Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 370-374
Hố Truyện: Ngọn Sóng Tình Yêu
Tác giả: Bạch Nhược Hy
Thể loại: Ngôn tình, Đô Thị
Chương 370: Hãy Cho Tôi Một Con Đường Sống
Hách Nguyệt hơi sững người, sắc mặt có chút ngưng trọng.
Lam Tuyết nhìn anh, nhưng anh lại im lặng không nói một lời, chậm rãi đứng dậy quay đi vào phòng.
“Anh muốn làm gì?” Lam Tuyết lo lắng đứng dậy nhìn theo hướng đi của Hách Nguyệt.
Hách Nguyệt đi tới cửa phòng, phát hiện cửa phòng có khe hở, nhìn qua khe hở phát hiện hai đứa trẻ đang ngồi trên sàn, hai đứa bắt chéo chân, chống má, chống khuỷu tay trên sàn, cúi người đối mặt với khe cửa khẽ thì thầm với nhau.
Nhìn hai đứa trẻ đáng yêu, anh bất giác lộ ra nụ cười nhàn nhạt, nhẹ nhàng mở cửa ra, khuỵu một gối xuống cúi người lại gần hai cô bé.
Hai chị em vì quá mải mê mà không phát hiện Hách Nguyệt đã ngồi xổm xuống bên cạnh, vẫn tiếp tục thảo luận.
“Cô giáo nói làm sai thì phải xin lỗi, nếu xin lỗi thì chúng ta có thể tha thứ cho chú ấy.”
“Nhưng chú ấy không xin lỗi chị, chị cũng cảm thấy buồn lắm em gái, chị muốn tha thứ cho chú ấy.”
“Em cũng rất khó chịu, mẹ có vẻ rất ghét chú ấy, nhìn thấy chú ấy liền tức giận, cho nên, chú ấy chắc hẳn là người xấu.”
“Người xấu sao?”
“Chắc là người xấu.”
“Đó không biết có phải là ba của chúng ta không?”
“Chắc là không phải.”
Lạc Lạc gật đầu.
Hách Nguyệt không khỏi buồn cười, nhẹ giọng lẩm bẩm: “Đúng là ba, không sai.”
Lời nói đột ngột khiến hai chị em giật mình, hai chị em giật mình lùi ra xa, chống tay xuống sàn và hoảng sợ nhìn anh.
Khóe mắt mở to rất đáng yêu, hàng lông mi dài chớp chớp, trong mắt lộ ra vẻ sợ hãi, sợ hãi đên mức không dám nói câu nào.
Hách Nguyệt hạ giọng, giọng điệu rất nhẹ, “Ba xin lỗi, cho ba xin lỗi, ba xin lỗi hai chị em, là ba sai rồi, ba không nên làm đau ngón tay của con, nếu không ba sẽ cho con cắn lại nhé.” Vừa nói anh vừa đưa ngón tay ra.
Tuy nhiên, anh lại không thể nhận đâu là chị, đâu là em, vì vậy anh ta nhìn trái, nhìn phải rồi nói, “Cả hai cùng cắn đi, cắn cho đến khi nào các con chịu tha thứ cho ba, có được không?”
Lạc Lạc nhìn Hoan Hoan và hỏi: “Chị ơi, chị có muốn cắn không?”
Vì chú đã nói xin lỗi, nên con tha thứ cho chú. Hoan Hoan cười nói, nụ cười của cô bé rất ngây thơ và trong sáng.
Lạc Lạc lập tức làm theo: “Con cũng tha thứ cho chú.”
Khoảnh khắc đó, Hách Nguyệt bị cảm động trước sự ngây thơ của hai đứa trẻ, nhìn nụ cười của chúng, anh như cảm thấy cả thế giới này trở nên vô cùng tốt đẹp.
Anh không làm gì cả, chỉ nhìn hai đứa trẻ tươi cười như thế này, trong lòng lập tức tràn ngập cảm giác hạnh phúc. Lần đầu tiên anh cảm nhận được cảm giác được làm cha vô cùng tuyệt vời, cảm xúc không thể nào tả được.
“Hoan Hoan, Lạc Lạc, hãy về nhà với ba đi.” Hách Nguyệt đưa tay ra.
Hoan Hoan: “Đây là nhà của chúng con.”
Lạc Lạc: “Đúng vậy, đây là nhà của chúng con.”
Hách Nguyệt suy nghĩ một chút rồi nói: “Ba sẽ dẫn con đi chơi trò chơi.”
“Được ạ.” Hai chị em đồng thanh, lập tức đứng dậy khoác tay Hách Nguyệt.
Trong thế giới của trẻ con không có sự thù hận, những chuyện không vui đều lập tức bị quên hết, thậm chí trong lòng không có chút nào phòng bị.
Hách Nguyệt hai tay trái phải kéo Hoan Hoan, Lạc Lạc đứng lên.
Lam Tuyết lo lắng chạy tới, khi Hách Nguyệt xoay người lại, cô nhanh chóng ôm lấy hai đứa trẻ, ôm chặt vào lòng, tức giận mắng Hách Nguyệt: “Anh muốn làm gì? Tôi đã nói rằng tôi sẽ không giao bọn trẻ cho anh.”
Ánh mắt Hách Nguyệt chậm rãi nhìn xuống, phát hiện hai đứa nhỏ một lần nữa bị dọa cho sợ hãi.
Anh kìm nén lại, hạ giọng, nhẹ nhàng nói: “Đừng phản kháng vô ích, tôi đã nói rồi, cô không thể nào đấu lại được tôi.”
“Ra ngoài, tôi sẽ gọi cảnh sát nếu bạn không đi ra ngoài.”
Hách Nguyệt mỉm cười, nhướng mày hỏi: “Cô cho rằng cảnh sát dám can thiệp vào chuyện của tôi sao?”
“Đê tiện.”
Hách Nguyệt hít sâu một hơi, cảm thấy nếu cứ tiếp tục như vậy sẽ không bao giờ có kết quả.
Anh ta quay người, bước ra cửa và mở cửa ra.
Lam Tuyết lo lắng bế hai đứa trẻ, hồi hộp lo lắng mà chú ý đến nhất cử nhất động của anh.
Hách Nguyệt mở cửa nói với hai vệ sĩ ở cửa: “Đưa hai đứa nhỏ đi.”
Lời vừa nói ra, Lan Tuyết liền hoảng sợ toàn thân đều luống cuống, vội vàng bế đứa nhỏ lên, tay phải, tay trái mỗi bên một đứa, nhanh chóng xoay người chạy nhanh về phía phòng.
Vệ sĩ xông tới, chặn ngay trước mặt Lan Tuyết mấy bước, ngăn cô bước vào phòng, không nói một lời trực tiếp đoạt lấy hai đứa trẻ.
“Đừng … buông con tôi ra, buông ra …” Cô sợ đến mức nước mắt chảy ra, bật khóc nức nở.
Hai tên vệ sĩ mạnh mẽ hành động một cách vừa mau vừa chuẩn xác, nhanh chóng giật lấy đứa trẻ, trực tiếp bước ra cửa.
“Mẹ ơi …”
“Mẹ, mẹ …”
Hai đứa nhỏ sợ tới mức khóc thét, giãy dụa vươn tay về phía Lan Tuyết, nước mắt tuôn rơi, hoảng hốt sơ hãi, nước mắt như mưa.
Lan Tuyết hai tay đan vào nhau, mạnh mẽ xoa xoa lòng bàn tay, từng chút một quỳ xuống, khản cổ khóc: “Tôi biết tôi sai rồi, tôi không nên sinh con của anh, tôi thật sự biết sai rồi, tôi van xin anh, xin hãy trả lại con cho tôi, tôi sẽ đưa bọn trẻ đi xa hết mức có thể, suốt đời này tôi sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt anh nữa, cầu xin hãy trả lại con cho tôi.”
Cô quỳ xuống trên mặt đất, mất đi con của mình, cô không còn vững vàng được nữa, không còn sự kiêu hãnh, không còn dũng khí tự tin, lại càng không cần tôn nghiêm, khóc lóc van xin: “Tôi xin anh, hãy buông tha cho con của tôi, tha cho tôi một con đường sống, …hu..hu…tôi mất con, thật sự sẽ không thể nào sống nổi, anh và cô Triệu cũng sẽ có con riêng mình, cầu xin anh hãy cho tôi một con đường sống.” (đau lòng quá đi)
Hố Truyện: Ngọn Sóng Tình Yêu
Tác giả: Bạch Nhược Hy
Thể loại: Ngôn tình, Đô Thị
Chương 371: Ma Đầu Cuồng Em Gái
Hách Nguyệt quỳ một gối ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào ánh mắt của Lam Tuyết, ngữ khí trầm thấp khan khan không có một chút độ ấm: “Tôi rất hiểu cảm giác bây giờ của cô, sống không nổi chỉ là cảm giác nhất thời mà thôi.”
“Anh… anh căn bản không hiểu tình cảm của tôi đối với hai đứa nhỏ là như thế nào? Nếu anh muốn trả thù tôi, cho dù anh làm gì tôi đều có thể chấp nhận nhưng cầu xin anh đừng mang con tôi đi, cầu xin anh đừng giành con với tôi. Anh muốn tôi phải làm như thế nào thì anh mới hết giận đây?”
Hách Nguyệt nhìn vẻ mặt thống khổ của Lam Tuyết, hốc mắt cũng phiếm hồng, sương mù mờ mịt tâm trí trở nên mơ hồ, anh không nói một lời liền đứng lên xoay người rời đi.
Lam Tuyết thấy vậy đột nhiên phản ứng lại lập tức ôm lấy cẳng chân của ôm chặt Hách Nguyệt, quỳ về phía trước hai bước: “Tôi cầu xin anh đừng tàn nhẫn như vậy… anh muốn tôi làm như thế nào anh mới đem 2 đứa nhỏ trả lại cho tôi đây?”
“Tàn nhẫn?” Hách Nguyệt chậm rãi ngẩng đầu nhìn trần nhà, chua xót cười nhạt, hốc mắt đỏ hồng nước mắt vòng quanh hốc mắt, châm chọc mà lẩm bẩm hai chữ: “Tàn nhẫn…… Tôi tàn nhẫn……”
Thời điểm cô ta bỏ đi, vì sao lại không thấy chính mình tàn nhẫn?
“2 đứa trẻ không có mẹ, chúng sẽ sợ hãi, đáng thương biết bao?”
“Tôi sẽ tìm mẹ cho bọn chúng”
Lam Tuyết đau khổ hét lên: “Không cần, không thể……”
Cô khóc như mưa, nước mắt đã đầy mặt từng giọt, từng giọt lớn như hạt đầu rơi đầy trên mặt đất.
Cô đã khóc đến tê tâm liệt phế, kiệt sức cầu xin nhưng vẫn vô dụng như cũ, không thể lay động đến người đàn ông máu lạnh này.
Cô không biết rốt cuộc anh ta có ý đồ gì. Nếu không có 2 đứa nhỏ, cô không còn ý nghĩa tồn tại trên cuộc đời này nữa, nhân sinh đều đã hoàn toàn bị hủy hoại.
“Buông tay.” Hách Nguyệt nhìn xuống Lam Tuyết đang quỳ trên mặt đất, giọng nói trở nên nghẹn ngào .
Lam Tuyết vẫn khóc đến tê tâm liệt phế, không có cách nào bình tĩnh lại được.
“Tôi không buông, anh không đem con trả lại cho tôi tôi vĩnh viễn sẽ không buông tay. Lam Tuyết dùng hết sức bình sinh mà ôm chặt lấy chân Hách Nguyệt.
Nghe được cô nói câu vĩnh viễn không buông tay, trái tim của Hách Nguyệt đột nhiên đau đớn kịch liệt
Thì ra trái tim tưởng chừng khô héo, tưởng chừng như đã chết tâm nhưng vẫn còn đau như cũ.
“Vậy thì cô vĩnh viễn đừng buông tay nữa” nói rồi Hách Nguyệt tức giận nắm lấy hai tay cô, kéo cô từ trên mặt đất đứng lên hai mắt đỏ bừng cứng cỏi trừng mắt nhìn cô gằn từng câu từng chữ: “ Tôi cho cô 10 phút để thu dọn tất cả đồ đạc quan trọng, nếu cô muốn gặp con thì đi cùng với tôi”
“Đi đâu?” Lam Tuyết nghe vậy lập tức đứng lên vừa lau nước mắt vừa hỏi, khẩn trương đến mức trái tim không ngừng phập phồng.
Hách Nguyệt hít sâu một hơi để bình ổn cảm xúc sau đó lẩm bẩm nói: “Đúng thật là tôi không thích trẻ con, biết đâu sau một thời gian nữa tôi chán rồi thì sẽ trả lại con cho cô”
Lam Tuyết như thấy được hi vọng lau khô nước mắt nhưng vẫn không rõ ý tứ của anh ta nên nghẹn ngào lẩm bẩm: “Ý của anh là chỉ cùng với 2 đứa trẻ ở cùng một thời gian thôi sao?”
“Có lẽ ” Hách Nguyệt buông ra 2 chữ sau đó xoay người đi ra cửa
Lam Tuyết thất thần tại chỗ vẫn không nhúc nhích, vẫn như cũ không phản ứng kịp.
Hách Nguyệt ra tới cửa, nhưng lại nghe không nghe thấy tiếng bước chân đuổi theo đành dừng lại chờ Lam Tuyết.
Mục đích của anh không phải là hai đứa nhỏ, hơn ai hết anh hiểu rằng hai đứa nhỏ đi theo mẹ sẽ tốt hơn đi theo anh gấp tram gấp ngàn lần.
Đợi một lát, vẫn không thấy Lam Tuyết nhúc nhích, cô vẫn đứng im trong phòng không nhúc nhích nhìn theo bóng lưng anh giống như bị điểm huyệt vậy.
Hách Nguyệt hít sâu một hơi, lạnh lùng phun ra một câu: “Nếu còn không yên tâm, vậy thì đến chăm sóc cho hai đứa.”
Lam Tuyết bị nháy mắt đánh thức, đột nhiên phản ứng lại đây, lập tức xoay người cầm lấy túi sách và điện thoại trên ghế sô pha, cô vội vàng lau sạch nước mắt trên mặt vọt tới trước mặt của dì giúp việc nắm lấy tay bà ta khẩn khoản nói: “Dì à, mẹ con phiền dì chăm sóc, dì hãy giúp con chăm sóc bà ấy, con sẽ trả thêm lương cho dì.”
Dì giúp việc vội vàng gật đầu nhói: “Cô cứ yên tâm, tôi sẽ thay cô chăm sóc tốt cho bà ấy.”
Lam Tuyết lau nước mắt, “Cảm ơn.”
Nói xong, cô lập tức xoay người chạy ra cửa.
Hách Nguyệt bước về phía thang máy, Lam Tuyết theo sát ở phía sau anh ta, vâng vâng dạ dạ quan sát từng biểu cảm của anh ta, rất sợ anh sẽ đổi ý.
Chỉ cần cho cô ở cùng với 2 đứa nhỏ, cho dù bắt cô làm trâu làm ngựa thì cũng đều không sao cả.
Bên dưới chung cư, Hách Nguyệt lên xe, Lam Tuyết đứng ở bên ngoài ghế phụ lái, chần chừ không biết nên ngồi ghế phụ lái hay ngồi ở ghế sau
Đang lúc cô còn đang do dự, Hách Nguyệt đột nhiên duỗi tay đẩy cửa ghế phụ.
Lam Tuyết hiểu ý của anh ta lập tức lên xe, đóng cửa lại thắt dây an toàn,
Tâm tình của cô lúc này vẫn không có cách nào bình phục được, không nhìn thấy 2 đứa con tâm trạng của cô rất bất an.
Hách Nguyệt khởi động xe, chậm rãi đảo tay lái.
Xe nhanh chóng chạy trên đường lớn, Hách Nguyệt lấy từ trong xe một cái khăn ướt đưa cho Lam Tuyết.
Lam Tuyết nhìn khăn giấy trước mắt, đột nhiên ngẩn ra, chậm rãi ngẩng đầu nhìn Hách Nguyệt.
Anh một tay lái xe, sườn mặt đẹp trai thanh lãnh, không có một chút độ ấm.
Không thể đoán ra ý đồ của người đàn ông này, cô nhận lấy khăn giấy sau đó nhỏ giọng nói: “Cảm ơn.”
Nhận lấy tờ khăn ướt, cô lau qua gương mặt mới phát hiện lớp trang điểm đã nhòe cả đi làm tờ khăn ướt có chút bẩn.
Cô nghiêm túc lau sạch mặt trong khi Hách Nguyệt đã bật lên một bản nhạc du dương. Tâm tình căng thẳng trong lúc này cũng vì thế mà giảm đi đôi chút.
Lam Tuyết ngồi tựa lưng vào ghế nhìn ra ngoài cửa kính, tương lai bất luận khó khăn cỡ nào thì cô tuyệt đối sẽ không buông tay 2 đứa nhỏ.
Đây là chấp nhất duy nhất trong cuộc đời cô.
Quân khu.
Kiều Huyền Thạc bước ra khỏi phòng sau khi tan họp.
A Lương liền đưa điện thoại di động cho anh, cung kính nói: “Cậu ba, Doãn Đạo tìm cậu”
Khóe miệng của Kiều Huyền Thạc khẽ nhếch lên nhàn nhạt cười nhận lấy điện thoại nghe máy.
Rốt cuộc thì cũng đã gọi tới
Doãn tiên sinh vẫn khỏe chứ? Kiều Huyền Thạc nhàn nhạt mở miệng nói qua điện thoại.
Kiều Tướng Quân, không biết Doãn mỗ có vinh dự được hẹn gặp Kiều Tướng Quân không? Doãn Đạo ôn hòa khách khí nói.
“Có chuyện gì sao?”
“Chuyện em gái tôi” Đoãn Đạo bất đắc dĩ nói.
“Ngay từ đầu Anh đã biết em gái tôi là ai chắc hẳn là có điều kiện, nói đi, anh có điều gì cần Doãn Đạo tôi?”
Quả nhiên là người thông minh.
Kiều Huyền Thạc cũng là bội phục tính cách ngay thẳng của Doãn Đạo, chưa bao giờ thích quanh co lòng vòng trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
Tâm tình của Kiều Huyền Thạc bỗng chốc trở nên vui vẻ, quả nhiên là một tên ma đầu cuồng em gái, không cần biết em gái mình là ai cũng đã để ý như vậy rồi, thường ngày tự cao tự đại nhưng giờ đây vì em gái mà ăn nói cũng trở nên khép nép.”
“Được, tối nay gặp mặt, địa điểm tôi sẽ gửi vào di động cho anh.”
Tốt nhất là anh nên mang theo em gái tôi hoặc ít nhất cũng phải có tư liệu của em gái tôi, tôi muốn nhìn xem bộ dạng trưởng thành của con bé trông như thế nào.” Doãn Đạo nói.
“Đừng nôn nóng, trước sau gì thì anh cũng biết em gái mình là ai thôi, trước hết, chúng ta cứ bàn xong chính sự trước” nói rồi Kiều Huyền Thạc liền lập tức tắt máy.
Kiều Huyền Thạc đưa điện thoại cho A Lương rồi lên tiếng căn dặn: “Tối nay tôi sẽ đi gặp Doãn Đạo, cậu sắp xếp một chút đi”
“Vâng.” A Lương cung kính trả lời
Tâm tình của Kiều Huyền Thạc trở nên tươi tỉnh vừa đi vừa hỏi “Cậu cùng cô bé hộ sĩ hôm rồi kết giao đến đâu rồi?”
Trong nháy mắt, sắc mặt của A Lương đỏ hồng, ngượng ngùng cười trừ hai tiếng cũng không có trả lời.
Hố Truyện: Ngọn Sóng Tình Yêu
Tác giả: Bạch Nhược Hy
Thể loại: Ngôn tình, Đô Thị
CHƯƠNG 372: PHẢN BỘI TỔ CHỨC
Trời về đêm
Trăng thanh gió mát gợi lên những tiếng xào xạc của lá cây khiến cho khu rừng trúc mang thêm vài phần ý thơ
Khách sạn rừng trúc, quả là một nơi xứng với tên gọi, khách sạn này mặc dù đồ ăn không phải là thuộc tốp 5 sao nhưng lại có phong cách không tệ, rất gần gũi với thiên nhiên.
Một gian phòng tinh xảo nằm giữa rừng trúc xanh mượt, từ cửa sổ rộng lớn có thể nhìn thấy những bụi trúc to nhỏ trông thật mát mắt.
Ánh sáng ôn hòa xen qua kẽ lá chiếu vào căn phòng qua ô cửa sổ.
Thời điểm Kiều Huyền Thạc tiến vào trong phòng bao thì Doãn Đạo đã có mặt chờ sẵn ở đó.
A Lương mở cửa cho Kiều Huyền Thạc, Thấy anh bước vào bên trong, Doãn Đạo lập tức đứng dậy, gương mặt tươi cười chào đón: “Kiều tướng quân, mời ngồi mời ngồi.
Kiều Huyền Thạc không quá quen thuộc với cái thái độ nịnh hót này của Doãn Đạo nên chỉ nhàn nhạt nói: “Không cần phải quá gượng ép bản thân mình như thế, ngày thường anh đối xử với tôi ra sao thì nay cứ như vậy đi, không cần phải đón ý hùa theo tôi.”
Doãn Đạo híp mắt mắt, ngoài cười nhưng trong không cười, nhã nhặn cười cười nói: “Hiện tại tôi chính là có việc cầu anh giúp, đương nhiên là phải khách khí, tôn trọng anh một chút, miễn cho anh sinh khí tức giận lại không muốn nói chuyện cùng với tôi nữa.”
Kiều Huyền Thạc nhàn nhạt cười không hề đáp lại sau đó thờ ơ ngồi xuống trước bàn cơm.
Anh phất tay, A Lương lập tức đi ra ngoài thuận tay đóng cửa phòng lại.
Căn phòng rộng lớn lúc này chỉ còn lại 2 người Kiều Huyền Thạc và Doãn Đạo.
Hai người trầm mặc không có lên tiếng, ánh mắt sác bén mà cao thâm dò xét đối phương.
Người phục vụ mang đồ ăn lên, châm trà rót nước cho 2 người.
Sauk hi phục vụ rời đi, căn phòng lại 1 lần nữa trở nên yên lặng.
Doãn Đạo lên tiếng mở miệng trước: “Chúng ta ăn cơm trước hay là nói chuyện trước?”
Kiều Huyền Thạc cười nhạt, không chút hoang mang nói: “Chúng ta cứ ăn cơm trước, tôi sợ sau khi nói chuyện xong thì anh sẽ ăn không được nữa.”
Lời này của Kiều Huyền Thạc, khiến Doãn Đạo nhíu chặt mày lại, nghi hoặc, cười nói: “Ha ha…… Kiều tướng quân quả thật là biết nói đùa, tôi tìm được em gái mất tích vui vẻ còn không kịp sao có thể ăn không ăn chứ?
Nhìn biểu cảm tự tin của Doãn Đạo, ý cười sang sảng Kiều Huyền Thạc không khỏi lo lắng cho hắn.
Nếu đổi lại là anh thì anh cũng ăn không vô.
“Vậy thì vừa ăn vừa nói đi” Doãn Đạo đưa ra ý kiến sau đó cầm lấy chiếc đũa gắp miếng đùi gà cúi người đưa tới bên bát của Kiều Huyền Thạc.
Mày kiếm của Kiều Huyền Thạc hơi cau lại, nhìn chiếc đùi gà trong bát của mình rồi lại ngẩng lên nhìn mày Doãn Đạo.
Doãn Đạo khách khí nói: “Được rồi, ăn đùi gà đi, ăn nhiều một chút.”
“Chính xác là tôi không có cách nào định tội các người. chuyện các người nghiên cứu vũ khí hạt nhân phản vật chất không phạm pháp, anh làm trung gian giao dịch mua bán vũ khí cũng không phạm pháp, một quốc gia nào đó mua vũ khí của các anh cũng không phạm pháp nhưng anh lại xem nhẹ việc các anh đang tiếp tay cho kẻ ác để tạo nên cảnh giết tróc, hành động của các người chính là tiếp tay cho đao phủ.”
Doãn Đạo nhún nhún vai, tỏ vẻ thực bất đắc dĩ, thong thả ung dung lẩm bẩm nói: “Có lẽ, nếu quốc gia muốn mua vũ khí phản vật chất chỉ là để củng cố quốc phòng của quốc gia mình mà không phải là muốn gây chiến tranh thì sao?”
“Có phải muốn gây chiến hay không tôi so với anh rõ ràng hơn nhiều. Nếu hiện tại chiến tranh nổ ra vũ khí phản vật chất tuyệt đối không được nghiên cứu thành công.” Kiều Huyền Thạc nghiêm túc nói.
Doãn Đạo rũ mắt, đầu ngón tay gõ nhẹ trên mặt bàn trầm ngâm như đang suy nghĩ điều gì đó, một hồi lâu sau mới lên tiếng: “Những việc này không tới phiên tôi quản, Chiến tranh và việc quốc gia đại sự, không phải là việc mà một người bình thường như tôi có thể phát động.”
“Nói cho tôi biết giáo sư là ai, ngăn cản hắn nghiên cứu, phát minh phản vật chất”.
Kiều Huyền Thạc nói từng câu từng chữ, vô cùng nghiêm túc, ánh mắt sáng ngời có thần nhìn chằm chằm Doãn Đạo.
Doãn Đạo nghiêm túc suy nghĩ, sắc mặt càng thêm khó coi.
Kiều Huyền Thạc: “Kỳ thật anh không nói, tôi cũng đã đoán ra người đó là chú hai của tôi”
Doãn Đạo đột nhiên sững sờ, đối diện với Kiều Huyền Thạc, híp mắt giận dữ hỏi: “Doãn Âm nói?”
“Cô ta không nói gì cả nhưng kết quả điều tra suốt một năm nay của tôi đều hướng về ông ta. Chúng tôi hiện tại cũng đang cho người theo dõi nhất cử nhất động của ông ấy.
“Anh nói với tôi chuyện này không sợ tôi nói cho ông ta biết sao?” Doãn Đạo nhíu mày hỏi
Kiều Huyền Thạc tự tin cười cười, nhàn nhạt nói: “Không cần anh nói cho ông ta biết, ông ta khôn khéo như vậy hẳn là cũng đã sớm dự đoán được chúng tôi đang theo dõi hẵn cho nên hiện tại hắn ta cũng không có động tĩnh nào. Nếu như tôi đoán không nhầm thì hiện tại ông ta đang nắm giữ số vũ khí mà phó quan phụ tá Liễu trộm khỏi quân khu hơn nữa Phật Châu mà chúng tôi đang tìm kiếm cũng đang được cất giữ ở căn cứ bí mật, nơi nghiên cứu phát minh Phản Vật Chất
“Anh đã biết cả rồi vậy còn tìm tôi nói chuyện giao dịch để làm gì? Tuy rằng tôi là người trung gian, nhưng tôi quả thực không biết địa điểm nghiên cứu của giáo sư ở đâu. Đối với những chuyện này tôi không biết gì cả.”
Kiều Huyền Thạc cúi người qua đi, ánh mắt nghiêm khắc thanh lãnh, nói từng câu từng chữ: “Nếu muốn biết em gái thất lạc của anh ở đâu vậy thì hãy bỏ tà theo chính, trở thành tai mắt của tôi.”
Sắc mặt Doãn Đạo tức khắc trầm xuống, châm chọc hỏi lại: “Ý của anh là muốn tôi trở thành phản đồ, làm gian tế phản bội tổ chức? Phản bội tổ chức sẽ chỉ có một kết cục thôi, chờ đón tôi sẽ là cái chết.”
Kiều Huyền Thạc nhướng mày, nhẹ nhàng lắc đầu, “Anh không phản bội tổ chức Ưng mới là tử tội. Tôi nghiêm túc nói cho anh biết, một khi tôi tìm được chứng cứ phạm tội của Tổ Chức Ưng tôi sẽ lập tức khai đao với tổ chức đó đến lúc đó anh cũng sẽ không thoát khỏi tội chết.”
Đối diện với ánh mắt sắc bén của Kiều Huyền Thạc, Doãn Đạo không khỏi nuốt nước miếng, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải.
Kiều Huyền Thạc thấy anh ta có chút dao động liền tiếp tục thuyết phục: “Nếu bây giờ anh làm việc cho tôi, giúp tôi diệt trừ tổ chức Ưng thì anh chính là đại công thần của Tịch Quốc, đến lúc đó, Tịch Quốc sẽ trao tặng cho anh Huân Chương vinh vuang nhất, anh cũng sẽ được xếp vào danh sách anh hùng dân tộc, nếu muốn thì cũng có thể đảm nhiệm chức vụ quan trọng trong cơ quan nhà nước.
Doãn Đạo do dự.
Hố Truyện: Ngọn Sóng Tình Yêu
Tác giả: Bạch Nhược Hy
Thể loại: Ngôn tình, Đô Thị
Chương 373: Không thể chấp nhận
Kiều Huyền Thạc bình tĩnh chờ câu trả lời của Doãn Đạo.
Nhưng anh ấy có vẻ rất do dự.
Thức ăn nguội lạnh, trong phòng yên tĩnh đến mức chỉ có hai người, nghe được cả hơi thở của nhau.
Trong chốc lát, Kiều Huyền Thạc chậm rãi cầm điện thoại đưa lên trước mặt Doãn Đạo, “Tổ chức này chỉ là một trò chơi tiêu khiển đối với anh. Tập đoàn Doãn thị là một trong 100 công ty hàng đầu thế giới. Anh không cần dựa vào Tổ chức Ưng để kiếm tiền …… ”
“Tôi không bao giờ lo lắng về tiền bạc.” Doãn Đạo nhẹ giọng nói.
Kiều Huyền Thạc đưa điện thoại cho anh ta và nói: “Ảnh của em gái anh ở trong điện thoại. Nếu anh có thể làm nội gián cho tôi, thì hãy cầm lấy điện thoại. Nếu anh không thể phản bội tổ chức của mình, thì cuộc trò chuyện của chúng ta sẽ kết thúc ở đây.”
Doãn Đạo bình tĩnh nhìn chiếc điện thoại di động anh đưa với ánh mắt khó xử.
Trong chốc lát, Doãn Đạo nhướng mắt nhìn Kiều Huyền Thạc, nghiêm túc nói: “Nếu muốn điều kiện trao đổi, vậy thì tôi có hai cái.”
“Được rồi, anh nói đi.”
“Đầu tiên, hãy cho tôi biết thông tin về em gái của tôi.”
“Ok.”
“Thứ hai, tôi muốn theo đuổi vợ cũ của anh. Chúng ta cạnh tranh công bằng. Anh không được ăn gian bằng cách sử dụng quyền lực và vũ lực.”(��� e thương anh Đạo quá)
Vợ cũ?
Kiều Huyền Thạc không khỏi buồn cười, cố nhịn cười, ánh mắt trở nên bất lực.
Xem ra anh vợ không biết người phụ nữ anh ta muốn theo đuổi vẫn luôn là vợ của Kiều Huyền Thạc anh và em gái anh ta Doãn Đạo.���
“Không thể … tuyệt đối không thể …” Doãn Đạo vẻ mặt bàng hoàng phát điên đứng lên, dùng hai tay giật nhẹ mái tóc ngắn của mình. Đi tới đi lui trước bàn, anh hoảng hốt và cảm xúc không ổn định.
“Thật ra, đây là lần thứ hai anh kiểm tra kết quả ADN. Lúc trước anh đã tình cờ gặp Nhược Hi trong một bệnh viện công. Đây có thể là do định mệnh. Tôi vô tình phát hiện ra kết quả ADN của hai người là mối quan hệ họ hàng. Để không mắc sai lầm, xét nghiệm này đã được xác nhận lần thứ hai, cho nên không thể có sai sót.”
Doãn Đạo không bình tĩnh được, hô hấp càng lúc càng dồn dập, hai mắt đỏ bừng tức giận, hai tay đập lên bàn, cúi đầu nhắm mắt hít một hơi thật sâu, trong miệng lẩm bẩm: “Không thể, Bạch Nhược Hi không phải là em gái tôi, cô ấy không phải, ông trời đùa giỡn tôi sao. ”
“Doãn Đạo …” Kiều Tuyên Huyên muốn an ủi hắn, đứng dậy vươn tay vỗ vỗ bờ vai của hắn, “Anh bình tĩnh.”
“Đừng chạm vào tôi.” Doãn Đạo gạt tay Kiều Huyền Thạc, nhìn anh ta một cách hung dữ và nói, “Bạch Nhược Hi chắc chắn không phải là em gái của tôi. Anh sợ tôi tranh giành vợ cũ của anh sao? Anh lại dùng mưu hèn kế bẩn à, muốn một mũi tên trúng 2 đích sao? Không thể nào.”
Anh ta nói xong, Doãn Đạo nhanh chóng xoay người lao ra khỏi phòng riêng.
Cánh cửa mở to một cách bất thường, và Kiều Huyền Thạc nhìn thức ăn trên bàn và xúc động nói quả nhiên anh vẫn không thể nuốt trôi.
A Lương vội vàng bước vào, lo lắng hỏi: “Cậu ba, Doãn Đạo đi rồi, chúng ta có đuổi theo hắn không?”
“Không cần đuổi theo, chuyện này đối với anh ta có lẽ tạm thời khó chấp nhận, cần thời gian bình tĩnh lại, anh ta sẽ hiểu ra, hiện tại chúng ta không cần nói gì.”
A Lương gật đầu mím môi.
Kiều Huyền Thạc ngồi xuống, kéo ghế ngồi bên cạnh: “Nào, ngồi xuống ăn cơm với tôi. Gọi nhiều món như vậy mà ăn không hết thì phí lắm.”
A Lương liếc nhìn mặt bàn nói: “Vâng.” Sau đó liền ngồi xuống bắt đầu ăn cơm.
Thức ăn trên bàn bị hai người đàn ông to lớn quét sạch.
Sau bữa ăn, A Lương lau miệng, mắt nhìn chằm chằm vào một chiếc đĩa trống.
Kiều Huyền Thạc nhận thấy ánh mắt có chút lưu luyến, uống trà ưu nhã hỏi: “Còn chưa no?”
A Lương lắc đầu lẩm bẩm: “Bánh hoa quế ngọt vừa rồi thật sự rất ngon, ngọt mà không béo, thơm, ăn rất ngon.”
Kiều Huyền Thạc gật đầu đồng ý, và hỏi, “Vậy thì sao?”
A Lương nặn ra một nụ cười giản dị, nhìn Kiều Huyền Thạc, cười đến mức hai mắt híp lại thành một đường, có chút ngượng ngùng: “Hôm nay Tiểu Khiết hình như trực ca tối, tôi muốn khi tan làm, sẽ đưa đến cho cô ấy một phần ăn đêm.”
Kiều Huyền Thạc sửng sốt, nhìn A Lương đầy ngưỡng mộ.
A Lương có chút chột dạ, lúng túng sờ sờ đầu: “Thực ra chúng tôi mới bắt đầu, quan hệ cũng không thân lắm. Cho nên tôi muốn dành thời gian gặp mặt để lấy lòng cô ấy hơn.”
Kiều Huyền Thạc thở dài, vội vàng nói: “Đi, kêu người phục vụ đóng gói hai phần, tôi mang về cho Nhược Hi một phần.”
A Lương lập tức đứng lên vui vẻ trả lời: “Vâng.” Nói xong lập tức xoay người rời đi.
Kiều Huyền Thạc lấy điện thoại di động từ trong túi quần ra và từ từ bấm mở album.
Bức ảnh duy nhất trong album, Bạch Nhược Hi đang mặc đồng phục học sinh, nhìn lại và mỉm cười ngọt ngào.
Nhìn bức ảnh này, lúc này anh rất xúc động.
Đã từng, bức ảnh này đã cùng anh trải qua một quãng thời gian dài thanh xuân.
Đã từng, nó là chỗ dựa tinh thần và là động lực của anh.
Nếu anh từng có suy nghĩ tích cực như A Lương, có lẽ anh và Nhược Hi không phải xa cách lâu như vậy.
Trong con hẻm tối.
Bẩn thỉu, lộn xộn và buồn tẻ.
Đèn đường yếu ớt rọi vào ngõ.
Doãn Đạo một tay say rượu chống đỡ vách tường, một tay cầm bình rượu, cúi đầu, đột nhiên ném lên trên mặt đất.
Sau khi nôn mửa một hồi lâu, anh tùy tiện lau miệng, xoay người đi ra ngoài ngõ, ngửa đầu tiếp tục uống rượu.
Tốc độ loạng choạng bước đi không vững, và anh ngã về phía trước.
“Bang.” Hắn bị một lực lao tới, lùi về phía sau ngã xuống đất.
Cái chai trên tay anh cũng vỡ tan theo tiếng anh ngã.
Sau cú ngã, anh không còn sức để đứng dậy, nằm ngửa đau đớn.
Hố Truyện: Ngọn Sóng Tình Yêu
Tác giả: Bạch Nhược Hy
Thể loại: Ngôn tình, Đô Thị
Chương 374: Nghe nói tình yêu, mười phần thì chín phần bi thương.
Người đàn ông ngã xuống đất bất động.
Người đầy mùi rượi, vô cùng chật vật.
Mặc dù đang ngủ nhưng anh vẫn có thể nghe rõ ràng tiếng chửi rủa của ai đó.
“Anh bị mù à? Con ma men đáng chết, xuống địa ngục đi.”
Người đàn ông nguyền rủa đá vào eo của Doãn Đạo, anh ta cảm thấy đau đớn, nhưng anh ta vẫn không phản ứng gì cả, trái tim anh ta đang đau đớn hơn.
Thật khó để nói nó cảm thấy khó chịu như thế nào.
Doãn Đạo lần đầu tiên thử mùi vị của tình yêu, lần đầu tiên rung động trước một người phụ nữ, nhưng người phụ nữ đó lại là em gái ruột của anh ta, điều này thật nực cười và đáng buồn.
Còn chưa nếm thử mùi vị tình yêu thì đã thất tình mất rồi.
Ông trời như đang trêu đùa với anh, để anh làm bao nhiêu chuyện có lỗi với người phụ nữ đó, rồi nói với anh rằng anh không hề làm tổn thương ai khác, mà là chính em gái của anh.
Nghe nói tình yêu, mười phần thì chín phần bi thương.
Anh cũng đã được nếm rồi.
Ngay khi Doãn Đạo đang đau lòng, anh cảm thấy cơ thể mình bị sờ loạn khắp nơi bằng bốn tay.
và cảm nhận làn da ấm áp.
“Anh uống thuốc đúng giờ không?” Cô lo lắng hỏi.
Kiều Huyền Thạc nở một nụ cười nhạt, thật sự quên uống thuốc, nhưng để trấn an Bạch Nhược Hi, anh không thể không nói dối: “Nhớ lời dặn của em và uống thuốc đúng giờ.”
“Tốt, anh ba.” Bạch Nhược Hi không nhịn được quay mặt lại, khẽ hôn lên má anh một cái.
“Gọi lại đi.” Kiều Huyền Thạc nhẹ nhàng ra lệnh.
Bạch Nhược Hi cau mày: “Hả? Gọi là gì?”
Kiều Huyền Thạc cười chân thành, nhẹ nhàng nói: “Gọi là cái gì, còn cần anh dạy em sao?”
Bạch Nhược Hi không khỏi ngượng ngùng, giọng điệu trở nên rất mỏng, bên mép lỗ tai anh thầm thì thầm: “Chồng.”
Bởi vì cô chưa bao giờ gọi anh như vậy nên cô thậm chí còn cảm thấy ngượng ngùng khi thốt lên.
Kiều Huyền Thạc nhướng mày đầy hạnh phúc, anh kéo tay cô ôm lấy ghế sô pha: “Em ngồi đây đi, anh mang bánh ngọt ngon cho em.”
Nói đến chuyện ăn uống, Bạch Nhược Hi hai mắt sáng lên, anh nhanh chóng đi vòng qua ghế sô pha đến chỗ Kiều Huyền Thạc.
Có một túi thức ăn ngon trên bàn cà phê.
Bạch Nhược Hi đang muốn mở nó ra, Kiều Huyền Thạc đã nắm lấy cổ tay cô, nói: “Bây giờ đừng ăn. Anh có chuyện muốn nói với em. Đến đây ngồi đi.”
Bạch Nhược Hi nhìn thức ăn trên mặt bàn, tự hỏi bên trong có thứ gì.
Nhưng cô còn tò mò hơn về những gì Kiều Huyền Thạc muốn nói với cô.
Bạch Nhược Hi đi tới trước mặt Kiều Huyền Thạc, dùng hai tay ôm lấy vai anh, quỳ gối trên ghế sô pha, rồi đột nhiên duỗi chân ngồi lên đùi Kiều Huyền Thạc.
Tư thế ngồi của cô ấy rất gợi tình, và chiếc váy ngủ của cô ấy bị đẩy lên trên đùi vì cô ấy ngồi trên đùi anh.
Kiều Huyền Thạc cau mày, ánh mắt nóng bỏng từ từ dời xuống, dán chặt trên đùi Bạch Nhược Hi, nhìn chằm chằm tư thế ngồi của cô, không khỏi nuốt nước miếng.
“Anh hai, anh muốn nói gì với em?” Bạch Nhược Hi chớp mắt, nhẹ nhàng nói.
Kiều Huyền Thạc cảm thấy ngọn lửa dưới bụng bùng cháy, và anh không thể tập trung được.
Giọng điệu của anh nhẹ nhàng và dịu dàng, mang theo giọng trách móc: ” Nhược Hi, ngồi lại đi.”
Bạch Nhược Hi sửng sốt, nhướng mày, tiếp tục ngồi ở trên đùi anh, càng ngày càng gần bộ phận bí mật của anh.
Cơ thể Kiều Huyền Thạc hơi cứng lại, hơi thở trở nên dồn dập, khàn giọng thì thầm, “Anh muốn em ngồi xuống. Anh có chuyện quan trọng muốn nói với em.”
Bạch Nhược Hi hai tay ôm lấy cổ anh, nhếch mép cười tinh quái: “Anh ba, từ trước đến nay em ngồi đều là như thế này.”
Kiều Huyền Thạc nở một nụ cười gượng gạo khi cô ấy đột nói chuyện như vậy.
Có phải anh thường lưu manh, khiến cô học theo?
“Ngoan, ngồi xuống trước đi. Em như vậy anh không có tâm trạng nói chuyện quan trọng.” Kiều Huyền Thạc dỗ dành.
Bạch Nhược Hi cảm thấy Kiều Huyền Thạc của ngày hôm nay rất khác, lúc bình thường nhất định phải vồ lấy cô như một con sói, chén sạch sẽ.
“Anh ba, anh muốn nói với em chuyện gì?” Bạch Nhược Hi từ trên đùi xuống rất ngoan ngoãn, ngồi ở bên cạnh anh như một đứa trẻ ngoan.
Kiều Huyền Thạc nuốt nước bọt, chống khuỷu tay lên lưng ghế sô pha, ngẩng đầu nhìn cô rồi nói: “Nhược Hi, anh nghĩ đã đến lúc phải nói với em.”
“Ừm, có chuyện gì vậy?”
“Về thân phận của em.”
Bạch Nhược Hi khẽ cau mày, rất khó hiểu: “Không phải em và anh đã khẳng định không phải là quan hệ anh em sao? Tại sao anh còn nói đến thân phận em? Anh ba, đừng làm em sợ.”
“Đừng lo lắng, không phải là chuyện chúng ta là anh em.” Kiều Huyền Thạc chậm rãi sờ sờ tay bên kia, nhẹ nhàng xoa xoa trong lòng bàn tay: “Thật ra, em không phải là con của An Hiểu và Bạch Liễu Hoa, cha mẹ ruột của em là người khác. ”
Vẻ mặt Bạch Nhược Hi chợt chìm xuống, cô lo lắng nhìn Kiều Huyền Thạc, và lẩm bẩm một cách khó tin: “Anh đang nói cái gì vậy?”
Tác giả: Bạch Nhược Hy
Thể loại: Ngôn tình, Đô Thị
Chương 370: Hãy Cho Tôi Một Con Đường Sống
Hách Nguyệt hơi sững người, sắc mặt có chút ngưng trọng.
Lam Tuyết nhìn anh, nhưng anh lại im lặng không nói một lời, chậm rãi đứng dậy quay đi vào phòng.
“Anh muốn làm gì?” Lam Tuyết lo lắng đứng dậy nhìn theo hướng đi của Hách Nguyệt.
Hách Nguyệt đi tới cửa phòng, phát hiện cửa phòng có khe hở, nhìn qua khe hở phát hiện hai đứa trẻ đang ngồi trên sàn, hai đứa bắt chéo chân, chống má, chống khuỷu tay trên sàn, cúi người đối mặt với khe cửa khẽ thì thầm với nhau.
Nhìn hai đứa trẻ đáng yêu, anh bất giác lộ ra nụ cười nhàn nhạt, nhẹ nhàng mở cửa ra, khuỵu một gối xuống cúi người lại gần hai cô bé.
Hai chị em vì quá mải mê mà không phát hiện Hách Nguyệt đã ngồi xổm xuống bên cạnh, vẫn tiếp tục thảo luận.
“Cô giáo nói làm sai thì phải xin lỗi, nếu xin lỗi thì chúng ta có thể tha thứ cho chú ấy.”
“Nhưng chú ấy không xin lỗi chị, chị cũng cảm thấy buồn lắm em gái, chị muốn tha thứ cho chú ấy.”
“Em cũng rất khó chịu, mẹ có vẻ rất ghét chú ấy, nhìn thấy chú ấy liền tức giận, cho nên, chú ấy chắc hẳn là người xấu.”
“Người xấu sao?”
“Chắc là người xấu.”
“Đó không biết có phải là ba của chúng ta không?”
“Chắc là không phải.”
Lạc Lạc gật đầu.
Hách Nguyệt không khỏi buồn cười, nhẹ giọng lẩm bẩm: “Đúng là ba, không sai.”
Lời nói đột ngột khiến hai chị em giật mình, hai chị em giật mình lùi ra xa, chống tay xuống sàn và hoảng sợ nhìn anh.
Khóe mắt mở to rất đáng yêu, hàng lông mi dài chớp chớp, trong mắt lộ ra vẻ sợ hãi, sợ hãi đên mức không dám nói câu nào.
Hách Nguyệt hạ giọng, giọng điệu rất nhẹ, “Ba xin lỗi, cho ba xin lỗi, ba xin lỗi hai chị em, là ba sai rồi, ba không nên làm đau ngón tay của con, nếu không ba sẽ cho con cắn lại nhé.” Vừa nói anh vừa đưa ngón tay ra.
Tuy nhiên, anh lại không thể nhận đâu là chị, đâu là em, vì vậy anh ta nhìn trái, nhìn phải rồi nói, “Cả hai cùng cắn đi, cắn cho đến khi nào các con chịu tha thứ cho ba, có được không?”
Lạc Lạc nhìn Hoan Hoan và hỏi: “Chị ơi, chị có muốn cắn không?”
Vì chú đã nói xin lỗi, nên con tha thứ cho chú. Hoan Hoan cười nói, nụ cười của cô bé rất ngây thơ và trong sáng.
Lạc Lạc lập tức làm theo: “Con cũng tha thứ cho chú.”
Khoảnh khắc đó, Hách Nguyệt bị cảm động trước sự ngây thơ của hai đứa trẻ, nhìn nụ cười của chúng, anh như cảm thấy cả thế giới này trở nên vô cùng tốt đẹp.
Anh không làm gì cả, chỉ nhìn hai đứa trẻ tươi cười như thế này, trong lòng lập tức tràn ngập cảm giác hạnh phúc. Lần đầu tiên anh cảm nhận được cảm giác được làm cha vô cùng tuyệt vời, cảm xúc không thể nào tả được.
“Hoan Hoan, Lạc Lạc, hãy về nhà với ba đi.” Hách Nguyệt đưa tay ra.
Hoan Hoan: “Đây là nhà của chúng con.”
Lạc Lạc: “Đúng vậy, đây là nhà của chúng con.”
Hách Nguyệt suy nghĩ một chút rồi nói: “Ba sẽ dẫn con đi chơi trò chơi.”
“Được ạ.” Hai chị em đồng thanh, lập tức đứng dậy khoác tay Hách Nguyệt.
Trong thế giới của trẻ con không có sự thù hận, những chuyện không vui đều lập tức bị quên hết, thậm chí trong lòng không có chút nào phòng bị.
Hách Nguyệt hai tay trái phải kéo Hoan Hoan, Lạc Lạc đứng lên.
Lam Tuyết lo lắng chạy tới, khi Hách Nguyệt xoay người lại, cô nhanh chóng ôm lấy hai đứa trẻ, ôm chặt vào lòng, tức giận mắng Hách Nguyệt: “Anh muốn làm gì? Tôi đã nói rằng tôi sẽ không giao bọn trẻ cho anh.”
Ánh mắt Hách Nguyệt chậm rãi nhìn xuống, phát hiện hai đứa nhỏ một lần nữa bị dọa cho sợ hãi.
Anh kìm nén lại, hạ giọng, nhẹ nhàng nói: “Đừng phản kháng vô ích, tôi đã nói rồi, cô không thể nào đấu lại được tôi.”
“Ra ngoài, tôi sẽ gọi cảnh sát nếu bạn không đi ra ngoài.”
Hách Nguyệt mỉm cười, nhướng mày hỏi: “Cô cho rằng cảnh sát dám can thiệp vào chuyện của tôi sao?”
“Đê tiện.”
Hách Nguyệt hít sâu một hơi, cảm thấy nếu cứ tiếp tục như vậy sẽ không bao giờ có kết quả.
Anh ta quay người, bước ra cửa và mở cửa ra.
Lam Tuyết lo lắng bế hai đứa trẻ, hồi hộp lo lắng mà chú ý đến nhất cử nhất động của anh.
Hách Nguyệt mở cửa nói với hai vệ sĩ ở cửa: “Đưa hai đứa nhỏ đi.”
Lời vừa nói ra, Lan Tuyết liền hoảng sợ toàn thân đều luống cuống, vội vàng bế đứa nhỏ lên, tay phải, tay trái mỗi bên một đứa, nhanh chóng xoay người chạy nhanh về phía phòng.
Vệ sĩ xông tới, chặn ngay trước mặt Lan Tuyết mấy bước, ngăn cô bước vào phòng, không nói một lời trực tiếp đoạt lấy hai đứa trẻ.
“Đừng … buông con tôi ra, buông ra …” Cô sợ đến mức nước mắt chảy ra, bật khóc nức nở.
Hai tên vệ sĩ mạnh mẽ hành động một cách vừa mau vừa chuẩn xác, nhanh chóng giật lấy đứa trẻ, trực tiếp bước ra cửa.
“Mẹ ơi …”
“Mẹ, mẹ …”
Hai đứa nhỏ sợ tới mức khóc thét, giãy dụa vươn tay về phía Lan Tuyết, nước mắt tuôn rơi, hoảng hốt sơ hãi, nước mắt như mưa.
Lan Tuyết hai tay đan vào nhau, mạnh mẽ xoa xoa lòng bàn tay, từng chút một quỳ xuống, khản cổ khóc: “Tôi biết tôi sai rồi, tôi không nên sinh con của anh, tôi thật sự biết sai rồi, tôi van xin anh, xin hãy trả lại con cho tôi, tôi sẽ đưa bọn trẻ đi xa hết mức có thể, suốt đời này tôi sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt anh nữa, cầu xin hãy trả lại con cho tôi.”
Cô quỳ xuống trên mặt đất, mất đi con của mình, cô không còn vững vàng được nữa, không còn sự kiêu hãnh, không còn dũng khí tự tin, lại càng không cần tôn nghiêm, khóc lóc van xin: “Tôi xin anh, hãy buông tha cho con của tôi, tha cho tôi một con đường sống, …hu..hu…tôi mất con, thật sự sẽ không thể nào sống nổi, anh và cô Triệu cũng sẽ có con riêng mình, cầu xin anh hãy cho tôi một con đường sống.” (đau lòng quá đi)
Hố Truyện: Ngọn Sóng Tình Yêu
Tác giả: Bạch Nhược Hy
Thể loại: Ngôn tình, Đô Thị
Chương 371: Ma Đầu Cuồng Em Gái
Hách Nguyệt quỳ một gối ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào ánh mắt của Lam Tuyết, ngữ khí trầm thấp khan khan không có một chút độ ấm: “Tôi rất hiểu cảm giác bây giờ của cô, sống không nổi chỉ là cảm giác nhất thời mà thôi.”
“Anh… anh căn bản không hiểu tình cảm của tôi đối với hai đứa nhỏ là như thế nào? Nếu anh muốn trả thù tôi, cho dù anh làm gì tôi đều có thể chấp nhận nhưng cầu xin anh đừng mang con tôi đi, cầu xin anh đừng giành con với tôi. Anh muốn tôi phải làm như thế nào thì anh mới hết giận đây?”
Hách Nguyệt nhìn vẻ mặt thống khổ của Lam Tuyết, hốc mắt cũng phiếm hồng, sương mù mờ mịt tâm trí trở nên mơ hồ, anh không nói một lời liền đứng lên xoay người rời đi.
Lam Tuyết thấy vậy đột nhiên phản ứng lại lập tức ôm lấy cẳng chân của ôm chặt Hách Nguyệt, quỳ về phía trước hai bước: “Tôi cầu xin anh đừng tàn nhẫn như vậy… anh muốn tôi làm như thế nào anh mới đem 2 đứa nhỏ trả lại cho tôi đây?”
“Tàn nhẫn?” Hách Nguyệt chậm rãi ngẩng đầu nhìn trần nhà, chua xót cười nhạt, hốc mắt đỏ hồng nước mắt vòng quanh hốc mắt, châm chọc mà lẩm bẩm hai chữ: “Tàn nhẫn…… Tôi tàn nhẫn……”
Thời điểm cô ta bỏ đi, vì sao lại không thấy chính mình tàn nhẫn?
“2 đứa trẻ không có mẹ, chúng sẽ sợ hãi, đáng thương biết bao?”
“Tôi sẽ tìm mẹ cho bọn chúng”
Lam Tuyết đau khổ hét lên: “Không cần, không thể……”
Cô khóc như mưa, nước mắt đã đầy mặt từng giọt, từng giọt lớn như hạt đầu rơi đầy trên mặt đất.
Cô đã khóc đến tê tâm liệt phế, kiệt sức cầu xin nhưng vẫn vô dụng như cũ, không thể lay động đến người đàn ông máu lạnh này.
Cô không biết rốt cuộc anh ta có ý đồ gì. Nếu không có 2 đứa nhỏ, cô không còn ý nghĩa tồn tại trên cuộc đời này nữa, nhân sinh đều đã hoàn toàn bị hủy hoại.
“Buông tay.” Hách Nguyệt nhìn xuống Lam Tuyết đang quỳ trên mặt đất, giọng nói trở nên nghẹn ngào .
Lam Tuyết vẫn khóc đến tê tâm liệt phế, không có cách nào bình tĩnh lại được.
“Tôi không buông, anh không đem con trả lại cho tôi tôi vĩnh viễn sẽ không buông tay. Lam Tuyết dùng hết sức bình sinh mà ôm chặt lấy chân Hách Nguyệt.
Nghe được cô nói câu vĩnh viễn không buông tay, trái tim của Hách Nguyệt đột nhiên đau đớn kịch liệt
Thì ra trái tim tưởng chừng khô héo, tưởng chừng như đã chết tâm nhưng vẫn còn đau như cũ.
“Vậy thì cô vĩnh viễn đừng buông tay nữa” nói rồi Hách Nguyệt tức giận nắm lấy hai tay cô, kéo cô từ trên mặt đất đứng lên hai mắt đỏ bừng cứng cỏi trừng mắt nhìn cô gằn từng câu từng chữ: “ Tôi cho cô 10 phút để thu dọn tất cả đồ đạc quan trọng, nếu cô muốn gặp con thì đi cùng với tôi”
“Đi đâu?” Lam Tuyết nghe vậy lập tức đứng lên vừa lau nước mắt vừa hỏi, khẩn trương đến mức trái tim không ngừng phập phồng.
Hách Nguyệt hít sâu một hơi để bình ổn cảm xúc sau đó lẩm bẩm nói: “Đúng thật là tôi không thích trẻ con, biết đâu sau một thời gian nữa tôi chán rồi thì sẽ trả lại con cho cô”
Lam Tuyết như thấy được hi vọng lau khô nước mắt nhưng vẫn không rõ ý tứ của anh ta nên nghẹn ngào lẩm bẩm: “Ý của anh là chỉ cùng với 2 đứa trẻ ở cùng một thời gian thôi sao?”
“Có lẽ ” Hách Nguyệt buông ra 2 chữ sau đó xoay người đi ra cửa
Lam Tuyết thất thần tại chỗ vẫn không nhúc nhích, vẫn như cũ không phản ứng kịp.
Hách Nguyệt ra tới cửa, nhưng lại nghe không nghe thấy tiếng bước chân đuổi theo đành dừng lại chờ Lam Tuyết.
Mục đích của anh không phải là hai đứa nhỏ, hơn ai hết anh hiểu rằng hai đứa nhỏ đi theo mẹ sẽ tốt hơn đi theo anh gấp tram gấp ngàn lần.
Đợi một lát, vẫn không thấy Lam Tuyết nhúc nhích, cô vẫn đứng im trong phòng không nhúc nhích nhìn theo bóng lưng anh giống như bị điểm huyệt vậy.
Hách Nguyệt hít sâu một hơi, lạnh lùng phun ra một câu: “Nếu còn không yên tâm, vậy thì đến chăm sóc cho hai đứa.”
Lam Tuyết bị nháy mắt đánh thức, đột nhiên phản ứng lại đây, lập tức xoay người cầm lấy túi sách và điện thoại trên ghế sô pha, cô vội vàng lau sạch nước mắt trên mặt vọt tới trước mặt của dì giúp việc nắm lấy tay bà ta khẩn khoản nói: “Dì à, mẹ con phiền dì chăm sóc, dì hãy giúp con chăm sóc bà ấy, con sẽ trả thêm lương cho dì.”
Dì giúp việc vội vàng gật đầu nhói: “Cô cứ yên tâm, tôi sẽ thay cô chăm sóc tốt cho bà ấy.”
Lam Tuyết lau nước mắt, “Cảm ơn.”
Nói xong, cô lập tức xoay người chạy ra cửa.
Hách Nguyệt bước về phía thang máy, Lam Tuyết theo sát ở phía sau anh ta, vâng vâng dạ dạ quan sát từng biểu cảm của anh ta, rất sợ anh sẽ đổi ý.
Chỉ cần cho cô ở cùng với 2 đứa nhỏ, cho dù bắt cô làm trâu làm ngựa thì cũng đều không sao cả.
Bên dưới chung cư, Hách Nguyệt lên xe, Lam Tuyết đứng ở bên ngoài ghế phụ lái, chần chừ không biết nên ngồi ghế phụ lái hay ngồi ở ghế sau
Đang lúc cô còn đang do dự, Hách Nguyệt đột nhiên duỗi tay đẩy cửa ghế phụ.
Lam Tuyết hiểu ý của anh ta lập tức lên xe, đóng cửa lại thắt dây an toàn,
Tâm tình của cô lúc này vẫn không có cách nào bình phục được, không nhìn thấy 2 đứa con tâm trạng của cô rất bất an.
Hách Nguyệt khởi động xe, chậm rãi đảo tay lái.
Xe nhanh chóng chạy trên đường lớn, Hách Nguyệt lấy từ trong xe một cái khăn ướt đưa cho Lam Tuyết.
Lam Tuyết nhìn khăn giấy trước mắt, đột nhiên ngẩn ra, chậm rãi ngẩng đầu nhìn Hách Nguyệt.
Anh một tay lái xe, sườn mặt đẹp trai thanh lãnh, không có một chút độ ấm.
Không thể đoán ra ý đồ của người đàn ông này, cô nhận lấy khăn giấy sau đó nhỏ giọng nói: “Cảm ơn.”
Nhận lấy tờ khăn ướt, cô lau qua gương mặt mới phát hiện lớp trang điểm đã nhòe cả đi làm tờ khăn ướt có chút bẩn.
Cô nghiêm túc lau sạch mặt trong khi Hách Nguyệt đã bật lên một bản nhạc du dương. Tâm tình căng thẳng trong lúc này cũng vì thế mà giảm đi đôi chút.
Lam Tuyết ngồi tựa lưng vào ghế nhìn ra ngoài cửa kính, tương lai bất luận khó khăn cỡ nào thì cô tuyệt đối sẽ không buông tay 2 đứa nhỏ.
Đây là chấp nhất duy nhất trong cuộc đời cô.
Quân khu.
Kiều Huyền Thạc bước ra khỏi phòng sau khi tan họp.
A Lương liền đưa điện thoại di động cho anh, cung kính nói: “Cậu ba, Doãn Đạo tìm cậu”
Khóe miệng của Kiều Huyền Thạc khẽ nhếch lên nhàn nhạt cười nhận lấy điện thoại nghe máy.
Rốt cuộc thì cũng đã gọi tới
Doãn tiên sinh vẫn khỏe chứ? Kiều Huyền Thạc nhàn nhạt mở miệng nói qua điện thoại.
Kiều Tướng Quân, không biết Doãn mỗ có vinh dự được hẹn gặp Kiều Tướng Quân không? Doãn Đạo ôn hòa khách khí nói.
“Có chuyện gì sao?”
“Chuyện em gái tôi” Đoãn Đạo bất đắc dĩ nói.
“Ngay từ đầu Anh đã biết em gái tôi là ai chắc hẳn là có điều kiện, nói đi, anh có điều gì cần Doãn Đạo tôi?”
Quả nhiên là người thông minh.
Kiều Huyền Thạc cũng là bội phục tính cách ngay thẳng của Doãn Đạo, chưa bao giờ thích quanh co lòng vòng trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
Tâm tình của Kiều Huyền Thạc bỗng chốc trở nên vui vẻ, quả nhiên là một tên ma đầu cuồng em gái, không cần biết em gái mình là ai cũng đã để ý như vậy rồi, thường ngày tự cao tự đại nhưng giờ đây vì em gái mà ăn nói cũng trở nên khép nép.”
“Được, tối nay gặp mặt, địa điểm tôi sẽ gửi vào di động cho anh.”
Tốt nhất là anh nên mang theo em gái tôi hoặc ít nhất cũng phải có tư liệu của em gái tôi, tôi muốn nhìn xem bộ dạng trưởng thành của con bé trông như thế nào.” Doãn Đạo nói.
“Đừng nôn nóng, trước sau gì thì anh cũng biết em gái mình là ai thôi, trước hết, chúng ta cứ bàn xong chính sự trước” nói rồi Kiều Huyền Thạc liền lập tức tắt máy.
Kiều Huyền Thạc đưa điện thoại cho A Lương rồi lên tiếng căn dặn: “Tối nay tôi sẽ đi gặp Doãn Đạo, cậu sắp xếp một chút đi”
“Vâng.” A Lương cung kính trả lời
Tâm tình của Kiều Huyền Thạc trở nên tươi tỉnh vừa đi vừa hỏi “Cậu cùng cô bé hộ sĩ hôm rồi kết giao đến đâu rồi?”
Trong nháy mắt, sắc mặt của A Lương đỏ hồng, ngượng ngùng cười trừ hai tiếng cũng không có trả lời.
Hố Truyện: Ngọn Sóng Tình Yêu
Tác giả: Bạch Nhược Hy
Thể loại: Ngôn tình, Đô Thị
CHƯƠNG 372: PHẢN BỘI TỔ CHỨC
Trời về đêm
Trăng thanh gió mát gợi lên những tiếng xào xạc của lá cây khiến cho khu rừng trúc mang thêm vài phần ý thơ
Khách sạn rừng trúc, quả là một nơi xứng với tên gọi, khách sạn này mặc dù đồ ăn không phải là thuộc tốp 5 sao nhưng lại có phong cách không tệ, rất gần gũi với thiên nhiên.
Một gian phòng tinh xảo nằm giữa rừng trúc xanh mượt, từ cửa sổ rộng lớn có thể nhìn thấy những bụi trúc to nhỏ trông thật mát mắt.
Ánh sáng ôn hòa xen qua kẽ lá chiếu vào căn phòng qua ô cửa sổ.
Thời điểm Kiều Huyền Thạc tiến vào trong phòng bao thì Doãn Đạo đã có mặt chờ sẵn ở đó.
A Lương mở cửa cho Kiều Huyền Thạc, Thấy anh bước vào bên trong, Doãn Đạo lập tức đứng dậy, gương mặt tươi cười chào đón: “Kiều tướng quân, mời ngồi mời ngồi.
Kiều Huyền Thạc không quá quen thuộc với cái thái độ nịnh hót này của Doãn Đạo nên chỉ nhàn nhạt nói: “Không cần phải quá gượng ép bản thân mình như thế, ngày thường anh đối xử với tôi ra sao thì nay cứ như vậy đi, không cần phải đón ý hùa theo tôi.”
Doãn Đạo híp mắt mắt, ngoài cười nhưng trong không cười, nhã nhặn cười cười nói: “Hiện tại tôi chính là có việc cầu anh giúp, đương nhiên là phải khách khí, tôn trọng anh một chút, miễn cho anh sinh khí tức giận lại không muốn nói chuyện cùng với tôi nữa.”
Kiều Huyền Thạc nhàn nhạt cười không hề đáp lại sau đó thờ ơ ngồi xuống trước bàn cơm.
Anh phất tay, A Lương lập tức đi ra ngoài thuận tay đóng cửa phòng lại.
Căn phòng rộng lớn lúc này chỉ còn lại 2 người Kiều Huyền Thạc và Doãn Đạo.
Hai người trầm mặc không có lên tiếng, ánh mắt sác bén mà cao thâm dò xét đối phương.
Người phục vụ mang đồ ăn lên, châm trà rót nước cho 2 người.
Sauk hi phục vụ rời đi, căn phòng lại 1 lần nữa trở nên yên lặng.
Doãn Đạo lên tiếng mở miệng trước: “Chúng ta ăn cơm trước hay là nói chuyện trước?”
Kiều Huyền Thạc cười nhạt, không chút hoang mang nói: “Chúng ta cứ ăn cơm trước, tôi sợ sau khi nói chuyện xong thì anh sẽ ăn không được nữa.”
Lời này của Kiều Huyền Thạc, khiến Doãn Đạo nhíu chặt mày lại, nghi hoặc, cười nói: “Ha ha…… Kiều tướng quân quả thật là biết nói đùa, tôi tìm được em gái mất tích vui vẻ còn không kịp sao có thể ăn không ăn chứ?
Nhìn biểu cảm tự tin của Doãn Đạo, ý cười sang sảng Kiều Huyền Thạc không khỏi lo lắng cho hắn.
Nếu đổi lại là anh thì anh cũng ăn không vô.
“Vậy thì vừa ăn vừa nói đi” Doãn Đạo đưa ra ý kiến sau đó cầm lấy chiếc đũa gắp miếng đùi gà cúi người đưa tới bên bát của Kiều Huyền Thạc.
Mày kiếm của Kiều Huyền Thạc hơi cau lại, nhìn chiếc đùi gà trong bát của mình rồi lại ngẩng lên nhìn mày Doãn Đạo.
Doãn Đạo khách khí nói: “Được rồi, ăn đùi gà đi, ăn nhiều một chút.”
“Chính xác là tôi không có cách nào định tội các người. chuyện các người nghiên cứu vũ khí hạt nhân phản vật chất không phạm pháp, anh làm trung gian giao dịch mua bán vũ khí cũng không phạm pháp, một quốc gia nào đó mua vũ khí của các anh cũng không phạm pháp nhưng anh lại xem nhẹ việc các anh đang tiếp tay cho kẻ ác để tạo nên cảnh giết tróc, hành động của các người chính là tiếp tay cho đao phủ.”
Doãn Đạo nhún nhún vai, tỏ vẻ thực bất đắc dĩ, thong thả ung dung lẩm bẩm nói: “Có lẽ, nếu quốc gia muốn mua vũ khí phản vật chất chỉ là để củng cố quốc phòng của quốc gia mình mà không phải là muốn gây chiến tranh thì sao?”
“Có phải muốn gây chiến hay không tôi so với anh rõ ràng hơn nhiều. Nếu hiện tại chiến tranh nổ ra vũ khí phản vật chất tuyệt đối không được nghiên cứu thành công.” Kiều Huyền Thạc nghiêm túc nói.
Doãn Đạo rũ mắt, đầu ngón tay gõ nhẹ trên mặt bàn trầm ngâm như đang suy nghĩ điều gì đó, một hồi lâu sau mới lên tiếng: “Những việc này không tới phiên tôi quản, Chiến tranh và việc quốc gia đại sự, không phải là việc mà một người bình thường như tôi có thể phát động.”
“Nói cho tôi biết giáo sư là ai, ngăn cản hắn nghiên cứu, phát minh phản vật chất”.
Kiều Huyền Thạc nói từng câu từng chữ, vô cùng nghiêm túc, ánh mắt sáng ngời có thần nhìn chằm chằm Doãn Đạo.
Doãn Đạo nghiêm túc suy nghĩ, sắc mặt càng thêm khó coi.
Kiều Huyền Thạc: “Kỳ thật anh không nói, tôi cũng đã đoán ra người đó là chú hai của tôi”
Doãn Đạo đột nhiên sững sờ, đối diện với Kiều Huyền Thạc, híp mắt giận dữ hỏi: “Doãn Âm nói?”
“Cô ta không nói gì cả nhưng kết quả điều tra suốt một năm nay của tôi đều hướng về ông ta. Chúng tôi hiện tại cũng đang cho người theo dõi nhất cử nhất động của ông ấy.
“Anh nói với tôi chuyện này không sợ tôi nói cho ông ta biết sao?” Doãn Đạo nhíu mày hỏi
Kiều Huyền Thạc tự tin cười cười, nhàn nhạt nói: “Không cần anh nói cho ông ta biết, ông ta khôn khéo như vậy hẳn là cũng đã sớm dự đoán được chúng tôi đang theo dõi hẵn cho nên hiện tại hắn ta cũng không có động tĩnh nào. Nếu như tôi đoán không nhầm thì hiện tại ông ta đang nắm giữ số vũ khí mà phó quan phụ tá Liễu trộm khỏi quân khu hơn nữa Phật Châu mà chúng tôi đang tìm kiếm cũng đang được cất giữ ở căn cứ bí mật, nơi nghiên cứu phát minh Phản Vật Chất
“Anh đã biết cả rồi vậy còn tìm tôi nói chuyện giao dịch để làm gì? Tuy rằng tôi là người trung gian, nhưng tôi quả thực không biết địa điểm nghiên cứu của giáo sư ở đâu. Đối với những chuyện này tôi không biết gì cả.”
Kiều Huyền Thạc cúi người qua đi, ánh mắt nghiêm khắc thanh lãnh, nói từng câu từng chữ: “Nếu muốn biết em gái thất lạc của anh ở đâu vậy thì hãy bỏ tà theo chính, trở thành tai mắt của tôi.”
Sắc mặt Doãn Đạo tức khắc trầm xuống, châm chọc hỏi lại: “Ý của anh là muốn tôi trở thành phản đồ, làm gian tế phản bội tổ chức? Phản bội tổ chức sẽ chỉ có một kết cục thôi, chờ đón tôi sẽ là cái chết.”
Kiều Huyền Thạc nhướng mày, nhẹ nhàng lắc đầu, “Anh không phản bội tổ chức Ưng mới là tử tội. Tôi nghiêm túc nói cho anh biết, một khi tôi tìm được chứng cứ phạm tội của Tổ Chức Ưng tôi sẽ lập tức khai đao với tổ chức đó đến lúc đó anh cũng sẽ không thoát khỏi tội chết.”
Đối diện với ánh mắt sắc bén của Kiều Huyền Thạc, Doãn Đạo không khỏi nuốt nước miếng, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải.
Kiều Huyền Thạc thấy anh ta có chút dao động liền tiếp tục thuyết phục: “Nếu bây giờ anh làm việc cho tôi, giúp tôi diệt trừ tổ chức Ưng thì anh chính là đại công thần của Tịch Quốc, đến lúc đó, Tịch Quốc sẽ trao tặng cho anh Huân Chương vinh vuang nhất, anh cũng sẽ được xếp vào danh sách anh hùng dân tộc, nếu muốn thì cũng có thể đảm nhiệm chức vụ quan trọng trong cơ quan nhà nước.
Doãn Đạo do dự.
Hố Truyện: Ngọn Sóng Tình Yêu
Tác giả: Bạch Nhược Hy
Thể loại: Ngôn tình, Đô Thị
Chương 373: Không thể chấp nhận
Kiều Huyền Thạc bình tĩnh chờ câu trả lời của Doãn Đạo.
Nhưng anh ấy có vẻ rất do dự.
Thức ăn nguội lạnh, trong phòng yên tĩnh đến mức chỉ có hai người, nghe được cả hơi thở của nhau.
Trong chốc lát, Kiều Huyền Thạc chậm rãi cầm điện thoại đưa lên trước mặt Doãn Đạo, “Tổ chức này chỉ là một trò chơi tiêu khiển đối với anh. Tập đoàn Doãn thị là một trong 100 công ty hàng đầu thế giới. Anh không cần dựa vào Tổ chức Ưng để kiếm tiền …… ”
“Tôi không bao giờ lo lắng về tiền bạc.” Doãn Đạo nhẹ giọng nói.
Kiều Huyền Thạc đưa điện thoại cho anh ta và nói: “Ảnh của em gái anh ở trong điện thoại. Nếu anh có thể làm nội gián cho tôi, thì hãy cầm lấy điện thoại. Nếu anh không thể phản bội tổ chức của mình, thì cuộc trò chuyện của chúng ta sẽ kết thúc ở đây.”
Doãn Đạo bình tĩnh nhìn chiếc điện thoại di động anh đưa với ánh mắt khó xử.
Trong chốc lát, Doãn Đạo nhướng mắt nhìn Kiều Huyền Thạc, nghiêm túc nói: “Nếu muốn điều kiện trao đổi, vậy thì tôi có hai cái.”
“Được rồi, anh nói đi.”
“Đầu tiên, hãy cho tôi biết thông tin về em gái của tôi.”
“Ok.”
“Thứ hai, tôi muốn theo đuổi vợ cũ của anh. Chúng ta cạnh tranh công bằng. Anh không được ăn gian bằng cách sử dụng quyền lực và vũ lực.”(��� e thương anh Đạo quá)
Vợ cũ?
Kiều Huyền Thạc không khỏi buồn cười, cố nhịn cười, ánh mắt trở nên bất lực.
Xem ra anh vợ không biết người phụ nữ anh ta muốn theo đuổi vẫn luôn là vợ của Kiều Huyền Thạc anh và em gái anh ta Doãn Đạo.���
“Không thể … tuyệt đối không thể …” Doãn Đạo vẻ mặt bàng hoàng phát điên đứng lên, dùng hai tay giật nhẹ mái tóc ngắn của mình. Đi tới đi lui trước bàn, anh hoảng hốt và cảm xúc không ổn định.
“Thật ra, đây là lần thứ hai anh kiểm tra kết quả ADN. Lúc trước anh đã tình cờ gặp Nhược Hi trong một bệnh viện công. Đây có thể là do định mệnh. Tôi vô tình phát hiện ra kết quả ADN của hai người là mối quan hệ họ hàng. Để không mắc sai lầm, xét nghiệm này đã được xác nhận lần thứ hai, cho nên không thể có sai sót.”
Doãn Đạo không bình tĩnh được, hô hấp càng lúc càng dồn dập, hai mắt đỏ bừng tức giận, hai tay đập lên bàn, cúi đầu nhắm mắt hít một hơi thật sâu, trong miệng lẩm bẩm: “Không thể, Bạch Nhược Hi không phải là em gái tôi, cô ấy không phải, ông trời đùa giỡn tôi sao. ”
“Doãn Đạo …” Kiều Tuyên Huyên muốn an ủi hắn, đứng dậy vươn tay vỗ vỗ bờ vai của hắn, “Anh bình tĩnh.”
“Đừng chạm vào tôi.” Doãn Đạo gạt tay Kiều Huyền Thạc, nhìn anh ta một cách hung dữ và nói, “Bạch Nhược Hi chắc chắn không phải là em gái của tôi. Anh sợ tôi tranh giành vợ cũ của anh sao? Anh lại dùng mưu hèn kế bẩn à, muốn một mũi tên trúng 2 đích sao? Không thể nào.”
Anh ta nói xong, Doãn Đạo nhanh chóng xoay người lao ra khỏi phòng riêng.
Cánh cửa mở to một cách bất thường, và Kiều Huyền Thạc nhìn thức ăn trên bàn và xúc động nói quả nhiên anh vẫn không thể nuốt trôi.
A Lương vội vàng bước vào, lo lắng hỏi: “Cậu ba, Doãn Đạo đi rồi, chúng ta có đuổi theo hắn không?”
“Không cần đuổi theo, chuyện này đối với anh ta có lẽ tạm thời khó chấp nhận, cần thời gian bình tĩnh lại, anh ta sẽ hiểu ra, hiện tại chúng ta không cần nói gì.”
A Lương gật đầu mím môi.
Kiều Huyền Thạc ngồi xuống, kéo ghế ngồi bên cạnh: “Nào, ngồi xuống ăn cơm với tôi. Gọi nhiều món như vậy mà ăn không hết thì phí lắm.”
A Lương liếc nhìn mặt bàn nói: “Vâng.” Sau đó liền ngồi xuống bắt đầu ăn cơm.
Thức ăn trên bàn bị hai người đàn ông to lớn quét sạch.
Sau bữa ăn, A Lương lau miệng, mắt nhìn chằm chằm vào một chiếc đĩa trống.
Kiều Huyền Thạc nhận thấy ánh mắt có chút lưu luyến, uống trà ưu nhã hỏi: “Còn chưa no?”
A Lương lắc đầu lẩm bẩm: “Bánh hoa quế ngọt vừa rồi thật sự rất ngon, ngọt mà không béo, thơm, ăn rất ngon.”
Kiều Huyền Thạc gật đầu đồng ý, và hỏi, “Vậy thì sao?”
A Lương nặn ra một nụ cười giản dị, nhìn Kiều Huyền Thạc, cười đến mức hai mắt híp lại thành một đường, có chút ngượng ngùng: “Hôm nay Tiểu Khiết hình như trực ca tối, tôi muốn khi tan làm, sẽ đưa đến cho cô ấy một phần ăn đêm.”
Kiều Huyền Thạc sửng sốt, nhìn A Lương đầy ngưỡng mộ.
A Lương có chút chột dạ, lúng túng sờ sờ đầu: “Thực ra chúng tôi mới bắt đầu, quan hệ cũng không thân lắm. Cho nên tôi muốn dành thời gian gặp mặt để lấy lòng cô ấy hơn.”
Kiều Huyền Thạc thở dài, vội vàng nói: “Đi, kêu người phục vụ đóng gói hai phần, tôi mang về cho Nhược Hi một phần.”
A Lương lập tức đứng lên vui vẻ trả lời: “Vâng.” Nói xong lập tức xoay người rời đi.
Kiều Huyền Thạc lấy điện thoại di động từ trong túi quần ra và từ từ bấm mở album.
Bức ảnh duy nhất trong album, Bạch Nhược Hi đang mặc đồng phục học sinh, nhìn lại và mỉm cười ngọt ngào.
Nhìn bức ảnh này, lúc này anh rất xúc động.
Đã từng, bức ảnh này đã cùng anh trải qua một quãng thời gian dài thanh xuân.
Đã từng, nó là chỗ dựa tinh thần và là động lực của anh.
Nếu anh từng có suy nghĩ tích cực như A Lương, có lẽ anh và Nhược Hi không phải xa cách lâu như vậy.
Trong con hẻm tối.
Bẩn thỉu, lộn xộn và buồn tẻ.
Đèn đường yếu ớt rọi vào ngõ.
Doãn Đạo một tay say rượu chống đỡ vách tường, một tay cầm bình rượu, cúi đầu, đột nhiên ném lên trên mặt đất.
Sau khi nôn mửa một hồi lâu, anh tùy tiện lau miệng, xoay người đi ra ngoài ngõ, ngửa đầu tiếp tục uống rượu.
Tốc độ loạng choạng bước đi không vững, và anh ngã về phía trước.
“Bang.” Hắn bị một lực lao tới, lùi về phía sau ngã xuống đất.
Cái chai trên tay anh cũng vỡ tan theo tiếng anh ngã.
Sau cú ngã, anh không còn sức để đứng dậy, nằm ngửa đau đớn.
Hố Truyện: Ngọn Sóng Tình Yêu
Tác giả: Bạch Nhược Hy
Thể loại: Ngôn tình, Đô Thị
Chương 374: Nghe nói tình yêu, mười phần thì chín phần bi thương.
Người đàn ông ngã xuống đất bất động.
Người đầy mùi rượi, vô cùng chật vật.
Mặc dù đang ngủ nhưng anh vẫn có thể nghe rõ ràng tiếng chửi rủa của ai đó.
“Anh bị mù à? Con ma men đáng chết, xuống địa ngục đi.”
Người đàn ông nguyền rủa đá vào eo của Doãn Đạo, anh ta cảm thấy đau đớn, nhưng anh ta vẫn không phản ứng gì cả, trái tim anh ta đang đau đớn hơn.
Thật khó để nói nó cảm thấy khó chịu như thế nào.
Doãn Đạo lần đầu tiên thử mùi vị của tình yêu, lần đầu tiên rung động trước một người phụ nữ, nhưng người phụ nữ đó lại là em gái ruột của anh ta, điều này thật nực cười và đáng buồn.
Còn chưa nếm thử mùi vị tình yêu thì đã thất tình mất rồi.
Ông trời như đang trêu đùa với anh, để anh làm bao nhiêu chuyện có lỗi với người phụ nữ đó, rồi nói với anh rằng anh không hề làm tổn thương ai khác, mà là chính em gái của anh.
Nghe nói tình yêu, mười phần thì chín phần bi thương.
Anh cũng đã được nếm rồi.
Ngay khi Doãn Đạo đang đau lòng, anh cảm thấy cơ thể mình bị sờ loạn khắp nơi bằng bốn tay.
và cảm nhận làn da ấm áp.
“Anh uống thuốc đúng giờ không?” Cô lo lắng hỏi.
Kiều Huyền Thạc nở một nụ cười nhạt, thật sự quên uống thuốc, nhưng để trấn an Bạch Nhược Hi, anh không thể không nói dối: “Nhớ lời dặn của em và uống thuốc đúng giờ.”
“Tốt, anh ba.” Bạch Nhược Hi không nhịn được quay mặt lại, khẽ hôn lên má anh một cái.
“Gọi lại đi.” Kiều Huyền Thạc nhẹ nhàng ra lệnh.
Bạch Nhược Hi cau mày: “Hả? Gọi là gì?”
Kiều Huyền Thạc cười chân thành, nhẹ nhàng nói: “Gọi là cái gì, còn cần anh dạy em sao?”
Bạch Nhược Hi không khỏi ngượng ngùng, giọng điệu trở nên rất mỏng, bên mép lỗ tai anh thầm thì thầm: “Chồng.”
Bởi vì cô chưa bao giờ gọi anh như vậy nên cô thậm chí còn cảm thấy ngượng ngùng khi thốt lên.
Kiều Huyền Thạc nhướng mày đầy hạnh phúc, anh kéo tay cô ôm lấy ghế sô pha: “Em ngồi đây đi, anh mang bánh ngọt ngon cho em.”
Nói đến chuyện ăn uống, Bạch Nhược Hi hai mắt sáng lên, anh nhanh chóng đi vòng qua ghế sô pha đến chỗ Kiều Huyền Thạc.
Có một túi thức ăn ngon trên bàn cà phê.
Bạch Nhược Hi đang muốn mở nó ra, Kiều Huyền Thạc đã nắm lấy cổ tay cô, nói: “Bây giờ đừng ăn. Anh có chuyện muốn nói với em. Đến đây ngồi đi.”
Bạch Nhược Hi nhìn thức ăn trên mặt bàn, tự hỏi bên trong có thứ gì.
Nhưng cô còn tò mò hơn về những gì Kiều Huyền Thạc muốn nói với cô.
Bạch Nhược Hi đi tới trước mặt Kiều Huyền Thạc, dùng hai tay ôm lấy vai anh, quỳ gối trên ghế sô pha, rồi đột nhiên duỗi chân ngồi lên đùi Kiều Huyền Thạc.
Tư thế ngồi của cô ấy rất gợi tình, và chiếc váy ngủ của cô ấy bị đẩy lên trên đùi vì cô ấy ngồi trên đùi anh.
Kiều Huyền Thạc cau mày, ánh mắt nóng bỏng từ từ dời xuống, dán chặt trên đùi Bạch Nhược Hi, nhìn chằm chằm tư thế ngồi của cô, không khỏi nuốt nước miếng.
“Anh hai, anh muốn nói gì với em?” Bạch Nhược Hi chớp mắt, nhẹ nhàng nói.
Kiều Huyền Thạc cảm thấy ngọn lửa dưới bụng bùng cháy, và anh không thể tập trung được.
Giọng điệu của anh nhẹ nhàng và dịu dàng, mang theo giọng trách móc: ” Nhược Hi, ngồi lại đi.”
Bạch Nhược Hi sửng sốt, nhướng mày, tiếp tục ngồi ở trên đùi anh, càng ngày càng gần bộ phận bí mật của anh.
Cơ thể Kiều Huyền Thạc hơi cứng lại, hơi thở trở nên dồn dập, khàn giọng thì thầm, “Anh muốn em ngồi xuống. Anh có chuyện quan trọng muốn nói với em.”
Bạch Nhược Hi hai tay ôm lấy cổ anh, nhếch mép cười tinh quái: “Anh ba, từ trước đến nay em ngồi đều là như thế này.”
Kiều Huyền Thạc nở một nụ cười gượng gạo khi cô ấy đột nói chuyện như vậy.
Có phải anh thường lưu manh, khiến cô học theo?
“Ngoan, ngồi xuống trước đi. Em như vậy anh không có tâm trạng nói chuyện quan trọng.” Kiều Huyền Thạc dỗ dành.
Bạch Nhược Hi cảm thấy Kiều Huyền Thạc của ngày hôm nay rất khác, lúc bình thường nhất định phải vồ lấy cô như một con sói, chén sạch sẽ.
“Anh ba, anh muốn nói với em chuyện gì?” Bạch Nhược Hi từ trên đùi xuống rất ngoan ngoãn, ngồi ở bên cạnh anh như một đứa trẻ ngoan.
Kiều Huyền Thạc nuốt nước bọt, chống khuỷu tay lên lưng ghế sô pha, ngẩng đầu nhìn cô rồi nói: “Nhược Hi, anh nghĩ đã đến lúc phải nói với em.”
“Ừm, có chuyện gì vậy?”
“Về thân phận của em.”
Bạch Nhược Hi khẽ cau mày, rất khó hiểu: “Không phải em và anh đã khẳng định không phải là quan hệ anh em sao? Tại sao anh còn nói đến thân phận em? Anh ba, đừng làm em sợ.”
“Đừng lo lắng, không phải là chuyện chúng ta là anh em.” Kiều Huyền Thạc chậm rãi sờ sờ tay bên kia, nhẹ nhàng xoa xoa trong lòng bàn tay: “Thật ra, em không phải là con của An Hiểu và Bạch Liễu Hoa, cha mẹ ruột của em là người khác. ”
Vẻ mặt Bạch Nhược Hi chợt chìm xuống, cô lo lắng nhìn Kiều Huyền Thạc, và lẩm bẩm một cách khó tin: “Anh đang nói cái gì vậy?”