nhận lại cha mẹ cùng người thân cho nên đặc biệt kích động hoặc cũng có thể là bởi vì nơi
này từng có những hồi ức không tốt khiến cô có chút bài xích.
Trời vừa sáng, Bạch Nhược Hi liền từ trên giường bật dậy, rửa mặt sạch sẽ rồi ra khỏi phòng.
Cô mặc một bộ đồ thể thao, chuẩn bị xuống hoa viên tập thể dục hít thở không khí trong lành
Điều đặc biệt nhất ở biệt tự của nhà họ Doãn chính là trong hậu hoa viên của biệt thự có một hồ nước nóng thiên nhiên.
Dòng nước này là một nhánh nhỏ từ trong núi đi ra sau đó kết thúc tại hậu hoa viên của nhà họ Doãn tạo nên một hệ sinh thái vô cùng xinh đẹp.
Dòng suối này được trồng rất nhiều hoa sen, đẹp đến mức làm cho người ta lưu luyến quên về.
Bạch Nhược Hi dậy sớm chào hỏi người làm sau đó liền đến hậu hoa viên tập thể dục buổi sáng.
Cây xanh vờn quanh, bãi cỏ xanh mướt, toàn bộ hoa viên tưng bừng bừng sức sống.
Bạch Nhược Hi đứng ở trên một cây cầu nhỏ làm một số động tác vận động nhẹ nhàng, khoan khoái thưởng thức toàn bộ khung cảnh xinh đẹp trước mắt.
Đột nhiên Bạch Nhược Hi nghe được từ phía sau truyền đế
đến tiếng của Doãn Nhụy: Chị gái dậy sớm như vậy, tinh thần sảng khoái xem ra đêm qua giấc ngủ cũng không tồi
CHƯƠNG 388: XA CÁCH
“Điều này không phải chính là mong muốn của cô sao? Nếu tôi ngồi tù cô có thể mang theo hai đứa nhỏ rời đi, tôi cũng không có cơ hội để tranh giành hai đứa nhỏ với cô nữa.
Ánh mắt của Hách Nguyệt mê mang, ngữ khí cũng càng ngày càng trầm thấp
“Anh mau buông tôi ra, anh có nghe thấy không? anh đang say rượu nên tôi không so đo với anh nhưng hi vọng anh có thể tôn trọng tôi một chút
Chúng ta nước sông không phạm nước giếng, anh sống cùng với hai con một thời gian, đến lúc chán rồi thì để chúng tôi rời đi, hi vọng anh có thể tuân thủ lời hứa.
Hách Nguyệt cười nhạt sau đó chậm rãi nhắm mắt lại hít thở sâu, cảm giác đau đớn như sắp nổ tung, chỉ cần nghe thấy hai từ rời đi là hắn lại không thể nào không chế được sự phẫn nộ trong lòng
Giọng nói của anh ta càng thêm trầm thấp, khàn khàn đến nỗi cơ hồ không nghe rõ “Rốt cuộc cô muốn gì?”
“Hách Nguyệt, buông tôi ra.
Lam Tuyết bỏ lơ lời anh nói cố gắng giãy giụa nhưng cho dù cô có cố gắng đến mức nào cũng không thể nhúc nhích, không thể thoát khỏi vòng tay của người đàn ông này
“Nói đi, cô muốn gì?”
“Tôi không cần gì cả, tôi cầu xin anh hãy buông tay, đừng như vậy nữa, anh làm vậy cũng không có ý nghĩa gì cả” Lam Tuyết lạnh lùng nói từng câu từng chữ: “Hách Nguyệt, nếu anh muốn có con thì hãy cùng với Triệu tiểu thư sinh thêm vài đứa đi, đừng giành con với tôi nữa
Hiện tại anh như ngươi điên vậy, giống bị bệnh tâm thần.
Hách Nguyệt cười chua xót đột nhiên lảo đảo rồi buông Lam Tuyết ra nằm xuống bên cạnh cô không nhúc nhích
Được thả ra, phản ứng đầu tiên của Lam Tuyết chính là bò ra ngoài sau đó khẩn trương từ trên giường đứng lên, sửa sang lại đầu tóc rồi cất bước đi về phía cửa
Cô sợ Hách Nguyệt say rượu lại đột nhiên phát điên
Nhưng thời điểm cô bước đến cửa thì thân thể lại đột nhiên cứng đơ, sững lại không nhúc nhích, tâm tình giống như có gánh nặng ngàn cân
Cô quay đầu lại nhìn về phía giường lớn
của hai đứa nhỏ nhưng cô vẫn luôn kiên trì đưa hai đứa trẻ đi học.
Hoan Hoan: “Hôm nay là ba ba đưa chúng ta đi học.
Lam Tuyết không khỏi ngẩn ra, bước chân sững lại
Lúc này, Hách Nguyệt cũng từ trong nhà ăn đi ra, anh vừa đi vừa chỉnh lại cúc măng sét
Nhìn Thấy anh, trái tim của Lam Tuyết bất giác run rẩy
Người đàn ông say khướt làm loạn tối qua dường như chưa từng tồn tại
Anh mặc một thân áo sơ mi trắng, quần tây đen, khí chất sạch sẽ, thanh cao, tuyệt sắc tuấn mỹ khiến cho ánh mắt của người đối diện đều không tự chủ được mà kinh diễm tán thưởng
Ngũ quan tinh xảo, xinh đẹp, so với con gái còn có vài phần tuyệt mỹ hơn mà so với con trai thì cũng nhiều thêm vài phần mạnh mẽ
khí chất tuyệt đại phong lưu
Hình tượng của anh đủ để sánh với nam chính trong phim thần tượng
Thời điểm này, Lam Tuyết liền ý thức được rằng người đàn ông này hoàn toàn có thể dựa vào mặt mũi để kiếm cơm
Hách Nguyệt đi về phía hai đứa nhỏ ngước mắt lên nhìn thẳng vào Lam Tuyết
Trong khoảng khắc bốn mắt nhìn nhau, Lam Tuyết xấu hổ nhanh chóng dời mắt nhìn về phía hai đứa nhỏ nói: “Hôm nay thật sự không cần ma mi đưa 2 con đi học sao?”
Lạc lạc: “Không cần ạ, bọn con muốn ba đưa đi học, các bạn học khác đều có ba đưa đi học nhưng các bạn vẫn chưa từng nhìn thấy ba của bọn con, bọn họ đều hỏi chúng con không có ba sao?”
Hoan hoan: “Đúng đúng, chúng con muốn ba ba đưa đi
Các bạn học nhất định sẽ thích ba ba của bọn con, ba ba của chúng con thật là xinh đẹp”
Nói rồi hai cô nhóc vui sướng chạy đến bên cạnh Hách Nguyệt, mỗi đứa nhỏ nắm lấy một bên tay của anh, ánh mắt nhìn Hách Nguyệt tràn đầy mong chờ cười nói: “Ba ba, chúng ta mau đi thôi” Hách Nguyệt cũng nở nụ cười ôn nhu với hai đứa nhỏ sau đó chậm rãi nhìn về phía Lam Tuyết, ánh mắt nhìn vào đôi mắt lộ quầng thâm, khuôn mặt tinh xảo cũng có chút hơi sưng lên
Có vẻ như đêm qua cô ngủ không được ngon giấc
“Ba ba, chúng ta đi thôi.
Hoan hoan kéo kéo bàn tay to của Hách Nguyệt
Anh lập tức hoàn hồn nở nụ cười nhẹ nhàng với hoan hoan sau đó ấm áp nói: “Được, để ba ba đưa các con đi học.
Nhạc Nhạc: “Ma mi, mẹ mau đi ăn sáng đi” “Được” “Chào mami bọn con đi học” hai đứa trẻ vui vẻ đồng thanh chào Lam Tuyết sau đó vẫy vẫy tay nhỏ
Lam Tuyết cũng nở nụ cười dịu dàng sau đó vẫy vẫy tay gật đầu “Đi đường cẩn thận” Hách Nguyệt dắt hai đứa nhỏ ra cửa
Nhìn bóng dáng cao gầy của người đàn ông rời đi, trái tim của Lam Tuyết bỗng trở nên rầu rĩ
Mặc dù ở trước mặt bọn trẻ hai người cũng không có nửa điểm giao lưu, mỗi người một thế giới
Chuyện này đối với Lam Tuyết cũng coi như là một chuyện tốt, cô không muốn bản thân mình lại một lần nữa không thể tự kiềm chế mà rơi vào vũng nước này, xa cách như vậy quả thực là tốt nhất
Ban đêm tại Doãn gia
Bạch Nhược Hi một đêm không có ngủ, cô trằn trọc miên man, suy nghĩ rất nhiều thứ, có thể là vì vừa mới nhận lại cha mẹ cùng người thân cho nên đặc biệt kích động hoặc cũng có thể là bởi vì nơi 11 này từng có những hồi ức không tốt khiến cô có chút bài xích
Trời vừa sáng, Bạch Nhược Hi liền từ trên giường bật dậy, rửa mặt sạch sẽ rồi ra khỏi phòng
Cô mặc một bộ đồ thể thao, chuẩn bị xuống hoa viên tập thể dục hít thở không khí trong lành Điều đặc biệt nhất ở biệt tự của nhà họ Doãn chính là trong hậu hoa viên của biệt thự có một hồ nước nóng thiên nhiên
Dòng nước này là một nhánh nhỏ từ trong núi đi ra sau đó kết thúc tại hậu hoa viên của nhà họ Doãn tạo nên một hệ sinh thái vô cùng xinh đẹp
Dòng suối này được trồng rất nhiều hoa sen, đẹp đến mức làm cho người ta lưu luyến quên về
Bạch Nhược Hi dậy sớm chào hỏi người làm sau đó liền đến hậu hoa viên tập thể dục buổi sáng
Cây xanh vờn quanh, bãi cỏ xanh mướt, toàn bộ hoa viên tưng bừng bừng sức sống
Bạch Nhược Hi đứng ở trên một cây cầu nhỏ làm một số động tác vận động nhẹ nhàng, khoan khoái thưởng thức toàn bộ khung cảnh xinh đẹp trước mắt
Đột nhiên Bạch Nhược Hi nghe được từ phía sau truyền đến tiếng của Doãn Nhụy: Chị gái dậy sớm như vậy, tinh thần sảng khoái xem ra đêm qua giấc ngủ cũng không tồi
***
CHƯƠNG 389: BẠCH NHƯỢC HI TRƯỚC KIA ĐÃ KHÔNG CÒN
Bạch Nhược Hi nghe thấy giọng nói của Doãn Nhuỵ, lập tức quay đầu nhìn sang.
Doãn Nhuỵ mặc một chiếc áo dài chậm rãi đi tới, hai tay khoanh lại trước ngực, giữ lấy đôi mắt lạnh lùng, khóe miệng nở một nụ cười nhạt.
“Như thế nào mà cô lại dậy sớm vậy?”
Doãn Nhuỵ bước đến cạnh Bạch Nhược Hi sánh vai với cô, nhìn dòng suối phía trước.
Bạch Nhược Hi hừ lạnh môt tiếng không muốn để ý đến cô ta, tiếp tục nhìn về phía trước tập thể dục.
Doãn Nhuỵ vẫn còn tư thế khiêu khích, nói một cách ngạo mạn: “Cô bỗng dưng nhận được ba mẹ giàu có, chắc gì đã ngủ say không dậy được, quan trọng là cô bé Lọ Lem đã trở thành công chúa.” Bạch Nhược Hi chậm rãi nói: “Tôi vốn dĩ chính là công chúa, cho dù không còn ở Doãn gia, chồng tôi cũng sẽ yêu thương tôi như công chúa.
Cô cố tình làm dấy lên cơn tức giận của Doãn Nhuỵ.
Kết quả sắc mặt Doãn Nhuỵ lập tức trầm xuống, cắn môi dưới bực tức.
Bạch Nhược Hi tiếp tục: “Cô không cần phải cố gắng để chỉnh tôi.
Tôi có thể nói với cô một điều chắc chắn rằng tôi không còn là Nhược Hi mà cô biết, vì vậy đừng gây rối với tôi.Tôi chỉ muốn vun đắp tình cảm với gia đình mình ở đây.Tôi không muốn tranh giành với cô.”
“Cô có đủ tư cách để tranh giành với tôi sao?” Đọc truyện online nhanh nhất tại N hay*ho.com | Nhảy*hố truyện full
Doãn Nhuỵ khinh thường lạnh lùng nói.
“Ba mẹ nuôi tôi hơn 20 năm, cũng yêu thương tôi hơn 20 năm, quan hệ của chúng tôi không phải ngày một ngày hai.Công sinh không thể bằng công dưỡng.Tình cảm của họ đối với cô cũng không bằng một phần mười với tôi.Cô nghĩ coi ba mẹ yêu thương tôi hay là cô?”
Trong lúc giằng co, cô đã bị ngấm nước bẩn vào người.
Cứ như thế vài lần, sức lực của Bạch Nhược Hi đã cạn kiệt, Doãn Nhuỵ cũng vì uống quá nhiều nước mà trở nên yếu ớt, hơi thở mỏng manh đến mức mất sức vùng vẫy.
Lần cuối cùng, Bạch Nhược Hi vén mái tóc dài ướt đẫm, nhấc thân thể đầy nước của cô ta lên, dịu dàng hỏi: “Em gái ngoan, em còn muốn chơi không?”
Doãn Nhuỵ thở dốc vì uống quá nhiều nước bẩn, lúc này cô chỉ muốn nôn ra, không có sức lực mà nói chuyện.
Bạch Nhược Hi đưa tay về phía sau, nắm lấy khóa váy nhanh chóng kéo ra rồi cởi váy của cô ta.
Lúc này, Doãn Nhuỵ phản ứng lại bằng một giọng nói yếu ớt gọi: “Cứu, cứu…” Cô ta hét lên và khóc, Bạch Nhược Hi kiên quyết xé váy dài và bắt cô ta cởi nội y.
Cuối cùng, khi Doãn Nhuỵ bị đẩy lại xuống nước, cô mới đi tới cây cầu cầm theo váy và nội y của Doãn Nhuỵ, nhảy lên một cách mạnh mẽ.
“Cứu…cứu…cứu mạng…” Doãn Nhuỵ vùng vẫy trong nước hồi lâu, cuối cùng cô ta mới vững vàng đứng lên ôm phần thân trên trần trụi bằng tay và rên rỉ khóc vì xấu hổ.
Lúc này, cô không dám kêu cứu nữa, vì sợ người làm vườn đến nhìn thấy cô không còn quần áo trên người.
“Bạch Nhược Hi, đồ khốn, trả lại quần áo cho tôi”.
Doãn Nhuỵ nghiến răng, nét mặt hung dữ, hét lên.
Bạch Nhược Hi lên bờ, khẽ thở dài, nhìn Doãn Nhuỵ: “Nhờ cô mà tôi cũng rút được kinh nghiệm.” Ta sẽ nói với ba mẹ để coi họ trừng trị cô như thế nào, hãy đợi đấy”.
Doãn Nhuỵ thở hổn hển, khuôn mặt hôi như phân, đen như mực, trông cực kì khó coi.
Bạch Nhược Hi nhún vai, cười nhạt: “Đừng lo, cô không cần nói, tôi trở về liền sẽ tự thú, yên tâm, ba mẹ sẽ tới cứu cô.” Doãn Nhuỵ nghi ngờ nhìn cô.
Bạch Nhược Hi đột nhiên xoay người, đi đến vùng đất ngập nước bên cạnh, bỏ quần áo trong tay xuống, nhấc tảng đá lên.
Doãn Nhuỵ lo lắng: “Bạch Nhược Hi, cô muốn làm gì?” Ủng hộ chúng mình tại Nhayho.com | N h ảy hố*truyện hay
Bạch Nhược Hi lấy một vài viên đá và đào vùng đất ngập nước một lúc, cầm một tá con giun đất trong tay và đi về phía Doãn Nhuỵ.
“Tôi sẽ thêm thú vui bầu bạn với cô”.
Một nụ cười nhạt nở ra từ khóe miệng Bạch Nhược Hi.
Đột nhiên một con giun đất bẩn thỉu chui vào bàn tay trắng nõn của cô, Doãn Nhuỵ, người luôn sợ nhất loài vật không xương, lại đặc biệt sợ những con ghê tởm như vậy.
Khi nhìn thấy con giun đất trong tay Bạch Nhược Hi, cô sợ hãi đến mức bật khóc, khắp người run lên và hét lớn:
“Ahhhh …Bạch Nhược Hi, tôi sẽ giết cô, tôi sẽ …” Không hề sợ hãi, Bạch Nhược Hi ném mạnh khoảng hơn chục con giun đất trong tay, tất cả lên đỉnh đầu Doãn Nhuỵ.
Ngay tức khắc con giun đất rơi xuống người, cô ta đang chạy lung tung dưới sông như điên, gào thét, đập nước một cách điên cuồng như một người phụ nữ điên cuồng vùng vẫy trong nước, bất kể là cơ thể đang trần trụi.
“Ahhhhh …..” Tiếng hét thất thanh của cô ta đập tan sự yên bình của buổi sáng sớm.
Vài người làm vườn và vệ sĩ vội vàng chạy tới, Bạch Nhược Hi lập tức thu dọn quần áo trên mặt đất, xoay người rời đi.
Bạch Nhược Hi lúc này tâm trạng rất thoải mái, đi ngang qua vệ sĩ cùng người làm vườn, hướng trở về phía biệt thự.
Đi ngang qua thùng rác nhỏ trong vườn, cô ném quần áo vào, phủi tay và tiếp tục bước đi
CHƯƠNG 390: MỘT TRẬN BÃO TÁP SẮP XẢY RA
Tiếng thét của Doãn Nhị chói tai, có thể nói là gây kinh động cho toàn bộ biệt thự.
Bạch Nhược Hi trở lại cổng biệt thự, nhìn thấy Doãn Chi Nguyên cùng Phương Tiểu Ngọc vội vàng từ bên trong lao ra, trên người vẫn còn mặc đồ ngủ, trong lòng đầy lo lắng: “Tiểu Hi, xảy ra chuyện gì vậy?”
, Bạch Nhược Hi nhìn về phía ba mẹ mình, Doãn Đạo nhàn nhã đi theo ở phía sau, cả ba người nhìn thấy Bạch Nhược Hi ướt sũng cả người thì càng thêm căng thẳng.
Dáng vẻ lười biếng của Doãn Đạo trong phút chốc biến mất, vội vàng xông tới, nắm chặt lấy vai của Bạch Nhược Hi, lo lắng hỏi: “Em có chuyện gì vậy?”
Doãn Đạo lo lắng đến mức vội vàng chạy tới, thậm chí chen lấn đẩy ba mẹ lùi lại phía sau một bước.
Phương Tiểu Ngọc vòng qua người Doãn Đạo, đi đến bên cạnh Bạch Nhược Hi, rất lo lắng sờ sờ người của cô: “Cuối cùng là đã xảy ra chuyện gì? Vì sao toàn thân lại ướt sũng?”
Bạch Nhược Hi chậm rãi cúi đầu xuống, “Ba mẹ, anh trai, em xin lỗi”
“Có chuyện gì vậy? Tại sao lại nói xin lỗi?”
Doãn Đạo chau mày, đưa tay sờ lấy tóc mái của cô, vẽ mặt vô vùng thẫn thờ.
Doãn Chi Nguyên lo lắng nói: “Con gái à, cuối cùng là xảy ra chuyện gì? Ba vừa mới nghe một tiếng thét chói tai, có chuyện gì vậy?” Đọc truyện online nhanh nhất tại N hay*ho.com | Nhảy*hố truyện full
Bạch Nhược Hi sợ hãi ngước mắt, nhìn về phía Doãn Chi Nguyên cùng Phương Tiểu Ngọc, cô cũng biết giả bộ đáng thương, đây cũng không phải là độc quyền của Doãn Nhị, giọng điệu áy náy nói: “Con vừa rồi ở phía sau vườn hoa tập thể dục, thế nhưng mà Doãn Nhụy thật quá đáng, em ấy nói rất nhiều lời khó nghe xúc phạm con, còn muốn đuổi con đi, con vốn không muốn quan tâm đến lời nói của em ấy, nào ngờ em ấy đã đẩy con xuống nước, giờ con mới trở thành bộ dáng như thế này đây.” Ba người kinh ngạc nhìn Bạch Nhược Hi, sắc mặt lập tức tối sầm lại.
Bạch Nhược Hi thở dài một tiếng, nói tiếp: “Kỳ thật con làm chị gái có thể nhường nhịn em ấy, nhưng mà em ấy rất quá đáng, con trong cơn tức giận đã đem kéo em xuống nước, đem quần áo của em ấy cởi ra rồi ném vào trong thùng rác, để cho em ấy cũng học được một bài học.” Bạch Nhược Hi cố ý lược bỏ tình tiết cô lấy giun bỏ lên đầu Doãn Nhụy.
Doãn Chi Nguyên cùng Doãn Đạo chầm chậm đi tới, nhìn thấy Doãn Nhị trong nước, sắc mặt hai người đen lại, chau mày, bất lực nhìn cô.
“Ba ….” Doãn Nhị nhìn thấy Doãn Chi Nguyên, đem người mình đè sâu xuống nước, chỉ lộ ra một cái đầu, gào thé t khóc lớn lên:
“Ô ô ô….Ba ba cứu con, ba, Bạch Nhược Hi cái đồ rẻ tiền kia, đem đè con xuống nước, cô ta muốn giết con, cô ta…cô ta…” Doãn Nhị khóc đến thở không ra hơi.
Doãn Chi Nguyên hừ lạnh một tiếng, chắc chắn rằng cô không chết mới yên tâm, rồi mới tức giận quay người rời đi.
Doãn Nhị nhìn thấy phản ứng của ba mình, cả người hoàn toàn mù mờ, sững sờ kinh ngạc đến quên cả khóc.
“Cô cần gì phải vậy nữa chứ?”
Doãn Đạo cười hì hì đi đến mép cầu, hai tay đút vào túi, nhàn nhã nhìn cô, trong mắt hiện lên một tia giễu cợt và mỉa mai.
Doãn Nhị sụt sịt mũi, ba mẹ cô không có ở đây, cô hiện tại cũng không cần giả vờ khóc.
“Bạch Nhược Hi rốt cuộc đã nói cho ba mẹ cái gì, tại sao ba lại không để ý đến em? Mẹ đâu? Mẹ mà biết em bị Bạch Nhược Hi hại thành ra như thế này, bà nhất định sẽ đến thăm em.”
“Tự tạo nghiệt thì không thể sống.” Doãn Đạo hời hợt nói một câu, quay người muốn rời đi.
Anh vừa quay lại liền phát hiện trong vùng đất ngập nước có một ít hòn đá, đá dưới đất cũng đã bị đào lên.
Anh sửng sốt một chút, và rất nhanh hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
Doãn Nhuy sợ hãi hét lên một tiếng đến mức trời long đất nở chắc hẳn là do mấy con giun đất.
Doãn Đạo nhìn vào phiến đá một chốc, liền quay người nói với Doãn Nhị: “Xem ra cô ấy so với tưởng tượng của cô còn tàn nhẫn hơn, em về sau không nên chọc cô ấy, cô không nên trêu vào.” Doãn Nhụy cắn răng, gằn từng chữ: “Doãn Nhụy tôi cũng không phải là người ăn chay.” (Tức kiểu không hề hiền, đơn giản) “Đúng, cô rất lợi hại, nhưng cô cũng đừng quên là người đàn ông phía sau cô ấy là Kiều Huyền Thạc, cô ấy muốn giết cô cũng không phải là vấn đề gì.” Doãn Đạo buông xuống lời cảnh cáo, bình thản ung dung nhẹ nhàng rời đi.
Nhìn tất cả mọi người rời đi, Doãn Nhị tức giận đến nắm chặt nắm đấm, móng tay cắm sâu vào thịt trong lòng bàn tay, nghiến răng nghiến lợi hét lên:
“A a….”
Cô dùng hết toàn bộ sức lực đánh xuống nước, nước bắn tung tóe.
Cơn giận dữ như muốn thiêu rụi cả con suối nước.
Người vệ sĩ mang khăn tắm đến cho Doãn Nhụy và cứu cô lên.
Lên bờ, Doãn Nhị hắt hơi một cách tuyệt vọng.
Cô nắm chặt khăn tắm, hận đến nghiến răng nghiến lợi, lập tức bước nhanh chân chạy về phía biệt thự.
Khi xông vào biệt thự, những người hầu ở nhà đều kinh ngạc nhìn cô.
Doãn Nhị lúc này trông vô cùng chật vật, cô liếc mắt nhìn trong phòng một vòng không thấy Bạch Nhược Hi, liền vội vã trở về phòng thay đồ.
Bạch Nhược Hi tắm rửa xong đi ra khỏi phòng đã là mười một giờ.
Người trong nhà bắt đầu chuẩn bị cơm trưa.
Vừa xuống lầu, Phương Tiểu Ngọc liền đứng dậy, bưng một bát canh gừng đến: “Con gái, mau tới uống canh gừng này.” Bạch Nhược Hi đi xuống lầu một.
“Cảm ơn mẹ.” Bạch Nhược Hi vừa cầm bát, liền cúi đầu uống cạn.
Trên cầu thang truyền đến một tiếng hét phẫn nộ: “Bạch Nhược Hi…” Vừa nghe thấy tiếng hét là biết Doãn Nhị đang tức giận không kiềm được.
Bạch Nhược Hi coi như không nghe thấy, chậm rãi uống canh gừng.
Cộc cộc cộc rất nhanh Doãn Nhị đã xuống tới lầu, có thể nghe ra được lúc này Doãn Nhị đang rất tức giận